-
Chương 2361-2365
Chương 2361: Bàn chuyện tư tưởng
Trong rừng trúc nhỏ của Thiên Huyền Môn, tất cả Chuẩn Đế đều ngồi ở đó.
Diệp Thành thân là hoàng giả Đại Sở, lại là người duy nhất ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu không nói một chữ.
Hắn giống như phâm nhân, còn các vị Chuẩn Đế kia chính là phán quan, dáng vẻ như đang nói nếu không làm rõ ràng chuyện này thì không xong.
“Thủ đoạn không ít nha!”, Đông Hoàng Thái Tâm cười nói.
“Đừng có đổ oan cho ta, ta không có tệ đến thế”. Diệp Thành rung đùi đắc ý, dáng vẻ không đàng hoàng: “Cũng không thể đẩy hết mọi chuyện lên người ta”.
“Nói vậy, là tự nàng ăn sao?”, Thiên Lão khoanh tay, cười đến mức không thể khép miệng được, không biết tại sao, chỉ là muốn cười.
“Ấy chà! Thiên Lão nói đúng rồi, là bà ấy tự ăn, ta lo lắng không muốn cho bà ấy ăn còn bị đè xuống kìa”.
“Đồ nhi kia của Hồng Trần, đầu óc đúng là chẳng thông minh tẹo nào, còn giành ăn hợp hoan tán”. Địa Lão cũng vui vẻ nói.
“Đại Sở còn có đặc sản này, bổn vương thật vui mừng”.
“Nào, nhìn xem, hoàng giả nhà chúng ta đã làm cái gì”. Phục Nhai bước vào, trong tay còn cầm theo một cái ngọc giản.
Ngay sau đó, ngọc giản vỡ tan, một màn nước treo lơ lửng trên không trung.
Bên trong màn nước là hình ảnh tại Ngọc Nữ Phong: Diệp Thành muốn bá vương ngạnh thượng cung, bị đánh tơi bời, xong việc thì làm bữa sáng nhận lỗi, “thuận tay” thêm một chút gia vị vào mỗi món, sau đó thì Hồng Trần Tuyết đến, chuyện vớ vẩn xảy ra.
Yên tĩnh, cực kỳ tĩnh mịch! Một đám Chuẩn Đế cũng nhếch môi, trong làn nước mơ hồ có thể thấy được, hình ảnh Diệp Thành trong đó cười đê tiện cỡ nào.
“Ta còn có việc, đi trước đây”. Diệp Thành ho khan một tiếng, lập tức xoay người bỏ chạy, con mẹ nó, Thiên Huyền Môn này, thật đúng là thần thông quảng đại, không thấy thì thôi, vừa thấy là giật mình.
“Gấp gáp như thế làm gì”. Thiên Lão và Địa Lão vừa nhìn hình ảnh trên không trung vừa duỗi tay, mỗi người túm chặt một tay của Diệp Thành.
Hình ảnh tiêu tán, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên trên người Diệp Thành, nhìn Diệp Thành giống như nhìn thấy một kẻ bất phàm.
Đây đúng thật là kẻ phi thường nha! Hạ xuân dược cho thê tử nhà mình.
Dân phong Đại Sở đâu chỉ hung hãn, quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp nha!
Người như thế này, tám trăm năm nữa cũng chưa chắc sẽ có, nhưng Đại Sở lại sinh ra được, con mẹ nó thật là mừng quá.
“Bị ép thôi”. Diệp Thành ý vị thâm trường nói.
“Đến đây, chúng ta bàn chuyện tư tưởng”. Thiên Lão, Địa Lão mỗi người người túm lấy một cánh tay của Diệp Thành, ôm hắn đi ra ngoài.
Theo sau bọn họ còn có không ít lão già đi theo, đều là cấp Chuẩn Đế, hơn nữa trong tay cầm theo một cái chày gỗ.
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, giống như quỷ khóc sói gào.
Hoàng giả Đại Sở, tiếng hét cũng không giống ai, từ lúc ngã xuống cũng chưa đứng dậy, suýt chút nữa là bị đánh chết rồi.
Không biết khi nào, đám lão Chuẩn Đế mới vui vẻ thoải mái trở lại, trên từng gương mặt già đều khắc lên một chữ sướng.
Còn về phần Diệp Thành, đã bị đánh đến không còn hình người.
Nếu không, sao lại nói tên này là súc sinh? Sẹo vừa lành đã lập tức quên đau, mới bị đánh một trận là đã chạy đến tiểu viên kia của Hồng Trần.
Tuy nhiên, vườn nhỏ được kết giới bảo vệ nên hoàn toàn không nghe được chút âm thanh nào, cũng chẳng thể nào nhìn được bên trong, chỉ có thể cảm giác được tiếng đàn du dương.
“Hào phóng”. Diệp Thành lau máu mũi, giơ ngón cái lên với vườn nhỏ, nhìn tướng công của mình và nữ tử khác làm này làm kia, hình ảnh đó hẳn là cảnh đẹp ý vui.
“Còn phải cảm tạ ta đó”. Diệp Thành khập khiễng rời đi.
Câu này có lý, nếu không phải “nhờ” bữa sáng trời xui đất khiến kia, thì có trời mới biết đến khi nào thì Chung Tiêu và Hồng Trần mới có thể lên giường.
Nếu tính ra thì chẳng phải Hồng Trần Tuyết nên đến cảm ơn hắn sao?
Ngay cả Sở Linh Ngọc cũng chịu khổ, tự nhiên bị bắt nhìn hiện trường được phát sóng trực tiếp, ai biết là có kiềm chế được bản thân không, có thể cũng tới tham gia động phòng luôn thì sao.
Trở lại Hằng Nhạc, cơm vẫn còn nóng hổi, nhưng Sở Huyên cũng vẫn như thế, không nhúc nhích, đi lên đỉnh núi, lại nhìn lên hư vô mờ mịt.
Diệp Thành thu dọn một bàn đồ ăn, vứt đi thì thật đáng tiếc.
Kết quả là, cả bàn đồ ăn đều được hắn đưa sang cho đám anh em tốt của mình.
Sau đó, hắn mở Thiên Nhãn, chạy tới chạy lui khắp các ngóc ngách của Ngọc Nữ Phong, đi đến đâu cũng có động tĩnh đến đấy.
Cấm chế của Thiên Huyền Môn bị hắn đảo loạn, còn tưởng bở muốn nhìn lén chuyện tốt ở nơi này.
Làm xong chuyện này, hắn mới xoa tay bước lên đỉnh núi, nhếch miệng cười nói: “Việc nào ra việc đó, không phải mang thù”.
Sở Huyên không nói gì, không phản ứng lại hắn, vẫn còn nhìn hư vô mờ mịt.
“Đi, đưa nàng đi đến một nơi tốt”. Diệp Thành nắm tay Sở Huyên, kéo lên rồi bước đi, một bước xông lên hư thiên.
Nói dễ nghe thì là muốn đưa Sở Huyên đi dạo.
Thật ra, là đi tránh nạn! Với cái tính bạo lực kia của Hồng Trần Tuyết, nếu mà tỉnh táo lại, không xốc Ngọc Nữ Phong lên mới là lạ.
Hắn lanh trí, lựa chọn sớm chuồn đi, đánh nhau cũng không đánh lại Hồng Trần Tuyết, trong cơ thể của bà ấy cũng có Đế Binh.
Bọn họ vừa mới rời đi, đã nghe thấy trên mấy ngọn núi nhỏ xinh đẹp ở Hằng Nhạc Tông vang lên tiếng mắng to: “Diệp Thành, tên tiện nhân nhà ngươi”.
Đó là Dạ Như Tuyết, Mục Uyển Thanh và Đường Như Huyên.
Giờ phút này, ba người bọn họ bị ấn trên giường, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị, ba tên tiện nhân này, mỗi tên đều hung mãnh như nhau.
Đây là huynh đệ tốt, một bàn đồ ăn này, sao có thể lãng phí.
Hằng Nhạc Tông náo nhiệt, một đám người đều dựng lỗ tai lên, tiếng kêu của các nàng, thật êm tai, thật mỹ diệu.
Bên này Diệp Thành lôi kéo Sở Huyên Nhi, một đường đạp thiên mà đi.
Đi rất xa rồi, vẫn còn có thể nghe được tiếng mắng to.
Tê này chỉ lo bụm trán lén cười đê tiện, khiến cho Sở Huyên không ít lần nhìn sang bên này: Cái tên này, thật sự có bệnh!
Một khu rừng hoang, có thể nghe được tiếng gầm rú của yêu thú, Diệp Thành nghỉ chân.
Chương 2362: Ôn lại kỉ niệm xưa
Nơi này chính là nơi mà năm xưa Sở Huyên Nhi dẫn hắn đi rèn luyện, thật sự không coi hắn là người, huấn luyện hắn đến mức tàn phế sắp chết.
Mà tốc độ và sức mạnh kết hợp, cũng là từ chỗ này mà có.
Lần đầu tiên hắn độ tiên kiếp, cũng là tại khu rừng hoang này.
“Có thấy ấn tượng”. Diệp Thành nghiêng đầu cười nhìn Sở Huyên Nhi.
Sở Huyên im lặng, cảm thấy quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra được, có lẽ, cô ta và hắn thật sự có một đoạn nhân quả ở chỗ này.
Diệp Thành cười, cũng không cưỡng cầu, kéo Sở Huyên biến mất.
Đến trước một vách núi cổ xưa, hắn mới dừng lại.
Vách đá cổ này cũng có chút tuổi đời, trên đó vẫn còn vết máu khô, không khó để tưởng tượng rằng trước đó đã xuất hiện một huyết kiếp.
Đây là Quan Thiên Nhai, năm xưa, Diệp Thành bị đám người của Linh Chân coi như tà ma, bị từng mũi bắn chết.
“Đây là nơi mà ta chết lần đầu tiên, chết ở trong vòng tay ngươi, ngày đó, ngươi còn cài chiếc trâm phượng ngọc châu”.
Diệp Thành chậm rãi nói chuyện, nói lại chuyện xưa, dáng vẻ đáng khinh tiêu tán đi, trên gương mặt hiện lên tia đau buồn.
Hơn ba trăm năm trôi qua, chuyện đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, từ biệt với Sở Huyên sáu năm, lúc trở lại thì mọi thứ đã thay đổi.
Cũng tại nơi này, hắn mới thật sự hiểu được, thế nào là chính, thế nào là ma, mạnh chính là chính, yếu chính là ma, đó là quy luật khó có thể thay đổi.
Sở Huyên im lặng nhìn Quan Thiên Nhai, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
Trong nháy mắt, cô ta như có thể trông thấy một vài hình ảnh rời rạc, trái tim vốn bình tĩnh, cũng cảm thấy âm ỉ đau.
Sau khi hai người rời đi, họ đến phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.
Tiêu Phong vẫn còn ở đó, bây giờ không có chiến sự, ông cũng thanh nhàn.
Nơi này cũng có hồi ức, năm đó vì thành chủ Doãn Chí Bình, trong nội những người chức trách cao ở Hằng Nhạc Tông xảy ra nội loạn, Sở Huyên đã dẫn hắn đến đây để tị nạn, Dương Đỉnh Thiên đã trực tiếp đến đây để bảo vệ hắn.
Nhưng lần đó, sau khi hắn ra đi, trở về đã là một cái xác chết.
