-
Chương 2416-2420
Chương 2416: Trộm (2)
Chỉ là ngay sau đó, hắn lại quay lại.
Ông lão béo đang ôm sổ công đức vui hớn hở không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành hỏi: "Thuốc dụ rồng có vấn đề gì hả?"
"Không có vấn đề gì", Diệp Thành thuận miệng đáp, một đôi mắt sắc bén ngó tới ngó lui trên quầy hàng, không biết đang tìm cái gì.
Ba giây sau, hắn mới nhấc chân đi đến góc của cửa hàng, trên quầy đặt một thanh đoản kiếm màu đen.
Diệp Thành vươn tay ra cầm lấy nó, lau đi lớp tro bụi bên trên rồi lăn qua lộn lại quan sát, con ngươi thâm thúy.
Thanh kiếm đoản kiếm vô cùng kỳ dị, không biết đúc từ chất liệu gì mà vô cùng cứng rắn, bên trên có khắc thần văn cổ xưa, còn rất là nặng.
Cấp bậc của nó cũng không cao, chỉ là vũ khí Chuẩn Thánh, còn bị hư.
Quan trọng là trên chuôi kiếm có khắc một chữ màu vàng.
Nó là chữ "Vương" to cỡ móng tay, tỏa ra ánh sáng nhạt trông vô cùng huyền diệu.
Diệp Thành hít sâu một hơi, hai mắt tỏa sáng.
Hắn có thể xác đinh chữ "Vương" kia là Độn Giáp Thiên Tự.
Cũng chính là Độn Giáp Thiên Tự ấy đã khiến hắn quay trở lại, đây tuyệt đối là bảo bối, còn là bảo bối vô giá.
Chỉ là hắn lại có chút khó hiểu, tại sao Minh Giới lại có Độn Giáp Thiên Tự trên trần gian, là ai đã mang nó đến hay là nó vốn có ở đây.
"Nhìn trúng thanh kiếm này?", ông lão béo khoanh tay bước tới, cười giơ lên hai ngón tay nói: "Hai trăm công đức".
"Một trăm!", Diệp Thành vừa nhìn vừa nói.
"Chốt", ông lão béo cũng không phải loại người thẳng thắn, lại chẳng nhận ra sự phi phàm của thanh kiếm này nên mới sốt ruột bán đi, cũng đỡ chiếm chỗ bày.
"Hay là trả nhiều hơn rồi", Diệp Thành bĩu môi, cất kiếm đi rồi lấy sổ công đức ra, mặt mày đau lòng chuyển một trăm điểm qua.
"Đi thong thả nhé", ông lão béo cười tít mắt nói.
"Cho ta thêm một túi thuốc dụ rồng đi", trước khi đi, Diệp Thành nhanh chóng lấy một túi thuốc dụ rồng rồi bỏ chạy.
"Ơ", ông lão béo đuổi theo thì đa không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu, ông ta lập tức thổi râu trừng mắt, khuôn mặt bự như cái mâm đen thui.
Trên đường, Diệp Thành vừa đánh giá thanh kiếm kia vừa chạy ra ngoài thành.
Thân kiếm cũng không đáng giá, cái đáng giá chính là Độn Giáp Thiên Tự trên chuôi kiếm. Nó là thứ không thể dùng tiền để đong đếm được.
Bên ngoài thành, Triệu Vân dựa vào trên một cây cổ thụ, thấy Diệp Thành đi ra bèn duỗi lưng nói: "Hai người sẽ nhanh hơn".
"Ngươi định giết Ác Long giúp ta?", ánh mắt Diệp Thành sáng lên hỏi.
"Rảnh quá ấy!", Triệu Vân nhún vai nói.
"Được rồi!", Diệp Thành lập tức vui vẻ, sức chiến đấu của Triệu Vân ngang ngửa với hắn, có hắn ta giúp thì năng suất sẽ tăng lên gấp đôi.
Hai người sóng vai bước lên không tiến thẳng về phía Nghiệt Hải.
Cả hai vừa rời đi thì Hắc Bạch Vô Thường bèn tới.
Hai người tìm khắp một vòng mới biết Diệp Thành chạy tới quỷ thành, song tìm khắp quỷ thành vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
"Lại tới chậm rồi", Hắc Vô Thường không nhịn được rủa.
"Đi Nghiệt Hải tiếp hả?", Bạch Vô Thường vén tóc hỏi.
"Theo ta thì khỏi cần tìm, với tính cách của tên nhóc kia thì khi kiếm được công đức chắc chắn sẽ đến điện Diêm La tìm phán quan thôi".
"Có thể cho hắn văn kiện thông qua cửa khẩu mới là lạ, kiếm được công đức không có nghĩa là tu vi đạt tiêu chuẩn, thứ hạng cũng không phải trò đùa.
Hai người nói xong bèn đi vào một quán rượu, nhàn nhã gọi một bình rượu ngon rồi lại gọi thêm hai món ăn.
Bên này, Diệp Thành và Triệu Vân như một luồng thần quang khiến đất trời u ám lại có thêm một nét đẹp riêng.
3 tiếng sau, hai người mới lần lượt hạ xuống.
Nghiệt Hải vẫn âm u như cũ, mặt biển quay cuồng, lệ quỷ gầm rú, ác niệm oán niệm tà niệm đan xen trông vô cùng đáng sợ.
"Quả là một vùng đất nguy hiểm", Triệu Vân thổn thức, vẻ mặt có chút kiêng kỵ.
"Minh Đế cũng chẳng thể san bằng thì chắc chắn khó nhằn rồi, e rằng đến cả thập điện Diêm La cũng không dám đi vào chỗ sâu bên trong".
"Chia một nửa thuốc dụ rồng cho ta đi", Triệu Vân vươn tay.
Diệp Thành cũng dứt khoát chia năm mươi túi, đưa một nửa cho hắn ta.
Hai người chia nhau mỗi người đi về một phía rải thuốc dụ rồng.
Tiếng rồng ngâm chợt vang lên, hai con Ác Long đồng loạt lao ra, cơ thể đen tuyền khổng lồ khuấy động sấm sét và mây đen.
Cách chiến đấu của Diệp Thành vẫn bá đạo như cũ, nhảy lên đầu Ác Long, chẳng thèm cầm vũ khí, chỉ có từng Bát Hoang Quyền dữ dội.
Ác Long quay cuồng gầm thét, hất cũng hất không ra, cái đầu khổng lồ bị hết quyền này đến quyền khác của Diệp Thành đánh cho nát bét.
Bên kia, Triệu Vân cũng cực kỳ mạnh mẽ, một chưởng che trời hất tung Ác Long, trực tiếp cưỡi lên người nó, cũng chẳng cần vũ khí để tay trần đánh cho cơ thể Ác Long máu me be bét.
Cái gì là yêu nghiệt, kia chính là yêu nghiệt, còn là hai tên yêu nghiệt.
Có thể một mình đánh với Ác Long khi chỉ mới là Hoàng Cảnh thì trong toàn bộ âm tào địa phủ chắc cũng chỉ có hai người họ dám làm như vậy.
"Hai cái vũ trụ, hai cái thời đại, hai nhân vật chính".
Trong đại điện rộng lớn, Minh Đế chậm rãi nói, giọng nói mờ mịt hư ảo vô cùng.
Trước mặt ông ta lơ lửng một màn nước, hình ảnh bên trong chính là Diệp Thành và Triệu Vân đang một mình đánh với Ác Long.
"Nói ta du di, lẽ nào Minh Đế ngươi... không có?"
Đế Hoang xuất hiện, khẽ cười nhìn màn nước kia.
Một người từng một mình đấu với năm vị Đại Đế như ông ta lộ ra nét mặt vui mừng khi nhìn Diệp Thành và Triệu Vân. Thiên tài đời sau quả thật khiến ta phải cảm thán.
"Hai người họ sẽ có một trận chiến", Minh Đế cười, nghiêng đầu nhìn Đế Hoang hỏi: "Ông nghĩ rằng ai sẽ thắng?"
"Ngang tài ngang sức, chết cả đôi thôi", Đế Hoang nhàn nhạt nói.
Chương 2417: Đối tác tốt
Trong lúc hai người nói chuyện thì tiếng rồng ngâm ở Nghiệt Hải đã biến mất.
Diệp Thành cứ giết một con Ác Long thì Triệu Vân cũng đánh chết một con.
Trên sổ công đức của hai người đều có thêm 100 điểm và hiện lên một hàng chữ: Nghiệt Hải, giết chết một con Ác Long!
"Công đức kiếm kiểu này cũng nhanh ghê!", Triệu Vân cười vung tay lên, đưa công đức trên sổ của mình cho Diệp Thành.
"Cảm ơn", Diệp Thành cười to, lại đi đến bờ Nghiệt Hải rải ra một nắm thuốc gọi rồng dụ ra một con Ác Long khác.
Triệu Vân vặn vặn cổ, cũng vung tay rải thuốc gọi rồng ra.
Nơi thuốc gọi rồng rơi xuống, mặt biển quay cuồng, một con Ác Long khổng lồ gào thét lao ra, nó còn to hơn con bị giết lúc trước gấp đôi.
"Con này trông đẹp ghê", Triệu Vân giẫm lên không trung dẫn con Ác Long kia rời khỏi Nghiệt Hải, tìm một chỗ rộng rãi đánh nhau.
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn, tuy con Ác Long kia khá đáng sợ, nhưng với sức chiến đấu của Triệu Vân thì hoàn toàn có thể đối phó được.
Hắn quay đầu lại tập trung vào đối thủ của mình, con Ác Long này cực kỳ khát máu, vừa đi ra đã điên cuồng phun sấm sét.
Nhưng Diệp Thành là ai, Thánh Thể bá đạo trực tiếp dùng cơ thể chống lại từng luồng sấm sét, đánh cho Ác Long không ngóc đầu lên nổi.
