Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Vị Vương gia khiến vô số cô gái ở kinh thành ái mộ đang mê đắm một ả kỷ nữ giỏi nhảy múa, hàng đêm hát hò trên du thuyền, lưu luyến không quên.
Lúc tin tức này truyền đến Triệt Vương phủ, thì ta nhất quyết không tin, chỉ có những người tung tin và nhàn rỗi không có chuyện làm mới tin cái tin đồn ấy mà thôi. Bởi vì, ta có thể hoài nghi bất kì điều gì, nhưng điều duy nhất không thể hoài nghi là - Tấm lòng của Uẩn Triệt đối với ta.
Uẩn Triệt, trong lòng ta lặng lẽ đọc hai chữ đó, phảng phất cứ như được thấy lại giây phút trước khi chia tay chàng, dáng người chàng thanh bạch như mây trắng, bóng người đứng giữa trời đất, mờ ảo như thần tiên.
Chàng cúi người, hít vào thật sâu mùi hương trên tóc của ta, gương mặt thanh thú hơi ghé đến gần: "Không đến một tháng ta nhất định sẽ trở về, đừng nhớ ta nhé."
Tính toán cẩn thận, kể từ ngày từ biệt đến nay cũng đã bảy bảy bốn chín ngày rồi, vì sao chàng vẫn chưa trở về, không phải là...
Ta lắc đầu, xóa đi ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Uẩn Triệt nhất định sẽ trở về, chàng đã nhận lời sẽ trở về để vẽ một bức chân dung thật đẹp cho ta, chàng còn nói sẽ đọc kinh Kim cang cho ta nghe, chuyện gì mà chàng đã nhận lời ta, thì chẳng bao giờ chàng nuốt lời cả.
Có thể, là có chuyện quan trọng nên phải trì hoãn.
Đảo mắt đã là ba ngày trôi qua, Uẩn Triệt vẫn không trở về, nhưng trong Vương phủ lại bắt đầu giăng đèn kết hoa, tựa như đang sắp có hỷ sự to lớn gì đó, Hoàng thượng và Hoàng hậu còn sai người mang đến một đôi ngọc long phượng cát tường, chúc mừng Triệt Vương gia đã tìm được tình yêu chân thành của đời mình, kết duyên lâu bền.
Nhìn lồng đèn màu đỏ được thắp sáng suốt đêm trong sân ở Vương phủ, ta vẫn không tin Uẩn Triệt sẽ cưới người con gái khác, nhất định là bọn họ đã lầm, nhất định là...
Uẩn Triệt từng hứa hẹn với ta: "Kiếp này, nếu có may mắn được cưới nàng làm vợ, ta nhất định sẽ không phụ nàng, nếu số phận đã định trước nàng và ta không có duyên số, thì ta tình nguyện suốt đời nhàn nhã tự do tự tại, không hề bận tâm bất kì điều gì."
Ta cho rằng có những lời này, cuộc đời của ta sẽ không phải tiếc nuối nữa, ngay cả khi không danh không phận ở bên cạnh chàng, ta cũng bằng lòng dứt bỏ tất cả, cùng chàng sống chết có nhau.
Ta lại không nghĩ rằng, rốt cuộc mình cũng đã tính sai một bước -- Hoàng thượng đã truyền thánh chỉ tứ hôn đến, chuyện đại hôn của Triệt Vương gia phong lưu lỗi lạc đã trở thành sự thật không thể phũ nhận được nữa.
Đêm hôm đó, toàn bộ Vương phủ đều được trang hoàng thành một màu đỏ đại hỷ, duy nhất chỉ có một mình ta mặc trang phục trắng đứng trong biệt viện.
Nói không oán chàng, hận chàng, thì điều đó là không thể, dù sao ta đã từng vì chàng mà cố gắng rất nhiều, nhiều đến mức lưu lạc đến tận nơi này.
Nhưng mà, ta cũng không hối hận, thời gian bầu bạn với nhau mấy năm, đã khiến ta được nếm trải cảm giác yêu và được yêu đẹp đẽ nhất, lần đầu tiên gặp mặt chỉ nhìn nhau mà không nói gì, lần đầu tiên thân mật trống tim đập liên hồi, còn có, lần đầu tiên ta nghe chàng đánh đàn thì đã hết lòng cảm mến, lần đầu tiên thấy chàng múa kiếm ta đã thất thần...
