-
Chương 2356-2360
Chương 2356: Không nhận ra ai
“Về nhà”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng cười, vươn tay ngọc ra, kéo Sở Huyên lại: “Quê nhà của chúng ta, rất đẹp”.
Sở Huyên không phản kháng, tùy ý để người ta kéo đi, bay về hư vô.
Phía sau, Cửu Hoàng cũng mang theo Diệp Thành, không ngừng giúp hắn chữa trị thánh thể, họ dùng rất nhiều thần dược, không hề keo kiệt, giúp hắn chữa thương.
“Hoá ra là Thái Thượng Tiên Thể, khó trách Vô Lệ lại không muốn thả người!”. Nhìn Sở Huyên các nàng phía trước, Nguyệt Hoàng không khỏi mỉm cười.
“Thả cũng đã thả ra rồi, còn muốn đưa đi, không có cửa đâu”.
“Dám đến Đại Sở, cho đám đó biết mùi!”, Thiên Lão mắng.
“Một giọt nước mắt mà thôi, đi về lập tức đánh cho Sở Huyên khóc”. Địa Lão thô bạo cộc cằn, lời nói có chút ý vị già mà không đứng đắn.
Trong tiếng nói chuyện, đám đông Chuẩn đế Đại Sở đã biến mất.
Biển người nhìn theo bọn họ rời đi, ánh mắt tràn đầy kính sợ, nhóm Chuẩn Đế cũng không ngoại lệ, đám người kia thật sự mạnh.
“Đi rồi”. Tuồng hạ màn, quần chúng cũng giải tán.
Từ xưa đến nay, trải qua rất nhiều năm tháng như vậy, đây là lần đầu tiên thành Vô Lệ thua.
Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành là người đầu tiên bước qua cầu Nại Hà, sẽ là một thần thoại bất hủ được đời sau tán dương.
Người rời đi, ngoài số đông kinh ngạc cảm thán thì cũng có người không khỏi tiếc hận.
Không phải ai cũng may mắn như Diệp Thành, hầu hết giống như ông lão Chuẩn Đế bán rượu hay như thiếu chủ Vân gia Vân Phi Dương.
Bọn họ, đều ngã xuống trên cầu Nại Hà, đến chết cũng không thấy được ái nhân, đó là một phần tiếc nuối, cũng là một phần bi thương.
“Con mẹ nó, quá cảm động!”. Quỳ Ngưu và Đại Địa Võ Hùng nước mắt nước mũi tùm lum, đều quệt hết lên người Long Kiếp.
“Ta nói mà!”, Long Kiếp phấn khích vô cùng, nghiễm nhiên không chú ý đến vấn đề này, nhưng Linh tộc thần nữ đứng ở một bên thì gương mặt đẹp đen lại, buồn nôn quá, đúng là đám người không biết xấu hổ.
“Ai về nhà nấy”. Nam Đế mỉm cười, xoay người rời đi.
“Đi thôi”. Long Kiếp cũng xoay người, phía sau dẫn theo một đám người.
“Đại Sở, rốt cuộc là ở đâu?”, Bắc Thánh nhìn hư vô mờ mịt, nhẹ giọng lẩm bẩm, nàng ta cũng muốn nhìn thấy quê nhà của Diệp Thành.
“Thê tử của hắn nhiều như thế, nếu phải động phòng hết, có trời mới biết là mất mấy ngày, nếu không ngươi cùng ta về nhà đi”. Tiểu Viên Hoàng xoa xoa móng vuốt lông xù, cười một cách hèn mạt.
“Có đi cũng là phải theo ta”. Quỳ Ngưu nhếch miệng cười.
“Công phu trên giường của ta vô cùng xuất sắc nha, tuyệt đối sẽ làm ngươi mê!”. Đại Địa Võ Hùng vỗ vỗ bờ ngực rắn chắc.
Bắc Thánh không nói, dời ánh mắt, từ hư vô liếc sang Tiểu Viên Hoàng, nhìn thoáng qua Quỳ Ngưu, lại liếc mắt đến Đại Địa Võ Hùng, rồi nàng ta vung lên tay ngọc, đánh mỗi tên một chưởng.
“Có đánh nhau, ta cũng tới!”. Tiểu Cửu Tiên cười hì hì, không biết lấy từ đâu ra một cái chày gỗ, kén bổng liền tạp.
“Đến nào, đừng đứng không như thế!”. Bọn Long Kiếp cũng vòng về, kéo ống tay áo, hung hăng vặn cổ.
Ngay cả Nam Đế đã đi xa cũng chạy đến góp một chân.
Thấy một màn như thế, những lão gia hoả vẫn còn chưa đi xong, đều ý vị thâm trường mà vuốt râu: trong lòng ta thật nhẹ nhõm.
Phần sao trời vô cùng náo nhiệt, Hằng Nhạc Tông lại càng náo nhiệt.
Đông Hoàng Thái Tâm đưa Sở Huyên về, Hằng Nhạc Tông gần như muốn nổ tung rồi, cho dù là đệ tử hay là trưởng lão, tất cả đều tụ tập ở Ngọc Nữ Phong.
“Đại tẩu, cuối cùng ngươi cũng về rồi”. Người chạy nhanh nhất, vẫn là ba tên tiện nhân Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hùng Nhị kia.
Thật đúng là huynh đệ! Diệp Thành hôn mê đang nằm ở đó, ba tên tiện nhân này tới cũng chưa thèm liếc hắn cái nào mà đi thẳng đến Sở Huyên.
Càng xấu hổ hơn là bọn họ muốn ôm Sở Huyên để ôn lại kỷ niệm xưa? Sau đó bị Sở Huyên né tránh, không ôm được, súyt nữa ngã sấp xuống.
“Biến!”. Dương Đỉnh Huyên, Đạo Huyền và Từ Phúc đi đến, ba người bị đá sang một bên, mấy tên này còn cần thể diện không vậy?
“Sở sư muội, có còn nhớ chúng ta không?”. Một lớp người già xông đến, nhìn Sở Huyên, kích động đến mức khóc nức nở.
Sở Huyên không nói, đứng lẳng lặng như pho tượng được điêu khắc tinh xảo.
Từng khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, khiến cô ta mê mang, hình như đã gặp qua rồi, lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Cô ta không phản ứng gì khiến mọi người nhíu mày.
Đây là nhà của Sở Huyên, bọn họ chính là thân nhân của cô ta, thái độ không nên thờ ơ như thế, giống như một người dưng vậy.
“Tiên quang ký ức chưa dung nhập vào thần hải của Sở sư thúc”. Liễu Dật trầm ngâm một tiếng: “Giống như Tịch Nhan lúc trước”.
“Cho dù có thế nào, trở về được là tốt rồi”. Dương Đỉnh Thiên trong mắt hoen lệ: “Sẽ có một ngày, sư muội sẽ khôi phục ký ức”.
“Chúng ta về thôi, để cho sư muội có thời gian làm quen”. Đạo Huyền xua tay, đông người, ngược lại lại khiến cô ta bối rối.
Chương 2357: Vô tình
Mọi người đi xuống, trên Ngọc Nữ Phong chỉ còn lại một mình Sở Huyên. À không đúng, vẫn còn Diệp Thành, nhưng hắn lại đang ngủ khò khò.
Sở Huyên lạnh nhạt rũ mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn cũng chỉ mới hơn ba trăm tuổi, toàn thân phủ đầy dấu vết năm tháng, hoàn toàn không khớp với cái tuổi của hắn.
Chỉ là một người như thế, cô ta lại mơ thấy rất nhiều lần.
Cũng là một người thế, lê tấm thân rách nát gian nan bước đi trên cầu Nại Hà phô thành một con đường đầy máu.
Cô ta vẫn chẳng chút cảm xúc, im lặng xoay người bước lên đỉnh núi.
Sở Huyên quan sát Hằng Nhạc Tông, từng bông hoa cọng cỏ hay từng ngọn cây đều đã nhìn thấy trong mơ, vừa quen thuộc lại xa lạ.
Màn đêm buông xuống, những ngôi sao lấp lánh trải rộng Hằng Nhạc Tông.
Ngón út của Diệp Thành khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra.
Bỗng dưng, hắn xoay người bật dậy lo lắng nhìn xung quanh như đang tìm gì đó, sợ Vô Lệ Thành chỉ là một giấc mộng.
Cuối cùng, hắn cũng thấy bóng hình xinh đẹp của Sở Huyên ở trên đỉnh núi.
Dưới ánh trăng, cô ta như một tiên nữ mông lung thánh khiết vô ngần.
Gió nhẹ phất phơ thổi bay mái tóc Diệp Thành, từng đợt từng đợt đều lấp lánh ánh sao trong như một giấc mộng, xa xôi lại tuyệt đẹp.
Diệp Thành dịu dàng cười, nhìn mà như si như say.
Hắn cũng bước lên đỉnh núi, vươn cánh tay dài ôm lấy Sở Huyên từ đằng sau: "Sở Huyên, ba trăm năm rồi".
Một câu khàn khàn tràn ngập tang thương, thời gian dường như dừng lại ở giây phút ấy, chỉ muốn cứ ôm như vậy đến mãi mãi.
Sở Huyên như một bức tượng băng, chẳng chút nhúc nhích, cũng không có từ chối hay giãy giụa.
Con ngươi của cô ta lạnh lùng như băng, trông như một con rối không chút cảm tình, mọi thứ trên đời này chẳng có gì là có thể khuấy động tâm trạng của cô ta.
Trên các ngọn núi đều có vô số bóng người lẳng lặng đứng, đa số là từng cặp như Hùng Nhị và Đường Như Huyên, Tạ Vân và Mục Uyển Thanh.
Cũng có kẻ mang chuyện buồn như Liễu Dật, cầm theo một cái bình rượu uống say lờ đờ nhớ đến Nam Cung Nguyệt của hắn ta. Lại như Long Ngũ, dưới ánh trăng nhớ đến Đông Phương Ngọc Linh.
Ba trăm năm đến đến rồi đi, chữ tình trên đời dần trở thành một giai thoại trong những thăng trầm.
"Một năm, trong vòng một năm, nếu nàng ta không rơi xuống một giọt nước mắt nào vì ngươi thì Vô Lệ Thành sẽ mang nàng ta về".
Trong chốn u minh có một giọng nữ mờ mịt vọng xuống từ trên trời.
Đó là Đông Hoàng Thái Tâm, dùng thần thức truyền xuống.
Cuối cùng Diệp Thành cũng thả Sở Huyên ra, nắm lấy bàn tay ngọc của cô ta đi xuống đỉnh núi: "Dẫn nàng đi xem nhà của chúng ta".
Sở Huyên lạnh nhạt mặc kệ Diệp Thành kéo mình.
"Đó là Ngọc Nữ Các, là nơi nàng tu luyện hồi xưa", Diệp Thành chỉ vào tòa lầu xác đằng xa, nó vẫn giống như năm đó.
"Đó là Ngọc Linh Trì, ngâm mình bên trong có thể chữa thương".
"Kia là Ngọc Linh Uyển, nơi nuôi nhốt Linh Thú".
"Kia là Tuệ Tâm Thạch, là một nơi có thể dễ dàng ngộ đạo".
Diệp Thành vừa đi vừa giới thiệu cho Sở Huyên tựa như hồi ấy, giờ phút này vô số những chi tiết lần lượt hiện ra trước mắt.
Sở Huyên không nói gì, cũng có thể nói từ khi cô ta xuất hiện trên đời thì chưa nói câu nào, bĩnh tĩnh như mặt hồ không chút sóng gợn.
Cô ta chỉ biết nụ cười của Diệp Thành tràn ngập dịu dàng, bàn tay hắn cũng vô cùng ấm áp, cảm giác ấy như đã từng quen biết.
Đêm dần khuya, Diệp Thành đưa nàng về Ngọc Nữ Các.
Vốn dĩ, hắn định đi vào ngồi một chút tâm sự vấn đề ngủ.
Ai ngờ, đợi đến khi hắn tiến tới thì cửa phòng kia vừa hay đóng lại dập hắn chảy máu mũi, Diệp Thành xấu hổ cười khan.
Đêm dài yên ắng, Hiên Viên Kiếm bay tới chui vào trong cơ thể hắn.
Hắn vẫn chưa đi mà ngồi trên thềm đá bên ngoài Ngọc Nữ Các.
Diệp Thành ôm bình rượu, vùi đầu cười ngây ngô, đôi khi lại quay đầu ngó cửa phòng một cái, bên trong có người mà hắn yêu nhất.
Có một thoáng chốc, hắn bỗng cảm thấy cứ như là mơ.
Diệp Thành không dám tin rằng Sở Huyên đã quay trở về, tuy lạnh lùng vô tình, nhưng nàng vẫn là nàng, suy cho cùng sẽ có một ngày tỉnh lại.
Trong phòng, Sở Huyên im lặng ngồi khoanh chân lẳng lặng nhìn thanh niên chỉ lo cúi đầu cười ngây ngô kia, hắn có rất nhiều nỗi niềm trong lòng.
Một đêm không nói chuyện, thoáng chốc trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, Diệp Thành đã đứng trước Ngọc Nữ Các giơ tay gõ cửa, song vẫn thả xuống.
Hắn bước đến bên cửa sổ chọc một cái lỗ, im lặng xuyên qua khe hở nhìn về phía bên trong.
Diệp Thành nhìn một hồi bèn quay đầy, hung hăng dụi mắt, bị tiên quang trên người Sở Huyên lóe mờ cả mắt.
"Chu choa, vụ gì đây?", một tiếng hài hước vang lên sau lưng, Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam cùng nhau bước tới.
"Chào buổi sáng", Diệp Thành thuận miệng chào hỏi, song vẫn còn dụi mắt.
"Anh đây bấm tay tính toán, vẫn chưa làm ăn được gì", Hùng Nhị bấm bấm mấy ngón tay mập mạp, nói với vẻ đầy thâm ý.
"Ông đây bấm tay tính toán, vẫn chưa dùng Hợp Hoan Tán", Tạ Vân ra vẻ thầy bói, nói đầy ẩn ý.
"Cút, bớt trêu cợt của ông đây đi!", Hùng Nhị bước tới đạp cho phát.
"Nào, đây là thứ tốt nè", so với hai tên kia, Tư Đồ Nam cũng coi như đáng tin hơn nhiều, lấy một túi trữ vật ra đưa cho Diệp Thành.
"Thứ gì vậy?", Diệp Thành không khỏi mở túi trữ vật ra.
