-
Chương 6-10
Chương 6: Dám bắt nạt mẹ tôi, chết!
Những này này, Trần Nhàn rất lo cho chuyện kết hôn của Lâm Vân.
Tuy Lâm Vân trẻ tuổi đẹp trai nhưng hoàn cảnh gia đình hắn quá nghèo, đến giờ hắn và mẹ vẫn phải thuê nhà.
Hơn nữa, suốt 3 năm qua, tình cảm giữa Lâm Vân và Triệu Thu Nam luôn rất tốt.
Trần Nhàn từng gặp Triệu Thu Nam. Cô ta xinh đẹp lại luôn biết ngụy trang trước mặt Trần Nhàn nên bà cảm thấy cô ta sẽ là một người vợ hiền.
Trần Nhàn rất thích Triệu Thu Nam, mong cô ta và con trai bà có thể về chung một nhà.
**
Sáng sớm hôm sau, sau khi thu dọn đồ đạc ở nhà, Trần Nhàn đến bệnh viện Đông Hải.
Bà biết Triệu Thu Nam làm ở khoa nội. Nhưng khi mở cánh cửa phòng làm việc ra, Trần Nhàn liền trông thấy Triệu Thu Nam và một bác sĩ béo đang ngồi rất gần nhau, nắm tay nhau, trò chuyện và cười đùa.
Điều này khiến Trần Nhàn không vui, bà là một người phụ nữ rất bảo thủ.
Nhưng bà lại nghĩ, có lẽ giới trẻ bây giờ đều như vậy, họ có tư tưởng mới, quan niệm mới. Có lẽ tư tưởng mà bà tuân theo đã lỗi thời từ lâu rồi.
Khi nhìn thấy Trần Nhàn, Triệu Thu Nam không khỏi chau mày, giọng điệu cũng không tốt đẹp gì: “Bác tới làm gì thế?”
Mặt Trần Nhàn vẫn nhuốm ý cười, bà bước tới cạnh Triệu Thu Nam, vui vẻ nói: “Tiểu Nam, con với Lâm Vân yêu nhau cũng 3 năm rồi, tình cảm của hai đứa luôn rất tốt. Theo bác thấy, hai đứa tìm dịp nào thích hợp để phụ huynh hai nhà gặp nhau, bàn chuyện cưới gả, con nghĩ thế nào?”
“Hả?” Triệu Thu Nam hơi sửng sốt, sau đó khó hiểu hỏi: “Sao thế này, Lâm Vân không nói gì với bác à?”
Trần Nhàn hồ nghi hỏi: “Nói với bác gì cơ?”
Triệu Thu Nam hừ lạnh: “Tôi và Lâm Vân chia tay rồi!”
“Chia tay!” Mặt Trần Nhàn tràn đầy vẻ kinh ngạc, bà nói: “Chuyện… chuyện này xảy ra lúc nào? Sao hai con lại chia tay?”
Triệu Thu Nam mất kiên nhẫn nói: "Đó là chuyện xảy ra mấy ngày trước. Nhân phẩm Lâm Vân không ra gì, anh ta đã trộm thiết bị của bệnh viện rồi bán ra chợ đen để kiếm lời. Anh ta bị phòng bảo vệ của bệnh viện bắt tận tay, bây giờ bị phạt làm y tá. Bác xem, sao tôi có thể không chia tay với người có nhân cách tệ như vậy chứ?”
"Không, không, không thể nào, nhất định là con đang gạt bác!"
Mặt Trần Nhàn tái nhợt, miệng bà không ngừng lẩm bẩm: “Bác hiểu Lâm Vân nhà bác, nhất định là người trong viện đã hiểu nhầm thằng bé!”
“Xì, phòng bảo vệ có tang chứng vật chứng rõ ràng, nhầm thế nào được?” Triệu Thu Nam chỉ tay vào Phùng Thông ngồi bên cạnh, nói tiếp: “Không tin bác cứ hỏi bác sĩ Phùng, anh ấy là con trai của giám đốc bệnh viện này!”
Phùng Thông lập tức đáp: “Đúng vậy, Lâm Vân là người không ngay thẳng. Ăn cắp đã đành, còn dám đánh tôi, thực sự rất quá đáng, bệnh viện đã quyết định sẽ đuổi hắn!”
“Gì cơ?” Trần Nhàn như bị sét đánh giữa trời quang. Điều mà bà luôn lo lắng nhất chính là tiền đồ của Lâm Vân, bà nhìn Phùng Thông với ánh mắt cầu xin: "Bác sĩ Phùng, ở đây chắc chắn có sự hiểu lầm. Lâm Vân trẻ người non dạ, cậu là người khoan dung độ lượng, ngàn vạn lần đừng so đo với Lâm Vân!"
“Hừ, chẳng những muốn so đo với Lâm Vân đâu, tôi nhất định phải chỉnh chết hắn!” Phùng Thông bày ra bộ dạng tiểu nhân đắc ý.
Trần Nhàn kéo cánh tay Phùng Thông, khổ sở cầu xin: “Bác sĩ Phùng, tôi thay mặt Lâm Vân xin lỗi cậu vì chuyện Lâm Vân đánh cậu. Xin cậu làm ơn đừng sa thải nó, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu!”
"Bà già chết tiệt, cút khỏi đây!" Phùng Thông ra sức rút cánh tay ra nhưng Trần Nhàn giữ tay hắn ta quá chặt. Trong lúc tức giận, hắn ta giơ tay tát thẳng vào mặt Trần Nhàn.
Sau đó hắn ta chỉ vào mũi bà và chửi: "Bà già chết tiệt, đừng vô liêm sỉ như vậy. Tôi nói cho bà biết, tôi chắc chắn sẽ chỉnh chết con trai bà!"
Một dấu bàn tay màu đỏ lập tức xuất hiện trên má Trần Nhàn. Bà quay đầu lại và kéo Triệu Thu Nam, cầu xin: “Tiểu Nam, con với Lâm Vân yêu nhau 3 năm, tình cảm sâu đậm, xin con nói với bác sĩ Phùng tha cho Lâm Vân!”
“Tôi đã chia tay với Lâm Vân rồi!” Triệu Thu Nam lạnh lùng đáp: “Bác đừng có lãng phí công sức nữa. Từ giờ trở đi, Lâm Vân sống chết thế nào không liên quan gì đến tôi!"
Trần Nhàn đau lòng quá đỗi, bà không hiểu sao Triệu Thu Nam lại tuyệt tình đến vậy.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Trần Nhàn, sương mù giăng trong lòng Phùng Thông vì vụ sàm sỡ lãnh đạo mấy ngày qua đã được cuốn sạch, hắn ta cười lạnh: "Bà già chết tiệt, muốn không truy cứu chuyện này cũng đơn giản thôi. Bà lập tức quỳ xuống cho tôi. Chỉ cần bà quỳ xuống, chưa biết chừng tôi có thể tha cho hắn!"
Trần Nhàn không nghĩ ngợi gì đã quỳ xuống: “Bác sĩ Phùng, chỉ cần cậu tha cho Lâm Vân thì kêu tôi làm việc gì tôi cũng đồng ý!”
“Ha ha ha…” Phùng Thông lộ ra nụ cười vui vẻ: “Lâm Vân ơi là Lâm Vân, chỉ dựa vào mày mà muốn đấu với tao à? Chỉ một câu nói của tao, mẹ mày đã ngoan ngoãn quỳ dưới chân tao. Chúng mày đều là bọn hèn mọn, chỉ cần một ngón tay của tao cũng đủ đè bẹp chúng mày!”
Lúc này Lâm Vân đi ngang qua và tình cờ nhìn thấy cảnh tượng quỳ xin của mẹ hắn.
Hắn ngẩn người trong giây lát. Sau đó, mặt hắn đỏ bừng, hắn lao vào văn phòng như một mũi tên phóng khỏi dây cung.
Người mà Lâm Vân bận lòng nhất trên đời này chính là mẹ hắn. Sau khi ba hắn qua đời, hai mẹ con hắn sống nương tựa vào nhau. Hắn không cho phép bất cứ ai ức hiếp mẹ của hắn!
“Dám bắt nạt mẹ của tao, mẹ muốn chết rồi!” Lâm Vân nắm lấy cổ Phùng Thông, hai mắt hắn chất chứa sát ý.
Sắc mặt Phùng Thông tím tái, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn lạnh như băng, hắn ta gầm lên: "Lâm Vân, mày là đồ bỏ đi, có bản lĩnh thì mày giết tao đi!!"
"Đừng tưởng tao không dám!" Lâm Vân tăng thêm lực ở tay.
Phùng Thông lập tức cảm thấy khó thở, cố gắng giãy giụa, nhưng tay Lâm Vân như kìm kẹp, hắn ta hoàn toàn không thể thoát ra được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Thu Nam lo lắng, vội vàng chạy tới, nói: "Lâm Vân, hãy thả bác sĩ Phùng ra ngay lập tức. Anh có biết mình đã gây họa tày trời không?"
“Đồ phụ nữ ti tiện, câm miệng đi!” Lâm Vân trừng mắt với Triệu Thu Nam, nói: “Mẹ của tôi đối xử với cô thế nào thì lòng cô rõ nhất. Cô không đền đáp đã đành, chẳng ngờ còn cấu kết với Phùng Thông bắt nạt mẹ tôi!”
“Anh…” Triệu Thu Nam tức giận đến mức không biết phải phản bác thế nào, đành phải quay lại nhìn Trần Nhàn, không nể nang nói: “Bác còn ngây ra đó làm gì? Mau ngăn Lâm Vân lại, nếu anh ta giết chết Phùng Thông thì nhất định phải sống trong tù suốt quãng đời còn lại. !”
Trần Nhàn đang sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột này. Bà vội vàng đến chỗ Lâm Vân, thuyết phục: "Lâm Vân, đừng kích động, đừng kích động, hãy thả bác sĩ Phùng ra!"
"Không!" Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ, hắn ta ức hiếp mẹ, con nhất định phải giết hắn ta!"
“Con ơi, sao lời của mẹ con cũng không nghe thế hả?” Trần Nhàn cuống cả lên, giọng điệu trở nên nghiêm nghị: "Nhanh lên, buông bác sĩ Phùng ra ngay!"
Nhìn thấy mẹ mình như vậy, Lâm Vân nhất thời mềm lòng. Tay hắn nới lỏng, Phùng Thông lập tức vùng vẫy thoát ra.
Chương 7: Tao phải phế mày
“Khụ khụ…”
Phùng Thông thở hổn hển, sắc mặt trông khá hơn nhiều.
Trần Nhàn vội bước tới cạnh Phùng Thông với nụ cười trên môi: “Bác sĩ Phùng, cậu không sao chứ? Ngàn vạn lần đừng so đo tính toán với Lâm Vân nhé!”
Nghe được lời của Trần Nhàn, Phùng Thông lập tức trưng ra bản mặt đắc ý, chỉ tay vào Lâm Vân nói: “Lâm Vân, mày là phế vật, dựa vào mày mà muốn đấu với tao hả? Bây giờ mày quỳ xuống thì chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Bằng không thì, hừ, chẳng những giết mày, mẹ của mày tao cũng không tha đâu!”
“Mày dám!!” Lâm Vân tức giận: “Nếu mày dám động vào mẹ của tao, tao sẽ giết chết mày!”
“Tao nhổ vào!” Phùng Thông cười lạnh, cực kỳ khinh thường nói: “Mày là đồ bỏ đi, tao mà phải sợ mày à?”
Trần Nhàn vừa kéo tay Lâm Vân vừa cố nặn ra một nụ cười, nói với Phùng Thông: “Bác sĩ Phùng, xin cậu nể mặt một người già như tôi, chuyện này do Lâm Vân nhà tôi không đúng, cậu đừng chấp nhặt nó làm gì!”
“Bốp!” Phùng Thông tát mạnh vào mặt Trần Nhàn, kiêu ngạo chỉ vào mũi bà rồi mắng: “Bà là cái thá gì? Mặt mũi bà đáng giá mấy xu hả?”
“Khốn kiếp, mày dám đánh mẹ tao, tao nhất định phải ‘phế’ mày!”
Trong mắt Lâm Vân lóe lên sự tức giận, hắn lập tức lao tới trước mặt Phùng Thông và tóm lấy cổ Phùng Thông.
"Phùng Thông, ngày thường mày ức hiếp tao, sỉ nhục tao, cướp Triệu Thu Nam đi, tao đều không so đo với mày, nhưng nếu mày đánh mẹ tao thì tao không thể nhịn mày nữa, hôm nay tao sẽ phế mày!"
Trần Nhàn kinh hãi lao đến bên cạnh Lâm Vân: "Lâm Vân, đừng bốc đồng, đừng bốc đồng, hãy nhanh chóng buông bác sĩ Phùng ra, con không thể lặp đi lặp lại cùng một sai lầm!"
Phùng Thông vốn bị khí thế kinh người của Lâm Vân làm cho sợ hãi, nhưng khi nghe được lời nói của Trần Nhàn, hắn ta lại cảm thấy yên tâm, lập tức hét to hết cỡ: “Lâm Vân, mày buông tay ra ngay, nếu không tao sẽ không khách khí nữa đâu!"
