-
Chương 2366-2370
Chương 2366: Ma Quân đến trễ
Màn đêm vốn nên yên lặng lại bị hai tiếng ầm ầm phá vỡ.
Hai quả trứng đen chạm đất, không phân biệt trước sau, rơi xuống trung thông đại địa, chấn động đến rung chuyển Bát Hoang, khiến cho các phiến núi lớn phải sụp đổ.
Một luồng ma khí lan tràn bốn phía, nơi mà nó đi qua, hoa cỏ cây cối đều bị khô héo dưới tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Phạm vi trải dài gần vạn dặm, từng tấc từng tấc hóa thành đại địa đen nhánh.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Vô Nhai đạo nhân đang ở Trung Thông đại địa, một bước leo lên đỉnh núi nguy nga, sắc mặt tái nhợt.
“Là hơi thở của Thiên ma”. Cổ Tam Thông cũng lập tức xuất hiện.
“Thập Hoàng có lệnh, phàm là tu sĩ Đại Sở, lập tức rút khỏi Trung Thông đại địa”. Giọng nói mờ mịt vang lên, mang theo uy nghiêm của Đế.
Đó là lời của Diệp Thành, dùng Hiên Viên kiếm để làm trung gian, truyền lệnh cho tu sĩ đang ở Trung Thông đại địa, rút lui theo bốn hướng.
Hai tên Thiên Ma cấp Chuẩn Đế rơi xuống, chắc chắn sẽ có một cuộc đại chiến.
Chuẩn Đế quyết đấu Chuẩn Đế, động tĩnh sẽ vô cùng to lớn, nếu ở đây không cẩn thận, rất có thể ngộ thương tu sĩ Đại Sở.
Hoàng giả đã ra lệnh, không ai dám làm trái lời, tất cả đều mở đại trận vực môn, đi về phía đông tây nam bắc, rời đi càng nhanh càng tốt.
“Đừng cố cứng đối cứng, chỉ cần cầm cự thôi”. Diệp Thành như một thần mang, xẹt qua hư thiên, vẫn không quên dặn dò Sở Huyên một câu.
Sở Huyên nhẹ nhàng cúi đầu, cách cô ta bay lên cũng không hề yếu hơn Diệp Thành.
Một sợi tiên quang bay ra từ trong cơ thể của cô ta, Cực đạo Đế binh Ngọc Như Ý kia, hóa thành một thanh tiên kiếm màu xanh lơ.
Đế uy nở rộ, Đế đạo pháp tắc đan chéo, thêm vào cảnh giới của cô ta.
Ngay cả Diệp Thành cũng không đánh lại Sở Huyên, vậy cô ta cũng có thể đối đầu với Chuẩn Đế, cấp Chuẩn Đế bình thường cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Diệp Thành ở phía trước đã thay đổi hình dáng, một đầu tóc dài đen nhánh, từng sợi từng sợi hóa thành tóc vàng, giữa mày còn có thánh văn cổ xưa khắc ra, là thần văn dành riêng cho Thánh Thể.
Hoang Cổ thánh thể của hắn toả kim quang lóng lánh, giống như được đúc từ vàng, mỗi một giọt thánh huyết đều hòa với Đế đạo pháp tắc.
Hắn giống như một chiến thần, Sở Huyên nhìn mà mắt đẹp lấp lánh.
Trong một khắc này, bóng lưng vĩ ngạn của hắn vô cùng quen thuộc, so với bóng lưng mà cô ta thấy trong mộng giống nhau như đúc, hoàn toàn vừa vặn.
Là hắn, chính là hắn! Sở Huyên nở nụ cười nhạt hiếm có.
Trung Thông đại địa, tu sĩ Đại Sở rút lui, đã không còn ai ở đây nữa.
Hai tiếng răng rắc vang lên, hai quả trứng đen cùng nhau nổ tung ra.
Có hai tia ma quang xông thẳng lên trời, thẳng lên chín tầng mây, khiến cho trời cao bị chọc ra hai lỗ thủng lớn, sấm sét cuồn cuộn tàn sát bừa bãi.
Trong sương mù ma quỷ hỗn loạn, có hai bóng người mơ hồ cùng nhau đi ra.
Bọn họ mặc trên người áo giáp cổ xưa, âm u mà dày nặng.
Người bên trái tóc đỏ như máu. giữa mày khắc ấn ký giống mặt trời, đôi mắt đen bao trùm mọi thứ, nếu cẩn thận còn có thể thấy được trong mắt của hắn ta có ảo cảnh sao trời tiêu tan bên trong đó.
Người ở bên phải có mái tóc màu tím, ở giữa mày cũng có ấn ký, là hình mặt trăng, đôi mắt đỏ như máu đầy âm trầm, hung bạo khát máu, rất nhiều dị tượng hủy diệt, ở bên cạnh người này, đan chéo nhảy múa.
Bọn họ chính là Âm Dương Ma Quân dưới trướng của Thiên Ma Đế, cũng là thuộc hạ duy nhất còn sống của Thiên Ma Đế.
Hơn ba trăm năm trước cũng có hai quả trứng đen rơi xuống Đại Sở, một quả ở Nam Sở, một quả ở Bắc Sở.
Hai kẻ đó cũng là Ma Quân, là Hắc Chiến Ma Quân và Tử Dạ Ma Quân.
Hắc Chiến Ma Quân đáp xuống ở Nam Sở, chỉ xuất hiện được ba giây, lập tức bị bọn Diệp Thành và Long gia quần ẩu đến chết.
Mà Tử Dạ Ma Quân, so ra là sống lâu hơn Hắc Chiến Ma Quân được một khoảng thời gian, thế nhưng lại là đứa nhỏ xui xẻo, lúc trước bị Hồng Trần đuổi giết, sau đó bị Tử Huyên đuổi giết, dọc đường bị đánh chết, đến chết cũng không được yên ổn.
Âm Dương Ma Quân vốn nên rơi xuống cùng lúc với Hắc Chiến Ma Quân và Tử Dạ Ma Quân, nhưng trên đường lại có chút biến cố.
Đúng như lời nói của Đông Hoàng Thái Tâm, bọn họ đã đến sai thời điểm
Một lần bỏ lỡ kia đã là hơn ba trăm năm, thế cho nên đại chiến đã kết thúc hơn ba trăm năm, lúc này bọn họ mới rơi xuống Đại Sở.
Cũng may là bọn họ đến sai thời gian, nên bây giờ mới có thể tránh được một kiếp.
Bằng không, nếu thật sự rơi xuống lúc đó, bọn họ cũng đã bị tiêu diệt từ lâu.
Còn Thiên Ma Quân, Địa Ma Quân, Lôi Ma Quân, Phong Ma Quân, Viêm Ma Quân, Hắc Ám Ma Quân, Thị Huyết Ma Quân Và Cửu U Ma Quân, Thiên Nữ Ma Quân đều đã lần lượt táng thân hết ở Đại Sở.
Một vị Đại Đế, mười một Ma Quân, hơn chín ngàn vạn ma binh ma tướng đều bị tiêu diệt, táng thân ở dưới đất của Đại Sở.
Hiện tại, chỉ còn hai Ma Quân đến trễ này là… còn sống.
“Hơi thở này, thật mỹ diệu”. Âm Ma Quân âm hiểm cười, tham lam hít hà, vô cùng hưởng thụ, âm trầm mà đáng sợ.
“Đại Đế từng nói, chư thiên môn này có luân hồi áp chế tu vi, tại sao ta lại không cảm thấy được chút nào”. Dương Ma Quân sâu kín nói một tiếng.
“Không đúng”. Âm Ma Quân vẫn còn đang thích ý ngửi kia, nhăn máu nói. “Dưới vùng đất này, có hơi thở của Thiên Ma Đế”.
“Còn có rất nhiều Ma Quân ma tướng, thế nhưng… thế nhưng mệnh luân của bọn họ đều đã bị phá hủy”. Dương Ma Quân chợt biến sắc, biểu cảm khó có thể tin được.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao toàn quân lại bị diệt”.
“Ngay cả Thiên Ma Đại Đế cũng táng thân, sao… sao lại có thể như thế”.
“Chúng ta… đã đến chậm?”. Hai Ma Quân liếc nhìn nhau.
“Hoan nghênh đến Đại Sở”. Khi hai người đang nói chuyện, một giọng nói to lớn chậm rãi vang lên, uy nghiêm, cô quạnh mà lạnh băng.
Lời nói chưa dứt, Diệp Thành đạp thiên hiện ra, tay là Hiên Viên Kiếm, sát khí cùng nhau nhảy múa, đạo tắc và Đế uy nổ vang.
Mảnh thiên địa này, cũng bị nghiền ong ong, không gian hư vô sụp đổ.
“Hoang Cổ thánh thể, Hiên Viên kiếm!”. Dương Ma Quân híp hai mắt lại, nhìn thẳng vào Diệp Thành, nhận ra huyết mạch của Diệp Thành, hình như cũng nhận ra được hắn đang cầm cái gì… là Đế binh Hiên Viên kiếm.
“Còn có”. Âm Ma Quân hừ lạnh, nhìn về một bên khác.
Ở nơi đó, Sở Huyên Nhi đã nhanh chóng đến, cũng cầm một thanh tiên kiếm, là Đế kiếm mà Đế khí Ngọc Như Ý hóa thành, vô cùng bá đạo.
Vẻ đẹp tuyệt thế của cô ta giống như một nữ vương cái thế.
“Thái Thượng Tiên Thể, Hàng Thiên Ngọc Như Ý”. Lúc này đây, đổi thành Âm Ma Quân híp mắt lại, thực hiển nhiên, hắn ta nhận ra huyết mạch của Sở Huyên, cũng nhận ra món Đế binh kia.
“Chân cẳng hai vị có vẻ không được tốt cho lắm, đại chiến đã kết thúc hơn ba trăm năm, lúc này hai người mới đến”. Diệp Thành bình đạm nói.
“Hơn ba trăm năm?”. Cơ thể hai Ma Quân nhất thời run lên.
“Sớm hay muộn, hoàn toàn không quan trọng”. Diệp Thành nhàn nhạt lên tiếng. “Chết sớm, chết muộn thì, đều là chết, hoàn toàn không khác nhau”.
“Ngông cuồng”. Âm Ma Quân giận dữ, từ trên trời lao đến.
Thân thể của hắn ta chấn động, tay cầm Âm Dương Trích Tinh Nguyệt, chân đạp càn khôn, diễn hoá thần thông, một tấm màn che trời màu đen đột nhiên xuất hiện.
Đó là một bí pháp nghịch thiên, che trời rợp đất giống như một cái động tối đen, cả không gian đen nhánh giống như có thể nuốt chửng tiêu diệt hết thảy sinh linh ở thế gian
Diệp Thành hừ lạnh, xách theo Hiên Viên Đế kiếm, nghịch thiên mà lên, huy kiếm chém ra một tiên hà, uy lực của nó bẻ gãy nghiền nát.
Tấm màn đen che trời, tức thì bị chém đứt, lại hiện ra sao trời.
Trong lúc quyết đấu đỉnh điểm, Âm Ma Quân rên rỉ, khóe miệng Diệp Thành chảy máu.
Âm Ma Quân không phải Chuẩn Đế bình thường, mạnh hơn dự đoán trước của Diệp Thành.
Ai có thể như Diệp Thành, đối đầu với Chuẩn Đế nhưng rốt cuộc hắn không phải là Chuẩn Đế, chỉ mượn Đế uy của Hiên Viên kiếm, rất khó có thể thắng Âm Ma Quân.
“Đánh giá thấp ngươi rồi”. Âm Ma Quân hừ lạnh, lại diễn thần thông, sát sinh đại thuật dung nhập vào trong tay, lăng thiên bao phủ dưới lòng bàn tay.
Diệp Thành cường thế, huy kiếm lập tức làm, không hề có chút yếu thế nào.
“Sao có thể!”. Âm Ma Quân ra tay, lòng lại khiếp sợ.
Nhưng cái hắn ta khiếp sợ không phải chiến lực của Diệp Thành, mà là mỗi cử chỉ của Diệp Thành đều lộ ra một cổ sát khí của Đế.
Thân là Ma Quân, hắn ta vô cùng hiểu rõ, đó là hơi thở của Thiên Ma Đế, chỉ có giết Thiên Ma Đế… mới có thể có được.
“Hắn diệt Thiên Ma Đế, không có khả năng! Chuyện này không thể nào là thật”. Âm Ma Quân trợn hai mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tin được.
Hắn là Thiên Cảnh, tuy là Hoang Cổ Thánh Thể, dù có Hiên Viên kiếm trợ uy, cũng tuyệt đối không thể ngăn được một đòn có chứa Đế uy.
Nhưng rõ ràng, Đế chi sát khi Thiên Ma Đế ở trong thân thể của hắn.
Hắn không dám tưởng tượng, một tên Thiên Cảnh đã dùng thủ đoạn nào mà giết được Thiên Ma chí cao vô thượng Đại Đế của Thiên Ma Vực hắn ta.
Âm Ma Quân hết sức hoảng sợ, Diệp Thành như quỷ giết đến, không nói hai lời, dùng kiếm chém xuống.
Âm Ma Quân trong nhất thời đẫm máu, lăn qua lăn lại, ma huyết văng khắp nơi, từng giọt chói mắt, suýt chút bị một kiếm của Diệp Thành chém chết.
“Ta không tin”. Âm Ma Quân bạo nộ, máu tươi tràn ra, chảy ngược dung nhập vào thân thể, vết thương trong nháy mắt đã biến mất, lên trời tái chiến,
“Tin hay không, không quan trọng”. Diệp Thành lạnh lùng nói một tiếng, thổi quét sát khí ngập trời, khí thế uy chấn Bát Hoang Tứ Hải.
Hai người đấu trong hư vô, chỉ thấy trời cao vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Bên kia, Dương Ma Quân đã nhào đến phía Sở Huyên, ra tay thi triển bí thuật, có băng niết dị tượng hiện ta, hủy diệt thiên địa.
Sở Huyên cũng không phải là kẻ ăn chay, có Đế binh trợ uy, cường thế giết lui Dương Ma Quân, chiếm được chút ưu thế.
Chương 2367: Triệu hồi
Trận chiến nổ ra, tiếng ầm ầm vang vọng chấn động cả vòm trời và mặt đất.
Diệp Thành và Sở Huyên, Âm Ma Quân và Dương Ma Quân, hai đấu hai đánh cho trời sụp đất nứt, hừng hực khí thế.
