-
Chương 2346-2350
Chương 2346: Tiên khúc có tình
Trong vườn nhỏ ở Thiên Huyền Môn, tiếng khóc nấc nghẹn ngào khiến người ta đau lòng.
Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc vây quanh trước tế đàn, giơ tay lên không ngừng vén tóc xõa tung của Hồng Trần, nước mắt chảy dài trên mặt.
Khuôn mặt trải đầy sương gió, phong trần, khắc sâu vết tích của thời gian, từng nhát đao khiến hắn ta trở nên yếu ớt.
Hồng Trần không nói gì, cũng chẳng có phản ứng gì hệt như bức tượng điêu khắc, dường như chuyện thế gian không liên quan đến hắn ta.
Lại nhìn Diệp Thành, hắn thành thật ngồi trên chiếc ghế đẩu.
Bộ dạng hắn lại hơi thê thảm, đầu tóc bị vò đến loạn, gương mặt sưng húp, mắt thâm tím, máu mũi chảy ra, lau mãi không hết.
Bị chém một nhát rồi bị hai người phụ nữ có khuynh hướng bạo lực đè xuống đất đánh một trận, suýt nữa đã ẩu đả chết hắn.
Bên ngoài sân, Đông Hoàng Thái Tâm, Kiếm Thần và chín Hoàng đã đến.
Vừa nhìn thấy Diệp Thành, khóe môi mọi người đều khẽ giật.
Ra tay ác thật chứ, người ta vẫn còn là trẻ con, tốt xấu gì cũng là Hoàng giả Đại Sở, đây là muốn đánh chết hắn sao?
Chắc là… lại độc miệng rồi nên thế, Đông Hoàng Thái Tâm ẩn ý nhìn Diệp Thành bị đánh ngồi kia, trong lòng lại cảm thấy chút sảng khoái.
Nhớ đến cảnh tượng năm xưa, Diệp Thành lại dám xả nước với bà ta, trên đời này không tìm được ai đê tiện hơn hắn.
Cái tên này cũng nên bị lôi ra đánh một trận, cũng nên để hắn biết tại sao hoa lại có màu đỏ như thế.
Diệp Thành lau máu trên mũi, rồi lại lau nước mắt chua xót, khuôn mặt nhếch nhác kia rất buồn cười.
Vốn dĩ chỉ là đùa, ai ngờ hai người phụ nữ điên này lại ra tay thật, lẽ nào không biết ông đây vẫn còn là trẻ con à? Bản năng làm mẹ của các ngươi đâu? Mẹ nó, đều bị chó ăn mất rồi à?
“Bắt đầu đi!”, Sở Hoàng ho khan một tiếng, nhìn Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết: “Gảy tiên khúc đánh thức hắn”.
Nghe thế Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết vội lau nước mắt, lùi về sau vài bước, quỳ xuống phất tay khảy đàn.
“Đàn có tình cảm vào đấy, như thế mới có hiệu quả!”, Nguyệt Hoàng nhắc.
Hai người gật đầu, hít sâu một hơi, bàn tay di chuyển trên dây đàn.
Chẳng mấy chốc trong sân vườn vang lên tiếng đàn du dương, tiếng đàn trầm thấp như dòng nước chảy róc rách, truyền đến từ trong núi sâu.
Hai người vừa đàn vừa rơi nước mắt, tầm nhìn cũng nhòe đi.
Một khúc đàn chứa đầy tình yêu, chứa đầy những tâm tư cũ, lắng đọng nỗi buồn của năm tháng, nghe tiếng đàn tâm cảnh trở nên ngơ ngẩn.
Mọi người nhìn chằm chằm Hồng Trần và Lục Đạo, ngay cả Diệp Thành cũng đứng lên.
Lục Đạo vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng Hồng Trần đã kịp phản ứng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đờ đẫn hiện lên một tia sáng.
Sau đó vẻ mặt mười năm như một của hắn ta xuất hiện tia cảm xúc, vẻ mê mang trong mắt cũng dần biến mất theo tiếng đàn.
“Thú vị đấy”, mắt mọi người sáng rực, như ngừng thở.
“Tướng công, ta là Tuyết Nhi đây”, Sở Linh Ngọc gảy đàn, nghẹn ngào nói, Tuyết Nhi là tên lúc còn là người phàm của cô ta.
“Sư tôn, ta là Tiêu Nhi đây!”, Hồng Trần Tuyết cũng rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, nước mắt làm nhòe tầm nhìn của bà ấy.
“Tuyết Nhi? Tiêu Nhi?”, Hồng Trần lần đầu tiên cất tiếng nói, khóe môi hơi động, giọng hơi khàn, ngây người nhìn hai người phụ nữ.
“Vẫn còn nhớ bọn ta...”, hai người không dám ngừng.
“Nhớ”, Hồng Trần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Lúc mở mắt ra, hai mắt hắn ta đã trở nên tỉnh táo, nước mắt lưng tròng như nhớ lại chuyện quá khứ.
Hắn ta muốn đứng dậy nhưng không động đậy được, pháp lực bị trấn áp, cũng không phá được phong ấn và trấn áp của mấy vị Đế Binh.
“Đây là đâu?”, Hồng Trần nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại nơi Chín Hoàng Đại Sở, híp mắt lại: “Chín Hoàng?”
“Xem ra ngươi nhận ra bọn ta”, Viêm Hoàng mỉm cười.
“Thánh Chủ đời thứ nhất - Viêm Hoàng, đương nhiên là vãn bối nhận ra chứ”, Hồng Trần nói, thân là Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám hậu duệ của Viêm Hoàng, dĩ nhiên hắn ta từng đi vào cấm địa của Viêm Hoàng, cũng từng nhìn thấy tượng của Viêm Hoàng.
Đến độ hắn ta cũng có thể nhận ra tám Hoàng khác, chín hoàng giả, tượng của họ đứng sừng sững ở rất nhiều nơi của Đại Sở.
Nhưng hắn ta không hiểu, chín Hoàng đã chết từ lâu rồi, thế mà vẫn còn sống đứng ở đây khiến hắn ta cảm thấy choáng váng.
Còn có Sở Linh Ngọc, hắn ta nhớ rõ cô ta là một người phàm.
Rất nhiều thứ mơ hồ xuất hiện ở đây, nhìn thấy rất nhiều người hắn ta chưa từng gặp, cho dù là tâm cảnh của hắn ta cũng bị màn sương mù bao phủ.
Như là một giấc mộng khiến hắn ta không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.
Mọi người không nói gì, đều híp mắt nhìn chằm chằm một mình Hồng Trần.
Họ nhận ra cảnh giới của Hồng Trần đã từ cảnh giới Chuẩn Đế giảm xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, không có uy lực mạnh trước đó nữa.
“Tại sao lại giết Nhược Hi?”, vẫn là Diệp Thành lên tiếng hỏi trước.
“Nhược Hi? Ai là Nhược Hi?”, ánh mắt Hồng Trần lộ ra vẻ ngờ vực.
Vừa nghe nói thế, Diệp Thành nhíu mày, mọi người cũng nhíu mày.
“Dừng tiếng đàn lại đi”, Đông Hoàng Thái Tâm nó.
Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc lập tức nhấc tay lên không di chuyển trên dây đàn nữa, tiên khúc Cửu U du dương cũng dừng lại.
Tiếng đàn vừa dừng, Hồng Trần rũ đầu xuống, sắc mặt lại trở nên như khúc gỗ, hai mắt cũng trống rỗng.
Kỳ lạ nhất là tu vi Chuẩn Thiên của hắn ta lại tăng lên cấp Chuẩn Đế, uy lực mạnh đó lập tức được hồi phục.
Mọi thứ như quay lại điểm xuất phát, Hồng Trần lại trở nên đờ đẫn như xác không hồn, không có cảm xúc.
“Tiền bối, đây…”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, đôi mắt đầy nước hiện lên vẻ lo lắng.
“Các vị nghĩ thế nào?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói.
“Tỉnh táo thì có tỉnh táo nhưng lại quên chuyện về sau rồi!”, Diệp Thành nói: “Cả Tiểu Nhược Hi”.
“Có thể nói trước và sau khi tỉnh táo là hai người hoàn toàn khác nhau”, Thiên Táng Hoàng trầm giọng nói.
“Trước khi tỉnh táo thì tu vi là Chuẩn Đế, sau khi tỉnh táo chỉ nhớ chuyện trước khi ngơ ngẩn, tu vi cũng giảm xuống Chuẩn Thiên”.
“Thế nên, cho dù hắn ta tỉnh táo cũng khó nói cho chúng ta biết… rốt cuộc Nhược Hi là ai, tại sao lại giết cô ta”.
“Đảo ngược pháp tắc thời không và luân hồi, tiên khúc Cửu U cũng không dễ khiến hắn ta khôi phục lại ký ức cũ sao?”, Viêm Hoàng nhíu mày nói.
“Nói cách khác đạo hành tu vi của hai cô gái này không sâu”, Thiên Lão và Địa Lão đều vuốt râu.
“Chuyện này không liên quan đến đạo hạnh”, Diệp Quân xoa cằm: “Ký ức của hắn ta bị pháp tắc trong thế gian xóa sạch ngay khi tỉnh táo, rất khó nghịch chuyển”.
“Nói thế tức là uổng công rồi à”, Phục Nhai thở dài.
“Các vị tiền bối, có thể phá giải cấm chế của hắn không?”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc mong chờ nhìn các Chuẩn Đế.
“Không thể”, các Chuẩn Đế đều nhất trí nói.
Liên can của Hồng Trần quá lớn, nhiệm vụ của hắn ta là giết Nhược Hi.
Nhưng rõ ràng là Nhược Hi và Chu Thiên Kiếm không phải là người chung đường, ít nhất cô ta sẽ không phải là kẻ thù của Chu Thiên Kiếm.
Hồng Trần quá mạnh, một khi giải phóng, hậu quả rất khó lường.
Để an toàn, Thiên Huyền Môn sẽ không giải trừ phong ấn của hắn ta, ít nhất sẽ không trả tự do cho hắn ta trước khi làm rõ bí mật.
“Sư tôn”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc hy vọng nhìn Đan Tôn Thất Dạ và Chư Thiên Kiếm Thần, mong sư tôn của họ có thể nói cho Hồng Trần.
“Hai ngươi không biết rất nhiều chuyện, đừng làm khó sư tôn”, Kiếm Thần và Đan Tôn nói, lại từ chối lần nữa.
“Vậy bọn ta có thể ở lại với hắn không?”, hai người gần như cầu xin nói: “Muốn nói chuyện với hắn”.
Mọi người thở dài, đều xoay người đi, xem như ngầm cho phép.
Lúc đi, Kiếm Thần còn giơ tay đem Lục Đạo bị phong ấn đi, phong ấn ông ta ở chỗ khác, cũng xem như nhường chỗ cho tình nhân.
Hai người phụ nữ vô cùng cảm kích, có nhiều lời muốn nói với Hồng Trần.
Ba trăm năm quá lâu, lại luân hồi kiếp trước, đời này, tình cảm xưa kia quá xa xôi, cũng quá xưa cũ.
Hồng Trần Tuyết nhấc tay lên muốn gảy một khúc đánh thức Hồng Trần.
Mà Sở Linh Ngọc tiến lại gần một chút ngồi cạnh Hồng Trần.
Hai người như hiểu ý nhau, một người đàn, một người nói chuyện, một lúc sau sẽ đổi vị trí, chỉ muốn gần hắn ta một chút.
“Này”, có người gọi, mới thấy có nửa cái đầu lộ ra ở trước cửa, chính là Diệp Thành vừa quay lại.
Hai người quay đầu lại ngờ vực nhìn hắn, không biết có chuyện gì.
“Hai người… có cần xuân dược không?”, Diệp Thành nhếch môi cười.
“Cút”, Sở Linh Ngọc ném cái ghế đẩu sang.
“Đừng đánh”, Diệp Thành lắc người tránh đi, sau đó bỏ chạy.
Cũng may hai người chỉ muốn ở bên cạnh Hồng Trần không để tâm hắn, nếu đang rảnh không có việc gì chắc chắn đã đè hắn xuống đánh một trận nữa.
Chương 2347: Các tộc lớn quay về
Tiếng đàn du dương lại vang lên, du dương và xa xưa, mang theo tình yêu của người con gái.
Khu vườn nhỏ ấm áp, giọng nói nỉ non nhẹ nhàng, đan chéo cùng với tiếng đàn, trong nụ cười mang theo nước mắt, kể lại chuyện cũ cổ xưa.
