Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
“Này tên nhóc cậu nói gì vậy hả? Thục Phi nhà chúng tôi quan tâm cậu nên mới hỏi thăm, cậu xem thái độ của cậu là như thế nào vậy hả?” Mẹ của Trương Thục Phi lại nói.
“Mẹ, mẹ trang điếm đi.” Trương Thục Phi không nói gì, bản năng của người phụ nữ mách báo hình như Lạc Tú đã khác so với trước kia. Trước đây khi Lạc Tú nhìn thấy cô ta thì ánh mát của anh tràn đầy sự trìu mến.
Nhưng không hiếu sao hôm nay cô lại nhìn thấy đôi mât ấy thật trong veo, lại còn có vẻ lạnh lùng.
Có lẽ bới vì sự hiện diện của mẹ, Trương Thục Phi chi có thế nghĩ như thế.
Lúc này, điện thoại của Trương Thục Phi vang lên, cô ta không có trả lời, cũng không cúp máy, ngược lại chỉ chặn.
Đúng lúc này họ đi ngang qua một dãy khu dân cư cao cấp.
“Con gái, con có thấy không? Đây là biệt thự thời đại trong thành phố. Nhà ở đây cỏ phong cảnh rất đẹp, mẹ không yêu cầu sau này con có thể ở biệt thự vườn to, chỉ cần kiếm một căn hai tầng ở đây là được rồi.”
“Đến lúc đó mẹ và ba con cũng được thơm lây. Các con sống ờ tầng trên còn ba mẹ ở tầng dưới.” Mẹ của Trương Thục Phi nói.
“Giá trung bình ở đây ít nhất cũng hơn ba vạn nhỉ?” Lạc Tú
buột miệng nói.
Dựa vào trí nhớ của kiếp trước, đương nhiên Lạc Tú biết vị trí của biệt thự thời đại này nằm ở trung tâm thành phố, giá một căn nhà trung bình khoảng ba vạn. Một căn nhà hai tầng ít nhất hơn hai trăm mét vuông, nói cách khác phải tốn ít nhất sáu trăm vạn mới mua được.
“Xem cậu nói kìa, ba vạn mà đã thấy quá đẳt rồi à? Giới trẻ bây giờ không có tinh thần cầu tiến như vậy sao?”
“ở phía nam thành phổ có nhà tái định cư nông thôn không hề đât, chỉ hơn ba nghìn một mét vuông. Chắng lẽ cậu định sau này cho con gái tôi ở đó hả?”
“Nói cho cậu biết, chúng tỏi không thể đế mất mặt được. Hộ khấu thành phố không thế dẻ dàng trở thành hộ khẩu nông thôn được.” Mẹ của Trương Thục Phi càng ngày càng không hài lòng với Lạc Tú.
Xem ra tên nhà quê từ nông thôn thật sự không hợp để làm con rể, lỡ như sau này con gái gả cho anh thì phải chịu bao nhiêu cực khố chứ?
Tâ’t nhiên, Lạc Tú không trả lời câu hỏi này.
Chắng mấy chốc xe chạy qua dãy tiếu khu và đến nhà Trương Thục Phi. Thực ra gia đình Trương Thục Phi chầng giàu có gì, giờ họ đang sống trong một tiếu khu bình thường, ngôi nhà hơn tám mươi mét vuông, còn một tầng nữa.
Hơn nữa, căn nhà đang bị thế chấp, nghe nói vẫn đang hoàn trả khoản vay. Ba của Trương Thục Phi là một công nhân bình thường, ông ta làm việc trong một nhà máy và mức lương chí
vài nghìn nhân dân tệ một tháng. Tuy nhiên, ba của Trương Thục Phi và ba của Lạc Tú là bạn cùng lớp.
Thật ra lúc đầu ba cúa Trương Thục Phi vẫn rất thích Lạc Tú, nhưng ông ta không thế chịu đựng được sự quấy rối của vợ và cuối cùng đã gây khó dể cho Lạc Tú.
Lạc Tú nhìn thấy nơi mà kiếp trước mình phải chịu nhục nhã, lúc này sẽ như thế nào đây?
Vừa mở cửa đã nhìn thấy ba của Trương Thục Phi là Trương Công Minh cầm một cây xẻng xúc đồ ăn, trên người còn đeo một cái tạp dề đi từ trong bếp ra.
“Ôi, Tiểu Lạc, đã mấy năm không gặp rồi, tên nhóc cậu lại cao hơn rất nhiều. Sao ba cháu không đến? Lâu lắm rồi chú không gặp ỏng ấy.” Trương Công Minh tươi cười.