Vòm trời kia hoàn toàn hỗn loạn, ngôi sao vỡ vụn, mặt trời sụp đổ, ngày đêm đảo lộn, cảnh tượng... như tận thế.
"Quả thật là Thiên Ma!", Vô Nhai đã lui vào Đông Lăng Cổ Uyên, mở màn nước huyễn thiên quan sát trận chiến khủng bố kia.
"Cấp Ma Quân!", Chung Ly ở Tây Lăng U Cốc phía xa cũng vẻ mặt hết sức khó coi, kiếm trong tay không kiềm được ngân vang.
"Trận kiếp nạn có một không hai ở hơn ba trăm năm trước lại sắp tiếp diễn ư?", tại Nam Yển Đại Trạch, Ngưu Thập Tam và Ngô Tam Pháo lẩm bẩm.
"Món nợ máu khổng lồ", trên Bắc Chấn Thương Nguyên cũng có màn nước, Hạo Thiên Huyền Chấn đứng sừng sững trên đỉnh núi, con ngươi tràn ngập tơ máu.
"Sao chỉ có Diệp Thành và Sở Huyên, chín Hoàng của Đại Sở ta đâu?"
"Còn cả Kiếm Thần, Côn Luân thần nữ và Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn đâu?"
"Đừng gấp, nếu họ đến thì hai gã kia chắc chắn sẽ chết."
Dưới bầu trời vang lên vô số tiếng bàn tán ào ạt như thủy triều, bất kể là Nam Sở hay Bắc Sở thì đều nhìn chằm chằm vào Trung Thông Đại Địa bằng con ngươi rực lửa.
Dưới sự chú ý của khắp nơi, bốn người đang đánh nhau lần lượt hạ xuống đất.
Diệp Thành và Sở Huyên đứng chung một chỗ, vạt áo nhuốm máu.
Đối diện là Âm Dương Ma Quân và cũng chẳng khá hơn là bao, tóc tai bù xù, cơ thể đẫm máu trông quả thật hết sức chật vật.
"Không ngoan ngoãn ở trong Thiên Ma Vực đi, cứ muốn đến Chư Thiên ta, cho rằng Đại Sở ta không có ai hả?", Diệp Thành lạnh lùng nói.
"Loài người thấp kém mà cũng xứng nhắc đến Thiên Ma Đại Vực sao?", Dương Ma Quân cười gằn, răng nanh trắng bóc lóe lên vẻ sắc lạnh.
"Có lẽ có một chuyện hai vị còn không biết", Diệp Thành mạnh mẽ vặn vặn cổ: "Tính tình người dân Đại Sở ta cũng không hiền lành gì, con người dũng mãnh, đã tới đây thì đừng có mà giả vờ thanh cao".
"Chán sống hả!", Âm Ma Quân nổi giận, xông thẳng về phía Diệp Thành, lòng bàn tay xuất hiện sát chiêu định nghiền nát hắn.
Song, gã vừa mới xông vào mảnh hư không nơi Diệp Thành đứng, còn chưa kịp ra tay thì bỗng thấy một bàn tay màu vàng hiện ra ngưng tụ thành một Đại Suất Bi Thủ.
Chát... một tiếng tát chói tai vang lên, Âm Ma Quân trực tiếp bay ngược ra sau lộn mười mấy vòng trên không mới dừng lại được.
Lại ngó người ra tay, người mặc áo giáp Hoàng kim, dáng người cao to, tóc đen dài bay múa theo gió, uy áp Chuẩn Đế bá đạo chấn động bốn phương, khí nuốt bát hoang. Kia chẳng phải là Chiến Vương sao?
Cùng lúc đó, còn có tám Hoàng khác của Đại Sở cũng lần lượt xuất hiện.
Đông Hoàng Thái Tâm, Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên và Đan Tôn cũng đến.
Cẩn thận đếm thì số Chuẩn Đế đến đây cũng hơn 20 người.
Âm Dương Ma Quân hoảng sợ, tụ lại một chỗ rồi không khỏi lùi về phía. Đám Chuẩn Đế kia cũng chẳng phải hạng xoàng.
Hai chọi hai mươi, kết quả khỏi nghĩ cũng biết sẽ bị đánh hội đồng rồi.
"Hai vị Ma Quân kiêu ngạo ghê nhỉ!", Đông Hoàng Thái Tâm lạnh lùng cười hỏi: "Thích Chư Thiên Môn chúng ta như vậy thật à?"
Âm Dương Ma Quân không đáp, mặt mày ngưng trọng, vẫn không ngừng lùi ra sau.
"Trận chiến vào hơn ba trăm năm trước, chúng ta chưa kịp ra mặt, hôm nay chắc chắn sẽ không bỏ sót", lời nói của Viêm Hoàng chấn động khung trời.
Một câu, chín Hoàng dàn thành một hàng đồng loạt bước lên trước.
Trận chiến kháng ma khi xưa, tu sĩ Đại Sở... gần như chết sạch. Là Hoàng giả Đại Sở mà không thể kề vai chiến đấu thì quả thật vô cùng tiếc nuối, nên sao hôm nay có thể bỏ lỡ được.
"Đi!", Âm Dương Ma Quân khẽ gằn, xoay người bỏ chạy, với đội hình đó không đi mới bị ngu, chờ bị ngược hả?
"Ở lại", Sở Hoàng nhàn nhạt nói, giơ kiếm bổ nát đất trời.
Âm Dương Ma Quân bị chặn đường, lại bị ép trở về.
Chín Hoàng không nói câu nào, nhấc chân xông đến, vừa ra tay đã sử dụng thần thông cái thế, đất trời thoáng chốc cũng phai màu.
Âm Dương Ma Quân gào thét, sát khí ngùn ngùn ra sức chống đỡ.
Song, sự giãy giụa của họ lại chẳng làm nên trò trống gì.
Mỗi một vị Hoàng giả Đại Sở đều không phải Chuẩn Đế bình thường.
Một chọi một Ma Quân cũng chưa chắc là đối thủ của họ, càng đừng nói chín người cùng lên. Chín đánh hai, hoàn toàn áp đảo.
Tiếng ầm ầm lại vang lên, sấm sét càn quét khắp nơi, đất trời cũng rung chuyển.
Âm Dương Ma Quân quả thật hết sức thê thảm, cơ thể không ngừng nổ tung.
Từ lúc chín Hoàng bắt đầu đánh, hai người đều bị đánh không ngóc đầu lên nổi, đôi khi chống trả cũng bị đòn tấn công của chín Hoàng áp đảo.
Hơn hai mươi Chuẩn Đế đến thì có nửa là đang xem cuộc chiến, bởi vì không cần thiết tiến lên, chỉ chín Hoàng Đại Sở thôi đã quá đủ rồi.
"Tốt, thật khí phách!", xung quanh Đại Sở đều vang lên tiếng hò hét.
Có màn nước ảo ảnh nên mọi nơi đều có thể nhìn thấy được trận chiến ở nơi này. Chín Hoàng đè hai Ma Quân ra đánh, sao có thể không phấn khích cho được?
Con người Đại Sở ta rất anh dũng, cũng không phải dễ bắt nạt.
Đại Đế nhà người đều bị tiêu diệt, hai tên Ma Quân mà đòi đến lên mặt, cho rằng Chư Thiên Môn của Đại Sở ta là ăn chay chắc?
"Đây là chín vị Hoàng Giả của Đại Sở ta đó, ngầu không", Diệp Thành vừa nói vừa thuận tay ôm lấy vòng eo của Sở Huyên, còn không quên nhéo một cái.
Sở Huyên không nói gì, vung tay tát một cái trực tiếp đẩy ra.
Trên đường du lịch, sao cô ta có thể không biết Diệp Thành đang toan tính cái gì? Cứ muốn dùng cây gậy của hắn chọc vào bông hoa của cô ta thôi.
"Ta cũng là Hoảng Giả, Hoàng Giả thứ mười", Diệp Thành lại như người không có chuyện gì xảy ra, nói xong lại vươn tay ôm lấy người ta.
Sở Huyên vẫn không nói lời nào đẩy tay Diệp Thành ra tiếp.
"Nàng là vợ của Hoàng Giả thứ mười, lúc nào rảnh hai ta làm luôn chuyện ấy đi", Diệp Thành vẫn lải nhải, hai tay còn sờ mó lung tung.
"Phụ nữ mà! Phải nghe lời, tính tình cũng không thể nóng nảy như vậy được".
"Sau này ta sẽ đóng một cái giường bằng sắt, cái loại mà cực kỳ rắn chắc ấy".
"Tên của con, ta cũng nghĩ ra rồi, đảm bảo khí phách".
Thằng nhãi này chính là một tên lảm nhảm, miệng không bao giờ ngừng được, nói liên miên không dứt, câu này tiếp câu kia mà chẳng thấy khô mồm.
Hơn nữa, cứ nói một câu là tay lại phối hợp làm cái gì đó như xoa nắn tay Sở Huyên nè! Ôm eo Sở Huyên nè!
"Rảnh cũng là rảnh, hay ta đánh hắn một trận nhỉ!", cách đó không xa, Địa Lão vuốt râu nói với giọng đầy ẩn ý.
"Lão phu cảm thấy được đó", Thiên Lão cũng vẻ mặt thấm thía nói.
"Kết thúc rồi!", trong lúc hai người đang tính toán thì Đan Tôn nói.
Cả hai nghe vậy quay đầu lại ngẩng đầu nhìn hư không đằng xa.
Trên trời cao có hai bóng người đẫm máu trực tiếp rớt xuống.
Đó là Âm Ma Quân và Dương Ma Quân, ánh sáng trên người đã lụi tắt, xương cốt thò cả ra ngoài, trắng hếu cực kỳ đáng sợ, trông không ra hình người.
Mặt đất gặp tai ương, bị cơ thể của hai người nện nứt toạc.
Chín Hoàng cũng hạ xuống, Sở Hoàng ở phía trên, bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều đứng hai Hoàng chặn đứng vùng trời của hai Ma Quân.
"Được, được lắm!", hai Ma Quân đứng lên, thất tha thất thểu, ánh mắt lại khát máu, nở nụ cười dữ tợn, mặt mày vặn vẹo.
"Kẻ xâm phạm Đại Sở, dù xa cũng chắc chắn phải chết", Sở Hoàng nhàn nhạt nói, giơ kiếm bổ xuống, âm thanh như sấm sét vọng lại từ ngàn xưa.
"Loài người thấp kém!", Âm Dương Ma Quân lại cười, cong môi lộ ra một nụ cười gian xảo, trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Thoáng chốc, giữa trán họ đã có một đồ án cổ xưa lan rộng ra khắp người. Nó giống như một mạch máu và kinh mạch hẹp dài, song cũng có thể cảm nhận được bên trên bao phủ một sức mạnh hủy diệt.
Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể họ lập tức nổ tung, không phải là do Sở Hoàng chém mà giống như tự bạo.
Một tầng gợn sóng quỷ dị làn rộng ra xung quanh với sức mạnh khủng bố.
Chúng Chuẩn Đế thi triển thần quang bảo vệ ngăn cản làn sóng tự bạo kia.
Mà Diệp Thành lại bước lên trước, chắn trước mặt Sở Huyên như một tấm khiên đỡ lấy dư chấn của vụ nổ tự bạo kia thay cho nàng.
Sở Huyên khẽ cười, bóng lưng của hắn đẹp y như trong mơ vậy, khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn, không sợ bất cứ gian truân nào trên thế gian.
"Xong rồi!", Địa Lão duỗi lưng: "Ai về nhà nấy đi".
Chỉ là, chẳng có ai đáp lại và để ý đến ông ta.
Hai mươi vị Chuẩn Đế kể cả Diệp Thành và Sở Huyên đều đứng im như tượng, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào khu vực kia.
Nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào những giọt máu tươi rải rác của Ma Quân.
Mỗi một giọt ma huyết đều đang mấp máy rồi hóa thành từng ký hiệu nhỏ rơi xuống không trung và dung hợp vào đất trời.
Địa Lão cũng phát hiện manh mối, cảnh tượng kia trông có chút quỷ dị.
"Ngô lấy máu mình đánh thức ma linh! Xin mời binh lính Thiên Ma, xin mời quân vương Thiên Ma, xin mời Đại Đế Thiên Ma... xuất hiện lại trên thế gian này".
Bỗng dưng vang lên một tiếng gầm thét vang vọng đất trời.
Đó là tiếng rít gào của Âm Dương Ma Quân, không biết nó phát ra từ đâu, chỉ biết toàn bộ Đại Sở đều bị bao phủ bởi âm thanh ấy.
Chương 2368: Thiên Ma hiến tế
Núi non Đại Sở rung chuyển bởi tiếng gào thét này.
Đất trời bỗng chốc u ám, tiếng gào thét vang lên tựa như phát ra từ địa ngục âm u, đầy ma tính khiến người ta không thể kháng cự.
Những linh hồn ma quỷ bỗng nhiên hiện rõ, tàn sát bừa bãi giữa đất trời.
“Sao lại như vậy?”, Địa Lão nhíu mày, hai mắt nheo lại nhìn lên bầu trời: “Ở đâu ra mà nhiều sát khí Thiên Ma như vậy chứ”.
Không chỉ có mỗi ông ta nghi hoặc, mà chín Hoàng, Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên và các Chuẩn Đế khác cũng không biết xảy ra chuyện gì.
“Các vị tiền bối, không ổn rồi!”. Vẻ mặt Diệp Thành nặng nề, Tiên Luân Nhãn mở ra, thần mâu sáng như đuốc nhìn chằm chằm một phía.
Mọi người nghe vậy cũng nhìn theo tầm mắt hắn sang bên đó.
Ở đó, những linh hồn ma quỷ đan xen lẫn nhau, tạo thành một Thiên Ma, thân mặc áo giáp, tay cầm chiến mâu, mái tóc đỏ như máu tung bay.
Sau đó, lại là người thứ hai, thứ ba, thứ tư xuất hiện…
Ma sát khí lượn lờ, tạo ra từng Thiên Ma, cứ một mét có một người đứng, xếp thành một đội ngũ hình vuông.
Tốc độ rất nhanh, số lượng nhiều khiến người ta không khỏi hoảng sợ.
Nhìn xuống đất trời, từng Thiên Ma xuất hiện, cả một vùng âm u tựa như một tấm thảm đen tuyền che phủ khắp tứ hải bát hoang.
Ma Tôn nào cũng đều mặt giáp, tay cầm chiến mâu.
Nhớ lại ký ức xa xưa, đôi mắt bọn họ đang mơ hồ bỗng chốc đã tỉnh táo, bạo ngược đầy sát khí, nụ cười u ám đáng sợ.
