-
Chương 2376-2380
Chương 2376: Trút hận
"Còn có Đại Đế?", Cửu Hoàng đang chiến đấu với Đại Đế nghiêng đầu nhìn về phía Bắc với vẻ mặt hết sức khó coi.
"Đó mới là bản tôn của Thiên Ma Đế", Thần Tướng lạnh lùng đáp.
"Đó cũng không phải vong linh, ông ta đảo lộn âm dương, sống lại", Thiên vương Thiên Hư híp mắt lại, cũng nhận ra manh mối.
"Thần thông của Đại Đế quả là cướp đoạt tạo hóa đất trời", Khương Thái Hư cau mày, bảy đứa con của Đông Hoa cũng lộ ra vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
"Chư Thiên, run rẩy đi!", một tiếng cười tràn ngập ma lực chí cao truyền đến từ phương Bắc và vang vọng cả Đại Sở.
Đó là lời nói của Thiên Ma Đế, ông ta đạp không chậm rãi bước đến từ phía Bắc.
Giữa trán lộ ra Ma Linh Chú Ấn lập lòe ma quang.
Ngay sau đó, đất trời Đại Sở lại rung chuyển, vô số ác sát lượn lờ đan vào nhau tạo thành từng bóng người và họ đều là Thiên Ma.
Mỗi một vị Thiên Ma đều khoác trên mình áo giáp cổ, cầm chiến mâu xa xưa xếp thành một đội ngũ hình vuông.
Số lượng ấy nhiều không kể xiết, như là một đại dương bao la rộng lớn, đông nghìn nghịt phủ kín mặt đất, trải khắp bầu trời.
Vong linh Thiên Ma do Âm Dương Ma Quân gọi về còn không bằng một phần mười.
Mà triệu hồi của Thiên Ma Đế là tỉnh lại toàn bộ vong linh Thiên Ma, đại quân Thiên Ma của ba trăm năm trước đều hoàn toàn trở về.
Quân cứu viện của Chư Thiên mặt mày trắng bệch, đội ngũ của Thiên Ma còn nhiều hơn bọn họ mười mấy lần, sao có thể chống cự lại được sự tấn của họ đây.
"Giết", binh tướng Thiên Ma hung ác khát máu, xé rách trời cao.
"Giết!", đội quân Thiên Ma nuốt trọn đất trời, tấn công tấm khiên của Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực như một dòng nước lũ.
Trên không trung vẫn còn có quân tiếp viện của Chư Thiên tiến đến, nhưng chưa vào Đại Sở đã thấy đội quân Thiên Ma xông tới thì lập tức biến sắc.
Dù với tâm cảnh của Chuẩn Đế cũng bị tình huống ấy dọa cho giật mình.
Kia là thế lực phương nào mà lại có đội hình khổng lồ như thế.
"Chư Thiên trống trận vang lên là do những Ma Nhân kia xâm nhập vào?", những Chuẩn Đế trẻ tuổi đều giết chặt thanh kiếm trong tay.
"Vừa nhìn đã biết là kẻ xấu rồi, giết", một vị Chuẩn Đế hét lên, cầm kiếm dẫn đầu xông về phía Thiên Ma.
"Cho rằng Chư Thiên bọn ta không ai chắc?", có Chuẩn Đế dẫn đầu, quân tiếp viện của Chư Thiên đều như tiêm máu gà, sát khí ngùn ngụt.
Nước ngoài xâm lăng, bất kể là Chuẩn Đế hay tu sĩ có tu vi yếu kém đều cầm lấy vũ khí đứng dậy chống trả, tạo thành một đội quân tu sĩ.
"Canh giữ Càn Khôn", tại Đại Sở, Đông Hoàng Thái Tâm hét lên chấn động khung trời với giọng điệu dồn dập, song lại tràn ngập uy nghiêm.
Một vị Thiên Ma Đại Đế và bốn phân thân Đại Đế đã thật sự đe dọa đến Càn Khôn Đại Sở. Một khi Thiên Ma Vực để ý, bị tìm được vị trí chính xác của Chư Thiên Môn thì đó mới là tận thế.
Giờ, một vị Thiên Ma Đế đã đánh cho Chư Thiên rối loạn. Nếu Thiên Ma Đế khác lại đến thì Chư Thiên Vạn Vực chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
Bà ta vừa ra lệnh, đế khí gậy Kim Ô trong tay Lão tổ Thánh Viên run lên, vọt thẳng lên không như một mũi tên.
Cùng lúc đó, Cực Đạo Đế Khí của lão tổ Quỳ Ngưu cũng bay ra.
Đế Khí của năm vương tộc và chủng tộc lớn cũng bay lên trời.
Mười Cực Đạo Đế Binh đồng loạt nghênh chiến, ăn ý xếp thành hàng tạo thành một phong ấn che đậy Càn Khôn của Chư Thiên Môn.
Giữa trận chiến không gì sánh kịp ấy, Diệp Thành đứng dậy, cánh tay đã đứt lìa, ngay cả tay cầm kiếm cũng run rẩy chảy máu, thánh quang quanh người cũng ảm đạm đi rất nhiều. Đế Kiếm Hiên Viên cũng không còn sắc bén của Đế Đạo như trước, kêu ong ong.
Sai rồi, hoàn toàn tính sai rồi, mọi thứ đều không kịp trở tay. Hắn đã xem nhẹ Thiên Ma Đại Đế và thủ đoạn của ông ta.
"Đảo điên âm dương, thế mà lại dùng cơ thể vong linh sống lại thêm một lần nữa.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào phía Bắc, cơ thể đang lành lại, nhưng máu lại không ngừng trào ra khỏi miệng.
Đúng vậy, giờ phút này bản tôn của Thiên Ma Đế cũng phải vong linh.
Ông ta sử dụng thần thông Đế đạo, tự mình sống lại bản thân.
Căn cơ Đế của ông ta đang sống lại, sức chiến đấu cũng đang tăng lên dần trở thành một Đại Đế hoàn mỹ, lặp lại sự huy hoàng của ngày xưa.
Nếu không phải Diệp Thành đến Bắc Chấn Thương Nguyên, không phải hắn tấn công Ma Linh Chú Ấn dẫn đến thần xui quỷ khiến ép ra bản tôn của Thiên Ma Đại Đế thì tất cả mọi người vẫn chẳng hay biết gì.
Cũng may Diệp Thành đến phía Bắc, không thì nếu cho Thiên Ma đầy đủ thời gian, lúc ông ta xuất hiện chắc chắn sẽ là một vị Đại Đế hoàn chỉnh.
Tiếc là Diệp Thành giờ đây không phải Diệp Thành năm xưa, không phải Thánh Thể Đại Thành nên chẳng có sức chiến đấu cứng đối cứng với Đại Đế.
Hắn chỉ là một Thiên Cảnh mượn Đế Uy của kiếm Hiên Viên mà thôi. Hắn có thể giữ được mạng sống dưới một chiêu của Đại Đế đã vô cùng may mắn rồi.
Đất trời đang run rẩy, hết tiếng động này đến tiếng động khác thong thả có tiết tấu.
Cẩn thận lắng nghe mới biết kia là âm thanh đi đường của Thiên Ma Đế.
Cơ thể của ông ta quá nặng nề, tràn ngập vô số ác sát, mỗi một luồng đế khí đều có thể nghiền nát một ngọn núi cao.
Cực Đạo Đế Uy chân chính không phải là Đế Binh có thể so sánh được.
Uy áp kia khiến cho đất trời run rẩy, khiến không trung Vạn Vực chấn động.
Con ngươi ông ta lóe lên dị tượng tận thế xen kẽ với đạo pháp chí cao, làm lơ tất cả mọi người, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.
ba trăm năm trước, ông ta đã bị Diệp Thành giết chết. Đường đường là Đại Đế, Chí Tôn Vạn Vực thế mà lại bị một con kiến giết thì quả thật vô cùng nhục nhã.
Lần này sống lại, người ông ta muốn giết nhất chính là Diệp Thành, cũng muốn giết sạch Chư Thiên Vạn Vực để giải nỗi hận trong lòng.
Chương 2377: Quyết tâm
Sống lưng Diệp Thành thắng tắp chẳng hề sợ hãi bước lên không trung.
Thiên Ma Đế lạnh lùng cười, từng bước đạo không kéo theo vô số luồng sấm sét hủy diệt, con ngươi tràn ngập vẻ hung ác hài hước nhìn Diệp Thành.
Khung trời kêu ong ong, lão tổ Thánh Viên xông tới, Hỏa Nhãn Kim Tinh như phun lửa, lông lá cả người dựng đứng như vô số cây kim giăng kín sấm sét, lấp lánh ánh sáng với khí thế chấn động Bát Hoang.
"Nếm thử một gậy của Lão Tôn ta đi!", lão tổ Thánh Viên lướt qua bầu trời vung gậy lên, trực tiếp đập về phía Thiên Ma Đế.
Một côn khủng bố như muốn xóa sổ đất trời, không trung lập tức sụp đổ.
Thiên Ma Đế cười khẩy, chẳng thèm nhìn mà chỉ hơi trở tay đánh ra một chưởng đã đánh lão tổ Thánh Viên bay lên chín tầng mây.
Đây là oai của Đại Đế, căn cơ sống lại, đến cả chín Thần Tướng cũng tắm máu thì sao một vị Chuẩn Đế có thể chống lại nổi.
Bên dưới Đại Đế đều là con kiến, ngay cả Chuẩn Đế... cũng vậy.
Nếu đánh tay đổi thì chẳng một ai trong Chư Thiên là đối thủ của Đại Đế.
Trừ khi có tất cả sức chiến đấu của Thần Tướng, Cửu Hoàng và Kiếm Thần, hoặc những Chuẩn Đế đỉnh cấp khác.
Không thì, chẳng ai có thể chống lại Đại Đế và ngăn cản đường đi của Đế Đạo.
Đất trời vẫn kêu ong ong, bước chân Thiên Ma Đại Đế vẫn không dừng lại, cứ mỗi bước là cả không gian đều rung chuyển theo.
Trong lúc bước đi, đằng sau Thiên Ma Đại Đế bèn xuất hiện mười luồng ác sát rồi hóa thành mười bóng người, ai nấy đều cao to vạm vỡ.
Bọn họ đều là Ma Quân, kể cả Ma Quân Âm Dương, Ma Quân Thiên Nữ và mười vị Ma Quân kia đều sống lại.
Đó cũng là thần thông của Đại Đế, dùng đế pháp chí cao sống lại Ma Quân dưới tay. Họ cũng không phải vong linh, mà là người sống.
"Nếm thử một búa của Lão Ngưu ta đi nè!", lão tổ Quỳ Ngưu sải bước xông tới giơ cây búa sấm sét bổ xuống khiến đất trời nứt toạc.
Bước chân của Thiên Ma Đế vẫn không ngừng lại, vẫn giơ tay đánh ra một chưởng.
Lão tổ Quỳ Ngưu cũng thua, cơ thể rách toạc bay ngược ra sau đụng sập hơn trăm ngọn núi mãi đến biên giới Đại Sở.
lão tổ năm vương tộc lớn của Nam Vực cũng cùng nhau xông tới, sau đó là năm chủng tộc viễn cổ, tổng cộng mười vị Chuẩn Đế đỉnh cấp.
Lần này, Thiên Ma Đế chỉ khẽ cong, lười ra tay.
Mười Ma Quân đằng sau ông ta lập tức đứng ra chống lại mười lão tổ.
Ma Quân chống lại lão tổ, mười chọi mười, đánh cho trời sụp đất nứt, binh tướng Thiên Ma và tu sĩ Chư Thiên đều bị lan đến.
Mà từ đầu đến cuối, Thiên Ma Đế vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, con ngươi âm u đáng sợ, tràn ngập khí tức hủy diệt.
"Chiến!", Diệp Thành quát to, cầm Đế Kiếm xông lên.
Thiên Ma Đế nhìn chòng chọc hắn là để trả thù.
Bị Đại Đế nhằm vào thì có trốn đến chân trời góc bể cũng khó mà thoát chết. Trước sau đều phải chết thì sao không chết trên sa trường cho sung sướng.
Hắn lại đánh ra một kiếm khủng bố hình thành một con sông tiến chẻ đôi đất trời.
Thiên Ma Đế cười khẩy, giơ tay dập tắt con sông tiên ấy.
"Vạn Kiếm Phong Thần", Diệp Thành gầm lên, thoáng chốc dung hợp Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết lại xuyên thủng hư không.
Đây là một đòn trí mạng, dù là Chuẩn Đế cũng chưa chắc có thể đỡ được.
Thiên Ma Đế đứng im không nhúc nhích, mặc cho một kiếm ấy đâm tới.
Tiếng ma sát leng keng vang lên, một kiếm của Diệp Thành đâm vào giữa trán Thiên Ma Đế. Song một chiêu khủng bố như vậy, lại chẳng thể làm ông ta bị thương dù chỉ một chút.
Không phải chiêu đó của hắn không đủ mạnh, mà là vì Đại Đế quá đáng sợ.
"Loài giun dế", Thiên Ma Đế dè bỉu, hơi giơ tay lên, trong lòng bàn tay hiện lên một chữ triện đánh bay Diệp Thành ra ngoài.
Máu tươi của Diệp Thành rải khắp không trung, cơ thể nổ tung, bay ra ngoài khoảng 100 ngàn dặm cuối cùng nện lên bức tường thành của Nam Sở.
Trên tường thành Nam Sở, tu sĩ Đại Sở gầm lên, con ngươi đỏ bừng cố gắng tông cửa, nắm tay đều chảy đầy máu tươi.
Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn tạo cấm chế ngăn cả tu sĩ Đại Sở.
Ngoài thành có vô số Thiên Ma và một vị Thiên Ma Đế.
Đừng nói tu sĩ Đại Sở, dù họ đi ra ngoài thì cũng sẽ chết mà thôi.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, cơ thể rách bươm, cả người sũng máu.