Trần Nhàn cũng ở một bên khuyên nhủ: "Buông ra đi con, đến lời của mẹ con cũng không nghe sao? Con không thể phạm thêm sai lầm nữa!"
"Mẹ..." Lâm Vân mềm lòng, tay buông ra, Phùng Thông lại thoát ra lần nữa.
Lần này Phùng Thông không có ý định buông tha. Hắn ta nhìn xung quanh, sau đó nhặt chậu hoa trên bậu cửa sổ lên rồi ném thẳng vào Lâm Vân.
“Choang!”
Chậu hoa đập vào đầu Lâm Vân và vỡ ngay lập tức, tung ra vô số bụi bặm khắp người hắn.
May mắn thay, thể lực của Lâm Vân không còn như trước nữa, chậu hoa cũng không làm hắn bị thương.
[Trên đời này không thể mềm lòng nương tay, nếu không người khác sẽ chỉ cho rằng ngươi dễ bắt nạt, nhất định phải tàn nhẫn mới có thể khiến người khác sợ hãi ngươi!]
Lời nói vừa rồi bỗng hiện lên trong đầu Lâm Vân, một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt hắn. Lâm Vân lập tức phóng tới sau lưng Phùng Thông bằng tốc độ tia chớp, tóm lấy đầu hắn ta rồi đập mạnh vào cái bàn trong phòng làm việc.
“Rầm!”
Đầu của Phùng Thông đập vào bàn, máu tức thì chảy ra.
"Phùng Thông, nói cho mày biết, ông đây không dễ bắt nạt như vậy đâu!"
"Tao đã nói, nếu mày đánh mẹ tao, tao sẽ phế mày, tao nói được làm được!"
Một tay Lâm Vân nắm lấy ống đựng bút trên bàn, tay kia nắm lấy bàn tay mà Phùng Thông vừa đánh Trần Nhàn, rồi nện mạnh xuống.
“Rắc!”
“A!”
Phùng Thông hét lên như một con lợn bị giết thịt, tay hắn ta bị gãy, bê bết máu.
Lâm Vân lạnh lùng nói: "Bây giờ, hãy quỳ xuống và xin lỗi mẹ tao ngay!"
“Muốn tao xin lỗi bà già chết tiệt này ư? Đừng hòng!” Phùng Thông nghiến răng nghiến lợi: "Xong rồi, Lâm Vân, tao nói cho mày biết, mày xong rồi. Mày dám đánh gãy tay tao, tao phải giết cả nhà mày!"
“Chết đến nơi rồi còn già mồm!” Lâm Vân không chút nể nang, đá thẳng vào đầu gối Phùng Thông.
Một tiếng “rắc” vang lên, Phùng Thông lại hét lên hệt như tiếng lợn bị giết thịt, chân hắn bị đá gãy rồi.
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Triệu Thu Nam chạy tới, nắm lấy cánh tay Lâm Vân và hét lên: "Anh đã gây ra họa tày trời rồi, còn không dừng lại đi? Ba của Phùng Thông là phó giám đốc bệnh viện của chúng ta, anh không đắc tội nổi đâu!"
Lâm Vân hoàn toàn phớt lờ Triệu Thu Nam, tiếp tục đá vào đầu gối còn lại của Phùng Thông.
Một tiếng “rắc” vang lên, Phùng Thông trực tiếp ngã xuống đất.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, sau đó tầm nhìn tối sầm và ngất lịm đi.
Lâm Vân vẫn chưa có ý định dừng lại, tiếp tục đá một cước vào Phùng Thông đang bất tỉnh nhân sự.
“Dừng lại!" Trần Nhàn lao tới ôm lấy Lâm Vân: "Đủ rồi. Đừng đánh cậu ta nữa. Nếu con tiếp tục đánh thì cậu ta sẽ chết đấy. Đến lúc đó con cũng sẽ phải vào tù!"
Lâm Vân siết chặt nắm đấm: "Mẹ, hắn ta dám đánh mẹ, con nhất định phải dạy hắn ta một bài học!"
"Đủ rồi, đủ rồi!" Trần Nhàn không khỏi rơi nước mắt: "Chỉ cần con có tương lai tốt đẹp, mẹ chịu chút ấm ức cũng có sao đâu?"
"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Một bóng dáng xinh đẹp bước vào, không phải Tôn Di Nhiên thì là ai?
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tôn Di Nhiên ngẩn người, sau đó đám người vây xem mồm năm miệng mười mách tội Lâm Vân đánh Phùng Thông cho cô nghe.
Tôn Di Nhiên nhìn Lâm Vân, nét giận giữ hiện lên giữa hai hàng mày: "Lâm Vân, cậu muốn làm gì vậy? Chuyện cậu ăn cắp thiết bị ở bệnh viện mới được tôi đè xuống, bây giờ cậu lại đánh bác sĩ Phùng, cậu có thể ở lại trong bệnh viện nữa không??"
Lâm Vân lạnh lùng nói: "Tôi không hề trộm cắp bất cứ thứ gì trong bệnh viện. Tất cả những điều này đều là do Phùng Thông vu cáo hãm hại. Hơn nữa, hắn ta còn dám đánh mẹ tôi, rõ là ức hiếp người quá đáng!"
Tôn Di Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, sau đó thấp giọng nói: “Nói điều này bây giờ cũng vô nghĩa, cậu lập tức đưa mẹ cậu rời khỏi bệnh viện Đông Hải đi. Về phần Phùng Thông, cứ giao cho tôi, tôi phụ trách cậu ta!
Lâm Vân không khỏi sửng sốt, bình thường Tôn Di Nhiên rất nghiêm khắc với hắn, sao hôm nay lại chủ động giúp hắn?
Dường như nhìn thấy sự nghi ngờ trong lòng Lâm Vân, Tôn Di Nhiên giải thích: “Tôi biết ngày thường mình quá nghiêm khắc với cậu, nhưng tôi thật lòng coi cậu là học trò, hi vọng cậu sớm ngày có thể tự mình đảm nhận công việc.”
Cô nói tiếp: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, giờ cậu lập tức rời đi!”
“Tôi đi rồi thì cô làm thế nào?” Lâm Vân hỏi: “Chủ nhiệm Tôn, tôi rất cảm kích lòng tốt của cô, nhưng tôi dám làm dám chịu, tôi cũng không sợ Phùng Thông!”
“Sao cậu cứng đầu thế nhỉ?” Tôn Di Nhiên tức giận nói: "Ba của Phùng Thông là phó giám đốc bệnh viện chúng ta, bất kể mối quan hệ hay quyền lực, cậu cũng không thể đọ được với ông ta. Bây giờ cậu rời đi ngay, tôi sẽ chịu trách nhiệm, họ không dám làm gì tôi đâu.”
Lâm Vân rất cảm kích, nhưng vẫn kiên định nói: "Tôi không cần ai đứng ra gánh tội giúp, tôi cũng chẳng tin người nhà họ Phùng có thể giết tôi!!"
“Ai đánh con trai tôi?”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm, sau đó Phùng Nguyên Trạch bước vào phòng làm việc. Nhìn thấy Phùng Thông nằm trên vũng máu, hai mắt ông ta trợn như muốn lọt tròng: "Đáng chết, ai đánh con trai tôi thành ra như vậy?"
Chương 8: Cậu ấy là bạn của Hàn gia
"Bác, là do Lâm Vân làm!"
Triệu Thu Nam lật đật chạy đến bên cạnh Phùng Nguyên Trạch, chỉ tay vào Lâm Vân đang đứng phía trước, nói: "Chính là tên đó, chúng cháu có khuyên bảo hắn thế nào cũng không được!"
"Đồ khốn nạn!"
Phùng Nguyên Trạch nhìn thấy chân con trai mình bị bẻ ngoặt theo một góc độ không thể tưởng tượng nổi thì biết hai chân của nó đã bị đánh gãy.
Ông ta giận tím mặt, ánh mắt nhìn Lâm Vân lạnh như băng: "Thằng nhãi này, mày gan to bằng trời, dám đánh con trai tao à? Hôm nay, tao nhất định phải đánh cho mày tàn phế!"
Nói xong, Phùng Nguyên Trạch đưa mắt nhìn về phía mấy tên vệ sĩ đang đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Mấy người đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau vào đây đánh cho thằng ranh này một trận?"
Bốn gã vệ sĩ xông vào trong phòng, đứng vây quanh Lâm Vân.
Tôn Di Nhiên vội vàng chạy lên chắn trước người Lâm Vân: "Phó viện trưởng Phùng, chuyện này có thể có hiểu lầm gì rồi. Lâm Vân tuổi trẻ nông nổi, không biết chừng mực, mong ông đừng chấp nhặt với cậu ấy!"
"Tuổi trẻ nông nổi?" Phùng Nguyên Trạch cả giận nói: "Tuổi trẻ nông nổi là có thể đánh con trai tôi thành thế này sao? Nếu tôi không dạy dỗ cậu ta, có phải sau này ai cũng có thể trèo lên đầu tôi mà ngồi không?"
Tôn Di Nhiên hít sâu một hơi, nặng nề nói: "Phó viện trưởng Phùng, mong ông nể mặt tôi!"
Phùng Nguyên Trạch nhíu mày, giọng nói lạnh như băng: "Chủ nhiệm Tôn, cô muốn đối đầu với tôi hay sao?"
"Không, tôi không muốn đối đầu với ông, chỉ là tôi không muốn làm to chuyện này lên thôi." Tôn Di Nhiên nhìn thoáng qua Lâm Vân đang đứng bên cạnh mình, giọng điệu kiên quyết: "Lâm Vân là người của tôi!"
"Chủ nhiệm Tôn, tôi khuyên cô nên biết điều, đừng có xen vào chuyện của người khác!"
Trong ánh mắt Phùng Nguyên Trạch tràn ngập sự phẫn nộ: "Cậu ta đánh con trai tôi thành thế này, tôi nhất định phải đánh cậu ta tàn phế, đừng nói là cô, dù có ông trời xuống đây cũng đừng hòng ngăn cản tôi!"
Dứt lời, Phùng Nguyên Trạch hung tợn trừng mắt nhìn bốn gã vệ sĩ: "Còn đứng đần ra đấy làm gì? Mau đánh chết thằng nhãi đó cho tôi!"
Bốn gã vệ sĩ lập tức bước lên trước, một trong bốn người đó nói với Tôn Di Nhiên: "Chủ nhiệm Tôn, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, mong cô đừng làm khó chúng tôi!"
Lâm Vân liếc mắt nhìn bốn gã vệ sĩ trước mặt, lạnh lùng nói: "Chủ nhiệm Tôn, chuyện này không liên quan gì đến cô cả, cô cứ tránh sang một bên đi, chỉ mấy tên tép diu mà thôi, không phải là đối thủ của tôi!"
Hiện tại Lâm Vân đã hấp thu được không ít truyền thừa, còn không ngừng tu hành thuật Nguyên Thần Tinh Thần, tố chất thân thể đã vượt xa lúc trước.
"Không được!" Tôn Di Nhiên vẫn kiên quyết như cũ.
Phùng Nguyên Trạch tức giận nhìn đám vệ sĩ: "Các người bị ngu hết rồi à? Cô ta chỉ là một con đàn bà mà có thể ngăn cản được bốn người các người sao? Lập tức kéo Tôn Di Nhiên ra rồi đánh chết thằng nhãi kia đi!"
Lúc này, có một chiếc siêu xe dừng lại trước cửa bệnh viện, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen bước xuống khỏi xe, trong ánh mắt rất ác liệt, vừa nhìn đã biết từng giết người.
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Vũ Tử, thuộc hạ của Hàn Sơn Thành.
Vũ Tử đi vào bệnh viện, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một đám người đang túm tụm lại.
Hắn ta đi tới xem, nhìn thấy mấy người đang đứng bên trong thì nhíu mày lại. Bệnh viện Đông Hải này bị cái gì vậy, đang là thời gian làm việc, một đám người đứng túm tụm lại chỗ đó thì còn ra thể thống gì nữa?
Phùng Nguyên Trạch vốn đang tức sôi máu, nhìn thấy Vũ Tử đứng ngoài cửa, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó vội vàng chạy tới, nhanh chóng bày ra vẻ mặt a dua nịnh nọt: "Anh Vũ, cơn gió nào đã đưa anh đến bệnh viện Đông Hải của chúng tôi thế? Thật là vinh hạnh cho bệnh viện của chúng tôi quá!"
Vũ Tử trầm giọng nói: "Tôi đến đây bởi vì có ít việc cần xử lý!"
Phùng Nguyên Trạch lập tức vỗ ngực nói: "Anh Vũ, có chuyện gì thì anh cứ nói, chỉ cần đó là chuyện tôi có thể làm được thì tôi nhất quyết sẽ không từ chối!"
Vũ Tử nhìn về phía Lâm Vân đang đứng trong văn phòng: "Tôi muốn dẫn cậu ta đi!"
"Cái gì?"
Phùng Nguyên Trạch sửng sốt, cắt ngang lời: "Anh Vũ, thằng nhãi này vừa đánh con trai tôi, chân con trai tôi đã bị cậu ta đánh gãy, tôi đang muốn dạy dỗ lại cậu ta!"
