-
Chương 361-365
Chương 361: Là ngươi?
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như ở ngay trước mắt.
Thế giới ban đêm cực kỳ tĩnh lặng.
Đột nhiên, khoảng không yên tĩnh bị xé toạc ra một vết nứt lớn, Diệp Thành toàn thân đầy máu ngã xuống, ồ không đúng, nói chính xác hơn là bị ném ra khiến cho mặt đất tạo thành một cái hố sâu.
Phụt!
Vừa bò dậy, Diệp Thành đã phun ra một ngụm máu tươi, hắn lảo đảo suýt nữa ngã xuống.
Hắn bị thương quá nặng, mặc dù có Tiên Thiên Canh Khí hộ thể nhưng trên người hắn vẫn đầy máu, hơn nữa còn lộ cả xương trắng hếu.
“Ngươi nên cảm ơn ta”, giọng nói nham hiểm nhanh chóng vang lên, Huyết Đồng mặc huyết bào lơ lửng trong hư không, nụ cười giễu cợt mang theo sự tàn bạo, trong đêm đen trông cực kỳ đáng sợ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Diệp Thành đứng loạng choạng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyết Đồng.
“Sao, không nhớ ta nữa à?”, Huyết Đồng nở nụ cười ghê rợn để lộ hàm răng trắng bóc, một đạo huyết quang bay ra từ nơi đầu mày, huyễn hoá thành lư luyện đan huyết sắc, lơ lửng trên hư không.
Diệp Thành ở dưới nhìn thấy lư luyện đan huyết sắc thì chợt ngẩng đầu nhìn Huyết Đồng: “Đan Hồn”.
“Xem ra ngươi đã nhớ lại”, Huyết Đồng liếm chiếc lưỡi đỏ như máu, nở nụ cười hung ác: “Năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay ta sẽ tính sổ với ngươi từng chuyện”.
“Không phải lão ta đã chết rồi à? Sao vẫn còn sống?”, sắc mặt Diệp Thành đã khó coi đến cực điểm.
Nếu Huyết Đồng không lấy lư luyện đan huyết sắc ra thì hắn vẫn không biết Huyết Đồng chính là Đan Hồn. Hắn nhận ra lư luyện đan huyết sắc đó, ngày hôm ấy hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi bị nhốt trong lư luyện đan nên ấn tượng của hắn về chiếc lư này rất sâu sắc.
“Chẳng trách hắn lại lộ ra sát khí ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy mình”.
“Chẳng trách hắn lại căm thù Đan Thành như thế”.
“Chẳng trách ngay cả Đan Chi Huyền Nữ cũng không phải đối thủ của hắn”.
Nhất thời, Diệp Thành đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, những nghi ngờ trong lòng cũng dần được hoá giải sau khi biết thân phận của Huyết Đồng.
“Tới đây đi! Thể xác ngươi sẽ là của ta”, Huyết Đồng trong hư không có khuôn mặt dữ tợn, trong đôi mắt huyết sắc đầy vẻ tham lam: “Chân hoả của ngươi, Thiên Lôi của ngươi, Đan Tổ Long Hồn của ngươi, tất cả đều sẽ là của ta”.
Thấy vậy, Diệp Thành không nói thêm lời nào, lập tức gọi Tiên Hoả ra, bước lên đám mây Tiên Hoả bỏ chạy.
Tuy rằng thực lực tu vi của Đan Hồn đã từ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám giáng xuống cảnh giới Linh Hư tầng thứ tư, nhưng dù vậy thì hắn cũng tự nhận mình không phải đối thủ của Huyết Đồng, huống chi bây giờ hắn còn đang bị thương.
Hơn nữa Diệp Thành biết Huyết Đồng dám một mình đưa hắn ra khỏi khe nứt không gian, đương nhiên hắn ta có tự tin khống chế được hắn.
Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn thấy bỏ chạy là thượng sách.
Nhìn Diệp Thành không ngừng đi xa, Huyết Đồng không đuổi theo mà chỉ nở nụ cười khó dò, tay tạo kết ấn: “Ngươi nghĩ ngươi chạy được sao?”
Hế?
Ngay sau đó, Diệp Thành chợt cau mày, nheo mắt nhìn hư không phía trước, phát hiện khoảng hư không ấy đã biến thành màu đỏ máu, có huyết hải dâng trào cuồn cuộn.
Nhưng khi đến gần hắn mới phát hiện, đó không phải huyết hải mà là từng con huyết ưng, vì chúng quá nhiều lại bay rợp trời nên nhìn thoáng qua hắn cứ tưởng huyết hải.
“Triệu Hoán Thuật sao?”, nhìn thấy huyết ưng lao tới, Diệp Thành cảm thấy da đầu tê dại, số lượng không thể đếm được, ùn ùn kéo tới, mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng kêu không ngớt của huyết ưng.
Thấy thế, Diệp Thành đột nhiên dừng lại, nhìn về phía sau.
Phía sau, Huyết Đồng đang giẫm lên Thần hồng ung dung đi tới, hơn nữa mỗi bước đi, trong cơ thể hắn ta sẽ phân hoá ra một đạo huyết khí, mà mỗi đạo huyết khí đều huyễn hoá thành một tên Huyết Vu, đến khi ngưng tụ đủ chín tên Huyết Vu, chín tên Huyết Vu có khí thế mạnh mẽ, mỗi tên đều ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất.
“Đây là thần thông gì chứ?”, Diệp Thành khai mở Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm Huyết Đồng, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra manh mối: “Mẹ nó, không ngờ lại phong ấn nhiều Huyết Vu trong cơ thể như vậy”.
Diệp Thành thu hồi ánh mắt, sắc mặt khó coi đến cực điểm, phía trước là biển huyết ưng, phía sau là Huyết Đồng và chín tên Huyết Vu, tình hình này không ổn chút nào.
“Liều thôi”, suy đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định xông vào biển huyết ưng, thế này vẫn hơn là sát phạt chiến đấu với đội quân phía sau, so với Huyết Đồng và chín tên Huyết Vu, hắn cảm thấy xông vào biển huyết ưng ổn hơn.
Vút!
Đám mây Tiên Hoả như một đạo kim quang xé ngang bầu trời, lao tới biển huyết ưng với tốc độ cực nhanh.
Mà Diệp Thành ở trên đám mây Tiên Hoả cũng đã đứng yên, cầm thanh kiếm Xích Tiêu trong tay, cực kỳ bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc, từng đường kiếm ảnh huyền ảo xuất hiện xung quanh Diệp Thành bay tới bay lui, từng nhát kiếm sắc bén với số lượng lớn khiến da đầu người ta tê dại.
Hắn đứng trong vạn kiếm, không còn là người nữa mà là thần kiếm sắc bén, đứng đầu vạn kiếm.
“Vạn Kiếm Triều Tông!”
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn đột nhiên vung kiếm lên chỉ vào biển huyết ưng.
Đột nhiên vạn đạo kiếm ảnh bao quanh thân hắn đồng loạt rung lên, giống như nghe thấy mệnh lệnh của hắn, mũi kiếm giương lên, đồng loạt bay về hướng hắn chỉ.
Coong! Coong! Coong!
Ngự Vạn Kiếm là thần binh, nhẩm niệm chỉ về hướng nào kiếm sẽ sát phạt về hướng đó, nhất kiếm hoá vạn kiếm, gọi là Vạn Kiếm Triều Tông.
“Xông lên”, Diệp Thành hét lên rồi theo sau vạn kiếm.
“Không ngờ ngươi còn có thần thông như vậy, Diệp Thành, ta đã thật sự đánh giá thấp ngươi”, Huyết Đồng phía sau ung dung đứng trong hư không, hắn ta nhìn thấy Vạn Kiếm Triêu Tông của Diệp Thành thì liếm môi, nụ cười càng thêm u ám.
Phụt! Phụt!
Ở bên này, kiếm ảnh của Vạn Kiếm Triều Tông đã bay vào biển huyết ưng, huyết ưng bị đâm xuyên, hoá thành huyết khí tiêu tán trong thiên địa.
Vạn Kiếm Triêu Tông dù mạnh nhưng huyết ưng quá nhiều, từng con huyết ưng bị tiêu diệt, kiếm khí của Vạn Kiếm Triêu Tông cũng nhanh chóng nứt ra, vì số lượng huyết ưng thật sự quá nhiều, đến khi kiếm khí hoàn toàn biến mất cũng không thể phá được một kẽ hở.
Mẹ nó!
Thấy số lượng huyết ưng vẫn còn rất nhiều, sắc mặt Diệp Thành khó coi không thể tả, hắn lập tức sử dụng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí.
“Chỉ có thể cứ thế xông lên thôi”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay cầm thất luyện do Tiên Hoả hoá thành, hắn điên cuồng vung lên, hắn đi tới đâu đều có huyết ưng bị chém rơi, hoá thành huyết khí.
“Ta xem ngươi có thể trụ được tới khi nào”, phía sau hắn, Huyết Đồng giẫm lên Thần hồng, thong thả đi theo, nhìn Diệp Thành sát phạt lao vào biển huyết ưng mà hắn ta cảm thấy vô cùng vui sướng.
Phụt! Phụt!
Trong biển huyết ưng, Diệp Thành vẫn đang điên cuồng vung kiếm Xích Tiêu, Tử Huyên bên cạnh cũng không nhàn rỗi, tung đại chiêu tấn công cả đám huyết ưng.
Nhưng dù vậy thì lá chắn bảo vệ do linh khí của Tử Huyên ngưng tụ ra cũng đã thủng lỗ chỗ, ngay cả áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Diệp Thành cũng bị huyết mang mà huyết ưng bắn ra phá vỡ.
Tuy thực lực của huyết ưng không mạnh nhưng số lượng thật sự quá nhiều, đôi khi số lượng cực hạn cũng có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về chất lượng.
“Chết tiệt, cứ đánh thế này kiểu gì cũng bị vây chết ở đây”, vẻ mặt Diệp Thành rất khó coi, hắn không dám dừng lại một giây nào, liên tục vung kiếm Xích Tiêu, vì một khi phòng ngự bị phá vỡ, huyết ưng xông tới thì không tới ba giây hắn sẽ bị rỉa sạch.
Lòng thầm nghĩ như vậy, hắn bất giác nhìn về phía sau, Huyết Đồng và chín Huyết Vu đang chặn ở đó, bây giờ quay lại hắn sẽ còn chết nhanh hơn.
“Long gia, mau lên, ta không chống đỡ được nữa”, vào thời điểm then chốt, Diệp Thành lại bắt đầu gọi Thái Hư Cổ Long.
Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long lười biếng mở mắt, liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, dường như có thể thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của Diệp Thành để nhìn thấy tình hình phía hắn.
“Nhiều vậy”, đến Thái Hư Cổ Long cũng phải nhíu mày.
“Nếu ít thì ta cũng không gọi ngươi”, Diệp Thành vừa nói vừa vung kiếm Xích Tiêu chém một loạt huyết ưng, sau đó lại vung thất luyện Tiên Hoả, lại một loạt huyết ưng nữa bị tiêu diệt, nhưng ngay sau đó lại có nhiều huyết ưng lao tới hơn, dường như giết thế nào cũng không thể hết.
“Nhiều huyết ưng như vậy, phía sau còn có một tên cảnh giới Linh Hư và chín tên Huyết Vu cũng cảnh giới Linh Hư, ngươi chết chắc rồi!”, Thái Hư Cổ Long thở dài cảm thán.
“Bớt nói mấy câu châm chọc đi được không?”, Diệp Thành mắng.
“Hay là ngươi sử dụng cấm thuật Tiên Luân đi?”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm.
“Dùng làm sao được!”, Diệp Thành lại hét lên: “Cấm thuật Tiên Luân là đại chiêu tấn công đơn, diệt được Huyết Đồng còn có chín tên Huyết Vu cảnh ở giới Linh Hư và một rừng huyết ưng, nguy cơ vẫn khó giải quyết. Hơn nữa, với thọ nguyên còn lại hiện tại của ta, ta còn dám dùng cấm thuật này sao?”
“Vậy thì hết cách rồi, sử dụng thiên kiếp đi!”, Thái Hư Cổ Long nhún vai: “Thiên kiếp là đại chiêu quần công mạnh nhất thiên hạ, ngươi độ kiếp, kéo cả Huyết Đồng, Huyết Vu và huyết ưng cùng độ kiếp, mọi việc đều tốt đẹp”.
“Như vậy được không?”, Diệp Thành ngập ngừng hỏi thử.
“Nghe ta đi, không sai đâu”.
Chương 362: Thiên kiếp trợ uy
“Tin ngươi một lần”, Diệp Thành chém ra một kiếm bay vòng lại hướng về phía mười mấy mũi kiếm phía sau lưng mình, trước khi huyết ưng lao tới, bàn tay hắn đã cầm ngay lấy túi đựng đồ, mười mấy viên đan dược xuất hiện trong lòng bàn tay cứ thế được hắn nuốt trọn vào bụng.
Tiếp sau đó, Diệp Thành lại lần nữa điên cuồng vung kiếm Xích Tiêu, sau khi mười mấy viên đan dược vào trong cơ thể, tiên hoả và thiên lôi nhanh chóng luyện hoá chúng đẩy vào vùng đan hải còn chín phần phân thân của Diệp Thành ở Đại Địa Linh Mạch ở Chính Dương Tông cũng hấp thu tinh nguyên đại địa sau đó truyền cho hắn.
Không sai, Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong và hắn muốn đột phá lên cảnh giới Chân Dương, cũng chỉ có như vậy mới có thể dẫn tới thiên kiếp.
Phá cho ta!
Sau khi khí nguyên cuồn cuộn đổ vào vùng đan hải, Diệp Thành nghiến răng rít lên, hắn đã chạm tới bức ngăn cách kia, chỉ cần phá được nó thôi.
Thế nhưng lần này hắn lại thất bại.
Làm lại!
Lại là tiếng hét vang lên, Diệp Thành cố gắng kết hợp khí và lực, một lần nữa công phá bức chắn kia.
Lần này hắn phun ra cả miệng máu, căn cơ thâm hậu khiến hắn gặp khó khăn khi đột phá cảnh giới, cố gắng đột phá không những không thể khiến tu vi của hắn tiến giới mà ngược lại khiến hắn gặp phải phản phệ khủng khiếp.
