-
Chương 2371-2375
Chương 2371: Cho rằng không có ai sao
Đại Sở hoàn toàn chìm trong bóng tối như ngày xưa, không thấy ánh mặt trời.
Đội quân vong linh của Thiên Ma quá đông, che phủ cả bầu trời và mặt đất như một vùng biển đen tuyền muốn nuốt chửng mọi nơi.
Bọn họ đều không có tâm trí, chỉ có sự khát máu và giết chóc.
Thiên Ma như dòng nước lũ ùa về phía Nam Sở tiếp tục nhiệm vụ chưa hoàn thành khi còn sống, muốn lướt qua tường thành, san bằng Chư Thiên Môn.
Một lão Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn lập tức rút kiếm chĩa ra vào ngoài thành phía xa, tiếng quát hùng hồn: "Toàn quân nghe lệnh, đánh cho ta!'
Thoáng chốc, trăm ngàn tòa sát trận trên không đồng loạt khởi động.
Sau đó, vô số thần quang hủy diệt bắn ra như một cơn mưa ánh sáng.
Thiên Ma bị đánh cho ngã xuống hết đợt này đến đợt khác, từng mảng từng mảng bị tiêu diệt, máu tươi đen thui nhuộm đen mặt đất.
Song tuy là thế, Thiên Ma vẫn xông đến như kẻ điên, tre già măng mọc, bất chấp cái giá phải bỏ mạng.
Áp lực của tường thành Nam Sở thoáng chốc tăng gấp đôi, dù Thiên Ma không ở lúc mạnh nhất, nhưng số lượng cao thủ lại đè bẹp Đại Sở.
Không có luân hồi áp chế, hơn 90% tu sĩ Thiên Đình đều không thể tham gia chiến đấu, mạnh nhất chỉ là Thánh Nhân, đến bao nhiêu cũng sẽ trở thành vật hy sinh mà thôi.
Năm đó, chín mươi ngàn quân của Đại Sở viễn chinh tương đương với chín mươi ngàn Chuẩn Đế xông vào Bắc Sở, cuối cùng lại gần như toàn quân bị diệt.
Bởi vậy có thể thấy được, số lượng của đội quân Thiên Ma khổng lồ đến cỡ nào.
"Mụ nội nó, quả thật là ức chế mà", Tạ Vân mắng to, siết chặt nắm tay đến bật máu, con ngươi cũng đỏ bừng.
"Nếu ông đây là Chuẩn Đế thì sẽ đánh họ sấp mặt", Tư Đồ Nam cũng tức anh ách quát to.
Tu sĩ Đại Sở cũng vậy, người ta đánh tới cửa lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ra chiến.
Bắc Sở, chín hoàng, Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm và các Chuẩn Đế khác vẫn đáng chém giết. Diệp Thành và Sở Huyên cũng vậy.
Bọn họ còn ở lại Bắc Sở là vì tìm kiếm cách hóa giải, chỉ cần tìm được nguồn gốc thì Thiên Ma có thể sẽ bị tiêu diệt.
"Ma Linh Chú Ấn ở phía Bắc", trong lúc mọi người không biết làm sao thì có một giọng nói mờ mịt truyền đến từ Thiên Huyền Môn.
Đó là Nhân Vương, giọng điệu suy yếu như vậy chắc là vì suy tính lại gặp cắn trả nên mới trở nên sa sút, trạng thái rất tệ.
Nhưng lời nói của hắn ta lại chỉ có đám Diệp Thành một phương hướng.
Sở Hoàng là người đầu tiên xuất pháp, chân giẫm hư không, liều mạng xông về phía trước.
Chín hoàng theo sau, đám Kiếm Thần Tửu Kiếm Tiên cũng lần lượt đuổi theo.
Diệp Thành và Sở Huyên sóng vai, dùng Cực Đạo Đế Binh mở đường.
Phía trước sát khí rợp trời, có hai bóng người sóng vai rẽ mây mù ma sát, khí thế kinh người xuất hiện.
Nhìn kỹ thì chính là Thiên Ma Quân và Thiên Nữ Ma Quân.
Hai Ma Quân này là hai người mạnh nhất dưới trướng của Thiên Ma Đế, nhưng vừa hay họ đều bị Diệp Thành giết chết.
Là Ma Quân nên các nàng vẫn có chút lý trí, đặc biệt là Thiên Ma Quân, gặp Diệp Thành thì mặt mày dữ tợn vặn vẹo.
Còn Thiên Nữ Ma Quân, nàng ta cứng đờ vặn cổ một cái, đôi mắt xinh đẹp trong vắt lóe lên đôi chút mờ mịt.
Hồi đó, nàng ta có một mối quan hệ rối ren với A Lê, sau khi Diệp Thành đại thành thì đã trực tiếp giết nàng ta.
"Các vị tiền bối đi phá hủy Ma Linh Chú Ấn đi, cứ giao họ cho chúng ta", Diệp Thành và Sở Huyên cùng nhau xông thẳng đến hai Ma Quân.
"Diệp Thành", Thiên Ma Quân gầm lên, xông thẳng về phía hắn.
Sở Huyên chống lại Thiên Nữ Ma Quân, đánh cho trời sụp đất nứt.
Chín hoàng cũng không dừng lại, chung tay mở ra một con đường máu.
Đi nửa đường thì lại có Ma Quân xuất hiện, Thiên Địa Nhị Lão chống lại Phong Ma Quân và Lôi Ma Quân, Đan Tôn chống lại Địa Ma Quân.
Hễ có Ma Quân xuất hiện đều có người bước lên nghênh đón.
Tất cả đều là vì mở đường cho nhóm Chuẩn Đế ở đằng sau, Ma Linh Chú Ấn giống như Kình Thiên Ma Trụ năm xưa, nó liên quan đến quá nhiều thứ.
Ở đằng sau, Diệp Thành và Thiên Ma Quân đánh lên chín tầng trời.
Giữa cả hai quả thật có vô vàn nhân quả, 300 năm trước, Thiên Ma Quân đã bị Diệp Thành giết, giờ lại gặp nhau.
Có một điều giống nhau là hôm nay cả hai đều không có thực lực mạnh nhất.
"Giết!", Thiên Ma Quân con ngươi đỏ đậm dữ tợn như ác ma, tuy là vong linh, nhưng lại có linh trí nên nhớ rõ chuyện năm xưa.
"Lại giết ngươi lần nữa vậy!", Diệp Thành bá đạo nói, cầm kiếm Hiên Viên chém ra một nhát suýt nữa bổ đôi bầu trời.
Ở một phía khác, Sở Huyên có sự giúp đỡ của Đế Khí nên sức chiến đấu vô cùng khủng bố, hoàn toàn đè bẹp Thiên Nữ Ma Quân, lại là hai đấu hai.
Vùng trời phía Bắc hoàn toàn nổ tung, vong linh Thiên Ma cảm nhận được mối đe dọa nên điên cuồng ngăn cản chín hoàng Đại Sở và đám Kiếm Thần.
Trong đó có cả Chuẩn Đế, tuy sức chiến đấu không bằng Chuẩn Đế của Đại Sở, nhưng với số lượng khổng lồ kia thì hoàn toàn nghiêng về một phía.
Bầu trời nổ ầm ầm, Thiên Ma Quân rơi xuống, bị Diệp Thành chém đầu, cơ thể cũng bị hắn giơ chân giẫm nát.
Trận chiến bên Sở Huyên cũng kết thúc, Thiên Nữ Ma Quân biến mất, nhưng không phải do Sở Huyên làm, mà là tự mình biến mất.
Trước khi biến mất, nàng ta vẫn không quên mờ mịt liếc Diệp Thành một cái.
Sở Huyên chém chết một mảnh Thiên Ma rồi lại tập hợp với Diệp Thành.
Diệp Thành đứng lặng giữa không trung như một bức tượng, chỉ dùng uy của Đế Kiếm đã tiêu diệt một đội Thiên Ma.
Mà ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía Bắc, tâm thần không hiểu sao lại run rẩy như cảm nhận được một đại năng khủng bố nào đó.
Sở Huyên cũng cảm nhận được, hàng mày xinh đẹp nhăn lại, nhìn về phía Bắc.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, mười mấy bóng người bay ngược từ phía Bắc lại đây, cả người đẫm máu, Chuẩn Đế có thực lực yếu lại trực tiếp hóa thành cát bụi ngay trên đường.
Sau đó lần lượt là Đan Tôn, Thiên Địa Nhị Lão, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên, Kiếm Thần, chín hoàng Đại Sở. Mười mấy vị Chuẩn Đế đều bay ngược từ phía Bắc về, cả người nhuốm đầy máu tươi.
Đợi đến khi họ dừng lại đều giẫm sụp một vùng trời, chưa kịp nói gì đã phun ra một ngụm máu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn về phía Bắc, sát kiếm trong tay kêu lên ong ong.
"Thiên Ma Đế đến rồi", đôi môi Diệp Thành run rẩy nói.
Hắn vừa nói xong đã nghe ầm mổ tiếng, sấm sét chợt xuất hiện.
Tiếp theo, một luồng uy áp khiến đất trời đều phải run rẩy như một bàn tay vô hình bao trùm tứ hải bát hoang.
Trong tiếng nổ ầm ầm, một vùng đất ma thổ Hồng Hoang chợt xuất hiện, có Đế Đạo pháp tắc lượn lờ, mỗi một luồng đều có thể đè sập bầu trời.
Một bóng người cao to không rõ mặt mũi xuất hiện trên thế gian, người khoác áo giáp nhìn xuống chúng sinh, uy áp phủ chín tầng trời như muốn nuốt chửng bát hoang. Trong con ngươi ông ta luân phiên hiện lên dị tượng hủy diệt của mặt trăng và mặt trời.
Ông ta chẳng phải Thiên Ma Đại Đế thì là ai? Một lần nữa xuất hiện trên đời.
Người đánh lui đám Kiếm Thần và chín hoàng chính là ông ta.
Tu sĩ Đại Sở, Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn và mọi người đều biến sắc, mặt mày trắng bệch, kia chính là một vị Đại Đế đó!
Ông đến từ phía Bắc, con ngươi cũng không mờ mịt mà lại vô cùng minh mẫn. Điều đó cũng có nghĩa là bản thân ông ta có đầy đủ linh trí.
Chín hoàng Đại Sở tụ tập, mặt mày lạnh nhạt lau vết máu nơi khóe miệng đi. Tuy đối mặt với Đại Đế, họ cũng không mất vẻ uy nghiêm của Hoàng Giả.
Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên, Đông Hoàng Thái Tâm cũng vậy.
Lúc trước là bị tiêu diệt từng người, bị đánh không kịp trở tay.
Thiên Ma Đế tới nhưng cũng không ở trạng thái đỉnh phong, không gốc rễ của Đại Đế, một nửa là người, một nửa là vong linh.
Hoặc cũng có thể nói Thiên Ma Đại Đế... không phải là một Đại Đế hoàn chỉnh. Chúng Chuẩn Đế mà chung sức thì cũng không phải không thể giết được ông ta.
"Đã lâu lắm không có cảm giác này! ", Thiên Ma Đế âm u cười, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại như sấm sét ngàn xưa, có thể đánh sập khung trời.
Con ngươi ông ta bễ nghễ chúng sinh, nhìn thoáng qua chín hoàng Đại Sở và Kiếm Thần Chư Thiên rồi dừng lại trên người dr.
Còn có thể thấy nụ cười ông ta đậm nét tàn nhẫn, cũng tràn ngập sự tức giận. Năm xưa, ông ta đã bị Diệp Thành giết chết.
Diệp Thành siết chặt kiếm Hiên Viên, xa xa nhìn thẳng vào Thiên Ma Đại Đế.
Vẻ mặt của hắn trông hết sức bình tĩnh, tuy đối diện với Đại Đế nhưng cũng không hề yếu thế. Hồi xưa, hắn có thể giết Thiên Ma Đại Đế, chứng tỏ Diệp Thành có vốn liếng để mà rũ mắt nhìn xuống Chư Thiên Vạn Vực.
