-
Chương 2301-2305
Chương 2301: Khụ, hắt xì!
Yêu tộc kiêng dè Thiên Hư, họ không sợ sao, một khi chọc điên đối phương thì đúng là tai hoạ ngập đầu.
“Lẹ lên!”, phần đông Đại Thánh của Yêu tộc lần lượt quát, chiến giáo và sát kiếm trong tay toả ra sát khí thấu xương như đang muốn nói: Mấy người không lên thì tiễn mấy người đi xuống nha!
“Đi, chúng ta xông lên!”, ba thánh chủ cắn chặt hàm răng, kiên trì tiến lên, họ tin rằng nếu làm trái lệnh thì họ sẽ bị Yêu tộc diệt luôn.
Giờ phút này ba thánh địa mới biết thế nào là hối hận, ở nhà đợi tin cho xong, chạy tới giương oai làm cái chi!
Giờ ngon lành luôn, bị Yêu tộc coi như con chuột thử nghiệm!
Thấy cảnh này, quần chúng xung quanh không nhịn được cười: “Đào bẫy cho sâu, thành ra chôn mình luôn!”
“Chiêu này của Yêu Hoàng cao minh ghê! Dùng ba thánh địa để thử, có chọc giận Thiên Hư thì cũng liên quan gì tới Yêu tộc!”
“Một khi vùng cấm im lặng, đại quân Yêu tộc sẽ xông lên cho coi!”
“Lần này e rằng Thiên Đình tèo mất!”, lớp người già than thở.
“Ngay cả Chuẩn Thánh Vương cũng không có thì sao chống lại được đại binh Yêu tộc, đừng quên Yêu tộc còn có Cực Đạo Đế Binh!”
Trong tiếng bàn luận xôn của quần chúng, Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành và Vũ Hoá Thần Triều, gần triệu người cẩn thận tiến lên, không ai dám đi nhanh, bước chân nơm nớp lo sợ.
Khụ!
Đang đi thì họ nghe thấy tiếng ho khan từ trên trời truyền xuống.
Tiếng ho này làm cho người ta sợ tới mức suýt đái ra quần!
Hắt xì!
Toàn thân đám người căng cứng, âm thanh nhảy mũi vang lên làm người họ run rẩy, suýt khóc tại chỗ.
Mà sau tiếng nhảy mũi này, cảm giác buồn tè biến thành nước tiểu.
Tiếng ho không lớn nhưng lại như sấm sét, nhảy mũi tuy nhẹ nhưng chấn động lòng người.
Dù là tu sĩ ba nhà hay Yêu tộc, người xung quanh hóng chuyện thì lúc này đều cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Không có gì, cổ họng hơi khô, chắc là do hút thuốc quá nhiều nên ngứa!”, trong Thiên Hư, Trời Tru ngồi trên tảng đá, tay cầm tẩu thuốc, thâm trầm nhả ra một vòng khói.
“Ta cảm lạnh rồi! Già cả quá mà, người không chịu nổi!”, Đất Diệt ngồi bên cạnh Trời Tru không ngừng xoa mũi, nói lời thấm thía.
“Cảm ơn tiền bối!”, Diệp Thành cảm kích họ, tiếng ho khan và nhảy mũi này tới đúng lúc, cũng đủ chấn động.
Hai bên ngầm hiểu nhưng người ngoài núi không thể bình tĩnh.
Sớm không ho, muộn không họ, ho đúng khi này.
Sớm không nhảy mũi, muộn không hắt xì mà lại hắt hơi vào đúng lúc này.
Đây là tín hiệu sao? Một tín hiệu tới từ Thiên Hư.
Người bốn phía không khỏi lui lại, họ cứ cảm thấy như sắp có tai hoạ giáng xuống, mọi thứ tới quá đột ngột.
Thần tướng Yêu tộc nhìn Yêu Hoàng, việc này phải để ông ta quyết định.
Yêu Hoàng nhíu mày, mắt thần nhìn chằm chằm vùng ấm.
Rõ ràng tiếng nhảy mũi và ho khan từ trong vùng cấm truyền ra không phải là trùng hợp, hai tiếng này đại biểu cho một một ý nghĩa quan trọng.
Một lần nữa, ông ta lại nhìn Thiên Đình với ánh mắt hồ nghi, rốt cuộc hai bên có quan hệ thế nào.
Ông ta đâm lao thì phải theo lao thôi, nên tấn công hay không đây.
Bùm!
Trong lúc ông ta do dự, trên trời vang lên tiếng ầm ầm.
Âm thanh này vang lên rất có nhịp điệu và thong thả.
Cẩn thận lắng nghe thì là tiếng bước chân.
Nhưng do cơ thể quá nặng nề nên mỗi lần bàn chân chạm đất thì mặt đất sẽ lắc lư, không gian cũng chấn động.
“Chuẩn Đế?”. Người xung quanh hoảng hốt, nhìn sang một hướng.
Ở chân trời xa xôi, một bóng người đạp không tiến tới, là một ông lão, yêu khí tận trời.
Là một tu sĩ mạnh mẹ, áo bay phấp phới, uy thế Chuẩn Đế mênh mông, mắt yêu khẽ híp.
Người này không đơn giản, là lão tổ cấp Chuẩn Đế của Yêu tộc.
Thấy ông ta tới, Yêu Hoàng vốn đang lo lắng đâm lao phải theo lao tức khắc phấn khởi, lão tổ đích thân tới, khí thế đã có.
“Không phải ta chém gió chứ cỡ như tên này, một chân ta giẫm chết mười thằng!”, trong Thiên Hư, Trời Tru cầm tẩu thuốc, gõ lên tảng đá, thở ra một câu đầy phong cách.
“Dám vào Thiên Hư, tát phát chết ngay!”, Đất Diệt ôm hồ lô rượu, mũi nhăn lại, sắp sửa hắt hơi tiếp.
“Đại Đế gì thì bọn ta đều gặp cả rồi, tạo nét làm chi nữa!”, tu sĩ Thiên Đình liếc lão tổ Yêu tộc, hoàn toàn không bị hù doạ.
Dưới ánh mặt của đông đảo mọi người, lão tổ Chuẩn Đế của Yêu tộc dừng bước, nhìn thẳng Thiên Hư: “Đây là ân oán của Yêu tộc và Thiên Đình, mong rằng đạo hữu trong vùng cấm không nhúng tay vào!”
Ông ta đứng trên chín tầng trời, nhìn xuống thế gian như một vị Vương, đôi mắt già nua mang theo uy nghiêm vô hạn.
Lời của ông ta, Thiên Hư không phản hồi, Trời Tru và Đất Diệt hút thuốc uống rượu, chả thèm để ý.
Đại Đế còn phải kiêng dè chúng ta ba phần, ngươi một tên Chuẩn Đế thì là cọng lông nào, gáy to thế, ngon thì tiến vào.
Nhưng họ không phản hồi thì người xung quanh đều cho rằng Thiên Hư sợ Yêu tộc không dám lên tiếng.
Yêu tộc cũng nghĩ như thế, nháy mắt trở nên ngông cuồng, chiến giáo giơ cao, la hét ầm ĩ.
Sống lưng lão tổ Yêu Tộc càng thẳng hơn, hưởng thụ cảm giác này, lâng lâng tới mức suýt bay lên.
“Còn không mau tấn công!”, Yêu Hoàng liếc về phía Vũ Hoá Thần Triều, Thái Thanh Cung và Chí Tôn Thành, Thiên Hư đã bị doạ tới mức không dám lên tiếng, vậy các người còn sợ gì.
Ba thánh chủ lau mồ hôi lạnh, cười xấu hổ.
Vừa rồi vùng cấm ho và hắt hơi làm họ sợ tới mức xoay người chạy, mà ba người này lại nhanh chân nhất nữa.
Thân là Đại Thánh, lần này đúng là quá mất mặt.
“Giết! Giết cho ta!”, điều chỉnh lại hơi thở, ba thánh chủ quát lớn chấn động trời xanh.
Chương 2302: Vũ khí của Đế
Vừa dứt lời ba thánh địa tập hợp lại như vùng nước mênh mông màu đen, lao thẳng đến tiên sơn Thiên Đình muốn nhấn chìm nó.
Lần này chân tay họ nhanh nhẹn hơn, chạy khá nhanh.
“Nhắm chuẩn mà đánh, mặc dù nguyên thạch nhiều nhưng cũng không thể lãng phí”, thấy đại quân ba nhà liên tục áp sát, Long Nhất hắng giọng tự mình chỉ huy nắm quyền sát trận.
“Nhìn cho kỹ, đến bao nhiêu thì tiêu diệt hết”, Tư Đồ Nam nhếch môi cười, cũng nắm giữ một sát trận.