Khốn khiếp! Phá cho ta!
Lần thứ ba, Diệp Thành rít lên, khí và lực kết hợp ngưng tụ thành một thanh kiếm cứ thế chém về phía màn chắn kia.
Toạc!
Giữa không trung như có tiếng nứt lìa của thứ gì đó!
Tách!
Và rồi bức màn chắn ngăn cách giữa cảnh giới nhân nguyên và chân dương cứ thế bị Diệp Thành phá bỏ.
“Diệp Thành, ngươi còn có thể trụ được bao lâu?”, nhìn Diệp Thành đang chìm trong biển huyết ưng, Huyết Đồng ở bên ngoài lại lần nữa cười quái dị, ánh mắt mang theo vẻ tham lam của hắn rõ hơn bao giờ hết.
Rầm!
Hắn vừa dứt lời, âm thanh sấm rền vang vọng khắp đất trời. Nghe vậy, Huyết Đồng bất giác ngẩng đầu nhìn lên trời.
Vừa nhìn vào hư không, hắn ta đã thay đổi hẳn sắc mặt: “Thiên kiếp?”
Rầm! Roẹt! Đùng!
Sau tiếng sấm đầu tiên vang lên, liên tiếp có những âm thanh nối tiếp nhau rền lên, mây đen bắt đầu ngưng tụ che kín cả bầu trời, trời đất lúc này trở nên u tối.
Tiếp đó, một sự uy nghiêm rùng rợn hiển hiện, hư vô như có như không hiện lên từng đường sét với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
“Là ai dẫn thiên kiếp tới?”, Huyết Đồng mặt mày tôi độc nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang Diệp Thành vẫn đang liều mạng tiêu diệt huyết ưng: “Là ngươi?”
“Không biết món quà này có khiến ngươi hài lòng không?”, Diệp Thành cười lạnh lùng.
“Khốn khiếp, giết cho ta”, Huyết Đồng gằn lên phẫn nộ, chín tên Huyết Vu ở bên cạnh hắn di duyển, cứ thế sát phạt vào trong biển huyết ưng, trước khi thiên kiếp giáng xuống, chúng phải giết Diệp Thành, nếu không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
“Muộn rồi”, Diệp Thành hô lên, chân hắn bước lên đám mây tiên hoả cứ thế bay lên không trung.
Rầm! Đùng! Roẹt!
Đột nhiên, từ trên trời giáng xuống một đạo thiên lôi.
Phá cho ta!
Diệp Thành bay lên trời tung ra một chưởng Bát Hoang mạnh mẽ địch lại với thiên lôi, tiếp đó là đạo thứ ba, thứ tư, thứ năm…, vô số đạo thiên lôi giáng xuống, ngưng tụ thành cả biển thiên lôi.
Và Diệp Thành đã bị nhấn chìm, ngoài hắn ra thì còn cả biển huyết ưng cũng như chín tên Huyết Vu bị tiêu diệt.
Phụt! Phụt! Phụt!
Đột nhiên, từng đám huyết ưng hoá thành cả làn sương máu, cho dù hoá thành huyết sương nhưng biển thiên lôi vẫn không ngừng giáng xuống, cứ thế chém tan lớp huyết sương mới thôi.
Cảnh tượng này hết sức hùng tráng, biển huyết ưng khổng lồ dưới biển thiên lôi kia cũng bị nhấn chìm trong phút chốc.
Nên biết rằng đây là thiên khiếp, chỉ cần trong phạm vi của thiên kiếp, chỉ cần là sinh vật sống thì đều bị kéo đi ứng kiếp. Huyết ưng là sinh vật sống, chín tên Huyết Vu cũng là sinh vật sống, trong phạm vi thiên kiếp của Diệp Thành không hề có ngoại lệ, tất cả đều phải ứng kiếp.
Đương nhiên, chín phần huyết vu trong biển huyết ưng kia cũng không thể tránh nạn, chúng là vật chí âm, còn thiên lôi là vật chí dương, khắc tinh xuất hiện khiến chúng không thể trụ được lâu hơn và tan thành mây khói.
Phụt! Phụt!
Trong biển thiên lôi, Diệp Thành bị chém đến mức máu me tung toé, nhưng vào giây phút này hắn mới thực sự hiểu ra được lời nói của Thái Hư Cổ Long, cái gọi là thiên kiếp chính là đại chiêu quần công mà trên trời giáng xuống, nhưng chỉ cần là vật sống trong phạm vi thì không hề có ngoại lệ, tất cả đều trúng chiêu.
Sau một chưởng địch lại một đạo thiên lôi, Diệp Thành cố gắng trụ vững sau đó sát phạt vào giữa biển huyết ưng, hắn di chuyển, biển thiên lôi kia cũng theo đó mà di chuyển khiến những nơi hắn đi qua, cả đám huyết ưng rã đám kia cũng bị thiên lôi chém tới mức tan thành mây khói.
Bá đạo!
Diệp Thành đau đớn nhưng vẫn mỉm cười, sự bá đạo trong đại chiêu quần công của thiên kiếp bá đạo hơn những gì mà hắn tưởng tượng, huyết ưng dù có nhiều cũng chỉ là hạt cát dưới thiên lôi mà thôi.
Khốn khiếp!
Huyết Đồng trốn đi ở phía xa, hắn tức tối, hắn không thể ngờ Diệp Thành lại có thể phá được cục diện nhờ vào thiên kiếp.
Hắn là ai, hắn chính là sư đệ Đan hồn duy nhất của Đan Thần, sao chưa từng nghe tới thiên kiếp, thiên lôi giáng từ trên trời xuống quả thực hết sức đáng sợ.
Lúc này, kể cả là hắn cũng không dám tiến lên trước, nên biết rằng hắn ở cảnh giới Linh Hư, nếu tiến lên thì phải chịu thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư, nếu không trụ vững thì giây phút sau sẽ bị chém rã rời.
“Ngươi nhàn rỗi như vậy, ta phải kiếm việc cho ngươi làm mới được”, khi Huyết Đồng đang bị cơn phẫn nộ nhấn chìm thì giọng nói của Diệp Thành lại vang lên, hắn sát phạt tới, theo chiều di chuyển của Diệp Thành, biển thiên lôi cũng nhanh chóng di chuyển theo.
Thấy vậy, Huyết Đồng chợt biến sắc, hắn vội lùi về sau.
Chạy? Ngươi chạy được sao?
Diệp Thành hắng giọng, khí huyết sục sôi, hắn tăng nhanh tốc độ như một đạo kim quang sát phạt tới, tốc độ của biển thiên lôi kia nhanh chưa từng có.
Nên biết rằng đây là thiên kiếp của Diệp Thành, ở cả nghìn trượng xung quanh Diệp Thành chính là phạm vi của thiên kiếp, cũng có thể nói Diệp Thành chỉ cần kéo gần khoảng cách giữa mình và Huyết Đồng trong phạm vi nghìn trượng là có thể kéo hắn đi độ kiếp.
Rất nhanh sau đó, Huyết Đồng đang bỏ chạy đã bị kéo vào trong phạm vi thiên kiếp.
Rầm! Đùng! Roẹt!
Huyết Đồng vừa bị rơi vào phạm vi của thiên kiếp thì biển thiên kiếp đột nhiên mạnh hơn hẳn, đó là thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư.
Có điều thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư lại không liên quan gì đến Diệp Thành, hắn đọ thiên kiếp ở cảnh giới Chân Dương còn Huyết Đồng phải vượt qua thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư, đối với điểm này thì trời xanh lại rất công bằng, kiếp của ai người ấy độ.
Roẹt! Rầm!
Lúc này, Huyết Đồng thật sự thảm hại, lư đồng huyết sắc lơ lửng lập tức bị bay đi, không có lư đồng bảo vệ, từng đạo thiên lôi săn sóc hắn tận tình, cứ thế giáng vào người khiến xương và máu hắn nhơ nhuốc.
A…!
Huyết Đồng gào thét nhưng giây phút sau đó hắn lại bị đánh bay đi.
“Cho ngươi nếm trải thêm chút nữa”, Diệp Thành lại sát phạt tới, hắn không nói lời nào, cứ thế điên cuồng thi triển thần thông, chỉ cần là bí pháp hắn biết thì hắn không ngại ngần gì mà trút giận lên đầu Huyết Đồng.
Phụt! Rầm!
Lúc này, Huyết Đồng vốn dĩ đã rất thảm hại thì lại lần nữa gặp tai ương, nên biết rằng Diệp Thành hiện giờ đang trong biển thiên lôi nên đòn công kích của hắn mang theo uy lực của thiên lôi, bá đạo hơn không biết bao nhiêu lần so với bình thường.
“Tiểu tử, triệu gọi Đan Tổ Long Hồn của ngươi ra”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.
“Như vậy có được không chứ?”, Diệp Thành vội hỏi: “Đừng để bị thiên kiếp chém chết đấy”.
“Ngươi thì hiểu cái gì?”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Muốn khiến nó mạnh lên thì phải cho nó chịu tẩy lễ của thiên kiếp. Đúng rồi, còn hình nộm của ngươi cũng triệu gọi nó ra, dùng thiên kiếp tẩy luyện nó là điều tốt nhất”.
“Tin ngươi thêm một lần nữa”, một chưởng của Diệp Thành tung ra phá tan một đạo thiên lôi mạnh mẽ sau đó hắn nhẩm niệm triệu gọi hình nộm Tử Huyên và Đan Tổ Long Hồn trong thần hải ra ngoài.
Chương 363: Lại xuất đạo thân
Rầm! Đùng!
Một khi Đan Tổ Long Hồn xuất hiện, thiên kiếp lại mạnh hơn trông thấy, đó là lôi kiếp thuộc về Đan Tổ Long Hồn.
Gừ!
Đan Tổ Long Hồn điên cuồng gào thét, nghịch thiên xoay chuyển, nó oằn mình trong biển thiên lôi, từng đạo thiên lôi giáng xuống cơ thể khiến nó thương tích đầy mình, cũng vì vậy nên nó mới được niết bàn trong thiên lôi.
Ở phía khác, hình nộm Tử Huyên cũng được tôi luyện trong thiên lôi, nó là vật chết nhưng cơ thể lại không ngừng được tẩy lễ trong thiên lôi nên xung quanh cơ thể Tử Huyên lúc này là từng lớp lôi điện bao quanh.
“Thiên kiếp này đúng là thứ hay ho”, Diệp Thành trầm trồ.
Roẹt!
Hắn vừa dứt lời, thiên lôi trong vùng đan hải không triệu gọi mà đã nhảy ra ngoài khiến hắn giật thót tim.
Lại nhìn thiên lôi, nó không ngừng qua lại như con thoi giống như tìm được đồng loại, cứ thế nhảy nhót vả lại nó liên tục nhận lấy sức mạnh của thiên lôi.
Vốn dĩ nó cũng là một đạo trong thiên kiếp thiên lôi nhưng trong lần trước khi Diệp Thành độ kiếp nó lại tình cờ là tàn lưu trong cơ thể Diệp Thành, lần này thiên lôi của Diệp Thành ra ngoài để nhận lấy sức mạnh của thiên lôi mới, mặc dù khiến Diệp Thành bất ngờ nhưng hắn lại không quá kinh ngạc.
Điều khiến hắn kinh ngạc chính là sau khi thiên lôi không ngừng nhận lấy sức mạnh của phần sấm chớp kia thì nó lại huyễn hoá ra hình người.
Đúng, chính là hình người vả lại còn là hình người giống y hệt Diệp Thành.
“Ôi trời, thế này mà cũng được sao?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn.
Rầm!
Khi hắn còn đang hoang mang thì một đạo sấm sét đánh hắn bay đi, nhưng dù là vậy thì hắn vẫn tròn mắt nhìn hình người huyễn hoá từ thiên lôi kia, hình người đó có màu đen, toàn thân với thiên lôi bao quanh, nhờ có sự tôi luyện tẩy lễ của thiên kiếp mà nó tạo ra kì kinh bát mạch, tứ chi bách cốt, lục phủ ngũ tạng.
Có điều vẫn chưa hết. Thiên lôi ra ngoài chơi còn tiên hoả trong vùng đan hải cũng không chịu yên, nó cũng nhảy ra ngoài lướt qua lướt lại như con thoi trong biển thiên lôi và cũng được thiên lôi tẩy lễ tôi luyện.
Vả lại điều khiến Diệp Thành cảm thấy thú vị đó là đến tiên hoả cũng được tạo thành hình người, giống như thiên lôi, nó hiện ra thành hình Diệp Thành, những thứ hắn có đều được hoàn thiện nhờ có thiên kiếp, và khác với thiên lôi, tiên hoả rực cháy màu vàng kim càng hiện lên chói mắt hơn.
“Long gia…ngươi, ngươi có thể giải thích một chút được không?”, thấy thiên lôi và tiên hoả, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.
“Chúng đều có linh trí, cũng đều phong ngươi làm chủ, huyễn hoá thành hình người dưới thiên kiếp là điều bình thường”, Thái Hư Cổ Long nói rất thản nhiên: “Không phải lo, giống như vật trong trời đất, đã phong ngươi làm chủ thì đương nhiên là của ngươi, chỉ cần ngươi không chết thì không ai có thể cướp đi được”.
“Ngươi nói như vậy thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành thở phào, “nếu như một trận thiên kiếp giáng xuống khiến tiên hoả và thiên lôi biến mất thì mới là tổn hại nghiêm trọng”.
“Tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, ngươi đúng là kiếm được món hời lớn”, Thái Hư Cổ Long tấm tắc: “Chúng dù không mạnh như ngươi nhưng vậy cũng đã là hời rồi”.
“Vậy ta lại may mắn rồi”, Diệp Thành bật cười, trong lòng cảm thấy vui sướng.
So với những may mắn đến với Diệp Thành thì Huyết Đồng lại đen đủi thấy rõ. Đầu tóc hắn rũ rượi, bị sét đánh bay hết nơi này tới nơi nọ, cơ thể có vài lần suýt chút nữa bị sét đánh lìa nhưng hắn lại đỡ được.
