Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351: Võ Thánh
Vừa nhìn đã biết là đang gọi cho Lâm Hóa Long.
Tô Bửu Điền nhất thời nóng nảy.
Ông ta thực sự sợ mọi chuyện sẽ ầm ĩ lên.
Dù gì thì Lâm Hóa Long cũng là một người bao che có tiếng, nếu Lâm Hóa Long biết thì dù thế nào ông ta cũng sẽ tìm đến chuyện này.
Xét cho cùng, Lâm Hóa Long là loại nhân vật tàn nhẫn, dám một mình đến căn cứ của người khác để tiêu diệt người khác vì lợi ích của anh em mình.
Nếu biết sĩ quan huấn luyện của mình đã bị người ta đánh, bất luận thế nào cũng sẽ làm khó dễ.
Vì vậy Tô Bửu Điền vội vàng ngăn cản.
“Vương Trác bình tĩnh một chút.” Tô Bửu Điền hét lên, trên mặt lộ ra vẻ hối lỗi.
“Bình tĩnh ư?” Vương Trác cười khẩy.
“Bình tĩnh cái rắm, tôi đã bị tát vào mặt rồi, ông còn bảo tôi bình tĩnh ư?” Vương Trác đã gọi điện cho Lâm Hóa Long.
“Thầy Lâm, tôi bị người ta đánh.” Vương Trác chỉ có một câu.
Nhưng bên kia cũng chỉ có một câu, đến ngay!
Sau đó Vương Trác không kiêng nể gì nữa cả, ông ta nhìn Lạc Tú một cách hung tợn.
Lâm Hóa Long bao che khuyết điểm đến mức nào, đó đơn giản không phải là điều mà người khác có thể hiểu được.
Nói cho cùng, ông ta phải dẫn quân, không thể chấp nhận được người phía dưới bị người ngoài bắt nạt và làm uất ức.
Nếu không, ông ta phục chúng như thế nào chứ?
Và miễn là Lâm Hóa Long đến, vấn đề hôm nay sẽ không phải là chuyện bị tát vào mặt nữa.
Nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
Dám tát vào mặt mình, ông ta muốn xem hôm nay sẽ chỉnh đốn tên nhóc này như thế nào.
“Được lắm, cậu có gan lắm, làm rất tốt.” Vương Trác nhìn chằm chằm Lạc Tú, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn thô bạo.
“Gọi Lâm Hóa Long phải không?” Lạc Tú lắc đầu, khinh thường nhìn Vương Trác.
"Ông xem ông ta đến rồi dám nói cái gì?"
"Dù ông ta có tới, tôi đánh ông thẳng mặt, ông ta cũng không dám nói lời nào!"
“Được rồi, tôi xem hôm nay cậu thu dọn tàn cuộc kiểu gì!” Vương Trác hừ lạnh.
Thằng nhóc khốn kiếp trước mặt vậy mà còn dám nói lời hung ác, vẫn không biết trời cao đất rộng!
“Cậu Lạc, cậu đó, haiz, làm gì vậy chứ?” Tô Bửu Điền ở bên cạnh khuyên nhủ, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Bởi vì một khi Lâm Hóa Long thực sự đến, ông ta cũng sẽ chẳng nể mặt Tô Bửu Điền đâu.
“Tướng Tô, ông đừng khuyên nữa.” Chu Khải cười gằn.
"Nếu cậu ta muốn gây chuyện thì cứ để cậu ta gây là được. Dù sao làm chuyện gì cũng phải gánh chịu hậu quả." Chu Khải mở miệng nói.
“Nếu thầy Lâm không tới, nếu là tôi, tôi cũng sẽ ra tay.” Chu Khải nói thẳng, nhìn chằm chằm Lạc Tú.
Nhưng mà những lời này vừa được nói ra, trong lòng Tô Bửu Điền liền vang lên tiếng lộp bộp. Xong rồi, bây giờ hỏng rồi, với sự hiểu biết của ông ta đối với Lạc Tú, liệu Lạc Tú có thể chịu đựng những lời như vậy sao?
Quả nhiên.
Lạc Tú cười mỉm.
"Ông cũng muốn bị đánh à?"
"Ồ?"
