Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
“Này, họ Lạc kia, nói vậy là có ý gì?” Hồ Mỹ Kim đứng ờ bên cạnh phản ứng trước, sau đó trách mắng.
“Ý gì là ý gì?” Lạc Tú có vẻ mất kiên nhẫn.
“Lạc Tú, anh vừa nói cái gì?” Cuối cùng Trương Thục Phi cũng đã phản ứng, cô ta hỏi với vẻ mặt không thể tin được.
Lúc này, cô ta có cảm giác như chính Lạc Tú đã nói chia tay với cô ta, sau đó cô ta mơ màng hỏi lại.
Lạc Tú không được nói câu này à?
“Tôi nói được.” Lạc Tú lạnh lùng đáp.
“Lạc Tú, ban nãy anh nghe không rõ sao? Tôi đã nói là chúng ta chia tay đi.” Trương Thục Phi tiến lên một bước muốn xác nhận lại, bởi vì cô ta nghĩ Lạc Tú không nên phản ứng như thế.
“Tôi đã nghe rõ, tôi cũng nói là được.” Khi Lạc Tú đối mặt với lời nói của Trương Thục Phi, anh rất lạnh lùng, thậm chí là thờ
ơ.
Lần này đến lượt Trương Thục Phi có cảm giác bị đâm xuyên tim.
Không thế nào, sao người đàn ông này có thế lạnh lùng như vậy, sao lại có thế thờ ơ như thế, cho dù tôi có vứt bỏ anh thì anh cũng nên cầu xin tôi đừng chia tay mới đúng chứ.
“Họ Lạc kia, chẳng lẽ anh không hề muốn níu kéo ư?” Hồ Mỹ Kim cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên mới chất vấn.
“Anh không hỏi tại sao à?” Dường như Trương Thục Phi vẫn còn chưa hết hy vọng, trong lòng cô ta cho rằng nhất định Lạc Tú sẽ không phản ứng như vậy.
“Tại sao tôi phải hỏi?” Lạc Tú lạnh lùng, như thế đó là một mánh rác bị Lạc Tú ném vào thùng rác vậy.
Bây giờ thái độ của Lạc Tú chính là cảm giác này, khiến cho Trương Thục Phi lập tức rối rắm, trong mắt Lạc Tú cô ta chỉ giống như rác rười thôi ư?
Hận không thể vứt bỏ ngay lập tức ư?
“Lạc Tú, tôi thật sự quá thất vọng về anh rồi. Hu hu hu…” Bổng Trương Thục Phi oà lên khóc, bới vì hiện tại, rõ ràng là cô ta đã vứt bỏ Lạc Tú, nhưng về mặt cảm giác, cô ta lại cảm thấy rõ ràng là Lạc Tú đã đá cô ta.
Loại cảm giác khó chịu này ập đến trong nháy mát khiến Trương Thục Phi không thế không oà lên khóc.
“Thục Phi, đừng khóc, loại cặn bã này không đáng để cô khóc đâu.” HỒ Mỹ Kim bước đến vổ vỗ vai Trương Thục Phi an ủi, đồng thời liếc nhìn Lạc Tú với vẻ khinh thường.
“Lạc Tú, tình cảm của mấy năm đại học, vậy mà anh, vậy mà anh… tôi thật không ngờ anh lại là loại người này!” Trương Thục Phi lau nước mát rồi chỉ vào Lạc Tú.
“Ồ? Thật ra tôi cũng rất tò mò, tôi thế nào?” Phản ứng của Lạc Tú khiến Trương Thục Phi vô cùng luống cuống.
“Lúc anh đến nhà tôi, chỉ mang theo mấy bịch trà rẻ tiền, anh có biết chuyện này khiến tôi xấu hố như thê’ nào trước mặt ba mẹ không?” Đột nhiên Trương Thục Phi điên cuồng gào thét.
“Anh không có xe, cũng không có nhà, lúc đến công ty lại không biết ăn mặc đẹp khiến các đồng nghiệp chè cười tôi.”