Vả lại thiên kiếp càng lúc càng mạnh thì Diệp Thành cũng không trụ được nổi, hắn luôn trong trạng thái lờ mờ, bị từng đạo thiên lôi mạnh mẽ giáng xuống đến ngẩn người.
Cũng may thiên kiếp kéo dài chưa tới một canh giờ đã tan đi.
Bịch!
Diệp Thành ngã từ trên cao xuống tạo ra một cái hố sâu dưới mặt đất.
Bịch!
Ở một phía khác, Huyết Đồng cũng ngã xuống khiến một ngọn núi nhỏ cứ thế sụp đổ.
A…!
Rất nhanh sau đó, Huyết Đồng lảo đảo bò dậy, cơ thể hắn đầm đìa máu, phần đầu bị chém chỉ còn lại một nửa, trạng thái của hắn lúc này hết sức thê thảm, hắn hiện giờ giống như một tên ác ma bước ra từ địa ngục.
“Khốn khiếp, vẫn chưa thể giết chế ngươi”, Diệp Thành cũng bò dậy từ cái hố, trông hắn còn thảm hơn cả Huyết Đồng, cả cơ thể thảm hại, nhiều phần xương trắng hếu lộ ra trông hết sức kinh người.
Giết! Giết! Giết!
Huyết Đồng rít lên, hắn cầm lấy thanh kiếm huyết sắc lao tới.
“Cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, ta sợ ngươi sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn lập tức triệu gọi Tử Huyên, phân ra đạo thân, còn có tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân cũng nhảy ra ngoài, cứ thế xếp thành hàng trước mặt hắn.
Thấy vậy, Huyết Đồng sát khí đằng đằng lập tức dừng bước chân, trong cơ thể hắn cũng phân ra bốn tên huyết vu, tên nào tên nấy đều ở cảnh giới Linh Hư.
Đây là bốn tên Huyết Vu ở kiếp này tồn tại trong cơ thể hắn còn những tên khác về cơ bản đã thay hắn chống lại thiên kiếp, nếu không phải vậy thì hắn cũng không thể còn lại cái mạng cho tới lúc này.
“Giết cho ta”, Huyết Đồng gào thét, bốn tên huyết vu lần lượt xông về phía Tử Huyên.
“Giết cho ta”, phía này, Diệp Thành cũng lên giọng.
Rầm! Bịch! Bịch!
Hình nộm Tử Huyên ở cấp Địa tương ứng với cảnh giới Linh Hư của tu sĩ, cảnh giới Linh Hư thông thường không phải là đối thủ của nó, khả năng chiến đấu của nó rất mạnh, đánh đến mức tên huyết vu kia cũng không có đường phản công lại.
Nói tới đạo thân của Diệp Thành, vì bản tôn tiến giới tới cảnh giới Chân Dương nên sức mạnh của nó cũng tăng lên gấp bội, nó mạnh dị thường, các bí thuật cũng không thiếu, đánh đến mức tên Huyết Vu kia không có đường phản kháng.
So với Tử Huyên và đạo thân của Diệp Thành thì tiên hoả và thiên lôi rõ ràng yếu hơn nhiều.
Hình người mà chúng vừa ngưng tụ mặc dù cũng là đạo thân nhưng so với đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh chúng lại không có khả năng thi triển bí thuật thần thông hoặc có thể nói Diệp Thành vẫn chưa kịp dạy dỗ chúng vì vậy cả hai đã bị hai tên huyết vu chèn ép.
Chiến cục hiện giờ là như vậy, hai bên có hai người chiếm thế thượng phong.
Phía này, Huyết Đồng đã cầm lấy sát kiếm bổ nhào về phía Diệp Thành.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành mắng chửi, đó là thiên kiếp của hắn, hắn là nhân vật chính dẫn ra thiên lôi nên thương thế còn nặng hơn cả Huyết Đồng rất nhiều, đến đứng dậy cũng lảo đảo.
Chết đi!
Huyết Đồng chém nhát kiếm tới.
Gừ!
Đương lúc Diệp Thành đang cố gắng chống lại thì Đan Tổ Long Hồn xông ra khỏi thần hải, cơ thể nó đầy thương tích, dù chưa niết bàn xong nhưng vì Diệp Thành gặp khó khăn nên ý chí hộ chủ trong tiềm thức khiến nó xông ra ngoài.
Phụt!
Huyết Đồng lập tức bị Đan Tổ Long Hồn quất đuôi hất bay đi.
Gừ!
Đan Tổ Long Hồn gầm gừ, cơ thể khổng lồ của nó xoay chuyển, nó và Huyết Đồng đại chiến.
Cố gắng trụ vững!
Phía này, Diệp Thành vội quỳ dưới đất.
Rắc!
Rắc!
Ngay sau đó, tiếng xương cốt va lại với nhau vang lên, cơ thể Diệp Thành gần như tàn phế bốc ra làn khói xanh, những vết thương trên cơ thể liền lại với nhau bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cơ thể nhơ nhuốc máu nhờ có Man Hoang Luyện Thể lại lần nữa tái sinh huyết cốt.
Tiếp đó, một vòng xoáy linh lực khổng lồ xoay chuyển xung quanh Diệp Thành, nhờ có linh khí của đất trời mà sau khi thiên kiếp tẩy lễ, thông qua các lỗ chân lông thấm vào cơ thể Diệp Thành.
Ngoài ra, chín phần phân thân của Diệp Thành lúc này cũng phát huy sức mạnh hấp thu tinh nguyên đại địa và không ngừng truyền cho hắn.
Lúc này, cơ thể Diệp Thành giống như một cái thùng không đáy, nuốt trọn linh khí của đất trời, nhờ có Man Hoang Luyện Thể mà kì kinh bát mạch, tứ chi bách cốt của Diệp Thành đều được tái tạo hoàn toàn mới.
Và cũng vì Diệp Thành tiến giới nên chân khí trong vùng đan hải của hắn cũng nhanh chóng được chuyển hoá thành linh lực.
Chương 364: Bốn địch bốn
Rầm! Rầm! Đùng! Đoàng!
Khi hắn đang biến đổi thì trận đại chiến ở cách đó không xa vẫn diễn ra nảy lửa, Tử Huyên đã chém tên Huyết Vu kia còn đạo thân của Diệp Thành cũng đã chiến thắng, một chưởng đánh tan tên Huyết Vũ khác.
Tiên Hoả đạo thân và Thiên Lôi đạo thân lại bị đánh về nguyên hình, lần lượt quay về vùng đan hải của Diệp Thành giúp hắn tôi luyện linh lực.
Hai bên đều tổn thất hai người, Tử Huyên và đạo thân của Diệp Thành cùng đối đầu với hai tên Huyết Vu khác, trận đại chiến lại bắt đầu một lần nữa nhưng điều đáng nói hơn cả đó là đạo thân của Diệp Thành không trụ được lâu hơn.
Phía khác, Đan Tổ Long Hồn và Huyết Đồng đại chiến rất khốc liệt. Huyết Đồng dùng bí pháp cấm kị, thương thế toàn thân nhanh chóng được hồi phục, hắn chính là Đan Hồn, là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám thực thụ, cho dù hiện tại chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ ba nhưng thực lực vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Gừ! Gào!
Đan Tổ Long Hồn điên cuồng gào thét, nó oằn mình chiến đấu với Đan Hồn và liên tiếp bị thương.
Phía này, Diệp Thành vẫn đang biến đổi vì tiên hoả và thiên lôi quay lại nên tốc độ biến đổi của hắn nhanh hơn rất nhiều.
Lúc này, cơ thể thảm hại của hắn đã trở lại như ban đầu, nhẵn nhụi và còn có rất nhiều hiện tượng kì lạ xuất hiện. Khí tức Diệp Thành dồi dào mang theo tiếng gầm của rồng, cơ thể như được tôi tôi luyện như hoàng kim, quả thật rất bá đạo.
Phụt!
Ở phía khác, sau khi làn khói xanh tản đi, đạo thân của Diệp Thành tan biến nhưng trước khi tan biến nó cũng đã kịp giết tên Huyết Vu kia.
“Giết chết hắn cho ta”, thấy bên cạnh mình còn một nhân lực, Huyết Đồng lập tức ra lệnh.
Nghe vậy, tên Huyết Vu kia lập tức cầm sát kiếm huyết sắc lao về phía Diệp Thành. Tử Huyên định ngăn cản nhưng lại bị một tên Huyết Vu khác chặn lại, Đan Tổ Long Hồn muốn ứng cứu thì lại bị Huyết Đồng chặn đứng.
Chết đi!
Sau tiếng gằn của tên Huyết Vu kia, hắn đâm một kiếm xuyên không, cứ thế ép về phía Diệp Thành.
Bang! Keng!
Cảnh tượng Diệp Thành bị đâm xuyên đầu không hề xuất hiện, vào khoảnh khắc sát kiếm chỉ còn cách trán hắn ba tấc, hắn đột nhiên vung tay tóm luôn thanh sát kiếm không lệch một li khiến tên Huyết Vu kia dù có thi triển thực lực thế nào cũng không thể đâm trúng hắn.
Lúc này, đôi mắt Diệp Thành nhắm nghiền chợt mở ra, hai đạo thần mang bắn ra ngoài.
Cút!
Diệp Thành gằn giọng, bí pháp Cuồng Long Thiên Nộ mang theo uy lực của sấm sét khiến tên Huyết Vu kia trúng chiêu và bay ra khỏi đó.
Lần này, Diệp Thành đột nhiên đứng dậy cầm thanh Xích Tiêu trong tay.
Phong Thần Quyết!
Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn di chuyển như một cơn gió, nhanh đến mức không để lại tàn ảnh, một kiếm như thần mang mạnh mẽ vô cùng.
Lại nhìn tên Huyết Vu kia, vừa ngã ra đất còn chưa kịp đứng vững thì đã phải đối đầu với nhát kiếm tuyệt sát từ phía Diệp Thành.
Phụt!
Máu tươi bắn tung toé, phần trán của tên Huyết Vu kia bị một nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên và lập tức mất mạng, đến cả gào thét hắn cũng không thể thốt lên nổi tiếng cuối cùng.
“Tới lượt ngươi”, Diệp Thành cầm kiếm lao về phía Huyết Đồng, hiện giờ hắn đã tiến giới tới cảnh giới Chân Dương, khả năng chiến đấu mạnh lên trông thấy, hắn tự nhận nếu muốn khiến Huyết Đồng trọng thương vẫn là chuyện trong tầm tay.
Vả lại sau khi tu vi tiến giới, thọ nguyên của Diệp Thành cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều, có thể nói hắn có thể thi triển Tiên Luân Cấm Thuật rồi, có vương bài trong tay, hắn lại càng thêm tự tin.
Gừ!
Đan Tổ Long Hồn thương tích đầy mình đã được Diệp Thành triệu hồi về thần hải.
Giết!
Huyết Đồng đầu tóc rũ rượi, mặt mày tôi độc, một tay hắn đẩy ra một mảng huyết hải định nhấn chìm Diệp Thành.
“Một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám như ngươi còn chẳng thể sống nổi, hiện giờ chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ ba hãy còn kém xa”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn cũng vung tay, tiên hoả và thiên lôi xuất hiện ngưng tụ ra hoả hải thiên lôi nuốt trọn huyết hải của Huyết Đồng.
Bát hoang chưởng!
Diệp Thành giống như con mãnh thú hoang dã lao tới tung ra một chưởng bát hoang bá đạo. Huyết Đồng phẫn nộ, không kịp thi triển thần thông, hắn giơ tay tung ra một đạo đại ấn.
Rầm! Bịch!
Quyền chưởng va vào nhau, Diệp Thành lùi về sau một bước nhưng Huyết Đồng lại lảo đảo lùi sau bốn, năm bước mới đứng vững được.
“Không thể nào”, Huyết Đồng điên cuồng, hắn không thể chấp nhận được sự thật mình yếu thế hơn, nên biết rằng trong mắt hắn Diệp Thành vẫn luôn chỉ là con kiến mà thôi.
Bát hoang hàng long!
Phía này, Diệp Thành đã lại lần nữa xông tới, một chưởng bát hoang, một chưởng hàng long bá đạo đồng thời được tận dụng.
Huyết Đồng lại lần nữa đối kháng trong bị động và lại bị đánh lùi về sau.
Trấn áp cho ta!
Sau tiếng gằn phẫn nộ, đầu mày hắn ta xuất hiện một thanh sát kiếm màu đỏ bay về phía trán Diệp Thành.
Tiên Thiên Canh Khí!
Diệp Thành nhẩm niệm, trước hết hắn ngưng tụ ra áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ phần trán nên sát kiếm kia của Huyết Đồng không thể phá được phòng ngự của Tiên Thiên Canh Khí.
Lục mạch thần thông!
Giây phút này, Diệp Thành đột nhiên vung tay chỉ điểm vào cơ thể Huyết Đồng khiến cơ thể hắn bị chọc một lỗ thủng, máu tươi phun trào.
Thái cực diễn thiên!
Âm dương vô cực!
Huyết Đồng lảo đảo lùi về sau, còn chưa kịp đứng vững thì đòn công kích của Diệp Thành lại ập tới.
Phụt!
Huyết Đồng tiếp tục phun ra máu lùi về sau.
A!
Huyết Đồng gào thét phẫn nộ, hắn cố gắng đứng vững chỉ điểm về phía Diệp Thành. Diệp Thành không hề né tránh, hắn chịu đòn chỉ điểm đó của Huyết Đồng sau đó lật tay lấy ra roi đánh vào linh hồn, cứ thế quất vào đầu Huyết Đồng thật mạnh.
A…!
Huyết Đồng bị thương, phần đầu đau đớn dữ dội, hắn lảo đảo lùi về sau nhưng Diệp Thành lại không cho hắn thời gian, cứ xông lên là bị một roi quất xuống, còn chưa tỉnh táo lại lại phải chịu tiếp một roi khiến thất khiếu chảy máu, đến đứng còn không vững.
A…!
Chỉ một giây phút kịp hoàn hồn, Huyết Đồng di chyển tung một chưởng về phía Diệp Thành.
“Cho ngươi nhận về nhiều hơn”, Diệp Thành vừa đứng vững liền nhảy bật lên, cái roi trong tay và kiếm Xích Tiêu đã được thay thành Bá Long Đao, hắn dùng hai tay cầm chắc thanh đao giơ cao qua đầu.
