-
Chương 2336-2340
Chương 2336: Sờ tí thôi, thả ra đi!
Đôi mắt to của Diệp Thành trợn tròn, tay nhỏ thật tự giác mà vói vào trong ngực Hồng Trần Tuyết. Dùng hết sức, bóp mạnh một cái, hai màn thầu kia có xúc cảm quá đã!
Gương mặt Hồng Trần Tuyết đỏ lên, mặt đẹp tức khắc bùng lên tia lửa.
Nếu là trẻ con bình thường sờ cũng không sao, ngươi đều đã hơn ba trăm tuổi, còn dám sàm sỡ bà đây, thèm đánh mà.
Tại chỗ, Hồng Trần Tuyết bắt lấy cẳng chân của Diệp Thành, giơ lên, chúc đầu hắn xuống, xách lên.
“Là ngươi sờ ta trước”. Diệp Thành hô ta gọi nhỏ.
“Vậy ngươi có thể sờ ngực ta?”, Hồng Trần Tuyết tức muốn hộc máu, tay gõ vung đến tát một cái, đánh vào trên mông Diệp Thành, tiếng cũng thật thanh thúy, suýt chút nữa đã đánh Diệp Thành đến khóc.
“Sờ tí thôi, thả ra đi!”, Diệp Thành chết cũng không biết xấu hổ.
“Này!”, Hồng Trần Tuyết mất bình tĩnh, lại đánh thêm mấy cái, may mà Diệp Thành là trẻ con, nếu là trước kia, thì chắc đã ấn trên mặt đất đánh tơi bời, là kiểu đánh chết luôn ấy
“Ngọc Nữ Phong này đúng thật là náo nhiệt”. Âm thanh mờ mịt vang lên, lại có người đến, cần thận nhìn, là Sở Linh Ngọc.
Biểu tình của Sở Linh Ngọc, cũng rất kỳ quái, rơi xuống lũa sau, xem xét Hồng Trần Tuyết, lại liếc mắt nhìn theo Diệp Thành bị Hồng Trần Tuyết xách, cuối cùng lại nhìn về phía Hồng Trần Tuyết: “Ngươi sinh?”
“Cái gì mà ta sinh, không thấy à? Đây là Diệp Thành”.
“Ây da!”. Sở Linh Ngọc lập tức duỗi tay, nhận lấy Diệp Thành từ trong tay Hồng Trần Tuyết, cũng vẫn xách như thế, cũng là nhìn từ đầu đến chân: “Sao lại cải lão hoàn đồng?”
“Có thể để ta xuống trước được không”. Gương mặt nhỏ của Diệp Thành không mấy vui vẻ, bị xách như vậy, thật sự rất mất mặt.
Sở Linh Ngọc thật ra dễ nói chuyện, cuối cùng cũng đặt Diệp Thành xuống đất, nở nụ cười trên khuôn mặt: “Chuyện này đúng thật là mới mẻ”.
“Thật buồn cười?”. Gương mặt nhỏ hồng hào của Diệp Thành, đen giống hệt như than cốc, hơn nữa mông càng đau.
“Không có”. Sở Linh Ngọc càng cười tươi hơn, lấy ra một khối tinh thạch ký ức, đem bộ dáng mập mạp mũm mĩm này của Diệp Thành khắc ghi toàn bộ, nhìn thật sự rất đẹp mắt.
“Cái này phải lấy về thờ cúng”. Hồng Trần Tuyết cũng ở bên cạnh chụp lại hình ảnh: “Ta cũng đã đánh mông Thánh chủ”.
“Tào lao”. Diệp Thành mắng to một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
“Đi đâu?”. Hai người kia giơ tay, lại túm Diệp Thành trở về, rồi sau đó áp một má lên gương mặt nhỏ của Diệp Thành, giơ lên tinh thạch ký ức chụp lại hình ảnh của bọn họ.
May mắn là khoa học kỹ thuật thời đại này không phát triển, nếu không hai người này chắc chắn sẽ đăng lên trang cá nhân.
“Đó chính là vợ Hồng Trần?”, Thiên lão và Địa lão chắp tay, ẩn ở mờ mịt hư vô, cũng không có kéo xuống.
“Hình như kia là Sở Linh Ngọc, Thiên Tông thế gia”.
“Thân phận kiếp này, cao quý vô cùng, là đồ đệ của Kiếm Thần”.
“Còn Hồng Trần Tuyết kia, đồ nhi Đan tôn, nghe nói ở Huyền Hoang, người này dùng một kiếm đưa thần tử Đan tôn về Tây Thiên”.
Hai người ngươi một câu ta một lời, khá là vui vẻ.
Nói nói, Thiên lão nhíu mày, nhìn lướt qua Hư Thiên. “Lão Địa, có từng trông thấy một tia ánh sáng bảy màu”.
“Có người nhìn lén nơi này”. Địa lão trầm ngâm một tiếng.
“Xem ra thần nữ phái hai ta đến đây không phải là vô ích!”. Thần thức của Thiên lão trong nháy mắt phủ kín chư thiên tứ phương.
Địa lão búng tay phóng thần quang, một bí pháp hiển hiện rồi dung nhập hư không, có thể tránh được truy tung của hai bọn họ, nhất định không đơn giản.
Ở phía dưới, Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết cuối cùng cũng ngừng, đều đang lật xem tinh thạch ký ức, xem đến vui cười hớn hở.
“Không tìm ra Hồng Trần cũng đáng”. Diệp Thành tức đến phát điên, nếu như hắn vẫn còn chiến lực, nhất định sẽ dạy dỗ hai con người này.
“Đừng quậy, nghiêm túc chút”. Sở Linh Ngọc thu lại tinh thạch ký ức, chọc chọc cái bụng nhỏ của Diệp Thành, hỏi. “Ngươi từng nói, Thiên Ma hiện hoá, Hồng Trần sẽ xuất hiện đúng không”.
“Có lẽ là Lục Đạo cũng không chừng”. Diệp Thành nhún nhún bờ vai nhỏ. “Cho nên là, hai người nhất định phải nhận cho chuẩn, đừng cởi hết quần áo rồi mới nhận ra là sai đối tượng”.
“Không sao! Dẫu sao cũng lớn lên giống nhau như đúc”.
“Ai da, sao không nói sớm! Ta cũng giống hệt hai người bọn họ , sớm nói thì ta đã cho hai người ngủ”.
“Quên đi, cho ngươi lên giường cũng không biết phải làm cái gì”. Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc ghét bỏ liếc mắt nhìn Diệp Thành một cái, nhìn lại ở hạ thân Diệp Thành hơn nửa giây, dáng vóc không cao, chim nhỏ cũng sẽ không lớn.
“Xấu mặt thiệt chứ!”. Diệp Thành kéo quần nhỏ, liếc nhìn bé chiêm chiếp bên trong, đúng là nhỏ thật”.
“Sư nương, ngươi nói xem, nếu cho nhóc con này dùng hợp hoan tán thì có thể xảy ra tai nạn chết người không, Ngọc Nữ Phong này nhiều lắm”.
“Thân thể hắn rất tốt, ăn ít hẳn là không có vấn đề gì”.
“Tên khốn, hai tên khốn!”. Diệp Thành mắng to, xoay người lại chạy, chân nhỏ loạng choạng, không bước vững mà té ngã, bò dậy lại chạy tiếp, vừa lăn vừa bò.
Ở phía sau, tiếng cười khanh khách không ngừng, hai người gập người, cười đến không đứng thẳng nổi, cười đến ra nước mắt.
Chương 2337: Đau
Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết đều rời đi, một người là vợ của Hồng Trần, một người là đồ đệ của ông ta mà trông cứ như hai chị em.
Lần này đến Hằng Nhạc cũng không phải là để trêu chọc Diệp Thành, mà là bị Thiên Huyền Môn gọi về để tiến vào bí cảnh tu luyện.
Ban đêm tĩnh lặng, mọi âm thanh trên Ngọc Nữ Phong đều biến mất.
Diệp Thành trở về phòng, vóc dáng quá nhỏ nhắn không thể leo lên giường, được rồi, hắn bèn lộn một cái, động tác liền mạch lưu loát.
Á đù! Thiên lão và Địa lão nhìn mà vuốt râu nói đầy ẩn ý, đừng có mà coi thường Diệp Thành, tên nhóc kia ranh ma lắm chứ đùa?
Hai người quay đầu đi, lại dời sự chú ý ra xung quanh Chư Thiên, con ngươi thâm thúy không bỏ sót bất cứ một biến động nào.
Trên Ngọc Nữ Phong, chúng nữ khoanh chân ngồi một loạt ở cửa chờ Diệp Thành nhờ vả bất cứ lúc nào.
Diệp Thành chui vào trong chăn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trong mông lung, hắn lại thấy một cô gái mặc áo cưới đang múa, dáng người yểu điệu thướt tha, thánh khiết vô ngần.
Diệp Thành vẫn không thấy được khuôn mặt nàng, chỉ biết trong mộng lung, nàng tựa mộng tựa ảo, mờ mịt như tiên nữ không nhiễm chút bụi trần.
"Diệp Thành!", trong chốn u minh, dường như có một giọng nữ dịu dàng gọi hắn, song lại không tìm thấy ngọn nguồn.
"Ai?", Diệp Thành ngồi bật dậy, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, mọi thứ hết sức chân thật, chợt nhận ra đó là mơ.
"Ai mặc áo cưới?", hắn lầm bẩm, lấy bộ áo cưới mà Nhân Vương cho ra, cầm trên tay mà suy nghĩ bay xa.
"Ta nói nè, chúng ta đứng đây cả buổi, đừng vờ như không thấy chứ", chợt có một giọng nói vang lên bên mép giường.
Diệp Thành hoàn hồn, nghiêng đầu sang mới thấy có ba người đứng ở đó, lúc này đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Nhìn kỹ thì ba tên kia chẳng phải là Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân và Ly Chương à? Cũng không biết đến lúc nào.