“Đánh”, bên ngoài núi, tiếng hô vang lên, tu sĩ ba nhà bắt đầu tấn công, khôi phúc trận tấn công, bắn ra trận quang kết hợp với pháp khí, thần thông bí thuật, phủ khắp bầu trời.
Thần quang đầy trời đan vào nhau tạo thành lôi đình, từng sức mạnh hủy diệt đánh vào kết giới Thiên Đình vang lên tiếng ầm ầm.
“Đánh”, Long Ngũ hét lên một tiếng, Thiên Đình cũng khai chiến, từng tuyệt sát trận Hư Thiên được khôi phục, từng luồng thần quang hủy diệt được bắn ra.
Cảnh tượng đó cực kỳ đáng sợ, có vô số thần quang bắn ra từ Thiên Đình, người đứng xem cũng cảm thấy tê cả da đầu.
“Mẹ nó chứ, Thiên Đình lại có nhiều tuyệt sát trận Hư Thiên đến thế cơ à”, những người xung quanh đều nuốt nước bọt.
“Nhiều tuyệt sát trận như thế thì phải tiêu hao biết bao nguyên thạch”, có người chậc lưỡi: “Đây là đang đốt tiền đấy”.
“Năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình, một người góp mười nguyên thạch thì được năm trăm triệu, có tiền có thể không tùy hứng được sao?”
“Xem thường Thiên Đình rồi”, Yêu Hoàng nhíu mày.
“Một đám người ô hợp”, lão tổ Yêu tộc lạnh nhạt nói, mặc dù cũng cảm thấy quái lạ nhưng không ngạc nhiên lắm, so với Cực Đạo Đế Binh thì mọi thứ đều là kém.
Lại nhìn tu sĩ ba nhà, vẻ mặt ông ta rất thú vị.
Ngay khi thần quang bắn ra đầy trời, họ đã trố mắt rồi, đồng tử cũng đều co rụt lại.
Đó là rất nhiều sát trận, hơn nữa cái nào cũng đều là tuyệt sát trận Hư Thiên, phá tan bầu trời.
Chỉ thoáng chốc đòn tấn công của họ đã đánh vào trên kết giới Thiên Đình nhưng lại không thể đánh phá được kết giới.
Ngay sau đó thần quang Thiên Đình lao đến che phủ cả trời đất.
Máu bắn ra, từng “đóa hoa” máu tuôn ra, bóng người lập tức biến thành tro tàn, Nguyên Thần và thân xác cùng bị tiêu diệt, chẳng kịp kêu lên một tiếng thảm thiết.
Cảnh tượng quá đẫm máu, một đợt tấn công, ba nhà có đến mấy trăm nghìn người bị giết, máu bắn đầy trời che phủ khắp nơi, nhuộm đỏ cả mặt đất, trời đất biến này màu đỏ chói.
“Nhanh chóng rút lui”, Thánh Chủ ba nhà gào lên.
Sau đó ba người họ là người chạy nhanh nhất.
Không cần họ ra lệnh, tu sĩ ba nhà cũng đều liều mạng chạy trốn, vứt hết áo giáp lại, cảnh tượng hỗn loạn.
Trận này kết thúc, nếu còn đánh nữa tức là mình đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Chẳng hạn như số người, họ và Thiên Đình hơn kém nhau hơn bốn ngàn vạn người.
Về sát trận, họ thua kém Thiên Đình không biết bao nhiêu lần.
Về phòng vệ, họ chẳng có gì để so với Thiên Đình cả.
Chạy, họ chỉ có thể bỏ chạy, nếu không sẽ xuống địa ngục tập thể, Thiên Đình quá mức hung tàn, Chuẩn Đế đến cũng phải chịu thua.
“Đánh, đánh mạnh vào!”, Thiên Đình tức giận hét lên không ngừng.
Đánh không lại thì chạy, còn đâu thú vị? Nào có dễ như thế.
Đợt tấn công thứ hai ập đến, không trượt phát nào, kẻ chạy trốn từng người một chôn dưới chân núi.
Tuyệt sát trận Hư Thiên không chỉ có uy lực cực mạnh mà tầm bắn cũng rất xa, hơn tám mươi phần trăm người ba nhà đều nằm trong phạm vị tầm bắn, thế chẳng phải bị điểm danh đó sao?
Tiếng hét thảm thiết vang lên, còn thê lương hơn cả lệ quỷ kêu gào.
Những người đứng xem xung quanh không nỡ nhìn thẳng, đây nào phải là trận chiến, đây là cuộc tàn sát của Thiên Đình Đại Sở.
Chẳng biết lúc nào tiếng ầm ầm mới chấm dứt, Thiên Đình ngừng tấn công, đều lấy vò rượu ra, không đả động gì đến sát trận nữa.
Không phải là không muốn giết mà là khoảng cách đủ xa rồi, đã vượt quá tầm bắn của tuyệt sát trận Hư Thiên, có đánh cũng vô ích.
Còn tu sĩ ba nhà, chỉ có thể dùng từ “thảm” để hình dung.
Gần một trăm vạn tu sĩ nhưng chạy trốn được chỉ chưa đến một ngàn người, hơn nữa ai cũng đều bị thương, hơn một nửa đều là trạng thái Nguyên Thần.
“Lũ vô dụng!”, Yêu Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng, cũng lười nhìn họ.
Một câu nói khiến Thánh Chủ ba nhà tức nghẹn họng, nôn ra máu, cả người lảo đảo suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Mặc dù tức giận nhưng lại không dám nói, họ không chọc nổi Yêu tộc.
Báo ứng, đây chính là báo ứng, vốn dĩ đang trốn kỹ ở tinh không, tự dưng lại chạy về, làm bia đỡ đạn thì thôi đi, còn khiến nhiều người chết như thế nhưng chỉ nhận về được một câu “lũ vô dụng”.
Đây là thế giới của cường giả, pháp tắc tàn khốc đến mức đẫm máu.
“Tôi bấm tay tính thử, đây gọi là đáng đời trong truyền thuyết đấy”, lại có ông lão trong số các tu sĩ xung quanh vuốt râu, muốn cười nhưng không cười nổi, dứt khoát thở dài.
“Một cuộc gặp gỡ có đến gần một trăm vạn người bị giết”, có người thổn thức nói: “Trận chiến này ba thánh địa bại đến thảm hại”.
“Ba thánh địa thất bại rồi, tiếp theo đa phần là Yêu tộc”, vừa nghe thế rất nhiều người đều trợn mắt nhìn, mắng họ vô dụng, họ cũng muốn xem thử Yêu tộc muốn đánh thế nào.
“Thiên Đình, không sợ một trận chiến!”, trong tiên sơn Thiên Đình vang lên một giọng nói lạnh nhạt, là giọng của Diệp Thành, hắn dùng âm thạch để truyền âm.
Hắn vẫn đứng trên Tiên Hỏa Vân Thái, không có cảm xúc gì.
Hắn biết trận chiến này vẫn chưa kết thúc, trận trước đó chỉ là khởi đầu, đại chiến thật sự chỉ sắp bắt đầu.
“Ta đã ngửi được khí tức của đế binh rồi”, Long Nhất và Long Ngũ lẩm bẩm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Quả nhiên hai người vừa dứt lời đã nghe được tiếng ầm ầm, mặt đất mười vạn dặm cũng rung chuyển theo.
Trời đất trở nên âm u, chỉ thấy một tia tiên quang bắn lên trời.
Đó là một cái vò thần, cả người được bao bọc bởi thần quang hủy diệt, có những hình vẽ cổ xưa, vẫn có thiên âm Đại Đạo vang vọng.
Ngước lên nhìn vẫn có thể thấy từng cảnh tượng kỳ lạ cổ xưa. Sông núi sụp đổ, tinh tú bị hủy diệt, có vạn vật tái sinh, còn có sinh linh biến mất, biến thành vĩnh hằng trong luân hồi.
Nó quá mạnh, pháp tắc Đế Đạo tung bay trấn áp trời đất, từng luồng khí tuôn ra nặng nề như núi.
Đế uy Cực Đạo phóng ra tạo thành gợn sóng như một bàn tay vô hình quét ngang qua sông núi rộng lớn, che phủ vùng đất mênh mông.
Bất cứ nơi nào nó đi qua, gió đều ngừng thổi, lá rơi dừng giữa không trung, ngay cả vòng tròn thời gian cũng bị đóng băng.
Bầu trời âm u không còn tia sáng, chỉ còn lại vò thần đó lơ lửng chiếu sáng thế gian như một mặt trời chói sáng.
