-
Chương 346-350
Chương 346: Hạo Thiên Trần Dạ
Phía này, Diệp Thành lảo đảo đi về phía căn phòng trọ mình đã thuê từ trước.
Phía trước, một bóng hình mặc y phục màu huyết xuất hiện trong tầm mắt hắn, đó là một thiếu niên với mái tóc màu đỏ, móng tay rất dài, và quan trọng hơn cả là nụ cười của hắn cho người ta cảm giác rùng rợn.
Hắn chính là Huyết Đồng!
Từ xa, đôi mắt Diệp Thành nheo lại, đây chính là người mà hắn luôn hiếu kỳ kể từ khi đại hội đấu đan diễn ra cho tới nay, cảm giác quen thuộc mà tên này để lại cho Diệp Thành khiến hắn vẫn luôn có cảm giác đã gặp tên này ở đâu nhưng lại không nhớ rõ.
Cả hai người cứ thế đi đối đầu nhau nhưng lại lướt qua nhau.
“Ngươi sẽ chết rất thảm”, không biết từ bao giờ khi Huyết Đồng đi qua có một giọng nói khàn khàn vọng lại trong đầu Diệp Thành.
Diệp Thành bất giác nheo mắt, hắn đứng lại nhìn về phía Huyết Đồng và cũng trùng hợp tên Huyết Đồng kia quay đầu lại, trong đôi mắt đỏ ngầu kia mang theo cái nhìn u ám và nụ cười rùng rợn.
Diệp Thành cau mày, hắn thu lại ánh mắt, quay người biến mất trong dòng người.
Quay về căn phòng nghỉ củ tu sĩ, hắn đóng chặt cửa phòng sau đó lật tay lấy ra huyền cương và huyết thiết, tiếp đó là kiếm Xích Tiêu.
Cuối cùng, Diệp Thành triệu gọi chân hoả bao lấy huyền cương, huyền thiết cùng kiếm Xích Tiêu, hắn vận chuyển Binh Khí Quyết, liên tục đẩy huyền cương và huyền thiết vào trong kiếm Xích Tiêu và nhanh chóng tôi luyện.
……
Đêm khuya, Cơ Tuyết Băng đứng trong một tiểu viên lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao.
Phía sau cô ta có bóng đen lướt qua, lão già tóc xám lại lần nữa xuất hiện, đầu tiên lão hành lễ kính cẩn rồi mới hỏi bằng giọng thăm dò: “Thánh nữ, đã tra được thân phận thật sự của tên Trần Dạ đó rồi sao”.
“Hạo Thiên Trần Dạ?”, Diệp Thành khẽ nói bốn từ.
“Hạo Thiên?”, lão già tóc xám cau mày: “Người của nhà Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở?”
“Nửa thật nửa giả”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu: “Phái người đi điều tra Hạo Thiên thế gia, cho dù hắn không phải là người của nhà Hạo Thiên thế gia thì chắc chắn cũng liên quan tới Hạo Thiên thế gia”.
…….
Vút! Vút! Vút!
Trong căn phòng, tiếng kiếm vang lên liên hồi, huyền cương và huyền thiết được tiên hoả tôi luyện, cho dù kiếm Xích Tiêu không được đẩy chân khí vào thì cũng vang lên âm thanh vút vút và xuất hiện kiếm ảnh sắc lạnh.
Đây chính là kiệt tác trong ba canh giờ của Diệp Thành. Ngoài việc tôi luyện kiếm Xích Tiêu ra thì hắn còn đúc ra một thanh linh kiếm cho Tịch Nhan, trong đó cũng có huyền thiết và huyền cương, thậm chí là bất phàm.
Phù!
Diệp Thành thu lại linh kiếm, hắn thở phào một hơi, lật người nhảy lên giường, không tới một phút hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, khi trời vừa hửng sáng, Đan Thành đã nhộn nhịp người, tất cả đều đổ xô về phía hội trường diễn ra đại hội đấu đan.
Khi Diệp Thành tới đây thì nơi này đã là cả biển người rồi. Hắn vừa xuất hiện đã kéo theo sự chú ý của không ít người, tiếng xì xào bàn tán vang lên: “Đã điều tra rõ ràng rồi, tên này chính là người của nhà Hạo Thiên thế gia”.
“Hạo Thiên Trần Dạ?”
“Đã là người của Hạo Thiên thế gia, tên đầy đủ đương nhiên là Hạo Thiên Trần Dạ”.
“Có điều theo như ta biết thì Hạo Thiên thế gia không có luyện đan sư mà, vả lại gia chủ Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không có nhi tử, chỉ có ba nữ nhi”.
“Ngươi thật là thiển cận”, có người vuốt râu thở dài: “Nam nhân mà, tam thê tứ thiếp là chuyện thường tỉnh, theo ta thấy thì Hạo Thiên Trần Dạ có lẽ là con riêng của Hạo Thiên Huyền Chấn, chỉ là từ khi còn nhỏ đã được người ta bí mật nuôi dưỡng, mãi tới gần đây mới được cho về gia tộc”.
“Ừm, tám phần là như vậy”.
“Không biết Hạo Thiên Huyền Chấn nghe được tin này thì liệu có bị phu nhân của mình bóp chết không nữa”, nghe tiếng bàn tán tứ phương, Gia Cát Vũ ở vị trí ngồi vuốt râu nói ý tứ: “Ừm, tám phần sẽ bị”.
“Mới một ngày không gặp mà sao hắn đã trở thành Hạo Thiên Trần Dạ rồi?”, ở bên, Từ Phúc khẽ day trán: “Nếu bị bại lộ thân phận thì không biết Hạo Thiên Huyền Chấn có tới tận Hằng Nhạc tìm hắn không nữa?”
“Hắn nói rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn thôi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhướng vai.
“Hắn sinh ra đã là chuyện ngoài ý muốn rồi”.
“Ôi trời”, bên dưới, Diệp Thành day trán, hắn đương nhiên nghe thấy những tiếng bàn tán kia, trời đất chứng dám đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn.
Còn cái tên Hạo Thiên Trần Dạ là ai đồn ra thì hắn chỉ có thể nghĩ ra cái tên Cơ Tuyết Băng và lão già tóc xám kia thôi.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại đảo mắt quanh hội trường tìm bóng hình Cơ Tuyết Băng sau khi đã cải trang, cô ấy vẫn giống như thư sinh tĩnh lặng ngồi đó, khi Diệp Thành đưa mắt qua nhìn cũng vừa hay Cơ Tuyết Băng ngẩng đầu nhìn, hai người nhìn nhau và nhìn ra được ý tứ dù không nói ra lời.
“Biết trước đã nói Thiên Hạo thế gia rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm thu lại ánh mắt.
Có điều hắn lại không biết Thiên Hạo thế gia thực sự tồn tại ở Đại Sở, nếu hắn thật sự biết được điều này thì không biết vẻ mặt sẽ hài hước thế nào.
Nghĩ rồi hắn cứ thế nhảy lên chiến đài. Đập vào mắt hắn là ba tên phía Vi Văn Trác.
Có điều cả ba tên này hôm nay trông chẳng ra sao, một tên mắt đen như gấu trúc, tên nào tên nấy còn nhét cục bông ở mũi, mặt mày sưng phù cả lên, đặc biệt là Trần Vinh Vân, mặt còn méo hẳn đi.
“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn cả ba người.
“Bị người ta đánh mà”, Vi Văn Trác và Ly Chương bưng mặt, đau đớn ít lên, vừa nói vừa trừng mắt nhìn Trần Vinh Vân: “Đều tại tên tiện nhân như ngươi”.
“Có việc gì thế chứ?”, Diệp Thành cao hứng.
“Hôm qua tên này còn uống đến mức không biết trời đất đâu, đòi lôi cả Từ Nặc Nghiên lên trời kia mà, kết quả lại bị đánh làm liên luỵ cả bọn ta”.
“Đúng là thảm hại”.
“Ồ ồ, chuyện gì thế này?”, khi cả ba người đang nói chuyện thì giọng nói cười trên nỗi đau của người khác vang lên, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí đi tới nhìn cả ba một lượt từ đầu tới chân: “Nào nào, báo ứng sao?”
“Tối nay còn mời cơm không?”, cả ba tên không tỏ ra phẫn nộ mà lần lượt gãi tai.
Mời cơm!
Nghe hai từ này, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí tối sầm cả mặt lại, hai tên này đúng là cặp huynh đệ éo le, bữa cơm hôm qua phải bỏ ra hơn hai trăm nghìn linh thạch rồi.
“Thú vị đấy”, Diệp Thành xoa cằm.
“Hạo Thiên Trần Dạ, cái tên này thật bá đạo”, dứt lời, Từ Nặc Nghiên đi tới, đầu tiên là nhìn ba người phía Vi Văn Trác rồi mới mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Ngươi giấu kĩ đấy”.
“Cũng tạm”, Diệp Thành ho hắng.
“Người ta mà không nói thì ta còn không biết ba người phía Thi Nguyệt còn có đệ đệ nữa, đúng là bất ngờ”, Từ Nặc Nghiên xuýt xoa.
“Sao vậy? Cô nương quen với Hạo Thiên Thế Gia sao?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Quen, rất quen là đằng khác”, Từ Nặc Nghiên lấy ra một cái gương nhỏ, vừa nhìn vào gương vừa chỉnh lại tóc và nói: “Phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn trước đây là thánh sứ Thất Tịch của Thất Tịch Cung ta, ừm, cũng chính là sư phụ của ta, ngươi nói xem có trùng hợp không?”
“Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”, Diệp Thành day trán.
“Ê?”, phía này, Từ Nặc Nghiên tay cầm gương kéo vạt áo Diệp Thành cười nói: “Có phải ngươi quen với Cơ Vô Trần không?”
“Không quen lắm, sao vậy?”, Diệp Thành vừa nói vừa cầm bình rượu lên trút vào miệng.
“Còn sao nữa, tỷ đây thích hắn rồi”.
“Phụt”, Diệp Thành vừa uống ngụm rượu vào miệng đã phun ra hơn một trượng.
“Ngươi thái độ gì thế hả? Tỷ đây không xứng với hắn sao?”, Từ Nặc Nghiên bắt đầu liếc nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không mấy dễ chịu.
“Đợi chút”, Diệp Thành xoa cằm, hai con mắt hắn đảo đi đảo lại, trong đầu hiện lên hình ảnh hai nữ nhân thân thiết với nhau, rốt cục Từ Nặc Nghiên mặc đồ tân nương đẹp hay Cơ Tuyết Băng mặc đẹp đây, còn cảnh sau khi động phòng không biết phải diễn tả thế nào nữa.
“Mời mười bốn người lên đài”, khi Diệp Thành còn đang mải tưởng tượng thì lão già tóc bạc ở Đan Thành đã lên tiếng.
Chương 347: Trận tổng kết
Ông ta dứt lời, mấy người phía Diệp Thành không dám chậm trễ, lần lượt đi lên vân đài.
Vòng tổng kết quả là khác biệt, so với ba vòng trước thì vòng này thứ mà mỗi người cần dùng chính là vân đài do bí pháp tạo ra lơ lửng trong không trung với diện tích phải đến hai mươi trượng.
Vừa lên vân đài, Diệp Thành bắt đầu nhìn trái nhìn phải.
Được đấy, hai người ở gần hắn nhất đều là những đối thủ nặng kí, bên trái là huyết Đồng của Thị Huyết Điện, bên trái xa hơn một chút là Huyền Nữ đồ đệ của Đan Thần, còn bên phải chính là Thượng Quan Vân Khâu của nhà Thượng Quan.
Đợi tới khi cả mười bốn người đứng vào vị trí, trưởng lão mặc y phục trắng mới lên tiếng: “Vẫn như mọi năm, Đan Thần sẽ không đưa ra bất cứ đan phương hay nguyên liệu luyện đan nào, mọi người tự luyện chế, thấp nhất là linh đan bốn vân, không giới hạn linh đan cao cấp hơn, người luyện được linh đan với phẩm giới cao nhất sẽ là đan khôi trong đại hội đấu đan lần này”.
Rõ!
Mấy người phía Diệp Thành lần lượt gật đầu và lấy ra lư luyện đan của mình.
Phù!
Tất cả hít vào một hơi thật sâu và thở ra, kể cả là một người nhí nhảnh như Lạc Hi thì trên khuôn mặt cũng không tránh khỏi vẻ hồi hộp.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì hiện tại trong mười bốn người, cũng chỉ có Huyền Nữ và Huyết Đồng có cấp bậc linh hồn đạt tới cấp địa, những người còn lại về cơ bản đều ở cấp Huyền đỉnh phong.
Nếu theo như quy luật từ trước tới nay, muốn luyện ra được linh đan bốn vân thì cấp bậc linh hồn cần đạt tới cấp Địa cho nên mặc dù bọn họ đã vào được trận cuối cùng nhưng có thể luyện ra được linh đan bốn vân hay không thì chưa chắc.
Có điều mọi chuyện không bao giờ có tính tuyệt đối.
Từ Phúc từng nói Đan Vương năm xưa từng luyện ra được linh đan bốn vân khi linh hồn mới ở cấp Huyền, cũng không biết ở đây ngoài Huyền Nữ và Huyết Đồng ra thì mười hai luyện đan sư còn lại có thể phá được quy luật tự nhiên kia không.
Vù! Vù! Vù!
