-
Chương 2306-2310
Chương 2306: Đồ nhi bá đạo
Lời của Đất Diệt tràn đầy thâm ý, phủ lên vùng cấm Thiên Hư một tầng thần bí, khiến người ta cảm thấy khó lường.
Diệp Thành im lặng, không dám dò hỏi quá nhiều.
Từ xưa đến nay, chỉ có Đại Đế mới có tư cách biết đến bí mất, hắn là người phàm há lại có thể dễ dàng khám phá.
Từ sâu bên trong, Trời Tru bước ra, trong tay còn bưng một cái chén vừa vỡ, trong chén có một loại chất lỏng màu đen bảy tám phần, không biết là cái gì.
“Đến đây, uống hết đi”. Trời Tru cầm chén đi đến.
“Đây là cái gì?”, Diệp Thành đặt ở trước mũi ngửi ngửi, cảm thấy vị rất khó chịu, khiến hắn suýt chút ói ra luôn.
“Uống đi, vớ vẩn nhiều chuyện”. Đất Diệt cầm lấy bát, trực tiếp đè Diệp Thành rót thuốc vào.
Diệp Thành sặc đến mức chảy nước mắt, thở không lên hơi, suýt chút nữa tèo luôn, ho đến mức cong eo ho khan mãi không dứt được.
Thế nhưng, điều khiến hắn kinh ngạc chính là, không biết trong chén này là thứ canh đen thui gì nhưng lại dập tắt được tử khí toàn thân hắn.
Không chỉ có như thế, khí huyết của hắn cũng thông thuận không ít, mùi vị tuy là có chút khó chịu, thế nhưng hiệu quả vô cùng tốt.
“Còn nữa không, thêm một chén nữa”. Diệp Thành xoa tay.
“Ngươi tưởng đó là nước sôi để nguội à?”, Trời Tru thổi râu trừng mắt: “Đồ quý cất giữ nhiều năm, ông đây cũng chưa có uống đó”.
“Khó trách vị ớn như thế, kiểu này là hư rồi”.
“Lời này ngươi nói đúng”. Đất Diệt đặt một bàn tay trên vai của Diệp Thành, ấn Diệp Thành xuống ngồi khoanh chân.
Chợt, dưới thân Diệp Thành hiện lên một trận pháp cổ xưa.
Trận pháp vận chuyển, một luồng sức mạnh kì dị tràn vào cơ thể, sau đó dung nhập vào trong cơ thể hắn, khiến cho khí sắc của hắn tốt lên không ít.
Cũng là sức mạnh kì dị kia khiến hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mí mắt run rẩy, đôi mắt mù, chậm chậm khép lại.
Hắn ngủ, ngồi xếp bằng ở trung tâm trận pháp mà ngủ.
Trời Tru Đất Diệt không nhàn rỗi, lấy ra một đống thứ hiếm lạ cổ quái, luyện thành cơ thể già nua của Diệp Thành.
“Vì để cho ngươi sống lâu thêm ba ngày, con mẹ nó, thật là lỗ hết vốn liếng!”. Trời Tru thầm mắng, vẻ mặt đau lòng.
“Nhân Vương Phục Hy ở đây, cũng chưa chắc cứu được hắn”. Đất Diệt lắc đầu thở dài “Chu Thiên quá bá đạo”.
Không biết khi nào đã thấy hai người dừng tay, mỗi người ngồi xổm trên một khối đá, một người uống rượu, một người hút thuốc.
Mà Diệp Thành cứ ngồi ở đó ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu.
Thiên Hư yên lặng, nhưng bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt.
Trong màn đêm tối tăm đen tuyền, Huyền Hoang đại lục cũng không bình yên.
Yêu tộc liên hợp bốn phương, nhảy vào từng toà cổ thành, bắt đầu trả thù điên cuồng, thủ đoạn cực kì khát máu.
Thiên Đình rút quá nhanh, cho nên rất nhiều sản nghiệp cũng không mang đi, bị Yêu tộc nhổ tận gốc.
Quá nhiều người bị liên luỵ, trở thành oan hồn dưới lưỡi đao.
Sự thật chứng minh, quyết định của Diệp Thành vẫn thật chính xác, may mà rút kịp thời, bằng không đã tổn thất nghiêm trọng hơn phân nửa quân số.
Ngày thứ mười, Diệp Thành ngủ say từ từ tỉnh lại, hé mắt.
Mười ngày ngủ say, sắc mặt của hắn xác thực tốt lên không ít, tối thiểu cũng không ho khan, sắc mặt cũng hồng hào hơn.
“Tỉnh rồi”. Trời Tru Đất Diệt liếc mắt nhìn Diệp Thành.
“Đa tạ hai vị tiền bối”. Diệp Thành cười ha ha, sau này nên đến đây nhiều hơn một chút, hai lão tổ này có nhiều thứ tốt lắm đây? Biết đâu chừng lại có thể có được vài thứ.
Trong lúc hắn suy nghĩ, đột nhiên nghe một tiếng ầm từ hướng tiên sơn Thiên Đình.
Diệp Thành nhăn mày lại, muốn xem, lại không xem được.
“Ta nói, nhà của ngươi rất náo nhiệt nha!”, Trời Tru Đất Diệt chắp tay nhìn đi nơi khác, liếc mắt nhìn một cái thì biết là đã có chuyện.
Diệp Thành không đáp lời, đạp tiên hoả, tiến thẳng đến Thiên Đình.
Lại nói, bây giờ ở Thiên Đình, đúng là náo nhiệt vô cùng.
Giương mắt nhìn lên trời mới biết đây là đại chiến của hai người, đều là thiếu nữ, hơn nữa, trông bọn họ giống nhau như đúc.
Điểm khác duy nhất chính là, một người thì miệng không ngừng lảm nhảm, một người khác lại lạnh lùng như băng, tính cách hoàn toàn đối lập.
Mà cái người lạnh nhạt như băng kia chính là Tịch Nhan chuyển kiếp, đi dạo qua một vòng Tinh Không, lại trở về Huyền Hoang.
Đáng tiếc, nàng vẫn giống như cũ, không thể cởi bỏ phong ấn.
Điều đáng nói là, sức chiến đấu của nàng vô cùng khủng bố, Đế Cửu Tiên mạnh như thế lại không phải đối thủ của nàng.
“Có thể đánh bại Đế Cửu Tiên, đồ nhi bảo bối của lão Thất quả nhiên không phải chỉ là danh ảo”. Quỳ Ngưu thổn thức tặc lưỡi.
“Dù sao ta cũng đánh không lại nàng”. Long Kiếp chắp tay: “Ta đã từng gặp nàng, nhưng nàng không mạnh như thế”.
“Sư phụ biến người thường, đồ nhi này của hắn có thể thay hắn gánh vác một mảnh trời”. Bắc Thánh cười nhẹ: “Ở thời đại này, nàng mới là sao trời sáng loá nhất”.
“Là Tịch Nhan sao? Đó là Tịch Nhan sao?”. Một đỉnh núi khác, Hùng Nhị, Tạ Vân, và Tư Đồ Nam, bọn họ tụ lại với nhau xem, ánh mắt rạng rỡ, cũng kích động muôn phần.
“Chắc là chưa cởi bỏ phong ấn kiếp trước rồi”. Liễu Dật trầm ngâm: “Nếu không không thể không biết chúng ta”.
“Đồ nhi của Thánh chủ, vẫn lợi hại hệt như kiếp trước!”. Tu sĩ Thiên Đình mỉm cười, nhìn thật vui mừng.
“Người tài giỏi nhất Đại Sở, danh hiệu này nàng ta có thể nhận đó”.
“Chuyện gì vậy?”. Diệp Thành đã trở lại, mắt mù nhưng vẫn ngó xung quanh, hi vọng có người có thể trả lời một tiếng.
“Đồ nhi bảo bối của ngươi đến”. Hồng Trần Tuyết cười nói.
“Tịch Nhan?”, Diệp Thành sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu, sau đó lộ ra mỉm cười. “Là nàng, là Tịch Nhan”.
“Có thể thấy, thần hải của nàng có một tia tiên quang ký ức, chưa cởi bỏ ký ức bị phong ấn, đồ nhi của ngươi khác với người yêu của ngươi rồi”, Hồng Trần Tuyết cười nói.
“Sẽ có lúc cởi bỏ”. Diệp Thành hít sâu một hơi.
“Không muốn biết vì sao đồ nhi của ngươi lại đến Thiên Đình à?”
“Nói ra thì, đúng là tò mò!”, Diệp Thành không khỏi nghiêng đầu.
“Bởi vì bọn ta”. Sở Linh Ngọc, năm Vương Đại Sở và hậu duệ Hoàng Giả tiến lên, sắc mặt mười mấy người đều tái nhợt.
Diệp Thành lại nhíu mày, tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở mấy người không ổn định, họ bị thương, hơn nữa, vết thương hoàn toàn không rõ.
“Không nghe mệnh lệnh của ngươi, tự mình ra ngoài đuổi giết Phượng Tiên!”. Sở Linh Ngọc lắc đầu cười: “Bị nàng gài bẫy, bị vây ở trong kết giới, gần như bị luyện hoá, cũng may đồ nhi bảo bối của ngươi đi ngang qua, bằng không đã chết hơn nửa”.
“Các ngươi diệt được Phượng Tiên sao?”, Diệp Thành cười nhìn mọi người.
“Nhặt được mạng về là tốt rồi”. Yêu Vương xấu hổ cười: “Sự thật chứng minh, vẫn là ngươi hiểu ả nhất”.
“Còn sống là tốt, cũng không thể lại tự mình đi ra ngoài”.
“Nói đến đồ nhi kia của ngươi, thật đúng là khiến ta xấu hổ”. Quỳ Vũ Cương thổn thức “Phượng Tiên có thể đánh Bắc Thánh hộc máu bằng một chưởng, thế nhưng lại bị đồ nhi của ngươi dập cho không dám ngẩng đầu”.
“Ta có thể tưởng tượng được dáng vẻ vô cùng chật vật của Phượng Tiên”. Diệp Thành mỉm cười, lại ngửa đầu lần nữa, tuy là mắt đã mù nhưng dường như hắn có thể trông thấy Tịch Nhan, đó là đồ nhi của hắn.
“Không đánh nữa, ta không đánh nữa”. Phía trên hư thiên, Đế Cửu Tiên bị đánh đến nhảy dựng lên.
Tịch Nhan chuyển kiếp dừng tay, khuôn mặt non nớt, vô hỉ vô bi, lưng đeo một cây đàn trắng, ở dưới ánh trăng tựa như ảo mộng.
Đôi mắt trong và sáng của nàng quét một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Diệp Thành, đôi mỳ đẹp không khỏi nhíu lại.
Ngày xưa, nàng từng đi qua Ngũ Chỉ Sơn, cũng từng thấy Diệp Thành bị trấn áp, chưa từng là khi nghĩ gặp lại nhau, Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn thiên hạ đã hoá thành một phàm nhân.
“Tịch Nhan, hắn chính là sư phụ của ngươi”. Sở Linh Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay, gọi Tịch Nhan chuyển kiếp lại đây.
Sư phụ, lại là sư phụ! Đôi mắt đẹp của Tịch Nhan chuyển kiếp mê man.
Lúc trước, Đế Cửu Tiên coi nàng là đồ đệ của Hoang Cổ Thánh Thể, nàng vẫn luôn cho rằng Tiểu Cửu Tiên đang nói khùng nói điên.
Đến nơi này mới biết, không phải chỉ một mình Tiểu Cửu Tiên cho là như vậy, mà người ở nơi này đều nghĩ như thế.
Người Thiên Đình khiến cho nàng có cảm giác rất quen thuộc, cũng thật thân thiết, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, giống như người thân.
“Tịch Nhan!”. Diệp Thành mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Một tiếng gọi quen thuộc mà xa lạ khiến Tịch Nhan không khỏi dịch chân, từ trên trời đi xuống, dừng ở trên Ngọc Nữ Phong.
Nàng đến, mấy người Sở Linh Ngọc ăn ý mà lui xuống, ai ở Thiên Đình không biết Tịch Nhan yêu sư tôn của mình.
Tịch Nhan đứng lặng như một pho tượng, vẫn không nhúc nhích.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Thành, không thể tin rằng ông lão tang thương này lại chính là Thánh Thể uy chấn Bát Hoang.
Cơ thể già nua của Diệp Thành run rẩy, mò mẫm đi đến, có lẽ là đi quá gấp, bước không vững, trượt chân ngã xuống.
Tịch Nhan tiến lên, đỡ lấy hắn thì mới phát hiện Diệp Thành đã mù, mà lòng nàng chợt nhói lên một cách khó hiểu.
Trong lúc nhất thời mê mang, một đôi tay già đã sờ soạng gương mặt nàng, hắn không nhìn thấy, chỉ có thể vuốt ve hình dáng nàng như vậy.
Chương 2307: Ba tộc giải trừ phong ấn
Trời dần khuya, Ngọc Nữ Phong vô cùng yên tĩnh.
Diệp Thành ngồi dưới gốc cây cổ thụ, một tay cầm dao khắc, một tay cầm khúc gỗ nhỏ, dùng dao khắc lên đó.
Tịch Nhan đứng ở một bên nhìn bức tượng gỗ mà hắn khắc, đã bắt đầu thành hình, người được khắc chính là nàng.
“Cô là công chúa nước Triệu, là ta chỉ dẫn cô tu tiên”, Diệp Thành vừa khắc vừa nói, nói đến chuyện xưa thì giọng trở nên dịu dàng, còn có chút đau thương và hoài niệm.
Tịch Nhan lặng lẽ lắng nghe, đôi lúc còn lặng lẽ nhìn xung quanh.
Ngọc Nữ Phong này không khác gì Ngọc Nữ Phong ở Hằng Nhạc Tông, khi nhìn thấy sẽ có cảm giác quen thuộc.
Nhưng nàng lại không nhớ được, càng cảm thấy mờ mịt.
Không biết từ khi nào giọng Diệp Thành mới yếu dần, cho đến khi biến mất, khối gỗ đã được khắc xong, hắn cũng ngủ rồi.
Tịch Nhan nắm lấy tượng gỗ, hắn khắc rất có tâm, cực kỳ sống động hệt như chính bản thân nàng đây vậy, lúc cau mày hay tươi cười đều rất giống.
Màn đêm lặng lẽ rời đi, một ngày mới lại đến.
Trời vừa sáng, một đám người trèo lên Ngọc Nữ Phong, người đi đầu chính là Hùng Nhị.
“Nhóc con, nhớ ra chưa?”, Hùng Nhị chạy đến.
Tịch Nhan không nói gì, nhìn Hùng Nhị với vẻ mặt hơi kỳ lạ, hắn ta ăn gì mà béo thế.
“Ta vẫn thích kiểu tính cách hoạt bát hơn”, Tạ Vân thở dài: “Giống như Cửu Tiên Đế Gia”.
“Yên tâm đi, ở chung với các ngươi lâu ngày sẽ thay đổi thôi”, Tư Đồ Nam chải tóc, Tịch Nhan ngoan ngoãn của đời trước đã bị ba người họ làm cho trở nên xấu xa, hư hỏng.
“Cây đàn này tốt đấy”, Tiểu Linh Oa xoa cằm nhìn cây đàn mộc mạc mà Tịch Nhan đeo trên lưng: “Nhìn hơi quen”.