Sau đó, Diệp Thành lại đưa Sở Huyên đi rất nhiều nơi ở Đại Sở: trước mộ anh hùng tại Trung Thông đại địa, Nam Yển Đại Trạch, Bàn Long hải vực…
Bọn họ giống như du khách, đi lang thang tại nơi núi sông xinh đẹp này, mỗi một chỗ mà họ đi đến đều có một đoạn chuyện cổ xưa.
Lúc màn đêm đã buông xuống, hai người đã bước vào Phàm Nhân giới.
Nơi đây cách Hằng Nhạc đã đủ xa, Hồng Trần Tuyết có muốn tính sổ, hơn phân nửa là không tìm được, Diệp Thành vẫn là rất tốt.
Cổ thành Phàm Nhân giới ban đêm cũng vẫn vô cùng phồn hoa.
Từ xa nhìn lại, trên đường tấp nập người qua lại, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, tửu lâu sừng sững, hương rượu nồng đậm bay xa.
Hai bên phố có không ít quầy hàng, tiếng hét to rao bán không ngừng, cũng có không ít gian hồ bán nghệ, thu hút được rất nhiều tiếng vỗ tay khen ngợi.
Hai người xuất hiện đã thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Chuyện quan trọng chính là, Sở Huyên xinh đẹp vô cùng, giống như tiên nữ Cửu Thiên hạ phàm, thánh khiết không dính một hạt bụi trần.
Khí chất và vẻ đẹp này không thể so được với nữ tử phàm nhân.
Cho nên, hai người đi đến chỗ nào, chỗ đấy đều náo nhiệt, ai nhìn thấy cũng phải ngây ngất cả người, quá đẹp.
Không ít vương công quý tộc chạy đến mời họ, người đến sau giàu hơn người trước, vì để mời Sở Huyên mà bọn họ không tiếc bỏ ra vạn lượng hoàng kim.
Thế nhưng, mặc cho thân phận đối phương cao quý đến đâu thì Sở Huyên vẫn bất động, cô ta là tiên nhân, là thánh nhân thân phận tôn quý.
Tuy nhiên, cũng có không ít người định dùng sức mạnh, hung thần ác sát.
Đối với loại người này, Diệp Thành đều là lựa chọn cách là ở nơi thật cao, treo đối phương lên đó, ngắm phong cảnh ở trên đó hẳn là rất tốt.
“Có khi ngẫm lại, phàm giới cũng không tồi, tuy không như tu sĩ giới hoa lệ như thế, nhưng mà lại bình thường chân thực”. Diệp Thành suốt một đường nói đùa.
Sở Huyên cả một đường không nói, chỉ là một người lắng nghe chăm chú, thi thoảng lại ngước mắt, tò mò liếc nhìn đến âm thanh ồn ào nhốn nháo ở đường lớn.
Tất cả thứ ở nơi này, đều là mới mẻ đối với cô ta.
Không biết khi nào, lần đầu tiên cô ta đứng lại nghỉ chân.
Diệp Thành vẫn còn đang chậm rãi nói, cũng theo bản năng mà ngừng lại.
Quay đầu lại nhìn, mới biết Sở Huyên lẳng lặng nhìn một chỗ.
Diệp Thành nhướng mày, cũng theo tầm mắt của cô ta mà nhìn sang.
Ở chỗ đó có một ông lão đang khiêng gậy trúc, ở trên đó, cắm đầy hồ lô ngào, đương nhìn thôi là đã thấy ăn rất ngon rồi.
Không sai, lúc này Sở Huyên đang nhìn, chính là nhìn ông lão kia.
Nói đúng hơn là đang nhìn vào xâu kẹo hồ lô kia, một chùm trái cây màu đỏ tươi phủ đường mà cô ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Diệp Thành cười, đi sang hướng ông lão, dùng tiền của phàm nhân, mua một xâu, đưa sang cho Sở Huyên: “Ăn ngon lắm”.
Lúc này, Sở Huyên thật ra chưa cự tuyệt, giơ tay nhận lấy, cầm trong tay, tò mò đánh giá không biết đây là gì.
Hồ lô đường, là thứ phổ biến nhất ở phàm giới, ở đường cái, lúc nào cũng có thể nghe được tiếng rao hồ lô đường.
Đồ vật bình phàm thế này, Sở Huyên lại chưa thấy bao giờ, chưa bao giờ ra thành Vô Lệ, sao có thể biết được thế giới này mỹ diệu.
Cô ta thậm chí còn không biết tiền là gì, càng không biết mua đồ thì cần phải dùng tiền, mấy đồng xu nhỏ kia, hình như rất hữu dụng.
“Nếm thử đi, hương vị không tồi đâu”. Diệp Thành cười dịu dàng.
Sở Huyên chưa nói xong đã cắn nửa quả, khoé miệng dính đầy đường đỏ, đường đường là thần nữ thành Vô Lệ, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Hương vị thật sự không tồi, có thể thấy cô ta lộ ra một nụ cười nhạt.
Trong khoảnh khắc này, Diệp Thành nhìn đến si mê, dáng vẻ như xuất thần.
Trước hoa dưới trăng, tiếng động nhốn nháo ở đường cái, dáng vẻ ăn hồ lô đường của cô ta, ngây ngô mà cũng ngây thơ, khiến cho người ta thảng thốt, cũng khiến cho người ta mê ly.
Cô ta cũng sẽ cười, cũng không phải là vô lệ vô tình.
Chương 2363: Trút giận
Trong vườn nhỏ của Thiên Huyền Môn, tiếng đàn du dương đã ngừng, xuân ý dạt dào.
Hồng Trần lại rơi vào sự hỗn loạn, vẻ mặt nghệt ra, hai mắt trống rỗng.
Hồng Trần Tuyết đã tỉnh, xoa nhẹ huyệt Thái Dương rồi bò dậy, cảm thấy toàn thân yếu ớt, không còn sức giống như đã bị rút hết sức
Đợi tới khi khôi phục sự tỉnh táo, bà ấy đứng trời trồng tại chỗ.
Xảy ra chuyện gì thế này? Trên tế đàn bừa bỗn, vệt máu đỏ tươi bắt mắt cũng dính trên quần áo của ba ấy.
Mà quần áo của bà ấy không chỉnh tề, mái tóc rối tung, da thịt lộ ra ngoài khá nhiều, vẫn còn vương màu đỏ ửng chưa kịp tan, sáng bóng lên.
Bà ta không ngu, lập tức nhìn ra đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bà ấy không biết là tại sao việc này lại xảy ra, tỉnh táo lại thấy cảnh này rồi thì tâm trí lại rối tung.
“Tỉnh rồi à!”, bà ấy đang hốt hoảng thì tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên, là Sở Linh Ngọc – đã tháo miếng che mắt bằng đai ngọc.
“Thế này... rốt cuộc...”, mặt Hồng Trần Tuyết càng đỏ hơn.
“Ngươi ăn phải hợp hoan tán, Diệp Thành đưa ngươi tới đây”.
“Ăn phải hợp hoan tán?”, Hồng Trần Tuyết sửng sốt.
Bà ấy nhớ lại việc ngày hôm qua, bữa sáng trên Ngọc Nữ Phong, bà ấy ăn rồi rơi vào cảnh thần trí không tỉnh táo.
Khó trách, thảo nào Diệp Thành lại đuổi bà ấy đi, còn định dùng bạo lực.
Lập tức hiểu ra tất cả, Hồng Trần Tuyết tức tới thở hổn hển.
Dám bỏ hợp hoan tán vào thức ăn cho thê tử, đúng là thứ không biết xấu hổ.
Ngược lại bị bà ấy ăn, khi ấy còn tự cho là oai phong vừa ăn vừa đè Diệp Thành, tự cho là ăn một bữa ngon.
Nghĩ đi nghĩ lại, bà ấy nghĩ tới gì đó rồi nhìn sang Sở Linh Ngọc, hỏi thử: “Vậy... sau đó thì sao?”
“Sau đó thì ta đánh đàn, ngươi và tướng công ta quần nhau đầy âu yếm!”, Sở Linh Ngọc nhún vai: “Ngươi nói xem có xấu hổ không!”
“Sư nương, con...”, Hồng Trần Tuyết không khỏi rũ mặt, cắn chặt môi, không dám nhìn thẳng Sở Linh Ngọc.
Xấu hổ chứ, chuyện này thì sao có thể không xấu hổ? Xấu hổ muốn chết!
Nếu không biết thì thôi, thế mà Sở Linh Ngọc còn có mặt ở đây chứ.
Còn phải ngồi đánh đàn, trơ mắt nhìn bà ấy và Hồng Trần ấy ấy. Là phụ nữ, ai mà chịu nổi cảnh này!
“Sư nương ta không ngại!”, Sở Linh Ngọc bật cười thành tiếng: “Sau này gọi tỷ tỷ là được, đừng gọi ta kiểu như ta già lắm!”
Một câu làm Hồng Trần Tuyết cúi đầu thấp hơn.
Sắc mặt bà ấy đỏ lựng, màu đỏ kia từ mặt lan tới cổ, bà ấy chỉ muốn chui xuống kẽ đất, thế này quá khó xử.
Khi ấy Hồng Trần tỉnh táo, không nhúc nhích được, người ngồi trên chính là bà ấy, hình ảnh kia, Hồng Trần Tuyết không dám nhớ lại nữa.
“Ta có phát ra âm thanh dâm uế lắm không?”, Hồng Trần Tuyết che mặt: “Sư nương và sư tôn chắc thấy hết rồi hả?”
“Làm một ngày một đêm không nghỉ, đặc sản Đại Sở đúng là không phải dạng vừa”, Sở Linh Ngọc thổn thức.
Dứt lời rồi cô ta còn mỉm cười nhìn Hồng Trần Tuyết: “Phê không?”
“Ta... con đi thay đồ!”, Hồng Trần Tuyết che mặt chạy ra ngoài, bà ấy thật sự không còn mặt mũi nào ở đây nữa.
Có lẽ do chạy quá nhanh, người lại đang yếu, hai chân mềm nhũn, trong lúc thất thần thì suýt ngã quỵ.
Sở Linh Ngọc thấy mà buồn cười, lại chạy đi đánh đàn.
Tiếng đàn vang lên, Hồng Trần cũng tỉnh táo lại, hắn ta xoa mi tâm, trên mặt khắc hai chữ: Xấu hổ!
“Cảm giác chắc thích lắm nhỉ!”, Sở Linh Ngọc cười mỉm.
“Ta còn chẳng động đậy gì được!”, Hồng Trần ho khan một tiếng.
“Ta cũng chưa lên giường với chàng”, Sở Linh Ngọc bĩu môi, trừng Hồng Trần, trong đôi mắt đẹp là sự u oán.
“Chuyện này sao có thể trách ta được, phải trách cha vợ ấy!”, Hồng Trần cảm thán: “Ngày xưa hai ta thành thân, chính ông ấy chạy tới phá rối mà!”
”Mặc kệ chàng đó!”, Sở Linh Ngọc liếc Hồng Trần rồi cầm đan, xoay người ra khỏi vườn.
Có thể loáng thoáng thấy được phần dưới váy của Sở Linh Ngọc đã ướt một khoảng.
Đang độ tuổi xuân mà nghe gọi giường một đêm, không ướt mới lạ.
Vườn im lặng, chỉ còn tế đàn bừa bộn và Hồng Trần với hai chữ xấu hổ trên mặt.
Bên này, Hồng Trần Tuyết đã ra khỏi Thiên Huyền Môn, lao thẳng tới Hằng Nhạc.
Hừng đông, trời vẫn chưa sáng hẳn, Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam lại tụ một chỗ, cười tới mức miệng ngoác tới tai.