Trong mắt Hồng Trần tràn đầy dịu dàng, tuy là lòng đầy nghi hoặc, lại chỉ là người nghe, khi đánh mất sự tỉnh táo, nhất định là hắn ta đã bỏ lỡ quá nhiều.
Người của Thiên Huyền Môn thật ăn ý, bọn họ đều tinh tế, không ai quấy rầy ba cặp vợ chồng này, khu vườn nhỏ dường như trở thành vùng cấm.
Diệp Thành lòng vòng vài lần, đi phong ấn vườn nhỏ có Lục Đạo
Cánh hoa trong khu vườn nhỏ bay tán loạn, hòn non bộ san sát nhau, nước suối róc rách, u tĩnh ninh tịch, chính là một nơi thật tốt để tu thân dưỡng tính.
Trên tế đàn có bốn cột đồng, khắc đầy phù văn cổ xưa, Lục Đạo ngồi ngay ngắn, không nói một lời, cũng không chút sứt mẻ nào.
So với Hồng Trần, ông ta lại có chút cô độc, ít nhất Hồng Trần còn có Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết, ông ta lại không có một ai.
Lang thang trên thế gian vô tận năm tháng, có lẽ không có người con gái nào nhớ tới ông ta, vì ông ta mà đàn tấu tiên khúc, là một người thật sự cô đơn.
“Không biết có nữ tử nào si tình với ngươi không”. Diệp Thành lấy ra một bầu rượu, đặt ở trước người Lục Đạo.
Sau đó, hắn lấy theo một cái chổi lông gà, quét đi tro bụi trên vai Lục Đạo, mỗi một hạt bụi kia đều là chứng kiến của năm tháng.
Làn gió thơm thổi đến, một bóng hình xinh đẹp bước vào, đúng là Đông Hoàng Thái Tâm.
“Lục Đạo vì bảo vệ Nhược Hi mà đến, vì sao phải phong ấn hắn?”, Diệp Thành ở một bên quét tro bụi, một bên từ từ lên tiếng.
“Cho đến khi thân phận của Nhược Hi được làm sáng tỏ, Hồng Trần và Lục Đạo sẽ không buông tha”. Đông Hoàng Thái Tâm bình thản nói: “Ít nhất phải chờ đến Nhân Vương tỉnh lại, việc này vô cùng trọng đại”.
Nói xong, bà ta nhẹ nhàng phất tay, Cực Đạo Đế Khí Hiên Viên Kiếm trấn áp Lục Đạo bị bà ta rút ra, đánh về hướng Diệp Thành.
Diệp Thành không phản kháng, tùy ý để kiếm dung nhập vào trong cơ thể
Trách chỉ trách, mệnh của hắn liên lụy cực lớn, hắn chết cũng không quan trọng, hơn phân nửa là Hồng Trần và Lục Đạo đều sẽ vì hắn mà bị trọng thương.
Có Đế Binh bảo hộ, lại có chiến lực của Chuẩn Đế, dù là kiếm Tru Tiên đáng chết kia lại đến, cũng không có cách nào bắt được hắn.
“Tràn đầy sức mạnh!”. Sống lưng của Diệp Thành thẳng tắp.
“Chớ có mang Đế Binh rời Đại Sở”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng nói: “Càn khôn Đại Sở cần Đế Binh trấn áp”.
“Đã biết!”. Diệp Thành nhếch miệng cười, trong lòng dễ chịu hơn.
“Sẽ sớm thôi, đối với ngươi mà nói, sẽ là một sự bất ngờ, cũng có thể là một kiếp số, thời gian còn lại của ngươi rất quý giá”, Đông Hoàng Thái Tâm từ từ nói, tràn đầy thâm ý.
“Nhân Vương từng nói gì, đây là bất ngờ gì, ta là kiếp số như thế nào?”. Diệp Thành nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Nên tới, thì sẽ tự tới”, Đông Hoàng Thái Tâm nhún vai.
“Thần bí như vậy”, Diệp Thành không khỏi bĩu môi.
“Lại có thêm một đại tộc giải phong ấn”. Đông Hoàng Thái Tâ, ngẩng đầu nhìn hư không.
Diệp Thành cũng ngẩng đầu, nhưng thứ hắn thấy lại chỉ có mây mù mờ mịt.
Lập tức, hắn mở tiên nhãn, lại thêm Cực Đạo Đế Uy, lúc này mới đẩy ra được tầng tầng mây mù, nhìn đến Huyền Hoang đại lục.
Quả thật có đại gia tộc được giải phong ấn, hơn nữa không phải là một tộc.
Lần này trở về, không phải kẻ thù, mà là Bạch Hổ tộc Nam Vực, Huyền Vũ tộc cùng với Long tộc và Vu tộc viễn cổ Bắc Nhạc.
Huyền Hoang náo nhiệt, đặc biệt là Thái tử Huyền Vũ và đám người Long Kiếp, vô cùng hưng phấn, đợi trăm năm, cuối cùng cũng đợi được rồi.
“Bốn chủng tộc lớn đã trở về, hơi có chút xấu hổ, bởi vì kẻ thù… đã bị chín Hoàng Đại Sở tiêu diệt gần hết”. Tu sĩ huyền hoang thổn thức, liên tục tặc lưỡi.
“Những kẻ thù còn rải rác đó đã sớm trốn vào sâu bên trong tinh không, đại chiến kinh thiên, thật đúng là có một không hai”.
“Đừng vội, vẫn còn có người chưa trở về”. Có người chắp tay nói.
Những lời này làm cho tu sĩ tứ phương sáng ngời hai mắt.
Đúng vậy, vẫn còn những người chưa trở về, Côn Bằng tộc và Kim Ô tộc tại Nam Vực Huyền Hoang, bọn họ vẫn còn đang ở tổ địa.
Có một ít người biết chuyện, trong lòng có một loại mong đợi như thế, đó là chờ các chủng tộc Nam Vực giải phong ấn quay về.
Khi đó sẽ thật sự náo nhiệt, một, hai chủng tộc thì không thể địch nổi Đại Sở, nếu liên hợp lại, nhất định đánh đến trời sụp đất nứt.
Mấy ngày sau đó, Huyền Hoang không ngừng chấn động, Đấu Chiến Thánh Viên, Quỳ Ngưu tộc, Thanh Long tộc, Chu Tước tộc đều lần lượt được giải phong.
Kế tiếp đó là Linh tộc, Cổ tộc và Man tộc viễn cổ.
Vẫn không có kẻ thù, tất nhiên cũng sẽ không có đại chiến kinh thế.
Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu trở nên cáu kỉnh, về đến đại gia tộc thì mắng to đế binh nhà mình.
Khi bọn ta bị đánh, các người không chịu đến, bây giờ, con mẹ nó, đã qua mấy tháng, rau kim châm cũng lạnh rồi các người mới đến.
Xong việc rồi, đám người Tiểu Viên Hoàng bị lớp tiền bối nhà mình xách về đánh tơi bời, Cực Đạo Đế Binh mà có thể mắng sao.
Tuy nhiên, sau khi nghe được chuyện trong trăm năm, các chủng tộc lớn đều khiếp sợ, khiếp sợ thân phận của Diệp Thành, cũng khiếp sợ Đại Sở.
Trong một ngày dẹp yên bốn chủng tộc lớn, cộng thêm Linh Sơn Tây Mạc, chín Chuẩn Đế đỉnh phong, chín Cực Đạo Đế Binh, đây là trận chiến kinh thiên cỡ nào, ở Vạn Vực không có thế lực nào chống đỡ được!
Rất nhiều lão tổ các tộc nghĩ đến mà sợ, cũng may là không trêu chọc Diệp Thành, bằng không hậu quả sẽ thê thảm, cả tộc trực tiếp bị tiêu diệt.
Trong Thiên Huyền Môn, Diệp Thành và Đông Hoàng Thái Tâm vẫn đứng lặng như cũ.
Hai người có thể thấy rõ ràng, Huyền Hoang vẫn là Huyền Hoang của ngày xưa, nhưng người Đại Sở hoàn toàn thay đổi, cả chư thiên đều run rẩy.
Chương 2348: Tràn đầy sức mạnh
“Nghe Thiên Thương Nguyệt nói, chủng tộc đáng sợ ở thời Hồng Hoang đang ngo ngoe rục rịch, tiền bối biết không?”, Diệp Thành nói.
“Tất nhiên là biết”. Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi, biểu cảm sầu lo, trong giọng nói còn mang theo chút nghiêm trọng: “Hy vọng bọn họ trở về, đừng lại gây thêm chuyện nữa”.
“Nhìn vẻ mặt này của tiền bối, người thật sự kiêng kị những chủng tộc này”. Diệp Thành xách ra bầu rượu, ừng ực uống.
“Đâu chỉ là kiêng kị! Vào lúc Hồng Hoang, Hoang Cổ, Thái Cổ, Viễn Cổ, Thượng Cổ, năm thời đại đó, Hồng Hoang là đáng sợ nhất, một trăm ba mươi Đế ở Huyền Hoang, số Đế trưởng thành trong thời Hồng Hoang chiếm hết 60%”.
“Mà từ Hoang Cổ đến nay đã có bốn thời đại lớn, người thành Đế lại chỉ xấp xỉ 40%, kém hơn rất nhiều”.
“Bởi vậy có thể thấy được, Hồng Hoang kia là một thời đại như thế nào”.
“Là nhóm sinh linh đầu tiên của thiên địa sơ khai, cho dù là huyết mạch hay là số lượng Đại Đế, toàn diện áp đảo chư thiên đời sau”.
“Trong lịch sử chư thiên từng xuất hiện mấy lần kiếp nạn kinh khủng, đều có bóng dáng của các chủng tộc Hồng Hoang, trong đó có một trận hỗn chiến Vạn Vực mà người đời sau này đều biết rõ, trận chiến ấy chính là thời khắc Đại Thành Thánh Thể ngã xuống”.
Đông Hoàng Thái Tâm nói rồi không khỏi thở dài, bà ta sống đã lâu, càng biết nhiều bí mật hơn, mỗi một bí mật đều là máu chảy đầm đìa.
“Quả nhiên là trớ trêu như thế”. Diệp Thành lắc đầu cười buồn: “Chủng tộc mạnh mẽ như thế, nếu liên hợp lại đối kháng Thiên Ma, Vạn Vực Chư Thiên cần gì sợ vực Thiên Ma”.
“Giữa các chủng tộc đã có ân ân oán oán từ thuở xa xưa, rất khó mà hoà giải, giống như quan hệ của Đại Sở và rất nhiều chủng tộc, thân là Hoàng giả Đại Sở, không lý nào lại không đòi lại nợ máu”.
“Cái này không có vấn đề gì cả”. Diệp Thành nhàn nhạt nói, cuối cùng nhìn thoáng qua Lục Đạo, xoay người rời đi.
Ra Thiên Huyền Môn, hắn đi thẳng về hướng Đông, một đường vượt qua dịch chuyển, vượt qua núi Thương Nguyên, đi đến biên giới Đại Sở.
Ranh giới của vùng đất là một tầng mây mù, bên trong có một trận pháp cổ xưa vận chuyển, khó có thể khám phá được huyền cơ của nó
Đây là cấm chế Đại Sở, ngăn cách chư thiên, vượt qua tầng mây mù này chính là Vạn Vực, người bình thường rất khó ra khỏi nơi này.
Diệp Thành lại mở tiên nhãn, đẩy ra từng tầng mây mù, trông thấy một bầu trời đầy sao sâu thẳm, từng ngôi sao một đều toả sáng rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên hắn ở Đại Sở nhìn ra Vạn Vực chư thiên, ở tầng sao trời kia, có quá nhiều nơi đã lưu lại dấu chân của hắn.
Vạn Vực chư thiên quá lớn, đừng nói là ba trăm năm, cho dù có qua cả ba ngàn năm cũng chưa chắc có thể đi hết, vũ trụ to như thế, rộng lớn vô biên.
Vừa đứng ba ngày, hắn xoay người, trước khi rời đi, hắn cẩn thận liếc nhìn hư vô, cảm giác như có người nhìn chằm chằm hắn.
Loại cảm giác này, hắn đã cảm thấy từ lâu, lần này lại càng mãnh liệt hơn.
Đến lúc sáng sớm, hắn mới quay trở về, chân trước vừa mời nhập tông, sau lưng đã bị đám tiện nhân Hùng Nhị, Tạ Vân vây quanh, bọn họ sờ cằm, cười đến mức gian tà đáng khinh.