“Các đồng nghiệp xung quanh tôi đều đã mua xe, còn anh thì sao, ngay cả một chiếc xe đạp điện cũng không mua nối.”
“Lạc Tú, anh hãy tự đặt tay lên ngực mà hỏl bản thân, dựa vào vẻ đẹp của Trương Thục Phi tôi, tại sao tôi phải ở bên cạnh người như anh chứ? Là tôi thương hại anh nên mới ở bên cạnh anh, anh có hiếu không?” Trương Thục Phi chỉ vào Lạc Tú quát lớn.
Những gì cô ta nói đã phơi bày một cách rõ ràng rằng cô ta là một người phụ nữ quyền lực, nhưng bây giờ cô ta lại nói như thế Lạc Tú có lỗi với cô ta vậy.
“Cảm ơn cô đã thương hại tôi, nhưng bây giờ tôi không cần cô thương hại nữa.” Lạc Tú vẫn tỏ vẻ không quan tâm.
“Anh? Người như anh đáng bị ế cả đời. Tôi nói cho anh biết nha Lạc Tú, nếu tôi không thương hại anh thì anh cho là với điều kiện của anh thì có thế tìm được người vừa ý sao?”
“Trương Thục Phi tôi có bao nhiêu người theo đuổi, anh không nhìn lại mình xem có chổ nào xứng với tôi chứ?” Trương Thục Phi đã khắng định như thế về Lạc Tú là bởi vì cô ta hiếu rõ Lạc Tú.
Không tiền, không thế, không có hậu thuẫn, nếu đến Tân Châu thì chỉ là một người làm công ăn lương bình thường.
“Tôi rất xin lỗi vì đã làm lỡ mất thì giờ của cô, bây giờ thì đường ai nấy đi.” Lạc Tú vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
Nhưng Lạc Tú càng như vậy thì Trương Thục Phi càng cảm thấy chỏt da, trong lòng càng hoảng sợ.
“Họ Trần kia, anh cũng không tự soi gương trong nước tiểu mà xem mình là cái thá gì hay sao?”
“Ý gì là ý gì?” Lạc Tú có vẻ mất kiên nhẫn.
“Lạc Tú, anh vừa nói cái gì?” Cuối cùng Trương Thục Phi cũng đã phản ứng, cô ta hỏi với vẻ mặt không thể tin được.
Lúc này, cô ta có cảm giác như chính Lạc Tú đã nói chia tay với cô ta, sau đó cô ta mơ màng hỏi lại.
Lạc Tú không được nói câu này à?
“Tôi nói được.” Lạc Tú lạnh lùng đáp.
“Lạc Tú, ban nãy anh nghe không rõ sao? Tôi đã nói là chúng ta chia tay đi.” Trương Thục Phi tiến lên một bước muốn xác nhận lại, bởi vì cô ta nghĩ Lạc Tú không nên phản ứng như thế.
“Tôi đã nghe rõ, tôi cũng nói là được.” Khi Lạc Tú đối mặt với lời nói của Trương Thục Phi, anh rất lạnh lùng, thậm chí là thờ
ơ.
Lần này đến lượt Trương Thục Phi có cảm giác bị đâm xuyên tim.
Không thế nào, sao người đàn ông này có thế lạnh lùng như vậy, sao lại có thế thờ ơ như thế, cho dù tôi có vứt bỏ anh thì anh cũng nên cầu xin tôi đừng chia tay mới đúng chứ.
“Họ Lạc kia, chẳng lẽ anh không hề muốn níu kéo ư?” Hồ Mỹ Kim cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên mới chất vấn.
“Anh không hỏi tại sao à?” Dường như Trương Thục Phi vẫn còn chưa hết hy vọng, trong lòng cô ta cho rằng nhất định Lạc Tú sẽ không phản ứng như vậy.
“Tại sao tôi phải hỏi?” Lạc Tú lạnh lùng, như thế đó là một mánh rác bị Lạc Tú ném vào thùng rác vậy.