Mười bốn luyện đan sư bắt đầu triệu gọi chân hoả đẩy vào lư luyện đan. Diệp Thành cũng hành động, đẩy chân hoả vào trong lư, vừa làm nóng lư vừa liếc nhìn Huyền Nữ ở cách đó mấy chục trượng.
Cô ta là người có nét mặt điềm tĩnh nhất, thần sắc không hề thay đổi, vẻ mặt tự tin như thể biết rằng đan dược mà mình cần luyện là gì và nó sẽ là áp lực cho những luyện đan sư còn lại.
Diệp Thành lại rời mắt khỏi Huyền Nữ và nhìn Huyết Đồng, hắn đã bắt đầu cho linh thảo vào lư vả lại thủ pháp hết sức điêu luyện.
“Không biết có thể luyện ra linh đan bốn vân không”, Diệp Thành thu lại ánh mắt hắn lẩm bẩm rồi bắt đầu đặt nguyên liệu luyện đan lên vân đài, hắn hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu cho linh thảo vào trong lư.
Hội trường luyện đan im lặng, cũng không còn cảnh các luyện đan sư vừa luyện đan vừa nói chuyện như vài vòng trước.
Có điều ở vị trí theo dõi cuộc so tài, tiếng bàn tán lại vang lên.
“Nhìn đi, đan khôi của năm nay không phải là Huyền Nữ thì là Huyết Đồng”.
“Chỉ có cấp bậc linh hồn của bọn họ mới ở cấp Địa, những người khác mặc dù rất xuất sắc nhưng cấp bậc linh hồn lại không đạt tiêu chuẩn”.
“Nói không chừng xuất hiện kì tích ấy chứ”.
“Ta nói này Từ Phúc, hắn có thể luyện ra linh đan bốn vân không?”, ở vị trí ngồi, Gia Cát Vũ vừa nhấp chén rượu vừa lên tiếng hỏi.
“Không thể luyện được đâu”, Từ Phúc khẽ lắc đầu: “Khả năng luyện đan của hắn mặc dù cao nhưng cấp bậc linh hồn của hắn lại không đạt yêu cầu, mức độ phức tạp của linh đan bốn vân không phải một người với linh hồn ở cấp Huyền như hắn có thể luyện ra được”.
“Cũng chưa chắc”, Thượng Quan Ngọc Nhi bĩu môi: “Khi ở đại hội tam tông cũng không ai đánh giá cao hắn cả nhưng chẳng phải hắn vẫn đánh bại Huyền Linh Chi Thể sao?
“Con vẫn tin hắn có thể tạo ra kì tích”, Bích Du khẽ mỉm cười.
“Hi vọng là vậy”.
“Đan Thần, ông có nhìn ra thủ pháp luyện đan của tên Huyết Đồng kia có gì đặc biệt không?”, ở một bên, một lão già mặc y phục trắng quay sang nhìn Đan Thần.
“Rất giống người đó”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu.
“Chẳng trách”, một lão già mặc y phục trắng nheo mắt: “Hắn ta có lẽ là truyền nhân của người đó cũng nên, mặc dù cố gắng che đậy đi thủ pháp luyện đan của mình nhưng vẫn không thể thoát khỏi bóng dáng người đó được”.
“Nhìn đi”, Đan Thần khẽ vuốt râu: “Lần đại hội này có lẽ sẽ xảy ra biến cố, Huyết Đồng kia chính là kẻ địch mạnh nhất của Huyền Nữ”.
Vù!
Khi mọi người đang nói chuyện thì bên dưới vang lên âm thanh lư luyện đan rung lắc, bên phải Diệp Thành, Thượng Quan Vân Khâu vì không cẩn thận nên khiến linh thảo hoá thành tro bụi, lãng phí mất một phần nguyên liệu luyện đan.
Vù!
Ngay sau đó, âm thanh tiếng lư rung lắc ở phía đối diện cũng vang lên, đó là Ly Chương của Bắc Hải thế gia.
Vù! Vù! Vù!
Sau đó, liên tục có những âm thanh tiếng lư rung lắc vì nguyên nhân khác nhau nên lần luyện đan đầu tiên thất bại.
Phía này, Diệp Thành vẫn hết sức thận trọng kiểm soát ngọn lửa.
Vì tiên hoả có linh trí nên rất hiểu ý hắn, người và lửa tương thông khiến linh hồn của hắn không phải gánh chịu áp lực lớn như trong tưởng tượng, hắn tin chỉ cần ổn định ở trạng thái này thì có lẽ sẽ luyện ra được linh đan bốn vân.
Trong lúc này, hắn chốc chốc lại nhìn sang Huyền Nữ và Huyết Đồng, cả hai người hết sức thản nhiên, thủ pháp thuần thục, không hề vội vàng.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, hội trường luyện đan trầm lắng nhưng tiếng xì xào bàn tán ở bên ngoài lại vang lên không ngớt.
………
Ở Hằng Nhạc Tông lúc này trời còn chưa sáng tỏ.
Gừ!
Đột nhiên, một âm thanh dị thường vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông khiến tất cả các đệ tử và trưởng lão đều giật mình.
“Kí chủ xuất quan rồi?”, tất cả mọi người nhìn về nơi sâu nhất của Hằng Nhạc Tông, tiếng gầm phát ra từ nơi đó.
Gừ!
Lại một tiếng gầm nữa vang lên dữ dội và chấn động.
Bịch! Bịch! Bịch!
Ngay sau đó, trong không trung vang lên tiếng động dữ dội không nhanh cũng không chậm, rất có tiết tấu, đợi tới khi mọi người đưa mắt qua nhìn thì mới nhận ra âm thanh đó là do có người bước đi trong không trung, một bóng hình mờ ảo từ từ đi ra.
Người đó không phải ai khác mà chính là Doãn Chí Bình, toàn thân hắn có long khí, giữa trán còn có hoa văn hình rồng, mái tóc tung bay, mỗi một lọn tóc đều có ánh sáng bao quanh trông hết sức chói mắt.
Quan trọng hơn tất thảy là khí tức của hắn dồi dào hùng tráng khiến cho người ta tưởng rằng hắn không phải một con người mà là một con rồng.
“Sức mạnh này thật khiến ta phải hưng phấn”, Doãn Chí Bình nắm chặt tay cảm nhận sức mạnh dồi dào đó, khoé miệng hắn nhếch lên cười tôi độc.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong và nhếc miệng tàn nhẫn: “Diệp Thành, tên khốn khiếp, giờ đến lúc ta giết ngươi rồi, tông môn sẽ bảo vệ ta”.
……….
Vù!
Trên hội trường đấu đan, từ khi bắt đầu tới giờ đã là ba canh giờ, có lư luyện đan đã vỡ tung.
Đưa mắt nhìn xa hơn, Thượng Quan Vân Khuyết của nhà Thượng Quan sau khi bị vỡ lư luyện đan thì cũng phun ra máu, linh hồn phải gánh chịu áp lực nặng nề khiến mặt mày hắn tái nhợt.
Hắn đã mất đi ba phần nguyên liệu luyện đan và có thể nói hắn là người đầu tiên bị loại.
“Haiz”, ở vị trí ngồi, luyện đan sư Thượng Quan Vân Sơn của nhà Thượng Quan thở dài: “Xem ra đạo hành vẫn chưa đủ”.
“Tại sao lại là nhà Thượng Quan ta bị loại đầu tiên chứ”, ở một bên, Thượng Quan Ngọc Nhi than thở.
Choang!
Cô vừa dứt lời, trên hội trường lại có người bước ra, người này cũng đã lãng phí ba phần nguyên liệu luyện đan, và nếu nhìn kĩ thì đây chính là thiếu chủ Ly Chương của nhà Bắc Hải, hắn ta nghĩ rất thoáng, cứ thế vỗ mông và nhảy khỏi vân đài.
Choang!
Sau khi hắn rời đi, không tới ba phút, thiếu chủ của Huyền Thiên Thế Gia cũng bị vỡ lư luyện đan, mặc dù không bị thương nhưng cũng khiến Trần Vinh Vân ở cách đó không xa không khỏi kinh ngạc.
Choang! Choang!
Tiếp sau đó là hai âm thanh lần lượt vang lên, chính là từ phía Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, cả hai người đã lãng phí ba phần nguyên liệu và mất đi tư cách tham gia so tài.
Đáng chết!
Sắc mặt hai tên khó coi thấy rõ, quan trọng hơn cả là sau khi nhìn sang Diệp Thành, cả hai đều nghiến răng, bọn chúng thấy người ta vẫn đang luyện đan còn mình thì thất bại nên đương nhiên nóng mặt.
Vù! Choang!
Tiếp đó là hai âm thanh nữa vang lên, thiếu thành chủ Chú Kiếm Thành Trần Vinh Vân và Thánh Tử Âm Dương lần lượt thất bại.
Hừ! Thánh Tử Âm Dương hắng giọng, mặt mày tối sầm lại.
So với hắn thì Trần Vinh Vân lại thoải mái hơn, vả lại khi đứng dậy còn không quên hất đầu vuốt tóc và gửi nụ hôn gió tới tất cả những người đang xem cuộc so tài: Ta rất đẹp trai.
Chương 348: Liều một lần
Hiện giờ trên hội trường đấu đan cũng chỉ còn lại bảy người: Huyền Nữ và Lạc Hi của Đan Thành, Huyết Đồng của Thị Huyết Điện, thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên, Diệp Thành, thánh nữ Tinh Nguyệt và thánh tử Huyết Linh.
Khi thời gian trôi gần được bốn canh giờ, ngoài Huyền Nữ và Huyết Đồng ra thì sắc mặt những người còn lại đều không mấy dễ chịu, mặt mày ai đó đều tái nhợt đi, có lẽ vì linh hồn phải chịu gánh nặng lớn.
“Trụ không nổi nữa”, Lạc Hi lắc đầu tự giác dập đi chân hoả.
“Sao lại bỏ cuộc rồi”, những người theo dõi thấy vậy thì tỏ vẻ tiếc nuối.
“Cô bé biết mình có luyện tiếp thì vẫn thất bại cho nên rút lui trước”, có tiền bối lên tiếng.
“Cố gắng hết sức là được”, Đan Thần là sư phụ của Lạc Hi nên sau khi thấy ánh mắt áy náy của Lạc Hi, ông ta chỉ mỉm cười hiền từ.
Lạc Hi gãi đầu ngoan ngoãn đi xuống khỏi vân đài, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Huyền Nữ và Diệp Thành, cô cảm thấy bất ngờ khi Diệp Thành có thể trụ được tới bây giờ.
Sau khi Lạc Hi rời đi, thánh nữ Tinh Nguyệt cũng thu lại chân hoả, cô cũng giống với Lạc Hi, biết gánh nặng linh hồn của mình đang phải chịu đựng và biết mình không thể hoàn thành luyện đan nên tự giác rút lui.
Thánh nữ Tinh Nguyệt vừa thu lại chân hoả thì thánh tử Huyết Linh cũng không trụ được nữa, đầu óc mộng mị khiến hắn không thể kiểm soát được chân hoả, lư luyện đan vỡ tung.
Cũng may hắn đã có sự chuẩn bị từ trước nên không khiến mình bị thương, chỉ là khi đứng dậy khuôn mặt hắn lại tỏ vẻ khó chịu, hắn chỉ còn thiếu một chút nữa thôi: “Đúng là đáng chết, nếu không phải linh hồn của mình ở cấp Địa thì nhất định sẽ hoàn thành”.
Lúc này trên hội trường đấu đan, mười bốn người thì đã có mười người rời đi và còn lại bốn người.
“Thánh nữ Thất Tịch và Hạo Thiên Trần Dạ kia cũng được đấy”, những người quan sát trầm trồ.
“Linh hồn ở cấp Huyền có thể trụ được tới bây giờ đúng là không dễ gì”.
“Trông có vẻ như bọn họ không trụ được lâu nữa đâu”.
“So với bọn họ thì Huyền Nữ và Huyết Đồng lại trông có vẻ không hề có áp lực gì, không biết bọn họ có thể luyện ra đan dược gì thôi”, có luyện đan sư là lão bối nhìn Huyền Nữ và Huyết Đồng từ xa mà lên tiếng.
“Tiểu tử đó đúng là yêu nghiệt”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ tấm tắc.
“Có thể trụ được tới bây giờ mà không thất bại, tên tiểu tử này đúng là khiến ta phải bất ngờ”, ở bên, là sư phụ khai sáng cho Diệp Thành về luyện đan, Từ Phúc cũng tỏ vẻ ngỡ ngàng.
“Con nói rồi mà, hắn có lẽ sẽ tạo ra kì tích đó”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười, thấy Diệp Thành chưa thất bại, cô chợt quên đi luyện đan sư của gia tộc mình đã thất bại.
“Con cũng tin như vậy”, Bích Du mỉm cười.
“Không ổn”, trên chiến đài, Diệp Thành cau mày, mặc dù khuôn mặt hắn tái nhợt nhưng hắn vẫn đang trụ được, có điều chuyện mà hắn nói không ổn chính là cấp bậc của Thọ Nguyên Đan bốn vân mà hắn luyện.
“So với hai người kia, dù mình có luyện ra được linh đan bốn vân thì cấp bậc cũng không cao bằng bọn họ”, Diệp Thành liếc nhìn Huyền Nữ và Huyết Đồng.
Vù!
Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên ở phía đối diện đã bị vỡ lư luyện đan, viên đan dược vừa hình thành thì linh thảo hoá thành tro bụi.
Haiz!