“Đế của Yêu tộc… Đế Binh bình Trấn Thiên”, các tu sĩ lớn tuổi run giọng nói, sắc mặt tái nhợt như nhận ra đế khí đó.
“Mạnh… mạnh quá!”, hai chân các tu sĩ trẻ tuổi run rẩy, nằm rạp xuống, đó như là một bậc Đại Đế.
Đại Đế của Yêu tộc là tượng trưng cho một thời đại, là sự tồn tại vô địch chư thiên, thống trị vạn linh, chấn động từ trước đến nay, truyền thuyết nào của gã cũng đều là thần thoại bất tử.
Năm tháng xưa kia, Đại Đế đứng trên đỉnh của Đạo, đế khí bản mệnh của chúng có uy lực hủy diệt trời đất.
“Sau năm tháng vô tận, thế mà lại được thấy bình Trấn Thiên”, Trời Tru cũng đang ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hiện lên miền ký ức xa xưa như đang hồi tưởng lại quá khứ đã lâu.
“Ta mơ hồ nhớ được, khi Yêu Đế đến Thiên Hư, gã hệt như một thư sinh, ngồi đối diện với Thiên Vương bàn kinh luận đạo ba ngày không hết”, Đất Diệt lẩm bẩm nói: “Nhoáng cái không biết đã bao nhiêu năm”.
Không ai ngờ được Trời Tru, Đất Diệt từng uống rượu chung với Yêu Đế, đến nay vẫn không quên được sự kinh ngạc của Đế.
Ai có thể ngờ rằng sau những thăng trầm của cuộc đời, hậu duệ của Yêu Đế lại cầm bình Trấn Thiên phô trương quyền lực của mình trên bầu trời.
Hai người đều thở dài, thu lại tầm mắt nhìn về phía Thiên Đình, ánh mắt nhìn đến Diệp Thành, bóng lưng cô đơn kia hệt như một tấm bia lớn, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên.
Hắn không cần ngẩng đầu lên, hắn từng giết Đại Đế, sao lại phải khuất phục trước đế khí, Thánh Thể cường hãn, từ xưa đến nay đều thế.
Không chỉ có hắn không nhìn mà người Thiên Đình cũng đều không nhìn.
Chiến đấu cho hy vọng dưới Thiên Ma Đế là niềm kiêu hãnh cả đời, Cực Đạo Đế Binh thì sao, cũng không đè đầu cưỡi cổ họ được.
“Mở cửa núi, tự mình ra đây đầu hàng, ta có thể để các ngươi chết yên ổn”, lão tổ Yêu tộc nói, đi tới bầu trời bao la.
Giọng nói vang vọng, mang theo uy nghiêm không cho phép làm trái ý.
Mắt ông ta lướt nhìn khắp nơi nhưng xem thường mọi thứ, chỉ cúi đầu nhìn Thiên Đình giống như nhìn một đám tôm tép.
“Đánh phá được kết giới rồi hẵng nói”, Diệp Thành đáp lời, giọng nói rất bình tĩnh, không để lộ cảm xúc gì.
Chương 2303: Liều mạng tiêu tiền
“Cứng đầu hồ đồ”. Lão tổ Yêu tộc hừ lạnh, lập tức bấm ngón tay ấn quyết, phục hồi lại đế khí, dùng pháp lực cuồn cuộn thúc giục.
Bình Trấn Thiên vang lên ong ong, uy lực của Cực Đạo Đế Binh và Đế Đạo pháp tắc đan chéo vào nhau, hàng tỉ sấm sét hội tụ, sức mạnh hủy thiên diệt địa khiến người ta phải kinh ngạc.
Quần chúng bốn phương biến sắc, muốn động đậy chân, nhưng hai chân run rẩy, đã mất đi tri giác nên có, nếu có cũng chỉ là phản ứng run rẩy.
Cực Đạo Đế Binh quá đáng sợ, khó có ai có thể chịu được một kích của nó, cho dù có là cấp Chuẩn Đế, cũng sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt.
"Phá cho ta!". Lão tổ Yêu tộc hét lớn, chỉ vào Thiên Đình.
Trong nhất thời, bình Trấn Thiên giáng một tia sét, đánh thẳng xuống, bổ vào trên kết giới của Thiên Đình.
Tiếng nổ ầm vang lên, lấy trung tâm từ chỗ sấm sét và kết giới chạm vào nhau, một vầng hào quang hiện ra, lan tràn vô hạn ra bốn phương.
Hào quang lướt qua nơi nào, không gian bị chắn đến vặn vẹo, từng đỉnh núi nhỏ đều hoá thành khói bụi, bóng người biến thành từng tấm từng tấm nhỏ bay tứ tung, thậm chí có nhiều người, đã mất hồn tại chỗ.
Trời đất bị tàn phá, giống như đã bị đạo sấm sét huỷ hoại.
Tuy nhiên, điều khiến người ta phải khiếp sợ là, một kích hủy thiên diệt địa của Đế Binh, thế nhưng lại không phá hủy được kết giới bảo hộ tiên sơn Thiên Đình.
"Ta… ta không nhìn lầm chứ!". Tu sĩ tứ phương ổn định thân hình, không thể nhịn được mà kinh hô, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.
"Đó chính là Đế Binh, là Đế Khí bản mạng của Đại Đế đó!"
"Suýt chút nữa doạ cho ta tiểu ra luôn rồi". Ở trên một đỉnh núi của Thiên Đình, Tư Đồ Nam rót một ngụm rượu, tranh thủ súc luôn cái miệng của mình.
"Pháp trận Thái hư Cổ Long tộc quả nhiên là bá đạo vô song!", Long Kiếp và Thanh Long thổn thức tặc lưỡi, cùng là hậu duệ của Cổ Long Hồng Hoang, lại có chút quan hệ huyết thống nên bọn họ cảm thấy rất tự hào.
"Vấn đề là có số lượng quá nhiều!". Đám người Quỳ Ngưu toét miệng: "Một Đế Binh, chắc chắn không thể đánh vỡ được tầng phòng ngự này".
"Không phải là do một Đế Binh đánh không bể được kết giới, mà là người điều khiển và vận hành Đế Khí quá yếu, không thể phát huy được hết uy lực của nó". Nam Đế trầm ngâm: "Đế Binh còn cần Đại Đế thúc giục!"
"Diệp Thành, chúng ta chặn lại", Thượng Quan Ngọc Nhi nhẹ nhàng cười nói, cùng chúng nữ không ngừng xua tan tử khí của Diệp Thành.
Diệp Thành mỉm cười, vẫn chưa nói lời nào, hắn chưa bao giờ hoài nghi về phòng ngự của Thái Hư Cổ Long tộc, không phải đến độ một tôn đế binh cũng có thể phá vỡ được.
"Sao có thể chứ, thế mà lại có thể chặn được Đế Binh". Bên ngoài núi, sắc mặt Yêu Hoàng và chúng thần tướng Yêu tộc ai cũng vô cùng khó coi.
So với bọn họ, lão tổ Yêu tộc trông bình tĩnh hơn nhiều, ánh mắt thâm thúy, nhìn một cách chết chóc, chòng chọc tính kế vào kết giới phòng ngự của Thiên Đình.
Tính tính tính tính, tính đến mức mắt lão cũng thành một đường thẳng.
Lão là Chuẩn Đế, đã nhìn thấu triệt, không chỉ có khám phá được xuất xứ phòng ngự của Thiên Đình, cũng nhìn xuyên qua được số lượng kết giới của Thiên Đình, một tầng lại nối tiếp một tầng, nhiều đến mức khiến lão khiếp sợ vì điều này.
"Thật là ngoài ý muốn của lão phu, thế mà lại là Thái Hư Cổ Long ngự thiên trận, số lượng khổng lồ đến như thế", lão tổ Yêu tộc cười lạnh.
"Lão tổ, còn tấn công không?", Yêu Hoàng nghiêng đầu nhìn sang.
"Công!". Lão tổ Yêu tộc cười sâu kín: "Bày ra số lượng kết giới bảo hộ và pháp trận công kích, tiêu hao nhiều đến như thế, lão phu muốn nhìn xem, bọn họ có thể chống được bao lâu".
Dứt lời, lão lại thúc giục bình Trấn Thiên, phục hồi lại thần uy.
Lần này, Yêu Hoàng và Yêu tộc cường giả cũng đến tham dự vào, thúc giục Đế Binh tiêu hao quá lớn, cấp Chuẩn Đế cũng khó chống đỡ.
Đế uy bình Trấn Thiên tái hiện, thần uy mênh mông cuồn cuộn, từng sợi pháp tắc đế đạo hiện hoá, cùng với vô số dị tượng đan chéo cùng nhau múa.