Nghiệt Hải quay cuồng, cát bụi bay tứ tung đan xen với từng luồng sấm sét.
Cứ con Ác Long này bị dụ ra lại bị đánh chết.
Có Triệu Vân giúp đỡ nên hiệu suất quả thật đã tăng lên gấp đôi, công đức của Diệp Thành nhanh chóng leo thang thẳng đến cấp bậc Minh Tướng.
Trong điện Diêm La, phán quan luống cuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào công đức của Diệp Thành, tốc độ kia quả thật khiến người ta run sợ.
Hắn ta làm phán quan nhiều năm như vậy thì đây là lần đầu tiên thấy công đức tăng như thế, giờ mới bao lâu mà đã kiếm được bảy, tám ngàn công đức.
Phán quan ngó sổ công đức một cái lại nhìn bên dưới.
Đầu trâu mặt ngựa đứng cách đó không xa, nếu nói chuyện này cho hai người họ thì chắc sẽ trực tiếp đột quỵ.
Phán quan xoa xoa cằm, hai con ngươi đảo nhanh như chớp không biết đang nghĩ gì, có điều chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt.
Nghiệt Hải, lại có hai con Ác Long hóa thành tro, đến chết vẫn không ngóc đầu lên nổi, vừa ra khỏi biển đã bị đè đầu đánh.
"Bao nhiêu rồi?", Triệu Vân lấy ra một bình rượu nhìn về phía Diệp Thành hỏi.
"Còn thiếu năm trăm điểm nữa", Diệp Thành cũng ôm một bình rượu uống ực ực, tâm trạng hết sức vui vẻ, có người giúp đỡ đúng là nhanh ghê.
"Hay là nghỉ một lát?", Triệu Vân cười ngó Diệp Thành.
"Nghỉ con khỉ, lẹ lên, làm xong ta mời ngươi uống rượu", Diệp Thành ném bình rượu đi, nhấc chân đi về phía Nghiệt Hải.
Song, chưa chờ hắn rải thuốc gọi rồng đã thấy một con quái vật khổng lồ nhào ra từ trong Nghiệt Hải, tiếng gầm thét rung trời.
"Á đù!", Diệp Thành dứt khoát quay đầu bỏ chạy.
"Oa!", Triệu Vân ngửa đầu, chép miệng nhìn Ác Long.
Nó cực kỳ to lớn như một ngọn núi, còn to hơn bất cứ con Ác Long nào mà họ đã từng giết.
Từng lớp vảy rồng đen thui như mực lập lòe ánh sáng, cặp râu cũng hết sức thô to và được quấn quanh bởi sấm sét.
Hai con mắt của nó còn đỏ và khát máu hơn cả rượu vang.
Vô số luồng long khí tỏa ra nghiền nát không gian vỡ vụn, tiếng ngâm tràn đầy ma lực khuấy động tâm trí khiến người ta hốt hoảng.
Diệp Thành trở về bên cạnh Triệu Vân, vẻ mặt như vỉ pha màu.
"Thánh Nhân!", Triệu Vân suy tư nói: "Đã cán mốc ranh giới của Thánh Vương, mạnh hơn Ác Long bậc Chuẩn Thánh rất nhiều".
"Chắc là hai ta đã giết quá nhiều", Diệp Thành thổn thức: "Bấy giờ mới dẫn nó tới, suy cho cùng cũng phải đòi lại tý chứ".
"Giết nó thì ngươi chắc chắn sẽ gom đủ công đức".
"Ác Long cấp Thánh Nhân thì dù thế cũng phải được 500 công đức".
"Quy tắc cũ, giúp đỡ lẫn nhau tấn công", trong tay Triệu Vân xuất hiện một thanh kiếm kêu ong ong lấp lánh ánh sáng hủy diệt.
"Phải ăn ý!", Diệp Thành lấy thanh đoạn kiếm màu đen kia nói.
Sau đó, hắn bèn bước lên hư không, vung kiếm chém xuống, một dải ngân hà lập tức xuất hiện rồi bổ xuống.
Ác Long trúng chiêu, cơ thể khổng lồ bị chém ra một cái khe đen thui lộ ra xương cốt đen tuyền, máu tươi bắn tung tóe.
Ác Long rít gào, há miệng phun ra sấm sét định giết chết Diệp Thành.
Triệu Vân xông đến, lướt qua cơ thể nó, một kiếm khủng bố chém đứt một cái vuốt rồng, sau đó nhảy lên bỏ chạy.
Ác Long bị chọc tức, cơ thể đồ sộ quay cuồng trên không đè sập không gian khiến Diệp Thành cũng phải lui về phía sau.
Ác Long cấp Thánh Nhân mạnh hơn Chuẩn Thánh rất nhiều, cả hai hoàn toàn không cùng một cấp bậc, quả thật còn khó giết hơn trong tưởng tượng.
"Làm lại!", Diệp Thành vẫn chủ tấn công, chém ra một kiếm, trong tay biến hóa bí pháp vô số thần thông thoáng chốc hợp lại làm một.
Triệu Vân cũng không chịu thua, giơ tay bấm ấn, kia là bí thuật giam giữ.
Hai người phối hợp ăn ý, mọi thứ đều hoàn thành cùng một lúc.
Ác Long bị cấm chế giam lại, chưởng ấn che trời lấp đất của Diệp Thành cũng bổ tới chụp lên đầu Ác Long khiến máu thịt xương cốt văng tung tóe.
Ác Long gầm lên, xoắn cơ thể há miệng phun ra sấm sét.
Diệp Thành bị đuôi rồng đập bay ngược ra ngoài.
Có điều, trên đường bay ngược ra sau hắn vẫn bấm ấn. Kia là Thái Hư Long Cấm, bí pháp chí cao của tộc Thái Hư Cổ Long.
Ác Long lại bị cấm chế giam cầm, lại bị một kiếm của Triệu Vân chọc mù một con mắt, máu tươi vẩy ra như suối.
Triệu Vân cũng không có bị đánh bay, nhưng lại bị Ác Long há miệng nuốt vào.
Ơ, Diệp Thành không thể ngồi yên, giẫm lên không, chín luồng Bát Hoang Quyền hợp làm một đập xuống đầu của Ác Long.
Chương 2418: Các tộc trở về
Khí huyết vàng kim của hắn bốc lên mênh mông cuồn cuộn, liều mạng đánh ra đòn sát thủ, chỗ nào cũng không đánh, chuyên chọn đầu của nó mà ra tay.
Hắn cũng không lo cho Triệu Vân, ngược lại còn hơi lo cho Ác Long.
Nuốt người vào bụng thì phải tiêu hóa được mới được, nếu không tiêu hóa được thì đúng là rảnh rỗi tự làm tự chịu.
Quả nhiên, Triệu Vân quậy tưng bừng trong bụng Ác Long, xách theo sát kiếm xông thẳng về phía trước, điên cuồng bổ lung tung.
Diệp Thành thì ở bên ngoài liều mạng đánh, hắn ta ở trong cũng điên cuồng chém giết.
Ác Long lập tức xui xẻo, tuy cơ thể rất lớn nhưng liên tục nổ tung, vô số lỗ thủng bắn ra máu tươi.
Ác Long cấp Thánh Nhân thì sao, cũng chẳng thể chịu nổi đòn tấn công của hai tên yêu nghiệt kia. Tuy họ chỉ là Hoàng Cảnh, nhưng đều có vốn liếng để chiến đấu vượt cấp,
Trận chiến này cũng không kéo dài lâu, Ác Long lập tức ngủm, cơ thể khổng lồ nổ tung.
Diệp Thành và Triệu Vân đều tự giác lui ra sau không đến gần Nghiệt Hải, sợ gặp phải thứ còn khủng bố hơn. Cấp Thánh Nhân còn có thể chống lại, nếu Thánh Vương mà xuất hiện thì hai người họ cũng chịu.
Sau khi rời xa Nghiệt Hải, hai người mới dừng lại.
"Ngươi mạnh ghê á!", Diệp Thành vui vẻ nhìn Triệu Vân.
"Ngươi cũng vậy", Triệu Vân cởi áo ngoài bị dơ ra.
"Nào, xem thử công đức coi sao rồi", Diệp Thành lấy sổ công đức ra nói.
Triệu Vân cũng xúm lại muốn nhìn thử xem tiêu diệt một con Ác Long cấp Thánh Nhân thì có thể nhận được bao nhiêu công đức, chắc cũng không phải là ít.
Sổ công đức cũng không có khiến hai người thất vọng, cho gần bảy trăm, khiến công đức của Diệp Thành tăng lên mười ngàn.
"Được, tốt ghê", Diệp Thành vui vẻ cười nham nhở.
"Này, nợ ta một lần đó", Triệu Vân vỗ vai Diệp Thành nói.
"Đương nhiên là phải nhớ rồi", Diệp Thành cười, lập tức lên đường đi về phía điện Diêm La, chỉ còn một tiếng cười to vọng lại: "Đến quỷ thành chờ ta đi, ta mời ngươi uống rượu".
Triệu Vân cũng không phản đối, rót một ngụm rượu rồi xoay người rời đi.
...
Chư Thiên Vạn Vực mênh mông rộng lớn, tràn ngập vô số khả năng.
Trên Ngọc Nữ Phong, mọi âm thanh đều biến mất, ngôi sao và ánh trăng khiến khung cảnh như tiên giới này khoác lên mình một lớp áo choàng lung linh huyền ảo.
Phần mộ của Diệp Thành rớt đầy lá rụng, con chữ trên bia đá cũng vô cùng nổi bật dưới ánh trăng, càng nhìn càng khiến người ta đau lòng.
"Khi còn sống thích chạy lung tung, giờ thì ngoan ngoãn hơn rất nhiều", Thượng Quan Ngọc Nhi lẩm bẩm, quét sạch những chiếc lá rụng đi.