Diệp Thành trốn đi gần một tháng, tay bọn họ thật sự ngứa ngáy quá rồi, chỉ muốn lấy ra hai món bảo vật bắn chim nhỏ,
“Không nhiều, mỗi người chơi một chút”. Hùng Nhị chà xát tay, mặt đầy thịt mỡ, nụ cười này khiến mỡ che phủ cả mắt hắn ta.
“Cái tên mập chết tiệt nhà ngươi”. Diệp Thành tiến lên, một chưởng đánh ngã người xuống đất, khiến đám người Tạ Vân giật mình đến mắc tiểu.
Phải biết rằng, Hùng Nhị là cấp Thánh Nhân, còn Diệp Thành đã là Thiên Cảnh.
Giữa cả hai có chênh lệch cảnh giới, nhưng có thể dùng một chưởng đánh ngã Hùng Nhị, ngầu dữ, chiến đấu vượt tận mấy cấp bậc.
Khi mọi người còn đang khiếp sợ, Diệp Thành đã mở hai chân Hùng Nhị ra.
Rồi sau đó, nhóc con nâng chân nhỏ, đạp xuống đũng quần của Hùng Nhị, không phải nói quá, hắn dùng hết toàn lực.
Oa, thốn! Tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang vọng khắp Hằng Nhạc.
Ực! Đám người Tạ Vân vội nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy háng lạnh buốt, đừng nói là bị một cú giẫm này, nhìn thôi là thấy đau muốn chết
“Chơi nè! Cho ngươi chơi nè!”. Diệp Thành nổi giận, hết cú này tới cú khác, “cậu em nhỏ” của Hùng Nhị bị đá thành một đống xụi lơ.
Hùng Nhị hét thảm, bị đá đến mức hoài nghi nhân sinh.
Bọn Tạ Vân nào dám đứng lại, không nói nhiều thêm câu nào, xoay người chạy đi, lần này Diệp Thành trở về, quá sức tức giận rồi.
“Đi đâu đó!”. Tay nhỏ của Diệp Thành vung lên, lật tay, cấm chế cường đại lập tức được mở ra, ai cũng bị nhốt.
Hình ảnh kế tiếp có chút vô pháp vô thiên.
Diệp Thành khai triển thần uy, đá từng cước một, thật sự đá đến mức đám người kia kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào, tiếng sau lại cao hơn tiếng trước một quãng.
Người của Hằng Nhạc Tông bị quấy nhiễu, trưởng lão và đệ tử vội chạy đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khoé miệng nháy mắt co giật cả chục lần.
Đặc biệt là đệ tử nam và trưởng lão đều bịt kín đũng quần theo bản năng, một cước mạnh mẽ của Diệp Thành, ít ai mà chịu được.
“Người của phân điện một, rút lui!”, Liễu Dật ho khan, vẻ mặt sâu xa, Diệp Thành đã không cần ai bảo vệ nữa.
“Đi xa một chuyến, lúc về lại trở nên mạnh như thế”. Bàng Đại Xuyên nhếch miệng, mấy Thánh Nhân này! Bị đánh đến mức không dám ngẩng đầu!
Bàng Đại Xuyên dứt lời, tiếng kêu thảm thiết cũng dần biến mất.
Về phần Hùng Nhị và mấy khốn kia, họ đã bị Diệp Thành đá cho chết ngất, bị trói thành một cục, treo ở trên đại thụ.
“Không thể phủ nhận là dùng lực hơi quá!”. Diệp Thành vỗ tro bụi trên bả vai, gương mặt nhỏ phúc hậu và vô hại.
“Không quá mức!”. Một đám lão giả nghiêm túc mà nói.
“Vậy là tốt rồi”. Diệp Thành đắc ý rung đùi, ngâm nga một giai điệu nhỏ, chân nhỏ bước lên trên đỉnh Ngọc Nữ.
Từ trước đến nay chưa bao giờ sung sướng như thế, so với lúc ở trên giường cùng Sở Linh Nhi còn sướng hơn, dám chơi chim nhỏ của ông đây, các ngươi xứng đáng bị sút!
Chương 2349: Ngộ đạo
Một trò hề vô nghĩa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Những đệ tử và trưởng lão tụ tập đến cũng tản đi, trở về làm việc của mình, nhưng lại không có ai định thả đám Hùng Nhị xuống.
Không hổ là một đám hội anh em cột chèo, lúc trước thì tổ chức thành đoàn đến búng chim của Diệp Thành, nay cũng tổ chức thành đội, nhưng lại thành đội bị búng chim.
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành ngồi khoanh chân dưới tàng cây, lấy Vô Tự Thiên Thư ra, tâm trạng vui vẻ ngâm nga câu hát.
"Sư thúc, có dặn dò gì không ạ?", một cô gái kính cẩn hỏi.
"Chết, quên mất các ngươi!", Diệp Thành bỏ Thiên Thư xuống, nhìn các cô cười bảo: "Ta đã có tu vi, mọi người không cần chăm sóc ta nữa, xuống núi tu luyện đi!"
"Tuân lệnh!", chúng đệ tỬ chắp tay, song lại có thể thấy được vẻ cô đơn và mất mát trong đôi mắt họ.
"Tu luyện cho tốt đi", Diệp Thành cười bảo rồi lại vùi đầu nghiên cứu.
"Sư thúc!", nhưng hắn vừa cúi đầu đã nghe một tiếng gọi, tiếng gọi ấy đột ngột đến nỗi khiến Diệp Thành giật mình suýt đái trong quần.
Đó là một nữ đệ tử, vốn đã đi xa lại vòng về, khẽ cắn môi, bàn tay ngọc ngà cũng siết chặt góc áo.
"Có chuyện gì à?", Diệp Thành nhìn đệ tử kia hỏi.
"Ta... ta có thể ôm người một cái không?", nữ đệ tử cúi đầu hỏi.
Diệp Thành sửng sốt, yêu cầu ấy khiến hắn khá bất ngờ.
Trong lúc hắn đang sửng sốt thì nữ đệ tử kia bước tới, chưa được Diệp Thành đồng ý đã ôm lấy hắn, xong rồi còn khẽ ấn đôi môi đỏ mọng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thành.
Hành động đó khiến cho đám nữ đệ tử chưa kịp xuống núi nhìn chằm chằm, kia là Hoàng Giả đó, sao có thể sỗ sàng như vậy.
Cuối cùng nữ đệ tử cũng thả Diệp Thành xuống, hai má ửng đỏ, vẻ mặt có hơi hoảng nói: "Xin... xin lỗi sư thúc".
"Có gì đâu, đi tu luyện đi!", Diệp Thành cười bảo.
Nữ đệ tử như được tha tội, vội vàng xoay người mơ mơ màng màng, ngay cả nàng ta cũng không biết sao ban nãy mình lại can đảm như vậy.
Kia là Thánh Chủ Thiên Đình, là Hoảng Giả của Đại Sở đó. Nếu hắn tức giận thì dù mình có trăm cái mạng cũng không đủ để chết.
Nhưng cố tình nàng ta lại làm vậy, có lẽ đó là... yêu thầm trong truyền thuyết, người con gái đẹp luôn yêu anh hùng, nàng ta cũng không ngoại lệ.
"Có cả chuyện tốt này luôn, con gái Đại Sở đều phóng khoáng như vậy hả?", Diệp Thành vuốt khuôn mặt mình, nụ hôn kia cùng với mùi thơm của gái vẫn còn vấn vương, nó khiến hắn vui hớn hở.
Không biết sao hắn bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ nếu bảo cô gái kia ngủ với mình thì chắc nàng ta sẽ đồng ý.
Có điều, suy nghĩ ấy lập tức bị Diệp Thành đánh bay. Hắn chính là một chính nhân quân tử, gặp con gái là muốn ngủ thì chẳng khác gì súc vật.
Hơn nữa, chú chim nhỏ kia còn chưa to bằng ngón tay cái đó? Nếu ngủ trên cùng một giường, cũng không biết có thể làm được gì.
Xấu hổ! Diệp Thành búng quần, ngó bên trong một cái, “bé chiêm chiếp” kia rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi khiến Diệp Thành không nỡ nhìn thẳng.
Hắn khẽ ho một tiếng thôi không nghĩ nữa, tập trung nghiên cứu Thiên Thư.
Hắn vừa ngồi đã ngồi cả ngày, trong lúc đó chẳng hề nhúc nhích một xíu nào.
Tâm trí của Diệp Thành đầu chìm vào trong Thiên Thư, chu du bên trong cuốn sách ấy, nó tựa như một mảnh đất trời và hắn đang tìm hiểu đạo của nó.
Màn đêm buông xuống, cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Thành vờn quanh đủ loại dị tượng, có Thanh Long lượn vòng, Phượng Hoàng hót vang, Bạch Hổ rít gào, Huyền Vũ đạp nước, Kỳ Lân gầm rú trên không.
Bốn thần thú, một thánh thú đều tập hợp đủ và đan xen với Đế Đạo pháp tắc, cảnh tượng ấy trông vô cùng chấn động.
Đạo không thay đổi, nhưng dị tượng lại lần lượt biến hóa hình thành một mảnh đất rộng lớn và một bầu trời treo trên đỉnh đầu.
Kế tiếp là mặt trăng và mặt trời thay phiên nhau chiếu sáng, vạn vật được sinh ra, rừng núi bỗng dưng mọc lên từ trên mặt đất, sông ngòi cuộn cuộn chảy về phía đông, cây cối che trời xanh um tươi tốt, dào dạt sức sống.
Hỗn Độn đạo chân chính là trung hòa đất trời, diễn biễn vạn vật, mỗi vật sinh vật trong giới đều là đại đạo.
Mọi người trên Hằng Nhạc đều giật mình, cả đám ngửa đầu nhìn lên trời.
Dị tượng vạn vật kia đã bao phủ Ngọc Nữ Phong, có pháp tắc lượn lờ, tiếng tụng kinh vang vọng, vô số khí tức Hỗn Độn trút xuống như thác nước tẩm bổ sinh linh.
"Ta đã nói mà! Diệp sư thúc đi đến đâu cũng tự trang bị vẻ ngầu lòi", Cung Tiểu Thiên Nhi ngửa đầu thổn thức không thôi.
"Tên khốn, lại cướp vẻ nổi bật của tụi này rồi!", đám Hùng Nhị, Tạ Vân, Tư Đồ Nam đều ló đầu ra khỏi núi.
Sao lại nói thế à? Tư thế đi đường của họ cũng hơi kỳ lạ, uốn éo như phụ nữ, hơi bước nhanh tý lại cảm thấy nhói dưới háng, đau đến nỗi khiến họ nhe răng trợn mắt.
"Đáng đời!", Mục Uyển Thanh, Đường Như Huyên và Dạ Như Tuyết đều trừng họ một cái, không muốn đứng chung với đám người kia, suốt ngày quậy phá gây chuyện, mất mặt muốn chết.
"Làm sao, mấy cô định leo lên nóc nhà lật ngói luôn à!", Hùng Nhị hét lên: "Đợi ông đây khỏe, chắc chắn sẽ làm cô nằm sấp xuống".
Đường Như Huyên không nói gì, trực tiếp xắn tay áo lên đánh.
Con gái mà nổi giận thì cực kỳ dữ, đám Tạ Vân và Tư Đồ Nam nhìn mà không dám hó hé, sợ bị đánh theo.
Đối với mấy tên dở hơi ấy, đám người Dương Đỉnh Thiên lựa chọn làm lơ, sự chú ý của họ đều nằm ở trên Ngọc Nữ Phong.
Dị tượng Hỗn Độn của Diệp Thành quá thần kỳ, nhìn gần sẽ được lợi rất nhiều, còn có thể bỗng dưng ngộ đạo.
Có rất nhiều đệ tử và trưởng lão ngồi khoanh chân dưới đất lắng nghe tiếng tụng kinh, giống như cảnh tượng lúc Diệp Thành thành Hoàng Giả vào ba trăm năm trước.
Diệp Thành vẫn chưa tỉnh lại nên càng không biết được mình đây gây ra động tĩnh lớn cỡ nào.
Hắn chỉ ôm Thiên Thư và vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với chuyện bên ngoài, chỉ tập trung đọc sách.
Một đêm không nói chuyện, thoáng chốc đã đến bình minh, nhưng dị tượng vẫn chưa biến mất.
Hằng Nhạc Tông cũng lặng thinh, đa số mọi người đều ngồi khoanh chân dưới đất, chỉ có mấy người nghịch ngợm đi gây chuyện.