Thấy hình ảnh như thế, tu sĩ bốn phương hoảng loạn vội vàng lấy pháp khí bản mạng và pháp lực hộ thể, để tránh chấn động gặp dư ba.
Lần thứ hai, bình Trấn Thiên giáng xuống sấm sét có một không hai.
Kết giới Thiên Đình chấn động, nhưng vẫn giữ ổn định ở đầu trận tuyến, lại chống đỡ được Đế Binh một lần nữa, đứng sừng sững như một ngọn núi đồ sộ.
Yêu tộc không giận, tiếp tục kích hoạt đế khí, lại thêm một đạo sấm sét, một tia rồi lại tiếp một tia, mỗi một tia sau càng thêm bá đạo hơn cái trước.
Âm thanh ầm vang rung trời, uy năng hủy thiên diệt địa, lần lượt đánh vào trên kết giới Thiên Đình, muốn đánh diệt đi kết giới này mới tính xong.
Quần chúng bốn phương âm thầm nuốt nước bọt: "Phòng ngự Thiên Đình, ngầu bá cháy! Thế nhưng có thể chống đỡ được nhiều oanh kích như thế của đế binh!"
"Bị đánh vỡ chỉ là vấn đề thời gian!". Mấy lão già vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm: "Phòng ngự bá đạo, tất phải tiêu hao khổng lồ, một khi không có nguyên thạch chống đỡ, kết giới chắc chắn phá!"
"Cứ như thế, kế tiếp mới là màn chính!". Ánh mắt rất nhiều người rạng rỡ: "Năm mươi triệu người đối đầu với Yêu tộc, nhất định rất xuất sắc!"
"Con mẹ nó, Yêu tộc bị tiêm thuốc kích thích à!". Giữa núi Thiên Đình, tiếng chửi mắng truyền ra, nhìn nguyện thạch tiêu hao chất thành đống, thiệt đau lòng không thôi, mấy cái đó đều là tiền đó!
"Đừng thúc giục pháp trận công kích!". Lời nói của Diệp Thành truyền khắp tiên sơn. "Tiết kiệm nguyên thạch, dùng ở kết giới bảo hộ!"
"Yên tâm, bọn ta đã rõ!", tu sĩ Thiên Đình cười đáp.
"Nguyên thạch hiện tại của Thiên Đình có thể chống đỡ kết giới bảo hộ trong bao lâu?", Diệp Thành nghiêng đầu, đôi mắt mù nhìn về phía Hùng Nhị.
"Ít nhất là một tháng". Hùng Nhị sửa lại cổ áo. "Còn có nguyên thạch cuồn cuộn không ngừng được đưa đến, chỉ cần không ngừng buôn bán, nguyên thạch sẽ có nhiều vô số kể, chuyện tiền bạc, ngươi yên tâm!"
Chương 2304: Gọi nương tử
"Trận này, chính là tiêu hao chiến, đừng làm gián đoạn đấy!"
"Thời khắc mấu chốt, Hùng gia ta rất đáng tin cậy!"
"Ngươi thật sự không cần lo lắng". Long Nhất ngoáy ngoáy tay: "Uy lực đế binh hủy thiên diệt địa, tiêu hao cũng không ít hơn chúng ta là bao, cứ đua tiêu hao như thế, ta có thể khiến cho bọn họ khóc rống luôn!"
"Hơn nữa, một Đế Binh đánh không nổi phòng ngự Thiên Đình của chúng ta, ít nhất đến tam tôn đế khí, mới có thể uy hiếp chúng ta", Long Ngũ cũng mở miệng: "Đối với đế khí, ta vô cùng rõ ràng!"
Diệp Thành cười, quay đầu lại, con ngươi ảm đạm nhìn về phía ngoài núi.
Ngưu nhân Yêu tộc, vẫn còn ở đây oanh kích, gào thét kinh thiên động địa, không phải là tiêm máu gà, mà giống như là ăn thương dược.
Mỗi khi oanh kích, trời đất lại rung chuyển một lần, cái gọi là không gian đã sớm sụp đổ, thiên địa mỏng manh hoá thành hỗn loạn.
Yêu tộc cho dù có quá phận, nhưng tu sĩ tứ phương cũng là nhìn không chớp mắt, còn có mấy kẻ tiện nhân, còn vô cùng hy vọng kết giới Thiên Đình bị công phá, muốn xem hai nhà sống mái với nhau.
Kết quả là, một bên thủ một bên công, đánh đến trời sụp đất nứt.
Càng có nhiều người từ xa xôi vạn dặm chạy đến, Đông Hoang, Tây Mạc đều có cả, âm thanh tặc lưỡi thổn thức vang lên không ngừng, phần nhiều là khiếp sợ phòng ngự Thiên Đình, có thể chống đỡ được đế binh, kết giới vô cùng bá đạo.
Màn đêm dần buông xuống không gian lặng yên, còn tiếng ầm vang vẫn còn tiếp tục.
Có thể nhìn thấy được, đế khí oanh kích, không mãnh liệt bằng lúc trước, uy lực của nó, cũng không chỉ yếu đi một điểm.
Lại nhìn đến người Yêu tộc, từ lão tổ Yêu tộc đến yêu binh Yêu tộc, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, hơi thở trông có vẻ hỗn loạn.
Giống như Long Nhất đã nói, uy lực của đế khí bẻ gãy nghiền nát, nhưng tiêu hao cũng vô cùng khổng lồ, bọn họ cũng không chống đỡ nổi.
"Đáng chết, Thiên Đình lấy ở đâu ra nhiều nguyên thạch như thế để chống đỡ kết giới như kia". Một thần tướng Yêu tộc tức giận mắng, yêu quang toàn thân đều ảm đạm.
"Ta chờ đến lúc khí huyết khô khốc, bọn họ cũng không tốt được bao nhiêu, cũng không trụ được bao lâu." Một thần tướng khác cười lạnh.
"Về tộc lấy nguyên thạch, tiếp tục đánh!", Yêu Hoàng hừ lạnh: "Lấy xuất thân của Yêu tộc ta, có thể không đấu lại Thiên Đình của hắn sao?"
"Ta thật sự đánh giá thấp ngươi!". Sắc mặt lão tổ Yêu tộc khó coi nhất, thậm chí có chút dữ tợn, thoáng nhìn như ác ma.
"Tiểu cường* đánh không chết, đây chính là nói Thiên Đình Đại Sở!", các tu sĩ vây xem chắp tay: "Công nhận giỏi chịu đòn!"
*con gián.
"Đến đế binh cũng đánh không nổi, nên Yêu tộc hẳn là mệt chết rồi!"
"Lão phu bấm tay tính toán, Yêu tộc sẽ bị trận tiêu hao chiến này làm cho khóc!", trên đỉnh một ngọn núi, Xích Dương Tử thích ý sờ ria mép.
"Các cổ thành Huyền Hoang đều có sản nghiệp của Thiên Đình Đại Sở, không ngừng cung cấp cuồn cuộn, Yêu tộc thật sự không gồng nổi đâu!", Vô Cực Tử Du cười nói: "Trừ phi chặt đứt tài lộ của Thiên Đình."
"Xem nhẹ nghị lực của Yêu tộc quá đấy!". Trong tiên sơn Thiên Đình, Diệp Thành hít sâu một hơi, vẫn đứng bên Tiên Hoả như cũ.
Dứt lời, đã nghe tiếng ọt ọt truyền ra từ bụng hắn, hắn thân là phàm nhân, không thể so được với tu sĩ, nhất định phải ăn.
"Có gì ăn không, cho ta một chút, đói bụng!", Diệp Thành ho khan một tiếng, nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh.
"Ây, ngươi đói bụng?"
"Vô nghĩa, nhanh lên!"
"Gọi tiếng nương tử, ta cho ngươi ăn!", Thượng Quan Ngọc Nhi cười hì hì.
"Đúng vậy! Gọi tiếng nương tử, lập tức làm đồ ăn ngon cho ngươi!", mấy người Hạo Thiên Thi Nguyệt và Bích Du cũng ồn ào noi theo.
"Đừng quậy, ta đói bụng lắm!"
"Bọn ta mặc kệ, không gọi thì không cho ngươi ăn!"
"Đừng có hù ta, ta đi tìm chỗ ăn cơm!": Diệp Thành nói, lập tức thúc giục tiên hoả, Thiên Đình lớn như vậy, người nhiều như vậy, làm sao không kiếm được chỗ ăn, hắn chính là Thánh chủ.
Chỉ là, điều khiến hắn ngạc nhiên là đối với mệnh lệnh của hắn, tiên hoả không nhúc nhích, mà bay đi chỗ khác.
"Thật là hiểu chuyện!", đám các cô gái đều cười.