Trời mới biết ai truyền ra tin Diệp Thành biến thành con nít, ba tên đó nghe vậy, lập tức kết nhóm chạy đến.
Quan trọng là, đám vợ dũng mãnh kia của Diệp Thành đều đã đi đến bí cảnh tu luyện, vậy còn sợ cái con khỉ.
"Ba người các ngươi rảnh quá à, hai ba ngày lại chạy đến chỗ ta!", Diệp Thành chửi, xoay người xuống dưới, không đứng vững té cái bịch đau đến nỗi hắn nhe răng trợn mắt.
"Người lùn đi, sao đầu óc cũng teo lại vậy?", Ly Chương sáp tới, xoa cằm nghiền ngẫm.
"Cải lão hoàn đồng, đúng là mới lạ", Vi Văn Trác và Trần Vinh Vân cũng bước tới, còn chọc chọc cái bụng nhỏ của Diệp Thành.
"Nghe nói đám vợ kia của ngươi không ở nhà nên tụi này tới đó", ba tên kia xắn ống tay áo lên, nhe răng cười.
"Cút mẹ ngươi đi!", Diệp Thành mắng to, xoay người bỏ chạy.
Có điều, hắn mới chạy chưa được mấy bước, hai chân đã cách mặt đất, bị Trần Vinh Vân giơ tay xách lên.
"Chạy cái gì! Tụi này lại không đánh ngươi", ba tên kia búng búng chú chim nhỏ của Diệp Thành rồi xách hắn ra khỏi cửa.
Mới vừa khỏi phòng, tên đó đã thả Diệp Thành xuống vì chưởng giáo Liễu Dật tự mình dẫn người đến.
Còn có đám lão làng như Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân và Từ Phúc, ai cũng đen mặt, thổi rừng trừng mắt.
"Ba vị đúng là rảnh ghê nhỉ!", Liễu Dật khẽ cười nói.
"Cũng... bình thường!", ba người cười gượng, lùi lại theo bản năng, cứ cảm thấy lạnh người, vẻ mặt càng là chột dạ.
"Nào, chúng ta đi vào nói chuyện!", Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hùng Nhị mỗi người kéo một tên vào phòng.
Sau đó, Long Nhất, Long Ngũ, Tiểu Linh Oa, Hoắc Đằng và đám Cung Tiểu Thiên Nhi cũng ùa vào như ong vỡ tổ.
Tiếng hét thảm thiết như tiếng giết heo bỗng nhiên vang lên khiến những gian lầu các phải rung lên, nghe mà tim đập thình thịch.
"Thành Nhi, có khó chịu ở đâu không", đám Dương Đỉnh Thiên ngồi xổm xuống xung quanh Diệp Thành, vô cùng quan tâm hỏi.
"Đau chim!", Diệp Thành rưng rưng nước mắt, đôi tay nhỏ bé ôm lấy đũng quần, ban nãy chim nhỏ bị búng một cái, không đau mới lạ.
Trong phòng, tiếng hét thảm dần nhỏ lại, đám Tạ Vân đi ra.
Còn Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương thì đã ngất xỉu, bị túm lấy một chân kéo ra ngoài.
Đám người kia ra tay cực kỳ tàn nhẫn, khiến mẹ người ta cũng không nhận ra con mình, còn cướp sạch bảo vật của họ.
Các người đúng là to gan, dám chạy đến quậy.
Lẽ nào không biết bản chất của Hằng Nhạc chúng ta rất mạnh mẽ hả? Còn dám búng “chú chim cu” của Diệp Thành, muốn búng cũng là họ búng, các người làm gì có cửa.
Ba tên kia bị ném ra khỏi Hằng Nhạc, bay một đoạn rất xa.
"Chuyện gì vậy?", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân vừa lên núi đã ngửa đầu nhìn ba tên kia bay ra ngoài.
Xét thấy tai tiếng của hai người cũng chẳng mấy hay ho, đám Tạ Vân còn ném họ bay xa hơn ba tên kia.
"Trêu ngươi chọc ngươi gì à", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chửi ầm lên, chẳng hiểu ra sao, tự dưng bị đánh.
"Lẽ nào trong lòng các ngươi lại không tự biết mình định đến Hằng Nhạc chúng ta làm gì hả?", trên Ngọc Nữ Phong vang lên từng tiếng mắng to, ông đây mặc kệ kiếp trước ngươi trâu bò cỡ nào, đến Hằng Nhạc Tông ta thì cũng sẽ bị đánh thôi.
Liễu Dật cũng nổi giận, ra lệnh cho tất cả cao thủ ở phân điện thứ nhất đến đóng quân dưới chân núi Ngọc Nữ Phong.
Hơn nữa, hắn ta còn liệt kê ra hai tờ danh sách, một tờ đều là những người ngày thường khá đáng tin có thể lên Ngọc Nữ Phong thăm Diệp Thành.
Còn những cái người có tên trên một tờ khác ví dụ như Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam, Thái Ất... có đến thì lập tức đuổi ra.
Chuyện Diệp Thành cải lão hoàn đồng quả thật đã bị truyền ra ngoài.
Chương 2338: Làm hết mình là được
Xung quanh xôn xao kết bè kết đội do lão tổ dẫn dắt chạy đến.
Có điều, không phải ai cũng có thể lên Ngọc Nữ Phong.
Chẳng hạn như mấy nhà Hạo Thiên, Thượng Quan, Âu Dương thế gia thật lòng đến thăm thì Hằng Nhạc Tông sẽ không ngăn cản.
Còn những người như Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân đến với mục đích gây chuyện thì Hằng Nhạc Tông cũng sẽ không khách sáo.
Mặt mũi của Hoàng Giả Đại Sở quả thật rất lớn, chẳng ai là đến tay không, bảo vật chất đống trên Ngọc Nữ Phong khiến người xem chậc lưỡi không thôi.
Cảnh tượng ấy diễn ra mấy ngày liên tiếp, Diệp Thành cải lão hoàn đồng nên trực tiếp được cung lên. Nếu dưới chân Ngọc Nữ Phong mà xây một quầy bán vé thì hắn sẽ càng giống như một con khỉ bị người vây xem.
"Nào, nhìn trúng cái nào cứ tùy tiện lấy, đừng khách sáo".
Ban đêm, Diệp Thành chui vào trong đống bảo vật lựa từng kiện một, không chút keo kiệt bảo đám nữ đệ tử đến chọn.
Chúng nữ lại khá rụt rè, chỉ cười chứ chưa lấy.
Trong thời gian này, Diệp Thành đưa cho các nàng rất nhiều, hết bí pháp đến nguyên thạch, đó đã là một món quà rất to lớn rồi.
Diệp Thành cũng không ép, ôm một cái túi trữ vật lên đỉnh núi.
Sau đó khoanh chân, giống như một vị tăng già nghiêm trang.
Chẳng mấy chốc, linh khí trong đất trời đã kéo đến, bị hắn cuốn vào trong người, mạnh mẽ đột phá Linh Khiếu, linh khí cuồn cuộn như nước ùa vào đan điền.
Sấm sét xuất hiện, nó như một luồng sáng đen lại tựa Tiên Hỏa năm xưa mở rộng đan điền Diệp Thành, biến ảo thành Đan Hải.
Vô số linh khí cuồn cuộn kéo đến, song lại không đủ để hắn cắn nuốt, nguyên thạch chất chồng như núi lập tức phát huy tác dụng, lại vỡ vụn từng đống một, nguyên khí bên trong biến thành một cơn thủy triều bao phủ Diệp Thành.
Trên đỉnh Ngọc Nữ Phong không ngừng lóe lên thần quang, tu vi của Diệp Thành lần lượt đột phá, trong một đêm đã trực tiếp nhảy lên năm cảnh giới.
Bình minh vừa lên, hắn đã là một vị Thiên Cảnh hàng thật giá thật, tốc độ cỡ đó khiến Thiên lão và Địa lão nhìn mà chậc lưỡi.
Hai, ba tuổi đã Thiên Cảnh, nhìn khắp Chư Thiên Vạn Vực, ngoài hắn ra chắc chẳng tìm được ai khác, quả thật là yêu nghiệt.
Ngày thứ chín, Đông Hoàng Thái Tâm đến, hạ xuống đỉnh núi.
Bấy giờ Diệp Thành mới mở mắt ra, duỗi lưng một cái.
"Cảm giác cơ thể trẻ con thế nào?", Đông Hoàng Thái Tâm ngồi xổm xuống, vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thành cười to hỏi.
"Bà cũng chạy đến chọc ta?", Diệp Thành liếc bà ta.
"Ta rảnh vậy hả?", Đông Hoàng Thái tâm tìm một chỗ ngồi xuống, nhot giọng nói: "Hồng Trần và Lục Đạo đã đến Đại Sở rồi".
"Đến lúc nào? Giờ đang ở đâu?", Diệp Thành vội vàng hỏi.
"Hôm qua, thời gian họ đến chỉ kém nhau mười lăm phút", Đông Hoàng Thái Tâm chậm rì rì nói: "Còn về vị trí thì chín kiện Đế Binh cùng nhau chung sức, thế mà lại chẳng thể tìm được".
"Cùng nhau đến Đại Sở thì rõ ràng cả hai đều có mục đích của riêng mình", con ngươi Diệp Thành lập lòe, trầm ngâm.
"Nửa tiếng trước, Nhân Vương Phục Hy đã chìm vào ngủ say".
"Ý của bà là chuyện Nhân Vương ngủ say có liên quan đến hai người họ".
"Nhân Vương vì tính toán họ mới bị cắn trả một cách đáng sợ, suýt nữa lại ứng kiếp", Đông Hoàng Thái Tâm nói.
Diệp Thành cau mày, chuyện này có chút đáng sợ, Nhân Vương là ai, là tàn hồn Đại Đế đó, thế mà cũng bị cắn trả đáng sợ như thế.