"Bom cay", Tư Đồ Nam nhếch miệng cười: "Chằng phải đã là rồi à! Phải cho Sở Huyên sư thúc rớt một giọt nước vì ngươi sao, quăng một phát đừng nói một giọt, một chậu cũng đầy".
"Còn có thứ tốt như vậy nữa hả!", Diệp Thành vươn tay lấy ra một viên.
Cái gọi là bom cay, ừ chính là một trái trứng to cỡ trái trứng gà, cũng giống như tảng đá, sờ lên bóng loáng đen thui.
"Cái này được không vậy!", Diệp Thành lăn qua lộn lại đánh giá.
"Không được thì ta còn có cái khác", Tạ Vân nhét cho hắn một túi bự.
"Đây là gì?", Diệp Thành cất bom cay vào lòng, thuận tay nhận lấy túi trữ vật Tạ Vân đưa sang.
"Bột tiêu đặc chế, tuyệt đối còn tốt hơn cả thần khí", Tạ Vân chớp chớp mắt, cười đầy đáng khinh.
"Nào, đến lượt ta!", Hùng Nhị cũng nhét cho hắn một túi trữ vật, cười khà khà nói: "Nước bột tiêu, đảm bảo đủ".
"Ba người các ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta mà!", Diệp Thành chậc lưỡi.
"Nào, thử xem sức mạnh như thế nào", ba tên kia vui vẻ bước đến trước cửa sổ, tìm một cái cây nhấc cửa sổ lên.
Tư Đồ Nam ném bom cay vào, Tạ Vân vải một túi bột tiêu, Hùng Nhị thì đổ một vại nước bột tiêu vào bên trong.
Ba người làm xong, cửa sổ bèn bị đóng lại, cả ba chung sức bịt kín toàn bộ khe hở của Ngọc Nữ Các.
Cuối cùng, ba tên kia mới so dấu tay OK với Diệp Thành.
"Có chắc dùng được không vậy?", Diệp Thành cũng sáp tới.
"Chắc chắc luôn", Tạ Vân ôm lấy cổ Diệp Thành ngồi trên thềm, còn thuận tay đưa qua cho hắn một bình rượu.
"Chờ xem! Lát nữa đi ra chắc chắn khóc nước mắt đầy mặt", Hùng Nhị và Tư Đồ Nam cũng ngồi xuống với vẻ mặt chắc chắn.
"Vậy những thứ kia cũng không có tác dụng thì sao?", Diệp Thành quay đầu ngó Ngọc Nữ Các, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không hay.
"Không được thì đánh khóc, mượn Đế Uy ấy, nàng lại không đánh lại ngươi".
"Nếu không thì trực tiếp lôi lên giường, làm nàng khóc".
"Ta cho rằng chuốc ít Hợp Hoan Tán cho nàng là cách tốt nhất".
"Các ngươi không cảm thấy sau lưng... cứ lạnh lẽo thế nào à", Diệp Thành sờ gáy, cảm thấy gió lạnh vèo vèo.
"Lạnh hả?", ba tên kia đồng loạt quay đầu lại.
Đập vào mắt là một bàn tay ngọc ngà chộp tới.
Kết thúc, ba tên kia lập tức bay thẳng lên trời, bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong, băng qua vô số ngọn núi, lại bị ném ra khỏi Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành cong môi nhìn ba tên kia bay lên trời.
Đợi đến khi hắn quay đầu lại, Sở Huyên đã đứng sau lưng, cả người lượn lờ tiên quang, tay áo lay động không dính chút bụi trần,
Lại nhìn con ngươi xinh đẹp của nàng, nó vẫn lạnh lùng như băng, đừng nói nước mắt, ngay cả hơi nước cũng không có, nào có vẻ gì là muốn khóc.
"Nàng đói không, ta đi nấu cơm cho nàng", Diệp Thành vỗ mông đứng dậy cười ha ha, không chút do dự xoay người bỏ chạy, tư thế kia vô cùng nhanh nhẹn lưu loát.
Có điều, Sở Huyên lại nhanh tay hơn, Hùng Nhị và Tư Đồ Nam đi đâu thì Diệp Thành cũng bị đưa đi theo.
Oa! đám Long Nhất, Long Ngũ, Tiểu Linh Oa vừa lên núi đều ngửa đầu, mở to mắt nhìn theo Diệp Thành bay đi.
Chương 2358: Bá vương ngạnh thượng cung?
Mọi người thấy thế lại chạy xuống núi sợ bị đánh.
Vị này ở Ngọc Nữ Phong chính là Thái Thượng Tiên thể, mạnh mẽ vô cùng.
Ký ức bị phong ấn còn chưa được giải trừ, hoàn toàn là người chẳng nể nang người nào, ai quan tâm ngươi đến làm gì, đập trước một trận rồi hẵng nói đến.
Một đám người hèn nhát chạy trối chết, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Sở Huyên chưa nói chữ nào, xoay người lại trở về Ngọc Nữ các.
Tiện đà, mấy cái bom cay, ớt cay và tiêu cay được tạo thành nước ném vào trong Ngọc Nữ các cũng bị cô ta phất tay dọn sạch.
Vô lệ vô tình không sai, nhưng không có nghĩa là người ày tốt tính.
Ném mấy thứ đó vào trong, thật sự cho rằng bà đây là người hiền lành à?
“Thái Thượng Tiên Thể, quả nhiên không phải là trò đùa”. Trưởng lão của đệ tử Hằng Nhạc tông không khỏi tặc lưỡi.
“Khuynh hướng bạo lực này cũng không khác gì so với kiếp trước”.
“Lão phu cho rằng, chúng ta vẫn nên đợi mấy ngày nữa mới đi”.
“Mấy người đi đâu vậy?”. Không ít người đều đứng trên đỉnh, hướng ra xa, cũng chưa nhìn thấy mấy người Diệp Thành.
Bọn họ thật sự không nhìn thấy ai cả, bởi vì bốn tiện nhân kia bay đủ xa rồi, tư thế cũng khá ngầu.
Qua một lúc lâu sau, khi nghe được âm thanh ầm vang, bốn người mới lần lượt chạm đất, bị đập cho nhừ tử.
“Không phải là vô lệ vô tình sao? Sao lại còn ra tay đánh người”. Tạ Vân là người đầu tiên bò dậy, một khuôn mặt tuấn tú, bị một chưởng đánh đến biến dạng.
“Còn sư thúc nữa? Cái tát này hẳn đã dùng hết sức rồi!”, Tư Đồ Nam đứng lên, lảo đảo tại chỗ, trong cái đầu to đến giờ vẫn còn ong ong.
“Việc này chúng ta không thể giúp được”. Hùng Nhị vẫy vẫy tay, hắn ta là kẻ thảm nhất, suýt chút nữa bị đánh đến nằm chèm bẹp, thở hổn hển hộc máu.
“Bắt ta dùng vũ lực mà!”, Diệp Thành thảnh thơi nhất, ngồi trên tảng đá, bắt chéo chân như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng, hắn không sao cả! Một Cực Đạo Đế Binh hộ thể, một trăm Sở Huyên cũng khó có thể làm hắn bị thương, sở dĩ hắn bay theo chính là muốn nhìn xem ba tên này thê thảm cỡ nào.
Ý tưởng này đúng là tràn đầy “tình thương”, nếu để ba người Tạ Vân biết, không biết có tức tới hộc máu hay ngất xỉu hay không.
Bọn ta có lòng tốt, nhiệt tình vội vàng giúp ngươi, ngươi con mẹ nó, thế mà lại bay đến để cười nhạo chúng ta, không biết xấu hổ.
“Theo ta thì còn phải kích thích nàng”. Tạ Vân đỡ cái eo già ngồi xuống: “Nha đầu Tịch Nhan kia kìa, ngày xưa thấy ngươi chết đi mới bị kích thích, sau đó mới cởi bỏ được phong ấn”.
“Ý ngươi muốn nói là, khiến ta chết lần nữa?”, Diệp Thành sờ sờ cằm, cảm thấy phương án này, vẫn rất đáng tin cậy.
“Không nhất định là phải chết”. Tư Đồ Nam lau máu mũi của mình, cũng tìm được chỗ để ngồi xuống. “Chỉ cần đủ kích thích là được”.
“Thế muốn kích thích như thế nào?”. Diệp Thành nhướng mày.
“Ví dụ như ngươi xxx con heo nái ở trước mặt nàng, hình ảnh kia đủ kích thích rồi!”. Hùng Nhị nhếch miệng cười.
“Ý tưởng này của ngươi thật đáng tin cậy”. Tạ Vân và Tư Đồ Nam đều giơ ngón cái với Hùng Nhị giống như nhìn thấy một vị thần.
“Đầu óc của ta bị lừa đá bên mới đi nói nhảm với ba người các ngươi”. Diệp Thành mắng to, xoay người bay lên trời cao, đi thẳng một đường đến Hằng Nhạc.
Có thực lực đối đầu Chuẩn Đế, tốc độ tên này cũng không hề chậm.
Chỉ qua năm ba lần, hắn đã về đến Ngọc Nữ Phong.
Một lần nữa, hắn rón ra rón rén đến trước cửa sổ Ngọc Nữ các, che giấu hơi thở, mở ra một vết nứt.
Lần này, hắn học được thông minh, lấy Đế Uy thêm vào hai mắt để tránh bị tiên quang trên người Sở Huyên làm cho loá mắt.
Qua khe hở, hắn có thể nhìn thấy rõ Sở Huyên đang ngồi xếp bằng.
Cô ta nhắm mắt giống như ngộ đạo, dị tượng của cô ta là một mảnh tiên hải, bình tĩnh không có chút gợn sóng
Mà cô ta giống như một đoá sen cắm rễ ở trung tâm tiên hải, tràn đầy tiên khí, quanh quẩn thần hoa, thánh khiết không rảnh.
“Đây là Thái Thượng Vong Tình đạo sao?”, Diệp Thành nhướng mày.
Hắn chưa bao giờ gặp qua dị tượng bình tĩnh đến thế, cũng chưa từng gặp phải tâm cảnh bình thản đến thế này, hết thảy thế gian đều không có một gợn sóng.
Thượng thiện nhược thủy chân chính cũng một loại vô thượng tâm cảnh.
Hắn tu Hỗn Độn đạo, diễn biến vạn vật mà cũng phải kinh ngạc cảm thán đạo của Sở Huyên, Thái Thượng Vong Tình, vô tình lộ, đạo đứng đầu.
Còn có huyết mạch của cô ta, làm cho Hoang Cổ Thánh Huyết cũng rung động.
Thái Thượng Tiên Thể trong truyền thuyết, so với trong tưởng tượng còn bá đạo hơn, chứa một cỗ lực lượng thần bí, cổ xưa mà khổng lồ.
Thở dài một hơi, Diệp Thành lại nhìn về phía thần hải của cô ta.
Tiên quang ký ức kia vẫn còn ở đó, bồng bềnh trôi nổi, lang thang khắp nơi nhưng không tìm được lối vào, lắc lư lay động.
Những hiện tượng quỷ dị này không khác biệt lắm so với Cơ Tuyết Băng.
Hơn một trăm năm, hắn cũng phát hiện ra được chút manh mối: nếu chuyển thế càng mạnh thì càng khó phá giải phong ấn của kiếp trước.
Giống như Cơ Tuyết Băng, là người cùng thế hệ với hắn, là người duy nhất mà hắn kiêng kỵ, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này.
Hay như Tịch Nhan, là hậu bối, là tồn tại có một không hai, Đế Cửu Tiên cũng không địch lại, thực lực tuyệt đối ngang hàng với Cơ Tuyết Băng.
Còn Sở Huyên hiện giờ tu Thái Thượng Vong Tình đạo, có huyết mạch Vô Thượng Tiên Thể, cũng không thua kém hai người kia.
Đây chính là ba điểm giống nhau của bọn họ, trong số đông đảo những người chuyển thế ở Đại Sở, các nàng, chính là ba người đứng đầu hàng thật giá thật.
Hắn không biết, Cơ Tuyết Băng có khôi phục ký ức kiếp trước hay không.
Thế nhưng Tịch Nhan là ví dụ tiêu biểu rồi, để mở khoá phong ấn thì cần kích thích, cảm xúc dao động thì mới có sơ hở.
Mà trong sơ hở đó, tiên quang ký ức mới tìm được lối vào, một khi tiên quang ký ức dung nhập thì ký ức kiếp trước có thể giải phóng.
Đột nhiên, hắn hạ cửa sổ xuống, lẩm bẩm vuốt cằm, làm sao mới có thể khiến cho cô ta kích thích đây?
“Bá vương ngạnh thượng cung*?”. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn cảm thấy là dùng sức mạnh tương đối là được, kích thích này, trực tiếp hơn bất cứ thứ gì.
*cách nói cưỡng gian ngày xưa
Nghĩ nghĩ, hắn cười, nụ cười trở nên vô cùng đáng khinh.
Trong đầu, không khỏi hiện ra hình ảnh hắn cùng với Sở Linh.
Còn có Cơ Tuyết Băng, tuy rằng khi đó không tỉnh táo nhưng ký ức vẫn rõ ràng sau khi thanh tỉnh, hình ảnh kia vô cùng tình sắc.
Bên tai, dường như có thể nghe được tiếng kêu của các nàng, so với Cửu U tiên khúc kia, còn êm tai hơn.
“Sở Huyên, chắc nàng kêu giường êm tai lắm”.
Diệp Thành không nhịn được mà ảo tưởng, càng cười lại càng đáng khinh, một ngọn lửa hừng hực bốc lên trong cơ thể, máu tươi sôi sục.
Đến cậu em cũng phối hợp mà ngẩng đầu, ở dưới hạ thân nổi lên một cái bọc nhỏ, rất chi là hùng tráng.
Sau khi hạ quyết tâm hắn lập tức xoa tay đi đến trước cửa.
Thế nhưng, ý tưởng này nhanh chóng bị hắn áp chế xuống.
Sở Huyên ngộ đạo, nếu chịu kích thích, chắc chắn sẽ tẩu hoả nhập ma, hắn không muốn trong lúc đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Ta chờ nàng!”. Tên nhãi này cười hắc hắc, dọn một băng ghế nhỏ, ngồi ở trước cửa cứ như sợ Sở Huyên Nhi chạy đi mất.
Hắn cũng không nhàn rỗi, xách Thiên Thư ra, vùi đầu nghiên cứu, thoạt nhìn trông như một đứa nhỏ chăm chỉ.
Như thế, Ngọc Nữ Phong rơi vào yên lặng, mọi âm thanh đều im bặt.