Hiện tượng ấy kéo dài nửa tháng, Hỗn Độn đạo không ngừng biến hóa hình thành giới Hỗn Độn khiến nó càng trở nên phi phàm.
"Quả không hổ với cái danh Hoàng Giả xuất sắc nhất!", trong Thiên Huyền Môn, Viêm Hoàng vui mừng cười: "Lão phu cũng phải mặc cảm".
"Sự lĩnh ngộ của hắn về đạo quả thật đáng nể", Nguyệt Hoàng cười khẽ.
"Nếu cho hắn đủ thời gian thì với sức chiến đấu đó, thành tựu sẽ không thua kém gì Lục Đạo hay Hồng Trần", Thiên Táng Hoàng cười nói.
"Tiếc là chỉ sống được ba năm", Chiến Vương thở dài.
"Trời ghen ghét anh tài ư?", chúng Hoàng cũng thầm than thở.
"Cuối cùng cũng xuất hiện lại trên đời", Đông Hoàng Thái Tâm quay đầu lại, giương mắt nhìn về phía hư vô mờ mịt.
Chúng Chuẩn Đế nghe vậy đều ngẩng đầu như có thể nhìn xuyên không gian thấy được vùng trời lấp lánh đầy sao.
Nơi đó bỗng dưng xuất hiện một tòa thành cổ hư ảo được tiên quang vờn quanh, sau đó dần hóa thành thật.
Nó là một tòa tiên thành chân chính, tựa như mộng như ảo trong vũ trụ, chìm trong lớp mây mù và sương khói đất trời mông lung.
Nhìn từ xa, thấp thoáng có bóng tiên nữ đang múa trong thành, tung bông dưới ánh ngân hà tạo thành một bức tranh cực kỳ huyền ảo.
Nó cực kỳ khổng lồ, có thể sánh bằng một tòa Cổ Tinh, toát ra khí tức cổ xưa khiến người ta cảm thấy nó không thuộc về thời đại này, treo lơ lửng trên không giống như một viên ngọc chiếu sáng khắp Chư Thiên.
"Đâu... đâu ra một tòa thành vậy", tinh không dậy sóng, vô số người chạy đến nơi đó quan sát với vẻ ngạc nhiên.
"Tòa thành lớn như thế, lẽ nào là tiên thành trong truyền thuyết?"
"thành Vô Lệ", lớp tiền bối khẽ vuốt râu, giống như biết nó nhưng lại không biết nguồn gốc của nó.
"Khi cách trăm năm, không ngờ tiên thành lại xuất hiện trên đời!"
"Tâm Nhi!", trong Tây Mạc, một ông lão già nua đạp không bước đến, con ngươi đục ngầu ầng ậng nước mắt, một tiếng Tâm Nhi khàn khàn đầy tang thương kể ra bao năm tháng nơi trần gian.
Ông lão ấy chẳng phải là ông lão bán rượu ở am Niệm Từ sao?
Năm đó, Diệp Thành định giết Vô Lệ Tiên Tử nhưng lại bị ông lão kia dẫn đi, ông ta cũng có người yêu trong thành Vô Lệ.
Tiếc là, ông ta từng bước qua cầu Nại Hà, nhưng chưa dẫn được người thương đi, đau khổ chờ đợi trăm năm, cuối cùng cũng đợi được.
"Đánh thức Diệp Thành đi!", trong Thiên Huyền Môn, Phục Nhai hít sâu một hơi nói: "Không biết là bất ngờ hay số kiếp nữa".
"Hắn đang ngộ đạo, đợi một chút đã", Đông Hoàng Thái Tâm nói: "Chư Thiên Vạn Vực, cũng không phải có mỗi mình hắn là muốn bước lên cầu Nại Hà".
"Vô Lệ chính là vô tình, lần này cũng không biết lại có bao nhiêu anh kiệt ngã xuống cây cầu kia", Kiếm Thần thở dài.
Chương 2350: Thành Vô Lệ
Bầu trời rộng lớn đầy sao, những ngôi sao giống như các hạt bụi, từng ngôi từng ngôi đều sáng chói lộng lẫy.
Từng dòng chảy của cát, đan xen với nhau, trôi dạt trên bầu trời đầy sao
Không biết chỗ này là từ đâu mà đến, cũng không biết bờ đối diện nằm ở chỗ nào, mang theo ánh sáng sao cổ xưa, chảy về năm tháng ở phía xa xôi, cũng không dừng lại
Một chỗ thấp thoáng ở sâu phía trong mây mù, thành Vô Lệ lẳng lặng trôi nổi, giống như một Lăng Ba tiên tử đang đứng duyên dáng, thanh khiết và hoàn mỹ.
Nó quá đẹp, giống như ảo mộng, mỗi một tấc tường thành đều nhiễm tiên hà, ánh sáng trong suốt, đầy màu rực rỡ.
Rất nhiều dị tượng tựa như ẩn tựa như hiện, phác hoạ ra một vài hình ảnh huyền ảo, có tiên khúc Cửu Tiêu du dương, làm cho người nghe phải xuất thần.
Có rất nhiều tu sĩ đến đây, bám lấy những ngôi sao cổ xưa ở gần đó, cũng có người đứng ở giữa bầu trời đầy sao, đám đông giống như biển cả vừa sâu lại vừa rộng.
Nhiều người như thế, không ai dám tiến lên, trốn đến nơi xa, trách thì chỉ trách, thành Vô Lệ quá mờ mịt, uy áp cũng quá mạnh.
“Nghe lớp người già nói, toà tiên thành này rất quỷ dị”. Có người chắp tay nói: “Phụ nữ ở trong thành, không bao giờ rơi lệ”.
“Rõ ràng là ở gần đây, nhưng lại xa xôi giống như một giấc mơ”.
“Ta thật muốn đi vào đó nhìn xem”. Rất nhiều nữ tu lẩm bẩm nói: “Bên trong của thành Vô Lệ kia, hẳn là một thế giới cực lạc của nhân gian”.
“Nhìn xem, cửa thành mở rồi”. Không biết là ai hô lên một tiếng.
Mọi người tụ lại quan sát, nhìn cổng thành Vô Lệ vẫn chưa mở ra hoàn toàn, bọn họ đã thấy hơi thở tang thương vô hạn lan tràn khắp chư thiên.
Cách cửa thành kia còn có thể trông thấy cảnh tượng phía bên trong thành.
Thật sự là một nơi cực lạc, những ngọn núi xinh đẹp bị mây mù bao phủ, giống như mỹ nhân mới tắm rồi khoác lên mình một tấm vải lụa mỏng.
Những cánh hoa kiều diễm phản chiếu trong ánh nước, màu sắc mờ ảo tĩnh lặng, trông giống như một thế giới lưu ly, một nơi bích thúy cảnh ở trong mơ.
Ở bên trong có tia sáng kỳ dị hiện ra, lộng lẫy như tấm vải lồng trăng nhẹ nhàng uốn lượn uyển chuyển, lay động tóc dài của tiên nữ, cũng lay động tâm cảnh của người xem.
Trong khi mọi người còn đang ngơ ngẩn thì một cây cầu tiên được dẫn từ bên trong thành ra.
Tên của nó là cầu Nại Hà, vừa cổ kính vừa xa xôi, lan can được tạo thành từ các dây của cây mây bện lani, có nụ hoa chầm chậm nở ra, nở ra những bông hoa đỏ rực.
Nhìn từ phía xa, cây cầu kia giống như một vệt sáng bắc ngang qua trời sao đầy tươi đẹp, tô điểm thêm cho vũ trụ thâm thúy này.
Dưới con mắt của mọi người, một cô gái bước lên cầu Nại Hà.
Đó là tiên tử Vô Lệ, trên người mặc vải mỏng, gót sen nhẹ nhàng như một trích tiên, không dính khói lửa nhân gian, không nhiễm một hạt bụi nào của phàm thế.
Ở trăm năm trước, nàng ta từ thành Vô Lệ đi ra, đến Tây Mạc, ở Am Niệm Từ mà tĩnh tu, trăm năm sau lại muốn trở về thành Vô Lệ.
Mắt của nàng ta vẫn đạm mạc như thế, không có chút cảm xúc dao động, dường như tất thảy mọi thứ trên thế gian đều sẽ không thể làm cho tâm cảnh của nàng dao động.
“Không nhìn rõ! Trông như thế nào thế!”. Trong đám người có kẻ thăm dò, cầm một cây gậy sắt vàng đen, một đôi mắt hoả nhãn kim tinh nở rộ thần mang, thứ này, còn không phải là Tiểu Viên Hoàng à?
“Lấy kinh nghiệm nhiều năm của lão phu, phàm là người mang lụa che mặt thì đều là mỹ nữ”. Quỳ Ngưu ở bên cạnh ý vị thâm trường nói.
“Lão đại, ta muốn ngủ nàng, ngươi có thể xử lý chuyện này không?”, Đại Địa Võ Hùng xoa xoa hai tay gấu, nhếch miệng cười không ngừng.
“Ta cũng muốn đây! Ta có thể làm một tháng không ngừng, vấn đề là lão tử không dám!”, Quỳ Ngưu lắc lắc tay.
“Ba tên này là ai!”. Tu sĩ bốn phía lướt nhìn ba người, không biết xấu hổ! Bọn họ chưa từng gặp ai vô liêm sĩ thế!
“Nào, đứng ra xa một chút, tránh ba tên tiện nhân này xa một chút, mất mặt quá”. Thần tử Vu tộc xua tay, lùi về sau một bước.
Không cần đợi hắn ta nói, Long Kiếp, thần nữ Linh tộc, Nam Đế Bắc Thánh, bọn họ đều tự giác đi ra xa ba tên này một chút, coi như không hề quen biết ba tên đê tiện này.
Một số người tụ tập lại, nghe nói thành Vô Lệ đã đi đến tinh vực này, họ thành lập thành một đội tập trung ở nơi nào náo nhiệt.
“Ai? Lại có người lên rồi”. Tiểu Viên Hoàng gào to một tiếng, móng vuốt lông xù chỉ về cầu Nại Hà phía xa kia.
Mọi người ghé mắt nhìn, phía sau tiên tử Vô Lệ, đúng thật là có người.
Đó là một thanh niên, áo trắng tóc bạc, lưng đeo kiếm tiên, mắt như sao trời, tóc dài như thác nước, trông như một vị thần vương.
“Vân Phi Dương”. Bắc Thánh thấp giọng nói, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Sao thế, ngươi biết hắn à?”. Mọi người lần lượt nhìn sang.
“Tinh vực Hồn thiên, tuyệt thế thiên kiêu, chuẩn Thánh Vương ba trăm tuổi”. Bắc Thánh nói: “Không chỉ từng chém qua một Thánh Vương”.
“Oách thế cơ á!”. Mọi người đều cảm thấy kinh hãi, không khỏi thổn thức tặc lưỡi.
“Tiên tử, xin hãy dừng bước”. Trong khi mọi người còn đang nói chuyện, người tên Vân Phi Dương kia đã gọi một tiếng.
Hắn ta cũng đuổi kịp cầu Nại Hà, vẻ mặt mong đợi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói khàn khàn: “Tiên tử có thể cho tại hạ một cơ hội không?”
“Vô lệ là vô tình”. Tiên tử Vô Lệ vẫn không dừng gót sen, từng bước một hướng về thành Vô Lệ, giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt.
“Ta không tin”. Vân Phi Dương rít lên, bước chân nhanh hơn.
Đột nhiên, hắn ta vừa mới đuổi theo được vài bước, thì bụp một tiếng, hắn ta quỳ gối trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Nhóm quần chúng nhíu mày, không biết là đã xảy ra chuyện gì: “Chẳng lẽ, cầu Nại Hà hoa mỹ, còn có cấm chế cường đại sao?”
“Xem ra là có rồi!”. Lớp tu sĩ người già vuốt chòm râu: “Có lẽ, chỉ ở trên cầu mới bị áp chế”.
“Ta không tin”. Vân Phi Dương gào rống, hai mắt đỏ ngầu, dưới áp lực mạnh mẽ, hắn ta lại cứng đầu mà đứng dậy, hai chân run rẩy, gian nan bước về phía trước trong mắt tràn đầy sự kiên trì.
Tiên tử Vô Lệ không nói, chưa từng ngoái đầu nhìn lại, cũng chưa từng dừng bước chân.
Vân Phi Dương thê thảm, mỗi lần bước đi một bước thì lại phun ra một ngụm máu tươi.