“Còn nhớ Hổ Oa không?”, Thiếu Vũ, Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu vây quanh: “Năm đó tên thứ nhất, ngươi thứ hai, đè bọn ta không thở nổi luôn”.
Mọi người nhao nhao nói, Tịch Nhan lại chẳng nói câu nào.
Trong mắt nàng, Thiên Đình Đại Sở là một tồn tại cực kỳ quỷ dị, có năm mươi triệu tu sĩ, có không ít huyết mạch bá đạo, người kỳ lạ cũng rất nhiều.
Cửa phòng mở ra, Diệp Thành lần mò đi ra.
Đám hậu bối đời trước - đám Cung Tiểu Thiên Nhi cũng rất hiểu chuyện, bước tới giúp đỡ, nếu ngã xuống, giải quyết không ổn thỏa có thể bị treo.
“Sư thúc chưa ăn cơm nhỉ, con đặc biệt đem đến cho người”, Thiếu Vũ cầm gà nướng nóng hổi bước ra.
“Không bỏ xuân dược vào trong đấy chứ”, Diệp Thành đáp lời.
“Có nghĩ đến cũng không dám bỏ!”, Thiếu Vũ cười gượng.
Diệp Thành không nói gì, mắt hắn nhìn chằm chằm phía xa, nhíu chặt mày, vẻ mặt cũng rất khó coi.
Không chỉ hắn đang nhìn mà còn có Tịch Nhan, Tạ Vân và Tư Đồ Nam, thậm chí là người cả Thiên Đình cũng đang nhìn hướng đó.
Tiếng ầm ầm vang lên khiến trời đất rung chuyển.
Nhìn ra xa mới biết một khu vực núi tiên ma tính rơi xuống, ma khí cuồn cuộn lao ra ngút trời.
“Ma tộc viễn cổ, giải trừ phong ấn rồi!”, những người xung quanh Trung Châu bị chấn động, đều bước lên trời nhìn sang bên này.
Trong tiếng bàn tán, lại có một tiếng ầm vang lên giữa khung trời bình lặng, âm thanh này vang lên từ Bắc Nhạc.
Cũng là một ngọn tiên sơn rơi xuống đất, thần quang chói lọi bắn ra xung quanh, vầng sáng chói mắt lan ra phủ khắp mười vạn dặm.
“Thần tộc viễn cổ giải trừ phong ấn rồi!”, các tông ở Bắc Nhạc vang lên âm thanh, cùng hòa vào nhau, có người vui mừng cũng có người sầu muộn.
“Còn nữa…”, không ít người nghiêng đầu nhìn về phía Đông Hoang.
Một ngọn núi tiên hùng vĩ từ trên trời rơi xuống, đại khí dồi dào, cách ở một khoảng khá xa nhưng vẫn có thể nghe được tiếng Phượng Hoàng kêu.
“Tộc Phượng Hoàng cũng giải trừ phong ấn rồi?”, một tiếng kinh ngạc vang lên.
“Trận thế này không cần nói cũng biết là tộc Phượng Hoàng”.
“Đầu tiên là Yêu tộc, lần này là Ma tộc, Thần tộc và tộc Phượng Hoàng, ai trong số họ cũng đều là kẻ thù của Diệp Thành”.
“Bốn gia tộc lớn đều có Đế binh, Thiên Đình gặp nguy rồi”.
“Mẹ nó chứ!”, trong Thiên Đình có người mắng.
“Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên thì sao? Một trong số đó quay về cũng đã có thể chống đỡ thế trận này”.
“Còn có mấy gia tộc đó của các ngươi nữa, chuyện gì đây?”, mấy người Tạ Vân nhìn Long Kiếp và Nam Đế.
“Chuyện này không phải là chuyện bọn ta có thể xen vào!”, Nam Đế bất lực lắc đầu: “Về trong tộc lúc nào thì còn phải phụ thuộc vào ý của Đế binh”.
“Được, không có lấy một liên minh hay bạn bè, kẻ thù thì cả một đống”, Long Nhất và Long Ngũ bĩu môi, chỉ muốn chửi tục.
“Kết giới có thể chống chịu được bao lâu?”, Diệp Thành hỏi.
“Bốn gia tộc lớn, bốn Đế binh, cùng lắm là ba ngày!”, Long Nhất thở dài: “Đây đã là cực hạn rồi”.
“Liều mạng giữ vững!”, Diệp Thành bình thản nói: “Ba ngày sau lui vào Thiên Hư, không đến phút cuối cùng, chúng ta vẫn còn hy vọng, ta tin vận khí của Thiên Đình Đại Sở trường tồn”.
“Bọn ta cũng tin chắc như thế”, Long Nhất, Long Ngũ mỉm cười rồi đi ra.
Mỗi một góc của Thiên Đình chật kín người, nguyên thạch chất đầy như núi, hợp lực cùng nhau khống chế và bảo vệ kết giới.
Tiếp theo sẽ là một trận đại chiến, bốn gia tộc lớn, bốn Đế binh Cực Đạo, trận thế này quá lớn.
“Ai giết con ta?”, Trung Châu, Đông Hoang, Bắc Nhạc ở Huyền Hoang đều vang lên giọng nói đầy tức giận, sát khí ngút trời.
Đó là Ma Hoàng của Ma tộc, Thánh Chủ của tộc Phượng Hoàng, Thần Hoàng của Thần tộc, ba người cũng đã biết Thái tử bị tiêu diệt từ trước như Yêu Hoàng của Yêu tộc, nhưng bất lực vì gia tộc phong ấn, không thể giải trừ phong ấn trước thời hạn.
Bây giờ trở về tự mình giải quyết, cho dù đối phương là ai cũng đều phải trả giá bằng máu, đền mạng lại cho Thái tử.
“Phụ hoàng, ngươi phải đòi công bằng cho Bát hoàng huynh!”, Phượng Tiên xuất hiện, lao vào đại điện tộc Phượng Hoàng, quỳ phịch xuống đất, khóc lóc nước mắt đầy mặt.
“Rốt cuộc là ai?”, Thánh Chủ Phượng Hoàng nổi giận.
“Là Diệp Thành, là Thiên Đình!”, Phượng Tiên vội lau nước mắt: “Là chúng hại Bát hoàng huynh”.
“Diệp Thành vẫn còn sống? Thiên Đình là thế lực phương nào thế?”, Thánh Chủ Phượng Hoàng nghe đến mức ngơ ngác, xoay người đi.
Phượng Tiên đứng dậy, truyền thần thức mình đã chuẩn bị xong hết cho Thánh Chủ Phượng Hoàng, sau đó gương mặt trở nên dữ dằn.
Tộc Phượng Hoàng về rồi, về cùng tộc có cả Ma tộc và Thần tộc, cộng thêm Yêu tộc, lần này kết giới của Thiên Đình chắc chắn sẽ bị phá, nàng ta đã đợi được đến ngày này, cực kỳ phấn khích.
Nàng ta đã không còn kiên nhẫn đợi muốn nhìn thấy Diệp Thành chết, cũng không đợi được lúc nhìn thấy Thiên Đình bị tiêu diệt, cảnh tượng đẫm máu sẽ rất tuyệt.
Bên này Thánh Chủ Phượng Hoàng đọc được thần thức của nàng ta, sắc mặt lại càng kinh ngạc, nếu không nhờ Phượng Tiên báo cho ông ta, ông ta cũng không biết một trăm năm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất cả đều có liên quan đến Diệp Thành.
“Người đâu, gọi binh!” , Thánh Chủ Phượng Hoàng hô lên làm trời đất chấn động.
“Khoan đã!”, một người bỗng nói, hai bóng người như bóng ma bay vào đại điện, chính là Xích Dương và Vô Cực.
“Hai vị đến ngăn cản tộc Phượng Hoàng ta sao?”, Thánh Chủ Phượng Hoàng hừ một tiếng, nghe có vẻ còn có uy nghiêm của Thánh Chủ.
“Muốn đánh Thiên Đình thì ngươi tốt nhất nên đợi đến khi Phượng Thiên xuất quan, nếu không cả tộc Phượng Hoàng ngươi đều sẽ gặp tai ương”.
“Không cần đợi lão tổ xuất quan, hôm nay tiêu diệt Thiên Đình!”, Thánh Chủ Phượng Hoàng nổi giận hét lên: “Dám giết con trai ta, nợ máu này phải trả bằng máu, không ai có thể ngăn cản”.
“Ngươi có biết Thiên Đình là thế lực phương nào”, Vô Cực nhàn nhã nói: “Ta khuyên ngươi nên suy xét cẩn thận đi”.
“Ta mặc kệ là thế lực phương nào, người đâu, điểm binh!”, Thánh Chủ Phượng Hoàng mặc kệ mọi lời ngăn cản, bước ra khỏi đại điện.
Xích Dương Tử và Vô Cực Tử đều lắc đầu, biết mình không thể ngăn cản tộc Phượng Hoàng, cũng biết tộc Phượng Hoàng sẽ không tin vào chuyện Đại Sở, cả tộc Phượng Hoàng chỉ có Phượng Hoàng biết.
“Hai vị tiền bối, không giúp tộc Phượng Hoàng thì thôi, còn muốn nói tốt cho Thiên Đình đó, đây là đạo lý gì chứ!”, Phượng Tiên cười nhạo nhìn Xích Dương Tử và Vô Cực Tử.
Hai người liếc nhìn Phượng Tiên, xoay người ra khỏi đại điện, chỉ có giọng già nua truyền về: “Cuối cùng cũng có ngày này, ngươi sẽ trả giá đắt cho sai lầm của ngươi”.
“Ta đợi đây!”, Phượng Tiên mỉm cười, cũng đi theo ra khỏi đại điện, Thiên Đình sắp bị tiêu diệt, sao nàng ta có thể không chứng kiến được.
*****
Các bạn chờ mình nhé, chiều mình sẽ cập nhật tiếp!
Chương 2308: Thế công huỷ diệt
Trung Châu vang lên tiếng ầm ầm, trống trận dồn dập, đại quân Yêu tộc và Ma tộc như hai con rồng khổng lồ lao tới Thiên Đình.
Huyền Hoang Bắc Nhạc, Thần tộc viễn cổ xuất trận, xua quân xuôi nam.
Đại địa Đông Hoang, tộc Phượng Hoàng cũng đuổi sát theo.
Bốn chủng tộc lớn, hợp binh tại một điểm, điều khiển chiến xa, cưỡi mây đạp gió, cưỡi linh thú, nghìn nghịt như nước biển, phủ kín không gian.
Bốn Cực Đạo Đế Binh bay qua bầu trời, Đế Đạp pháp tắc vờn múa.
Đế uy phủ khắp Bát Hoang, Trung Châu như sắp không chịu được, rung động dữ dội, u ám tối đen, sắp sụp đổ tới nơi.
“Thôi rồi, lần này Thiên Đình tiêu rồi”, tu sĩ bốn phương tụ tập, nhìn đại quân bốn tộc kia, không khỏi thở dài.
“Một Đế Binh đã đủ chấn động, nay tận bốn, kết giới bảo vệ vững chắc cỡ nào cũng khó mà ngăn cản được sức mạnh của cả bốn”.
“Dù bị tiêu diệt thì Thiên Đình Đại Sở cũng đã trở thành thần thoại!”
“Cảnh tượng hôm nay đúng là đáng châm chọc!”. Xích Dương Tử nhìn ra xa, không khỏi cười lạnh: “Đại Sở dùng máu để cứu vớt vạn vực, hôm nay lại gặp tình cảnh này!”
“Không phải ai cũng biết sự hi sinh của Đại Sở dành cho vạn vực!”, Vô Cực Tử lắc đầu thở dài.
Thiên Đình Đại Sở, Diệp Thành đạp lên tiên hoả, đứng lặng trên bầu trời.
Sau lưng hắn là hàng loạt tu sĩ, cờ chiến của Đại Sở phấp phới.
“Lão thất, ngươi làm gì?”, ở một chỗ rất sâu bên trong, tiếng hét rung trời vang lên.
Nhìn kỹ lại thì đây chính là Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng... còn có Nam Đế, Bắc Thánh, Long Kiếp, Thanh Long...
Mới vừa rồi, những người đã bị ép truyền tống tới cổng vực, từ nơi này dịch chuyển ra ngoài.
Hiển nhiên Thiên Đình Đại Sở muốn đưa họ ra ngoài, một khi bốn tộc giết tới, không ai có thể trốn.
Giờ phút này, hắn ép họ đi là để cứu họ, vì Thiên Đình rất có thể sẽ bị diệt vong, người ở đây sẽ không ai may mắn tránh được.
“Đây là ân oán giữa Thiên Đình Đại Sở và bốn chủng tộc kia!”, Diệp Thành lạnh nhạt đáp, âm thanh mơ hồ vang khắp tiên sơn.
“Mẹ ngươi!”, Quỳ Ngưu mắng to: “Tộc Quỳ Ngưu chưa từng sợ hãi ai!”
Diệp Thành không đáp lại, càng không quay đầu, chỉ đứng lẳng lặng.
Mấy người Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều muốn xông lên nhưng lại bị Nhược Thiên Chu Tước dùng một chưởng đẩy vào truyền tống vực môn
Truyền tống môn vận hành, không gian đóng lại, mọi người biến mất, Diễm Phi đã vây lại không gian, dù muốn đánh ra một đường cũng là điều không thể, tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị dịch chuyển.
Đại quân bốn tộc đánh tới rồi, đội ngũ ngay ngắn, rậm rạp chằng chịt cả bầu trời.
Từng toả sát trận đáng sợ chắn ở cửa ra vào của Thiên Đình, xếp thành hàng, đây đều là cấp bậc tuyệt sát.
Bốn Đế Binh lao lên trời, sừng sững ở nơi cao nhất.
Đế Khí của Ma tộc – Ma Thiên Châu che phủ càn khôn; Đế Khí Thần tộc – Thiên Thần Kiếm kiểm soát âm dương; Đế Khí Yêu tộc – bình Trấn Thiên huyễn hoặc ảo cảnh; Đế Khí tộc Phượng Hoàng – gương Phượng Hoàng bao phủ nhân quả, tất cả như bốn mặt trời treo trên nền trời xanh.
Trời đất hỗn loạn, gián đoạn con đường truyền tống của truyền tống vực môn.
Trời Tru Đất Diệt thấy thế thì lắc đầu bất đắc dĩ, bốn Đế Binh, dù họ có ho ra máu thì cũng không thể doạ lui.
“Diệp Thành, lăn ra đây!”, Ma Hoàng của Ma tộc gầm lên đầu tiến, mắt ma cắn nuốt trời đất.
“Trả mạng con ta!”, Thần Hoàng Thần tộc toả ra sát khí lạnh thấu xương, quân lâm thiên hạ, nhìn xuống Thiên Đình Đại Sở.
“Chọc giận tộc Phượng Hoàng ta phải trả cái giá đắt!”, Thánh Chủ Phượng Hoàng hừ lạn, lời nói vang vọng không gian.
“Chính ngươi ra đây ta sẽ cho các ngươi chết tử tế!”, Yêu Hoàng Yêu tộc giận dữ, đôi mắt đỏ au.
“Thiên Đình Đại Sở, không sợ chiến!”, lời Diệp Thành của vang lên, không nghe ra cảm xúc gì.