"Các ngươi đều muốn chôn cùng... với con dân của ta ư?", Thiên Ma Đế hừ lạnh một tiếng, cả vòm trời đều sụp đổ. Tiếng hừ ấy dung hợp với ma lực đỉnh cấp khiến linh hồn người ta run rẩy.
"Cho rằng Chư Thiên ta không còn ai sao?", tiếng nói mạnh mẽ vang dội truyền đến từ chín tầng trời như sấm đánh chấn sụp một khu vực khác.
Giọng nói còn chưa dứt đã thấy chín bóng người đến từ thời đại xa xôi như đạp trên con sông năm tháng, vừa cổ xưa lại tang thương.
"Bọn họ là...", Thiên Lão Địa Lão há mấp máy môi hỏi.
"Cấp dưới của sư tôn, chín vị thần tướng!", Kiếm Thần mỉm cười đáp, Tửu Kiếm Tiên cũng ngửa đầu, con ngươi hai người cũng tràn ngập vẻ già nua.
Chương 2372: Chín Thần tướng
Chín đại Thần Tướng kề vai sát cánh như chín tấm bia to lớn bất diệt.
Đã từng đi theo Tiên Vũ Đế Tôn bình định khắp tiên giới, truyền thuyết về họ đều là thần thoại thăng trầm cổ xưa xa xôi hơn cả năm tháng.
“Lão già, chín người kia là ai vậy!”. Trên tường thành của Nam Sở, Tư Đồ Nam khoanh tay nhìn về phía Thiên Huyền Môn- Lão Chuẩn Đế.
“Thuộc hạ của Tiên Vũ Đế Tôn là chín đại Thần Tướng”. Lão Chuẩn Đế thở hổn hển nói: “Vị chính giữa kia chính là Thần Tướng đứng đầu tên Thiên Thanh, sức chiến đấu ngang hàng với Tiên Vũ Đế Tôn, chỉ là thiếu cơ duyên đến nay vẫn không thể trở thành Đế”.
“Vị Thần Tướng thứ hai là Tam Sinh, đã từng tiến vào cảnh giới Đại Đế, suýt nữa dẫn Đế kiếp đến”. Vị Chuẩn Đế khác nói, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị chiếm trước.
“Thần Tướng thứ ba là Thiên Viên từng một cước đá bay Đế Binh của yêu tộc, đánh nhau chưa bao giờ cầm vũ khí, lấy tay không làm vũ khí”.
“Thần Tướng thứ tư Bắc Lâm, năm đó người mà đánh tan Si Mị tộc chính là hắn, dọa cho chúng trong tám trăm năm qua không dám lộ diện”.
“Thiên Cửu là vị Thần Tướng thứ năm, nhận truyền thừa từ Đế Tôn, trong chín vị thần thướng, hắn chính là Thần Tướng công phạt mạnh mất, bá đạo vô song”.
“Thần Tướng thứ sáu là Hoa Khuynh Lạc, lúc mà Tiên Vũ Đế Tôn độ kiếp hắn là người duy nhất dám đi dạo ở dưới Đế kiếp”.
“Thần Tướng thứ bảy Mạc Đạo, Thần Tướng thứ tám Huyền Kiếp, Thần Tướng thứ chín Ứng Long”.
Các vị chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn tràn đầy phấn khích, càng nói càng kích động, khi kể ra, trong mắt đều là kính sợ.
Tu sĩ Đại Sở nghe vậy sững sờ, khó trách tại sao đám lão già này kích động như vậy, chỉ tại lai lịch của chín người kia đều không tầm thường.
Thuộc hạ của Đế Tôn đều là cấp bậc cường giả thế nào chứ.
Cũng may Đại Sở đang ứng chiến, không thì mọi người đều sẽ ngồi xổm, nghiêm túc nghe đám lão già này tiếp tục kể.
Ngoài thành, chín vị Thần Tướng không nói gì, im lặng chăm chú nhìn Thiên Ma đại Đế.
Mắt của chín người bình tĩnh như nước, uy thế mạnh mẽ, đi theo Tiên Vũ Đế Tôn, chiến trường lớn nào mà họ chưa từng thấy qua.
“Chuẩn Đế đỉnh thì thế nào, ha..... cuối cùng cũng không phải Đế”. Thiên Ma Đế cười, thoải mái xoay vặn cổ.
“Không phải căn nguyên Đế mà dám ngông cuồng như vậy”. Âm thanh Chiến Vương như sấm chớp muôn thuở, cũng vặn cổ một cách hung hăng.
“Chín vị đạo hữu, các ngươi ra tay trước hay là chúng ta ra tay trước?”. Chín Hoàng Đại Sở cũng giống chín đại Thần Tướng, xếp thành một hàng.
Câu này là nói với chín vị Thần Tướng cái thế.
Bọn họ là Thần Tướng thuộc hạ của Tiên Vũ Đế Tôn, nhân vật trong thần thoại.
Bọn họ, chín Hoàng đại diện Đại Sở sao không phải truyền thuyết cơ chứ,
Đối mặt với Đại Đế khuyết thiếu trong truyền thuyết, chín đại Thần Tướng không nản lòng, chín Hoàng Đại Sở họ cũng không hề sợ hãi, Đại Đế thì sao chứ.
Lúc trước bị tiêu diệt từng bộ phận, bị Thiên Ma Đế đánh mà không kịp trở tay, bây giờ chín Hoàng kề vai sát cánh, bất phân thắng bại.
“Hiếm khi đến Đại Sở, dù sao cũng phải để bọn ta hoạt động gân cốt chứ”. Tứ Thần Tướng Bắc Lâm phủi bụi trên vai nói.
“Người già rồi, tính khí không tốt nữa”. Ngũ Thần Tướng Thiên Cửu mang ra một thần kiếm tuyệt thế, nói xong còn hà một hơi lên kiếm, xong việc không quên dùng ống tay áo lau cho chói loáng.
“Lão phu vẫn nhớ năm xưa Đế Tôn từng vỗ vai của ta nói: Tiểu Lục a! đánh nhau mà! Không thể sợ hãi, thua hay thắng không quan trọng, quan trọng là... tư thế phải đẹp trai”. Hoa Khuynh Lạc xòe quạt ra, tên này đã tiến vào cấp bậc tối cao của việc này rồi.
“Trong lời người đời, ta đánh trận chưa bao giờ mang vũ khí, nói bừa!”. Vị Thần Tướng thứ ba Thiên Viên nói, tiên kiếm trong tay biến hóa huyền ảo, chiến đấu với Đế vẫn nên mang theo vũ khí thì hơn.
“Ê, đang bật co mà? Đối diện là Đế, có thể để tâm một chút hay không!”
“Cho nên không biết còn tưởng là chúng ta chạy đến đây tạo ét đó”.
“Đế Tôn đã nói rồi, cho dù đánh lại hay không thì nhất định cũng phải mặt dày thể hiện đã, hôm nay ta không có ý định đứng một lát rồi đi”.
Thần Tướng cứ ngươi nói một câu, ta đáp một câu, người nghe thì khóe miệng giần giật, màn dạo đầu trước khi đánh trận này hết cái này tới cái khác.....
“Đánh giá trực quan nhé, chín vị Thần Tướng có đến một nửa là không đứng đắn”.
“Nếu không thì sao gọi là Thần Tướng chứ? Khí thế và khí phách này, tư thế xuất sắc tuyệt diệu, hậu bối phải học tập”.
“Muốn ta nói, vẫn là Đế Tôn lão nhân gia lãnh đạo tốt”.
“Lão phu bấm ngón tay tính toán, tính khí của Đế Tôn cũng không tốt cho lắm”. tràn đầy ý vị thâm trường vuốt râu nói.
“Sự thật chứng minh, trong một đội sẽ có vài người pha trò”.
“Nhìn Thiên Thanh với Tam Sinh một cái đi, hai người không hé răng nữa, loại kỹ năng tạo nét giả ngầu này thì còn phải để huynh đệ ra trận”.
“Thời thơ ấu của Kiếm Thần và Tửu Kiếm Tiên chắc là muôn màu muôn vẻ lắm”. Không ít người theo bản năng nhìn về mảng hư không kia, vị trí của Kiếm Phi Đạo và Tửu Kiếm Tiên đang đứng.
“Một nhóm là Thần Tướng của Đế tôn, có hai người là đồ đệ của Đế tôn, sao lại chênh lệch lớn như thế chứ!”, có người thổn thức nói.
Kiếm Thần cùng Tửu Kiếm Tiên xấu hổ, chỉ lắc đầu cười một tiếng.
Hồi còn bé, luôn có một nhóm người cứ thích hù dọa bọn họ.
Cho nên bọn họ quen trầm mặc ít nói là do thói quen được hình thành từ nhỏ, bình thường ít khi nói chuyện, tốt nhất là không nên nói chuyện.
Chưa nói một câu nào sai đã bị xách đi đánh tơi bời.
Chín Hoàng cũng ho khan, chín vị đạo hữu này thật thú vị!
Một bên là chín Hoàng Đại Sở, bên còn lại là chín đại Thần Tướng, đều là tám nam một nữ, đều là cường giả cái thế nên đều có tiếng nói chung.
“Có nhìn thấy không, trong thế giới tu sĩ của chúng ta, nói chuyện nhiều như thế thường sống không quá ba chương”. Diệp Thành đưa tay lên eo của Sở Huyên, nhéo một cái, ý vị thâm trường nói.
Sở Huyên không nói lời nào trực tiếp đấy tay của Diệp Thành ra.
“Sau này, nếu nhìn thấy mấy người này, trước tiên cứ đánh một trận, đánh xong tiếp tục bàn luận nhân sinh lí tưởng”. Diệp Thành không biết xẩu hổ, lần nữa đưa tay lên eo đối phương, cảm xúc tính tế mềm mại rất đàn hồi.
Chương 2373: Tứ Đế
Sở Huyên cười nhạt, lần này không đẩy tay của Diệp Thành ra nữa.
Không khí trở nên xấu hổ, một Đế Tôn mà phải chịu đựng người đối diện chọc ghẹo, dám trêu đùa Thiên Ma như vậy, trừ Thần Tướng ra thì còn ai.
Thiên Ma Đế vẫn cười âm u, có chút hứng thú nhìn sang bên này như là đang xem một hài kịch.
Đấy là uy nghiêm của Đế, dù vẫn không hề có căn nguyên của Đế, đó là khuyết thiếu lớn của một Đại Đế, vậy mà vẫn nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Chúng Thần Tướng đứng thẳng người, tạo nét thì cũng đã làm rồi, nên nghiêm túc thì phải nghiêm túc, đấy là một Đại Đế.
“Nhãi nhép như các ngươi đã muốn chơi thì bổn Đế sẽ chơi cùng các ngươi đến cùng”. Thiên Ma Đế cười cợt, mang theo ma lực vô thượng mờ mịt.
Lời nói còn chưa dứt đã thấy cơ thể ông ta run lên, sau đó tia ma sát bay ra, không ngờ lại biến thành ba Thiên Ma Đế khác.
“Nhất Khí Hóa Tam Thanh”, hai mắt Diệp Thành hơi híp lại, xem ra đấy là đạo thân, cực giống với Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
Trời đất rung chuyển, bốn Thiên Ma Đế đứng im ở hư không, Đế Đạo pháp lượn lờ, uy lực vô hạn tràn lan trên trời.
Đây vốn là Đại Sở tối tăm mờ mịt lại bị che đậy một tầng ma khí dày đặc, mây mù cuồn cuộn, còn có sấm sét theo quy luật đánh xuống.
Rất nhiều hiện tượng đáng sợ nổi lên, các vì sao bị hủy hoại, ánh nắng bị nhuộm đen, quy luật thế gian tất cả đều bị đảo lộn từ thời khắc này.
Giờ phút này, cho dù là Kiếm Thần, chín Hoàng hay là chín Thần Tướng thì cũng nhíu chặt lông mày, vẻ mặt căng thẳng tới cực điểm.
Đạo thân của Đế cùng Đế tương đương, cho dù chí đạo Đế uy hay là Đế đạo pháp tắc thì toàn bộ giống Thiên Ma.