Phần lớn thời gian, ta và chàng không cần phải nói gì với nhau, chỉ cần lặng lẽ nhìn nhau, thì đã có thể biết được tâm ý của đối phương. Thỉnh thoảng, tâm trạng ta không tốt cũng sẽ cãi nhau một trận với chàng, dùng sức ném những cánh hoa lên bức tranh chàng vẽ, tìm cách làm hỗn loạn nét vẽ trên bức tranh; Hoặc là, lúc chàng đang luyện kiếm, ta lặng lẽ kéo vạt áo của chàng, nhìn chàng bị mất trọng tâm, nhìn dáng vẻ vội vàng khẩn trương thu kiếm để tránh làm ta bị thương, ta thật sự cười đến mức run rẩy hết cả người.
Ta còn nhớ có một lần, Hoàng thượng ghé thăm Triệt Vương phủ, thấy ta đang nhảy múa cho Uẩn Triệt xem, thì muốn mang ta về cung.
Ta không thể nào từ chối, lại càng không nghĩ đến Uẩn Triệt đã vì ta mà chống lại thánh chỉ.
Chàng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, thẳng thừng nói: "Nàng là người đệ yêu chân thành, tất cả những thứ trong Triệt Vương phủ này, đệ đều có thể cho hoàng huynh, bao gồm cả mạng của đệ, duy nhất chỉ có nàng ấy, thì không được!"
Hoàng thượng lập tức cười to, "Mọi người nói Triệt Vương gia là một người si tình, trẫm không tin, nhưng hôm nay đã được chứng kiến, quả đúng là một người si tình."
Hoàng thượng đứng dậy rời khỏi phủ, nhưng trong lòng ta vẫn còn sợ hãi, ta kéo trường sam của chàng, chàng quay đầu lại nhìn, cười với ta: "Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến nàng."
Ta lắc đầu thật mạnh, thân thể không ngừng run rẩy: "Ngốc quá, thiếp đâu sợ gì, cùng lắm là chết mà thôi, chuyển kiếp làm người lại trở về tìm chàng. Thiếp sợ ngài ấy làm chàng bị thương! Chàng cũng biết mà, từ lâu hoàng huynh của chàng đã kiêng dè chàng rồi, hôm nay, chàng ngang nhiên chống lại thánh chỉ của ngài ấy, chẳng phải tự mình tìm đường chết sao!"
Chàng mỉm cười nhạt: "Cái nên đến thì ắt sẽ đến."
Đối với ta mà nói, sự sống và cái chết đã từng không là việc gì to tát, chẳng qua là tội nghiệt của kiếp trước, rồi nối tiếp đến tận kiếp sau mà thôi.
Nhưng mà, khi trong lòng có người để mình bận tâm, và cũng có người bận tâm về mình, cái chết hóa ra lại đáng sợ đến như vậy, ta vĩnh viễn sẽ không quên những ngày ta bị bệnh nặng, Uẩn Triệt đưa ta bôn ba khắp nơi tìm danh y, thậm chí khi ta chuyển bệnh nặng, chàng đã đến Linh Ẩn tự mời cao tăng đắc đạo đến cứu ta. Không biết vị hòa thượng đó có thật sự đắc đạo hay không, ông ấy nói ta bị tà khí nhập thể, bảo Uẩn
Triệt dùng máu tươi của chính mình giúp ta xua đuổi tà ma, phòng trừ điều xấu.
Nếu không phải do bị bệnh nên không còn sức lực, thì ta thật sự rất muốn tranh luận một trận với ông ta, hỏi ông ta xem rốt cuộc là muốn cứu ta, hay đang dùng ta lấy mạng của Triệt Vương gia.
Hết lần này đến lần khác Uẩn Triệt đều tin lời ông ta nói, chàng vung kiếm cắt cổ tay của mình, máu tươi bắn
vào khắp người ta, màu đỏ cực kỳ xinh đẹp, cũng vô cùng bi thảm...
Hôm đó, lần đầu tiên ta rơi lệ, nước mắt chát mặn rơi xuống vết thương chàng, chậm chạp hòa vào máu của chàng.