Con ngươi của cô ta ầng ậng nước mắt, ở dưới ánh trăng ngưng kết thành giọt nước lăn trên gò má xinh đẹp, tiều tùy nhìn mà thương.
"Người vẫn chưa lấy con mà", Tịch Nhan khóc nước mắt đầy mặt.
Chẳng những hai nàng mà những cô gái khác cũng có mặt ở đây.
Trước ngôi mộ là một loạt gian nhà tranh, đó là chỗ ở của các nàng, để có thể ở bên cạnh hắn đến mãi mãi.
"Mẹ đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn có người nhớ hắn", ở ngọn núi đối diện, Tạ Vân xách theo bầu rượu thở dài.
"Nói mất là mất luôn", Hùng Nhị cũng uống say lờ đờ.
"Tinh hoa Đại Sở sẽ dựa vào chúng ta cả rồi", Tư Đồ Nam than thở nói: "Trách nhiệm nặng nề đây".
"Ngươi cũng bớt bớt ra vẻ đi... hử?", Tạ Vân còn chưa nói xong đã đứng bật dậy ngửa đầu nhìn hư không mờ mịt.
"Hấp tấp bộp chộp, chuyện gì vậy?", Hùng Nhị quở.
"Một luồng khí tức cực kỳ khủng bố", Tư Đồ Nam cũng ngẩng đầu cau mày, híp mắt nhìn hư vô.
Hắn ta vừa nói xong đã ầm một tiếng không biết truyền đến từ đâu mà vang vọng Chư Thiên Vạn Vực, đến cả Đại Sở cũng bị chấn cho rung lắc.
Tinh không rung chuyển, sấm sét nổ ầm ầm, một luồng khí tức Hồng Hoang từ biên giới vũ trụ bao phủ Chư Thiên Vạn Vực.
Kia là khí tức Hồng Hoang chân chính, nó như một cơn sóng thần cao tới mấy chục ngàn mét, quay cuồng khuếch tán khắp tinh không.
Mơ hồ còn nghe thấy tiếng gào thét như tiếng sấm từ thuở sơ khai chấn cho hành tinh nổ tung, tâm hồn người ta run rẩy.
"Sao thế, có chuyện gì xảy ra vậy, sao lại chấn động?"
"Lẽ nào Thiên Ma lại xâm lược nữa? Chiến tranh lại sắp nổ ra ư?"
"Ngửi khí tức này thì không phải đâu, cứ cảm thấy là một đại năng đáng sợ nào đó tỉnh dậy".
Dưới bầu trời, mọi người ngửa đầu kinh ngạc nhìn không trung, có một số người còn mặt mày trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.
Đó là một luồng uy áp đền từ huyết mạch, bất kể ngươi có huyết mạch nào thì đều cảm thấy vô cùng áp lực, đến cả thở thôi cũng thấy khó khăn.
"Cuối cùng nên đến vẫn đến", trên không Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm lẩm bẩm, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
"Ít nhất cũng có mười mấy tộc lớn của thời kỳ Hồng Hoang cởi bỏ phong ấn", Thiên Lão hít sâu một hơi nói: "Đội hình chấn động ghê!"
"130 Đại Đế của Huyền Hoang có 60% là trở thành Đại Đế ở thời kỳ Hồng Hoang, là những sinh linh đầu tiên trong đất trời nên cực kỳ mạnh".
"Đàm phán đi, trở về cũng được thôi, nhưng mẹ nó đừng có mà quậy tung nóc".
"Thiên Ma xâm lấn thì chẳng thấy ai đi ra giúp đỡ".
"Sợ là chúng ta muốn đàm phán, nhưng những đại năng của Hồng Hoang lại không cho chúng ta cơ hội đó", Viêm Hoàng cau mày: "Bọn họ mới là Vương".
Một câu trực tiếp khiến Chư Thiên Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm và chín vị hoàng của Đại Sở đều im lặng, con ngươi lộ ra vẻ lo lắng.
Những sinh linh đầu tiên trong đất trời, gần như ở thủa Hỗn Độn.
Giờ huyết mạch của Chư Thiên Vạn Vực tính cả Hoang Cổ Thánh Thể đều là biến hóa từ huyết mạch của họ.
Đó là ông tổ, phủ bụi biết bao năm tháng, giờ cởi bỏ phong ấn.
Nếu chia sức mạnh của Chư Thiên Vạn Vực là mười phần thì những tộc lớn ở Hồng Hoang đã chiến sáu phần, hoàn toàn áp chế về một mặt.
Sự trở về của họ có lẽ sẽ kéo Vạn Vực trở thành thời đại hoàng kim, nhưng cũng rất có khả năng sẽ là một trận tai nạn ngập trời.
Chương 2419: Quấy rối
Diệp Thành vui vẻ ôm sổ công đức đạp không cả đường, đôi lúc lại mở ra ngó nghiêng sợ thiếu.
Chẳng biết khi nào thì hắn đã hạ xuống trước điện Diêm La.
Song, hắn còn chưa bước vào đã bị Quỷ Vương gác cổng cản lại, quát: "Phán quan có lệnh, không gặp ai hết".
"Mong quỷ ca thông báo nói là Diệp Thành, Phán quan chắc chắn sẽ gặp", Diệp Thành xoa tay cười hì hì nói.
"Ngươi điếc hả? Phán quan tự mình ra lệnh, không gặp ai hết".
"Nếu ngươi đã nói vậy thì ta sẽ xông vào đó", nụ cười trên mặt Diệp Thành chợt tắt, xắn tay áo lên ra vẻ định đánh nhau.
Nhưng còn chưa chờ hắn ra tay, tấm bia đá trước điện đã rung lên, tỏa ra ánh sát, sức mạnh hủy diệt chợt sống lại.
Một sức mạnh khủng bố bỗng xuất hiện, tỏa ra uy áp Chuẩn Đế, bầu trời cũng thay đổi, mây đen vần vũ, sấm sét ầm ầm.
Diệp Thành thầm rùng mình, vội vàng thu tay lại, biết tấm bia đá kia là cấm chế, hai con Quỷ Vương có quyền sử dụng, kẻ mưu toan xông vào chắc chắn sẽ chết.
"Có lần sau nữa, bổ ngươi cho coi", Quỷ Vương hung hăng đe dọa.
"Đùa chút ấy mà, đừng coi là thật thế", Diệp Thành cười mỉa, lập tức nhận sai, cấm chế trên tấm bia đá kia cực kỳ bá đạo.
Hai con Quỷ Vương hừ lạnh, lại đứng thẳng tắp như hai ông thần gác cửa, vừa trang nghiêm lại lạnh lùng, trông mà rén ngang.
Diệp Thành bĩu môi, tìm một bậc thềm ngồi xuống.
Ta ngồi đây đó, không tin ngươi không ra ngoài.
Quỷ Vương gác cổng liếc hắn một cái nhưng vẫn không định đuổi đi.
Diệp Thành làm lơ họ, móc thanh đoản kiếm màu đen ra thổi một hơi lên, cầm khăn lau lau chùi chùi khiến nó sáng loáng.
Chẳng mấy chốc, một làn gió lạnh bỗng thổi tới, có người hạ xuống từ trên không.
Đó là một thanh niên khoác áo giáp đen, trên đầu mọc cặp sừng trâu, con ngươi thâm thúy, cơ thể vạm vỡ, khí thế khủng bố.
Tên này cũng không yếu, là một vị Thánh Nhân.
Hắn ta cũng là Minh Tướng, quanh người lượn lờ dị tương, mỗi một mảnh giáp đều lập lòe ánh sáng lạnh.
"Ra mắt Quỷ Tuyền Minh Tướng!", Quỷ Vương gác cổng chắp tay khom lưng chào.
Có thể thấy vẻ mặt họ đều tràn ngập vẻ kính trọng, như biết thanh niên kia là ai, cũng biết thân phận của hắn ta không đơn giản.
Bọn họ thì kính cẩn, nhưng thanh niên Quỷ Tuyền Minh Tướng lại khác, còn chẳng thèm ngó họ lấy một cái, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Diệp Thành ngó hắn ta, cũng không cúi chào, tiếp tục lau kiếm.
Quỷ Tuyền Minh Tướng thấy Diệp Thành lơ mình thì mặt mày khó chịu.
Khi trông thấy thanh đoản kiếm thì con ngươi lóe lên ánh sáng, ngó hồi bèn híp mắt lại.
Với ánh mắt của hắn ta thì sao không nhận ra sự đặc biệt của nó cho được, dù vẻ ngoài xấu xí, nhưng lại ẩn giấu sự huyền diệu bên trong.
"Ta muốn thanh kiếm đó", Quỷ Tuyền Minh Tướng nhàn nhạt nói rồi thuận tay ném một túi trữ vật xuống đất.
Diệp Thành giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu lau chùi kiếm.
Ghét nhất thể loại ấy, muốn cướp bảo vật của ta còn ra vẻ tự đại, Thánh Nhân trâu bò lắm hả? Minh Tướng thì giỏi lắm chắc?
Sắc mặt của Quỷ Tuyền Minh Tướng lập tức sa sầm.
Hai con Quỷ Vương thấy thế thì đẩy Diệp Thành bảo: "Gọi ngươi kìa".
"Hả?", Diệp Thành ngẩng đầu lên ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Làm sao?"
"Ngươi trúng số rồi, Quỷ Tuyền Minh Tướng muốn mua kiếm của ngươi".
"À!", Diệp Thành đáp một tiếng rồi lại cúi đầu xuống nói: "Không bán".
"Ngươi biết hắn ta là ai không?", Quỷ Vương hạ giọng nói: "Hắn ta là Minh Tướng dưới trướng của Tống Đế đó, địa vị cực cao".
"Ai đến cũng không bán, đồ gia truyền thì sao mà bán được!"
“Ngươi là người đầu tiên dám từ chối ta, gan lắm!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng lãnh đạm nói, trong mắt là tia sáng lạnh lấp loé.