Bên ngoài núi Hằng Nhạc, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị, ba tên kia cũng đã trở lại, bọn họ đi khập khiễng, trông thấy Ngọc Nữ Phong kia, đều là vòng qua mà đi, nhưng không muốn bị xách về đánh một trận tơi bời nữa.
Sở Huyên quá mạnh, xuống tay cũng quá tàn nhẫn, một chưởng của Thái Thượng Tiên Thể suýt chút nữa đã đưa người ta đến hoàng tuyền, chỉ nghĩ đến thôi mà sợ.
Ba người đều sợ, Long Nhất và Long Ngũ những tên đó chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, một chút sợ cũng không có.
Tiểu bối sợ, lớp người già lại càng sợ, Sở Huyên chưa mở phong ấn ký ức của kiếp trước, không nhận ai, chọc giận cô ta, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, mới đây thôi mà đã ba ngày.
Cho đến đêm ngày thứ tư, mới thấy Diệp Thành vùi đầu đọc sách, giật mình ngẩng đầu lên, Sở Huyên ngộ đạo xong đã tỉnh lại.
“Đợi ba trăm năm, chỉ chờ tối nay”. Diệp Thành khẽ cười, cất Vô Tự Thiên Thư, sau đó xắn tay áo lên.
Chỉ nghe một tiếng rầm, hắn dùng một chân đá văng cửa.
Sở Huyên mang vẻ mặt thờ ơ, liếc mắt nhìn Diệp Thành một cái: Ngươi điên à! Ban đêm không ngủ được lại chạy đến đá cửa phòng của ta làm chi!
“Ta không nói vô nghĩa, dứt khoát cởi sạch hết đi”.
Diệp Thành sửa lại cổ áo, một câu cực kỳ hùng hồn, dứt khoát không biết xấu hổ, còn cuồng dã hơn cả hái hoa tặc.
Không còn cách nào, ta có Đế Binh, cớ gì ta phải sợ ai, cứ làm theo ý mình thôi!
Chương 2359: Đặc sản Đại Sở
Ban đêm thật yên tĩnh, thật sự tĩnh mịch, im ắng không một tiếng động.
Nhưng sự yên tĩnh này lại bị tiếng vang trên Ngọc Nữ Phong phá vỡ.
Rất nhiều người kinh ngạc, bước lên đỉnh núi, nhìn về Ngọc Nữ Phong ở phía xa.
Cái tiếng vang kia giống như có trộm cướp ở trong phòng lục lọi đập nát đồ vật, bàn ghế nồi chén gáo bồn đều bị đập tan nát đầy trên đất.
“Ta thấy, đây là vợ chồng son đang cãi nhau mà”. Từ Phúc thở dài nói.
“Lão phu bấm tay tính toán, tên Diệp Thành kia muốn bá vương ngạnh thượng cung”. Tạ Vân vuốt cằm, trên mặt mang vẻ nghiêm túc.
“Sau động tĩnh này, rất có thể sẽ là đất rung núi chuyển”. Hùng Nhị vói tay vào đũng quần, lấy ra một cái kính viễn vọng.
Chẳng bao lâu đã thấy một người bay ra khỏi Ngọc Nữ các, hai mắt mọi người mở to, vừa nhìn là biết bị tát văng đi.
Đó là Diệp Thành, Thánh chủ Thiên Đình, là Hoàng giả Đại Sở ta.
Là Thánh chủ thì làm sao hả? Là Hoàng giả thì làm sao? Cũng bị đánh bay thôi, trông dáng vẻ khi bay cũng ra gì lắm.
Tất cả mọi người đều ngửa đầu, hai con mắt nhìn phải ngó trái theo hướng mà Diệp Thành bay ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, Diệp Thành đâm vào một đỉnh núi.
Một đỉnh núi cao, dốc bị đập xuống nát như đất đá, một toà gác mái vẫn đang sụp đổ, động tĩnh vô cùng lớn.
Diệp Thành chui ra từ trong đống đất đá tán loạn, quỳ trên mặt đất ói máu.
Đầu tóc rối bời, quần áo lộn xộn xộc xệch, trán bầm tím, mặt mũi sưng vù như mắt gấu trúc, một bên mũi chảy máu, không thể nào lau sạch.
“Chuyện này là như nào, trong cơ thể của nàng sao lại có Cực Đạo Đế Binh”.
Diệp Thành xoa hai mắt, trong mắt toàn sao là sao, đầu óc ong ong, không phải thổi, đông tây nam bắc đều không thể nào phân biệt được.
Vốn tưởng rằng mượn Đế Uy dùng, có thể bắt lấy Sở Huyên trong một giây.
Ai mà ngờ được đâu, trong cơ thể của Sở Huyên thế mà lại cất giấu Đế Binh, chính là một miếng ngọc Như Ý, uy lực của nó bá tuyệt vô song.
Đây chính là nguyên nhân mà hắn bị đánh, tuy cũng có Đế Binh, nhưng hắn là Thiên Cảnh, mà cô ta là Thánh Nhân, không bị đánh ngược mới là lạ.
Hắn vẫn đánh giá thấp Sở Huyên rồi, cũng xem thường thành Vô Lệ.
Tuy là thả người ra, nhưng lại trang bị Đế Binh.
Lần này thì tốt rồi, tà hỏa trong người không thể phát tiết, còn bị đánh cho một trận tơi bời, xuống tay không hề nương tình, suýt chút nữa là đánh chết hắn thôi.
Cái đó đúng là kích thích, chưa làm cho Sở Huyên khóc thì thôi đi, bản thân mình còn tự đi tìm khổ, nghẹn một đống nội thương trong người.
Đây có lẽ, chính là cưỡng gian không thành bị đánh trong truyền thuyết, vốn định là cởi sạch đồ ra rồi tính, thế mà lại bị một chưởng đánh bay mất.
“Xấu hổ quá”. Diệp Thành ngồi xổm trên đất, che mặt.
“Không thể nào! Ngươi có Cực Đạo Đế Binh thế mà lại đánh không lại nàng ư?”. Vừa nói, Long Nhất, Long Ngũ vừa đi đến, vuốt ve cái đầu trọc của mình, bởi vì chỗ Diệp Thành đâm vào chính là đỉnh núi của bọn họ.
“Hai người đến đúng lúc lắm, nói cho ta biết Đế Khí nào là ngọc Như Ý”. Diệp Thành lau máu mũi, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Long Nhất Long Ngũ.
“Đế Khí? Ngọc Như Ý?”. Long Nhất và Long Ngũ nghe xong, đều đồng loạt lắc đầu: “Không có cái nào như thế cả”.
“Thật sao?”, Diệp Thành mang vẻ mặt không tin nhìn hai người.
“Đừng có ngờ vực như thế, một trăm ba mươi Đế Binh Huyền Hoang, bọn ta đều rõ rành rành, tuyệt đối không có Đế Binh nào là ngọc Như Ý cả”.
“Nếu vậy, chủ nhân của đế binh ngọc Như Ý kia không phải là đại đế của chư thiên vạn vực”. Diệp Thành lẩm bẩm nói.
Hắn nhớ đến lời của Đông Hoàng Thái Tâm, thành Vô Lệ không nằm trong Tam giới, cho nên có thể nói, nếu thành Vô Lệ có Đại Đế thì cũng sẽ không xếp vào một trăm ba mươi Đế Huyền Hoang.
Trong nhất thời, ý cảnh trong đế giác tái hiện, cảnh Tru Tiên Kiếm kia trảm nữ đế cũng xuất hiện trong đầu.
Nữ đế kia cũng không phải là một trăm ba mươi Đế ở Huyền Hoang, xem ra lần này không phải là Đại Đế chư thiên.
“Ngây ngốc cái gì đó, nói chuyện đi!”, Long Nhất chọt chọt Diệp Thành.
“Một lời khó nói hết, không nói cũng thế”. Diệp Thành đứng dậy, che lại cái eo già cỗi, khập khiễng đi về hướng Ngọc Nữ Phong.
“Không phải giả bộ mà là bị đánh thật kìa”. Long Nhất và Long Ngũ vuốt cằm, chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh căm.
Lại trở về Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đã trông thấy Sở Huyên đứng lẳng lặng dưới tàng cây từ xa, cô ta lặng lẽ ngẩng mặt nhìn hư vô.
Diệp Thành rất tự giác, cách cô ta ngoài trăm trượng thì dừng lại.
Như vậy, nếu Sở Huyên tức giận nổi bão, hắn còn có thể quay đầu bỏ chạy, thê tử là Thái Thượng Tiên Thể, thật sự quá là hung hãn.
“Thật ra... không phải như nàng tưởng đâu”. Diệp Thành cười gượng.
Sở Huyên thu tầm mắt lại, không nhìn hư vô mà ngó sang Diệp Thành, không nói một lời.
“Ta là chính nhân quân tử”. Diệp Thành cười ha ha, lang thang cách cô ta hơn trăm trượng, không dám đi tới.
Sở Huyên trầm mặc, cũng may là cô ta vô lệ vô tình, nếu mà còn có chút tình, nghe lời này nhất định sẽ muốn cười.
Chính nhân quân tử? Ngươi đá văng cửa phòng ta, còn cởi quần áo ta mà còn bảo là quân tử?
“Nàng cũng đánh ta một trận rồi, hai ta coi như là huề đi”. Diệp Thành ho khan, cười không biết xấu hổ.
Sở Huyên không thèm để ý, lười phản ứng với hắn, tự mình trở về Ngọc Nữ các.
Hắn thật kỳ quái, lúc trước ở trên cầu Nại Hà, hắn liều chết cũng muốn đưa cô ta trở về cố hương, nhưng quay về thì cũng tốt, chỉ là hắn lại làm ra chuyện không biết xấu hổ, trước sau như hai người hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ, cô ta không biết, dân phong của Đại Sở luôn luôn là bưu hãn, nhưng mà cái Diệp Thành thể hiện ra ngoài lại là không biết xấu hổ.
“Chỉ có thể dùng trí mới thắng được”. Thấy cửa phòng Ngọc Nữ các đóng lại Diệp Thành sờ sờ cằm, cách bá vương ngạnh thượng cung xác định là không được rồi.
Hắn nghĩ trong lòng, lẩm bẩm một hồi rồi bỏ đi, từ trong ngực móc ra một bầu rượu.
Xong việc rồi, hắn bỏ vào trong đó một chút “đặc sản” của Đại Sở.
“Đặc sản” chính là một gói bột, ừm… Hợp hoan tán.
“Cái này nhất định có tác dụng”. Tên nhãi này lắc lư bầu rượu, trên mặt là nụ cười xấu xa, cảm giác không đủ lại bỏ thêm hai gói nữa.
Dưới ánh trăng, nụ cười của hắn trông rất thô bỉ, lén lút lên Ngọc Nữ Phong, giống như một tên ăn trộm, không làm được chuyện gì tốt.
Sáng sớm, mây ở phương đông còn chưa kịp đỏ, đã thấy tên nhãi này thức dậy, người buộc tạp dề nấu ăn, bận bận rộn rộn.
Ai mà nghĩ đến, Hoàng Giả Đại Sở lại dậy sớm như thế, còn ở đây vội vàng làm bữa sáng, đây là lần đầu tiên hắn làm như thế.
Trước Ngọc Nữ Các bày ra một bàn lớn mỹ vị, hết mâm này đến mâm khác, mùi hương bay khắp Hằng Nhạc Tông.
Trưởng lão và đệ tử Hằng Nhạc đa số đều ngửi được mùi hương này, cũng có mấy người muốn đến ăn ké, thế nhưng cũng đành ngẫm lại thôi.
Đến cả phu quân có Đế Binh là Diệp Thành còn bị đánh, ai mà dám đến.
Diệp Thành kể ra cũng chuyên nghiệp, bản lĩnh giữ nhà đều bỏ ra hết.
Chuyện đáng nói là trong mỗi một món cao lương mỹ vị kia, hắn đều bỏ thêm chút đặc sản Đại Sở, còn gọi một cách mỹ miều là: gia vị.
Cửa phòng mở ra, Sở Huyên lướt ra như gió, phong thái ung dung, dù thấy được một bàn đồ ăn thịnh soạn thế này, cô ta lại không có phản ứng gì.
“Nào nào nào, đây là ta cố ý vì nàng làm đó, coi như là xin lỗi!”. Diệp Thành đi đến trước mặt cô ta, cũng mặc kệ là Sở Huyên có muốn hay không, trực tiếp ấn người ta ngồi xuống.
“Đều là đặc sản Đại Sở, bên ngoài không ăn được đâu”. Diệp Thành cười ha ha, vừa rót rượu vừa gắp đồ ăn, cười a dua lấy lòng, là dáng vẻ… xum xoe bợ đỡ.
Sở Huyên vẫn thế, thần sắc đạm mạc giống như một bức tượng băng, không chút sứt mẻ, nghiễm nhiên là không có dáng vẻ muốn động đũa.
“Đừng ngẩn ra, chẳng lẽ sợ ta bỏ độc vào à”. Diệp Thành vẫn còn gắp đồ ăn, miếng này tới miếng khác, chất thành đống.
Sở Huyên vẫn không nhúc nhích, chẳng có chuyện gì mà lại ân cần như thế, không phường gian trá thì cũng đạo tặc, ta là vô lệ vô tình chứ không phải là đứa ngốc!
“Ây ây da, thiệt đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc nha”. Một bóng người xinh đẹp từ trên trời rơi xuống, chính là Hồng Trần Tuyết.
Bà ấy lại khá tự giác, sau khi đáp xuống thì lập tức tìm chỗ mà ngồi, vén ống tay áo, dáng vẻ chuẩn bị ăn uống thoả thích.
“Không coi bản thân mình là người ngoài à!” Diệp Thành đen mặt. “Không ở Thiên Huyền Môn mà đến Ngọc Nữ Phong làm gì”.
“Chậc, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao!”, Hồng Trần Tuyết bĩu môi, đã thế lại còn tự cầm bát đũa lên. “Nghe nói Sở Huyên nhà ngươi trở lại, ta cũng không đánh đàn nữa, chạy đến đây chúc mừng ngươi”.
“Hôm khác quay lại có được không?”. Trên mặt Diệp Thành đã đen như than rồi.
“Không thể!”. Hồng Trần Tuyết đã động đũa, mười mấy món ăn, mỗi món bà ấy đều gắp một miếng. “Hoàng Giả Đại Sở xuống bếp, cho nên ta phải ăn thử, các ngươi nói chuyện của các ngươi, ta ăn của ta, ăn xong thì ta đi liền, yên tâm, cực kỳ quy củ”.
“Bắt ta phải đánh người mới chịu ha!”, Diệp Thành dứt khoát đứng lên.