Nói cách khác là đấu với Đế đạo thân chính là đánh với Đ.
Hơn nữa điều trước mắt họ gặp phải không phải là một đại Đế, mà là bốn... bốn của Thiên Ma Đế có chiến lực cùng cấp bậc với nhau.
“Chư Thiên, run rẩy đi!", đi theo đó là tiếng cười lập dị, bốn Thiên Ma Đế bắt đầu cử động thân thể, trực tiếp tiến đánh Nam Sở.
“Bốn.......Bốn Đại Đế!”, nhìn thấy bốn Thiên Ma Đế đánh tới, tu sĩ Đại Sở, người của Thiên Huyền Môn ai nấy sắc mặt tái mét, toàn thân không nhịn được run lên, linh hồn cũng run lên.
“Coi thường đại Đế rồi!”, Diệp Thành nắm Hiên Viên kiếm, ánh mắt quyết đoán chuẩn bị tinh thần liều mạng với Đế.
“Chiến!”. Lời của chín Hoàng Đại Sở vang vọng, chín người di chuyển toàn bộ đến nơi gần trung tâm, khôi phục lại chiến lực đỉnh cao, đối diện với Thiên Ma Đế đầu tiên, đặt mình chắn lên hư thiên.
“Chiến!”. Cùng lúc đó, chín đại Thần Tướng vượt qua dòng sông thời gian, tấn công Thiên Ma Đế thứ hai, trong nháy mắt, bọn họ - những người không đứng đắn lại tái hiện lại huy hoàng ngày xưa, nam như chiến thần Bát Hoang, nữ lại như nữ vương cái thế.
"Chiến!". Lúc này một tiếng hét lớn đến từ hư vô mù mịt, tiếng còn chưa dứt thì đã thấy bóng dáng của chín vị đạo ân cùng nhau xông tới.
Đó là thất tử Đông Hoa, Ma Uyên cùng Phượng Hoàng cũng xông lên vào thời khắc mấu chốt, chín người hợp lực công kích Thiên Ma thứ ba.
Hai mắt Diệp Thành xuất hiện thần quang, chúng lao ra, nhập vào thân Khương Thái Hư.
Đó vốn là mắt của Khương Thái Hư, bây giờ chủ nhân đã trở lại, chúng tất nhiên phải quay về giúp chủ nhân đấu Đại Đế.
Khương Thái Hư to lớn đồ sộ, toàn bộ bao phủ tiên quang lộng lẫy, giống như nhất tiên tiên vương cái thế, uy phong của chuẩn Đế bao phủ Bát Hoang.
Tuy là sống lại nhưng chỉ còn tu vi thánh nhân, sở dĩ có chuẩn Đế uy là vì trong cơ thể còn hơi thở của Đế gia tăng chiến lực.
Thôn Thiên Ma Tôn cũng vậy, trong cơ thể có Đế Binh là bổn mệnh Đế khí của Hồng Liên Nữ Đế, có tư cách chiến đấu với Đế.
Vạn Vực gặp nạn, ai cũng có trách nhiệm, chín người với tư cách là viện quân của chư thiên, việc nên làm thì phải làm, chọn đối thủ đáng sợ nhất.
"Chiến!”. Kiếm Thần cùng Đông Hoàng Thái Tâm sánh vai, bỗng chốc hiện lên chiến lực đỉnh cao chuẩn Đế, cùng nhau xông lên Thiên Ma Đế thứ tư.
Tửu Kiếm Tiên không phân biệt trước sau, thần kiếm một nhát xuống liền đi về tây thiên.
Tiên mẫu Dao Trì cũng tới rồi, nhìn Tửu Kiếm Tiên mà cười.
Kiếm Thần và Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên với Tiên mẫu Dao Trì bốn chuẩn Đế đỉnh cao thế mà lại là hai đôi tình nhân chuẩn Đế.
Bọn họ không chỉ bốn người đối kháng Thiên Ma Đế, còn có năm người đến trước trợ chiến, chuẩn Đế uy mênh mông cuồn cuộn cổ xưa mà thăng trầm.
Đó là ngũ đại thiên vương của năm cấm khu, năm khu vực cấm chỉ được vào không được ra, nhưng bọn họ thân là Thiên Vương... hiện tại cũng đến đây rồi.
Âm thanh ầm ầm vang lên rung động chín tầng mây, đất trời lắc lư ù ù.
Bốn Thiên Ma Đế, bốn chiến trường, hủy diệt toàn thiên địa.
Vòng chiến thứ nhất, chín Hoàng Đại Sở đối chiến Thiên Ma Đế thứ nhất.
Vòng chiến thứ hai, chín đại Thần Tướng đối chiến Thiên Ma Đế thứ hai.
Vòng chiến thứ ba, thất tử Đông Hoa, Thôn Thiên Ma Tôn Ma Uyên, lão tổ Phượng Hoàng của Phượng Hoàng tộc đối chiến Thiên Ma Đế thứ ba.
Vòng chiến thứ tư, Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên, Tiên mẫu Dao Trì, Ngũ Đại Thiên Vương đối chiến Thiên Ma Đế thứ tư.
Bốn đại Đế, ba mươi sáu chuẩn Đế đỉnh cấp, toàn là đội hình chín đánh một, chiến đấu đến trời xanh đất đai nứt toác rời rạc.
“San bằng Chư Thiên Môn cho ta!”. Bốn Thiên Ma Đế hô lên, hòa vào uy nghiêm của Đế, hạ lệnh đại quân Thiên Ma tiến công.
Lệnh đã ra, vẻ mặt Thiên Ma âm trầm, trong mắt cũng hiện lên một tia ma quang, trong mắt một mảng máu, tàn bạo mà ngang ngược.
Triệu hồi của Đế, đánh thức ký ức cổ xưa của bọn họ.
Thiên Ma đại quân tiến công, bóng đen như đại dương, sóng cuồn cuộn ngập trời, nuốt chửng từng tấc từng tấc núi sông quý báu.
Chương 2374: Viện binh từ chư thiên
“Hủy diệt ma linh chú ấn”. Diệp Thành không hề lùi bước mà tiến công đánh tới, trong lúc Thiên Ma che trời lấp đất, giết ra một đường máu.
Sở Huyên, Đan Tôn và Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn cũng lao thẳng một đường đến phương bắc.
Căn nguyên của vong linh Thiên Ma là chú ấn của Ma Quân Âm Dương, muốn giải quyết nguy cơ hiện tại nhanh thì cần phải phá hủy thứ này đi.
Thiên Ma Đế có thần trí, cho dù không có căn nguyên thì ông ta vẫn là Đế.
Thần thông của Đế, làm cho pháp tắc điên đảo, nếu ông ta câu thông với Thiên Ma Vực, đối với chư thiên vạn vực mà nói, đây chính là kiếp nạn diệt thế.
Ma linh chú ấn lần này giống như lúc Kình Thiên Ma Trụ vào ba trăm năm trước, cho dù có trả cái giá lớn cỡ nào thì cũng phải phá hủy đi cái thứ này.
Điều làm cho bọn họ vui mừng chính là Thiên Ma Đế tuy mạnh, nhưng Cửu Hoàng và Thần Tướng đều không phải loại vô dụng, chín chọi một, hai bên ngang tài ngang sức, hai bên cũng không ai chèn ép được ai cả.
Không có Thiên Ma Đế ngăn cản, không phải họ không có khả năng giết đến phương bắc, con đường đó sẽ là một đường máu chảy đầm đìa.
“Hình ảnh hiện giờ thật là khiến cho người ta cảm thán”. Thiên Địa nhị lão dùng một kiếm quét sạch tất cả, đôi mắt họ cùng nhìn về phía của Diệp Thành.
Thân là Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn, bọn họ thật sự phải cảm khái.
Ba trăm năm trước, Thiên Huyền Môn đành trơ mắt nhìn Diệp Thành dẫn theo chín vạn quân viễn chinh Đại Sở, lao đến Bắc Chấn Thương Nguyên.
Đó là một đội quân cảm tử, biết rõ con đường mình đi là con đường chết, nhưng lại không ai lùi bước, bọn họ chiến đấu vì tương lai của thế hệ mai sau.
Bọn họ vẫn còn nhớ rõ trận chiến ấy bi thảm đến độ nào, chín vạn quân viễn chinh Đại Sở, ngoại trừ Diệp Thành, tất cả đều bị tiêu diệt.
Quyết định của Diệp Thành cũng không sai, nếu như không phải vì Thiên Ma Đại Đế đột nhiên xuất hiện vào thời khắc cuối cùng thì Kình Thiên Ma Trụ kia đã bị phá hủy.
Đáng tiếc, khi bọn họ đến được đến dưới Kình Thiên Ma Trụ thì lại gặp phải một tồn tại đáng sợ, Đại Sở cũng suýt bị hủy diệt.
Như thế, cảnh tượng này giống với năm đó một cách khó tin, nhưng chỉ là không biết có cần chiến đấu khốc liệt như năm đó hay không.
Phía sau, đại quân của Thiên Ma lại nhào đến hướng tường thành của Nam Sở một lần nữa.
Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn hừ lạnh, lại động sát kiếm thêm lần nữa.
Hư Thiên Tuyệt Sát trận rung chuyển, quét ra từng vệt thần quang.
Thiên Ma bị nghiền thành từng mảnh nhỏ, nổ tung thành máu tươi, tan thành tro bụi.
Chúng như tre già măng mọc, chỉ lo tiến công, tu sĩ Đại Sở lại không phải chịu bất kỳ tổn thất gì, nguyên thạch bị thiêu đốt theo đơn vị từng núi từng núi.
“Đây là Đại Đế không hoàn chỉnh, nhưng lại khủng bố đến nhường này, nếu thật sự là Đại Đế thì sẽ đáng sợ cỡ nào nữa”.
Người của Thiên Huyền Môn đều run như cầy sấy, không dám nhìn thẳng.
Mặc dù ở ba trăm năm trước từng nhìn thấy Thiên Ma Đế, nhưng giờ phút này gặp lại, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy sự run rẩy phát ra từ sâu trong linh hồn.
“Chỉ mong Hoàng Giả và Thần Tướng có thể chém chết Thiên Ma Đế, chỉ mong Thiên Lão Địa Lão sẽ thành công hủy diệt cái ma linh chú ấn kia”.
Tất cả các Chuẩn Đế đều nhìn từ xa, trong đôi mắt họ lóe lên tia sầu lo.
Nếu Hoàng Giả, Thần Tướng mà bại, nếu bọn Diệp Thành không phá được ma linh chú ấn thì Chư Thiên môn rất có thể sẽ bị san bằng.
“Nếu Đại Sở vẫn còn có luân hồi thì tốt rồi”. Tu sĩ Thiên Đình, toàn bộ đều nắm chặt tay, đặc biệt là lớp tu sĩ người già.
Nếu điều kiện cho phép, bọn họ sẽ không chút do dự mà xung phong đi theo Diệp Thành, giống như quân viễn chinh năm đó của Đại Sở.
Nhưng, lúc này đã không phải là năm đó, bọn họ không còn được thực lực như thế nữa, chỉ có thể ở trên tường thành này, trơ mắt nhìn xem hắn liều chết xung phong.
Ở phương bắc, Diệp Thành lại trảm một tên ma tướng, mỗi một giọt máu tươi đều bị thiêu đốt, đổi lấy khí huyết càng bá đạo hơn.
Trong một cái chớp mắt này, chiến lực của hắn, cũng đã vượt lên trên Sở Huyên, thậm chí Thiên Lão, Địa Lão và Đan Tôn cũng đã yếu đi một phần.
“Mở đường cho hắn”. Thiên Lão Địa Lão hét lên, vọt đến trước mặt của Diệp Thành, huyết tế thọ nguyên, mở ra một con đường máu cho hắn.
Sở Huyên điều động Đế binh, lấy Đế uy để bình định chướng ngại cho Diệp Thành; Đan Tôn xông lên, một đường va chạm. Nhóm Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn cũng đã bạt mạng, công phạt như điên.