“Dù sao thì ta cũng không bán!”, Diệp Thành càng lau nhiệt tình hơn.
“Một tên Hoàng Cảnh mà thôi, muốn chết rồi!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng hừ lạnh, vươn tay ra, có bí pháp diễn hoá, muốn trấn áp Diệp Thành.
Diệp Thành lại thuận lợi né tránh, trốn ra khá xa, cầm thành kiếm đen, nhìn Quỷ Tuyền Minh Tướng nói: “Còn có vụ cướp nữa hả?”
“Cướp của ngươi thì sao?”, Quỷ Tuyền Minh Tướng quát như sấm, tay biến ảo, một chưởng đánh tới, không gian nổ tung.
“Chưa từng thấy ai kiêu ngạo như ngươi!”, Diệp Thành mắng to, xoay người chạy, sau đó vào điện Diêm La nhanh như chớp.
Sau khi vào điện, hắn liền thấy Phán quan đang nằm nghiêng trên ghế, lật xem sách cổ, vô cùng thoả mãn.
“Nhàn nhã quá ha!”, Diệp Thành khó chịu, rõ ràng rất rảnh rỗi mà lại không cho hắn vào, hiển nhiên là đang cố ý mà.
“Cũng tạm!”, Phán quan nhún vai, dáng vẻ không chọc điên người ta thì không thôi, thấy Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi, muốn đánh mình lắm rồi.
“Ngươi thoát được sao?”, Quỷ Tuyền Minh Tướng cũng đuổi theo vào.
Ngoài ra còn có hai Quỷ Vương canh cửa, họ cũng theo vào, tốc độ của Diệp Thành quá nhanh, vừa lơ là là hắn đã vào đến nơi.
Phán quan xua tay ra dấu cho hai Quỷ Vương đi canh cửa.
“Con chuột nhắt Hoàng Cảnh, để coi ta trấn áp ngươi thế nào!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng quát lạnh, chưởng bay đầy điện, muốn đánh trúng Diệp Thành.
“Sợ ngươi quá!”, Diệp Thành chẳng để bụng, hắn không sợ.
“Quỷ Tuyền, đây là điện Diêm La, không được phép làm càn!”, Phán quan vừa mở sách vừa ung dung nhắc.
Lời này vừa ra, Quỷ Tuyền Minh Tướng tức khác giảm bớt hành động
Suy cho cùng, đây cũng không phải địa bàn của hắn ta, mà thần vị của Phán quan cao hơn hắn ta tận mười cấp, không thể làm trái.
Chương 2420: Quấy rối (2)
Nhưng ánh mắt hắn ta nhìn Diệp Thành đằng đằng sát khí, đường đường là Minh Tướng dưới quyền Tống Đế, chưa từng gặp phải cảnh quá quắt thế này.
Diệp Thành bẻ cổ, trông có chút kiêu ngạo.
Cho rằng ông đây là giấy, ai muốn vo, nắm, xé cũng được à? Ta từng giết hai Đại Đế rồi đấy, ta còn sợ ngươi chắc?
“Ngươi chạy từ xa tới đây để làm gì?”, Phán quan cũng vặn cổ liếc Diệp Thành, nhìn sang Quỷ Tuyền Minh Tướng.
“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là gần đây có được món bảo vật, muốn mời Phán quan tới giám định và chiêm ngưỡng”, Quỷ Tuyền Minh Tướng cười nói.
Nói rồi hắn ta trở tay, lấy ra một cái lò đồng.
Lò đồng màu vàng, loé lên kim quang, bên trên khắc đầy những ký tự cổ xưa, rung lên vù vù trong không trung.
Phán quan sờ cằm, dạo quanh lò đồng một vòng.
Mắt Diệp Thành cũng sáng lên, cũng sờ cằm theo gót Phán quan, dạo quanh lò đồng: “Đồ tốt!”
“Lò đồng Điện Vương, ngươi có thể nhìn thấu được sao!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng cười lạnh, khinh thường liếc Diệp Thành.
“Hừ!”, Diệp Thành không cho là đúng, tiếp tục nhìn, hai mắt toả sáng.
Đây thật sự là bảo vật, minh khí cấp Thánh Vương, mang ra ngoài đánh nhau thì đúng là oai phong, uy lực không thể coi thường.
“Đúng là phi phàm!”, Phán quan không khỏi cảm thán.
“Nếu Phán quan thích thì tặng ngươi đó!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng cười, tên này đúng là hào phóng, Diệp Thành nhướng mày.
Phán quan cười, trở lại ghế, mắt nhìn Quỷ Tuyền Minh Tướng: “Không công không nhận thưởng, nói đi, muốn cầu xin ta chuyện gì!”
“Muốn nhờ Phán quan làm cho ta một văn điệp qua cửa!”
“Văn điệp qua cửa?”, nghe thấy bốn chữ này, Diệp Thành đang nhìn lò đồng cũng nhìn sang.
Hắn vất vả thế này không phải là để có được văn điệp qua cửa sao?
Không có nó, hắn không thể qua cầu Nại Hà.
Vì vậy hắn nhìn Quỷ Tuyền Minh Tướng đầy hứng thú.
Hiển nhiên tên này muốn văn điệp qua cửa là để qua cầu Nại Hà, còn tại sao muốn qua cầu Nại Hà, không cần hỏi cũng biết, hắn ta đi tán gái.
Nói trắng ra là muốn tới cầu Nại Hà cua Linh Nhi.
Mẹ kiếp nhà người, dám cua vợ ta hả, còn khuya nhé!
“Văn điệp qua cửa làm gì?”, Phán quan khẽ cười: “Chẳng lẽ Quỷ Tuyền Minh Tướng cũng vừa ý thần cầu Nại Hà?”
“Cái này còn phải coi Phán quan có lòng tốt giúp đỡ tác thành hay không!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng chắp tay: “Mong Phán quan ban cho ta văn điệp!”
“Chuyện này thì...”, Phán quan vuốt râu, tỏ vẻ suy tư, vuốt vài cái lại liếc sang Diệp Thành.
Cái nhìn này cũng “kéo” Diệp Thành lại gần: “Nếu Phán quan cho hắn ta văn điệp thì cũng phải cho ta nữa!”
“Ngươi là ai mà dám đòi Phán quan cho văn điệp?”, Quỷ Tuyền Minh Tướng quát lớn, ánh mắt hung dữ.
“Ngươi được thì sao ta lại không chứ?”, Diệp Thành hừ một tiếng.
“Ta có lò đồng Điện Vương, còn ngươi? Ngươi có cái gì!”
“Ta có lò đồng Thiên Vương!”, Diệp Thành ôm lò đồng Điện Vương đi tới, đưa cho Phán quan: “Tặng Phán quan!”
Phán quan sửng sốt, không ngờ Diệp Thành lại làm thế.
“Đây là do ta đưa!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng lạnh lùng nói.
“Ta đâu có nói không phải ngươi đưa!”, Diệp Thành nhún vai.
“Vậy... mẹ kiếp sao ngươi còn nói ngươi đưa!”
“Thì là ta đưa mà!”
“Đó là của ta!”
“Ta biết!”
“Ta...”, Quỷ Tuyền Minh Tướng suýt không lấy hơi lên, suýt bị tức tới hộc máu, chưa từng gặp ai không biết xấu hổ thế này.
Phán quan buồn cười, rất muốn cười nhưng lại không cười ra tiếng.
Điện Diêm La này đúng là nhân tài xuất hiện không ngừng. Có thể chọc một Minh Tướng tức tới suýt hộc máu, đạo hạnh Diệp Thành này đúng là không thấp!
“Ngươi đáng chết!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng gầm lên, cả bàn tay được sấm sét bao quanh, muốn chém Diệp Thành thành tro.
Diệp Thành thì ngon rồi, chạy tới sau lưng Phán quan, muốn đánh nhau thì ngươi phải hỏi đại ca nhà ta xem có đồng ý hay không đã.
Quỷ Tuyền Minh Tướng lao tới, vung tay muốn đánh.
“Sao, muốn giết luôn bản phủ à?”, Phán quan quát, sắc mặt âm u, biểu cảm uy nghiêm.
“Mạt tướng không dám!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng cũng đã ý thức được mình thất lễ, vội thu tay, dù sao đây cũng là địa bàn của điện Diêm La.
“Văn điệp qua cửa vô cùng quan trọng, bản phủ không thể cho ngươi, về đi! Mang lò này về luôn!”, Phán quan xua tay.
“Phán quan, chuyện này...”, Quỷ Tuyền Minh Tướng sốt ruột.
“Đừng để ta phải khó xử!”, Phán quan xoay tay áo.
Quỷ Tuyền Minh Tướng hít một hơi, mặt đỏ chót, Thánh Vương Binh xuất hiện mà Phán quan cũng chẳng nể mặt hắn ta, lần này đúng là quá ê mặt!
Hắn ta càng nghĩ càng tức, ánh mắt nhìn Diệp Thành đã lộ ra sát khí trắng trợn, hắn ta đổ hết tội lên đầu Diệp Thành.
“Hối lộ đại ca của ta cũng vô ích thôi!”, Diệp Thành vẫn trốn sau lưng Phán quan, rất có khí thế mà nói.
Còn muốn cua vợ ta à, không có cửa đâu, đừng nói Phán quan không cho ngươi văn điệp, dù cho ngươi, ngươi cũng không thể qua cầu Nại Hà.
Hắn còn nhớ một con báo tinh bị mình đánh tới chết dở giờ còn đang nằm ở một góc núi kìa.
Nếu Phán quan cho văn điệp, hắn không ngại đưa Quỷ Tuyền Minh Tướng đến gặp báo tinh để hai người bầu bạn.
“Hay! Hay lắm! Ngươi chờ đó!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ hung quang, bực dọc bỏ đi.
Trước khi đi, hắn ta cũng không quên mang theo lò đồng Điện Vương, chuyện này không xong, cớ gì phải cho ngươi?