Bát hoang chưởng!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, với tư thế một đao sẻ núi, một đạo đao mang màu vàng kim dài năm trượng cứ thế chém từ trên trời xuống.
Vả lại điều khiến Diệp Thành bất ngờ chính là khi dùng long đao thi triển bát hoang chưởng, uy lực càng bá đạo hơn, bí thuật bát hoang trảm với đao ý bên trong Bá Long Đao mang theo uy lực tuyết đối.
Phía này, Huyết Đồng tỉnh lại, thấy đao mang màu vàng kim kia thì mặt mày tái nhợt.
Hắn nhanh chóng lấy ra một cây côn màu đỏ như máu giơ cao qua đầu chặn lại.
Bang!
Một đao của Diệp Thành chém trúng cây côn huyết sắc phát ra âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau.
Bịch!
Ngay sau đó, Huyết Đồng bị chém tới mức nửa quỳ dưới đất, hắn vẫn có thể nghe thấy âm thanh tiếng xương từ bàn tay gãy rạn.
Phụt!
Giây phút sau đó, Huyết Đồng phun ra cả miệng máu.
A…!
Huyết Đồng gào thét, khí huyết sục sôi, hắn cố gắng đứng dậy lùi về sau.
Thế nhưng càng lùi càng lùi hắn lại cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.
Phụt!
Rồi một nhát sát kiếm đâm từ sau lưng hắn xuyên qua phần ngực trước.
Không sai, kẻ ra tay chính là Tử Huyên, nó đã tiêu diệt tên Huyết Vu thứ hai, khi Diệp Thành triệu gọi tới, nó đã giáng cho Huyết Đồng một đòn tuyệt sát, sự chú ý của Huyết Đồng đều đổ dồn về phía Diệp Thành nên không nhận ra Tử Huyên đã xuất hiện phía sau từ bao giờ.
“Không…không…không”, thấy Bá Long Đao trảm xuống một cánh lạnh lùng, đôi mắt của Huyết Đồng lồi hẳn ra, đôi đồng tử co lại như đầu mũi kim.
Hắn sợ rồi, thật sự sợ rồi, toàn thân lạnh toát, hắn như trông thấy tử thần đang vẫy tay với mình.
Giây phút này, hắn thật sự hối hận, hối hận vì đã quá tự đại, hắn tính kế với Thị Huyết Đạo Nhân lôi Diệp Thành ra khỏi khe nứt của không gian, hắn cho rằng hắn có thể giết chết được Diệp Thành một cách nhanh chóng để đoạt cơ thể hắn nhưng nào ngờ những đòn tấn công liên tiếp khiến tình thế thay đổi, hắn trở thành bên bị giết.
Diệp Thành có thể trông thấy rõ ràng vẻ mặt kinh ngạc của Huyết Đồng nhưng hắn không hề thương cảm, động tác vung đao cũng không vì bất cứ lí do gì mà do dự.
Phụt!
Sau màn mưa máu, phần đầu của Huyết Đồng bị chém rơi xuống đất.
Chương 365: Đang biến đổi
Giữa trời đất, sau khi đầu Huyết Đồng rơi xuống, nơi này chìm vào bầu không khí yên tĩnh.
Phù!
Diệp Thành thở phào một hơi, hắn lấy đi túi đựng đồ của Huyết Đồng sau đó không quên tế gọi ra tiên hoả đốt phần xác Huyết Đồng hoá thành hư vô, tránh hắn lại giở thủ đoạn dị thường sống lại.
Xong xuôi, Diệp Thành dọn dẹp chiến trường nhanh chóng rồi mới quay người biến mất trong đêm đen.
……..
Trong màn đêm yên tĩnh, lúc này một hàng ba trưởng lão đã tới đại điện của Đan Phủ, người nào người nấy mặc áo bào tím, bên trên áo bào tím còn có hai chữ viết hoa: Hạo Thiên.
“Không biết các vị đạo hữu đêm khuya tới đây là vì chuyện gì?”, ngay sau đó, một giọng cười ôn hoà vang lên, Đan Thần đi tới.
“Đan Thần đạo hữu, đêm khuya tới làm phiền xin lượng thứ”, vị trưởng lão đi đầu chắp tay hành lễ, cười nói: “Chúng tôi phụng mệnh gia chủ tới đón Hạo Thiên Trần Dạ”.
“Hắn đã đi rồi”.
“Đi…đi rồi?”
……..
Phía này, Diệp Thành đã tìm tới một khu rừng sâu, hắn nghỉ ngơi được một canh giờ rồi mới thở phào và từ từ mở mắt.
“Cảnh giới Chân Dương”, Diệp Thành khẽ nắm tay, hắn cảm nhận sức mạnh từ nắm tay và tinh nguyên dồi dào trong cơ thể, hắn bất giác mỉm cười, sức mạnh này khiến hắn cảm thấy hân hoan.
Diệp Thành vươn vai triệu gọi Tử Huyên.
Tử Huyên vẫn như trước, xuất hiện với vẻ mặt không hề có tình cảm, nó như cây lao đứng thẳng, đôi mắt vô hồn.
Mặc dù là hình nộm nhưng Diệp Thành nhớ rất rõ hình nộm của mình đã chém chết hai tên Huyết Vu ở cảnh giới linh hư, vả lại sau khi trải qua tẩy lễ của thiên kiếp, nó càng bất phàm hơn, cơ thể rắn chắc thấy rõ, bên cơ thể còn có từng đường lôi điện bao quanh.
“Tốt lắm, tốt lắm”, Diệp Thành mỉm cười hài lòng với hình nộm hiện tại.
Diệp Thành cất Tử Huyên đi và triệu gọi tiên hoả, thiên lôi.
Ngay sau đó, tiên hoả và thiên lôi huyễn hoá thành hình người, một hình người rực cháy nhờ ngọn lửa màu vàng kim, ánh sáng chói loá còn hình người khác với lôi điện màu đen khắp cơ thể, lúc này còn có thể nghe ra âm thanh roẹt roẹt trên cơ thể này.
Vả lại sau khi trải qua tẩy lễ của thiên kiếp, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tiên hoả và thiên lôi mạnh hơn rất nhiều, đặc biệt là thiên lôi vốn dĩ là một phần của thiên kiếp, lại nhận được sức mạnh từ sấm sét trong thiên kiếp nên càng trở nên bá đạo hơn.
“Tốt lắm”, Diệp Thành vỗ vào vai đạo thân tạo ra từ tiên hoả và thiên lôi: “Hôm nào đó ta sẽ dạy các ngươi cách thi triển bí pháp huyền thuật”.
Tiên hoả và thiên lôi mặc dù không thể nói chuyện nhưng lại có thể nghe hiểu ý của Diệp Thành, thấy Diệp Thành khen ngợi, cả hai nở nụ cười rồi hoá thân thành tiên hoả và thiên lôi chui vào vùng đan hải của Diệp Thành, chúng nhảy nhót trong đó như vẻ vui lắm.
Cuối cùng Diệp Thành đưa mắt nhìn vào thần hải của mình.
Trong thần hải, Đan Tổ Long Hồn vẫn đang uốn lượn trong đó, cơ thể khổng lồ với thương tích do thiên lôi để lại, lại có những vết thương do Huyết Đồng đánh ra.
Có điều nó đang biến thân, cơ thể thương tích đó từ từ liền lại, những vết thương còn có lôi điện bao quanh như thể đang niết bàn trùng sinh mang theo long uy và uy lực của sấm sét.
“Bảo vệ chủ nhân như vậy, thật là đáng quý”, Diệp Thành mỉm cười.
Hắn thu lại ánh mắt rồi lật tay lấy ra Bá Long Đao.
Vút! Vút! Vút!
Bá Long Đao vừa được lấy ra đã nghe được những âm thanh từ thanh đao phát ra, có sự xuất hiện của đao ý bá đạo, nó quả nhiên không hề đơn giản như vẻ bế ngoài. Mặc dù là trảm đao nhưng thanh đao này rất nặng, Diệp Thành nhớ rất rõ khi dùng Bá Long Đao thi triển bát hoang chưởng, uy lực bá đạo tuyệt đối.
“Bảo bối, đúng là bảo bối”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không quên dùng vạt áo lau đi thanh đao của mình.
Cất Bá Long Đao đi, Diệp Thành lấy túi đựng đồ của Huyết Đồng ra sau đó ngó nhìn vào bên trong.
Không thể phủ nhận bên trong túi đựng đồ của Huyết Đồng có quá nhiều thứ phát sáng, những gì cần có đều có, linh thạch, linh dịch, linh đan, binh khí, linh thảo linh quả, ngoài những thứ này ra thì còn có cả đan phương cổ xưa.
Có điều, điều khiến Diệp Thành cảm thấy tiếc nuối đó là hắn không hề thấy đan phương của linh đan năm vân, đối với luyện đan sư mà nói thì đan phương luyện đan cấp đó về cơ bản đều nằm trong đầu.
“Thu hoạch không tồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn cất túi đựng đồ của Huyết Đồng đi nhưng trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
Nếu không phải vào thời khắc then chốt hắn đột phá cảnh giới và dẫn ra được thiên kiếp thì rõ ràng hiện giờ hắn đã bị Huyết Đồng lấy mạng rồi.
“Đại nạn không chết ắt có phúc về sau”, Diệp Thành thầm nhủ.
Rầm!
Hắn vừa dứt lời thì một tiếng động kinh thiên động địa vang lên.
Rầm! Đùng!
Tiếp đó, tiếng động liên tiếp vang lên, nghe âm thanh từ xa vọng lại vả lại khoảng cách càng lúc càng gần hằn.
Phía này, Diệp Thành đã nhảy lên một ngọn núi nhỏ phóng tầm mắt nhìn ra xa, nhìn một biển lửa màu tím và một biển lửa huyết sắc đang trấn áp hư không bay đến đây, còn bóng hình màu tím kia và bóng hình màu huyết sắc kia đang đại chiến trong biển lửa.
Khi hai bóng hình này lại gần hơn, mắt trái của Diệp Thành nheo lại. Đột nhiên, mắt hắn sáng lên: “Từ Phúc trưởng lão, người cũng nhảy ra khỏi khe nứt của không gian rồi sao?”
Có điều khi nghĩ lại thì hắn cũng không mấy bất ngờ, đến cả Huyết Đồng khi tu vi giảm sút còn có thể nhảy ra ngoài huống hồ là Từ Phúc, và kẻ mặc huyết y đối đầu với Từ Phúc trưởng lão không cần nói cũng biết, đó chính là Thị Huyết Đạo Nhân.
“Thị Huyết, trả lại mạng đồ đệ của ta đây”, khi Diệp Thành đang đứng nhìn từ xa thì tiếng gằn phẫn nộ của Từ Phúc vang lên, ông ta thật sự tức tối, khí huyết toàn thân sục sôi, về cơ bản đều ở trạng thái tiến công, không hề gia tăng phòng ngự, giống như thể ông ta đã phát điên, chỉ tung ra đòn tấn công liên tiếp.
“Kẻ giết đồ nhi của ngươi là Huyết Đồng, tìm ta làm gì?”, Thị Huyết Đạo Nhân vừa chiến vừa bỏ chạy, mặc dù khả năng chiến đấu không hề kém cạnh so với Từ Phúc nhưng Từ Phúc liên tiếp tung ra những đại chiêu chí mạng khiến ông ta không dám liều mạng.
“Giết”, nghe vậy, đôi mắt Từ Phúc hằn lên từng tia máu, sát khí đằng đằng, ông ta vẫn theo cách đánh liều mạng, không giết chết Thị Huyết Đạo Nhân thì không ngừng tay.
“Ta không cần điên theo ngươi”, Thị Huyết Đạo Nhân tức tối, vừa chiến vừa bỏ chạy.
Rầm! Đùng!
Trong hư không, âm thanh dữ dội liên tiếp vang lên, từng đỉnh núi sụp đổ.
“Từ Phúc trưởng lão không phải đang nghĩ rằng mình chết rồi chứ?”, Diệp Thành nhìn Từ Phúc đang liều mạng trong không trung, hắn cảm thấy ngỡ ngàng nhưng nghe những lời của Từ Phúc nói trong lòng hắn chợt thấy ấm áp. Từ Phúc trưởng lão có thể vì hắn mà hi sinh tính mạng tới mức mất đi lí trí chỉ muốn giết Thị Huyết Đạo Nhân.
“Không được, ta phải ra tay giúp đỡ”, Diệp Thành không màng gì nữa, lập tức nhảy xuống núi, nép vào trong một vách núi hẻo lánh.
Phía xa, Từ Phúc và Thị Huyết Đạo Nhân đã đại chiến vào hư không, không thể phủ nhận trận huyết chiến của cả hai người hết sức khốc liệt.
Một bên, Thị Huyết Đạo Nhân đầu tóc rối bời, toàn thân đầm đìa máu, thương thế đầy mình, đặc biệt là phần sống lưng bị chém từng nhát sâu, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn còn có thể nhìn ra từng phần xương trắng hếu lộ liễu.
Một bên, Từ Phúc cũng không khá khẩm hơn là bao, phần ngực bị chỉ điểm tạo thành lỗ hổng khiến máu phun trào, toàn thân vô số thương tích.
“Ngươi định không chết không nghỉ sao?”, Thị Huyết Đạo Nhân toàn thân thảm hại gằn lên.
“Không phải ngươi chết thì là ta chết”, Từ Phúc gằn giọng, xoay chuyển biển lửa màu tím về phía Thị Huyết Đạo Nhân.
“Vậy thì chiến”, Thị Huyết Đạo Nhân tức tối nạt nại, ông ta phất vạt áo xoay chuyển biển lửa màu huyết hướng về phía Từ Phúc.
Rầm!
Biển lửa màu tím và màu huyết va vào nhau tạo ra tiếng động kinh thiên động địa khiến cho hư không phân ra phần trời đất nhuốm hai màu tím và đỏ.
Cả hai người liều mình đối kháng không ai chịu nhường ai, lúc này ai yếu thế hơn chắc chắn sẽ bị biển lửa kia nuốt trọn, cả hai liều mạng thiêu đốt tinh nguyên và khí huyết của mình.
“Đúng là cơ hội trời ban”, Diệp Thành lập tức xuất hiện.