Uẩn Triệt -- Lần đầu tiên gặp gỡ người đàn ông độc lập vô song đó, cho đến giờ, ta thực sự chưa từng hy vọng xa vời có thể được ở bên cạnh chàng, hy vọng chàng cho ta lời hứa hẹn, không nên để ta có những mong ước xa xỉ không nên có này, rồi tàn nhẫn phá tan mong ước xa xỉ của ta.
Nếu chàng đã thực sự tìm được người có duyên phận với chàng, có thể bầu bạn với chàng suốt đời, không thể rời xa, ta sẽ chúc phúc cho chàng, sau đó lặng lẽ rời đi. Nhưng mà, ít nhất chàng cũng hãy cho ta một lời nói rõ, nói cho ta biết tại sao tình cảm mấy năm qua, chỉ trong bốn mươi chín ngày đã tan biến không còn một chút bóng dáng.
Mặt trăng vào buổi sáng sớm, sương nước chẳng biết từ khi nào đã đọng lại trên mặt ta, lạnh lẽo đến tận xương. Ta muốn nhẹ nhàng lau đi, bỗng có một bàn tay với chiếc khăn nhẹ nhàng lau sương nước trên mặt ta.
Ta vội vàng quay đầu nhìn người đó, là Uẩn Triệt của ta, vẫn là bộ trường sam sạch sẽ, vẫn là dáng dấp ngạo nghễ độc lập đó, chỉ là bên cạnh chàng có một cô gái vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, cười đẹp tựa như hoa, trong một bộ trang phục trắng tinh, mái tóc buông xõa như gấm, trên vần tóc mai có vấn một cây trâm hoa anh đào vô cùng đặc biệt, năm cánh hoa anh đào màu trắng vây quanh nhị hoa màu bạc, bên dưới còn có thêm những cánh hoa anh đào tô điểm, giở tay nhấc chân, trâm cài tóc đong đưa, tuyệt đẹp tựa như hoa anh đào đang bay lượn.
Nhưng điều thật sự khiến ta sửng sốt không phải là gương mặt tuyệt trần của nàng ấy, mà chính là phong thái của nàng ấy, nét cười, không hề nhiễm một chút tục khí của phàm trần, và có vài phần rất giống ta.
Lúc tin tức này truyền đến Triệt Vương phủ, thì ta nhất quyết không tin, chỉ có những người tung tin và nhàn rỗi không có chuyện làm mới tin cái tin đồn ấy mà thôi. Bởi vì, ta có thể hoài nghi bất kì điều gì, nhưng điều duy nhất không thể hoài nghi là - Tấm lòng của Uẩn Triệt đối với ta.
Uẩn Triệt, trong lòng ta lặng lẽ đọc hai chữ đó, phảng phất cứ như được thấy lại giây phút trước khi chia tay chàng, dáng người chàng thanh bạch như mây trắng, bóng người đứng giữa trời đất, mờ ảo như thần tiên.
Chàng cúi người, hít vào thật sâu mùi hương trên tóc của ta, gương mặt thanh thú hơi ghé đến gần: "Không đến một tháng ta nhất định sẽ trở về, đừng nhớ ta nhé."
Tính toán cẩn thận, kể từ ngày từ biệt đến nay cũng đã bảy bảy bốn chín ngày rồi, vì sao chàng vẫn chưa trở về, không phải là...
Ta lắc đầu, xóa đi ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Uẩn Triệt nhất định sẽ trở về, chàng đã nhận lời sẽ trở về để vẽ một bức chân dung thật đẹp cho ta, chàng còn nói sẽ đọc kinh Kim cang cho ta nghe, chuyện gì mà chàng đã nhận lời ta, thì chẳng bao giờ chàng nuốt lời cả.
Có thể, là có chuyện quan trọng nên phải trì hoãn.
Đảo mắt đã là ba ngày trôi qua, Uẩn Triệt vẫn không trở về, nhưng trong Vương phủ lại bắt đầu giăng đèn kết hoa, tựa như đang sắp có hỷ sự to lớn gì đó, Hoàng thượng và Hoàng hậu còn sai người mang đến một đôi ngọc long phượng cát tường, chúc mừng Triệt Vương gia đã tìm được tình yêu chân thành của đời mình, kết duyên lâu bền.