Từ đó, hắn cũng có thể tưởng tượng được lần này Hồng Trần và Lục Đạo khủng bố đến mức nào. Đến cả Nhân Vương Phục Hy cũng chìm vào giấc ngủ say, nếu là người khác tìm tòi, chắc đã bị cắn trả đến bỏ mạng.
Hơn nữa, hai người kia đều đến Đại Sở, hắn không cho rằng họ tới để thăm thú, chắc chắn có bí mật gì đó không muốn ai biết.
"Theo như lời ngươi thì sẽ có ba cái khả năng, một là Thiên Ma, hai là Nhược Hi, ba là kiếm Tru Tiên", Đông Hoàng Thái Tâm nói: "Họ chắc chắn là đến vì một trong ba điều đó".
"Đế Binh kia có thể tìm ra Thiên Ma, Nhược Hi và kiếm Tru Tiên không?"
"Không tìm được", Đông Hoàng Thái Tâm lắc đầu: "Đại Sở đã không còn luân hồi, dù có đế binh cũng khó mà bổ khuyết".
Diệp Thành im lặng, cứ cảm thấy Đại Sở sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mà chuyện kia có lẽ sẽ là một trận tai nạn có quan hệ rất rộng khiến pháp tắc bị đảo lộn, càn khôn cũng bị hao tổn.
Hắn càng hy vọng là Nhược Hi hoặc kiếm Tru Tiên.
Chỉ có hai người mới có thể giải được câu đố muôn đời kia, tốt nhất là có thể hiểu được trước khi Thiên Ma đánh tới, tránh cho phát sinh sự cố trong lúc diễn ra trận chiến, mâu thuẫn nội bộ sẽ làm cho người ta rất đau đầu.
"Nguồn gốc của Hồng Trần và Lục Đạo đều là ngươi", Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi nói: "Nếu ngươi có thể cảm giác được vị trí của họ thì phải báo ngay cho Thiên Huyền Môn biết".
"Ta muốn xác định một chuyện", Diệp Thành nhìn về phía Đông Hoàng Thái Tâm: "Vẻ ngơ ngác của Hồng Trần và Lục Đạo rất giống với ta hồi đó, không biết Cửu U Tiên Khúc có thể khiến họ tỉnh lại không?"
"Xét trên lý thuyết thì có thể", Đông Hoàng Thái Tâm đáp: "Cái ngươi lật đổ là Huyền Ảo Pháp tắc, Lục Đạo lại là Thời Không Pháp Tác, Hồng Trần kỳ lạ nhất, hắn ta vừa lật đổ Thời Không Pháp Tắc, vừa đổi chiều Luân Hồi Pháp Tắc. Tuy Cửu U Tiên Khúc có thể đánh thức lòng người, nhưng phải coi ai đàn, có tác dụng với họ hay không, đó là một ẩn số".
"Ta sẽ dốc hết sức cảm ứng hai người họ", Diệp Thành hít sâu một hơi: "Có điều, đừng hy vọng quá nhiều vào ta".
"Làm hết mình là được!", Đông Hoàng Thái Tâm đứng dậy, để lại một viên tiên thạch rồi lập tức biến mất, chỉ còn văng vẳng một giọng nói mờ mịt: "Với cục đá Tiên Âm này, ngươi có thể trực tiếp liên lạc với ta".
Chương 2339: Trở lại phàm trần
Trời đã về đêm, Diệp Thành ra khỏi Hằng Nhạc, vẫn chưa hề quấy nhiễu bất kỳ kẻ nào.
Thiên lão và Địa lão đi theo, ẩn thân ở hư vô, âm thầm bảo hộ.
Có hai người cấp Chuẩn Đế hộ giá, mặt mũi của Diệp Thành không tính là nhỏ, nhắm mắt đạp thiên, không cần thần thức, mà là dùng thần linh của bản thân cảm thụ.
Nếu Hồng Trần và Lục Đạo ở gần đây, chắc chắn sẽ bị hắn cảm nhận được, hắn là gốc của hai người, hiển nhiên là luôn có sự liên kết giữa hai chiều.
Từ xa nhìn lại, Diệp Thành dùng dáng vẻ hai, ba tuổi ngự khí mà đi, mập mạp mũm mĩm, trắng trắng hồng hồng trông rất đáng yêu.
Những người nhìn thấy đều ngẩn ngơ, sau đó lại hành lễ với đối phương.
Ở Đại Sở đều biết Diệp Thành cải lão hoàn đồng, có thể ở hai ba tuổi mà đạt tới Thiên Cảnh đỉnh cao, hiện tại cũng chỉ có Diệp Thành.
Không biết từ khi nào, hắn đã ra khỏi giới tu sĩ mà đi vào nhân gian.
Lúc xẹt ngang qua một mảnh thiên địa kia, hắn mới mở hai mắt.
Phía bên dưới có một dãy núi, là nơi hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi gặp nhau lần đầu, cũng ở tại chỗ này hắn đã mở Thiên Chiếu.
Qua ba trăm năm, hết thảy vẫn như cũ, một mảnh hỗn độn, đá bị năm tháng mài mòn, dần dần hoá thành đất vàng.
Diệp Thành xoa xoa mũi, trong nụ cười mang theo chút xấu hổ.
Cho đến nay cũng chỉ có hai người bọn họ biết sự việc tươi đẹp kia, một đoạn nhân quả hồng trần từ kiếp trước đuổi đến kiếp này.
Bay qua dãy núi, là đến phạm vi của Triệu Quốc, năm đó Tịch Nhan chính là công chúa của Triệu Quốc, không rành thế sự, đi lên con đường tu đạo.
Ba trăm năm sau, quốc gia này đã không còn là Triệu quốc nữa, vương triều thay đổi, Triệu Quốc năm xưa, đã trở thành lịch sử.
Trên một ngọn núi sâu, hắn từ trên trời bước xuống, ở nơi đó có hai phần mộ sừng sững, một bên chính là phụ hoàng của Tịch Nhan, một bên là mẫu hậu của Tịch Nhan.
Trước phần mộ có châm Trường Minh Xạ Hương, đó là phép thần thông của tu sĩ, không cần phải nói cũng biết là do Tịch Nhan làm, nàng không quên cha mẹ ở thế gian.
Diệp Thành tiến lên, thắp ba cây nhang, cắm ở trước mộ phần.
Năm đó là là hắn dẫn Tịch Nhan lên con đường tu đạo, mang đi con gái của bọn họ, cứ thế cho đến cuộc đại chiến Thiên Ma, làm hai người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Mà bây giờ, con gái của bọn họ đã trở lại, mà bọn họ đã sớm vào giấc ngủ vĩnh hằng, lần bỏ này, chính là vĩnh viễn không gặp lại.
Hắn thở dài một tiếng, im lặng rời đi, trở lại Hư Thiên.
Phàm nhân giới cũng không nhỏ hơn giới tu sĩ là bao, quốc gia của phàm nhân nhiều không kể xiết, chiến loạn hằng năm, chiến trường quá nhiều, xác chết khắp nơi.
Khi Diệp Thành đi ngang qua, hai nước vẫn còn đang đại chiến đều ngừng lại, đồng loạt nhìn lên không trung, họ biết Diệp Thành chính là tiên nhân.
Ở giới tu sĩ, phàm nhân khó có thể lý giải được, dáng vẻ hai ba tuổi lại có thể bay trên trời, khiến cho người ta khát khao.
Sau giây phút ngắn ngủi, hai nước lại giao chiến, mạng người giống như cỏ rác.
Diệp Thành không quản, giới tu sĩ có nguyên tắc của giới tu sĩ, phàm nhân có pháp tắc của phàm nhân, xen vào chính là nhân quả.
Hắn lại bước xuống một lần nữa, lần này là ở một cổ trấn tại phàm giới.
Trong cổ trấn, có một vườn nhỏ đơn sơ, cánh hoa bay tán loạn, là nơi mà Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thành thân.
Chuyện bi thảm chính là cùng ngày hôm đó, Diệp Tinh Thần bị kiếm Tru Tiên giết.
Sau đó, lại rước lấy huyết kiếp lớn hơn nữa, Hồng Trần, Sở Linh Ngọc, Sở Huyên, đều đã vong mạng ở trong trận chiến đó.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa căn nhà nhỏ mở ra, một người phụ nữ tóc bạc bước ra, dụng mạo tuyệt thế, khuôn mặt tiều tụy.
Đây là tu sĩ, nhưng trên người lại mặc đồ trắng giống như thê tử của một tánh bình thường, không nhiễm một chút sát khí nào.
Người phụ nữ này, không cần phải nói, chính là Thánh nữ Tinh Nguyệt
Ba trăm năm hoa tàn hoa nở, một kiếp luân hồi, chôn vùi một tình yêu, để lại một đời đau thương, nơi này vẫn là khu vườn nhỏ ở phàm nhân giới.
“Ta biết, ngươi sẽ đến đây”. Diệp Thành khẽ mỉm cười.
“Một ngày nào đó, hắn sẽ trở về”. Thánh nữ Tinh Nguyệt vén mái tóc đẹp: “Bất luận là qua bao nhiêu năm tháng, ta đều sẽ ở đây đợi hắn”.
Diệp Thành im lặng nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt, cảm thấy áy náy trong lòng.
Hắn tìm được rất nhiều người chuyển thế nhưng lại không có Diệp Tinh Thần, khiến cho người phụ nữ si tình này phải sống cô độc theo năm tháng chỉ vì chờ đợi hắn trở về.
Diệp Thành lại thở dài một hơi, Diệp Thành rời đi, bóng dáng hiu quạnh.
Hắn và Thánh nữ Tinh Nguyệt vô cùng giống nhau, cô ta đang đợi Diệp Tinh Thần, còn hắn lại đợi Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi.
Lại có bao nhiêu người cũng giống như bọn họ, tuy trở về cố hương, lại không có người năm xưa, toàn bộ đều sống trong ký ức họ.
Màn đêm tĩnh mịch, hắn nhắm mắt lại, yên lặng đi về phía trước, vượt qua núi lớn, xẹt qua thương nguyên, giống như du khách, cũng giống như nhà truyền đạo, một đường phong trần, chưa từng nghỉ chân.