Tiên hoả cũng có linh trí phân ra một sợi lửa, hoá thành một bàn tay, bày ra dáng OK.
Diệp Thành giật giật khoé miệng, ngươi đang định làm khó ta luôn sao!
"Ây da! Làm sao bây giờ! Đi không được rồi!". Các cô nương chớp đôi mắt to nhìn về phía Diệp Thành: "Gọi nương tử không?"
"Ta chính là Thánh chủ!", Diệp Thành quay người về phía một bên khác, biết Hùng Nhị ở bên kia: "Mập, cho ta chút đồ ăn!"
"Đến đây!", Hùng Nhị lon ton chạy đến.
"Tên mập chết tiệt, lăn sang một bên đi!". Các nàng chống nạnh mắng một câu, ánh mắt từng người giống như muốn ăn thịt Hùng Nhị.
"A…a ha ha!". Bị nhìn chằm chằm đến mức cả người lạnh căm, Hùng Nhị cười gượng một tiếng, thật tự giác mà lấy đồ ăn thả lại vào trong túi trữ vật, xong việc rồi, quay đầu chạy biến.
"Có huynh đệ tốt như ngươi, lão tử rất, rất vui đó", Diệp Thành sờ chòm râu bạc, vẻ mặt ý vị thâm trường.
"Không chịu gọi sao!", Thượng Quan Ngọc Nhi lấy ra một quả linh quả, không quên huơ huơ trước mũi Diệp Thành một vòng.
"Ta…". Lời nói Diệp Thành đến bên miệng thì lập tức ngừng lại, đột nhiên nghiêng đầu về hướng ngoài núi, sau đó nhắm mắt lại.
Các cô gái thấy thế, cũng nhìn về phía ngoài núi, bởi vì thần sắc của Diệp Thành không giống nói giỡn, dường như cảm nhận được cái gì.
"Hướng Tây Bắc!", Diệp Thành nhắm mắt, lẩm bẩm một tiếng.
"Thân là phàm nhân, không ngờ ngươi còn có thể cảm nhận được tồn tại của ả, thật là làm ta bất ngờ!", Hồng Trần Tuyết đạp thiên mà đi đến.
"Chính là ả!", Diệp Thành chậm rãi mở hai mắt.
"Không sai, là Phượng Tiên!", Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng nói một tiếng, cũng đang nhìn về hướng Tây Bắc, ở một góc của đám người kia, có một người che áo đen, nở nụ cười dữ tợn với Thiên Đình.
Nàng ta không phải là Phượng Tiên sao? Lẻn ra khỏi Linh Sơn, lại lẻn đi vào Trung Châu, chạy tới xem cuộc chiến.
"Xin lỗi, không thể bắt được ả!", Hồng Trần Tuyết than một tiếng: "Ả dùng triệu hồi nghịch hướng, tránh thoát truy đuổi!"
"Bắc Thánh cũng không phải đối thủ của ả, ở Thiên Đình, có thể đánh bại ả cũng không có mấy người, chuyện này không trách tiền bối!", Diệp Thành nhàn nhạt nói, đôi mắt vẩn đục, còn có một luồng hàn quang lập loè.
Chương 2305: Rút về
Cũng không riêng Diệp Thành hay đám Hồng Trần Tuyết biết Phượng Tiên đến, mà còn có rất nhiều người biết, sát kiếm trong tay kêu lên ong ong.
Diệp Thành lẳng lặng đứng, tuy mù nhưng giống như vẫn có thể thấy được nụ cười dữ tợn của Phượng Tiên, nụ cười đó đã khắc sâu vào linh hồn hắn từ lâu.
"Rút các mạng lưới tình báo và các sản nghiệp trong thành cổ về đi", câu đó mang vẻ uy nghiêm cùng giọng điệu quyết đoán đưa ra mệnh lệnh: "Tất cả mọi người của Thiên Đình, hãy nhanh chóng trở về".
"Gấp rút như vậy, ngươi đang sợ Phượng Tiên giở trò gì à?", Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành bên cạnh thử hỏi.
"Ta quá hiểu thủ đoạn của ả", Diệp Thành lạnh lùng đáp: "Ta hiểu ả và ả cũng hiểu ta".
"Nếu không làm buôn bán thì nguồn cung nguyên thạch của Thiên Đình sẽ bị cắt đứt", Hồng Trần Tuyết cau mày: "Sau này chắc chắn sẽ miệng ăn núi lở".
"Lần này không nghĩ được nhiều như vậy, nếu ả mượn uy thế của Yêu Tộc thì những tu sĩ bên ngoài của Thiên Đình ta chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề. Kể cả mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và các sản nghiệp ở thành cổ".
"Với lại, không có mệnh lệnh của ta thì không ai được phép ra khỏi môn phái".
"Hiểu rồi", Hồng Trần Tuyết không dám nấn ná, lập tức xoay người, tin tưởng Diệp Thành một cách không điều kiện tựa như năm đó.
Mệnh lệnh của của Thánh Chủ chẳng mấy chốc đã được ban bố, triệu tập những tu sĩ bên ngoài về.
Nhưng Diệp Thành lại không biết, trong Thiên Đình lại có hơn mười bóng người dùng truyền tống vực môn lén rời khỏi Tiên Sơn.
Dẫn đầu là Sở Linh Ngọc rồi đến đám Ngũ Vương, hậu duệ Hoàng Giả của Đại Sở, đều là những cao thủ trong Thiên Đình.
Ở Tây Mạc, Phượng Tiên có Linh Sơn bảo vệ, Thiên Đình không làm gì được ả. Nhưng ra khỏi Linh Sơn, Thiên Đình chắc chắn sẽ thanh toán món nợ máu kia.
Họ tự hành động, ngay cả Diệp Thành và Hồng Trần Tuyết cũng không biết.
Bên này, khóe miệng Diệp Thành trào ra máu tươi, khí tức chết chống bị đánh tan lại bắt đầu ập tới, bao phủ cắn nuốt sức sống của hắn.
Lần này, Tiên Hỏa đã hiểu chuyện, không còn đưa đồ cho các cô mà giống như một luồng tiên quang màu vang bay về phía Ngọc Nữ Phong.
Đám Thượng Quan Ngọc Nhi cũng đi theo, có hơi áy náy ban nãy không nên chọc Diệp Thành, đói bụng sẽ hại sức khỏe.
Chẳng mấy chốc, Ngọc Nữ Phong đã bay đầy mùi cơm canh, người bệnh đặc biệt sẽ được chăm sóc theo cách đặc biệt, đút cho Diệp Thành ăn no căng.
Sau khi ăn xong, Diệp Thành lại ngồi dưới gốc cổ thụ, nhắm hai mắt lại.
Chúng nữ canh giữ gần đó, không ai đến làm phiền Diệp Thành. Tuy không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Thiên Đình.
Bên ngoài núi, đội quân Yêu Tộc vẫn đang tấn công không ngơi tay.
Họ dốc sức đánh cả một ngày, nhưng chẳng những không thể phá nát kết giới của Thiên Đình mà còn mệt muốn chết, vẻ mặt hết sức khó coi.
Những Yêu Tộc ở lại để trông chừng không ngừng đưa tới nguyên thạch.
Nhưng sức ăn của Cực Đạo Đế Khí đâu nhỏ, cứ tấn công một lần là có thể ngốn hết cả ngọn núi nguyên thạch, tiêu hao cực kỳ khủng bố.
Lần này, chẳng những tu sĩ mọi nơi nuốt nước miếng, ngay cả lão tổ Yêu Tộc cũng đau lòng. Kia là nguyên thạch, là tiền cả đó.
"Tộc lớn tùy hứng thế đấy, có thế chống đỡ nổi Đế Khi tấn công liên tục một ngày một đêm, mức tiêu hao cũng rất khủng bố, đốt từng núi nguyên thạch đó".
"Đánh nhau đánh tới mức này thì mẹ nó cũng chẳng có ai".
Trong tiếng bàn tán chợt vang lên một tiếng hộc máu, là lão tổ Yêu Tộc. Ông ta trực tiếp ói ra máu, không biết là tức giận hay bị thương, khí tức Chuẩn Đế cũng ỉu xìu, pháp lực cạn khô.
Đám Yêu Hoàng cũng chẳng tốt hơn là bao, người sau còn hộc máu ác hơn người trước, từng lớp từng lớp mặt mày trắng bệch tê liệt ngã xuống.
"Lão tổ, không thể đánh tiếp nữa", một vị thần tướng của Yêu Tộc nhìn về phía lão tổ Yêu Tộc nói: "Đánh tiếp sẽ tổn thất đến căn nguyên của tộc ta".