Sự chênh lệch với Đại Đế quả thật còn xa hơn giữa trời với đất. Ở trước mặt Đại Đế, hắn chỉ là con kiến, dù có xuất sắc thế nào cũng khó mà xoay chuyển trời đất.
Tiếng nổ rung trời lại vang lên, Cửu Hoàng định xông lên đều bị phân thân của Thiên Ma Đế ngăn lại, chẳng ai thoát nổi, đều bị thương nặng.
Chín Thần Tướng, Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên và Khương Thái Hư cũng bị đạo thân của Thiên Ma Đế ngăn cản.
Căn cơ của Thiên Ma Đế sống lại, sức chiến đấu tăng lên, đạo thân cũng mạnh lên gần bằng Đại Đế.
Tuy họ là Chuẩn Đế đỉnh cấp, nhưng dù sao vẫn không phải Đại Đế. Chỉ kém hơn nhau nửa bước, song lại là một cái lạch trời.
Quân tiếp viện của Chư Thiên cũng chưa lo nổi cho thân mình chứ đừng nói tới giúp đỡ, binh tướng Thiên Ma rất đông dẫn đến sức chiến đấu áp đảo về một phía.
"Có hơi tiếc khi giết ngươi", Thiên Ma Đế âm u cười, chỉ một câu nói nhưng vẫn kèm theo ma lực chí cao.
"Đại Đế thì sao, chẳng phải vẫn từng bị ta giết ư", Diệp Thành lảo đảo cười to, lần đầu tiên phóng túng chính mình.
Một câu chọc trúng nỗi đau của Thiên Ma Đế khiến ông ta hết sức nhục nhã.
Ông ta vươn bàn tay to, cách không chộp về phía Diệp Thành.
Đó là một chưởng của Đại Đế, còn chưa hạ xuống mà không gian đã sụp đổ, nát bấy dưới khí tức hủy diệt rồi lại đọng lại.
Song đúng lúc này, có hai nắm tay chợt đánh ra từ phía Nam Sở với khí tức khủng bố xuyên thủng trời cao.
Bàn tay to của Thiên Ma Đế lập tức nát bấy rồi hóa thành tro bụi.
Đến cả Đại Đế mạnh mẽ như ông ta cũng bị đánh cho lùi ra sau nửa bước.
Lại ngó sang người đã đẩy lùi ông ta thì đó là hai người mặt mày đờ đẫn, con ngươi trống rỗng trông như hai cái xác không hồn hoặc hai con rối.
Hai người bọn họ không phải Lục Đạo và Hồng Trần thì là ai?
Chương 2378: Đấu tay đôi
Thiên Ma Đế đứng vững, đưa mắt nhìn Lục Đạo và Hồng Trần phía xa.
Cứ nhìn như vậy, RỒI đôi mắt khẽ nheo lại, vừa nhìn đã xuyên qua hai người: không phải ở thời đại này mà đến từ tương lai.
Thú vị đây… Thiên Ma Đế khẽ cười, nụ cười đầy vẻ trêu đùa nham hiểm.
Lục Đạo và Hồng Trần không nói gì, một trái một phải lẳng lặng đứng bên cạnh Diệp Thành, đôi mắt trống rỗng, chỉ thấy có chút mờ mịt.
Bọn họ, đều là tỰ mình hóa giải phong ấn, chỉ vì ngửi được hơi thở căm thù với cả Đế Đạo Pháp tắc của Thiên Ma Đế.
Trong chốn u tối, có một sức mạnh kỳ lạ đang thôi thúc, muốn dập tức hơi thở hung ác khỏi thế gian.
Diệp Thành kiên cường đứng vững, máu chảy liên tục ra từ trong miệng.
Lần đầu tiên, hắn cùng Hồng Trần và Lục Đạo sánh vai, như ba tấm bia sừng sững đứng giữa đất trời, bất kỳ sức mạnh nào cũng không thể đẩy lùi được.
Gió thổi nhẹ qua, mái tóc dài tung bay, thân hình ba người run rẩy.
Thoáng chốc, cảnh tượng vô cùng kỳ lạ đã diễn ra.
Hồng Trần, Lục Đạo chậm rãi dung hợp vào thân thể Diệp Thành, không chỉ một bộ phận mà là toàn bộ cơ thể đều dung hợp lại.
Sau đó, một luồng sáng phóng ra từ đỉnh đầu Diệp Thành, chiếu thẳng lên trời, chọc một lỗ lớn trên bầu trời tăm tối.
Diệp Thành thay đổi hình hài, mái tóc đen đẫm máu dần biến thành màu vàng, một hoa văn cổ xưa chậm rãi xuất hiện giữa trán.
Khí thế tu vi của hắn từ Thiên Cảnh bỗng vọt thẳng lên đến Hoàng Cảnh.
Cả quá trình chỉ trong chớp mắt, lại từ tu vi Hoàng Cảnh tăng cấp lần nữa, không màng đến Thiên Nhân Ngũ Suy mà một bước phá vỡ đến Thánh Nhân.
Sau cấp bậc Thánh Nhân, tu vi của hắn lại tăng từ cấp này đến cấp khác đến cấp đỉnh của Thánh Vương..
Một bước nhảy đến Thánh Vương đỉnh cao, thăng cấp đến Đại thánh, sau hai ba giây lại thay đổi, từ Đại Thánh đỉnh cao nhảy vọt đến Chuẩn Đế.
Vẫn chưa kết thúc, cảnh giới tu vi vẫn đang không ngừng tăng lên, một bước lên trời, từ Chuẩn Đế cấp một đến Chuẩn Đế đỉnh cao.
Lúc này, đất trời biến đổi, hàng tỉ tia chớp xuất hiện, một luồng hơi thở khiến đất trời run rẩy bao phủ khắp mọi nơi.
“Đế Kiếp?”. Chín Hoàng chiến đấu cùng Đế cũng quay đầu lại, nhìn bầu trời xa xôi, vẻ mặt khó tin.
“Đế Quân!”. Chín Đại Thần Tướng khẽ thì thầm, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn Diệp Thành tựa như đang nhìn Tiên Võ Đế Tôn năm đó vậy.
“Sư tôn!”, Kiếm Thần và Tửu Kiếm Tiên, hai mắt mù mịt, bóng người đó rất giống với sư tôn bọn họ.
“Đại Đế!”. Phần lớn các lão Chuẩn Đế đều ngẩng mặt, vẻ mặt sửng sốt, hắn tựa như một vị Đại Đế vậy.
“Chuyện… Chuyện gì vậy? Diệp Thành không phải Thiên Cảnh sao? Uy áp Đế Đạo ở đâu ra vậy, hắn ta… Hắn ta sắp đột phá đến Đại Đế Cảnh”.
Dưới bầu trời đầy ắp âm thanh hoảng sợ, viện binh Chư Thiên đều kinh sợ.
“Thực không ngờ, Hồng Trần và Lục Đạo hợp thể với Diệp Thành lại có uy thế đến vậy”. Ngũ Đại Thiên Vương trong cấm khu thì thầm.
Bọn họ nhìn thấy rõ nhất không phải chỉ có tu vi Diệp Thành đang thăng cấp, mà là tu vi của Hồng Trần Lục Đạo, dung nhập vào thân thể hắn.
Cũng không phải Diệp Thành dẫn đến Đế Kiếp, mà là Hồng Trần và Lục Đạo dẫn đến Đế Kiếp, hai người họ sớm đã đến rất gần với Đại Đế rồi.
Bọn họ nhìn thấy rõ thì Thiên Ma Đế sao có thể không nhìn ra được.
Ngay cả ông ta cũng không biết, ba người hợp thể mà lại động đến Đế Kiếp, chuyện này đã đảo ngược pháp tắc, đến cả Đế cũng kinh ngạc.
Cuộc đại chiến không hiểu sao lại dừng lại, cho dù là binh tướng Thiên Ma hay cứu viện Chư Thiên cũng đều ngẩng đầu nhìn hư vô mờ mịt.
Đế Đạo Lôi Kiếp tập hợp, có một luồng sức mạnh hủy thiên diệt đại đang hồi sinh, tất thảy pháp tắc trên thế gian đều trở nên vô nghĩa.
Bỗng nhiên, Cực Đạo Đế Kiếp trong tưởng tượng cũng không đến như dự kiến.
Đại Đế Lôi Đình biến mất, chỉ là đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, thứ gọi là Đế Kiếp cũng chỉ là một thứ xa vời.
Nhưng tuy là vậy, uy lực của Diệp Thành cũng khiến trời phải run rẩy.
Tóc vàng tung bay, từng sợi tóc chói mắt, đôi mắt màu vàng kim, bao trùm đất trời, có đại đạo vô thượng đang biến đổi bên trong.
Thánh thể của hắn được bao phủ trong luồng sáng vàng, giống vàng nung chảy, như mặt trời chói rực giữa bầu trời u tối.
Khí huyết hắn ngập trời, từng luồng khí thế nặng đến mức trời cũng sập, nghiền nát cả mặt đất.
Rất nhiều dị tượng từ xa xưa bỗng nhiên xuất hiện, trong Hỗn Độn biến đổi vạn vật, Chân Long bay lượn trên trời, Phượng Hoàng tắm mình trong biển lửa, Bạch Hổ gầm thét, Huyền Vũ mở tiên lộ.
Âm thanh đại đạo vang vọng đan xen với đạo tắc Hỗn Độn, nhảy múa cùng căn nguyên Thánh Thể quanh người Diệp Thành, như có như không.
Hắn không phải Đế, nhưng lại có Đế Uy Cực Đạo, đó là uy thế của Thánh Thế đại thành, trấn áp vạn cổ, xoay chuyển càn khôn.
“Còn có thể làm vậy sao?”, Địa Lão không nhịn được mở miệng
“Hồng Trần là tương lai của Diệp Thành, Lục Đạo là tương lai của Hồng Trần”. Thiên Lão trầm ngâm nói: “Ba người đều đã phá vỡ pháp tắc, bây giờ hợp thể, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra”.
“Thế này cũng có chút đáng sợ”. Xích Dương Tử nhếch miệng.
“Thánh Thể Đại Thành, sanh vai Đại Đế, trận này, thắng bại không cần tính cũng biết”. Viêm Tinh khẽ cười, nụ cười đầy kích động.
“Ba trăm năm trước, hắn có thể giết được Đế, ba trăm năm sau cũng vậy”.
“Đại Đế, là ngươi sao?”. Chín Đại Thần Tướng lầm bầm tự nói, ánh mắt đầy vẻ tang thương, như đang nhớ lại những năm tháng huy hoàng.
“Chiến”. Tu sĩ Đại Sở gào thét, âm thanh chấn động khắp chốn.
“Chiến”. Tất cả mọi người đều vung cờ Đại Sở, tiếng gào thét xuất phát từ linh hồn như muốn khiến Thiên Ma nợ máu trả bằng máu.
Diệp Thành đứng lẳng lặng trên trời cao, im lặng không nói, u ám nhìn Thiên Ma Đế.
Thiên Ma Đế nghiến chặt răng, hung tàn khát máu.
Hình thái hiện tại của Diệp Thành bây giờ, ông ta sớm đã khắc cốt ghi tâm.
Năm đó, chính là Diệp Thành Đại Thành đã tiêu diệt ông ta ở Đại Sở Đại Đế uy nghiêm không còn lại gì, nhục nhã cùng cực.
Sát khí của Đế sôi sục khắp trời, dung hòa với uy Cực Đạo Đế Uy, nghiền nát vũ trụ, đè ép chư thiên, đánh đổ mọi thứ.
“Đấu tay đôi đi!”. Diệp Thành thản nhiên lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng như sấm, chấn động khắp trời cao.
Dứt lời, hắn quay người, một bước ra khỏi Đại Sở.
Thánh Thể Đại Thành đấu với Đế, dư âm chắc chắn sẽ hủy thiên diệt địa. Đánh ở Đại Sở sẽ khiến rất nhiều người chết theo.
Liên quan đến Chư Thiên Môn, liên lụy đến chúng sinh, Đại Sở Càn Khôn đã bị uy hiếp, không chịu nổi những tác động kinh trời này nữa.
Mục đích của Diệp Thành rất rõ ràng, là muốn dẫn Thiên Ma Đế rời xa nơi này, tìm một tinh vực trống, đánh không chết không ngừng.
“Giết”. Thiên Ma Đế bỗng tức giận gào lên, đạp một bước đi ra.
“Đi!”. Sau khi Diệp Thành và Đại Ma Đế rời đi, Chín Hoàng Đại Sở và Chín Đại Thần Tướng không phân biệt trước sau cũng rời khỏi Đại Sở.
“Đi”. Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm và Khương Thái Hư cũng vậy, rời khỏi Đại Sở, bước vào tinh không vạn vực.
Bốn Thiên Ma Đạo Thân Đế cũng đuổi theo, uy áp Cực Đạo càng mạnh hơn, bởi vì căn nguyên bản tôn khôi phục, tăng thêm sức chiến đấu.
Một Thánh Thể Đại thành, một Đại Đế, bốn Đạo Thân Đế, ba mươi sáu Chuẩn Đế đỉnh cao, chấn động khắp chư thiên vạn vực.
“Đối phương có Đại Đế”. Tu sĩ Chư Thiên kinh sợ.
“Còn… Còn là năm người, rốt cuộc là từ đâu tới vậy”.
“Sợ gì chứ, làm, làm đến chết, bọn họ có Đại Đế, chúng ta có Thánh Thể Đại Thánh, khi dễ Chư Thiên bọn ta không có người sao?”
“Giết”. Đại Sở, tiếng thét rung trời, không còn Thiên Ma Đại Đế áp chế, quân cứu viện Chư Thiên, ai ai cũng tinh thần hừng hực.
Có mấy người còn cầm theo đế binh, chuyên tiêu diệt Thiên Ma Tướng.
Trống trận Chư Thiên chưa từng ngắt đoạn, càng có nhiều quân cứu viện Chư Thiên đến, lực lượng các bên tập hợp lại cũng đủ dọa người rồi.