Con đường ba trăm năm trước hắn đã đi qua, nay lại đi một lần nữa.
Điểm bất đồng chính là, năm đó hắn tìm người Đại Sở chuyển thế, mà lần này, hắn tìm chính là Lục Đạo và Hồng Trần.
Một toà thành của phàm nhân, hắn dừng chân trước một quán trà.
Hắn còn nhớ rõ, vào ba trăm năm trước, nơi này có một ông lão bán trà, đó là Linh Chân Thượng Nhân bị phế bỏ tu vi.
Năm đó, hắn từng nghỉ chân tại quán trà này, uống một chén trà của Linh Chân, lại là cái chuyện gọi là nhân quả của hai người.
Quán trà bây giờ vẫn chỉ có một ông lão, nhưng không phải là Linh Chân, xem ra hẳn là, ông ấy là hậu nhân của Linh Chân.
Kẻ thù có thể khiến hắn nhớ rõ cũng không nhiều lắm, như Linh Chân Thượng Nhân, như Doãn Chí Bình, như Thành Côn, trải qua năm tháng, bóng dáng của bọn họ vẫn còn lưu lại trong ký ức.
Hành trình này của hắn, máu tươi chảy dài, xương cốt bị giẫm đạp, đó là năm tháng chông gai, sẽ trở thành chuyện xưa để kể cho hậu nhân nghe.
Chương 2340: Đế đạo thông Minh
Hắn liếc nhìn quán trà lần cuối, rồi bước lên trời
Hắn không quay về giới tu sĩ, còn ở nhân gian, hắn có linh cảm, Hồng Trần và Lục Đạo, đều sẽ ở phàm nhân giới.
Tiếp theo, là một hành trình dài của hắn, hắn từ Nam Sở ở phàm giới đi đến Bắc Sở ở phàm giới, rồi đến cực Bắc ở Đại Sở, vòng qua Bắc Chấn thương nguyên, một đường đến Nam Hạ.
Chuyện đáng tiếc chính là, không tìm được tung tích của Hồng Trần và Lục Đạo.
Đại Sở quá rộng lớn, muốn đi tìm hai người chẳng khác nào đang mò kim đáy bể.
Màn đêm buông xuống, hắn đi đến một vùng biển rộng lớn, đây là hải vực của Bàn Long, khó thấy được đất liền, còn có rất nhiều đảo nhỏ.
Đêm xuống trên mặt biển, sóng nước lóng lánh, yên lặng mà tường hoà.
“Có âm minh khí”. Lần đầu tiên Thiên lão và Địa lão từ trong hư vô bước ra, một trái một phải đứng bên cạnh Diệp Thành.
Không cần hai người bọn họ nhắc nhở, Diệp Thành cũng phát hiện có chỗ không đúng.
Tuy tu vi hắn thấp, nhưng ánh mắt vẫn còn đó, với cảm giác của người từng giết Đế, đối phương tuyệt đối không ở dưới cấp Chuẩn Đế.
Ở dưới ánh mắt của ba người, mặt biển phẳng lặng nổi lên sóng gió, một lực lượng thần bí lại cổ xưa bỗng nhiên hiện ra.
Sau đó, trong sóng gió mãnh liệt, xuất hiện hai quan tài đá, trên đấy khắc đầy phù văn cổ xưa, dày nặng mà âm lãnh
“Đế đạo thông linh”. Địa lão nhíu mày, đôi mắt già nua híp lại.
“Nói đúng hơn là, Đế đạo thông Minh”. Thiên lão trầm ngâm, nhìn rõ hơn, đã phát hiện ra đó là một loại bí pháp.
Thần sắc Diệp Thành bình tĩnh, yên lặng ngóng nhìn, đó là thông Minh thuật nghịch thiên, có thể liên kết với Minh Giới, mời đến cường đại tồn tại.
Trong Thiên Ma đại chiến, Lâm Thi Hoạ vì cứu hắn, đã làm bừa, kết nối với Minh giới, đưa Pháp Luân Vương đã chết trở về.
Bí pháp này, khinh nhờn vong linh, từ xưa đã bị liệt vào cấm thuật, trừ phi vô cùng bất đắc dĩ, nếu không không ai nguyện ý đi trêu chọc người đã chết.
“Trong đó, nhất định là cấp Chuẩn Đế”. Địa lão nói từ từ.
“Ta lại càng tò mò, là ai thi triển Đế đạo thông Minh?”. Thiên lão nhàn nhạt nói, thần thức tản ra, tìm kiếm trong từng tấc từng tấc.
Khi hai người đang nói chuyện, nắp của hai quan tài đá đã hạ xuống, lộ ra hai người đang đứng thẳng tắp trong quan tài.
Ở quan tài đá bên trái, là một người trung niên, cơ thể cường tráng, tóc đen như thác nước, nhưng thần sắc đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, trông giống như một con rối.
Ở quan tài bên phải là một thanh niên, tóc mang màu máu, trên đầu vai toàn là tro bụi của năm tháng, lộ ra tang thương cổ xưa.
“Càn Khôn Chủ, Ngũ Hành Hoàng”. Địa lão híp mắt lại, dường như nhận ra người trung niên và thanh niên bên trong quan tài.
“Lại là hai đại thần thượng cổ”. Thiên lão hít sâu một hơi: “Lần này được nhìn thấy, đây là vinh hạnh của ta”.
“Vinh hạnh hay không thì ta chẳng biết, nhưng mà, chúng ta đã mắc bẫy rồi”. Địa lão liếc nhìn tứ phương, mây mù mê mang bắt đầu lượn lờ, che thiên địa càn khôn, nghịch âm dương tạo hoá.
“Không gian khác”. Thiên lão nhướng mày, có chút kinh ngạc. “Dám đến Đại Sở tác loạn, quả nhiên đối phương có chút tài năng”.
“Đã lâu không gặp”. Diệp Thành từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Thiên lão và Địa lão nghe thế, cũng ngó sang, nhìn đến chỗ hư vô đối diện.
Bên trong mây mù mông lung, một bóng dáng chậm rãi đi ra.
Đó là một đứa trẻ, nói đúng hơn là một bé gái khoảng hai, ba tuổi, bóng dáng nhỏ xinh, vóc người không cao.
Đôi mắt to trong veo, lạnh nhạt đến không thể lộ ra được cảm xúc, giữa mày có khắc thần văn cổ xưa, toàn thân được bao quanh bởi thần hà bảy màu.
Nàng ta từ thời đại xa xôi đi đến, đi qua năm tháng sông dài, giống như ảo mộng, tìm không được cơ hội, cũng không bắt được căn nguyên.
“Nhược Hi”. Hai mắt Địa lão hiện lên một tia linh quang, liếc mắt một cái thì nhận ra là ai, chẳng phải chính là Nhược Hi sao?
“Khó trách Hồng Trần và Lục Đạo lại đến Đại Sở!”. Thiên lão bình đạm nói. “Lần này xem ra, nhất định là vì nàng mà đến”.
Nhược Hi không nói, một đôi mắt lãnh đạm chỉ nhìn Diệp Thành chằm chằm.
Diệp Thành cũng không nói gì, ở phía xa xa nhìn nàng ta, vô bi vô hỉ.
Qua ba trăm năm, nàng ta vẫn chưa lớn lên, giống hệt như năm đó.
Qua ba trăm băm, hắn cải lão hoàn đồng, cũng xấp xỉ tuổi với nàng ta.
Hình ảnh này, thật sự vô cùng kỳ dị, cho dù là Nhược Hi hay là Diệp Thành, đều là dáng vẻ hai ba tuổi, vẻ mặt cũng đều không gợn sóng.
Nhân quả của hai người bọn họ thật sâu xa, nói không rõ, nhân quả chưa dứt, ràng buộc bên trong năm tháng.
“Hai người thành thân thì tốt, chắc chắn không tồi”. Địa lão vuốt vuốt chòm râu, nói ra một câu như thế.
“Đã có tướng phu thê từ nhỏ, lão phu thật coi trọng bọn họ”. Thiên lão vỗ vỗ tro bụi, lời nói thấm thía nói.
“Chúng ta nói chuyện này, không phải là có chút mất tập trung à?”. Địa lão ho khan một tiếng, vẻ mặt ý vị thâm trường.
“Thật đúng là vậy”. Thiên lão nghiêm túc, nhìn chằm chằm Nhược Hi, nhàn nhạt nói: “Bé con, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Là ta đánh giá thấp ngươi”. Cuối cùng Nhược Hi cũng mở miệng, âm thanh như tiếng trời, êm tai vô cùng, mang theo một loại ma thuật.
Thế nhưng, lời nói này của nàng ta không phải đang nói với Thiên lão và Địa lão, mà là nói với Diệp Thành, một câu này ẩn chứa rất nhiều thâm ý.
“Ngươi có từng coi trọng ta sao?”. Lời nói của Diệp Thành bình đạm.
Lời này của hắn, cũng không phải là nói với Nhược Hi, mà là nói với Kiếm Tru Tiên điều khiển cơ thể của Nhược Hi, hắn biết Kiếm Tru Tiên đang ở trong cơ thể nàng.
Đối với Kiếm Tru Tiên, hắn có rất nhiều nỗi thống hận, hận đến tê tâm phế liệt, bởi vì nó, mà Sở Huyên Nhi đến chết cũng cảm thấy áy náy.
Cũng chính là nó, diệt Thần Chiến, đó là tiền tổ của thánh thể, đây là nợ máu ngập trời, hắn không khi nào mà không nhớ rõ.
Còn có ý cảnh trong Đế giác của Nữ Đế, cũng bị nó chém, Đế Binh bị phá, Đế thân cũng bị tiêu diệt.
“Hôm nay, trần về trần, thổ về thổ”. Nhược Hi giơ tay, một tay kết ấn, phá giải phong ấn của Ngũ Hành Hoàng Và Càn Khôn Chủ.