Trong nhóm người này của bọn họ, Diệp Thành chính là người mạnh nhất vào lúc này, mở đường cho hắn hủy đi ma linh chú ấn, chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Diệp Thành cũng không làm ai thất vọng, khí huyết ngập trời, bá đạo công phạt, một đường huy động Đế kiếm, giống như một vị chiến thần, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trận chiến còn đang diễn ra đầu khốc liệt, ở một bên Đại Sở, không gian bị một người dùng gậy chọc ra một lỗ thủng, một con khỉ màu vàng rực rỡ đạp một chân bước vào.
Người đó, không cần phải nói, đó chính là lão tổ Đấu Chiến Thánh Viên .
Lần theo trống trận chư thiên tìm đến nơi này, đáng tiếc là tốc độ không đủ nhanh, để cho bọn Cửu Đại Thần Tướng và Đông Hoa Thất Tử đến trước.
Chỉ trong một cái chớp mắt, bọn Quỳ Ngưu lão tổ cũng theo vào, còn xách theo Đế binh, Đế đạo pháp tắc, uy áp thiên địa.
“Cái này…”. Tuy là tâm cảnh của lão Chuẩn Đế rất bình tĩnh rồi nhưng trông thấy Thiên Ma che trời lấp đất này cũng không khỏi bị chấn kinh.
“Đại… Đại Đế?”. Lão tổ Bạch Hổ không khỏi kinh hô lên một tiếng, không thể tin được mà nhìn vào hư không. “Sao lại có bốn vị?”
“Cũng không có căn nguyên, là một đại Đế tàn khuyết, có một bản tôn và ba đạo phân thân”. Kỳ Lân lão tổ trầm ngâm một tiếng.
“Đại Đế này từ đâu ra, còn có số lượng ma binh này, cũng thật sự là nhiều quá rồi”. Quỳ Ngưu lão tổ khiếp sợ, nói
“Khó trách lại có người đánh động trống trận của chư thiên, với đội hình này cần phải huy động toàn bộ chiến lực của chư thiên”. Lão tổ Chu Tước nói.
“Đây rốt cuộc là chỗ nào thế?”. Mọi người đều hoang mang, không biết lai lịch của Đại Sở, lại càng không biết cục diện hôm nay là như thế nào
“Đừng nhìn nữa, đánh đi”. Một tiếng mắng to vang lên, là từ trên tường thành Nam Sở truyền xuống, là nhóm Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn đang hét lớn.
Đông đảo các vị lão tổ đều không nói gì, trực tiếp cầm lấy Đế binh xông lên.
Tuy bọn họ không biết cái thiên ma vong linh đó là vật gì, thế nhưng hơi thở Thiên Ma từ trên người nó khiến cho bọn họ vô cùng chán ghét, đó là một loại căm hận đến từ trong thâm tâm.
Chỉ dựa vào cảm giác này mà còn hỏi là gì, đánh chết là được.
Cực Đại Đế uy bá tuyệt, thành hàng từng hàng Thiên Ma đã bị tiêu diệt.
Thiên Địa ở Đại Sở chấn động, có vô số lỗ thủng hiện ra.
Rồi sao đó, từng bóng từng bóng người giống như thần quang báy vào, có người ngự kiến, có người đạp không, có người tọa kỵ linh thú, che trời lấp đất.
Chương 2375: Viện binh từ chư thiên
Có rất nhiều người đều ở cấp Chuẩn Đế, yếu nhất là cấp Thánh Vương, thậm chí bọn họ còn mang theo đội quân tu sĩ đến đây.
Phàm là thấy được hình ảnh to lớn đến như thế, nhất định sẽ bị sốc ngay lập tức.
Chuyện này thật khiến cho người ta không thể tin nổi, ở trên vùng đất này, vừa có cấp Đại Đế, lại còn có thêm vô số ma binh không thể đếm được số lượng.
“Giết”. Viện binh chư thiên không nói hai lời là đã nhanh chóng tham gia vào chiến đấu.
Không cần hỏi gì cả, bên nào không quan trọng, bắt được những tên Thiên Ma đen thui đó thì đánh là được, vừa nhìn thấy là biết ngay không phải cái thứ tốt lành gì rồi.
Trống trận của chư thiên vẫn chưa tắt đi, từng tiếng từng tiếng một lại càng hùng hồn hơn, tiếng trống ngân dài, đã vô thanh lan tràn đến biên hoang vũ trụ.
Càng lúc càng có nhiều nhiều cường giả của chư thiên đến tham chiến, nhân tu, ma tu, yêu tu đều có cả, như những dòng sông dài tụ lại thành một đại dương bao la.
Quan sát thiên địa, đó là hai mảnh hải dương, Thiên Ma đại quân đen nhánh như mực, đại quân chư thiên thì có sắc vàng kim, hình thành nên một cảnh tiên ma đối lập, tạo thành cảnh quay cuồng sóng to gió lớn, bên nào cũng muốn thôn tính tiêu diệt đối phương.
Đại chiến nổ ra, thanh thiên, đại địa, hư vô, trời cao, những nơi có thể nhìn thấy được đều là bóng người, đều có đại chiến nổ ra.
Chư thiên không ngừng thấm đẫm máu người, mọi người cũng lao lên hư không không ngừng, vừa mới khai chiến, đã giết đỏ cả mắt, không chết không ngưng.
Thiên Ma bị tiêu diệt từng lớp từng lớp từng lớp bị tiêu diệt, tu sĩ chư thiên cũng từng lớp từng lớp hóa thành tro bụi, vô cùng bi thảm.
Mạng người như cỏ rác, đây mới thật sự là đại chiến có một không hai.
Đừng nói là Thánh Vương, Đại Thánh, ngay cả Chuẩn Đế cũng khó mà lo cho bản thân mình, trong hỗn chiến, bị tiêu diệt thì thân thể cũng không lưu lại.
Nhưng Thiên Ma xâm lấn, lại làm cho chư thiên vạn vực phân tán ngưng tụ lại với nhau, đều tạm thời buông xuống ân oán của ngày xưa.
Ngoại lực thúc đẩy, nội loạn thành liên hợp, lực lượng của chư thiên, cũng cực kỳ đáng sợ, có rất nhiều đại tộc lánh đời đến đây để trợ chiến.
Máu tươi nhuộm đỏ trời xanh, đồng thời, cũng nhuộm đỏ cả đại địa.
Núi sông này ngày càng thêm hỗn loạn, ma sát và lôi đình cùng múa, tiên quang và dị tượng đan chéo nhau, càn khôn cũng vì trận chiến này mà đảo điên.
Dương như đã trở thành ngày tận thế, bóng tối trước kỷ nguyên mới, người với người, khí với khí, hoàn toàn đều khó thoát khỏi cảnh trời đến mênh mông cuồn cuộn này.
“Đánh, đánh đến chết”. Trên tường thành Nam Sở, tiếng la hét rung trời, cảnh giới của tu sĩ Đại Sở quá thấp không thể nào tham chiến, bọn họ mỗi người đều giơ cao chiến ký, hò hét cỗ vũ trợ uy cho viện quân.
Hơn ba trăm năm trước, tu sĩ Đại Sở bảo vệ cho chúng sinh của vạn vực.
Hơn ba trăm năm sau, đổi lại là chúng sinh vạn vực bảo hộ bọn họ.
Đây có lẽ là chú định nhân quả của vận mệnh, ai cũng không thể thoát được.
Ở Phương Bắc, Diệp Thành một chân đạp nát một ma tướng, một chưởng quét sạch một mảnh Thiên Ma, cường thế mà bước lên Bắc Chấn Thương Nguyên.
Mà không còn một ai lưu lại bên cạnh hắn, bọn Sở Huyên và Đan Tôn đều vì mở đường cho hắn mà lưu lại nửa đường để ngăn cản Thiên Ma.
Hiện giờ không ngừng có viện binh từ chư thiên, khiến cho áp lực trên Đại Sở cũng đã được giảm bớt.
Tiên nhãn của hắn như đuốc, trông thấy ma linh chú ấn từ phía xa xa.
Như một ngọn núi khổng lồ, treo ở phía bắc chư thiên, ma âm vang vọng, có năng lượng ma sát tuôn ra từ nó, từng sợi từng sợi như một ngọn núi nặng khổng lồ.
“Chính là ngươi”. Diệp Thành mắt lạnh nhìn bốn phía, súc địa thành thốn, một bước vượt qua trời xanh, đi thẳng đến ma linh chú ấn.
Khởi động Hỗn Độn dị tượng bảo hộ minh thân, chống lại sự công kích của Thiên Ma, một đường chém giết hung hãn, giết đến chỗ hư thiên kia.
Hiên Viên kiếm rung động, Đế đạo pháp tắc bay múa, Cực Đạo Đế uy nở rộ, đã chịu tác động của Diệp Thành, kích phát được lực lượng của Đế.
“Từ nơi nào đi ra thì trở về nơi đó”. Âm thanh của Diệp Thành vang rung trời, hai tay cầm kiếm, một kiếm bổ ra một tiên hà lộng lẫy.
Một kích này, là một kiếm đỉnh cao, dung hợp giữa Hỗn Độn đạo và những bí thuật mà hắn đã học tập suốt đời, một chém chém nứt ra trời cao hạo vũ.
Thế nhưng, một kiếm bá tuyệt như thế, thế mà lại không thể lay động được chú ấn kia.
Ngược lại, hắn lại bị chấn động đến bay ngược ra bên ngoài, thánh khu vỡ ra, từng sợi từng sợi máu phu ra, mỗi tia đều khiến người ta chói mắt.
Ngoài vạn trượng, hắn mới ổn định thân mình, dẫm sụp một mảnh hư thiên, một từ cũng chưa nói, đã ói ra máu, thần quang cũng bị mai một đi vài phần.
“Sao có thể?”. Đôi mắt vàng của hắn giăng đầy tơ máu, không thể tin được mà nhìn đến ma linh chú ấn kia.
Nó, không phải là chú ấn, mà bản thể của thứ này chính là một sinh vật sống, hơn nữa, còn là một thứ sinh vật vô cùng đáng sợ.
“Diệp Thành, bản Đế chờ người đã lâu”. Ma linh chú ấn cử động, ma sát và ma quang đan chéo với nhau, hình thái biến ảo.
Nó hóa thành bóng dáng một người, có Cực Đạo Đế uy lan tràn, có Đế đạo pháp tắc bay múa, còn có một mảnh ma thổ trải dài không thể nhìn được, còn có rất nhiều dị tượng đáng sợ đan chéo nhau, hủy diệt thiên địa
Hắn ta, không ngờ lại là một tên Thiên Ma Đế khác, giống như chúa tể của thế gian, quan sát chư thiên vạn vực khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi mới chính là Thiên Ma Đế thật sự”. Hai mắt của Diệp Thành đỏ ngầu, cơ thể lảo đảo, gân xanh nổi lên trên trán, không ngừng ho ra máu.
Hắn khám phá hư vọng, Cửu Đại Thần Tướng, Đại Sở Cửu Hoàng và Kiếm Thần, bọn họ đấu với Thiên Ma Đế đều là đạo thân.
Mà kẻ trước mặt này, mới thật sự chân chính là Thiên Ma Đế, cái gọi là ma linh chú ấn chính là Đế khu của Thiên Ma Đế.
“Thứ giun dế!”. Thiên Ma thật sự nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng nâng tay, một lóng tay điểm ra Đế quang, xẹt qua trời xanh, đâm thẳng đến chỗ Diệp Thành.
Diệp Thành đột nhiên giơ kiếm lên, đặt trước người hắn, tiến hành đón đỡ.
Đế quang có sức công phá khủng khiếp, không nghiêng không lệch chút nào mà đánh vào thân kiếm Hiên Viên, dù chưa phá vỡ Đế kiếm nhưng cũng khiến cho Diệp Thành bị đánh bay ra.
Hắn bay ngược ra, giống như một đường thần quang, xẹt qua Bắc Chấn thương nguyên, xẹt qua Trung Thông đại địa, xuyên qua Nam Yển đại trạch.