“Giết”. Tu sĩ Đại Sở không tham gia chiến đứng trên tường thành, vung cờ, ai ai cũng hô gào vang dội.
“Giết”. Đại Sở tham chiến, Chư Thiên Vạn Vực cũng tham chiến, chiến hỏa rừng lửa bầu trời, đưa mắt nhìn khắp nơi đâu cũng là bóng người.
Mấy ông lão lánh đời cũng không ngồi yên, mấy tu sĩ cũng nổi giận, đánh đến cửa nhà, trực tiếp giết.
Những vị tướng như Âm Minh Tinh đang nằm yên trong quan tài, mấy Thiên Ma Tướng cũng đến làm loạn, vào tìm kích thích.
Quan tài nổ tung, tướng thần rời núi, tay cầm chiến mâu cổ xưa, hung tàn huyết chiến, chưa từng thấy Thiên Ma Tướng nào có thể ngăn cản được ông ta.
Chư Thiên Vạn Vực, ngọa hổ tàng long, tu sĩ hùng mạnh xuất hiện ồ ạt.
Ví dụ nhân vật hung tàn như tướng thần, vạn vực có nhiều không đếm kể, cao thủ lớn tuổi như hoá thạch cũng lần lượt xuất hiện.
Chương 2379: Đại chiến Tiên - Ma (1)
Chư Thiên Vạn Vực mênh mông bát ngát lại bị sấm sét bao phủ.
Thiên Ma xâm lăng, Chư Thiên chống trả, chiến tranh trải rộng tinh không. Mỗi một tinh vực và hành tinh đều nổ ra chiến tranh.
Chín Hoàng và Thiên Ma Đế thứ nhất đánh đến vùng trời phía Đông.
Thần tướng và Thiên Ma Đế thứ hai đánh đến vùng trời phía Tây.
Khương Thái Hư, Thôn Thiên Ma Tôn, Phượng Hoàng bảy người con của Đông và Thiên Ma Đế thứ ba đánh đến vùng trời phía Nam.
Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên, Tiên mẫu Dao Trì, ngũ Vương và Thiên Ma Đế thứ tư đánh đến vùng trời phía Bắc.
Chiến đấu nổ ra khắp Vạn Vực, từ Đại Đế đến Thiên Cảnh. Quy mô lớn đến nỗi trước giờ chưa từng có, mạng người như cỏ rác, vô cùng thảm thiết.
Vô số hành tinh nổ tung, hóa thành tro bụi, từng bóng người hóa thành sương máu tan thành mây khói.
Mảnh vỡ của đao, kiếm, kích, phần còn lại của chân tay đứt lìa, mảnh vụn pháp khí trôi nổi khắp tinh không. Cả Vạn Vực trở thành một đống hỗn loạn.
Máu tươi nhuộm đỏ Chư Thiên, che khuất cả ánh sáng mặt trời.
Đây quả thật là một trận chiến giữa tiên và ma, sự thôn phệ giữa vực và vực.
Binh lính đối đầu với binh lính, tướng đối đầu với tướng, đại năng gặp đại năng. Tất cả đều tắm máu, chiến đấu đến phát cuồng, mọi thứ đều trở thành hư vô.
Đây là một tinh vực lặng ngắt như tờ, thiên thạch trôi nổi, cát bụi vũ trụ vần vũ, chẳng thấy một sinh linh nào, lạnh lẽo tẻ ngắt.
Diệp Thành đạp lên con sông thời gian bước đến rồi dừng lại ở mảnh tinh không này. Hắn tựa như một vầng Mặt Trời chói mắt xua tan bóng tối.
"Giết!", Thiên Ma Đế theo sát đằng sau, kéo theo ác sát và sấm sét rợp trời, tràn ngập vẻ tàn nhẫn và khát máu.
"Không chết không ngừng", Diệp Thành cũng gầm lên, từng bước giẫm nát tinh không, siết chặt nắm tay, vô số thần thông thoáng chốc bị dung hợp kết hợp với pháp tắc Hỗn Độn đấm nát khung trời.
"Giết!", Thiên Ma Đại Đế lập lòe dị tượng tận thế, giữa những ngón tay hiện lên vô số chữ Triện. Chúng là bí pháp được suy diễn từ Đế Đạo pháp tắc, một chưởng đảo ngược càn khôn khi cách cả tinh không xa xôi.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng Chư Thiên, lấy vị trí quyền và chưởng va chạm vào nhau làm trung tâm hình thành một luồng ánh sáng tiên ma khuếch tán ra xung quanh.
Thoáng chốc như một bàn tay diệt thế quét ngang tinh không.
Nơi nó đi qua, tinh không sụp đổ từng tấc một, vô số hành tinh bị nghiền nát, mọi pháp tắc lập tức bị hủy diệt.
Chiêu đối chiêu, bàn tay của Thiên Ma Đế nổ tung, nắm đấm của Diệp Thành cũng nát bấy. Sức mạnh giữa Đại Đế và Thánh Thể hoàn toàn ngang tài ngang sức.
"Giết!", Thiên Ma Đế máu tươi quay cuồng, Cực Đạo pháp tắc bay lượn tạo thành một vùng đất ma bao trùm tinh không.
"Chiến!", Diệp Thành cũng quát một tiếng như vọng lại từ thuở Hồng Hoang, tạo ra Hỗn Độn Giới ngăn cản vùng đất mơ kia.
Một người xông đến từ hướng Tây, một người lại đến từ phía Đông, chiến đấu bùng nổ. Đại Đế và Thánh Thể cùng xông vào nhau.
Mảnh tinh vực yên tĩnh này lập tức bị chia thành hai giới.
Một bên là vùng đất ma tối tăm lạnh lẽo như băng, giăng kín sấm sét, dị tượng vần vũ, hành tinh sụp đổ, không chút ánh sáng.
Thiên Ma Đế đứng ở trung tâm như chúa tể thế gian.
Bên kia là ánh vàng rực rỡ, Hỗn Độn đang biến ra vạn vật, bầu trời lóng lánh ánh sao trông cực kỳ hoành tráng.
Diệp Thành lẳng lặng đứng bên trong, vóc dáng cao to, khí thế ngút ngàn, khí huyết rợp trời hừng hực ý chí chiến đấu như một vị Chiến Thần cái thế.
Ông ta không phải một vị Đại Đế trọn vẹn, căn nguyên thiếu hụt. Mà hắn cũng chẳng phải Thánh Thể hoàn chỉnh, chỉ có căn nguyên Thánh Cốt, không có thần tàng.
Giờ đây mới là ngang nhau, sức mạnh tương đương. Cứ mỗi lần va chạm lại giống như kỷ nguyên bóng tối phủ xuống.
Tựa như hồi đó, Thánh Thể tắm máu Đại Đế, Đại Đế cũng tắm máu Thánh Thể, máu tươi rơi vãi khắp không trung rồi tự hóa thành rồng cắn xé lẫn nhau.
Đây là một trận chiến nhân quả kéo dài 300 năm, bất kể là ân oán hay nợ máu đều sẽ đặt dấu chấm hết trong trận đấu này.
Tinh không phía Đông, chín Hoàng cũng tắm máu, chiến đấu vô cùng thảm thiết.
Dưới Đại Đế đều là con kiến, Chuẩn Đế đỉnh cũng không phải Đế, chỉ kém một chút nhưng sức chiến đấu lại như chênh cả lạch trời.
Tuy Thiên Ma Đế đầu tiên là đạo thân, lại có sức chiến đấu của bản tôn, mỗi chưởng đều có sức mạnh hủy diệt thế giới.
Nhưng mạnh như ông ta cũng bị thương, máu Đế bắn tung tóe, xương cốt đen tuyền vỡ vụn, không ngừng bị đánh nát người.
"Các ngươi đều đáng chết", Thiên Ma Đế thứ nhất gầm lên, triệu hội vô số sấm sét như muốn giết chết chín Hoàng.
"Ngươi càng đáng chết", Chiến Vương và Thái Vương cùng nhau tấn công.
Hai vị có sức chiến đấu mạnh nhất trong chín Hoàng chung sức đánh ra một kích cái thế chặt đứt vô số luồng sấm sét.
Thiên Ma Đế bị cắn trả, xương cốt trực tiếp nát bấy.
Huyền Hoàng và Thần Hoàng xông tới, mỗi người một kiếm bổ ra một luồng ngân hà chém đôi tinh không chặt đứt hai cánh tay của ông ta.
Viêm Hoàng và Nguyệt Hoàng lần lượt vọt tới chung sức thi triển bí pháp chém nát cơ thể Đại Đế.
"Giết!", Thiên Ma Đế thứ nhất đốt cháy sức mạnh nguyên thần gọi ra Ma Hắc Thiên bao phủ tinh không ập xuống.
Thiên Táng Hoàng cầm kiếm, Đông Hoàng lấy ra chuông, người chém nứt tấm màn đen, người trấn áp nguyên thần Thiên Ma Đế.
Trong khoảnh khắc ấy, một kiếm của Sở Hoàng cũng bổ tới xuyên thủng trán Thiên Ma Đế thứ nhất, khuấy động thần hải của ông ta, trực tiếp giết chết Đại Đế.
Bấy giờ, tinh không mới yên tĩnh lại. Trận chiến kéo dài ba ngày này cuối cùng cũng chấm dứt với kết quả là đạo thân của Đại Đế bị tiêu diệt.
Quân cứu viện của Chư Thiên chạy tới không thấy Thiên Ma Đế thứ nhất, chỉ thấy chín Hoàng lảo đảo, dìu nhau đi đến.
Chín Hoàng Đại Sở đã thắng, không có làm mất mặt Hoàng Giả, soạn ra một khúc ca bất hủ cho đời sau.
Tinh không phía Tây, chín thần tướng cũng cả người đẫm máu nhưng vẫn vô cùng sung sức, đánh cho Thiên Ma Đế thứ hai không ra hình người.
Chín thần tướng dưới tay Đế Tôn ai ai cũng là một vị đại năng cái thế.
Họ từng đi theo Đại Đế dẹp yên Vạn Vực, sự huy hoàng của họ đã khắc vào tinh không, dù là dòng sông năm tháng dài dằng dặc kia cũng khó mà xóa nhòa.
"Giết!", Thiên Ma Đế thứ hai nổi điên, huyết tế máu Đế thi triển thần thông cấm kỵ gọi tới một đại dương ác sác.
Cấm pháp của Đại Đế như hủy diệt đất trời, biển máu ác sát quay cuồng bao phủ một vùng trời, nuốt trọng chín thần tướng.
"Mở ra cho ta", thần kiếm cái thế của Thiên Cửu - thần tướng thứ năm kêu ong ong, chém ra một kiếm khủng bố bổ đôi biển ác sát.
Thần tướng Bắc Lâm một tay che trời, vô số bí pháp biến đổi trong lòng bàn tay, đập xuống khiến cơ thể Thiên Ma Đế nát bươm.
Thiên Ma Đế thứ hai bịch bịch lùi về phía sau, giẫm nát một mảnh tinh không.
Ông ta còn chưa kịp đứng vững thì Hoa Khuynh Lạc - thần tướng thứ sáu đã xông tới kéo theo sấm sét khủng bố đánh về phía Thiên Ma Đế.
Cùng lúc đó, Thiên Viên - thần tướng thứ ba cũng băng qua dải ngân hà, chém ra một kiếm vắt ngang thời không bổ vào cơ thể Thiên Ma Đế.
"Giết!', Thiên Ma Đế thứ ba hét lên, cơ thể bị đánh nát chỉ còn lại nguyên thần, nhưng vẫn định khôi phục lại cơ thể tiếp tục chiến đấu.
Nhưng mọi thứ đã chậm, Tam Sinh - thần tướng thứ hai đã bước lên trời, thi triển vô số bí pháp suýt nữa tiêu diệt nguyên thần của ông ta.
"Kết thúc rồi", Thiên Thanh - thần tướng thứ nhất nhàn nhạt nói, bổ ra một kiếm như đến từ thuở xa xưa, xuyên qua vũ trụ, cách cả vô tận tinh không, có thể so với một đòn của Đại Đế.
"Không, không... ta là Đại Đế...", Thiên Ma Đế thứ hai gầm lên, con ngươi trợn to, ánh mắt tràn ngập vẻ hung ác.
Song, dù ông ta có kêu gào thế nào thì vẫn khó mà chống lại sức mạnh khủng bố kia.
Một kiếm của Thiên Thanh nghiền nát mọi thứ, xuyên thủng nguyên thần Đại Đế khiến cho đạo thân kia thoáng chốc hóa thành cát bụi.
Đạo thân bị tiêu diệt, chín thần tướng cũng hộc máu, cả người lảo đảo không đứng vững nổi, máu tươi vẩy khắp tinh không.
Nhưng chiến công của họ cũng vô cùng huy hoàng, giết một đạo thân của Đại Đế thì chẳng khác nào đã giết được một vị Thiên Ma Đại Đế.
"Đế Tôn, thần tướng của ngài... vẫn không làm ngài mất mặt đúng không!", chín người cười to, tiếng cười đầy mỏi mệt lại tang thương và cô đơn.
Cuối cùng thi thần tướng cái thế cũng không làm mất mặt tên tuổi của Đế Tôn. Tuy Đại Đế đã mất, nhưng vẫn có thần tướng kéo dài thần thoại cho ngài.
Chương 2380: Đại chiến Tiên - Ma (2)
“Giết!”. Toàn bộ tinh không đều là tiếng gào rống và tiếng thét.
Từ xa nhìn lại, Thiên Ma quân như thủy triều cùng với tu sĩ Chư Thiên như biển, mỗi lần va chạm với nhau, đều có mấy chục bóng người ngã xuống.
Trận đại chiến tàn khốc, máu xương phủ kín tinh không, nhìn vào cảm thấy thật ghê người.
Chiến hoả cháy không ngừng, đốt cháy từng ngôi từng ngôi sao một ở tinh vực.
Chư Thiên hỗn loạn, sao trời cũng không còn sáng nữa, tất cả đều là huyết quang.