Vài món ngon của Diệp Thành đúng là mạnh vô đối, cái giường cứng thế mà cũng sụp mất, âm thanh lớn vô cùng.
“Cửa nhà ta có nứt luôn, còn cần nằm lên giường? Ngươi nói xem có ngầu không!”, Tạ Vân vuốt tóc.
“Bớt khoác lác, Huyên Nhi nhà ta bất tỉnh mấy lần nào?”
“Tự dưng ta phục bản thân ghê, làm cho thê tử khóc luôn!”. Tư Đồ Nam nói ra một câu sâu xa.
“Diệp Thành, lăn ra đây!”, ba người đang khoe khoang chiến tích thì một tiếng mắng to truyền từ trên cao xuống, Hồng Trần Tuyết đến rồi.
Một tiếng quát xen lẫn Đế Uy, nhiều đệ tử của Hằng Nhạc đã bị chấn tới hôn mê.
“Hắn không có ở Hằng Nhạc, hắn dẫn vợ đi dạo rồi!”, Hùng Nhị xoa đầu, não cũng vù vù.
“Chạy tới chân trời góc biển thì ta cũng bắt ngươi về!”, mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết toát ra tia lửa, cơn giận bùng lên.
Chỉ tới đây khoảng một giây thì Hồng Trần Tuyết lại rời đi, sát khí tận trời.
“Sao lại thế nhỉ!”, ba tên khốn kia đờ ra.
“Chắc tên kia lại nhìn lén người ta tắm rồi, còn bị bắt tại trận nên tới tìm hắn tính sổ đây mà”, Tạ Vân xoa tay.
“Mập, còn hổ tiên không, cho ta một chút!”, Tư Đồ Nam đỡ cái eo già cỗi, một ngày một đêm liên tục, cũng mỏi quá!
Hắn ta còn chưa dứt lời, Hồng Trần Tuyết vừa đi lại quay về, chẳng nói câu nào đã giơ tay đánh.
Vốn dĩ định tìm Diệp Thành để tính sổ, nhịn một bụng lửa giận mà lại không tìm được tên khốn Diệp Thành kia, dù sao cũng phải tìm người để trút giận đã.
Ba tên kia quỳ tại chỗ, gào khóc thảm thiết.
Cho tới khi Hồng Trần Tuyết thật sự rời đi, ba người vẫn không hiểu tại sao mình lại bị đánh, chẳng lẽ chúng ta có gương mặt chọc đánh sao?
Chương 2364: Đây là động phòng
Sự thật chứng minh là Diệp Thành vẫn rất lanh trí, đã ra ngoài trốn từ sớm, hôm nay mà có hắn ở đây, chắc chắn sẽ bị đánh nhừ tử.
Lại nói về tên này, hắn đang thoải mái nắm tay Sở huyên dạo một toà thành, tâm tình sung sướng,
Dạo chơi nhân gian, có rất nhiều niềm vui, thế nên không muốn trở lại tu chân giới.
Suốt chặng đường, dù Sở Huyên không nói gì nhưng môi lại cong nhẹ, cô ta cũng thấy thế giới này rất đặc sắc.
Mà sự đặc sắc này thì thành Vô Lệ không có, ví như mứt quả, kịch bóng, đồ chơi bằng đường...
Lại một toà thánh cổ, vừa vào đã nghe thấy tiếng pháo nổ.
Có nhà giàu đang đón dâu, kiệu tám người khiêng rực rỡ.
Tân lang hào hoa phong nhã, mặc đồ chú rể, cưỡi con ngựa to cao, trước ngực đeo tú cầu, có thể nói là phấn khởi đắc ý.
Tiếng kèn xô na vang lên, chiêng trống rung trời, đường lớn rất náo nhiệt.
Những nhà nghèo đã chạy tới phủ xin tiền mừng của lão gia nhà giàu, hôm nay là ngày lành, ra tay rất hào phóng.
“Có biết đang làm gì?”, Diệp Thành cười nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên lắc đầu, ánh mắt hờ hững lại có tia tò mò.
Cô ta thật sự không biết, không biết kiệu hoa, tại sao tân nương đeo khăn voan đỏ che mặt, mắt rũ xuống rất là thẹn thùng.
Váy áo của tân nương cũng đỏ au, đẹp hơn cả tiên y nghê thường, mặc lên người cô dâu, trông nàng ta càng thêm xinh đẹp.
“Cái gọi là đón dâu là để bái lạy trời đất!”, Diệp Thành cười nói: “Còn động phòng hoa chúc nữa, nàng biết đó là gì không?”
Sở Huyên vẫn lắc đầu, thật sự ngây ngô và trong sáng như tờ giấy trắng.
“Không biết cũng không không, tối nay ta dẫn nàng đi xem!”, Diệp Thành cười rất hèn mọn bỉ ổi, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Màn đêm buông xuống, tên nhãi này dẫn theo Sở Huyên đi me cửa sổ nhà người ta.
Phòng tân hôn được trang trí khá mộng ảo, lụa đỏ, nến đỏ và thảm đỏ, tân nương đội khăn voan đỏ, ngồi yên lặng trên gì.
“Là một mỹ nữ!”, Diệp Thành thì thầm, hắn nhìn xuyên khăn ngắm nhan sắc tân nương, đây là cô nương đẹp nhất khi xuất giá.
Mà Sở Huyên lại chú ý tới váy cưới của cô dâu.
Dù quần áo thua tiên y nhưng cô ta cũng thích.
“Nàng có biết đàn ông và phụ nữ làm gì trên giường không?”, Diệp Thành kề sát, cười nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên không nói, tất nhiên không trả lời vấn đề.
Đối với việc này, Diệp Thành biết, kiếp này Sở Huyên ở trong thành Vô Lệ từ nhỏ, cô ta biết thì mới kỳ lạ.
Thiếu nữ vô lệ vô tình, gần như không hề ra khỏi thành Vô Lệ, thậm chí đàn ông là gì, họ cũng không biết.
“Đúng là hại người!”, Diệp Thành thổn thức, hắn cứ tưởng chỉ Phật gia là đủ làm người ta mệt rồi, không ngờ thành Vô Lệ càng quá đáng hơn.
Dập tắt dục vọng của một người, vô lệ vô tình, biến những thiếu nữ đang thanh xuân thành những bức tượng gỗ.
Rất nhanh, tân lang đã tới, tiến vào tân phòng, lòng có chút hồi hộp, nhìn một cái là biết thanh niên này mới thành thân lần đầu thôi.
Cuối cùng hắn ta cầm lên cành đào vén khăn, lộ ra gương mặt thẹn thùng xinh đẹp.
“Tới rồi, tới rồi! Trò hay tới rồi!”, Diệp Thành trợn to hai mắt, người ta động phòng mà hắn còn sốt ruột hơn chính chủ.
Hơn nữa, ngoài miệng tên này nói, tay cũng không chịu yên, khoác lên vai Sở Huyên, xong rồi còn nắn bóp nữa.
Sở Huyên không nói gì, trở tay hất ra, người nhích sang bên cạnh.
Giây tiếp theo, đầu Diệp Thành kề sát, không ngừng cọ, ngửi mùi hương quyến rũ của đối phương, cười rất đê tiện, mặt dày như mâm.
Sở Huyên lại không đẩy ra lúc này, đôi mặt đẹp hơi loé lên, bị cảnh trong phòng thu hút.
Tân nương cởi áo cười, từng món, từng món một, lộ ra cái yếm đỏ và da thịt trắng nõn, cơ thể hấp dẫn.
Còn tân lang, cởi nhanh hơn cả tân nương, quần áo chưa cởi hết vào như con khỉ nhào tới đè tân nương dưới thân.
Ưm... tân nương rên một tiếng, rèm che rơi xuống, chỉ còn nghe tiếng giường kẽo kẹt và âm thanh rên rỉ yêu kiều của phụ nữ cùng tiếng thở hổn hển của đàn ông.
“Thấy chưa, đây là động phòng! Bên dưới của phái nam có một cây gậy, bên dưới của phái nữ có một cái lỗ, âm dương giao hoà trong truyền thuyết là ở chỗ này này...”, Diệp Thành cười he he.
Lần đầu tiên trên mặt Sở Huyên xuất hiện màu đỏ.
Đây là động phòng, đêm đó Diệp Thành đá văng cửa phòng cô ta là vì muốn động phòng với cô ta mà mình lại đánh hắn tơi bời.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta nhìn xuống dưới thân Diệp Thành, nơi đó đã u lên một cục, là cây gậy dựng lên..
“Thần kỳ lắm đúng không! có muốn sờ... thử không?”, Diệp Thành nhếch môi, cũng không quan tâm Sở Huyên có bằng lòng hay không, hắn đã nắm tay ngọc của người ta đặt lên cục u.
Điều thần kỳ là Sở Huyên không phản kháng, cách lớp vải, cô ta vẫn cảm giác được nhiệt độ, sự cứng rắn, đúng là cây gậy nha.
Trong chớp mắt kia, tim cô ta đập nhanh một nhịp. Thái Thượng Vong Tình Đạo cũng chấn động, tâm trạng bình thản nổi lên gợn sóng.
“Nào, tới lượt ta!”, Diệp Thành cười xoa tay.
Nhưng Sở Huyên lại xoay người, một bước bay lên trời.
Diệp Thành xấu hổ, đuổi theo rồi bị hất ra xa.
Tốc độ Sở Huyên rất nhanh, như một tia tiên quang lướt qua màn đêm u ám, tạo thành đường cong tươi đẹp.
Cô ta cũng không biết vì sao mình lại muốn chạy, luôn có cảm giác hồi hộp, nhịp tim vẫn chẳng thể bình tĩnh lại.
“Nàng chậm đã! Ta không đánh nàng mà!”, Diệp Thành liều mạng đuổi theo, chưa bao giờ thấy Sở Huyên chạy nhanh như vậy.
Chương 2365: Chỗ vui vẻ
Lại là một đêm nữa, vẫn là một tòa cổ thành của phàm nhân.
Tiếng ồn nhốn nháo trên đường phố, bóng người qua lại vô cùng náo nhiệt.
Sở Huyên vẫn cảm thấy mới lạ như cũ, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, tuy là trên đường đã nhìn rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy mới mẻ.
Lúc này, cô ta không mặc trang phục dành cho nữ nữa, mà là nữ cải nam trang, trước ngực đã quấn khăn ngọc khiến cho ngực bằng phẳng.
Tóc đẹp được búi cao, mặc đồ lụa, chân đi giày ngọc trắng, eo là đai lưng bằng ngọc, bên hông đeo một miếng ngọc bội sáng ngời, vừa nhìn thấy là biết đây là thế gia đại công tử.
Không thể không nói, cô ta ăn mặc thế này, lại phối với dung nhan tuyệt thế của cô ta, khí chất kia chỉ có thể gọi là phong độ duyên dáng.
Tuy là dáng vẻ của nam, nhưng tư thế đi đường lại trông giống cô nương, khiến người đi đường đều nhìn sang, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thế nhưng, khi mấy cô nương nhìn đến đôi mắt đẹp kia, trách thì chỉ trách Sở Huyên nữ cải nam trang thật quá đẹp trai.
“Đây, cầm lấy cây quạt này, là thần khí để khoe khoang đó”. Diệp Thành đưa cho Sở Huyên một cây quạt xếp, loại của nam tử thường dùng.
Sở Huyên nghi hoặc, không biết tại sao Diệp Thành cải trang cô ta thành dáng vẻ thế này.
