Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5: Ghép thi thể
“Nghi phạm là một người, có thể là nhà nông, trong nhà trồng trọt và có ruộng đất. “
“Cái gì? Làm sao mà đoán được như vậy?” Tôi đứng bên cạnh, tò mò hỏi.
“Thứ nhất, từ số lượng thi thể ta có thể thấy, nghi phạm phải cho tất cả thi thể vào một chiếc xe, sau đó mới chạy dọc đường cao tốc để vứt. Như vậy có thể loại bỏ khả năng nghi phạm dùng xe có khả năng vận chuyển kém như xe máy hoặc xe điện. Ngoài ra, điểm vứt thi thể là đường cao tốc, xe ba bánh nông nghiệp bị cấm. Do đó, phương tiện mà nghi phạm sử dụng có thể là xe hơi hoặc xe tải.
Thứ hai, tôi tìm thấy một chi tiết ở 11 hiện trường, trên lan can bảo vệ của mỗi đoạn đường cao tốc phát hiện bao tải thi thể, tôi phát hiện vết quẹt trên lớp bụi do ma sát.
“Vết quẹt?” Vừa nghe thấy từ liên quan đến ngành học của mình, tôi hỏi như một bản năng.
“Lan can bảo vệ trên đường cao tốc không được lau chùi thường xuyên như trong thành phố, cho nên miễn là không ai chạm vào, lớp bụi trên lan can sẽ còn nguyên. Nhưng lạ ở chỗ, lớp bụi trên lan can tại hiện trường 11 thi thể này đã có người chạm vào. Từ đây tôi có lý do để nghi ngờ, nghi phạm đã chạm phải lan can bảo vệ của đường cao tốc trong quá trình vứt bao tải thi thể nên mới có vết quẹt như vậy. Nói cách khác, không phải nghi phạm ném thi thể ra ngoài khi xe đang chạy, mà là dừng xe lại rồi mới ném thi thể ra ngoài.
Vừa nói anh vừa lấy ra cuốn sổ điều tra hiện trường viết loằng ngoằng chi chít, sau đó chỉ vào dãy số liệu và nói:
“Chúng ta hãy nhìn vào khoảng cách từ thi thể đến lan can, về cơ bản đều nằm trong phạm vi từ một đến hai mét, nếu là hai hoặc nhiều hơn hai người thực hiện vứt thi thể thì khoảng cách này hơi gần, dù sao bao tải chứa thi thể chỉ khoảng 6kg, với thể lực của người lớn bình thường thì chỉ cần hai người cũng có thể ném bao thi thể ra vị trí xa hơn.
“Vì thường xuyên có xe tải chạy qua, để tránh sự cố xe tải đâm vào lan can gây lật xe, lan can bảo vệ trên đoạn đường cao tốc thuộc khu vực thành phố được thiết kế khá cao, ước chừng cách mặt đất khoảng 1.61m.
Lan can trên đường cao tốc được sắp xếp theo chiều ngang, chia làm ba tầng trên giữa dưới, trừ khe hở ở giữa ra thì mỗi tầng đều là tấm thép chống va đập hình lượn sóng rộng 35cm. Qua bức ảnh mà Tiêu Lỗi chụp, chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy lớp bụi lớn bên ngoài ba tầng này đã bị quẹt qua, hai đầu tầng lan can bảo vệ trên cùng tại mỗi hiện trường đều có vết quẹt hình chữ nhật, các vết này có thể là do 2 bên tay áo của nghi phạm chạm vào chỗ cao nhất, như vậy chúng ta đã biết được phương pháp vứt thi thể của nghi phạm.”
“Như vậy có nghĩa là, nghi phạm dừng xe, sau đó vác bao thi thể lên, dựa sát người vào phía ngoài lan can sau đó ném bao tải thi thể xuống bãi cỏ ngoài lan can bảo vệ?” Tôi đứng bên cạnh bổ sung rất kịp lúc.
“Đúng vậy, Tiểu Long nói chính xác”. Anh Minh nói.
“Vậy làm thế nào để giải thích nghi phạm là một người? Tôi vẫn không hiểu.” Tôi cau mày hỏi tiếp.