Đại Sở hoàn toàn chìm trong bóng tối như ngày xưa, không thấy ánh mặt trời.
Đội quân vong linh của Thiên Ma quá đông, che phủ cả bầu trời và mặt đất như một vùng biển đen tuyền muốn nuốt chửng mọi nơi.
Bọn họ đều không có tâm trí, chỉ có sự khát máu và giết chóc.
Thiên Ma như dòng nước lũ ùa về phía Nam Sở tiếp tục nhiệm vụ chưa hoàn thành khi còn sống, muốn lướt qua tường thành, san bằng Chư Thiên Môn.
Một lão Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn lập tức rút kiếm chĩa ra vào ngoài thành phía xa, tiếng quát hùng hồn: "Toàn quân nghe lệnh, đánh cho ta!'
Thoáng chốc, trăm ngàn tòa sát trận trên không đồng loạt khởi động.
Sau đó, vô số thần quang hủy diệt bắn ra như một cơn mưa ánh sáng.
Thiên Ma bị đánh cho ngã xuống hết đợt này đến đợt khác, từng mảng từng mảng bị tiêu diệt, máu tươi đen thui nhuộm đen mặt đất.
Song tuy là thế, Thiên Ma vẫn xông đến như kẻ điên, tre già măng mọc, bất chấp cái giá phải bỏ mạng.
Áp lực của tường thành Nam Sở thoáng chốc tăng gấp đôi, dù Thiên Ma không ở lúc mạnh nhất, nhưng số lượng cao thủ lại đè bẹp Đại Sở.
Không có luân hồi áp chế, hơn 90% tu sĩ Thiên Đình đều không thể tham gia chiến đấu, mạnh nhất chỉ là Thánh Nhân, đến bao nhiêu cũng sẽ trở thành vật hy sinh mà thôi.
Năm đó, chín mươi ngàn quân của Đại Sở viễn chinh tương đương với chín mươi ngàn Chuẩn Đế xông vào Bắc Sở, cuối cùng lại gần như toàn quân bị diệt.
Bởi vậy có thể thấy được, số lượng của đội quân Thiên Ma khổng lồ đến cỡ nào.
"Mụ nội nó, quả thật là ức chế mà", Tạ Vân mắng to, siết chặt nắm tay đến bật máu, con ngươi cũng đỏ bừng.
"Nếu ông đây là Chuẩn Đế thì sẽ đánh họ sấp mặt", Tư Đồ Nam cũng tức anh ách quát to.
Tu sĩ Đại Sở cũng vậy, người ta đánh tới cửa lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ra chiến.
Bắc Sở, chín hoàng, Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm và các Chuẩn Đế khác vẫn đáng chém giết. Diệp Thành và Sở Huyên cũng vậy.
Bọn họ còn ở lại Bắc Sở là vì tìm kiếm cách hóa giải, chỉ cần tìm được nguồn gốc thì Thiên Ma có thể sẽ bị tiêu diệt.
"Ma Linh Chú Ấn ở phía Bắc", trong lúc mọi người không biết làm sao thì có một giọng nói mờ mịt truyền đến từ Thiên Huyền Môn.
Đó là Nhân Vương, giọng điệu suy yếu như vậy chắc là vì suy tính lại gặp cắn trả nên mới trở nên sa sút, trạng thái rất tệ.
Nhưng lời nói của hắn ta lại chỉ có đám Diệp Thành một phương hướng.
Sở Hoàng là người đầu tiên xuất pháp, chân giẫm hư không, liều mạng xông về phía trước.
Chín hoàng theo sau, đám Kiếm Thần Tửu Kiếm Tiên cũng lần lượt đuổi theo.
Diệp Thành và Sở Huyên sóng vai, dùng Cực Đạo Đế Binh mở đường.
Phía trước sát khí rợp trời, có hai bóng người sóng vai rẽ mây mù ma sát, khí thế kinh người xuất hiện.
Nhìn kỹ thì chính là Thiên Ma Quân và Thiên Nữ Ma Quân.
Hai Ma Quân này là hai người mạnh nhất dưới trướng của Thiên Ma Đế, nhưng vừa hay họ đều bị Diệp Thành giết chết.
Là Ma Quân nên các nàng vẫn có chút lý trí, đặc biệt là Thiên Ma Quân, gặp Diệp Thành thì mặt mày dữ tợn vặn vẹo.
Còn Thiên Nữ Ma Quân, nàng ta cứng đờ vặn cổ một cái, đôi mắt xinh đẹp trong vắt lóe lên đôi chút mờ mịt.
Hồi đó, nàng ta có một mối quan hệ rối ren với A Lê, sau khi Diệp Thành đại thành thì đã trực tiếp giết nàng ta.
"Các vị tiền bối đi phá hủy Ma Linh Chú Ấn đi, cứ giao họ cho chúng ta", Diệp Thành và Sở Huyên cùng nhau xông thẳng đến hai Ma Quân.
"Diệp Thành", Thiên Ma Quân gầm lên, xông thẳng về phía hắn.
Sở Huyên chống lại Thiên Nữ Ma Quân, đánh cho trời sụp đất nứt.
Chín hoàng cũng không dừng lại, chung tay mở ra một con đường máu.
Đi nửa đường thì lại có Ma Quân xuất hiện, Thiên Địa Nhị Lão chống lại Phong Ma Quân và Lôi Ma Quân, Đan Tôn chống lại Địa Ma Quân.
Hễ có Ma Quân xuất hiện đều có người bước lên nghênh đón.
Tất cả đều là vì mở đường cho nhóm Chuẩn Đế ở đằng sau, Ma Linh Chú Ấn giống như Kình Thiên Ma Trụ năm xưa, nó liên quan đến quá nhiều thứ.
Ở đằng sau, Diệp Thành và Thiên Ma Quân đánh lên chín tầng trời.
Giữa cả hai quả thật có vô vàn nhân quả, 300 năm trước, Thiên Ma Quân đã bị Diệp Thành giết, giờ lại gặp nhau.
Có một điều giống nhau là hôm nay cả hai đều không có thực lực mạnh nhất.
"Giết!", Thiên Ma Quân con ngươi đỏ đậm dữ tợn như ác ma, tuy là vong linh, nhưng lại có linh trí nên nhớ rõ chuyện năm xưa.
"Lại giết ngươi lần nữa vậy!", Diệp Thành bá đạo nói, cầm kiếm Hiên Viên chém ra một nhát suýt nữa bổ đôi bầu trời.
Ở một phía khác, Sở Huyên có sự giúp đỡ của Đế Khí nên sức chiến đấu vô cùng khủng bố, hoàn toàn đè bẹp Thiên Nữ Ma Quân, lại là hai đấu hai.
Vùng trời phía Bắc hoàn toàn nổ tung, vong linh Thiên Ma cảm nhận được mối đe dọa nên điên cuồng ngăn cản chín hoàng Đại Sở và đám Kiếm Thần.
Trong đó có cả Chuẩn Đế, tuy sức chiến đấu không bằng Chuẩn Đế của Đại Sở, nhưng với số lượng khổng lồ kia thì hoàn toàn nghiêng về một phía.
Bầu trời nổ ầm ầm, Thiên Ma Quân rơi xuống, bị Diệp Thành chém đầu, cơ thể cũng bị hắn giơ chân giẫm nát.
Trận chiến bên Sở Huyên cũng kết thúc, Thiên Nữ Ma Quân biến mất, nhưng không phải do Sở Huyên làm, mà là tự mình biến mất.
Trước khi biến mất, nàng ta vẫn không quên mờ mịt liếc Diệp Thành một cái.
Sở Huyên chém chết một mảnh Thiên Ma rồi lại tập hợp với Diệp Thành.
Diệp Thành đứng lặng giữa không trung như một bức tượng, chỉ dùng uy của Đế Kiếm đã tiêu diệt một đội Thiên Ma.
Mà ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía Bắc, tâm thần không hiểu sao lại run rẩy như cảm nhận được một đại năng khủng bố nào đó.
Sở Huyên cũng cảm nhận được, hàng mày xinh đẹp nhăn lại, nhìn về phía Bắc.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, mười mấy bóng người bay ngược từ phía Bắc lại đây, cả người đẫm máu, Chuẩn Đế có thực lực yếu lại trực tiếp hóa thành cát bụi ngay trên đường.
Sau đó lần lượt là Đan Tôn, Thiên Địa Nhị Lão, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên, Kiếm Thần, chín hoàng Đại Sở. Mười mấy vị Chuẩn Đế đều bay ngược từ phía Bắc về, cả người nhuốm đầy máu tươi.
Đợi đến khi họ dừng lại đều giẫm sụp một vùng trời, chưa kịp nói gì đã phun ra một ngụm máu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn về phía Bắc, sát kiếm trong tay kêu lên ong ong.
"Thiên Ma Đế đến rồi", đôi môi Diệp Thành run rẩy nói.
Hắn vừa nói xong đã nghe ầm mổ tiếng, sấm sét chợt xuất hiện.
Tiếp theo, một luồng uy áp khiến đất trời đều phải run rẩy như một bàn tay vô hình bao trùm tứ hải bát hoang.
Trong tiếng nổ ầm ầm, một vùng đất ma thổ Hồng Hoang chợt xuất hiện, có Đế Đạo pháp tắc lượn lờ, mỗi một luồng đều có thể đè sập bầu trời.
Một bóng người cao to không rõ mặt mũi xuất hiện trên thế gian, người khoác áo giáp nhìn xuống chúng sinh, uy áp phủ chín tầng trời như muốn nuốt chửng bát hoang. Trong con ngươi ông ta luân phiên hiện lên dị tượng hủy diệt của mặt trăng và mặt trời.
Ông ta chẳng phải Thiên Ma Đại Đế thì là ai? Một lần nữa xuất hiện trên đời.
Người đánh lui đám Kiếm Thần và chín hoàng chính là ông ta.
Tu sĩ Đại Sở, Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn và mọi người đều biến sắc, mặt mày trắng bệch, kia chính là một vị Đại Đế đó!
Ông đến từ phía Bắc, con ngươi cũng không mờ mịt mà lại vô cùng minh mẫn. Điều đó cũng có nghĩa là bản thân ông ta có đầy đủ linh trí.
Chín hoàng Đại Sở tụ tập, mặt mày lạnh nhạt lau vết máu nơi khóe miệng đi. Tuy đối mặt với Đại Đế, họ cũng không mất vẻ uy nghiêm của Hoàng Giả.
Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên, Đông Hoàng Thái Tâm cũng vậy.
Lúc trước là bị tiêu diệt từng người, bị đánh không kịp trở tay.
Thiên Ma Đế tới nhưng cũng không ở trạng thái đỉnh phong, không gốc rễ của Đại Đế, một nửa là người, một nửa là vong linh.
Hoặc cũng có thể nói Thiên Ma Đại Đế... không phải là một Đại Đế hoàn chỉnh. Chúng Chuẩn Đế mà chung sức thì cũng không phải không thể giết được ông ta.
"Đã lâu lắm không có cảm giác này! ", Thiên Ma Đế âm u cười, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại như sấm sét ngàn xưa, có thể đánh sập khung trời.
Con ngươi ông ta bễ nghễ chúng sinh, nhìn thoáng qua chín hoàng Đại Sở và Kiếm Thần Chư Thiên rồi dừng lại trên người dr.
Còn có thể thấy nụ cười ông ta đậm nét tàn nhẫn, cũng tràn ngập sự tức giận. Năm xưa, ông ta đã bị Diệp Thành giết chết.
Diệp Thành siết chặt kiếm Hiên Viên, xa xa nhìn thẳng vào Thiên Ma Đại Đế.
Vẻ mặt của hắn trông hết sức bình tĩnh, tuy đối diện với Đại Đế nhưng cũng không hề yếu thế. Hồi xưa, hắn có thể giết Thiên Ma Đại Đế, chứng tỏ Diệp Thành có vốn liếng để mà rũ mắt nhìn xuống Chư Thiên Vạn Vực.