“Thấy không, dùng như thế này!”. Diệp Thành cũng cầm một cái quạt giấy, mở ra một cách đẹp đẽ, nhẹ nhàng phẩy phẩy.
Sở Huyên làm theo, thế nhưng cô ta cảm thấy có chút mới lạ, cảm thấy quái quái.
“Như vậy là được, nhẹ thôi, đúng, cứ như vậy!”
“Tốc độ phải chậm, quan trọng nhất là tư thế phải thật phong độ”.
“Cầm bằng tay phải! Cầm bằng tay phải có phong nhã, không biết thì học ta”.
Diệp Thành lải nhải, dạy Sở Huyên động tác phẩy quạt, chỉ dạy suốt một hồi khiến Sở Huyên luống cuống tay chân.
“Đi, dẫn nàng đi một chỗ vui vẻ, thành Vô Lệ tuyệt đối sẽ không có”. Diệp Thành cười đáng khinh, kéo Sở Huyên đi.
Không bao lâu, hai người đã dừng lại ở trước một toà toà lầu.
Toà lầu này rộng rãi, có ba tầng, hơi thở hồng trần nồng đậm, còn chưa tiến vào là có thể ngửi được mùi phấn hương bay ra từ trong đó.
Nhìn từ xa còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng một người con gái yểu điệu đánh đàn trên tầng hai và tầng ba, có người thì đang õng ẹo tạo dáng.
Lại nhìn đến cửa toà lầu, là một đám thiếu nữ quần áo không chỉnh tề, đong đưa tấm tơ lụa trên tay, nhả ra từng lời như thấm vào xương: “Đại gia, sao giờ người mới đến!”
“Di Hồng Viện, tên hay!”. Diệp Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy bảng hiệu của toà lầu, vẻ mặt khi nhìn mấy chữ đầy ý vị sâu xa.
Không sai, chỗ này chính là thanh lâu. Nói theo thông tục thì chính là nhà chứa. Còn mà nói trắng ra thì chính là kỹ viện.
Đây là chỗ vui vẻ theo lời của Diệp Thành, nói không sai, thành Vô Lệ tuyệt đối sẽ không có, cũng không có khả năng có.
Nếu không sao lại nói Diệp Thành hào phóng? Lúc ở Huyền Hoang, hắn dám đưa bạn gái cũ đi dạo nhà thổ. Hôm nay lại dẫn thê tử đi uống hoa tửu.
Nhân tài đều dưỡng thành như thế, mấy chuyện không biết xấu hổ này, hắn làm rất thường xuyên, Đại Sở à! Nhất định phải có loại niệu tính này.
Sở Huyên ở một bên, thần sắc đạm mạc, có chút kỳ quái, đây là chỗ nào, nhìn qua thật sự rất náo nhiệt.
“Sau khi đi vào, nhớ dụ dỗ vài mỹ nữ, tối nay cứ là hành các nàng”. Diệp Thành nhắc nhở.
Nói rồi, hắn lại túm Sở Huyên nghênh ngang đi vào.
“Này, hai vị đại gia, sao giờ mới đến!”. Đám nữ tử hồng trần ở cửa kiếm khách sôi nổi xông đến.
Chủ yếu là Diệp Thành và Sở Huyên quá đẹp trai, hay nói đúng hơn là Sở Huyên vô cùng đẹp “trai”, đẹp đến mức ai thấy cũng phải mê mẩn!
Vào toà lầu, lại là một cảnh tượng khác nữa, như thật như ảo, trên màn lưới, thêu đầy hoa lan.
Bày trí ở nơi này, đối với phàm nhân mà nói, cũng đủ xa hoa, sàn lát bạch ngọc, đất trồng hoa sen, cánh hoa tươi tắn lả lướt.
Chung quanh và trên tầng lầu đều có bàn tiệc và bóng người.
Cách đó không xa là giường, mỗi một giường đều có một người đàn ông, cùng với một hoặc hai, hoặc nhiều nữ tử bầu bạn, thoải mái vô cùng, quả thực là lâng lâng như ở trên thiên đường.
“Đến, rót đầy cho ta, hầu hạ tốt, có thưởng”.
Trên lầu toàn là tiếng cười như thế, thật đúng không hổ là thanh lâu, nói đây là một tửu lâu, có đứa ngốc mới tin lời đó.
“Là nơi tốt!”. Diệp Thành lặng lẽ cười, lôi kéo Sở Huyên tìm một bàn, xong việc còn gọi hai cô gái đến.
“Thê tử này của ta… khụ… huynh đệ này của ta có chút thẹn, hầu hạ cho tốt”. Diệp Thành nghiêm trang nói.
“Một lần lạ, hai lần quen!”. Hai nữ tử cười nịnh nọt, mỗi bên một cái, một người rót rượu, một người xoa vai đấm lưng cho Sở Huyên, làm buôn bán, đều thật chuyên nghiệp.
Người đẹp trai, nhìn cũng thuận mắt, đừng nói là hậu hạ, cho dù cho không cũng được nữa! Cuối cùng cũng có được một người đẹp trai.
Sở Huyên cảm thấy có chút mơ hồ, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía của Diệp Thành.
Cái tên kia đã quay người đi, vùi đầu che miệng, cơ thể còn run run.
Cần thận nhìn mới biết là đang cười trộm, còn là cười ra tiếng, may mà đã che miệng.
Không phải nói quá nhưng nhìn dáng vẻ khốn khiếp kia đúng là ti tiện không ai bằng.
Nhìn cảnh tượng này, nhóm Chuẩn Đế ở Thiên Huyền Môn đều hít một hơi thật sâu, ánh mắt vui mừng.
Dám hạ xuân dược cho thê tử, được lắm, còn dám đưa thê tử đi dạo nhà thổ, trong thiên hạ này, chắc chắn không thể tìm ra người thứ hai.
Tồn tại của hắn đã cho người khác cảm giác: hoài nghi cuộc đời!
Diệp Thành còn đang cười, cười cực kỳ đáng khinh, cả người đều run rẩy không ngừng.
Còn có âm thanh bỉ ổi hơn nữa kia kìa! Những hình ảnh điên đảo loan phượng trong thanh lâu bị hắn “tự giác” thu vào thần thức, rồi từ từ truyền qua thần thức của Sở Huyên.
Sở Huyên nhíu đôi mày xinh đẹp, vô cùng khó hiểu tại sao lại có nhiều nam nữ động phòng như thế, là ngày hội đặc biệt gì à?
Đây không phải là nơi tốt, đây là định nghĩa về thanh lâu của Sở Huyên, tên Diệp Thành dẫn cô ta đến đây không phải là thứ tốt đẹp gì.
Thấy Sở Huyên phớt lờ hắn, Diệp Thành vội vàng đi theo: “Có chuyện gấp sao?”
Sở Huyên không để ý tới hắn, bước đi như gió, biến trở về thân phận nữ nhi.
Diệp Thành cười he he, cũng không ngăn cản đối phương, trong tay lại nắm một khối tinh thạch ký ức, hình ảnh lúc trước đã sớm được lưu lại.
Hình ảnh này nhất định phải lưu trữ, nếu Sở Huyên giải phong ấn thì có thể lấy ra tiêu khiển, cũng để cho cô ta biết, bọn họ đã từng dạo qua nhà chứa.
Có lẽ hắn không biết, giờ phút này nhóm Chuẩn Đế ở Thiên Huyền Tông đều đang theo dõi bên này, hơn nữa lòng bàn tay càng ngày càng ngứa.
Hai người đi rồi, rời khỏi cổ thành này, du hí nhân gian.
Qua vài tòa thành, Diệp Thành vẫn luôn muốn đưa Sở Huyên đi thanh lâu, tiên nhân có thể nhìn xuyên thấu, coi như là phát sóng trực tiếp.
Nhưng Sở Huyên không ngốc, đi qua một lần là không bao giờ đi đến chỗ đó nữa.
“Tìm nơi không có ai ngồi, hai ta cùng tâm sự chuyện đời đi”. Diệp Thành vừa đi vừa nói, mỗi lần đều ngừng lại.
Sở Huyên làm lơ hắn, cô ta tuy là người sống, nhưng lại không chịu nói chuyện.
“Đừng luôn nghiêm túc như thế, chúng ta… hở?”, Diệp Thành còn chưa dứt lời thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời xa xôi.
Ở đó, có luồng sáng đen tuyền từ trên trời chiếu xuống.
Nói chính xác hơn là có hai quả trứng màu đen, toàn thân có ánh sáng đen bao trùm, bị sấm sét bổ vào còn tỏa ra ma sát khí.
Chúng nó có uy áp cực lớn, tương đương uy áp của Chuẩn Đế Bát Hoang, nghiền nát trời xanh, từng tấc không gian đều dần dần sụp đổ.
Diệp Thành mở ra tiên nhãn, hai mắt híp lại thành một đường.
Tuy cách rất xa, nhưng hắn vẫn có thể ngửi được thứ khiến hắn cực kỳ chán ghét ở trong ký ức của mình: Thiên Ma.
“Đông Hoàng Thái Tâm, có Thiên Ma xâm lấn Đại Sở, cấp Chuẩn Đế… có hai!”. Diệp Thành dùng thần âm thạch truyền âm đến Thiên Huyền Môn.
“Thấy rồi”. Trong thần âm thạch truyền ra tiếng nói bình thản của Đông Hoàng Thái Tâm, xuyên qua hai mắt của Diệp Thành, bà ấy nhìn đến chân trời phương xa.
“Mau lên!”. Diệp Thành một bước lên trời, thẳng đến địa phương kia.
Sở Huyên nhíu mày, cũng đuổi theo, toàn thân toả ra tiên quang, đế khí Ngọc Như Ý run rẩy, đế uy tràn ra chư thiên.
Tuy không biết đó là vật gì, nhưng hơi thở của quả trứng đen kia khiến cho cô ta vô cùng chán ghét, có sự căm hận lan ra từ trong tâm hồn.
Đôi mắt của Diệp Thành như đuốc, mắt nhìn thẳng, hiện ra tia sáng lạnh.
Ba trăm năm, lòng căm thù Thiên Ma mỗi ngày một sâu hơn.
Chính cuộc xâm lấn của bọn chúng đã khiến cho núi sông xinh đẹp nơi này bị phá hủy, rất nhiều người đều bỏ mạng, nhiều sinh linh hoàn toàn biến mất.
“Chúng hẳn là hai quả trứng đen năm xưa đã giáng xuống Đại Sở”. Từ trong thần âm thạch truyền đến lời nói của Đông Hoàng Thái Tâm. “Bên trong quả trứng đen có chứa ma quân cấp Chuẩn Đế”.
“Trông như nhau, sao chúng lại tới trễ ba trăm năm?”, Diệp Thành hoài nghi: “Thời gian không phải đã cách nhau quá lâu sao?”
“Giữa các thế giới thì đều có sự chênh lệch suýt sao nhưng suýt sao thì cũng tới tận mấy chục triệu dặm, càng không nói đến thời gian, một giây sai sót cũng đã là mấy trăm năm, điều này không phải không thể xảy ra”. Đông Hoàng Thái Tâm thầm nghĩ.
“Nói như thế, bọn họ cũng là ma quân dưới trướng của Thiên Ma đế”.
“Nếu cùng hình dạng, vậy cũng cùng cấp bậc với Thiên Ma quân”.
“Vậy thì giết đi”. Lời nói của Diệp Thành vang dội, đế kiếm Hiên Viên hiện ra trong tay, kim quang toả ra bốn phía, trông như một chiến thần.