Tinh không ở phương Bắc, Cực Đạo Đế Uy lan tràn, hủy diệt sao trời thành cát chảy, phạm vi trải dài mấy ngàn vạn dặm, trở thành cấm địa vô thượng.
Nơi đó, có cường giả Đế Đạo, hay nói đúng hơn là ba Thiên Ma Đế, Đế Đạo trấn Chư Thiên, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Kiếm Thần và đám người Ngũ Đại Thiên Vương của vùng cấm đối chiến ba Thiên Ma Đế, toàn thân bọn họ đều nhuộm máu tươi, máu bắn đầy tinh không.
Chín Chuẩn Đế đỉnh cùng hợp lực lại đấu với Ma Đế, khí thế trải rộng khắp nơi.
Chiến lực của ba Thiên Ma Đế có thể ngang hàng với bản tôn Đại Đế thì có là gì, vẫn bị trấn áp mạnh mẽ, đế khu từ từ nứt toác ra.
“Các ngươi, đáng chết”. Tiếng rống của ba Thiên Ma Đế chấn động như sét đánh, hắn khởi động bí pháp Đế Đạo, một tay che tinh không.
“Dẫu sao ngươi cũng không phải là Vô Khuyết Đế”. Ngũ Đại Thiên Vương lao thẳng vào Hư Vô, giống như năm cái Kình Thiên Trụ chống lại chưởng ấn.
Dao Trì Tiên Mẫu phong hoa tuyệt đại, một bước du ngoạn Cửu Tiêu, nhanh chóng khởi động tiên kiếm Dao Trì, chém ra một cái tiên hà rực rỡ.
Tiên hà ngang qua tám vạn tinh không, phá vỡ vòm sao và vũ trụ bao la, cũng phá vỡ chưởng ấn của Ma Đế, súyt nữa đã cắt đi sinh mệnh của ba Thiên Ma Đế.
Thiên Ma Đế gầm lên, ổn định thân mình, sát khí của Ma Đế ngập trời, đưa đến lôi đình vĩnh cửu, muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ trên thế gian này.
Tuy nhiên, một hồi Thiên Đế thuật còn chưa kịp đánh ra thì đã bị cắt ngang.
Đông Hoàng Thái Tâm diễn hoá bí thuật trong lòng bàn tay, Vô Thượng Đạo Tắc cũng dung nhập vào, tay ngọc trong suốt, một chưởng đánh đến đã khiến Thiên Ma Đế lảo đảo.
Chỉ một kiếm của Tửu Kiếm Tiên đã hủy thiên diệt địa, chém chết vô thượng đế khu, chỉ để lọt một mảnh nguyên thần đạo đế, bay vào trong tinh không.
Sát kiếm của Kiếm Thần cũng đã đến, người như kiếm, kiếm như người, đạo không là kiếm, kiếm không là Đạo! Người, Đạo, Kiếm, hợp nhất ba thứ.
Một kiếm, tung hoành cổ kim, sông dài thời gian tức khắc đảo ngược lại, tất cả pháp tắc trong một cái chớp mắt ở đây đã hoá thành vĩnh hằng.
Ba Thiên Ma Đế quỳ xuống, nguyên thần của Ma Đế bị một kiếm xuyên qua, nguyên thần bị tận diệt hoàn toàn, hoá thành cát bụi của lịch sử.
Âm thanh ầm vang dần mất đi, cả chín người đều hộc máu, cơ thể lảo đảo.
Đạo Thân Đế không phải là Vô Khuyết Đại Đế, nhưng đã rất gần với Đại Đế, chín người còn lại tuy là Chuẩn Đế đỉnh cấp, nhưng vẫn còn kém nửa bước.
Có thể giết được đạo thân Đế cũng đủ để trở thành một giai thoại bất hủ.
Trong màn sương máu, chín người đỡ lấy nhau, loạng choạng mà bước đi.
Kiếm Phi Đạo cõng Đông Hoàng Thái Tâm, ở tinh không, mỗi một bước đều để lại một dấu chân máu, bóng dáng hiu quạnh, tang thương xa xôi.
Thần Nữ Côn Luân, nữ vương tuyệt đại, nở một nụ cười mơ hồ.
Tửu Kiếm Tiên cõng Dao Trì Tiên Mẫu, cả hai đều đã bạc phơ mái đầu
Bà mỉm cười xinh đẹp, cuối cùng cũng đã lộ ra vẻ nhu tình cổ xưa.
Năm tháng như đao, bọn họ đã bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất cuộc đời, lần đầu tiên bọn họ gần nhau như thế này, chưa bao giờ họ cảm thấy ấm áp hơn bây giờ.
Tinh không ở phương Nam rung chuyển kịch liệt, ở tinh vực là một mảnh hắc ám, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào, chỉ có liều mạng công phạt.
Ma Tôn, Phượng Hoàng, Đông Hoa Thất Tử, đều chiến đấu cực kỳ khốc liệt, ở tận thế, bọn họ dùng mạng mình đổi mạng của Ba Thiên Ma Đế.
Chính vì sự điên cuồng của bọn bọ, mà các Thiên Ma Đế đã lần lượt khiến cho tinh không đẫm máu, đế huyết và đế cốt đan chéo nhau, tràn ngập trên tinh khung.
“Đáng chết, các ngươi đều đáng chết”. Ba Thiên Ma Đế rít gào, đốt cháy tinh nguyên Ma Đế, triệu hoán ma hải ngập trời.
Thần Khu Ma Uyên rung mạnh, Cực Đạo đế binh của Hồng Liên Nữ Đế, Hoành Huyền Tinh Không thêm Thôn Thiên Ma Công và Hồng Liên Nghiệp Hỏa tụ thành một biển lửa che trời, muốn tiêu diệt biển tà khí của đạo thân Đế
Ba Thiên Ma Đế gào rống, xé rách biển lửa, giống như một ma thần cái thế lao ra, Cực Đạo Đế Uy lan tràn ra cả Bát Hoang.
Khương Thái Hư vượt qua ngân hà, mở Thiên Táng, động Thiên Đao, một kiếm mất đi vô cùng, chém đầu đạo thân Đế.
Mấy người Tiêu Dao Tử, Vô Cực Tử, Thiên Thần Tử hợp lực đánh ra một kích cái thế, Đế Khu của Thiên Ma nứt vỡ ra ngay lập tức.
Ma Đế đang ở trang thái nguyên thần cũng hoảng sợ lui về phía sau.
Phượng Hoàng đã giết tới, lại lột xác niết bàn một lần nữa, Phượng Vũ Cửu Thiên dùng Vô Thượng Cấm Pháp, kéo Thiên Ma Đế vào trong Hoàng Tuyền Cửu U.
Sau trận chiến, cát bụi lại trở về với cát bụi, một tôn đế đã bị giết chết.
Chín người lung lay sắp gục ngã, nôn ra máu tươi, không thể đứng vững nổi nữa, tiên quang toàn thân đều bị mai một, bọn họ đã là nỏ mạnh hết đà.
Chín người đều là cường giả cái thế, có năm người đã ở trạng thái nguyên thần.
Đặc biệt là lão Thất Xích Dương Tử, ngọn lửa của nguyên thần đã sắp tắt đi, suýt chút nữa là đã thân tử đạo tiêu, đây chính là dùng cả cái mạng mình mà chiến đấu.
Không có một ai chết, lại chém chết Đại Đế, chiến tích nghịch thiên như thế, nếu như ở ba phương còn lại đã tạo nên thành tựu truyền kỳ bất hủ.
Bốn đạo thân Đế tuy đã bị tiêu diệt, nhưng đại chiến vẫn còn tiếp tục diễn ra.
Tinh không bốn phương, vạn vực chư thiên đều tràn ngập tiếng la hét và gầm rú.
Thiên Ma xâm lấn đã làm cho vạn vực liên hợp lại, tạo thành một đội quân tu sĩ từ sâu bên trong tinh không lao đến đây, gia nhập cuộc đại chiến.
Khắp nơi đều là huyết chiến, nơi nơi đều là chiến trường, là một trận tiên ma đại chiến chân chính, đánh đến mức một mất một còn mới coi như xong.
Biển sao Huyền Hoang, có vô số thuyền chiến, mỗi chiếc đều chứa tà khí mãnh liệt, đẩy lùi sóng biển cao vạn trượng, nhuộm đen biển sao lộng lẫy.
Đó là thuyền chiến của Thiên Ma, muốn tấn công vào Huyền Hoang từ bốn phương.
Trên không của biển sao, chính là Thiên Ma đen nghìn nghịt, đều là cấp Chuẩn Đế hàng thật giá thật, không để ý đến biển sao, đạp thiên mà đi.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản chính là biến cái thánh địa tu sĩ này trở thành một phần mộ, mai táng tất cả ở chỗ này.
“Khinh Chư Thiên không có người à?”. Bốn phương Huyền Hoang đều có tiếng kêu phẫn nộ vang lên.
Các đại giáo, các đại tông, các đại tộc từ Đông Hoang, Nam Vực, Tây Mạc, Bắc Nhạc xuống biển, khởi động thuyền chiến, nghênh chiến với Thiên Ma.
Thậm chí còn có Chuẩn Đế trợ chiến, giết tới biển sao, cùng bọn họ đi chém giết Thiên Ma.
“Đánh, đánh đến chết cho lão tử!”. Ở trên một con thuyền chiến cấp Chuẩn Đế, Tiểu Vượng Hoàng vung côn sắt, tiếng gào vô cùng vang dội.
Đây là thuyền chiến cấp Chuẩn Đế của Đấu Chiến thánh Viên tộc, được kéo từ biển sao xuống, lao thẳng về phía trước, khí tức bá đạo cuồn cuộn xông lên trời.
Ở trên thuyền, là từng con vượng màu vàng kim, đều cầm theo côn sắt đen, từng đôi mắt rực lửa toả ra thần quang.
“Đánh, đánh đến chết”. Ở một bên khác, Quỳ Ngưu đứng ở mũi thuyền, cũng là thuyền cấp Chuẩn Đế, còn khổng lồ hơn cả cự nhạc.
Tất cả người ở tộc Quỳ Ngưu đã từ cấp Thánh Nhân trở lên đều tham chiến toàn bộ.
Truyền thừa của hoàng đế đều có cao ngạo, không làm nhục uy danh của đại đế.
Hai chiếc thuyền chiến của tộc Quỳ Ngưu, tộc Thánh Viên ở hai bên trái phải, âm thanh hô ứng vang xa, pháp trận pháo đài bắn như không cần mạng nữa.
“Đâm, đâm cho lão tử”. Thuyền chiến của tộc Đại Địa Võ Hùng là hung mãnh nhất, vừa đâm vào vừa bắn.
Cái gọi là nguyên thạch đã sớm không còn coi là tiền, đã đốt thành núi.
Năm Đại Vương Tộc của Nam Vực cũng đến trợ chiến, năm chiếc thuyền chiến Chuẩn Đế, xếp thành một hàng một bên bắn vào, một bên đâm vào.
Ba đại vực khác cũng như thế, các đại giáo, đại tộc việc nhân đức không ai nhường ai, đều thúc giục thuyền chiến Chuẩn Đế, xung phong tiến lên phía trước.
Rất nhiều cao nhân lánh đời đã lần lượt rời núi, rất nhiều cường giả tự phong cũng đã từ trong giấc ngủ say mà thức tỉnh, phủ lên người chiến giáp cổ xưa.
Âm thanh ầm ầm vang lên, chấn động biển sao, cũng chấn động cả Huyền Hoang đại lục.
Khắp biển sao đều là thuyền chiến, khắp Chư Thiên cũng đều là bóng người.
Binh đối binh, tướng đối tướng, thuyền chiến đối thuyền chiến, tấn công ở trên biển sao, đánh đến trời sụp đất nứt, biển sao trở thành một mảnh hỗn loạn.
Từng bóng từng bóng người hóa thành sương máu, từng chiếc thuyền chiến hư hại bị nứt toác, khiến cho biển sao Huyền Hoang vốn lộng lẫy đã bị nhuộm đầy huyết sắc.
Tuy nhiên, Thiên Ma có lợi thế hơn, bọn chúng giống như đại dương mênh mông, nuốt sống từng mảnh biển sao, thực lực hoàn toàn áp chế bọn họ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Tu sĩ Huyền Hoang bại trận lui về, lui trở về lục địa lại tiếp tục chiến đấu.
Ở nơi biên giới của biển sao và lục địa, tu sĩ Huyền Hoang đã bày binh bố trận, từng pháp trận công kích và pháo đài được phủ đầy Hư Thiên.
Chỉ cần có Thiên Ma đổ bộ, trong nháy mắt sau đó sẽ bị bắn chết.
Nhưng Thiên Ma quá mạnh, bọn chúng đều là kẻ điên, giống như tre già măng mọc.
Tây Mạc là nơi đầu tiên bị vây hãm, Thiên Ma cường thế công kích vào lục địa.
Sau đó là đến Bắc Nhạc, Đông Hoang, Nam Vực, tu sĩ Huyền Hoang lần lượt bại trận, lui về dần, khó địch mà lại được công phạt của Thiên Ma.
Thánh địa tu sĩ, cũng dấy lên chiến hỏa, từng ngọn từng ngọn núi lớn lần lượt sụp đổ, từng tòa từng toà cổ thành lần lượt nứt đổ.
Nơi mà Thiên Ma đi qua, nơi đó đều trở thành địa ngục. Một mảnh huyết sắc, máu tươi tụ lại thành huyết hà, tung hoành ở đại địa.
“Không ổn rồi!”. Ngũ Đại Cấm Khu của Huyền Hoang đều bị rung động, đứng ở trên cao của cấm khu, sắc mặt khó coi mà nhìn bốn phương.
“Toàn quân nghe lệnh, giết!”. Vận mệnh chú định, có một lời nói từ trong hư vô vang lên, vang vọng Cấm Khu, đây là mệnh lệnh uy nghiêm của Thiên Vương là mệnh lệnh uy nghiêm của Thiên Vương.