Từ Nặc Nghiên thở dài, cô lảo đảo một lúc, đầu óc choáng váng, cơn đau đớn đến từ linh hồn khiến khoé miệng cô có dòng máu chảy ra.
“Hạo Thiên Trần Dạ, ngươi cũng không đơn giản nhỉ?”, trước khi xuống khỏi hội trường, Từ Nặc Nghiên không quên liếc nhìn Diệp Thành ở phía đối diện.
Phù!
Thấy Từ Nặc Nghiên thất bại rời cuộc thi, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu: “Kém nhất thì cũng là người thứ ba, liều thôi”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lật tay lấy ra rất nhiều linh thảo luyện đan, đó là những nguyên liệu để luyện ra Tục Mệnh Đan.
Không sai, hắn có hai mục đích, vừa luyện chế ra Thọ Nguyên Đan bốn vân vừa luyện chế Tục Mệnh Đan bốn vân, muốn lấy số lượng để chiến thắng, khiến Huyền Nữ và Huyết Đồng trở tay không kịp. Mặc dù hắn không biết ưu thế về số lượng có là tiêu chuẩn để đánh giá người chiến thắng hay không nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
Có điều chuyện này cũng không phải nói chơi.
Nên biết rằng hắn có thể miễn cưỡng luyện ra được linh đan bốn vân, nếu phân tâm luyện chế ra hai viên linh đan bốn vân cùng lúc thì gánh nặng mà linh hồn phải chịu đựng đương nhiên nhiều gấp hai lần, hắn thậm chí còn không biết mình có thể trụ tới lúc nào.
Có điều Diệp Thành biết rõ rằng cùng lắm hắn cũng đứng thứ ba, có gì phải sợ mà không liều một phen?
Hắn liều mạng như vậy đương nhiên là vì có thể ở thêm một hai ngày trong Vạn Đan Bảo Điển của Đan Thành, nên biết rằng đó là tâm huyết của đan tổ và Đan Vương, đó là bảo tàng vô giá.
Ngay sau đó khuôn mặt Diệp Thành càng tái nhợt hơn, cơn đau đớn từ linh hồn khiến hắn không khỏi thở dài.
Phía này, Huyền Nữ ở cách hắn hơn hai mươi trượng chốc chốc lại nheo mắt nhìn hắn, vẻ mặt bất ngờ: “Hắn là quái thai gì chứ, sao có thể trụ được đến bây giờ, đúng là đã đánh giá thấp hắn ta rồi”.
Sau khi thu lại ánh mắt, cô ta liếc nhìn Huyết Đồng cách mình hai mươi trượng, hắn ta vẫn không hề tỏ ra căng thẳng mà thong thả luyện đan.
Khi Huyền Nữ nhìn hắn thì hắn cũng hơi ngẩng đầu, khoé miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn khiến người ta rợn người.
“Ta không cần dùng hết sức, chỉ cần thắng ngươi là được”, theo Huyết Đồng thấy thì đối thủ của hắn từ đầu tới cuối chỉ có một mình Huyền Nữ của Đan Thành mà thôi.
Còn Diệp Thành, một kẻ mà cấp bậc linh hồn mới ở cấp Huyền thì không đáng để hắn phải chú ý.
Hự…!
Phía này, Diệp Thành rên rỉ, đầu hắn choáng váng khiến thị lực kém đi, nếu không phải tiên hoả có linh trí giúp hắn trụ vững thì hắn đã thất bại từ lâu rồi.
“Không ổn, chắc chắn không thể hoàn thành”, Diệp Thành nghiến răng, Thọ Nguyên Đan bốn vân đã bước đầu hiện ra hình dáng, chỉ đợi dung đan nhưng Tục Mệnh Đan còn chưa hình thành được một nửa.
Hắn cần phải cân bằng tốt, cần sức mạnh linh hồn mạnh mẽ để trụ vững nhưng trạng thái lúc này của hắn rõ ràng là không trụ được nổi tới lúc đó.
Vù!
Đúng lúc này, lư luyện đan của Huyền Nữ ở cách đó hơn hai mươi trượng chợt rung lên, một viên đan dược bay ra ngoài lơ lửng trong không trung.
Viên đan dược đó có màu xanh, trên bề mặt đan còn có vân khí màu xanh bao quanh, mùi hương đan dược thơm nồng bay khắp hội trường khiến người ta ngửi mà có cảm giác khoan khoái, đặc biệt là bốn đường vân trên linh đan thật sự choán mắt người nhìn.
“Đó là Ngọc Linh Đan bốn vân”, có lão bối luyện đan sư trầm trồ lên tiếng.
“Đây chính là linh dược bồi bổ cho linh hồn”, rất nhiều người sáng mắt lên, đan dược phân rất nhiều loại nhưng đan dược bồi bổ linh hồn và đan dược tăng tuổi thọ là loại quý hiếm nhất và có giá trị đắt hơn những đan dược cùng cấp.
“Huyền Nữ đúng là bất phàm, Ngọc Linh Đan bốn vân cần luyện chế hết sức phức tạp, thế mà cô ấy luyện một lần đã thành công”.
“Không biết có thể dẫn ra mấy đạo linh hồn?”
Vù!
Ngay sau đó, ngọc linh đan bốn vân của Huyền Nữ lay động, giáng xuống ba đạo đan hồn và không ngừng xoay chuyển quanh viên linh đan bốn vân, cuối cùng nó dung hoà vào Ngọc Linh Đan bốn vân.
“Có thể dẫn ra ba đạo linh hồn liền”, có vị lão bối ngỡ ngàng.
Giới luyện đan phân biệt rất rạch ròi cấp bậc đan dược, mặc dù lấy số lượng vân trên linh đan để đánh giá nhưng có một tiểu chuẩn nữa đó chính là đan hồn.
Thông thường, sau khi linh đan ra khỏi lò đều dẫn ra đan hồn nhưng có thể tạo ra mấy đạo thì phải xem phẩm giới của linh đan, đương nhiên đan hồn càng nhiều thì phẩm giới càng cao.
Phù!
Nhìn Ngọc Linh Đan bốn vân lấp lánh, Huyền Nữ mỉm cười như cảm thấy mãn nguyện với đan dược mà mình luyện ra.
Thế rồi cô liếc nhìn sang Huyết Đồng, mặc dù biết Huyền Nữ đang nhìn mình nhưng Huyết Đồng vẫn cười u ám: “Ba đạo linh hồn sao? Nói vậy thì ta chỉ cần nhiều hơn ngươi một đạo là đã thắng rồi. Đan Thần, ta đã đánh giá cao đồ đệ của ngươi rồi, xem ra ta căn bản không cần dùng hết sức”.
Nói rồi, hắn ta vỗ vào lư luyện đan.
Ngay sau đó, một viên đan dược màu đỏ huyết bay ra khỏi lư kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Chương 349: Hi vọng
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, đan dược được Huyết Đồng luyện ra lơ lửng trong không trung.
Đó là viên đan dược màu đỏ như máu, trông y như đôi mắt đỏ ngầu của Huyế Đồng, nó còn mang mùi máu tanh phảng phất trong không khí, có điều viên đan dược này lại tinh tuý dị thường.
“Tôi huyết đan bốn vân”, có tiền bối luyện đan sư ngạc nhiên.
“Là tôi huyết đan bốn vân, phương pháp luyện chế viên đan dược này không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao? Đây là đan dược tôi luyện huyết mạch đấy”.
“Huyết Đồng quả nhiên không hề đơn giản”.
“Xem viên đan dược mà hắn luyện ra có thể phát ra được mấy đạo đan hồn”, lúc này, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía này.
Vù!
Chỉ nghe thấy tôi huyết đan bốn vân khẽ rung lên, giáng bốn đạo đan hồn từ trên trời xuống.
“Là bốn đạo”, tiếng trầm trồ vang lên liên tiếp.
“Còn nhiều hơn Huyền Nữ một đạo”.
“Nói vậy thì Huyền Nữ đã bại dưới tay Huyết Đồng rồi? Nói vậy thì Huyết Đồng chính là đan khôi của đại hội đấu đan năm nay rồi”.
“Huyền Nữ bại rồi”.
“Bại một cách thảm hại”, trên vị trí ngồi, Từ Phúc xuýt xoa nhìn về phía mấy người Đan Thần.
“Mặc dù bất ngờ nhưng cũng trong dự đoán”, trên vị trí ngồi, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu nhìn Huyết Đồng, ánh mắt ông ta càng trở nên xa xăm hơn.
“Để Huyết Đồng làm bớt đi nhuệ khí của Huyền Nữ cũng tốt”, mặc dù không vui vẻ gì nhưng vị trưởng lão tóc bạc bên cạnh Đan Thần vẫn lựa chọn dùng lý do này để tự an ủi mình vì Huyền Nữ đã bại rồi.
“Để Thị Huyết Điện dành đan khôi rồi, thật khó chịu”, một vị trưởng lão tóc bạc có phần không cam lòng, tức tối vỗ vào ghế.
“Đan Thần, Đan Vương, Đan Thành, truyền nhân của Đan Phủ lại bại dưới tay luyện đan sư của Thị Huyết Điện, đúng là sự sỉ nhục lớn”.
Trên vân đài, Huyền Nữ thẫn thờ nhìn vào viên tôi huyết đan bốn vân đang lơ lửng trong không trung, bốn đạo đan hồn đó thật sự choán mắt người nhìn khiến sắc mặt cô ta tái đi, sự cao ngạo của Huyền Nữ đã phải chịu đòn đả kích mà trước nay chưa từng có.
“Mình…mình bại rồi sao?”, Huyền Nữ há hốc miệng, bàn tay run rẩy nắm chặt lại, có lẽ vì dùng lực quá mạnh nên bàn tay đã chảy máu.
“Mình bại rồi”, Huyền Nữ lại lần nữa lẩm bẩm, cô bặm môi chảy máu, cô không thể nào chấp nhận sự thật này, truyền nhân của Đan Thần, Đan Chi Huyền Nữ bại rồi.
“Ngươi còn kém xa”, Huyết Đồng nghiêng đầu nở nụ cười tàn bạo.
Nghe vậy, Huyền Nữ bất giác run lên, sự thảm bại này khiến cô không còn lời nào để nói.
Hừ!
Huyết Đồng cười lạnh lùng hướng ánh mắt nhìn Diệp Thành ở phía xa: “Đến Đan Chi Huyền Nữ còn bại, còn không mau công bố kết quả đi? Đan Thành cũng chỉ đến thế mà thôi”.
“Vội gì chứ?”, Đan Thần thản nhiên lên tiếng: “Đấu đan vẫn chưa kết thúc, Trần Dạ tiểu hữu còn đang luyện đan mà”.
“Hắn?”, Huyết Đồng hắng giọng lạnh lùng: “Ông cho rằng dựa vào hắn mà có thể thắng được ta sao? Thật nực cười?”
Có điều tất cả mọi người có mặt đều không buồn quan tâm tới Diệp Thành, trước đó vì đan dược của Huyết Đồng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người mà mọi người quên đi trên vân đài vẫn còn có một người chưa thất bại rút lui đó chính là Diệp Thành.
“Cố gắng, cố gắng”, Diệp Thành thầm nhủ trong lòng, mặc dù cơ thể hắn đang run lên dữ dội nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.
“Tiểu tử này cũng trụ giỏi đấy”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác tấm tắc nhìn Diệp Thành trên chiến đài.
“Sức mạnh linh hồn của hắn ở cấp Huyền sao?”, thánh nữ Tinh Nguyệt khẽ cau mày.
“Hắn là quái thai gì chứ?”, thánh tử Âm Dương và thánh tử Huyết Linh tối sầm mặt lại.
“Đáng chết”, sắc mặt của Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí càng tôi độc hơn, chúng không cho phép kẻ mà mình coi thường lại mạnh hơn mình vả lại hiện giờ xem ra kẻ vẫn còn trụ được tới bây giờ quả thực mạnh hơn hai người bọn chúng.
“Trần Dạ ca ca, huynh phải cố lên”, Lạc Hi nắm chặt tay làm bộ dạng cầu nguyện.
“Ta nói này Từ Phúc, ngươi rốt cục có hiểu đồ đệ của mình không vậy?”, Gia Cát Vũ chốc chốc lại quay sang nhìn Từ Phúc: “Tên tiểu tử này định nghịch thiên sao, trụ được tới giờ mà vẫn chưa bại”.
“Con cũng thấy khó hiểu”, Từ Phúc gãi đầu. Sự thể hiện của Diệp Thành ngày hôm nay thực sự đã vượt qua mọi dự liệu của ông ta, cho tới bây giờ ông ta cũng không dám tin Diệp Thành mới luyện đan được hai, ba tháng đã có thể giỏi tới mức này.
“Con tin hắn có thể tạo ra kì tích giống như ở đại hội tam tông”, Thượng Quan Ngọc Nhi hít vào một hơi thật sâu.
“Không biết tự lượng sức mình”, Huyết Đồng cười nhạt nhìn Diệp Thành: “Có nỗ lực thế nào thì cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi”.
“Hạo Thiên Trần Dạ”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành và lẩm nhẩm, nhìn bóng lưng quật cường đó của Diệp Thành khiến cô không khỏi nghĩ về một người, đó là chàng thanh niên dù có chết cũng không chịu khuất phục trên chiến đài.
Trong chốc lát, đôi mắt Cơ Tuyết Băng chợt nheo lại, nhìn Diệp Thành say mê: “Hai người thật sự giống nhau”.