Trong vườn nhỏ ở Thiên Huyền Môn, tiếng khóc nấc nghẹn ngào khiến người ta đau lòng.
Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc vây quanh trước tế đàn, giơ tay lên không ngừng vén tóc xõa tung của Hồng Trần, nước mắt chảy dài trên mặt.
Khuôn mặt trải đầy sương gió, phong trần, khắc sâu vết tích của thời gian, từng nhát đao khiến hắn ta trở nên yếu ớt.
Hồng Trần không nói gì, cũng chẳng có phản ứng gì hệt như bức tượng điêu khắc, dường như chuyện thế gian không liên quan đến hắn ta.
Lại nhìn Diệp Thành, hắn thành thật ngồi trên chiếc ghế đẩu.
Bộ dạng hắn lại hơi thê thảm, đầu tóc bị vò đến loạn, gương mặt sưng húp, mắt thâm tím, máu mũi chảy ra, lau mãi không hết.
Bị chém một nhát rồi bị hai người phụ nữ có khuynh hướng bạo lực đè xuống đất đánh một trận, suýt nữa đã ẩu đả chết hắn.
Bên ngoài sân, Đông Hoàng Thái Tâm, Kiếm Thần và chín Hoàng đã đến.
Vừa nhìn thấy Diệp Thành, khóe môi mọi người đều khẽ giật.
Ra tay ác thật chứ, người ta vẫn còn là trẻ con, tốt xấu gì cũng là Hoàng giả Đại Sở, đây là muốn đánh chết hắn sao?
Chắc là… lại độc miệng rồi nên thế, Đông Hoàng Thái Tâm ẩn ý nhìn Diệp Thành bị đánh ngồi kia, trong lòng lại cảm thấy chút sảng khoái.
Nhớ đến cảnh tượng năm xưa, Diệp Thành lại dám xả nước với bà ta, trên đời này không tìm được ai đê tiện hơn hắn.
Cái tên này cũng nên bị lôi ra đánh một trận, cũng nên để hắn biết tại sao hoa lại có màu đỏ như thế.
Diệp Thành lau máu trên mũi, rồi lại lau nước mắt chua xót, khuôn mặt nhếch nhác kia rất buồn cười.
Vốn dĩ chỉ là đùa, ai ngờ hai người phụ nữ điên này lại ra tay thật, lẽ nào không biết ông đây vẫn còn là trẻ con à? Bản năng làm mẹ của các ngươi đâu? Mẹ nó, đều bị chó ăn mất rồi à?
“Bắt đầu đi!”, Sở Hoàng ho khan một tiếng, nhìn Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết: “Gảy tiên khúc đánh thức hắn”.
Nghe thế Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết vội lau nước mắt, lùi về sau vài bước, quỳ xuống phất tay khảy đàn.
“Đàn có tình cảm vào đấy, như thế mới có hiệu quả!”, Nguyệt Hoàng nhắc.
Hai người gật đầu, hít sâu một hơi, bàn tay di chuyển trên dây đàn.
Chẳng mấy chốc trong sân vườn vang lên tiếng đàn du dương, tiếng đàn trầm thấp như dòng nước chảy róc rách, truyền đến từ trong núi sâu.
Hai người vừa đàn vừa rơi nước mắt, tầm nhìn cũng nhòe đi.
Một khúc đàn chứa đầy tình yêu, chứa đầy những tâm tư cũ, lắng đọng nỗi buồn của năm tháng, nghe tiếng đàn tâm cảnh trở nên ngơ ngẩn.
Mọi người nhìn chằm chằm Hồng Trần và Lục Đạo, ngay cả Diệp Thành cũng đứng lên.
Lục Đạo vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng Hồng Trần đã kịp phản ứng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đờ đẫn hiện lên một tia sáng.
Sau đó vẻ mặt mười năm như một của hắn ta xuất hiện tia cảm xúc, vẻ mê mang trong mắt cũng dần biến mất theo tiếng đàn.
“Thú vị đấy”, mắt mọi người sáng rực, như ngừng thở.
“Tướng công, ta là Tuyết Nhi đây”, Sở Linh Ngọc gảy đàn, nghẹn ngào nói, Tuyết Nhi là tên lúc còn là người phàm của cô ta.
“Sư tôn, ta là Tiêu Nhi đây!”, Hồng Trần Tuyết cũng rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, nước mắt làm nhòe tầm nhìn của bà ấy.
“Tuyết Nhi? Tiêu Nhi?”, Hồng Trần lần đầu tiên cất tiếng nói, khóe môi hơi động, giọng hơi khàn, ngây người nhìn hai người phụ nữ.
“Vẫn còn nhớ bọn ta...”, hai người không dám ngừng.
“Nhớ”, Hồng Trần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Lúc mở mắt ra, hai mắt hắn ta đã trở nên tỉnh táo, nước mắt lưng tròng như nhớ lại chuyện quá khứ.
Hắn ta muốn đứng dậy nhưng không động đậy được, pháp lực bị trấn áp, cũng không phá được phong ấn và trấn áp của mấy vị Đế Binh.
“Đây là đâu?”, Hồng Trần nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại nơi Chín Hoàng Đại Sở, híp mắt lại: “Chín Hoàng?”
“Xem ra ngươi nhận ra bọn ta”, Viêm Hoàng mỉm cười.
“Thánh Chủ đời thứ nhất - Viêm Hoàng, đương nhiên là vãn bối nhận ra chứ”, Hồng Trần nói, thân là Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám hậu duệ của Viêm Hoàng, dĩ nhiên hắn ta từng đi vào cấm địa của Viêm Hoàng, cũng từng nhìn thấy tượng của Viêm Hoàng.
Đến độ hắn ta cũng có thể nhận ra tám Hoàng khác, chín hoàng giả, tượng của họ đứng sừng sững ở rất nhiều nơi của Đại Sở.
Nhưng hắn ta không hiểu, chín Hoàng đã chết từ lâu rồi, thế mà vẫn còn sống đứng ở đây khiến hắn ta cảm thấy choáng váng.
Còn có Sở Linh Ngọc, hắn ta nhớ rõ cô ta là một người phàm.
Rất nhiều thứ mơ hồ xuất hiện ở đây, nhìn thấy rất nhiều người hắn ta chưa từng gặp, cho dù là tâm cảnh của hắn ta cũng bị màn sương mù bao phủ.
Như là một giấc mộng khiến hắn ta không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.
Mọi người không nói gì, đều híp mắt nhìn chằm chằm một mình Hồng Trần.
Họ nhận ra cảnh giới của Hồng Trần đã từ cảnh giới Chuẩn Đế giảm xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, không có uy lực mạnh trước đó nữa.
“Tại sao lại giết Nhược Hi?”, vẫn là Diệp Thành lên tiếng hỏi trước.
“Nhược Hi? Ai là Nhược Hi?”, ánh mắt Hồng Trần lộ ra vẻ ngờ vực.
Vừa nghe nói thế, Diệp Thành nhíu mày, mọi người cũng nhíu mày.
“Dừng tiếng đàn lại đi”, Đông Hoàng Thái Tâm nó.
Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc lập tức nhấc tay lên không di chuyển trên dây đàn nữa, tiên khúc Cửu U du dương cũng dừng lại.
Tiếng đàn vừa dừng, Hồng Trần rũ đầu xuống, sắc mặt lại trở nên như khúc gỗ, hai mắt cũng trống rỗng.
Kỳ lạ nhất là tu vi Chuẩn Thiên của hắn ta lại tăng lên cấp Chuẩn Đế, uy lực mạnh đó lập tức được hồi phục.
Mọi thứ như quay lại điểm xuất phát, Hồng Trần lại trở nên đờ đẫn như xác không hồn, không có cảm xúc.
“Tiền bối, đây…”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, đôi mắt đầy nước hiện lên vẻ lo lắng.
“Các vị nghĩ thế nào?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói.
“Tỉnh táo thì có tỉnh táo nhưng lại quên chuyện về sau rồi!”, Diệp Thành nói: “Cả Tiểu Nhược Hi”.
“Có thể nói trước và sau khi tỉnh táo là hai người hoàn toàn khác nhau”, Thiên Táng Hoàng trầm giọng nói.
“Trước khi tỉnh táo thì tu vi là Chuẩn Đế, sau khi tỉnh táo chỉ nhớ chuyện trước khi ngơ ngẩn, tu vi cũng giảm xuống Chuẩn Thiên”.
“Thế nên, cho dù hắn ta tỉnh táo cũng khó nói cho chúng ta biết… rốt cuộc Nhược Hi là ai, tại sao lại giết cô ta”.
“Đảo ngược pháp tắc thời không và luân hồi, tiên khúc Cửu U cũng không dễ khiến hắn ta khôi phục lại ký ức cũ sao?”, Viêm Hoàng nhíu mày nói.
“Nói cách khác đạo hành tu vi của hai cô gái này không sâu”, Thiên Lão và Địa Lão đều vuốt râu.
“Chuyện này không liên quan đến đạo hạnh”, Diệp Quân xoa cằm: “Ký ức của hắn ta bị pháp tắc trong thế gian xóa sạch ngay khi tỉnh táo, rất khó nghịch chuyển”.
“Nói thế tức là uổng công rồi à”, Phục Nhai thở dài.
“Các vị tiền bối, có thể phá giải cấm chế của hắn không?”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc mong chờ nhìn các Chuẩn Đế.
“Không thể”, các Chuẩn Đế đều nhất trí nói.
Liên can của Hồng Trần quá lớn, nhiệm vụ của hắn ta là giết Nhược Hi.
Nhưng rõ ràng là Nhược Hi và Chu Thiên Kiếm không phải là người chung đường, ít nhất cô ta sẽ không phải là kẻ thù của Chu Thiên Kiếm.
Hồng Trần quá mạnh, một khi giải phóng, hậu quả rất khó lường.
Để an toàn, Thiên Huyền Môn sẽ không giải trừ phong ấn của hắn ta, ít nhất sẽ không trả tự do cho hắn ta trước khi làm rõ bí mật.
“Sư tôn”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc hy vọng nhìn Đan Tôn Thất Dạ và Chư Thiên Kiếm Thần, mong sư tôn của họ có thể nói cho Hồng Trần.
“Hai ngươi không biết rất nhiều chuyện, đừng làm khó sư tôn”, Kiếm Thần và Đan Tôn nói, lại từ chối lần nữa.
“Vậy bọn ta có thể ở lại với hắn không?”, hai người gần như cầu xin nói: “Muốn nói chuyện với hắn”.
Mọi người thở dài, đều xoay người đi, xem như ngầm cho phép.
Lúc đi, Kiếm Thần còn giơ tay đem Lục Đạo bị phong ấn đi, phong ấn ông ta ở chỗ khác, cũng xem như nhường chỗ cho tình nhân.
Hai người phụ nữ vô cùng cảm kích, có nhiều lời muốn nói với Hồng Trần.
Ba trăm năm quá lâu, lại luân hồi kiếp trước, đời này, tình cảm xưa kia quá xa xôi, cũng quá xưa cũ.
Hồng Trần Tuyết nhấc tay lên muốn gảy một khúc đánh thức Hồng Trần.
Mà Sở Linh Ngọc tiến lại gần một chút ngồi cạnh Hồng Trần.
Hai người như hiểu ý nhau, một người đàn, một người nói chuyện, một lúc sau sẽ đổi vị trí, chỉ muốn gần hắn ta một chút.
“Này”, có người gọi, mới thấy có nửa cái đầu lộ ra ở trước cửa, chính là Diệp Thành vừa quay lại.
Hai người quay đầu lại ngờ vực nhìn hắn, không biết có chuyện gì.
“Hai người… có cần xuân dược không?”, Diệp Thành nhếch môi cười.
“Cút”, Sở Linh Ngọc ném cái ghế đẩu sang.
“Đừng đánh”, Diệp Thành lắc người tránh đi, sau đó bỏ chạy.
Cũng may hai người chỉ muốn ở bên cạnh Hồng Trần không để tâm hắn, nếu đang rảnh không có việc gì chắc chắn đã đè hắn xuống đánh một trận nữa.
Chương 2347: Các tộc lớn quay về
Tiếng đàn du dương lại vang lên, du dương và xa xưa, mang theo tình yêu của người con gái.
Khu vườn nhỏ ấm áp, giọng nói nỉ non nhẹ nhàng, đan chéo cùng với tiếng đàn, trong nụ cười mang theo nước mắt, kể lại chuyện cũ cổ xưa.