“Hay, hay lắm! Đánh cho bổn vương!”, Thần Hoàng Thần tộc thét lên, vung kiếm chỉ về phía Thiên Đình Đại Sở phía xa.
Nhất thời, tuyệt sát trận của bốn tộc đồng loạt khởi động, số lượng nhiều làm cho da đầu người ta phải tê dại.
Bốn Cực Đạo Đế Binh cũng bị thúc giục, sức mạnh huỷ trời diệt đất đồng loạt vận hành, trời đất lập tức sụp đổ.
Chỉ trong nháy mắt, Cực Đạo Đế Binh và tuyệt sát trận bắn ra, sắc bén đồ sộ như mưa ánh sáng, gieo mình xuống bên dưới muốn bao phủ cả Thiên Đình.
Đó là đội hình xạ kích làm cho càn khôn đảo ngược, sao trăng bị chôn vùi, thế công diệt thế.
Tu sĩ đứng xem chung quanh ngừng thở, nhìn không chớp mắt, đòn tấn công như thế, dù là Kiếm Thần cũng phải nuốt hận ngã xuống.
Dưới ánh nhìn của mọi người, trời đất rung chuyển.
Một tia sáng màu đen lấy Thiên Đình làm tâm dần lan ra chung quanh, gặp núi núi lở, gặp nước thì bao phủ nước.
Từng mảng tu sĩ nhảy ra, máu văng tung toé, thân thể bị huỷ diệt, Nguyên Thần của ai yếu cũng bị tiêu tan.
Khi tất cả ngừng lại thì mới nhìn sang.
Bốn phương quan sát, dù kết giới của Thiên Đình Đại Sở trở nên hoang tàn nhưng nó vẫn đứng đó, chịu đựng xạ kích diệt thế.
“Chưa thấy kết giới nào bá đạo như thế!”, âm thanh tặc lưỡi vang lên không ngừng, ai cũng hoảng hốt lo lắng thấy phòng thủ của Thiên Đình.
“Bốn Đế Binh! Thiên Đình vẫn chịu được!”
“Bị bắn phá cũng chỉ là vấn đề thời gian! Không có nguyên thạch vô tận để cung cấp, Thiên Đình trở thành con thú bị vây trong lồng rồi!”.
“Hừ, xem thường các ngươi rồi!”, trong tiếng bàn tán, Ma Hoàng cười lạnh, vung lên ma kiếm: “Tiếp tục tấn công cho ta!”
“Ta cũng muốn xem thử các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”, Thánh Chủ Phượng Hoàng, Yêu Hoàng Yêu tộc cũng quát lớn.
Lệnh vừa ra, Đế Khí rung lên, sát trận dồn dập, đợt tấn công thứ hai giáng xuống, từng đòn một đánh lên kết giới của Thiên Đình.
Sau đó là đợt thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Trời đất hỗn loạn tới mức cùng cực, không gian sụp đổ, hư không biến mất, Chuẩn Đế bước vào thì cũng tan thành sương khói thôi.
Kết giới bị bắn nổ ra vô số lỗ hổng nhưng nó cũng nhanh chóng khép lại.
Vì thế, số lượng nguyên thạch đã tiêu hao đã tính bằng núi.
“Đội hình cỡ này, với kết giới Thiên Đình thì chắc không chống đỡ được ba ngày!”, Long Nhất và Long Ngũ nói.
“Bốn Đế Binh, uy lực huỷ diệt tất cả!”
“Gói ghém hành lý, chuẩn bị lui vào vùng cấm Thiên Hư bất kỳ lúc nào!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hơi thở yếu ớt.
Tịch Nhan tiến lên vươn ra bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên lưng hắn.
“Lẽ ra cô cũng nên rời đi!”, trong nụ cười của Diệp Thành có cả màu của máu.
“Ta bắt đầu tin là mình đã mất đi gì đó!”, lần đầu tiên Tịch Nhan nở nụ cười thản nhiên.
Diệp Thành cũng cười, hắn cố gắng gượng đứng thẳng, trực giác mách bảo hoạ lớn sắp tới, hắn sống được bao lâu thì phải nghe theo số trời rồi.
Ngoài núi, bốn tộc còn đang tấn công, hơn nữa còn gọi thêm cường giả tới trợ chiến, từng núi từng núi nguyên thạch được chuyển tới, bộ dáng như thể không bắn mở kết giới Thiên Đình thì sẽ không bỏ qua.
Ầm ầm ầm! Hiện tại cũng chỉ còn có âm thanh này vang vọng khắp nơi.
Mỗi một đón tấn công, trời xanh sụp đổ một lần, mỗi lần bắn ra, đất bằng rộng lớn nứt vỡ.
Không gian mù mịt, chỉ còn ánh sáng của bốn Đế Binh, chúng nó mặt trời chói chang chiếu rọi thế gian.
“Lão tổ, khi nào tộc ta mới trở về!”, ở một hướng, mấy người mặc áo choàng đen đã tới cùng đám người Tiểu Viên Hoàng.
Đế Binh thì chỉ có thể dùng Đế Binh để chống lại, họ muốn cứu Thiên Đình Đại Sở thì cần Đế Khí cùng cấp, hơn nữa ít nhất phải có bốn cái.
“Không muốn chúng ta bị liên luỵ đây mà!”, Tiểu Cửu Tiên trề môi: “Thật ra người Thiên Đình cũng được lắm!”
“Mong là họ có thể chống đỡ tới khi Đại Sở quay về!”, Bắc Thánh cắn răng, nàng ta còn chưa thổ lộ tình cảm trong lòng mà.
Trong tiếng bàn tán, kết giới Thiên Đình suýt bị công phá.
Ngự thiên trận của Thái Hư Cổ Long tộc không hổ là đế trận phòng thủ, chỉ một Đại Thánh mà có thể chịu đựng được sự tấn công của bốn Đế Binh suốt một ngày một đêm, cả Huyền Hoang đều khiếp sợ.
Một ngày một đêm, cuối cùng Thiên Đình vẫn không chờ được minh quân hàng thế.
Kết giới Thiên Đình cận kề bờ vực vỡ nát, nguyên thạch đã tiêu gần hết, chỉ còn là nỏ mạnh hết đà, không thể bảo vệ họ nổi nữa.
“Lui!”, Diệp Thành ra lệnh, xoay người đi.
Tu sĩ Đại Sở đi theo, mang tất cả nguyên thạch ra để vận hành kết giới rồi tiến thẳng Thiên Hư.
Trời Tru Đất Diệt mở cấm chế, năm mươi triệu tu sĩ lũ lượt tiến vào, dừng chân ở một nơi trống trải.
Thiên Hư chấn động, đại chiến hàng lâm, đất đá rơi xuống.
“Đánh giá thấp nhân quả của họ rồi!”, Trời Tru Đất Diệt chắp tay trước ngực, thi triển thần thông, ổn định Thiên Hư.
Vì nhân quả là một loại sức mạnh huyền diệu khó giải thích.
Năm mươi triệu người vừa vào đã ảnh hưởng tới càn khôn của Thiên Hư, quá người khiến cấm chế Thiên Hư rất khó chịu nổi.
“Có thể trốn trong Thiên Hư mấy bữa?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành hỏi, mong hắn cho mình một đáp án chính xác.
“Nhiều nhất là chín ngày!”, khoé môi Diệp Thành tràn ra máu.
Nghe thế, Thiên Đình im lặng, nếu chín ngày sau, Đại Sở chưa hàng lâm thì họ đã không thể lui nữa, chỉ còn cách chiến đấu.
Thiên Đình Đại Sở không sợ đánh nhau nhưng họ vẫn có tiếc nuối, đợi ba trăm năm mà vẫn không chờ được cố hương.
Chương 2309: Khu cấm của cao thủ
Một tiếng động lớn vang lên, kết giới Thiên Đình đổ sập.
Dưới Đế uy cực đạo, hàng vạn tiên sơn trên Thiên Đình sạt xuống thành bình địa, biến thành cát bụi chỉ trong chớp mắt.
Khói bụi mù mịt giăng kín đống đổ nát của những ngọn núi trên Thiên Đình.
“Bao vây chặt bốn phía”. Hoàng Đế của bốn tộc đều phẫn nộ hét lên.
Tiếng nói vừa dứt thì đại quân của bốn tộc liền bày binh bố trận, chặn đứng ba hướng đông, tây, bắc, muốn tiêu diệt tất cả.
“Giết, giết, giết”. Phượng Tiên cười nham hiểm, phấn khích đến mức điên cuồng, nhan sắc tuyệt thế càng giống ác ma hơn.
“Tiếp theo sẽ là cuộc đồ sát từ một phía”. Bốn bên thở dài, năm mươi triệu chết la liệt, máu chảy thành sông.
Nhưng khói bụi dần tan, chỉ còn lại Thiên Đình đổ nát, nhưng lại không thấy bóng người nào, đến cả máu cũng không có.
“Chuyện gì thế?”. Những người xung quanh đều dùng thông thiên nhãn tìm kiếm bốn phía: “Sao đến cả một bóng người cũng không thấy thế kia?”
“Chắc là đã biến thành mây khói trước Đế uy rồi”.
“Đã trốn vào Thiên Hư”. Lão tổ Yêu tộc hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Thiên Hư, cấp chuẩn Đế như ông ta là người nhìn rõ nhất.
Ông ta vừa thốt lên thì tất cả ánh mắt đều hướng về Thiên Hư: “Hèn gì, không ngờ lại còn để lại đường lui”.
“Các đạo hữu của Thiên Hư, đây là ân oán giữa bốn tộc và Thiên Đình, là các vị muốn thả họ ra đây hay muốn chúng ta xông vào?”. Lão tổ Thần tộc bình thản nói, giọng nói vang đến chín tầng mây với uy nghiêm vô thượng.
“Đại Đế của Thần tộc ngươi còn không dám ngông cuồng như thế, ngươi là cái thá gì?”, Trời Tru hừm lên lạnh lùng, rất kiên quyết.
“Tốt, tốt lắm”. Mặt lão tổ Thần tộc đỏ bừng, Thần tộc của ông ta bị xem thường đến mức đó khiến ông ta vô cùng tức giận.
“Đừng phí lời, cùng tấn công vào đó đi”. Lão tổ Ma tộc với Ma Thiên Châu lơ lửng trên đầu, lão tổ tộc Phượng Hoàng cầm kính Phượng Hoàng, lão tổ Yêu tộc điều khiển bình Trấn Thiên, lão tổ Thần tộc cầm Thiên Thần Kiếm, bốn người liên thủ, đánh vào Thiên Hư.
“Trời ơi, không ngờ lại đánh vào cấm địa”. Người xem xung quanh thốt lên kinh ngạc, tim đập loạn nhịp, mặt mày tái nhợt.
Cảnh tượng đó rất khủng khiếp, bao nhiêu năm rồi, từ khi Đông Hoa Thất Tử đánh vào cấm địa đến nay đã năm triệu năm rồi.
Không ngờ sau năm triệu năm lại có người đánh vào cấm địa Thiên Hư.
“Bốn Chuẩn Đế, bốn Cực Đạo Đế Binh, chắc Thiên Hư cũng phải sợ”. Mấy lão già nhìn chăm chăm, mắt long lanh.
Chỉ là chuyện làm cho người ta bất ngờ đó là bốn lão tổ xông vào cấm địa lúc nãy lập tức bị văng ra lại, ai cũng máu me đầm đìa, dáng vẻ rất thê thảm.
“Chuyện này…”, Những người xung quanh kinh ngạc, ngơ ngác.
Bọn họ nhìn thấy rất rõ lão tổ của bốn tộc đã bị một cánh tay ngọc trong suốt đánh văng ra, cả bốn Đế binh cũng văng ra theo, Đế quang mờ nhạt.
“Đấy là tay của ai? Cánh tay diệt thế sao?”
“Bốn Chuẩn Đế, bốn Đế binh đều đã bị đánh bại chỉ với một chiêu”.
“Có… Có Đại Đế trong Thiên Hư sao?”. Những người lên tiếng đều nói với giọng run run, ai cũng lui về sau.
“Ngươi đã thấy rõ chưa?”, Long Nhất chậm rãi nói.
“Ta không biết có Đại Đế hay không nhưng ít nhất cũng có không dưới hai mươi Cực Đạo Đế Binh”.
“Đấy là tay ai? Đột nhiên xuất hiện, không biết đến từ đâu”. Tu sĩ Thiên Đình đều ngước lên trời.
“Đại Đế sao?”, Nhược Thiên Chu Tước lẩm bẩm.
“Hèn gì đến đại Đế cũng phải e dè”. Mặc dù Diệp Thành không nhìn thấy gì nhưng hắn cũng ngẩng đầu lên, trong lòng cũng thấy kinh ngạc.
Bên ngoài, lão tổ của bốn tộc bị văng ra cũng đã dừng lại.
Bốn người đều giẫm sập một vùng hư không, chưa ai kịp nói gì thì tất cả đã nôn ra máu.
Bốn người trợn mắt, khiếp sợ vô cùng, nói: “Sao có thể, khí tức Đại Đế ở đâu ra thế?”
“Nếu không phục thì có thể tiếp tục”. Trời Tru nói với giọng lạnh lùng và đầy uy nghiêm, giọng nói vang vọng cả trời đất.
Bốn người tức đến hộc máu nhưng lại không dám gây chuyện nữa, sau khi lấy lại bình tĩnh thì tâm trí cũng tỉnh táo hơn.
Lần này lời dạy của Đế nhà họ lại vọng lên trong đầu: Chưa đạt đến Đế cảnh thì tuyệt đối không được vào cấm địa Thiên Hư!
“Trong cấm địa có Đại Đế thật sao?”, Lão tổ Thần tộc mất bình tĩnh, tay cầm kiếm run lên.
“Đế tôn đã mất chín ngàn năm, lấy đâu ra Đại Đế”. Lão tổ Ma tộc hừ lạnh: “Ta không tin có Đế”.
“Đúng là không phải Đế, hung lắm thì chỉ là cấm chế Đế đạo bá tuyệt thôi”. Lão tổ Yêu tộc nheo mắt.
“Xông vào nữa không?”. Lão tổ tộc Phượng Hoàng nhìn sang ba người còn lại.
“Chặn ở đây đi, ta cũng muốn xem thử Thiên Hư có thể bảo vệ được Thiên Đình bao lâu”. Lời của ba người họ lạnh đến thấu xương.
Bốn người ngồi xếp bằng, Cực Đạo Đế Binh lơ lửng trên đầu.
Mặc đại quân của bốn tộc có bàng hoàng nhưng vẫn dàn trận, gần hai triệu người chặn ở cổng Thiên Hư.
Các tu sĩ bốn phía cũng không rời đi mà đứng bên ngoài quan sát.
“Thiên Hư lợi hại vậy sao lại không ra ngoài xử lý bốn tộc?”. Có người thắc mắc, nhìn sang tu sĩ già bên cạnh.
“Rất rõ ràng, người của Thiên Hư không thể ra khỏi cấm địa”. Tu sĩ già vuốt râu và trả lời.
“Chắc người của Thiên Đình cũng không thể ở lâu trong Thiên Hư, chạy vào trong Thiên Hư cũng chỉ vì bất đắc dĩ”.
“Chính vì bốn tộc nhìn ra được điểm này nên mới chặn ở đây”. Có người hạ giọng nói, dường như hắn ta cũng đã nhìn ra được vấn đề.