Nhìn lồng đèn màu đỏ được thắp sáng suốt đêm trong sân ở Vương phủ, ta vẫn không tin Uẩn Triệt sẽ cưới người con gái khác, nhất định là bọn họ đã lầm, nhất định là...
Uẩn Triệt từng hứa hẹn với ta: "Kiếp này, nếu có may mắn được cưới nàng làm vợ, ta nhất định sẽ không phụ nàng, nếu số phận đã định trước nàng và ta không có duyên số, thì ta tình nguyện suốt đời nhàn nhã tự do tự tại, không hề bận tâm bất kì điều gì."
Ta cho rằng có những lời này, cuộc đời của ta sẽ không phải tiếc nuối nữa, ngay cả khi không danh không phận ở bên cạnh chàng, ta cũng bằng lòng dứt bỏ tất cả, cùng chàng sống chết có nhau.
Ta lại không nghĩ rằng, rốt cuộc mình cũng đã tính sai một bước -- Hoàng thượng đã truyền thánh chỉ tứ hôn đến, chuyện đại hôn của Triệt Vương gia phong lưu lỗi lạc đã trở thành sự thật không thể phũ nhận được nữa.
Đêm hôm đó, toàn bộ Vương phủ đều được trang hoàng thành một màu đỏ đại hỷ, duy nhất chỉ có một mình ta mặc trang phục trắng đứng trong biệt viện.
Nói không oán chàng, hận chàng, thì điều đó là không thể, dù sao ta đã từng vì chàng mà cố gắng rất nhiều, nhiều đến mức lưu lạc đến tận nơi này.
Nhưng mà, ta cũng không hối hận, thời gian bầu bạn với nhau mấy năm, đã khiến ta được nếm trải cảm giác yêu và được yêu đẹp đẽ nhất, lần đầu tiên gặp mặt chỉ nhìn nhau mà không nói gì, lần đầu tiên thân mật trống tim đập liên hồi, còn có, lần đầu tiên ta nghe chàng đánh đàn thì đã hết lòng cảm mến, lần đầu tiên thấy chàng múa kiếm ta đã thất thần...
Phần lớn thời gian, ta và chàng không cần phải nói gì với nhau, chỉ cần lặng lẽ nhìn nhau, thì đã có thể biết được tâm ý của đối phương. Thỉnh thoảng, tâm trạng ta không tốt cũng sẽ cãi nhau một trận với chàng, dùng sức ném những cánh hoa lên bức tranh chàng vẽ, tìm cách làm hỗn loạn nét vẽ trên bức tranh; Hoặc là, lúc chàng đang luyện kiếm, ta lặng lẽ kéo vạt áo của chàng, nhìn chàng bị mất trọng tâm, nhìn dáng vẻ vội vàng khẩn trương thu kiếm để tránh làm ta bị thương, ta thật sự cười đến mức run rẩy hết cả người.
Ta còn nhớ có một lần, Hoàng thượng ghé thăm Triệt Vương phủ, thấy ta đang nhảy múa cho Uẩn Triệt xem, thì muốn mang ta về cung.
Ta không thể nào từ chối, lại càng không nghĩ đến Uẩn Triệt đã vì ta mà chống lại thánh chỉ.
Chàng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, thẳng thừng nói: "Nàng là người đệ yêu chân thành, tất cả những thứ trong Triệt Vương phủ này, đệ đều có thể cho hoàng huynh, bao gồm cả mạng của đệ, duy nhất chỉ có nàng ấy, thì không được!"
Hoàng thượng lập tức cười to, "Mọi người nói Triệt Vương gia là một người si tình, trẫm không tin, nhưng hôm nay đã được chứng kiến, quả đúng là một người si tình."
Hoàng thượng đứng dậy rời khỏi phủ, nhưng trong lòng ta vẫn còn sợ hãi, ta kéo trường sam của chàng, chàng quay đầu lại nhìn, cười với ta: "Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến nàng."
Ta lắc đầu thật mạnh, thân thể không ngừng run rẩy: "Ngốc quá, thiếp đâu sợ gì, cùng lắm là chết mà thôi, chuyển kiếp làm người lại trở về tìm chàng. Thiếp sợ ngài ấy làm chàng bị thương! Chàng cũng biết mà, từ lâu hoàng huynh của chàng đã kiêng dè chàng rồi, hôm nay, chàng ngang nhiên chống lại thánh chỉ của ngài ấy, chẳng phải tự mình tìm đường chết sao!"