“Mặc dù ta rất ngưỡng mộ nghị lực của hắn nhưng đan dược cần linh hồn ở cấp Huyền mới luyện ra được nên muốn đánh bại Tôi Huyết Đan bốn vân mà Đan Hồn tạo ra gần như là không thể”, một lão già tóc bạc ở Đan Thành lắc đầu bất lực.
“Từ bao giờ mà Đan Thành lại suy sụp thế này, lại phải đem hi vọng gửi gắm vào một tiểu bối mà linh hồn mới ở cấp Huyền”.
“Hi vọng hắn có thể tạo ra kì tích, chí ít thì chúng ta còn có thể giữ được danh dự cho Đan Thành”, một trưởng lão khác hít vào một hơi thật sâu, nói.
“Sao có thể?”, Đan Thần vẫn luôn trầm ngâm, đôi mắt ông ta hơi nheo lại, cứ thế chăm chú quan sát lư luyện đan của Diệp Thành giống như nhìn thấy một bí mật nào đó khiến một người có trải nghiệm như ông ta cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Trên vân đài, Huyền Nữ cũng đang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt có hơi tái đi, cô lẩm bẩm: “Xin lỗi, là ta đã đánh giá ngươi thấp rồi”.
Hiện giờ Huyền Nữ đã bại một cách thảm hại, đan dược mà cô vẫn luôn tự hào lại bại dưới tay Huyết Đồng còn nghị lực của cô lại bại dưới tay Diệp Thành. Huyền Nữ tự nhận nếu với linh hồn ở cấp Huyền thì cô chắc chắn sẽ không trụ được tới bây giờ.
“Xin ngươi, cố gắng xoay chuyển tình thế thay Đan Thành”, Huyền Nữ cũng chắp hai tay làm tư thế cầu nguyện.
Cô cảm nhận được mình có phần nực cười vì hành động của mình hiện giờ như một sự châm biếm.
Từ trước tới giờ cô chưa hề nhìn Diệp Thành, chỉ cho rằng hắn là một tên kém cỏi, vẫn luôn trêu ghẹo Lạc Hi ngây thơ. Thế nhưng, hiện giờ xem ra hắn không những không phải là tên kém cỏi mà là một người khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc. Nghị lực như vậy, khả năng như vậy thật sự đã giẫm đạp lên sự cao ngạo của cô ta.
Huyền Nữ thật lực phản đối Diệp Thành gia nhập vào Đan Thành nhưng hiện giờ cô lại đặt mọi hi vọng vào người thanh niên mà trước nay mình luôn coi thường.
Lúc này, cho dù ở hội trường luyện đan hay ở những vị trí ngồi quan sát thì đều chìm vào không khí tĩnh lặng, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Diệp Thành – người đeo mặt nạ với mái tóc trắng tung bay.
“Không đủ, vẫn không đủ”, trên vân dài, lỗ mũi, tai, khoé miệng, khoé mắt của Diệp Thành đều chảy máu, khuôn mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, hắn đứng còn không vững, rõ ràng hắn đang lấy mạng sống của mình ra để luyện đan.
Diệp Thành có thể trụ được tới bây giờ không những nhờ vào tiên hoả và một phần sức mạnh nguyên thần trong linh hồn mình mà quan trọng hơn cả là nghị lực của hắn, nếu đổi thành một người nào đó không đủ kiên trì thì e rằng đã bại từ lâu rồi.
Chương 350: Song đan kinh người
Vù! Vù! Vù!
Dưới con mắt của tất cả mọi người, lư luyện đan của Diệp Thành cũng như cơ thể hắn rung lên bất định, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Lúc này, ai nấy đều thót tim.
Choang!
Cuối cùng, một tiếng động phá tan bầu không khí tĩnh lặng và vang lên chói tai, lư luyện đan của Diệp Thành nổ tung.
Haiz!
Thấy lư luyện đan của Diệp Thành nổ tung, rất nhiều người thở dài: “Cuối cùng hắn cũng không thể phá được sự ràng buộc về linh hồn ở cấp Huyền mà luyện chế ra được linh đan bốn vân”.
“Hi vọng cuối cùng của Đan Thành dập tắt rồi”, có lão bối luyện đan sư lắc đầu bất lực.
“Đan khôi lần này là Huyết Đồng của Thị Huyết Điện rồi”.
“Haiz”, Từ Phúc thở dài, chỉ là ông ta không hề thất vọng mà lại tỏ ra hết sức kinh ngạc: “Tiểu tử này mặc dù ngươi chưa từng luyện ra được linh đan bốn vân nhưng thực lực của ngươi quả thực khiến ta phải bất ngờ”.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc”, Gia Cát Vũ thở dài.
“Hắn mới luyện đan được hai, ba tháng, có thể trụ được tới bây giờ đã là đáng tự hào rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười.
“Nếu cho hắn đủ thời gian thì nhất định có thể vượt qua tiền bối Đan Thần”, Bích Du mỉm cười, không hề cảm thấy tiếc nuối vì sự thất bại của Diệp Thành, ngược lại cô còn cảm thấy tin tưởng hắn hơn.
“Danh dự của Đan Thành coi như đổ sông đổ bể”, rất nhiều trưởng lão của Đan Thành lắc đầu: “Ta thật cảm thấy hổ thẹn với đan tổ Đan Vương”.
“Là lỗi tại con”, trên vân đài, Huyền Nữ bặm môi, cô lại lần nữa nắm chặt tay đến bật máu: “Là con quá cao ngạo, quá tự tin”.
Trên vân đài, Huyết Đồng của Thị Huyết Điện lại lần nữa nhìn Đan Thần với ánh mắt hào hứng, hắn nhếch miệng cười lạnh lùng: “Lần này các ông còn chưa từ bỏ hi vọng sao?”
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ đồn về phía Đan Thần.
Lại nhìn về Đan Thần, có vẻ như ông ta không hề cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người, đôi mắt cứ thế nhìn vào lớp khói đen đang bốc ra từ lư luyện đan của Diệp Thành, khuôn mặt rõ vẻ kinh ngạc.
“Ông ấy nhìn gì vậy nhỉ?”, thấy trạng thái bất thường của Đan Thần, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào không trung.
Khi nhìn vào không trung, từ già tới trẻ, không kể tu vi ở cảnh giới nào đều kinh ngạc đứng dậy, vẻ mặt không sao tin nổi.
Chỉ thấy trong làn khói đen đang bốc lên kia có hai luồng ánh sáng một tím một xanh hiện lên, đợi làn khói tản dần đi thì mới hiện ra cảnh tượng rõ ràng, đó là đan dược, là hai viên đan dược và cả hai viên đều có bốn vân.
“Ôi trời”, sau tiếng trầm trồ, cả hội trường như bùng nổ.
“Ta không nhìn nhầm chứ? Hai…hai viên linh đan bốn vân?”
“Linh hồn của hắn mới ở cấp Huyền, một lư luyện ra hai viên đan dược phải chịu áp lực về linh hồn tới mức nào chứ? Chẳng trách mà hắn mất nhiều thời gian như vậy, hoá ra thứ mà hắn luyện chế là hai viên linh đan”.
“Linh hồn ở cấp Huyền mà có thể luyện ra linh đan bốn vân và còn là hai viên linh đan bốn vân, hắn đã vượt qua cả truyền kì mà Đan Vương tạo ra năm xưa”.
“Hai viên, đó là hai viên linh đan bốn vân đấy”, Từ Phúc kích động, hai tay run run.
“Hắn đúng là yêu nghiệt mà, mẹ kiếp”, Gia Cát Vũ cũng kích động, cái bàn đá màu xanh cứ thế bị ông ta bẻ ra từng miếng.
“Con biết mà”, Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc vì đó chính là người thương trong lòng bọn họ.
“Đúng là kì tài cái thế, kì tài cái thế”, vài trưởng lão ở Đan Thành kích động đến mức run cả người.
“Sau này Đan Thành có người kế thừa rồi”, kể cả là Đan Thần cũng không khỏi bất ngờ mà hít vào một hơi thật sâu.
“Không thể nào, không thể”, Huyết Đồng nhìn vào không trung bằng con mắt không sao tin nổi.
“Ngươi bình tĩnh đi, ai thắng ai thua cũng chưa biết được”, Thị Huyết Đạo Nhân truyền âm cho hắn, mặc dù sắc mặt ông ta tôi độc nhưng cũng không thể che đi nổi sự kinh ngạc của mình.
“Hắn…hắn có thể luyện ra được hai viên linh đan bốn vân”, trên vân đài, Huyền Nữ thẫn thờ nhìn hai viên linh đan một tím một xanh, mặc dù nhỏ nhưng trong con mắt của cô hai viên linh đan đó lại vô cùng to lớn, vào giây phút này, sự cao ngạo của Huyền Nữ cũng không còn tồn tại.
Tất cả mọi người đều cùng nhìn về một hướng.
Lúc này, ai nấy đều biết rằng cho dù phẩm giới của hai viên linh đan mà Diệp Thành luyện ra không bằng Huyết Đồng thì hắn cũng là đan khôi không có gì phải hổ thèn, vì linh hồn của hắn mới chỉ ở cấp Huyền nhưng lại có thể luyện ra được hai viên linh đan bốn vân, phá đi kì tích mà Đan Vương lập nên năm xưa và tạo ra một truyền kì mới.
Phụt!
Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, hắn lảo đảo, cơ thể nhuốm máu tươi, trông bộ dạng Diệp Thành lúc này có vẻ như có thể ngã ra bất cứ lúc nào, hắn đã trụ tới giới hạn của bản thân rồi.
Có điều hắn biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc vì tiên hoả của hắn vẫn bao lấy hai viên linh đan kia.
Diệp Thành lảo đảo nhìn về phía Huyền Nữ cách đó hai mươi trượng: “Hai viên linh đan bốn vân này của ta có có thể đánh bại Huyết Đồng không?”
Huyền Nữ còn đang thẫn thờ, khi nghe Diệp Thành nói vậy thì bất giác giật mình.
“Không thể”, Huyền Nữ tỉnh táo lại, cô vội giải thích: “Chỉ có thể lựa chọn một trong hai viên, mặc dù ngươi có thể luyện ra được hai viên linh đan bốn vân nhưng cấp bậc của mỗi một viên lại không bằng một viên của Huyết Đồng, cái cần trong đấu đan chính là phẩm giới của đan dược chứ không phải số lượng linh đan, nếu đấu riêng từng linh đan thì ngươi vẫn thua hắn”.
Lời của Huyền Nữ vang vọng khiến rất nhiều luyện đan sư thở dài. Quả thực, đây chính là quy định của đại hội đấu đan, cái mà đại hội đấu đan cần chính là phẩm giới của đan dược chứ không phải là số lượng linh đan, nếu vậy thì mặc dù Diệp Thành tạo ra kì tích nhưng vẫn thua Huyết Đồng.
“Vậy phải liều thôi”, đương lúc mọi người thở dài thì Diệp Thành trên vân đài gằn lên.
Chỉ thấy hắn đem tiên hoả phân thành hai đạo, một tay kiểm soát một đạo tiên hoả, một đạo tiên hoả còn lại bao lấy viên linh đan Tục Mệnh Đan bốn vân, một đạo tiên hoả bao lấy Thọ Nguyên Đan bốn vân.
“Ngươi muốn làm gì?”, lúc này, tất cả mọi người đều tỏ ra bất ngờ, đến cả Đan Thần cũng không hiểu Diệp Thành định làm gì.
“Dù có vùng vẫy thì ngươi vẫn thua thôi”, Huyết Đồng nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt cay nghiệt, hắn không thể nhẫn nhịn, không thể nhẫn nhịn một tên hậu bỗi lại hơn mình, đó là sự sỉ nhục đối với hắn.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành kiểm soát Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân, cho cả hai viên lại gần nhau, cuối cùng hai viên linh đan tiếp xúc nhau nhưng rất nhanh chóng đã đẩy nhau.
Không sai, hắn liều thử thủ pháp luyện đan mà trước nay chưa từng thử đó chính là dung hoà hai viên đan dược vào với nhau.
Hắn không biết hai viên đan dược này có thể dung hoà hay không, cũng không biết sau khi dung hoà thì sẽ tạo ra loại đan dược gì và càng không biết phẩm giới của đan dược sau khi dung hoà có tăng lên hay không, nhưng hiện giờ chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách này cứu vãn tình thế đánh bại Huyết Đồng và Diệp Thành buộc phải thử.
Vù! Vù!
Hai viên đan dược rung lên và tự đẩy nhau.
“Chúng đều là đan dược tăng tuổi thọ, tại sao không thể dung hoà chứ?”, Diệp Thành gào thét vì hắn thật sự đã trụ tới giới hạn rồi, nếu không thể thành công thì chắc chắn thất bại.
“Hắn…hắn muốn dung hoà hai viên đan dược với nhau?”, nghe tiếng gào thét của Diệp Thành, rất nhiều trưởng lão sững người đưa mắt nhìn nhau, và họ có thể nhìn ra được sự ngỡ ngàng trong mắt đối phương.
“Hai viên đan dược có thể dung hoà sao?”
“Ai mà biết chứ? Dù sao thì ta cũng chưa từng thử”.
“Dung đan”, Đan Thần lẩm bẩm, trong đôi mắt hiện lên cái nhìn khác thường: “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, tiểu tử ngươi giỏi lắm, đến ta còn chưa từng thử, còn chưa từng nghĩ tới phương pháp này, sao ngươi có thể nghĩ ra nhỉ?”