Chỉ là ngay sau đó, hắn lại quay lại.
Ông lão béo đang ôm sổ công đức vui hớn hở không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành hỏi: "Thuốc dụ rồng có vấn đề gì hả?"
"Không có vấn đề gì", Diệp Thành thuận miệng đáp, một đôi mắt sắc bén ngó tới ngó lui trên quầy hàng, không biết đang tìm cái gì.
Ba giây sau, hắn mới nhấc chân đi đến góc của cửa hàng, trên quầy đặt một thanh đoản kiếm màu đen.
Diệp Thành vươn tay ra cầm lấy nó, lau đi lớp tro bụi bên trên rồi lăn qua lộn lại quan sát, con ngươi thâm thúy.
Thanh kiếm đoản kiếm vô cùng kỳ dị, không biết đúc từ chất liệu gì mà vô cùng cứng rắn, bên trên có khắc thần văn cổ xưa, còn rất là nặng.
Cấp bậc của nó cũng không cao, chỉ là vũ khí Chuẩn Thánh, còn bị hư.
Quan trọng là trên chuôi kiếm có khắc một chữ màu vàng.
Nó là chữ "Vương" to cỡ móng tay, tỏa ra ánh sáng nhạt trông vô cùng huyền diệu.
Diệp Thành hít sâu một hơi, hai mắt tỏa sáng.
Hắn có thể xác đinh chữ "Vương" kia là Độn Giáp Thiên Tự.
Cũng chính là Độn Giáp Thiên Tự ấy đã khiến hắn quay trở lại, đây tuyệt đối là bảo bối, còn là bảo bối vô giá.
Chỉ là hắn lại có chút khó hiểu, tại sao Minh Giới lại có Độn Giáp Thiên Tự trên trần gian, là ai đã mang nó đến hay là nó vốn có ở đây.
"Nhìn trúng thanh kiếm này?", ông lão béo khoanh tay bước tới, cười giơ lên hai ngón tay nói: "Hai trăm công đức".
"Một trăm!", Diệp Thành vừa nhìn vừa nói.
"Chốt", ông lão béo cũng không phải loại người thẳng thắn, lại chẳng nhận ra sự phi phàm của thanh kiếm này nên mới sốt ruột bán đi, cũng đỡ chiếm chỗ bày.
"Hay là trả nhiều hơn rồi", Diệp Thành bĩu môi, cất kiếm đi rồi lấy sổ công đức ra, mặt mày đau lòng chuyển một trăm điểm qua.
"Đi thong thả nhé", ông lão béo cười tít mắt nói.
"Cho ta thêm một túi thuốc dụ rồng đi", trước khi đi, Diệp Thành nhanh chóng lấy một túi thuốc dụ rồng rồi bỏ chạy.
"Ơ", ông lão béo đuổi theo thì đa không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu, ông ta lập tức thổi râu trừng mắt, khuôn mặt bự như cái mâm đen thui.
Trên đường, Diệp Thành vừa đánh giá thanh kiếm kia vừa chạy ra ngoài thành.
Thân kiếm cũng không đáng giá, cái đáng giá chính là Độn Giáp Thiên Tự trên chuôi kiếm. Nó là thứ không thể dùng tiền để đong đếm được.
Bên ngoài thành, Triệu Vân dựa vào trên một cây cổ thụ, thấy Diệp Thành đi ra bèn duỗi lưng nói: "Hai người sẽ nhanh hơn".
"Ngươi định giết Ác Long giúp ta?", ánh mắt Diệp Thành sáng lên hỏi.
"Rảnh quá ấy!", Triệu Vân nhún vai nói.
"Được rồi!", Diệp Thành lập tức vui vẻ, sức chiến đấu của Triệu Vân ngang ngửa với hắn, có hắn ta giúp thì năng suất sẽ tăng lên gấp đôi.
Hai người sóng vai bước lên không tiến thẳng về phía Nghiệt Hải.
Cả hai vừa rời đi thì Hắc Bạch Vô Thường bèn tới.
Hai người tìm khắp một vòng mới biết Diệp Thành chạy tới quỷ thành, song tìm khắp quỷ thành vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
"Lại tới chậm rồi", Hắc Vô Thường không nhịn được rủa.
"Đi Nghiệt Hải tiếp hả?", Bạch Vô Thường vén tóc hỏi.
"Theo ta thì khỏi cần tìm, với tính cách của tên nhóc kia thì khi kiếm được công đức chắc chắn sẽ đến điện Diêm La tìm phán quan thôi".
"Có thể cho hắn văn kiện thông qua cửa khẩu mới là lạ, kiếm được công đức không có nghĩa là tu vi đạt tiêu chuẩn, thứ hạng cũng không phải trò đùa.
Hai người nói xong bèn đi vào một quán rượu, nhàn nhã gọi một bình rượu ngon rồi lại gọi thêm hai món ăn.
Bên này, Diệp Thành và Triệu Vân như một luồng thần quang khiến đất trời u ám lại có thêm một nét đẹp riêng.
3 tiếng sau, hai người mới lần lượt hạ xuống.
Nghiệt Hải vẫn âm u như cũ, mặt biển quay cuồng, lệ quỷ gầm rú, ác niệm oán niệm tà niệm đan xen trông vô cùng đáng sợ.
"Quả là một vùng đất nguy hiểm", Triệu Vân thổn thức, vẻ mặt có chút kiêng kỵ.
"Minh Đế cũng chẳng thể san bằng thì chắc chắn khó nhằn rồi, e rằng đến cả thập điện Diêm La cũng không dám đi vào chỗ sâu bên trong".
"Chia một nửa thuốc dụ rồng cho ta đi", Triệu Vân vươn tay.
Diệp Thành cũng dứt khoát chia năm mươi túi, đưa một nửa cho hắn ta.
Hai người chia nhau mỗi người đi về một phía rải thuốc dụ rồng.
Tiếng rồng ngâm chợt vang lên, hai con Ác Long đồng loạt lao ra, cơ thể đen tuyền khổng lồ khuấy động sấm sét và mây đen.
Cách chiến đấu của Diệp Thành vẫn bá đạo như cũ, nhảy lên đầu Ác Long, chẳng thèm cầm vũ khí, chỉ có từng Bát Hoang Quyền dữ dội.
Ác Long quay cuồng gầm thét, hất cũng hất không ra, cái đầu khổng lồ bị hết quyền này đến quyền khác của Diệp Thành đánh cho nát bét.
Bên kia, Triệu Vân cũng cực kỳ mạnh mẽ, một chưởng che trời hất tung Ác Long, trực tiếp cưỡi lên người nó, cũng chẳng cần vũ khí để tay trần đánh cho cơ thể Ác Long máu me be bét.
Cái gì là yêu nghiệt, kia chính là yêu nghiệt, còn là hai tên yêu nghiệt.
Có thể một mình đánh với Ác Long khi chỉ mới là Hoàng Cảnh thì trong toàn bộ âm tào địa phủ chắc cũng chỉ có hai người họ dám làm như vậy.
"Hai cái vũ trụ, hai cái thời đại, hai nhân vật chính".
Trong đại điện rộng lớn, Minh Đế chậm rãi nói, giọng nói mờ mịt hư ảo vô cùng.
Trước mặt ông ta lơ lửng một màn nước, hình ảnh bên trong chính là Diệp Thành và Triệu Vân đang một mình đánh với Ác Long.
"Nói ta du di, lẽ nào Minh Đế ngươi... không có?"
Đế Hoang xuất hiện, khẽ cười nhìn màn nước kia.
Một người từng một mình đấu với năm vị Đại Đế như ông ta lộ ra nét mặt vui mừng khi nhìn Diệp Thành và Triệu Vân. Thiên tài đời sau quả thật khiến ta phải cảm thán.
"Hai người họ sẽ có một trận chiến", Minh Đế cười, nghiêng đầu nhìn Đế Hoang hỏi: "Ông nghĩ rằng ai sẽ thắng?"
"Ngang tài ngang sức, chết cả đôi thôi", Đế Hoang nhàn nhạt nói.
Chương 2417: Đối tác tốt
Trong lúc hai người nói chuyện thì tiếng rồng ngâm ở Nghiệt Hải đã biến mất.
Diệp Thành cứ giết một con Ác Long thì Triệu Vân cũng đánh chết một con.
Trên sổ công đức của hai người đều có thêm 100 điểm và hiện lên một hàng chữ: Nghiệt Hải, giết chết một con Ác Long!
"Công đức kiếm kiểu này cũng nhanh ghê!", Triệu Vân cười vung tay lên, đưa công đức trên sổ của mình cho Diệp Thành.
"Cảm ơn", Diệp Thành cười to, lại đi đến bờ Nghiệt Hải rải ra một nắm thuốc gọi rồng dụ ra một con Ác Long khác.
Triệu Vân vặn vặn cổ, cũng vung tay rải thuốc gọi rồng ra.
Nơi thuốc gọi rồng rơi xuống, mặt biển quay cuồng, một con Ác Long khổng lồ gào thét lao ra, nó còn to hơn con bị giết lúc trước gấp đôi.
"Con này trông đẹp ghê", Triệu Vân giẫm lên không trung dẫn con Ác Long kia rời khỏi Nghiệt Hải, tìm một chỗ rộng rãi đánh nhau.
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn, tuy con Ác Long kia khá đáng sợ, nhưng với sức chiến đấu của Triệu Vân thì hoàn toàn có thể đối phó được.
Hắn quay đầu lại tập trung vào đối thủ của mình, con Ác Long này cực kỳ khát máu, vừa đi ra đã điên cuồng phun sấm sét.
Nhưng Diệp Thành là ai, Thánh Thể bá đạo trực tiếp dùng cơ thể chống lại từng luồng sấm sét, đánh cho Ác Long không ngóc đầu lên nổi.
Nghiệt Hải quay cuồng, cát bụi bay tứ tung đan xen với từng luồng sấm sét.
