Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-3
Chương 3: Bao tải máu
Bước đầu tiên trong quá trình khám nghiệm là chụp ảnh khu vực xung quanh hiện trường để đảm bảo tính toàn vẹn của các dấu vết hiện có tại hiện trường. Sau khi công việc chụp ảnh ngoại vi hoàn thành, các nhân viên còn lại mới tiếp tục phân công nhiệm vụ.
Trong một vụ án tương đối lớn, các kỹ thuật viên sẽ được chia thành nhân viên chụp ảnh, nhân viên lấy mẫu vật chứng, bác sĩ pháp y và nhân viên giám định dấu vết.
Lấy ví dụ như vụ án lần này, nhân viên chụp ảnh là Tiêu Lỗi, nhiệm vụ chính của anh ta là dùng các hình ảnh để khôi phục cảnh hiện trường vụ án và vị trí các vật chứng tại hiện trường.
Nhân viên lấy mẫu vật chứng là Trần Quốc Hiền, anh ta cần thu thập toàn bộ vật chứng để tiến hành hoá nghiệm, từ đó tìm ra manh mối phá án.
Pháp y có khái niệm dễ hiểu nhất, cũng chính là chủ nhiệm của chúng tôi - Lãnh Khải Minh, đối tượng công việc của anh ta là các loại thi thể, thông qua việc giải phẫu để tìm ra cách thức gây án của kẻ tình nghi, vân vân.
Cuối cùng là nhân viên giám định dấu vết, cũng chính là tôi, nhiệm vụ chính của tôi là phân tích các dấu vết đáng ngờ như dấu vân tay, dấu chân ở hiện trường để phác hoạ lại các đặc điểm thể trạng và thân phận của kẻ tình nghi.
Trong thực tế, quá trình điều tra vụ án có một trình tự nhất định. Trước khi vào hiện trường, Lỗi Mập sẽ chụp ảnh toàn bộ hiện trường, sau đó tôi sẽ kiểm tra các dấu vết trên mặt đất, xem kẻ tình nghi có để lại dấu vân tay hay dấu chân nào không. Sau khi tôi kiểm tra xong, anh Minh mới vào hiện trường khám nghiệm tử thi, đến khi tất cả các đồ vật trên hiện trường đã được kiểm tra một lượt, Lão Hiền là người cuối cùng vào hiện trường, tiến hành công việc thu thập, lấy mẫu vật chứng cần mang về giám định.
Đừng nghĩ tôi chỉ là nhân viên giám định tay mơ. Người đầu tiên vào hiện trường các vụ án đều là tôi. Có điều theo như tình hình hiện tại, toàn bộ hiện trường là bãi cỏ thế này hoàn toàn không thể lưu lại dấu giày, dù có tài năng đến đâu đi chăng nữa thì tôi cũng không có đất dụng võ trong tình huống này, nghĩ đến việc có thể lười biếng không cần phải khám nghiệm hiện trường, tôi lại cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Đã chụp ảnh xong khu vực xung quanh hiện trường.” Lỗi Mập lau mồ hôi trên trán và nói với chúng tôi.
“Được, Quốc Hiền ở bên ngoài chuẩn bị túi đựng mẫu vật, hai người các cậu cùng đi với tôi.” Anh Minh cố tình quay lại nhìn tôi.
Một giây trước tôi còn nghĩ có thể rảnh rang trốn việc, sau khi nghe anh ta nói vậy, tôi như quả bóng xì hơi, miễn cưỡng đáp lời:
“Tôi cũng phải vào à? Ở đây không lấy được dấu giày, tôi vào đó làm gì?”
“Vào đây, tôi nhắc lại một lần nữa.” Giọng điệu anh Minh đầy cảnh cáo không cho phép tôi được thoái thác trách nhiệm.
Tôi ấm ức nhìn gương mặt khó coi hơn cả con lừa của anh Minh, cố tình thở dài trả lời:
“Biết rồi!”
Anh ta chẳng bận tâm đến câu trả lời vừa rồi của tôi, chỉ xách vali khám nghiệm lên và đi về hướng bao tải.
Tôi trợn mắt nhìn theo bóng lưng anh Minh, sau đó chán nản chui qua hàng rào bảo vệ để vào hiện trường.
Hiện trường trung tâm, một bao tải màu vàng đang rỉ máu bị ném ở phía nam đường cao tốc, bên cạnh bao tải còn có một cánh tay lộ cả xương trắng như đang trêu ngươi thị giác của tôi. Do bị tác động bởi thời tiết, mùi hôi thối theo gió thổi về hướng tôi, nó giống như mùi của hàng chục quả trứng thối và một con chuột chết trộn lẫn, người bình thường ngửi thấy chắc chắn sẽ ói mửa ngay lập tức.