"Cái này còn cần ngươi dạy ta?", lão tổ Yêu Tộc hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt dữ tợn, con ngươi đỏ au, tức muốn giết người.
Trận này, Yêu Tộc đã mất hết mặt mũi, Đế Binh cũng lấy ra mà lại chẳng thể phá nổi kết giới của Thiên Đình. Là lão tổ của một thế hệ Yêu Tộc, ông ta đã vứt sạch mặt mũi của các tiền bối.
"Yêu Tộc gia gia đừng giận, vãn bối sẽ giúp người hóa giải nỗi ưu sầu này", một giọng nữ mịt mờ vang lên bên tai lão tổ Yêu Tộc.
Lão tổ Yêu Tộc khẽ cau mày, liếc về phía Tây Bắc, chuẩn xác tìm được một người khoác áo đen trong đám đông.
Đó là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, cặp mắt phượng long lanh như nước, khóe miệng khẽ cong cười đầy tàn nhẫn.
"Phượng Tiên!", đôi mắt già nua của lão tổ Yêu Tộc híp lại.
Hồi nhỏ Phượng Tiên từng đến Yêu Tộc, suýt nữa đã liên hôn với thái tử Yêu Tộc nên ông ta mới vừa nhìn đã nhận ra nàng ta.
"Không ngờ lại là niết bàn, lão phu đúng là xem nhẹ công chúa Phượng Hoàng Tộc nhà ngươi!", lão tổ Yêu Tộc nhàn nhạt nói.
"Yêu Tộc gia gia quá khen, tất cả chỉ là trùng hợp thôi".
"Ngươi vừa nói sẽ giúp Yêu Tộc hóa giải khó khăn là sao?"
"Nhìn là biết!", Phượng Tiên cười gằn, bắn thần thức ra với một tốc độ cực nhanh chui vào trán lão tổ Yêu Tộc.
Trong thần thức chứa rất nhiều tin tức được lão tổ Yêu Tộc đọc lấy.
Thoáng chốc, khóe miệng lão tổ Yêu Tộc lập tức cong lên lộ ra một nụ cười lạnh: "Hèn chi có thể chịu được lâu như vậy, không ngờ sản nghiệp lại khổng lồ như thế. Đại Sở Thiên Đình, các ngươi đúng là quả quyết thật".
Ông ta nói xong bèn xoay người, vung tay áo lấy đi Đế Khí Trấn Thiên Hồ: "Toàn quân nghe lệnh, quay về Tiên Sơn".
Đám Yêu Hoàng kinh ngạc, nhưng không ai dám hỏi nhiều.
Đội quân Yêu Tộc rút lui cực nhanh như dòng nước xiết.
"Vậy... Vậy là ngừng đánh?", tu sĩ xung quanh kinh ngạc.
"Đường đường Yêu Tộc lại sợ một cách bất ngờ! Đánh tiếp coi!"
"Chẳng phải tiền nhà ngươi nên ngươi không đau lòng chứ gì", có người cười lạnh một tiếng rồi cũng xoay người đi: "Đi thôi, hết kịch xem rồi".
Yêu Tộc rút lui, đám đông cũng chẳng cần thiết nán lại, ai cũng thông minh rời đi. Trước khi đi, họ vẫn không quên liếc nhìn Thiên Đình một cái.
Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, đội quân cả mấy triệu người của Yêu Tộc do lão tổ Yêu Tộc tự mình dẫn dắt, còn cầm theo Cực Đạo Đế Binh, nhưng lại công cốc rút lui.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chẳng có ai tin.
Một vùng trời rộng lớn tràn ngập cảnh hoang tàn, do đội quân Yêu Tộc và quần chúng rời đi mà lập tức trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Trên Ngọc Nữ Phong trong Thiên Đình, Hồng Trần Tuyết đứng dưới tán cổ thụ kia, nhỏ giọng nói: "Y như những gì ngươi đoán, Yêu Tộc đã rút quân".
"Người bên ngoài đã trở lại bao nhiêu?", Diệp Thành mở mắt ra, hết sức suy yếu, giọng điệu cũng vì thế mà khàn khàn hỏi.
"Thánh Chủ Thiên Đình ra lệnh, hầu như đều trở về hết".
"Sau này, Thiên Đình sẽ cực kỳ bị động", Diệp Thành chậm rãi đứng dậy, Tiên Hỏa xuất hiện dưới chân rồi hóa thành đám mây.
Hắn bay ra Ngọc Nữ Phong, tiến thẳng về phía Thiên Hư.
Lần thứ ba đến Thiên Hư, lại chỉ thấy Đất Diệt chứ không thấy Trời Tru.
"Đây dẫu sao cũng là vùng đất dữ, ngươi lại suốt ngày đến, bọn ta cũng rất mất mặt chứ bộ", Đất Diệt vuốt râu nói.
"Thiên Vương Thiên Hư cũng đi đến Đại Sở, không biết tiền bối có thể cho ta biết thời gian cụ thể trở về của Đại Sở không?", Diệp Thành chắp tay khom lưng hỏi, lần này hắn đã biết lễ phép, giọng điệu cũng khiêm tốn hơn.
"Ta cũng không biết", Đất Diệt bất đắc dĩ lắc đầu: "Có điều, ngươi chắc chắn sẽ không chịu nổi đến lúc ấy."
"Ta đã biết chuyện đó từ lâu rồi", Diệp Thành mỉm cười nói.
"Nói đi! Lần này đến đây, có phải có chuyện gì không?"
"Có", Diệp Thành hít sâu một hơi, mong chờ nhìn Đất Diệt: "Sắp tới, Thiên Đình sẽ gặp một kiếp nạn lớn, đến ngày đó, không biết tiền bối có thể cho phép chúng ta tiến vào lánh nạn đến khi Đại Sở trở về là được".
"Năm mươi triệu tu sĩ quá nhiều, nhân quả của các ngươi sẽ cuốn theo Càn Khôn nơi này", Đất Diệt nói: "Dù có cho các ngươi vào, cùng lắm cũng chỉ có thể ở chín ngày, đó đã là cực hạn rồi. Ngay cả có Thiên Vương ở đây thì cũng vậy thôi".
"Chín ngày", Diệp Thành cau mày, quá ngắn.
"Thiên Hư cũng có sứ mệnh của nó, nơi này mà xảy ra vấn đề thì còn đáng sợ hơn cả Thiên Ma xâm lấn", Đất Diệt nói.
"Sứ mệnh?", Diệp Thành nhìn Đất Diệt thử hỏi.
"Ngươi không cần biết, càng không có tư cách biết", Đất Diệt mỉm cười: "Từ xưa đến nay, chỉ có Đại Đế mới có tư cách biết. Đây là một cấm kỵ, một cấm kỵ vô thượng".
Yêu tộc kiêng dè Thiên Hư, họ không sợ sao, một khi chọc điên đối phương thì đúng là tai hoạ ngập đầu.
“Lẹ lên!”, phần đông Đại Thánh của Yêu tộc lần lượt quát, chiến giáo và sát kiếm trong tay toả ra sát khí thấu xương như đang muốn nói: Mấy người không lên thì tiễn mấy người đi xuống nha!
“Đi, chúng ta xông lên!”, ba thánh chủ cắn chặt hàm răng, kiên trì tiến lên, họ tin rằng nếu làm trái lệnh thì họ sẽ bị Yêu tộc diệt luôn.
Giờ phút này ba thánh địa mới biết thế nào là hối hận, ở nhà đợi tin cho xong, chạy tới giương oai làm cái chi!
Giờ ngon lành luôn, bị Yêu tộc coi như con chuột thử nghiệm!
Thấy cảnh này, quần chúng xung quanh không nhịn được cười: “Đào bẫy cho sâu, thành ra chôn mình luôn!”
“Chiêu này của Yêu Hoàng cao minh ghê! Dùng ba thánh địa để thử, có chọc giận Thiên Hư thì cũng liên quan gì tới Yêu tộc!”
“Một khi vùng cấm im lặng, đại quân Yêu tộc sẽ xông lên cho coi!”
“Lần này e rằng Thiên Đình tèo mất!”, lớp người già than thở.
“Ngay cả Chuẩn Thánh Vương cũng không có thì sao chống lại được đại binh Yêu tộc, đừng quên Yêu tộc còn có Cực Đạo Đế Binh!”
Trong tiếng bàn luận xôn của quần chúng, Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành và Vũ Hoá Thần Triều, gần triệu người cẩn thận tiến lên, không ai dám đi nhanh, bước chân nơm nớp lo sợ.
Khụ!
Đang đi thì họ nghe thấy tiếng ho khan từ trên trời truyền xuống.
Tiếng ho này làm cho người ta sợ tới mức suýt đái ra quần!