Một bàn đồ ăn này thế nào, hắn là người biết rõ nhất, nếu mà Hồng Trần Tuyết ăn, chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn.
Thế nhưng, khi hắn vừa muốn ngăn lại thì thấy cơ thể của Hồng Trần Tuyết khẽ run, đế uy từ trong cơ thể lan tràn ra rồi.
“Đế Khí Đàn Phượng Hoàng”. Diệp Thành không khỏi sửng sốt.
“Không chỉ trong cơ thể của ngươi có Cực Đạo Đế Binh”. Hồng Trần Tuyết chớp đôi mắt đẹp. “Xét thấy quan hệ với sư tôn Hồng Trần, mạng của ta cũng đáng giá, ra ngoài lập tức có Đế Binh bảo hộ”.
“Có một loại dự cảm không tốt lắm”. Khóe miệng Diệp Thành giật giật.
“Cho nên! Đừng có dùng vũ lực với ta, ngươi đánh không lại ta”.
“Bỏ xuống, không thể ăn!”. Diệp Thành hô to gọi nhỏ, chạy tới định đoạt lấy, lại bị Hồng Trần Tuyết đè xuống.
“Ta quyết định ăn bữa cơm này rồi, tính tình của bà đây không tốt, đừng có chọc ta”. Nói rồi, Hồng Trần Tuyết bỏ một miếng điểm tâm vào miệng. “Ừm, hương vị không tồi nha”.
Chương 2360: Nóng bỏng
Hồng Trần Tuyết thật sự ăn luôn, một tay ấn Diệp Thành, một tay kẹp đồ ăn, hương vị và mùi vị quả thật rất ngon.
Diệp Thành chán nản, còn khó chịu hơn cả việc ăn thuốc kích tình.
Kế hoạch đang ngon lành, không ngờ Hồng Trần Tuyết sẽ đến, hơn nữa trên người còn có Đế Binh, vả lại hắn cũng không đánh lại bà ấy.
So với hắn thì Sở Huyên bình tĩnh hơn nhiều, vẫn ngồi im ở kia chẳng nói câu nào như một con rối.
"Có nhớ ta không?", Hồng Trần Tuyết cười nhìn Sở Huyên ở đội diện, hai tay vẫn không dừng lại, lúc ăn mà vẫn không ngơi miệng.
Sở Huyên không đáp, chỉ biết cô gái trước mắt hơi quen.
"Xem ra vẫn chưa mở được phong ấn", Hồng Trần Tuyết khẽ cười, cuối cùng cũng thả Diệp Thành ra: "Tuy tên nhóc này khá vô sỉ, nhưng hắn vẫn rất thiệt tình với ngươi".
Thiệt tình? Sở Huyên thật sự muốn lật bàn, ngươi thấy ai thiệt tình mà muốn gạo nấu thành cơm không?
"Bữa cơm này cũng không phải là ta ăn không trả tiền, nói hay cho ngươi vậy!", Hồng Trần Tuyết liếc Diệp Thành, cười tủm tỉm nói.
"Cảm ơn đã khen", Diệp Thành rũ đầu xuống day day trán, không biết lát nữa ngươi có bóp chết ta không nữa.
"Đây, Nhân Vương đưa cho ngươi nè", trong tay Hồng Trần Tuyết xuất hiện một thẻ ngọc rồi trực tiếp bóp nát giúp Diệp Thành luôn.
Thoáng chốc có thần thức bay ra rồi chui vào trán Diệp Thành biến thành một cảnh tượng đất trời âm u không ánh sáng, sấm rung chớp giật, một bóng người cao to khoác áo giáp màu vàng kim, tay cầm một thanh đoản kiếm lảo đảo bước đi dưới khung cảnh tận thế trên mảnh đất ma.
Diệp Thành cau mày, Nhân Vương Phục Hy đã từng cho hắn thấy cảnh tượng này, lần này lại đưa cho mình xem là có ý gì.
"Nghĩ kỹ lại thì có thấy cảnh tượng này quen không?", câu nói của Nhân Vương quanh quẩn trong thần hải của hắn.
"Đã nói là không có ấn tượng rồi", Diệp Thành ngoài miệng đáp thế nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người đang rảo bước kia.
Nhìn kỹ lại thì quả thật hơi quen, có điều Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn biết bao, có vô số chiến trường, ai có thể đếm được hết cơ chứ.
Cảm giác hơi nóng", trong lúc Diệp Thành đắm chìm trong cảnh tượng ấy thì Hồng Trần Tuyết lại lẩm bẩm một tiếng, trở nên có hơi khác lạ.
Suy nghĩ của Diệp Thành bị ngắt đoạn, vội vàng nhìn về phía Hồng Trần Tuyết, chỉ lo nhớ lại ký ức mà quên mất chuyện kia.
Hàng mi của Hồng Trần Tuyết run rẩy, đôi mắt xinh đẹp như nước tràn ngập vẻ mê ly.
Bà ấy quả thật không bình thường, không ngừng sờ tới sờ lui trên người với một vẻ quyến rũ, khi thì khẽ cắn môi, lúc lại nhỏ giọng rên rỉ, lớp áo ngoài đã bị Hồng Trần Tuyết cởi ra.
Hương thơm của người con gái chợt tỏa ngát hương, tiếng rên rỉ của Hồng Trần Tuyết càng dồn dập, tâm trí hỗn loạn, nét cười càng quyến rũ.
Diệp Thành âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hợp hoan tán phát huy tác dụng rồi.
Sở Huyên khẽ chau hàng mày xinh đẹp, không biết tại sao bà ấy lại như thế, sau đó không khỏi nghiêng đầu nhìn hướng về phía Diệp Thành.
"Nàng ta... Nàng ta vẫn cứ như vậy", Diệp Thành cười ha ha rồi nhanh chóng đứng dậy kéo Hồng Trần Tuyết chạy thẳng đến Thiên Huyền Môn.
Ăn phải hợp hoan tán thì phải làm tình, không thì gân mạch sẽ đứt đoạn, hậu quả cực kỳ kinh khủng.
Vốn dĩ, hợp hoan tán bình thường sẽ không thể có tác dụng với Hồng Trần Tuyết.
Nhưng, hợp hoan tán trong đồ ăn lại được Diệp Thành luyện chết một cách đặc biệt có cấp bậc cực cao, dù là Thánh Nhân ăn cũng phải dính chiêu.
Đây là thứ dành cho Sở Huyên, ai ngờ Hồng Trần Tuyết lại dính phải.
Đành vậy thôi, dính chiêu thì trị, tìm một nam tu là được, Hồng Trần đang ở Thiên Huyền Môn thích hợp với việc này nhất.
"Điều này cũng không thể trách ta được, ai bảo ngươi", Diệp Thành vội ho một tiếng: "Hơn nữa, không ngươi ăn, ngươi còn muốn đánh ta".
"A.. a...ưm!", Hồng Trần Tuyết chẳng còn nghe được gì nữa, vẫn đang rên rỉ, cả người nóng bừng, khuôn mặt ửng hồng, cơ thể mềm mại vặn vẹo cọ lên người Diệp Thành, cánh tay ngọc ngà ôm lấy cổ hắn.
"Đừng quậy, nhịn một chút đi", dù là với sức chịu đứng của Diệp Thành cũng có chút lâng lâng, đây là trực tiếp quyến rũ hắn đó!
Hồng Trần Tuyết đã không còn tỉnh táo thì sao có thể để ý đến điều ấy, vừa rên rỉ vừa xé rách quần áo của mình.
Một mảng lớn da thịt trắng nõn mềm mịn lấp lánh sáng bóng khiến người si mê lộ ra, Hồng Trần Tuyết đã không còn tỉnh táo, con ngươi mờ mịt hơi nước, độc của Hợp Hoan Tán đã khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của con người.
"Ta có nên đánh ngất ngươi không nhỉ?", Diệp Thành khụ một tiếng nói.
"Cho ta, cho ta đi", Diệp Thành không nói gì còn không sao, vừa nói Hồng Trần Tuyết đã dính sát vào người hắn.
Cánh tay ngọc ngà non mịn vói vào trong áo Diệp Thành, từng ngón tay trắng nõn vẽ tới vẽ lui trên lồng ngực rộng lớn của hắn.
Tiêu rồi, ngay cả Diệp Thành cũng không chịu nổi, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, gương mặt đỏ bừng, máu nóng sục sôi, hương thơm của bà ấy khiến cho hắn dâng lên một ham muốn cháy bỏng.
"Chỉ biết đến làm phiền thôi", Diệp Thành rủa, nhẩm Thanh Tâm Chú, sau đó lấy ra một cái áo dài bọc lấy Hồng Trần Tuyết.
Đây mà là Sở Huyên thì hắn khỏi cần phải suy nghĩ, trực tiếp xơi luôn.
Vấn đề là đây là Hồng Trần Tuyết, người mà bà ấy yêu trước giờ vẫn luôn là sư tôn Hồng Trần.
Cái này càng không thể xơi, hôm nay hắn mà ra tay thì ngày mai chắc chắn sẽ bị chôn sống, bà ấy cũng chẳng phải dạng hiền lành gì.
Thiên Huyền Môn đã xuất hiện từ đắng xa, Diệp Thành vội vàng xông thẳng vào sân phong ấn Hồng Trần như một luồng thần quang.
"Chuyện gì vậy?", Phục Nhai không biết xuất hiện từ đâu hỏi.
"Không có gì", bước chân Diệp Thành vẫn không giảm, đi thẳng vào sân.
Trong sân, khúc nhạc du dương, Sở Linh Ngọc đang đàn khúc ca tỉnh thế, tiếng đàn như âm thành đến từ Cửu U.
Hồng Trần tỉnh táo, khẽ cười, trong mắt là sự dịu dàng.
Trong vườn này không chỉ có hai người họ, Đông Hoàng Thái Tâm, Cửu Hoàng, Kiếm Thần, Đan Tôn, Tửu Kiếm Tiên... đều có mặt.
Thừa dịp Hồng Trần tỉnh táo, họ muốn hỏi ra chút gì đó.
Diệp Thành tới làm cho mọi người sửng sốt, thấy hắn đang khiêng Hồng Trần Tuyết, dù là Chuẩn Đế có trí tuệ cũng đờ ra.
“Có chuyện gì rồi!”, Thiên lão và Địa lão kinh ngạc hỏi.
“Ăn trúng đồ hư!”, Diệp Thành thả Hồng Trần Tuyết xuống.
“Cho ta, cho ta đi!”, Hồng Trần Tuyết vừa được thả xuống thì điên cuồng xé rách quần áo Diệp Thành, quần áo bà ấy cũng không chỉnh tề.
“Ăn trúng đồ hư?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhướng mày nhìn Hồng Trần Tuyết, sau đó liếc sang Diệp Thành.
Đây là triệu chứng ăn trúng đồ hư à? Rõ ràng là ăn thuốc kích dục!
“Được rồi! Là ăn trúng chút... đặc sản Đại Sở!”, Diệp Thành sờ mũi: “Chuyện này nói ra thì rất dài!”
Mọi người giật khoé môi, Cửu Hoàng và Kiếm Thần cũng không ngoại lệ.
Có thể làm cho một Thánh Nhân thành thế này thì cấp bậc hợp hoan tán không thấp đâu, trừ phi là có thành tựu cao trong luyện đan, bằng không khó mà phát hiện.
Đại Sở đúng là có nhân tài xuất hiện lớp lớp, đặc sản này cũng bá đạo thật, một Thánh Nhân cũng trúng chiêu đến mức thần chí không thể tỉnh táo.
“Ngươi còn biết xấu hổ hay không hả?”, Sở Linh Ngọc tung cước đá văng Diệp Thành, kéo Hồng Trần Tuyết, hung dữ liếc Diệp Thành một cái.
“Chuyện này đâu không phải tại ta!”, Diệp Thành vội kêu oan.
Trời đất chứng giám, do bà ấy tự mình tới, không cho ăn còn động tay chân, đè ta xuống, còn hù doạ ta nữa.
Ông đây chọc ai ghẹo ai, đang có chuyện tốt thì bị phá, giờ còn bị đổ cái danh không biết xấu hổ.
“Hay chúng ta ra ngoài nói chuyện?”, Thiên lão ho khan.
“Vậy ra ngoài đi!”, Địa lão cười gượng, giơ tay ra dấu.
Đi hai bước, hai lão già về, xách tên khốn Diệp Thành đi theo.
Đông Hoàng Thái Tâm, Kiếm Thần và mấy người Cửu Hoàng cũng rất biết điều, cùng nhau ra ngoài.
Không đi không được! Trong khu vườn này sắp xảy ra những cảnh tượng tình sắc, nhiều người như thế, người ta cũng ngại.
Các vị tiền bối cũng rành chuyện đời, mọi người đi rồi không quên bày kết giới, bao phủ cả khu vườn.
Trong vườn, Hồng Trần mơ màng, Hồng Trần Tuyết mê loạn, bà ấy tới trước mặt Hồng Trần, xé rách quần áo của hắn ta.
Người khó xử nhất là Sở Linh Ngọc, mặt cô ta đỏ ửng.
Là thê tử Hồng Trần, cô ta nên đi hay không đây?
Đàn này còn gẩy hay không? Gẩy thì Hồng Trần tỉnh táo, không gẩy thì hắn ta lại mơ màng.
Đó là một vấn đề khó xử, dù sống cả tám trăm năm cũng chưa chắc gặp phải.
Cuối cùng cô ta vẫn lấy ra cái đai bằng ngọc, bịt kín mắt đẹp.
Tiện đà còn giơ tay nhẹ nhàng gẩy đàn.
Cửu U tiên khúc vang lên, du dương mà xa xưa, bùi tai êm dịu.
Hồng Trần tỉnh táo, chưa nói được câu nào thì môi đã bị chặn lại, khi thì bị nhẹ nhàng gặm cắn, lúc lại bị một chiếc lưỡi thơm mát khơi gợi, liếm môi hắn ta.
Hồng Trần ngớ ra, nhận ra Hồng Trần Tuyết, nhưng người này là đồ đệ của hắn ta, sao lại phóng khoáng quá vậy?
“Nàng ta ăn trúng hợp hoan tán!”, Sở Linh Ngọc lúng túng nói, tiếng đàn không ngừng: “Nàng ta yêu chàng, dịu dàng chút nhé!”
Dịu dàng? Vậy ta phải động đậy được đã, Hồng Trần giật khoé môi.
Mà chuyện này có hơi... sốc quá không vậy, vợ ngồi cạnh, ta lại lên giường với người phụ nữ khác?