“Thật là xui xẻo, vốn dĩ có thể ngủ một giấc ngon lành, nào ngờ lại xảy ra vụ án phiền phức thế này.” Tôi thầm oán giận lấy ra từ trong túi một chiếc khẩu trang đeo lên miệng.
“Chụp mấy tấm ảnh chi tiết cho chiếc bao tải nhé.” Anh Minh chỉ tay phải xuống đất nói.
“Được thôi.” Lỗi Mập lấy chân máy ảnh đang để ở phía sau mông, đặt cố định trên mặt đất, sau đó lấy từ túi áo ra một tấm kính lọc lắp vào phía trước ống kính máy ảnh.
Tạch tạch, tay phải mũm mĩm của Lỗi Mập điều chỉnh tiêu cự thoăn thoắt.
Tách, tách, tiếng nháy máy ảnh vang lên hai lần, anh Minh kéo găng tay cao su lên một cách chuyên nghiệp, tiến đến đứng trước bao tải. Tay phải anh ta nhẹ nhàng ấn vào bề mặt túi bao tải lập tức có máu hôi thối trào ra từ trong túi. Anh ta đưa bàn tay phải đầy máu lên mũi ngửi. Để đảm bảo an toàn, tôi đeo thêm một lớp khẩu trang, sau khi chắc chắn không còn sai sót gì nữa, tôi mới tiến lên phía trước.
“Anh Minh, anh có nhận ra là mùi gì không?” Tôi bịt mũi hiếu kì tiến lại gần. Anh Minh dừng lại một lúc, không trả lời, sau đó anh cẩn thận gỡ bao tải ra, một cánh tay máu me đầm đìa xuất hiện trước mắt tôi, các mô cơ trên cánh tay gần như tách ra hoàn toàn, để lộ phần xương trắng ra ngoài. Phần cuối cẳng tay là bàn tay phải treo lủng lắng như muốn rụng ra đến nơi. Sau đó anh ấy dùng cả hai tay nắm lấy 2 góc đáy bao tải rồi kéo lên.
“Ồ.”
Một đống thịt bị băm nhỏ với mỡ vàng đổ ra khỏi túi.
“Tiêu Lỗi, chụp ảnh đi.” Anh Minh đứng tránh sang một bên.
“Chặt nát vụn ra như thế này thì làm sao chắp nối lại được đây?” Lỗi Mập vừa điều chỉnh khẩu độ vừa lấy làm khó xử.
Ực, nhìn thấy cảnh này, tôi theo bản năng nuốt nước bọt ực một cái. Vì tôi biết rằng đối với các vụ án chặt xác, ghép nối khôi phục lại thi thể là bước bắt buộc, mà theo như phong cách nhất quán của anh Minh, kiểu nhiệm vụ “luyện gan” này chắc chắn anh ta sẽ giao cho tôi.
Đến khi chụp ảnh xong, anh Minh khều khều thi thể một lúc rồi quay đầu gọi Lão Hiền đang đứng đợi ngoài hiện trường nãy giờ:
“Mau vào thu thập mẫu vật.”
Anh Minh vừa dứt lời, Lão Hiền vội vã đi vào giống như một con hổ đói nhào về phía con mồi, hai tay anh ta cầm một cái túi đựng mẫu vật chuyên dụng.
Lão Hiền mất nửa giờ để phân loại và đóng gói từng mảnh xác chết.
Cuối cùng, tất cả dấu máu trên hiện trường đều được để vào hộp đông lạnh nhỏ. Ghi chép, lấy mẫu, đóng gói, dán nhãn, mỗi bước đều tỉ mỉ, tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp của mình.
Đội trưởng Từ đợi ở ngoài từ lâu, thấy chúng tôi đi ra liền chạy vội tới hỏi han:
“Chủ nhiệm Lãnh, tình hình thế nào?”
Anh Minh tháo khẩu trang đáp:
“Trong bao tải chỉ có một phần cẳng tay nối với bàn tay và một nửa nhỏ phần ngực bụng. Có mô vú trên phần ngực bụng của thi thể, qua đó có thể phán đoán rằng người chết là một phụ nữ.