“Được đấy, đủ cuồng vọng đấy, ngay cả tôi mà cậu cũng muốn đánh sao?” Chu Khải cũng tiến lên, không nhường một bước.
“Ông nghĩ sai rồi, không phải muốn đánh ông, mà là sẽ đánh ông!” Lạc Tú nói xong câu này, lại vung một cái tát vào mặt Chu Khải.
Dù sao Chu Khải cũng là người của gia tộc Võ Thánh.
Đương nhiên thân thủ rất cao, tuy rằng không phải là tông sư, nhưng cũng không cách xa lắm, cho nên Chu Khải vô thức muốn trốn.
Nhưng!
"Bốp!"
Cái tát này như bóng với hình, đập thẳng vào mặt Chu Khải.
Chu Khải sững sờ tại chỗ.
“Cậu?” Chu Khải dữ dội gầm lên, dường như không ngờ rằng mình lại không thể trốn thoát.
"Được rồi, ông đây..."
“Bốp!” Lạc Tú lại vung một cái tát nữa.
Một cái tát này không có chút nể nang nào, trực tiếp đánh Chu Khải bay ra ngoài.
Đánh cho Chu Khải mặt đầy máu.
“Được lắm, đánh cấp trên là tội chết đấy!” Chu Khải đứng lên nói.
Sau đó lấy điện thoại ra, nhưng đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.
"Dừng lại!"
Lâm Hóa Long cuối cùng cũng đến.
Vốn dĩ, Lâm Hóa Long còn đang ở bên kia ôn chuyện cùng một số người quen.
Nhưng đột nhiên nhận được một cuộc gọi nói rằng sĩ quan huấn luyện của mình đã bị đánh.
Vậy mà được à?
Ở Yên Kinh, còn có người dám động đến người của ông ta ư?
Là ai dám ăn gan hùm mật gấu hả?
Đây không phải là tìm cái chết sao?
Vì vậy, Lâm Hóa Long ngùn ngụt lửa giận chạy đến.
Vừa đến hiện trường, Lâm Hóa Long đã choáng váng.
Bởi vì đó lại là Lạc Tú.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Tú, cơn tức giận của ông ta như bị dội xuống một chậu nước lạnh, không chỉ có thể dập tắt trong chốc lát, khuôn mặt của ông ta cũng thay đổi ngay lập tức, kinh hồn táng đảm.
Phải biết Lạc Vô Cực là ai cơ chứ?
Lúc đó là người có thể phóng hỏa đốt hồ quỷ.
Hai người ở cảnh giới Đại thông thần cũng không phải là đối thủ của Lạc Tú.
Ai dám chọc một người như vậy chứ?
Lâm Hóa Long đã từng nhìn thấy sự quyết đoán sắc bén của anh khi nói muốn giết người là giết người.
Vì vậy, ông ta lập tức hét to một tiếng bảo Chu Khải dừng tay.
Còn Vương Trác thì nhìn thấy Lâm Hóa Long đến rồi, trong khoảnh khắc, ông ta như đã tìm thấy người đáng tin cậy.
Ông ta định trực tiếp tiến lên mở miệng chỉ trích Lạc Tú, nhưng Lâm Hóa Long đã nói trước.
"Cậu Lạc đánh ông ư?"
“Là cậu ta.” Trong lòng Vương Trác không khỏi có chút tàn nhẫn, ông ta sắp được chỉnh đốn thằng nhóc này rồi.
Nhưng ngay sau đó.
“Chát!” Thình lình có một cái tát giáng tới, trực tiếp tát vào mặt Vương Trác.
Người đánh không phải ai khác, mà chính là Lâm Hóa Long.
Vương Trác nhìn Lâm Hóa Long với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Giống như không quen Lâm Hóa Long, hoặc đây không phải là Lâm Hóa Long trong ấn tượng của ông ta.
Làm sao Lâm Hóa Long có thể không những không bao che mình, mà còn đánh mình sau khi mình bị đánh chứ?
Đây vẫn là Lâm Hóa Long cực kỳ bao che khuyết điểm sao?
“Còn không xin lỗi cậu Lạc à?” Lâm Hóa Long tức giận hét lên.