“Là Thiên Ma Đại Quân đã bị tiêu diệt hơn ba trăm năm trước”. Vẻ mặt Diệp Thành khó coi, chỉ vào một Thiên Ma phía xa: “Ma tướng kia, là ta giết, ký ức vẫn còn như mới”.
“Thiên Ma Đại Quân, lại xuất hiện ở nhân gian?”, Thiên Lão run sợ.
“Có lẽ là Âm Dương Ma Quân hiến tế, dùng bí pháp Thông Thiên, kêu gọi linh hồn đã chết, bí thuật Thiên Ma cực kỳ ngang tàng”. Chín Hoàng trầm ngâm, vẻ mặt cũng rất khó coi.
“Phục Nhai, đánh trống trận”. Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng.
“Tu sĩ Đại Sở, lui về Nam Sở!”. Diệp Thành cũng hô lên.
Vừa truyền lệnh, Phục Nhai ở dưới Thiên Huyền Môn đạp một bước lên trời, đứng trên không, chắp hai tay, nhanh chóng tại ấn quyết.
Trên bầu trời Thiên Huyền Môn bỗng xuất hiện trống trận, tựa như ngọn núi khổng lồ, dày đặc nặng nề, khắc đầy thần văn.
Chuẩn Đế Phục Nhai, dùng tu vi biến thành dùi trống, tự mình gõ trống.
Tiếng trống vang lên, như đến từ một nơi xa xôi, hùng hồn vang dội, đầy vẻ tang thương cổ xưa, vang vọng khắp Đại Sở, chư thiên.
Đồng thời, từ Đông Lăng Cổ Uyên, Tây Lăng U Cốc, Nam Yến Đại Trạch, Bắc Chấn Thương Nguyên, đều có cột sáng phóng lên trời.
Đó là truyền tống vực môn hư thiên, do đích thân Thiên Huyền Môn sắp xếp.
Trận huyết chiến ba trăm năm trước, Đại Sở chết trận rất nhiều người, khiến Thiên Huyền Môn có một bài học to lớn, vì vậy sau trận đại chiến, các vực môn được xây dựng ở khắp nơi trên Đại Sở để tiện việc di chuyển.
Loại vực môn này không chỉ có ở giới tu sĩ, mà giới phàm nhân cũng có.
Một khi vực môn được mở ra, chỉ cần là sinh linh thì đều sẽ bị kéo vào.
Hôm này không giống như năm đó, năm đó Đại Sở có luân hồi khống chế, Đại Sở Chuẩn Thiên Cảnh cũng có thể chống chọi với Thiên Ma Vực Chuẩn Đế.
Nhưng hôm nay, Đại Sở không còn cảnh giới khống chế, Chuẩn Thiên chỉ là Chuẩn Thiên, Chuẩn Đế chính là Chuẩn Đế, không thể chiến đấu vượt cấp được nữa.
Tu sĩ Đại Sở buộc phải rút, với tu vi và sức chiến đấu còn nông cạn lúc này của họ, chắc chắn khó mà chống đỡ được tấn công của Thiên Ma Đại Quân.
Còn Nam Sở, chính là nơi lánh nạn tốt nhất, có Thiên Huyền Môn tọa trấn, lại có tường thanh bắc ngang qua ba trăm dặm Đông Tây.
Đó là một kết giới, cũng là một bức màn chắn, trường thành đẫm máu mà ba trăm năm trước đã xây dựng cho Đại Sở cho chư thiên.
Vực môn rung chuyển dữ dội, mở rộng vô tận, tất cả sinh linh ở Bắc Sở, cho dù là tu sĩ hay người phàm cũng đều biến mất.
Chín Hoàng Đại Sở đã lao vào Thiên Ma Quân, đại khai sát giới.
Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên, Đông Hoàng Thái Tâm, Thiên địa nhị lão, Phàm Tôn cũng đều lao về bốn phía, nhân lúc Thiên Ma Đại Quân vẫn chưa ổn định gót chân thì mở rộng thế tấn công.
“Quay về Hằng Nhạc chờ ta”. Diệp Thành dịu dàng cười nói với Sở Huyên.
“Không”. Lần đầu tiên, Sở Huyên đã lên tiếng nói chuyện, theo bản năng vươn tay nắm lấy góc áo Diệp Thành.
Cảnh tượng này hệt như năm đó, khi quân viễn chinh Đại Sở rời khỏi Nam Sở, Sở Linh âm thầm đi theo cũng nắm lấy hắn như vậy.
Diệp Thành ngây người rồi khẽ cười, một bước lên trời.
Sở Huyên cười nhạt, bám chặt theo, sánh vai cùng Diệp Thành.
Có lẽ máu tươi của hai người quá thuần khiết, đã khiến Thiên Ma kéo đến, khẽ liếm đầu lưỡi đỏ tươi.
Hai người lập tức bị bao phủ, Thiên Ma như đại dương bao la, gương mặt hung tàn, hung bạo khát máu, u ám đáng sợ.
Diệp Thành và Sở Huyên hợp lực, tiêu diệt Thiên Ma khắp bầu trời.
Trong Thiên Ma Quân, hai người tựa như hai ngôi sao, sáng rực nổi bật.
Hiên Viên Kiếm và Giáng Thiên Ngọc Như Ý cùng với sức mạnh cấp Đế, cộng thêm sức chiến đấu của hai người, không ai cản nổi hay coi thường được họ.
Chỉ là, Thiên Ma hiện tại, ai ai cũng điên cuồng, một đám ngã xuống, một đám xông lên, tre già măng mộc, tựa như con rỗi vậy, chỉ biết lao lên chém giết, không hề sợ hãi.
“Đều là vong linh, không có đỉnh cao”. Diệp Thành nheo mắt, Tiên Luân Nhãn tự mình biến đổi, tìm kiếm một vài manh mối.
Thiên Ma Đại Quân lại xuất hiện ở nhân gian, đã không còn là Thiên Ma Đại Quân năm đó nữa, chúng đều là người chết, không có căn nguyên.
Cũng chính vì như vậy, Thiên Ma binh tướng mới không có sức chiến đấu đỉnh cao, tuy số lượng không giảm, nhưng thực lực yếu hơn năm đó không ít.
“Chỉ có ma binh ma tướng, không có đám Thiên Ma Quân và Đại Đế sao?”, Diệp Thành vừa chém giữa vừa nhìn khắp chư thiên.
Chém giết một mạch, đập vào mắt đều là ma binh ma tướng, chứ chưa từng thấy cấp Ma Quân, chứ đừng nói đến Thiên Ma Đại Đế vô thượng.
Hắn không chắc chắn, không thể đảm bảo Thiên Ma Đại Đế sẽ xuất hiện ở nhân gian hay không, nhưng nếu một khi hắn ta quay lại thì tuy không ở trạng thái đỉnh cao, có lẽ cũng có thể lật đổ được cả chư thiên.
Đáng tiếc, Đại Sở đã không còn luân hồi, hắn cũng không phải là Đại Thành Thánh Thế, vạn vực chư thiên này, ai có thể ngăn cản được tấn công của bậc đế vương.
Tính sai, tính sai nặng nề, ai ngờ được, hai ma quân âm dương lại có thể thông thạo bí pháp kinh khủng hơn cả tiên thuật Đế Đạo.
Cách thức triệu hồi này đã lật đổ pháp tắc, Đế Đạo Thông Minh không thể được, cấp bậc của nó cao đến vĩnh hằng.
“Giết!”. Trong lúc Diệp Thành trầm ngâm thì một ma tướng khua chiến mâu tiến đến, ma khu ti lớn, vẻ mặt hung tợn, ma sát khí ngập trời, tóc đỏ tung bay.
Diệp Thành hừ lạnh, chân đạp vào thần hải hoàng kim, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao rộng, cầm Hiên Viên Kiếm lao thẳng về phía ma tướng kia.
Hắn nhận ra ma tướng kia, nó khắc sâu vào trong cả xương cốt.
Năm đó, Cơ Tuyết Băng đã bị ma tướng này đâm xuyên, cuối cùng mất sức ngã xuống trước đại điện Đan Thành.
Cơ Tuyết Băng vì bảo vệ hắn mà chết, hắn nợ cô một mạng.
Bây giờ, cô không còn ở Đại Sở, vậy thì sẽ do hắn giết ma tưởng kia, trải qua ba trăm năm, cũng xem như báo thù cho cô.
Hai người khai chiến, động tĩnh rất lớn, cả một khu ma binh bị tiêu diệt.
Ma tướng rất mạnh nhưng không phải đỉnh cao, không phải đối thủ của Diệp Thành, từ khi bắt đầu đã bị Diệp Thanh đè ép.
Ở bên kia, Sở Huyên cũng chống chọi với một ma tướng, vững vàng chiếm thế thượng phong, giao chiến chưa đến mười lợt đã giết chết ma tướng kia.
Lại nhìn sang chín Hoàng Đại Sở, Kiếm Thần, Đan Tôn, Thiên Địa nhị lão và Đông Hoàng Thái Tâm, cũng đang chống chọi mãnh liệt.
Đất trời rền vang, càn khôn điên đảo, Thiên Ma Quân che phủ khắp thiên hạ.
Các vị Chuẩn Đế tung hoành khắp Cửu Tiêu, tuy số lượng Thiên Ma nhiều nhưng không ai có thể ngăn cản được bước chân bọn họ, cả một khu vực tan thành mây khói.
Bắc Sở náo nhiệt, Nam Sở cũng không nhàn rỗi, Thiên Huyền Môn Chuẩn Đế đã đến tường thành Nam Sở, thêm kết giới và pháp trận.
Đại quân Thiên Huyền Môn cũng xếp thành hàng trên tường thành, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Nam Sở, đợi quân cứu viện của vạn vực chư thiên.
“Con mẹ nó đúng là cảm động mà!”, Cổ Tam Thông đứng trên tường thành, nhìn về phía Bắc, dường như đang nhớ lại trận chiến ba trăm năm trước.
“Đại Sở, không sợ trận chiến nào cả”. Tiêu Phong trầm giọng nói.
“Thật sự cho rằng Đại Sở bọn ta dễ ức hiếp sao”. Tạ Vân, Tư Đồ Nam cũng xông lên, mặc thêm áo giáp.
Cùng tiến lên còn có cả điện chủ các điện Thiên Đình, thủ lĩnh các bộ, hậu duệ hoàng gia, bậc đế vương các thời đại đều có mặt.
Dưới tường thành, tu sĩ Đại Sở đã xếp thành một đội, chiến kỳ Đại Sở tung bay, nam mặc giáp, nữ mặc chiến y.
Ba trăm năm sau, tuy bọn họ thực lực không đông, nhưng không ai lùi bước, đã chuẩn bị dùng xương máu để bảo vệ vùng đất này.
Đại quân của Thiên Ma vẫn như trước, nhưng lần này, Thiên Đình sẽ không chiến đấu đơn độc, Đại Sở cũng sẽ còn không một thân một mình.
Bọn họ có chín Hoàng Đại Sở, có chư thiên Kiếm Thần, có Đan Tôn, có Thiên Huyền Môn, sau lưng bọn họ… Còn có vạn vực chư thiên.
Chương 2369: Trống nổi
Tiếng trống trận mạnh mẽ dồn dập khí thế vang vọng Chư Thiên.
Hễ ai nghe thấy đều ngửa đầu lên, linh hồn không ngừng chấn động như nhận được lời kêu gọi nào đó đến từ ngàn xưa.
"Tiếng trống từ đâu thế", vô số người vẻ mặt mê mang, tâm thần cũng bị lôi cuốn, máu trong người không kiềm được sôi lên sùng sục.
"Có Cực Đạo Đế Uy, lẽ nào là một kiện Cực Đạo Đế Binh?"
"Truyền đến từ bờ bên kia tinh không, càng như là biên hoang vũ trụ".
"Tiếng trống kia quỷ dị ghê, trong người không nén nổi sục sôi máu nóng luôn", có người kinh ngạc không hiểu ra sao.
Vô số tiếng bàn tán vang lên, rất nhiều người ngửa đầu vẻ mặt mờ mịt nhìn không trung, không biết tiếng trống kia có nghĩa là gì.
Nam Vực Huyền Hoang, Đấu Chiến Thánh Viên Lão Tổ, Quỳ Ngưu Lão Tổ lần lượt xuất hiện trên không rồi nhìn không xa xôi mở mịt kia.
"Trống trận Chư Thiên?", hai lão tổ nhìn nhau.
"Trống trận Chư Thiên gì?", Thánh Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng cũng bước lên không, vẻ mặt tò mò nhìn hai lão tổ.
"Trống trận Chư Thiên được làm từ đạo cốt của Bàn Cổ Đại Đế đã truyền thừa trên đời từ rất lâu", Quỳ Ngưu Lão Tổ chậm rãi giải thích.
"Chỉ mới nghe một tiếng mà lão tổ đã biết đó là trống trận Chư Thiên ư?"
"Kia cũng không phải tiếng trống bình thường, 130 đế của Huyền Hoang đều dung nhập Đế Đạo pháp tắc vào trong đó nên vừa nghe đã biết".
"Thì ra là thế, chẳng trách cứ có một cảm giác không tài nào diễn tả như bị cái gì kêu gọi", hai hoàng nói.
"Đúng là kêu gọi, trống trận Chư Thiên chỉ khi Vạn Vực gặp nguy thì mới có thể vang lên", Thánh Viên Lão Tổ chậm rãi nói.
"Nó đã yên lặng qua vô tận năm tháng, không ngờ giờ lại vang, ai đang gõ nó lên?", Quỳ Ngưu Lão Tổ không khỏi cau mày hỏi.
"Bất kể là ai thì tiếng trống vang lên chính là Chư Thiên gặp nạn, con cháu Đế Đạo như chúng ta chắc chắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ".
Thánh Viên Lão Tổ bản lĩnh thông thiên, nhấc chân bước ra HUyền Hoang, cầm gậy Kim Ô tỏa ra đế uy khủng bố trong tay nói.
"Lão Huyền Vũ, giờ phút này các ngươi còn không ra thì đợi đến bao giờ?", Quỳ Ngưu Lão Tổ quát rung trời, cũng bước ra khỏi Huyền Hoang.
"Chẳng phải đến rồi này?", năm bóng người cùng nhau tiến đến.
Nhìn kỹ thì chính là Thanh Long Tộc Lão Tổ, Bạch Hổ Tộc Lão Tổ, Chu Tước Tộc Lão Tổ, Huyền Vũ Lão Tổ và Kỳ Lân Lão Tổ.