“Về nhà”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng cười, vươn tay ngọc ra, kéo Sở Huyên lại: “Quê nhà của chúng ta, rất đẹp”.
Sở Huyên không phản kháng, tùy ý để người ta kéo đi, bay về hư vô.
Phía sau, Cửu Hoàng cũng mang theo Diệp Thành, không ngừng giúp hắn chữa trị thánh thể, họ dùng rất nhiều thần dược, không hề keo kiệt, giúp hắn chữa thương.
“Hoá ra là Thái Thượng Tiên Thể, khó trách Vô Lệ lại không muốn thả người!”. Nhìn Sở Huyên các nàng phía trước, Nguyệt Hoàng không khỏi mỉm cười.
“Thả cũng đã thả ra rồi, còn muốn đưa đi, không có cửa đâu”.
“Dám đến Đại Sở, cho đám đó biết mùi!”, Thiên Lão mắng.
“Một giọt nước mắt mà thôi, đi về lập tức đánh cho Sở Huyên khóc”. Địa Lão thô bạo cộc cằn, lời nói có chút ý vị già mà không đứng đắn.
Trong tiếng nói chuyện, đám đông Chuẩn đế Đại Sở đã biến mất.
Biển người nhìn theo bọn họ rời đi, ánh mắt tràn đầy kính sợ, nhóm Chuẩn Đế cũng không ngoại lệ, đám người kia thật sự mạnh.
“Đi rồi”. Tuồng hạ màn, quần chúng cũng giải tán.
Từ xưa đến nay, trải qua rất nhiều năm tháng như vậy, đây là lần đầu tiên thành Vô Lệ thua.
Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành là người đầu tiên bước qua cầu Nại Hà, sẽ là một thần thoại bất hủ được đời sau tán dương.
Người rời đi, ngoài số đông kinh ngạc cảm thán thì cũng có người không khỏi tiếc hận.
Không phải ai cũng may mắn như Diệp Thành, hầu hết giống như ông lão Chuẩn Đế bán rượu hay như thiếu chủ Vân gia Vân Phi Dương.
Bọn họ, đều ngã xuống trên cầu Nại Hà, đến chết cũng không thấy được ái nhân, đó là một phần tiếc nuối, cũng là một phần bi thương.
“Con mẹ nó, quá cảm động!”. Quỳ Ngưu và Đại Địa Võ Hùng nước mắt nước mũi tùm lum, đều quệt hết lên người Long Kiếp.
“Ta nói mà!”, Long Kiếp phấn khích vô cùng, nghiễm nhiên không chú ý đến vấn đề này, nhưng Linh tộc thần nữ đứng ở một bên thì gương mặt đẹp đen lại, buồn nôn quá, đúng là đám người không biết xấu hổ.
“Ai về nhà nấy”. Nam Đế mỉm cười, xoay người rời đi.
“Đi thôi”. Long Kiếp cũng xoay người, phía sau dẫn theo một đám người.
“Đại Sở, rốt cuộc là ở đâu?”, Bắc Thánh nhìn hư vô mờ mịt, nhẹ giọng lẩm bẩm, nàng ta cũng muốn nhìn thấy quê nhà của Diệp Thành.
“Thê tử của hắn nhiều như thế, nếu phải động phòng hết, có trời mới biết là mất mấy ngày, nếu không ngươi cùng ta về nhà đi”. Tiểu Viên Hoàng xoa xoa móng vuốt lông xù, cười một cách hèn mạt.
“Có đi cũng là phải theo ta”. Quỳ Ngưu nhếch miệng cười.
“Công phu trên giường của ta vô cùng xuất sắc nha, tuyệt đối sẽ làm ngươi mê!”. Đại Địa Võ Hùng vỗ vỗ bờ ngực rắn chắc.
Bắc Thánh không nói, dời ánh mắt, từ hư vô liếc sang Tiểu Viên Hoàng, nhìn thoáng qua Quỳ Ngưu, lại liếc mắt đến Đại Địa Võ Hùng, rồi nàng ta vung lên tay ngọc, đánh mỗi tên một chưởng.
“Có đánh nhau, ta cũng tới!”. Tiểu Cửu Tiên cười hì hì, không biết lấy từ đâu ra một cái chày gỗ, kén bổng liền tạp.
“Đến nào, đừng đứng không như thế!”. Bọn Long Kiếp cũng vòng về, kéo ống tay áo, hung hăng vặn cổ.
Ngay cả Nam Đế đã đi xa cũng chạy đến góp một chân.
Thấy một màn như thế, những lão gia hoả vẫn còn chưa đi xong, đều ý vị thâm trường mà vuốt râu: trong lòng ta thật nhẹ nhõm.
Phần sao trời vô cùng náo nhiệt, Hằng Nhạc Tông lại càng náo nhiệt.
Đông Hoàng Thái Tâm đưa Sở Huyên về, Hằng Nhạc Tông gần như muốn nổ tung rồi, cho dù là đệ tử hay là trưởng lão, tất cả đều tụ tập ở Ngọc Nữ Phong.
“Đại tẩu, cuối cùng ngươi cũng về rồi”. Người chạy nhanh nhất, vẫn là ba tên tiện nhân Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hùng Nhị kia.
Thật đúng là huynh đệ! Diệp Thành hôn mê đang nằm ở đó, ba tên tiện nhân này tới cũng chưa thèm liếc hắn cái nào mà đi thẳng đến Sở Huyên.
Càng xấu hổ hơn là bọn họ muốn ôm Sở Huyên để ôn lại kỷ niệm xưa? Sau đó bị Sở Huyên né tránh, không ôm được, súyt nữa ngã sấp xuống.
“Biến!”. Dương Đỉnh Huyên, Đạo Huyền và Từ Phúc đi đến, ba người bị đá sang một bên, mấy tên này còn cần thể diện không vậy?
“Sở sư muội, có còn nhớ chúng ta không?”. Một lớp người già xông đến, nhìn Sở Huyên, kích động đến mức khóc nức nở.
Sở Huyên không nói, đứng lẳng lặng như pho tượng được điêu khắc tinh xảo.
Từng khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, khiến cô ta mê mang, hình như đã gặp qua rồi, lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Cô ta không phản ứng gì khiến mọi người nhíu mày.
Đây là nhà của Sở Huyên, bọn họ chính là thân nhân của cô ta, thái độ không nên thờ ơ như thế, giống như một người dưng vậy.
“Tiên quang ký ức chưa dung nhập vào thần hải của Sở sư thúc”. Liễu Dật trầm ngâm một tiếng: “Giống như Tịch Nhan lúc trước”.
“Cho dù có thế nào, trở về được là tốt rồi”. Dương Đỉnh Thiên trong mắt hoen lệ: “Sẽ có một ngày, sư muội sẽ khôi phục ký ức”.
“Chúng ta về thôi, để cho sư muội có thời gian làm quen”. Đạo Huyền xua tay, đông người, ngược lại lại khiến cô ta bối rối.
Chương 2357: Vô tình
Mọi người đi xuống, trên Ngọc Nữ Phong chỉ còn lại một mình Sở Huyên. À không đúng, vẫn còn Diệp Thành, nhưng hắn lại đang ngủ khò khò.
Sở Huyên lạnh nhạt rũ mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn cũng chỉ mới hơn ba trăm tuổi, toàn thân phủ đầy dấu vết năm tháng, hoàn toàn không khớp với cái tuổi của hắn.
Chỉ là một người như thế, cô ta lại mơ thấy rất nhiều lần.
Cũng là một người thế, lê tấm thân rách nát gian nan bước đi trên cầu Nại Hà phô thành một con đường đầy máu.
Cô ta vẫn chẳng chút cảm xúc, im lặng xoay người bước lên đỉnh núi.
Sở Huyên quan sát Hằng Nhạc Tông, từng bông hoa cọng cỏ hay từng ngọn cây đều đã nhìn thấy trong mơ, vừa quen thuộc lại xa lạ.
Màn đêm buông xuống, những ngôi sao lấp lánh trải rộng Hằng Nhạc Tông.
Ngón út của Diệp Thành khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra.
Bỗng dưng, hắn xoay người bật dậy lo lắng nhìn xung quanh như đang tìm gì đó, sợ Vô Lệ Thành chỉ là một giấc mộng.
Cuối cùng, hắn cũng thấy bóng hình xinh đẹp của Sở Huyên ở trên đỉnh núi.
Dưới ánh trăng, cô ta như một tiên nữ mông lung thánh khiết vô ngần.
Gió nhẹ phất phơ thổi bay mái tóc Diệp Thành, từng đợt từng đợt đều lấp lánh ánh sao trong như một giấc mộng, xa xôi lại tuyệt đẹp.
Diệp Thành dịu dàng cười, nhìn mà như si như say.
Hắn cũng bước lên đỉnh núi, vươn cánh tay dài ôm lấy Sở Huyên từ đằng sau: "Sở Huyên, ba trăm năm rồi".
Một câu khàn khàn tràn ngập tang thương, thời gian dường như dừng lại ở giây phút ấy, chỉ muốn cứ ôm như vậy đến mãi mãi.
Sở Huyên như một bức tượng băng, chẳng chút nhúc nhích, cũng không có từ chối hay giãy giụa.
Con ngươi của cô ta lạnh lùng như băng, trông như một con rối không chút cảm tình, mọi thứ trên đời này chẳng có gì là có thể khuấy động tâm trạng của cô ta.
Trên các ngọn núi đều có vô số bóng người lẳng lặng đứng, đa số là từng cặp như Hùng Nhị và Đường Như Huyên, Tạ Vân và Mục Uyển Thanh.
Cũng có kẻ mang chuyện buồn như Liễu Dật, cầm theo một cái bình rượu uống say lờ đờ nhớ đến Nam Cung Nguyệt của hắn ta. Lại như Long Ngũ, dưới ánh trăng nhớ đến Đông Phương Ngọc Linh.
Ba trăm năm đến đến rồi đi, chữ tình trên đời dần trở thành một giai thoại trong những thăng trầm.
"Một năm, trong vòng một năm, nếu nàng ta không rơi xuống một giọt nước mắt nào vì ngươi thì Vô Lệ Thành sẽ mang nàng ta về".
Trong chốn u minh có một giọng nữ mờ mịt vọng xuống từ trên trời.
Đó là Đông Hoàng Thái Tâm, dùng thần thức truyền xuống.
Cuối cùng Diệp Thành cũng thả Sở Huyên ra, nắm lấy bàn tay ngọc của cô ta đi xuống đỉnh núi: "Dẫn nàng đi xem nhà của chúng ta".
Sở Huyên lạnh nhạt mặc kệ Diệp Thành kéo mình.
"Đó là Ngọc Nữ Các, là nơi nàng tu luyện hồi xưa", Diệp Thành chỉ vào tòa lầu xác đằng xa, nó vẫn giống như năm đó.
"Đó là Ngọc Linh Trì, ngâm mình bên trong có thể chữa thương".
"Kia là Ngọc Linh Uyển, nơi nuôi nhốt Linh Thú".
"Kia là Tuệ Tâm Thạch, là một nơi có thể dễ dàng ngộ đạo".
Diệp Thành vừa đi vừa giới thiệu cho Sở Huyên tựa như hồi ấy, giờ phút này vô số những chi tiết lần lượt hiện ra trước mắt.
Sở Huyên không nói gì, cũng có thể nói từ khi cô ta xuất hiện trên đời thì chưa nói câu nào, bĩnh tĩnh như mặt hồ không chút sóng gợn.
Cô ta chỉ biết nụ cười của Diệp Thành tràn ngập dịu dàng, bàn tay hắn cũng vô cùng ấm áp, cảm giác ấy như đã từng quen biết.
Đêm dần khuya, Diệp Thành đưa nàng về Ngọc Nữ Các.
Vốn dĩ, hắn định đi vào ngồi một chút tâm sự vấn đề ngủ.
Ai ngờ, đợi đến khi hắn tiến tới thì cửa phòng kia vừa hay đóng lại dập hắn chảy máu mũi, Diệp Thành xấu hổ cười khan.
Đêm dài yên ắng, Hiên Viên Kiếm bay tới chui vào trong cơ thể hắn.
Hắn vẫn chưa đi mà ngồi trên thềm đá bên ngoài Ngọc Nữ Các.
Diệp Thành ôm bình rượu, vùi đầu cười ngây ngô, đôi khi lại quay đầu ngó cửa phòng một cái, bên trong có người mà hắn yêu nhất.
Có một thoáng chốc, hắn bỗng cảm thấy cứ như là mơ.
Diệp Thành không dám tin rằng Sở Huyên đã quay trở về, tuy lạnh lùng vô tình, nhưng nàng vẫn là nàng, suy cho cùng sẽ có một ngày tỉnh lại.
Trong phòng, Sở Huyên im lặng ngồi khoanh chân lẳng lặng nhìn thanh niên chỉ lo cúi đầu cười ngây ngô kia, hắn có rất nhiều nỗi niềm trong lòng.
Một đêm không nói chuyện, thoáng chốc trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, Diệp Thành đã đứng trước Ngọc Nữ Các giơ tay gõ cửa, song vẫn thả xuống.
Hắn bước đến bên cửa sổ chọc một cái lỗ, im lặng xuyên qua khe hở nhìn về phía bên trong.
Diệp Thành nhìn một hồi bèn quay đầy, hung hăng dụi mắt, bị tiên quang trên người Sở Huyên lóe mờ cả mắt.
"Chu choa, vụ gì đây?", một tiếng hài hước vang lên sau lưng, Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam cùng nhau bước tới.
"Chào buổi sáng", Diệp Thành thuận miệng chào hỏi, song vẫn còn dụi mắt.
"Anh đây bấm tay tính toán, vẫn chưa làm ăn được gì", Hùng Nhị bấm bấm mấy ngón tay mập mạp, nói với vẻ đầy thâm ý.
"Ông đây bấm tay tính toán, vẫn chưa dùng Hợp Hoan Tán", Tạ Vân ra vẻ thầy bói, nói đầy ẩn ý.
"Cút, bớt trêu cợt của ông đây đi!", Hùng Nhị bước tới đạp cho phát.
"Nào, đây là thứ tốt nè", so với hai tên kia, Tư Đồ Nam cũng coi như đáng tin hơn nhiều, lấy một túi trữ vật ra đưa cho Diệp Thành.
"Thứ gì vậy?", Diệp Thành không khỏi mở túi trữ vật ra.
"Bom cay", Tư Đồ Nam nhếch miệng cười: "Chằng phải đã là rồi à! Phải cho Sở Huyên sư thúc rớt một giọt nước vì ngươi sao, quăng một phát đừng nói một giọt, một chậu cũng đầy".