Sau đó Lâm Hóa Long gật đầu và xin lỗi Lạc Tú.
“Cậu Lạc, xin lỗi, là do tôi thiếu dạy dỗ mà đắc tội cậu.” Lâm Hóa Long xin lỗi.
Lần này, không nói đến Vương Trác, ngay cả Tô Bửu Điền cũng sửng sốt.
Đây còn là Lâm Hóa Long sao?
Đây có còn là cuồng thú sao?
Đây có còn là cuồng thú Lâm Hóa Long muốn xông vào căn cứ của đối thủ vì anh em mình, ngay cả khi ông ta chỉ có một mình sao?
Làm sao lại có thể xin lỗi Lạc Tú, hơn nữa rõ ràng còn rất sợ hãi.
Phải biết rằng, đó là cuồng thú đấy!
“Chát!” Lạc Tú lại tát vào mặt Vương Trác một cái.
Sau đó là một cái tát nữa vào mặt.
“Tôi đã nói rồi, cho dù ông ta đến, tôi có đánh ông, ông ta cũng không dám nói thêm một lời!” Lạc Tú cười khẩy.
Lần này Vương Trác hoàn toàn chết lặng.
Tô Bửu Điền cũng sững sờ.
Vương Trác nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Lâm Hóa Long lại không giúp mình.
“Đứng lên!” Lâm Hóa Long đá Vương Trác một cước.
Điều này khiến Vương Trác càng thêm nín nhịn.
“Tôi đang cứu ông đấy.” Lâm Hóa Long nói khi nhìn vào đôi mắt nín nhịn của Vương Trác.
“Nếu hôm nay cậu Lạc muốn giết ông thì ngay cả tôi cũng không cứu được ông đâu!” Lâm Hóa Long giải thích.
“Cậu ta?” Vương Trác lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Hai vị cảnh giới Thông thần đều không phải là đối thủ của cậu ta, tự ông suy nghĩ đi!"
Lần này, Vương Trác lập tức chấn động.
Cảnh giới Thông thần, chẳng lẽ không phải tương đương với Võ Thánh của những gia tộc cổ võ sao? Vậy, anh thực sự lợi hại như vậy sao?
Tô Bửu Điền nhất thời nóng nảy.
Ông ta thực sự sợ mọi chuyện sẽ ầm ĩ lên.
Dù gì thì Lâm Hóa Long cũng là một người bao che có tiếng, nếu Lâm Hóa Long biết thì dù thế nào ông ta cũng sẽ tìm đến chuyện này.
Xét cho cùng, Lâm Hóa Long là loại nhân vật tàn nhẫn, dám một mình đến căn cứ của người khác để tiêu diệt người khác vì lợi ích của anh em mình.
Nếu biết sĩ quan huấn luyện của mình đã bị người ta đánh, bất luận thế nào cũng sẽ làm khó dễ.
Vì vậy Tô Bửu Điền vội vàng ngăn cản.
“Vương Trác bình tĩnh một chút.” Tô Bửu Điền hét lên, trên mặt lộ ra vẻ hối lỗi.
“Bình tĩnh ư?” Vương Trác cười khẩy.
“Bình tĩnh cái rắm, tôi đã bị tát vào mặt rồi, ông còn bảo tôi bình tĩnh ư?” Vương Trác đã gọi điện cho Lâm Hóa Long.
“Thầy Lâm, tôi bị người ta đánh.” Vương Trác chỉ có một câu.
Nhưng bên kia cũng chỉ có một câu, đến ngay!
Sau đó Vương Trác không kiêng nể gì nữa cả, ông ta nhìn Lạc Tú một cách hung tợn.
Lâm Hóa Long bao che khuyết điểm đến mức nào, đó đơn giản không phải là điều mà người khác có thể hiểu được.
Nói cho cùng, ông ta phải dẫn quân, không thể chấp nhận được người phía dưới bị người ngoài bắt nạt và làm uất ức.
Nếu không, ông ta phục chúng như thế nào chứ?
Và miễn là Lâm Hóa Long đến, vấn đề hôm nay sẽ không phải là chuyện bị tát vào mặt nữa.
Nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
Dám tát vào mặt mình, ông ta muốn xem hôm nay sẽ chỉnh đốn tên nhóc này như thế nào.