Vũ Tử khó chịu khoát tay: "Tôi không muốn nghe những chuyện này, tôi chỉ biết cậu ta là người mà Hàn gia muốn, ông dám không giao à?"
"Hàn... Hàn gia..."
Phùng Nguyên Trạch vừa nghe thấy cái tên này, cả người run lên.
Vũ Tử không thèm để ý tới Phùng Nguyên Trạch nữa, cất bước đi vào trong văn phòng, đứng trước mặt Lâm Vân, mỉm cười nói: "Anh Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi là thuộc hạ của Hàn gia, Vũ Tử!"
Lâm Vân gật đầu, Vũ Tử lại khách khí hỏi: "Anh Lâm, giờ anh có rảnh không? Hàn gia mời anh đến thăm!"
"E là không rảnh!" Lâm Vân nhìn bốn gã vệ sĩ đang vây quanh mình, cười nói: "Bốn người này đang muốn đánh cho tôi tàn phế cơ!"
"Cái gì?"
Trong ánh mắt Vũ Tử hiện lên một tia sát khí, hắn ta lạnh lùng đảo mắt nhìn lướt qua bốn tên vệ sĩ: "Ai dám động đến anh Lâm thì phải đến hỏi xem tôi có đồng ý hay không!"
Bốn gã vệ sĩ rùng mình.
Phùng Nguyên Trạch vội vàng bước tới nói: "Anh Vũ, mong anh nể mặt tôi lần này. Thằng nhãi ranh này đã đánh gãy chân con trai tôi, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng. Để hôm khác đi, hôm khác tôi sẽ đặt riêng một bàn ở sơn trang Liễu Hồ để cảm ơn anh Vũ!"
"Đặt cái gì mà đặt? Người còn chưa chết, chỗ này của ông còn là bệnh viện, đưa vào phòng bệnh điều trị không được à!"
Trong giọng nói của Vũ Tử toát lên vẻ mất kiên nhẫn: "Còn mặt mũi ông, trước mặt Hàn gia, mặt mũi của ông đáng giá mấy xu? Anh Lâm là bạn của Hàn bia, nếu muốn động đến cậu thì cho dù tôi đồng ý, Hàn gia cũng tuyệt đối không cho phép!"
"Cái gì?"
Phùng Nguyên Trạch trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ.
Lâm Vân là bạn bè của Hàn gia, sao có thể như thế được?
Hàn gia là nhân vật lớn nổi tiếng khắp Đông Hải này, Lâm Vân chỉ là một bác sĩ thực tập quèn trong bệnh viện của bọn họ mà thôi, hai người này rõ ràng không có tí liên quan nào với nhau, sao chuyện này lại thành ra như vậy?
Vũ Tử trực tiếp rút điện thoại di động ra, lạnh lùng nói: "Phó viện trưởng Phùng, tôi khuyên ông nên biết điều, đừng có nói rồi mà không chịu nghe. Nếu ông không chịu thả người đi, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Hàn gia, một khi ông ấy tức lên, chậc chậc, đến lúc đó ông chắc chắn sẽ..."
Phùng Nguyên Trạch không nhịn được rùng mình, cắt lời: "Không dám không dám, nếu như Hàn gia đã muốn mời cậu ta thì tôi sẽ để cậu ta đi!"
"Hừ, xem như ông biết điều!"
Vũ Tử trừng mắt nhìn Phùng Nguyên Trạch một cái, sau đó lại dùng ánh mắt hết sức khiêm tốn nhìn về phía Lâm Vân: "Anh Lâm, chúng ta đi được rồi chứ?"
Lâm Vân chỉ tay về phía Trần Nhàn: "Tôi muốn dẫn mẹ tôi đi nữa!"
Vũ Tử lại hung hăng nhìn về phía Phùng Nguyên Trạch, ông ta vội vàng nói: "Thả người, tôi sẽ thả người!"
Lâm Vân kéo Trần Nhàn còn đang kinh ngạc, đi tới bên cạnh Tôn Di Nhiên, cười nói: "Chủ nhiệm Tôn, chuyện hôm nay phải cảm ơn cô, để hôm nào tôi mời cô ăn cơm!"
Vũ Tử dẫn Lâm Vân và Trần Nhàn nghênh ngang rời đi trước mặt bao người.
Nhìn bóng dáng ba người xa dần, Phùng Nguyên Trạch lau mồ hôi lạnh trên trán đi.
Triệu Thu Nam thấy vậy thì trợn to mắt, kinh ngạc nói: "Bác, bác xem kìa, cậu Phùng bị Lâm Vân đánh thành như vậy mà bác lại để hắn ta đi à?"
"Cháu thì biết cái gì?"
Phùng Nguyên Trạch lạnh lùng nói: "Hàn gia đã mời cậu ta, ai dám ngăn cản?"
"Hàn gia?" Triệu Thu Nam khó hiểu hỏi: "Ông ấy là ai?"
Trong mắt Phùng Nguyên Trạch toát lên vẻ kính sợ: "Đó là ông trời của Đông Hải chúng ta!"
Chương 9: Dùng khí điều khiển châm
Lâm Vân và Trần Nhàn ngồi vào trong siêu xe, Trần Nhàn thở dài nói: "Thằng nhóc này, có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, không chịu nói cho mẹ biết, nếu hôm nay mẹ không đến bệnh viện thì chắc còn lâu mới biết được chuyện con và Triệu Thu Nam đã chia tay!"
Lâm Vân ngượng nghịu nói: "Mẹ, con cũng vì sợ mẹ lo lắng thôi!"
"Con thật là, mẹ là mẹ của con, không lo lắng cho con thì đi lo cho ai?"
Trần Nhàn lườm Lâm Vân một cái, sau đó nói: "Thôi, con đã lớn rồi, không phải chuyện gì mẹ cũng ra quyết định giúp con được. Con chia tay với Triệu Thu Nam cũng tốt, con bé đó thay đổi rồi, đã không còn là cô gái đơn thuần lương thiện trước kia nữa!"
Lâm Vân khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Trần Nhàn lại quay sang nói chuyện với Vũ Tử: "Anh Vũ, hai người còn chuyện quan trọng phải làm đúng không, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa, cho xe dừng lại ở trạm xe bus đằng trước là được!"
"Được!" Vũ Tử lập tức đồng ý.
...
Lâm Vân nhìn những tòa nhà cao tầng ở hai bên đường dần dần tụt xa, tò mò hỏi: "Chúng ta đang đi lên khu biệt thự trên đỉnh núi hả?"
"Đúng vậy!" Vũ Tử lập tức trả lời: "Hàn gia đang ở trong biệt thự trên đỉnh núi!"
"À!" Lâm Vân gật đầu.
Khu biệt thự trên đỉnh núi cực kỳ nổi tiếng ở Đông Hải, không phải cứ có tiền là có thể mua được biệt thự ở đây, còn phải có thân phận, địa vị tương xứng.
Nhà họ Hàn là một gia tộc lớn nằm trên đỉnh kim tự tháp của Đông Hải, bọn họ ở chỗ này cũng không có gì là lạ.
Sau khi đi vào biệt thự, dừng xe lại, Vũ Tử chuẩn bị dẫn Lâm Vân đi vào trong.
Có hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen, vóc dáng cường tráng đứng gác trước cửa phòng, trong mắt toát ra sát ý.
"Anh Vũ!" Hai người nhìn thấy Vũ Tử, vội vàng chào hỏi.
Vũ Tử hơi gật đầu, dẫn Lâm Vân vào trong biệt thự.
Hàn Sơn Thành và con gái Hàn Oánh Oánh đang ngồi trong phòng khách, trên đầu Hàn Oánh Oánh quấn băng gạc, nhưng trạng thái tinh rất tốt, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Nhìn thấy Lâm Vân, Hàn Sơn Thành lập tức đứng dậy, tươi cười chào hỏi: "Người anh em, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Hàn Oánh Oánh ngồi bên cạnh thấy thế nhíu mày lại, cô ta chưa bao giờ thấy cha mình khách sáo với người khác như vậy.
Hàn Sơn Thành mời Lâm Vân ngồi xuống, rồi mới chậm rãi nói: "Sau khi người anh em vỗ tôi ba cái hôm trước, tôi cảm thấy những thứ bị đè nén trong ngực nháy mắt được giải phóng, mấy ngày nay cơ thể tôi đã dễ chịu hơn rất nhiều, cũng có thể ngủ ngon hơn."
"Ông Hàn, tôi vỗ cho ông ba cái chẳng qua là trị ngọn không trị gốc, chỉ có thể tạm thời giảm bớt bệnh tình, chứ không thể hoàn toàn chữa khỏi được." Lâm Vân nói.
Hàn Sơn Thành vội vàng hỏi: "Người anh em, vậy làm sao mới trị hết bệnh của tôi được?"
"Để tôi bắt mạch cho ông trước đã!" Lâm Vân nói.
Hàn Sơn Thành vội vàng vươn tay ra: "Làm phiền cậu!"
Lâm Vân đặt ngón tay lên trên mạch môn của Hàn Sơn Thành, nhưng không bắt mạch giống các bác sĩ Trung y bình thường, mà thông qua đầu ngón tay, rót một tia linh lực vào trong cơ thể của Hàn Sơn Thành, toàn bộ thể trạng cơ thể ông ấy lập tức hiện ra trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau, Lâm Vân mới buông tay ra.
Hàn Sơn Thành vội vàng hỏi: "Tiểu huynh đệ, thế nào rồi?"
Lâm Vân cau mày, sau đó lắc đầu nói: "Ông Hàn, tình trạng cơ thể ông rất không tốt, kinh mạch tắc nghẽn trong thời gian quá dài, âm khí đã xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng, có lẽ ông chỉ còn sống chưa tới ba tháng!"
"Cái gì?" Hàn Sơn Thành tái mét mặt.
"Hoang đường!"
Hàn Oánh Oánh đứng bên cạnh giận tím mặt: "Thằng nhãi này mày mọc ở đâu ra? Dám đứng trong nhà tao giả thần giả quỷ để lừa gạt cha tao!"
"Hỗn xược!"
Hàn Sơn Thành lạnh giọng nói: "Oánh Oánh, không được vô lễ, mau xin lỗi người anh em đây đi!"
Hàn Oánh Oánh bĩu môi, tỏ vẻ không phục, cũng không có ý muốn xin lỗi.
Hàn Sơn Thành lập tức cười trừ: "Người anh em đừng giận, tính con gái tôi như thế, ngày thường tôi chiều quá đâm ra hư, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu!"
"Không sao cả!" Lâm Vân không để ý nói.
Hàn Sơn Thành lại vội vàng hỏi: "Người anh em, cậu có cách nào chữa hết bệnh của tôi không?"
"Có thể dùng châm cứu để khơi thông âm khí tắc nghẽn ở trong kinh mạch!" Lâm Vân suy nghĩ rồi nói.
Trong mắt Hàn Sơn Thành lộ ra vẻ vui mừng: "Vậy thì thật tốt quá, làm phiền người anh em giúp cho, khi nào chúng ta bắt đầu? Có cần chuẩn bị gì không?"
"Không cần chuẩn bị gì cả."
Lâm Vân lấy ra một bao ngân châm, trầm giọng nói: "Tìm một chỗ yên tĩnh để tôi châm cứu là được!"
"Không thành vấn đề!"
Hàn Sơn Thành lập tức sau thuộc hạ của mình đi chuẩn bị.
Chỉ một lát sau, mọi người đã đi tới phòng y tế của nhà họ Hàn, bên trong bày biện đủ loại máy móc chuyên nghiệp, còn có một bác sĩ Trung y già đang trông coi.
Vị bác sĩ Trung y này nghe tin có người đến chữa bệnh, trong lòng vui vẻ, đang muốn xem xem là danh y từ đâu đến, lại nhìn thấy người đến là một cậu thanh niên khoảng hai tuổi thì không khỏi sửng sốt, trong lòng hơi khó chịu, liệu thằng nhóc này có làm được không?
Hàn Sơn Thành cởi áo ra, nằm lên giường.
Lâm Vân cầm lấy ngân châm, dùng khí điều khiển kim châm, bắt đầu châm cứu.
Ngân châm trong tay hắn như bay lên, cắm đúng vào huyệt vị trên cơ thể Hàn Sơn Thành.
Thấy vậy, bác sĩ Trung y già đứng bên cạnh ngạc nhiên nói: "Dùng khí điều khiển kim châm, đây là dùng khí ngự châm sao, tôi chỉ từng thấy trong sách cổ, còn tưởng là người xưa phóng đại lên, không ngờ thật sự có người biết!"
Lâm Vân khẽ nhíu mày, bất mãn liếc nhìn bác sĩ Trung y già một cái.
Bác sĩ Trung y già ngượng ngùng cười, lập tức im miệng.
Lâm Vân liên tục lấy hơn một trăm cây ngân châm ra, chỉ một lát sau, trên đầu, trên ngực Hàn Sơn Thành đã cắm chi chít ngân châm.