Chiều dài cẳng tay của một người bình thường sẽ tương đồng với chiều dài dấu giày của người đó. Thông qua chiều dài của dấu giày, chúng ta có thể tính ra chiều cao của nạn nhân là khoảng một mét sáu, dựa theo độ dày lớp mỡ trên mảnh thi thể, có thể phán đoán nạn nhân nặng khoảng sáu mươi ki lô gam; do sự không đồng nhất của mô người, bao tải vừa tìm thấy đã đựng đầy khoảng sáu ki lô gam, vì vậy theo tính toán, thi thể ít nhất bị chia ra thành mười phần. Chắc hẳn kẻ tình nghi đã vứt xác men theo đường cao tốc hướng từ tây sang đông, vì thế, việc chúng ta cần làm nhất lúc này là tìm thấy toàn bộ thi thế, như vậy mới có thể đưa ra phán đoán cụ thể nhất.”
“Được, tôi sẽ theo phán đoán này điều người đi dọc đường cao tốc tìm các phần thi thể còn lại.” Đội trưởng Từ ghi chép ngắn gọn rồi quay người rời đi.
“Sao giỏi vậy trời?” Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy khá rõ ràng, tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, thì ra lại là cô thực tập sinh ban nãy.
Tôi vừa định nổi cơn tam bành thì bị anh Minh kéo ra chỗ khác. Khi thấy xung quanh không còn ai, anh ấy mới thả tay tôi ra, rồi đưa tôi một điếu thuốc. Hai chúng tôi nhìn nhau chẳng nói chẳng rằng, hút hết nửa điếu thuốc, anh Minh mở miệng:
“Tiểu Long, hãy nói tôi nghe phán đoán của cậu về vụ án này.”
“Tôi biết ngay là anh sẽ hỏi như vậy mà.” Tôi nhả một làn khói thuốc, mất kiên nhẫn lẩm bẩm trong miệng.
Anh Minh chẳng thèm để ý đến sự bất mãn đó, vẫn cứ tiếp tục yên lặng quan sát tôi. Là học trò tâm đắc nhất của cha tôi, trình độ của anh ấy tất nhiên không phải chỉ là giỏi bình thường. Anh ấy thường dùng đủ cách kiểm tra tôi, một năm trở lại đây, không biết tôi đã gặp tình huống như thế này bao nhiêu lần, tôi thở dài một tiếng, cứng đầu trả lời:
“Đây là vụ án giết người chặt xác, đây là điều có thể kết luận. Hơn nữa, nghi phạm chắc chắn dùng xe hơi để vứt xác, thêm vào đó, nghi phạm rất có thể là hai người.”
“Tại sao cậu lại đoán có hai người?” Tay phải anh Minh cầm điếu thuốc, còn tay trái thì đút túi quần.
“Một người lái xe, một người vứt xác, chẳng phải là chắc chắn có hai người sao?” Tôi kết luận tràn đầy tự tin.
“Bằng chứng đâu?” Anh Minh phản biện.
“Cái này thì cần gì bằng chứng? Người bình thường đều có thể nhận ra, thế đã được chưa? Hơn nữa không phải anh cũng không suy luận được sao? Còn hỏi tôi.” Tôi bĩu môi có phần không phục.
“Cậu đấy, không thể để tâm vào công việc một chút được sao? Cậu đã làm việc hơn một năm rồi, sao cứ như người mới bước chân vào nghề vậy?” Anh Minh chỉ tay về phía tôi, giọng điệu tràn đầy thất vọng.
“Tôi chỉ học khám nghiệm dấu vết thôi, hiện trường chẳng có lấy một dấu giày, cũng không có dấu vân tay, tôi làm sao mà phân tích được?” Nghe anh ta giáo huấn, trong lòng tôi khó chịu vô cùng, thế là tôi gân cổ lên mà gào.
“Giờ đưa cho cậu dấu giày, cậu có phân tích ra không?” Anh Minh lạnh lùng nói.
Một năm trở lại đây, tôi đã chịu đủ sự châm chọc khiêu khích của anh ta rồi, tôi thở hổn hển và tiếp tục gắt lên: “Anh nghĩ tôi muốn phân tích mấy thứ này chắc? Nếu không phải vì “thầy của anh” ép tôi vào trường cảnh sát, chắc tôi lại đến nơi quỷ quái này đấy?”
Vừa nhớ lại chuyện cũ tôi liền nổi giận đùng đùng thẳng tay ném hộp khám nghiệm xuống đất.
Bang! Hộp khám nghiệm đập mạnh xuống đất, dụng cụ khám nghiệm trong hộp rơi vương vãi khắp nơi.