Trong rừng trúc nhỏ của Thiên Huyền Môn, tất cả Chuẩn Đế đều ngồi ở đó.
Diệp Thành thân là hoàng giả Đại Sở, lại là người duy nhất ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu không nói một chữ.
Hắn giống như phâm nhân, còn các vị Chuẩn Đế kia chính là phán quan, dáng vẻ như đang nói nếu không làm rõ ràng chuyện này thì không xong.
“Thủ đoạn không ít nha!”, Đông Hoàng Thái Tâm cười nói.
“Đừng có đổ oan cho ta, ta không có tệ đến thế”. Diệp Thành rung đùi đắc ý, dáng vẻ không đàng hoàng: “Cũng không thể đẩy hết mọi chuyện lên người ta”.
“Nói vậy, là tự nàng ăn sao?”, Thiên Lão khoanh tay, cười đến mức không thể khép miệng được, không biết tại sao, chỉ là muốn cười.
“Ấy chà! Thiên Lão nói đúng rồi, là bà ấy tự ăn, ta lo lắng không muốn cho bà ấy ăn còn bị đè xuống kìa”.
“Đồ nhi kia của Hồng Trần, đầu óc đúng là chẳng thông minh tẹo nào, còn giành ăn hợp hoan tán”. Địa Lão cũng vui vẻ nói.
“Đại Sở còn có đặc sản này, bổn vương thật vui mừng”.
“Nào, nhìn xem, hoàng giả nhà chúng ta đã làm cái gì”. Phục Nhai bước vào, trong tay còn cầm theo một cái ngọc giản.
Ngay sau đó, ngọc giản vỡ tan, một màn nước treo lơ lửng trên không trung.
Bên trong màn nước là hình ảnh tại Ngọc Nữ Phong: Diệp Thành muốn bá vương ngạnh thượng cung, bị đánh tơi bời, xong việc thì làm bữa sáng nhận lỗi, “thuận tay” thêm một chút gia vị vào mỗi món, sau đó thì Hồng Trần Tuyết đến, chuyện vớ vẩn xảy ra.
Yên tĩnh, cực kỳ tĩnh mịch! Một đám Chuẩn Đế cũng nhếch môi, trong làn nước mơ hồ có thể thấy được, hình ảnh Diệp Thành trong đó cười đê tiện cỡ nào.
“Ta còn có việc, đi trước đây”. Diệp Thành ho khan một tiếng, lập tức xoay người bỏ chạy, con mẹ nó, Thiên Huyền Môn này, thật đúng là thần thông quảng đại, không thấy thì thôi, vừa thấy là giật mình.
“Gấp gáp như thế làm gì”. Thiên Lão và Địa Lão vừa nhìn hình ảnh trên không trung vừa duỗi tay, mỗi người túm chặt một tay của Diệp Thành.
Hình ảnh tiêu tán, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên trên người Diệp Thành, nhìn Diệp Thành giống như nhìn thấy một kẻ bất phàm.
Đây đúng thật là kẻ phi thường nha! Hạ xuân dược cho thê tử nhà mình.
Dân phong Đại Sở đâu chỉ hung hãn, quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp nha!
Người như thế này, tám trăm năm nữa cũng chưa chắc sẽ có, nhưng Đại Sở lại sinh ra được, con mẹ nó thật là mừng quá.
“Bị ép thôi”. Diệp Thành ý vị thâm trường nói.
“Đến đây, chúng ta bàn chuyện tư tưởng”. Thiên Lão, Địa Lão mỗi người người túm lấy một cánh tay của Diệp Thành, ôm hắn đi ra ngoài.
Theo sau bọn họ còn có không ít lão già đi theo, đều là cấp Chuẩn Đế, hơn nữa trong tay cầm theo một cái chày gỗ.
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, giống như quỷ khóc sói gào.
Hoàng giả Đại Sở, tiếng hét cũng không giống ai, từ lúc ngã xuống cũng chưa đứng dậy, suýt chút nữa là bị đánh chết rồi.
Không biết khi nào, đám lão Chuẩn Đế mới vui vẻ thoải mái trở lại, trên từng gương mặt già đều khắc lên một chữ sướng.
Còn về phần Diệp Thành, đã bị đánh đến không còn hình người.
Nếu không, sao lại nói tên này là súc sinh? Sẹo vừa lành đã lập tức quên đau, mới bị đánh một trận là đã chạy đến tiểu viên kia của Hồng Trần.
Tuy nhiên, vườn nhỏ được kết giới bảo vệ nên hoàn toàn không nghe được chút âm thanh nào, cũng chẳng thể nào nhìn được bên trong, chỉ có thể cảm giác được tiếng đàn du dương.
“Hào phóng”. Diệp Thành lau máu mũi, giơ ngón cái lên với vườn nhỏ, nhìn tướng công của mình và nữ tử khác làm này làm kia, hình ảnh đó hẳn là cảnh đẹp ý vui.
“Còn phải cảm tạ ta đó”. Diệp Thành khập khiễng rời đi.
Câu này có lý, nếu không phải “nhờ” bữa sáng trời xui đất khiến kia, thì có trời mới biết đến khi nào thì Chung Tiêu và Hồng Trần mới có thể lên giường.
Nếu tính ra thì chẳng phải Hồng Trần Tuyết nên đến cảm ơn hắn sao?
Ngay cả Sở Linh Ngọc cũng chịu khổ, tự nhiên bị bắt nhìn hiện trường được phát sóng trực tiếp, ai biết là có kiềm chế được bản thân không, có thể cũng tới tham gia động phòng luôn thì sao.
Trở lại Hằng Nhạc, cơm vẫn còn nóng hổi, nhưng Sở Huyên cũng vẫn như thế, không nhúc nhích, đi lên đỉnh núi, lại nhìn lên hư vô mờ mịt.
Diệp Thành thu dọn một bàn đồ ăn, vứt đi thì thật đáng tiếc.
Kết quả là, cả bàn đồ ăn đều được hắn đưa sang cho đám anh em tốt của mình.
Sau đó, hắn mở Thiên Nhãn, chạy tới chạy lui khắp các ngóc ngách của Ngọc Nữ Phong, đi đến đâu cũng có động tĩnh đến đấy.
Cấm chế của Thiên Huyền Môn bị hắn đảo loạn, còn tưởng bở muốn nhìn lén chuyện tốt ở nơi này.
Làm xong chuyện này, hắn mới xoa tay bước lên đỉnh núi, nhếch miệng cười nói: “Việc nào ra việc đó, không phải mang thù”.
Sở Huyên không nói gì, không phản ứng lại hắn, vẫn còn nhìn hư vô mờ mịt.
“Đi, đưa nàng đi đến một nơi tốt”. Diệp Thành nắm tay Sở Huyên, kéo lên rồi bước đi, một bước xông lên hư thiên.
Nói dễ nghe thì là muốn đưa Sở Huyên đi dạo.
Thật ra, là đi tránh nạn! Với cái tính bạo lực kia của Hồng Trần Tuyết, nếu mà tỉnh táo lại, không xốc Ngọc Nữ Phong lên mới là lạ.
Hắn lanh trí, lựa chọn sớm chuồn đi, đánh nhau cũng không đánh lại Hồng Trần Tuyết, trong cơ thể của bà ấy cũng có Đế Binh.
Bọn họ vừa mới rời đi, đã nghe thấy trên mấy ngọn núi nhỏ xinh đẹp ở Hằng Nhạc Tông vang lên tiếng mắng to: “Diệp Thành, tên tiện nhân nhà ngươi”.
Đó là Dạ Như Tuyết, Mục Uyển Thanh và Đường Như Huyên.
Giờ phút này, ba người bọn họ bị ấn trên giường, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị, ba tên tiện nhân này, mỗi tên đều hung mãnh như nhau.
Đây là huynh đệ tốt, một bàn đồ ăn này, sao có thể lãng phí.
Hằng Nhạc Tông náo nhiệt, một đám người đều dựng lỗ tai lên, tiếng kêu của các nàng, thật êm tai, thật mỹ diệu.
Bên này Diệp Thành lôi kéo Sở Huyên Nhi, một đường đạp thiên mà đi.
Đi rất xa rồi, vẫn còn có thể nghe được tiếng mắng to.
Tê này chỉ lo bụm trán lén cười đê tiện, khiến cho Sở Huyên không ít lần nhìn sang bên này: Cái tên này, thật sự có bệnh!
Một khu rừng hoang, có thể nghe được tiếng gầm rú của yêu thú, Diệp Thành nghỉ chân.
Chương 2362: Ôn lại kỉ niệm xưa
Nơi này chính là nơi mà năm xưa Sở Huyên Nhi dẫn hắn đi rèn luyện, thật sự không coi hắn là người, huấn luyện hắn đến mức tàn phế sắp chết.
Mà tốc độ và sức mạnh kết hợp, cũng là từ chỗ này mà có.
Lần đầu tiên hắn độ tiên kiếp, cũng là tại khu rừng hoang này.
“Có thấy ấn tượng”. Diệp Thành nghiêng đầu cười nhìn Sở Huyên Nhi.
Sở Huyên im lặng, cảm thấy quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra được, có lẽ, cô ta và hắn thật sự có một đoạn nhân quả ở chỗ này.
Diệp Thành cười, cũng không cưỡng cầu, kéo Sở Huyên biến mất.
Đến trước một vách núi cổ xưa, hắn mới dừng lại.
Vách đá cổ này cũng có chút tuổi đời, trên đó vẫn còn vết máu khô, không khó để tưởng tượng rằng trước đó đã xuất hiện một huyết kiếp.
Đây là Quan Thiên Nhai, năm xưa, Diệp Thành bị đám người của Linh Chân coi như tà ma, bị từng mũi bắn chết.
“Đây là nơi mà ta chết lần đầu tiên, chết ở trong vòng tay ngươi, ngày đó, ngươi còn cài chiếc trâm phượng ngọc châu”.
Diệp Thành chậm rãi nói chuyện, nói lại chuyện xưa, dáng vẻ đáng khinh tiêu tán đi, trên gương mặt hiện lên tia đau buồn.
Hơn ba trăm năm trôi qua, chuyện đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, từ biệt với Sở Huyên sáu năm, lúc trở lại thì mọi thứ đã thay đổi.
Cũng tại nơi này, hắn mới thật sự hiểu được, thế nào là chính, thế nào là ma, mạnh chính là chính, yếu chính là ma, đó là quy luật khó có thể thay đổi.
Sở Huyên im lặng nhìn Quan Thiên Nhai, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
Trong nháy mắt, cô ta như có thể trông thấy một vài hình ảnh rời rạc, trái tim vốn bình tĩnh, cũng cảm thấy âm ỉ đau.
Sau khi hai người rời đi, họ đến phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.
Tiêu Phong vẫn còn ở đó, bây giờ không có chiến sự, ông cũng thanh nhàn.
Nơi này cũng có hồi ức, năm đó vì thành chủ Doãn Chí Bình, trong nội những người chức trách cao ở Hằng Nhạc Tông xảy ra nội loạn, Sở Huyên đã dẫn hắn đến đây để tị nạn, Dương Đỉnh Thiên đã trực tiếp đến đây để bảo vệ hắn.
Nhưng lần đó, sau khi hắn ra đi, trở về đã là một cái xác chết.