Đôi mắt to của Diệp Thành trợn tròn, tay nhỏ thật tự giác mà vói vào trong ngực Hồng Trần Tuyết. Dùng hết sức, bóp mạnh một cái, hai màn thầu kia có xúc cảm quá đã!
Gương mặt Hồng Trần Tuyết đỏ lên, mặt đẹp tức khắc bùng lên tia lửa.
Nếu là trẻ con bình thường sờ cũng không sao, ngươi đều đã hơn ba trăm tuổi, còn dám sàm sỡ bà đây, thèm đánh mà.
Tại chỗ, Hồng Trần Tuyết bắt lấy cẳng chân của Diệp Thành, giơ lên, chúc đầu hắn xuống, xách lên.
“Là ngươi sờ ta trước”. Diệp Thành hô ta gọi nhỏ.
“Vậy ngươi có thể sờ ngực ta?”, Hồng Trần Tuyết tức muốn hộc máu, tay gõ vung đến tát một cái, đánh vào trên mông Diệp Thành, tiếng cũng thật thanh thúy, suýt chút nữa đã đánh Diệp Thành đến khóc.
“Sờ tí thôi, thả ra đi!”, Diệp Thành chết cũng không biết xấu hổ.
“Này!”, Hồng Trần Tuyết mất bình tĩnh, lại đánh thêm mấy cái, may mà Diệp Thành là trẻ con, nếu là trước kia, thì chắc đã ấn trên mặt đất đánh tơi bời, là kiểu đánh chết luôn ấy
“Ngọc Nữ Phong này đúng thật là náo nhiệt”. Âm thanh mờ mịt vang lên, lại có người đến, cần thận nhìn, là Sở Linh Ngọc.
Biểu tình của Sở Linh Ngọc, cũng rất kỳ quái, rơi xuống lũa sau, xem xét Hồng Trần Tuyết, lại liếc mắt nhìn theo Diệp Thành bị Hồng Trần Tuyết xách, cuối cùng lại nhìn về phía Hồng Trần Tuyết: “Ngươi sinh?”
“Cái gì mà ta sinh, không thấy à? Đây là Diệp Thành”.
“Ây da!”. Sở Linh Ngọc lập tức duỗi tay, nhận lấy Diệp Thành từ trong tay Hồng Trần Tuyết, cũng vẫn xách như thế, cũng là nhìn từ đầu đến chân: “Sao lại cải lão hoàn đồng?”
“Có thể để ta xuống trước được không”. Gương mặt nhỏ của Diệp Thành không mấy vui vẻ, bị xách như vậy, thật sự rất mất mặt.
Sở Linh Ngọc thật ra dễ nói chuyện, cuối cùng cũng đặt Diệp Thành xuống đất, nở nụ cười trên khuôn mặt: “Chuyện này đúng thật là mới mẻ”.
“Thật buồn cười?”. Gương mặt nhỏ hồng hào của Diệp Thành, đen giống hệt như than cốc, hơn nữa mông càng đau.
“Không có”. Sở Linh Ngọc càng cười tươi hơn, lấy ra một khối tinh thạch ký ức, đem bộ dáng mập mạp mũm mĩm này của Diệp Thành khắc ghi toàn bộ, nhìn thật sự rất đẹp mắt.
“Cái này phải lấy về thờ cúng”. Hồng Trần Tuyết cũng ở bên cạnh chụp lại hình ảnh: “Ta cũng đã đánh mông Thánh chủ”.
“Tào lao”. Diệp Thành mắng to một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
“Đi đâu?”. Hai người kia giơ tay, lại túm Diệp Thành trở về, rồi sau đó áp một má lên gương mặt nhỏ của Diệp Thành, giơ lên tinh thạch ký ức chụp lại hình ảnh của bọn họ.
May mắn là khoa học kỹ thuật thời đại này không phát triển, nếu không hai người này chắc chắn sẽ đăng lên trang cá nhân.
“Đó chính là vợ Hồng Trần?”, Thiên lão và Địa lão chắp tay, ẩn ở mờ mịt hư vô, cũng không có kéo xuống.
“Hình như kia là Sở Linh Ngọc, Thiên Tông thế gia”.
“Thân phận kiếp này, cao quý vô cùng, là đồ đệ của Kiếm Thần”.
“Còn Hồng Trần Tuyết kia, đồ nhi Đan tôn, nghe nói ở Huyền Hoang, người này dùng một kiếm đưa thần tử Đan tôn về Tây Thiên”.
Hai người ngươi một câu ta một lời, khá là vui vẻ.
Nói nói, Thiên lão nhíu mày, nhìn lướt qua Hư Thiên. “Lão Địa, có từng trông thấy một tia ánh sáng bảy màu”.
“Có người nhìn lén nơi này”. Địa lão trầm ngâm một tiếng.
“Xem ra thần nữ phái hai ta đến đây không phải là vô ích!”. Thần thức của Thiên lão trong nháy mắt phủ kín chư thiên tứ phương.
Địa lão búng tay phóng thần quang, một bí pháp hiển hiện rồi dung nhập hư không, có thể tránh được truy tung của hai bọn họ, nhất định không đơn giản.
Ở phía dưới, Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết cuối cùng cũng ngừng, đều đang lật xem tinh thạch ký ức, xem đến vui cười hớn hở.
“Không tìm ra Hồng Trần cũng đáng”. Diệp Thành tức đến phát điên, nếu như hắn vẫn còn chiến lực, nhất định sẽ dạy dỗ hai con người này.
“Đừng quậy, nghiêm túc chút”. Sở Linh Ngọc thu lại tinh thạch ký ức, chọc chọc cái bụng nhỏ của Diệp Thành, hỏi. “Ngươi từng nói, Thiên Ma hiện hoá, Hồng Trần sẽ xuất hiện đúng không”.
“Có lẽ là Lục Đạo cũng không chừng”. Diệp Thành nhún nhún bờ vai nhỏ. “Cho nên là, hai người nhất định phải nhận cho chuẩn, đừng cởi hết quần áo rồi mới nhận ra là sai đối tượng”.
“Không sao! Dẫu sao cũng lớn lên giống nhau như đúc”.
“Ai da, sao không nói sớm! Ta cũng giống hệt hai người bọn họ , sớm nói thì ta đã cho hai người ngủ”.
“Quên đi, cho ngươi lên giường cũng không biết phải làm cái gì”. Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc ghét bỏ liếc mắt nhìn Diệp Thành một cái, nhìn lại ở hạ thân Diệp Thành hơn nửa giây, dáng vóc không cao, chim nhỏ cũng sẽ không lớn.
“Xấu mặt thiệt chứ!”. Diệp Thành kéo quần nhỏ, liếc nhìn bé chiêm chiếp bên trong, đúng là nhỏ thật”.
“Sư nương, ngươi nói xem, nếu cho nhóc con này dùng hợp hoan tán thì có thể xảy ra tai nạn chết người không, Ngọc Nữ Phong này nhiều lắm”.
“Thân thể hắn rất tốt, ăn ít hẳn là không có vấn đề gì”.
“Tên khốn, hai tên khốn!”. Diệp Thành mắng to, xoay người lại chạy, chân nhỏ loạng choạng, không bước vững mà té ngã, bò dậy lại chạy tiếp, vừa lăn vừa bò.
Ở phía sau, tiếng cười khanh khách không ngừng, hai người gập người, cười đến không đứng thẳng nổi, cười đến ra nước mắt.
Chương 2337: Đau
Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết đều rời đi, một người là vợ của Hồng Trần, một người là đồ đệ của ông ta mà trông cứ như hai chị em.
Lần này đến Hằng Nhạc cũng không phải là để trêu chọc Diệp Thành, mà là bị Thiên Huyền Môn gọi về để tiến vào bí cảnh tu luyện.
Ban đêm tĩnh lặng, mọi âm thanh trên Ngọc Nữ Phong đều biến mất.
Diệp Thành trở về phòng, vóc dáng quá nhỏ nhắn không thể leo lên giường, được rồi, hắn bèn lộn một cái, động tác liền mạch lưu loát.
Á đù! Thiên lão và Địa lão nhìn mà vuốt râu nói đầy ẩn ý, đừng có mà coi thường Diệp Thành, tên nhóc kia ranh ma lắm chứ đùa?
Hai người quay đầu đi, lại dời sự chú ý ra xung quanh Chư Thiên, con ngươi thâm thúy không bỏ sót bất cứ một biến động nào.
Trên Ngọc Nữ Phong, chúng nữ khoanh chân ngồi một loạt ở cửa chờ Diệp Thành nhờ vả bất cứ lúc nào.
Diệp Thành chui vào trong chăn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trong mông lung, hắn lại thấy một cô gái mặc áo cưới đang múa, dáng người yểu điệu thướt tha, thánh khiết vô ngần.
Diệp Thành vẫn không thấy được khuôn mặt nàng, chỉ biết trong mộng lung, nàng tựa mộng tựa ảo, mờ mịt như tiên nữ không nhiễm chút bụi trần.
"Diệp Thành!", trong chốn u minh, dường như có một giọng nữ dịu dàng gọi hắn, song lại không tìm thấy ngọn nguồn.
"Ai?", Diệp Thành ngồi bật dậy, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, mọi thứ hết sức chân thật, chợt nhận ra đó là mơ.
"Ai mặc áo cưới?", hắn lầm bẩm, lấy bộ áo cưới mà Nhân Vương cho ra, cầm trên tay mà suy nghĩ bay xa.
"Ta nói nè, chúng ta đứng đây cả buổi, đừng vờ như không thấy chứ", chợt có một giọng nói vang lên bên mép giường.
Diệp Thành hoàn hồn, nghiêng đầu sang mới thấy có ba người đứng ở đó, lúc này đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Nhìn kỹ thì ba tên kia chẳng phải là Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân và Ly Chương à? Cũng không biết đến lúc nào.