Bác sĩ Trung y già nhìn những vị trí mà Lâm Vân cắm kim vào, không khỏi nhíu mày nói: "Căn cứ theo sách cổ, trên cơ thể người có tổng cộng 720 huyệt vị, 402 huyệt chữa bệnh, 108 huyệt hiểm yếu, có phân chia ra sinh huyệt và tử huyệt, 72 sinh huyệt, 36 tử huyệt. Nhưng những huyệt mà cậu châm cứu đa phần không nằm trong 402 huyệt chữa bệnh mà tôi được học, như vậy là sao?"
Lâm Vân khinh thường nói: "Ông thì biết cái gì, trên cơ thể người có rất nhiều huyệt vị, chưa nói đến những chỗ khác, chỉ riêng phần đầu đã có tới một ngàn huyệt vị."
"Cái này... Sao lại..." bác sĩ Trung y già nghẹn lời.
Sau đó, Lâm Vân hít sâu một hơi, điều khiển linh lực trong cơ thể, thông qua ngân châm, tiến vào trong cơ thể của Hàn Sơn Thành, bắt đầu khơi thông những chỗ tắc nghẽn trong kinh mạch của ông ta.
Chỉ một lát sau, bề mặt da của Hàn Sơn Thành bắt đầu tỏa ra hơi phóng.
Cảnh tượng này khiến bác sĩ Trung y già trợn tròn mắt, điều này đã vượt khỏi tầm nhận thức của ông ấy.
Ông ấy cảm thấy bốn mươi năm trời học y của mình dường như hoàn toàn vô ích, phương pháp dùng châm của cậu nhóc này hoàn toàn khác biệt với những gì ông ấy học được.
Thật lâu sau, trên trán Lâm Vân đã lấm tấm mồ hôi.
"Xong rồi!"
Hắn giơ tay, toàn bộ ngân châm bị rút ra, bay lên từ cơ thể Hàn Sơn Thành, quay trở lại trong bao.
"Phụt!"
Hàn Sơn Thành đột nhiên ngồi bật dậy, sau đó phun ra một búng máu đen, hổn hển thở dốc.
Hàn Oánh Oánh thấy vậy, sắc mặt tái đi, tức giận nói: "Thế này là sao? Thằng nhãi kia, có khi nào mày châm kim loạn xạ, chữa sai cho cha tao rồi không!"
Chương 10: Quà của Hàn Sơn Thành
“Hỗn xược!”
Hàn Sơn Thành đang nằm trên giường bệnh lập tức ngồi dậy, nghiêm nghị nói: “Lập tức xin lỗi người anh em này ngay!”
“Cha, con…” Hàn Oánh Oánh bĩu đôi môi nhỏ hồng, nói: “Con chỉ sợ thằng nhóc này là kẻ lừa đảo, sợ anh ta đến đây để lừa tiền cha thôi!”
“Hoang đường, người anh em này có y thuật cao siêu, vừa rồi cậu ấy châm cứu đã khai thông các kinh mạch bị tắc nghẽn trong cơ thể cha, làm sao có thể là kẻ lừa đảo được?”
Hàn Sơn Thành lạnh lùng nói: “Lập tức xin lỗi người anh em này cho cha, nhanh lên!”
Hàn Oánh Oánh không khỏi sửng sốt, từ nhỏ đến lớn, cha cô ta vẫn luôn rất cưng chiều cô ta, nhưng hôm nay lại dùng giọng điệu nghiêm khắc thế này bắt cô ta xin lỗi.
Tuy Hàn Oánh Oánh được nuông chiều thành hư, nhưng cô ta cũng nhìn ra được cha mình đang rất tức giận, nên cô ta không dám làm trái ý cha.
Dù vẫn có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng cô ta vẫn lạnh lùng nói: “Tôi xin lỗi!”
“Không sao cả!” Tuy trong lòng Lâm Vân cảm thấy khó chịu, nhưng anh cũng không so đo với cô ta.
Hàn Sơn Thành bước xuống giường bệnh, dùng sắc mặt kích động nói: “Y thuật của người anh em thật cao siêu, tôi đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi, thậm chí không bao lâu nữa tôi sẽ có thể lấy lại phong độ ở thời kỳ đỉnh cao!”
Lâm Vân điềm tĩnh nói: “Ông Hàn, tôi sợ tôi phải tạt cho ông một gáo nước lạnh rồi!”
“Sao cậu lại nói thế?” Sắc mặt Hàn Văn Thành lộ ra vẻ khó tin.
Lâm Vân trầm giọng nói: “Mặc dù tôi dùng châm pháp Đan Dương Thái Hư để khai thông khí âm hàn làm tắc nghẽn kinh mạch ở trong cơ thể ông, nhưng bởi vì kinh mạch bị tắc nghẽn quá lâu, làm kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, lại có chút khí âm hàn đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng của ông, đừng nói là trở lại thời kỳ đỉnh cao, chỉ sợ ông cũng không sống nổi mấy năm nữa!”
Hàn Sơn Thành sững sờ, sau đó quỳ phịch xuống trước mặt Lâm Vân. Ông ta có chút khích động nói: “Cậu Lâm, y thuật của cậu cao siêu như vậy, cầu xin cậu dù thế nào cũng hãy cứu tôi. Chỉ cần có thể cứu được tôi thì tôi sẵn lòng giao toàn bộ tài sản của nhà họ Hàn cho cậu!”
Vì để bảo toàn mạng sống cho mình, Hàn Sơn Thành không quan tâm gì nữa.
Ông ta hiểu rõ hơn ai hết rằng tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần ông ta còn sống thì dựa vào năng lực của mình, việc kiếm được của cải bằng bây giờ không thành vấn đề.
Hàn Oánh Oánh ở bên cạnh hết sức kinh ngạc, cảm thấy cha mình quá khách sáo với thằng nhãi này rồi.
Lâm Vân cười thản nhiên: “Ông Hàn đừng khách sáo, đừng nói là cứu mạng ông, ngay cả giúp ông trở lại thời kỳ đỉnh cao cũng không phải là không được, nhưng cần một số dược liệu quý giá.”
“Không việc gì cả!” Hàn Sơn Thành vui mừng khôn xiết, sau đó xua tay: “Dựa vào khả năng kinh tế của nhà họ Hàn chúng tôi thì cho dù là dược liệu khó tìm đến đâu cũng đều có thể tìm được.”
Nói xong, Hàn Sơn Thành nhìn về phía Hàn Oánh Oánh, nói: “Oánh Oánh, con đừng ngẩn người nữa, mau lấy giấy bút lại đây.”
“Dạ!” Hàn Oánh Oánh lập tức chạy đi lấy.
Hàn Sơn Thành vô cùng cảm kích nhìn Lâm Vân: “Cậu Lâm có đại ơn đại đức với tôi, tôi sẽ không bao giờ quên, sau này cần gì thì cứ việc sai bảo.”
Lâm Vân cười nói: “Ông Hàn, ông khách sáo quá rồi, ông kêu tên của tôi là được rồi, không cần gọi là cậu Lâm đâu!”
Hàn Sơn Thành vội vàng nói: “Cậu Lâm là ân nhân của tôi, làm sao tôi có thể bất kính với ân nhân được chứ?”
Giọng điệu của Hàng Sơn Thành rất kiên quyết, Lâm Vân cũng không nói gì thêm.
Một lúc sau, Hàn Oánh Oánh lấy giấy bút tới, Lâm Vân viết lên đó mấy chục loại dược liệu.
Tất nhiên không phải tất cả những dược liệu này đều dùng để chữa bệnh cho Hàn Sơn Thành, mà có một số dược liệu dùng để luyện thành thân vàng Diêm La của Thổ Hệ Thần Thông ở trong thần thông Ngũ Đế Đại Ma.
Dựa vào nguồn lực tài chính, mối quan hệ và đường đi hiện tại của Lâm Vân thì việc thu thập những dược liệu này thực sự rất khó khăn, nên hắn dứt khoát giao cho Hàn Sơn Thành đi thu thập.
Nhìn danh sách dược liệu trên giấy, trong lòng Hàn Sơn Thành cũng không khỏi kinh ngạc, toàn bộ đều là dược liệu đã hơn trăm năm tuổi.
“Phần lớn những dược liệu này là để chữa bệnh cho ông, còn có một số thứ cho tôi dùng.” Lâm Vân nói: “Ông Hàn, có vấn đề gì không?”
“Không thành vấn đề!” Hàn Sơn Thành lập tức nói: “Nếu cậu Lâm cần gì thì cứ việc nói, tôi sẽ sai người của tôi thu gom những dược liệu này càng nhanh càng tốt!”
Sau đó Hàn Sơn Thành nhiệt tình mời Lâm Vân ở lại ăn cơm, trên bàn này đầy đủ các sơn hào hải vị.
Sau khi ăn xong, Hàn Sơn Thành sai Vũ Tử đưa Lâm Vân rời đi.
Vũ Tử lái xe, vông cùng cảm động nói: “Cậu Lâm quả thực có bàn tay tiên, Hàn gia của chúng tôi có hy vọng trở lại thời kỳ đỉnh cao rồi!”
“Hửm?” Lâm vân hiếu kỳ hỏi: “Lúc ông Hàn ở thời kỳ đỉnh cao là cường giả thế nào?”
Vũ Tử cười hỏi: “Cậu Lâm có biết ba bảng Thiên, Địa, Nhân không?”
“Ba bảng Thiên, Địa, Nhân sao?” Sắc mặt Lâm Vân lộ ra vẻ khó hiểu.
Vũ Tử vội vàng giải thích: “Đây là bảng xếp hạng trong giới võ thuật, lần lượt là Thiên bảng, Địa bảng và Nhân bảng. Lúc Hàn gia ở thời kỳ đỉnh cao, ông ấy xếp hạng thứ mười ba trong Nhân bảng! Ở Đông Hải chúng tôi, ông ấy là cao thủ duy nhất có tên trong bảng xếp hạng!”
Sau đó Vũ Tử thở dài nói: “Nhưng sau khi Hàn gia bị thương cách đây năm năm, sức khỏe ngày càng sa sút nên đã bị loại ra khỏi bảng xếp hạng ấy rồi.”
“Người như thế nào mới có thể lọt vào bảng xếp hạng đó?” Lâm Vân tò mò hỏi.
Vũ Tử kiên nhẫn giải thích: “Cậu Lâm, muốn có tên trong bảng xếp hạng đó thì ít nhất cũng phải là cường giả nội kình.”
Lâm Vân bừng tỉnh.
Vũ Tử tiếp tục nói: “Nếu muốn lên được Địa bảng thì càng khó hơn nữa, phải bước vào cảnh giới Tông Sư. Tông Sư như rồng, là khát vọng cuối cùng của những người luyện võ. Sau khi trở thành Tông Sư, họ không chỉ được mọi người trong giới võ thuật ngưỡng mộ, mà cũng sẽ có thân phận địa vị rất cao trong thế tục.
Về phần Thiên bảng thì với trình độ của tôi thì không thể thăm dò gì được, nhưng Hàn gia nói, từng có một vị cường giả ở Thiên Bảng chỉ cần một chiêu thôi cũng áp đảo được ba vị cường giả Tông sư ở Nhân Bảng. Điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi!”
Lâm Vân không khỏi hít một phải hơi khí lạnh, người nó mạnh mẽ đến mức nào chứ, thật bá đạo. Nếu có một ngày mình có thể đạt được Thiên bảng, thì tốt biết bao!
Tuy nhiên sau đó Lâm Vân đã bình tĩnh trở lại, bây giờ hắn không nên mơ mộng hão huyền, phải bình tĩnh lại và chịu khó tu hành mới phải.
Nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm phấn khích, mục tiêu ngắn hạn của hắn chính là bước vào nội kình, như vậy mới có sức mạnh để tự bảo vệ mình, trở thành sự tồn tại mạnh mẽ nổi tiếng một phương giống như Hàn Sơn Thành, thì những kẻ xấu giống như Phùng Thông sẽ không dám đến tìm hắn gây phiền phức nữa.
Rất nhanh, Vũ Tử đã đưa Lâm Vân về đến nhà, hắn ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Vân và cung kính nói: “Cậu Lâm, sau này nếu có yêu cầu gì thì cứ việc gọi cho tôi.”
“Được!” Lâm Vân nhận lấy danh thiếp.
Vũ Tử lại lấy ra một cái chìa khóa rồi đưa cho Lâm Vân, hắn ta cười nói: “Đúng rồi, cậu Lâm, đây là chút tấm lòng của Hàn gia, Hàn gia đã muốn giao cho anh lúc ở nhà rồi, nhưng lại sợ anh không nhận, nên đã nhờ tôi chuyển cho anh.”
Lâm Vân nhận lấy chìa khóa, không khỏi sửng sốt nói: “Đây là chìa khóa gì?”
Vũ Tử giải thích: “Cậu Lâm, đây là chìa khóa biệt thự của Hàn gia ở khu biệt thự vịnh Marina, số nhà đã được viết trên chìa khóa. Về mặt giấy tờ, Hàn gia đã lo liệu rồi, vài ngày nữa làm xong, tôi sẽ đích thân đưa đến nhà cho anh!”
Lâm Vân không khỏi sửng sốt, Hàn Sơn Thành ra tay thật hào phóng, tặng quà lại tặng một căn biệt thự.