Anh Minh thấy tôi hành động như vậy thì hai hàm răng cắn chặt lại, tôi có thể cảm nhận được toàn thân anh ấy đang khẽ run lên.
Trong một vụ án tương đối lớn, các kỹ thuật viên sẽ được chia thành nhân viên chụp ảnh, nhân viên lấy mẫu vật chứng, bác sĩ pháp y và nhân viên giám định dấu vết.
Lấy ví dụ như vụ án lần này, nhân viên chụp ảnh là Tiêu Lỗi, nhiệm vụ chính của anh ta là dùng các hình ảnh để khôi phục cảnh hiện trường vụ án và vị trí các vật chứng tại hiện trường.
Nhân viên lấy mẫu vật chứng là Trần Quốc Hiền, anh ta cần thu thập toàn bộ vật chứng để tiến hành hoá nghiệm, từ đó tìm ra manh mối phá án.
Pháp y có khái niệm dễ hiểu nhất, cũng chính là chủ nhiệm của chúng tôi - Lãnh Khải Minh, đối tượng công việc của anh ta là các loại thi thể, thông qua việc giải phẫu để tìm ra cách thức gây án của kẻ tình nghi, vân vân.
Cuối cùng là nhân viên giám định dấu vết, cũng chính là tôi, nhiệm vụ chính của tôi là phân tích các dấu vết đáng ngờ như dấu vân tay, dấu chân ở hiện trường để phác hoạ lại các đặc điểm thể trạng và thân phận của kẻ tình nghi.
Trong thực tế, quá trình điều tra vụ án có một trình tự nhất định. Trước khi vào hiện trường, Lỗi Mập sẽ chụp ảnh toàn bộ hiện trường, sau đó tôi sẽ kiểm tra các dấu vết trên mặt đất, xem kẻ tình nghi có để lại dấu vân tay hay dấu chân nào không. Sau khi tôi kiểm tra xong, anh Minh mới vào hiện trường khám nghiệm tử thi, đến khi tất cả các đồ vật trên hiện trường đã được kiểm tra một lượt, Lão Hiền là người cuối cùng vào hiện trường, tiến hành công việc thu thập, lấy mẫu vật chứng cần mang về giám định.
Đừng nghĩ tôi chỉ là nhân viên giám định tay mơ. Người đầu tiên vào hiện trường các vụ án đều là tôi. Có điều theo như tình hình hiện tại, toàn bộ hiện trường là bãi cỏ thế này hoàn toàn không thể lưu lại dấu giày, dù có tài năng đến đâu đi chăng nữa thì tôi cũng không có đất dụng võ trong tình huống này, nghĩ đến việc có thể lười biếng không cần phải khám nghiệm hiện trường, tôi lại cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Đã chụp ảnh xong khu vực xung quanh hiện trường.” Lỗi Mập lau mồ hôi trên trán và nói với chúng tôi.
“Được, Quốc Hiền ở bên ngoài chuẩn bị túi đựng mẫu vật, hai người các cậu cùng đi với tôi.” Anh Minh cố tình quay lại nhìn tôi.
Một giây trước tôi còn nghĩ có thể rảnh rang trốn việc, sau khi nghe anh ta nói vậy, tôi như quả bóng xì hơi, miễn cưỡng đáp lời:
“Tôi cũng phải vào à? Ở đây không lấy được dấu giày, tôi vào đó làm gì?”
“Vào đây, tôi nhắc lại một lần nữa.” Giọng điệu anh Minh đầy cảnh cáo không cho phép tôi được thoái thác trách nhiệm.
Tôi ấm ức nhìn gương mặt khó coi hơn cả con lừa của anh Minh, cố tình thở dài trả lời:
“Biết rồi!”
Anh ta chẳng bận tâm đến câu trả lời vừa rồi của tôi, chỉ xách vali khám nghiệm lên và đi về hướng bao tải.
Tôi trợn mắt nhìn theo bóng lưng anh Minh, sau đó chán nản chui qua hàng rào bảo vệ để vào hiện trường.
Hiện trường trung tâm, một bao tải màu vàng đang rỉ máu bị ném ở phía nam đường cao tốc, bên cạnh bao tải còn có một cánh tay lộ cả xương trắng như đang trêu ngươi thị giác của tôi. Do bị tác động bởi thời tiết, mùi hôi thối theo gió thổi về hướng tôi, nó giống như mùi của hàng chục quả trứng thối và một con chuột chết trộn lẫn, người bình thường ngửi thấy chắc chắn sẽ ói mửa ngay lập tức.