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như ở ngay trước mắt.
Thế giới ban đêm cực kỳ tĩnh lặng.
Đột nhiên, khoảng không yên tĩnh bị xé toạc ra một vết nứt lớn, Diệp Thành toàn thân đầy máu ngã xuống, ồ không đúng, nói chính xác hơn là bị ném ra khiến cho mặt đất tạo thành một cái hố sâu.
Phụt!
Vừa bò dậy, Diệp Thành đã phun ra một ngụm máu tươi, hắn lảo đảo suýt nữa ngã xuống.
Hắn bị thương quá nặng, mặc dù có Tiên Thiên Canh Khí hộ thể nhưng trên người hắn vẫn đầy máu, hơn nữa còn lộ cả xương trắng hếu.
“Ngươi nên cảm ơn ta”, giọng nói nham hiểm nhanh chóng vang lên, Huyết Đồng mặc huyết bào lơ lửng trong hư không, nụ cười giễu cợt mang theo sự tàn bạo, trong đêm đen trông cực kỳ đáng sợ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Diệp Thành đứng loạng choạng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyết Đồng.
“Sao, không nhớ ta nữa à?”, Huyết Đồng nở nụ cười ghê rợn để lộ hàm răng trắng bóc, một đạo huyết quang bay ra từ nơi đầu mày, huyễn hoá thành lư luyện đan huyết sắc, lơ lửng trên hư không.
Diệp Thành ở dưới nhìn thấy lư luyện đan huyết sắc thì chợt ngẩng đầu nhìn Huyết Đồng: “Đan Hồn”.
“Xem ra ngươi đã nhớ lại”, Huyết Đồng liếm chiếc lưỡi đỏ như máu, nở nụ cười hung ác: “Năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay ta sẽ tính sổ với ngươi từng chuyện”.
“Không phải lão ta đã chết rồi à? Sao vẫn còn sống?”, sắc mặt Diệp Thành đã khó coi đến cực điểm.
Nếu Huyết Đồng không lấy lư luyện đan huyết sắc ra thì hắn vẫn không biết Huyết Đồng chính là Đan Hồn. Hắn nhận ra lư luyện đan huyết sắc đó, ngày hôm ấy hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi bị nhốt trong lư luyện đan nên ấn tượng của hắn về chiếc lư này rất sâu sắc.
“Chẳng trách hắn lại lộ ra sát khí ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy mình”.
“Chẳng trách hắn lại căm thù Đan Thành như thế”.
“Chẳng trách ngay cả Đan Chi Huyền Nữ cũng không phải đối thủ của hắn”.
Nhất thời, Diệp Thành đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, những nghi ngờ trong lòng cũng dần được hoá giải sau khi biết thân phận của Huyết Đồng.
“Tới đây đi! Thể xác ngươi sẽ là của ta”, Huyết Đồng trong hư không có khuôn mặt dữ tợn, trong đôi mắt huyết sắc đầy vẻ tham lam: “Chân hoả của ngươi, Thiên Lôi của ngươi, Đan Tổ Long Hồn của ngươi, tất cả đều sẽ là của ta”.
Thấy vậy, Diệp Thành không nói thêm lời nào, lập tức gọi Tiên Hoả ra, bước lên đám mây Tiên Hoả bỏ chạy.
Tuy rằng thực lực tu vi của Đan Hồn đã từ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám giáng xuống cảnh giới Linh Hư tầng thứ tư, nhưng dù vậy thì hắn cũng tự nhận mình không phải đối thủ của Huyết Đồng, huống chi bây giờ hắn còn đang bị thương.
Hơn nữa Diệp Thành biết Huyết Đồng dám một mình đưa hắn ra khỏi khe nứt không gian, đương nhiên hắn ta có tự tin khống chế được hắn.
Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn thấy bỏ chạy là thượng sách.
Nhìn Diệp Thành không ngừng đi xa, Huyết Đồng không đuổi theo mà chỉ nở nụ cười khó dò, tay tạo kết ấn: “Ngươi nghĩ ngươi chạy được sao?”
Hế?
Ngay sau đó, Diệp Thành chợt cau mày, nheo mắt nhìn hư không phía trước, phát hiện khoảng hư không ấy đã biến thành màu đỏ máu, có huyết hải dâng trào cuồn cuộn.
Nhưng khi đến gần hắn mới phát hiện, đó không phải huyết hải mà là từng con huyết ưng, vì chúng quá nhiều lại bay rợp trời nên nhìn thoáng qua hắn cứ tưởng huyết hải.
“Triệu Hoán Thuật sao?”, nhìn thấy huyết ưng lao tới, Diệp Thành cảm thấy da đầu tê dại, số lượng không thể đếm được, ùn ùn kéo tới, mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng kêu không ngớt của huyết ưng.
Thấy thế, Diệp Thành đột nhiên dừng lại, nhìn về phía sau.
Phía sau, Huyết Đồng đang giẫm lên Thần hồng ung dung đi tới, hơn nữa mỗi bước đi, trong cơ thể hắn ta sẽ phân hoá ra một đạo huyết khí, mà mỗi đạo huyết khí đều huyễn hoá thành một tên Huyết Vu, đến khi ngưng tụ đủ chín tên Huyết Vu, chín tên Huyết Vu có khí thế mạnh mẽ, mỗi tên đều ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất.
“Đây là thần thông gì chứ?”, Diệp Thành khai mở Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm Huyết Đồng, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra manh mối: “Mẹ nó, không ngờ lại phong ấn nhiều Huyết Vu trong cơ thể như vậy”.
Diệp Thành thu hồi ánh mắt, sắc mặt khó coi đến cực điểm, phía trước là biển huyết ưng, phía sau là Huyết Đồng và chín tên Huyết Vu, tình hình này không ổn chút nào.
“Liều thôi”, suy đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định xông vào biển huyết ưng, thế này vẫn hơn là sát phạt chiến đấu với đội quân phía sau, so với Huyết Đồng và chín tên Huyết Vu, hắn cảm thấy xông vào biển huyết ưng ổn hơn.
Vút!
Đám mây Tiên Hoả như một đạo kim quang xé ngang bầu trời, lao tới biển huyết ưng với tốc độ cực nhanh.
Mà Diệp Thành ở trên đám mây Tiên Hoả cũng đã đứng yên, cầm thanh kiếm Xích Tiêu trong tay, cực kỳ bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc, từng đường kiếm ảnh huyền ảo xuất hiện xung quanh Diệp Thành bay tới bay lui, từng nhát kiếm sắc bén với số lượng lớn khiến da đầu người ta tê dại.
Hắn đứng trong vạn kiếm, không còn là người nữa mà là thần kiếm sắc bén, đứng đầu vạn kiếm.
“Vạn Kiếm Triều Tông!”
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn đột nhiên vung kiếm lên chỉ vào biển huyết ưng.
Đột nhiên vạn đạo kiếm ảnh bao quanh thân hắn đồng loạt rung lên, giống như nghe thấy mệnh lệnh của hắn, mũi kiếm giương lên, đồng loạt bay về hướng hắn chỉ.
Coong! Coong! Coong!
Ngự Vạn Kiếm là thần binh, nhẩm niệm chỉ về hướng nào kiếm sẽ sát phạt về hướng đó, nhất kiếm hoá vạn kiếm, gọi là Vạn Kiếm Triều Tông.
“Xông lên”, Diệp Thành hét lên rồi theo sau vạn kiếm.
“Không ngờ ngươi còn có thần thông như vậy, Diệp Thành, ta đã thật sự đánh giá thấp ngươi”, Huyết Đồng phía sau ung dung đứng trong hư không, hắn ta nhìn thấy Vạn Kiếm Triêu Tông của Diệp Thành thì liếm môi, nụ cười càng thêm u ám.
Phụt! Phụt!
Ở bên này, kiếm ảnh của Vạn Kiếm Triều Tông đã bay vào biển huyết ưng, huyết ưng bị đâm xuyên, hoá thành huyết khí tiêu tán trong thiên địa.
Vạn Kiếm Triêu Tông dù mạnh nhưng huyết ưng quá nhiều, từng con huyết ưng bị tiêu diệt, kiếm khí của Vạn Kiếm Triêu Tông cũng nhanh chóng nứt ra, vì số lượng huyết ưng thật sự quá nhiều, đến khi kiếm khí hoàn toàn biến mất cũng không thể phá được một kẽ hở.
Mẹ nó!
Thấy số lượng huyết ưng vẫn còn rất nhiều, sắc mặt Diệp Thành khó coi không thể tả, hắn lập tức sử dụng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí.
“Chỉ có thể cứ thế xông lên thôi”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay cầm thất luyện do Tiên Hoả hoá thành, hắn điên cuồng vung lên, hắn đi tới đâu đều có huyết ưng bị chém rơi, hoá thành huyết khí.
“Ta xem ngươi có thể trụ được tới khi nào”, phía sau hắn, Huyết Đồng giẫm lên Thần hồng, thong thả đi theo, nhìn Diệp Thành sát phạt lao vào biển huyết ưng mà hắn ta cảm thấy vô cùng vui sướng.
Phụt! Phụt!
Trong biển huyết ưng, Diệp Thành vẫn đang điên cuồng vung kiếm Xích Tiêu, Tử Huyên bên cạnh cũng không nhàn rỗi, tung đại chiêu tấn công cả đám huyết ưng.
Nhưng dù vậy thì lá chắn bảo vệ do linh khí của Tử Huyên ngưng tụ ra cũng đã thủng lỗ chỗ, ngay cả áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Diệp Thành cũng bị huyết mang mà huyết ưng bắn ra phá vỡ.
Tuy thực lực của huyết ưng không mạnh nhưng số lượng thật sự quá nhiều, đôi khi số lượng cực hạn cũng có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về chất lượng.
“Chết tiệt, cứ đánh thế này kiểu gì cũng bị vây chết ở đây”, vẻ mặt Diệp Thành rất khó coi, hắn không dám dừng lại một giây nào, liên tục vung kiếm Xích Tiêu, vì một khi phòng ngự bị phá vỡ, huyết ưng xông tới thì không tới ba giây hắn sẽ bị rỉa sạch.
Lòng thầm nghĩ như vậy, hắn bất giác nhìn về phía sau, Huyết Đồng và chín Huyết Vu đang chặn ở đó, bây giờ quay lại hắn sẽ còn chết nhanh hơn.
“Long gia, mau lên, ta không chống đỡ được nữa”, vào thời điểm then chốt, Diệp Thành lại bắt đầu gọi Thái Hư Cổ Long.
Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long lười biếng mở mắt, liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, dường như có thể thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của Diệp Thành để nhìn thấy tình hình phía hắn.
“Nhiều vậy”, đến Thái Hư Cổ Long cũng phải nhíu mày.
“Nếu ít thì ta cũng không gọi ngươi”, Diệp Thành vừa nói vừa vung kiếm Xích Tiêu chém một loạt huyết ưng, sau đó lại vung thất luyện Tiên Hoả, lại một loạt huyết ưng nữa bị tiêu diệt, nhưng ngay sau đó lại có nhiều huyết ưng lao tới hơn, dường như giết thế nào cũng không thể hết.
“Nhiều huyết ưng như vậy, phía sau còn có một tên cảnh giới Linh Hư và chín tên Huyết Vu cũng cảnh giới Linh Hư, ngươi chết chắc rồi!”, Thái Hư Cổ Long thở dài cảm thán.
“Bớt nói mấy câu châm chọc đi được không?”, Diệp Thành mắng.
“Hay là ngươi sử dụng cấm thuật Tiên Luân đi?”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm.
“Dùng làm sao được!”, Diệp Thành lại hét lên: “Cấm thuật Tiên Luân là đại chiêu tấn công đơn, diệt được Huyết Đồng còn có chín tên Huyết Vu cảnh ở giới Linh Hư và một rừng huyết ưng, nguy cơ vẫn khó giải quyết. Hơn nữa, với thọ nguyên còn lại hiện tại của ta, ta còn dám dùng cấm thuật này sao?”
“Vậy thì hết cách rồi, sử dụng thiên kiếp đi!”, Thái Hư Cổ Long nhún vai: “Thiên kiếp là đại chiêu quần công mạnh nhất thiên hạ, ngươi độ kiếp, kéo cả Huyết Đồng, Huyết Vu và huyết ưng cùng độ kiếp, mọi việc đều tốt đẹp”.
“Như vậy được không?”, Diệp Thành ngập ngừng hỏi thử.
“Nghe ta đi, không sai đâu”.
Chương 362: Thiên kiếp trợ uy
“Tin ngươi một lần”, Diệp Thành chém ra một kiếm bay vòng lại hướng về phía mười mấy mũi kiếm phía sau lưng mình, trước khi huyết ưng lao tới, bàn tay hắn đã cầm ngay lấy túi đựng đồ, mười mấy viên đan dược xuất hiện trong lòng bàn tay cứ thế được hắn nuốt trọn vào bụng.
Tiếp sau đó, Diệp Thành lại lần nữa điên cuồng vung kiếm Xích Tiêu, sau khi mười mấy viên đan dược vào trong cơ thể, tiên hoả và thiên lôi nhanh chóng luyện hoá chúng đẩy vào vùng đan hải còn chín phần phân thân của Diệp Thành ở Đại Địa Linh Mạch ở Chính Dương Tông cũng hấp thu tinh nguyên đại địa sau đó truyền cho hắn.
Không sai, Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong và hắn muốn đột phá lên cảnh giới Chân Dương, cũng chỉ có như vậy mới có thể dẫn tới thiên kiếp.
Phá cho ta!
Sau khi khí nguyên cuồn cuộn đổ vào vùng đan hải, Diệp Thành nghiến răng rít lên, hắn đã chạm tới bức ngăn cách kia, chỉ cần phá được nó thôi.
Thế nhưng lần này hắn lại thất bại.
Làm lại!
Lại là tiếng hét vang lên, Diệp Thành cố gắng kết hợp khí và lực, một lần nữa công phá bức chắn kia.
Lần này hắn phun ra cả miệng máu, căn cơ thâm hậu khiến hắn gặp khó khăn khi đột phá cảnh giới, cố gắng đột phá không những không thể khiến tu vi của hắn tiến giới mà ngược lại khiến hắn gặp phải phản phệ khủng khiếp.