Sau đó, Diệp Thành lại đưa Sở Huyên đi rất nhiều nơi ở Đại Sở: trước mộ anh hùng tại Trung Thông đại địa, Nam Yển Đại Trạch, Bàn Long hải vực…
Bọn họ giống như du khách, đi lang thang tại nơi núi sông xinh đẹp này, mỗi một chỗ mà họ đi đến đều có một đoạn chuyện cổ xưa.
Lúc màn đêm đã buông xuống, hai người đã bước vào Phàm Nhân giới.
Nơi đây cách Hằng Nhạc đã đủ xa, Hồng Trần Tuyết có muốn tính sổ, hơn phân nửa là không tìm được, Diệp Thành vẫn là rất tốt.
Cổ thành Phàm Nhân giới ban đêm cũng vẫn vô cùng phồn hoa.
Từ xa nhìn lại, trên đường tấp nập người qua lại, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, tửu lâu sừng sững, hương rượu nồng đậm bay xa.
Hai bên phố có không ít quầy hàng, tiếng hét to rao bán không ngừng, cũng có không ít gian hồ bán nghệ, thu hút được rất nhiều tiếng vỗ tay khen ngợi.
Hai người xuất hiện đã thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Chuyện quan trọng chính là, Sở Huyên xinh đẹp vô cùng, giống như tiên nữ Cửu Thiên hạ phàm, thánh khiết không dính một hạt bụi trần.
Khí chất và vẻ đẹp này không thể so được với nữ tử phàm nhân.
Cho nên, hai người đi đến chỗ nào, chỗ đấy đều náo nhiệt, ai nhìn thấy cũng phải ngây ngất cả người, quá đẹp.
Không ít vương công quý tộc chạy đến mời họ, người đến sau giàu hơn người trước, vì để mời Sở Huyên mà bọn họ không tiếc bỏ ra vạn lượng hoàng kim.
Thế nhưng, mặc cho thân phận đối phương cao quý đến đâu thì Sở Huyên vẫn bất động, cô ta là tiên nhân, là thánh nhân thân phận tôn quý.
Tuy nhiên, cũng có không ít người định dùng sức mạnh, hung thần ác sát.
Đối với loại người này, Diệp Thành đều là lựa chọn cách là ở nơi thật cao, treo đối phương lên đó, ngắm phong cảnh ở trên đó hẳn là rất tốt.
“Có khi ngẫm lại, phàm giới cũng không tồi, tuy không như tu sĩ giới hoa lệ như thế, nhưng mà lại bình thường chân thực”. Diệp Thành suốt một đường nói đùa.
Sở Huyên cả một đường không nói, chỉ là một người lắng nghe chăm chú, thi thoảng lại ngước mắt, tò mò liếc nhìn đến âm thanh ồn ào nhốn nháo ở đường lớn.
Tất cả thứ ở nơi này, đều là mới mẻ đối với cô ta.
Không biết khi nào, lần đầu tiên cô ta đứng lại nghỉ chân.
Diệp Thành vẫn còn đang chậm rãi nói, cũng theo bản năng mà ngừng lại.
Quay đầu lại nhìn, mới biết Sở Huyên lẳng lặng nhìn một chỗ.
Diệp Thành nhướng mày, cũng theo tầm mắt của cô ta mà nhìn sang.
Ở chỗ đó có một ông lão đang khiêng gậy trúc, ở trên đó, cắm đầy hồ lô ngào, đương nhìn thôi là đã thấy ăn rất ngon rồi.
Không sai, lúc này Sở Huyên đang nhìn, chính là nhìn ông lão kia.
Nói đúng hơn là đang nhìn vào xâu kẹo hồ lô kia, một chùm trái cây màu đỏ tươi phủ đường mà cô ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Diệp Thành cười, đi sang hướng ông lão, dùng tiền của phàm nhân, mua một xâu, đưa sang cho Sở Huyên: “Ăn ngon lắm”.
Lúc này, Sở Huyên thật ra chưa cự tuyệt, giơ tay nhận lấy, cầm trong tay, tò mò đánh giá không biết đây là gì.
Hồ lô đường, là thứ phổ biến nhất ở phàm giới, ở đường cái, lúc nào cũng có thể nghe được tiếng rao hồ lô đường.
Đồ vật bình phàm thế này, Sở Huyên lại chưa thấy bao giờ, chưa bao giờ ra thành Vô Lệ, sao có thể biết được thế giới này mỹ diệu.
Cô ta thậm chí còn không biết tiền là gì, càng không biết mua đồ thì cần phải dùng tiền, mấy đồng xu nhỏ kia, hình như rất hữu dụng.
“Nếm thử đi, hương vị không tồi đâu”. Diệp Thành cười dịu dàng.
Sở Huyên chưa nói xong đã cắn nửa quả, khoé miệng dính đầy đường đỏ, đường đường là thần nữ thành Vô Lệ, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Hương vị thật sự không tồi, có thể thấy cô ta lộ ra một nụ cười nhạt.
Trong khoảnh khắc này, Diệp Thành nhìn đến si mê, dáng vẻ như xuất thần.
Trước hoa dưới trăng, tiếng động nhốn nháo ở đường cái, dáng vẻ ăn hồ lô đường của cô ta, ngây ngô mà cũng ngây thơ, khiến cho người ta thảng thốt, cũng khiến cho người ta mê ly.
Cô ta cũng sẽ cười, cũng không phải là vô lệ vô tình.
Chương 2363: Trút giận
Trong vườn nhỏ của Thiên Huyền Môn, tiếng đàn du dương đã ngừng, xuân ý dạt dào.
Hồng Trần lại rơi vào sự hỗn loạn, vẻ mặt nghệt ra, hai mắt trống rỗng.
Hồng Trần Tuyết đã tỉnh, xoa nhẹ huyệt Thái Dương rồi bò dậy, cảm thấy toàn thân yếu ớt, không còn sức giống như đã bị rút hết sức
Đợi tới khi khôi phục sự tỉnh táo, bà ấy đứng trời trồng tại chỗ.
Xảy ra chuyện gì thế này? Trên tế đàn bừa bỗn, vệt máu đỏ tươi bắt mắt cũng dính trên quần áo của ba ấy.
Mà quần áo của bà ấy không chỉnh tề, mái tóc rối tung, da thịt lộ ra ngoài khá nhiều, vẫn còn vương màu đỏ ửng chưa kịp tan, sáng bóng lên.
Bà ta không ngu, lập tức nhìn ra đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bà ấy không biết là tại sao việc này lại xảy ra, tỉnh táo lại thấy cảnh này rồi thì tâm trí lại rối tung.
“Tỉnh rồi à!”, bà ấy đang hốt hoảng thì tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên, là Sở Linh Ngọc – đã tháo miếng che mắt bằng đai ngọc.
“Thế này... rốt cuộc...”, mặt Hồng Trần Tuyết càng đỏ hơn.
“Ngươi ăn phải hợp hoan tán, Diệp Thành đưa ngươi tới đây”.
“Ăn phải hợp hoan tán?”, Hồng Trần Tuyết sửng sốt.
Bà ấy nhớ lại việc ngày hôm qua, bữa sáng trên Ngọc Nữ Phong, bà ấy ăn rồi rơi vào cảnh thần trí không tỉnh táo.
Khó trách, thảo nào Diệp Thành lại đuổi bà ấy đi, còn định dùng bạo lực.
Lập tức hiểu ra tất cả, Hồng Trần Tuyết tức tới thở hổn hển.
Dám bỏ hợp hoan tán vào thức ăn cho thê tử, đúng là thứ không biết xấu hổ.
Ngược lại bị bà ấy ăn, khi ấy còn tự cho là oai phong vừa ăn vừa đè Diệp Thành, tự cho là ăn một bữa ngon.
Nghĩ đi nghĩ lại, bà ấy nghĩ tới gì đó rồi nhìn sang Sở Linh Ngọc, hỏi thử: “Vậy... sau đó thì sao?”
“Sau đó thì ta đánh đàn, ngươi và tướng công ta quần nhau đầy âu yếm!”, Sở Linh Ngọc nhún vai: “Ngươi nói xem có xấu hổ không!”
“Sư nương, con...”, Hồng Trần Tuyết không khỏi rũ mặt, cắn chặt môi, không dám nhìn thẳng Sở Linh Ngọc.
Xấu hổ chứ, chuyện này thì sao có thể không xấu hổ? Xấu hổ muốn chết!
Nếu không biết thì thôi, thế mà Sở Linh Ngọc còn có mặt ở đây chứ.
Còn phải ngồi đánh đàn, trơ mắt nhìn bà ấy và Hồng Trần ấy ấy. Là phụ nữ, ai mà chịu nổi cảnh này!
“Sư nương ta không ngại!”, Sở Linh Ngọc bật cười thành tiếng: “Sau này gọi tỷ tỷ là được, đừng gọi ta kiểu như ta già lắm!”
Một câu làm Hồng Trần Tuyết cúi đầu thấp hơn.
Sắc mặt bà ấy đỏ lựng, màu đỏ kia từ mặt lan tới cổ, bà ấy chỉ muốn chui xuống kẽ đất, thế này quá khó xử.
Khi ấy Hồng Trần tỉnh táo, không nhúc nhích được, người ngồi trên chính là bà ấy, hình ảnh kia, Hồng Trần Tuyết không dám nhớ lại nữa.
“Ta có phát ra âm thanh dâm uế lắm không?”, Hồng Trần Tuyết che mặt: “Sư nương và sư tôn chắc thấy hết rồi hả?”
“Làm một ngày một đêm không nghỉ, đặc sản Đại Sở đúng là không phải dạng vừa”, Sở Linh Ngọc thổn thức.
Dứt lời rồi cô ta còn mỉm cười nhìn Hồng Trần Tuyết: “Phê không?”
“Ta... con đi thay đồ!”, Hồng Trần Tuyết che mặt chạy ra ngoài, bà ấy thật sự không còn mặt mũi nào ở đây nữa.
Có lẽ do chạy quá nhanh, người lại đang yếu, hai chân mềm nhũn, trong lúc thất thần thì suýt ngã quỵ.
Sở Linh Ngọc thấy mà buồn cười, lại chạy đi đánh đàn.
Tiếng đàn vang lên, Hồng Trần cũng tỉnh táo lại, hắn ta xoa mi tâm, trên mặt khắc hai chữ: Xấu hổ!
“Cảm giác chắc thích lắm nhỉ!”, Sở Linh Ngọc cười mỉm.
“Ta còn chẳng động đậy gì được!”, Hồng Trần ho khan một tiếng.
“Ta cũng chưa lên giường với chàng”, Sở Linh Ngọc bĩu môi, trừng Hồng Trần, trong đôi mắt đẹp là sự u oán.
“Chuyện này sao có thể trách ta được, phải trách cha vợ ấy!”, Hồng Trần cảm thán: “Ngày xưa hai ta thành thân, chính ông ấy chạy tới phá rối mà!”
”Mặc kệ chàng đó!”, Sở Linh Ngọc liếc Hồng Trần rồi cầm đan, xoay người ra khỏi vườn.
Có thể loáng thoáng thấy được phần dưới váy của Sở Linh Ngọc đã ướt một khoảng.
Đang độ tuổi xuân mà nghe gọi giường một đêm, không ướt mới lạ.
Vườn im lặng, chỉ còn tế đàn bừa bộn và Hồng Trần với hai chữ xấu hổ trên mặt.
Bên này, Hồng Trần Tuyết đã ra khỏi Thiên Huyền Môn, lao thẳng tới Hằng Nhạc.
Hừng đông, trời vẫn chưa sáng hẳn, Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam lại tụ một chỗ, cười tới mức miệng ngoác tới tai.