Trời mới biết ai truyền ra tin Diệp Thành biến thành con nít, ba tên đó nghe vậy, lập tức kết nhóm chạy đến.
Quan trọng là, đám vợ dũng mãnh kia của Diệp Thành đều đã đi đến bí cảnh tu luyện, vậy còn sợ cái con khỉ.
"Ba người các ngươi rảnh quá à, hai ba ngày lại chạy đến chỗ ta!", Diệp Thành chửi, xoay người xuống dưới, không đứng vững té cái bịch đau đến nỗi hắn nhe răng trợn mắt.
"Người lùn đi, sao đầu óc cũng teo lại vậy?", Ly Chương sáp tới, xoa cằm nghiền ngẫm.
"Cải lão hoàn đồng, đúng là mới lạ", Vi Văn Trác và Trần Vinh Vân cũng bước tới, còn chọc chọc cái bụng nhỏ của Diệp Thành.
"Nghe nói đám vợ kia của ngươi không ở nhà nên tụi này tới đó", ba tên kia xắn ống tay áo lên, nhe răng cười.
"Cút mẹ ngươi đi!", Diệp Thành mắng to, xoay người bỏ chạy.
Có điều, hắn mới chạy chưa được mấy bước, hai chân đã cách mặt đất, bị Trần Vinh Vân giơ tay xách lên.
"Chạy cái gì! Tụi này lại không đánh ngươi", ba tên kia búng búng chú chim nhỏ của Diệp Thành rồi xách hắn ra khỏi cửa.
Mới vừa khỏi phòng, tên đó đã thả Diệp Thành xuống vì chưởng giáo Liễu Dật tự mình dẫn người đến.
Còn có đám lão làng như Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân và Từ Phúc, ai cũng đen mặt, thổi rừng trừng mắt.
"Ba vị đúng là rảnh ghê nhỉ!", Liễu Dật khẽ cười nói.
"Cũng... bình thường!", ba người cười gượng, lùi lại theo bản năng, cứ cảm thấy lạnh người, vẻ mặt càng là chột dạ.
"Nào, chúng ta đi vào nói chuyện!", Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hùng Nhị mỗi người kéo một tên vào phòng.
Sau đó, Long Nhất, Long Ngũ, Tiểu Linh Oa, Hoắc Đằng và đám Cung Tiểu Thiên Nhi cũng ùa vào như ong vỡ tổ.
Tiếng hét thảm thiết như tiếng giết heo bỗng nhiên vang lên khiến những gian lầu các phải rung lên, nghe mà tim đập thình thịch.
"Thành Nhi, có khó chịu ở đâu không", đám Dương Đỉnh Thiên ngồi xổm xuống xung quanh Diệp Thành, vô cùng quan tâm hỏi.
"Đau chim!", Diệp Thành rưng rưng nước mắt, đôi tay nhỏ bé ôm lấy đũng quần, ban nãy chim nhỏ bị búng một cái, không đau mới lạ.
Trong phòng, tiếng hét thảm dần nhỏ lại, đám Tạ Vân đi ra.
Còn Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương thì đã ngất xỉu, bị túm lấy một chân kéo ra ngoài.
Đám người kia ra tay cực kỳ tàn nhẫn, khiến mẹ người ta cũng không nhận ra con mình, còn cướp sạch bảo vật của họ.
Các người đúng là to gan, dám chạy đến quậy.
Lẽ nào không biết bản chất của Hằng Nhạc chúng ta rất mạnh mẽ hả? Còn dám búng “chú chim cu” của Diệp Thành, muốn búng cũng là họ búng, các người làm gì có cửa.
Ba tên kia bị ném ra khỏi Hằng Nhạc, bay một đoạn rất xa.
"Chuyện gì vậy?", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân vừa lên núi đã ngửa đầu nhìn ba tên kia bay ra ngoài.
Xét thấy tai tiếng của hai người cũng chẳng mấy hay ho, đám Tạ Vân còn ném họ bay xa hơn ba tên kia.
"Trêu ngươi chọc ngươi gì à", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chửi ầm lên, chẳng hiểu ra sao, tự dưng bị đánh.
"Lẽ nào trong lòng các ngươi lại không tự biết mình định đến Hằng Nhạc chúng ta làm gì hả?", trên Ngọc Nữ Phong vang lên từng tiếng mắng to, ông đây mặc kệ kiếp trước ngươi trâu bò cỡ nào, đến Hằng Nhạc Tông ta thì cũng sẽ bị đánh thôi.
Liễu Dật cũng nổi giận, ra lệnh cho tất cả cao thủ ở phân điện thứ nhất đến đóng quân dưới chân núi Ngọc Nữ Phong.
Hơn nữa, hắn ta còn liệt kê ra hai tờ danh sách, một tờ đều là những người ngày thường khá đáng tin có thể lên Ngọc Nữ Phong thăm Diệp Thành.
Còn những cái người có tên trên một tờ khác ví dụ như Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam, Thái Ất... có đến thì lập tức đuổi ra.
Chuyện Diệp Thành cải lão hoàn đồng quả thật đã bị truyền ra ngoài.
Chương 2338: Làm hết mình là được
Xung quanh xôn xao kết bè kết đội do lão tổ dẫn dắt chạy đến.
Có điều, không phải ai cũng có thể lên Ngọc Nữ Phong.
Chẳng hạn như mấy nhà Hạo Thiên, Thượng Quan, Âu Dương thế gia thật lòng đến thăm thì Hằng Nhạc Tông sẽ không ngăn cản.
Còn những người như Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân đến với mục đích gây chuyện thì Hằng Nhạc Tông cũng sẽ không khách sáo.
Mặt mũi của Hoàng Giả Đại Sở quả thật rất lớn, chẳng ai là đến tay không, bảo vật chất đống trên Ngọc Nữ Phong khiến người xem chậc lưỡi không thôi.
Cảnh tượng ấy diễn ra mấy ngày liên tiếp, Diệp Thành cải lão hoàn đồng nên trực tiếp được cung lên. Nếu dưới chân Ngọc Nữ Phong mà xây một quầy bán vé thì hắn sẽ càng giống như một con khỉ bị người vây xem.
"Nào, nhìn trúng cái nào cứ tùy tiện lấy, đừng khách sáo".
Ban đêm, Diệp Thành chui vào trong đống bảo vật lựa từng kiện một, không chút keo kiệt bảo đám nữ đệ tử đến chọn.
Chúng nữ lại khá rụt rè, chỉ cười chứ chưa lấy.
Trong thời gian này, Diệp Thành đưa cho các nàng rất nhiều, hết bí pháp đến nguyên thạch, đó đã là một món quà rất to lớn rồi.
Diệp Thành cũng không ép, ôm một cái túi trữ vật lên đỉnh núi.
Sau đó khoanh chân, giống như một vị tăng già nghiêm trang.
Chẳng mấy chốc, linh khí trong đất trời đã kéo đến, bị hắn cuốn vào trong người, mạnh mẽ đột phá Linh Khiếu, linh khí cuồn cuộn như nước ùa vào đan điền.
Sấm sét xuất hiện, nó như một luồng sáng đen lại tựa Tiên Hỏa năm xưa mở rộng đan điền Diệp Thành, biến ảo thành Đan Hải.
Vô số linh khí cuồn cuộn kéo đến, song lại không đủ để hắn cắn nuốt, nguyên thạch chất chồng như núi lập tức phát huy tác dụng, lại vỡ vụn từng đống một, nguyên khí bên trong biến thành một cơn thủy triều bao phủ Diệp Thành.
Trên đỉnh Ngọc Nữ Phong không ngừng lóe lên thần quang, tu vi của Diệp Thành lần lượt đột phá, trong một đêm đã trực tiếp nhảy lên năm cảnh giới.
Bình minh vừa lên, hắn đã là một vị Thiên Cảnh hàng thật giá thật, tốc độ cỡ đó khiến Thiên lão và Địa lão nhìn mà chậc lưỡi.
Hai, ba tuổi đã Thiên Cảnh, nhìn khắp Chư Thiên Vạn Vực, ngoài hắn ra chắc chẳng tìm được ai khác, quả thật là yêu nghiệt.
Ngày thứ chín, Đông Hoàng Thái Tâm đến, hạ xuống đỉnh núi.
Bấy giờ Diệp Thành mới mở mắt ra, duỗi lưng một cái.
"Cảm giác cơ thể trẻ con thế nào?", Đông Hoàng Thái Tâm ngồi xổm xuống, vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thành cười to hỏi.
"Bà cũng chạy đến chọc ta?", Diệp Thành liếc bà ta.
"Ta rảnh vậy hả?", Đông Hoàng Thái tâm tìm một chỗ ngồi xuống, nhot giọng nói: "Hồng Trần và Lục Đạo đã đến Đại Sở rồi".
"Đến lúc nào? Giờ đang ở đâu?", Diệp Thành vội vàng hỏi.
"Hôm qua, thời gian họ đến chỉ kém nhau mười lăm phút", Đông Hoàng Thái Tâm chậm rì rì nói: "Còn về vị trí thì chín kiện Đế Binh cùng nhau chung sức, thế mà lại chẳng thể tìm được".
"Cùng nhau đến Đại Sở thì rõ ràng cả hai đều có mục đích của riêng mình", con ngươi Diệp Thành lập lòe, trầm ngâm.
"Nửa tiếng trước, Nhân Vương Phục Hy đã chìm vào ngủ say".
"Ý của bà là chuyện Nhân Vương ngủ say có liên quan đến hai người họ".
"Nhân Vương vì tính toán họ mới bị cắn trả một cách đáng sợ, suýt nữa lại ứng kiếp", Đông Hoàng Thái Tâm nói.
Diệp Thành cau mày, chuyện này có chút đáng sợ, Nhân Vương là ai, là tàn hồn Đại Đế đó, thế mà cũng bị cắn trả đáng sợ như thế.