"Còn có thứ tốt như vậy nữa hả!", Diệp Thành vươn tay lấy ra một viên.
Cái gọi là bom cay, ừ chính là một trái trứng to cỡ trái trứng gà, cũng giống như tảng đá, sờ lên bóng loáng đen thui.
"Cái này được không vậy!", Diệp Thành lăn qua lộn lại đánh giá.
"Không được thì ta còn có cái khác", Tạ Vân nhét cho hắn một túi bự.
"Đây là gì?", Diệp Thành cất bom cay vào lòng, thuận tay nhận lấy túi trữ vật Tạ Vân đưa sang.
"Bột tiêu đặc chế, tuyệt đối còn tốt hơn cả thần khí", Tạ Vân chớp chớp mắt, cười đầy đáng khinh.
"Nào, đến lượt ta!", Hùng Nhị cũng nhét cho hắn một túi trữ vật, cười khà khà nói: "Nước bột tiêu, đảm bảo đủ".
"Ba người các ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta mà!", Diệp Thành chậc lưỡi.
"Nào, thử xem sức mạnh như thế nào", ba tên kia vui vẻ bước đến trước cửa sổ, tìm một cái cây nhấc cửa sổ lên.
Tư Đồ Nam ném bom cay vào, Tạ Vân vải một túi bột tiêu, Hùng Nhị thì đổ một vại nước bột tiêu vào bên trong.
Ba người làm xong, cửa sổ bèn bị đóng lại, cả ba chung sức bịt kín toàn bộ khe hở của Ngọc Nữ Các.
Cuối cùng, ba tên kia mới so dấu tay OK với Diệp Thành.
"Có chắc dùng được không vậy?", Diệp Thành cũng sáp tới.
"Chắc chắc luôn", Tạ Vân ôm lấy cổ Diệp Thành ngồi trên thềm, còn thuận tay đưa qua cho hắn một bình rượu.
"Chờ xem! Lát nữa đi ra chắc chắn khóc nước mắt đầy mặt", Hùng Nhị và Tư Đồ Nam cũng ngồi xuống với vẻ mặt chắc chắn.
"Vậy những thứ kia cũng không có tác dụng thì sao?", Diệp Thành quay đầu ngó Ngọc Nữ Các, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không hay.
"Không được thì đánh khóc, mượn Đế Uy ấy, nàng lại không đánh lại ngươi".
"Nếu không thì trực tiếp lôi lên giường, làm nàng khóc".
"Ta cho rằng chuốc ít Hợp Hoan Tán cho nàng là cách tốt nhất".
"Các ngươi không cảm thấy sau lưng... cứ lạnh lẽo thế nào à", Diệp Thành sờ gáy, cảm thấy gió lạnh vèo vèo.
"Lạnh hả?", ba tên kia đồng loạt quay đầu lại.
Đập vào mắt là một bàn tay ngọc ngà chộp tới.
Kết thúc, ba tên kia lập tức bay thẳng lên trời, bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong, băng qua vô số ngọn núi, lại bị ném ra khỏi Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành cong môi nhìn ba tên kia bay lên trời.
Đợi đến khi hắn quay đầu lại, Sở Huyên đã đứng sau lưng, cả người lượn lờ tiên quang, tay áo lay động không dính chút bụi trần,
Lại nhìn con ngươi xinh đẹp của nàng, nó vẫn lạnh lùng như băng, đừng nói nước mắt, ngay cả hơi nước cũng không có, nào có vẻ gì là muốn khóc.
"Nàng đói không, ta đi nấu cơm cho nàng", Diệp Thành vỗ mông đứng dậy cười ha ha, không chút do dự xoay người bỏ chạy, tư thế kia vô cùng nhanh nhẹn lưu loát.
Có điều, Sở Huyên lại nhanh tay hơn, Hùng Nhị và Tư Đồ Nam đi đâu thì Diệp Thành cũng bị đưa đi theo.
Oa! đám Long Nhất, Long Ngũ, Tiểu Linh Oa vừa lên núi đều ngửa đầu, mở to mắt nhìn theo Diệp Thành bay đi.
Chương 2358: Bá vương ngạnh thượng cung?
Mọi người thấy thế lại chạy xuống núi sợ bị đánh.
Vị này ở Ngọc Nữ Phong chính là Thái Thượng Tiên thể, mạnh mẽ vô cùng.
Ký ức bị phong ấn còn chưa được giải trừ, hoàn toàn là người chẳng nể nang người nào, ai quan tâm ngươi đến làm gì, đập trước một trận rồi hẵng nói đến.
Một đám người hèn nhát chạy trối chết, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Sở Huyên chưa nói chữ nào, xoay người lại trở về Ngọc Nữ các.
Tiện đà, mấy cái bom cay, ớt cay và tiêu cay được tạo thành nước ném vào trong Ngọc Nữ các cũng bị cô ta phất tay dọn sạch.
Vô lệ vô tình không sai, nhưng không có nghĩa là người ày tốt tính.
Ném mấy thứ đó vào trong, thật sự cho rằng bà đây là người hiền lành à?
“Thái Thượng Tiên Thể, quả nhiên không phải là trò đùa”. Trưởng lão của đệ tử Hằng Nhạc tông không khỏi tặc lưỡi.
“Khuynh hướng bạo lực này cũng không khác gì so với kiếp trước”.
“Lão phu cho rằng, chúng ta vẫn nên đợi mấy ngày nữa mới đi”.
“Mấy người đi đâu vậy?”. Không ít người đều đứng trên đỉnh, hướng ra xa, cũng chưa nhìn thấy mấy người Diệp Thành.
Bọn họ thật sự không nhìn thấy ai cả, bởi vì bốn tiện nhân kia bay đủ xa rồi, tư thế cũng khá ngầu.
Qua một lúc lâu sau, khi nghe được âm thanh ầm vang, bốn người mới lần lượt chạm đất, bị đập cho nhừ tử.
“Không phải là vô lệ vô tình sao? Sao lại còn ra tay đánh người”. Tạ Vân là người đầu tiên bò dậy, một khuôn mặt tuấn tú, bị một chưởng đánh đến biến dạng.
“Còn sư thúc nữa? Cái tát này hẳn đã dùng hết sức rồi!”, Tư Đồ Nam đứng lên, lảo đảo tại chỗ, trong cái đầu to đến giờ vẫn còn ong ong.
“Việc này chúng ta không thể giúp được”. Hùng Nhị vẫy vẫy tay, hắn ta là kẻ thảm nhất, suýt chút nữa bị đánh đến nằm chèm bẹp, thở hổn hển hộc máu.
“Bắt ta dùng vũ lực mà!”, Diệp Thành thảnh thơi nhất, ngồi trên tảng đá, bắt chéo chân như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng, hắn không sao cả! Một Cực Đạo Đế Binh hộ thể, một trăm Sở Huyên cũng khó có thể làm hắn bị thương, sở dĩ hắn bay theo chính là muốn nhìn xem ba tên này thê thảm cỡ nào.
Ý tưởng này đúng là tràn đầy “tình thương”, nếu để ba người Tạ Vân biết, không biết có tức tới hộc máu hay ngất xỉu hay không.
Bọn ta có lòng tốt, nhiệt tình vội vàng giúp ngươi, ngươi con mẹ nó, thế mà lại bay đến để cười nhạo chúng ta, không biết xấu hổ.
“Theo ta thì còn phải kích thích nàng”. Tạ Vân đỡ cái eo già ngồi xuống: “Nha đầu Tịch Nhan kia kìa, ngày xưa thấy ngươi chết đi mới bị kích thích, sau đó mới cởi bỏ được phong ấn”.
“Ý ngươi muốn nói là, khiến ta chết lần nữa?”, Diệp Thành sờ sờ cằm, cảm thấy phương án này, vẫn rất đáng tin cậy.
“Không nhất định là phải chết”. Tư Đồ Nam lau máu mũi của mình, cũng tìm được chỗ để ngồi xuống. “Chỉ cần đủ kích thích là được”.
“Thế muốn kích thích như thế nào?”. Diệp Thành nhướng mày.
“Ví dụ như ngươi xxx con heo nái ở trước mặt nàng, hình ảnh kia đủ kích thích rồi!”. Hùng Nhị nhếch miệng cười.
“Ý tưởng này của ngươi thật đáng tin cậy”. Tạ Vân và Tư Đồ Nam đều giơ ngón cái với Hùng Nhị giống như nhìn thấy một vị thần.
“Đầu óc của ta bị lừa đá bên mới đi nói nhảm với ba người các ngươi”. Diệp Thành mắng to, xoay người bay lên trời cao, đi thẳng một đường đến Hằng Nhạc.
Có thực lực đối đầu Chuẩn Đế, tốc độ tên này cũng không hề chậm.
Chỉ qua năm ba lần, hắn đã về đến Ngọc Nữ Phong.
Một lần nữa, hắn rón ra rón rén đến trước cửa sổ Ngọc Nữ các, che giấu hơi thở, mở ra một vết nứt.
Lần này, hắn học được thông minh, lấy Đế Uy thêm vào hai mắt để tránh bị tiên quang trên người Sở Huyên làm cho loá mắt.
Qua khe hở, hắn có thể nhìn thấy rõ Sở Huyên đang ngồi xếp bằng.
Cô ta nhắm mắt giống như ngộ đạo, dị tượng của cô ta là một mảnh tiên hải, bình tĩnh không có chút gợn sóng
Mà cô ta giống như một đoá sen cắm rễ ở trung tâm tiên hải, tràn đầy tiên khí, quanh quẩn thần hoa, thánh khiết không rảnh.
“Đây là Thái Thượng Vong Tình đạo sao?”, Diệp Thành nhướng mày.
Hắn chưa bao giờ gặp qua dị tượng bình tĩnh đến thế, cũng chưa từng gặp phải tâm cảnh bình thản đến thế này, hết thảy thế gian đều không có một gợn sóng.
Thượng thiện nhược thủy chân chính cũng một loại vô thượng tâm cảnh.
Hắn tu Hỗn Độn đạo, diễn biến vạn vật mà cũng phải kinh ngạc cảm thán đạo của Sở Huyên, Thái Thượng Vong Tình, vô tình lộ, đạo đứng đầu.
Còn có huyết mạch của cô ta, làm cho Hoang Cổ Thánh Huyết cũng rung động.
Thái Thượng Tiên Thể trong truyền thuyết, so với trong tưởng tượng còn bá đạo hơn, chứa một cỗ lực lượng thần bí, cổ xưa mà khổng lồ.
Thở dài một hơi, Diệp Thành lại nhìn về phía thần hải của cô ta.
Tiên quang ký ức kia vẫn còn ở đó, bồng bềnh trôi nổi, lang thang khắp nơi nhưng không tìm được lối vào, lắc lư lay động.
Những hiện tượng quỷ dị này không khác biệt lắm so với Cơ Tuyết Băng.
Hơn một trăm năm, hắn cũng phát hiện ra được chút manh mối: nếu chuyển thế càng mạnh thì càng khó phá giải phong ấn của kiếp trước.
Giống như Cơ Tuyết Băng, là người cùng thế hệ với hắn, là người duy nhất mà hắn kiêng kỵ, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này.
Hay như Tịch Nhan, là hậu bối, là tồn tại có một không hai, Đế Cửu Tiên cũng không địch lại, thực lực tuyệt đối ngang hàng với Cơ Tuyết Băng.
Còn Sở Huyên hiện giờ tu Thái Thượng Vong Tình đạo, có huyết mạch Vô Thượng Tiên Thể, cũng không thua kém hai người kia.
Đây chính là ba điểm giống nhau của bọn họ, trong số đông đảo những người chuyển thế ở Đại Sở, các nàng, chính là ba người đứng đầu hàng thật giá thật.
Hắn không biết, Cơ Tuyết Băng có khôi phục ký ức kiếp trước hay không.
Thế nhưng Tịch Nhan là ví dụ tiêu biểu rồi, để mở khoá phong ấn thì cần kích thích, cảm xúc dao động thì mới có sơ hở.
Mà trong sơ hở đó, tiên quang ký ức mới tìm được lối vào, một khi tiên quang ký ức dung nhập thì ký ức kiếp trước có thể giải phóng.
Đột nhiên, hắn hạ cửa sổ xuống, lẩm bẩm vuốt cằm, làm sao mới có thể khiến cho cô ta kích thích đây?
“Bá vương ngạnh thượng cung*?”. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn cảm thấy là dùng sức mạnh tương đối là được, kích thích này, trực tiếp hơn bất cứ thứ gì.
*cách nói cưỡng gian ngày xưa
Nghĩ nghĩ, hắn cười, nụ cười trở nên vô cùng đáng khinh.
Trong đầu, không khỏi hiện ra hình ảnh hắn cùng với Sở Linh.
Còn có Cơ Tuyết Băng, tuy rằng khi đó không tỉnh táo nhưng ký ức vẫn rõ ràng sau khi thanh tỉnh, hình ảnh kia vô cùng tình sắc.
Bên tai, dường như có thể nghe được tiếng kêu của các nàng, so với Cửu U tiên khúc kia, còn êm tai hơn.
“Sở Huyên, chắc nàng kêu giường êm tai lắm”.
Diệp Thành không nhịn được mà ảo tưởng, càng cười lại càng đáng khinh, một ngọn lửa hừng hực bốc lên trong cơ thể, máu tươi sôi sục.
Đến cậu em cũng phối hợp mà ngẩng đầu, ở dưới hạ thân nổi lên một cái bọc nhỏ, rất chi là hùng tráng.
Sau khi hạ quyết tâm hắn lập tức xoa tay đi đến trước cửa.
Thế nhưng, ý tưởng này nhanh chóng bị hắn áp chế xuống.
Sở Huyên ngộ đạo, nếu chịu kích thích, chắc chắn sẽ tẩu hoả nhập ma, hắn không muốn trong lúc đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Ta chờ nàng!”. Tên nhãi này cười hắc hắc, dọn một băng ghế nhỏ, ngồi ở trước cửa cứ như sợ Sở Huyên Nhi chạy đi mất.
Hắn cũng không nhàn rỗi, xách Thiên Thư ra, vùi đầu nghiên cứu, thoạt nhìn trông như một đứa nhỏ chăm chỉ.
Như thế, Ngọc Nữ Phong rơi vào yên lặng, mọi âm thanh đều im bặt.