Hắt xì!
Toàn thân đám người căng cứng, âm thanh nhảy mũi vang lên làm người họ run rẩy, suýt khóc tại chỗ.
Mà sau tiếng nhảy mũi này, cảm giác buồn tè biến thành nước tiểu.
Tiếng ho không lớn nhưng lại như sấm sét, nhảy mũi tuy nhẹ nhưng chấn động lòng người.
Dù là tu sĩ ba nhà hay Yêu tộc, người xung quanh hóng chuyện thì lúc này đều cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Không có gì, cổ họng hơi khô, chắc là do hút thuốc quá nhiều nên ngứa!”, trong Thiên Hư, Trời Tru ngồi trên tảng đá, tay cầm tẩu thuốc, thâm trầm nhả ra một vòng khói.
“Ta cảm lạnh rồi! Già cả quá mà, người không chịu nổi!”, Đất Diệt ngồi bên cạnh Trời Tru không ngừng xoa mũi, nói lời thấm thía.
“Cảm ơn tiền bối!”, Diệp Thành cảm kích họ, tiếng ho khan và nhảy mũi này tới đúng lúc, cũng đủ chấn động.
Hai bên ngầm hiểu nhưng người ngoài núi không thể bình tĩnh.
Sớm không ho, muộn không họ, ho đúng khi này.
Sớm không nhảy mũi, muộn không hắt xì mà lại hắt hơi vào đúng lúc này.
Đây là tín hiệu sao? Một tín hiệu tới từ Thiên Hư.
Người bốn phía không khỏi lui lại, họ cứ cảm thấy như sắp có tai hoạ giáng xuống, mọi thứ tới quá đột ngột.
Thần tướng Yêu tộc nhìn Yêu Hoàng, việc này phải để ông ta quyết định.
Yêu Hoàng nhíu mày, mắt thần nhìn chằm chằm vùng ấm.
Rõ ràng tiếng nhảy mũi và ho khan từ trong vùng cấm truyền ra không phải là trùng hợp, hai tiếng này đại biểu cho một một ý nghĩa quan trọng.
Một lần nữa, ông ta lại nhìn Thiên Đình với ánh mắt hồ nghi, rốt cuộc hai bên có quan hệ thế nào.
Ông ta đâm lao thì phải theo lao thôi, nên tấn công hay không đây.
Bùm!
Trong lúc ông ta do dự, trên trời vang lên tiếng ầm ầm.
Âm thanh này vang lên rất có nhịp điệu và thong thả.
Cẩn thận lắng nghe thì là tiếng bước chân.
Nhưng do cơ thể quá nặng nề nên mỗi lần bàn chân chạm đất thì mặt đất sẽ lắc lư, không gian cũng chấn động.
“Chuẩn Đế?”. Người xung quanh hoảng hốt, nhìn sang một hướng.
Ở chân trời xa xôi, một bóng người đạp không tiến tới, là một ông lão, yêu khí tận trời.
Là một tu sĩ mạnh mẹ, áo bay phấp phới, uy thế Chuẩn Đế mênh mông, mắt yêu khẽ híp.
Người này không đơn giản, là lão tổ cấp Chuẩn Đế của Yêu tộc.
Thấy ông ta tới, Yêu Hoàng vốn đang lo lắng đâm lao phải theo lao tức khắc phấn khởi, lão tổ đích thân tới, khí thế đã có.
“Không phải ta chém gió chứ cỡ như tên này, một chân ta giẫm chết mười thằng!”, trong Thiên Hư, Trời Tru cầm tẩu thuốc, gõ lên tảng đá, thở ra một câu đầy phong cách.
“Dám vào Thiên Hư, tát phát chết ngay!”, Đất Diệt ôm hồ lô rượu, mũi nhăn lại, sắp sửa hắt hơi tiếp.
“Đại Đế gì thì bọn ta đều gặp cả rồi, tạo nét làm chi nữa!”, tu sĩ Thiên Đình liếc lão tổ Yêu tộc, hoàn toàn không bị hù doạ.
Dưới ánh mặt của đông đảo mọi người, lão tổ Chuẩn Đế của Yêu tộc dừng bước, nhìn thẳng Thiên Hư: “Đây là ân oán của Yêu tộc và Thiên Đình, mong rằng đạo hữu trong vùng cấm không nhúng tay vào!”
Ông ta đứng trên chín tầng trời, nhìn xuống thế gian như một vị Vương, đôi mắt già nua mang theo uy nghiêm vô hạn.
Lời của ông ta, Thiên Hư không phản hồi, Trời Tru và Đất Diệt hút thuốc uống rượu, chả thèm để ý.
Đại Đế còn phải kiêng dè chúng ta ba phần, ngươi một tên Chuẩn Đế thì là cọng lông nào, gáy to thế, ngon thì tiến vào.
Nhưng họ không phản hồi thì người xung quanh đều cho rằng Thiên Hư sợ Yêu tộc không dám lên tiếng.
Yêu tộc cũng nghĩ như thế, nháy mắt trở nên ngông cuồng, chiến giáo giơ cao, la hét ầm ĩ.
Sống lưng lão tổ Yêu Tộc càng thẳng hơn, hưởng thụ cảm giác này, lâng lâng tới mức suýt bay lên.
“Còn không mau tấn công!”, Yêu Hoàng liếc về phía Vũ Hoá Thần Triều, Thái Thanh Cung và Chí Tôn Thành, Thiên Hư đã bị doạ tới mức không dám lên tiếng, vậy các người còn sợ gì.
Ba thánh chủ lau mồ hôi lạnh, cười xấu hổ.
Vừa rồi vùng cấm ho và hắt hơi làm họ sợ tới mức xoay người chạy, mà ba người này lại nhanh chân nhất nữa.
Thân là Đại Thánh, lần này đúng là quá mất mặt.
“Giết! Giết cho ta!”, điều chỉnh lại hơi thở, ba thánh chủ quát lớn chấn động trời xanh.
Chương 2302: Vũ khí của Đế
Vừa dứt lời ba thánh địa tập hợp lại như vùng nước mênh mông màu đen, lao thẳng đến tiên sơn Thiên Đình muốn nhấn chìm nó.
Lần này chân tay họ nhanh nhẹn hơn, chạy khá nhanh.
“Nhắm chuẩn mà đánh, mặc dù nguyên thạch nhiều nhưng cũng không thể lãng phí”, thấy đại quân ba nhà liên tục áp sát, Long Nhất hắng giọng tự mình chỉ huy nắm quyền sát trận.
“Nhìn cho kỹ, đến bao nhiêu thì tiêu diệt hết”, Tư Đồ Nam nhếch môi cười, cũng nắm giữ một sát trận.
“Đánh”, bên ngoài núi, tiếng hô vang lên, tu sĩ ba nhà bắt đầu tấn công, khôi phúc trận tấn công, bắn ra trận quang kết hợp với pháp khí, thần thông bí thuật, phủ khắp bầu trời.
Thần quang đầy trời đan vào nhau tạo thành lôi đình, từng sức mạnh hủy diệt đánh vào kết giới Thiên Đình vang lên tiếng ầm ầm.
“Đánh”, Long Ngũ hét lên một tiếng, Thiên Đình cũng khai chiến, từng tuyệt sát trận Hư Thiên được khôi phục, từng luồng thần quang hủy diệt được bắn ra.
Cảnh tượng đó cực kỳ đáng sợ, có vô số thần quang bắn ra từ Thiên Đình, người đứng xem cũng cảm thấy tê cả da đầu.
“Mẹ nó chứ, Thiên Đình lại có nhiều tuyệt sát trận Hư Thiên đến thế cơ à”, những người xung quanh đều nuốt nước bọt.
“Nhiều tuyệt sát trận như thế thì phải tiêu hao biết bao nguyên thạch”, có người chậc lưỡi: “Đây là đang đốt tiền đấy”.
“Năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình, một người góp mười nguyên thạch thì được năm trăm triệu, có tiền có thể không tùy hứng được sao?”
“Xem thường Thiên Đình rồi”, Yêu Hoàng nhíu mày.
“Một đám người ô hợp”, lão tổ Yêu tộc lạnh nhạt nói, mặc dù cũng cảm thấy quái lạ nhưng không ngạc nhiên lắm, so với Cực Đạo Đế Binh thì mọi thứ đều là kém.
Lại nhìn tu sĩ ba nhà, vẻ mặt ông ta rất thú vị.
Ngay khi thần quang bắn ra đầy trời, họ đã trố mắt rồi, đồng tử cũng đều co rụt lại.
Đó là rất nhiều sát trận, hơn nữa cái nào cũng đều là tuyệt sát trận Hư Thiên, phá tan bầu trời.