Anh Minh lấy trong túi ra vài điếu thuốc rồi đưa cho mỗi người một điếu, sau đó giải thích:
“Điều này cần được phân tích từ góc độ tâm lý tội phạm. Mục đích chính của việc ném xác là hy vọng không ai phát hiện, tất nhiên ném càng xa càng tốt, điều này cũng giải thích tại sao khi nghi phạm ném xác lại dựa vào lan can. Có thể nói khoảng cách ném bao tải thi thể từ một đến hai mét đã là giới hạn cao nhất của nghi phạm, nếu nghi phạm có người trợ giúp, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống như vậy.”
“Hóa ra là như vậy.” Tôi gật đầu.
“Vậy làm thế nào để đoán nhà nghi phạm có ruộng đất?” Vừa gỡ được một loạt khúc mắc, tôi lại hỏi tiếp.
“Điều này có thể phân tích từ bao tải thi thể, vì tính thông khí của bao tải tốt nên dùng nó để đựng ngũ cốc trong thời gian dài sẽ không lo nấm mốc. Hiện tại thì thường chỉ có người trồng trọt mới sử dụng bao tải. Nghi phạm sử dụng 11 bao tải, nếu như nhà hắn không trồng trọt thì rất khó có thể gom nhiều bao tải đến thế trong một lần. Tất nhiên đây chỉ là một hướng suy đoán của tôi, vẫn còn phải chờ những chứng cứ khác.
“Nghi phạm điều khiển phương tiện từ phía tây sang phía đông và lần lượt ném xác dọc đường. Đoạn đường ném xác là hơn 50 km, đều nằm trong phạm vi quản lý của thành phố Vân Tịch, bao thi thể cuối cùng cách trạm thu phí tiếp theo chưa đến 3km.”
“Khoảng cách giữa các bao thi thể đều khoảng 5km, điều này có nghĩa là nghi phạm đã có tính toán kỹ càng khi chọn địa điểm ném thi thể. Tiểu Long, cậu phân tích cho tôi, tại sao nghi phạm lại ném xác tại thành phố chúng ta?” Anh Minh quay lại hỏi tôi.
“Có phải vì hắn rất rành khu vực này?” Tôi trả lời theo logic của người bình thường.
“Cơ bản đúng là như vậy. Vì thành phố chúng ta nổi tiếng với nguồn tài nguyên khoáng sản, phía nam của đường cao tốc hầu như là khu sụp lún do khai thác khoáng sản tạo thành, khu vực này không có người sinh sống. Nghi phạm chọn khu vực 50km này chủ yếu là vì đặc điểm ấy, mà ngoài khu chúng ta ra, hai bên các đoạn đường cao tốc khác hầu như đều có người ở. Nếu nghi phạm không rành về thành phố này, hắn sẽ không biết khu vực nào không có người sinh sống để tiến hành ném xác.” Anh Minh dập điếu thuốc nói.
“Dù là biết nhiều như vậy, vẫn là không có manh mối cụ thể nào sao?” Tôi cau mày hỏi.
“Bây giờ hiện trường gần như đã khám nghiệm xong, chúng ta về ghép các thi thể rồi nói tiếp.” Anh Minh nói xong liền cầm lấy bao thi thể rỉ máu cuối cùng và đặt vào chiếc túi mà Lão Hiền sớm đã chuẩn bị.
Hai giờ đêm. Trong phòng giải phẫu.
Lúc này, khắp nơi trên bàn giải phẫu đều là mảnh thi thể, sau khi xác định DNA sơ bộ có thể xác định những mảnh thi thể đẫm máu này là của cùng một người, nội tạng của nạn nhân được đặt trong một chậu nhựa cỡ lớn. Trong phòng tràn ngập một mùi tử thi thối rữa kinh tởm.
Tôi đeo khẩu trang và đứng một bên với sắc mặt nhợt nhạt.
“Quốc Hiền, chân.”
“Đây, anh Minh. “
Lỗi Mập đã thay đổi tư thế và sử dụng máy ảnh để ghi lại toàn bộ quá trình ghép thi thể.
“Tiểu Long, cậu xem các cơ quan nội tạng của thi thể đã đầy đủ hết chưa.” Anh Minh quay sang nói với tôi.
Tôi mệt mỏi gật đầu và quay người đi về phía cái chậu nhựa chứa nội tạng. Khoảng cách càng gần, mùi hôi thối càng nồng, khi tôi cách chậu nhựa một mét, dịch dạ dày đột nhiên cuộn trào lên, thấy không ổn, tôi chạy ngay về phía bồn rửa mặt. “Oẹ!” Không chịu được nữa, vậy là bữa tối hôm nay đã bị tôi tống ra đầy cả bồn.