"Các ngươi đều muốn chôn cùng... với con dân của ta ư?", Thiên Ma Đế hừ lạnh một tiếng, cả vòm trời đều sụp đổ. Tiếng hừ ấy dung hợp với ma lực đỉnh cấp khiến linh hồn người ta run rẩy.
"Cho rằng Chư Thiên ta không còn ai sao?", tiếng nói mạnh mẽ vang dội truyền đến từ chín tầng trời như sấm đánh chấn sụp một khu vực khác.
Giọng nói còn chưa dứt đã thấy chín bóng người đến từ thời đại xa xôi như đạp trên con sông năm tháng, vừa cổ xưa lại tang thương.
"Bọn họ là...", Thiên Lão Địa Lão há mấp máy môi hỏi.
"Cấp dưới của sư tôn, chín vị thần tướng!", Kiếm Thần mỉm cười đáp, Tửu Kiếm Tiên cũng ngửa đầu, con ngươi hai người cũng tràn ngập vẻ già nua.
Chương 2372: Chín Thần tướng
Chín đại Thần Tướng kề vai sát cánh như chín tấm bia to lớn bất diệt.
Đã từng đi theo Tiên Vũ Đế Tôn bình định khắp tiên giới, truyền thuyết về họ đều là thần thoại thăng trầm cổ xưa xa xôi hơn cả năm tháng.
“Lão già, chín người kia là ai vậy!”. Trên tường thành của Nam Sở, Tư Đồ Nam khoanh tay nhìn về phía Thiên Huyền Môn- Lão Chuẩn Đế.
“Thuộc hạ của Tiên Vũ Đế Tôn là chín đại Thần Tướng”. Lão Chuẩn Đế thở hổn hển nói: “Vị chính giữa kia chính là Thần Tướng đứng đầu tên Thiên Thanh, sức chiến đấu ngang hàng với Tiên Vũ Đế Tôn, chỉ là thiếu cơ duyên đến nay vẫn không thể trở thành Đế”.
“Vị Thần Tướng thứ hai là Tam Sinh, đã từng tiến vào cảnh giới Đại Đế, suýt nữa dẫn Đế kiếp đến”. Vị Chuẩn Đế khác nói, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị chiếm trước.
“Thần Tướng thứ ba là Thiên Viên từng một cước đá bay Đế Binh của yêu tộc, đánh nhau chưa bao giờ cầm vũ khí, lấy tay không làm vũ khí”.
“Thần Tướng thứ tư Bắc Lâm, năm đó người mà đánh tan Si Mị tộc chính là hắn, dọa cho chúng trong tám trăm năm qua không dám lộ diện”.
“Thiên Cửu là vị Thần Tướng thứ năm, nhận truyền thừa từ Đế Tôn, trong chín vị thần thướng, hắn chính là Thần Tướng công phạt mạnh mất, bá đạo vô song”.
“Thần Tướng thứ sáu là Hoa Khuynh Lạc, lúc mà Tiên Vũ Đế Tôn độ kiếp hắn là người duy nhất dám đi dạo ở dưới Đế kiếp”.
“Thần Tướng thứ bảy Mạc Đạo, Thần Tướng thứ tám Huyền Kiếp, Thần Tướng thứ chín Ứng Long”.
Các vị chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn tràn đầy phấn khích, càng nói càng kích động, khi kể ra, trong mắt đều là kính sợ.
Tu sĩ Đại Sở nghe vậy sững sờ, khó trách tại sao đám lão già này kích động như vậy, chỉ tại lai lịch của chín người kia đều không tầm thường.
Thuộc hạ của Đế Tôn đều là cấp bậc cường giả thế nào chứ.
Cũng may Đại Sở đang ứng chiến, không thì mọi người đều sẽ ngồi xổm, nghiêm túc nghe đám lão già này tiếp tục kể.
Ngoài thành, chín vị Thần Tướng không nói gì, im lặng chăm chú nhìn Thiên Ma đại Đế.
Mắt của chín người bình tĩnh như nước, uy thế mạnh mẽ, đi theo Tiên Vũ Đế Tôn, chiến trường lớn nào mà họ chưa từng thấy qua.
“Chuẩn Đế đỉnh thì thế nào, ha..... cuối cùng cũng không phải Đế”. Thiên Ma Đế cười, thoải mái xoay vặn cổ.
“Không phải căn nguyên Đế mà dám ngông cuồng như vậy”. Âm thanh Chiến Vương như sấm chớp muôn thuở, cũng vặn cổ một cách hung hăng.
“Chín vị đạo hữu, các ngươi ra tay trước hay là chúng ta ra tay trước?”. Chín Hoàng Đại Sở cũng giống chín đại Thần Tướng, xếp thành một hàng.
Câu này là nói với chín vị Thần Tướng cái thế.
Bọn họ là Thần Tướng thuộc hạ của Tiên Vũ Đế Tôn, nhân vật trong thần thoại.
Bọn họ, chín Hoàng đại diện Đại Sở sao không phải truyền thuyết cơ chứ,
Đối mặt với Đại Đế khuyết thiếu trong truyền thuyết, chín đại Thần Tướng không nản lòng, chín Hoàng Đại Sở họ cũng không hề sợ hãi, Đại Đế thì sao chứ.
Lúc trước bị tiêu diệt từng bộ phận, bị Thiên Ma Đế đánh mà không kịp trở tay, bây giờ chín Hoàng kề vai sát cánh, bất phân thắng bại.
“Hiếm khi đến Đại Sở, dù sao cũng phải để bọn ta hoạt động gân cốt chứ”. Tứ Thần Tướng Bắc Lâm phủi bụi trên vai nói.
“Người già rồi, tính khí không tốt nữa”. Ngũ Thần Tướng Thiên Cửu mang ra một thần kiếm tuyệt thế, nói xong còn hà một hơi lên kiếm, xong việc không quên dùng ống tay áo lau cho chói loáng.
“Lão phu vẫn nhớ năm xưa Đế Tôn từng vỗ vai của ta nói: Tiểu Lục a! đánh nhau mà! Không thể sợ hãi, thua hay thắng không quan trọng, quan trọng là... tư thế phải đẹp trai”. Hoa Khuynh Lạc xòe quạt ra, tên này đã tiến vào cấp bậc tối cao của việc này rồi.
“Trong lời người đời, ta đánh trận chưa bao giờ mang vũ khí, nói bừa!”. Vị Thần Tướng thứ ba Thiên Viên nói, tiên kiếm trong tay biến hóa huyền ảo, chiến đấu với Đế vẫn nên mang theo vũ khí thì hơn.
“Ê, đang bật co mà? Đối diện là Đế, có thể để tâm một chút hay không!”
“Cho nên không biết còn tưởng là chúng ta chạy đến đây tạo ét đó”.
“Đế Tôn đã nói rồi, cho dù đánh lại hay không thì nhất định cũng phải mặt dày thể hiện đã, hôm nay ta không có ý định đứng một lát rồi đi”.
Thần Tướng cứ ngươi nói một câu, ta đáp một câu, người nghe thì khóe miệng giần giật, màn dạo đầu trước khi đánh trận này hết cái này tới cái khác.....
“Đánh giá trực quan nhé, chín vị Thần Tướng có đến một nửa là không đứng đắn”.
“Nếu không thì sao gọi là Thần Tướng chứ? Khí thế và khí phách này, tư thế xuất sắc tuyệt diệu, hậu bối phải học tập”.
“Muốn ta nói, vẫn là Đế Tôn lão nhân gia lãnh đạo tốt”.
“Lão phu bấm ngón tay tính toán, tính khí của Đế Tôn cũng không tốt cho lắm”. tràn đầy ý vị thâm trường vuốt râu nói.
“Sự thật chứng minh, trong một đội sẽ có vài người pha trò”.
“Nhìn Thiên Thanh với Tam Sinh một cái đi, hai người không hé răng nữa, loại kỹ năng tạo nét giả ngầu này thì còn phải để huynh đệ ra trận”.
“Thời thơ ấu của Kiếm Thần và Tửu Kiếm Tiên chắc là muôn màu muôn vẻ lắm”. Không ít người theo bản năng nhìn về mảng hư không kia, vị trí của Kiếm Phi Đạo và Tửu Kiếm Tiên đang đứng.
“Một nhóm là Thần Tướng của Đế tôn, có hai người là đồ đệ của Đế tôn, sao lại chênh lệch lớn như thế chứ!”, có người thổn thức nói.
Kiếm Thần cùng Tửu Kiếm Tiên xấu hổ, chỉ lắc đầu cười một tiếng.
Hồi còn bé, luôn có một nhóm người cứ thích hù dọa bọn họ.
Cho nên bọn họ quen trầm mặc ít nói là do thói quen được hình thành từ nhỏ, bình thường ít khi nói chuyện, tốt nhất là không nên nói chuyện.
Chưa nói một câu nào sai đã bị xách đi đánh tơi bời.
Chín Hoàng cũng ho khan, chín vị đạo hữu này thật thú vị!
Một bên là chín Hoàng Đại Sở, bên còn lại là chín đại Thần Tướng, đều là tám nam một nữ, đều là cường giả cái thế nên đều có tiếng nói chung.
“Có nhìn thấy không, trong thế giới tu sĩ của chúng ta, nói chuyện nhiều như thế thường sống không quá ba chương”. Diệp Thành đưa tay lên eo của Sở Huyên, nhéo một cái, ý vị thâm trường nói.
Sở Huyên không nói lời nào trực tiếp đấy tay của Diệp Thành ra.
“Sau này, nếu nhìn thấy mấy người này, trước tiên cứ đánh một trận, đánh xong tiếp tục bàn luận nhân sinh lí tưởng”. Diệp Thành không biết xẩu hổ, lần nữa đưa tay lên eo đối phương, cảm xúc tính tế mềm mại rất đàn hồi.
Chương 2373: Tứ Đế
Sở Huyên cười nhạt, lần này không đẩy tay của Diệp Thành ra nữa.
Không khí trở nên xấu hổ, một Đế Tôn mà phải chịu đựng người đối diện chọc ghẹo, dám trêu đùa Thiên Ma như vậy, trừ Thần Tướng ra thì còn ai.
Thiên Ma Đế vẫn cười âm u, có chút hứng thú nhìn sang bên này như là đang xem một hài kịch.
Đấy là uy nghiêm của Đế, dù vẫn không hề có căn nguyên của Đế, đó là khuyết thiếu lớn của một Đại Đế, vậy mà vẫn nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Chúng Thần Tướng đứng thẳng người, tạo nét thì cũng đã làm rồi, nên nghiêm túc thì phải nghiêm túc, đấy là một Đại Đế.
“Nhãi nhép như các ngươi đã muốn chơi thì bổn Đế sẽ chơi cùng các ngươi đến cùng”. Thiên Ma Đế cười cợt, mang theo ma lực vô thượng mờ mịt.
Lời nói còn chưa dứt đã thấy cơ thể ông ta run lên, sau đó tia ma sát bay ra, không ngờ lại biến thành ba Thiên Ma Đế khác.
“Nhất Khí Hóa Tam Thanh”, hai mắt Diệp Thành hơi híp lại, xem ra đấy là đạo thân, cực giống với Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
Trời đất rung chuyển, bốn Thiên Ma Đế đứng im ở hư không, Đế Đạo pháp lượn lờ, uy lực vô hạn tràn lan trên trời.
Đây vốn là Đại Sở tối tăm mờ mịt lại bị che đậy một tầng ma khí dày đặc, mây mù cuồn cuộn, còn có sấm sét theo quy luật đánh xuống.
Rất nhiều hiện tượng đáng sợ nổi lên, các vì sao bị hủy hoại, ánh nắng bị nhuộm đen, quy luật thế gian tất cả đều bị đảo lộn từ thời khắc này.
Giờ phút này, cho dù là Kiếm Thần, chín Hoàng hay là chín Thần Tướng thì cũng nhíu chặt lông mày, vẻ mặt căng thẳng tới cực điểm.
Đạo thân của Đế cùng Đế tương đương, cho dù chí đạo Đế uy hay là Đế đạo pháp tắc thì toàn bộ giống Thiên Ma.