“Nếu lão tử có thể ra ngoài thì sẽ đá chết từng tên một”. Tiếng Đất Diệt mắng nhiếc liên tục vang lên trong Thiên Hư.
“Cũng may mà thiên vương không có ở đây nếu không thì hôm nay sẽ rất náo nhiệt”. Trời Tru thổi khói phù phù.
“Đa tạ hai vị tiền bối”. Diệp Thành chắp tay cúi người.
“Ngươi cần hiểu rằng Thiên Hư không thể bảo vệ lâu cho các ngươi”. Đất Diệt lấy bình rượu ra nhấm nháp.
“Đến khi hai bọn ta đuổi đi thì đừng trách sao Thiên Hư vô tình!”. Trời Tru nấc khói, nói: “Cũng mong ngươi có thể hiểu, chúng ta cũng có chỗ khó của mình”.
“Vãn bối hiểu”. Diệp Thành lại chắp tay, quay đầu bỏ đi, tử khí lại toát ra nồng nặc trên người.
“Ta đã có dự cảm hắn sẽ làm chuyện dại dột”. Đất Diệt nhìn theo bóng lưng Diệp Thành rời đi.
“Hắn vốn đã là người sắp chết, có gì mà ngốc với không ngốc chứ, chỉ là lên đường sớm mà thôi”. Trời Tru than thở.
Tu sĩ Thiên Đình đều ngồi xếp bằng, phần lớn đều đang mài dao, nếu không chống cự được đến lúc Đại Sở quay về thì Thiên Đình sẽ cùng nhau xông ra, giống như năm xưa chết lúc chạm trán trên đường.
Chín ngày có vẻ rất dài nhưng lại rất ngắn, không ai dám chợp mắt, vì có thể chín ngày này sẽ là chín ngày cuối cùng.
“Ít nhất cũng phải nhìn thấy được quê hương, lâu lắm rồi không về nhà”. Bọn Tư Đồ Nam tụ lại, nhìn lên bầu trời sao, hi vọng ba trăm năm đã thành ảo vọng.
Phần lớn mọi người trong Thiên Đình đều như thế, mắt rơm rớm lệ.
Diệp Thành đặc biệt im lặng, hắn lặng lẽ ngồi dưới vách đá, một tay cầm dao, tay kia cầm khúc gỗ.
Gió nhẹ thổi qua, vờn nhẹ lên mái tóc và những sợ râu bạc của hắn nhưng lại không thổi bay được tử khí đang toát ra khắp người.
Các cô gái ngồi quanh hắn, phần lớn đều nhìn đến rớt quai hàm, hai mắt mơ màng, vẻ mặt ngây ngất.
Hắn đã từng chết một lần rồi nên thấy không có gì đáng sợ cả, nếu có thì chỉ là tiếc nuối, tiếc không thể khoác áo cưới lên người cô.
Thiên Hư không hề yên tĩnh, mùi rượu tràn ngập, tiếng cười nói vang lên không ngừng, ai cũng rất lạc quan, uống rất thoải mái.
Người già người trẻ cộng lại cũng hơn ba trăm tuổi quây quần bên nhau, kể chuyện năm xưa, hồi tưởng lại năm tháng huy hoàng.
Trời Tru, Đất Diệt nhìn thấy cảnh đó thì cảm thấy xót thương, buồn vì thế đạo và buồn cả thời gian.
Đã từng hi sinh thân mình xây nên trường thành máu cho vạn vực.
Giờ lại như một con chó, bị trời cao nhốt trong cấm chế, muốn giết chết họ mới chịu thôi.
Đến thời khắc cuối cùng, muốn nhìn thấy quê hương cũng không được.
Nỗi bi thương đó khiến người ta muốn khóc, không ai không hiểu.
Ngoài Thiên Hư, đại quân của bốn tộc xếp hàng, phủ khắp mặt đất, chặn kín cửa ra của Thiên Hư, nếu như có người bạo gan xông ra ngoài thì sẽ bị giết chết ngay tức khắc.
Trong thời gian đó không còn tộc lớn nào đứng ra giải cứu, dù là thù hay bạn thì vẫn có người buồn người vui.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, thời gian lặng lẽ trôi.
Mãi đến ngày thứ chín, Diệp Thành luôn yên lặng khắc gỗ mới thả dao xuống, loạng choạng đứng lên.
Các cô gái cũng đứng dậy, các tu sĩ Thiên Đình cũng đều đứng dậy.
Diệp Thành nở nụ cười già nua.
Các tu sĩ Thiên Đình chau mày, không biết nụ cười đó của Diệp Thành có hàm ý gì, chỉ cảm thấy có dự cảm khó hiểu: Thánh chủ của họ sắp làm gì đó.
“Hai vị tiền bối, làm phiền hai vị!”. Diệp Thành nghiêng đầu, nhìn vào tận sâu trong Thiên Hư, nhìn về Trời Tru và Đất Diệt.
Chương 2310: Một mình xông pha
“Ta biết cuối cùng ngươi sẽ đi bước này”, Trời Tru và Đất Diệt đều thở dài, khẽ phất tay.
Ngay sau đó nhìn thấy một cơn gió thổi qua bầu trời, cũng lướt qua năm mươi triệu tu sĩ của Thiên Đình Đại Sở.
Dường như trời đất cũng trở nên tĩnh lặng trong giây phút này.
Gió ngừng thổi, lá rơi ngừng giữa không trung.
Các tu sĩ Thiên Đình ngoài Diệp Thành, ai cũng đều bị giam cầm trói buộc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Năm đó, các ngươi bảo vệ ta, hôm nay sẽ là ta bảo vệ các ngươi”.
Diệp Thành xoay người khoác lên cờ chiến Đại Sở, lưng đeo một thanh kiếm sắt, sải bước đi ra ngoài ngọn núi, bóng lưng hiên ngang, hơi khòm.
Người Thiên Đình thấy thế, mắt hiện lên đầy tơ máu muốn cử động nhưng không được, muốn nói nhưng không nói được, chỉ có nước mắt nóng hổi ướt đẫm vành mắt.
Cuối cùng thì linh cảm không ổn trước đó đã xảy ra.
Diệp Thành bước đi khá nhanh, quay lưng lại với Thiên Đình, vẫy tay.
Hắn sắp đi vào chỗ chết nhưng cái chết này rất có giá trị.
Nhân quả mà Trời Tru, Đất Diệt nói ý chỉ hắn.
Hắn là Hoàng Giả Đại Sở, Thiên Đình được lập ra vì hắn, hắn và mỗi người trong Thiên Đình đều mang theo nhân quả trên người.
Thời hạn chín ngày đã đến, hắn không thể ở lại Thiên Hư nữa.
Hắn chỉ có thể đi, hắn đi rồi sẽ giảm bớt sự can thiệp của nhân quả với càn khôn Thiên Hư, cũng đồng thời kéo dài thời hạn trốn tránh của Thiên Đình, hắn nhìn rất thấu đáo.
Hắn cần tranh thủ thời gian, dù chỉ là một ngày ngắn ngủi, Thiên Đình cũng đều có khả năng chống đỡ đến ngày Đại Sở quay về.
Thời hạn đã đến gần, chết sớm hay chết muộn cũng đều chỉ là một cái chết, lần này đi chẳng qua là lên đường sớm thôi.
Quả nhiên hắn vừa ra khỏi Thiên Hư, càn khôn khu cấm trở nên bình yên, sự can thiệp của nhân quả giảm bớt.
Sau khi hắn ra khỏi Thiên Hư, sự ràng buộc của trời đất cũng được cởi bỏ, các tu sĩ Thiên Đình đều hoạt động bình thường.
“Diệp Thành, ngươi con mẹ nó, ngươi không giữ lời hứa!”, Tạ Vân mắng, lập tức đuổi theo.
“Ngươi từng nói phải dẫn theo Thiên Đình cùng nhau chiến đấu!”, năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình Đại Sở gào thét, tất cả đều đuổi theo hắn.
Tu sĩ Thiên Đình không sợ chiến đấu, cũng không ai sợ chết, cho dù có chết cũng sẽ cùng nhau tấn công.
Nhưng Diệp Thành nuốt lời, vứt bỏ Thiên Đình Đại Sở, một mình bước trên con đường không thuộc về mình.
Họ muốn đuổi theo bước chân của Diệp Thành hệt như năm đó, giúp hắn đánh vào Bắc Trấn Thương Nguyên.
Thế nhưng chạy đến cửa Thiên Hư, năm mươi triệu người lại bị một tấm chắn vô hình chặn lại, không ai có thể phá được.
“Hắn bất chấp nhân quả cứu các ngươi, đừng lãng phí tấm lòng của hắn”, Trời Tru nói.
“Mẹ nó chứ nhân quả, vứt bọn ta lại mà đi”, năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình Đại Sở đều lên tiếng.
Trời Tru, Đất Diệt thầm lắc đầu, đều bịt tai lại.
Tu sĩ Thiên Đình tức giận mắng, lấy pháp khí ra, thi triển thần thông thiêu đốt bản nguyên, không tiếc mạng đánh vào tấm chắn.
Lúc này mới biết tại sao Diệp Thành lại ra đi một mình.
Đây là đang tranh thủ thời gian cho họ, Đại Sở sắp quay về, hắn không đợi được chỉ mong họ đợi được.
“Ra rồi, có người ra rồi!”, bên ngoài núi vang lên tiếng ồn ào, đến khi nhìn thấy Diệp Thành đều sửng sốt.
“Lão Thất!”, mấy người Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng chạy đến nhưng lại bị một người ở phía sau kéo lại.
Đó là ông lão Chuẩn Đế câu cá thi triển cấm chế.
Bốn Đế binh đừng nói là một đám Thánh Nhân, ngay cả cấp Chuẩn Đế như ông ta cũng sẽ bị giết.
“Đó… đó là Diệp Thành sao? Sao lại thành người phàm rồi?”
“Đã già như thế, tuổi thọ sắp tận, chẳng khác nào đã chết”.
“Hoang Cổ Thánh Thể có uy thế khắp thiên hạ bây giờ lại chẳng ra sao cả”, nhiều người không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
“Bắt sống!”, Phượng Tiên khẽ cười, nằm nghiêng trên vương tọa, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.
Nàng ta vừa dứt lời, đại quân bốn tộc lao đến như sóng biển lớn, như muốn nuốt sống người đó.
“Giết!”, Diệp Thành hét lên, rút kiếm sắt sau lưng, lảo đảo xông đến.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều xúc động.
Hắn chỉ là một người phàm, còn là một tên mù, tuổi thọ sắp tận, đại hạn sắp đến thế mà còn muốn lao đến giết người khác.
So với đại quân bốn tộc, hắn nhỏ bé như hạt cát.
“Nhất mạch Thánh Thể đều kiên cường vậy sao?”, Trời Tru, Đất Diệt run lên, không đành lòng nhìn tiếp.
“A…!”, năm mươi triệu người Thiên Đình khóc rống lên, điên cuồng đánh phá bức màn.
Đó là Diệp Thành, Thánh Chủ của Thiên Đình, Hoàng Giả của Đại Sở, trận chiến cuối cùng thế mà lại cô độc như thế.
“Sư phụ, con nhớ ra rồi, Tịch Nhan nhớ lại rồi!”, Tịch Nhan chuyển kiếp hét lên, nước mắt đầy mặt.
Cuối cùng tiên quang ký ức đó cũng đi vào ý thức của nàng, đánh thức kiếp trước, đánh thức chuyện cũ trước kia.
Nhưng ông trời tàn nhẫn biết bao, vừa tỉnh giấc thì lại càng đau hơn.
Lúc này sư phụ của nàng, Diệp Thành nàng yêu khoác cờ chiến Đại Sở cầm một thanh kiếm sắt, kéo lê cơ thể già nua, chiến đấu một mình.
“Diệp Thành, sư phụ từng nói muốn cưới con”, tiếng gào thét này còn ẩn chứa vẻ thê lương và sự dịu dàng của phụ nữ.
Nhưng tiếng hét của nàng không ngăn được bóng người đó, hắn yếu ớt xông đến, là một vùng màu đen mênh mông.
“Các tiên tổ của một mạch Thánh Thể, nếu các ngươi ở trên trời có linh thiêng, xin hãy giúp đỡ vãn bối… hoàn thành trận chiến cuối cùng này”.
Diệp Thành khàn giọng gào, là gào trong đau xót, cũng là cầu xin.
Một câu nói khiến trời đất rung chuyển, hàng vạn tia chớp kêu vang.
Trong bóng tối, dường như có một thế lực bí ẩn đang cảm nhận được.
Thánh cốt của Thần Chiến đã im lặng trong cả trăm năm cũng tỏa sáng rực rỡ vào lúc ngày, có một bóng người bất khuất gầm gừ về phía bầu trời.
Kẻ xông tới hắn đã thay hình đổi dạng: cái lưng còng xuống cũng thẳng tắp, mái tóc trắng như tuyết biến thành những sợi đen nhánh, đôi mắt mù lòa cũng sáng trở lại.
“Hồi quang phản chiếu?”, Trời Tru, Đất Diệt nhíu mày.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”, người bốn phía cũng ngạc nhiên nói.
Không ai biết tại sao Diệp Thành lại thay đổi như thế.
Chỉ biết giữa trán hắn có một hoa văn cổ được chạm khắc từ từ, đồng tử hắn chuyển sang màu vàng.
Chỉ biết kiếm sắt hắn cầm trong tay trở thành một cái kích lớn, chiếc áo đơn độc trên người biến thành một bộ áo giáp.
Chỉ biết một người phàm dường như biến thành một bậc chiến thần Bát Hoang, khí tức dồi dào, ngút trời.
Trời đất thay đổi, Đế binh biến thành bầu trời rộng lớn, từng vì sao tinh tú biến thành màu vàng chói lọi.
Ánh sáng phản chiếu, chiến thần quay lại như tôi luyện vàng kim, cả vạn thánh quang chói mắt hơn cả đế khí.
“Sao lại như thế, ta nhìn lầm rồi!”, rất nhiều người đều xoa mắt, cảnh tượng này quá mức kỳ lạ.
“Biến hóa niết bàn?”, những người lớn tuổi ngạc nhiên trừng to mắt, nhưng bước nhảy vọt trong khoảng thời gian này quá lớn.
“Mượn uy thế của nhất mạch Thánh Thể?”, Trời Tru, Đất Diệt híp mắt: “Thánh cốt Thần Chiến đang sống lại”.
“Rõ ràng là người thường, tại sao lại có uy lực mạnh đến thế”, lão tộc bốn tộc biến sắc, cảm nhận được uy lực đó, cảm thấy lạnh sống lưng.
“Giết, giết hắn!”, Phượng Tiên đứng dậy, điên cuồng vung kiếm sát kiếm, nàng ta là người duy nhất còn sống trong số rất nhiều kẻ thù của Diệp Thành, nàng ta biết quá rõ Diệp Thành này đầy biến số, vì vậy nàng ta vội vàng để ra lệnh giết chết.
“Giết!”, Diệp Thành gầm lên một tiếng, như lôi đình vạn cổ, chấn động bầu trời.
Tổ tiên Thánh Thể trên trời có linh thiêng đã nghe thấy tiếng kêu của hắn, giúp hắn ánh sáng phản chiếu, trở lại đỉnh cao.
Một mình xông pha cũng phải là lần xông pha cuối cùng, bất luận thành bại ra sao, hắn cũng đều ngã xuống trong năm tháng.