Phía này, Diệp Thành lảo đảo đi về phía căn phòng trọ mình đã thuê từ trước.
Phía trước, một bóng hình mặc y phục màu huyết xuất hiện trong tầm mắt hắn, đó là một thiếu niên với mái tóc màu đỏ, móng tay rất dài, và quan trọng hơn cả là nụ cười của hắn cho người ta cảm giác rùng rợn.
Hắn chính là Huyết Đồng!
Từ xa, đôi mắt Diệp Thành nheo lại, đây chính là người mà hắn luôn hiếu kỳ kể từ khi đại hội đấu đan diễn ra cho tới nay, cảm giác quen thuộc mà tên này để lại cho Diệp Thành khiến hắn vẫn luôn có cảm giác đã gặp tên này ở đâu nhưng lại không nhớ rõ.
Cả hai người cứ thế đi đối đầu nhau nhưng lại lướt qua nhau.
“Ngươi sẽ chết rất thảm”, không biết từ bao giờ khi Huyết Đồng đi qua có một giọng nói khàn khàn vọng lại trong đầu Diệp Thành.
Diệp Thành bất giác nheo mắt, hắn đứng lại nhìn về phía Huyết Đồng và cũng trùng hợp tên Huyết Đồng kia quay đầu lại, trong đôi mắt đỏ ngầu kia mang theo cái nhìn u ám và nụ cười rùng rợn.
Diệp Thành cau mày, hắn thu lại ánh mắt, quay người biến mất trong dòng người.
Quay về căn phòng nghỉ củ tu sĩ, hắn đóng chặt cửa phòng sau đó lật tay lấy ra huyền cương và huyết thiết, tiếp đó là kiếm Xích Tiêu.
Cuối cùng, Diệp Thành triệu gọi chân hoả bao lấy huyền cương, huyền thiết cùng kiếm Xích Tiêu, hắn vận chuyển Binh Khí Quyết, liên tục đẩy huyền cương và huyền thiết vào trong kiếm Xích Tiêu và nhanh chóng tôi luyện.
……
Đêm khuya, Cơ Tuyết Băng đứng trong một tiểu viên lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao.
Phía sau cô ta có bóng đen lướt qua, lão già tóc xám lại lần nữa xuất hiện, đầu tiên lão hành lễ kính cẩn rồi mới hỏi bằng giọng thăm dò: “Thánh nữ, đã tra được thân phận thật sự của tên Trần Dạ đó rồi sao”.
“Hạo Thiên Trần Dạ?”, Diệp Thành khẽ nói bốn từ.
“Hạo Thiên?”, lão già tóc xám cau mày: “Người của nhà Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở?”
“Nửa thật nửa giả”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu: “Phái người đi điều tra Hạo Thiên thế gia, cho dù hắn không phải là người của nhà Hạo Thiên thế gia thì chắc chắn cũng liên quan tới Hạo Thiên thế gia”.
…….
Vút! Vút! Vút!
Trong căn phòng, tiếng kiếm vang lên liên hồi, huyền cương và huyền thiết được tiên hoả tôi luyện, cho dù kiếm Xích Tiêu không được đẩy chân khí vào thì cũng vang lên âm thanh vút vút và xuất hiện kiếm ảnh sắc lạnh.
Đây chính là kiệt tác trong ba canh giờ của Diệp Thành. Ngoài việc tôi luyện kiếm Xích Tiêu ra thì hắn còn đúc ra một thanh linh kiếm cho Tịch Nhan, trong đó cũng có huyền thiết và huyền cương, thậm chí là bất phàm.
Phù!
Diệp Thành thu lại linh kiếm, hắn thở phào một hơi, lật người nhảy lên giường, không tới một phút hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, khi trời vừa hửng sáng, Đan Thành đã nhộn nhịp người, tất cả đều đổ xô về phía hội trường diễn ra đại hội đấu đan.
Khi Diệp Thành tới đây thì nơi này đã là cả biển người rồi. Hắn vừa xuất hiện đã kéo theo sự chú ý của không ít người, tiếng xì xào bàn tán vang lên: “Đã điều tra rõ ràng rồi, tên này chính là người của nhà Hạo Thiên thế gia”.
“Hạo Thiên Trần Dạ?”
“Đã là người của Hạo Thiên thế gia, tên đầy đủ đương nhiên là Hạo Thiên Trần Dạ”.
“Có điều theo như ta biết thì Hạo Thiên thế gia không có luyện đan sư mà, vả lại gia chủ Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không có nhi tử, chỉ có ba nữ nhi”.
“Ngươi thật là thiển cận”, có người vuốt râu thở dài: “Nam nhân mà, tam thê tứ thiếp là chuyện thường tỉnh, theo ta thấy thì Hạo Thiên Trần Dạ có lẽ là con riêng của Hạo Thiên Huyền Chấn, chỉ là từ khi còn nhỏ đã được người ta bí mật nuôi dưỡng, mãi tới gần đây mới được cho về gia tộc”.
“Ừm, tám phần là như vậy”.
“Không biết Hạo Thiên Huyền Chấn nghe được tin này thì liệu có bị phu nhân của mình bóp chết không nữa”, nghe tiếng bàn tán tứ phương, Gia Cát Vũ ở vị trí ngồi vuốt râu nói ý tứ: “Ừm, tám phần sẽ bị”.
“Mới một ngày không gặp mà sao hắn đã trở thành Hạo Thiên Trần Dạ rồi?”, ở bên, Từ Phúc khẽ day trán: “Nếu bị bại lộ thân phận thì không biết Hạo Thiên Huyền Chấn có tới tận Hằng Nhạc tìm hắn không nữa?”
“Hắn nói rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn thôi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhướng vai.
“Hắn sinh ra đã là chuyện ngoài ý muốn rồi”.
“Ôi trời”, bên dưới, Diệp Thành day trán, hắn đương nhiên nghe thấy những tiếng bàn tán kia, trời đất chứng dám đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn.
Còn cái tên Hạo Thiên Trần Dạ là ai đồn ra thì hắn chỉ có thể nghĩ ra cái tên Cơ Tuyết Băng và lão già tóc xám kia thôi.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại đảo mắt quanh hội trường tìm bóng hình Cơ Tuyết Băng sau khi đã cải trang, cô ấy vẫn giống như thư sinh tĩnh lặng ngồi đó, khi Diệp Thành đưa mắt qua nhìn cũng vừa hay Cơ Tuyết Băng ngẩng đầu nhìn, hai người nhìn nhau và nhìn ra được ý tứ dù không nói ra lời.
“Biết trước đã nói Thiên Hạo thế gia rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm thu lại ánh mắt.
Có điều hắn lại không biết Thiên Hạo thế gia thực sự tồn tại ở Đại Sở, nếu hắn thật sự biết được điều này thì không biết vẻ mặt sẽ hài hước thế nào.
Nghĩ rồi hắn cứ thế nhảy lên chiến đài. Đập vào mắt hắn là ba tên phía Vi Văn Trác.
Có điều cả ba tên này hôm nay trông chẳng ra sao, một tên mắt đen như gấu trúc, tên nào tên nấy còn nhét cục bông ở mũi, mặt mày sưng phù cả lên, đặc biệt là Trần Vinh Vân, mặt còn méo hẳn đi.
“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn cả ba người.
“Bị người ta đánh mà”, Vi Văn Trác và Ly Chương bưng mặt, đau đớn ít lên, vừa nói vừa trừng mắt nhìn Trần Vinh Vân: “Đều tại tên tiện nhân như ngươi”.
“Có việc gì thế chứ?”, Diệp Thành cao hứng.
“Hôm qua tên này còn uống đến mức không biết trời đất đâu, đòi lôi cả Từ Nặc Nghiên lên trời kia mà, kết quả lại bị đánh làm liên luỵ cả bọn ta”.
“Đúng là thảm hại”.
“Ồ ồ, chuyện gì thế này?”, khi cả ba người đang nói chuyện thì giọng nói cười trên nỗi đau của người khác vang lên, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí đi tới nhìn cả ba một lượt từ đầu tới chân: “Nào nào, báo ứng sao?”
“Tối nay còn mời cơm không?”, cả ba tên không tỏ ra phẫn nộ mà lần lượt gãi tai.
Mời cơm!
Nghe hai từ này, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí tối sầm cả mặt lại, hai tên này đúng là cặp huynh đệ éo le, bữa cơm hôm qua phải bỏ ra hơn hai trăm nghìn linh thạch rồi.
“Thú vị đấy”, Diệp Thành xoa cằm.
“Hạo Thiên Trần Dạ, cái tên này thật bá đạo”, dứt lời, Từ Nặc Nghiên đi tới, đầu tiên là nhìn ba người phía Vi Văn Trác rồi mới mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Ngươi giấu kĩ đấy”.
“Cũng tạm”, Diệp Thành ho hắng.
“Người ta mà không nói thì ta còn không biết ba người phía Thi Nguyệt còn có đệ đệ nữa, đúng là bất ngờ”, Từ Nặc Nghiên xuýt xoa.
“Sao vậy? Cô nương quen với Hạo Thiên Thế Gia sao?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Quen, rất quen là đằng khác”, Từ Nặc Nghiên lấy ra một cái gương nhỏ, vừa nhìn vào gương vừa chỉnh lại tóc và nói: “Phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn trước đây là thánh sứ Thất Tịch của Thất Tịch Cung ta, ừm, cũng chính là sư phụ của ta, ngươi nói xem có trùng hợp không?”
“Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”, Diệp Thành day trán.
“Ê?”, phía này, Từ Nặc Nghiên tay cầm gương kéo vạt áo Diệp Thành cười nói: “Có phải ngươi quen với Cơ Vô Trần không?”
“Không quen lắm, sao vậy?”, Diệp Thành vừa nói vừa cầm bình rượu lên trút vào miệng.
“Còn sao nữa, tỷ đây thích hắn rồi”.
“Phụt”, Diệp Thành vừa uống ngụm rượu vào miệng đã phun ra hơn một trượng.
“Ngươi thái độ gì thế hả? Tỷ đây không xứng với hắn sao?”, Từ Nặc Nghiên bắt đầu liếc nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không mấy dễ chịu.
“Đợi chút”, Diệp Thành xoa cằm, hai con mắt hắn đảo đi đảo lại, trong đầu hiện lên hình ảnh hai nữ nhân thân thiết với nhau, rốt cục Từ Nặc Nghiên mặc đồ tân nương đẹp hay Cơ Tuyết Băng mặc đẹp đây, còn cảnh sau khi động phòng không biết phải diễn tả thế nào nữa.
“Mời mười bốn người lên đài”, khi Diệp Thành còn đang mải tưởng tượng thì lão già tóc bạc ở Đan Thành đã lên tiếng.
Chương 347: Trận tổng kết
Ông ta dứt lời, mấy người phía Diệp Thành không dám chậm trễ, lần lượt đi lên vân đài.
Vòng tổng kết quả là khác biệt, so với ba vòng trước thì vòng này thứ mà mỗi người cần dùng chính là vân đài do bí pháp tạo ra lơ lửng trong không trung với diện tích phải đến hai mươi trượng.
Vừa lên vân đài, Diệp Thành bắt đầu nhìn trái nhìn phải.
Được đấy, hai người ở gần hắn nhất đều là những đối thủ nặng kí, bên trái là huyết Đồng của Thị Huyết Điện, bên trái xa hơn một chút là Huyền Nữ đồ đệ của Đan Thần, còn bên phải chính là Thượng Quan Vân Khâu của nhà Thượng Quan.
Đợi tới khi cả mười bốn người đứng vào vị trí, trưởng lão mặc y phục trắng mới lên tiếng: “Vẫn như mọi năm, Đan Thần sẽ không đưa ra bất cứ đan phương hay nguyên liệu luyện đan nào, mọi người tự luyện chế, thấp nhất là linh đan bốn vân, không giới hạn linh đan cao cấp hơn, người luyện được linh đan với phẩm giới cao nhất sẽ là đan khôi trong đại hội đấu đan lần này”.
Rõ!
Mấy người phía Diệp Thành lần lượt gật đầu và lấy ra lư luyện đan của mình.
Phù!
Tất cả hít vào một hơi thật sâu và thở ra, kể cả là một người nhí nhảnh như Lạc Hi thì trên khuôn mặt cũng không tránh khỏi vẻ hồi hộp.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì hiện tại trong mười bốn người, cũng chỉ có Huyền Nữ và Huyết Đồng có cấp bậc linh hồn đạt tới cấp địa, những người còn lại về cơ bản đều ở cấp Huyền đỉnh phong.
Nếu theo như quy luật từ trước tới nay, muốn luyện ra được linh đan bốn vân thì cấp bậc linh hồn cần đạt tới cấp Địa cho nên mặc dù bọn họ đã vào được trận cuối cùng nhưng có thể luyện ra được linh đan bốn vân hay không thì chưa chắc.
Có điều mọi chuyện không bao giờ có tính tuyệt đối.
Từ Phúc từng nói Đan Vương năm xưa từng luyện ra được linh đan bốn vân khi linh hồn mới ở cấp Huyền, cũng không biết ở đây ngoài Huyền Nữ và Huyết Đồng ra thì mười hai luyện đan sư còn lại có thể phá được quy luật tự nhiên kia không.
Vù! Vù! Vù!