Những này này, Trần Nhàn rất lo cho chuyện kết hôn của Lâm Vân.
Tuy Lâm Vân trẻ tuổi đẹp trai nhưng hoàn cảnh gia đình hắn quá nghèo, đến giờ hắn và mẹ vẫn phải thuê nhà.
Hơn nữa, suốt 3 năm qua, tình cảm giữa Lâm Vân và Triệu Thu Nam luôn rất tốt.
Trần Nhàn từng gặp Triệu Thu Nam. Cô ta xinh đẹp lại luôn biết ngụy trang trước mặt Trần Nhàn nên bà cảm thấy cô ta sẽ là một người vợ hiền.
Trần Nhàn rất thích Triệu Thu Nam, mong cô ta và con trai bà có thể về chung một nhà.
**
Sáng sớm hôm sau, sau khi thu dọn đồ đạc ở nhà, Trần Nhàn đến bệnh viện Đông Hải.
Bà biết Triệu Thu Nam làm ở khoa nội. Nhưng khi mở cánh cửa phòng làm việc ra, Trần Nhàn liền trông thấy Triệu Thu Nam và một bác sĩ béo đang ngồi rất gần nhau, nắm tay nhau, trò chuyện và cười đùa.
Điều này khiến Trần Nhàn không vui, bà là một người phụ nữ rất bảo thủ.
Nhưng bà lại nghĩ, có lẽ giới trẻ bây giờ đều như vậy, họ có tư tưởng mới, quan niệm mới. Có lẽ tư tưởng mà bà tuân theo đã lỗi thời từ lâu rồi.
Khi nhìn thấy Trần Nhàn, Triệu Thu Nam không khỏi chau mày, giọng điệu cũng không tốt đẹp gì: “Bác tới làm gì thế?”
Mặt Trần Nhàn vẫn nhuốm ý cười, bà bước tới cạnh Triệu Thu Nam, vui vẻ nói: “Tiểu Nam, con với Lâm Vân yêu nhau cũng 3 năm rồi, tình cảm của hai đứa luôn rất tốt. Theo bác thấy, hai đứa tìm dịp nào thích hợp để phụ huynh hai nhà gặp nhau, bàn chuyện cưới gả, con nghĩ thế nào?”
“Hả?” Triệu Thu Nam hơi sửng sốt, sau đó khó hiểu hỏi: “Sao thế này, Lâm Vân không nói gì với bác à?”
Trần Nhàn hồ nghi hỏi: “Nói với bác gì cơ?”
Triệu Thu Nam hừ lạnh: “Tôi và Lâm Vân chia tay rồi!”
“Chia tay!” Mặt Trần Nhàn tràn đầy vẻ kinh ngạc, bà nói: “Chuyện… chuyện này xảy ra lúc nào? Sao hai con lại chia tay?”
Triệu Thu Nam mất kiên nhẫn nói: "Đó là chuyện xảy ra mấy ngày trước. Nhân phẩm Lâm Vân không ra gì, anh ta đã trộm thiết bị của bệnh viện rồi bán ra chợ đen để kiếm lời. Anh ta bị phòng bảo vệ của bệnh viện bắt tận tay, bây giờ bị phạt làm y tá. Bác xem, sao tôi có thể không chia tay với người có nhân cách tệ như vậy chứ?”
"Không, không, không thể nào, nhất định là con đang gạt bác!"
Mặt Trần Nhàn tái nhợt, miệng bà không ngừng lẩm bẩm: “Bác hiểu Lâm Vân nhà bác, nhất định là người trong viện đã hiểu nhầm thằng bé!”
“Xì, phòng bảo vệ có tang chứng vật chứng rõ ràng, nhầm thế nào được?” Triệu Thu Nam chỉ tay vào Phùng Thông ngồi bên cạnh, nói tiếp: “Không tin bác cứ hỏi bác sĩ Phùng, anh ấy là con trai của giám đốc bệnh viện này!”
Phùng Thông lập tức đáp: “Đúng vậy, Lâm Vân là người không ngay thẳng. Ăn cắp đã đành, còn dám đánh tôi, thực sự rất quá đáng, bệnh viện đã quyết định sẽ đuổi hắn!”
“Gì cơ?” Trần Nhàn như bị sét đánh giữa trời quang. Điều mà bà luôn lo lắng nhất chính là tiền đồ của Lâm Vân, bà nhìn Phùng Thông với ánh mắt cầu xin: "Bác sĩ Phùng, ở đây chắc chắn có sự hiểu lầm. Lâm Vân trẻ người non dạ, cậu là người khoan dung độ lượng, ngàn vạn lần đừng so đo với Lâm Vân!"
“Hừ, chẳng những muốn so đo với Lâm Vân đâu, tôi nhất định phải chỉnh chết hắn!” Phùng Thông bày ra bộ dạng tiểu nhân đắc ý.
Trần Nhàn kéo cánh tay Phùng Thông, khổ sở cầu xin: “Bác sĩ Phùng, tôi thay mặt Lâm Vân xin lỗi cậu vì chuyện Lâm Vân đánh cậu. Xin cậu làm ơn đừng sa thải nó, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu!”
"Bà già chết tiệt, cút khỏi đây!" Phùng Thông ra sức rút cánh tay ra nhưng Trần Nhàn giữ tay hắn ta quá chặt. Trong lúc tức giận, hắn ta giơ tay tát thẳng vào mặt Trần Nhàn.
Sau đó hắn ta chỉ vào mũi bà và chửi: "Bà già chết tiệt, đừng vô liêm sỉ như vậy. Tôi nói cho bà biết, tôi chắc chắn sẽ chỉnh chết con trai bà!"
Một dấu bàn tay màu đỏ lập tức xuất hiện trên má Trần Nhàn. Bà quay đầu lại và kéo Triệu Thu Nam, cầu xin: “Tiểu Nam, con với Lâm Vân yêu nhau 3 năm, tình cảm sâu đậm, xin con nói với bác sĩ Phùng tha cho Lâm Vân!”
“Tôi đã chia tay với Lâm Vân rồi!” Triệu Thu Nam lạnh lùng đáp: “Bác đừng có lãng phí công sức nữa. Từ giờ trở đi, Lâm Vân sống chết thế nào không liên quan gì đến tôi!"
Trần Nhàn đau lòng quá đỗi, bà không hiểu sao Triệu Thu Nam lại tuyệt tình đến vậy.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Trần Nhàn, sương mù giăng trong lòng Phùng Thông vì vụ sàm sỡ lãnh đạo mấy ngày qua đã được cuốn sạch, hắn ta cười lạnh: "Bà già chết tiệt, muốn không truy cứu chuyện này cũng đơn giản thôi. Bà lập tức quỳ xuống cho tôi. Chỉ cần bà quỳ xuống, chưa biết chừng tôi có thể tha cho hắn!"
Trần Nhàn không nghĩ ngợi gì đã quỳ xuống: “Bác sĩ Phùng, chỉ cần cậu tha cho Lâm Vân thì kêu tôi làm việc gì tôi cũng đồng ý!”
“Ha ha ha…” Phùng Thông lộ ra nụ cười vui vẻ: “Lâm Vân ơi là Lâm Vân, chỉ dựa vào mày mà muốn đấu với tao à? Chỉ một câu nói của tao, mẹ mày đã ngoan ngoãn quỳ dưới chân tao. Chúng mày đều là bọn hèn mọn, chỉ cần một ngón tay của tao cũng đủ đè bẹp chúng mày!”
Lúc này Lâm Vân đi ngang qua và tình cờ nhìn thấy cảnh tượng quỳ xin của mẹ hắn.
Hắn ngẩn người trong giây lát. Sau đó, mặt hắn đỏ bừng, hắn lao vào văn phòng như một mũi tên phóng khỏi dây cung.
Người mà Lâm Vân bận lòng nhất trên đời này chính là mẹ hắn. Sau khi ba hắn qua đời, hai mẹ con hắn sống nương tựa vào nhau. Hắn không cho phép bất cứ ai ức hiếp mẹ của hắn!
“Dám bắt nạt mẹ của tao, mẹ muốn chết rồi!” Lâm Vân nắm lấy cổ Phùng Thông, hai mắt hắn chất chứa sát ý.
Sắc mặt Phùng Thông tím tái, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn lạnh như băng, hắn ta gầm lên: "Lâm Vân, mày là đồ bỏ đi, có bản lĩnh thì mày giết tao đi!!"
"Đừng tưởng tao không dám!" Lâm Vân tăng thêm lực ở tay.
Phùng Thông lập tức cảm thấy khó thở, cố gắng giãy giụa, nhưng tay Lâm Vân như kìm kẹp, hắn ta hoàn toàn không thể thoát ra được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Thu Nam lo lắng, vội vàng chạy tới, nói: "Lâm Vân, hãy thả bác sĩ Phùng ra ngay lập tức. Anh có biết mình đã gây họa tày trời không?"
“Đồ phụ nữ ti tiện, câm miệng đi!” Lâm Vân trừng mắt với Triệu Thu Nam, nói: “Mẹ của tôi đối xử với cô thế nào thì lòng cô rõ nhất. Cô không đền đáp đã đành, chẳng ngờ còn cấu kết với Phùng Thông bắt nạt mẹ tôi!”
“Anh…” Triệu Thu Nam tức giận đến mức không biết phải phản bác thế nào, đành phải quay lại nhìn Trần Nhàn, không nể nang nói: “Bác còn ngây ra đó làm gì? Mau ngăn Lâm Vân lại, nếu anh ta giết chết Phùng Thông thì nhất định phải sống trong tù suốt quãng đời còn lại. !”
Trần Nhàn đang sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột này. Bà vội vàng đến chỗ Lâm Vân, thuyết phục: "Lâm Vân, đừng kích động, đừng kích động, hãy thả bác sĩ Phùng ra!"
"Không!" Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ, hắn ta ức hiếp mẹ, con nhất định phải giết hắn ta!"
“Con ơi, sao lời của mẹ con cũng không nghe thế hả?” Trần Nhàn cuống cả lên, giọng điệu trở nên nghiêm nghị: "Nhanh lên, buông bác sĩ Phùng ra ngay!"
Nhìn thấy mẹ mình như vậy, Lâm Vân nhất thời mềm lòng. Tay hắn nới lỏng, Phùng Thông lập tức vùng vẫy thoát ra.
Chương 7: Tao phải phế mày
“Khụ khụ…”
Phùng Thông thở hổn hển, sắc mặt trông khá hơn nhiều.
Trần Nhàn vội bước tới cạnh Phùng Thông với nụ cười trên môi: “Bác sĩ Phùng, cậu không sao chứ? Ngàn vạn lần đừng so đo tính toán với Lâm Vân nhé!”
Nghe được lời của Trần Nhàn, Phùng Thông lập tức trưng ra bản mặt đắc ý, chỉ tay vào Lâm Vân nói: “Lâm Vân, mày là phế vật, dựa vào mày mà muốn đấu với tao hả? Bây giờ mày quỳ xuống thì chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Bằng không thì, hừ, chẳng những giết mày, mẹ của mày tao cũng không tha đâu!”
“Mày dám!!” Lâm Vân tức giận: “Nếu mày dám động vào mẹ của tao, tao sẽ giết chết mày!”
“Tao nhổ vào!” Phùng Thông cười lạnh, cực kỳ khinh thường nói: “Mày là đồ bỏ đi, tao mà phải sợ mày à?”
Trần Nhàn vừa kéo tay Lâm Vân vừa cố nặn ra một nụ cười, nói với Phùng Thông: “Bác sĩ Phùng, xin cậu nể mặt một người già như tôi, chuyện này do Lâm Vân nhà tôi không đúng, cậu đừng chấp nhặt nó làm gì!”
“Bốp!” Phùng Thông tát mạnh vào mặt Trần Nhàn, kiêu ngạo chỉ vào mũi bà rồi mắng: “Bà là cái thá gì? Mặt mũi bà đáng giá mấy xu hả?”
“Khốn kiếp, mày dám đánh mẹ tao, tao nhất định phải ‘phế’ mày!”
Trong mắt Lâm Vân lóe lên sự tức giận, hắn lập tức lao tới trước mặt Phùng Thông và tóm lấy cổ Phùng Thông.
"Phùng Thông, ngày thường mày ức hiếp tao, sỉ nhục tao, cướp Triệu Thu Nam đi, tao đều không so đo với mày, nhưng nếu mày đánh mẹ tao thì tao không thể nhịn mày nữa, hôm nay tao sẽ phế mày!"
Trần Nhàn kinh hãi lao đến bên cạnh Lâm Vân: "Lâm Vân, đừng bốc đồng, đừng bốc đồng, hãy nhanh chóng buông bác sĩ Phùng ra, con không thể lặp đi lặp lại cùng một sai lầm!"
Phùng Thông vốn bị khí thế kinh người của Lâm Vân làm cho sợ hãi, nhưng khi nghe được lời nói của Trần Nhàn, hắn ta lại cảm thấy yên tâm, lập tức hét to hết cỡ: “Lâm Vân, mày buông tay ra ngay, nếu không tao sẽ không khách khí nữa đâu!"