Lời của Đất Diệt tràn đầy thâm ý, phủ lên vùng cấm Thiên Hư một tầng thần bí, khiến người ta cảm thấy khó lường.
Diệp Thành im lặng, không dám dò hỏi quá nhiều.
Từ xưa đến nay, chỉ có Đại Đế mới có tư cách biết đến bí mất, hắn là người phàm há lại có thể dễ dàng khám phá.
Từ sâu bên trong, Trời Tru bước ra, trong tay còn bưng một cái chén vừa vỡ, trong chén có một loại chất lỏng màu đen bảy tám phần, không biết là cái gì.
“Đến đây, uống hết đi”. Trời Tru cầm chén đi đến.
“Đây là cái gì?”, Diệp Thành đặt ở trước mũi ngửi ngửi, cảm thấy vị rất khó chịu, khiến hắn suýt chút ói ra luôn.
“Uống đi, vớ vẩn nhiều chuyện”. Đất Diệt cầm lấy bát, trực tiếp đè Diệp Thành rót thuốc vào.
Diệp Thành sặc đến mức chảy nước mắt, thở không lên hơi, suýt chút nữa tèo luôn, ho đến mức cong eo ho khan mãi không dứt được.
Thế nhưng, điều khiến hắn kinh ngạc chính là, không biết trong chén này là thứ canh đen thui gì nhưng lại dập tắt được tử khí toàn thân hắn.
Không chỉ có như thế, khí huyết của hắn cũng thông thuận không ít, mùi vị tuy là có chút khó chịu, thế nhưng hiệu quả vô cùng tốt.
“Còn nữa không, thêm một chén nữa”. Diệp Thành xoa tay.
“Ngươi tưởng đó là nước sôi để nguội à?”, Trời Tru thổi râu trừng mắt: “Đồ quý cất giữ nhiều năm, ông đây cũng chưa có uống đó”.
“Khó trách vị ớn như thế, kiểu này là hư rồi”.
“Lời này ngươi nói đúng”. Đất Diệt đặt một bàn tay trên vai của Diệp Thành, ấn Diệp Thành xuống ngồi khoanh chân.
Chợt, dưới thân Diệp Thành hiện lên một trận pháp cổ xưa.
Trận pháp vận chuyển, một luồng sức mạnh kì dị tràn vào cơ thể, sau đó dung nhập vào trong cơ thể hắn, khiến cho khí sắc của hắn tốt lên không ít.
Cũng là sức mạnh kì dị kia khiến hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mí mắt run rẩy, đôi mắt mù, chậm chậm khép lại.
Hắn ngủ, ngồi xếp bằng ở trung tâm trận pháp mà ngủ.
Trời Tru Đất Diệt không nhàn rỗi, lấy ra một đống thứ hiếm lạ cổ quái, luyện thành cơ thể già nua của Diệp Thành.
“Vì để cho ngươi sống lâu thêm ba ngày, con mẹ nó, thật là lỗ hết vốn liếng!”. Trời Tru thầm mắng, vẻ mặt đau lòng.
“Nhân Vương Phục Hy ở đây, cũng chưa chắc cứu được hắn”. Đất Diệt lắc đầu thở dài “Chu Thiên quá bá đạo”.
Không biết khi nào đã thấy hai người dừng tay, mỗi người ngồi xổm trên một khối đá, một người uống rượu, một người hút thuốc.
Mà Diệp Thành cứ ngồi ở đó ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu.
Thiên Hư yên lặng, nhưng bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt.
Trong màn đêm tối tăm đen tuyền, Huyền Hoang đại lục cũng không bình yên.
Yêu tộc liên hợp bốn phương, nhảy vào từng toà cổ thành, bắt đầu trả thù điên cuồng, thủ đoạn cực kì khát máu.
Thiên Đình rút quá nhanh, cho nên rất nhiều sản nghiệp cũng không mang đi, bị Yêu tộc nhổ tận gốc.
Quá nhiều người bị liên luỵ, trở thành oan hồn dưới lưỡi đao.
Sự thật chứng minh, quyết định của Diệp Thành vẫn thật chính xác, may mà rút kịp thời, bằng không đã tổn thất nghiêm trọng hơn phân nửa quân số.
Ngày thứ mười, Diệp Thành ngủ say từ từ tỉnh lại, hé mắt.
Mười ngày ngủ say, sắc mặt của hắn xác thực tốt lên không ít, tối thiểu cũng không ho khan, sắc mặt cũng hồng hào hơn.
“Tỉnh rồi”. Trời Tru Đất Diệt liếc mắt nhìn Diệp Thành.
“Đa tạ hai vị tiền bối”. Diệp Thành cười ha ha, sau này nên đến đây nhiều hơn một chút, hai lão tổ này có nhiều thứ tốt lắm đây? Biết đâu chừng lại có thể có được vài thứ.
Trong lúc hắn suy nghĩ, đột nhiên nghe một tiếng ầm từ hướng tiên sơn Thiên Đình.
Diệp Thành nhăn mày lại, muốn xem, lại không xem được.
“Ta nói, nhà của ngươi rất náo nhiệt nha!”, Trời Tru Đất Diệt chắp tay nhìn đi nơi khác, liếc mắt nhìn một cái thì biết là đã có chuyện.
Diệp Thành không đáp lời, đạp tiên hoả, tiến thẳng đến Thiên Đình.
Lại nói, bây giờ ở Thiên Đình, đúng là náo nhiệt vô cùng.
Giương mắt nhìn lên trời mới biết đây là đại chiến của hai người, đều là thiếu nữ, hơn nữa, trông bọn họ giống nhau như đúc.
Điểm khác duy nhất chính là, một người thì miệng không ngừng lảm nhảm, một người khác lại lạnh lùng như băng, tính cách hoàn toàn đối lập.
Mà cái người lạnh nhạt như băng kia chính là Tịch Nhan chuyển kiếp, đi dạo qua một vòng Tinh Không, lại trở về Huyền Hoang.
Đáng tiếc, nàng vẫn giống như cũ, không thể cởi bỏ phong ấn.
Điều đáng nói là, sức chiến đấu của nàng vô cùng khủng bố, Đế Cửu Tiên mạnh như thế lại không phải đối thủ của nàng.
“Có thể đánh bại Đế Cửu Tiên, đồ nhi bảo bối của lão Thất quả nhiên không phải chỉ là danh ảo”. Quỳ Ngưu thổn thức tặc lưỡi.
“Dù sao ta cũng đánh không lại nàng”. Long Kiếp chắp tay: “Ta đã từng gặp nàng, nhưng nàng không mạnh như thế”.
“Sư phụ biến người thường, đồ nhi này của hắn có thể thay hắn gánh vác một mảnh trời”. Bắc Thánh cười nhẹ: “Ở thời đại này, nàng mới là sao trời sáng loá nhất”.
“Là Tịch Nhan sao? Đó là Tịch Nhan sao?”. Một đỉnh núi khác, Hùng Nhị, Tạ Vân, và Tư Đồ Nam, bọn họ tụ lại với nhau xem, ánh mắt rạng rỡ, cũng kích động muôn phần.
“Chắc là chưa cởi bỏ phong ấn kiếp trước rồi”. Liễu Dật trầm ngâm: “Nếu không không thể không biết chúng ta”.
“Đồ nhi của Thánh chủ, vẫn lợi hại hệt như kiếp trước!”. Tu sĩ Thiên Đình mỉm cười, nhìn thật vui mừng.
“Người tài giỏi nhất Đại Sở, danh hiệu này nàng ta có thể nhận đó”.
“Chuyện gì vậy?”. Diệp Thành đã trở lại, mắt mù nhưng vẫn ngó xung quanh, hi vọng có người có thể trả lời một tiếng.
“Đồ nhi bảo bối của ngươi đến”. Hồng Trần Tuyết cười nói.
“Tịch Nhan?”, Diệp Thành sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu, sau đó lộ ra mỉm cười. “Là nàng, là Tịch Nhan”.
“Có thể thấy, thần hải của nàng có một tia tiên quang ký ức, chưa cởi bỏ ký ức bị phong ấn, đồ nhi của ngươi khác với người yêu của ngươi rồi”, Hồng Trần Tuyết cười nói.
“Sẽ có lúc cởi bỏ”. Diệp Thành hít sâu một hơi.
“Không muốn biết vì sao đồ nhi của ngươi lại đến Thiên Đình à?”
“Nói ra thì, đúng là tò mò!”, Diệp Thành không khỏi nghiêng đầu.
“Bởi vì bọn ta”. Sở Linh Ngọc, năm Vương Đại Sở và hậu duệ Hoàng Giả tiến lên, sắc mặt mười mấy người đều tái nhợt.
Diệp Thành lại nhíu mày, tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở mấy người không ổn định, họ bị thương, hơn nữa, vết thương hoàn toàn không rõ.
“Không nghe mệnh lệnh của ngươi, tự mình ra ngoài đuổi giết Phượng Tiên!”. Sở Linh Ngọc lắc đầu cười: “Bị nàng gài bẫy, bị vây ở trong kết giới, gần như bị luyện hoá, cũng may đồ nhi bảo bối của ngươi đi ngang qua, bằng không đã chết hơn nửa”.
“Các ngươi diệt được Phượng Tiên sao?”, Diệp Thành cười nhìn mọi người.
“Nhặt được mạng về là tốt rồi”. Yêu Vương xấu hổ cười: “Sự thật chứng minh, vẫn là ngươi hiểu ả nhất”.
“Còn sống là tốt, cũng không thể lại tự mình đi ra ngoài”.
“Nói đến đồ nhi kia của ngươi, thật đúng là khiến ta xấu hổ”. Quỳ Vũ Cương thổn thức “Phượng Tiên có thể đánh Bắc Thánh hộc máu bằng một chưởng, thế nhưng lại bị đồ nhi của ngươi dập cho không dám ngẩng đầu”.
“Ta có thể tưởng tượng được dáng vẻ vô cùng chật vật của Phượng Tiên”. Diệp Thành mỉm cười, lại ngửa đầu lần nữa, tuy là mắt đã mù nhưng dường như hắn có thể trông thấy Tịch Nhan, đó là đồ nhi của hắn.
“Không đánh nữa, ta không đánh nữa”. Phía trên hư thiên, Đế Cửu Tiên bị đánh đến nhảy dựng lên.
Tịch Nhan chuyển kiếp dừng tay, khuôn mặt non nớt, vô hỉ vô bi, lưng đeo một cây đàn trắng, ở dưới ánh trăng tựa như ảo mộng.
Đôi mắt trong và sáng của nàng quét một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Diệp Thành, đôi mỳ đẹp không khỏi nhíu lại.
Ngày xưa, nàng từng đi qua Ngũ Chỉ Sơn, cũng từng thấy Diệp Thành bị trấn áp, chưa từng là khi nghĩ gặp lại nhau, Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn thiên hạ đã hoá thành một phàm nhân.
“Tịch Nhan, hắn chính là sư phụ của ngươi”. Sở Linh Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay, gọi Tịch Nhan chuyển kiếp lại đây.
Sư phụ, lại là sư phụ! Đôi mắt đẹp của Tịch Nhan chuyển kiếp mê man.
Lúc trước, Đế Cửu Tiên coi nàng là đồ đệ của Hoang Cổ Thánh Thể, nàng vẫn luôn cho rằng Tiểu Cửu Tiên đang nói khùng nói điên.
Đến nơi này mới biết, không phải chỉ một mình Tiểu Cửu Tiên cho là như vậy, mà người ở nơi này đều nghĩ như thế.
Người Thiên Đình khiến cho nàng có cảm giác rất quen thuộc, cũng thật thân thiết, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, giống như người thân.
“Tịch Nhan!”. Diệp Thành mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Một tiếng gọi quen thuộc mà xa lạ khiến Tịch Nhan không khỏi dịch chân, từ trên trời đi xuống, dừng ở trên Ngọc Nữ Phong.
Nàng đến, mấy người Sở Linh Ngọc ăn ý mà lui xuống, ai ở Thiên Đình không biết Tịch Nhan yêu sư tôn của mình.
Tịch Nhan đứng lặng như một pho tượng, vẫn không nhúc nhích.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Thành, không thể tin rằng ông lão tang thương này lại chính là Thánh Thể uy chấn Bát Hoang.
Cơ thể già nua của Diệp Thành run rẩy, mò mẫm đi đến, có lẽ là đi quá gấp, bước không vững, trượt chân ngã xuống.
Tịch Nhan tiến lên, đỡ lấy hắn thì mới phát hiện Diệp Thành đã mù, mà lòng nàng chợt nhói lên một cách khó hiểu.
Trong lúc nhất thời mê mang, một đôi tay già đã sờ soạng gương mặt nàng, hắn không nhìn thấy, chỉ có thể vuốt ve hình dáng nàng như vậy.
Chương 2307: Ba tộc giải trừ phong ấn
Trời dần khuya, Ngọc Nữ Phong vô cùng yên tĩnh.
Diệp Thành ngồi dưới gốc cây cổ thụ, một tay cầm dao khắc, một tay cầm khúc gỗ nhỏ, dùng dao khắc lên đó.
Tịch Nhan đứng ở một bên nhìn bức tượng gỗ mà hắn khắc, đã bắt đầu thành hình, người được khắc chính là nàng.
“Cô là công chúa nước Triệu, là ta chỉ dẫn cô tu tiên”, Diệp Thành vừa khắc vừa nói, nói đến chuyện xưa thì giọng trở nên dịu dàng, còn có chút đau thương và hoài niệm.
Tịch Nhan lặng lẽ lắng nghe, đôi lúc còn lặng lẽ nhìn xung quanh.
Ngọc Nữ Phong này không khác gì Ngọc Nữ Phong ở Hằng Nhạc Tông, khi nhìn thấy sẽ có cảm giác quen thuộc.
Nhưng nàng lại không nhớ được, càng cảm thấy mờ mịt.
Không biết từ khi nào giọng Diệp Thành mới yếu dần, cho đến khi biến mất, khối gỗ đã được khắc xong, hắn cũng ngủ rồi.
Tịch Nhan nắm lấy tượng gỗ, hắn khắc rất có tâm, cực kỳ sống động hệt như chính bản thân nàng đây vậy, lúc cau mày hay tươi cười đều rất giống.
Màn đêm lặng lẽ rời đi, một ngày mới lại đến.
Trời vừa sáng, một đám người trèo lên Ngọc Nữ Phong, người đi đầu chính là Hùng Nhị.
“Nhóc con, nhớ ra chưa?”, Hùng Nhị chạy đến.
Tịch Nhan không nói gì, nhìn Hùng Nhị với vẻ mặt hơi kỳ lạ, hắn ta ăn gì mà béo thế.
“Ta vẫn thích kiểu tính cách hoạt bát hơn”, Tạ Vân thở dài: “Giống như Cửu Tiên Đế Gia”.
“Yên tâm đi, ở chung với các ngươi lâu ngày sẽ thay đổi thôi”, Tư Đồ Nam chải tóc, Tịch Nhan ngoan ngoãn của đời trước đã bị ba người họ làm cho trở nên xấu xa, hư hỏng.
“Cây đàn này tốt đấy”, Tiểu Linh Oa xoa cằm nhìn cây đàn mộc mạc mà Tịch Nhan đeo trên lưng: “Nhìn hơi quen”.