Năm người sóng vai, xách theo một thứ bước đến và chúng đều là pháp khí Đế Đạo.
"Trống trận Chư Thiên vang lên, Vạn Vực gặp nguy!", Tiên Mẫu Dao Trì tại Đông Hoang cầm kiếm đi ra trông như một vị nữ vương cái thế.
"Chư Thiên gặp nguy, lão phu cũng có trách nhiệm!", đằng sau Tiên Mẫu Dao Trì lại có hai đại năng bước ra khỏi Đông Hoang, người đầu tiên là Khương Thái Hư.
Người còn lại có dáng người cao to, sát khí ngùn ngụt, không ai khác ngoài Ma Uyên - Ma Tôn Thôn Thiên trong truyền thuyết.
"Năm tháng đúng là như con dao hai lưỡi!", Khương Thái Hư buồn bã nói.
"Cuối cùng cũng không chống lại nổi già đi", Ma Uyên cười khổ nói,
Qua vô số năm tháng, hai thiên kiêu cái thế của Hồng Hoang lại sóng vai, nhưng đã không phải thời đại của họ.
Đằng sau họ còn đi theo sáu người lần lượt là Tiêu Dao Tử, Vô Cực Tử, Thiên Thần Tử, Huyền Chân Tử, Vân Tiêu Tử và Xích Dương Tử. Hôm nay, bảy người con của Đông Hoa cũng đều có mặt.
Phượng Hoàng cũng tới và đứng bên cạnh Khương Thái Hư, cùng nhau đạp không bước đi.
Trên đầu bà ta lơ lửng một cái tiên kính lượn lờ Đế Đạo Pháp Tắc.
Đó là Phượng Hoàng Kính - đế khí của Phượng Hoàng Tộc. Ngày xưa, Phượng Hoàng Tộc bị giết, Phượng Hoàng Kính bay đi, giờ lại trở về bên cạnh Phượng Hoàng.
Giờ Phượng Hoàng đã hơi khác với khi xưa, cũng có thể nói bà ta đã Niết Bàn, việc Phượng Hoàng Tộc bị tiêu diệt cũng dần bị bà ta lãng quên.
Ngày càng nhiều người đi ra khỏi Huyền Hoang, Cửu Lê Lão Tổ - ông nội Bắc Thánh, Cửu Tiêu Chân Nhân - ông nội Đế Cửu Tiên, có cả lão Chuẩn Đế câu cá và rất nhiều lớp tiền bối không kể được tên.
Chủng tộc viễn cổ cũng lên đường do Lão Tổ dẫn đội.
"Ôi chao, đều cầm theo Đế Binh hả?", Long Tộc Lão Tổ nghiêng đầu, ngó bốn bóng người đứng cạnh.
"Cầm theo tốt chứ sao, cầm theo mới yên tâm", Vu Tộc Lão Tộc khụ một tiếng đáp.
"Trống trận Chư Thiên vang lên, e rằng trận chiến này sẽ rất khó giải quyết", Linh Tộc và Cổ Tộc Lão Tổ đều lộ ra vẻ lo lắng.
"Chúng ta nhiều người, không sợ đánh nhau", Man Tộc Lão Tổ lớn tiếng nói, vác theo chày gỗ trông vô cùng hung dữ.
Mọi người cười, bước ra Huyền Hoang, năm kiện Cực Đạo Đế Binh uy thế nối liền với nhau khiến tinh không rung chuyển.
"Tiếng động lớn như vậy, ai đang kêu gọi vậy?", đám Tiểu Viên Hoàng lại tụ tập với nhau, ai nấy đều vò đầu không hiểu ra sao.
"Cứ cảm thấy có một loại dự cảm không hay", Bắc Thánh cau mày.
"Nhiều Chuẩn Đế và Đế Binh như vậy, còn hơn chín hoàng của Đại Sở vào lần trước luôn!" Đế Cửu Tiên chớp đôi mắt to tròn nói.
"Chuyện gì vậy, Chư Thiên sắp xảy ra chiến tranh hả?"
"Có điều, đội hình này không khỏi hơi lớn nhỉ!"
"Lão hủ tu hành 3000 năm cũng chưa thấy trận nào to như thế".
"Không nói nữa, đi xem thử coi, chưa biết chừng là một vở kịch hay đó".
Dưới bầu trời không ngừng vang lên từng tiếng bàn tán xôn xao, cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp, cũng không chống lại được tiếng trống kia, đúng là một lời kêu gọi chí cao.
"Thiên Vương, có cần đến giúp đỡ không?", Thiên Hư Trung Châu, Trời Tru Đất Diệt cúi đầu đứng im sau lưng Thiên Vương.
"Bất cứ ai cũng không thể ra khỏi Thiên Hư", Thiên vương Thiên Hư nhàn nhạt nói, một câu nhẹ tênh lại mang theo uy áp khủng bố.
Y cũng nhìn lên không trung, con ngươi lạnh nhạt lại lóe lên chút lo lắng, song cuối cùng vẫn chưa ra lên tiến đến Đại Sở.
Vong Xuyên ở Tây Mạc, Mạnh Bà chắp tay nói: "Thiên Vương, nếu không có chiến sự khẩn cấp thì Đại Sở sẽ không đánh lên trống trận Chư Thiên".
"Bất cứ ai cũng không thể bước ra Vong Xuyên", Thiên vương Vong Xuyên nhàn nhạt nói, trực tiếp gạt bỏ như Thiên Vương Thiên Hư.
"Nhưng mà...", Mạnh Bà chần chờ, muốn nói lại thôi.
"Bà nên biết sứ mệnh của vùng đất dữ", Thiên Vương Vong Xuyên lạnh lùng nói, kèm theo đó là uy áp cái thế.
Chương 2370: Thần tướng dưới trướng Tiên Vũ Đế Tôn
"Tuân... tuân lệnh!", Mạnh Bà run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch.
"Tiếp tục phong ấn cơ thể Dao Trì, đừng để đứa con trời phạt ra đời", Thiên Vương Vong Xuyên nói xong bèn xoay người biến mất.
Mạnh Bà thở dài một tiếng, im lặng xoay người đi vào chỗ sâu trong.
Hoàng Tuyền và Minh Thổ cũng giống như Thiên Hư và Vong Xuyên, đều truyền ra một mệnh lệnh: "Bất cứ ai cũng không thể ra khỏi vùng đất dư".
Mệnh lệnh của Thiên Vương như có như không lại lạnh lẽo và tràn ngập uy nghiêm.
Vùng đất dữ thoáng chốc yên lặng, chỉ có kết giới hộ sơn được khởi động.
Cái gọi là sứ mệnh kia không cho phép năm vùng đất dữ hành động thiếu suy nghĩ, thứ họ bảo vệ còn quan trọng hơn Chư Thiên Môn rất nhiều.
Vùng đất dữ tĩnh lặng, Huyền Hoang lại nhốn nháo, trong tinh không lại càng rộn ràng.
Chư Thiên Vạn Vực mênh mông vô bờ, hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.
Nhìn từ xa, vô số thần quang lướt qua tinh không như những ngôi sao chổi tụ thành làn mưa sao băng hướng thẳng về phía trước.
Âm Minh Tinh, một quan tài cổ nổ tung, Thần Tướng xách kích bước ra, cơ thể nặng tựa núi, bước chân khiến tinh không run rẩy.
Tựa như Âm Minh Tinh, nơi tiếng trống trận đi qua đều có rất nhiều Cổ Tinh chấn động, hoặc nhiều hoặc ít đều có người bước.
Những người ấy tu vi thấp nhất cũng là Đại Thánh và là lớp tiền bối lánh đời và đám lão già không biết sống bao nhiêu năm.
"Hoa ra, Chư Thiên Vạn Vực còn có nhiều Chuẩn Đế như vậy", Cửu Tiêu Chân Nhân thổn thức, nhiều Chuẩn Đế như thứ chỉ ông ta là trẻ nhất, chưa đến ba nghìn tuổi đã đột phá Chuẩn Đế.
"Ngươi không biết thôi, còn nhiều lắm!", lão Chuẩn Đế câu cá nói: "Có điều số lượng này đúng là kinh khủng".
"Á đù, kia là ai vậy! Tốc độ đó là bật hack à!", lão Chuẩn Đế kinh ngạc gào lên.
Chuẩn Đế nghe vậy đều nhìn theo ánh mắt của ông ta.
Tinh không đằng xẹt qua một luồng thần quang với tốc độ kinh người như giẫm lên con sông thời gian, đảo ngược quy tắc của thời gian.
Đó là một thanh niên có đôi mắt sáng như sao, tóc đen như mun, cả người lượn lòe tiên quang như một vị Thiên Vương cái thế.
Hắn ta cũng là một vi Chuẩn Đế khủng bố, còn là Chuẩn Đế đỉnh cấp hàng thật giá thật khiến cho rất nhiều Chuẩn Đế khác đều cảm thấy hết sức áp lực.
"Mạnh thái quá!", lão Chuẩn Đế câu cá cảm thán.
"Không ngờ... lại là Thiên Thanh!", ánh mắt Cửu Lê Lão Tổ tràn ngập vẻ khó tin, với tâm cảnh của Chuẩn Đế mà giọng nói cũng hơi run rẩy.
"Sao, lai lịch khủng lắm hả", các Chuẩn Đế khác thấy vẻ mặt Cửu Lê Lão Tổ như vật đều thử hỏi.
"Hắn ta là thần tướng đứng đầu... dưới tay Vũ Đế".
"Thời... thời đại Đế Tôn!", chúng Chuẩn Đế nuốt nước miếng cái ực, đó mới là lão quái vật, hóa thạch chân chính đó!
"Nói vậy, ngay cả Kiếm Thần cũng phải gọi hắn ta một tiếng tiền bối rồi".
"So với hắn ta thì lão phu bỗng dưng cảm thấy mình lại trẻ măng ra".
Một đám Chuẩn Đế chép miệng, cùng vai vế với Tiên Vũ Đế Tôn, còn chẳng phải chỉ là một đứa bé khi đứng trước mặt hắn ta thôi sao?
Trong từng tiếng kinh ngạc cảm thán, Thiên Thanh không nói gì chỉ lướt ngang qua.
Con ngươi hắn ta lại tràn ngập vẻ tang thương xa xưa, lại tĩnh lặng như nước, đã tới cảnh giới trở lại nguyên trạng, có đại đạo chí cao tự động diễn hóa trước mắt hắn ta.
Tốc độ ấy đâu chỉ đảo điên thời gian pháp tác, ngay cả không gian pháp tắc cũng bị đảo lộn, đang Đại Na Di trong tinh không.
Được rồi, Chuẩn Đế đuổi theo cả buổi vẫn chẳng thể theo nối.
"Xấu hổ không?", lão Chuẩn Đế câu cá vội hô một tiếng, suýt nữa không thở nổi, sặc chết.
"Xấu hổ!", Cửu Tiêu Chân Nhân và Cửu Lê Chân Nhân ho khan nói.
"Trông kìa, cô nương kia cũng hack kìa", lão Chuẩn Đế lại nói, vuốt râu thổn thức chậc lưỡi.
Chúng Chuẩn Đế lại quay đầu nhìn thì thấy một cô gái mặc đồ trắng vèo một cái lướt qua tinh không, tốc độ không chậm hơn Thiên Thanh là bao.
Tuy chỉ nhoáng lên một cái, nhưng khuôn mặt của nàng ta lại như in lại trong tinh không khiến đám lão già kia cũng như si như say.
Nàng ta rất xinh đẹp, cả người chìm trong tiên quang trông mỹ miều tuyệt trần, thánh khiết vô ngần, không dính khói lửa trần tục hay bụi trần nơi thế tục. Vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành khiến cho Chư Thiên Vạn Vực cũng phải phai màu.
"Sức chiến đấu ngang ngửa Thiên Thanh", Cửu Tiêu Chân Nhân thổn thức.
"Đây là vị nào biết không?", đám Chuẩn Đế lại nhìn về phía Cửu Lê Lão Tổ, ông già này nhìn nhận vẫn khá chuẩn.
"Tam Sinh, thần tướng thứ hai... dưới tay Tiên Vũ Đế Tôn".
"Hầy, lại là hóa thạch sống, phải gọi nàng ta là bà cố nội mới đúng".
"Lão phu còn muốn theo đuổi nàng ta nữa ấy? Lần này xem ra thôi bỏ đi, nàng ta tát một cái có thể đánh ta tè ra quần".
Trong lúc cả đám Chuẩn Đế đang tán dóc thì Tam Sinh đã biến mất trong tinh không.
Chẳng bao lâu sau, nàng ta đã đuổi theo Thiên Thanh và sóng vai với hắn ta.
"Ngươi... già đi rồi", Tam Sinh môi đỏ hé mở khẽ cười nói, giọng nói như tiếng trời vừa dịu dàng lại tràn ngập tang thương.
"Ngươi... vẫn đẹp như năm xưa", Thiên Thanh mỉm cười, một câu lại tràn ngập vẻ tang thương, nghe còn xa xôi hơn cả những câu chuyện thần thoại.
"Ừm, có làm phiền hai vị nói chuyện không nhỉ", một tiếng cười khẽ vọng lại, bên cạnh Thiên Thanh chợt xuất hiện một người.
Cũng là một thanh niên áo trắng đầu bạc trông như một vị Thiên Vương, con ngươi chứa đứng vạn vật, biến hóa vô số đại đạo, khí chất như hòa hợp với thiên nhiên.
Có thể sóng vai với hai vị thần tướng thì hiển nhiên cũng là thần tướng. Hắn ta là Thiên Viên - thần tướng thứ ba... dưới tay Tiên Vũ Đế Tôn.
Đều là bạn già nên Thiên Thanh và Tam Sinh đều lắc đầu cưới trước lời trêu chọc của hắn ta như đã sớm thành thói quen.
Ba người như một luồng thần quang điểm xuyết cho tinh không càng trở nên mỹ miều.
Trong khi bay đi, lại có sáu người tiến đến, họ đều là Chuẩn Đế đỉnh cấp và là thần tướng dưới tay Đế Tôn.
Chín vị thần tướng cái thế sau bao nhiêu năm tháng lại tụ hội cũng chỉ nhìn nhau cười, không nói gì thêm phí thời gian.
Thần tướng và thần tướng với nhau, khoác lên chiến giáp lừng lẫy khi xưa tái hiện lại thần uy hào hùng.
Tựa như năm đó đi theo Tiên Vũ Đế Tôn đánh khắp Chư Thiên.