Nói cách khác là đấu với Đế đạo thân chính là đánh với Đ.
Hơn nữa điều trước mắt họ gặp phải không phải là một đại Đế, mà là bốn... bốn của Thiên Ma Đế có chiến lực cùng cấp bậc với nhau.
“Chư Thiên, run rẩy đi!", đi theo đó là tiếng cười lập dị, bốn Thiên Ma Đế bắt đầu cử động thân thể, trực tiếp tiến đánh Nam Sở.
“Bốn.......Bốn Đại Đế!”, nhìn thấy bốn Thiên Ma Đế đánh tới, tu sĩ Đại Sở, người của Thiên Huyền Môn ai nấy sắc mặt tái mét, toàn thân không nhịn được run lên, linh hồn cũng run lên.
“Coi thường đại Đế rồi!”, Diệp Thành nắm Hiên Viên kiếm, ánh mắt quyết đoán chuẩn bị tinh thần liều mạng với Đế.
“Chiến!”. Lời của chín Hoàng Đại Sở vang vọng, chín người di chuyển toàn bộ đến nơi gần trung tâm, khôi phục lại chiến lực đỉnh cao, đối diện với Thiên Ma Đế đầu tiên, đặt mình chắn lên hư thiên.
“Chiến!”. Cùng lúc đó, chín đại Thần Tướng vượt qua dòng sông thời gian, tấn công Thiên Ma Đế thứ hai, trong nháy mắt, bọn họ - những người không đứng đắn lại tái hiện lại huy hoàng ngày xưa, nam như chiến thần Bát Hoang, nữ lại như nữ vương cái thế.
"Chiến!". Lúc này một tiếng hét lớn đến từ hư vô mù mịt, tiếng còn chưa dứt thì đã thấy bóng dáng của chín vị đạo ân cùng nhau xông tới.
Đó là thất tử Đông Hoa, Ma Uyên cùng Phượng Hoàng cũng xông lên vào thời khắc mấu chốt, chín người hợp lực công kích Thiên Ma thứ ba.
Hai mắt Diệp Thành xuất hiện thần quang, chúng lao ra, nhập vào thân Khương Thái Hư.
Đó vốn là mắt của Khương Thái Hư, bây giờ chủ nhân đã trở lại, chúng tất nhiên phải quay về giúp chủ nhân đấu Đại Đế.
Khương Thái Hư to lớn đồ sộ, toàn bộ bao phủ tiên quang lộng lẫy, giống như nhất tiên tiên vương cái thế, uy phong của chuẩn Đế bao phủ Bát Hoang.
Tuy là sống lại nhưng chỉ còn tu vi thánh nhân, sở dĩ có chuẩn Đế uy là vì trong cơ thể còn hơi thở của Đế gia tăng chiến lực.
Thôn Thiên Ma Tôn cũng vậy, trong cơ thể có Đế Binh là bổn mệnh Đế khí của Hồng Liên Nữ Đế, có tư cách chiến đấu với Đế.
Vạn Vực gặp nạn, ai cũng có trách nhiệm, chín người với tư cách là viện quân của chư thiên, việc nên làm thì phải làm, chọn đối thủ đáng sợ nhất.
"Chiến!”. Kiếm Thần cùng Đông Hoàng Thái Tâm sánh vai, bỗng chốc hiện lên chiến lực đỉnh cao chuẩn Đế, cùng nhau xông lên Thiên Ma Đế thứ tư.
Tửu Kiếm Tiên không phân biệt trước sau, thần kiếm một nhát xuống liền đi về tây thiên.
Tiên mẫu Dao Trì cũng tới rồi, nhìn Tửu Kiếm Tiên mà cười.
Kiếm Thần và Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên với Tiên mẫu Dao Trì bốn chuẩn Đế đỉnh cao thế mà lại là hai đôi tình nhân chuẩn Đế.
Bọn họ không chỉ bốn người đối kháng Thiên Ma Đế, còn có năm người đến trước trợ chiến, chuẩn Đế uy mênh mông cuồn cuộn cổ xưa mà thăng trầm.
Đó là ngũ đại thiên vương của năm cấm khu, năm khu vực cấm chỉ được vào không được ra, nhưng bọn họ thân là Thiên Vương... hiện tại cũng đến đây rồi.
Âm thanh ầm ầm vang lên rung động chín tầng mây, đất trời lắc lư ù ù.
Bốn Thiên Ma Đế, bốn chiến trường, hủy diệt toàn thiên địa.
Vòng chiến thứ nhất, chín Hoàng Đại Sở đối chiến Thiên Ma Đế thứ nhất.
Vòng chiến thứ hai, chín đại Thần Tướng đối chiến Thiên Ma Đế thứ hai.
Vòng chiến thứ ba, thất tử Đông Hoa, Thôn Thiên Ma Tôn Ma Uyên, lão tổ Phượng Hoàng của Phượng Hoàng tộc đối chiến Thiên Ma Đế thứ ba.
Vòng chiến thứ tư, Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên, Tiên mẫu Dao Trì, Ngũ Đại Thiên Vương đối chiến Thiên Ma Đế thứ tư.
Bốn đại Đế, ba mươi sáu chuẩn Đế đỉnh cấp, toàn là đội hình chín đánh một, chiến đấu đến trời xanh đất đai nứt toác rời rạc.
“San bằng Chư Thiên Môn cho ta!”. Bốn Thiên Ma Đế hô lên, hòa vào uy nghiêm của Đế, hạ lệnh đại quân Thiên Ma tiến công.
Lệnh đã ra, vẻ mặt Thiên Ma âm trầm, trong mắt cũng hiện lên một tia ma quang, trong mắt một mảng máu, tàn bạo mà ngang ngược.
Triệu hồi của Đế, đánh thức ký ức cổ xưa của bọn họ.
Thiên Ma đại quân tiến công, bóng đen như đại dương, sóng cuồn cuộn ngập trời, nuốt chửng từng tấc từng tấc núi sông quý báu.
Chương 2374: Viện binh từ chư thiên
“Hủy diệt ma linh chú ấn”. Diệp Thành không hề lùi bước mà tiến công đánh tới, trong lúc Thiên Ma che trời lấp đất, giết ra một đường máu.
Sở Huyên, Đan Tôn và Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn cũng lao thẳng một đường đến phương bắc.
Căn nguyên của vong linh Thiên Ma là chú ấn của Ma Quân Âm Dương, muốn giải quyết nguy cơ hiện tại nhanh thì cần phải phá hủy thứ này đi.
Thiên Ma Đế có thần trí, cho dù không có căn nguyên thì ông ta vẫn là Đế.
Thần thông của Đế, làm cho pháp tắc điên đảo, nếu ông ta câu thông với Thiên Ma Vực, đối với chư thiên vạn vực mà nói, đây chính là kiếp nạn diệt thế.
Ma linh chú ấn lần này giống như lúc Kình Thiên Ma Trụ vào ba trăm năm trước, cho dù có trả cái giá lớn cỡ nào thì cũng phải phá hủy đi cái thứ này.
Điều làm cho bọn họ vui mừng chính là Thiên Ma Đế tuy mạnh, nhưng Cửu Hoàng và Thần Tướng đều không phải loại vô dụng, chín chọi một, hai bên ngang tài ngang sức, hai bên cũng không ai chèn ép được ai cả.
Không có Thiên Ma Đế ngăn cản, không phải họ không có khả năng giết đến phương bắc, con đường đó sẽ là một đường máu chảy đầm đìa.
“Hình ảnh hiện giờ thật là khiến cho người ta cảm thán”. Thiên Địa nhị lão dùng một kiếm quét sạch tất cả, đôi mắt họ cùng nhìn về phía của Diệp Thành.
Thân là Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn, bọn họ thật sự phải cảm khái.
Ba trăm năm trước, Thiên Huyền Môn đành trơ mắt nhìn Diệp Thành dẫn theo chín vạn quân viễn chinh Đại Sở, lao đến Bắc Chấn Thương Nguyên.
Đó là một đội quân cảm tử, biết rõ con đường mình đi là con đường chết, nhưng lại không ai lùi bước, bọn họ chiến đấu vì tương lai của thế hệ mai sau.
Bọn họ vẫn còn nhớ rõ trận chiến ấy bi thảm đến độ nào, chín vạn quân viễn chinh Đại Sở, ngoại trừ Diệp Thành, tất cả đều bị tiêu diệt.
Quyết định của Diệp Thành cũng không sai, nếu như không phải vì Thiên Ma Đại Đế đột nhiên xuất hiện vào thời khắc cuối cùng thì Kình Thiên Ma Trụ kia đã bị phá hủy.
Đáng tiếc, khi bọn họ đến được đến dưới Kình Thiên Ma Trụ thì lại gặp phải một tồn tại đáng sợ, Đại Sở cũng suýt bị hủy diệt.
Như thế, cảnh tượng này giống với năm đó một cách khó tin, nhưng chỉ là không biết có cần chiến đấu khốc liệt như năm đó hay không.
Phía sau, đại quân của Thiên Ma lại nhào đến hướng tường thành của Nam Sở một lần nữa.
Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn hừ lạnh, lại động sát kiếm thêm lần nữa.
Hư Thiên Tuyệt Sát trận rung chuyển, quét ra từng vệt thần quang.
Thiên Ma bị nghiền thành từng mảnh nhỏ, nổ tung thành máu tươi, tan thành tro bụi.
Chúng như tre già măng mọc, chỉ lo tiến công, tu sĩ Đại Sở lại không phải chịu bất kỳ tổn thất gì, nguyên thạch bị thiêu đốt theo đơn vị từng núi từng núi.
“Đây là Đại Đế không hoàn chỉnh, nhưng lại khủng bố đến nhường này, nếu thật sự là Đại Đế thì sẽ đáng sợ cỡ nào nữa”.
Người của Thiên Huyền Môn đều run như cầy sấy, không dám nhìn thẳng.
Mặc dù ở ba trăm năm trước từng nhìn thấy Thiên Ma Đế, nhưng giờ phút này gặp lại, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy sự run rẩy phát ra từ sâu trong linh hồn.
“Chỉ mong Hoàng Giả và Thần Tướng có thể chém chết Thiên Ma Đế, chỉ mong Thiên Lão Địa Lão sẽ thành công hủy diệt cái ma linh chú ấn kia”.
Tất cả các Chuẩn Đế đều nhìn từ xa, trong đôi mắt họ lóe lên tia sầu lo.
Nếu Hoàng Giả, Thần Tướng mà bại, nếu bọn Diệp Thành không phá được ma linh chú ấn thì Chư Thiên môn rất có thể sẽ bị san bằng.
“Nếu Đại Sở vẫn còn có luân hồi thì tốt rồi”. Tu sĩ Thiên Đình, toàn bộ đều nắm chặt tay, đặc biệt là lớp tu sĩ người già.
Nếu điều kiện cho phép, bọn họ sẽ không chút do dự mà xung phong đi theo Diệp Thành, giống như quân viễn chinh năm đó của Đại Sở.
Nhưng, lúc này đã không phải là năm đó, bọn họ không còn được thực lực như thế nữa, chỉ có thể ở trên tường thành này, trơ mắt nhìn xem hắn liều chết xung phong.
Ở phương bắc, Diệp Thành lại trảm một tên ma tướng, mỗi một giọt máu tươi đều bị thiêu đốt, đổi lấy khí huyết càng bá đạo hơn.
Trong một cái chớp mắt này, chiến lực của hắn, cũng đã vượt lên trên Sở Huyên, thậm chí Thiên Lão, Địa Lão và Đan Tôn cũng đã yếu đi một phần.
“Mở đường cho hắn”. Thiên Lão Địa Lão hét lên, vọt đến trước mặt của Diệp Thành, huyết tế thọ nguyên, mở ra một con đường máu cho hắn.
Sở Huyên điều động Đế binh, lấy Đế uy để bình định chướng ngại cho Diệp Thành; Đan Tôn xông lên, một đường va chạm. Nhóm Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn cũng đã bạt mạng, công phạt như điên.