Trong mắt Hồng Trần tràn đầy dịu dàng, tuy là lòng đầy nghi hoặc, lại chỉ là người nghe, khi đánh mất sự tỉnh táo, nhất định là hắn ta đã bỏ lỡ quá nhiều.
Người của Thiên Huyền Môn thật ăn ý, bọn họ đều tinh tế, không ai quấy rầy ba cặp vợ chồng này, khu vườn nhỏ dường như trở thành vùng cấm.
Diệp Thành lòng vòng vài lần, đi phong ấn vườn nhỏ có Lục Đạo
Cánh hoa trong khu vườn nhỏ bay tán loạn, hòn non bộ san sát nhau, nước suối róc rách, u tĩnh ninh tịch, chính là một nơi thật tốt để tu thân dưỡng tính.
Trên tế đàn có bốn cột đồng, khắc đầy phù văn cổ xưa, Lục Đạo ngồi ngay ngắn, không nói một lời, cũng không chút sứt mẻ nào.
So với Hồng Trần, ông ta lại có chút cô độc, ít nhất Hồng Trần còn có Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết, ông ta lại không có một ai.
Lang thang trên thế gian vô tận năm tháng, có lẽ không có người con gái nào nhớ tới ông ta, vì ông ta mà đàn tấu tiên khúc, là một người thật sự cô đơn.
“Không biết có nữ tử nào si tình với ngươi không”. Diệp Thành lấy ra một bầu rượu, đặt ở trước người Lục Đạo.
Sau đó, hắn lấy theo một cái chổi lông gà, quét đi tro bụi trên vai Lục Đạo, mỗi một hạt bụi kia đều là chứng kiến của năm tháng.
Làn gió thơm thổi đến, một bóng hình xinh đẹp bước vào, đúng là Đông Hoàng Thái Tâm.
“Lục Đạo vì bảo vệ Nhược Hi mà đến, vì sao phải phong ấn hắn?”, Diệp Thành ở một bên quét tro bụi, một bên từ từ lên tiếng.
“Cho đến khi thân phận của Nhược Hi được làm sáng tỏ, Hồng Trần và Lục Đạo sẽ không buông tha”. Đông Hoàng Thái Tâm bình thản nói: “Ít nhất phải chờ đến Nhân Vương tỉnh lại, việc này vô cùng trọng đại”.
Nói xong, bà ta nhẹ nhàng phất tay, Cực Đạo Đế Khí Hiên Viên Kiếm trấn áp Lục Đạo bị bà ta rút ra, đánh về hướng Diệp Thành.
Diệp Thành không phản kháng, tùy ý để kiếm dung nhập vào trong cơ thể
Trách chỉ trách, mệnh của hắn liên lụy cực lớn, hắn chết cũng không quan trọng, hơn phân nửa là Hồng Trần và Lục Đạo đều sẽ vì hắn mà bị trọng thương.
Có Đế Binh bảo hộ, lại có chiến lực của Chuẩn Đế, dù là kiếm Tru Tiên đáng chết kia lại đến, cũng không có cách nào bắt được hắn.
“Tràn đầy sức mạnh!”. Sống lưng của Diệp Thành thẳng tắp.
“Chớ có mang Đế Binh rời Đại Sở”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng nói: “Càn khôn Đại Sở cần Đế Binh trấn áp”.
“Đã biết!”. Diệp Thành nhếch miệng cười, trong lòng dễ chịu hơn.
“Sẽ sớm thôi, đối với ngươi mà nói, sẽ là một sự bất ngờ, cũng có thể là một kiếp số, thời gian còn lại của ngươi rất quý giá”, Đông Hoàng Thái Tâm từ từ nói, tràn đầy thâm ý.
“Nhân Vương từng nói gì, đây là bất ngờ gì, ta là kiếp số như thế nào?”. Diệp Thành nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Nên tới, thì sẽ tự tới”, Đông Hoàng Thái Tâm nhún vai.
“Thần bí như vậy”, Diệp Thành không khỏi bĩu môi.
“Lại có thêm một đại tộc giải phong ấn”. Đông Hoàng Thái Tâ, ngẩng đầu nhìn hư không.
Diệp Thành cũng ngẩng đầu, nhưng thứ hắn thấy lại chỉ có mây mù mờ mịt.
Lập tức, hắn mở tiên nhãn, lại thêm Cực Đạo Đế Uy, lúc này mới đẩy ra được tầng tầng mây mù, nhìn đến Huyền Hoang đại lục.
Quả thật có đại gia tộc được giải phong ấn, hơn nữa không phải là một tộc.
Lần này trở về, không phải kẻ thù, mà là Bạch Hổ tộc Nam Vực, Huyền Vũ tộc cùng với Long tộc và Vu tộc viễn cổ Bắc Nhạc.
Huyền Hoang náo nhiệt, đặc biệt là Thái tử Huyền Vũ và đám người Long Kiếp, vô cùng hưng phấn, đợi trăm năm, cuối cùng cũng đợi được rồi.
“Bốn chủng tộc lớn đã trở về, hơi có chút xấu hổ, bởi vì kẻ thù… đã bị chín Hoàng Đại Sở tiêu diệt gần hết”. Tu sĩ huyền hoang thổn thức, liên tục tặc lưỡi.
“Những kẻ thù còn rải rác đó đã sớm trốn vào sâu bên trong tinh không, đại chiến kinh thiên, thật đúng là có một không hai”.
“Đừng vội, vẫn còn có người chưa trở về”. Có người chắp tay nói.
Những lời này làm cho tu sĩ tứ phương sáng ngời hai mắt.
Đúng vậy, vẫn còn những người chưa trở về, Côn Bằng tộc và Kim Ô tộc tại Nam Vực Huyền Hoang, bọn họ vẫn còn đang ở tổ địa.
Có một ít người biết chuyện, trong lòng có một loại mong đợi như thế, đó là chờ các chủng tộc Nam Vực giải phong ấn quay về.
Khi đó sẽ thật sự náo nhiệt, một, hai chủng tộc thì không thể địch nổi Đại Sở, nếu liên hợp lại, nhất định đánh đến trời sụp đất nứt.
Mấy ngày sau đó, Huyền Hoang không ngừng chấn động, Đấu Chiến Thánh Viên, Quỳ Ngưu tộc, Thanh Long tộc, Chu Tước tộc đều lần lượt được giải phong.
Kế tiếp đó là Linh tộc, Cổ tộc và Man tộc viễn cổ.
Vẫn không có kẻ thù, tất nhiên cũng sẽ không có đại chiến kinh thế.
Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu trở nên cáu kỉnh, về đến đại gia tộc thì mắng to đế binh nhà mình.
Khi bọn ta bị đánh, các người không chịu đến, bây giờ, con mẹ nó, đã qua mấy tháng, rau kim châm cũng lạnh rồi các người mới đến.
Xong việc rồi, đám người Tiểu Viên Hoàng bị lớp tiền bối nhà mình xách về đánh tơi bời, Cực Đạo Đế Binh mà có thể mắng sao.
Tuy nhiên, sau khi nghe được chuyện trong trăm năm, các chủng tộc lớn đều khiếp sợ, khiếp sợ thân phận của Diệp Thành, cũng khiếp sợ Đại Sở.
Trong một ngày dẹp yên bốn chủng tộc lớn, cộng thêm Linh Sơn Tây Mạc, chín Chuẩn Đế đỉnh phong, chín Cực Đạo Đế Binh, đây là trận chiến kinh thiên cỡ nào, ở Vạn Vực không có thế lực nào chống đỡ được!
Rất nhiều lão tổ các tộc nghĩ đến mà sợ, cũng may là không trêu chọc Diệp Thành, bằng không hậu quả sẽ thê thảm, cả tộc trực tiếp bị tiêu diệt.
Trong Thiên Huyền Môn, Diệp Thành và Đông Hoàng Thái Tâm vẫn đứng lặng như cũ.
Hai người có thể thấy rõ ràng, Huyền Hoang vẫn là Huyền Hoang của ngày xưa, nhưng người Đại Sở hoàn toàn thay đổi, cả chư thiên đều run rẩy.
Chương 2348: Tràn đầy sức mạnh
“Nghe Thiên Thương Nguyệt nói, chủng tộc đáng sợ ở thời Hồng Hoang đang ngo ngoe rục rịch, tiền bối biết không?”, Diệp Thành nói.
“Tất nhiên là biết”. Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi, biểu cảm sầu lo, trong giọng nói còn mang theo chút nghiêm trọng: “Hy vọng bọn họ trở về, đừng lại gây thêm chuyện nữa”.
“Nhìn vẻ mặt này của tiền bối, người thật sự kiêng kị những chủng tộc này”. Diệp Thành xách ra bầu rượu, ừng ực uống.
“Đâu chỉ là kiêng kị! Vào lúc Hồng Hoang, Hoang Cổ, Thái Cổ, Viễn Cổ, Thượng Cổ, năm thời đại đó, Hồng Hoang là đáng sợ nhất, một trăm ba mươi Đế ở Huyền Hoang, số Đế trưởng thành trong thời Hồng Hoang chiếm hết 60%”.
“Mà từ Hoang Cổ đến nay đã có bốn thời đại lớn, người thành Đế lại chỉ xấp xỉ 40%, kém hơn rất nhiều”.
“Bởi vậy có thể thấy được, Hồng Hoang kia là một thời đại như thế nào”.
“Là nhóm sinh linh đầu tiên của thiên địa sơ khai, cho dù là huyết mạch hay là số lượng Đại Đế, toàn diện áp đảo chư thiên đời sau”.
“Trong lịch sử chư thiên từng xuất hiện mấy lần kiếp nạn kinh khủng, đều có bóng dáng của các chủng tộc Hồng Hoang, trong đó có một trận hỗn chiến Vạn Vực mà người đời sau này đều biết rõ, trận chiến ấy chính là thời khắc Đại Thành Thánh Thể ngã xuống”.
Đông Hoàng Thái Tâm nói rồi không khỏi thở dài, bà ta sống đã lâu, càng biết nhiều bí mật hơn, mỗi một bí mật đều là máu chảy đầm đìa.
“Quả nhiên là trớ trêu như thế”. Diệp Thành lắc đầu cười buồn: “Chủng tộc mạnh mẽ như thế, nếu liên hợp lại đối kháng Thiên Ma, Vạn Vực Chư Thiên cần gì sợ vực Thiên Ma”.
“Giữa các chủng tộc đã có ân ân oán oán từ thuở xa xưa, rất khó mà hoà giải, giống như quan hệ của Đại Sở và rất nhiều chủng tộc, thân là Hoàng giả Đại Sở, không lý nào lại không đòi lại nợ máu”.
“Cái này không có vấn đề gì cả”. Diệp Thành nhàn nhạt nói, cuối cùng nhìn thoáng qua Lục Đạo, xoay người rời đi.
Ra Thiên Huyền Môn, hắn đi thẳng về hướng Đông, một đường vượt qua dịch chuyển, vượt qua núi Thương Nguyên, đi đến biên giới Đại Sở.
Ranh giới của vùng đất là một tầng mây mù, bên trong có một trận pháp cổ xưa vận chuyển, khó có thể khám phá được huyền cơ của nó
Đây là cấm chế Đại Sở, ngăn cách chư thiên, vượt qua tầng mây mù này chính là Vạn Vực, người bình thường rất khó ra khỏi nơi này.
Diệp Thành lại mở tiên nhãn, đẩy ra từng tầng mây mù, trông thấy một bầu trời đầy sao sâu thẳm, từng ngôi sao một đều toả sáng rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên hắn ở Đại Sở nhìn ra Vạn Vực chư thiên, ở tầng sao trời kia, có quá nhiều nơi đã lưu lại dấu chân của hắn.
Vạn Vực chư thiên quá lớn, đừng nói là ba trăm năm, cho dù có qua cả ba ngàn năm cũng chưa chắc có thể đi hết, vũ trụ to như thế, rộng lớn vô biên.
Vừa đứng ba ngày, hắn xoay người, trước khi rời đi, hắn cẩn thận liếc nhìn hư vô, cảm giác như có người nhìn chằm chằm hắn.
Loại cảm giác này, hắn đã cảm thấy từ lâu, lần này lại càng mãnh liệt hơn.
Đến lúc sáng sớm, hắn mới quay trở về, chân trước vừa mời nhập tông, sau lưng đã bị đám tiện nhân Hùng Nhị, Tạ Vân vây quanh, bọn họ sờ cằm, cười đến mức gian tà đáng khinh.