Bên ngoài núi Hằng Nhạc, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị, ba tên kia cũng đã trở lại, bọn họ đi khập khiễng, trông thấy Ngọc Nữ Phong kia, đều là vòng qua mà đi, nhưng không muốn bị xách về đánh một trận tơi bời nữa.
Sở Huyên quá mạnh, xuống tay cũng quá tàn nhẫn, một chưởng của Thái Thượng Tiên Thể suýt chút nữa đã đưa người ta đến hoàng tuyền, chỉ nghĩ đến thôi mà sợ.
Ba người đều sợ, Long Nhất và Long Ngũ những tên đó chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, một chút sợ cũng không có.
Tiểu bối sợ, lớp người già lại càng sợ, Sở Huyên chưa mở phong ấn ký ức của kiếp trước, không nhận ai, chọc giận cô ta, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, mới đây thôi mà đã ba ngày.
Cho đến đêm ngày thứ tư, mới thấy Diệp Thành vùi đầu đọc sách, giật mình ngẩng đầu lên, Sở Huyên ngộ đạo xong đã tỉnh lại.
“Đợi ba trăm năm, chỉ chờ tối nay”. Diệp Thành khẽ cười, cất Vô Tự Thiên Thư, sau đó xắn tay áo lên.
Chỉ nghe một tiếng rầm, hắn dùng một chân đá văng cửa.
Sở Huyên mang vẻ mặt thờ ơ, liếc mắt nhìn Diệp Thành một cái: Ngươi điên à! Ban đêm không ngủ được lại chạy đến đá cửa phòng của ta làm chi!
“Ta không nói vô nghĩa, dứt khoát cởi sạch hết đi”.
Diệp Thành sửa lại cổ áo, một câu cực kỳ hùng hồn, dứt khoát không biết xấu hổ, còn cuồng dã hơn cả hái hoa tặc.
Không còn cách nào, ta có Đế Binh, cớ gì ta phải sợ ai, cứ làm theo ý mình thôi!
Chương 2359: Đặc sản Đại Sở
Ban đêm thật yên tĩnh, thật sự tĩnh mịch, im ắng không một tiếng động.
Nhưng sự yên tĩnh này lại bị tiếng vang trên Ngọc Nữ Phong phá vỡ.
Rất nhiều người kinh ngạc, bước lên đỉnh núi, nhìn về Ngọc Nữ Phong ở phía xa.
Cái tiếng vang kia giống như có trộm cướp ở trong phòng lục lọi đập nát đồ vật, bàn ghế nồi chén gáo bồn đều bị đập tan nát đầy trên đất.
“Ta thấy, đây là vợ chồng son đang cãi nhau mà”. Từ Phúc thở dài nói.
“Lão phu bấm tay tính toán, tên Diệp Thành kia muốn bá vương ngạnh thượng cung”. Tạ Vân vuốt cằm, trên mặt mang vẻ nghiêm túc.
“Sau động tĩnh này, rất có thể sẽ là đất rung núi chuyển”. Hùng Nhị vói tay vào đũng quần, lấy ra một cái kính viễn vọng.
Chẳng bao lâu đã thấy một người bay ra khỏi Ngọc Nữ các, hai mắt mọi người mở to, vừa nhìn là biết bị tát văng đi.
Đó là Diệp Thành, Thánh chủ Thiên Đình, là Hoàng giả Đại Sở ta.
Là Thánh chủ thì làm sao hả? Là Hoàng giả thì làm sao? Cũng bị đánh bay thôi, trông dáng vẻ khi bay cũng ra gì lắm.
Tất cả mọi người đều ngửa đầu, hai con mắt nhìn phải ngó trái theo hướng mà Diệp Thành bay ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, Diệp Thành đâm vào một đỉnh núi.
Một đỉnh núi cao, dốc bị đập xuống nát như đất đá, một toà gác mái vẫn đang sụp đổ, động tĩnh vô cùng lớn.
Diệp Thành chui ra từ trong đống đất đá tán loạn, quỳ trên mặt đất ói máu.
Đầu tóc rối bời, quần áo lộn xộn xộc xệch, trán bầm tím, mặt mũi sưng vù như mắt gấu trúc, một bên mũi chảy máu, không thể nào lau sạch.
“Chuyện này là như nào, trong cơ thể của nàng sao lại có Cực Đạo Đế Binh”.
Diệp Thành xoa hai mắt, trong mắt toàn sao là sao, đầu óc ong ong, không phải thổi, đông tây nam bắc đều không thể nào phân biệt được.
Vốn tưởng rằng mượn Đế Uy dùng, có thể bắt lấy Sở Huyên trong một giây.
Ai mà ngờ được đâu, trong cơ thể của Sở Huyên thế mà lại cất giấu Đế Binh, chính là một miếng ngọc Như Ý, uy lực của nó bá tuyệt vô song.
Đây chính là nguyên nhân mà hắn bị đánh, tuy cũng có Đế Binh, nhưng hắn là Thiên Cảnh, mà cô ta là Thánh Nhân, không bị đánh ngược mới là lạ.
Hắn vẫn đánh giá thấp Sở Huyên rồi, cũng xem thường thành Vô Lệ.
Tuy là thả người ra, nhưng lại trang bị Đế Binh.
Lần này thì tốt rồi, tà hỏa trong người không thể phát tiết, còn bị đánh cho một trận tơi bời, xuống tay không hề nương tình, suýt chút nữa là đánh chết hắn thôi.
Cái đó đúng là kích thích, chưa làm cho Sở Huyên khóc thì thôi đi, bản thân mình còn tự đi tìm khổ, nghẹn một đống nội thương trong người.
Đây có lẽ, chính là cưỡng gian không thành bị đánh trong truyền thuyết, vốn định là cởi sạch đồ ra rồi tính, thế mà lại bị một chưởng đánh bay mất.
“Xấu hổ quá”. Diệp Thành ngồi xổm trên đất, che mặt.
“Không thể nào! Ngươi có Cực Đạo Đế Binh thế mà lại đánh không lại nàng ư?”. Vừa nói, Long Nhất, Long Ngũ vừa đi đến, vuốt ve cái đầu trọc của mình, bởi vì chỗ Diệp Thành đâm vào chính là đỉnh núi của bọn họ.
“Hai người đến đúng lúc lắm, nói cho ta biết Đế Khí nào là ngọc Như Ý”. Diệp Thành lau máu mũi, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Long Nhất Long Ngũ.
“Đế Khí? Ngọc Như Ý?”. Long Nhất và Long Ngũ nghe xong, đều đồng loạt lắc đầu: “Không có cái nào như thế cả”.
“Thật sao?”, Diệp Thành mang vẻ mặt không tin nhìn hai người.
“Đừng có ngờ vực như thế, một trăm ba mươi Đế Binh Huyền Hoang, bọn ta đều rõ rành rành, tuyệt đối không có Đế Binh nào là ngọc Như Ý cả”.
“Nếu vậy, chủ nhân của đế binh ngọc Như Ý kia không phải là đại đế của chư thiên vạn vực”. Diệp Thành lẩm bẩm nói.
Hắn nhớ đến lời của Đông Hoàng Thái Tâm, thành Vô Lệ không nằm trong Tam giới, cho nên có thể nói, nếu thành Vô Lệ có Đại Đế thì cũng sẽ không xếp vào một trăm ba mươi Đế Huyền Hoang.
Trong nhất thời, ý cảnh trong đế giác tái hiện, cảnh Tru Tiên Kiếm kia trảm nữ đế cũng xuất hiện trong đầu.
Nữ đế kia cũng không phải là một trăm ba mươi Đế ở Huyền Hoang, xem ra lần này không phải là Đại Đế chư thiên.
“Ngây ngốc cái gì đó, nói chuyện đi!”, Long Nhất chọt chọt Diệp Thành.
“Một lời khó nói hết, không nói cũng thế”. Diệp Thành đứng dậy, che lại cái eo già cỗi, khập khiễng đi về hướng Ngọc Nữ Phong.
“Không phải giả bộ mà là bị đánh thật kìa”. Long Nhất và Long Ngũ vuốt cằm, chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh căm.
Lại trở về Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đã trông thấy Sở Huyên đứng lẳng lặng dưới tàng cây từ xa, cô ta lặng lẽ ngẩng mặt nhìn hư vô.
Diệp Thành rất tự giác, cách cô ta ngoài trăm trượng thì dừng lại.
Như vậy, nếu Sở Huyên tức giận nổi bão, hắn còn có thể quay đầu bỏ chạy, thê tử là Thái Thượng Tiên Thể, thật sự quá là hung hãn.
“Thật ra... không phải như nàng tưởng đâu”. Diệp Thành cười gượng.
Sở Huyên thu tầm mắt lại, không nhìn hư vô mà ngó sang Diệp Thành, không nói một lời.
“Ta là chính nhân quân tử”. Diệp Thành cười ha ha, lang thang cách cô ta hơn trăm trượng, không dám đi tới.
Sở Huyên trầm mặc, cũng may là cô ta vô lệ vô tình, nếu mà còn có chút tình, nghe lời này nhất định sẽ muốn cười.
Chính nhân quân tử? Ngươi đá văng cửa phòng ta, còn cởi quần áo ta mà còn bảo là quân tử?
“Nàng cũng đánh ta một trận rồi, hai ta coi như là huề đi”. Diệp Thành ho khan, cười không biết xấu hổ.
Sở Huyên không thèm để ý, lười phản ứng với hắn, tự mình trở về Ngọc Nữ các.
Hắn thật kỳ quái, lúc trước ở trên cầu Nại Hà, hắn liều chết cũng muốn đưa cô ta trở về cố hương, nhưng quay về thì cũng tốt, chỉ là hắn lại làm ra chuyện không biết xấu hổ, trước sau như hai người hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ, cô ta không biết, dân phong của Đại Sở luôn luôn là bưu hãn, nhưng mà cái Diệp Thành thể hiện ra ngoài lại là không biết xấu hổ.
“Chỉ có thể dùng trí mới thắng được”. Thấy cửa phòng Ngọc Nữ các đóng lại Diệp Thành sờ sờ cằm, cách bá vương ngạnh thượng cung xác định là không được rồi.
Hắn nghĩ trong lòng, lẩm bẩm một hồi rồi bỏ đi, từ trong ngực móc ra một bầu rượu.
Xong việc rồi, hắn bỏ vào trong đó một chút “đặc sản” của Đại Sở.
“Đặc sản” chính là một gói bột, ừm… Hợp hoan tán.
“Cái này nhất định có tác dụng”. Tên nhãi này lắc lư bầu rượu, trên mặt là nụ cười xấu xa, cảm giác không đủ lại bỏ thêm hai gói nữa.
Dưới ánh trăng, nụ cười của hắn trông rất thô bỉ, lén lút lên Ngọc Nữ Phong, giống như một tên ăn trộm, không làm được chuyện gì tốt.
Sáng sớm, mây ở phương đông còn chưa kịp đỏ, đã thấy tên nhãi này thức dậy, người buộc tạp dề nấu ăn, bận bận rộn rộn.
Ai mà nghĩ đến, Hoàng Giả Đại Sở lại dậy sớm như thế, còn ở đây vội vàng làm bữa sáng, đây là lần đầu tiên hắn làm như thế.
Trước Ngọc Nữ Các bày ra một bàn lớn mỹ vị, hết mâm này đến mâm khác, mùi hương bay khắp Hằng Nhạc Tông.
Trưởng lão và đệ tử Hằng Nhạc đa số đều ngửi được mùi hương này, cũng có mấy người muốn đến ăn ké, thế nhưng cũng đành ngẫm lại thôi.
Đến cả phu quân có Đế Binh là Diệp Thành còn bị đánh, ai mà dám đến.
Diệp Thành kể ra cũng chuyên nghiệp, bản lĩnh giữ nhà đều bỏ ra hết.
Chuyện đáng nói là trong mỗi một món cao lương mỹ vị kia, hắn đều bỏ thêm chút đặc sản Đại Sở, còn gọi một cách mỹ miều là: gia vị.
Cửa phòng mở ra, Sở Huyên lướt ra như gió, phong thái ung dung, dù thấy được một bàn đồ ăn thịnh soạn thế này, cô ta lại không có phản ứng gì.
“Nào nào nào, đây là ta cố ý vì nàng làm đó, coi như là xin lỗi!”. Diệp Thành đi đến trước mặt cô ta, cũng mặc kệ là Sở Huyên có muốn hay không, trực tiếp ấn người ta ngồi xuống.
“Đều là đặc sản Đại Sở, bên ngoài không ăn được đâu”. Diệp Thành cười ha ha, vừa rót rượu vừa gắp đồ ăn, cười a dua lấy lòng, là dáng vẻ… xum xoe bợ đỡ.
Sở Huyên vẫn thế, thần sắc đạm mạc giống như một bức tượng băng, không chút sứt mẻ, nghiễm nhiên là không có dáng vẻ muốn động đũa.
“Đừng ngẩn ra, chẳng lẽ sợ ta bỏ độc vào à”. Diệp Thành vẫn còn gắp đồ ăn, miếng này tới miếng khác, chất thành đống.
Sở Huyên vẫn không nhúc nhích, chẳng có chuyện gì mà lại ân cần như thế, không phường gian trá thì cũng đạo tặc, ta là vô lệ vô tình chứ không phải là đứa ngốc!
“Ây ây da, thiệt đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc nha”. Một bóng người xinh đẹp từ trên trời rơi xuống, chính là Hồng Trần Tuyết.
Bà ấy lại khá tự giác, sau khi đáp xuống thì lập tức tìm chỗ mà ngồi, vén ống tay áo, dáng vẻ chuẩn bị ăn uống thoả thích.
“Không coi bản thân mình là người ngoài à!” Diệp Thành đen mặt. “Không ở Thiên Huyền Môn mà đến Ngọc Nữ Phong làm gì”.
“Chậc, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao!”, Hồng Trần Tuyết bĩu môi, đã thế lại còn tự cầm bát đũa lên. “Nghe nói Sở Huyên nhà ngươi trở lại, ta cũng không đánh đàn nữa, chạy đến đây chúc mừng ngươi”.
“Hôm khác quay lại có được không?”. Trên mặt Diệp Thành đã đen như than rồi.
“Không thể!”. Hồng Trần Tuyết đã động đũa, mười mấy món ăn, mỗi món bà ấy đều gắp một miếng. “Hoàng Giả Đại Sở xuống bếp, cho nên ta phải ăn thử, các ngươi nói chuyện của các ngươi, ta ăn của ta, ăn xong thì ta đi liền, yên tâm, cực kỳ quy củ”.
“Bắt ta phải đánh người mới chịu ha!”, Diệp Thành dứt khoát đứng lên.