“Còn nhớ Hổ Oa không?”, Thiếu Vũ, Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu vây quanh: “Năm đó tên thứ nhất, ngươi thứ hai, đè bọn ta không thở nổi luôn”.
Mọi người nhao nhao nói, Tịch Nhan lại chẳng nói câu nào.
Trong mắt nàng, Thiên Đình Đại Sở là một tồn tại cực kỳ quỷ dị, có năm mươi triệu tu sĩ, có không ít huyết mạch bá đạo, người kỳ lạ cũng rất nhiều.
Cửa phòng mở ra, Diệp Thành lần mò đi ra.
Đám hậu bối đời trước - đám Cung Tiểu Thiên Nhi cũng rất hiểu chuyện, bước tới giúp đỡ, nếu ngã xuống, giải quyết không ổn thỏa có thể bị treo.
“Sư thúc chưa ăn cơm nhỉ, con đặc biệt đem đến cho người”, Thiếu Vũ cầm gà nướng nóng hổi bước ra.
“Không bỏ xuân dược vào trong đấy chứ”, Diệp Thành đáp lời.
“Có nghĩ đến cũng không dám bỏ!”, Thiếu Vũ cười gượng.
Diệp Thành không nói gì, mắt hắn nhìn chằm chằm phía xa, nhíu chặt mày, vẻ mặt cũng rất khó coi.
Không chỉ hắn đang nhìn mà còn có Tịch Nhan, Tạ Vân và Tư Đồ Nam, thậm chí là người cả Thiên Đình cũng đang nhìn hướng đó.
Tiếng ầm ầm vang lên khiến trời đất rung chuyển.
Nhìn ra xa mới biết một khu vực núi tiên ma tính rơi xuống, ma khí cuồn cuộn lao ra ngút trời.
“Ma tộc viễn cổ, giải trừ phong ấn rồi!”, những người xung quanh Trung Châu bị chấn động, đều bước lên trời nhìn sang bên này.
Trong tiếng bàn tán, lại có một tiếng ầm vang lên giữa khung trời bình lặng, âm thanh này vang lên từ Bắc Nhạc.
Cũng là một ngọn tiên sơn rơi xuống đất, thần quang chói lọi bắn ra xung quanh, vầng sáng chói mắt lan ra phủ khắp mười vạn dặm.
“Thần tộc viễn cổ giải trừ phong ấn rồi!”, các tông ở Bắc Nhạc vang lên âm thanh, cùng hòa vào nhau, có người vui mừng cũng có người sầu muộn.
“Còn nữa…”, không ít người nghiêng đầu nhìn về phía Đông Hoang.
Một ngọn núi tiên hùng vĩ từ trên trời rơi xuống, đại khí dồi dào, cách ở một khoảng khá xa nhưng vẫn có thể nghe được tiếng Phượng Hoàng kêu.
“Tộc Phượng Hoàng cũng giải trừ phong ấn rồi?”, một tiếng kinh ngạc vang lên.
“Trận thế này không cần nói cũng biết là tộc Phượng Hoàng”.
“Đầu tiên là Yêu tộc, lần này là Ma tộc, Thần tộc và tộc Phượng Hoàng, ai trong số họ cũng đều là kẻ thù của Diệp Thành”.
“Bốn gia tộc lớn đều có Đế binh, Thiên Đình gặp nguy rồi”.
“Mẹ nó chứ!”, trong Thiên Đình có người mắng.
“Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên thì sao? Một trong số đó quay về cũng đã có thể chống đỡ thế trận này”.
“Còn có mấy gia tộc đó của các ngươi nữa, chuyện gì đây?”, mấy người Tạ Vân nhìn Long Kiếp và Nam Đế.
“Chuyện này không phải là chuyện bọn ta có thể xen vào!”, Nam Đế bất lực lắc đầu: “Về trong tộc lúc nào thì còn phải phụ thuộc vào ý của Đế binh”.
“Được, không có lấy một liên minh hay bạn bè, kẻ thù thì cả một đống”, Long Nhất và Long Ngũ bĩu môi, chỉ muốn chửi tục.
“Kết giới có thể chống chịu được bao lâu?”, Diệp Thành hỏi.
“Bốn gia tộc lớn, bốn Đế binh, cùng lắm là ba ngày!”, Long Nhất thở dài: “Đây đã là cực hạn rồi”.
“Liều mạng giữ vững!”, Diệp Thành bình thản nói: “Ba ngày sau lui vào Thiên Hư, không đến phút cuối cùng, chúng ta vẫn còn hy vọng, ta tin vận khí của Thiên Đình Đại Sở trường tồn”.
“Bọn ta cũng tin chắc như thế”, Long Nhất, Long Ngũ mỉm cười rồi đi ra.
Mỗi một góc của Thiên Đình chật kín người, nguyên thạch chất đầy như núi, hợp lực cùng nhau khống chế và bảo vệ kết giới.
Tiếp theo sẽ là một trận đại chiến, bốn gia tộc lớn, bốn Đế binh Cực Đạo, trận thế này quá lớn.
“Ai giết con ta?”, Trung Châu, Đông Hoang, Bắc Nhạc ở Huyền Hoang đều vang lên giọng nói đầy tức giận, sát khí ngút trời.
Đó là Ma Hoàng của Ma tộc, Thánh Chủ của tộc Phượng Hoàng, Thần Hoàng của Thần tộc, ba người cũng đã biết Thái tử bị tiêu diệt từ trước như Yêu Hoàng của Yêu tộc, nhưng bất lực vì gia tộc phong ấn, không thể giải trừ phong ấn trước thời hạn.
Bây giờ trở về tự mình giải quyết, cho dù đối phương là ai cũng đều phải trả giá bằng máu, đền mạng lại cho Thái tử.
“Phụ hoàng, ngươi phải đòi công bằng cho Bát hoàng huynh!”, Phượng Tiên xuất hiện, lao vào đại điện tộc Phượng Hoàng, quỳ phịch xuống đất, khóc lóc nước mắt đầy mặt.
“Rốt cuộc là ai?”, Thánh Chủ Phượng Hoàng nổi giận.
“Là Diệp Thành, là Thiên Đình!”, Phượng Tiên vội lau nước mắt: “Là chúng hại Bát hoàng huynh”.
“Diệp Thành vẫn còn sống? Thiên Đình là thế lực phương nào thế?”, Thánh Chủ Phượng Hoàng nghe đến mức ngơ ngác, xoay người đi.
Phượng Tiên đứng dậy, truyền thần thức mình đã chuẩn bị xong hết cho Thánh Chủ Phượng Hoàng, sau đó gương mặt trở nên dữ dằn.
Tộc Phượng Hoàng về rồi, về cùng tộc có cả Ma tộc và Thần tộc, cộng thêm Yêu tộc, lần này kết giới của Thiên Đình chắc chắn sẽ bị phá, nàng ta đã đợi được đến ngày này, cực kỳ phấn khích.
Nàng ta đã không còn kiên nhẫn đợi muốn nhìn thấy Diệp Thành chết, cũng không đợi được lúc nhìn thấy Thiên Đình bị tiêu diệt, cảnh tượng đẫm máu sẽ rất tuyệt.
Bên này Thánh Chủ Phượng Hoàng đọc được thần thức của nàng ta, sắc mặt lại càng kinh ngạc, nếu không nhờ Phượng Tiên báo cho ông ta, ông ta cũng không biết một trăm năm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất cả đều có liên quan đến Diệp Thành.
“Người đâu, gọi binh!” , Thánh Chủ Phượng Hoàng hô lên làm trời đất chấn động.
“Khoan đã!”, một người bỗng nói, hai bóng người như bóng ma bay vào đại điện, chính là Xích Dương và Vô Cực.
“Hai vị đến ngăn cản tộc Phượng Hoàng ta sao?”, Thánh Chủ Phượng Hoàng hừ một tiếng, nghe có vẻ còn có uy nghiêm của Thánh Chủ.
“Muốn đánh Thiên Đình thì ngươi tốt nhất nên đợi đến khi Phượng Thiên xuất quan, nếu không cả tộc Phượng Hoàng ngươi đều sẽ gặp tai ương”.
“Không cần đợi lão tổ xuất quan, hôm nay tiêu diệt Thiên Đình!”, Thánh Chủ Phượng Hoàng nổi giận hét lên: “Dám giết con trai ta, nợ máu này phải trả bằng máu, không ai có thể ngăn cản”.
“Ngươi có biết Thiên Đình là thế lực phương nào”, Vô Cực nhàn nhã nói: “Ta khuyên ngươi nên suy xét cẩn thận đi”.
“Ta mặc kệ là thế lực phương nào, người đâu, điểm binh!”, Thánh Chủ Phượng Hoàng mặc kệ mọi lời ngăn cản, bước ra khỏi đại điện.
Xích Dương Tử và Vô Cực Tử đều lắc đầu, biết mình không thể ngăn cản tộc Phượng Hoàng, cũng biết tộc Phượng Hoàng sẽ không tin vào chuyện Đại Sở, cả tộc Phượng Hoàng chỉ có Phượng Hoàng biết.
“Hai vị tiền bối, không giúp tộc Phượng Hoàng thì thôi, còn muốn nói tốt cho Thiên Đình đó, đây là đạo lý gì chứ!”, Phượng Tiên cười nhạo nhìn Xích Dương Tử và Vô Cực Tử.
Hai người liếc nhìn Phượng Tiên, xoay người ra khỏi đại điện, chỉ có giọng già nua truyền về: “Cuối cùng cũng có ngày này, ngươi sẽ trả giá đắt cho sai lầm của ngươi”.
“Ta đợi đây!”, Phượng Tiên mỉm cười, cũng đi theo ra khỏi đại điện, Thiên Đình sắp bị tiêu diệt, sao nàng ta có thể không chứng kiến được.
*****
Các bạn chờ mình nhé, chiều mình sẽ cập nhật tiếp!
Chương 2308: Thế công huỷ diệt
Trung Châu vang lên tiếng ầm ầm, trống trận dồn dập, đại quân Yêu tộc và Ma tộc như hai con rồng khổng lồ lao tới Thiên Đình.
Huyền Hoang Bắc Nhạc, Thần tộc viễn cổ xuất trận, xua quân xuôi nam.
Đại địa Đông Hoang, tộc Phượng Hoàng cũng đuổi sát theo.
Bốn chủng tộc lớn, hợp binh tại một điểm, điều khiển chiến xa, cưỡi mây đạp gió, cưỡi linh thú, nghìn nghịt như nước biển, phủ kín không gian.
Bốn Cực Đạo Đế Binh bay qua bầu trời, Đế Đạp pháp tắc vờn múa.
Đế uy phủ khắp Bát Hoang, Trung Châu như sắp không chịu được, rung động dữ dội, u ám tối đen, sắp sụp đổ tới nơi.
“Thôi rồi, lần này Thiên Đình tiêu rồi”, tu sĩ bốn phương tụ tập, nhìn đại quân bốn tộc kia, không khỏi thở dài.
“Một Đế Binh đã đủ chấn động, nay tận bốn, kết giới bảo vệ vững chắc cỡ nào cũng khó mà ngăn cản được sức mạnh của cả bốn”.
“Dù bị tiêu diệt thì Thiên Đình Đại Sở cũng đã trở thành thần thoại!”
“Cảnh tượng hôm nay đúng là đáng châm chọc!”. Xích Dương Tử nhìn ra xa, không khỏi cười lạnh: “Đại Sở dùng máu để cứu vớt vạn vực, hôm nay lại gặp tình cảnh này!”
“Không phải ai cũng biết sự hi sinh của Đại Sở dành cho vạn vực!”, Vô Cực Tử lắc đầu thở dài.
Thiên Đình Đại Sở, Diệp Thành đạp lên tiên hoả, đứng lặng trên bầu trời.
Sau lưng hắn là hàng loạt tu sĩ, cờ chiến của Đại Sở phấp phới.
“Lão thất, ngươi làm gì?”, ở một chỗ rất sâu bên trong, tiếng hét rung trời vang lên.
Nhìn kỹ lại thì đây chính là Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng... còn có Nam Đế, Bắc Thánh, Long Kiếp, Thanh Long...
Mới vừa rồi, những người đã bị ép truyền tống tới cổng vực, từ nơi này dịch chuyển ra ngoài.
Hiển nhiên Thiên Đình Đại Sở muốn đưa họ ra ngoài, một khi bốn tộc giết tới, không ai có thể trốn.
Giờ phút này, hắn ép họ đi là để cứu họ, vì Thiên Đình rất có thể sẽ bị diệt vong, người ở đây sẽ không ai may mắn tránh được.
“Đây là ân oán giữa Thiên Đình Đại Sở và bốn chủng tộc kia!”, Diệp Thành lạnh nhạt đáp, âm thanh mơ hồ vang khắp tiên sơn.
“Mẹ ngươi!”, Quỳ Ngưu mắng to: “Tộc Quỳ Ngưu chưa từng sợ hãi ai!”
Diệp Thành không đáp lại, càng không quay đầu, chỉ đứng lẳng lặng.
Mấy người Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều muốn xông lên nhưng lại bị Nhược Thiên Chu Tước dùng một chưởng đẩy vào truyền tống vực môn
Truyền tống môn vận hành, không gian đóng lại, mọi người biến mất, Diễm Phi đã vây lại không gian, dù muốn đánh ra một đường cũng là điều không thể, tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị dịch chuyển.
Đại quân bốn tộc đánh tới rồi, đội ngũ ngay ngắn, rậm rạp chằng chịt cả bầu trời.
Từng toả sát trận đáng sợ chắn ở cửa ra vào của Thiên Đình, xếp thành hàng, đây đều là cấp bậc tuyệt sát.
Bốn Đế Binh lao lên trời, sừng sững ở nơi cao nhất.
Đế Khí của Ma tộc – Ma Thiên Châu che phủ càn khôn; Đế Khí Thần tộc – Thiên Thần Kiếm kiểm soát âm dương; Đế Khí Yêu tộc – bình Trấn Thiên huyễn hoặc ảo cảnh; Đế Khí tộc Phượng Hoàng – gương Phượng Hoàng bao phủ nhân quả, tất cả như bốn mặt trời treo trên nền trời xanh.
Trời đất hỗn loạn, gián đoạn con đường truyền tống của truyền tống vực môn.
Trời Tru Đất Diệt thấy thế thì lắc đầu bất đắc dĩ, bốn Đế Binh, dù họ có ho ra máu thì cũng không thể doạ lui.
“Diệp Thành, lăn ra đây!”, Ma Hoàng của Ma tộc gầm lên đầu tiến, mắt ma cắn nuốt trời đất.
“Trả mạng con ta!”, Thần Hoàng Thần tộc toả ra sát khí lạnh thấu xương, quân lâm thiên hạ, nhìn xuống Thiên Đình Đại Sở.
“Chọc giận tộc Phượng Hoàng ta phải trả cái giá đắt!”, Thánh Chủ Phượng Hoàng hừ lạn, lời nói vang vọng không gian.
“Chính ngươi ra đây ta sẽ cho các ngươi chết tử tế!”, Yêu Hoàng Yêu tộc giận dữ, đôi mắt đỏ au.
“Thiên Đình Đại Sở, không sợ chiến!”, lời Diệp Thành của vang lên, không nghe ra cảm xúc gì.
“Hay, hay lắm! Đánh cho bổn vương!”, Thần Hoàng Thần tộc thét lên, vung kiếm chỉ về phía Thiên Đình Đại Sở phía xa.