Trần Nhàn cũng ở một bên khuyên nhủ: "Buông ra đi con, đến lời của mẹ con cũng không nghe sao? Con không thể phạm thêm sai lầm nữa!"
"Mẹ..." Lâm Vân mềm lòng, tay buông ra, Phùng Thông lại thoát ra lần nữa.
Lần này Phùng Thông không có ý định buông tha. Hắn ta nhìn xung quanh, sau đó nhặt chậu hoa trên bậu cửa sổ lên rồi ném thẳng vào Lâm Vân.
“Choang!”
Chậu hoa đập vào đầu Lâm Vân và vỡ ngay lập tức, tung ra vô số bụi bặm khắp người hắn.
May mắn thay, thể lực của Lâm Vân không còn như trước nữa, chậu hoa cũng không làm hắn bị thương.
[Trên đời này không thể mềm lòng nương tay, nếu không người khác sẽ chỉ cho rằng ngươi dễ bắt nạt, nhất định phải tàn nhẫn mới có thể khiến người khác sợ hãi ngươi!]
Lời nói vừa rồi bỗng hiện lên trong đầu Lâm Vân, một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt hắn. Lâm Vân lập tức phóng tới sau lưng Phùng Thông bằng tốc độ tia chớp, tóm lấy đầu hắn ta rồi đập mạnh vào cái bàn trong phòng làm việc.
“Rầm!”
Đầu của Phùng Thông đập vào bàn, máu tức thì chảy ra.
"Phùng Thông, nói cho mày biết, ông đây không dễ bắt nạt như vậy đâu!"
"Tao đã nói, nếu mày đánh mẹ tao, tao sẽ phế mày, tao nói được làm được!"
Một tay Lâm Vân nắm lấy ống đựng bút trên bàn, tay kia nắm lấy bàn tay mà Phùng Thông vừa đánh Trần Nhàn, rồi nện mạnh xuống.
“Rắc!”
“A!”
Phùng Thông hét lên như một con lợn bị giết thịt, tay hắn ta bị gãy, bê bết máu.
Lâm Vân lạnh lùng nói: "Bây giờ, hãy quỳ xuống và xin lỗi mẹ tao ngay!"
“Muốn tao xin lỗi bà già chết tiệt này ư? Đừng hòng!” Phùng Thông nghiến răng nghiến lợi: "Xong rồi, Lâm Vân, tao nói cho mày biết, mày xong rồi. Mày dám đánh gãy tay tao, tao phải giết cả nhà mày!"
“Chết đến nơi rồi còn già mồm!” Lâm Vân không chút nể nang, đá thẳng vào đầu gối Phùng Thông.
Một tiếng “rắc” vang lên, Phùng Thông lại hét lên hệt như tiếng lợn bị giết thịt, chân hắn bị đá gãy rồi.
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Triệu Thu Nam chạy tới, nắm lấy cánh tay Lâm Vân và hét lên: "Anh đã gây ra họa tày trời rồi, còn không dừng lại đi? Ba của Phùng Thông là phó giám đốc bệnh viện của chúng ta, anh không đắc tội nổi đâu!"
Lâm Vân hoàn toàn phớt lờ Triệu Thu Nam, tiếp tục đá vào đầu gối còn lại của Phùng Thông.
Một tiếng “rắc” vang lên, Phùng Thông trực tiếp ngã xuống đất.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, sau đó tầm nhìn tối sầm và ngất lịm đi.
Lâm Vân vẫn chưa có ý định dừng lại, tiếp tục đá một cước vào Phùng Thông đang bất tỉnh nhân sự.
“Dừng lại!" Trần Nhàn lao tới ôm lấy Lâm Vân: "Đủ rồi. Đừng đánh cậu ta nữa. Nếu con tiếp tục đánh thì cậu ta sẽ chết đấy. Đến lúc đó con cũng sẽ phải vào tù!"
Lâm Vân siết chặt nắm đấm: "Mẹ, hắn ta dám đánh mẹ, con nhất định phải dạy hắn ta một bài học!"
"Đủ rồi, đủ rồi!" Trần Nhàn không khỏi rơi nước mắt: "Chỉ cần con có tương lai tốt đẹp, mẹ chịu chút ấm ức cũng có sao đâu?"
"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Một bóng dáng xinh đẹp bước vào, không phải Tôn Di Nhiên thì là ai?
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tôn Di Nhiên ngẩn người, sau đó đám người vây xem mồm năm miệng mười mách tội Lâm Vân đánh Phùng Thông cho cô nghe.
Tôn Di Nhiên nhìn Lâm Vân, nét giận giữ hiện lên giữa hai hàng mày: "Lâm Vân, cậu muốn làm gì vậy? Chuyện cậu ăn cắp thiết bị ở bệnh viện mới được tôi đè xuống, bây giờ cậu lại đánh bác sĩ Phùng, cậu có thể ở lại trong bệnh viện nữa không??"
Lâm Vân lạnh lùng nói: "Tôi không hề trộm cắp bất cứ thứ gì trong bệnh viện. Tất cả những điều này đều là do Phùng Thông vu cáo hãm hại. Hơn nữa, hắn ta còn dám đánh mẹ tôi, rõ là ức hiếp người quá đáng!"
Tôn Di Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, sau đó thấp giọng nói: “Nói điều này bây giờ cũng vô nghĩa, cậu lập tức đưa mẹ cậu rời khỏi bệnh viện Đông Hải đi. Về phần Phùng Thông, cứ giao cho tôi, tôi phụ trách cậu ta!
Lâm Vân không khỏi sửng sốt, bình thường Tôn Di Nhiên rất nghiêm khắc với hắn, sao hôm nay lại chủ động giúp hắn?
Dường như nhìn thấy sự nghi ngờ trong lòng Lâm Vân, Tôn Di Nhiên giải thích: “Tôi biết ngày thường mình quá nghiêm khắc với cậu, nhưng tôi thật lòng coi cậu là học trò, hi vọng cậu sớm ngày có thể tự mình đảm nhận công việc.”
Cô nói tiếp: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, giờ cậu lập tức rời đi!”
“Tôi đi rồi thì cô làm thế nào?” Lâm Vân hỏi: “Chủ nhiệm Tôn, tôi rất cảm kích lòng tốt của cô, nhưng tôi dám làm dám chịu, tôi cũng không sợ Phùng Thông!”
“Sao cậu cứng đầu thế nhỉ?” Tôn Di Nhiên tức giận nói: "Ba của Phùng Thông là phó giám đốc bệnh viện chúng ta, bất kể mối quan hệ hay quyền lực, cậu cũng không thể đọ được với ông ta. Bây giờ cậu rời đi ngay, tôi sẽ chịu trách nhiệm, họ không dám làm gì tôi đâu.”
Lâm Vân rất cảm kích, nhưng vẫn kiên định nói: "Tôi không cần ai đứng ra gánh tội giúp, tôi cũng chẳng tin người nhà họ Phùng có thể giết tôi!!"
“Ai đánh con trai tôi?”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm, sau đó Phùng Nguyên Trạch bước vào phòng làm việc. Nhìn thấy Phùng Thông nằm trên vũng máu, hai mắt ông ta trợn như muốn lọt tròng: "Đáng chết, ai đánh con trai tôi thành ra như vậy?"
Chương 8: Cậu ấy là bạn của Hàn gia
"Bác, là do Lâm Vân làm!"
Triệu Thu Nam lật đật chạy đến bên cạnh Phùng Nguyên Trạch, chỉ tay vào Lâm Vân đang đứng phía trước, nói: "Chính là tên đó, chúng cháu có khuyên bảo hắn thế nào cũng không được!"
"Đồ khốn nạn!"
Phùng Nguyên Trạch nhìn thấy chân con trai mình bị bẻ ngoặt theo một góc độ không thể tưởng tượng nổi thì biết hai chân của nó đã bị đánh gãy.
Ông ta giận tím mặt, ánh mắt nhìn Lâm Vân lạnh như băng: "Thằng nhãi này, mày gan to bằng trời, dám đánh con trai tao à? Hôm nay, tao nhất định phải đánh cho mày tàn phế!"
Nói xong, Phùng Nguyên Trạch đưa mắt nhìn về phía mấy tên vệ sĩ đang đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Mấy người đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau vào đây đánh cho thằng ranh này một trận?"
Bốn gã vệ sĩ xông vào trong phòng, đứng vây quanh Lâm Vân.
Tôn Di Nhiên vội vàng chạy lên chắn trước người Lâm Vân: "Phó viện trưởng Phùng, chuyện này có thể có hiểu lầm gì rồi. Lâm Vân tuổi trẻ nông nổi, không biết chừng mực, mong ông đừng chấp nhặt với cậu ấy!"
"Tuổi trẻ nông nổi?" Phùng Nguyên Trạch cả giận nói: "Tuổi trẻ nông nổi là có thể đánh con trai tôi thành thế này sao? Nếu tôi không dạy dỗ cậu ta, có phải sau này ai cũng có thể trèo lên đầu tôi mà ngồi không?"
Tôn Di Nhiên hít sâu một hơi, nặng nề nói: "Phó viện trưởng Phùng, mong ông nể mặt tôi!"
Phùng Nguyên Trạch nhíu mày, giọng nói lạnh như băng: "Chủ nhiệm Tôn, cô muốn đối đầu với tôi hay sao?"
"Không, tôi không muốn đối đầu với ông, chỉ là tôi không muốn làm to chuyện này lên thôi." Tôn Di Nhiên nhìn thoáng qua Lâm Vân đang đứng bên cạnh mình, giọng điệu kiên quyết: "Lâm Vân là người của tôi!"
"Chủ nhiệm Tôn, tôi khuyên cô nên biết điều, đừng có xen vào chuyện của người khác!"
Trong ánh mắt Phùng Nguyên Trạch tràn ngập sự phẫn nộ: "Cậu ta đánh con trai tôi thành thế này, tôi nhất định phải đánh cậu ta tàn phế, đừng nói là cô, dù có ông trời xuống đây cũng đừng hòng ngăn cản tôi!"
Dứt lời, Phùng Nguyên Trạch hung tợn trừng mắt nhìn bốn gã vệ sĩ: "Còn đứng đần ra đấy làm gì? Mau đánh chết thằng nhãi đó cho tôi!"
Bốn gã vệ sĩ lập tức bước lên trước, một trong bốn người đó nói với Tôn Di Nhiên: "Chủ nhiệm Tôn, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, mong cô đừng làm khó chúng tôi!"
Lâm Vân liếc mắt nhìn bốn gã vệ sĩ trước mặt, lạnh lùng nói: "Chủ nhiệm Tôn, chuyện này không liên quan gì đến cô cả, cô cứ tránh sang một bên đi, chỉ mấy tên tép diu mà thôi, không phải là đối thủ của tôi!"
Hiện tại Lâm Vân đã hấp thu được không ít truyền thừa, còn không ngừng tu hành thuật Nguyên Thần Tinh Thần, tố chất thân thể đã vượt xa lúc trước.
"Không được!" Tôn Di Nhiên vẫn kiên quyết như cũ.
Phùng Nguyên Trạch tức giận nhìn đám vệ sĩ: "Các người bị ngu hết rồi à? Cô ta chỉ là một con đàn bà mà có thể ngăn cản được bốn người các người sao? Lập tức kéo Tôn Di Nhiên ra rồi đánh chết thằng nhãi kia đi!"
Lúc này, có một chiếc siêu xe dừng lại trước cửa bệnh viện, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen bước xuống khỏi xe, trong ánh mắt rất ác liệt, vừa nhìn đã biết từng giết người.
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Vũ Tử, thuộc hạ của Hàn Sơn Thành.
Vũ Tử đi vào bệnh viện, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một đám người đang túm tụm lại.
Hắn ta đi tới xem, nhìn thấy mấy người đang đứng bên trong thì nhíu mày lại. Bệnh viện Đông Hải này bị cái gì vậy, đang là thời gian làm việc, một đám người đứng túm tụm lại chỗ đó thì còn ra thể thống gì nữa?
Phùng Nguyên Trạch vốn đang tức sôi máu, nhìn thấy Vũ Tử đứng ngoài cửa, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó vội vàng chạy tới, nhanh chóng bày ra vẻ mặt a dua nịnh nọt: "Anh Vũ, cơn gió nào đã đưa anh đến bệnh viện Đông Hải của chúng tôi thế? Thật là vinh hạnh cho bệnh viện của chúng tôi quá!"
Vũ Tử trầm giọng nói: "Tôi đến đây bởi vì có ít việc cần xử lý!"
Phùng Nguyên Trạch lập tức vỗ ngực nói: "Anh Vũ, có chuyện gì thì anh cứ nói, chỉ cần đó là chuyện tôi có thể làm được thì tôi nhất quyết sẽ không từ chối!"
Vũ Tử nhìn về phía Lâm Vân đang đứng trong văn phòng: "Tôi muốn dẫn cậu ta đi!"
"Cái gì?"
Phùng Nguyên Trạch sửng sốt, cắt ngang lời: "Anh Vũ, thằng nhãi này vừa đánh con trai tôi, chân con trai tôi đã bị cậu ta đánh gãy, tôi đang muốn dạy dỗ lại cậu ta!"