“Có chuyện gì vậy, Tiểu Long?” Lỗi Mập nhanh chóng đặt máy ảnh xuống và chạy đến chỗ tôi.
“Không, không, không có gì. Nôn ra đỡ rồi.” Tôi mệt mỏi khua tay, mặt mày tái nhợt.
“Tiêu Lỗi, không cần để ý đến cậu ấy, cậu ấy phải quen với chuyện này.” Anh Minh lạnh lùng nói.
Tôi không cần an ủi, nhưng đừng nhẫn tâm thế chứ. Nghe anh Minh nói vậy, hai tay tôi siết chặt thành nắm đấm, tôi nghiến răng, bực bội lườm anh ấy, ấn tượng tốt về anh ấy trong lòng tôi bỗng tan biến.
“Anh cứ làm việc của mình đi, tôi làm được.” Tôi cắn răng nói với Lỗi Mập.
Lỗi Mập vỗ vai tôi và quay lại bàn giải phẫu.
Tôi mở vòi nước súc miệng rồi cố gắng đi tới chậu đựng nội tạng. Sau đó tôi đeo găng tay cao su, kiểm tra kỹ càng các cơ quan nội tạng đẫm máu tươi và bốc mùi hôi thối.
“Gan, tim, phổi, dạ dày, ruột già, ruột non...”
Sau 20 phút, tôi vác khuôn mặt nhợt nhạt đi về phía anh Minh, phẫn nộ nói:
“Chủ nhiệm Lãnh, các cơ quan nội tạng của thi thể đều đủ rồi. “
Anh Minh bị mấy chữ “Chủ nhiệm Lãnh” làm cho sững lại, anh ấy dừng lại công việc đang làm rồi nhìn chằm chằm tôi từ trên xuống dưới một lúc.
“Sao? Chủ nhiệm còn việc gì giao cho tôi nữa không?” Tôi nheo mắt, nghiêng đầu hỏi.
“Cậu đứng sang một bên, khâu thi thể cậu làm không nổi.” Có lẽ anh ấy nhận ra điều khác thường ở tôi nên cũng dịu giọng xuống.
“Cái gì? Làm sao mà đoán được như vậy?” Tôi đứng bên cạnh, tò mò hỏi.
“Thứ nhất, từ số lượng thi thể ta có thể thấy, nghi phạm phải cho tất cả thi thể vào một chiếc xe, sau đó mới chạy dọc đường cao tốc để vứt. Như vậy có thể loại bỏ khả năng nghi phạm dùng xe có khả năng vận chuyển kém như xe máy hoặc xe điện. Ngoài ra, điểm vứt thi thể là đường cao tốc, xe ba bánh nông nghiệp bị cấm. Do đó, phương tiện mà nghi phạm sử dụng có thể là xe hơi hoặc xe tải.
Thứ hai, tôi tìm thấy một chi tiết ở 11 hiện trường, trên lan can bảo vệ của mỗi đoạn đường cao tốc phát hiện bao tải thi thể, tôi phát hiện vết quẹt trên lớp bụi do ma sát.
“Vết quẹt?” Vừa nghe thấy từ liên quan đến ngành học của mình, tôi hỏi như một bản năng.
“Lan can bảo vệ trên đường cao tốc không được lau chùi thường xuyên như trong thành phố, cho nên miễn là không ai chạm vào, lớp bụi trên lan can sẽ còn nguyên. Nhưng lạ ở chỗ, lớp bụi trên lan can tại hiện trường 11 thi thể này đã có người chạm vào. Từ đây tôi có lý do để nghi ngờ, nghi phạm đã chạm phải lan can bảo vệ của đường cao tốc trong quá trình vứt bao tải thi thể nên mới có vết quẹt như vậy. Nói cách khác, không phải nghi phạm ném thi thể ra ngoài khi xe đang chạy, mà là dừng xe lại rồi mới ném thi thể ra ngoài.