“Thật là xui xẻo, vốn dĩ có thể ngủ một giấc ngon lành, nào ngờ lại xảy ra vụ án phiền phức thế này.” Tôi thầm oán giận lấy ra từ trong túi một chiếc khẩu trang đeo lên miệng.
“Chụp mấy tấm ảnh chi tiết cho chiếc bao tải nhé.” Anh Minh chỉ tay phải xuống đất nói.
“Được thôi.” Lỗi Mập lấy chân máy ảnh đang để ở phía sau mông, đặt cố định trên mặt đất, sau đó lấy từ túi áo ra một tấm kính lọc lắp vào phía trước ống kính máy ảnh.
Tạch tạch, tay phải mũm mĩm của Lỗi Mập điều chỉnh tiêu cự thoăn thoắt.
Tách, tách, tiếng nháy máy ảnh vang lên hai lần, anh Minh kéo găng tay cao su lên một cách chuyên nghiệp, tiến đến đứng trước bao tải. Tay phải anh ta nhẹ nhàng ấn vào bề mặt túi bao tải lập tức có máu hôi thối trào ra từ trong túi. Anh ta đưa bàn tay phải đầy máu lên mũi ngửi. Để đảm bảo an toàn, tôi đeo thêm một lớp khẩu trang, sau khi chắc chắn không còn sai sót gì nữa, tôi mới tiến lên phía trước.
“Anh Minh, anh có nhận ra là mùi gì không?” Tôi bịt mũi hiếu kì tiến lại gần. Anh Minh dừng lại một lúc, không trả lời, sau đó anh cẩn thận gỡ bao tải ra, một cánh tay máu me đầm đìa xuất hiện trước mắt tôi, các mô cơ trên cánh tay gần như tách ra hoàn toàn, để lộ phần xương trắng ra ngoài. Phần cuối cẳng tay là bàn tay phải treo lủng lắng như muốn rụng ra đến nơi. Sau đó anh ấy dùng cả hai tay nắm lấy 2 góc đáy bao tải rồi kéo lên.
“Ồ.”
Một đống thịt bị băm nhỏ với mỡ vàng đổ ra khỏi túi.
“Tiêu Lỗi, chụp ảnh đi.” Anh Minh đứng tránh sang một bên.
“Chặt nát vụn ra như thế này thì làm sao chắp nối lại được đây?” Lỗi Mập vừa điều chỉnh khẩu độ vừa lấy làm khó xử.
Ực, nhìn thấy cảnh này, tôi theo bản năng nuốt nước bọt ực một cái. Vì tôi biết rằng đối với các vụ án chặt xác, ghép nối khôi phục lại thi thể là bước bắt buộc, mà theo như phong cách nhất quán của anh Minh, kiểu nhiệm vụ “luyện gan” này chắc chắn anh ta sẽ giao cho tôi.
Đến khi chụp ảnh xong, anh Minh khều khều thi thể một lúc rồi quay đầu gọi Lão Hiền đang đứng đợi ngoài hiện trường nãy giờ:
“Mau vào thu thập mẫu vật.”
Anh Minh vừa dứt lời, Lão Hiền vội vã đi vào giống như một con hổ đói nhào về phía con mồi, hai tay anh ta cầm một cái túi đựng mẫu vật chuyên dụng.
Lão Hiền mất nửa giờ để phân loại và đóng gói từng mảnh xác chết.
Cuối cùng, tất cả dấu máu trên hiện trường đều được để vào hộp đông lạnh nhỏ. Ghi chép, lấy mẫu, đóng gói, dán nhãn, mỗi bước đều tỉ mỉ, tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp của mình.
Đội trưởng Từ đợi ở ngoài từ lâu, thấy chúng tôi đi ra liền chạy vội tới hỏi han:
“Chủ nhiệm Lãnh, tình hình thế nào?”
Anh Minh tháo khẩu trang đáp:
“Trong bao tải chỉ có một phần cẳng tay nối với bàn tay và một nửa nhỏ phần ngực bụng. Có mô vú trên phần ngực bụng của thi thể, qua đó có thể phán đoán rằng người chết là một phụ nữ.