Nhất thời, tuyệt sát trận của bốn tộc đồng loạt khởi động, số lượng nhiều làm cho da đầu người ta phải tê dại.
Bốn Cực Đạo Đế Binh cũng bị thúc giục, sức mạnh huỷ trời diệt đất đồng loạt vận hành, trời đất lập tức sụp đổ.
Chỉ trong nháy mắt, Cực Đạo Đế Binh và tuyệt sát trận bắn ra, sắc bén đồ sộ như mưa ánh sáng, gieo mình xuống bên dưới muốn bao phủ cả Thiên Đình.
Đó là đội hình xạ kích làm cho càn khôn đảo ngược, sao trăng bị chôn vùi, thế công diệt thế.
Tu sĩ đứng xem chung quanh ngừng thở, nhìn không chớp mắt, đòn tấn công như thế, dù là Kiếm Thần cũng phải nuốt hận ngã xuống.
Dưới ánh nhìn của mọi người, trời đất rung chuyển.
Một tia sáng màu đen lấy Thiên Đình làm tâm dần lan ra chung quanh, gặp núi núi lở, gặp nước thì bao phủ nước.
Từng mảng tu sĩ nhảy ra, máu văng tung toé, thân thể bị huỷ diệt, Nguyên Thần của ai yếu cũng bị tiêu tan.
Khi tất cả ngừng lại thì mới nhìn sang.
Bốn phương quan sát, dù kết giới của Thiên Đình Đại Sở trở nên hoang tàn nhưng nó vẫn đứng đó, chịu đựng xạ kích diệt thế.
“Chưa thấy kết giới nào bá đạo như thế!”, âm thanh tặc lưỡi vang lên không ngừng, ai cũng hoảng hốt lo lắng thấy phòng thủ của Thiên Đình.
“Bốn Đế Binh! Thiên Đình vẫn chịu được!”
“Bị bắn phá cũng chỉ là vấn đề thời gian! Không có nguyên thạch vô tận để cung cấp, Thiên Đình trở thành con thú bị vây trong lồng rồi!”.
“Hừ, xem thường các ngươi rồi!”, trong tiếng bàn tán, Ma Hoàng cười lạnh, vung lên ma kiếm: “Tiếp tục tấn công cho ta!”
“Ta cũng muốn xem thử các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”, Thánh Chủ Phượng Hoàng, Yêu Hoàng Yêu tộc cũng quát lớn.
Lệnh vừa ra, Đế Khí rung lên, sát trận dồn dập, đợt tấn công thứ hai giáng xuống, từng đòn một đánh lên kết giới của Thiên Đình.
Sau đó là đợt thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Trời đất hỗn loạn tới mức cùng cực, không gian sụp đổ, hư không biến mất, Chuẩn Đế bước vào thì cũng tan thành sương khói thôi.
Kết giới bị bắn nổ ra vô số lỗ hổng nhưng nó cũng nhanh chóng khép lại.
Vì thế, số lượng nguyên thạch đã tiêu hao đã tính bằng núi.
“Đội hình cỡ này, với kết giới Thiên Đình thì chắc không chống đỡ được ba ngày!”, Long Nhất và Long Ngũ nói.
“Bốn Đế Binh, uy lực huỷ diệt tất cả!”
“Gói ghém hành lý, chuẩn bị lui vào vùng cấm Thiên Hư bất kỳ lúc nào!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hơi thở yếu ớt.
Tịch Nhan tiến lên vươn ra bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên lưng hắn.
“Lẽ ra cô cũng nên rời đi!”, trong nụ cười của Diệp Thành có cả màu của máu.
“Ta bắt đầu tin là mình đã mất đi gì đó!”, lần đầu tiên Tịch Nhan nở nụ cười thản nhiên.
Diệp Thành cũng cười, hắn cố gắng gượng đứng thẳng, trực giác mách bảo hoạ lớn sắp tới, hắn sống được bao lâu thì phải nghe theo số trời rồi.
Ngoài núi, bốn tộc còn đang tấn công, hơn nữa còn gọi thêm cường giả tới trợ chiến, từng núi từng núi nguyên thạch được chuyển tới, bộ dáng như thể không bắn mở kết giới Thiên Đình thì sẽ không bỏ qua.
Ầm ầm ầm! Hiện tại cũng chỉ còn có âm thanh này vang vọng khắp nơi.
Mỗi một đón tấn công, trời xanh sụp đổ một lần, mỗi lần bắn ra, đất bằng rộng lớn nứt vỡ.
Không gian mù mịt, chỉ còn ánh sáng của bốn Đế Binh, chúng nó mặt trời chói chang chiếu rọi thế gian.
“Lão tổ, khi nào tộc ta mới trở về!”, ở một hướng, mấy người mặc áo choàng đen đã tới cùng đám người Tiểu Viên Hoàng.
Đế Binh thì chỉ có thể dùng Đế Binh để chống lại, họ muốn cứu Thiên Đình Đại Sở thì cần Đế Khí cùng cấp, hơn nữa ít nhất phải có bốn cái.
“Không muốn chúng ta bị liên luỵ đây mà!”, Tiểu Cửu Tiên trề môi: “Thật ra người Thiên Đình cũng được lắm!”
“Mong là họ có thể chống đỡ tới khi Đại Sở quay về!”, Bắc Thánh cắn răng, nàng ta còn chưa thổ lộ tình cảm trong lòng mà.
Trong tiếng bàn tán, kết giới Thiên Đình suýt bị công phá.
Ngự thiên trận của Thái Hư Cổ Long tộc không hổ là đế trận phòng thủ, chỉ một Đại Thánh mà có thể chịu đựng được sự tấn công của bốn Đế Binh suốt một ngày một đêm, cả Huyền Hoang đều khiếp sợ.
Một ngày một đêm, cuối cùng Thiên Đình vẫn không chờ được minh quân hàng thế.
Kết giới Thiên Đình cận kề bờ vực vỡ nát, nguyên thạch đã tiêu gần hết, chỉ còn là nỏ mạnh hết đà, không thể bảo vệ họ nổi nữa.
“Lui!”, Diệp Thành ra lệnh, xoay người đi.
Tu sĩ Đại Sở đi theo, mang tất cả nguyên thạch ra để vận hành kết giới rồi tiến thẳng Thiên Hư.
Trời Tru Đất Diệt mở cấm chế, năm mươi triệu tu sĩ lũ lượt tiến vào, dừng chân ở một nơi trống trải.
Thiên Hư chấn động, đại chiến hàng lâm, đất đá rơi xuống.
“Đánh giá thấp nhân quả của họ rồi!”, Trời Tru Đất Diệt chắp tay trước ngực, thi triển thần thông, ổn định Thiên Hư.
Vì nhân quả là một loại sức mạnh huyền diệu khó giải thích.
Năm mươi triệu người vừa vào đã ảnh hưởng tới càn khôn của Thiên Hư, quá người khiến cấm chế Thiên Hư rất khó chịu nổi.
“Có thể trốn trong Thiên Hư mấy bữa?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành hỏi, mong hắn cho mình một đáp án chính xác.
“Nhiều nhất là chín ngày!”, khoé môi Diệp Thành tràn ra máu.
Nghe thế, Thiên Đình im lặng, nếu chín ngày sau, Đại Sở chưa hàng lâm thì họ đã không thể lui nữa, chỉ còn cách chiến đấu.
Thiên Đình Đại Sở không sợ đánh nhau nhưng họ vẫn có tiếc nuối, đợi ba trăm năm mà vẫn không chờ được cố hương.
Chương 2309: Khu cấm của cao thủ
Một tiếng động lớn vang lên, kết giới Thiên Đình đổ sập.
Dưới Đế uy cực đạo, hàng vạn tiên sơn trên Thiên Đình sạt xuống thành bình địa, biến thành cát bụi chỉ trong chớp mắt.
Khói bụi mù mịt giăng kín đống đổ nát của những ngọn núi trên Thiên Đình.
“Bao vây chặt bốn phía”. Hoàng Đế của bốn tộc đều phẫn nộ hét lên.
Tiếng nói vừa dứt thì đại quân của bốn tộc liền bày binh bố trận, chặn đứng ba hướng đông, tây, bắc, muốn tiêu diệt tất cả.
“Giết, giết, giết”. Phượng Tiên cười nham hiểm, phấn khích đến mức điên cuồng, nhan sắc tuyệt thế càng giống ác ma hơn.
“Tiếp theo sẽ là cuộc đồ sát từ một phía”. Bốn bên thở dài, năm mươi triệu chết la liệt, máu chảy thành sông.
Nhưng khói bụi dần tan, chỉ còn lại Thiên Đình đổ nát, nhưng lại không thấy bóng người nào, đến cả máu cũng không có.
“Chuyện gì thế?”. Những người xung quanh đều dùng thông thiên nhãn tìm kiếm bốn phía: “Sao đến cả một bóng người cũng không thấy thế kia?”
“Chắc là đã biến thành mây khói trước Đế uy rồi”.
“Đã trốn vào Thiên Hư”. Lão tổ Yêu tộc hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Thiên Hư, cấp chuẩn Đế như ông ta là người nhìn rõ nhất.
Ông ta vừa thốt lên thì tất cả ánh mắt đều hướng về Thiên Hư: “Hèn gì, không ngờ lại còn để lại đường lui”.
“Các đạo hữu của Thiên Hư, đây là ân oán giữa bốn tộc và Thiên Đình, là các vị muốn thả họ ra đây hay muốn chúng ta xông vào?”. Lão tổ Thần tộc bình thản nói, giọng nói vang đến chín tầng mây với uy nghiêm vô thượng.
“Đại Đế của Thần tộc ngươi còn không dám ngông cuồng như thế, ngươi là cái thá gì?”, Trời Tru hừm lên lạnh lùng, rất kiên quyết.
“Tốt, tốt lắm”. Mặt lão tổ Thần tộc đỏ bừng, Thần tộc của ông ta bị xem thường đến mức đó khiến ông ta vô cùng tức giận.
“Đừng phí lời, cùng tấn công vào đó đi”. Lão tổ Ma tộc với Ma Thiên Châu lơ lửng trên đầu, lão tổ tộc Phượng Hoàng cầm kính Phượng Hoàng, lão tổ Yêu tộc điều khiển bình Trấn Thiên, lão tổ Thần tộc cầm Thiên Thần Kiếm, bốn người liên thủ, đánh vào Thiên Hư.
“Trời ơi, không ngờ lại đánh vào cấm địa”. Người xem xung quanh thốt lên kinh ngạc, tim đập loạn nhịp, mặt mày tái nhợt.
Cảnh tượng đó rất khủng khiếp, bao nhiêu năm rồi, từ khi Đông Hoa Thất Tử đánh vào cấm địa đến nay đã năm triệu năm rồi.
Không ngờ sau năm triệu năm lại có người đánh vào cấm địa Thiên Hư.
“Bốn Chuẩn Đế, bốn Cực Đạo Đế Binh, chắc Thiên Hư cũng phải sợ”. Mấy lão già nhìn chăm chăm, mắt long lanh.
Chỉ là chuyện làm cho người ta bất ngờ đó là bốn lão tổ xông vào cấm địa lúc nãy lập tức bị văng ra lại, ai cũng máu me đầm đìa, dáng vẻ rất thê thảm.
“Chuyện này…”, Những người xung quanh kinh ngạc, ngơ ngác.
Bọn họ nhìn thấy rất rõ lão tổ của bốn tộc đã bị một cánh tay ngọc trong suốt đánh văng ra, cả bốn Đế binh cũng văng ra theo, Đế quang mờ nhạt.
“Đấy là tay của ai? Cánh tay diệt thế sao?”
“Bốn Chuẩn Đế, bốn Đế binh đều đã bị đánh bại chỉ với một chiêu”.
“Có… Có Đại Đế trong Thiên Hư sao?”. Những người lên tiếng đều nói với giọng run run, ai cũng lui về sau.
“Ngươi đã thấy rõ chưa?”, Long Nhất chậm rãi nói.
“Ta không biết có Đại Đế hay không nhưng ít nhất cũng có không dưới hai mươi Cực Đạo Đế Binh”.
“Đấy là tay ai? Đột nhiên xuất hiện, không biết đến từ đâu”. Tu sĩ Thiên Đình đều ngước lên trời.
“Đại Đế sao?”, Nhược Thiên Chu Tước lẩm bẩm.
“Hèn gì đến đại Đế cũng phải e dè”. Mặc dù Diệp Thành không nhìn thấy gì nhưng hắn cũng ngẩng đầu lên, trong lòng cũng thấy kinh ngạc.
Bên ngoài, lão tổ của bốn tộc bị văng ra cũng đã dừng lại.
Bốn người đều giẫm sập một vùng hư không, chưa ai kịp nói gì thì tất cả đã nôn ra máu.
Bốn người trợn mắt, khiếp sợ vô cùng, nói: “Sao có thể, khí tức Đại Đế ở đâu ra thế?”
“Nếu không phục thì có thể tiếp tục”. Trời Tru nói với giọng lạnh lùng và đầy uy nghiêm, giọng nói vang vọng cả trời đất.
Bốn người tức đến hộc máu nhưng lại không dám gây chuyện nữa, sau khi lấy lại bình tĩnh thì tâm trí cũng tỉnh táo hơn.
Lần này lời dạy của Đế nhà họ lại vọng lên trong đầu: Chưa đạt đến Đế cảnh thì tuyệt đối không được vào cấm địa Thiên Hư!
“Trong cấm địa có Đại Đế thật sao?”, Lão tổ Thần tộc mất bình tĩnh, tay cầm kiếm run lên.
“Đế tôn đã mất chín ngàn năm, lấy đâu ra Đại Đế”. Lão tổ Ma tộc hừ lạnh: “Ta không tin có Đế”.
“Đúng là không phải Đế, hung lắm thì chỉ là cấm chế Đế đạo bá tuyệt thôi”. Lão tổ Yêu tộc nheo mắt.
“Xông vào nữa không?”. Lão tổ tộc Phượng Hoàng nhìn sang ba người còn lại.
“Chặn ở đây đi, ta cũng muốn xem thử Thiên Hư có thể bảo vệ được Thiên Đình bao lâu”. Lời của ba người họ lạnh đến thấu xương.
Bốn người ngồi xếp bằng, Cực Đạo Đế Binh lơ lửng trên đầu.
Mặc đại quân của bốn tộc có bàng hoàng nhưng vẫn dàn trận, gần hai triệu người chặn ở cổng Thiên Hư.
Các tu sĩ bốn phía cũng không rời đi mà đứng bên ngoài quan sát.
“Thiên Hư lợi hại vậy sao lại không ra ngoài xử lý bốn tộc?”. Có người thắc mắc, nhìn sang tu sĩ già bên cạnh.
“Rất rõ ràng, người của Thiên Hư không thể ra khỏi cấm địa”. Tu sĩ già vuốt râu và trả lời.
“Chắc người của Thiên Đình cũng không thể ở lâu trong Thiên Hư, chạy vào trong Thiên Hư cũng chỉ vì bất đắc dĩ”.
“Chính vì bốn tộc nhìn ra được điểm này nên mới chặn ở đây”. Có người hạ giọng nói, dường như hắn ta cũng đã nhìn ra được vấn đề.