Vừa nói anh vừa lấy ra cuốn sổ điều tra hiện trường viết loằng ngoằng chi chít, sau đó chỉ vào dãy số liệu và nói:
“Chúng ta hãy nhìn vào khoảng cách từ thi thể đến lan can, về cơ bản đều nằm trong phạm vi từ một đến hai mét, nếu là hai hoặc nhiều hơn hai người thực hiện vứt thi thể thì khoảng cách này hơi gần, dù sao bao tải chứa thi thể chỉ khoảng 6kg, với thể lực của người lớn bình thường thì chỉ cần hai người cũng có thể ném bao thi thể ra vị trí xa hơn.
“Vì thường xuyên có xe tải chạy qua, để tránh sự cố xe tải đâm vào lan can gây lật xe, lan can bảo vệ trên đoạn đường cao tốc thuộc khu vực thành phố được thiết kế khá cao, ước chừng cách mặt đất khoảng 1.61m.
Lan can trên đường cao tốc được sắp xếp theo chiều ngang, chia làm ba tầng trên giữa dưới, trừ khe hở ở giữa ra thì mỗi tầng đều là tấm thép chống va đập hình lượn sóng rộng 35cm. Qua bức ảnh mà Tiêu Lỗi chụp, chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy lớp bụi lớn bên ngoài ba tầng này đã bị quẹt qua, hai đầu tầng lan can bảo vệ trên cùng tại mỗi hiện trường đều có vết quẹt hình chữ nhật, các vết này có thể là do 2 bên tay áo của nghi phạm chạm vào chỗ cao nhất, như vậy chúng ta đã biết được phương pháp vứt thi thể của nghi phạm.”
“Như vậy có nghĩa là, nghi phạm dừng xe, sau đó vác bao thi thể lên, dựa sát người vào phía ngoài lan can sau đó ném bao tải thi thể xuống bãi cỏ ngoài lan can bảo vệ?” Tôi đứng bên cạnh bổ sung rất kịp lúc.
“Đúng vậy, Tiểu Long nói chính xác”. Anh Minh nói.
“Vậy làm thế nào để giải thích nghi phạm là một người? Tôi vẫn không hiểu.” Tôi cau mày hỏi tiếp.
Anh Minh lấy trong túi ra vài điếu thuốc rồi đưa cho mỗi người một điếu, sau đó giải thích:
“Điều này cần được phân tích từ góc độ tâm lý tội phạm. Mục đích chính của việc ném xác là hy vọng không ai phát hiện, tất nhiên ném càng xa càng tốt, điều này cũng giải thích tại sao khi nghi phạm ném xác lại dựa vào lan can. Có thể nói khoảng cách ném bao tải thi thể từ một đến hai mét đã là giới hạn cao nhất của nghi phạm, nếu nghi phạm có người trợ giúp, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống như vậy.”
“Hóa ra là như vậy.” Tôi gật đầu.
“Vậy làm thế nào để đoán nhà nghi phạm có ruộng đất?” Vừa gỡ được một loạt khúc mắc, tôi lại hỏi tiếp.
“Điều này có thể phân tích từ bao tải thi thể, vì tính thông khí của bao tải tốt nên dùng nó để đựng ngũ cốc trong thời gian dài sẽ không lo nấm mốc. Hiện tại thì thường chỉ có người trồng trọt mới sử dụng bao tải. Nghi phạm sử dụng 11 bao tải, nếu như nhà hắn không trồng trọt thì rất khó có thể gom nhiều bao tải đến thế trong một lần. Tất nhiên đây chỉ là một hướng suy đoán của tôi, vẫn còn phải chờ những chứng cứ khác.
“Nghi phạm điều khiển phương tiện từ phía tây sang phía đông và lần lượt ném xác dọc đường. Đoạn đường ném xác là hơn 50 km, đều nằm trong phạm vi quản lý của thành phố Vân Tịch, bao thi thể cuối cùng cách trạm thu phí tiếp theo chưa đến 3km.”
“Khoảng cách giữa các bao thi thể đều khoảng 5km, điều này có nghĩa là nghi phạm đã có tính toán kỹ càng khi chọn địa điểm ném thi thể. Tiểu Long, cậu phân tích cho tôi, tại sao nghi phạm lại ném xác tại thành phố chúng ta?” Anh Minh quay lại hỏi tôi.
“Có phải vì hắn rất rành khu vực này?” Tôi trả lời theo logic của người bình thường.