Bây giờ thái độ của Lạc Tú chính là cảm giác này, khiến cho Trương Thục Phi lập tức rối rắm, trong mắt Lạc Tú cô ta chỉ giống như rác rười thôi ư?
Hận không thể vứt bỏ ngay lập tức ư?
“Lạc Tú, tôi thật sự quá thất vọng về anh rồi. Hu hu hu…” Bổng Trương Thục Phi oà lên khóc, bới vì hiện tại, rõ ràng là cô ta đã vứt bỏ Lạc Tú, nhưng về mặt cảm giác, cô ta lại cảm thấy rõ ràng là Lạc Tú đã đá cô ta.
Loại cảm giác khó chịu này ập đến trong nháy mát khiến Trương Thục Phi không thế không oà lên khóc.
“Thục Phi, đừng khóc, loại cặn bã này không đáng để cô khóc đâu.” HỒ Mỹ Kim bước đến vổ vỗ vai Trương Thục Phi an ủi, đồng thời liếc nhìn Lạc Tú với vẻ khinh thường.
“Lạc Tú, tình cảm của mấy năm đại học, vậy mà anh, vậy mà anh… tôi thật không ngờ anh lại là loại người này!” Trương Thục Phi lau nước mát rồi chỉ vào Lạc Tú.
“Ồ? Thật ra tôi cũng rất tò mò, tôi thế nào?” Phản ứng của Lạc Tú khiến Trương Thục Phi vô cùng luống cuống.
“Lúc anh đến nhà tôi, chỉ mang theo mấy bịch trà rẻ tiền, anh có biết chuyện này khiến tôi xấu hố như thê’ nào trước mặt ba mẹ không?” Đột nhiên Trương Thục Phi điên cuồng gào thét.
“Anh không có xe, cũng không có nhà, lúc đến công ty lại không biết ăn mặc đẹp khiến các đồng nghiệp chè cười tôi.”
“Các đồng nghiệp xung quanh tôi đều đã mua xe, còn anh thì sao, ngay cả một chiếc xe đạp điện cũng không mua nối.”
“Lạc Tú, anh hãy tự đặt tay lên ngực mà hỏl bản thân, dựa vào vẻ đẹp của Trương Thục Phi tôi, tại sao tôi phải ở bên cạnh người như anh chứ? Là tôi thương hại anh nên mới ở bên cạnh anh, anh có hiếu không?” Trương Thục Phi chỉ vào Lạc Tú quát lớn.
Những gì cô ta nói đã phơi bày một cách rõ ràng rằng cô ta là một người phụ nữ quyền lực, nhưng bây giờ cô ta lại nói như thế Lạc Tú có lỗi với cô ta vậy.
“Cảm ơn cô đã thương hại tôi, nhưng bây giờ tôi không cần cô thương hại nữa.” Lạc Tú vẫn tỏ vẻ không quan tâm.
“Anh? Người như anh đáng bị ế cả đời. Tôi nói cho anh biết nha Lạc Tú, nếu tôi không thương hại anh thì anh cho là với điều kiện của anh thì có thế tìm được người vừa ý sao?”
“Trương Thục Phi tôi có bao nhiêu người theo đuổi, anh không nhìn lại mình xem có chổ nào xứng với tôi chứ?” Trương Thục Phi đã khắng định như thế về Lạc Tú là bởi vì cô ta hiếu rõ Lạc Tú.
Không tiền, không thế, không có hậu thuẫn, nếu đến Tân Châu thì chỉ là một người làm công ăn lương bình thường.
“Tôi rất xin lỗi vì đã làm lỡ mất thì giờ của cô, bây giờ thì đường ai nấy đi.” Lạc Tú vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
Nhưng Lạc Tú càng như vậy thì Trương Thục Phi càng cảm thấy chỏt da, trong lòng càng hoảng sợ.
“Họ Trần kia, anh cũng không tự soi gương trong nước tiểu mà xem mình là cái thá gì hay sao?”