Mười bốn luyện đan sư bắt đầu triệu gọi chân hoả đẩy vào lư luyện đan. Diệp Thành cũng hành động, đẩy chân hoả vào trong lư, vừa làm nóng lư vừa liếc nhìn Huyền Nữ ở cách đó mấy chục trượng.
Cô ta là người có nét mặt điềm tĩnh nhất, thần sắc không hề thay đổi, vẻ mặt tự tin như thể biết rằng đan dược mà mình cần luyện là gì và nó sẽ là áp lực cho những luyện đan sư còn lại.
Diệp Thành lại rời mắt khỏi Huyền Nữ và nhìn Huyết Đồng, hắn đã bắt đầu cho linh thảo vào lư vả lại thủ pháp hết sức điêu luyện.
“Không biết có thể luyện ra linh đan bốn vân không”, Diệp Thành thu lại ánh mắt hắn lẩm bẩm rồi bắt đầu đặt nguyên liệu luyện đan lên vân đài, hắn hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu cho linh thảo vào trong lư.
Hội trường luyện đan im lặng, cũng không còn cảnh các luyện đan sư vừa luyện đan vừa nói chuyện như vài vòng trước.
Có điều ở vị trí theo dõi cuộc so tài, tiếng bàn tán lại vang lên.
“Nhìn đi, đan khôi của năm nay không phải là Huyền Nữ thì là Huyết Đồng”.
“Chỉ có cấp bậc linh hồn của bọn họ mới ở cấp Địa, những người khác mặc dù rất xuất sắc nhưng cấp bậc linh hồn lại không đạt tiêu chuẩn”.
“Nói không chừng xuất hiện kì tích ấy chứ”.
“Ta nói này Từ Phúc, hắn có thể luyện ra linh đan bốn vân không?”, ở vị trí ngồi, Gia Cát Vũ vừa nhấp chén rượu vừa lên tiếng hỏi.
“Không thể luyện được đâu”, Từ Phúc khẽ lắc đầu: “Khả năng luyện đan của hắn mặc dù cao nhưng cấp bậc linh hồn của hắn lại không đạt yêu cầu, mức độ phức tạp của linh đan bốn vân không phải một người với linh hồn ở cấp Huyền như hắn có thể luyện ra được”.
“Cũng chưa chắc”, Thượng Quan Ngọc Nhi bĩu môi: “Khi ở đại hội tam tông cũng không ai đánh giá cao hắn cả nhưng chẳng phải hắn vẫn đánh bại Huyền Linh Chi Thể sao?
“Con vẫn tin hắn có thể tạo ra kì tích”, Bích Du khẽ mỉm cười.
“Hi vọng là vậy”.
“Đan Thần, ông có nhìn ra thủ pháp luyện đan của tên Huyết Đồng kia có gì đặc biệt không?”, ở một bên, một lão già mặc y phục trắng quay sang nhìn Đan Thần.
“Rất giống người đó”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu.
“Chẳng trách”, một lão già mặc y phục trắng nheo mắt: “Hắn ta có lẽ là truyền nhân của người đó cũng nên, mặc dù cố gắng che đậy đi thủ pháp luyện đan của mình nhưng vẫn không thể thoát khỏi bóng dáng người đó được”.
“Nhìn đi”, Đan Thần khẽ vuốt râu: “Lần đại hội này có lẽ sẽ xảy ra biến cố, Huyết Đồng kia chính là kẻ địch mạnh nhất của Huyền Nữ”.
Vù!
Khi mọi người đang nói chuyện thì bên dưới vang lên âm thanh lư luyện đan rung lắc, bên phải Diệp Thành, Thượng Quan Vân Khâu vì không cẩn thận nên khiến linh thảo hoá thành tro bụi, lãng phí mất một phần nguyên liệu luyện đan.
Vù!
Ngay sau đó, âm thanh tiếng lư rung lắc ở phía đối diện cũng vang lên, đó là Ly Chương của Bắc Hải thế gia.
Vù! Vù! Vù!
Sau đó, liên tục có những âm thanh tiếng lư rung lắc vì nguyên nhân khác nhau nên lần luyện đan đầu tiên thất bại.
Phía này, Diệp Thành vẫn hết sức thận trọng kiểm soát ngọn lửa.
Vì tiên hoả có linh trí nên rất hiểu ý hắn, người và lửa tương thông khiến linh hồn của hắn không phải gánh chịu áp lực lớn như trong tưởng tượng, hắn tin chỉ cần ổn định ở trạng thái này thì có lẽ sẽ luyện ra được linh đan bốn vân.
Trong lúc này, hắn chốc chốc lại nhìn sang Huyền Nữ và Huyết Đồng, cả hai người hết sức thản nhiên, thủ pháp thuần thục, không hề vội vàng.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, hội trường luyện đan trầm lắng nhưng tiếng xì xào bàn tán ở bên ngoài lại vang lên không ngớt.
………
Ở Hằng Nhạc Tông lúc này trời còn chưa sáng tỏ.
Gừ!
Đột nhiên, một âm thanh dị thường vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông khiến tất cả các đệ tử và trưởng lão đều giật mình.
“Kí chủ xuất quan rồi?”, tất cả mọi người nhìn về nơi sâu nhất của Hằng Nhạc Tông, tiếng gầm phát ra từ nơi đó.
Gừ!
Lại một tiếng gầm nữa vang lên dữ dội và chấn động.
Bịch! Bịch! Bịch!
Ngay sau đó, trong không trung vang lên tiếng động dữ dội không nhanh cũng không chậm, rất có tiết tấu, đợi tới khi mọi người đưa mắt qua nhìn thì mới nhận ra âm thanh đó là do có người bước đi trong không trung, một bóng hình mờ ảo từ từ đi ra.
Người đó không phải ai khác mà chính là Doãn Chí Bình, toàn thân hắn có long khí, giữa trán còn có hoa văn hình rồng, mái tóc tung bay, mỗi một lọn tóc đều có ánh sáng bao quanh trông hết sức chói mắt.
Quan trọng hơn tất thảy là khí tức của hắn dồi dào hùng tráng khiến cho người ta tưởng rằng hắn không phải một con người mà là một con rồng.
“Sức mạnh này thật khiến ta phải hưng phấn”, Doãn Chí Bình nắm chặt tay cảm nhận sức mạnh dồi dào đó, khoé miệng hắn nhếch lên cười tôi độc.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong và nhếc miệng tàn nhẫn: “Diệp Thành, tên khốn khiếp, giờ đến lúc ta giết ngươi rồi, tông môn sẽ bảo vệ ta”.
……….
Vù!
Trên hội trường đấu đan, từ khi bắt đầu tới giờ đã là ba canh giờ, có lư luyện đan đã vỡ tung.
Đưa mắt nhìn xa hơn, Thượng Quan Vân Khuyết của nhà Thượng Quan sau khi bị vỡ lư luyện đan thì cũng phun ra máu, linh hồn phải gánh chịu áp lực nặng nề khiến mặt mày hắn tái nhợt.
Hắn đã mất đi ba phần nguyên liệu luyện đan và có thể nói hắn là người đầu tiên bị loại.
“Haiz”, ở vị trí ngồi, luyện đan sư Thượng Quan Vân Sơn của nhà Thượng Quan thở dài: “Xem ra đạo hành vẫn chưa đủ”.
“Tại sao lại là nhà Thượng Quan ta bị loại đầu tiên chứ”, ở một bên, Thượng Quan Ngọc Nhi than thở.
Choang!
Cô vừa dứt lời, trên hội trường lại có người bước ra, người này cũng đã lãng phí ba phần nguyên liệu luyện đan, và nếu nhìn kĩ thì đây chính là thiếu chủ Ly Chương của nhà Bắc Hải, hắn ta nghĩ rất thoáng, cứ thế vỗ mông và nhảy khỏi vân đài.
Choang!
Sau khi hắn rời đi, không tới ba phút, thiếu chủ của Huyền Thiên Thế Gia cũng bị vỡ lư luyện đan, mặc dù không bị thương nhưng cũng khiến Trần Vinh Vân ở cách đó không xa không khỏi kinh ngạc.
Choang! Choang!
Tiếp sau đó là hai âm thanh lần lượt vang lên, chính là từ phía Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, cả hai người đã lãng phí ba phần nguyên liệu và mất đi tư cách tham gia so tài.
Đáng chết!
Sắc mặt hai tên khó coi thấy rõ, quan trọng hơn cả là sau khi nhìn sang Diệp Thành, cả hai đều nghiến răng, bọn chúng thấy người ta vẫn đang luyện đan còn mình thì thất bại nên đương nhiên nóng mặt.
Vù! Choang!
Tiếp đó là hai âm thanh nữa vang lên, thiếu thành chủ Chú Kiếm Thành Trần Vinh Vân và Thánh Tử Âm Dương lần lượt thất bại.
Hừ! Thánh Tử Âm Dương hắng giọng, mặt mày tối sầm lại.
So với hắn thì Trần Vinh Vân lại thoải mái hơn, vả lại khi đứng dậy còn không quên hất đầu vuốt tóc và gửi nụ hôn gió tới tất cả những người đang xem cuộc so tài: Ta rất đẹp trai.
Chương 348: Liều một lần
Hiện giờ trên hội trường đấu đan cũng chỉ còn lại bảy người: Huyền Nữ và Lạc Hi của Đan Thành, Huyết Đồng của Thị Huyết Điện, thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên, Diệp Thành, thánh nữ Tinh Nguyệt và thánh tử Huyết Linh.
Khi thời gian trôi gần được bốn canh giờ, ngoài Huyền Nữ và Huyết Đồng ra thì sắc mặt những người còn lại đều không mấy dễ chịu, mặt mày ai đó đều tái nhợt đi, có lẽ vì linh hồn phải chịu gánh nặng lớn.
“Trụ không nổi nữa”, Lạc Hi lắc đầu tự giác dập đi chân hoả.
“Sao lại bỏ cuộc rồi”, những người theo dõi thấy vậy thì tỏ vẻ tiếc nuối.
“Cô bé biết mình có luyện tiếp thì vẫn thất bại cho nên rút lui trước”, có tiền bối lên tiếng.
“Cố gắng hết sức là được”, Đan Thần là sư phụ của Lạc Hi nên sau khi thấy ánh mắt áy náy của Lạc Hi, ông ta chỉ mỉm cười hiền từ.
Lạc Hi gãi đầu ngoan ngoãn đi xuống khỏi vân đài, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Huyền Nữ và Diệp Thành, cô cảm thấy bất ngờ khi Diệp Thành có thể trụ được tới bây giờ.
Sau khi Lạc Hi rời đi, thánh nữ Tinh Nguyệt cũng thu lại chân hoả, cô cũng giống với Lạc Hi, biết gánh nặng linh hồn của mình đang phải chịu đựng và biết mình không thể hoàn thành luyện đan nên tự giác rút lui.
Thánh nữ Tinh Nguyệt vừa thu lại chân hoả thì thánh tử Huyết Linh cũng không trụ được nữa, đầu óc mộng mị khiến hắn không thể kiểm soát được chân hoả, lư luyện đan vỡ tung.
Cũng may hắn đã có sự chuẩn bị từ trước nên không khiến mình bị thương, chỉ là khi đứng dậy khuôn mặt hắn lại tỏ vẻ khó chịu, hắn chỉ còn thiếu một chút nữa thôi: “Đúng là đáng chết, nếu không phải linh hồn của mình ở cấp Địa thì nhất định sẽ hoàn thành”.
Lúc này trên hội trường đấu đan, mười bốn người thì đã có mười người rời đi và còn lại bốn người.
“Thánh nữ Thất Tịch và Hạo Thiên Trần Dạ kia cũng được đấy”, những người quan sát trầm trồ.
“Linh hồn ở cấp Huyền có thể trụ được tới bây giờ đúng là không dễ gì”.
“Trông có vẻ như bọn họ không trụ được lâu nữa đâu”.
“So với bọn họ thì Huyền Nữ và Huyết Đồng lại trông có vẻ không hề có áp lực gì, không biết bọn họ có thể luyện ra đan dược gì thôi”, có luyện đan sư là lão bối nhìn Huyền Nữ và Huyết Đồng từ xa mà lên tiếng.
“Tiểu tử đó đúng là yêu nghiệt”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ tấm tắc.
“Có thể trụ được tới bây giờ mà không thất bại, tên tiểu tử này đúng là khiến ta phải bất ngờ”, ở bên, là sư phụ khai sáng cho Diệp Thành về luyện đan, Từ Phúc cũng tỏ vẻ ngỡ ngàng.
“Con nói rồi mà, hắn có lẽ sẽ tạo ra kì tích đó”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười, thấy Diệp Thành chưa thất bại, cô chợt quên đi luyện đan sư của gia tộc mình đã thất bại.
“Con cũng tin như vậy”, Bích Du mỉm cười.
“Không ổn”, trên chiến đài, Diệp Thành cau mày, mặc dù khuôn mặt hắn tái nhợt nhưng hắn vẫn đang trụ được, có điều chuyện mà hắn nói không ổn chính là cấp bậc của Thọ Nguyên Đan bốn vân mà hắn luyện.
“So với hai người kia, dù mình có luyện ra được linh đan bốn vân thì cấp bậc cũng không cao bằng bọn họ”, Diệp Thành liếc nhìn Huyền Nữ và Huyết Đồng.
Vù!
Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên ở phía đối diện đã bị vỡ lư luyện đan, viên đan dược vừa hình thành thì linh thảo hoá thành tro bụi.
Haiz!