Màn đêm vốn nên yên lặng lại bị hai tiếng ầm ầm phá vỡ.
Hai quả trứng đen chạm đất, không phân biệt trước sau, rơi xuống trung thông đại địa, chấn động đến rung chuyển Bát Hoang, khiến cho các phiến núi lớn phải sụp đổ.
Một luồng ma khí lan tràn bốn phía, nơi mà nó đi qua, hoa cỏ cây cối đều bị khô héo dưới tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Phạm vi trải dài gần vạn dặm, từng tấc từng tấc hóa thành đại địa đen nhánh.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Vô Nhai đạo nhân đang ở Trung Thông đại địa, một bước leo lên đỉnh núi nguy nga, sắc mặt tái nhợt.
“Là hơi thở của Thiên ma”. Cổ Tam Thông cũng lập tức xuất hiện.
“Thập Hoàng có lệnh, phàm là tu sĩ Đại Sở, lập tức rút khỏi Trung Thông đại địa”. Giọng nói mờ mịt vang lên, mang theo uy nghiêm của Đế.
Đó là lời của Diệp Thành, dùng Hiên Viên kiếm để làm trung gian, truyền lệnh cho tu sĩ đang ở Trung Thông đại địa, rút lui theo bốn hướng.
Hai tên Thiên Ma cấp Chuẩn Đế rơi xuống, chắc chắn sẽ có một cuộc đại chiến.
Chuẩn Đế quyết đấu Chuẩn Đế, động tĩnh sẽ vô cùng to lớn, nếu ở đây không cẩn thận, rất có thể ngộ thương tu sĩ Đại Sở.
Hoàng giả đã ra lệnh, không ai dám làm trái lời, tất cả đều mở đại trận vực môn, đi về phía đông tây nam bắc, rời đi càng nhanh càng tốt.
“Đừng cố cứng đối cứng, chỉ cần cầm cự thôi”. Diệp Thành như một thần mang, xẹt qua hư thiên, vẫn không quên dặn dò Sở Huyên một câu.
Sở Huyên nhẹ nhàng cúi đầu, cách cô ta bay lên cũng không hề yếu hơn Diệp Thành.
Một sợi tiên quang bay ra từ trong cơ thể của cô ta, Cực đạo Đế binh Ngọc Như Ý kia, hóa thành một thanh tiên kiếm màu xanh lơ.
Đế uy nở rộ, Đế đạo pháp tắc đan chéo, thêm vào cảnh giới của cô ta.
Ngay cả Diệp Thành cũng không đánh lại Sở Huyên, vậy cô ta cũng có thể đối đầu với Chuẩn Đế, cấp Chuẩn Đế bình thường cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Diệp Thành ở phía trước đã thay đổi hình dáng, một đầu tóc dài đen nhánh, từng sợi từng sợi hóa thành tóc vàng, giữa mày còn có thánh văn cổ xưa khắc ra, là thần văn dành riêng cho Thánh Thể.
Hoang Cổ thánh thể của hắn toả kim quang lóng lánh, giống như được đúc từ vàng, mỗi một giọt thánh huyết đều hòa với Đế đạo pháp tắc.
Hắn giống như một chiến thần, Sở Huyên nhìn mà mắt đẹp lấp lánh.
Trong một khắc này, bóng lưng vĩ ngạn của hắn vô cùng quen thuộc, so với bóng lưng mà cô ta thấy trong mộng giống nhau như đúc, hoàn toàn vừa vặn.
Là hắn, chính là hắn! Sở Huyên nở nụ cười nhạt hiếm có.
Trung Thông đại địa, tu sĩ Đại Sở rút lui, đã không còn ai ở đây nữa.
Hai tiếng răng rắc vang lên, hai quả trứng đen cùng nhau nổ tung ra.
Có hai tia ma quang xông thẳng lên trời, thẳng lên chín tầng mây, khiến cho trời cao bị chọc ra hai lỗ thủng lớn, sấm sét cuồn cuộn tàn sát bừa bãi.
Trong sương mù ma quỷ hỗn loạn, có hai bóng người mơ hồ cùng nhau đi ra.
Bọn họ mặc trên người áo giáp cổ xưa, âm u mà dày nặng.
Người bên trái tóc đỏ như máu. giữa mày khắc ấn ký giống mặt trời, đôi mắt đen bao trùm mọi thứ, nếu cẩn thận còn có thể thấy được trong mắt của hắn ta có ảo cảnh sao trời tiêu tan bên trong đó.
Người ở bên phải có mái tóc màu tím, ở giữa mày cũng có ấn ký, là hình mặt trăng, đôi mắt đỏ như máu đầy âm trầm, hung bạo khát máu, rất nhiều dị tượng hủy diệt, ở bên cạnh người này, đan chéo nhảy múa.
Bọn họ chính là Âm Dương Ma Quân dưới trướng của Thiên Ma Đế, cũng là thuộc hạ duy nhất còn sống của Thiên Ma Đế.
Hơn ba trăm năm trước cũng có hai quả trứng đen rơi xuống Đại Sở, một quả ở Nam Sở, một quả ở Bắc Sở.
Hai kẻ đó cũng là Ma Quân, là Hắc Chiến Ma Quân và Tử Dạ Ma Quân.
Hắc Chiến Ma Quân đáp xuống ở Nam Sở, chỉ xuất hiện được ba giây, lập tức bị bọn Diệp Thành và Long gia quần ẩu đến chết.
Mà Tử Dạ Ma Quân, so ra là sống lâu hơn Hắc Chiến Ma Quân được một khoảng thời gian, thế nhưng lại là đứa nhỏ xui xẻo, lúc trước bị Hồng Trần đuổi giết, sau đó bị Tử Huyên đuổi giết, dọc đường bị đánh chết, đến chết cũng không được yên ổn.
Âm Dương Ma Quân vốn nên rơi xuống cùng lúc với Hắc Chiến Ma Quân và Tử Dạ Ma Quân, nhưng trên đường lại có chút biến cố.
Đúng như lời nói của Đông Hoàng Thái Tâm, bọn họ đã đến sai thời điểm
Một lần bỏ lỡ kia đã là hơn ba trăm năm, thế cho nên đại chiến đã kết thúc hơn ba trăm năm, lúc này bọn họ mới rơi xuống Đại Sở.
Cũng may là bọn họ đến sai thời gian, nên bây giờ mới có thể tránh được một kiếp.
Bằng không, nếu thật sự rơi xuống lúc đó, bọn họ cũng đã bị tiêu diệt từ lâu.
Còn Thiên Ma Quân, Địa Ma Quân, Lôi Ma Quân, Phong Ma Quân, Viêm Ma Quân, Hắc Ám Ma Quân, Thị Huyết Ma Quân Và Cửu U Ma Quân, Thiên Nữ Ma Quân đều đã lần lượt táng thân hết ở Đại Sở.
Một vị Đại Đế, mười một Ma Quân, hơn chín ngàn vạn ma binh ma tướng đều bị tiêu diệt, táng thân ở dưới đất của Đại Sở.
Hiện tại, chỉ còn hai Ma Quân đến trễ này là… còn sống.
“Hơi thở này, thật mỹ diệu”. Âm Ma Quân âm hiểm cười, tham lam hít hà, vô cùng hưởng thụ, âm trầm mà đáng sợ.
“Đại Đế từng nói, chư thiên môn này có luân hồi áp chế tu vi, tại sao ta lại không cảm thấy được chút nào”. Dương Ma Quân sâu kín nói một tiếng.
“Không đúng”. Âm Ma Quân vẫn còn đang thích ý ngửi kia, nhăn máu nói. “Dưới vùng đất này, có hơi thở của Thiên Ma Đế”.
“Còn có rất nhiều Ma Quân ma tướng, thế nhưng… thế nhưng mệnh luân của bọn họ đều đã bị phá hủy”. Dương Ma Quân chợt biến sắc, biểu cảm khó có thể tin được.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao toàn quân lại bị diệt”.
“Ngay cả Thiên Ma Đại Đế cũng táng thân, sao… sao lại có thể như thế”.
“Chúng ta… đã đến chậm?”. Hai Ma Quân liếc nhìn nhau.
“Hoan nghênh đến Đại Sở”. Khi hai người đang nói chuyện, một giọng nói to lớn chậm rãi vang lên, uy nghiêm, cô quạnh mà lạnh băng.
Lời nói chưa dứt, Diệp Thành đạp thiên hiện ra, tay là Hiên Viên Kiếm, sát khí cùng nhau nhảy múa, đạo tắc và Đế uy nổ vang.
Mảnh thiên địa này, cũng bị nghiền ong ong, không gian hư vô sụp đổ.
“Hoang Cổ thánh thể, Hiên Viên kiếm!”. Dương Ma Quân híp hai mắt lại, nhìn thẳng vào Diệp Thành, nhận ra huyết mạch của Diệp Thành, hình như cũng nhận ra được hắn đang cầm cái gì… là Đế binh Hiên Viên kiếm.
“Còn có”. Âm Ma Quân hừ lạnh, nhìn về một bên khác.
Ở nơi đó, Sở Huyên Nhi đã nhanh chóng đến, cũng cầm một thanh tiên kiếm, là Đế kiếm mà Đế khí Ngọc Như Ý hóa thành, vô cùng bá đạo.
Vẻ đẹp tuyệt thế của cô ta giống như một nữ vương cái thế.
“Thái Thượng Tiên Thể, Hàng Thiên Ngọc Như Ý”. Lúc này đây, đổi thành Âm Ma Quân híp mắt lại, thực hiển nhiên, hắn ta nhận ra huyết mạch của Sở Huyên, cũng nhận ra món Đế binh kia.
“Chân cẳng hai vị có vẻ không được tốt cho lắm, đại chiến đã kết thúc hơn ba trăm năm, lúc này hai người mới đến”. Diệp Thành bình đạm nói.
“Hơn ba trăm năm?”. Cơ thể hai Ma Quân nhất thời run lên.
“Sớm hay muộn, hoàn toàn không quan trọng”. Diệp Thành nhàn nhạt lên tiếng. “Chết sớm, chết muộn thì, đều là chết, hoàn toàn không khác nhau”.
“Ngông cuồng”. Âm Ma Quân giận dữ, từ trên trời lao đến.
Thân thể của hắn ta chấn động, tay cầm Âm Dương Trích Tinh Nguyệt, chân đạp càn khôn, diễn hoá thần thông, một tấm màn che trời màu đen đột nhiên xuất hiện.
Đó là một bí pháp nghịch thiên, che trời rợp đất giống như một cái động tối đen, cả không gian đen nhánh giống như có thể nuốt chửng tiêu diệt hết thảy sinh linh ở thế gian
Diệp Thành hừ lạnh, xách theo Hiên Viên Đế kiếm, nghịch thiên mà lên, huy kiếm chém ra một tiên hà, uy lực của nó bẻ gãy nghiền nát.
Tấm màn đen che trời, tức thì bị chém đứt, lại hiện ra sao trời.
Trong lúc quyết đấu đỉnh điểm, Âm Ma Quân rên rỉ, khóe miệng Diệp Thành chảy máu.
Âm Ma Quân không phải Chuẩn Đế bình thường, mạnh hơn dự đoán trước của Diệp Thành.
Ai có thể như Diệp Thành, đối đầu với Chuẩn Đế nhưng rốt cuộc hắn không phải là Chuẩn Đế, chỉ mượn Đế uy của Hiên Viên kiếm, rất khó có thể thắng Âm Ma Quân.
“Đánh giá thấp ngươi rồi”. Âm Ma Quân hừ lạnh, lại diễn thần thông, sát sinh đại thuật dung nhập vào trong tay, lăng thiên bao phủ dưới lòng bàn tay.
Diệp Thành cường thế, huy kiếm lập tức làm, không hề có chút yếu thế nào.
“Sao có thể!”. Âm Ma Quân ra tay, lòng lại khiếp sợ.
Nhưng cái hắn ta khiếp sợ không phải chiến lực của Diệp Thành, mà là mỗi cử chỉ của Diệp Thành đều lộ ra một cổ sát khí của Đế.
Thân là Ma Quân, hắn ta vô cùng hiểu rõ, đó là hơi thở của Thiên Ma Đế, chỉ có giết Thiên Ma Đế… mới có thể có được.
“Hắn diệt Thiên Ma Đế, không có khả năng! Chuyện này không thể nào là thật”. Âm Ma Quân trợn hai mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tin được.
Hắn là Thiên Cảnh, tuy là Hoang Cổ Thánh Thể, dù có Hiên Viên kiếm trợ uy, cũng tuyệt đối không thể ngăn được một đòn có chứa Đế uy.
Nhưng rõ ràng, Đế chi sát khi Thiên Ma Đế ở trong thân thể của hắn.
Hắn không dám tưởng tượng, một tên Thiên Cảnh đã dùng thủ đoạn nào mà giết được Thiên Ma chí cao vô thượng Đại Đế của Thiên Ma Vực hắn ta.
Âm Ma Quân hết sức hoảng sợ, Diệp Thành như quỷ giết đến, không nói hai lời, dùng kiếm chém xuống.
Âm Ma Quân trong nhất thời đẫm máu, lăn qua lăn lại, ma huyết văng khắp nơi, từng giọt chói mắt, suýt chút bị một kiếm của Diệp Thành chém chết.
“Ta không tin”. Âm Ma Quân bạo nộ, máu tươi tràn ra, chảy ngược dung nhập vào thân thể, vết thương trong nháy mắt đã biến mất, lên trời tái chiến,
“Tin hay không, không quan trọng”. Diệp Thành lạnh lùng nói một tiếng, thổi quét sát khí ngập trời, khí thế uy chấn Bát Hoang Tứ Hải.
Hai người đấu trong hư vô, chỉ thấy trời cao vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Bên kia, Dương Ma Quân đã nhào đến phía Sở Huyên, ra tay thi triển bí thuật, có băng niết dị tượng hiện ta, hủy diệt thiên địa.
Sở Huyên cũng không phải là kẻ ăn chay, có Đế binh trợ uy, cường thế giết lui Dương Ma Quân, chiếm được chút ưu thế.
Chương 2367: Triệu hồi
Trận chiến nổ ra, tiếng ầm ầm vang vọng chấn động cả vòm trời và mặt đất.
Diệp Thành và Sở Huyên, Âm Ma Quân và Dương Ma Quân, hai đấu hai đánh cho trời sụp đất nứt, hừng hực khí thế.