Khốn khiếp! Phá cho ta!
Lần thứ ba, Diệp Thành rít lên, khí và lực kết hợp ngưng tụ thành một thanh kiếm cứ thế chém về phía màn chắn kia.
Toạc!
Giữa không trung như có tiếng nứt lìa của thứ gì đó!
Tách!
Và rồi bức màn chắn ngăn cách giữa cảnh giới nhân nguyên và chân dương cứ thế bị Diệp Thành phá bỏ.
“Diệp Thành, ngươi còn có thể trụ được bao lâu?”, nhìn Diệp Thành đang chìm trong biển huyết ưng, Huyết Đồng ở bên ngoài lại lần nữa cười quái dị, ánh mắt mang theo vẻ tham lam của hắn rõ hơn bao giờ hết.
Rầm!
Hắn vừa dứt lời, âm thanh sấm rền vang vọng khắp đất trời. Nghe vậy, Huyết Đồng bất giác ngẩng đầu nhìn lên trời.
Vừa nhìn vào hư không, hắn ta đã thay đổi hẳn sắc mặt: “Thiên kiếp?”
Rầm! Roẹt! Đùng!
Sau tiếng sấm đầu tiên vang lên, liên tiếp có những âm thanh nối tiếp nhau rền lên, mây đen bắt đầu ngưng tụ che kín cả bầu trời, trời đất lúc này trở nên u tối.
Tiếp đó, một sự uy nghiêm rùng rợn hiển hiện, hư vô như có như không hiện lên từng đường sét với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
“Là ai dẫn thiên kiếp tới?”, Huyết Đồng mặt mày tôi độc nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang Diệp Thành vẫn đang liều mạng tiêu diệt huyết ưng: “Là ngươi?”
“Không biết món quà này có khiến ngươi hài lòng không?”, Diệp Thành cười lạnh lùng.
“Khốn khiếp, giết cho ta”, Huyết Đồng gằn lên phẫn nộ, chín tên Huyết Vu ở bên cạnh hắn di duyển, cứ thế sát phạt vào trong biển huyết ưng, trước khi thiên kiếp giáng xuống, chúng phải giết Diệp Thành, nếu không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
“Muộn rồi”, Diệp Thành hô lên, chân hắn bước lên đám mây tiên hoả cứ thế bay lên không trung.
Rầm! Đùng! Roẹt!
Đột nhiên, từ trên trời giáng xuống một đạo thiên lôi.
Phá cho ta!
Diệp Thành bay lên trời tung ra một chưởng Bát Hoang mạnh mẽ địch lại với thiên lôi, tiếp đó là đạo thứ ba, thứ tư, thứ năm…, vô số đạo thiên lôi giáng xuống, ngưng tụ thành cả biển thiên lôi.
Và Diệp Thành đã bị nhấn chìm, ngoài hắn ra thì còn cả biển huyết ưng cũng như chín tên Huyết Vu bị tiêu diệt.
Phụt! Phụt! Phụt!
Đột nhiên, từng đám huyết ưng hoá thành cả làn sương máu, cho dù hoá thành huyết sương nhưng biển thiên lôi vẫn không ngừng giáng xuống, cứ thế chém tan lớp huyết sương mới thôi.
Cảnh tượng này hết sức hùng tráng, biển huyết ưng khổng lồ dưới biển thiên lôi kia cũng bị nhấn chìm trong phút chốc.
Nên biết rằng đây là thiên khiếp, chỉ cần trong phạm vi của thiên kiếp, chỉ cần là sinh vật sống thì đều bị kéo đi ứng kiếp. Huyết ưng là sinh vật sống, chín tên Huyết Vu cũng là sinh vật sống, trong phạm vi thiên kiếp của Diệp Thành không hề có ngoại lệ, tất cả đều phải ứng kiếp.
Đương nhiên, chín phần huyết vu trong biển huyết ưng kia cũng không thể tránh nạn, chúng là vật chí âm, còn thiên lôi là vật chí dương, khắc tinh xuất hiện khiến chúng không thể trụ được lâu hơn và tan thành mây khói.
Phụt! Phụt!
Trong biển thiên lôi, Diệp Thành bị chém đến mức máu me tung toé, nhưng vào giây phút này hắn mới thực sự hiểu ra được lời nói của Thái Hư Cổ Long, cái gọi là thiên kiếp chính là đại chiêu quần công mà trên trời giáng xuống, nhưng chỉ cần là vật sống trong phạm vi thì không hề có ngoại lệ, tất cả đều trúng chiêu.
Sau một chưởng địch lại một đạo thiên lôi, Diệp Thành cố gắng trụ vững sau đó sát phạt vào giữa biển huyết ưng, hắn di chuyển, biển thiên lôi kia cũng theo đó mà di chuyển khiến những nơi hắn đi qua, cả đám huyết ưng rã đám kia cũng bị thiên lôi chém tới mức tan thành mây khói.
Bá đạo!
Diệp Thành đau đớn nhưng vẫn mỉm cười, sự bá đạo trong đại chiêu quần công của thiên kiếp bá đạo hơn những gì mà hắn tưởng tượng, huyết ưng dù có nhiều cũng chỉ là hạt cát dưới thiên lôi mà thôi.
Khốn khiếp!
Huyết Đồng trốn đi ở phía xa, hắn tức tối, hắn không thể ngờ Diệp Thành lại có thể phá được cục diện nhờ vào thiên kiếp.
Hắn là ai, hắn chính là sư đệ Đan hồn duy nhất của Đan Thần, sao chưa từng nghe tới thiên kiếp, thiên lôi giáng từ trên trời xuống quả thực hết sức đáng sợ.
Lúc này, kể cả là hắn cũng không dám tiến lên trước, nên biết rằng hắn ở cảnh giới Linh Hư, nếu tiến lên thì phải chịu thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư, nếu không trụ vững thì giây phút sau sẽ bị chém rã rời.
“Ngươi nhàn rỗi như vậy, ta phải kiếm việc cho ngươi làm mới được”, khi Huyết Đồng đang bị cơn phẫn nộ nhấn chìm thì giọng nói của Diệp Thành lại vang lên, hắn sát phạt tới, theo chiều di chuyển của Diệp Thành, biển thiên lôi cũng nhanh chóng di chuyển theo.
Thấy vậy, Huyết Đồng chợt biến sắc, hắn vội lùi về sau.
Chạy? Ngươi chạy được sao?
Diệp Thành hắng giọng, khí huyết sục sôi, hắn tăng nhanh tốc độ như một đạo kim quang sát phạt tới, tốc độ của biển thiên lôi kia nhanh chưa từng có.
Nên biết rằng đây là thiên kiếp của Diệp Thành, ở cả nghìn trượng xung quanh Diệp Thành chính là phạm vi của thiên kiếp, cũng có thể nói Diệp Thành chỉ cần kéo gần khoảng cách giữa mình và Huyết Đồng trong phạm vi nghìn trượng là có thể kéo hắn đi độ kiếp.
Rất nhanh sau đó, Huyết Đồng đang bỏ chạy đã bị kéo vào trong phạm vi thiên kiếp.
Rầm! Đùng! Roẹt!
Huyết Đồng vừa bị rơi vào phạm vi của thiên kiếp thì biển thiên kiếp đột nhiên mạnh hơn hẳn, đó là thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư.
Có điều thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư lại không liên quan gì đến Diệp Thành, hắn đọ thiên kiếp ở cảnh giới Chân Dương còn Huyết Đồng phải vượt qua thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư, đối với điểm này thì trời xanh lại rất công bằng, kiếp của ai người ấy độ.
Roẹt! Rầm!
Lúc này, Huyết Đồng thật sự thảm hại, lư đồng huyết sắc lơ lửng lập tức bị bay đi, không có lư đồng bảo vệ, từng đạo thiên lôi săn sóc hắn tận tình, cứ thế giáng vào người khiến xương và máu hắn nhơ nhuốc.
A…!
Huyết Đồng gào thét nhưng giây phút sau đó hắn lại bị đánh bay đi.
“Cho ngươi nếm trải thêm chút nữa”, Diệp Thành lại sát phạt tới, hắn không nói lời nào, cứ thế điên cuồng thi triển thần thông, chỉ cần là bí pháp hắn biết thì hắn không ngại ngần gì mà trút giận lên đầu Huyết Đồng.
Phụt! Rầm!
Lúc này, Huyết Đồng vốn dĩ đã rất thảm hại thì lại lần nữa gặp tai ương, nên biết rằng Diệp Thành hiện giờ đang trong biển thiên lôi nên đòn công kích của hắn mang theo uy lực của thiên lôi, bá đạo hơn không biết bao nhiêu lần so với bình thường.
“Tiểu tử, triệu gọi Đan Tổ Long Hồn của ngươi ra”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.
“Như vậy có được không chứ?”, Diệp Thành vội hỏi: “Đừng để bị thiên kiếp chém chết đấy”.
“Ngươi thì hiểu cái gì?”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Muốn khiến nó mạnh lên thì phải cho nó chịu tẩy lễ của thiên kiếp. Đúng rồi, còn hình nộm của ngươi cũng triệu gọi nó ra, dùng thiên kiếp tẩy luyện nó là điều tốt nhất”.
“Tin ngươi thêm một lần nữa”, một chưởng của Diệp Thành tung ra phá tan một đạo thiên lôi mạnh mẽ sau đó hắn nhẩm niệm triệu gọi hình nộm Tử Huyên và Đan Tổ Long Hồn trong thần hải ra ngoài.
Chương 363: Lại xuất đạo thân
Rầm! Đùng!
Một khi Đan Tổ Long Hồn xuất hiện, thiên kiếp lại mạnh hơn trông thấy, đó là lôi kiếp thuộc về Đan Tổ Long Hồn.
Gừ!
Đan Tổ Long Hồn điên cuồng gào thét, nghịch thiên xoay chuyển, nó oằn mình trong biển thiên lôi, từng đạo thiên lôi giáng xuống cơ thể khiến nó thương tích đầy mình, cũng vì vậy nên nó mới được niết bàn trong thiên lôi.
Ở phía khác, hình nộm Tử Huyên cũng được tôi luyện trong thiên lôi, nó là vật chết nhưng cơ thể lại không ngừng được tẩy lễ trong thiên lôi nên xung quanh cơ thể Tử Huyên lúc này là từng lớp lôi điện bao quanh.
“Thiên kiếp này đúng là thứ hay ho”, Diệp Thành trầm trồ.
Roẹt!
Hắn vừa dứt lời, thiên lôi trong vùng đan hải không triệu gọi mà đã nhảy ra ngoài khiến hắn giật thót tim.
Lại nhìn thiên lôi, nó không ngừng qua lại như con thoi giống như tìm được đồng loại, cứ thế nhảy nhót vả lại nó liên tục nhận lấy sức mạnh của thiên lôi.
Vốn dĩ nó cũng là một đạo trong thiên kiếp thiên lôi nhưng trong lần trước khi Diệp Thành độ kiếp nó lại tình cờ là tàn lưu trong cơ thể Diệp Thành, lần này thiên lôi của Diệp Thành ra ngoài để nhận lấy sức mạnh của thiên lôi mới, mặc dù khiến Diệp Thành bất ngờ nhưng hắn lại không quá kinh ngạc.
Điều khiến hắn kinh ngạc chính là sau khi thiên lôi không ngừng nhận lấy sức mạnh của phần sấm chớp kia thì nó lại huyễn hoá ra hình người.
Đúng, chính là hình người vả lại còn là hình người giống y hệt Diệp Thành.
“Ôi trời, thế này mà cũng được sao?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn.
Rầm!
Khi hắn còn đang hoang mang thì một đạo sấm sét đánh hắn bay đi, nhưng dù là vậy thì hắn vẫn tròn mắt nhìn hình người huyễn hoá từ thiên lôi kia, hình người đó có màu đen, toàn thân với thiên lôi bao quanh, nhờ có sự tôi luyện tẩy lễ của thiên kiếp mà nó tạo ra kì kinh bát mạch, tứ chi bách cốt, lục phủ ngũ tạng.
Có điều vẫn chưa hết. Thiên lôi ra ngoài chơi còn tiên hoả trong vùng đan hải cũng không chịu yên, nó cũng nhảy ra ngoài lướt qua lướt lại như con thoi trong biển thiên lôi và cũng được thiên lôi tẩy lễ tôi luyện.
Vả lại điều khiến Diệp Thành cảm thấy thú vị đó là đến tiên hoả cũng được tạo thành hình người, giống như thiên lôi, nó hiện ra thành hình Diệp Thành, những thứ hắn có đều được hoàn thiện nhờ có thiên kiếp, và khác với thiên lôi, tiên hoả rực cháy màu vàng kim càng hiện lên chói mắt hơn.
“Long gia…ngươi, ngươi có thể giải thích một chút được không?”, thấy thiên lôi và tiên hoả, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.
“Chúng đều có linh trí, cũng đều phong ngươi làm chủ, huyễn hoá thành hình người dưới thiên kiếp là điều bình thường”, Thái Hư Cổ Long nói rất thản nhiên: “Không phải lo, giống như vật trong trời đất, đã phong ngươi làm chủ thì đương nhiên là của ngươi, chỉ cần ngươi không chết thì không ai có thể cướp đi được”.
“Ngươi nói như vậy thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành thở phào, “nếu như một trận thiên kiếp giáng xuống khiến tiên hoả và thiên lôi biến mất thì mới là tổn hại nghiêm trọng”.
“Tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, ngươi đúng là kiếm được món hời lớn”, Thái Hư Cổ Long tấm tắc: “Chúng dù không mạnh như ngươi nhưng vậy cũng đã là hời rồi”.
“Vậy ta lại may mắn rồi”, Diệp Thành bật cười, trong lòng cảm thấy vui sướng.
So với những may mắn đến với Diệp Thành thì Huyết Đồng lại đen đủi thấy rõ. Đầu tóc hắn rũ rượi, bị sét đánh bay hết nơi này tới nơi nọ, cơ thể có vài lần suýt chút nữa bị sét đánh lìa nhưng hắn lại đỡ được.
Vả lại thiên kiếp càng lúc càng mạnh thì Diệp Thành cũng không trụ được nổi, hắn luôn trong trạng thái lờ mờ, bị từng đạo thiên lôi mạnh mẽ giáng xuống đến ngẩn người.