Từ Nặc Nghiên thở dài, cô lảo đảo một lúc, đầu óc choáng váng, cơn đau đớn đến từ linh hồn khiến khoé miệng cô có dòng máu chảy ra.
“Hạo Thiên Trần Dạ, ngươi cũng không đơn giản nhỉ?”, trước khi xuống khỏi hội trường, Từ Nặc Nghiên không quên liếc nhìn Diệp Thành ở phía đối diện.
Phù!
Thấy Từ Nặc Nghiên thất bại rời cuộc thi, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu: “Kém nhất thì cũng là người thứ ba, liều thôi”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lật tay lấy ra rất nhiều linh thảo luyện đan, đó là những nguyên liệu để luyện ra Tục Mệnh Đan.
Không sai, hắn có hai mục đích, vừa luyện chế ra Thọ Nguyên Đan bốn vân vừa luyện chế Tục Mệnh Đan bốn vân, muốn lấy số lượng để chiến thắng, khiến Huyền Nữ và Huyết Đồng trở tay không kịp. Mặc dù hắn không biết ưu thế về số lượng có là tiêu chuẩn để đánh giá người chiến thắng hay không nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
Có điều chuyện này cũng không phải nói chơi.
Nên biết rằng hắn có thể miễn cưỡng luyện ra được linh đan bốn vân, nếu phân tâm luyện chế ra hai viên linh đan bốn vân cùng lúc thì gánh nặng mà linh hồn phải chịu đựng đương nhiên nhiều gấp hai lần, hắn thậm chí còn không biết mình có thể trụ tới lúc nào.
Có điều Diệp Thành biết rõ rằng cùng lắm hắn cũng đứng thứ ba, có gì phải sợ mà không liều một phen?
Hắn liều mạng như vậy đương nhiên là vì có thể ở thêm một hai ngày trong Vạn Đan Bảo Điển của Đan Thành, nên biết rằng đó là tâm huyết của đan tổ và Đan Vương, đó là bảo tàng vô giá.
Ngay sau đó khuôn mặt Diệp Thành càng tái nhợt hơn, cơn đau đớn từ linh hồn khiến hắn không khỏi thở dài.
Phía này, Huyền Nữ ở cách hắn hơn hai mươi trượng chốc chốc lại nheo mắt nhìn hắn, vẻ mặt bất ngờ: “Hắn là quái thai gì chứ, sao có thể trụ được đến bây giờ, đúng là đã đánh giá thấp hắn ta rồi”.
Sau khi thu lại ánh mắt, cô ta liếc nhìn Huyết Đồng cách mình hai mươi trượng, hắn ta vẫn không hề tỏ ra căng thẳng mà thong thả luyện đan.
Khi Huyền Nữ nhìn hắn thì hắn cũng hơi ngẩng đầu, khoé miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn khiến người ta rợn người.
“Ta không cần dùng hết sức, chỉ cần thắng ngươi là được”, theo Huyết Đồng thấy thì đối thủ của hắn từ đầu tới cuối chỉ có một mình Huyền Nữ của Đan Thành mà thôi.
Còn Diệp Thành, một kẻ mà cấp bậc linh hồn mới ở cấp Huyền thì không đáng để hắn phải chú ý.
Hự…!
Phía này, Diệp Thành rên rỉ, đầu hắn choáng váng khiến thị lực kém đi, nếu không phải tiên hoả có linh trí giúp hắn trụ vững thì hắn đã thất bại từ lâu rồi.
“Không ổn, chắc chắn không thể hoàn thành”, Diệp Thành nghiến răng, Thọ Nguyên Đan bốn vân đã bước đầu hiện ra hình dáng, chỉ đợi dung đan nhưng Tục Mệnh Đan còn chưa hình thành được một nửa.
Hắn cần phải cân bằng tốt, cần sức mạnh linh hồn mạnh mẽ để trụ vững nhưng trạng thái lúc này của hắn rõ ràng là không trụ được nổi tới lúc đó.
Vù!
Đúng lúc này, lư luyện đan của Huyền Nữ ở cách đó hơn hai mươi trượng chợt rung lên, một viên đan dược bay ra ngoài lơ lửng trong không trung.
Viên đan dược đó có màu xanh, trên bề mặt đan còn có vân khí màu xanh bao quanh, mùi hương đan dược thơm nồng bay khắp hội trường khiến người ta ngửi mà có cảm giác khoan khoái, đặc biệt là bốn đường vân trên linh đan thật sự choán mắt người nhìn.
“Đó là Ngọc Linh Đan bốn vân”, có lão bối luyện đan sư trầm trồ lên tiếng.
“Đây chính là linh dược bồi bổ cho linh hồn”, rất nhiều người sáng mắt lên, đan dược phân rất nhiều loại nhưng đan dược bồi bổ linh hồn và đan dược tăng tuổi thọ là loại quý hiếm nhất và có giá trị đắt hơn những đan dược cùng cấp.
“Huyền Nữ đúng là bất phàm, Ngọc Linh Đan bốn vân cần luyện chế hết sức phức tạp, thế mà cô ấy luyện một lần đã thành công”.
“Không biết có thể dẫn ra mấy đạo linh hồn?”
Vù!
Ngay sau đó, ngọc linh đan bốn vân của Huyền Nữ lay động, giáng xuống ba đạo đan hồn và không ngừng xoay chuyển quanh viên linh đan bốn vân, cuối cùng nó dung hoà vào Ngọc Linh Đan bốn vân.
“Có thể dẫn ra ba đạo linh hồn liền”, có vị lão bối ngỡ ngàng.
Giới luyện đan phân biệt rất rạch ròi cấp bậc đan dược, mặc dù lấy số lượng vân trên linh đan để đánh giá nhưng có một tiểu chuẩn nữa đó chính là đan hồn.
Thông thường, sau khi linh đan ra khỏi lò đều dẫn ra đan hồn nhưng có thể tạo ra mấy đạo thì phải xem phẩm giới của linh đan, đương nhiên đan hồn càng nhiều thì phẩm giới càng cao.
Phù!
Nhìn Ngọc Linh Đan bốn vân lấp lánh, Huyền Nữ mỉm cười như cảm thấy mãn nguyện với đan dược mà mình luyện ra.
Thế rồi cô liếc nhìn sang Huyết Đồng, mặc dù biết Huyền Nữ đang nhìn mình nhưng Huyết Đồng vẫn cười u ám: “Ba đạo linh hồn sao? Nói vậy thì ta chỉ cần nhiều hơn ngươi một đạo là đã thắng rồi. Đan Thần, ta đã đánh giá cao đồ đệ của ngươi rồi, xem ra ta căn bản không cần dùng hết sức”.
Nói rồi, hắn ta vỗ vào lư luyện đan.
Ngay sau đó, một viên đan dược màu đỏ huyết bay ra khỏi lư kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Chương 349: Hi vọng
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, đan dược được Huyết Đồng luyện ra lơ lửng trong không trung.
Đó là viên đan dược màu đỏ như máu, trông y như đôi mắt đỏ ngầu của Huyế Đồng, nó còn mang mùi máu tanh phảng phất trong không khí, có điều viên đan dược này lại tinh tuý dị thường.
“Tôi huyết đan bốn vân”, có tiền bối luyện đan sư ngạc nhiên.
“Là tôi huyết đan bốn vân, phương pháp luyện chế viên đan dược này không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao? Đây là đan dược tôi luyện huyết mạch đấy”.
“Huyết Đồng quả nhiên không hề đơn giản”.
“Xem viên đan dược mà hắn luyện ra có thể phát ra được mấy đạo đan hồn”, lúc này, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía này.
Vù!
Chỉ nghe thấy tôi huyết đan bốn vân khẽ rung lên, giáng bốn đạo đan hồn từ trên trời xuống.
“Là bốn đạo”, tiếng trầm trồ vang lên liên tiếp.
“Còn nhiều hơn Huyền Nữ một đạo”.
“Nói vậy thì Huyền Nữ đã bại dưới tay Huyết Đồng rồi? Nói vậy thì Huyết Đồng chính là đan khôi của đại hội đấu đan năm nay rồi”.
“Huyền Nữ bại rồi”.
“Bại một cách thảm hại”, trên vị trí ngồi, Từ Phúc xuýt xoa nhìn về phía mấy người Đan Thần.
“Mặc dù bất ngờ nhưng cũng trong dự đoán”, trên vị trí ngồi, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu nhìn Huyết Đồng, ánh mắt ông ta càng trở nên xa xăm hơn.
“Để Huyết Đồng làm bớt đi nhuệ khí của Huyền Nữ cũng tốt”, mặc dù không vui vẻ gì nhưng vị trưởng lão tóc bạc bên cạnh Đan Thần vẫn lựa chọn dùng lý do này để tự an ủi mình vì Huyền Nữ đã bại rồi.
“Để Thị Huyết Điện dành đan khôi rồi, thật khó chịu”, một vị trưởng lão tóc bạc có phần không cam lòng, tức tối vỗ vào ghế.
“Đan Thần, Đan Vương, Đan Thành, truyền nhân của Đan Phủ lại bại dưới tay luyện đan sư của Thị Huyết Điện, đúng là sự sỉ nhục lớn”.
Trên vân đài, Huyền Nữ thẫn thờ nhìn vào viên tôi huyết đan bốn vân đang lơ lửng trong không trung, bốn đạo đan hồn đó thật sự choán mắt người nhìn khiến sắc mặt cô ta tái đi, sự cao ngạo của Huyền Nữ đã phải chịu đòn đả kích mà trước nay chưa từng có.
“Mình…mình bại rồi sao?”, Huyền Nữ há hốc miệng, bàn tay run rẩy nắm chặt lại, có lẽ vì dùng lực quá mạnh nên bàn tay đã chảy máu.
“Mình bại rồi”, Huyền Nữ lại lần nữa lẩm bẩm, cô bặm môi chảy máu, cô không thể nào chấp nhận sự thật này, truyền nhân của Đan Thần, Đan Chi Huyền Nữ bại rồi.
“Ngươi còn kém xa”, Huyết Đồng nghiêng đầu nở nụ cười tàn bạo.
Nghe vậy, Huyền Nữ bất giác run lên, sự thảm bại này khiến cô không còn lời nào để nói.
Hừ!
Huyết Đồng cười lạnh lùng hướng ánh mắt nhìn Diệp Thành ở phía xa: “Đến Đan Chi Huyền Nữ còn bại, còn không mau công bố kết quả đi? Đan Thành cũng chỉ đến thế mà thôi”.
“Vội gì chứ?”, Đan Thần thản nhiên lên tiếng: “Đấu đan vẫn chưa kết thúc, Trần Dạ tiểu hữu còn đang luyện đan mà”.
“Hắn?”, Huyết Đồng hắng giọng lạnh lùng: “Ông cho rằng dựa vào hắn mà có thể thắng được ta sao? Thật nực cười?”
Có điều tất cả mọi người có mặt đều không buồn quan tâm tới Diệp Thành, trước đó vì đan dược của Huyết Đồng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người mà mọi người quên đi trên vân đài vẫn còn có một người chưa thất bại rút lui đó chính là Diệp Thành.
“Cố gắng, cố gắng”, Diệp Thành thầm nhủ trong lòng, mặc dù cơ thể hắn đang run lên dữ dội nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.
“Tiểu tử này cũng trụ giỏi đấy”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác tấm tắc nhìn Diệp Thành trên chiến đài.
“Sức mạnh linh hồn của hắn ở cấp Huyền sao?”, thánh nữ Tinh Nguyệt khẽ cau mày.
“Hắn là quái thai gì chứ?”, thánh tử Âm Dương và thánh tử Huyết Linh tối sầm mặt lại.
“Đáng chết”, sắc mặt của Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí càng tôi độc hơn, chúng không cho phép kẻ mà mình coi thường lại mạnh hơn mình vả lại hiện giờ xem ra kẻ vẫn còn trụ được tới bây giờ quả thực mạnh hơn hai người bọn chúng.
“Trần Dạ ca ca, huynh phải cố lên”, Lạc Hi nắm chặt tay làm bộ dạng cầu nguyện.
“Ta nói này Từ Phúc, ngươi rốt cục có hiểu đồ đệ của mình không vậy?”, Gia Cát Vũ chốc chốc lại quay sang nhìn Từ Phúc: “Tên tiểu tử này định nghịch thiên sao, trụ được tới giờ mà vẫn chưa bại”.
“Con cũng thấy khó hiểu”, Từ Phúc gãi đầu. Sự thể hiện của Diệp Thành ngày hôm nay thực sự đã vượt qua mọi dự liệu của ông ta, cho tới bây giờ ông ta cũng không dám tin Diệp Thành mới luyện đan được hai, ba tháng đã có thể giỏi tới mức này.
“Con tin hắn có thể tạo ra kì tích giống như ở đại hội tam tông”, Thượng Quan Ngọc Nhi hít vào một hơi thật sâu.
“Không biết tự lượng sức mình”, Huyết Đồng cười nhạt nhìn Diệp Thành: “Có nỗ lực thế nào thì cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi”.
“Hạo Thiên Trần Dạ”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành và lẩm nhẩm, nhìn bóng lưng quật cường đó của Diệp Thành khiến cô không khỏi nghĩ về một người, đó là chàng thanh niên dù có chết cũng không chịu khuất phục trên chiến đài.
Trong chốc lát, đôi mắt Cơ Tuyết Băng chợt nheo lại, nhìn Diệp Thành say mê: “Hai người thật sự giống nhau”.