“Được lắm, cậu có gan lắm, làm rất tốt.” Vương Trác nhìn chằm chằm Lạc Tú, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn thô bạo.
“Gọi Lâm Hóa Long phải không?” Lạc Tú lắc đầu, khinh thường nhìn Vương Trác.
"Ông xem ông ta đến rồi dám nói cái gì?"
"Dù ông ta có tới, tôi đánh ông thẳng mặt, ông ta cũng không dám nói lời nào!"
“Được rồi, tôi xem hôm nay cậu thu dọn tàn cuộc kiểu gì!” Vương Trác hừ lạnh.
Thằng nhóc khốn kiếp trước mặt vậy mà còn dám nói lời hung ác, vẫn không biết trời cao đất rộng!
“Cậu Lạc, cậu đó, haiz, làm gì vậy chứ?” Tô Bửu Điền ở bên cạnh khuyên nhủ, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Bởi vì một khi Lâm Hóa Long thực sự đến, ông ta cũng sẽ chẳng nể mặt Tô Bửu Điền đâu.
“Tướng Tô, ông đừng khuyên nữa.” Chu Khải cười gằn.
"Nếu cậu ta muốn gây chuyện thì cứ để cậu ta gây là được. Dù sao làm chuyện gì cũng phải gánh chịu hậu quả." Chu Khải mở miệng nói.
“Nếu thầy Lâm không tới, nếu là tôi, tôi cũng sẽ ra tay.” Chu Khải nói thẳng, nhìn chằm chằm Lạc Tú.
Nhưng mà những lời này vừa được nói ra, trong lòng Tô Bửu Điền liền vang lên tiếng lộp bộp. Xong rồi, bây giờ hỏng rồi, với sự hiểu biết của ông ta đối với Lạc Tú, liệu Lạc Tú có thể chịu đựng những lời như vậy sao?
Quả nhiên.
Lạc Tú cười mỉm.
"Ông cũng muốn bị đánh à?"
"Ồ?"
“Được đấy, đủ cuồng vọng đấy, ngay cả tôi mà cậu cũng muốn đánh sao?” Chu Khải cũng tiến lên, không nhường một bước.
“Ông nghĩ sai rồi, không phải muốn đánh ông, mà là sẽ đánh ông!” Lạc Tú nói xong câu này, lại vung một cái tát vào mặt Chu Khải.
Dù sao Chu Khải cũng là người của gia tộc Võ Thánh.
Đương nhiên thân thủ rất cao, tuy rằng không phải là tông sư, nhưng cũng không cách xa lắm, cho nên Chu Khải vô thức muốn trốn.
Nhưng!
"Bốp!"
Cái tát này như bóng với hình, đập thẳng vào mặt Chu Khải.
Chu Khải sững sờ tại chỗ.
“Cậu?” Chu Khải dữ dội gầm lên, dường như không ngờ rằng mình lại không thể trốn thoát.
"Được rồi, ông đây..."
“Bốp!” Lạc Tú lại vung một cái tát nữa.
Một cái tát này không có chút nể nang nào, trực tiếp đánh Chu Khải bay ra ngoài.
Đánh cho Chu Khải mặt đầy máu.
“Được lắm, đánh cấp trên là tội chết đấy!” Chu Khải đứng lên nói.
Sau đó lấy điện thoại ra, nhưng đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.
"Dừng lại!"
Lâm Hóa Long cuối cùng cũng đến.
Vốn dĩ, Lâm Hóa Long còn đang ở bên kia ôn chuyện cùng một số người quen.
Nhưng đột nhiên nhận được một cuộc gọi nói rằng sĩ quan huấn luyện của mình đã bị đánh.
Vậy mà được à?
Ở Yên Kinh, còn có người dám động đến người của ông ta ư?
Là ai dám ăn gan hùm mật gấu hả?
Đây không phải là tìm cái chết sao?
Vì vậy, Lâm Hóa Long ngùn ngụt lửa giận chạy đến.
Vừa đến hiện trường, Lâm Hóa Long đã choáng váng.