"Còn có Đại Đế?", Cửu Hoàng đang chiến đấu với Đại Đế nghiêng đầu nhìn về phía Bắc với vẻ mặt hết sức khó coi.
"Đó mới là bản tôn của Thiên Ma Đế", Thần Tướng lạnh lùng đáp.
"Đó cũng không phải vong linh, ông ta đảo lộn âm dương, sống lại", Thiên vương Thiên Hư híp mắt lại, cũng nhận ra manh mối.
"Thần thông của Đại Đế quả là cướp đoạt tạo hóa đất trời", Khương Thái Hư cau mày, bảy đứa con của Đông Hoa cũng lộ ra vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
"Chư Thiên, run rẩy đi!", một tiếng cười tràn ngập ma lực chí cao truyền đến từ phương Bắc và vang vọng cả Đại Sở.
Đó là lời nói của Thiên Ma Đế, ông ta đạp không chậm rãi bước đến từ phía Bắc.
Giữa trán lộ ra Ma Linh Chú Ấn lập lòe ma quang.
Ngay sau đó, đất trời Đại Sở lại rung chuyển, vô số ác sát lượn lờ đan vào nhau tạo thành từng bóng người và họ đều là Thiên Ma.
Mỗi một vị Thiên Ma đều khoác trên mình áo giáp cổ, cầm chiến mâu xa xưa xếp thành một đội ngũ hình vuông.
Số lượng ấy nhiều không kể xiết, như là một đại dương bao la rộng lớn, đông nghìn nghịt phủ kín mặt đất, trải khắp bầu trời.
Vong linh Thiên Ma do Âm Dương Ma Quân gọi về còn không bằng một phần mười.
Mà triệu hồi của Thiên Ma Đế là tỉnh lại toàn bộ vong linh Thiên Ma, đại quân Thiên Ma của ba trăm năm trước đều hoàn toàn trở về.
Quân cứu viện của Chư Thiên mặt mày trắng bệch, đội ngũ của Thiên Ma còn nhiều hơn bọn họ mười mấy lần, sao có thể chống cự lại được sự tấn của họ đây.
"Giết", binh tướng Thiên Ma hung ác khát máu, xé rách trời cao.
"Giết!", đội quân Thiên Ma nuốt trọn đất trời, tấn công tấm khiên của Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực như một dòng nước lũ.
Trên không trung vẫn còn có quân tiếp viện của Chư Thiên tiến đến, nhưng chưa vào Đại Sở đã thấy đội quân Thiên Ma xông tới thì lập tức biến sắc.
Dù với tâm cảnh của Chuẩn Đế cũng bị tình huống ấy dọa cho giật mình.
Kia là thế lực phương nào mà lại có đội hình khổng lồ như thế.
"Chư Thiên trống trận vang lên là do những Ma Nhân kia xâm nhập vào?", những Chuẩn Đế trẻ tuổi đều giết chặt thanh kiếm trong tay.
"Vừa nhìn đã biết là kẻ xấu rồi, giết", một vị Chuẩn Đế hét lên, cầm kiếm dẫn đầu xông về phía Thiên Ma.
"Cho rằng Chư Thiên bọn ta không ai chắc?", có Chuẩn Đế dẫn đầu, quân tiếp viện của Chư Thiên đều như tiêm máu gà, sát khí ngùn ngụt.
Nước ngoài xâm lăng, bất kể là Chuẩn Đế hay tu sĩ có tu vi yếu kém đều cầm lấy vũ khí đứng dậy chống trả, tạo thành một đội quân tu sĩ.
"Canh giữ Càn Khôn", tại Đại Sở, Đông Hoàng Thái Tâm hét lên chấn động khung trời với giọng điệu dồn dập, song lại tràn ngập uy nghiêm.
Một vị Thiên Ma Đại Đế và bốn phân thân Đại Đế đã thật sự đe dọa đến Càn Khôn Đại Sở. Một khi Thiên Ma Vực để ý, bị tìm được vị trí chính xác của Chư Thiên Môn thì đó mới là tận thế.
Giờ, một vị Thiên Ma Đế đã đánh cho Chư Thiên rối loạn. Nếu Thiên Ma Đế khác lại đến thì Chư Thiên Vạn Vực chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
Bà ta vừa ra lệnh, đế khí gậy Kim Ô trong tay Lão tổ Thánh Viên run lên, vọt thẳng lên không như một mũi tên.
Cùng lúc đó, Cực Đạo Đế Khí của lão tổ Quỳ Ngưu cũng bay ra.
Đế Khí của năm vương tộc và chủng tộc lớn cũng bay lên trời.
Mười Cực Đạo Đế Binh đồng loạt nghênh chiến, ăn ý xếp thành hàng tạo thành một phong ấn che đậy Càn Khôn của Chư Thiên Môn.
Giữa trận chiến không gì sánh kịp ấy, Diệp Thành đứng dậy, cánh tay đã đứt lìa, ngay cả tay cầm kiếm cũng run rẩy chảy máu, thánh quang quanh người cũng ảm đạm đi rất nhiều. Đế Kiếm Hiên Viên cũng không còn sắc bén của Đế Đạo như trước, kêu ong ong.
Sai rồi, hoàn toàn tính sai rồi, mọi thứ đều không kịp trở tay. Hắn đã xem nhẹ Thiên Ma Đại Đế và thủ đoạn của ông ta.
"Đảo điên âm dương, thế mà lại dùng cơ thể vong linh sống lại thêm một lần nữa.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào phía Bắc, cơ thể đang lành lại, nhưng máu lại không ngừng trào ra khỏi miệng.
Đúng vậy, giờ phút này bản tôn của Thiên Ma Đế cũng phải vong linh.
Ông ta sử dụng thần thông Đế đạo, tự mình sống lại bản thân.
Căn cơ Đế của ông ta đang sống lại, sức chiến đấu cũng đang tăng lên dần trở thành một Đại Đế hoàn mỹ, lặp lại sự huy hoàng của ngày xưa.
Nếu không phải Diệp Thành đến Bắc Chấn Thương Nguyên, không phải hắn tấn công Ma Linh Chú Ấn dẫn đến thần xui quỷ khiến ép ra bản tôn của Thiên Ma Đại Đế thì tất cả mọi người vẫn chẳng hay biết gì.
Cũng may Diệp Thành đến phía Bắc, không thì nếu cho Thiên Ma đầy đủ thời gian, lúc ông ta xuất hiện chắc chắn sẽ là một vị Đại Đế hoàn chỉnh.
Tiếc là Diệp Thành giờ đây không phải Diệp Thành năm xưa, không phải Thánh Thể Đại Thành nên chẳng có sức chiến đấu cứng đối cứng với Đại Đế.
Hắn chỉ là một Thiên Cảnh mượn Đế Uy của kiếm Hiên Viên mà thôi. Hắn có thể giữ được mạng sống dưới một chiêu của Đại Đế đã vô cùng may mắn rồi.
Đất trời đang run rẩy, hết tiếng động này đến tiếng động khác thong thả có tiết tấu.
Cẩn thận lắng nghe mới biết kia là âm thanh đi đường của Thiên Ma Đế.
Cơ thể của ông ta quá nặng nề, tràn ngập vô số ác sát, mỗi một luồng đế khí đều có thể nghiền nát một ngọn núi cao.
Cực Đạo Đế Uy chân chính không phải là Đế Binh có thể so sánh được.
Uy áp kia khiến cho đất trời run rẩy, khiến không trung Vạn Vực chấn động.
Con ngươi ông ta lóe lên dị tượng tận thế xen kẽ với đạo pháp chí cao, làm lơ tất cả mọi người, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.
ba trăm năm trước, ông ta đã bị Diệp Thành giết chết. Đường đường là Đại Đế, Chí Tôn Vạn Vực thế mà lại bị một con kiến giết thì quả thật vô cùng nhục nhã.
Lần này sống lại, người ông ta muốn giết nhất chính là Diệp Thành, cũng muốn giết sạch Chư Thiên Vạn Vực để giải nỗi hận trong lòng.
Chương 2377: Quyết tâm
Sống lưng Diệp Thành thắng tắp chẳng hề sợ hãi bước lên không trung.
Thiên Ma Đế lạnh lùng cười, từng bước đạo không kéo theo vô số luồng sấm sét hủy diệt, con ngươi tràn ngập vẻ hung ác hài hước nhìn Diệp Thành.
Khung trời kêu ong ong, lão tổ Thánh Viên xông tới, Hỏa Nhãn Kim Tinh như phun lửa, lông lá cả người dựng đứng như vô số cây kim giăng kín sấm sét, lấp lánh ánh sáng với khí thế chấn động Bát Hoang.
"Nếm thử một gậy của Lão Tôn ta đi!", lão tổ Thánh Viên lướt qua bầu trời vung gậy lên, trực tiếp đập về phía Thiên Ma Đế.
Một côn khủng bố như muốn xóa sổ đất trời, không trung lập tức sụp đổ.
Thiên Ma Đế cười khẩy, chẳng thèm nhìn mà chỉ hơi trở tay đánh ra một chưởng đã đánh lão tổ Thánh Viên bay lên chín tầng mây.
Đây là oai của Đại Đế, căn cơ sống lại, đến cả chín Thần Tướng cũng tắm máu thì sao một vị Chuẩn Đế có thể chống lại nổi.
Bên dưới Đại Đế đều là con kiến, ngay cả Chuẩn Đế... cũng vậy.
Nếu đánh tay đổi thì chẳng một ai trong Chư Thiên là đối thủ của Đại Đế.
Trừ khi có tất cả sức chiến đấu của Thần Tướng, Cửu Hoàng và Kiếm Thần, hoặc những Chuẩn Đế đỉnh cấp khác.
Không thì, chẳng ai có thể chống lại Đại Đế và ngăn cản đường đi của Đế Đạo.
Đất trời vẫn kêu ong ong, bước chân Thiên Ma Đại Đế vẫn không dừng lại, cứ mỗi bước là cả không gian đều rung chuyển theo.
Trong lúc bước đi, đằng sau Thiên Ma Đại Đế bèn xuất hiện mười luồng ác sát rồi hóa thành mười bóng người, ai nấy đều cao to vạm vỡ.
Bọn họ đều là Ma Quân, kể cả Ma Quân Âm Dương, Ma Quân Thiên Nữ và mười vị Ma Quân kia đều sống lại.
Đó cũng là thần thông của Đại Đế, dùng đế pháp chí cao sống lại Ma Quân dưới tay. Họ cũng không phải vong linh, mà là người sống.
"Nếm thử một búa của Lão Ngưu ta đi nè!", lão tổ Quỳ Ngưu sải bước xông tới giơ cây búa sấm sét bổ xuống khiến đất trời nứt toạc.
Bước chân của Thiên Ma Đế vẫn không ngừng lại, vẫn giơ tay đánh ra một chưởng.
Lão tổ Quỳ Ngưu cũng thua, cơ thể rách toạc bay ngược ra sau đụng sập hơn trăm ngọn núi mãi đến biên giới Đại Sở.
lão tổ năm vương tộc lớn của Nam Vực cũng cùng nhau xông tới, sau đó là năm chủng tộc viễn cổ, tổng cộng mười vị Chuẩn Đế đỉnh cấp.
Lần này, Thiên Ma Đế chỉ khẽ cong, lười ra tay.
Mười Ma Quân đằng sau ông ta lập tức đứng ra chống lại mười lão tổ.
Ma Quân chống lại lão tổ, mười chọi mười, đánh cho trời sụp đất nứt, binh tướng Thiên Ma và tu sĩ Chư Thiên đều bị lan đến.
Mà từ đầu đến cuối, Thiên Ma Đế vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, con ngươi âm u đáng sợ, tràn ngập khí tức hủy diệt.
"Chiến!", Diệp Thành quát to, cầm Đế Kiếm xông lên.
Thiên Ma Đế nhìn chòng chọc hắn là để trả thù.
Bị Đại Đế nhằm vào thì có trốn đến chân trời góc bể cũng khó mà thoát chết. Trước sau đều phải chết thì sao không chết trên sa trường cho sung sướng.
Hắn lại đánh ra một kiếm khủng bố hình thành một con sông tiến chẻ đôi đất trời.
Thiên Ma Đế cười khẩy, giơ tay dập tắt con sông tiên ấy.
"Vạn Kiếm Phong Thần", Diệp Thành gầm lên, thoáng chốc dung hợp Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết lại xuyên thủng hư không.
Đây là một đòn trí mạng, dù là Chuẩn Đế cũng chưa chắc có thể đỡ được.
Thiên Ma Đế đứng im không nhúc nhích, mặc cho một kiếm ấy đâm tới.
Tiếng ma sát leng keng vang lên, một kiếm của Diệp Thành đâm vào giữa trán Thiên Ma Đế. Song một chiêu khủng bố như vậy, lại chẳng thể làm ông ta bị thương dù chỉ một chút.
Không phải chiêu đó của hắn không đủ mạnh, mà là vì Đại Đế quá đáng sợ.
"Loài giun dế", Thiên Ma Đế dè bỉu, hơi giơ tay lên, trong lòng bàn tay hiện lên một chữ triện đánh bay Diệp Thành ra ngoài.
Máu tươi của Diệp Thành rải khắp không trung, cơ thể nổ tung, bay ra ngoài khoảng 100 ngàn dặm cuối cùng nện lên bức tường thành của Nam Sở.
Trên tường thành Nam Sở, tu sĩ Đại Sở gầm lên, con ngươi đỏ bừng cố gắng tông cửa, nắm tay đều chảy đầy máu tươi.
Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn tạo cấm chế ngăn cả tu sĩ Đại Sở.
Ngoài thành có vô số Thiên Ma và một vị Thiên Ma Đế.
Đừng nói tu sĩ Đại Sở, dù họ đi ra ngoài thì cũng sẽ chết mà thôi.
Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, cơ thể rách bươm, cả người sũng máu.