Cũng may thiên kiếp kéo dài chưa tới một canh giờ đã tan đi.
Bịch!
Diệp Thành ngã từ trên cao xuống tạo ra một cái hố sâu dưới mặt đất.
Bịch!
Ở một phía khác, Huyết Đồng cũng ngã xuống khiến một ngọn núi nhỏ cứ thế sụp đổ.
A…!
Rất nhanh sau đó, Huyết Đồng lảo đảo bò dậy, cơ thể hắn đầm đìa máu, phần đầu bị chém chỉ còn lại một nửa, trạng thái của hắn lúc này hết sức thê thảm, hắn hiện giờ giống như một tên ác ma bước ra từ địa ngục.
“Khốn khiếp, vẫn chưa thể giết chế ngươi”, Diệp Thành cũng bò dậy từ cái hố, trông hắn còn thảm hơn cả Huyết Đồng, cả cơ thể thảm hại, nhiều phần xương trắng hếu lộ ra trông hết sức kinh người.
Giết! Giết! Giết!
Huyết Đồng rít lên, hắn cầm lấy thanh kiếm huyết sắc lao tới.
“Cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, ta sợ ngươi sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn lập tức triệu gọi Tử Huyên, phân ra đạo thân, còn có tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân cũng nhảy ra ngoài, cứ thế xếp thành hàng trước mặt hắn.
Thấy vậy, Huyết Đồng sát khí đằng đằng lập tức dừng bước chân, trong cơ thể hắn cũng phân ra bốn tên huyết vu, tên nào tên nấy đều ở cảnh giới Linh Hư.
Đây là bốn tên Huyết Vu ở kiếp này tồn tại trong cơ thể hắn còn những tên khác về cơ bản đã thay hắn chống lại thiên kiếp, nếu không phải vậy thì hắn cũng không thể còn lại cái mạng cho tới lúc này.
“Giết cho ta”, Huyết Đồng gào thét, bốn tên huyết vu lần lượt xông về phía Tử Huyên.
“Giết cho ta”, phía này, Diệp Thành cũng lên giọng.
Rầm! Bịch! Bịch!
Hình nộm Tử Huyên ở cấp Địa tương ứng với cảnh giới Linh Hư của tu sĩ, cảnh giới Linh Hư thông thường không phải là đối thủ của nó, khả năng chiến đấu của nó rất mạnh, đánh đến mức tên huyết vu kia cũng không có đường phản công lại.
Nói tới đạo thân của Diệp Thành, vì bản tôn tiến giới tới cảnh giới Chân Dương nên sức mạnh của nó cũng tăng lên gấp bội, nó mạnh dị thường, các bí thuật cũng không thiếu, đánh đến mức tên Huyết Vu kia không có đường phản kháng.
So với Tử Huyên và đạo thân của Diệp Thành thì tiên hoả và thiên lôi rõ ràng yếu hơn nhiều.
Hình người mà chúng vừa ngưng tụ mặc dù cũng là đạo thân nhưng so với đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh chúng lại không có khả năng thi triển bí thuật thần thông hoặc có thể nói Diệp Thành vẫn chưa kịp dạy dỗ chúng vì vậy cả hai đã bị hai tên huyết vu chèn ép.
Chiến cục hiện giờ là như vậy, hai bên có hai người chiếm thế thượng phong.
Phía này, Huyết Đồng đã cầm lấy sát kiếm bổ nhào về phía Diệp Thành.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành mắng chửi, đó là thiên kiếp của hắn, hắn là nhân vật chính dẫn ra thiên lôi nên thương thế còn nặng hơn cả Huyết Đồng rất nhiều, đến đứng dậy cũng lảo đảo.
Chết đi!
Huyết Đồng chém nhát kiếm tới.
Gừ!
Đương lúc Diệp Thành đang cố gắng chống lại thì Đan Tổ Long Hồn xông ra khỏi thần hải, cơ thể nó đầy thương tích, dù chưa niết bàn xong nhưng vì Diệp Thành gặp khó khăn nên ý chí hộ chủ trong tiềm thức khiến nó xông ra ngoài.
Phụt!
Huyết Đồng lập tức bị Đan Tổ Long Hồn quất đuôi hất bay đi.
Gừ!
Đan Tổ Long Hồn gầm gừ, cơ thể khổng lồ của nó xoay chuyển, nó và Huyết Đồng đại chiến.
Cố gắng trụ vững!
Phía này, Diệp Thành vội quỳ dưới đất.
Rắc!
Rắc!
Ngay sau đó, tiếng xương cốt va lại với nhau vang lên, cơ thể Diệp Thành gần như tàn phế bốc ra làn khói xanh, những vết thương trên cơ thể liền lại với nhau bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cơ thể nhơ nhuốc máu nhờ có Man Hoang Luyện Thể lại lần nữa tái sinh huyết cốt.
Tiếp đó, một vòng xoáy linh lực khổng lồ xoay chuyển xung quanh Diệp Thành, nhờ có linh khí của đất trời mà sau khi thiên kiếp tẩy lễ, thông qua các lỗ chân lông thấm vào cơ thể Diệp Thành.
Ngoài ra, chín phần phân thân của Diệp Thành lúc này cũng phát huy sức mạnh hấp thu tinh nguyên đại địa và không ngừng truyền cho hắn.
Lúc này, cơ thể Diệp Thành giống như một cái thùng không đáy, nuốt trọn linh khí của đất trời, nhờ có Man Hoang Luyện Thể mà kì kinh bát mạch, tứ chi bách cốt của Diệp Thành đều được tái tạo hoàn toàn mới.
Và cũng vì Diệp Thành tiến giới nên chân khí trong vùng đan hải của hắn cũng nhanh chóng được chuyển hoá thành linh lực.
Chương 364: Bốn địch bốn
Rầm! Rầm! Đùng! Đoàng!
Khi hắn đang biến đổi thì trận đại chiến ở cách đó không xa vẫn diễn ra nảy lửa, Tử Huyên đã chém tên Huyết Vu kia còn đạo thân của Diệp Thành cũng đã chiến thắng, một chưởng đánh tan tên Huyết Vũ khác.
Tiên Hoả đạo thân và Thiên Lôi đạo thân lại bị đánh về nguyên hình, lần lượt quay về vùng đan hải của Diệp Thành giúp hắn tôi luyện linh lực.
Hai bên đều tổn thất hai người, Tử Huyên và đạo thân của Diệp Thành cùng đối đầu với hai tên Huyết Vu khác, trận đại chiến lại bắt đầu một lần nữa nhưng điều đáng nói hơn cả đó là đạo thân của Diệp Thành không trụ được lâu hơn.
Phía khác, Đan Tổ Long Hồn và Huyết Đồng đại chiến rất khốc liệt. Huyết Đồng dùng bí pháp cấm kị, thương thế toàn thân nhanh chóng được hồi phục, hắn chính là Đan Hồn, là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám thực thụ, cho dù hiện tại chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ ba nhưng thực lực vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Gừ! Gào!
Đan Tổ Long Hồn điên cuồng gào thét, nó oằn mình chiến đấu với Đan Hồn và liên tiếp bị thương.
Phía này, Diệp Thành vẫn đang biến đổi vì tiên hoả và thiên lôi quay lại nên tốc độ biến đổi của hắn nhanh hơn rất nhiều.
Lúc này, cơ thể thảm hại của hắn đã trở lại như ban đầu, nhẵn nhụi và còn có rất nhiều hiện tượng kì lạ xuất hiện. Khí tức Diệp Thành dồi dào mang theo tiếng gầm của rồng, cơ thể như được tôi tôi luyện như hoàng kim, quả thật rất bá đạo.
Phụt!
Ở phía khác, sau khi làn khói xanh tản đi, đạo thân của Diệp Thành tan biến nhưng trước khi tan biến nó cũng đã kịp giết tên Huyết Vu kia.
“Giết chết hắn cho ta”, thấy bên cạnh mình còn một nhân lực, Huyết Đồng lập tức ra lệnh.
Nghe vậy, tên Huyết Vu kia lập tức cầm sát kiếm huyết sắc lao về phía Diệp Thành. Tử Huyên định ngăn cản nhưng lại bị một tên Huyết Vu khác chặn lại, Đan Tổ Long Hồn muốn ứng cứu thì lại bị Huyết Đồng chặn đứng.
Chết đi!
Sau tiếng gằn của tên Huyết Vu kia, hắn đâm một kiếm xuyên không, cứ thế ép về phía Diệp Thành.
Bang! Keng!
Cảnh tượng Diệp Thành bị đâm xuyên đầu không hề xuất hiện, vào khoảnh khắc sát kiếm chỉ còn cách trán hắn ba tấc, hắn đột nhiên vung tay tóm luôn thanh sát kiếm không lệch một li khiến tên Huyết Vu kia dù có thi triển thực lực thế nào cũng không thể đâm trúng hắn.
Lúc này, đôi mắt Diệp Thành nhắm nghiền chợt mở ra, hai đạo thần mang bắn ra ngoài.
Cút!
Diệp Thành gằn giọng, bí pháp Cuồng Long Thiên Nộ mang theo uy lực của sấm sét khiến tên Huyết Vu kia trúng chiêu và bay ra khỏi đó.
Lần này, Diệp Thành đột nhiên đứng dậy cầm thanh Xích Tiêu trong tay.
Phong Thần Quyết!
Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn di chuyển như một cơn gió, nhanh đến mức không để lại tàn ảnh, một kiếm như thần mang mạnh mẽ vô cùng.
Lại nhìn tên Huyết Vu kia, vừa ngã ra đất còn chưa kịp đứng vững thì đã phải đối đầu với nhát kiếm tuyệt sát từ phía Diệp Thành.
Phụt!
Máu tươi bắn tung toé, phần trán của tên Huyết Vu kia bị một nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên và lập tức mất mạng, đến cả gào thét hắn cũng không thể thốt lên nổi tiếng cuối cùng.
“Tới lượt ngươi”, Diệp Thành cầm kiếm lao về phía Huyết Đồng, hiện giờ hắn đã tiến giới tới cảnh giới Chân Dương, khả năng chiến đấu mạnh lên trông thấy, hắn tự nhận nếu muốn khiến Huyết Đồng trọng thương vẫn là chuyện trong tầm tay.
Vả lại sau khi tu vi tiến giới, thọ nguyên của Diệp Thành cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều, có thể nói hắn có thể thi triển Tiên Luân Cấm Thuật rồi, có vương bài trong tay, hắn lại càng thêm tự tin.
Gừ!
Đan Tổ Long Hồn thương tích đầy mình đã được Diệp Thành triệu hồi về thần hải.
Giết!
Huyết Đồng đầu tóc rũ rượi, mặt mày tôi độc, một tay hắn đẩy ra một mảng huyết hải định nhấn chìm Diệp Thành.
“Một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám như ngươi còn chẳng thể sống nổi, hiện giờ chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ ba hãy còn kém xa”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn cũng vung tay, tiên hoả và thiên lôi xuất hiện ngưng tụ ra hoả hải thiên lôi nuốt trọn huyết hải của Huyết Đồng.
Bát hoang chưởng!
Diệp Thành giống như con mãnh thú hoang dã lao tới tung ra một chưởng bát hoang bá đạo. Huyết Đồng phẫn nộ, không kịp thi triển thần thông, hắn giơ tay tung ra một đạo đại ấn.
Rầm! Bịch!
Quyền chưởng va vào nhau, Diệp Thành lùi về sau một bước nhưng Huyết Đồng lại lảo đảo lùi sau bốn, năm bước mới đứng vững được.
“Không thể nào”, Huyết Đồng điên cuồng, hắn không thể chấp nhận được sự thật mình yếu thế hơn, nên biết rằng trong mắt hắn Diệp Thành vẫn luôn chỉ là con kiến mà thôi.
Bát hoang hàng long!
Phía này, Diệp Thành đã lại lần nữa xông tới, một chưởng bát hoang, một chưởng hàng long bá đạo đồng thời được tận dụng.
Huyết Đồng lại lần nữa đối kháng trong bị động và lại bị đánh lùi về sau.
Trấn áp cho ta!
Sau tiếng gằn phẫn nộ, đầu mày hắn ta xuất hiện một thanh sát kiếm màu đỏ bay về phía trán Diệp Thành.
Tiên Thiên Canh Khí!
Diệp Thành nhẩm niệm, trước hết hắn ngưng tụ ra áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ phần trán nên sát kiếm kia của Huyết Đồng không thể phá được phòng ngự của Tiên Thiên Canh Khí.
Lục mạch thần thông!
Giây phút này, Diệp Thành đột nhiên vung tay chỉ điểm vào cơ thể Huyết Đồng khiến cơ thể hắn bị chọc một lỗ thủng, máu tươi phun trào.
Thái cực diễn thiên!
Âm dương vô cực!
Huyết Đồng lảo đảo lùi về sau, còn chưa kịp đứng vững thì đòn công kích của Diệp Thành lại ập tới.
Phụt!
Huyết Đồng tiếp tục phun ra máu lùi về sau.
A!
Huyết Đồng gào thét phẫn nộ, hắn cố gắng đứng vững chỉ điểm về phía Diệp Thành. Diệp Thành không hề né tránh, hắn chịu đòn chỉ điểm đó của Huyết Đồng sau đó lật tay lấy ra roi đánh vào linh hồn, cứ thế quất vào đầu Huyết Đồng thật mạnh.
A…!
Huyết Đồng bị thương, phần đầu đau đớn dữ dội, hắn lảo đảo lùi về sau nhưng Diệp Thành lại không cho hắn thời gian, cứ xông lên là bị một roi quất xuống, còn chưa tỉnh táo lại lại phải chịu tiếp một roi khiến thất khiếu chảy máu, đến đứng còn không vững.
A…!
Chỉ một giây phút kịp hoàn hồn, Huyết Đồng di chyển tung một chưởng về phía Diệp Thành.
“Cho ngươi nhận về nhiều hơn”, Diệp Thành vừa đứng vững liền nhảy bật lên, cái roi trong tay và kiếm Xích Tiêu đã được thay thành Bá Long Đao, hắn dùng hai tay cầm chắc thanh đao giơ cao qua đầu.