Từ đó, hắn cũng có thể tưởng tượng được lần này Hồng Trần và Lục Đạo khủng bố đến mức nào. Đến cả Nhân Vương Phục Hy cũng chìm vào giấc ngủ say, nếu là người khác tìm tòi, chắc đã bị cắn trả đến bỏ mạng.
Hơn nữa, hai người kia đều đến Đại Sở, hắn không cho rằng họ tới để thăm thú, chắc chắn có bí mật gì đó không muốn ai biết.
"Theo như lời ngươi thì sẽ có ba cái khả năng, một là Thiên Ma, hai là Nhược Hi, ba là kiếm Tru Tiên", Đông Hoàng Thái Tâm nói: "Họ chắc chắn là đến vì một trong ba điều đó".
"Đế Binh kia có thể tìm ra Thiên Ma, Nhược Hi và kiếm Tru Tiên không?"
"Không tìm được", Đông Hoàng Thái Tâm lắc đầu: "Đại Sở đã không còn luân hồi, dù có đế binh cũng khó mà bổ khuyết".
Diệp Thành im lặng, cứ cảm thấy Đại Sở sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mà chuyện kia có lẽ sẽ là một trận tai nạn có quan hệ rất rộng khiến pháp tắc bị đảo lộn, càn khôn cũng bị hao tổn.
Hắn càng hy vọng là Nhược Hi hoặc kiếm Tru Tiên.
Chỉ có hai người mới có thể giải được câu đố muôn đời kia, tốt nhất là có thể hiểu được trước khi Thiên Ma đánh tới, tránh cho phát sinh sự cố trong lúc diễn ra trận chiến, mâu thuẫn nội bộ sẽ làm cho người ta rất đau đầu.
"Nguồn gốc của Hồng Trần và Lục Đạo đều là ngươi", Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi nói: "Nếu ngươi có thể cảm giác được vị trí của họ thì phải báo ngay cho Thiên Huyền Môn biết".
"Ta muốn xác định một chuyện", Diệp Thành nhìn về phía Đông Hoàng Thái Tâm: "Vẻ ngơ ngác của Hồng Trần và Lục Đạo rất giống với ta hồi đó, không biết Cửu U Tiên Khúc có thể khiến họ tỉnh lại không?"
"Xét trên lý thuyết thì có thể", Đông Hoàng Thái Tâm đáp: "Cái ngươi lật đổ là Huyền Ảo Pháp tắc, Lục Đạo lại là Thời Không Pháp Tác, Hồng Trần kỳ lạ nhất, hắn ta vừa lật đổ Thời Không Pháp Tắc, vừa đổi chiều Luân Hồi Pháp Tắc. Tuy Cửu U Tiên Khúc có thể đánh thức lòng người, nhưng phải coi ai đàn, có tác dụng với họ hay không, đó là một ẩn số".
"Ta sẽ dốc hết sức cảm ứng hai người họ", Diệp Thành hít sâu một hơi: "Có điều, đừng hy vọng quá nhiều vào ta".
"Làm hết mình là được!", Đông Hoàng Thái Tâm đứng dậy, để lại một viên tiên thạch rồi lập tức biến mất, chỉ còn văng vẳng một giọng nói mờ mịt: "Với cục đá Tiên Âm này, ngươi có thể trực tiếp liên lạc với ta".
Chương 2339: Trở lại phàm trần
Trời đã về đêm, Diệp Thành ra khỏi Hằng Nhạc, vẫn chưa hề quấy nhiễu bất kỳ kẻ nào.
Thiên lão và Địa lão đi theo, ẩn thân ở hư vô, âm thầm bảo hộ.
Có hai người cấp Chuẩn Đế hộ giá, mặt mũi của Diệp Thành không tính là nhỏ, nhắm mắt đạp thiên, không cần thần thức, mà là dùng thần linh của bản thân cảm thụ.
Nếu Hồng Trần và Lục Đạo ở gần đây, chắc chắn sẽ bị hắn cảm nhận được, hắn là gốc của hai người, hiển nhiên là luôn có sự liên kết giữa hai chiều.
Từ xa nhìn lại, Diệp Thành dùng dáng vẻ hai, ba tuổi ngự khí mà đi, mập mạp mũm mĩm, trắng trắng hồng hồng trông rất đáng yêu.
Những người nhìn thấy đều ngẩn ngơ, sau đó lại hành lễ với đối phương.
Ở Đại Sở đều biết Diệp Thành cải lão hoàn đồng, có thể ở hai ba tuổi mà đạt tới Thiên Cảnh đỉnh cao, hiện tại cũng chỉ có Diệp Thành.
Không biết từ khi nào, hắn đã ra khỏi giới tu sĩ mà đi vào nhân gian.
Lúc xẹt ngang qua một mảnh thiên địa kia, hắn mới mở hai mắt.
Phía bên dưới có một dãy núi, là nơi hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi gặp nhau lần đầu, cũng ở tại chỗ này hắn đã mở Thiên Chiếu.
Qua ba trăm năm, hết thảy vẫn như cũ, một mảnh hỗn độn, đá bị năm tháng mài mòn, dần dần hoá thành đất vàng.
Diệp Thành xoa xoa mũi, trong nụ cười mang theo chút xấu hổ.
Cho đến nay cũng chỉ có hai người bọn họ biết sự việc tươi đẹp kia, một đoạn nhân quả hồng trần từ kiếp trước đuổi đến kiếp này.
Bay qua dãy núi, là đến phạm vi của Triệu Quốc, năm đó Tịch Nhan chính là công chúa của Triệu Quốc, không rành thế sự, đi lên con đường tu đạo.
Ba trăm năm sau, quốc gia này đã không còn là Triệu quốc nữa, vương triều thay đổi, Triệu Quốc năm xưa, đã trở thành lịch sử.
Trên một ngọn núi sâu, hắn từ trên trời bước xuống, ở nơi đó có hai phần mộ sừng sững, một bên chính là phụ hoàng của Tịch Nhan, một bên là mẫu hậu của Tịch Nhan.
Trước phần mộ có châm Trường Minh Xạ Hương, đó là phép thần thông của tu sĩ, không cần phải nói cũng biết là do Tịch Nhan làm, nàng không quên cha mẹ ở thế gian.
Diệp Thành tiến lên, thắp ba cây nhang, cắm ở trước mộ phần.
Năm đó là là hắn dẫn Tịch Nhan lên con đường tu đạo, mang đi con gái của bọn họ, cứ thế cho đến cuộc đại chiến Thiên Ma, làm hai người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Mà bây giờ, con gái của bọn họ đã trở lại, mà bọn họ đã sớm vào giấc ngủ vĩnh hằng, lần bỏ này, chính là vĩnh viễn không gặp lại.
Hắn thở dài một tiếng, im lặng rời đi, trở lại Hư Thiên.
Phàm nhân giới cũng không nhỏ hơn giới tu sĩ là bao, quốc gia của phàm nhân nhiều không kể xiết, chiến loạn hằng năm, chiến trường quá nhiều, xác chết khắp nơi.
Khi Diệp Thành đi ngang qua, hai nước vẫn còn đang đại chiến đều ngừng lại, đồng loạt nhìn lên không trung, họ biết Diệp Thành chính là tiên nhân.
Ở giới tu sĩ, phàm nhân khó có thể lý giải được, dáng vẻ hai ba tuổi lại có thể bay trên trời, khiến cho người ta khát khao.
Sau giây phút ngắn ngủi, hai nước lại giao chiến, mạng người giống như cỏ rác.
Diệp Thành không quản, giới tu sĩ có nguyên tắc của giới tu sĩ, phàm nhân có pháp tắc của phàm nhân, xen vào chính là nhân quả.
Hắn lại bước xuống một lần nữa, lần này là ở một cổ trấn tại phàm giới.
Trong cổ trấn, có một vườn nhỏ đơn sơ, cánh hoa bay tán loạn, là nơi mà Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thành thân.
Chuyện bi thảm chính là cùng ngày hôm đó, Diệp Tinh Thần bị kiếm Tru Tiên giết.
Sau đó, lại rước lấy huyết kiếp lớn hơn nữa, Hồng Trần, Sở Linh Ngọc, Sở Huyên, đều đã vong mạng ở trong trận chiến đó.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa căn nhà nhỏ mở ra, một người phụ nữ tóc bạc bước ra, dụng mạo tuyệt thế, khuôn mặt tiều tụy.
Đây là tu sĩ, nhưng trên người lại mặc đồ trắng giống như thê tử của một tánh bình thường, không nhiễm một chút sát khí nào.
Người phụ nữ này, không cần phải nói, chính là Thánh nữ Tinh Nguyệt
Ba trăm năm hoa tàn hoa nở, một kiếp luân hồi, chôn vùi một tình yêu, để lại một đời đau thương, nơi này vẫn là khu vườn nhỏ ở phàm nhân giới.
“Ta biết, ngươi sẽ đến đây”. Diệp Thành khẽ mỉm cười.
“Một ngày nào đó, hắn sẽ trở về”. Thánh nữ Tinh Nguyệt vén mái tóc đẹp: “Bất luận là qua bao nhiêu năm tháng, ta đều sẽ ở đây đợi hắn”.
Diệp Thành im lặng nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt, cảm thấy áy náy trong lòng.
Hắn tìm được rất nhiều người chuyển thế nhưng lại không có Diệp Tinh Thần, khiến cho người phụ nữ si tình này phải sống cô độc theo năm tháng chỉ vì chờ đợi hắn trở về.
Diệp Thành lại thở dài một hơi, Diệp Thành rời đi, bóng dáng hiu quạnh.
Hắn và Thánh nữ Tinh Nguyệt vô cùng giống nhau, cô ta đang đợi Diệp Tinh Thần, còn hắn lại đợi Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi.
Lại có bao nhiêu người cũng giống như bọn họ, tuy trở về cố hương, lại không có người năm xưa, toàn bộ đều sống trong ký ức họ.
Màn đêm tĩnh mịch, hắn nhắm mắt lại, yên lặng đi về phía trước, vượt qua núi lớn, xẹt qua thương nguyên, giống như du khách, cũng giống như nhà truyền đạo, một đường phong trần, chưa từng nghỉ chân.