Sự chênh lệch với Đại Đế quả thật còn xa hơn giữa trời với đất. Ở trước mặt Đại Đế, hắn chỉ là con kiến, dù có xuất sắc thế nào cũng khó mà xoay chuyển trời đất.
Tiếng nổ rung trời lại vang lên, Cửu Hoàng định xông lên đều bị phân thân của Thiên Ma Đế ngăn lại, chẳng ai thoát nổi, đều bị thương nặng.
Chín Thần Tướng, Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên và Khương Thái Hư cũng bị đạo thân của Thiên Ma Đế ngăn cản.
Căn cơ của Thiên Ma Đế sống lại, sức chiến đấu tăng lên, đạo thân cũng mạnh lên gần bằng Đại Đế.
Tuy họ là Chuẩn Đế đỉnh cấp, nhưng dù sao vẫn không phải Đại Đế. Chỉ kém hơn nhau nửa bước, song lại là một cái lạch trời.
Quân tiếp viện của Chư Thiên cũng chưa lo nổi cho thân mình chứ đừng nói tới giúp đỡ, binh tướng Thiên Ma rất đông dẫn đến sức chiến đấu áp đảo về một phía.
"Có hơi tiếc khi giết ngươi", Thiên Ma Đế âm u cười, chỉ một câu nói nhưng vẫn kèm theo ma lực chí cao.
"Đại Đế thì sao, chẳng phải vẫn từng bị ta giết ư", Diệp Thành lảo đảo cười to, lần đầu tiên phóng túng chính mình.
Một câu chọc trúng nỗi đau của Thiên Ma Đế khiến ông ta hết sức nhục nhã.
Ông ta vươn bàn tay to, cách không chộp về phía Diệp Thành.
Đó là một chưởng của Đại Đế, còn chưa hạ xuống mà không gian đã sụp đổ, nát bấy dưới khí tức hủy diệt rồi lại đọng lại.
Song đúng lúc này, có hai nắm tay chợt đánh ra từ phía Nam Sở với khí tức khủng bố xuyên thủng trời cao.
Bàn tay to của Thiên Ma Đế lập tức nát bấy rồi hóa thành tro bụi.
Đến cả Đại Đế mạnh mẽ như ông ta cũng bị đánh cho lùi ra sau nửa bước.
Lại ngó sang người đã đẩy lùi ông ta thì đó là hai người mặt mày đờ đẫn, con ngươi trống rỗng trông như hai cái xác không hồn hoặc hai con rối.
Hai người bọn họ không phải Lục Đạo và Hồng Trần thì là ai?
Chương 2378: Đấu tay đôi
Thiên Ma Đế đứng vững, đưa mắt nhìn Lục Đạo và Hồng Trần phía xa.
Cứ nhìn như vậy, RỒI đôi mắt khẽ nheo lại, vừa nhìn đã xuyên qua hai người: không phải ở thời đại này mà đến từ tương lai.
Thú vị đây… Thiên Ma Đế khẽ cười, nụ cười đầy vẻ trêu đùa nham hiểm.
Lục Đạo và Hồng Trần không nói gì, một trái một phải lẳng lặng đứng bên cạnh Diệp Thành, đôi mắt trống rỗng, chỉ thấy có chút mờ mịt.
Bọn họ, đều là tỰ mình hóa giải phong ấn, chỉ vì ngửi được hơi thở căm thù với cả Đế Đạo Pháp tắc của Thiên Ma Đế.
Trong chốn u tối, có một sức mạnh kỳ lạ đang thôi thúc, muốn dập tức hơi thở hung ác khỏi thế gian.
Diệp Thành kiên cường đứng vững, máu chảy liên tục ra từ trong miệng.
Lần đầu tiên, hắn cùng Hồng Trần và Lục Đạo sánh vai, như ba tấm bia sừng sững đứng giữa đất trời, bất kỳ sức mạnh nào cũng không thể đẩy lùi được.
Gió thổi nhẹ qua, mái tóc dài tung bay, thân hình ba người run rẩy.
Thoáng chốc, cảnh tượng vô cùng kỳ lạ đã diễn ra.
Hồng Trần, Lục Đạo chậm rãi dung hợp vào thân thể Diệp Thành, không chỉ một bộ phận mà là toàn bộ cơ thể đều dung hợp lại.
Sau đó, một luồng sáng phóng ra từ đỉnh đầu Diệp Thành, chiếu thẳng lên trời, chọc một lỗ lớn trên bầu trời tăm tối.
Diệp Thành thay đổi hình hài, mái tóc đen đẫm máu dần biến thành màu vàng, một hoa văn cổ xưa chậm rãi xuất hiện giữa trán.
Khí thế tu vi của hắn từ Thiên Cảnh bỗng vọt thẳng lên đến Hoàng Cảnh.
Cả quá trình chỉ trong chớp mắt, lại từ tu vi Hoàng Cảnh tăng cấp lần nữa, không màng đến Thiên Nhân Ngũ Suy mà một bước phá vỡ đến Thánh Nhân.
Sau cấp bậc Thánh Nhân, tu vi của hắn lại tăng từ cấp này đến cấp khác đến cấp đỉnh của Thánh Vương..
Một bước nhảy đến Thánh Vương đỉnh cao, thăng cấp đến Đại thánh, sau hai ba giây lại thay đổi, từ Đại Thánh đỉnh cao nhảy vọt đến Chuẩn Đế.
Vẫn chưa kết thúc, cảnh giới tu vi vẫn đang không ngừng tăng lên, một bước lên trời, từ Chuẩn Đế cấp một đến Chuẩn Đế đỉnh cao.
Lúc này, đất trời biến đổi, hàng tỉ tia chớp xuất hiện, một luồng hơi thở khiến đất trời run rẩy bao phủ khắp mọi nơi.
“Đế Kiếp?”. Chín Hoàng chiến đấu cùng Đế cũng quay đầu lại, nhìn bầu trời xa xôi, vẻ mặt khó tin.
“Đế Quân!”. Chín Đại Thần Tướng khẽ thì thầm, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn Diệp Thành tựa như đang nhìn Tiên Võ Đế Tôn năm đó vậy.
“Sư tôn!”, Kiếm Thần và Tửu Kiếm Tiên, hai mắt mù mịt, bóng người đó rất giống với sư tôn bọn họ.
“Đại Đế!”. Phần lớn các lão Chuẩn Đế đều ngẩng mặt, vẻ mặt sửng sốt, hắn tựa như một vị Đại Đế vậy.
“Chuyện… Chuyện gì vậy? Diệp Thành không phải Thiên Cảnh sao? Uy áp Đế Đạo ở đâu ra vậy, hắn ta… Hắn ta sắp đột phá đến Đại Đế Cảnh”.
Dưới bầu trời đầy ắp âm thanh hoảng sợ, viện binh Chư Thiên đều kinh sợ.
“Thực không ngờ, Hồng Trần và Lục Đạo hợp thể với Diệp Thành lại có uy thế đến vậy”. Ngũ Đại Thiên Vương trong cấm khu thì thầm.
Bọn họ nhìn thấy rõ nhất không phải chỉ có tu vi Diệp Thành đang thăng cấp, mà là tu vi của Hồng Trần Lục Đạo, dung nhập vào thân thể hắn.
Cũng không phải Diệp Thành dẫn đến Đế Kiếp, mà là Hồng Trần và Lục Đạo dẫn đến Đế Kiếp, hai người họ sớm đã đến rất gần với Đại Đế rồi.
Bọn họ nhìn thấy rõ thì Thiên Ma Đế sao có thể không nhìn ra được.
Ngay cả ông ta cũng không biết, ba người hợp thể mà lại động đến Đế Kiếp, chuyện này đã đảo ngược pháp tắc, đến cả Đế cũng kinh ngạc.
Cuộc đại chiến không hiểu sao lại dừng lại, cho dù là binh tướng Thiên Ma hay cứu viện Chư Thiên cũng đều ngẩng đầu nhìn hư vô mờ mịt.
Đế Đạo Lôi Kiếp tập hợp, có một luồng sức mạnh hủy thiên diệt đại đang hồi sinh, tất thảy pháp tắc trên thế gian đều trở nên vô nghĩa.
Bỗng nhiên, Cực Đạo Đế Kiếp trong tưởng tượng cũng không đến như dự kiến.
Đại Đế Lôi Đình biến mất, chỉ là đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, thứ gọi là Đế Kiếp cũng chỉ là một thứ xa vời.
Nhưng tuy là vậy, uy lực của Diệp Thành cũng khiến trời phải run rẩy.
Tóc vàng tung bay, từng sợi tóc chói mắt, đôi mắt màu vàng kim, bao trùm đất trời, có đại đạo vô thượng đang biến đổi bên trong.
Thánh thể của hắn được bao phủ trong luồng sáng vàng, giống vàng nung chảy, như mặt trời chói rực giữa bầu trời u tối.
Khí huyết hắn ngập trời, từng luồng khí thế nặng đến mức trời cũng sập, nghiền nát cả mặt đất.
Rất nhiều dị tượng từ xa xưa bỗng nhiên xuất hiện, trong Hỗn Độn biến đổi vạn vật, Chân Long bay lượn trên trời, Phượng Hoàng tắm mình trong biển lửa, Bạch Hổ gầm thét, Huyền Vũ mở tiên lộ.
Âm thanh đại đạo vang vọng đan xen với đạo tắc Hỗn Độn, nhảy múa cùng căn nguyên Thánh Thể quanh người Diệp Thành, như có như không.
Hắn không phải Đế, nhưng lại có Đế Uy Cực Đạo, đó là uy thế của Thánh Thế đại thành, trấn áp vạn cổ, xoay chuyển càn khôn.
“Còn có thể làm vậy sao?”, Địa Lão không nhịn được mở miệng
“Hồng Trần là tương lai của Diệp Thành, Lục Đạo là tương lai của Hồng Trần”. Thiên Lão trầm ngâm nói: “Ba người đều đã phá vỡ pháp tắc, bây giờ hợp thể, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra”.
“Thế này cũng có chút đáng sợ”. Xích Dương Tử nhếch miệng.
“Thánh Thể Đại Thành, sanh vai Đại Đế, trận này, thắng bại không cần tính cũng biết”. Viêm Tinh khẽ cười, nụ cười đầy kích động.
“Ba trăm năm trước, hắn có thể giết được Đế, ba trăm năm sau cũng vậy”.
“Đại Đế, là ngươi sao?”. Chín Đại Thần Tướng lầm bầm tự nói, ánh mắt đầy vẻ tang thương, như đang nhớ lại những năm tháng huy hoàng.
“Chiến”. Tu sĩ Đại Sở gào thét, âm thanh chấn động khắp chốn.
“Chiến”. Tất cả mọi người đều vung cờ Đại Sở, tiếng gào thét xuất phát từ linh hồn như muốn khiến Thiên Ma nợ máu trả bằng máu.
Diệp Thành đứng lẳng lặng trên trời cao, im lặng không nói, u ám nhìn Thiên Ma Đế.
Thiên Ma Đế nghiến chặt răng, hung tàn khát máu.
Hình thái hiện tại của Diệp Thành bây giờ, ông ta sớm đã khắc cốt ghi tâm.
Năm đó, chính là Diệp Thành Đại Thành đã tiêu diệt ông ta ở Đại Sở Đại Đế uy nghiêm không còn lại gì, nhục nhã cùng cực.
Sát khí của Đế sôi sục khắp trời, dung hòa với uy Cực Đạo Đế Uy, nghiền nát vũ trụ, đè ép chư thiên, đánh đổ mọi thứ.
“Đấu tay đôi đi!”. Diệp Thành thản nhiên lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng như sấm, chấn động khắp trời cao.
Dứt lời, hắn quay người, một bước ra khỏi Đại Sở.
Thánh Thể Đại Thành đấu với Đế, dư âm chắc chắn sẽ hủy thiên diệt địa. Đánh ở Đại Sở sẽ khiến rất nhiều người chết theo.
Liên quan đến Chư Thiên Môn, liên lụy đến chúng sinh, Đại Sở Càn Khôn đã bị uy hiếp, không chịu nổi những tác động kinh trời này nữa.
Mục đích của Diệp Thành rất rõ ràng, là muốn dẫn Thiên Ma Đế rời xa nơi này, tìm một tinh vực trống, đánh không chết không ngừng.
“Giết”. Thiên Ma Đế bỗng tức giận gào lên, đạp một bước đi ra.
“Đi!”. Sau khi Diệp Thành và Đại Ma Đế rời đi, Chín Hoàng Đại Sở và Chín Đại Thần Tướng không phân biệt trước sau cũng rời khỏi Đại Sở.
“Đi”. Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm và Khương Thái Hư cũng vậy, rời khỏi Đại Sở, bước vào tinh không vạn vực.
Bốn Thiên Ma Đạo Thân Đế cũng đuổi theo, uy áp Cực Đạo càng mạnh hơn, bởi vì căn nguyên bản tôn khôi phục, tăng thêm sức chiến đấu.
Một Thánh Thể Đại thành, một Đại Đế, bốn Đạo Thân Đế, ba mươi sáu Chuẩn Đế đỉnh cao, chấn động khắp chư thiên vạn vực.
“Đối phương có Đại Đế”. Tu sĩ Chư Thiên kinh sợ.
“Còn… Còn là năm người, rốt cuộc là từ đâu tới vậy”.
“Sợ gì chứ, làm, làm đến chết, bọn họ có Đại Đế, chúng ta có Thánh Thể Đại Thánh, khi dễ Chư Thiên bọn ta không có người sao?”
“Giết”. Đại Sở, tiếng thét rung trời, không còn Thiên Ma Đại Đế áp chế, quân cứu viện Chư Thiên, ai ai cũng tinh thần hừng hực.
Có mấy người còn cầm theo đế binh, chuyên tiêu diệt Thiên Ma Tướng.
Trống trận Chư Thiên chưa từng ngắt đoạn, càng có nhiều quân cứu viện Chư Thiên đến, lực lượng các bên tập hợp lại cũng đủ dọa người rồi.