Cứ con Ác Long này bị dụ ra lại bị đánh chết.
Có Triệu Vân giúp đỡ nên hiệu suất quả thật đã tăng lên gấp đôi, công đức của Diệp Thành nhanh chóng leo thang thẳng đến cấp bậc Minh Tướng.
Trong điện Diêm La, phán quan luống cuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào công đức của Diệp Thành, tốc độ kia quả thật khiến người ta run sợ.
Hắn ta làm phán quan nhiều năm như vậy thì đây là lần đầu tiên thấy công đức tăng như thế, giờ mới bao lâu mà đã kiếm được bảy, tám ngàn công đức.
Phán quan ngó sổ công đức một cái lại nhìn bên dưới.
Đầu trâu mặt ngựa đứng cách đó không xa, nếu nói chuyện này cho hai người họ thì chắc sẽ trực tiếp đột quỵ.
Phán quan xoa xoa cằm, hai con ngươi đảo nhanh như chớp không biết đang nghĩ gì, có điều chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt.
Nghiệt Hải, lại có hai con Ác Long hóa thành tro, đến chết vẫn không ngóc đầu lên nổi, vừa ra khỏi biển đã bị đè đầu đánh.
"Bao nhiêu rồi?", Triệu Vân lấy ra một bình rượu nhìn về phía Diệp Thành hỏi.
"Còn thiếu năm trăm điểm nữa", Diệp Thành cũng ôm một bình rượu uống ực ực, tâm trạng hết sức vui vẻ, có người giúp đỡ đúng là nhanh ghê.
"Hay là nghỉ một lát?", Triệu Vân cười ngó Diệp Thành.
"Nghỉ con khỉ, lẹ lên, làm xong ta mời ngươi uống rượu", Diệp Thành ném bình rượu đi, nhấc chân đi về phía Nghiệt Hải.
Song, chưa chờ hắn rải thuốc gọi rồng đã thấy một con quái vật khổng lồ nhào ra từ trong Nghiệt Hải, tiếng gầm thét rung trời.
"Á đù!", Diệp Thành dứt khoát quay đầu bỏ chạy.
"Oa!", Triệu Vân ngửa đầu, chép miệng nhìn Ác Long.
Nó cực kỳ to lớn như một ngọn núi, còn to hơn bất cứ con Ác Long nào mà họ đã từng giết.
Từng lớp vảy rồng đen thui như mực lập lòe ánh sáng, cặp râu cũng hết sức thô to và được quấn quanh bởi sấm sét.
Hai con mắt của nó còn đỏ và khát máu hơn cả rượu vang.
Vô số luồng long khí tỏa ra nghiền nát không gian vỡ vụn, tiếng ngâm tràn đầy ma lực khuấy động tâm trí khiến người ta hốt hoảng.
Diệp Thành trở về bên cạnh Triệu Vân, vẻ mặt như vỉ pha màu.
"Thánh Nhân!", Triệu Vân suy tư nói: "Đã cán mốc ranh giới của Thánh Vương, mạnh hơn Ác Long bậc Chuẩn Thánh rất nhiều".
"Chắc là hai ta đã giết quá nhiều", Diệp Thành thổn thức: "Bấy giờ mới dẫn nó tới, suy cho cùng cũng phải đòi lại tý chứ".
"Giết nó thì ngươi chắc chắn sẽ gom đủ công đức".
"Ác Long cấp Thánh Nhân thì dù thế cũng phải được 500 công đức".
"Quy tắc cũ, giúp đỡ lẫn nhau tấn công", trong tay Triệu Vân xuất hiện một thanh kiếm kêu ong ong lấp lánh ánh sáng hủy diệt.
"Phải ăn ý!", Diệp Thành lấy thanh đoạn kiếm màu đen kia nói.
Sau đó, hắn bèn bước lên hư không, vung kiếm chém xuống, một dải ngân hà lập tức xuất hiện rồi bổ xuống.
Ác Long trúng chiêu, cơ thể khổng lồ bị chém ra một cái khe đen thui lộ ra xương cốt đen tuyền, máu tươi bắn tung tóe.
Ác Long rít gào, há miệng phun ra sấm sét định giết chết Diệp Thành.
Triệu Vân xông đến, lướt qua cơ thể nó, một kiếm khủng bố chém đứt một cái vuốt rồng, sau đó nhảy lên bỏ chạy.
Ác Long bị chọc tức, cơ thể đồ sộ quay cuồng trên không đè sập không gian khiến Diệp Thành cũng phải lui về phía sau.
Ác Long cấp Thánh Nhân mạnh hơn Chuẩn Thánh rất nhiều, cả hai hoàn toàn không cùng một cấp bậc, quả thật còn khó giết hơn trong tưởng tượng.
"Làm lại!", Diệp Thành vẫn chủ tấn công, chém ra một kiếm, trong tay biến hóa bí pháp vô số thần thông thoáng chốc hợp lại làm một.
Triệu Vân cũng không chịu thua, giơ tay bấm ấn, kia là bí thuật giam giữ.
Hai người phối hợp ăn ý, mọi thứ đều hoàn thành cùng một lúc.
Ác Long bị cấm chế giam lại, chưởng ấn che trời lấp đất của Diệp Thành cũng bổ tới chụp lên đầu Ác Long khiến máu thịt xương cốt văng tung tóe.
Ác Long gầm lên, xoắn cơ thể há miệng phun ra sấm sét.
Diệp Thành bị đuôi rồng đập bay ngược ra ngoài.
Có điều, trên đường bay ngược ra sau hắn vẫn bấm ấn. Kia là Thái Hư Long Cấm, bí pháp chí cao của tộc Thái Hư Cổ Long.
Ác Long lại bị cấm chế giam cầm, lại bị một kiếm của Triệu Vân chọc mù một con mắt, máu tươi vẩy ra như suối.
Triệu Vân cũng không có bị đánh bay, nhưng lại bị Ác Long há miệng nuốt vào.
Ơ, Diệp Thành không thể ngồi yên, giẫm lên không, chín luồng Bát Hoang Quyền hợp làm một đập xuống đầu của Ác Long.
Chương 2418: Các tộc trở về
Khí huyết vàng kim của hắn bốc lên mênh mông cuồn cuộn, liều mạng đánh ra đòn sát thủ, chỗ nào cũng không đánh, chuyên chọn đầu của nó mà ra tay.
Hắn cũng không lo cho Triệu Vân, ngược lại còn hơi lo cho Ác Long.
Nuốt người vào bụng thì phải tiêu hóa được mới được, nếu không tiêu hóa được thì đúng là rảnh rỗi tự làm tự chịu.
Quả nhiên, Triệu Vân quậy tưng bừng trong bụng Ác Long, xách theo sát kiếm xông thẳng về phía trước, điên cuồng bổ lung tung.
Diệp Thành thì ở bên ngoài liều mạng đánh, hắn ta ở trong cũng điên cuồng chém giết.
Ác Long lập tức xui xẻo, tuy cơ thể rất lớn nhưng liên tục nổ tung, vô số lỗ thủng bắn ra máu tươi.
Ác Long cấp Thánh Nhân thì sao, cũng chẳng thể chịu nổi đòn tấn công của hai tên yêu nghiệt kia. Tuy họ chỉ là Hoàng Cảnh, nhưng đều có vốn liếng để chiến đấu vượt cấp,
Trận chiến này cũng không kéo dài lâu, Ác Long lập tức ngủm, cơ thể khổng lồ nổ tung.
Diệp Thành và Triệu Vân đều tự giác lui ra sau không đến gần Nghiệt Hải, sợ gặp phải thứ còn khủng bố hơn. Cấp Thánh Nhân còn có thể chống lại, nếu Thánh Vương mà xuất hiện thì hai người họ cũng chịu.
Sau khi rời xa Nghiệt Hải, hai người mới dừng lại.
"Ngươi mạnh ghê á!", Diệp Thành vui vẻ nhìn Triệu Vân.
"Ngươi cũng vậy", Triệu Vân cởi áo ngoài bị dơ ra.
"Nào, xem thử công đức coi sao rồi", Diệp Thành lấy sổ công đức ra nói.
Triệu Vân cũng xúm lại muốn nhìn thử xem tiêu diệt một con Ác Long cấp Thánh Nhân thì có thể nhận được bao nhiêu công đức, chắc cũng không phải là ít.
Sổ công đức cũng không có khiến hai người thất vọng, cho gần bảy trăm, khiến công đức của Diệp Thành tăng lên mười ngàn.
"Được, tốt ghê", Diệp Thành vui vẻ cười nham nhở.
"Này, nợ ta một lần đó", Triệu Vân vỗ vai Diệp Thành nói.
"Đương nhiên là phải nhớ rồi", Diệp Thành cười, lập tức lên đường đi về phía điện Diêm La, chỉ còn một tiếng cười to vọng lại: "Đến quỷ thành chờ ta đi, ta mời ngươi uống rượu".
Triệu Vân cũng không phản đối, rót một ngụm rượu rồi xoay người rời đi.
...
Chư Thiên Vạn Vực mênh mông rộng lớn, tràn ngập vô số khả năng.
Trên Ngọc Nữ Phong, mọi âm thanh đều biến mất, ngôi sao và ánh trăng khiến khung cảnh như tiên giới này khoác lên mình một lớp áo choàng lung linh huyền ảo.
Phần mộ của Diệp Thành rớt đầy lá rụng, con chữ trên bia đá cũng vô cùng nổi bật dưới ánh trăng, càng nhìn càng khiến người ta đau lòng.
"Khi còn sống thích chạy lung tung, giờ thì ngoan ngoãn hơn rất nhiều", Thượng Quan Ngọc Nhi lẩm bẩm, quét sạch những chiếc lá rụng đi.
Con ngươi của cô ta ầng ậng nước mắt, ở dưới ánh trăng ngưng kết thành giọt nước lăn trên gò má xinh đẹp, tiều tùy nhìn mà thương.