Diệp Thành trốn đi gần một tháng, tay bọn họ thật sự ngứa ngáy quá rồi, chỉ muốn lấy ra hai món bảo vật bắn chim nhỏ,
“Không nhiều, mỗi người chơi một chút”. Hùng Nhị chà xát tay, mặt đầy thịt mỡ, nụ cười này khiến mỡ che phủ cả mắt hắn ta.
“Cái tên mập chết tiệt nhà ngươi”. Diệp Thành tiến lên, một chưởng đánh ngã người xuống đất, khiến đám người Tạ Vân giật mình đến mắc tiểu.
Phải biết rằng, Hùng Nhị là cấp Thánh Nhân, còn Diệp Thành đã là Thiên Cảnh.
Giữa cả hai có chênh lệch cảnh giới, nhưng có thể dùng một chưởng đánh ngã Hùng Nhị, ngầu dữ, chiến đấu vượt tận mấy cấp bậc.
Khi mọi người còn đang khiếp sợ, Diệp Thành đã mở hai chân Hùng Nhị ra.
Rồi sau đó, nhóc con nâng chân nhỏ, đạp xuống đũng quần của Hùng Nhị, không phải nói quá, hắn dùng hết toàn lực.
Oa, thốn! Tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang vọng khắp Hằng Nhạc.
Ực! Đám người Tạ Vân vội nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy háng lạnh buốt, đừng nói là bị một cú giẫm này, nhìn thôi là thấy đau muốn chết
“Chơi nè! Cho ngươi chơi nè!”. Diệp Thành nổi giận, hết cú này tới cú khác, “cậu em nhỏ” của Hùng Nhị bị đá thành một đống xụi lơ.
Hùng Nhị hét thảm, bị đá đến mức hoài nghi nhân sinh.
Bọn Tạ Vân nào dám đứng lại, không nói nhiều thêm câu nào, xoay người chạy đi, lần này Diệp Thành trở về, quá sức tức giận rồi.
“Đi đâu đó!”. Tay nhỏ của Diệp Thành vung lên, lật tay, cấm chế cường đại lập tức được mở ra, ai cũng bị nhốt.
Hình ảnh kế tiếp có chút vô pháp vô thiên.
Diệp Thành khai triển thần uy, đá từng cước một, thật sự đá đến mức đám người kia kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào, tiếng sau lại cao hơn tiếng trước một quãng.
Người của Hằng Nhạc Tông bị quấy nhiễu, trưởng lão và đệ tử vội chạy đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khoé miệng nháy mắt co giật cả chục lần.
Đặc biệt là đệ tử nam và trưởng lão đều bịt kín đũng quần theo bản năng, một cước mạnh mẽ của Diệp Thành, ít ai mà chịu được.
“Người của phân điện một, rút lui!”, Liễu Dật ho khan, vẻ mặt sâu xa, Diệp Thành đã không cần ai bảo vệ nữa.
“Đi xa một chuyến, lúc về lại trở nên mạnh như thế”. Bàng Đại Xuyên nhếch miệng, mấy Thánh Nhân này! Bị đánh đến mức không dám ngẩng đầu!
Bàng Đại Xuyên dứt lời, tiếng kêu thảm thiết cũng dần biến mất.
Về phần Hùng Nhị và mấy khốn kia, họ đã bị Diệp Thành đá cho chết ngất, bị trói thành một cục, treo ở trên đại thụ.
“Không thể phủ nhận là dùng lực hơi quá!”. Diệp Thành vỗ tro bụi trên bả vai, gương mặt nhỏ phúc hậu và vô hại.
“Không quá mức!”. Một đám lão giả nghiêm túc mà nói.
“Vậy là tốt rồi”. Diệp Thành đắc ý rung đùi, ngâm nga một giai điệu nhỏ, chân nhỏ bước lên trên đỉnh Ngọc Nữ.
Từ trước đến nay chưa bao giờ sung sướng như thế, so với lúc ở trên giường cùng Sở Linh Nhi còn sướng hơn, dám chơi chim nhỏ của ông đây, các ngươi xứng đáng bị sút!
Chương 2349: Ngộ đạo
Một trò hề vô nghĩa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Những đệ tử và trưởng lão tụ tập đến cũng tản đi, trở về làm việc của mình, nhưng lại không có ai định thả đám Hùng Nhị xuống.
Không hổ là một đám hội anh em cột chèo, lúc trước thì tổ chức thành đoàn đến búng chim của Diệp Thành, nay cũng tổ chức thành đội, nhưng lại thành đội bị búng chim.
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành ngồi khoanh chân dưới tàng cây, lấy Vô Tự Thiên Thư ra, tâm trạng vui vẻ ngâm nga câu hát.
"Sư thúc, có dặn dò gì không ạ?", một cô gái kính cẩn hỏi.
"Chết, quên mất các ngươi!", Diệp Thành bỏ Thiên Thư xuống, nhìn các cô cười bảo: "Ta đã có tu vi, mọi người không cần chăm sóc ta nữa, xuống núi tu luyện đi!"
"Tuân lệnh!", chúng đệ tỬ chắp tay, song lại có thể thấy được vẻ cô đơn và mất mát trong đôi mắt họ.
"Tu luyện cho tốt đi", Diệp Thành cười bảo rồi lại vùi đầu nghiên cứu.
"Sư thúc!", nhưng hắn vừa cúi đầu đã nghe một tiếng gọi, tiếng gọi ấy đột ngột đến nỗi khiến Diệp Thành giật mình suýt đái trong quần.
Đó là một nữ đệ tử, vốn đã đi xa lại vòng về, khẽ cắn môi, bàn tay ngọc ngà cũng siết chặt góc áo.
"Có chuyện gì à?", Diệp Thành nhìn đệ tử kia hỏi.
"Ta... ta có thể ôm người một cái không?", nữ đệ tử cúi đầu hỏi.
Diệp Thành sửng sốt, yêu cầu ấy khiến hắn khá bất ngờ.
Trong lúc hắn đang sửng sốt thì nữ đệ tử kia bước tới, chưa được Diệp Thành đồng ý đã ôm lấy hắn, xong rồi còn khẽ ấn đôi môi đỏ mọng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thành.
Hành động đó khiến cho đám nữ đệ tử chưa kịp xuống núi nhìn chằm chằm, kia là Hoàng Giả đó, sao có thể sỗ sàng như vậy.
Cuối cùng nữ đệ tử cũng thả Diệp Thành xuống, hai má ửng đỏ, vẻ mặt có hơi hoảng nói: "Xin... xin lỗi sư thúc".
"Có gì đâu, đi tu luyện đi!", Diệp Thành cười bảo.
Nữ đệ tử như được tha tội, vội vàng xoay người mơ mơ màng màng, ngay cả nàng ta cũng không biết sao ban nãy mình lại can đảm như vậy.
Kia là Thánh Chủ Thiên Đình, là Hoảng Giả của Đại Sở đó. Nếu hắn tức giận thì dù mình có trăm cái mạng cũng không đủ để chết.
Nhưng cố tình nàng ta lại làm vậy, có lẽ đó là... yêu thầm trong truyền thuyết, người con gái đẹp luôn yêu anh hùng, nàng ta cũng không ngoại lệ.
"Có cả chuyện tốt này luôn, con gái Đại Sở đều phóng khoáng như vậy hả?", Diệp Thành vuốt khuôn mặt mình, nụ hôn kia cùng với mùi thơm của gái vẫn còn vấn vương, nó khiến hắn vui hớn hở.
Không biết sao hắn bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ nếu bảo cô gái kia ngủ với mình thì chắc nàng ta sẽ đồng ý.
Có điều, suy nghĩ ấy lập tức bị Diệp Thành đánh bay. Hắn chính là một chính nhân quân tử, gặp con gái là muốn ngủ thì chẳng khác gì súc vật.
Hơn nữa, chú chim nhỏ kia còn chưa to bằng ngón tay cái đó? Nếu ngủ trên cùng một giường, cũng không biết có thể làm được gì.
Xấu hổ! Diệp Thành búng quần, ngó bên trong một cái, “bé chiêm chiếp” kia rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi khiến Diệp Thành không nỡ nhìn thẳng.
Hắn khẽ ho một tiếng thôi không nghĩ nữa, tập trung nghiên cứu Thiên Thư.
Hắn vừa ngồi đã ngồi cả ngày, trong lúc đó chẳng hề nhúc nhích một xíu nào.
Tâm trí của Diệp Thành đầu chìm vào trong Thiên Thư, chu du bên trong cuốn sách ấy, nó tựa như một mảnh đất trời và hắn đang tìm hiểu đạo của nó.
Màn đêm buông xuống, cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Thành vờn quanh đủ loại dị tượng, có Thanh Long lượn vòng, Phượng Hoàng hót vang, Bạch Hổ rít gào, Huyền Vũ đạp nước, Kỳ Lân gầm rú trên không.
Bốn thần thú, một thánh thú đều tập hợp đủ và đan xen với Đế Đạo pháp tắc, cảnh tượng ấy trông vô cùng chấn động.
Đạo không thay đổi, nhưng dị tượng lại lần lượt biến hóa hình thành một mảnh đất rộng lớn và một bầu trời treo trên đỉnh đầu.
Kế tiếp là mặt trăng và mặt trời thay phiên nhau chiếu sáng, vạn vật được sinh ra, rừng núi bỗng dưng mọc lên từ trên mặt đất, sông ngòi cuộn cuộn chảy về phía đông, cây cối che trời xanh um tươi tốt, dào dạt sức sống.
Hỗn Độn đạo chân chính là trung hòa đất trời, diễn biễn vạn vật, mỗi vật sinh vật trong giới đều là đại đạo.
Mọi người trên Hằng Nhạc đều giật mình, cả đám ngửa đầu nhìn lên trời.
Dị tượng vạn vật kia đã bao phủ Ngọc Nữ Phong, có pháp tắc lượn lờ, tiếng tụng kinh vang vọng, vô số khí tức Hỗn Độn trút xuống như thác nước tẩm bổ sinh linh.
"Ta đã nói mà! Diệp sư thúc đi đến đâu cũng tự trang bị vẻ ngầu lòi", Cung Tiểu Thiên Nhi ngửa đầu thổn thức không thôi.
"Tên khốn, lại cướp vẻ nổi bật của tụi này rồi!", đám Hùng Nhị, Tạ Vân, Tư Đồ Nam đều ló đầu ra khỏi núi.
Sao lại nói thế à? Tư thế đi đường của họ cũng hơi kỳ lạ, uốn éo như phụ nữ, hơi bước nhanh tý lại cảm thấy nhói dưới háng, đau đến nỗi khiến họ nhe răng trợn mắt.
"Đáng đời!", Mục Uyển Thanh, Đường Như Huyên và Dạ Như Tuyết đều trừng họ một cái, không muốn đứng chung với đám người kia, suốt ngày quậy phá gây chuyện, mất mặt muốn chết.
"Làm sao, mấy cô định leo lên nóc nhà lật ngói luôn à!", Hùng Nhị hét lên: "Đợi ông đây khỏe, chắc chắn sẽ làm cô nằm sấp xuống".
Đường Như Huyên không nói gì, trực tiếp xắn tay áo lên đánh.
Con gái mà nổi giận thì cực kỳ dữ, đám Tạ Vân và Tư Đồ Nam nhìn mà không dám hó hé, sợ bị đánh theo.
Đối với mấy tên dở hơi ấy, đám người Dương Đỉnh Thiên lựa chọn làm lơ, sự chú ý của họ đều nằm ở trên Ngọc Nữ Phong.
Dị tượng Hỗn Độn của Diệp Thành quá thần kỳ, nhìn gần sẽ được lợi rất nhiều, còn có thể bỗng dưng ngộ đạo.
Có rất nhiều đệ tử và trưởng lão ngồi khoanh chân dưới đất lắng nghe tiếng tụng kinh, giống như cảnh tượng lúc Diệp Thành thành Hoàng Giả vào ba trăm năm trước.
Diệp Thành vẫn chưa tỉnh lại nên càng không biết được mình đây gây ra động tĩnh lớn cỡ nào.
Hắn chỉ ôm Thiên Thư và vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với chuyện bên ngoài, chỉ tập trung đọc sách.
Một đêm không nói chuyện, thoáng chốc đã đến bình minh, nhưng dị tượng vẫn chưa biến mất.
Hằng Nhạc Tông cũng lặng thinh, đa số mọi người đều ngồi khoanh chân dưới đất, chỉ có mấy người nghịch ngợm đi gây chuyện.