“Giết”. Tu sĩ Đại Sở không tham gia chiến đứng trên tường thành, vung cờ, ai ai cũng hô gào vang dội.
“Giết”. Đại Sở tham chiến, Chư Thiên Vạn Vực cũng tham chiến, chiến hỏa rừng lửa bầu trời, đưa mắt nhìn khắp nơi đâu cũng là bóng người.
Mấy ông lão lánh đời cũng không ngồi yên, mấy tu sĩ cũng nổi giận, đánh đến cửa nhà, trực tiếp giết.
Những vị tướng như Âm Minh Tinh đang nằm yên trong quan tài, mấy Thiên Ma Tướng cũng đến làm loạn, vào tìm kích thích.
Quan tài nổ tung, tướng thần rời núi, tay cầm chiến mâu cổ xưa, hung tàn huyết chiến, chưa từng thấy Thiên Ma Tướng nào có thể ngăn cản được ông ta.
Chư Thiên Vạn Vực, ngọa hổ tàng long, tu sĩ hùng mạnh xuất hiện ồ ạt.
Ví dụ nhân vật hung tàn như tướng thần, vạn vực có nhiều không đếm kể, cao thủ lớn tuổi như hoá thạch cũng lần lượt xuất hiện.
Chương 2379: Đại chiến Tiên - Ma (1)
Chư Thiên Vạn Vực mênh mông bát ngát lại bị sấm sét bao phủ.
Thiên Ma xâm lăng, Chư Thiên chống trả, chiến tranh trải rộng tinh không. Mỗi một tinh vực và hành tinh đều nổ ra chiến tranh.
Chín Hoàng và Thiên Ma Đế thứ nhất đánh đến vùng trời phía Đông.
Thần tướng và Thiên Ma Đế thứ hai đánh đến vùng trời phía Tây.
Khương Thái Hư, Thôn Thiên Ma Tôn, Phượng Hoàng bảy người con của Đông và Thiên Ma Đế thứ ba đánh đến vùng trời phía Nam.
Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên, Tiên mẫu Dao Trì, ngũ Vương và Thiên Ma Đế thứ tư đánh đến vùng trời phía Bắc.
Chiến đấu nổ ra khắp Vạn Vực, từ Đại Đế đến Thiên Cảnh. Quy mô lớn đến nỗi trước giờ chưa từng có, mạng người như cỏ rác, vô cùng thảm thiết.
Vô số hành tinh nổ tung, hóa thành tro bụi, từng bóng người hóa thành sương máu tan thành mây khói.
Mảnh vỡ của đao, kiếm, kích, phần còn lại của chân tay đứt lìa, mảnh vụn pháp khí trôi nổi khắp tinh không. Cả Vạn Vực trở thành một đống hỗn loạn.
Máu tươi nhuộm đỏ Chư Thiên, che khuất cả ánh sáng mặt trời.
Đây quả thật là một trận chiến giữa tiên và ma, sự thôn phệ giữa vực và vực.
Binh lính đối đầu với binh lính, tướng đối đầu với tướng, đại năng gặp đại năng. Tất cả đều tắm máu, chiến đấu đến phát cuồng, mọi thứ đều trở thành hư vô.
Đây là một tinh vực lặng ngắt như tờ, thiên thạch trôi nổi, cát bụi vũ trụ vần vũ, chẳng thấy một sinh linh nào, lạnh lẽo tẻ ngắt.
Diệp Thành đạp lên con sông thời gian bước đến rồi dừng lại ở mảnh tinh không này. Hắn tựa như một vầng Mặt Trời chói mắt xua tan bóng tối.
"Giết!", Thiên Ma Đế theo sát đằng sau, kéo theo ác sát và sấm sét rợp trời, tràn ngập vẻ tàn nhẫn và khát máu.
"Không chết không ngừng", Diệp Thành cũng gầm lên, từng bước giẫm nát tinh không, siết chặt nắm tay, vô số thần thông thoáng chốc bị dung hợp kết hợp với pháp tắc Hỗn Độn đấm nát khung trời.
"Giết!", Thiên Ma Đại Đế lập lòe dị tượng tận thế, giữa những ngón tay hiện lên vô số chữ Triện. Chúng là bí pháp được suy diễn từ Đế Đạo pháp tắc, một chưởng đảo ngược càn khôn khi cách cả tinh không xa xôi.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng Chư Thiên, lấy vị trí quyền và chưởng va chạm vào nhau làm trung tâm hình thành một luồng ánh sáng tiên ma khuếch tán ra xung quanh.
Thoáng chốc như một bàn tay diệt thế quét ngang tinh không.
Nơi nó đi qua, tinh không sụp đổ từng tấc một, vô số hành tinh bị nghiền nát, mọi pháp tắc lập tức bị hủy diệt.
Chiêu đối chiêu, bàn tay của Thiên Ma Đế nổ tung, nắm đấm của Diệp Thành cũng nát bấy. Sức mạnh giữa Đại Đế và Thánh Thể hoàn toàn ngang tài ngang sức.
"Giết!", Thiên Ma Đế máu tươi quay cuồng, Cực Đạo pháp tắc bay lượn tạo thành một vùng đất ma bao trùm tinh không.
"Chiến!", Diệp Thành cũng quát một tiếng như vọng lại từ thuở Hồng Hoang, tạo ra Hỗn Độn Giới ngăn cản vùng đất mơ kia.
Một người xông đến từ hướng Tây, một người lại đến từ phía Đông, chiến đấu bùng nổ. Đại Đế và Thánh Thể cùng xông vào nhau.
Mảnh tinh vực yên tĩnh này lập tức bị chia thành hai giới.
Một bên là vùng đất ma tối tăm lạnh lẽo như băng, giăng kín sấm sét, dị tượng vần vũ, hành tinh sụp đổ, không chút ánh sáng.
Thiên Ma Đế đứng ở trung tâm như chúa tể thế gian.
Bên kia là ánh vàng rực rỡ, Hỗn Độn đang biến ra vạn vật, bầu trời lóng lánh ánh sao trông cực kỳ hoành tráng.
Diệp Thành lẳng lặng đứng bên trong, vóc dáng cao to, khí thế ngút ngàn, khí huyết rợp trời hừng hực ý chí chiến đấu như một vị Chiến Thần cái thế.
Ông ta không phải một vị Đại Đế trọn vẹn, căn nguyên thiếu hụt. Mà hắn cũng chẳng phải Thánh Thể hoàn chỉnh, chỉ có căn nguyên Thánh Cốt, không có thần tàng.
Giờ đây mới là ngang nhau, sức mạnh tương đương. Cứ mỗi lần va chạm lại giống như kỷ nguyên bóng tối phủ xuống.
Tựa như hồi đó, Thánh Thể tắm máu Đại Đế, Đại Đế cũng tắm máu Thánh Thể, máu tươi rơi vãi khắp không trung rồi tự hóa thành rồng cắn xé lẫn nhau.
Đây là một trận chiến nhân quả kéo dài 300 năm, bất kể là ân oán hay nợ máu đều sẽ đặt dấu chấm hết trong trận đấu này.
Tinh không phía Đông, chín Hoàng cũng tắm máu, chiến đấu vô cùng thảm thiết.
Dưới Đại Đế đều là con kiến, Chuẩn Đế đỉnh cũng không phải Đế, chỉ kém một chút nhưng sức chiến đấu lại như chênh cả lạch trời.
Tuy Thiên Ma Đế đầu tiên là đạo thân, lại có sức chiến đấu của bản tôn, mỗi chưởng đều có sức mạnh hủy diệt thế giới.
Nhưng mạnh như ông ta cũng bị thương, máu Đế bắn tung tóe, xương cốt đen tuyền vỡ vụn, không ngừng bị đánh nát người.
"Các ngươi đều đáng chết", Thiên Ma Đế thứ nhất gầm lên, triệu hội vô số sấm sét như muốn giết chết chín Hoàng.
"Ngươi càng đáng chết", Chiến Vương và Thái Vương cùng nhau tấn công.
Hai vị có sức chiến đấu mạnh nhất trong chín Hoàng chung sức đánh ra một kích cái thế chặt đứt vô số luồng sấm sét.
Thiên Ma Đế bị cắn trả, xương cốt trực tiếp nát bấy.
Huyền Hoàng và Thần Hoàng xông tới, mỗi người một kiếm bổ ra một luồng ngân hà chém đôi tinh không chặt đứt hai cánh tay của ông ta.
Viêm Hoàng và Nguyệt Hoàng lần lượt vọt tới chung sức thi triển bí pháp chém nát cơ thể Đại Đế.
"Giết!", Thiên Ma Đế thứ nhất đốt cháy sức mạnh nguyên thần gọi ra Ma Hắc Thiên bao phủ tinh không ập xuống.
Thiên Táng Hoàng cầm kiếm, Đông Hoàng lấy ra chuông, người chém nứt tấm màn đen, người trấn áp nguyên thần Thiên Ma Đế.
Trong khoảnh khắc ấy, một kiếm của Sở Hoàng cũng bổ tới xuyên thủng trán Thiên Ma Đế thứ nhất, khuấy động thần hải của ông ta, trực tiếp giết chết Đại Đế.
Bấy giờ, tinh không mới yên tĩnh lại. Trận chiến kéo dài ba ngày này cuối cùng cũng chấm dứt với kết quả là đạo thân của Đại Đế bị tiêu diệt.
Quân cứu viện của Chư Thiên chạy tới không thấy Thiên Ma Đế thứ nhất, chỉ thấy chín Hoàng lảo đảo, dìu nhau đi đến.
Chín Hoàng Đại Sở đã thắng, không có làm mất mặt Hoàng Giả, soạn ra một khúc ca bất hủ cho đời sau.
Tinh không phía Tây, chín thần tướng cũng cả người đẫm máu nhưng vẫn vô cùng sung sức, đánh cho Thiên Ma Đế thứ hai không ra hình người.
Chín thần tướng dưới tay Đế Tôn ai ai cũng là một vị đại năng cái thế.
Họ từng đi theo Đại Đế dẹp yên Vạn Vực, sự huy hoàng của họ đã khắc vào tinh không, dù là dòng sông năm tháng dài dằng dặc kia cũng khó mà xóa nhòa.
"Giết!", Thiên Ma Đế thứ hai nổi điên, huyết tế máu Đế thi triển thần thông cấm kỵ gọi tới một đại dương ác sác.
Cấm pháp của Đại Đế như hủy diệt đất trời, biển máu ác sát quay cuồng bao phủ một vùng trời, nuốt trọng chín thần tướng.
"Mở ra cho ta", thần kiếm cái thế của Thiên Cửu - thần tướng thứ năm kêu ong ong, chém ra một kiếm khủng bố bổ đôi biển ác sát.
Thần tướng Bắc Lâm một tay che trời, vô số bí pháp biến đổi trong lòng bàn tay, đập xuống khiến cơ thể Thiên Ma Đế nát bươm.
Thiên Ma Đế thứ hai bịch bịch lùi về phía sau, giẫm nát một mảnh tinh không.
Ông ta còn chưa kịp đứng vững thì Hoa Khuynh Lạc - thần tướng thứ sáu đã xông tới kéo theo sấm sét khủng bố đánh về phía Thiên Ma Đế.
Cùng lúc đó, Thiên Viên - thần tướng thứ ba cũng băng qua dải ngân hà, chém ra một kiếm vắt ngang thời không bổ vào cơ thể Thiên Ma Đế.
"Giết!', Thiên Ma Đế thứ ba hét lên, cơ thể bị đánh nát chỉ còn lại nguyên thần, nhưng vẫn định khôi phục lại cơ thể tiếp tục chiến đấu.
Nhưng mọi thứ đã chậm, Tam Sinh - thần tướng thứ hai đã bước lên trời, thi triển vô số bí pháp suýt nữa tiêu diệt nguyên thần của ông ta.
"Kết thúc rồi", Thiên Thanh - thần tướng thứ nhất nhàn nhạt nói, bổ ra một kiếm như đến từ thuở xa xưa, xuyên qua vũ trụ, cách cả vô tận tinh không, có thể so với một đòn của Đại Đế.
"Không, không... ta là Đại Đế...", Thiên Ma Đế thứ hai gầm lên, con ngươi trợn to, ánh mắt tràn ngập vẻ hung ác.
Song, dù ông ta có kêu gào thế nào thì vẫn khó mà chống lại sức mạnh khủng bố kia.
Một kiếm của Thiên Thanh nghiền nát mọi thứ, xuyên thủng nguyên thần Đại Đế khiến cho đạo thân kia thoáng chốc hóa thành cát bụi.
Đạo thân bị tiêu diệt, chín thần tướng cũng hộc máu, cả người lảo đảo không đứng vững nổi, máu tươi vẩy khắp tinh không.
Nhưng chiến công của họ cũng vô cùng huy hoàng, giết một đạo thân của Đại Đế thì chẳng khác nào đã giết được một vị Thiên Ma Đại Đế.
"Đế Tôn, thần tướng của ngài... vẫn không làm ngài mất mặt đúng không!", chín người cười to, tiếng cười đầy mỏi mệt lại tang thương và cô đơn.
Cuối cùng thi thần tướng cái thế cũng không làm mất mặt tên tuổi của Đế Tôn. Tuy Đại Đế đã mất, nhưng vẫn có thần tướng kéo dài thần thoại cho ngài.
Chương 2380: Đại chiến Tiên - Ma (2)
“Giết!”. Toàn bộ tinh không đều là tiếng gào rống và tiếng thét.
Từ xa nhìn lại, Thiên Ma quân như thủy triều cùng với tu sĩ Chư Thiên như biển, mỗi lần va chạm với nhau, đều có mấy chục bóng người ngã xuống.
Trận đại chiến tàn khốc, máu xương phủ kín tinh không, nhìn vào cảm thấy thật ghê người.
Chiến hoả cháy không ngừng, đốt cháy từng ngôi từng ngôi sao một ở tinh vực.
Chư Thiên hỗn loạn, sao trời cũng không còn sáng nữa, tất cả đều là huyết quang.