Một bàn đồ ăn này thế nào, hắn là người biết rõ nhất, nếu mà Hồng Trần Tuyết ăn, chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn.
Thế nhưng, khi hắn vừa muốn ngăn lại thì thấy cơ thể của Hồng Trần Tuyết khẽ run, đế uy từ trong cơ thể lan tràn ra rồi.
“Đế Khí Đàn Phượng Hoàng”. Diệp Thành không khỏi sửng sốt.
“Không chỉ trong cơ thể của ngươi có Cực Đạo Đế Binh”. Hồng Trần Tuyết chớp đôi mắt đẹp. “Xét thấy quan hệ với sư tôn Hồng Trần, mạng của ta cũng đáng giá, ra ngoài lập tức có Đế Binh bảo hộ”.
“Có một loại dự cảm không tốt lắm”. Khóe miệng Diệp Thành giật giật.
“Cho nên! Đừng có dùng vũ lực với ta, ngươi đánh không lại ta”.
“Bỏ xuống, không thể ăn!”. Diệp Thành hô to gọi nhỏ, chạy tới định đoạt lấy, lại bị Hồng Trần Tuyết đè xuống.
“Ta quyết định ăn bữa cơm này rồi, tính tình của bà đây không tốt, đừng có chọc ta”. Nói rồi, Hồng Trần Tuyết bỏ một miếng điểm tâm vào miệng. “Ừm, hương vị không tồi nha”.
Chương 2360: Nóng bỏng
Hồng Trần Tuyết thật sự ăn luôn, một tay ấn Diệp Thành, một tay kẹp đồ ăn, hương vị và mùi vị quả thật rất ngon.
Diệp Thành chán nản, còn khó chịu hơn cả việc ăn thuốc kích tình.
Kế hoạch đang ngon lành, không ngờ Hồng Trần Tuyết sẽ đến, hơn nữa trên người còn có Đế Binh, vả lại hắn cũng không đánh lại bà ấy.
So với hắn thì Sở Huyên bình tĩnh hơn nhiều, vẫn ngồi im ở kia chẳng nói câu nào như một con rối.
"Có nhớ ta không?", Hồng Trần Tuyết cười nhìn Sở Huyên ở đội diện, hai tay vẫn không dừng lại, lúc ăn mà vẫn không ngơi miệng.
Sở Huyên không đáp, chỉ biết cô gái trước mắt hơi quen.
"Xem ra vẫn chưa mở được phong ấn", Hồng Trần Tuyết khẽ cười, cuối cùng cũng thả Diệp Thành ra: "Tuy tên nhóc này khá vô sỉ, nhưng hắn vẫn rất thiệt tình với ngươi".
Thiệt tình? Sở Huyên thật sự muốn lật bàn, ngươi thấy ai thiệt tình mà muốn gạo nấu thành cơm không?
"Bữa cơm này cũng không phải là ta ăn không trả tiền, nói hay cho ngươi vậy!", Hồng Trần Tuyết liếc Diệp Thành, cười tủm tỉm nói.
"Cảm ơn đã khen", Diệp Thành rũ đầu xuống day day trán, không biết lát nữa ngươi có bóp chết ta không nữa.
"Đây, Nhân Vương đưa cho ngươi nè", trong tay Hồng Trần Tuyết xuất hiện một thẻ ngọc rồi trực tiếp bóp nát giúp Diệp Thành luôn.
Thoáng chốc có thần thức bay ra rồi chui vào trán Diệp Thành biến thành một cảnh tượng đất trời âm u không ánh sáng, sấm rung chớp giật, một bóng người cao to khoác áo giáp màu vàng kim, tay cầm một thanh đoản kiếm lảo đảo bước đi dưới khung cảnh tận thế trên mảnh đất ma.
Diệp Thành cau mày, Nhân Vương Phục Hy đã từng cho hắn thấy cảnh tượng này, lần này lại đưa cho mình xem là có ý gì.
"Nghĩ kỹ lại thì có thấy cảnh tượng này quen không?", câu nói của Nhân Vương quanh quẩn trong thần hải của hắn.
"Đã nói là không có ấn tượng rồi", Diệp Thành ngoài miệng đáp thế nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người đang rảo bước kia.
Nhìn kỹ lại thì quả thật hơi quen, có điều Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn biết bao, có vô số chiến trường, ai có thể đếm được hết cơ chứ.
Cảm giác hơi nóng", trong lúc Diệp Thành đắm chìm trong cảnh tượng ấy thì Hồng Trần Tuyết lại lẩm bẩm một tiếng, trở nên có hơi khác lạ.
Suy nghĩ của Diệp Thành bị ngắt đoạn, vội vàng nhìn về phía Hồng Trần Tuyết, chỉ lo nhớ lại ký ức mà quên mất chuyện kia.
Hàng mi của Hồng Trần Tuyết run rẩy, đôi mắt xinh đẹp như nước tràn ngập vẻ mê ly.
Bà ấy quả thật không bình thường, không ngừng sờ tới sờ lui trên người với một vẻ quyến rũ, khi thì khẽ cắn môi, lúc lại nhỏ giọng rên rỉ, lớp áo ngoài đã bị Hồng Trần Tuyết cởi ra.
Hương thơm của người con gái chợt tỏa ngát hương, tiếng rên rỉ của Hồng Trần Tuyết càng dồn dập, tâm trí hỗn loạn, nét cười càng quyến rũ.
Diệp Thành âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hợp hoan tán phát huy tác dụng rồi.
Sở Huyên khẽ chau hàng mày xinh đẹp, không biết tại sao bà ấy lại như thế, sau đó không khỏi nghiêng đầu nhìn hướng về phía Diệp Thành.
"Nàng ta... Nàng ta vẫn cứ như vậy", Diệp Thành cười ha ha rồi nhanh chóng đứng dậy kéo Hồng Trần Tuyết chạy thẳng đến Thiên Huyền Môn.
Ăn phải hợp hoan tán thì phải làm tình, không thì gân mạch sẽ đứt đoạn, hậu quả cực kỳ kinh khủng.
Vốn dĩ, hợp hoan tán bình thường sẽ không thể có tác dụng với Hồng Trần Tuyết.
Nhưng, hợp hoan tán trong đồ ăn lại được Diệp Thành luyện chết một cách đặc biệt có cấp bậc cực cao, dù là Thánh Nhân ăn cũng phải dính chiêu.
Đây là thứ dành cho Sở Huyên, ai ngờ Hồng Trần Tuyết lại dính phải.
Đành vậy thôi, dính chiêu thì trị, tìm một nam tu là được, Hồng Trần đang ở Thiên Huyền Môn thích hợp với việc này nhất.
"Điều này cũng không thể trách ta được, ai bảo ngươi", Diệp Thành vội ho một tiếng: "Hơn nữa, không ngươi ăn, ngươi còn muốn đánh ta".
"A.. a...ưm!", Hồng Trần Tuyết chẳng còn nghe được gì nữa, vẫn đang rên rỉ, cả người nóng bừng, khuôn mặt ửng hồng, cơ thể mềm mại vặn vẹo cọ lên người Diệp Thành, cánh tay ngọc ngà ôm lấy cổ hắn.
"Đừng quậy, nhịn một chút đi", dù là với sức chịu đứng của Diệp Thành cũng có chút lâng lâng, đây là trực tiếp quyến rũ hắn đó!
Hồng Trần Tuyết đã không còn tỉnh táo thì sao có thể để ý đến điều ấy, vừa rên rỉ vừa xé rách quần áo của mình.
Một mảng lớn da thịt trắng nõn mềm mịn lấp lánh sáng bóng khiến người si mê lộ ra, Hồng Trần Tuyết đã không còn tỉnh táo, con ngươi mờ mịt hơi nước, độc của Hợp Hoan Tán đã khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của con người.
"Ta có nên đánh ngất ngươi không nhỉ?", Diệp Thành khụ một tiếng nói.
"Cho ta, cho ta đi", Diệp Thành không nói gì còn không sao, vừa nói Hồng Trần Tuyết đã dính sát vào người hắn.
Cánh tay ngọc ngà non mịn vói vào trong áo Diệp Thành, từng ngón tay trắng nõn vẽ tới vẽ lui trên lồng ngực rộng lớn của hắn.
Tiêu rồi, ngay cả Diệp Thành cũng không chịu nổi, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, gương mặt đỏ bừng, máu nóng sục sôi, hương thơm của bà ấy khiến cho hắn dâng lên một ham muốn cháy bỏng.
"Chỉ biết đến làm phiền thôi", Diệp Thành rủa, nhẩm Thanh Tâm Chú, sau đó lấy ra một cái áo dài bọc lấy Hồng Trần Tuyết.
Đây mà là Sở Huyên thì hắn khỏi cần phải suy nghĩ, trực tiếp xơi luôn.
Vấn đề là đây là Hồng Trần Tuyết, người mà bà ấy yêu trước giờ vẫn luôn là sư tôn Hồng Trần.
Cái này càng không thể xơi, hôm nay hắn mà ra tay thì ngày mai chắc chắn sẽ bị chôn sống, bà ấy cũng chẳng phải dạng hiền lành gì.
Thiên Huyền Môn đã xuất hiện từ đắng xa, Diệp Thành vội vàng xông thẳng vào sân phong ấn Hồng Trần như một luồng thần quang.
"Chuyện gì vậy?", Phục Nhai không biết xuất hiện từ đâu hỏi.
"Không có gì", bước chân Diệp Thành vẫn không giảm, đi thẳng vào sân.
Trong sân, khúc nhạc du dương, Sở Linh Ngọc đang đàn khúc ca tỉnh thế, tiếng đàn như âm thành đến từ Cửu U.
Hồng Trần tỉnh táo, khẽ cười, trong mắt là sự dịu dàng.
Trong vườn này không chỉ có hai người họ, Đông Hoàng Thái Tâm, Cửu Hoàng, Kiếm Thần, Đan Tôn, Tửu Kiếm Tiên... đều có mặt.
Thừa dịp Hồng Trần tỉnh táo, họ muốn hỏi ra chút gì đó.
Diệp Thành tới làm cho mọi người sửng sốt, thấy hắn đang khiêng Hồng Trần Tuyết, dù là Chuẩn Đế có trí tuệ cũng đờ ra.
“Có chuyện gì rồi!”, Thiên lão và Địa lão kinh ngạc hỏi.
“Ăn trúng đồ hư!”, Diệp Thành thả Hồng Trần Tuyết xuống.
“Cho ta, cho ta đi!”, Hồng Trần Tuyết vừa được thả xuống thì điên cuồng xé rách quần áo Diệp Thành, quần áo bà ấy cũng không chỉnh tề.
“Ăn trúng đồ hư?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhướng mày nhìn Hồng Trần Tuyết, sau đó liếc sang Diệp Thành.
Đây là triệu chứng ăn trúng đồ hư à? Rõ ràng là ăn thuốc kích dục!
“Được rồi! Là ăn trúng chút... đặc sản Đại Sở!”, Diệp Thành sờ mũi: “Chuyện này nói ra thì rất dài!”
Mọi người giật khoé môi, Cửu Hoàng và Kiếm Thần cũng không ngoại lệ.
Có thể làm cho một Thánh Nhân thành thế này thì cấp bậc hợp hoan tán không thấp đâu, trừ phi là có thành tựu cao trong luyện đan, bằng không khó mà phát hiện.
Đại Sở đúng là có nhân tài xuất hiện lớp lớp, đặc sản này cũng bá đạo thật, một Thánh Nhân cũng trúng chiêu đến mức thần chí không thể tỉnh táo.
“Ngươi còn biết xấu hổ hay không hả?”, Sở Linh Ngọc tung cước đá văng Diệp Thành, kéo Hồng Trần Tuyết, hung dữ liếc Diệp Thành một cái.
“Chuyện này đâu không phải tại ta!”, Diệp Thành vội kêu oan.
Trời đất chứng giám, do bà ấy tự mình tới, không cho ăn còn động tay chân, đè ta xuống, còn hù doạ ta nữa.
Ông đây chọc ai ghẹo ai, đang có chuyện tốt thì bị phá, giờ còn bị đổ cái danh không biết xấu hổ.
“Hay chúng ta ra ngoài nói chuyện?”, Thiên lão ho khan.
“Vậy ra ngoài đi!”, Địa lão cười gượng, giơ tay ra dấu.
Đi hai bước, hai lão già về, xách tên khốn Diệp Thành đi theo.
Đông Hoàng Thái Tâm, Kiếm Thần và mấy người Cửu Hoàng cũng rất biết điều, cùng nhau ra ngoài.
Không đi không được! Trong khu vườn này sắp xảy ra những cảnh tượng tình sắc, nhiều người như thế, người ta cũng ngại.
Các vị tiền bối cũng rành chuyện đời, mọi người đi rồi không quên bày kết giới, bao phủ cả khu vườn.
Trong vườn, Hồng Trần mơ màng, Hồng Trần Tuyết mê loạn, bà ấy tới trước mặt Hồng Trần, xé rách quần áo của hắn ta.
Người khó xử nhất là Sở Linh Ngọc, mặt cô ta đỏ ửng.
Là thê tử Hồng Trần, cô ta nên đi hay không đây?
Đàn này còn gẩy hay không? Gẩy thì Hồng Trần tỉnh táo, không gẩy thì hắn ta lại mơ màng.
Đó là một vấn đề khó xử, dù sống cả tám trăm năm cũng chưa chắc gặp phải.
Cuối cùng cô ta vẫn lấy ra cái đai bằng ngọc, bịt kín mắt đẹp.
Tiện đà còn giơ tay nhẹ nhàng gẩy đàn.
Cửu U tiên khúc vang lên, du dương mà xa xưa, bùi tai êm dịu.
Hồng Trần tỉnh táo, chưa nói được câu nào thì môi đã bị chặn lại, khi thì bị nhẹ nhàng gặm cắn, lúc lại bị một chiếc lưỡi thơm mát khơi gợi, liếm môi hắn ta.
Hồng Trần ngớ ra, nhận ra Hồng Trần Tuyết, nhưng người này là đồ đệ của hắn ta, sao lại phóng khoáng quá vậy?
“Nàng ta ăn trúng hợp hoan tán!”, Sở Linh Ngọc lúng túng nói, tiếng đàn không ngừng: “Nàng ta yêu chàng, dịu dàng chút nhé!”
Dịu dàng? Vậy ta phải động đậy được đã, Hồng Trần giật khoé môi.
Mà chuyện này có hơi... sốc quá không vậy, vợ ngồi cạnh, ta lại lên giường với người phụ nữ khác?