Vòm trời kia hoàn toàn hỗn loạn, ngôi sao vỡ vụn, mặt trời sụp đổ, ngày đêm đảo lộn, cảnh tượng... như tận thế.
"Quả thật là Thiên Ma!", Vô Nhai đã lui vào Đông Lăng Cổ Uyên, mở màn nước huyễn thiên quan sát trận chiến khủng bố kia.
"Cấp Ma Quân!", Chung Ly ở Tây Lăng U Cốc phía xa cũng vẻ mặt hết sức khó coi, kiếm trong tay không kiềm được ngân vang.
"Trận kiếp nạn có một không hai ở hơn ba trăm năm trước lại sắp tiếp diễn ư?", tại Nam Yển Đại Trạch, Ngưu Thập Tam và Ngô Tam Pháo lẩm bẩm.
"Món nợ máu khổng lồ", trên Bắc Chấn Thương Nguyên cũng có màn nước, Hạo Thiên Huyền Chấn đứng sừng sững trên đỉnh núi, con ngươi tràn ngập tơ máu.
"Sao chỉ có Diệp Thành và Sở Huyên, chín Hoàng của Đại Sở ta đâu?"
"Còn cả Kiếm Thần, Côn Luân thần nữ và Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn đâu?"
"Đừng gấp, nếu họ đến thì hai gã kia chắc chắn sẽ chết."
Dưới bầu trời vang lên vô số tiếng bàn tán ào ạt như thủy triều, bất kể là Nam Sở hay Bắc Sở thì đều nhìn chằm chằm vào Trung Thông Đại Địa bằng con ngươi rực lửa.
Dưới sự chú ý của khắp nơi, bốn người đang đánh nhau lần lượt hạ xuống đất.
Diệp Thành và Sở Huyên đứng chung một chỗ, vạt áo nhuốm máu.
Đối diện là Âm Dương Ma Quân và cũng chẳng khá hơn là bao, tóc tai bù xù, cơ thể đẫm máu trông quả thật hết sức chật vật.
"Không ngoan ngoãn ở trong Thiên Ma Vực đi, cứ muốn đến Chư Thiên ta, cho rằng Đại Sở ta không có ai hả?", Diệp Thành lạnh lùng nói.
"Loài người thấp kém mà cũng xứng nhắc đến Thiên Ma Đại Vực sao?", Dương Ma Quân cười gằn, răng nanh trắng bóc lóe lên vẻ sắc lạnh.
"Có lẽ có một chuyện hai vị còn không biết", Diệp Thành mạnh mẽ vặn vặn cổ: "Tính tình người dân Đại Sở ta cũng không hiền lành gì, con người dũng mãnh, đã tới đây thì đừng có mà giả vờ thanh cao".
"Chán sống hả!", Âm Ma Quân nổi giận, xông thẳng về phía Diệp Thành, lòng bàn tay xuất hiện sát chiêu định nghiền nát hắn.
Song, gã vừa mới xông vào mảnh hư không nơi Diệp Thành đứng, còn chưa kịp ra tay thì bỗng thấy một bàn tay màu vàng hiện ra ngưng tụ thành một Đại Suất Bi Thủ.
Chát... một tiếng tát chói tai vang lên, Âm Ma Quân trực tiếp bay ngược ra sau lộn mười mấy vòng trên không mới dừng lại được.
Lại ngó người ra tay, người mặc áo giáp Hoàng kim, dáng người cao to, tóc đen dài bay múa theo gió, uy áp Chuẩn Đế bá đạo chấn động bốn phương, khí nuốt bát hoang. Kia chẳng phải là Chiến Vương sao?
Cùng lúc đó, còn có tám Hoàng khác của Đại Sở cũng lần lượt xuất hiện.
Đông Hoàng Thái Tâm, Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên và Đan Tôn cũng đến.
Cẩn thận đếm thì số Chuẩn Đế đến đây cũng hơn 20 người.
Âm Dương Ma Quân hoảng sợ, tụ lại một chỗ rồi không khỏi lùi về phía. Đám Chuẩn Đế kia cũng chẳng phải hạng xoàng.
Hai chọi hai mươi, kết quả khỏi nghĩ cũng biết sẽ bị đánh hội đồng rồi.
"Hai vị Ma Quân kiêu ngạo ghê nhỉ!", Đông Hoàng Thái Tâm lạnh lùng cười hỏi: "Thích Chư Thiên Môn chúng ta như vậy thật à?"
Âm Dương Ma Quân không đáp, mặt mày ngưng trọng, vẫn không ngừng lùi ra sau.
"Trận chiến vào hơn ba trăm năm trước, chúng ta chưa kịp ra mặt, hôm nay chắc chắn sẽ không bỏ sót", lời nói của Viêm Hoàng chấn động khung trời.
Một câu, chín Hoàng dàn thành một hàng đồng loạt bước lên trước.
Trận chiến kháng ma khi xưa, tu sĩ Đại Sở... gần như chết sạch. Là Hoàng giả Đại Sở mà không thể kề vai chiến đấu thì quả thật vô cùng tiếc nuối, nên sao hôm nay có thể bỏ lỡ được.
"Đi!", Âm Dương Ma Quân khẽ gằn, xoay người bỏ chạy, với đội hình đó không đi mới bị ngu, chờ bị ngược hả?
"Ở lại", Sở Hoàng nhàn nhạt nói, giơ kiếm bổ nát đất trời.
Âm Dương Ma Quân bị chặn đường, lại bị ép trở về.
Chín Hoàng không nói câu nào, nhấc chân xông đến, vừa ra tay đã sử dụng thần thông cái thế, đất trời thoáng chốc cũng phai màu.
Âm Dương Ma Quân gào thét, sát khí ngùn ngùn ra sức chống đỡ.
Song, sự giãy giụa của họ lại chẳng làm nên trò trống gì.
Mỗi một vị Hoàng giả Đại Sở đều không phải Chuẩn Đế bình thường.
Một chọi một Ma Quân cũng chưa chắc là đối thủ của họ, càng đừng nói chín người cùng lên. Chín đánh hai, hoàn toàn áp đảo.
Tiếng ầm ầm lại vang lên, sấm sét càn quét khắp nơi, đất trời cũng rung chuyển.
Âm Dương Ma Quân quả thật hết sức thê thảm, cơ thể không ngừng nổ tung.
Từ lúc chín Hoàng bắt đầu đánh, hai người đều bị đánh không ngóc đầu lên nổi, đôi khi chống trả cũng bị đòn tấn công của chín Hoàng áp đảo.
Hơn hai mươi Chuẩn Đế đến thì có nửa là đang xem cuộc chiến, bởi vì không cần thiết tiến lên, chỉ chín Hoàng Đại Sở thôi đã quá đủ rồi.
"Tốt, thật khí phách!", xung quanh Đại Sở đều vang lên tiếng hò hét.
Có màn nước ảo ảnh nên mọi nơi đều có thể nhìn thấy được trận chiến ở nơi này. Chín Hoàng đè hai Ma Quân ra đánh, sao có thể không phấn khích cho được?
Con người Đại Sở ta rất anh dũng, cũng không phải dễ bắt nạt.
Đại Đế nhà người đều bị tiêu diệt, hai tên Ma Quân mà đòi đến lên mặt, cho rằng Chư Thiên Môn của Đại Sở ta là ăn chay chắc?
"Đây là chín vị Hoàng Giả của Đại Sở ta đó, ngầu không", Diệp Thành vừa nói vừa thuận tay ôm lấy vòng eo của Sở Huyên, còn không quên nhéo một cái.
Sở Huyên không nói gì, vung tay tát một cái trực tiếp đẩy ra.
Trên đường du lịch, sao cô ta có thể không biết Diệp Thành đang toan tính cái gì? Cứ muốn dùng cây gậy của hắn chọc vào bông hoa của cô ta thôi.
"Ta cũng là Hoảng Giả, Hoàng Giả thứ mười", Diệp Thành lại như người không có chuyện gì xảy ra, nói xong lại vươn tay ôm lấy người ta.
Sở Huyên vẫn không nói lời nào đẩy tay Diệp Thành ra tiếp.
"Nàng là vợ của Hoàng Giả thứ mười, lúc nào rảnh hai ta làm luôn chuyện ấy đi", Diệp Thành vẫn lải nhải, hai tay còn sờ mó lung tung.
"Phụ nữ mà! Phải nghe lời, tính tình cũng không thể nóng nảy như vậy được".
"Sau này ta sẽ đóng một cái giường bằng sắt, cái loại mà cực kỳ rắn chắc ấy".
"Tên của con, ta cũng nghĩ ra rồi, đảm bảo khí phách".
Thằng nhãi này chính là một tên lảm nhảm, miệng không bao giờ ngừng được, nói liên miên không dứt, câu này tiếp câu kia mà chẳng thấy khô mồm.
Hơn nữa, cứ nói một câu là tay lại phối hợp làm cái gì đó như xoa nắn tay Sở Huyên nè! Ôm eo Sở Huyên nè!
"Rảnh cũng là rảnh, hay ta đánh hắn một trận nhỉ!", cách đó không xa, Địa Lão vuốt râu nói với giọng đầy ẩn ý.
"Lão phu cảm thấy được đó", Thiên Lão cũng vẻ mặt thấm thía nói.
"Kết thúc rồi!", trong lúc hai người đang tính toán thì Đan Tôn nói.
Cả hai nghe vậy quay đầu lại ngẩng đầu nhìn hư không đằng xa.
Trên trời cao có hai bóng người đẫm máu trực tiếp rớt xuống.
Đó là Âm Ma Quân và Dương Ma Quân, ánh sáng trên người đã lụi tắt, xương cốt thò cả ra ngoài, trắng hếu cực kỳ đáng sợ, trông không ra hình người.
Mặt đất gặp tai ương, bị cơ thể của hai người nện nứt toạc.
Chín Hoàng cũng hạ xuống, Sở Hoàng ở phía trên, bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều đứng hai Hoàng chặn đứng vùng trời của hai Ma Quân.
"Được, được lắm!", hai Ma Quân đứng lên, thất tha thất thểu, ánh mắt lại khát máu, nở nụ cười dữ tợn, mặt mày vặn vẹo.
"Kẻ xâm phạm Đại Sở, dù xa cũng chắc chắn phải chết", Sở Hoàng nhàn nhạt nói, giơ kiếm bổ xuống, âm thanh như sấm sét vọng lại từ ngàn xưa.
"Loài người thấp kém!", Âm Dương Ma Quân lại cười, cong môi lộ ra một nụ cười gian xảo, trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Thoáng chốc, giữa trán họ đã có một đồ án cổ xưa lan rộng ra khắp người. Nó giống như một mạch máu và kinh mạch hẹp dài, song cũng có thể cảm nhận được bên trên bao phủ một sức mạnh hủy diệt.
Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể họ lập tức nổ tung, không phải là do Sở Hoàng chém mà giống như tự bạo.
Một tầng gợn sóng quỷ dị làn rộng ra xung quanh với sức mạnh khủng bố.
Chúng Chuẩn Đế thi triển thần quang bảo vệ ngăn cản làn sóng tự bạo kia.
Mà Diệp Thành lại bước lên trước, chắn trước mặt Sở Huyên như một tấm khiên đỡ lấy dư chấn của vụ nổ tự bạo kia thay cho nàng.
Sở Huyên khẽ cười, bóng lưng của hắn đẹp y như trong mơ vậy, khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn, không sợ bất cứ gian truân nào trên thế gian.
"Xong rồi!", Địa Lão duỗi lưng: "Ai về nhà nấy đi".
Chỉ là, chẳng có ai đáp lại và để ý đến ông ta.
Hai mươi vị Chuẩn Đế kể cả Diệp Thành và Sở Huyên đều đứng im như tượng, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào khu vực kia.
Nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào những giọt máu tươi rải rác của Ma Quân.
Mỗi một giọt ma huyết đều đang mấp máy rồi hóa thành từng ký hiệu nhỏ rơi xuống không trung và dung hợp vào đất trời.
Địa Lão cũng phát hiện manh mối, cảnh tượng kia trông có chút quỷ dị.
"Ngô lấy máu mình đánh thức ma linh! Xin mời binh lính Thiên Ma, xin mời quân vương Thiên Ma, xin mời Đại Đế Thiên Ma... xuất hiện lại trên thế gian này".
Bỗng dưng vang lên một tiếng gầm thét vang vọng đất trời.
Đó là tiếng rít gào của Âm Dương Ma Quân, không biết nó phát ra từ đâu, chỉ biết toàn bộ Đại Sở đều bị bao phủ bởi âm thanh ấy.
Chương 2368: Thiên Ma hiến tế
Núi non Đại Sở rung chuyển bởi tiếng gào thét này.
Đất trời bỗng chốc u ám, tiếng gào thét vang lên tựa như phát ra từ địa ngục âm u, đầy ma tính khiến người ta không thể kháng cự.
Những linh hồn ma quỷ bỗng nhiên hiện rõ, tàn sát bừa bãi giữa đất trời.
“Sao lại như vậy?”, Địa Lão nhíu mày, hai mắt nheo lại nhìn lên bầu trời: “Ở đâu ra mà nhiều sát khí Thiên Ma như vậy chứ”.
Không chỉ có mỗi ông ta nghi hoặc, mà chín Hoàng, Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên và các Chuẩn Đế khác cũng không biết xảy ra chuyện gì.
“Các vị tiền bối, không ổn rồi!”. Vẻ mặt Diệp Thành nặng nề, Tiên Luân Nhãn mở ra, thần mâu sáng như đuốc nhìn chằm chằm một phía.
Mọi người nghe vậy cũng nhìn theo tầm mắt hắn sang bên đó.
Ở đó, những linh hồn ma quỷ đan xen lẫn nhau, tạo thành một Thiên Ma, thân mặc áo giáp, tay cầm chiến mâu, mái tóc đỏ như máu tung bay.
Sau đó, lại là người thứ hai, thứ ba, thứ tư xuất hiện…
Ma sát khí lượn lờ, tạo ra từng Thiên Ma, cứ một mét có một người đứng, xếp thành một đội ngũ hình vuông.
Tốc độ rất nhanh, số lượng nhiều khiến người ta không khỏi hoảng sợ.
Nhìn xuống đất trời, từng Thiên Ma xuất hiện, cả một vùng âm u tựa như một tấm thảm đen tuyền che phủ khắp tứ hải bát hoang.
Ma Tôn nào cũng đều mặt giáp, tay cầm chiến mâu.
Nhớ lại ký ức xa xưa, đôi mắt bọn họ đang mơ hồ bỗng chốc đã tỉnh táo, bạo ngược đầy sát khí, nụ cười u ám đáng sợ.