Con đường ba trăm năm trước hắn đã đi qua, nay lại đi một lần nữa.
Điểm bất đồng chính là, năm đó hắn tìm người Đại Sở chuyển thế, mà lần này, hắn tìm chính là Lục Đạo và Hồng Trần.
Một toà thành của phàm nhân, hắn dừng chân trước một quán trà.
Hắn còn nhớ rõ, vào ba trăm năm trước, nơi này có một ông lão bán trà, đó là Linh Chân Thượng Nhân bị phế bỏ tu vi.
Năm đó, hắn từng nghỉ chân tại quán trà này, uống một chén trà của Linh Chân, lại là cái chuyện gọi là nhân quả của hai người.
Quán trà bây giờ vẫn chỉ có một ông lão, nhưng không phải là Linh Chân, xem ra hẳn là, ông ấy là hậu nhân của Linh Chân.
Kẻ thù có thể khiến hắn nhớ rõ cũng không nhiều lắm, như Linh Chân Thượng Nhân, như Doãn Chí Bình, như Thành Côn, trải qua năm tháng, bóng dáng của bọn họ vẫn còn lưu lại trong ký ức.
Hành trình này của hắn, máu tươi chảy dài, xương cốt bị giẫm đạp, đó là năm tháng chông gai, sẽ trở thành chuyện xưa để kể cho hậu nhân nghe.
Chương 2340: Đế đạo thông Minh
Hắn liếc nhìn quán trà lần cuối, rồi bước lên trời
Hắn không quay về giới tu sĩ, còn ở nhân gian, hắn có linh cảm, Hồng Trần và Lục Đạo, đều sẽ ở phàm nhân giới.
Tiếp theo, là một hành trình dài của hắn, hắn từ Nam Sở ở phàm giới đi đến Bắc Sở ở phàm giới, rồi đến cực Bắc ở Đại Sở, vòng qua Bắc Chấn thương nguyên, một đường đến Nam Hạ.
Chuyện đáng tiếc chính là, không tìm được tung tích của Hồng Trần và Lục Đạo.
Đại Sở quá rộng lớn, muốn đi tìm hai người chẳng khác nào đang mò kim đáy bể.
Màn đêm buông xuống, hắn đi đến một vùng biển rộng lớn, đây là hải vực của Bàn Long, khó thấy được đất liền, còn có rất nhiều đảo nhỏ.
Đêm xuống trên mặt biển, sóng nước lóng lánh, yên lặng mà tường hoà.
“Có âm minh khí”. Lần đầu tiên Thiên lão và Địa lão từ trong hư vô bước ra, một trái một phải đứng bên cạnh Diệp Thành.
Không cần hai người bọn họ nhắc nhở, Diệp Thành cũng phát hiện có chỗ không đúng.
Tuy tu vi hắn thấp, nhưng ánh mắt vẫn còn đó, với cảm giác của người từng giết Đế, đối phương tuyệt đối không ở dưới cấp Chuẩn Đế.
Ở dưới ánh mắt của ba người, mặt biển phẳng lặng nổi lên sóng gió, một lực lượng thần bí lại cổ xưa bỗng nhiên hiện ra.
Sau đó, trong sóng gió mãnh liệt, xuất hiện hai quan tài đá, trên đấy khắc đầy phù văn cổ xưa, dày nặng mà âm lãnh
“Đế đạo thông linh”. Địa lão nhíu mày, đôi mắt già nua híp lại.
“Nói đúng hơn là, Đế đạo thông Minh”. Thiên lão trầm ngâm, nhìn rõ hơn, đã phát hiện ra đó là một loại bí pháp.
Thần sắc Diệp Thành bình tĩnh, yên lặng ngóng nhìn, đó là thông Minh thuật nghịch thiên, có thể liên kết với Minh Giới, mời đến cường đại tồn tại.
Trong Thiên Ma đại chiến, Lâm Thi Hoạ vì cứu hắn, đã làm bừa, kết nối với Minh giới, đưa Pháp Luân Vương đã chết trở về.
Bí pháp này, khinh nhờn vong linh, từ xưa đã bị liệt vào cấm thuật, trừ phi vô cùng bất đắc dĩ, nếu không không ai nguyện ý đi trêu chọc người đã chết.
“Trong đó, nhất định là cấp Chuẩn Đế”. Địa lão nói từ từ.
“Ta lại càng tò mò, là ai thi triển Đế đạo thông Minh?”. Thiên lão nhàn nhạt nói, thần thức tản ra, tìm kiếm trong từng tấc từng tấc.
Khi hai người đang nói chuyện, nắp của hai quan tài đá đã hạ xuống, lộ ra hai người đang đứng thẳng tắp trong quan tài.
Ở quan tài đá bên trái, là một người trung niên, cơ thể cường tráng, tóc đen như thác nước, nhưng thần sắc đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, trông giống như một con rối.
Ở quan tài bên phải là một thanh niên, tóc mang màu máu, trên đầu vai toàn là tro bụi của năm tháng, lộ ra tang thương cổ xưa.
“Càn Khôn Chủ, Ngũ Hành Hoàng”. Địa lão híp mắt lại, dường như nhận ra người trung niên và thanh niên bên trong quan tài.
“Lại là hai đại thần thượng cổ”. Thiên lão hít sâu một hơi: “Lần này được nhìn thấy, đây là vinh hạnh của ta”.
“Vinh hạnh hay không thì ta chẳng biết, nhưng mà, chúng ta đã mắc bẫy rồi”. Địa lão liếc nhìn tứ phương, mây mù mê mang bắt đầu lượn lờ, che thiên địa càn khôn, nghịch âm dương tạo hoá.
“Không gian khác”. Thiên lão nhướng mày, có chút kinh ngạc. “Dám đến Đại Sở tác loạn, quả nhiên đối phương có chút tài năng”.
“Đã lâu không gặp”. Diệp Thành từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Thiên lão và Địa lão nghe thế, cũng ngó sang, nhìn đến chỗ hư vô đối diện.
Bên trong mây mù mông lung, một bóng dáng chậm rãi đi ra.
Đó là một đứa trẻ, nói đúng hơn là một bé gái khoảng hai, ba tuổi, bóng dáng nhỏ xinh, vóc người không cao.
Đôi mắt to trong veo, lạnh nhạt đến không thể lộ ra được cảm xúc, giữa mày có khắc thần văn cổ xưa, toàn thân được bao quanh bởi thần hà bảy màu.
Nàng ta từ thời đại xa xôi đi đến, đi qua năm tháng sông dài, giống như ảo mộng, tìm không được cơ hội, cũng không bắt được căn nguyên.
“Nhược Hi”. Hai mắt Địa lão hiện lên một tia linh quang, liếc mắt một cái thì nhận ra là ai, chẳng phải chính là Nhược Hi sao?
“Khó trách Hồng Trần và Lục Đạo lại đến Đại Sở!”. Thiên lão bình đạm nói. “Lần này xem ra, nhất định là vì nàng mà đến”.
Nhược Hi không nói, một đôi mắt lãnh đạm chỉ nhìn Diệp Thành chằm chằm.
Diệp Thành cũng không nói gì, ở phía xa xa nhìn nàng ta, vô bi vô hỉ.
Qua ba trăm năm, nàng ta vẫn chưa lớn lên, giống hệt như năm đó.
Qua ba trăm băm, hắn cải lão hoàn đồng, cũng xấp xỉ tuổi với nàng ta.
Hình ảnh này, thật sự vô cùng kỳ dị, cho dù là Nhược Hi hay là Diệp Thành, đều là dáng vẻ hai ba tuổi, vẻ mặt cũng đều không gợn sóng.
Nhân quả của hai người bọn họ thật sâu xa, nói không rõ, nhân quả chưa dứt, ràng buộc bên trong năm tháng.
“Hai người thành thân thì tốt, chắc chắn không tồi”. Địa lão vuốt vuốt chòm râu, nói ra một câu như thế.
“Đã có tướng phu thê từ nhỏ, lão phu thật coi trọng bọn họ”. Thiên lão vỗ vỗ tro bụi, lời nói thấm thía nói.
“Chúng ta nói chuyện này, không phải là có chút mất tập trung à?”. Địa lão ho khan một tiếng, vẻ mặt ý vị thâm trường.
“Thật đúng là vậy”. Thiên lão nghiêm túc, nhìn chằm chằm Nhược Hi, nhàn nhạt nói: “Bé con, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Là ta đánh giá thấp ngươi”. Cuối cùng Nhược Hi cũng mở miệng, âm thanh như tiếng trời, êm tai vô cùng, mang theo một loại ma thuật.
Thế nhưng, lời nói này của nàng ta không phải đang nói với Thiên lão và Địa lão, mà là nói với Diệp Thành, một câu này ẩn chứa rất nhiều thâm ý.
“Ngươi có từng coi trọng ta sao?”. Lời nói của Diệp Thành bình đạm.
Lời này của hắn, cũng không phải là nói với Nhược Hi, mà là nói với Kiếm Tru Tiên điều khiển cơ thể của Nhược Hi, hắn biết Kiếm Tru Tiên đang ở trong cơ thể nàng.
Đối với Kiếm Tru Tiên, hắn có rất nhiều nỗi thống hận, hận đến tê tâm phế liệt, bởi vì nó, mà Sở Huyên Nhi đến chết cũng cảm thấy áy náy.
Cũng chính là nó, diệt Thần Chiến, đó là tiền tổ của thánh thể, đây là nợ máu ngập trời, hắn không khi nào mà không nhớ rõ.
Còn có ý cảnh trong Đế giác của Nữ Đế, cũng bị nó chém, Đế Binh bị phá, Đế thân cũng bị tiêu diệt.
“Hôm nay, trần về trần, thổ về thổ”. Nhược Hi giơ tay, một tay kết ấn, phá giải phong ấn của Ngũ Hành Hoàng Và Càn Khôn Chủ.