Vũ Tử khó chịu khoát tay: "Tôi không muốn nghe những chuyện này, tôi chỉ biết cậu ta là người mà Hàn gia muốn, ông dám không giao à?"
"Hàn... Hàn gia..."
Phùng Nguyên Trạch vừa nghe thấy cái tên này, cả người run lên.
Vũ Tử không thèm để ý tới Phùng Nguyên Trạch nữa, cất bước đi vào trong văn phòng, đứng trước mặt Lâm Vân, mỉm cười nói: "Anh Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi là thuộc hạ của Hàn gia, Vũ Tử!"
Lâm Vân gật đầu, Vũ Tử lại khách khí hỏi: "Anh Lâm, giờ anh có rảnh không? Hàn gia mời anh đến thăm!"
"E là không rảnh!" Lâm Vân nhìn bốn gã vệ sĩ đang vây quanh mình, cười nói: "Bốn người này đang muốn đánh cho tôi tàn phế cơ!"
"Cái gì?"
Trong ánh mắt Vũ Tử hiện lên một tia sát khí, hắn ta lạnh lùng đảo mắt nhìn lướt qua bốn tên vệ sĩ: "Ai dám động đến anh Lâm thì phải đến hỏi xem tôi có đồng ý hay không!"
Bốn gã vệ sĩ rùng mình.
Phùng Nguyên Trạch vội vàng bước tới nói: "Anh Vũ, mong anh nể mặt tôi lần này. Thằng nhãi ranh này đã đánh gãy chân con trai tôi, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng. Để hôm khác đi, hôm khác tôi sẽ đặt riêng một bàn ở sơn trang Liễu Hồ để cảm ơn anh Vũ!"
"Đặt cái gì mà đặt? Người còn chưa chết, chỗ này của ông còn là bệnh viện, đưa vào phòng bệnh điều trị không được à!"
Trong giọng nói của Vũ Tử toát lên vẻ mất kiên nhẫn: "Còn mặt mũi ông, trước mặt Hàn gia, mặt mũi của ông đáng giá mấy xu? Anh Lâm là bạn của Hàn bia, nếu muốn động đến cậu thì cho dù tôi đồng ý, Hàn gia cũng tuyệt đối không cho phép!"
"Cái gì?"
Phùng Nguyên Trạch trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ.
Lâm Vân là bạn bè của Hàn gia, sao có thể như thế được?
Hàn gia là nhân vật lớn nổi tiếng khắp Đông Hải này, Lâm Vân chỉ là một bác sĩ thực tập quèn trong bệnh viện của bọn họ mà thôi, hai người này rõ ràng không có tí liên quan nào với nhau, sao chuyện này lại thành ra như vậy?
Vũ Tử trực tiếp rút điện thoại di động ra, lạnh lùng nói: "Phó viện trưởng Phùng, tôi khuyên ông nên biết điều, đừng có nói rồi mà không chịu nghe. Nếu ông không chịu thả người đi, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Hàn gia, một khi ông ấy tức lên, chậc chậc, đến lúc đó ông chắc chắn sẽ..."
Phùng Nguyên Trạch không nhịn được rùng mình, cắt lời: "Không dám không dám, nếu như Hàn gia đã muốn mời cậu ta thì tôi sẽ để cậu ta đi!"
"Hừ, xem như ông biết điều!"
Vũ Tử trừng mắt nhìn Phùng Nguyên Trạch một cái, sau đó lại dùng ánh mắt hết sức khiêm tốn nhìn về phía Lâm Vân: "Anh Lâm, chúng ta đi được rồi chứ?"
Lâm Vân chỉ tay về phía Trần Nhàn: "Tôi muốn dẫn mẹ tôi đi nữa!"
Vũ Tử lại hung hăng nhìn về phía Phùng Nguyên Trạch, ông ta vội vàng nói: "Thả người, tôi sẽ thả người!"
Lâm Vân kéo Trần Nhàn còn đang kinh ngạc, đi tới bên cạnh Tôn Di Nhiên, cười nói: "Chủ nhiệm Tôn, chuyện hôm nay phải cảm ơn cô, để hôm nào tôi mời cô ăn cơm!"
Vũ Tử dẫn Lâm Vân và Trần Nhàn nghênh ngang rời đi trước mặt bao người.
Nhìn bóng dáng ba người xa dần, Phùng Nguyên Trạch lau mồ hôi lạnh trên trán đi.
Triệu Thu Nam thấy vậy thì trợn to mắt, kinh ngạc nói: "Bác, bác xem kìa, cậu Phùng bị Lâm Vân đánh thành như vậy mà bác lại để hắn ta đi à?"
"Cháu thì biết cái gì?"
Phùng Nguyên Trạch lạnh lùng nói: "Hàn gia đã mời cậu ta, ai dám ngăn cản?"
"Hàn gia?" Triệu Thu Nam khó hiểu hỏi: "Ông ấy là ai?"
Trong mắt Phùng Nguyên Trạch toát lên vẻ kính sợ: "Đó là ông trời của Đông Hải chúng ta!"
Chương 9: Dùng khí điều khiển châm
Lâm Vân và Trần Nhàn ngồi vào trong siêu xe, Trần Nhàn thở dài nói: "Thằng nhóc này, có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, không chịu nói cho mẹ biết, nếu hôm nay mẹ không đến bệnh viện thì chắc còn lâu mới biết được chuyện con và Triệu Thu Nam đã chia tay!"
Lâm Vân ngượng nghịu nói: "Mẹ, con cũng vì sợ mẹ lo lắng thôi!"
"Con thật là, mẹ là mẹ của con, không lo lắng cho con thì đi lo cho ai?"
Trần Nhàn lườm Lâm Vân một cái, sau đó nói: "Thôi, con đã lớn rồi, không phải chuyện gì mẹ cũng ra quyết định giúp con được. Con chia tay với Triệu Thu Nam cũng tốt, con bé đó thay đổi rồi, đã không còn là cô gái đơn thuần lương thiện trước kia nữa!"
Lâm Vân khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Trần Nhàn lại quay sang nói chuyện với Vũ Tử: "Anh Vũ, hai người còn chuyện quan trọng phải làm đúng không, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa, cho xe dừng lại ở trạm xe bus đằng trước là được!"
"Được!" Vũ Tử lập tức đồng ý.
...
Lâm Vân nhìn những tòa nhà cao tầng ở hai bên đường dần dần tụt xa, tò mò hỏi: "Chúng ta đang đi lên khu biệt thự trên đỉnh núi hả?"
"Đúng vậy!" Vũ Tử lập tức trả lời: "Hàn gia đang ở trong biệt thự trên đỉnh núi!"
"À!" Lâm Vân gật đầu.
Khu biệt thự trên đỉnh núi cực kỳ nổi tiếng ở Đông Hải, không phải cứ có tiền là có thể mua được biệt thự ở đây, còn phải có thân phận, địa vị tương xứng.
Nhà họ Hàn là một gia tộc lớn nằm trên đỉnh kim tự tháp của Đông Hải, bọn họ ở chỗ này cũng không có gì là lạ.
Sau khi đi vào biệt thự, dừng xe lại, Vũ Tử chuẩn bị dẫn Lâm Vân đi vào trong.
Có hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen, vóc dáng cường tráng đứng gác trước cửa phòng, trong mắt toát ra sát ý.
"Anh Vũ!" Hai người nhìn thấy Vũ Tử, vội vàng chào hỏi.
Vũ Tử hơi gật đầu, dẫn Lâm Vân vào trong biệt thự.
Hàn Sơn Thành và con gái Hàn Oánh Oánh đang ngồi trong phòng khách, trên đầu Hàn Oánh Oánh quấn băng gạc, nhưng trạng thái tinh rất tốt, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Nhìn thấy Lâm Vân, Hàn Sơn Thành lập tức đứng dậy, tươi cười chào hỏi: "Người anh em, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Hàn Oánh Oánh ngồi bên cạnh thấy thế nhíu mày lại, cô ta chưa bao giờ thấy cha mình khách sáo với người khác như vậy.
Hàn Sơn Thành mời Lâm Vân ngồi xuống, rồi mới chậm rãi nói: "Sau khi người anh em vỗ tôi ba cái hôm trước, tôi cảm thấy những thứ bị đè nén trong ngực nháy mắt được giải phóng, mấy ngày nay cơ thể tôi đã dễ chịu hơn rất nhiều, cũng có thể ngủ ngon hơn."
"Ông Hàn, tôi vỗ cho ông ba cái chẳng qua là trị ngọn không trị gốc, chỉ có thể tạm thời giảm bớt bệnh tình, chứ không thể hoàn toàn chữa khỏi được." Lâm Vân nói.
Hàn Sơn Thành vội vàng hỏi: "Người anh em, vậy làm sao mới trị hết bệnh của tôi được?"
"Để tôi bắt mạch cho ông trước đã!" Lâm Vân nói.
Hàn Sơn Thành vội vàng vươn tay ra: "Làm phiền cậu!"
Lâm Vân đặt ngón tay lên trên mạch môn của Hàn Sơn Thành, nhưng không bắt mạch giống các bác sĩ Trung y bình thường, mà thông qua đầu ngón tay, rót một tia linh lực vào trong cơ thể của Hàn Sơn Thành, toàn bộ thể trạng cơ thể ông ấy lập tức hiện ra trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau, Lâm Vân mới buông tay ra.
Hàn Sơn Thành vội vàng hỏi: "Tiểu huynh đệ, thế nào rồi?"
Lâm Vân cau mày, sau đó lắc đầu nói: "Ông Hàn, tình trạng cơ thể ông rất không tốt, kinh mạch tắc nghẽn trong thời gian quá dài, âm khí đã xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng, có lẽ ông chỉ còn sống chưa tới ba tháng!"
"Cái gì?" Hàn Sơn Thành tái mét mặt.
"Hoang đường!"
Hàn Oánh Oánh đứng bên cạnh giận tím mặt: "Thằng nhãi này mày mọc ở đâu ra? Dám đứng trong nhà tao giả thần giả quỷ để lừa gạt cha tao!"
"Hỗn xược!"
Hàn Sơn Thành lạnh giọng nói: "Oánh Oánh, không được vô lễ, mau xin lỗi người anh em đây đi!"
Hàn Oánh Oánh bĩu môi, tỏ vẻ không phục, cũng không có ý muốn xin lỗi.
Hàn Sơn Thành lập tức cười trừ: "Người anh em đừng giận, tính con gái tôi như thế, ngày thường tôi chiều quá đâm ra hư, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu!"
"Không sao cả!" Lâm Vân không để ý nói.
Hàn Sơn Thành lại vội vàng hỏi: "Người anh em, cậu có cách nào chữa hết bệnh của tôi không?"
"Có thể dùng châm cứu để khơi thông âm khí tắc nghẽn ở trong kinh mạch!" Lâm Vân suy nghĩ rồi nói.
Trong mắt Hàn Sơn Thành lộ ra vẻ vui mừng: "Vậy thì thật tốt quá, làm phiền người anh em giúp cho, khi nào chúng ta bắt đầu? Có cần chuẩn bị gì không?"
"Không cần chuẩn bị gì cả."
Lâm Vân lấy ra một bao ngân châm, trầm giọng nói: "Tìm một chỗ yên tĩnh để tôi châm cứu là được!"
"Không thành vấn đề!"
Hàn Sơn Thành lập tức sau thuộc hạ của mình đi chuẩn bị.
Chỉ một lát sau, mọi người đã đi tới phòng y tế của nhà họ Hàn, bên trong bày biện đủ loại máy móc chuyên nghiệp, còn có một bác sĩ Trung y già đang trông coi.
Vị bác sĩ Trung y này nghe tin có người đến chữa bệnh, trong lòng vui vẻ, đang muốn xem xem là danh y từ đâu đến, lại nhìn thấy người đến là một cậu thanh niên khoảng hai tuổi thì không khỏi sửng sốt, trong lòng hơi khó chịu, liệu thằng nhóc này có làm được không?
Hàn Sơn Thành cởi áo ra, nằm lên giường.
Lâm Vân cầm lấy ngân châm, dùng khí điều khiển kim châm, bắt đầu châm cứu.
Ngân châm trong tay hắn như bay lên, cắm đúng vào huyệt vị trên cơ thể Hàn Sơn Thành.
Thấy vậy, bác sĩ Trung y già đứng bên cạnh ngạc nhiên nói: "Dùng khí điều khiển kim châm, đây là dùng khí ngự châm sao, tôi chỉ từng thấy trong sách cổ, còn tưởng là người xưa phóng đại lên, không ngờ thật sự có người biết!"
Lâm Vân khẽ nhíu mày, bất mãn liếc nhìn bác sĩ Trung y già một cái.
Bác sĩ Trung y già ngượng ngùng cười, lập tức im miệng.
Lâm Vân liên tục lấy hơn một trăm cây ngân châm ra, chỉ một lát sau, trên đầu, trên ngực Hàn Sơn Thành đã cắm chi chít ngân châm.