“Là Thiên Ma Đại Quân đã bị tiêu diệt hơn ba trăm năm trước”. Vẻ mặt Diệp Thành khó coi, chỉ vào một Thiên Ma phía xa: “Ma tướng kia, là ta giết, ký ức vẫn còn như mới”.
“Thiên Ma Đại Quân, lại xuất hiện ở nhân gian?”, Thiên Lão run sợ.
“Có lẽ là Âm Dương Ma Quân hiến tế, dùng bí pháp Thông Thiên, kêu gọi linh hồn đã chết, bí thuật Thiên Ma cực kỳ ngang tàng”. Chín Hoàng trầm ngâm, vẻ mặt cũng rất khó coi.
“Phục Nhai, đánh trống trận”. Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng.
“Tu sĩ Đại Sở, lui về Nam Sở!”. Diệp Thành cũng hô lên.
Vừa truyền lệnh, Phục Nhai ở dưới Thiên Huyền Môn đạp một bước lên trời, đứng trên không, chắp hai tay, nhanh chóng tại ấn quyết.
Trên bầu trời Thiên Huyền Môn bỗng xuất hiện trống trận, tựa như ngọn núi khổng lồ, dày đặc nặng nề, khắc đầy thần văn.
Chuẩn Đế Phục Nhai, dùng tu vi biến thành dùi trống, tự mình gõ trống.
Tiếng trống vang lên, như đến từ một nơi xa xôi, hùng hồn vang dội, đầy vẻ tang thương cổ xưa, vang vọng khắp Đại Sở, chư thiên.
Đồng thời, từ Đông Lăng Cổ Uyên, Tây Lăng U Cốc, Nam Yến Đại Trạch, Bắc Chấn Thương Nguyên, đều có cột sáng phóng lên trời.
Đó là truyền tống vực môn hư thiên, do đích thân Thiên Huyền Môn sắp xếp.
Trận huyết chiến ba trăm năm trước, Đại Sở chết trận rất nhiều người, khiến Thiên Huyền Môn có một bài học to lớn, vì vậy sau trận đại chiến, các vực môn được xây dựng ở khắp nơi trên Đại Sở để tiện việc di chuyển.
Loại vực môn này không chỉ có ở giới tu sĩ, mà giới phàm nhân cũng có.
Một khi vực môn được mở ra, chỉ cần là sinh linh thì đều sẽ bị kéo vào.
Hôm này không giống như năm đó, năm đó Đại Sở có luân hồi khống chế, Đại Sở Chuẩn Thiên Cảnh cũng có thể chống chọi với Thiên Ma Vực Chuẩn Đế.
Nhưng hôm nay, Đại Sở không còn cảnh giới khống chế, Chuẩn Thiên chỉ là Chuẩn Thiên, Chuẩn Đế chính là Chuẩn Đế, không thể chiến đấu vượt cấp được nữa.
Tu sĩ Đại Sở buộc phải rút, với tu vi và sức chiến đấu còn nông cạn lúc này của họ, chắc chắn khó mà chống đỡ được tấn công của Thiên Ma Đại Quân.
Còn Nam Sở, chính là nơi lánh nạn tốt nhất, có Thiên Huyền Môn tọa trấn, lại có tường thanh bắc ngang qua ba trăm dặm Đông Tây.
Đó là một kết giới, cũng là một bức màn chắn, trường thành đẫm máu mà ba trăm năm trước đã xây dựng cho Đại Sở cho chư thiên.
Vực môn rung chuyển dữ dội, mở rộng vô tận, tất cả sinh linh ở Bắc Sở, cho dù là tu sĩ hay người phàm cũng đều biến mất.
Chín Hoàng Đại Sở đã lao vào Thiên Ma Quân, đại khai sát giới.
Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên, Đông Hoàng Thái Tâm, Thiên địa nhị lão, Phàm Tôn cũng đều lao về bốn phía, nhân lúc Thiên Ma Đại Quân vẫn chưa ổn định gót chân thì mở rộng thế tấn công.
“Quay về Hằng Nhạc chờ ta”. Diệp Thành dịu dàng cười nói với Sở Huyên.
“Không”. Lần đầu tiên, Sở Huyên đã lên tiếng nói chuyện, theo bản năng vươn tay nắm lấy góc áo Diệp Thành.
Cảnh tượng này hệt như năm đó, khi quân viễn chinh Đại Sở rời khỏi Nam Sở, Sở Linh âm thầm đi theo cũng nắm lấy hắn như vậy.
Diệp Thành ngây người rồi khẽ cười, một bước lên trời.
Sở Huyên cười nhạt, bám chặt theo, sánh vai cùng Diệp Thành.
Có lẽ máu tươi của hai người quá thuần khiết, đã khiến Thiên Ma kéo đến, khẽ liếm đầu lưỡi đỏ tươi.
Hai người lập tức bị bao phủ, Thiên Ma như đại dương bao la, gương mặt hung tàn, hung bạo khát máu, u ám đáng sợ.
Diệp Thành và Sở Huyên hợp lực, tiêu diệt Thiên Ma khắp bầu trời.
Trong Thiên Ma Quân, hai người tựa như hai ngôi sao, sáng rực nổi bật.
Hiên Viên Kiếm và Giáng Thiên Ngọc Như Ý cùng với sức mạnh cấp Đế, cộng thêm sức chiến đấu của hai người, không ai cản nổi hay coi thường được họ.
Chỉ là, Thiên Ma hiện tại, ai ai cũng điên cuồng, một đám ngã xuống, một đám xông lên, tre già măng mộc, tựa như con rỗi vậy, chỉ biết lao lên chém giết, không hề sợ hãi.
“Đều là vong linh, không có đỉnh cao”. Diệp Thành nheo mắt, Tiên Luân Nhãn tự mình biến đổi, tìm kiếm một vài manh mối.
Thiên Ma Đại Quân lại xuất hiện ở nhân gian, đã không còn là Thiên Ma Đại Quân năm đó nữa, chúng đều là người chết, không có căn nguyên.
Cũng chính vì như vậy, Thiên Ma binh tướng mới không có sức chiến đấu đỉnh cao, tuy số lượng không giảm, nhưng thực lực yếu hơn năm đó không ít.
“Chỉ có ma binh ma tướng, không có đám Thiên Ma Quân và Đại Đế sao?”, Diệp Thành vừa chém giữa vừa nhìn khắp chư thiên.
Chém giết một mạch, đập vào mắt đều là ma binh ma tướng, chứ chưa từng thấy cấp Ma Quân, chứ đừng nói đến Thiên Ma Đại Đế vô thượng.
Hắn không chắc chắn, không thể đảm bảo Thiên Ma Đại Đế sẽ xuất hiện ở nhân gian hay không, nhưng nếu một khi hắn ta quay lại thì tuy không ở trạng thái đỉnh cao, có lẽ cũng có thể lật đổ được cả chư thiên.
Đáng tiếc, Đại Sở đã không còn luân hồi, hắn cũng không phải là Đại Thành Thánh Thế, vạn vực chư thiên này, ai có thể ngăn cản được tấn công của bậc đế vương.
Tính sai, tính sai nặng nề, ai ngờ được, hai ma quân âm dương lại có thể thông thạo bí pháp kinh khủng hơn cả tiên thuật Đế Đạo.
Cách thức triệu hồi này đã lật đổ pháp tắc, Đế Đạo Thông Minh không thể được, cấp bậc của nó cao đến vĩnh hằng.
“Giết!”. Trong lúc Diệp Thành trầm ngâm thì một ma tướng khua chiến mâu tiến đến, ma khu ti lớn, vẻ mặt hung tợn, ma sát khí ngập trời, tóc đỏ tung bay.
Diệp Thành hừ lạnh, chân đạp vào thần hải hoàng kim, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao rộng, cầm Hiên Viên Kiếm lao thẳng về phía ma tướng kia.
Hắn nhận ra ma tướng kia, nó khắc sâu vào trong cả xương cốt.
Năm đó, Cơ Tuyết Băng đã bị ma tướng này đâm xuyên, cuối cùng mất sức ngã xuống trước đại điện Đan Thành.
Cơ Tuyết Băng vì bảo vệ hắn mà chết, hắn nợ cô một mạng.
Bây giờ, cô không còn ở Đại Sở, vậy thì sẽ do hắn giết ma tưởng kia, trải qua ba trăm năm, cũng xem như báo thù cho cô.
Hai người khai chiến, động tĩnh rất lớn, cả một khu ma binh bị tiêu diệt.
Ma tướng rất mạnh nhưng không phải đỉnh cao, không phải đối thủ của Diệp Thành, từ khi bắt đầu đã bị Diệp Thanh đè ép.
Ở bên kia, Sở Huyên cũng chống chọi với một ma tướng, vững vàng chiếm thế thượng phong, giao chiến chưa đến mười lợt đã giết chết ma tướng kia.
Lại nhìn sang chín Hoàng Đại Sở, Kiếm Thần, Đan Tôn, Thiên Địa nhị lão và Đông Hoàng Thái Tâm, cũng đang chống chọi mãnh liệt.
Đất trời rền vang, càn khôn điên đảo, Thiên Ma Quân che phủ khắp thiên hạ.
Các vị Chuẩn Đế tung hoành khắp Cửu Tiêu, tuy số lượng Thiên Ma nhiều nhưng không ai có thể ngăn cản được bước chân bọn họ, cả một khu vực tan thành mây khói.
Bắc Sở náo nhiệt, Nam Sở cũng không nhàn rỗi, Thiên Huyền Môn Chuẩn Đế đã đến tường thành Nam Sở, thêm kết giới và pháp trận.
Đại quân Thiên Huyền Môn cũng xếp thành hàng trên tường thành, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Nam Sở, đợi quân cứu viện của vạn vực chư thiên.
“Con mẹ nó đúng là cảm động mà!”, Cổ Tam Thông đứng trên tường thành, nhìn về phía Bắc, dường như đang nhớ lại trận chiến ba trăm năm trước.
“Đại Sở, không sợ trận chiến nào cả”. Tiêu Phong trầm giọng nói.
“Thật sự cho rằng Đại Sở bọn ta dễ ức hiếp sao”. Tạ Vân, Tư Đồ Nam cũng xông lên, mặc thêm áo giáp.
Cùng tiến lên còn có cả điện chủ các điện Thiên Đình, thủ lĩnh các bộ, hậu duệ hoàng gia, bậc đế vương các thời đại đều có mặt.
Dưới tường thành, tu sĩ Đại Sở đã xếp thành một đội, chiến kỳ Đại Sở tung bay, nam mặc giáp, nữ mặc chiến y.
Ba trăm năm sau, tuy bọn họ thực lực không đông, nhưng không ai lùi bước, đã chuẩn bị dùng xương máu để bảo vệ vùng đất này.
Đại quân của Thiên Ma vẫn như trước, nhưng lần này, Thiên Đình sẽ không chiến đấu đơn độc, Đại Sở cũng sẽ còn không một thân một mình.
Bọn họ có chín Hoàng Đại Sở, có chư thiên Kiếm Thần, có Đan Tôn, có Thiên Huyền Môn, sau lưng bọn họ… Còn có vạn vực chư thiên.
Chương 2369: Trống nổi
Tiếng trống trận mạnh mẽ dồn dập khí thế vang vọng Chư Thiên.
Hễ ai nghe thấy đều ngửa đầu lên, linh hồn không ngừng chấn động như nhận được lời kêu gọi nào đó đến từ ngàn xưa.
"Tiếng trống từ đâu thế", vô số người vẻ mặt mê mang, tâm thần cũng bị lôi cuốn, máu trong người không kiềm được sôi lên sùng sục.
"Có Cực Đạo Đế Uy, lẽ nào là một kiện Cực Đạo Đế Binh?"
"Truyền đến từ bờ bên kia tinh không, càng như là biên hoang vũ trụ".
"Tiếng trống kia quỷ dị ghê, trong người không nén nổi sục sôi máu nóng luôn", có người kinh ngạc không hiểu ra sao.
Vô số tiếng bàn tán vang lên, rất nhiều người ngửa đầu vẻ mặt mờ mịt nhìn không trung, không biết tiếng trống kia có nghĩa là gì.
Nam Vực Huyền Hoang, Đấu Chiến Thánh Viên Lão Tổ, Quỳ Ngưu Lão Tổ lần lượt xuất hiện trên không rồi nhìn không xa xôi mở mịt kia.
"Trống trận Chư Thiên?", hai lão tổ nhìn nhau.
"Trống trận Chư Thiên gì?", Thánh Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng cũng bước lên không, vẻ mặt tò mò nhìn hai lão tổ.
"Trống trận Chư Thiên được làm từ đạo cốt của Bàn Cổ Đại Đế đã truyền thừa trên đời từ rất lâu", Quỳ Ngưu Lão Tổ chậm rãi giải thích.
"Chỉ mới nghe một tiếng mà lão tổ đã biết đó là trống trận Chư Thiên ư?"
"Kia cũng không phải tiếng trống bình thường, 130 đế của Huyền Hoang đều dung nhập Đế Đạo pháp tắc vào trong đó nên vừa nghe đã biết".
"Thì ra là thế, chẳng trách cứ có một cảm giác không tài nào diễn tả như bị cái gì kêu gọi", hai hoàng nói.
"Đúng là kêu gọi, trống trận Chư Thiên chỉ khi Vạn Vực gặp nguy thì mới có thể vang lên", Thánh Viên Lão Tổ chậm rãi nói.
"Nó đã yên lặng qua vô tận năm tháng, không ngờ giờ lại vang, ai đang gõ nó lên?", Quỳ Ngưu Lão Tổ không khỏi cau mày hỏi.
"Bất kể là ai thì tiếng trống vang lên chính là Chư Thiên gặp nạn, con cháu Đế Đạo như chúng ta chắc chắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ".
Thánh Viên Lão Tổ bản lĩnh thông thiên, nhấc chân bước ra HUyền Hoang, cầm gậy Kim Ô tỏa ra đế uy khủng bố trong tay nói.
"Lão Huyền Vũ, giờ phút này các ngươi còn không ra thì đợi đến bao giờ?", Quỳ Ngưu Lão Tổ quát rung trời, cũng bước ra khỏi Huyền Hoang.
"Chẳng phải đến rồi này?", năm bóng người cùng nhau tiến đến.
Nhìn kỹ thì chính là Thanh Long Tộc Lão Tổ, Bạch Hổ Tộc Lão Tổ, Chu Tước Tộc Lão Tổ, Huyền Vũ Lão Tổ và Kỳ Lân Lão Tổ.