Tinh không ở phương Bắc, Cực Đạo Đế Uy lan tràn, hủy diệt sao trời thành cát chảy, phạm vi trải dài mấy ngàn vạn dặm, trở thành cấm địa vô thượng.
Nơi đó, có cường giả Đế Đạo, hay nói đúng hơn là ba Thiên Ma Đế, Đế Đạo trấn Chư Thiên, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Kiếm Thần và đám người Ngũ Đại Thiên Vương của vùng cấm đối chiến ba Thiên Ma Đế, toàn thân bọn họ đều nhuộm máu tươi, máu bắn đầy tinh không.
Chín Chuẩn Đế đỉnh cùng hợp lực lại đấu với Ma Đế, khí thế trải rộng khắp nơi.
Chiến lực của ba Thiên Ma Đế có thể ngang hàng với bản tôn Đại Đế thì có là gì, vẫn bị trấn áp mạnh mẽ, đế khu từ từ nứt toác ra.
“Các ngươi, đáng chết”. Tiếng rống của ba Thiên Ma Đế chấn động như sét đánh, hắn khởi động bí pháp Đế Đạo, một tay che tinh không.
“Dẫu sao ngươi cũng không phải là Vô Khuyết Đế”. Ngũ Đại Thiên Vương lao thẳng vào Hư Vô, giống như năm cái Kình Thiên Trụ chống lại chưởng ấn.
Dao Trì Tiên Mẫu phong hoa tuyệt đại, một bước du ngoạn Cửu Tiêu, nhanh chóng khởi động tiên kiếm Dao Trì, chém ra một cái tiên hà rực rỡ.
Tiên hà ngang qua tám vạn tinh không, phá vỡ vòm sao và vũ trụ bao la, cũng phá vỡ chưởng ấn của Ma Đế, súyt nữa đã cắt đi sinh mệnh của ba Thiên Ma Đế.
Thiên Ma Đế gầm lên, ổn định thân mình, sát khí của Ma Đế ngập trời, đưa đến lôi đình vĩnh cửu, muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ trên thế gian này.
Tuy nhiên, một hồi Thiên Đế thuật còn chưa kịp đánh ra thì đã bị cắt ngang.
Đông Hoàng Thái Tâm diễn hoá bí thuật trong lòng bàn tay, Vô Thượng Đạo Tắc cũng dung nhập vào, tay ngọc trong suốt, một chưởng đánh đến đã khiến Thiên Ma Đế lảo đảo.
Chỉ một kiếm của Tửu Kiếm Tiên đã hủy thiên diệt địa, chém chết vô thượng đế khu, chỉ để lọt một mảnh nguyên thần đạo đế, bay vào trong tinh không.
Sát kiếm của Kiếm Thần cũng đã đến, người như kiếm, kiếm như người, đạo không là kiếm, kiếm không là Đạo! Người, Đạo, Kiếm, hợp nhất ba thứ.
Một kiếm, tung hoành cổ kim, sông dài thời gian tức khắc đảo ngược lại, tất cả pháp tắc trong một cái chớp mắt ở đây đã hoá thành vĩnh hằng.
Ba Thiên Ma Đế quỳ xuống, nguyên thần của Ma Đế bị một kiếm xuyên qua, nguyên thần bị tận diệt hoàn toàn, hoá thành cát bụi của lịch sử.
Âm thanh ầm vang dần mất đi, cả chín người đều hộc máu, cơ thể lảo đảo.
Đạo Thân Đế không phải là Vô Khuyết Đại Đế, nhưng đã rất gần với Đại Đế, chín người còn lại tuy là Chuẩn Đế đỉnh cấp, nhưng vẫn còn kém nửa bước.
Có thể giết được đạo thân Đế cũng đủ để trở thành một giai thoại bất hủ.
Trong màn sương máu, chín người đỡ lấy nhau, loạng choạng mà bước đi.
Kiếm Phi Đạo cõng Đông Hoàng Thái Tâm, ở tinh không, mỗi một bước đều để lại một dấu chân máu, bóng dáng hiu quạnh, tang thương xa xôi.
Thần Nữ Côn Luân, nữ vương tuyệt đại, nở một nụ cười mơ hồ.
Tửu Kiếm Tiên cõng Dao Trì Tiên Mẫu, cả hai đều đã bạc phơ mái đầu
Bà mỉm cười xinh đẹp, cuối cùng cũng đã lộ ra vẻ nhu tình cổ xưa.
Năm tháng như đao, bọn họ đã bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất cuộc đời, lần đầu tiên bọn họ gần nhau như thế này, chưa bao giờ họ cảm thấy ấm áp hơn bây giờ.
Tinh không ở phương Nam rung chuyển kịch liệt, ở tinh vực là một mảnh hắc ám, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào, chỉ có liều mạng công phạt.
Ma Tôn, Phượng Hoàng, Đông Hoa Thất Tử, đều chiến đấu cực kỳ khốc liệt, ở tận thế, bọn họ dùng mạng mình đổi mạng của Ba Thiên Ma Đế.
Chính vì sự điên cuồng của bọn bọ, mà các Thiên Ma Đế đã lần lượt khiến cho tinh không đẫm máu, đế huyết và đế cốt đan chéo nhau, tràn ngập trên tinh khung.
“Đáng chết, các ngươi đều đáng chết”. Ba Thiên Ma Đế rít gào, đốt cháy tinh nguyên Ma Đế, triệu hoán ma hải ngập trời.
Thần Khu Ma Uyên rung mạnh, Cực Đạo đế binh của Hồng Liên Nữ Đế, Hoành Huyền Tinh Không thêm Thôn Thiên Ma Công và Hồng Liên Nghiệp Hỏa tụ thành một biển lửa che trời, muốn tiêu diệt biển tà khí của đạo thân Đế
Ba Thiên Ma Đế gào rống, xé rách biển lửa, giống như một ma thần cái thế lao ra, Cực Đạo Đế Uy lan tràn ra cả Bát Hoang.
Khương Thái Hư vượt qua ngân hà, mở Thiên Táng, động Thiên Đao, một kiếm mất đi vô cùng, chém đầu đạo thân Đế.
Mấy người Tiêu Dao Tử, Vô Cực Tử, Thiên Thần Tử hợp lực đánh ra một kích cái thế, Đế Khu của Thiên Ma nứt vỡ ra ngay lập tức.
Ma Đế đang ở trang thái nguyên thần cũng hoảng sợ lui về phía sau.
Phượng Hoàng đã giết tới, lại lột xác niết bàn một lần nữa, Phượng Vũ Cửu Thiên dùng Vô Thượng Cấm Pháp, kéo Thiên Ma Đế vào trong Hoàng Tuyền Cửu U.
Sau trận chiến, cát bụi lại trở về với cát bụi, một tôn đế đã bị giết chết.
Chín người lung lay sắp gục ngã, nôn ra máu tươi, không thể đứng vững nổi nữa, tiên quang toàn thân đều bị mai một, bọn họ đã là nỏ mạnh hết đà.
Chín người đều là cường giả cái thế, có năm người đã ở trạng thái nguyên thần.
Đặc biệt là lão Thất Xích Dương Tử, ngọn lửa của nguyên thần đã sắp tắt đi, suýt chút nữa là đã thân tử đạo tiêu, đây chính là dùng cả cái mạng mình mà chiến đấu.
Không có một ai chết, lại chém chết Đại Đế, chiến tích nghịch thiên như thế, nếu như ở ba phương còn lại đã tạo nên thành tựu truyền kỳ bất hủ.
Bốn đạo thân Đế tuy đã bị tiêu diệt, nhưng đại chiến vẫn còn tiếp tục diễn ra.
Tinh không bốn phương, vạn vực chư thiên đều tràn ngập tiếng la hét và gầm rú.
Thiên Ma xâm lấn đã làm cho vạn vực liên hợp lại, tạo thành một đội quân tu sĩ từ sâu bên trong tinh không lao đến đây, gia nhập cuộc đại chiến.
Khắp nơi đều là huyết chiến, nơi nơi đều là chiến trường, là một trận tiên ma đại chiến chân chính, đánh đến mức một mất một còn mới coi như xong.
Biển sao Huyền Hoang, có vô số thuyền chiến, mỗi chiếc đều chứa tà khí mãnh liệt, đẩy lùi sóng biển cao vạn trượng, nhuộm đen biển sao lộng lẫy.
Đó là thuyền chiến của Thiên Ma, muốn tấn công vào Huyền Hoang từ bốn phương.
Trên không của biển sao, chính là Thiên Ma đen nghìn nghịt, đều là cấp Chuẩn Đế hàng thật giá thật, không để ý đến biển sao, đạp thiên mà đi.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản chính là biến cái thánh địa tu sĩ này trở thành một phần mộ, mai táng tất cả ở chỗ này.
“Khinh Chư Thiên không có người à?”. Bốn phương Huyền Hoang đều có tiếng kêu phẫn nộ vang lên.
Các đại giáo, các đại tông, các đại tộc từ Đông Hoang, Nam Vực, Tây Mạc, Bắc Nhạc xuống biển, khởi động thuyền chiến, nghênh chiến với Thiên Ma.
Thậm chí còn có Chuẩn Đế trợ chiến, giết tới biển sao, cùng bọn họ đi chém giết Thiên Ma.
“Đánh, đánh đến chết cho lão tử!”. Ở trên một con thuyền chiến cấp Chuẩn Đế, Tiểu Vượng Hoàng vung côn sắt, tiếng gào vô cùng vang dội.
Đây là thuyền chiến cấp Chuẩn Đế của Đấu Chiến thánh Viên tộc, được kéo từ biển sao xuống, lao thẳng về phía trước, khí tức bá đạo cuồn cuộn xông lên trời.
Ở trên thuyền, là từng con vượng màu vàng kim, đều cầm theo côn sắt đen, từng đôi mắt rực lửa toả ra thần quang.
“Đánh, đánh đến chết”. Ở một bên khác, Quỳ Ngưu đứng ở mũi thuyền, cũng là thuyền cấp Chuẩn Đế, còn khổng lồ hơn cả cự nhạc.
Tất cả người ở tộc Quỳ Ngưu đã từ cấp Thánh Nhân trở lên đều tham chiến toàn bộ.
Truyền thừa của hoàng đế đều có cao ngạo, không làm nhục uy danh của đại đế.
Hai chiếc thuyền chiến của tộc Quỳ Ngưu, tộc Thánh Viên ở hai bên trái phải, âm thanh hô ứng vang xa, pháp trận pháo đài bắn như không cần mạng nữa.
“Đâm, đâm cho lão tử”. Thuyền chiến của tộc Đại Địa Võ Hùng là hung mãnh nhất, vừa đâm vào vừa bắn.
Cái gọi là nguyên thạch đã sớm không còn coi là tiền, đã đốt thành núi.
Năm Đại Vương Tộc của Nam Vực cũng đến trợ chiến, năm chiếc thuyền chiến Chuẩn Đế, xếp thành một hàng một bên bắn vào, một bên đâm vào.
Ba đại vực khác cũng như thế, các đại giáo, đại tộc việc nhân đức không ai nhường ai, đều thúc giục thuyền chiến Chuẩn Đế, xung phong tiến lên phía trước.
Rất nhiều cao nhân lánh đời đã lần lượt rời núi, rất nhiều cường giả tự phong cũng đã từ trong giấc ngủ say mà thức tỉnh, phủ lên người chiến giáp cổ xưa.
Âm thanh ầm ầm vang lên, chấn động biển sao, cũng chấn động cả Huyền Hoang đại lục.
Khắp biển sao đều là thuyền chiến, khắp Chư Thiên cũng đều là bóng người.
Binh đối binh, tướng đối tướng, thuyền chiến đối thuyền chiến, tấn công ở trên biển sao, đánh đến trời sụp đất nứt, biển sao trở thành một mảnh hỗn loạn.
Từng bóng từng bóng người hóa thành sương máu, từng chiếc thuyền chiến hư hại bị nứt toác, khiến cho biển sao Huyền Hoang vốn lộng lẫy đã bị nhuộm đầy huyết sắc.
Tuy nhiên, Thiên Ma có lợi thế hơn, bọn chúng giống như đại dương mênh mông, nuốt sống từng mảnh biển sao, thực lực hoàn toàn áp chế bọn họ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Tu sĩ Huyền Hoang bại trận lui về, lui trở về lục địa lại tiếp tục chiến đấu.
Ở nơi biên giới của biển sao và lục địa, tu sĩ Huyền Hoang đã bày binh bố trận, từng pháp trận công kích và pháo đài được phủ đầy Hư Thiên.
Chỉ cần có Thiên Ma đổ bộ, trong nháy mắt sau đó sẽ bị bắn chết.
Nhưng Thiên Ma quá mạnh, bọn chúng đều là kẻ điên, giống như tre già măng mọc.
Tây Mạc là nơi đầu tiên bị vây hãm, Thiên Ma cường thế công kích vào lục địa.
Sau đó là đến Bắc Nhạc, Đông Hoang, Nam Vực, tu sĩ Huyền Hoang lần lượt bại trận, lui về dần, khó địch mà lại được công phạt của Thiên Ma.
Thánh địa tu sĩ, cũng dấy lên chiến hỏa, từng ngọn từng ngọn núi lớn lần lượt sụp đổ, từng tòa từng toà cổ thành lần lượt nứt đổ.
Nơi mà Thiên Ma đi qua, nơi đó đều trở thành địa ngục. Một mảnh huyết sắc, máu tươi tụ lại thành huyết hà, tung hoành ở đại địa.
“Không ổn rồi!”. Ngũ Đại Cấm Khu của Huyền Hoang đều bị rung động, đứng ở trên cao của cấm khu, sắc mặt khó coi mà nhìn bốn phương.
“Toàn quân nghe lệnh, giết!”. Vận mệnh chú định, có một lời nói từ trong hư vô vang lên, vang vọng Cấm Khu, đây là mệnh lệnh uy nghiêm của Thiên Vương là mệnh lệnh uy nghiêm của Thiên Vương.