“Nếu lão tử có thể ra ngoài thì sẽ đá chết từng tên một”. Tiếng Đất Diệt mắng nhiếc liên tục vang lên trong Thiên Hư.
“Cũng may mà thiên vương không có ở đây nếu không thì hôm nay sẽ rất náo nhiệt”. Trời Tru thổi khói phù phù.
“Đa tạ hai vị tiền bối”. Diệp Thành chắp tay cúi người.
“Ngươi cần hiểu rằng Thiên Hư không thể bảo vệ lâu cho các ngươi”. Đất Diệt lấy bình rượu ra nhấm nháp.
“Đến khi hai bọn ta đuổi đi thì đừng trách sao Thiên Hư vô tình!”. Trời Tru nấc khói, nói: “Cũng mong ngươi có thể hiểu, chúng ta cũng có chỗ khó của mình”.
“Vãn bối hiểu”. Diệp Thành lại chắp tay, quay đầu bỏ đi, tử khí lại toát ra nồng nặc trên người.
“Ta đã có dự cảm hắn sẽ làm chuyện dại dột”. Đất Diệt nhìn theo bóng lưng Diệp Thành rời đi.
“Hắn vốn đã là người sắp chết, có gì mà ngốc với không ngốc chứ, chỉ là lên đường sớm mà thôi”. Trời Tru than thở.
Tu sĩ Thiên Đình đều ngồi xếp bằng, phần lớn đều đang mài dao, nếu không chống cự được đến lúc Đại Sở quay về thì Thiên Đình sẽ cùng nhau xông ra, giống như năm xưa chết lúc chạm trán trên đường.
Chín ngày có vẻ rất dài nhưng lại rất ngắn, không ai dám chợp mắt, vì có thể chín ngày này sẽ là chín ngày cuối cùng.
“Ít nhất cũng phải nhìn thấy được quê hương, lâu lắm rồi không về nhà”. Bọn Tư Đồ Nam tụ lại, nhìn lên bầu trời sao, hi vọng ba trăm năm đã thành ảo vọng.
Phần lớn mọi người trong Thiên Đình đều như thế, mắt rơm rớm lệ.
Diệp Thành đặc biệt im lặng, hắn lặng lẽ ngồi dưới vách đá, một tay cầm dao, tay kia cầm khúc gỗ.
Gió nhẹ thổi qua, vờn nhẹ lên mái tóc và những sợ râu bạc của hắn nhưng lại không thổi bay được tử khí đang toát ra khắp người.
Các cô gái ngồi quanh hắn, phần lớn đều nhìn đến rớt quai hàm, hai mắt mơ màng, vẻ mặt ngây ngất.
Hắn đã từng chết một lần rồi nên thấy không có gì đáng sợ cả, nếu có thì chỉ là tiếc nuối, tiếc không thể khoác áo cưới lên người cô.
Thiên Hư không hề yên tĩnh, mùi rượu tràn ngập, tiếng cười nói vang lên không ngừng, ai cũng rất lạc quan, uống rất thoải mái.
Người già người trẻ cộng lại cũng hơn ba trăm tuổi quây quần bên nhau, kể chuyện năm xưa, hồi tưởng lại năm tháng huy hoàng.
Trời Tru, Đất Diệt nhìn thấy cảnh đó thì cảm thấy xót thương, buồn vì thế đạo và buồn cả thời gian.
Đã từng hi sinh thân mình xây nên trường thành máu cho vạn vực.
Giờ lại như một con chó, bị trời cao nhốt trong cấm chế, muốn giết chết họ mới chịu thôi.
Đến thời khắc cuối cùng, muốn nhìn thấy quê hương cũng không được.
Nỗi bi thương đó khiến người ta muốn khóc, không ai không hiểu.
Ngoài Thiên Hư, đại quân của bốn tộc xếp hàng, phủ khắp mặt đất, chặn kín cửa ra của Thiên Hư, nếu như có người bạo gan xông ra ngoài thì sẽ bị giết chết ngay tức khắc.
Trong thời gian đó không còn tộc lớn nào đứng ra giải cứu, dù là thù hay bạn thì vẫn có người buồn người vui.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, thời gian lặng lẽ trôi.
Mãi đến ngày thứ chín, Diệp Thành luôn yên lặng khắc gỗ mới thả dao xuống, loạng choạng đứng lên.
Các cô gái cũng đứng dậy, các tu sĩ Thiên Đình cũng đều đứng dậy.
Diệp Thành nở nụ cười già nua.
Các tu sĩ Thiên Đình chau mày, không biết nụ cười đó của Diệp Thành có hàm ý gì, chỉ cảm thấy có dự cảm khó hiểu: Thánh chủ của họ sắp làm gì đó.
“Hai vị tiền bối, làm phiền hai vị!”. Diệp Thành nghiêng đầu, nhìn vào tận sâu trong Thiên Hư, nhìn về Trời Tru và Đất Diệt.
Chương 2310: Một mình xông pha
“Ta biết cuối cùng ngươi sẽ đi bước này”, Trời Tru và Đất Diệt đều thở dài, khẽ phất tay.
Ngay sau đó nhìn thấy một cơn gió thổi qua bầu trời, cũng lướt qua năm mươi triệu tu sĩ của Thiên Đình Đại Sở.
Dường như trời đất cũng trở nên tĩnh lặng trong giây phút này.
Gió ngừng thổi, lá rơi ngừng giữa không trung.
Các tu sĩ Thiên Đình ngoài Diệp Thành, ai cũng đều bị giam cầm trói buộc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Năm đó, các ngươi bảo vệ ta, hôm nay sẽ là ta bảo vệ các ngươi”.
Diệp Thành xoay người khoác lên cờ chiến Đại Sở, lưng đeo một thanh kiếm sắt, sải bước đi ra ngoài ngọn núi, bóng lưng hiên ngang, hơi khòm.
Người Thiên Đình thấy thế, mắt hiện lên đầy tơ máu muốn cử động nhưng không được, muốn nói nhưng không nói được, chỉ có nước mắt nóng hổi ướt đẫm vành mắt.
Cuối cùng thì linh cảm không ổn trước đó đã xảy ra.
Diệp Thành bước đi khá nhanh, quay lưng lại với Thiên Đình, vẫy tay.
Hắn sắp đi vào chỗ chết nhưng cái chết này rất có giá trị.
Nhân quả mà Trời Tru, Đất Diệt nói ý chỉ hắn.
Hắn là Hoàng Giả Đại Sở, Thiên Đình được lập ra vì hắn, hắn và mỗi người trong Thiên Đình đều mang theo nhân quả trên người.
Thời hạn chín ngày đã đến, hắn không thể ở lại Thiên Hư nữa.
Hắn chỉ có thể đi, hắn đi rồi sẽ giảm bớt sự can thiệp của nhân quả với càn khôn Thiên Hư, cũng đồng thời kéo dài thời hạn trốn tránh của Thiên Đình, hắn nhìn rất thấu đáo.
Hắn cần tranh thủ thời gian, dù chỉ là một ngày ngắn ngủi, Thiên Đình cũng đều có khả năng chống đỡ đến ngày Đại Sở quay về.
Thời hạn đã đến gần, chết sớm hay chết muộn cũng đều chỉ là một cái chết, lần này đi chẳng qua là lên đường sớm thôi.
Quả nhiên hắn vừa ra khỏi Thiên Hư, càn khôn khu cấm trở nên bình yên, sự can thiệp của nhân quả giảm bớt.
Sau khi hắn ra khỏi Thiên Hư, sự ràng buộc của trời đất cũng được cởi bỏ, các tu sĩ Thiên Đình đều hoạt động bình thường.
“Diệp Thành, ngươi con mẹ nó, ngươi không giữ lời hứa!”, Tạ Vân mắng, lập tức đuổi theo.
“Ngươi từng nói phải dẫn theo Thiên Đình cùng nhau chiến đấu!”, năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình Đại Sở gào thét, tất cả đều đuổi theo hắn.
Tu sĩ Thiên Đình không sợ chiến đấu, cũng không ai sợ chết, cho dù có chết cũng sẽ cùng nhau tấn công.
Nhưng Diệp Thành nuốt lời, vứt bỏ Thiên Đình Đại Sở, một mình bước trên con đường không thuộc về mình.
Họ muốn đuổi theo bước chân của Diệp Thành hệt như năm đó, giúp hắn đánh vào Bắc Trấn Thương Nguyên.
Thế nhưng chạy đến cửa Thiên Hư, năm mươi triệu người lại bị một tấm chắn vô hình chặn lại, không ai có thể phá được.
“Hắn bất chấp nhân quả cứu các ngươi, đừng lãng phí tấm lòng của hắn”, Trời Tru nói.
“Mẹ nó chứ nhân quả, vứt bọn ta lại mà đi”, năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình Đại Sở đều lên tiếng.
Trời Tru, Đất Diệt thầm lắc đầu, đều bịt tai lại.
Tu sĩ Thiên Đình tức giận mắng, lấy pháp khí ra, thi triển thần thông thiêu đốt bản nguyên, không tiếc mạng đánh vào tấm chắn.
Lúc này mới biết tại sao Diệp Thành lại ra đi một mình.
Đây là đang tranh thủ thời gian cho họ, Đại Sở sắp quay về, hắn không đợi được chỉ mong họ đợi được.
“Ra rồi, có người ra rồi!”, bên ngoài núi vang lên tiếng ồn ào, đến khi nhìn thấy Diệp Thành đều sửng sốt.
“Lão Thất!”, mấy người Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng chạy đến nhưng lại bị một người ở phía sau kéo lại.
Đó là ông lão Chuẩn Đế câu cá thi triển cấm chế.
Bốn Đế binh đừng nói là một đám Thánh Nhân, ngay cả cấp Chuẩn Đế như ông ta cũng sẽ bị giết.
“Đó… đó là Diệp Thành sao? Sao lại thành người phàm rồi?”
“Đã già như thế, tuổi thọ sắp tận, chẳng khác nào đã chết”.
“Hoang Cổ Thánh Thể có uy thế khắp thiên hạ bây giờ lại chẳng ra sao cả”, nhiều người không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
“Bắt sống!”, Phượng Tiên khẽ cười, nằm nghiêng trên vương tọa, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.
Nàng ta vừa dứt lời, đại quân bốn tộc lao đến như sóng biển lớn, như muốn nuốt sống người đó.
“Giết!”, Diệp Thành hét lên, rút kiếm sắt sau lưng, lảo đảo xông đến.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều xúc động.
Hắn chỉ là một người phàm, còn là một tên mù, tuổi thọ sắp tận, đại hạn sắp đến thế mà còn muốn lao đến giết người khác.
So với đại quân bốn tộc, hắn nhỏ bé như hạt cát.
“Nhất mạch Thánh Thể đều kiên cường vậy sao?”, Trời Tru, Đất Diệt run lên, không đành lòng nhìn tiếp.
“A…!”, năm mươi triệu người Thiên Đình khóc rống lên, điên cuồng đánh phá bức màn.
Đó là Diệp Thành, Thánh Chủ của Thiên Đình, Hoàng Giả của Đại Sở, trận chiến cuối cùng thế mà lại cô độc như thế.
“Sư phụ, con nhớ ra rồi, Tịch Nhan nhớ lại rồi!”, Tịch Nhan chuyển kiếp hét lên, nước mắt đầy mặt.
Cuối cùng tiên quang ký ức đó cũng đi vào ý thức của nàng, đánh thức kiếp trước, đánh thức chuyện cũ trước kia.
Nhưng ông trời tàn nhẫn biết bao, vừa tỉnh giấc thì lại càng đau hơn.
Lúc này sư phụ của nàng, Diệp Thành nàng yêu khoác cờ chiến Đại Sở cầm một thanh kiếm sắt, kéo lê cơ thể già nua, chiến đấu một mình.
“Diệp Thành, sư phụ từng nói muốn cưới con”, tiếng gào thét này còn ẩn chứa vẻ thê lương và sự dịu dàng của phụ nữ.
Nhưng tiếng hét của nàng không ngăn được bóng người đó, hắn yếu ớt xông đến, là một vùng màu đen mênh mông.
“Các tiên tổ của một mạch Thánh Thể, nếu các ngươi ở trên trời có linh thiêng, xin hãy giúp đỡ vãn bối… hoàn thành trận chiến cuối cùng này”.
Diệp Thành khàn giọng gào, là gào trong đau xót, cũng là cầu xin.
Một câu nói khiến trời đất rung chuyển, hàng vạn tia chớp kêu vang.
Trong bóng tối, dường như có một thế lực bí ẩn đang cảm nhận được.
Thánh cốt của Thần Chiến đã im lặng trong cả trăm năm cũng tỏa sáng rực rỡ vào lúc ngày, có một bóng người bất khuất gầm gừ về phía bầu trời.
Kẻ xông tới hắn đã thay hình đổi dạng: cái lưng còng xuống cũng thẳng tắp, mái tóc trắng như tuyết biến thành những sợi đen nhánh, đôi mắt mù lòa cũng sáng trở lại.
“Hồi quang phản chiếu?”, Trời Tru, Đất Diệt nhíu mày.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”, người bốn phía cũng ngạc nhiên nói.
Không ai biết tại sao Diệp Thành lại thay đổi như thế.
Chỉ biết giữa trán hắn có một hoa văn cổ được chạm khắc từ từ, đồng tử hắn chuyển sang màu vàng.
Chỉ biết kiếm sắt hắn cầm trong tay trở thành một cái kích lớn, chiếc áo đơn độc trên người biến thành một bộ áo giáp.
Chỉ biết một người phàm dường như biến thành một bậc chiến thần Bát Hoang, khí tức dồi dào, ngút trời.
Trời đất thay đổi, Đế binh biến thành bầu trời rộng lớn, từng vì sao tinh tú biến thành màu vàng chói lọi.
Ánh sáng phản chiếu, chiến thần quay lại như tôi luyện vàng kim, cả vạn thánh quang chói mắt hơn cả đế khí.
“Sao lại như thế, ta nhìn lầm rồi!”, rất nhiều người đều xoa mắt, cảnh tượng này quá mức kỳ lạ.
“Biến hóa niết bàn?”, những người lớn tuổi ngạc nhiên trừng to mắt, nhưng bước nhảy vọt trong khoảng thời gian này quá lớn.
“Mượn uy thế của nhất mạch Thánh Thể?”, Trời Tru, Đất Diệt híp mắt: “Thánh cốt Thần Chiến đang sống lại”.
“Rõ ràng là người thường, tại sao lại có uy lực mạnh đến thế”, lão tộc bốn tộc biến sắc, cảm nhận được uy lực đó, cảm thấy lạnh sống lưng.
“Giết, giết hắn!”, Phượng Tiên đứng dậy, điên cuồng vung kiếm sát kiếm, nàng ta là người duy nhất còn sống trong số rất nhiều kẻ thù của Diệp Thành, nàng ta biết quá rõ Diệp Thành này đầy biến số, vì vậy nàng ta vội vàng để ra lệnh giết chết.
“Giết!”, Diệp Thành gầm lên một tiếng, như lôi đình vạn cổ, chấn động bầu trời.
Tổ tiên Thánh Thể trên trời có linh thiêng đã nghe thấy tiếng kêu của hắn, giúp hắn ánh sáng phản chiếu, trở lại đỉnh cao.
Một mình xông pha cũng phải là lần xông pha cuối cùng, bất luận thành bại ra sao, hắn cũng đều ngã xuống trong năm tháng.