Năm người sóng vai, xách theo một thứ bước đến và chúng đều là pháp khí Đế Đạo.
"Trống trận Chư Thiên vang lên, Vạn Vực gặp nguy!", Tiên Mẫu Dao Trì tại Đông Hoang cầm kiếm đi ra trông như một vị nữ vương cái thế.
"Chư Thiên gặp nguy, lão phu cũng có trách nhiệm!", đằng sau Tiên Mẫu Dao Trì lại có hai đại năng bước ra khỏi Đông Hoang, người đầu tiên là Khương Thái Hư.
Người còn lại có dáng người cao to, sát khí ngùn ngụt, không ai khác ngoài Ma Uyên - Ma Tôn Thôn Thiên trong truyền thuyết.
"Năm tháng đúng là như con dao hai lưỡi!", Khương Thái Hư buồn bã nói.
"Cuối cùng cũng không chống lại nổi già đi", Ma Uyên cười khổ nói,
Qua vô số năm tháng, hai thiên kiêu cái thế của Hồng Hoang lại sóng vai, nhưng đã không phải thời đại của họ.
Đằng sau họ còn đi theo sáu người lần lượt là Tiêu Dao Tử, Vô Cực Tử, Thiên Thần Tử, Huyền Chân Tử, Vân Tiêu Tử và Xích Dương Tử. Hôm nay, bảy người con của Đông Hoa cũng đều có mặt.
Phượng Hoàng cũng tới và đứng bên cạnh Khương Thái Hư, cùng nhau đạp không bước đi.
Trên đầu bà ta lơ lửng một cái tiên kính lượn lờ Đế Đạo Pháp Tắc.
Đó là Phượng Hoàng Kính - đế khí của Phượng Hoàng Tộc. Ngày xưa, Phượng Hoàng Tộc bị giết, Phượng Hoàng Kính bay đi, giờ lại trở về bên cạnh Phượng Hoàng.
Giờ Phượng Hoàng đã hơi khác với khi xưa, cũng có thể nói bà ta đã Niết Bàn, việc Phượng Hoàng Tộc bị tiêu diệt cũng dần bị bà ta lãng quên.
Ngày càng nhiều người đi ra khỏi Huyền Hoang, Cửu Lê Lão Tổ - ông nội Bắc Thánh, Cửu Tiêu Chân Nhân - ông nội Đế Cửu Tiên, có cả lão Chuẩn Đế câu cá và rất nhiều lớp tiền bối không kể được tên.
Chủng tộc viễn cổ cũng lên đường do Lão Tổ dẫn đội.
"Ôi chao, đều cầm theo Đế Binh hả?", Long Tộc Lão Tổ nghiêng đầu, ngó bốn bóng người đứng cạnh.
"Cầm theo tốt chứ sao, cầm theo mới yên tâm", Vu Tộc Lão Tộc khụ một tiếng đáp.
"Trống trận Chư Thiên vang lên, e rằng trận chiến này sẽ rất khó giải quyết", Linh Tộc và Cổ Tộc Lão Tổ đều lộ ra vẻ lo lắng.
"Chúng ta nhiều người, không sợ đánh nhau", Man Tộc Lão Tổ lớn tiếng nói, vác theo chày gỗ trông vô cùng hung dữ.
Mọi người cười, bước ra Huyền Hoang, năm kiện Cực Đạo Đế Binh uy thế nối liền với nhau khiến tinh không rung chuyển.
"Tiếng động lớn như vậy, ai đang kêu gọi vậy?", đám Tiểu Viên Hoàng lại tụ tập với nhau, ai nấy đều vò đầu không hiểu ra sao.
"Cứ cảm thấy có một loại dự cảm không hay", Bắc Thánh cau mày.
"Nhiều Chuẩn Đế và Đế Binh như vậy, còn hơn chín hoàng của Đại Sở vào lần trước luôn!" Đế Cửu Tiên chớp đôi mắt to tròn nói.
"Chuyện gì vậy, Chư Thiên sắp xảy ra chiến tranh hả?"
"Có điều, đội hình này không khỏi hơi lớn nhỉ!"
"Lão hủ tu hành 3000 năm cũng chưa thấy trận nào to như thế".
"Không nói nữa, đi xem thử coi, chưa biết chừng là một vở kịch hay đó".
Dưới bầu trời không ngừng vang lên từng tiếng bàn tán xôn xao, cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp, cũng không chống lại được tiếng trống kia, đúng là một lời kêu gọi chí cao.
"Thiên Vương, có cần đến giúp đỡ không?", Thiên Hư Trung Châu, Trời Tru Đất Diệt cúi đầu đứng im sau lưng Thiên Vương.
"Bất cứ ai cũng không thể ra khỏi Thiên Hư", Thiên vương Thiên Hư nhàn nhạt nói, một câu nhẹ tênh lại mang theo uy áp khủng bố.
Y cũng nhìn lên không trung, con ngươi lạnh nhạt lại lóe lên chút lo lắng, song cuối cùng vẫn chưa ra lên tiến đến Đại Sở.
Vong Xuyên ở Tây Mạc, Mạnh Bà chắp tay nói: "Thiên Vương, nếu không có chiến sự khẩn cấp thì Đại Sở sẽ không đánh lên trống trận Chư Thiên".
"Bất cứ ai cũng không thể bước ra Vong Xuyên", Thiên vương Vong Xuyên nhàn nhạt nói, trực tiếp gạt bỏ như Thiên Vương Thiên Hư.
"Nhưng mà...", Mạnh Bà chần chờ, muốn nói lại thôi.
"Bà nên biết sứ mệnh của vùng đất dữ", Thiên Vương Vong Xuyên lạnh lùng nói, kèm theo đó là uy áp cái thế.
Chương 2370: Thần tướng dưới trướng Tiên Vũ Đế Tôn
"Tuân... tuân lệnh!", Mạnh Bà run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch.
"Tiếp tục phong ấn cơ thể Dao Trì, đừng để đứa con trời phạt ra đời", Thiên Vương Vong Xuyên nói xong bèn xoay người biến mất.
Mạnh Bà thở dài một tiếng, im lặng xoay người đi vào chỗ sâu trong.
Hoàng Tuyền và Minh Thổ cũng giống như Thiên Hư và Vong Xuyên, đều truyền ra một mệnh lệnh: "Bất cứ ai cũng không thể ra khỏi vùng đất dư".
Mệnh lệnh của Thiên Vương như có như không lại lạnh lẽo và tràn ngập uy nghiêm.
Vùng đất dữ thoáng chốc yên lặng, chỉ có kết giới hộ sơn được khởi động.
Cái gọi là sứ mệnh kia không cho phép năm vùng đất dữ hành động thiếu suy nghĩ, thứ họ bảo vệ còn quan trọng hơn Chư Thiên Môn rất nhiều.
Vùng đất dữ tĩnh lặng, Huyền Hoang lại nhốn nháo, trong tinh không lại càng rộn ràng.
Chư Thiên Vạn Vực mênh mông vô bờ, hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.
Nhìn từ xa, vô số thần quang lướt qua tinh không như những ngôi sao chổi tụ thành làn mưa sao băng hướng thẳng về phía trước.
Âm Minh Tinh, một quan tài cổ nổ tung, Thần Tướng xách kích bước ra, cơ thể nặng tựa núi, bước chân khiến tinh không run rẩy.
Tựa như Âm Minh Tinh, nơi tiếng trống trận đi qua đều có rất nhiều Cổ Tinh chấn động, hoặc nhiều hoặc ít đều có người bước.
Những người ấy tu vi thấp nhất cũng là Đại Thánh và là lớp tiền bối lánh đời và đám lão già không biết sống bao nhiêu năm.
"Hoa ra, Chư Thiên Vạn Vực còn có nhiều Chuẩn Đế như vậy", Cửu Tiêu Chân Nhân thổn thức, nhiều Chuẩn Đế như thứ chỉ ông ta là trẻ nhất, chưa đến ba nghìn tuổi đã đột phá Chuẩn Đế.
"Ngươi không biết thôi, còn nhiều lắm!", lão Chuẩn Đế câu cá nói: "Có điều số lượng này đúng là kinh khủng".
"Á đù, kia là ai vậy! Tốc độ đó là bật hack à!", lão Chuẩn Đế kinh ngạc gào lên.
Chuẩn Đế nghe vậy đều nhìn theo ánh mắt của ông ta.
Tinh không đằng xẹt qua một luồng thần quang với tốc độ kinh người như giẫm lên con sông thời gian, đảo ngược quy tắc của thời gian.
Đó là một thanh niên có đôi mắt sáng như sao, tóc đen như mun, cả người lượn lòe tiên quang như một vị Thiên Vương cái thế.
Hắn ta cũng là một vi Chuẩn Đế khủng bố, còn là Chuẩn Đế đỉnh cấp hàng thật giá thật khiến cho rất nhiều Chuẩn Đế khác đều cảm thấy hết sức áp lực.
"Mạnh thái quá!", lão Chuẩn Đế câu cá cảm thán.
"Không ngờ... lại là Thiên Thanh!", ánh mắt Cửu Lê Lão Tổ tràn ngập vẻ khó tin, với tâm cảnh của Chuẩn Đế mà giọng nói cũng hơi run rẩy.
"Sao, lai lịch khủng lắm hả", các Chuẩn Đế khác thấy vẻ mặt Cửu Lê Lão Tổ như vật đều thử hỏi.
"Hắn ta là thần tướng đứng đầu... dưới tay Vũ Đế".
"Thời... thời đại Đế Tôn!", chúng Chuẩn Đế nuốt nước miếng cái ực, đó mới là lão quái vật, hóa thạch chân chính đó!
"Nói vậy, ngay cả Kiếm Thần cũng phải gọi hắn ta một tiếng tiền bối rồi".
"So với hắn ta thì lão phu bỗng dưng cảm thấy mình lại trẻ măng ra".
Một đám Chuẩn Đế chép miệng, cùng vai vế với Tiên Vũ Đế Tôn, còn chẳng phải chỉ là một đứa bé khi đứng trước mặt hắn ta thôi sao?
Trong từng tiếng kinh ngạc cảm thán, Thiên Thanh không nói gì chỉ lướt ngang qua.
Con ngươi hắn ta lại tràn ngập vẻ tang thương xa xưa, lại tĩnh lặng như nước, đã tới cảnh giới trở lại nguyên trạng, có đại đạo chí cao tự động diễn hóa trước mắt hắn ta.
Tốc độ ấy đâu chỉ đảo điên thời gian pháp tác, ngay cả không gian pháp tắc cũng bị đảo lộn, đang Đại Na Di trong tinh không.
Được rồi, Chuẩn Đế đuổi theo cả buổi vẫn chẳng thể theo nối.
"Xấu hổ không?", lão Chuẩn Đế câu cá vội hô một tiếng, suýt nữa không thở nổi, sặc chết.
"Xấu hổ!", Cửu Tiêu Chân Nhân và Cửu Lê Chân Nhân ho khan nói.
"Trông kìa, cô nương kia cũng hack kìa", lão Chuẩn Đế lại nói, vuốt râu thổn thức chậc lưỡi.
Chúng Chuẩn Đế lại quay đầu nhìn thì thấy một cô gái mặc đồ trắng vèo một cái lướt qua tinh không, tốc độ không chậm hơn Thiên Thanh là bao.
Tuy chỉ nhoáng lên một cái, nhưng khuôn mặt của nàng ta lại như in lại trong tinh không khiến đám lão già kia cũng như si như say.
Nàng ta rất xinh đẹp, cả người chìm trong tiên quang trông mỹ miều tuyệt trần, thánh khiết vô ngần, không dính khói lửa trần tục hay bụi trần nơi thế tục. Vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành khiến cho Chư Thiên Vạn Vực cũng phải phai màu.
"Sức chiến đấu ngang ngửa Thiên Thanh", Cửu Tiêu Chân Nhân thổn thức.
"Đây là vị nào biết không?", đám Chuẩn Đế lại nhìn về phía Cửu Lê Lão Tổ, ông già này nhìn nhận vẫn khá chuẩn.
"Tam Sinh, thần tướng thứ hai... dưới tay Tiên Vũ Đế Tôn".
"Hầy, lại là hóa thạch sống, phải gọi nàng ta là bà cố nội mới đúng".
"Lão phu còn muốn theo đuổi nàng ta nữa ấy? Lần này xem ra thôi bỏ đi, nàng ta tát một cái có thể đánh ta tè ra quần".
Trong lúc cả đám Chuẩn Đế đang tán dóc thì Tam Sinh đã biến mất trong tinh không.
Chẳng bao lâu sau, nàng ta đã đuổi theo Thiên Thanh và sóng vai với hắn ta.
"Ngươi... già đi rồi", Tam Sinh môi đỏ hé mở khẽ cười nói, giọng nói như tiếng trời vừa dịu dàng lại tràn ngập tang thương.
"Ngươi... vẫn đẹp như năm xưa", Thiên Thanh mỉm cười, một câu lại tràn ngập vẻ tang thương, nghe còn xa xôi hơn cả những câu chuyện thần thoại.
"Ừm, có làm phiền hai vị nói chuyện không nhỉ", một tiếng cười khẽ vọng lại, bên cạnh Thiên Thanh chợt xuất hiện một người.
Cũng là một thanh niên áo trắng đầu bạc trông như một vị Thiên Vương, con ngươi chứa đứng vạn vật, biến hóa vô số đại đạo, khí chất như hòa hợp với thiên nhiên.
Có thể sóng vai với hai vị thần tướng thì hiển nhiên cũng là thần tướng. Hắn ta là Thiên Viên - thần tướng thứ ba... dưới tay Tiên Vũ Đế Tôn.
Đều là bạn già nên Thiên Thanh và Tam Sinh đều lắc đầu cưới trước lời trêu chọc của hắn ta như đã sớm thành thói quen.
Ba người như một luồng thần quang điểm xuyết cho tinh không càng trở nên mỹ miều.
Trong khi bay đi, lại có sáu người tiến đến, họ đều là Chuẩn Đế đỉnh cấp và là thần tướng dưới tay Đế Tôn.
Chín vị thần tướng cái thế sau bao nhiêu năm tháng lại tụ hội cũng chỉ nhìn nhau cười, không nói gì thêm phí thời gian.
Thần tướng và thần tướng với nhau, khoác lên chiến giáp lừng lẫy khi xưa tái hiện lại thần uy hào hùng.
Tựa như năm đó đi theo Tiên Vũ Đế Tôn đánh khắp Chư Thiên.