Bởi vì đó lại là Lạc Tú.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Tú, cơn tức giận của ông ta như bị dội xuống một chậu nước lạnh, không chỉ có thể dập tắt trong chốc lát, khuôn mặt của ông ta cũng thay đổi ngay lập tức, kinh hồn táng đảm.
Phải biết Lạc Vô Cực là ai cơ chứ?
Lúc đó là người có thể phóng hỏa đốt hồ quỷ.
Hai người ở cảnh giới Đại thông thần cũng không phải là đối thủ của Lạc Tú.
Ai dám chọc một người như vậy chứ?
Lâm Hóa Long đã từng nhìn thấy sự quyết đoán sắc bén của anh khi nói muốn giết người là giết người.
Vì vậy, ông ta lập tức hét to một tiếng bảo Chu Khải dừng tay.
Còn Vương Trác thì nhìn thấy Lâm Hóa Long đến rồi, trong khoảnh khắc, ông ta như đã tìm thấy người đáng tin cậy.
Ông ta định trực tiếp tiến lên mở miệng chỉ trích Lạc Tú, nhưng Lâm Hóa Long đã nói trước.
"Cậu Lạc đánh ông ư?"
“Là cậu ta.” Trong lòng Vương Trác không khỏi có chút tàn nhẫn, ông ta sắp được chỉnh đốn thằng nhóc này rồi.
Nhưng ngay sau đó.
“Chát!” Thình lình có một cái tát giáng tới, trực tiếp tát vào mặt Vương Trác.
Người đánh không phải ai khác, mà chính là Lâm Hóa Long.
Vương Trác nhìn Lâm Hóa Long với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Giống như không quen Lâm Hóa Long, hoặc đây không phải là Lâm Hóa Long trong ấn tượng của ông ta.
Làm sao Lâm Hóa Long có thể không những không bao che mình, mà còn đánh mình sau khi mình bị đánh chứ?
Đây vẫn là Lâm Hóa Long cực kỳ bao che khuyết điểm sao?
“Còn không xin lỗi cậu Lạc à?” Lâm Hóa Long tức giận hét lên.
Sau đó Lâm Hóa Long gật đầu và xin lỗi Lạc Tú.
“Cậu Lạc, xin lỗi, là do tôi thiếu dạy dỗ mà đắc tội cậu.” Lâm Hóa Long xin lỗi.
Lần này, không nói đến Vương Trác, ngay cả Tô Bửu Điền cũng sửng sốt.
Đây còn là Lâm Hóa Long sao?
Đây có còn là cuồng thú sao?
Đây có còn là cuồng thú Lâm Hóa Long muốn xông vào căn cứ của đối thủ vì anh em mình, ngay cả khi ông ta chỉ có một mình sao?
Làm sao lại có thể xin lỗi Lạc Tú, hơn nữa rõ ràng còn rất sợ hãi.
Phải biết rằng, đó là cuồng thú đấy!
“Chát!” Lạc Tú lại tát vào mặt Vương Trác một cái.
Sau đó là một cái tát nữa vào mặt.
“Tôi đã nói rồi, cho dù ông ta đến, tôi có đánh ông, ông ta cũng không dám nói thêm một lời!” Lạc Tú cười khẩy.
Lần này Vương Trác hoàn toàn chết lặng.
Tô Bửu Điền cũng sững sờ.
Vương Trác nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Lâm Hóa Long lại không giúp mình.
“Đứng lên!” Lâm Hóa Long đá Vương Trác một cước.
Điều này khiến Vương Trác càng thêm nín nhịn.
“Tôi đang cứu ông đấy.” Lâm Hóa Long nói khi nhìn vào đôi mắt nín nhịn của Vương Trác.
“Nếu hôm nay cậu Lạc muốn giết ông thì ngay cả tôi cũng không cứu được ông đâu!” Lâm Hóa Long giải thích.
“Cậu ta?” Vương Trác lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Hai vị cảnh giới Thông thần đều không phải là đối thủ của cậu ta, tự ông suy nghĩ đi!"
Lần này, Vương Trác lập tức chấn động.
Cảnh giới Thông thần, chẳng lẽ không phải tương đương với Võ Thánh của những gia tộc cổ võ sao? Vậy, anh thực sự lợi hại như vậy sao?