“Mặc dù ta rất ngưỡng mộ nghị lực của hắn nhưng đan dược cần linh hồn ở cấp Huyền mới luyện ra được nên muốn đánh bại Tôi Huyết Đan bốn vân mà Đan Hồn tạo ra gần như là không thể”, một lão già tóc bạc ở Đan Thành lắc đầu bất lực.
“Từ bao giờ mà Đan Thành lại suy sụp thế này, lại phải đem hi vọng gửi gắm vào một tiểu bối mà linh hồn mới ở cấp Huyền”.
“Hi vọng hắn có thể tạo ra kì tích, chí ít thì chúng ta còn có thể giữ được danh dự cho Đan Thành”, một trưởng lão khác hít vào một hơi thật sâu, nói.
“Sao có thể?”, Đan Thần vẫn luôn trầm ngâm, đôi mắt ông ta hơi nheo lại, cứ thế chăm chú quan sát lư luyện đan của Diệp Thành giống như nhìn thấy một bí mật nào đó khiến một người có trải nghiệm như ông ta cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Trên vân đài, Huyền Nữ cũng đang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt có hơi tái đi, cô lẩm bẩm: “Xin lỗi, là ta đã đánh giá ngươi thấp rồi”.
Hiện giờ Huyền Nữ đã bại một cách thảm hại, đan dược mà cô vẫn luôn tự hào lại bại dưới tay Huyết Đồng còn nghị lực của cô lại bại dưới tay Diệp Thành. Huyền Nữ tự nhận nếu với linh hồn ở cấp Huyền thì cô chắc chắn sẽ không trụ được tới bây giờ.
“Xin ngươi, cố gắng xoay chuyển tình thế thay Đan Thành”, Huyền Nữ cũng chắp hai tay làm tư thế cầu nguyện.
Cô cảm nhận được mình có phần nực cười vì hành động của mình hiện giờ như một sự châm biếm.
Từ trước tới giờ cô chưa hề nhìn Diệp Thành, chỉ cho rằng hắn là một tên kém cỏi, vẫn luôn trêu ghẹo Lạc Hi ngây thơ. Thế nhưng, hiện giờ xem ra hắn không những không phải là tên kém cỏi mà là một người khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc. Nghị lực như vậy, khả năng như vậy thật sự đã giẫm đạp lên sự cao ngạo của cô ta.
Huyền Nữ thật lực phản đối Diệp Thành gia nhập vào Đan Thành nhưng hiện giờ cô lại đặt mọi hi vọng vào người thanh niên mà trước nay mình luôn coi thường.
Lúc này, cho dù ở hội trường luyện đan hay ở những vị trí ngồi quan sát thì đều chìm vào không khí tĩnh lặng, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Diệp Thành – người đeo mặt nạ với mái tóc trắng tung bay.
“Không đủ, vẫn không đủ”, trên vân dài, lỗ mũi, tai, khoé miệng, khoé mắt của Diệp Thành đều chảy máu, khuôn mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, hắn đứng còn không vững, rõ ràng hắn đang lấy mạng sống của mình ra để luyện đan.
Diệp Thành có thể trụ được tới bây giờ không những nhờ vào tiên hoả và một phần sức mạnh nguyên thần trong linh hồn mình mà quan trọng hơn cả là nghị lực của hắn, nếu đổi thành một người nào đó không đủ kiên trì thì e rằng đã bại từ lâu rồi.
Chương 350: Song đan kinh người
Vù! Vù! Vù!
Dưới con mắt của tất cả mọi người, lư luyện đan của Diệp Thành cũng như cơ thể hắn rung lên bất định, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Lúc này, ai nấy đều thót tim.
Choang!
Cuối cùng, một tiếng động phá tan bầu không khí tĩnh lặng và vang lên chói tai, lư luyện đan của Diệp Thành nổ tung.
Haiz!
Thấy lư luyện đan của Diệp Thành nổ tung, rất nhiều người thở dài: “Cuối cùng hắn cũng không thể phá được sự ràng buộc về linh hồn ở cấp Huyền mà luyện chế ra được linh đan bốn vân”.
“Hi vọng cuối cùng của Đan Thành dập tắt rồi”, có lão bối luyện đan sư lắc đầu bất lực.
“Đan khôi lần này là Huyết Đồng của Thị Huyết Điện rồi”.
“Haiz”, Từ Phúc thở dài, chỉ là ông ta không hề thất vọng mà lại tỏ ra hết sức kinh ngạc: “Tiểu tử này mặc dù ngươi chưa từng luyện ra được linh đan bốn vân nhưng thực lực của ngươi quả thực khiến ta phải bất ngờ”.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc”, Gia Cát Vũ thở dài.
“Hắn mới luyện đan được hai, ba tháng, có thể trụ được tới bây giờ đã là đáng tự hào rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười.
“Nếu cho hắn đủ thời gian thì nhất định có thể vượt qua tiền bối Đan Thần”, Bích Du mỉm cười, không hề cảm thấy tiếc nuối vì sự thất bại của Diệp Thành, ngược lại cô còn cảm thấy tin tưởng hắn hơn.
“Danh dự của Đan Thành coi như đổ sông đổ bể”, rất nhiều trưởng lão của Đan Thành lắc đầu: “Ta thật cảm thấy hổ thẹn với đan tổ Đan Vương”.
“Là lỗi tại con”, trên vân đài, Huyền Nữ bặm môi, cô lại lần nữa nắm chặt tay đến bật máu: “Là con quá cao ngạo, quá tự tin”.
Trên vân đài, Huyết Đồng của Thị Huyết Điện lại lần nữa nhìn Đan Thần với ánh mắt hào hứng, hắn nhếch miệng cười lạnh lùng: “Lần này các ông còn chưa từ bỏ hi vọng sao?”
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ đồn về phía Đan Thần.
Lại nhìn về Đan Thần, có vẻ như ông ta không hề cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người, đôi mắt cứ thế nhìn vào lớp khói đen đang bốc ra từ lư luyện đan của Diệp Thành, khuôn mặt rõ vẻ kinh ngạc.
“Ông ấy nhìn gì vậy nhỉ?”, thấy trạng thái bất thường của Đan Thần, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào không trung.
Khi nhìn vào không trung, từ già tới trẻ, không kể tu vi ở cảnh giới nào đều kinh ngạc đứng dậy, vẻ mặt không sao tin nổi.
Chỉ thấy trong làn khói đen đang bốc lên kia có hai luồng ánh sáng một tím một xanh hiện lên, đợi làn khói tản dần đi thì mới hiện ra cảnh tượng rõ ràng, đó là đan dược, là hai viên đan dược và cả hai viên đều có bốn vân.
“Ôi trời”, sau tiếng trầm trồ, cả hội trường như bùng nổ.
“Ta không nhìn nhầm chứ? Hai…hai viên linh đan bốn vân?”
“Linh hồn của hắn mới ở cấp Huyền, một lư luyện ra hai viên đan dược phải chịu áp lực về linh hồn tới mức nào chứ? Chẳng trách mà hắn mất nhiều thời gian như vậy, hoá ra thứ mà hắn luyện chế là hai viên linh đan”.
“Linh hồn ở cấp Huyền mà có thể luyện ra linh đan bốn vân và còn là hai viên linh đan bốn vân, hắn đã vượt qua cả truyền kì mà Đan Vương tạo ra năm xưa”.
“Hai viên, đó là hai viên linh đan bốn vân đấy”, Từ Phúc kích động, hai tay run run.
“Hắn đúng là yêu nghiệt mà, mẹ kiếp”, Gia Cát Vũ cũng kích động, cái bàn đá màu xanh cứ thế bị ông ta bẻ ra từng miếng.
“Con biết mà”, Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc vì đó chính là người thương trong lòng bọn họ.
“Đúng là kì tài cái thế, kì tài cái thế”, vài trưởng lão ở Đan Thành kích động đến mức run cả người.
“Sau này Đan Thành có người kế thừa rồi”, kể cả là Đan Thần cũng không khỏi bất ngờ mà hít vào một hơi thật sâu.
“Không thể nào, không thể”, Huyết Đồng nhìn vào không trung bằng con mắt không sao tin nổi.
“Ngươi bình tĩnh đi, ai thắng ai thua cũng chưa biết được”, Thị Huyết Đạo Nhân truyền âm cho hắn, mặc dù sắc mặt ông ta tôi độc nhưng cũng không thể che đi nổi sự kinh ngạc của mình.
“Hắn…hắn có thể luyện ra được hai viên linh đan bốn vân”, trên vân đài, Huyền Nữ thẫn thờ nhìn hai viên linh đan một tím một xanh, mặc dù nhỏ nhưng trong con mắt của cô hai viên linh đan đó lại vô cùng to lớn, vào giây phút này, sự cao ngạo của Huyền Nữ cũng không còn tồn tại.
Tất cả mọi người đều cùng nhìn về một hướng.
Lúc này, ai nấy đều biết rằng cho dù phẩm giới của hai viên linh đan mà Diệp Thành luyện ra không bằng Huyết Đồng thì hắn cũng là đan khôi không có gì phải hổ thèn, vì linh hồn của hắn mới chỉ ở cấp Huyền nhưng lại có thể luyện ra được hai viên linh đan bốn vân, phá đi kì tích mà Đan Vương lập nên năm xưa và tạo ra một truyền kì mới.
Phụt!
Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, hắn lảo đảo, cơ thể nhuốm máu tươi, trông bộ dạng Diệp Thành lúc này có vẻ như có thể ngã ra bất cứ lúc nào, hắn đã trụ tới giới hạn của bản thân rồi.
Có điều hắn biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc vì tiên hoả của hắn vẫn bao lấy hai viên linh đan kia.
Diệp Thành lảo đảo nhìn về phía Huyền Nữ cách đó hai mươi trượng: “Hai viên linh đan bốn vân này của ta có có thể đánh bại Huyết Đồng không?”
Huyền Nữ còn đang thẫn thờ, khi nghe Diệp Thành nói vậy thì bất giác giật mình.
“Không thể”, Huyền Nữ tỉnh táo lại, cô vội giải thích: “Chỉ có thể lựa chọn một trong hai viên, mặc dù ngươi có thể luyện ra được hai viên linh đan bốn vân nhưng cấp bậc của mỗi một viên lại không bằng một viên của Huyết Đồng, cái cần trong đấu đan chính là phẩm giới của đan dược chứ không phải số lượng linh đan, nếu đấu riêng từng linh đan thì ngươi vẫn thua hắn”.
Lời của Huyền Nữ vang vọng khiến rất nhiều luyện đan sư thở dài. Quả thực, đây chính là quy định của đại hội đấu đan, cái mà đại hội đấu đan cần chính là phẩm giới của đan dược chứ không phải là số lượng linh đan, nếu vậy thì mặc dù Diệp Thành tạo ra kì tích nhưng vẫn thua Huyết Đồng.
“Vậy phải liều thôi”, đương lúc mọi người thở dài thì Diệp Thành trên vân đài gằn lên.
Chỉ thấy hắn đem tiên hoả phân thành hai đạo, một tay kiểm soát một đạo tiên hoả, một đạo tiên hoả còn lại bao lấy viên linh đan Tục Mệnh Đan bốn vân, một đạo tiên hoả bao lấy Thọ Nguyên Đan bốn vân.
“Ngươi muốn làm gì?”, lúc này, tất cả mọi người đều tỏ ra bất ngờ, đến cả Đan Thần cũng không hiểu Diệp Thành định làm gì.
“Dù có vùng vẫy thì ngươi vẫn thua thôi”, Huyết Đồng nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt cay nghiệt, hắn không thể nhẫn nhịn, không thể nhẫn nhịn một tên hậu bỗi lại hơn mình, đó là sự sỉ nhục đối với hắn.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành kiểm soát Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân, cho cả hai viên lại gần nhau, cuối cùng hai viên linh đan tiếp xúc nhau nhưng rất nhanh chóng đã đẩy nhau.
Không sai, hắn liều thử thủ pháp luyện đan mà trước nay chưa từng thử đó chính là dung hoà hai viên đan dược vào với nhau.
Hắn không biết hai viên đan dược này có thể dung hoà hay không, cũng không biết sau khi dung hoà thì sẽ tạo ra loại đan dược gì và càng không biết phẩm giới của đan dược sau khi dung hoà có tăng lên hay không, nhưng hiện giờ chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách này cứu vãn tình thế đánh bại Huyết Đồng và Diệp Thành buộc phải thử.
Vù! Vù!
Hai viên đan dược rung lên và tự đẩy nhau.
“Chúng đều là đan dược tăng tuổi thọ, tại sao không thể dung hoà chứ?”, Diệp Thành gào thét vì hắn thật sự đã trụ tới giới hạn rồi, nếu không thể thành công thì chắc chắn thất bại.
“Hắn…hắn muốn dung hoà hai viên đan dược với nhau?”, nghe tiếng gào thét của Diệp Thành, rất nhiều trưởng lão sững người đưa mắt nhìn nhau, và họ có thể nhìn ra được sự ngỡ ngàng trong mắt đối phương.
“Hai viên đan dược có thể dung hoà sao?”
“Ai mà biết chứ? Dù sao thì ta cũng chưa từng thử”.
“Dung đan”, Đan Thần lẩm bẩm, trong đôi mắt hiện lên cái nhìn khác thường: “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, tiểu tử ngươi giỏi lắm, đến ta còn chưa từng thử, còn chưa từng nghĩ tới phương pháp này, sao ngươi có thể nghĩ ra nhỉ?”