Vài món ngon của Diệp Thành đúng là mạnh vô đối, cái giường cứng thế mà cũng sụp mất, âm thanh lớn vô cùng.
“Cửa nhà ta có nứt luôn, còn cần nằm lên giường? Ngươi nói xem có ngầu không!”, Tạ Vân vuốt tóc.
“Bớt khoác lác, Huyên Nhi nhà ta bất tỉnh mấy lần nào?”
“Tự dưng ta phục bản thân ghê, làm cho thê tử khóc luôn!”. Tư Đồ Nam nói ra một câu sâu xa.
“Diệp Thành, lăn ra đây!”, ba người đang khoe khoang chiến tích thì một tiếng mắng to truyền từ trên cao xuống, Hồng Trần Tuyết đến rồi.
Một tiếng quát xen lẫn Đế Uy, nhiều đệ tử của Hằng Nhạc đã bị chấn tới hôn mê.
“Hắn không có ở Hằng Nhạc, hắn dẫn vợ đi dạo rồi!”, Hùng Nhị xoa đầu, não cũng vù vù.
“Chạy tới chân trời góc biển thì ta cũng bắt ngươi về!”, mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết toát ra tia lửa, cơn giận bùng lên.
Chỉ tới đây khoảng một giây thì Hồng Trần Tuyết lại rời đi, sát khí tận trời.
“Sao lại thế nhỉ!”, ba tên khốn kia đờ ra.
“Chắc tên kia lại nhìn lén người ta tắm rồi, còn bị bắt tại trận nên tới tìm hắn tính sổ đây mà”, Tạ Vân xoa tay.
“Mập, còn hổ tiên không, cho ta một chút!”, Tư Đồ Nam đỡ cái eo già cỗi, một ngày một đêm liên tục, cũng mỏi quá!
Hắn ta còn chưa dứt lời, Hồng Trần Tuyết vừa đi lại quay về, chẳng nói câu nào đã giơ tay đánh.
Vốn dĩ định tìm Diệp Thành để tính sổ, nhịn một bụng lửa giận mà lại không tìm được tên khốn Diệp Thành kia, dù sao cũng phải tìm người để trút giận đã.
Ba tên kia quỳ tại chỗ, gào khóc thảm thiết.
Cho tới khi Hồng Trần Tuyết thật sự rời đi, ba người vẫn không hiểu tại sao mình lại bị đánh, chẳng lẽ chúng ta có gương mặt chọc đánh sao?
Chương 2364: Đây là động phòng
Sự thật chứng minh là Diệp Thành vẫn rất lanh trí, đã ra ngoài trốn từ sớm, hôm nay mà có hắn ở đây, chắc chắn sẽ bị đánh nhừ tử.
Lại nói về tên này, hắn đang thoải mái nắm tay Sở huyên dạo một toà thành, tâm tình sung sướng,
Dạo chơi nhân gian, có rất nhiều niềm vui, thế nên không muốn trở lại tu chân giới.
Suốt chặng đường, dù Sở Huyên không nói gì nhưng môi lại cong nhẹ, cô ta cũng thấy thế giới này rất đặc sắc.
Mà sự đặc sắc này thì thành Vô Lệ không có, ví như mứt quả, kịch bóng, đồ chơi bằng đường...
Lại một toà thánh cổ, vừa vào đã nghe thấy tiếng pháo nổ.
Có nhà giàu đang đón dâu, kiệu tám người khiêng rực rỡ.
Tân lang hào hoa phong nhã, mặc đồ chú rể, cưỡi con ngựa to cao, trước ngực đeo tú cầu, có thể nói là phấn khởi đắc ý.
Tiếng kèn xô na vang lên, chiêng trống rung trời, đường lớn rất náo nhiệt.
Những nhà nghèo đã chạy tới phủ xin tiền mừng của lão gia nhà giàu, hôm nay là ngày lành, ra tay rất hào phóng.
“Có biết đang làm gì?”, Diệp Thành cười nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên lắc đầu, ánh mắt hờ hững lại có tia tò mò.
Cô ta thật sự không biết, không biết kiệu hoa, tại sao tân nương đeo khăn voan đỏ che mặt, mắt rũ xuống rất là thẹn thùng.
Váy áo của tân nương cũng đỏ au, đẹp hơn cả tiên y nghê thường, mặc lên người cô dâu, trông nàng ta càng thêm xinh đẹp.
“Cái gọi là đón dâu là để bái lạy trời đất!”, Diệp Thành cười nói: “Còn động phòng hoa chúc nữa, nàng biết đó là gì không?”
Sở Huyên vẫn lắc đầu, thật sự ngây ngô và trong sáng như tờ giấy trắng.
“Không biết cũng không không, tối nay ta dẫn nàng đi xem!”, Diệp Thành cười rất hèn mọn bỉ ổi, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Màn đêm buông xuống, tên nhãi này dẫn theo Sở Huyên đi me cửa sổ nhà người ta.
Phòng tân hôn được trang trí khá mộng ảo, lụa đỏ, nến đỏ và thảm đỏ, tân nương đội khăn voan đỏ, ngồi yên lặng trên gì.
“Là một mỹ nữ!”, Diệp Thành thì thầm, hắn nhìn xuyên khăn ngắm nhan sắc tân nương, đây là cô nương đẹp nhất khi xuất giá.
Mà Sở Huyên lại chú ý tới váy cưới của cô dâu.
Dù quần áo thua tiên y nhưng cô ta cũng thích.
“Nàng có biết đàn ông và phụ nữ làm gì trên giường không?”, Diệp Thành kề sát, cười nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên không nói, tất nhiên không trả lời vấn đề.
Đối với việc này, Diệp Thành biết, kiếp này Sở Huyên ở trong thành Vô Lệ từ nhỏ, cô ta biết thì mới kỳ lạ.
Thiếu nữ vô lệ vô tình, gần như không hề ra khỏi thành Vô Lệ, thậm chí đàn ông là gì, họ cũng không biết.
“Đúng là hại người!”, Diệp Thành thổn thức, hắn cứ tưởng chỉ Phật gia là đủ làm người ta mệt rồi, không ngờ thành Vô Lệ càng quá đáng hơn.
Dập tắt dục vọng của một người, vô lệ vô tình, biến những thiếu nữ đang thanh xuân thành những bức tượng gỗ.
Rất nhanh, tân lang đã tới, tiến vào tân phòng, lòng có chút hồi hộp, nhìn một cái là biết thanh niên này mới thành thân lần đầu thôi.
Cuối cùng hắn ta cầm lên cành đào vén khăn, lộ ra gương mặt thẹn thùng xinh đẹp.
“Tới rồi, tới rồi! Trò hay tới rồi!”, Diệp Thành trợn to hai mắt, người ta động phòng mà hắn còn sốt ruột hơn chính chủ.
Hơn nữa, ngoài miệng tên này nói, tay cũng không chịu yên, khoác lên vai Sở Huyên, xong rồi còn nắn bóp nữa.
Sở Huyên không nói gì, trở tay hất ra, người nhích sang bên cạnh.
Giây tiếp theo, đầu Diệp Thành kề sát, không ngừng cọ, ngửi mùi hương quyến rũ của đối phương, cười rất đê tiện, mặt dày như mâm.
Sở Huyên lại không đẩy ra lúc này, đôi mặt đẹp hơi loé lên, bị cảnh trong phòng thu hút.
Tân nương cởi áo cười, từng món, từng món một, lộ ra cái yếm đỏ và da thịt trắng nõn, cơ thể hấp dẫn.
Còn tân lang, cởi nhanh hơn cả tân nương, quần áo chưa cởi hết vào như con khỉ nhào tới đè tân nương dưới thân.
Ưm... tân nương rên một tiếng, rèm che rơi xuống, chỉ còn nghe tiếng giường kẽo kẹt và âm thanh rên rỉ yêu kiều của phụ nữ cùng tiếng thở hổn hển của đàn ông.
“Thấy chưa, đây là động phòng! Bên dưới của phái nam có một cây gậy, bên dưới của phái nữ có một cái lỗ, âm dương giao hoà trong truyền thuyết là ở chỗ này này...”, Diệp Thành cười he he.
Lần đầu tiên trên mặt Sở Huyên xuất hiện màu đỏ.
Đây là động phòng, đêm đó Diệp Thành đá văng cửa phòng cô ta là vì muốn động phòng với cô ta mà mình lại đánh hắn tơi bời.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta nhìn xuống dưới thân Diệp Thành, nơi đó đã u lên một cục, là cây gậy dựng lên..
“Thần kỳ lắm đúng không! có muốn sờ... thử không?”, Diệp Thành nhếch môi, cũng không quan tâm Sở Huyên có bằng lòng hay không, hắn đã nắm tay ngọc của người ta đặt lên cục u.
Điều thần kỳ là Sở Huyên không phản kháng, cách lớp vải, cô ta vẫn cảm giác được nhiệt độ, sự cứng rắn, đúng là cây gậy nha.
Trong chớp mắt kia, tim cô ta đập nhanh một nhịp. Thái Thượng Vong Tình Đạo cũng chấn động, tâm trạng bình thản nổi lên gợn sóng.
“Nào, tới lượt ta!”, Diệp Thành cười xoa tay.
Nhưng Sở Huyên lại xoay người, một bước bay lên trời.
Diệp Thành xấu hổ, đuổi theo rồi bị hất ra xa.
Tốc độ Sở Huyên rất nhanh, như một tia tiên quang lướt qua màn đêm u ám, tạo thành đường cong tươi đẹp.
Cô ta cũng không biết vì sao mình lại muốn chạy, luôn có cảm giác hồi hộp, nhịp tim vẫn chẳng thể bình tĩnh lại.
“Nàng chậm đã! Ta không đánh nàng mà!”, Diệp Thành liều mạng đuổi theo, chưa bao giờ thấy Sở Huyên chạy nhanh như vậy.
Chương 2365: Chỗ vui vẻ
Lại là một đêm nữa, vẫn là một tòa cổ thành của phàm nhân.
Tiếng ồn nhốn nháo trên đường phố, bóng người qua lại vô cùng náo nhiệt.
Sở Huyên vẫn cảm thấy mới lạ như cũ, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, tuy là trên đường đã nhìn rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy mới mẻ.
Lúc này, cô ta không mặc trang phục dành cho nữ nữa, mà là nữ cải nam trang, trước ngực đã quấn khăn ngọc khiến cho ngực bằng phẳng.
Tóc đẹp được búi cao, mặc đồ lụa, chân đi giày ngọc trắng, eo là đai lưng bằng ngọc, bên hông đeo một miếng ngọc bội sáng ngời, vừa nhìn thấy là biết đây là thế gia đại công tử.
Không thể không nói, cô ta ăn mặc thế này, lại phối với dung nhan tuyệt thế của cô ta, khí chất kia chỉ có thể gọi là phong độ duyên dáng.
Tuy là dáng vẻ của nam, nhưng tư thế đi đường lại trông giống cô nương, khiến người đi đường đều nhìn sang, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thế nhưng, khi mấy cô nương nhìn đến đôi mắt đẹp kia, trách thì chỉ trách Sở Huyên nữ cải nam trang thật quá đẹp trai.
“Đây, cầm lấy cây quạt này, là thần khí để khoe khoang đó”. Diệp Thành đưa cho Sở Huyên một cây quạt xếp, loại của nam tử thường dùng.
Sở Huyên nghi hoặc, không biết tại sao Diệp Thành cải trang cô ta thành dáng vẻ thế này.