Bát hoang chưởng!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, với tư thế một đao sẻ núi, một đạo đao mang màu vàng kim dài năm trượng cứ thế chém từ trên trời xuống.
Vả lại điều khiến Diệp Thành bất ngờ chính là khi dùng long đao thi triển bát hoang chưởng, uy lực càng bá đạo hơn, bí thuật bát hoang trảm với đao ý bên trong Bá Long Đao mang theo uy lực tuyết đối.
Phía này, Huyết Đồng tỉnh lại, thấy đao mang màu vàng kim kia thì mặt mày tái nhợt.
Hắn nhanh chóng lấy ra một cây côn màu đỏ như máu giơ cao qua đầu chặn lại.
Bang!
Một đao của Diệp Thành chém trúng cây côn huyết sắc phát ra âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau.
Bịch!
Ngay sau đó, Huyết Đồng bị chém tới mức nửa quỳ dưới đất, hắn vẫn có thể nghe thấy âm thanh tiếng xương từ bàn tay gãy rạn.
Phụt!
Giây phút sau đó, Huyết Đồng phun ra cả miệng máu.
A…!
Huyết Đồng gào thét, khí huyết sục sôi, hắn cố gắng đứng dậy lùi về sau.
Thế nhưng càng lùi càng lùi hắn lại cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.
Phụt!
Rồi một nhát sát kiếm đâm từ sau lưng hắn xuyên qua phần ngực trước.
Không sai, kẻ ra tay chính là Tử Huyên, nó đã tiêu diệt tên Huyết Vu thứ hai, khi Diệp Thành triệu gọi tới, nó đã giáng cho Huyết Đồng một đòn tuyệt sát, sự chú ý của Huyết Đồng đều đổ dồn về phía Diệp Thành nên không nhận ra Tử Huyên đã xuất hiện phía sau từ bao giờ.
“Không…không…không”, thấy Bá Long Đao trảm xuống một cánh lạnh lùng, đôi mắt của Huyết Đồng lồi hẳn ra, đôi đồng tử co lại như đầu mũi kim.
Hắn sợ rồi, thật sự sợ rồi, toàn thân lạnh toát, hắn như trông thấy tử thần đang vẫy tay với mình.
Giây phút này, hắn thật sự hối hận, hối hận vì đã quá tự đại, hắn tính kế với Thị Huyết Đạo Nhân lôi Diệp Thành ra khỏi khe nứt của không gian, hắn cho rằng hắn có thể giết chết được Diệp Thành một cách nhanh chóng để đoạt cơ thể hắn nhưng nào ngờ những đòn tấn công liên tiếp khiến tình thế thay đổi, hắn trở thành bên bị giết.
Diệp Thành có thể trông thấy rõ ràng vẻ mặt kinh ngạc của Huyết Đồng nhưng hắn không hề thương cảm, động tác vung đao cũng không vì bất cứ lí do gì mà do dự.
Phụt!
Sau màn mưa máu, phần đầu của Huyết Đồng bị chém rơi xuống đất.
Chương 365: Đang biến đổi
Giữa trời đất, sau khi đầu Huyết Đồng rơi xuống, nơi này chìm vào bầu không khí yên tĩnh.
Phù!
Diệp Thành thở phào một hơi, hắn lấy đi túi đựng đồ của Huyết Đồng sau đó không quên tế gọi ra tiên hoả đốt phần xác Huyết Đồng hoá thành hư vô, tránh hắn lại giở thủ đoạn dị thường sống lại.
Xong xuôi, Diệp Thành dọn dẹp chiến trường nhanh chóng rồi mới quay người biến mất trong đêm đen.
……..
Trong màn đêm yên tĩnh, lúc này một hàng ba trưởng lão đã tới đại điện của Đan Phủ, người nào người nấy mặc áo bào tím, bên trên áo bào tím còn có hai chữ viết hoa: Hạo Thiên.
“Không biết các vị đạo hữu đêm khuya tới đây là vì chuyện gì?”, ngay sau đó, một giọng cười ôn hoà vang lên, Đan Thần đi tới.
“Đan Thần đạo hữu, đêm khuya tới làm phiền xin lượng thứ”, vị trưởng lão đi đầu chắp tay hành lễ, cười nói: “Chúng tôi phụng mệnh gia chủ tới đón Hạo Thiên Trần Dạ”.
“Hắn đã đi rồi”.
“Đi…đi rồi?”
……..
Phía này, Diệp Thành đã tìm tới một khu rừng sâu, hắn nghỉ ngơi được một canh giờ rồi mới thở phào và từ từ mở mắt.
“Cảnh giới Chân Dương”, Diệp Thành khẽ nắm tay, hắn cảm nhận sức mạnh từ nắm tay và tinh nguyên dồi dào trong cơ thể, hắn bất giác mỉm cười, sức mạnh này khiến hắn cảm thấy hân hoan.
Diệp Thành vươn vai triệu gọi Tử Huyên.
Tử Huyên vẫn như trước, xuất hiện với vẻ mặt không hề có tình cảm, nó như cây lao đứng thẳng, đôi mắt vô hồn.
Mặc dù là hình nộm nhưng Diệp Thành nhớ rất rõ hình nộm của mình đã chém chết hai tên Huyết Vu ở cảnh giới linh hư, vả lại sau khi trải qua tẩy lễ của thiên kiếp, nó càng bất phàm hơn, cơ thể rắn chắc thấy rõ, bên cơ thể còn có từng đường lôi điện bao quanh.
“Tốt lắm, tốt lắm”, Diệp Thành mỉm cười hài lòng với hình nộm hiện tại.
Diệp Thành cất Tử Huyên đi và triệu gọi tiên hoả, thiên lôi.
Ngay sau đó, tiên hoả và thiên lôi huyễn hoá thành hình người, một hình người rực cháy nhờ ngọn lửa màu vàng kim, ánh sáng chói loá còn hình người khác với lôi điện màu đen khắp cơ thể, lúc này còn có thể nghe ra âm thanh roẹt roẹt trên cơ thể này.
Vả lại sau khi trải qua tẩy lễ của thiên kiếp, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tiên hoả và thiên lôi mạnh hơn rất nhiều, đặc biệt là thiên lôi vốn dĩ là một phần của thiên kiếp, lại nhận được sức mạnh từ sấm sét trong thiên kiếp nên càng trở nên bá đạo hơn.
“Tốt lắm”, Diệp Thành vỗ vào vai đạo thân tạo ra từ tiên hoả và thiên lôi: “Hôm nào đó ta sẽ dạy các ngươi cách thi triển bí pháp huyền thuật”.
Tiên hoả và thiên lôi mặc dù không thể nói chuyện nhưng lại có thể nghe hiểu ý của Diệp Thành, thấy Diệp Thành khen ngợi, cả hai nở nụ cười rồi hoá thân thành tiên hoả và thiên lôi chui vào vùng đan hải của Diệp Thành, chúng nhảy nhót trong đó như vẻ vui lắm.
Cuối cùng Diệp Thành đưa mắt nhìn vào thần hải của mình.
Trong thần hải, Đan Tổ Long Hồn vẫn đang uốn lượn trong đó, cơ thể khổng lồ với thương tích do thiên lôi để lại, lại có những vết thương do Huyết Đồng đánh ra.
Có điều nó đang biến thân, cơ thể thương tích đó từ từ liền lại, những vết thương còn có lôi điện bao quanh như thể đang niết bàn trùng sinh mang theo long uy và uy lực của sấm sét.
“Bảo vệ chủ nhân như vậy, thật là đáng quý”, Diệp Thành mỉm cười.
Hắn thu lại ánh mắt rồi lật tay lấy ra Bá Long Đao.
Vút! Vút! Vút!
Bá Long Đao vừa được lấy ra đã nghe được những âm thanh từ thanh đao phát ra, có sự xuất hiện của đao ý bá đạo, nó quả nhiên không hề đơn giản như vẻ bế ngoài. Mặc dù là trảm đao nhưng thanh đao này rất nặng, Diệp Thành nhớ rất rõ khi dùng Bá Long Đao thi triển bát hoang chưởng, uy lực bá đạo tuyệt đối.
“Bảo bối, đúng là bảo bối”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không quên dùng vạt áo lau đi thanh đao của mình.
Cất Bá Long Đao đi, Diệp Thành lấy túi đựng đồ của Huyết Đồng ra sau đó ngó nhìn vào bên trong.
Không thể phủ nhận bên trong túi đựng đồ của Huyết Đồng có quá nhiều thứ phát sáng, những gì cần có đều có, linh thạch, linh dịch, linh đan, binh khí, linh thảo linh quả, ngoài những thứ này ra thì còn có cả đan phương cổ xưa.
Có điều, điều khiến Diệp Thành cảm thấy tiếc nuối đó là hắn không hề thấy đan phương của linh đan năm vân, đối với luyện đan sư mà nói thì đan phương luyện đan cấp đó về cơ bản đều nằm trong đầu.
“Thu hoạch không tồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn cất túi đựng đồ của Huyết Đồng đi nhưng trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
Nếu không phải vào thời khắc then chốt hắn đột phá cảnh giới và dẫn ra được thiên kiếp thì rõ ràng hiện giờ hắn đã bị Huyết Đồng lấy mạng rồi.
“Đại nạn không chết ắt có phúc về sau”, Diệp Thành thầm nhủ.
Rầm!
Hắn vừa dứt lời thì một tiếng động kinh thiên động địa vang lên.
Rầm! Đùng!
Tiếp đó, tiếng động liên tiếp vang lên, nghe âm thanh từ xa vọng lại vả lại khoảng cách càng lúc càng gần hằn.
Phía này, Diệp Thành đã nhảy lên một ngọn núi nhỏ phóng tầm mắt nhìn ra xa, nhìn một biển lửa màu tím và một biển lửa huyết sắc đang trấn áp hư không bay đến đây, còn bóng hình màu tím kia và bóng hình màu huyết sắc kia đang đại chiến trong biển lửa.
Khi hai bóng hình này lại gần hơn, mắt trái của Diệp Thành nheo lại. Đột nhiên, mắt hắn sáng lên: “Từ Phúc trưởng lão, người cũng nhảy ra khỏi khe nứt của không gian rồi sao?”
Có điều khi nghĩ lại thì hắn cũng không mấy bất ngờ, đến cả Huyết Đồng khi tu vi giảm sút còn có thể nhảy ra ngoài huống hồ là Từ Phúc, và kẻ mặc huyết y đối đầu với Từ Phúc trưởng lão không cần nói cũng biết, đó chính là Thị Huyết Đạo Nhân.
“Thị Huyết, trả lại mạng đồ đệ của ta đây”, khi Diệp Thành đang đứng nhìn từ xa thì tiếng gằn phẫn nộ của Từ Phúc vang lên, ông ta thật sự tức tối, khí huyết toàn thân sục sôi, về cơ bản đều ở trạng thái tiến công, không hề gia tăng phòng ngự, giống như thể ông ta đã phát điên, chỉ tung ra đòn tấn công liên tiếp.
“Kẻ giết đồ nhi của ngươi là Huyết Đồng, tìm ta làm gì?”, Thị Huyết Đạo Nhân vừa chiến vừa bỏ chạy, mặc dù khả năng chiến đấu không hề kém cạnh so với Từ Phúc nhưng Từ Phúc liên tiếp tung ra những đại chiêu chí mạng khiến ông ta không dám liều mạng.
“Giết”, nghe vậy, đôi mắt Từ Phúc hằn lên từng tia máu, sát khí đằng đằng, ông ta vẫn theo cách đánh liều mạng, không giết chết Thị Huyết Đạo Nhân thì không ngừng tay.
“Ta không cần điên theo ngươi”, Thị Huyết Đạo Nhân tức tối, vừa chiến vừa bỏ chạy.
Rầm! Đùng!
Trong hư không, âm thanh dữ dội liên tiếp vang lên, từng đỉnh núi sụp đổ.
“Từ Phúc trưởng lão không phải đang nghĩ rằng mình chết rồi chứ?”, Diệp Thành nhìn Từ Phúc đang liều mạng trong không trung, hắn cảm thấy ngỡ ngàng nhưng nghe những lời của Từ Phúc nói trong lòng hắn chợt thấy ấm áp. Từ Phúc trưởng lão có thể vì hắn mà hi sinh tính mạng tới mức mất đi lí trí chỉ muốn giết Thị Huyết Đạo Nhân.
“Không được, ta phải ra tay giúp đỡ”, Diệp Thành không màng gì nữa, lập tức nhảy xuống núi, nép vào trong một vách núi hẻo lánh.
Phía xa, Từ Phúc và Thị Huyết Đạo Nhân đã đại chiến vào hư không, không thể phủ nhận trận huyết chiến của cả hai người hết sức khốc liệt.
Một bên, Thị Huyết Đạo Nhân đầu tóc rối bời, toàn thân đầm đìa máu, thương thế đầy mình, đặc biệt là phần sống lưng bị chém từng nhát sâu, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn còn có thể nhìn ra từng phần xương trắng hếu lộ liễu.
Một bên, Từ Phúc cũng không khá khẩm hơn là bao, phần ngực bị chỉ điểm tạo thành lỗ hổng khiến máu phun trào, toàn thân vô số thương tích.
“Ngươi định không chết không nghỉ sao?”, Thị Huyết Đạo Nhân toàn thân thảm hại gằn lên.
“Không phải ngươi chết thì là ta chết”, Từ Phúc gằn giọng, xoay chuyển biển lửa màu tím về phía Thị Huyết Đạo Nhân.
“Vậy thì chiến”, Thị Huyết Đạo Nhân tức tối nạt nại, ông ta phất vạt áo xoay chuyển biển lửa màu huyết hướng về phía Từ Phúc.
Rầm!
Biển lửa màu tím và màu huyết va vào nhau tạo ra tiếng động kinh thiên động địa khiến cho hư không phân ra phần trời đất nhuốm hai màu tím và đỏ.
Cả hai người liều mình đối kháng không ai chịu nhường ai, lúc này ai yếu thế hơn chắc chắn sẽ bị biển lửa kia nuốt trọn, cả hai liều mạng thiêu đốt tinh nguyên và khí huyết của mình.
“Đúng là cơ hội trời ban”, Diệp Thành lập tức xuất hiện.