Trong nhóm người này của bọn họ, Diệp Thành chính là người mạnh nhất vào lúc này, mở đường cho hắn hủy đi ma linh chú ấn, chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Diệp Thành cũng không làm ai thất vọng, khí huyết ngập trời, bá đạo công phạt, một đường huy động Đế kiếm, giống như một vị chiến thần, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trận chiến còn đang diễn ra đầu khốc liệt, ở một bên Đại Sở, không gian bị một người dùng gậy chọc ra một lỗ thủng, một con khỉ màu vàng rực rỡ đạp một chân bước vào.
Người đó, không cần phải nói, đó chính là lão tổ Đấu Chiến Thánh Viên .
Lần theo trống trận chư thiên tìm đến nơi này, đáng tiếc là tốc độ không đủ nhanh, để cho bọn Cửu Đại Thần Tướng và Đông Hoa Thất Tử đến trước.
Chỉ trong một cái chớp mắt, bọn Quỳ Ngưu lão tổ cũng theo vào, còn xách theo Đế binh, Đế đạo pháp tắc, uy áp thiên địa.
“Cái này…”. Tuy là tâm cảnh của lão Chuẩn Đế rất bình tĩnh rồi nhưng trông thấy Thiên Ma che trời lấp đất này cũng không khỏi bị chấn kinh.
“Đại… Đại Đế?”. Lão tổ Bạch Hổ không khỏi kinh hô lên một tiếng, không thể tin được mà nhìn vào hư không. “Sao lại có bốn vị?”
“Cũng không có căn nguyên, là một đại Đế tàn khuyết, có một bản tôn và ba đạo phân thân”. Kỳ Lân lão tổ trầm ngâm một tiếng.
“Đại Đế này từ đâu ra, còn có số lượng ma binh này, cũng thật sự là nhiều quá rồi”. Quỳ Ngưu lão tổ khiếp sợ, nói
“Khó trách lại có người đánh động trống trận của chư thiên, với đội hình này cần phải huy động toàn bộ chiến lực của chư thiên”. Lão tổ Chu Tước nói.
“Đây rốt cuộc là chỗ nào thế?”. Mọi người đều hoang mang, không biết lai lịch của Đại Sở, lại càng không biết cục diện hôm nay là như thế nào
“Đừng nhìn nữa, đánh đi”. Một tiếng mắng to vang lên, là từ trên tường thành Nam Sở truyền xuống, là nhóm Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn đang hét lớn.
Đông đảo các vị lão tổ đều không nói gì, trực tiếp cầm lấy Đế binh xông lên.
Tuy bọn họ không biết cái thiên ma vong linh đó là vật gì, thế nhưng hơi thở Thiên Ma từ trên người nó khiến cho bọn họ vô cùng chán ghét, đó là một loại căm hận đến từ trong thâm tâm.
Chỉ dựa vào cảm giác này mà còn hỏi là gì, đánh chết là được.
Cực Đại Đế uy bá tuyệt, thành hàng từng hàng Thiên Ma đã bị tiêu diệt.
Thiên Địa ở Đại Sở chấn động, có vô số lỗ thủng hiện ra.
Rồi sao đó, từng bóng từng bóng người giống như thần quang báy vào, có người ngự kiến, có người đạp không, có người tọa kỵ linh thú, che trời lấp đất.
Chương 2375: Viện binh từ chư thiên
Có rất nhiều người đều ở cấp Chuẩn Đế, yếu nhất là cấp Thánh Vương, thậm chí bọn họ còn mang theo đội quân tu sĩ đến đây.
Phàm là thấy được hình ảnh to lớn đến như thế, nhất định sẽ bị sốc ngay lập tức.
Chuyện này thật khiến cho người ta không thể tin nổi, ở trên vùng đất này, vừa có cấp Đại Đế, lại còn có thêm vô số ma binh không thể đếm được số lượng.
“Giết”. Viện binh chư thiên không nói hai lời là đã nhanh chóng tham gia vào chiến đấu.
Không cần hỏi gì cả, bên nào không quan trọng, bắt được những tên Thiên Ma đen thui đó thì đánh là được, vừa nhìn thấy là biết ngay không phải cái thứ tốt lành gì rồi.
Trống trận của chư thiên vẫn chưa tắt đi, từng tiếng từng tiếng một lại càng hùng hồn hơn, tiếng trống ngân dài, đã vô thanh lan tràn đến biên hoang vũ trụ.
Càng lúc càng có nhiều nhiều cường giả của chư thiên đến tham chiến, nhân tu, ma tu, yêu tu đều có cả, như những dòng sông dài tụ lại thành một đại dương bao la.
Quan sát thiên địa, đó là hai mảnh hải dương, Thiên Ma đại quân đen nhánh như mực, đại quân chư thiên thì có sắc vàng kim, hình thành nên một cảnh tiên ma đối lập, tạo thành cảnh quay cuồng sóng to gió lớn, bên nào cũng muốn thôn tính tiêu diệt đối phương.
Đại chiến nổ ra, thanh thiên, đại địa, hư vô, trời cao, những nơi có thể nhìn thấy được đều là bóng người, đều có đại chiến nổ ra.
Chư thiên không ngừng thấm đẫm máu người, mọi người cũng lao lên hư không không ngừng, vừa mới khai chiến, đã giết đỏ cả mắt, không chết không ngưng.
Thiên Ma bị tiêu diệt từng lớp từng lớp từng lớp bị tiêu diệt, tu sĩ chư thiên cũng từng lớp từng lớp hóa thành tro bụi, vô cùng bi thảm.
Mạng người như cỏ rác, đây mới thật sự là đại chiến có một không hai.
Đừng nói là Thánh Vương, Đại Thánh, ngay cả Chuẩn Đế cũng khó mà lo cho bản thân mình, trong hỗn chiến, bị tiêu diệt thì thân thể cũng không lưu lại.
Nhưng Thiên Ma xâm lấn, lại làm cho chư thiên vạn vực phân tán ngưng tụ lại với nhau, đều tạm thời buông xuống ân oán của ngày xưa.
Ngoại lực thúc đẩy, nội loạn thành liên hợp, lực lượng của chư thiên, cũng cực kỳ đáng sợ, có rất nhiều đại tộc lánh đời đến đây để trợ chiến.
Máu tươi nhuộm đỏ trời xanh, đồng thời, cũng nhuộm đỏ cả đại địa.
Núi sông này ngày càng thêm hỗn loạn, ma sát và lôi đình cùng múa, tiên quang và dị tượng đan chéo nhau, càn khôn cũng vì trận chiến này mà đảo điên.
Dương như đã trở thành ngày tận thế, bóng tối trước kỷ nguyên mới, người với người, khí với khí, hoàn toàn đều khó thoát khỏi cảnh trời đến mênh mông cuồn cuộn này.
“Đánh, đánh đến chết”. Trên tường thành Nam Sở, tiếng la hét rung trời, cảnh giới của tu sĩ Đại Sở quá thấp không thể nào tham chiến, bọn họ mỗi người đều giơ cao chiến ký, hò hét cỗ vũ trợ uy cho viện quân.
Hơn ba trăm năm trước, tu sĩ Đại Sở bảo vệ cho chúng sinh của vạn vực.
Hơn ba trăm năm sau, đổi lại là chúng sinh vạn vực bảo hộ bọn họ.
Đây có lẽ là chú định nhân quả của vận mệnh, ai cũng không thể thoát được.
Ở Phương Bắc, Diệp Thành một chân đạp nát một ma tướng, một chưởng quét sạch một mảnh Thiên Ma, cường thế mà bước lên Bắc Chấn Thương Nguyên.
Mà không còn một ai lưu lại bên cạnh hắn, bọn Sở Huyên và Đan Tôn đều vì mở đường cho hắn mà lưu lại nửa đường để ngăn cản Thiên Ma.
Hiện giờ không ngừng có viện binh từ chư thiên, khiến cho áp lực trên Đại Sở cũng đã được giảm bớt.
Tiên nhãn của hắn như đuốc, trông thấy ma linh chú ấn từ phía xa xa.
Như một ngọn núi khổng lồ, treo ở phía bắc chư thiên, ma âm vang vọng, có năng lượng ma sát tuôn ra từ nó, từng sợi từng sợi như một ngọn núi nặng khổng lồ.
“Chính là ngươi”. Diệp Thành mắt lạnh nhìn bốn phía, súc địa thành thốn, một bước vượt qua trời xanh, đi thẳng đến ma linh chú ấn.
Khởi động Hỗn Độn dị tượng bảo hộ minh thân, chống lại sự công kích của Thiên Ma, một đường chém giết hung hãn, giết đến chỗ hư thiên kia.
Hiên Viên kiếm rung động, Đế đạo pháp tắc bay múa, Cực Đạo Đế uy nở rộ, đã chịu tác động của Diệp Thành, kích phát được lực lượng của Đế.
“Từ nơi nào đi ra thì trở về nơi đó”. Âm thanh của Diệp Thành vang rung trời, hai tay cầm kiếm, một kiếm bổ ra một tiên hà lộng lẫy.
Một kích này, là một kiếm đỉnh cao, dung hợp giữa Hỗn Độn đạo và những bí thuật mà hắn đã học tập suốt đời, một chém chém nứt ra trời cao hạo vũ.
Thế nhưng, một kiếm bá tuyệt như thế, thế mà lại không thể lay động được chú ấn kia.
Ngược lại, hắn lại bị chấn động đến bay ngược ra bên ngoài, thánh khu vỡ ra, từng sợi từng sợi máu phu ra, mỗi tia đều khiến người ta chói mắt.
Ngoài vạn trượng, hắn mới ổn định thân mình, dẫm sụp một mảnh hư thiên, một từ cũng chưa nói, đã ói ra máu, thần quang cũng bị mai một đi vài phần.
“Sao có thể?”. Đôi mắt vàng của hắn giăng đầy tơ máu, không thể tin được mà nhìn đến ma linh chú ấn kia.
Nó, không phải là chú ấn, mà bản thể của thứ này chính là một sinh vật sống, hơn nữa, còn là một thứ sinh vật vô cùng đáng sợ.
“Diệp Thành, bản Đế chờ người đã lâu”. Ma linh chú ấn cử động, ma sát và ma quang đan chéo với nhau, hình thái biến ảo.
Nó hóa thành bóng dáng một người, có Cực Đạo Đế uy lan tràn, có Đế đạo pháp tắc bay múa, còn có một mảnh ma thổ trải dài không thể nhìn được, còn có rất nhiều dị tượng đáng sợ đan chéo nhau, hủy diệt thiên địa
Hắn ta, không ngờ lại là một tên Thiên Ma Đế khác, giống như chúa tể của thế gian, quan sát chư thiên vạn vực khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi mới chính là Thiên Ma Đế thật sự”. Hai mắt của Diệp Thành đỏ ngầu, cơ thể lảo đảo, gân xanh nổi lên trên trán, không ngừng ho ra máu.
Hắn khám phá hư vọng, Cửu Đại Thần Tướng, Đại Sở Cửu Hoàng và Kiếm Thần, bọn họ đấu với Thiên Ma Đế đều là đạo thân.
Mà kẻ trước mặt này, mới thật sự chân chính là Thiên Ma Đế, cái gọi là ma linh chú ấn chính là Đế khu của Thiên Ma Đế.
“Thứ giun dế!”. Thiên Ma thật sự nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng nâng tay, một lóng tay điểm ra Đế quang, xẹt qua trời xanh, đâm thẳng đến chỗ Diệp Thành.
Diệp Thành đột nhiên giơ kiếm lên, đặt trước người hắn, tiến hành đón đỡ.
Đế quang có sức công phá khủng khiếp, không nghiêng không lệch chút nào mà đánh vào thân kiếm Hiên Viên, dù chưa phá vỡ Đế kiếm nhưng cũng khiến cho Diệp Thành bị đánh bay ra.
Hắn bay ngược ra, giống như một đường thần quang, xẹt qua Bắc Chấn thương nguyên, xẹt qua Trung Thông đại địa, xuyên qua Nam Yển đại trạch.