Hiện tượng ấy kéo dài nửa tháng, Hỗn Độn đạo không ngừng biến hóa hình thành giới Hỗn Độn khiến nó càng trở nên phi phàm.
"Quả không hổ với cái danh Hoàng Giả xuất sắc nhất!", trong Thiên Huyền Môn, Viêm Hoàng vui mừng cười: "Lão phu cũng phải mặc cảm".
"Sự lĩnh ngộ của hắn về đạo quả thật đáng nể", Nguyệt Hoàng cười khẽ.
"Nếu cho hắn đủ thời gian thì với sức chiến đấu đó, thành tựu sẽ không thua kém gì Lục Đạo hay Hồng Trần", Thiên Táng Hoàng cười nói.
"Tiếc là chỉ sống được ba năm", Chiến Vương thở dài.
"Trời ghen ghét anh tài ư?", chúng Hoàng cũng thầm than thở.
"Cuối cùng cũng xuất hiện lại trên đời", Đông Hoàng Thái Tâm quay đầu lại, giương mắt nhìn về phía hư vô mờ mịt.
Chúng Chuẩn Đế nghe vậy đều ngẩng đầu như có thể nhìn xuyên không gian thấy được vùng trời lấp lánh đầy sao.
Nơi đó bỗng dưng xuất hiện một tòa thành cổ hư ảo được tiên quang vờn quanh, sau đó dần hóa thành thật.
Nó là một tòa tiên thành chân chính, tựa như mộng như ảo trong vũ trụ, chìm trong lớp mây mù và sương khói đất trời mông lung.
Nhìn từ xa, thấp thoáng có bóng tiên nữ đang múa trong thành, tung bông dưới ánh ngân hà tạo thành một bức tranh cực kỳ huyền ảo.
Nó cực kỳ khổng lồ, có thể sánh bằng một tòa Cổ Tinh, toát ra khí tức cổ xưa khiến người ta cảm thấy nó không thuộc về thời đại này, treo lơ lửng trên không giống như một viên ngọc chiếu sáng khắp Chư Thiên.
"Đâu... đâu ra một tòa thành vậy", tinh không dậy sóng, vô số người chạy đến nơi đó quan sát với vẻ ngạc nhiên.
"Tòa thành lớn như thế, lẽ nào là tiên thành trong truyền thuyết?"
"thành Vô Lệ", lớp tiền bối khẽ vuốt râu, giống như biết nó nhưng lại không biết nguồn gốc của nó.
"Khi cách trăm năm, không ngờ tiên thành lại xuất hiện trên đời!"
"Tâm Nhi!", trong Tây Mạc, một ông lão già nua đạp không bước đến, con ngươi đục ngầu ầng ậng nước mắt, một tiếng Tâm Nhi khàn khàn đầy tang thương kể ra bao năm tháng nơi trần gian.
Ông lão ấy chẳng phải là ông lão bán rượu ở am Niệm Từ sao?
Năm đó, Diệp Thành định giết Vô Lệ Tiên Tử nhưng lại bị ông lão kia dẫn đi, ông ta cũng có người yêu trong thành Vô Lệ.
Tiếc là, ông ta từng bước qua cầu Nại Hà, nhưng chưa dẫn được người thương đi, đau khổ chờ đợi trăm năm, cuối cùng cũng đợi được.
"Đánh thức Diệp Thành đi!", trong Thiên Huyền Môn, Phục Nhai hít sâu một hơi nói: "Không biết là bất ngờ hay số kiếp nữa".
"Hắn đang ngộ đạo, đợi một chút đã", Đông Hoàng Thái Tâm nói: "Chư Thiên Vạn Vực, cũng không phải có mỗi mình hắn là muốn bước lên cầu Nại Hà".
"Vô Lệ chính là vô tình, lần này cũng không biết lại có bao nhiêu anh kiệt ngã xuống cây cầu kia", Kiếm Thần thở dài.
Chương 2350: Thành Vô Lệ
Bầu trời rộng lớn đầy sao, những ngôi sao giống như các hạt bụi, từng ngôi từng ngôi đều sáng chói lộng lẫy.
Từng dòng chảy của cát, đan xen với nhau, trôi dạt trên bầu trời đầy sao
Không biết chỗ này là từ đâu mà đến, cũng không biết bờ đối diện nằm ở chỗ nào, mang theo ánh sáng sao cổ xưa, chảy về năm tháng ở phía xa xôi, cũng không dừng lại
Một chỗ thấp thoáng ở sâu phía trong mây mù, thành Vô Lệ lẳng lặng trôi nổi, giống như một Lăng Ba tiên tử đang đứng duyên dáng, thanh khiết và hoàn mỹ.
Nó quá đẹp, giống như ảo mộng, mỗi một tấc tường thành đều nhiễm tiên hà, ánh sáng trong suốt, đầy màu rực rỡ.
Rất nhiều dị tượng tựa như ẩn tựa như hiện, phác hoạ ra một vài hình ảnh huyền ảo, có tiên khúc Cửu Tiêu du dương, làm cho người nghe phải xuất thần.
Có rất nhiều tu sĩ đến đây, bám lấy những ngôi sao cổ xưa ở gần đó, cũng có người đứng ở giữa bầu trời đầy sao, đám đông giống như biển cả vừa sâu lại vừa rộng.
Nhiều người như thế, không ai dám tiến lên, trốn đến nơi xa, trách thì chỉ trách, thành Vô Lệ quá mờ mịt, uy áp cũng quá mạnh.
“Nghe lớp người già nói, toà tiên thành này rất quỷ dị”. Có người chắp tay nói: “Phụ nữ ở trong thành, không bao giờ rơi lệ”.
“Rõ ràng là ở gần đây, nhưng lại xa xôi giống như một giấc mơ”.
“Ta thật muốn đi vào đó nhìn xem”. Rất nhiều nữ tu lẩm bẩm nói: “Bên trong của thành Vô Lệ kia, hẳn là một thế giới cực lạc của nhân gian”.
“Nhìn xem, cửa thành mở rồi”. Không biết là ai hô lên một tiếng.
Mọi người tụ lại quan sát, nhìn cổng thành Vô Lệ vẫn chưa mở ra hoàn toàn, bọn họ đã thấy hơi thở tang thương vô hạn lan tràn khắp chư thiên.
Cách cửa thành kia còn có thể trông thấy cảnh tượng phía bên trong thành.
Thật sự là một nơi cực lạc, những ngọn núi xinh đẹp bị mây mù bao phủ, giống như mỹ nhân mới tắm rồi khoác lên mình một tấm vải lụa mỏng.
Những cánh hoa kiều diễm phản chiếu trong ánh nước, màu sắc mờ ảo tĩnh lặng, trông giống như một thế giới lưu ly, một nơi bích thúy cảnh ở trong mơ.
Ở bên trong có tia sáng kỳ dị hiện ra, lộng lẫy như tấm vải lồng trăng nhẹ nhàng uốn lượn uyển chuyển, lay động tóc dài của tiên nữ, cũng lay động tâm cảnh của người xem.
Trong khi mọi người còn đang ngơ ngẩn thì một cây cầu tiên được dẫn từ bên trong thành ra.
Tên của nó là cầu Nại Hà, vừa cổ kính vừa xa xôi, lan can được tạo thành từ các dây của cây mây bện lani, có nụ hoa chầm chậm nở ra, nở ra những bông hoa đỏ rực.
Nhìn từ phía xa, cây cầu kia giống như một vệt sáng bắc ngang qua trời sao đầy tươi đẹp, tô điểm thêm cho vũ trụ thâm thúy này.
Dưới con mắt của mọi người, một cô gái bước lên cầu Nại Hà.
Đó là tiên tử Vô Lệ, trên người mặc vải mỏng, gót sen nhẹ nhàng như một trích tiên, không dính khói lửa nhân gian, không nhiễm một hạt bụi nào của phàm thế.
Ở trăm năm trước, nàng ta từ thành Vô Lệ đi ra, đến Tây Mạc, ở Am Niệm Từ mà tĩnh tu, trăm năm sau lại muốn trở về thành Vô Lệ.
Mắt của nàng ta vẫn đạm mạc như thế, không có chút cảm xúc dao động, dường như tất thảy mọi thứ trên thế gian đều sẽ không thể làm cho tâm cảnh của nàng dao động.
“Không nhìn rõ! Trông như thế nào thế!”. Trong đám người có kẻ thăm dò, cầm một cây gậy sắt vàng đen, một đôi mắt hoả nhãn kim tinh nở rộ thần mang, thứ này, còn không phải là Tiểu Viên Hoàng à?
“Lấy kinh nghiệm nhiều năm của lão phu, phàm là người mang lụa che mặt thì đều là mỹ nữ”. Quỳ Ngưu ở bên cạnh ý vị thâm trường nói.
“Lão đại, ta muốn ngủ nàng, ngươi có thể xử lý chuyện này không?”, Đại Địa Võ Hùng xoa xoa hai tay gấu, nhếch miệng cười không ngừng.
“Ta cũng muốn đây! Ta có thể làm một tháng không ngừng, vấn đề là lão tử không dám!”, Quỳ Ngưu lắc lắc tay.
“Ba tên này là ai!”. Tu sĩ bốn phía lướt nhìn ba người, không biết xấu hổ! Bọn họ chưa từng gặp ai vô liêm sĩ thế!
“Nào, đứng ra xa một chút, tránh ba tên tiện nhân này xa một chút, mất mặt quá”. Thần tử Vu tộc xua tay, lùi về sau một bước.
Không cần đợi hắn ta nói, Long Kiếp, thần nữ Linh tộc, Nam Đế Bắc Thánh, bọn họ đều tự giác đi ra xa ba tên này một chút, coi như không hề quen biết ba tên đê tiện này.
Một số người tụ tập lại, nghe nói thành Vô Lệ đã đi đến tinh vực này, họ thành lập thành một đội tập trung ở nơi nào náo nhiệt.
“Ai? Lại có người lên rồi”. Tiểu Viên Hoàng gào to một tiếng, móng vuốt lông xù chỉ về cầu Nại Hà phía xa kia.
Mọi người ghé mắt nhìn, phía sau tiên tử Vô Lệ, đúng thật là có người.
Đó là một thanh niên, áo trắng tóc bạc, lưng đeo kiếm tiên, mắt như sao trời, tóc dài như thác nước, trông như một vị thần vương.
“Vân Phi Dương”. Bắc Thánh thấp giọng nói, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Sao thế, ngươi biết hắn à?”. Mọi người lần lượt nhìn sang.
“Tinh vực Hồn thiên, tuyệt thế thiên kiêu, chuẩn Thánh Vương ba trăm tuổi”. Bắc Thánh nói: “Không chỉ từng chém qua một Thánh Vương”.
“Oách thế cơ á!”. Mọi người đều cảm thấy kinh hãi, không khỏi thổn thức tặc lưỡi.
“Tiên tử, xin hãy dừng bước”. Trong khi mọi người còn đang nói chuyện, người tên Vân Phi Dương kia đã gọi một tiếng.
Hắn ta cũng đuổi kịp cầu Nại Hà, vẻ mặt mong đợi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói khàn khàn: “Tiên tử có thể cho tại hạ một cơ hội không?”
“Vô lệ là vô tình”. Tiên tử Vô Lệ vẫn không dừng gót sen, từng bước một hướng về thành Vô Lệ, giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt.
“Ta không tin”. Vân Phi Dương rít lên, bước chân nhanh hơn.
Đột nhiên, hắn ta vừa mới đuổi theo được vài bước, thì bụp một tiếng, hắn ta quỳ gối trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Nhóm quần chúng nhíu mày, không biết là đã xảy ra chuyện gì: “Chẳng lẽ, cầu Nại Hà hoa mỹ, còn có cấm chế cường đại sao?”
“Xem ra là có rồi!”. Lớp tu sĩ người già vuốt chòm râu: “Có lẽ, chỉ ở trên cầu mới bị áp chế”.
“Ta không tin”. Vân Phi Dương gào rống, hai mắt đỏ ngầu, dưới áp lực mạnh mẽ, hắn ta lại cứng đầu mà đứng dậy, hai chân run rẩy, gian nan bước về phía trước trong mắt tràn đầy sự kiên trì.
Tiên tử Vô Lệ không nói, chưa từng ngoái đầu nhìn lại, cũng chưa từng dừng bước chân.
Vân Phi Dương thê thảm, mỗi lần bước đi một bước thì lại phun ra một ngụm máu tươi.