“Thấy không, dùng như thế này!”. Diệp Thành cũng cầm một cái quạt giấy, mở ra một cách đẹp đẽ, nhẹ nhàng phẩy phẩy.
Sở Huyên làm theo, thế nhưng cô ta cảm thấy có chút mới lạ, cảm thấy quái quái.
“Như vậy là được, nhẹ thôi, đúng, cứ như vậy!”
“Tốc độ phải chậm, quan trọng nhất là tư thế phải thật phong độ”.
“Cầm bằng tay phải! Cầm bằng tay phải có phong nhã, không biết thì học ta”.
Diệp Thành lải nhải, dạy Sở Huyên động tác phẩy quạt, chỉ dạy suốt một hồi khiến Sở Huyên luống cuống tay chân.
“Đi, dẫn nàng đi một chỗ vui vẻ, thành Vô Lệ tuyệt đối sẽ không có”. Diệp Thành cười đáng khinh, kéo Sở Huyên đi.
Không bao lâu, hai người đã dừng lại ở trước một toà toà lầu.
Toà lầu này rộng rãi, có ba tầng, hơi thở hồng trần nồng đậm, còn chưa tiến vào là có thể ngửi được mùi phấn hương bay ra từ trong đó.
Nhìn từ xa còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng một người con gái yểu điệu đánh đàn trên tầng hai và tầng ba, có người thì đang õng ẹo tạo dáng.
Lại nhìn đến cửa toà lầu, là một đám thiếu nữ quần áo không chỉnh tề, đong đưa tấm tơ lụa trên tay, nhả ra từng lời như thấm vào xương: “Đại gia, sao giờ người mới đến!”
“Di Hồng Viện, tên hay!”. Diệp Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy bảng hiệu của toà lầu, vẻ mặt khi nhìn mấy chữ đầy ý vị sâu xa.
Không sai, chỗ này chính là thanh lâu. Nói theo thông tục thì chính là nhà chứa. Còn mà nói trắng ra thì chính là kỹ viện.
Đây là chỗ vui vẻ theo lời của Diệp Thành, nói không sai, thành Vô Lệ tuyệt đối sẽ không có, cũng không có khả năng có.
Nếu không sao lại nói Diệp Thành hào phóng? Lúc ở Huyền Hoang, hắn dám đưa bạn gái cũ đi dạo nhà thổ. Hôm nay lại dẫn thê tử đi uống hoa tửu.
Nhân tài đều dưỡng thành như thế, mấy chuyện không biết xấu hổ này, hắn làm rất thường xuyên, Đại Sở à! Nhất định phải có loại niệu tính này.
Sở Huyên ở một bên, thần sắc đạm mạc, có chút kỳ quái, đây là chỗ nào, nhìn qua thật sự rất náo nhiệt.
“Sau khi đi vào, nhớ dụ dỗ vài mỹ nữ, tối nay cứ là hành các nàng”. Diệp Thành nhắc nhở.
Nói rồi, hắn lại túm Sở Huyên nghênh ngang đi vào.
“Này, hai vị đại gia, sao giờ mới đến!”. Đám nữ tử hồng trần ở cửa kiếm khách sôi nổi xông đến.
Chủ yếu là Diệp Thành và Sở Huyên quá đẹp trai, hay nói đúng hơn là Sở Huyên vô cùng đẹp “trai”, đẹp đến mức ai thấy cũng phải mê mẩn!
Vào toà lầu, lại là một cảnh tượng khác nữa, như thật như ảo, trên màn lưới, thêu đầy hoa lan.
Bày trí ở nơi này, đối với phàm nhân mà nói, cũng đủ xa hoa, sàn lát bạch ngọc, đất trồng hoa sen, cánh hoa tươi tắn lả lướt.
Chung quanh và trên tầng lầu đều có bàn tiệc và bóng người.
Cách đó không xa là giường, mỗi một giường đều có một người đàn ông, cùng với một hoặc hai, hoặc nhiều nữ tử bầu bạn, thoải mái vô cùng, quả thực là lâng lâng như ở trên thiên đường.
“Đến, rót đầy cho ta, hầu hạ tốt, có thưởng”.
Trên lầu toàn là tiếng cười như thế, thật đúng không hổ là thanh lâu, nói đây là một tửu lâu, có đứa ngốc mới tin lời đó.
“Là nơi tốt!”. Diệp Thành lặng lẽ cười, lôi kéo Sở Huyên tìm một bàn, xong việc còn gọi hai cô gái đến.
“Thê tử này của ta… khụ… huynh đệ này của ta có chút thẹn, hầu hạ cho tốt”. Diệp Thành nghiêm trang nói.
“Một lần lạ, hai lần quen!”. Hai nữ tử cười nịnh nọt, mỗi bên một cái, một người rót rượu, một người xoa vai đấm lưng cho Sở Huyên, làm buôn bán, đều thật chuyên nghiệp.
Người đẹp trai, nhìn cũng thuận mắt, đừng nói là hậu hạ, cho dù cho không cũng được nữa! Cuối cùng cũng có được một người đẹp trai.
Sở Huyên cảm thấy có chút mơ hồ, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía của Diệp Thành.
Cái tên kia đã quay người đi, vùi đầu che miệng, cơ thể còn run run.
Cần thận nhìn mới biết là đang cười trộm, còn là cười ra tiếng, may mà đã che miệng.
Không phải nói quá nhưng nhìn dáng vẻ khốn khiếp kia đúng là ti tiện không ai bằng.
Nhìn cảnh tượng này, nhóm Chuẩn Đế ở Thiên Huyền Môn đều hít một hơi thật sâu, ánh mắt vui mừng.
Dám hạ xuân dược cho thê tử, được lắm, còn dám đưa thê tử đi dạo nhà thổ, trong thiên hạ này, chắc chắn không thể tìm ra người thứ hai.
Tồn tại của hắn đã cho người khác cảm giác: hoài nghi cuộc đời!
Diệp Thành còn đang cười, cười cực kỳ đáng khinh, cả người đều run rẩy không ngừng.
Còn có âm thanh bỉ ổi hơn nữa kia kìa! Những hình ảnh điên đảo loan phượng trong thanh lâu bị hắn “tự giác” thu vào thần thức, rồi từ từ truyền qua thần thức của Sở Huyên.
Sở Huyên nhíu đôi mày xinh đẹp, vô cùng khó hiểu tại sao lại có nhiều nam nữ động phòng như thế, là ngày hội đặc biệt gì à?
Đây không phải là nơi tốt, đây là định nghĩa về thanh lâu của Sở Huyên, tên Diệp Thành dẫn cô ta đến đây không phải là thứ tốt đẹp gì.
Thấy Sở Huyên phớt lờ hắn, Diệp Thành vội vàng đi theo: “Có chuyện gấp sao?”
Sở Huyên không để ý tới hắn, bước đi như gió, biến trở về thân phận nữ nhi.
Diệp Thành cười he he, cũng không ngăn cản đối phương, trong tay lại nắm một khối tinh thạch ký ức, hình ảnh lúc trước đã sớm được lưu lại.
Hình ảnh này nhất định phải lưu trữ, nếu Sở Huyên giải phong ấn thì có thể lấy ra tiêu khiển, cũng để cho cô ta biết, bọn họ đã từng dạo qua nhà chứa.
Có lẽ hắn không biết, giờ phút này nhóm Chuẩn Đế ở Thiên Huyền Tông đều đang theo dõi bên này, hơn nữa lòng bàn tay càng ngày càng ngứa.
Hai người đi rồi, rời khỏi cổ thành này, du hí nhân gian.
Qua vài tòa thành, Diệp Thành vẫn luôn muốn đưa Sở Huyên đi thanh lâu, tiên nhân có thể nhìn xuyên thấu, coi như là phát sóng trực tiếp.
Nhưng Sở Huyên không ngốc, đi qua một lần là không bao giờ đi đến chỗ đó nữa.
“Tìm nơi không có ai ngồi, hai ta cùng tâm sự chuyện đời đi”. Diệp Thành vừa đi vừa nói, mỗi lần đều ngừng lại.
Sở Huyên làm lơ hắn, cô ta tuy là người sống, nhưng lại không chịu nói chuyện.
“Đừng luôn nghiêm túc như thế, chúng ta… hở?”, Diệp Thành còn chưa dứt lời thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời xa xôi.
Ở đó, có luồng sáng đen tuyền từ trên trời chiếu xuống.
Nói chính xác hơn là có hai quả trứng màu đen, toàn thân có ánh sáng đen bao trùm, bị sấm sét bổ vào còn tỏa ra ma sát khí.
Chúng nó có uy áp cực lớn, tương đương uy áp của Chuẩn Đế Bát Hoang, nghiền nát trời xanh, từng tấc không gian đều dần dần sụp đổ.
Diệp Thành mở ra tiên nhãn, hai mắt híp lại thành một đường.
Tuy cách rất xa, nhưng hắn vẫn có thể ngửi được thứ khiến hắn cực kỳ chán ghét ở trong ký ức của mình: Thiên Ma.
“Đông Hoàng Thái Tâm, có Thiên Ma xâm lấn Đại Sở, cấp Chuẩn Đế… có hai!”. Diệp Thành dùng thần âm thạch truyền âm đến Thiên Huyền Môn.
“Thấy rồi”. Trong thần âm thạch truyền ra tiếng nói bình thản của Đông Hoàng Thái Tâm, xuyên qua hai mắt của Diệp Thành, bà ấy nhìn đến chân trời phương xa.
“Mau lên!”. Diệp Thành một bước lên trời, thẳng đến địa phương kia.
Sở Huyên nhíu mày, cũng đuổi theo, toàn thân toả ra tiên quang, đế khí Ngọc Như Ý run rẩy, đế uy tràn ra chư thiên.
Tuy không biết đó là vật gì, nhưng hơi thở của quả trứng đen kia khiến cho cô ta vô cùng chán ghét, có sự căm hận lan ra từ trong tâm hồn.
Đôi mắt của Diệp Thành như đuốc, mắt nhìn thẳng, hiện ra tia sáng lạnh.
Ba trăm năm, lòng căm thù Thiên Ma mỗi ngày một sâu hơn.
Chính cuộc xâm lấn của bọn chúng đã khiến cho núi sông xinh đẹp nơi này bị phá hủy, rất nhiều người đều bỏ mạng, nhiều sinh linh hoàn toàn biến mất.
“Chúng hẳn là hai quả trứng đen năm xưa đã giáng xuống Đại Sở”. Từ trong thần âm thạch truyền đến lời nói của Đông Hoàng Thái Tâm. “Bên trong quả trứng đen có chứa ma quân cấp Chuẩn Đế”.
“Trông như nhau, sao chúng lại tới trễ ba trăm năm?”, Diệp Thành hoài nghi: “Thời gian không phải đã cách nhau quá lâu sao?”
“Giữa các thế giới thì đều có sự chênh lệch suýt sao nhưng suýt sao thì cũng tới tận mấy chục triệu dặm, càng không nói đến thời gian, một giây sai sót cũng đã là mấy trăm năm, điều này không phải không thể xảy ra”. Đông Hoàng Thái Tâm thầm nghĩ.
“Nói như thế, bọn họ cũng là ma quân dưới trướng của Thiên Ma đế”.
“Nếu cùng hình dạng, vậy cũng cùng cấp bậc với Thiên Ma quân”.
“Vậy thì giết đi”. Lời nói của Diệp Thành vang dội, đế kiếm Hiên Viên hiện ra trong tay, kim quang toả ra bốn phía, trông như một chiến thần.