"Người vẫn chưa lấy con mà", Tịch Nhan khóc nước mắt đầy mặt.
Chẳng những hai nàng mà những cô gái khác cũng có mặt ở đây.
Trước ngôi mộ là một loạt gian nhà tranh, đó là chỗ ở của các nàng, để có thể ở bên cạnh hắn đến mãi mãi.
"Mẹ đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn có người nhớ hắn", ở ngọn núi đối diện, Tạ Vân xách theo bầu rượu thở dài.
"Nói mất là mất luôn", Hùng Nhị cũng uống say lờ đờ.
"Tinh hoa Đại Sở sẽ dựa vào chúng ta cả rồi", Tư Đồ Nam than thở nói: "Trách nhiệm nặng nề đây".
"Ngươi cũng bớt bớt ra vẻ đi... hử?", Tạ Vân còn chưa nói xong đã đứng bật dậy ngửa đầu nhìn hư không mờ mịt.
"Hấp tấp bộp chộp, chuyện gì vậy?", Hùng Nhị quở.
"Một luồng khí tức cực kỳ khủng bố", Tư Đồ Nam cũng ngẩng đầu cau mày, híp mắt nhìn hư vô.
Hắn ta vừa nói xong đã ầm một tiếng không biết truyền đến từ đâu mà vang vọng Chư Thiên Vạn Vực, đến cả Đại Sở cũng bị chấn cho rung lắc.
Tinh không rung chuyển, sấm sét nổ ầm ầm, một luồng khí tức Hồng Hoang từ biên giới vũ trụ bao phủ Chư Thiên Vạn Vực.
Kia là khí tức Hồng Hoang chân chính, nó như một cơn sóng thần cao tới mấy chục ngàn mét, quay cuồng khuếch tán khắp tinh không.
Mơ hồ còn nghe thấy tiếng gào thét như tiếng sấm từ thuở sơ khai chấn cho hành tinh nổ tung, tâm hồn người ta run rẩy.
"Sao thế, có chuyện gì xảy ra vậy, sao lại chấn động?"
"Lẽ nào Thiên Ma lại xâm lược nữa? Chiến tranh lại sắp nổ ra ư?"
"Ngửi khí tức này thì không phải đâu, cứ cảm thấy là một đại năng đáng sợ nào đó tỉnh dậy".
Dưới bầu trời, mọi người ngửa đầu kinh ngạc nhìn không trung, có một số người còn mặt mày trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.
Đó là một luồng uy áp đền từ huyết mạch, bất kể ngươi có huyết mạch nào thì đều cảm thấy vô cùng áp lực, đến cả thở thôi cũng thấy khó khăn.
"Cuối cùng nên đến vẫn đến", trên không Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm lẩm bẩm, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
"Ít nhất cũng có mười mấy tộc lớn của thời kỳ Hồng Hoang cởi bỏ phong ấn", Thiên Lão hít sâu một hơi nói: "Đội hình chấn động ghê!"
"130 Đại Đế của Huyền Hoang có 60% là trở thành Đại Đế ở thời kỳ Hồng Hoang, là những sinh linh đầu tiên trong đất trời nên cực kỳ mạnh".
"Đàm phán đi, trở về cũng được thôi, nhưng mẹ nó đừng có mà quậy tung nóc".
"Thiên Ma xâm lấn thì chẳng thấy ai đi ra giúp đỡ".
"Sợ là chúng ta muốn đàm phán, nhưng những đại năng của Hồng Hoang lại không cho chúng ta cơ hội đó", Viêm Hoàng cau mày: "Bọn họ mới là Vương".
Một câu trực tiếp khiến Chư Thiên Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm và chín vị hoàng của Đại Sở đều im lặng, con ngươi lộ ra vẻ lo lắng.
Những sinh linh đầu tiên trong đất trời, gần như ở thủa Hỗn Độn.
Giờ huyết mạch của Chư Thiên Vạn Vực tính cả Hoang Cổ Thánh Thể đều là biến hóa từ huyết mạch của họ.
Đó là ông tổ, phủ bụi biết bao năm tháng, giờ cởi bỏ phong ấn.
Nếu chia sức mạnh của Chư Thiên Vạn Vực là mười phần thì những tộc lớn ở Hồng Hoang đã chiến sáu phần, hoàn toàn áp chế về một mặt.
Sự trở về của họ có lẽ sẽ kéo Vạn Vực trở thành thời đại hoàng kim, nhưng cũng rất có khả năng sẽ là một trận tai nạn ngập trời.
Chương 2419: Quấy rối
Diệp Thành vui vẻ ôm sổ công đức đạp không cả đường, đôi lúc lại mở ra ngó nghiêng sợ thiếu.
Chẳng biết khi nào thì hắn đã hạ xuống trước điện Diêm La.
Song, hắn còn chưa bước vào đã bị Quỷ Vương gác cổng cản lại, quát: "Phán quan có lệnh, không gặp ai hết".
"Mong quỷ ca thông báo nói là Diệp Thành, Phán quan chắc chắn sẽ gặp", Diệp Thành xoa tay cười hì hì nói.
"Ngươi điếc hả? Phán quan tự mình ra lệnh, không gặp ai hết".
"Nếu ngươi đã nói vậy thì ta sẽ xông vào đó", nụ cười trên mặt Diệp Thành chợt tắt, xắn tay áo lên ra vẻ định đánh nhau.
Nhưng còn chưa chờ hắn ra tay, tấm bia đá trước điện đã rung lên, tỏa ra ánh sát, sức mạnh hủy diệt chợt sống lại.
Một sức mạnh khủng bố bỗng xuất hiện, tỏa ra uy áp Chuẩn Đế, bầu trời cũng thay đổi, mây đen vần vũ, sấm sét ầm ầm.
Diệp Thành thầm rùng mình, vội vàng thu tay lại, biết tấm bia đá kia là cấm chế, hai con Quỷ Vương có quyền sử dụng, kẻ mưu toan xông vào chắc chắn sẽ chết.
"Có lần sau nữa, bổ ngươi cho coi", Quỷ Vương hung hăng đe dọa.
"Đùa chút ấy mà, đừng coi là thật thế", Diệp Thành cười mỉa, lập tức nhận sai, cấm chế trên tấm bia đá kia cực kỳ bá đạo.
Hai con Quỷ Vương hừ lạnh, lại đứng thẳng tắp như hai ông thần gác cửa, vừa trang nghiêm lại lạnh lùng, trông mà rén ngang.
Diệp Thành bĩu môi, tìm một bậc thềm ngồi xuống.
Ta ngồi đây đó, không tin ngươi không ra ngoài.
Quỷ Vương gác cổng liếc hắn một cái nhưng vẫn không định đuổi đi.
Diệp Thành làm lơ họ, móc thanh đoản kiếm màu đen ra thổi một hơi lên, cầm khăn lau lau chùi chùi khiến nó sáng loáng.
Chẳng mấy chốc, một làn gió lạnh bỗng thổi tới, có người hạ xuống từ trên không.
Đó là một thanh niên khoác áo giáp đen, trên đầu mọc cặp sừng trâu, con ngươi thâm thúy, cơ thể vạm vỡ, khí thế khủng bố.
Tên này cũng không yếu, là một vị Thánh Nhân.
Hắn ta cũng là Minh Tướng, quanh người lượn lờ dị tương, mỗi một mảnh giáp đều lập lòe ánh sáng lạnh.
"Ra mắt Quỷ Tuyền Minh Tướng!", Quỷ Vương gác cổng chắp tay khom lưng chào.
Có thể thấy vẻ mặt họ đều tràn ngập vẻ kính trọng, như biết thanh niên kia là ai, cũng biết thân phận của hắn ta không đơn giản.
Bọn họ thì kính cẩn, nhưng thanh niên Quỷ Tuyền Minh Tướng lại khác, còn chẳng thèm ngó họ lấy một cái, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Diệp Thành ngó hắn ta, cũng không cúi chào, tiếp tục lau kiếm.
Quỷ Tuyền Minh Tướng thấy Diệp Thành lơ mình thì mặt mày khó chịu.
Khi trông thấy thanh đoản kiếm thì con ngươi lóe lên ánh sáng, ngó hồi bèn híp mắt lại.
Với ánh mắt của hắn ta thì sao không nhận ra sự đặc biệt của nó cho được, dù vẻ ngoài xấu xí, nhưng lại ẩn giấu sự huyền diệu bên trong.
"Ta muốn thanh kiếm đó", Quỷ Tuyền Minh Tướng nhàn nhạt nói rồi thuận tay ném một túi trữ vật xuống đất.
Diệp Thành giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu lau chùi kiếm.
Ghét nhất thể loại ấy, muốn cướp bảo vật của ta còn ra vẻ tự đại, Thánh Nhân trâu bò lắm hả? Minh Tướng thì giỏi lắm chắc?
Sắc mặt của Quỷ Tuyền Minh Tướng lập tức sa sầm.
Hai con Quỷ Vương thấy thế thì đẩy Diệp Thành bảo: "Gọi ngươi kìa".
"Hả?", Diệp Thành ngẩng đầu lên ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Làm sao?"
"Ngươi trúng số rồi, Quỷ Tuyền Minh Tướng muốn mua kiếm của ngươi".
"À!", Diệp Thành đáp một tiếng rồi lại cúi đầu xuống nói: "Không bán".
"Ngươi biết hắn ta là ai không?", Quỷ Vương hạ giọng nói: "Hắn ta là Minh Tướng dưới trướng của Tống Đế đó, địa vị cực cao".
"Ai đến cũng không bán, đồ gia truyền thì sao mà bán được!"
“Ngươi là người đầu tiên dám từ chối ta, gan lắm!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng lãnh đạm nói, trong mắt là tia sáng lạnh lấp loé.
“Dù sao thì ta cũng không bán!”, Diệp Thành càng lau nhiệt tình hơn.