Bác sĩ Trung y già nhìn những vị trí mà Lâm Vân cắm kim vào, không khỏi nhíu mày nói: "Căn cứ theo sách cổ, trên cơ thể người có tổng cộng 720 huyệt vị, 402 huyệt chữa bệnh, 108 huyệt hiểm yếu, có phân chia ra sinh huyệt và tử huyệt, 72 sinh huyệt, 36 tử huyệt. Nhưng những huyệt mà cậu châm cứu đa phần không nằm trong 402 huyệt chữa bệnh mà tôi được học, như vậy là sao?"
Lâm Vân khinh thường nói: "Ông thì biết cái gì, trên cơ thể người có rất nhiều huyệt vị, chưa nói đến những chỗ khác, chỉ riêng phần đầu đã có tới một ngàn huyệt vị."
"Cái này... Sao lại..." bác sĩ Trung y già nghẹn lời.
Sau đó, Lâm Vân hít sâu một hơi, điều khiển linh lực trong cơ thể, thông qua ngân châm, tiến vào trong cơ thể của Hàn Sơn Thành, bắt đầu khơi thông những chỗ tắc nghẽn trong kinh mạch của ông ta.
Chỉ một lát sau, bề mặt da của Hàn Sơn Thành bắt đầu tỏa ra hơi phóng.
Cảnh tượng này khiến bác sĩ Trung y già trợn tròn mắt, điều này đã vượt khỏi tầm nhận thức của ông ấy.
Ông ấy cảm thấy bốn mươi năm trời học y của mình dường như hoàn toàn vô ích, phương pháp dùng châm của cậu nhóc này hoàn toàn khác biệt với những gì ông ấy học được.
Thật lâu sau, trên trán Lâm Vân đã lấm tấm mồ hôi.
"Xong rồi!"
Hắn giơ tay, toàn bộ ngân châm bị rút ra, bay lên từ cơ thể Hàn Sơn Thành, quay trở lại trong bao.
"Phụt!"
Hàn Sơn Thành đột nhiên ngồi bật dậy, sau đó phun ra một búng máu đen, hổn hển thở dốc.
Hàn Oánh Oánh thấy vậy, sắc mặt tái đi, tức giận nói: "Thế này là sao? Thằng nhãi kia, có khi nào mày châm kim loạn xạ, chữa sai cho cha tao rồi không!"
Chương 10: Quà của Hàn Sơn Thành
“Hỗn xược!”
Hàn Sơn Thành đang nằm trên giường bệnh lập tức ngồi dậy, nghiêm nghị nói: “Lập tức xin lỗi người anh em này ngay!”
“Cha, con…” Hàn Oánh Oánh bĩu đôi môi nhỏ hồng, nói: “Con chỉ sợ thằng nhóc này là kẻ lừa đảo, sợ anh ta đến đây để lừa tiền cha thôi!”
“Hoang đường, người anh em này có y thuật cao siêu, vừa rồi cậu ấy châm cứu đã khai thông các kinh mạch bị tắc nghẽn trong cơ thể cha, làm sao có thể là kẻ lừa đảo được?”
Hàn Sơn Thành lạnh lùng nói: “Lập tức xin lỗi người anh em này cho cha, nhanh lên!”
Hàn Oánh Oánh không khỏi sửng sốt, từ nhỏ đến lớn, cha cô ta vẫn luôn rất cưng chiều cô ta, nhưng hôm nay lại dùng giọng điệu nghiêm khắc thế này bắt cô ta xin lỗi.
Tuy Hàn Oánh Oánh được nuông chiều thành hư, nhưng cô ta cũng nhìn ra được cha mình đang rất tức giận, nên cô ta không dám làm trái ý cha.
Dù vẫn có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng cô ta vẫn lạnh lùng nói: “Tôi xin lỗi!”
“Không sao cả!” Tuy trong lòng Lâm Vân cảm thấy khó chịu, nhưng anh cũng không so đo với cô ta.
Hàn Sơn Thành bước xuống giường bệnh, dùng sắc mặt kích động nói: “Y thuật của người anh em thật cao siêu, tôi đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi, thậm chí không bao lâu nữa tôi sẽ có thể lấy lại phong độ ở thời kỳ đỉnh cao!”
Lâm Vân điềm tĩnh nói: “Ông Hàn, tôi sợ tôi phải tạt cho ông một gáo nước lạnh rồi!”
“Sao cậu lại nói thế?” Sắc mặt Hàn Văn Thành lộ ra vẻ khó tin.
Lâm Vân trầm giọng nói: “Mặc dù tôi dùng châm pháp Đan Dương Thái Hư để khai thông khí âm hàn làm tắc nghẽn kinh mạch ở trong cơ thể ông, nhưng bởi vì kinh mạch bị tắc nghẽn quá lâu, làm kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, lại có chút khí âm hàn đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng của ông, đừng nói là trở lại thời kỳ đỉnh cao, chỉ sợ ông cũng không sống nổi mấy năm nữa!”
Hàn Sơn Thành sững sờ, sau đó quỳ phịch xuống trước mặt Lâm Vân. Ông ta có chút khích động nói: “Cậu Lâm, y thuật của cậu cao siêu như vậy, cầu xin cậu dù thế nào cũng hãy cứu tôi. Chỉ cần có thể cứu được tôi thì tôi sẵn lòng giao toàn bộ tài sản của nhà họ Hàn cho cậu!”
Vì để bảo toàn mạng sống cho mình, Hàn Sơn Thành không quan tâm gì nữa.
Ông ta hiểu rõ hơn ai hết rằng tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần ông ta còn sống thì dựa vào năng lực của mình, việc kiếm được của cải bằng bây giờ không thành vấn đề.
Hàn Oánh Oánh ở bên cạnh hết sức kinh ngạc, cảm thấy cha mình quá khách sáo với thằng nhãi này rồi.
Lâm Vân cười thản nhiên: “Ông Hàn đừng khách sáo, đừng nói là cứu mạng ông, ngay cả giúp ông trở lại thời kỳ đỉnh cao cũng không phải là không được, nhưng cần một số dược liệu quý giá.”
“Không việc gì cả!” Hàn Sơn Thành vui mừng khôn xiết, sau đó xua tay: “Dựa vào khả năng kinh tế của nhà họ Hàn chúng tôi thì cho dù là dược liệu khó tìm đến đâu cũng đều có thể tìm được.”
Nói xong, Hàn Sơn Thành nhìn về phía Hàn Oánh Oánh, nói: “Oánh Oánh, con đừng ngẩn người nữa, mau lấy giấy bút lại đây.”
“Dạ!” Hàn Oánh Oánh lập tức chạy đi lấy.
Hàn Sơn Thành vô cùng cảm kích nhìn Lâm Vân: “Cậu Lâm có đại ơn đại đức với tôi, tôi sẽ không bao giờ quên, sau này cần gì thì cứ việc sai bảo.”
Lâm Vân cười nói: “Ông Hàn, ông khách sáo quá rồi, ông kêu tên của tôi là được rồi, không cần gọi là cậu Lâm đâu!”
Hàn Sơn Thành vội vàng nói: “Cậu Lâm là ân nhân của tôi, làm sao tôi có thể bất kính với ân nhân được chứ?”
Giọng điệu của Hàng Sơn Thành rất kiên quyết, Lâm Vân cũng không nói gì thêm.
Một lúc sau, Hàn Oánh Oánh lấy giấy bút tới, Lâm Vân viết lên đó mấy chục loại dược liệu.
Tất nhiên không phải tất cả những dược liệu này đều dùng để chữa bệnh cho Hàn Sơn Thành, mà có một số dược liệu dùng để luyện thành thân vàng Diêm La của Thổ Hệ Thần Thông ở trong thần thông Ngũ Đế Đại Ma.
Dựa vào nguồn lực tài chính, mối quan hệ và đường đi hiện tại của Lâm Vân thì việc thu thập những dược liệu này thực sự rất khó khăn, nên hắn dứt khoát giao cho Hàn Sơn Thành đi thu thập.
Nhìn danh sách dược liệu trên giấy, trong lòng Hàn Sơn Thành cũng không khỏi kinh ngạc, toàn bộ đều là dược liệu đã hơn trăm năm tuổi.
“Phần lớn những dược liệu này là để chữa bệnh cho ông, còn có một số thứ cho tôi dùng.” Lâm Vân nói: “Ông Hàn, có vấn đề gì không?”
“Không thành vấn đề!” Hàn Sơn Thành lập tức nói: “Nếu cậu Lâm cần gì thì cứ việc nói, tôi sẽ sai người của tôi thu gom những dược liệu này càng nhanh càng tốt!”
Sau đó Hàn Sơn Thành nhiệt tình mời Lâm Vân ở lại ăn cơm, trên bàn này đầy đủ các sơn hào hải vị.
Sau khi ăn xong, Hàn Sơn Thành sai Vũ Tử đưa Lâm Vân rời đi.
Vũ Tử lái xe, vông cùng cảm động nói: “Cậu Lâm quả thực có bàn tay tiên, Hàn gia của chúng tôi có hy vọng trở lại thời kỳ đỉnh cao rồi!”
“Hửm?” Lâm vân hiếu kỳ hỏi: “Lúc ông Hàn ở thời kỳ đỉnh cao là cường giả thế nào?”
Vũ Tử cười hỏi: “Cậu Lâm có biết ba bảng Thiên, Địa, Nhân không?”
“Ba bảng Thiên, Địa, Nhân sao?” Sắc mặt Lâm Vân lộ ra vẻ khó hiểu.
Vũ Tử vội vàng giải thích: “Đây là bảng xếp hạng trong giới võ thuật, lần lượt là Thiên bảng, Địa bảng và Nhân bảng. Lúc Hàn gia ở thời kỳ đỉnh cao, ông ấy xếp hạng thứ mười ba trong Nhân bảng! Ở Đông Hải chúng tôi, ông ấy là cao thủ duy nhất có tên trong bảng xếp hạng!”
Sau đó Vũ Tử thở dài nói: “Nhưng sau khi Hàn gia bị thương cách đây năm năm, sức khỏe ngày càng sa sút nên đã bị loại ra khỏi bảng xếp hạng ấy rồi.”
“Người như thế nào mới có thể lọt vào bảng xếp hạng đó?” Lâm Vân tò mò hỏi.
Vũ Tử kiên nhẫn giải thích: “Cậu Lâm, muốn có tên trong bảng xếp hạng đó thì ít nhất cũng phải là cường giả nội kình.”
Lâm Vân bừng tỉnh.
Vũ Tử tiếp tục nói: “Nếu muốn lên được Địa bảng thì càng khó hơn nữa, phải bước vào cảnh giới Tông Sư. Tông Sư như rồng, là khát vọng cuối cùng của những người luyện võ. Sau khi trở thành Tông Sư, họ không chỉ được mọi người trong giới võ thuật ngưỡng mộ, mà cũng sẽ có thân phận địa vị rất cao trong thế tục.
Về phần Thiên bảng thì với trình độ của tôi thì không thể thăm dò gì được, nhưng Hàn gia nói, từng có một vị cường giả ở Thiên Bảng chỉ cần một chiêu thôi cũng áp đảo được ba vị cường giả Tông sư ở Nhân Bảng. Điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi!”
Lâm Vân không khỏi hít một phải hơi khí lạnh, người nó mạnh mẽ đến mức nào chứ, thật bá đạo. Nếu có một ngày mình có thể đạt được Thiên bảng, thì tốt biết bao!
Tuy nhiên sau đó Lâm Vân đã bình tĩnh trở lại, bây giờ hắn không nên mơ mộng hão huyền, phải bình tĩnh lại và chịu khó tu hành mới phải.
Nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm phấn khích, mục tiêu ngắn hạn của hắn chính là bước vào nội kình, như vậy mới có sức mạnh để tự bảo vệ mình, trở thành sự tồn tại mạnh mẽ nổi tiếng một phương giống như Hàn Sơn Thành, thì những kẻ xấu giống như Phùng Thông sẽ không dám đến tìm hắn gây phiền phức nữa.
Rất nhanh, Vũ Tử đã đưa Lâm Vân về đến nhà, hắn ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Vân và cung kính nói: “Cậu Lâm, sau này nếu có yêu cầu gì thì cứ việc gọi cho tôi.”
“Được!” Lâm Vân nhận lấy danh thiếp.
Vũ Tử lại lấy ra một cái chìa khóa rồi đưa cho Lâm Vân, hắn ta cười nói: “Đúng rồi, cậu Lâm, đây là chút tấm lòng của Hàn gia, Hàn gia đã muốn giao cho anh lúc ở nhà rồi, nhưng lại sợ anh không nhận, nên đã nhờ tôi chuyển cho anh.”
Lâm Vân nhận lấy chìa khóa, không khỏi sửng sốt nói: “Đây là chìa khóa gì?”
Vũ Tử giải thích: “Cậu Lâm, đây là chìa khóa biệt thự của Hàn gia ở khu biệt thự vịnh Marina, số nhà đã được viết trên chìa khóa. Về mặt giấy tờ, Hàn gia đã lo liệu rồi, vài ngày nữa làm xong, tôi sẽ đích thân đưa đến nhà cho anh!”
Lâm Vân không khỏi sửng sốt, Hàn Sơn Thành ra tay thật hào phóng, tặng quà lại tặng một căn biệt thự.