Chiều dài cẳng tay của một người bình thường sẽ tương đồng với chiều dài dấu giày của người đó. Thông qua chiều dài của dấu giày, chúng ta có thể tính ra chiều cao của nạn nhân là khoảng một mét sáu, dựa theo độ dày lớp mỡ trên mảnh thi thể, có thể phán đoán nạn nhân nặng khoảng sáu mươi ki lô gam; do sự không đồng nhất của mô người, bao tải vừa tìm thấy đã đựng đầy khoảng sáu ki lô gam, vì vậy theo tính toán, thi thể ít nhất bị chia ra thành mười phần. Chắc hẳn kẻ tình nghi đã vứt xác men theo đường cao tốc hướng từ tây sang đông, vì thế, việc chúng ta cần làm nhất lúc này là tìm thấy toàn bộ thi thế, như vậy mới có thể đưa ra phán đoán cụ thể nhất.”
“Được, tôi sẽ theo phán đoán này điều người đi dọc đường cao tốc tìm các phần thi thể còn lại.” Đội trưởng Từ ghi chép ngắn gọn rồi quay người rời đi.
“Sao giỏi vậy trời?” Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy khá rõ ràng, tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, thì ra lại là cô thực tập sinh ban nãy.
Tôi vừa định nổi cơn tam bành thì bị anh Minh kéo ra chỗ khác. Khi thấy xung quanh không còn ai, anh ấy mới thả tay tôi ra, rồi đưa tôi một điếu thuốc. Hai chúng tôi nhìn nhau chẳng nói chẳng rằng, hút hết nửa điếu thuốc, anh Minh mở miệng:
“Tiểu Long, hãy nói tôi nghe phán đoán của cậu về vụ án này.”
“Tôi biết ngay là anh sẽ hỏi như vậy mà.” Tôi nhả một làn khói thuốc, mất kiên nhẫn lẩm bẩm trong miệng.
Anh Minh chẳng thèm để ý đến sự bất mãn đó, vẫn cứ tiếp tục yên lặng quan sát tôi. Là học trò tâm đắc nhất của cha tôi, trình độ của anh ấy tất nhiên không phải chỉ là giỏi bình thường. Anh ấy thường dùng đủ cách kiểm tra tôi, một năm trở lại đây, không biết tôi đã gặp tình huống như thế này bao nhiêu lần, tôi thở dài một tiếng, cứng đầu trả lời:
“Đây là vụ án giết người chặt xác, đây là điều có thể kết luận. Hơn nữa, nghi phạm chắc chắn dùng xe hơi để vứt xác, thêm vào đó, nghi phạm rất có thể là hai người.”
“Tại sao cậu lại đoán có hai người?” Tay phải anh Minh cầm điếu thuốc, còn tay trái thì đút túi quần.
“Một người lái xe, một người vứt xác, chẳng phải là chắc chắn có hai người sao?” Tôi kết luận tràn đầy tự tin.
“Bằng chứng đâu?” Anh Minh phản biện.
“Cái này thì cần gì bằng chứng? Người bình thường đều có thể nhận ra, thế đã được chưa? Hơn nữa không phải anh cũng không suy luận được sao? Còn hỏi tôi.” Tôi bĩu môi có phần không phục.
“Cậu đấy, không thể để tâm vào công việc một chút được sao? Cậu đã làm việc hơn một năm rồi, sao cứ như người mới bước chân vào nghề vậy?” Anh Minh chỉ tay về phía tôi, giọng điệu tràn đầy thất vọng.
“Tôi chỉ học khám nghiệm dấu vết thôi, hiện trường chẳng có lấy một dấu giày, cũng không có dấu vân tay, tôi làm sao mà phân tích được?” Nghe anh ta giáo huấn, trong lòng tôi khó chịu vô cùng, thế là tôi gân cổ lên mà gào.
“Giờ đưa cho cậu dấu giày, cậu có phân tích ra không?” Anh Minh lạnh lùng nói.
Một năm trở lại đây, tôi đã chịu đủ sự châm chọc khiêu khích của anh ta rồi, tôi thở hổn hển và tiếp tục gắt lên: “Anh nghĩ tôi muốn phân tích mấy thứ này chắc? Nếu không phải vì “thầy của anh” ép tôi vào trường cảnh sát, chắc tôi lại đến nơi quỷ quái này đấy?”
Vừa nhớ lại chuyện cũ tôi liền nổi giận đùng đùng thẳng tay ném hộp khám nghiệm xuống đất.
Bang! Hộp khám nghiệm đập mạnh xuống đất, dụng cụ khám nghiệm trong hộp rơi vương vãi khắp nơi.
Anh Minh thấy tôi hành động như vậy thì hai hàm răng cắn chặt lại, tôi có thể cảm nhận được toàn thân anh ấy đang khẽ run lên.