“Một tên Hoàng Cảnh mà thôi, muốn chết rồi!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng hừ lạnh, vươn tay ra, có bí pháp diễn hoá, muốn trấn áp Diệp Thành.
Diệp Thành lại thuận lợi né tránh, trốn ra khá xa, cầm thành kiếm đen, nhìn Quỷ Tuyền Minh Tướng nói: “Còn có vụ cướp nữa hả?”
“Cướp của ngươi thì sao?”, Quỷ Tuyền Minh Tướng quát như sấm, tay biến ảo, một chưởng đánh tới, không gian nổ tung.
“Chưa từng thấy ai kiêu ngạo như ngươi!”, Diệp Thành mắng to, xoay người chạy, sau đó vào điện Diêm La nhanh như chớp.
Sau khi vào điện, hắn liền thấy Phán quan đang nằm nghiêng trên ghế, lật xem sách cổ, vô cùng thoả mãn.
“Nhàn nhã quá ha!”, Diệp Thành khó chịu, rõ ràng rất rảnh rỗi mà lại không cho hắn vào, hiển nhiên là đang cố ý mà.
“Cũng tạm!”, Phán quan nhún vai, dáng vẻ không chọc điên người ta thì không thôi, thấy Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi, muốn đánh mình lắm rồi.
“Ngươi thoát được sao?”, Quỷ Tuyền Minh Tướng cũng đuổi theo vào.
Ngoài ra còn có hai Quỷ Vương canh cửa, họ cũng theo vào, tốc độ của Diệp Thành quá nhanh, vừa lơ là là hắn đã vào đến nơi.
Phán quan xua tay ra dấu cho hai Quỷ Vương đi canh cửa.
“Con chuột nhắt Hoàng Cảnh, để coi ta trấn áp ngươi thế nào!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng quát lạnh, chưởng bay đầy điện, muốn đánh trúng Diệp Thành.
“Sợ ngươi quá!”, Diệp Thành chẳng để bụng, hắn không sợ.
“Quỷ Tuyền, đây là điện Diêm La, không được phép làm càn!”, Phán quan vừa mở sách vừa ung dung nhắc.
Lời này vừa ra, Quỷ Tuyền Minh Tướng tức khác giảm bớt hành động
Suy cho cùng, đây cũng không phải địa bàn của hắn ta, mà thần vị của Phán quan cao hơn hắn ta tận mười cấp, không thể làm trái.
Chương 2420: Quấy rối (2)
Nhưng ánh mắt hắn ta nhìn Diệp Thành đằng đằng sát khí, đường đường là Minh Tướng dưới quyền Tống Đế, chưa từng gặp phải cảnh quá quắt thế này.
Diệp Thành bẻ cổ, trông có chút kiêu ngạo.
Cho rằng ông đây là giấy, ai muốn vo, nắm, xé cũng được à? Ta từng giết hai Đại Đế rồi đấy, ta còn sợ ngươi chắc?
“Ngươi chạy từ xa tới đây để làm gì?”, Phán quan cũng vặn cổ liếc Diệp Thành, nhìn sang Quỷ Tuyền Minh Tướng.
“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là gần đây có được món bảo vật, muốn mời Phán quan tới giám định và chiêm ngưỡng”, Quỷ Tuyền Minh Tướng cười nói.
Nói rồi hắn ta trở tay, lấy ra một cái lò đồng.
Lò đồng màu vàng, loé lên kim quang, bên trên khắc đầy những ký tự cổ xưa, rung lên vù vù trong không trung.
Phán quan sờ cằm, dạo quanh lò đồng một vòng.
Mắt Diệp Thành cũng sáng lên, cũng sờ cằm theo gót Phán quan, dạo quanh lò đồng: “Đồ tốt!”
“Lò đồng Điện Vương, ngươi có thể nhìn thấu được sao!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng cười lạnh, khinh thường liếc Diệp Thành.
“Hừ!”, Diệp Thành không cho là đúng, tiếp tục nhìn, hai mắt toả sáng.
Đây thật sự là bảo vật, minh khí cấp Thánh Vương, mang ra ngoài đánh nhau thì đúng là oai phong, uy lực không thể coi thường.
“Đúng là phi phàm!”, Phán quan không khỏi cảm thán.
“Nếu Phán quan thích thì tặng ngươi đó!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng cười, tên này đúng là hào phóng, Diệp Thành nhướng mày.
Phán quan cười, trở lại ghế, mắt nhìn Quỷ Tuyền Minh Tướng: “Không công không nhận thưởng, nói đi, muốn cầu xin ta chuyện gì!”
“Muốn nhờ Phán quan làm cho ta một văn điệp qua cửa!”
“Văn điệp qua cửa?”, nghe thấy bốn chữ này, Diệp Thành đang nhìn lò đồng cũng nhìn sang.
Hắn vất vả thế này không phải là để có được văn điệp qua cửa sao?
Không có nó, hắn không thể qua cầu Nại Hà.
Vì vậy hắn nhìn Quỷ Tuyền Minh Tướng đầy hứng thú.
Hiển nhiên tên này muốn văn điệp qua cửa là để qua cầu Nại Hà, còn tại sao muốn qua cầu Nại Hà, không cần hỏi cũng biết, hắn ta đi tán gái.
Nói trắng ra là muốn tới cầu Nại Hà cua Linh Nhi.
Mẹ kiếp nhà người, dám cua vợ ta hả, còn khuya nhé!
“Văn điệp qua cửa làm gì?”, Phán quan khẽ cười: “Chẳng lẽ Quỷ Tuyền Minh Tướng cũng vừa ý thần cầu Nại Hà?”
“Cái này còn phải coi Phán quan có lòng tốt giúp đỡ tác thành hay không!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng chắp tay: “Mong Phán quan ban cho ta văn điệp!”
“Chuyện này thì...”, Phán quan vuốt râu, tỏ vẻ suy tư, vuốt vài cái lại liếc sang Diệp Thành.
Cái nhìn này cũng “kéo” Diệp Thành lại gần: “Nếu Phán quan cho hắn ta văn điệp thì cũng phải cho ta nữa!”
“Ngươi là ai mà dám đòi Phán quan cho văn điệp?”, Quỷ Tuyền Minh Tướng quát lớn, ánh mắt hung dữ.
“Ngươi được thì sao ta lại không chứ?”, Diệp Thành hừ một tiếng.
“Ta có lò đồng Điện Vương, còn ngươi? Ngươi có cái gì!”
“Ta có lò đồng Thiên Vương!”, Diệp Thành ôm lò đồng Điện Vương đi tới, đưa cho Phán quan: “Tặng Phán quan!”
Phán quan sửng sốt, không ngờ Diệp Thành lại làm thế.
“Đây là do ta đưa!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng lạnh lùng nói.
“Ta đâu có nói không phải ngươi đưa!”, Diệp Thành nhún vai.
“Vậy... mẹ kiếp sao ngươi còn nói ngươi đưa!”
“Thì là ta đưa mà!”
“Đó là của ta!”
“Ta biết!”
“Ta...”, Quỷ Tuyền Minh Tướng suýt không lấy hơi lên, suýt bị tức tới hộc máu, chưa từng gặp ai không biết xấu hổ thế này.
Phán quan buồn cười, rất muốn cười nhưng lại không cười ra tiếng.
Điện Diêm La này đúng là nhân tài xuất hiện không ngừng. Có thể chọc một Minh Tướng tức tới suýt hộc máu, đạo hạnh Diệp Thành này đúng là không thấp!
“Ngươi đáng chết!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng gầm lên, cả bàn tay được sấm sét bao quanh, muốn chém Diệp Thành thành tro.
Diệp Thành thì ngon rồi, chạy tới sau lưng Phán quan, muốn đánh nhau thì ngươi phải hỏi đại ca nhà ta xem có đồng ý hay không đã.
Quỷ Tuyền Minh Tướng lao tới, vung tay muốn đánh.
“Sao, muốn giết luôn bản phủ à?”, Phán quan quát, sắc mặt âm u, biểu cảm uy nghiêm.
“Mạt tướng không dám!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng cũng đã ý thức được mình thất lễ, vội thu tay, dù sao đây cũng là địa bàn của điện Diêm La.
“Văn điệp qua cửa vô cùng quan trọng, bản phủ không thể cho ngươi, về đi! Mang lò này về luôn!”, Phán quan xua tay.
“Phán quan, chuyện này...”, Quỷ Tuyền Minh Tướng sốt ruột.
“Đừng để ta phải khó xử!”, Phán quan xoay tay áo.
Quỷ Tuyền Minh Tướng hít một hơi, mặt đỏ chót, Thánh Vương Binh xuất hiện mà Phán quan cũng chẳng nể mặt hắn ta, lần này đúng là quá ê mặt!
Hắn ta càng nghĩ càng tức, ánh mắt nhìn Diệp Thành đã lộ ra sát khí trắng trợn, hắn ta đổ hết tội lên đầu Diệp Thành.
“Hối lộ đại ca của ta cũng vô ích thôi!”, Diệp Thành vẫn trốn sau lưng Phán quan, rất có khí thế mà nói.
Còn muốn cua vợ ta à, không có cửa đâu, đừng nói Phán quan không cho ngươi văn điệp, dù cho ngươi, ngươi cũng không thể qua cầu Nại Hà.
Hắn còn nhớ một con báo tinh bị mình đánh tới chết dở giờ còn đang nằm ở một góc núi kìa.
Nếu Phán quan cho văn điệp, hắn không ngại đưa Quỷ Tuyền Minh Tướng đến gặp báo tinh để hai người bầu bạn.
“Hay! Hay lắm! Ngươi chờ đó!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ hung quang, bực dọc bỏ đi.
Trước khi đi, hắn ta cũng không quên mang theo lò đồng Điện Vương, chuyện này không xong, cớ gì phải cho ngươi?