“Cơ bản đúng là như vậy. Vì thành phố chúng ta nổi tiếng với nguồn tài nguyên khoáng sản, phía nam của đường cao tốc hầu như là khu sụp lún do khai thác khoáng sản tạo thành, khu vực này không có người sinh sống. Nghi phạm chọn khu vực 50km này chủ yếu là vì đặc điểm ấy, mà ngoài khu chúng ta ra, hai bên các đoạn đường cao tốc khác hầu như đều có người ở. Nếu nghi phạm không rành về thành phố này, hắn sẽ không biết khu vực nào không có người sinh sống để tiến hành ném xác.” Anh Minh dập điếu thuốc nói.
“Dù là biết nhiều như vậy, vẫn là không có manh mối cụ thể nào sao?” Tôi cau mày hỏi.
“Bây giờ hiện trường gần như đã khám nghiệm xong, chúng ta về ghép các thi thể rồi nói tiếp.” Anh Minh nói xong liền cầm lấy bao thi thể rỉ máu cuối cùng và đặt vào chiếc túi mà Lão Hiền sớm đã chuẩn bị.
Hai giờ đêm. Trong phòng giải phẫu.
Lúc này, khắp nơi trên bàn giải phẫu đều là mảnh thi thể, sau khi xác định DNA sơ bộ có thể xác định những mảnh thi thể đẫm máu này là của cùng một người, nội tạng của nạn nhân được đặt trong một chậu nhựa cỡ lớn. Trong phòng tràn ngập một mùi tử thi thối rữa kinh tởm.
Tôi đeo khẩu trang và đứng một bên với sắc mặt nhợt nhạt.
“Quốc Hiền, chân.”
“Đây, anh Minh. “
Lỗi Mập đã thay đổi tư thế và sử dụng máy ảnh để ghi lại toàn bộ quá trình ghép thi thể.
“Tiểu Long, cậu xem các cơ quan nội tạng của thi thể đã đầy đủ hết chưa.” Anh Minh quay sang nói với tôi.
Tôi mệt mỏi gật đầu và quay người đi về phía cái chậu nhựa chứa nội tạng. Khoảng cách càng gần, mùi hôi thối càng nồng, khi tôi cách chậu nhựa một mét, dịch dạ dày đột nhiên cuộn trào lên, thấy không ổn, tôi chạy ngay về phía bồn rửa mặt. “Oẹ!” Không chịu được nữa, vậy là bữa tối hôm nay đã bị tôi tống ra đầy cả bồn.
“Có chuyện gì vậy, Tiểu Long?” Lỗi Mập nhanh chóng đặt máy ảnh xuống và chạy đến chỗ tôi.
“Không, không, không có gì. Nôn ra đỡ rồi.” Tôi mệt mỏi khua tay, mặt mày tái nhợt.
“Tiêu Lỗi, không cần để ý đến cậu ấy, cậu ấy phải quen với chuyện này.” Anh Minh lạnh lùng nói.
Tôi không cần an ủi, nhưng đừng nhẫn tâm thế chứ. Nghe anh Minh nói vậy, hai tay tôi siết chặt thành nắm đấm, tôi nghiến răng, bực bội lườm anh ấy, ấn tượng tốt về anh ấy trong lòng tôi bỗng tan biến.
“Anh cứ làm việc của mình đi, tôi làm được.” Tôi cắn răng nói với Lỗi Mập.
Lỗi Mập vỗ vai tôi và quay lại bàn giải phẫu.
Tôi mở vòi nước súc miệng rồi cố gắng đi tới chậu đựng nội tạng. Sau đó tôi đeo găng tay cao su, kiểm tra kỹ càng các cơ quan nội tạng đẫm máu tươi và bốc mùi hôi thối.
“Gan, tim, phổi, dạ dày, ruột già, ruột non...”
Sau 20 phút, tôi vác khuôn mặt nhợt nhạt đi về phía anh Minh, phẫn nộ nói:
“Chủ nhiệm Lãnh, các cơ quan nội tạng của thi thể đều đủ rồi. “
Anh Minh bị mấy chữ “Chủ nhiệm Lãnh” làm cho sững lại, anh ấy dừng lại công việc đang làm rồi nhìn chằm chằm tôi từ trên xuống dưới một lúc.
“Sao? Chủ nhiệm còn việc gì giao cho tôi nữa không?” Tôi nheo mắt, nghiêng đầu hỏi.
“Cậu đứng sang một bên, khâu thi thể cậu làm không nổi.” Có lẽ anh ấy nhận ra điều khác thường ở tôi nên cũng dịu giọng xuống.