Chàng mỉm cười nhạt: "Cái nên đến thì ắt sẽ đến."
Đối với ta mà nói, sự sống và cái chết đã từng không là việc gì to tát, chẳng qua là tội nghiệt của kiếp trước, rồi nối tiếp đến tận kiếp sau mà thôi.
Nhưng mà, khi trong lòng có người để mình bận tâm, và cũng có người bận tâm về mình, cái chết hóa ra lại đáng sợ đến như vậy, ta vĩnh viễn sẽ không quên những ngày ta bị bệnh nặng, Uẩn Triệt đưa ta bôn ba khắp nơi tìm danh y, thậm chí khi ta chuyển bệnh nặng, chàng đã đến Linh Ẩn tự mời cao tăng đắc đạo đến cứu ta. Không biết vị hòa thượng đó có thật sự đắc đạo hay không, ông ấy nói ta bị tà khí nhập thể, bảo Uẩn
Triệt dùng máu tươi của chính mình giúp ta xua đuổi tà ma, phòng trừ điều xấu.
Nếu không phải do bị bệnh nên không còn sức lực, thì ta thật sự rất muốn tranh luận một trận với ông ta, hỏi ông ta xem rốt cuộc là muốn cứu ta, hay đang dùng ta lấy mạng của Triệt Vương gia.
Hết lần này đến lần khác Uẩn Triệt đều tin lời ông ta nói, chàng vung kiếm cắt cổ tay của mình, máu tươi bắn
vào khắp người ta, màu đỏ cực kỳ xinh đẹp, cũng vô cùng bi thảm...
Hôm đó, lần đầu tiên ta rơi lệ, nước mắt chát mặn rơi xuống vết thương chàng, chậm chạp hòa vào máu của chàng.
Uẩn Triệt -- Lần đầu tiên gặp gỡ người đàn ông độc lập vô song đó, cho đến giờ, ta thực sự chưa từng hy vọng xa vời có thể được ở bên cạnh chàng, hy vọng chàng cho ta lời hứa hẹn, không nên để ta có những mong ước xa xỉ không nên có này, rồi tàn nhẫn phá tan mong ước xa xỉ của ta.
Nếu chàng đã thực sự tìm được người có duyên phận với chàng, có thể bầu bạn với chàng suốt đời, không thể rời xa, ta sẽ chúc phúc cho chàng, sau đó lặng lẽ rời đi. Nhưng mà, ít nhất chàng cũng hãy cho ta một lời nói rõ, nói cho ta biết tại sao tình cảm mấy năm qua, chỉ trong bốn mươi chín ngày đã tan biến không còn một chút bóng dáng.
Mặt trăng vào buổi sáng sớm, sương nước chẳng biết từ khi nào đã đọng lại trên mặt ta, lạnh lẽo đến tận xương. Ta muốn nhẹ nhàng lau đi, bỗng có một bàn tay với chiếc khăn nhẹ nhàng lau sương nước trên mặt ta.
Ta vội vàng quay đầu nhìn người đó, là Uẩn Triệt của ta, vẫn là bộ trường sam sạch sẽ, vẫn là dáng dấp ngạo nghễ độc lập đó, chỉ là bên cạnh chàng có một cô gái vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, cười đẹp tựa như hoa, trong một bộ trang phục trắng tinh, mái tóc buông xõa như gấm, trên vần tóc mai có vấn một cây trâm hoa anh đào vô cùng đặc biệt, năm cánh hoa anh đào màu trắng vây quanh nhị hoa màu bạc, bên dưới còn có thêm những cánh hoa anh đào tô điểm, giở tay nhấc chân, trâm cài tóc đong đưa, tuyệt đẹp tựa như hoa anh đào đang bay lượn.
Nhưng điều thật sự khiến ta sửng sốt không phải là gương mặt tuyệt trần của nàng ấy, mà chính là phong thái của nàng ấy, nét cười, không hề nhiễm một chút tục khí của phàm trần, và có vài phần rất giống ta.