“Chào chú Trương, đã lâu không gặp. Ba cháu còn phải đi xử lý một số việc trong nhà máy nên lần này không đến được.”
“Mẹ, mẹ trang điếm đi.” Trương Thục Phi không nói gì, bản năng của người phụ nữ mách báo hình như Lạc Tú đã khác so với trước kia. Trước đây khi Lạc Tú nhìn thấy cô ta thì ánh mát của anh tràn đầy sự trìu mến.
Nhưng không hiếu sao hôm nay cô lại nhìn thấy đôi mât ấy thật trong veo, lại còn có vẻ lạnh lùng.
Có lẽ bới vì sự hiện diện của mẹ, Trương Thục Phi chi có thế nghĩ như thế.
Lúc này, điện thoại của Trương Thục Phi vang lên, cô ta không có trả lời, cũng không cúp máy, ngược lại chỉ chặn.
Đúng lúc này họ đi ngang qua một dãy khu dân cư cao cấp.
“Con gái, con có thấy không? Đây là biệt thự thời đại trong thành phố. Nhà ở đây cỏ phong cảnh rất đẹp, mẹ không yêu cầu sau này con có thể ở biệt thự vườn to, chỉ cần kiếm một căn hai tầng ở đây là được rồi.”
“Đến lúc đó mẹ và ba con cũng được thơm lây. Các con sống ờ tầng trên còn ba mẹ ở tầng dưới.” Mẹ của Trương Thục Phi nói.
“Giá trung bình ở đây ít nhất cũng hơn ba vạn nhỉ?” Lạc Tú
buột miệng nói.
Dựa vào trí nhớ của kiếp trước, đương nhiên Lạc Tú biết vị trí của biệt thự thời đại này nằm ở trung tâm thành phố, giá một căn nhà trung bình khoảng ba vạn. Một căn nhà hai tầng ít nhất hơn hai trăm mét vuông, nói cách khác phải tốn ít nhất sáu trăm vạn mới mua được.
“Xem cậu nói kìa, ba vạn mà đã thấy quá đẳt rồi à? Giới trẻ bây giờ không có tinh thần cầu tiến như vậy sao?”
“ở phía nam thành phổ có nhà tái định cư nông thôn không hề đât, chỉ hơn ba nghìn một mét vuông. Chắng lẽ cậu định sau này cho con gái tôi ở đó hả?”
“Nói cho cậu biết, chúng tỏi không thể đế mất mặt được. Hộ khấu thành phố không thế dẻ dàng trở thành hộ khẩu nông thôn được.” Mẹ của Trương Thục Phi càng ngày càng không hài lòng với Lạc Tú.
Xem ra tên nhà quê từ nông thôn thật sự không hợp để làm con rể, lỡ như sau này con gái gả cho anh thì phải chịu bao nhiêu cực khố chứ?
Tâ’t nhiên, Lạc Tú không trả lời câu hỏi này.
Chắng mấy chốc xe chạy qua dãy tiếu khu và đến nhà Trương Thục Phi. Thực ra gia đình Trương Thục Phi chầng giàu có gì, giờ họ đang sống trong một tiếu khu bình thường, ngôi nhà hơn tám mươi mét vuông, còn một tầng nữa.
Hơn nữa, căn nhà đang bị thế chấp, nghe nói vẫn đang hoàn trả khoản vay. Ba của Trương Thục Phi là một công nhân bình thường, ông ta làm việc trong một nhà máy và mức lương chí
vài nghìn nhân dân tệ một tháng. Tuy nhiên, ba của Trương Thục Phi và ba của Lạc Tú là bạn cùng lớp.
Thật ra lúc đầu ba cúa Trương Thục Phi vẫn rất thích Lạc Tú, nhưng ông ta không thế chịu đựng được sự quấy rối của vợ và cuối cùng đã gây khó dể cho Lạc Tú.
Lạc Tú nhìn thấy nơi mà kiếp trước mình phải chịu nhục nhã, lúc này sẽ như thế nào đây?
Vừa mở cửa đã nhìn thấy ba của Trương Thục Phi là Trương Công Minh cầm một cây xẻng xúc đồ ăn, trên người còn đeo một cái tạp dề đi từ trong bếp ra.
“Ôi, Tiểu Lạc, đã mấy năm không gặp rồi, tên nhóc cậu lại cao hơn rất nhiều. Sao ba cháu không đến? Lâu lắm rồi chú không gặp ỏng ấy.” Trương Công Minh tươi cười.
“Chào chú Trương, đã lâu không gặp. Ba cháu còn phải đi xử lý một số việc trong nhà máy nên lần này không đến được.”