Chỉ thoáng chốc đòn tấn công của họ đã đánh vào trên kết giới Thiên Đình nhưng lại không thể đánh phá được kết giới.
Ngay sau đó thần quang Thiên Đình lao đến che phủ cả trời đất.
Máu bắn ra, từng “đóa hoa” máu tuôn ra, bóng người lập tức biến thành tro tàn, Nguyên Thần và thân xác cùng bị tiêu diệt, chẳng kịp kêu lên một tiếng thảm thiết.
Cảnh tượng quá đẫm máu, một đợt tấn công, ba nhà có đến mấy trăm nghìn người bị giết, máu bắn đầy trời che phủ khắp nơi, nhuộm đỏ cả mặt đất, trời đất biến này màu đỏ chói.
“Nhanh chóng rút lui”, Thánh Chủ ba nhà gào lên.
Sau đó ba người họ là người chạy nhanh nhất.
Không cần họ ra lệnh, tu sĩ ba nhà cũng đều liều mạng chạy trốn, vứt hết áo giáp lại, cảnh tượng hỗn loạn.
Trận này kết thúc, nếu còn đánh nữa tức là mình đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Chẳng hạn như số người, họ và Thiên Đình hơn kém nhau hơn bốn ngàn vạn người.
Về sát trận, họ thua kém Thiên Đình không biết bao nhiêu lần.
Về phòng vệ, họ chẳng có gì để so với Thiên Đình cả.
Chạy, họ chỉ có thể bỏ chạy, nếu không sẽ xuống địa ngục tập thể, Thiên Đình quá mức hung tàn, Chuẩn Đế đến cũng phải chịu thua.
“Đánh, đánh mạnh vào!”, Thiên Đình tức giận hét lên không ngừng.
Đánh không lại thì chạy, còn đâu thú vị? Nào có dễ như thế.
Đợt tấn công thứ hai ập đến, không trượt phát nào, kẻ chạy trốn từng người một chôn dưới chân núi.
Tuyệt sát trận Hư Thiên không chỉ có uy lực cực mạnh mà tầm bắn cũng rất xa, hơn tám mươi phần trăm người ba nhà đều nằm trong phạm vị tầm bắn, thế chẳng phải bị điểm danh đó sao?
Tiếng hét thảm thiết vang lên, còn thê lương hơn cả lệ quỷ kêu gào.
Những người đứng xem xung quanh không nỡ nhìn thẳng, đây nào phải là trận chiến, đây là cuộc tàn sát của Thiên Đình Đại Sở.
Chẳng biết lúc nào tiếng ầm ầm mới chấm dứt, Thiên Đình ngừng tấn công, đều lấy vò rượu ra, không đả động gì đến sát trận nữa.
Không phải là không muốn giết mà là khoảng cách đủ xa rồi, đã vượt quá tầm bắn của tuyệt sát trận Hư Thiên, có đánh cũng vô ích.
Còn tu sĩ ba nhà, chỉ có thể dùng từ “thảm” để hình dung.
Gần một trăm vạn tu sĩ nhưng chạy trốn được chỉ chưa đến một ngàn người, hơn nữa ai cũng đều bị thương, hơn một nửa đều là trạng thái Nguyên Thần.
“Lũ vô dụng!”, Yêu Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng, cũng lười nhìn họ.
Một câu nói khiến Thánh Chủ ba nhà tức nghẹn họng, nôn ra máu, cả người lảo đảo suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Mặc dù tức giận nhưng lại không dám nói, họ không chọc nổi Yêu tộc.
Báo ứng, đây chính là báo ứng, vốn dĩ đang trốn kỹ ở tinh không, tự dưng lại chạy về, làm bia đỡ đạn thì thôi đi, còn khiến nhiều người chết như thế nhưng chỉ nhận về được một câu “lũ vô dụng”.
Đây là thế giới của cường giả, pháp tắc tàn khốc đến mức đẫm máu.
“Tôi bấm tay tính thử, đây gọi là đáng đời trong truyền thuyết đấy”, lại có ông lão trong số các tu sĩ xung quanh vuốt râu, muốn cười nhưng không cười nổi, dứt khoát thở dài.
“Một cuộc gặp gỡ có đến gần một trăm vạn người bị giết”, có người thổn thức nói: “Trận chiến này ba thánh địa bại đến thảm hại”.
“Ba thánh địa thất bại rồi, tiếp theo đa phần là Yêu tộc”, vừa nghe thế rất nhiều người đều trợn mắt nhìn, mắng họ vô dụng, họ cũng muốn xem thử Yêu tộc muốn đánh thế nào.
“Thiên Đình, không sợ một trận chiến!”, trong tiên sơn Thiên Đình vang lên một giọng nói lạnh nhạt, là giọng của Diệp Thành, hắn dùng âm thạch để truyền âm.
Hắn vẫn đứng trên Tiên Hỏa Vân Thái, không có cảm xúc gì.
Hắn biết trận chiến này vẫn chưa kết thúc, trận trước đó chỉ là khởi đầu, đại chiến thật sự chỉ sắp bắt đầu.
“Ta đã ngửi được khí tức của đế binh rồi”, Long Nhất và Long Ngũ lẩm bẩm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Quả nhiên hai người vừa dứt lời đã nghe được tiếng ầm ầm, mặt đất mười vạn dặm cũng rung chuyển theo.
Trời đất trở nên âm u, chỉ thấy một tia tiên quang bắn lên trời.
Đó là một cái vò thần, cả người được bao bọc bởi thần quang hủy diệt, có những hình vẽ cổ xưa, vẫn có thiên âm Đại Đạo vang vọng.
Ngước lên nhìn vẫn có thể thấy từng cảnh tượng kỳ lạ cổ xưa. Sông núi sụp đổ, tinh tú bị hủy diệt, có vạn vật tái sinh, còn có sinh linh biến mất, biến thành vĩnh hằng trong luân hồi.
Nó quá mạnh, pháp tắc Đế Đạo tung bay trấn áp trời đất, từng luồng khí tuôn ra nặng nề như núi.
Đế uy Cực Đạo phóng ra tạo thành gợn sóng như một bàn tay vô hình quét ngang qua sông núi rộng lớn, che phủ vùng đất mênh mông.
Bất cứ nơi nào nó đi qua, gió đều ngừng thổi, lá rơi dừng giữa không trung, ngay cả vòng tròn thời gian cũng bị đóng băng.
Bầu trời âm u không còn tia sáng, chỉ còn lại vò thần đó lơ lửng chiếu sáng thế gian như một mặt trời chói sáng.
“Đế của Yêu tộc… Đế Binh bình Trấn Thiên”, các tu sĩ lớn tuổi run giọng nói, sắc mặt tái nhợt như nhận ra đế khí đó.
“Mạnh… mạnh quá!”, hai chân các tu sĩ trẻ tuổi run rẩy, nằm rạp xuống, đó như là một bậc Đại Đế.
Đại Đế của Yêu tộc là tượng trưng cho một thời đại, là sự tồn tại vô địch chư thiên, thống trị vạn linh, chấn động từ trước đến nay, truyền thuyết nào của gã cũng đều là thần thoại bất tử.
Năm tháng xưa kia, Đại Đế đứng trên đỉnh của Đạo, đế khí bản mệnh của chúng có uy lực hủy diệt trời đất.
“Sau năm tháng vô tận, thế mà lại được thấy bình Trấn Thiên”, Trời Tru cũng đang ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hiện lên miền ký ức xa xưa như đang hồi tưởng lại quá khứ đã lâu.
“Ta mơ hồ nhớ được, khi Yêu Đế đến Thiên Hư, gã hệt như một thư sinh, ngồi đối diện với Thiên Vương bàn kinh luận đạo ba ngày không hết”, Đất Diệt lẩm bẩm nói: “Nhoáng cái không biết đã bao nhiêu năm”.
Không ai ngờ được Trời Tru, Đất Diệt từng uống rượu chung với Yêu Đế, đến nay vẫn không quên được sự kinh ngạc của Đế.
Ai có thể ngờ rằng sau những thăng trầm của cuộc đời, hậu duệ của Yêu Đế lại cầm bình Trấn Thiên phô trương quyền lực của mình trên bầu trời.
Hai người đều thở dài, thu lại tầm mắt nhìn về phía Thiên Đình, ánh mắt nhìn đến Diệp Thành, bóng lưng cô đơn kia hệt như một tấm bia lớn, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên.
Hắn không cần ngẩng đầu lên, hắn từng giết Đại Đế, sao lại phải khuất phục trước đế khí, Thánh Thể cường hãn, từ xưa đến nay đều thế.
Không chỉ có hắn không nhìn mà người Thiên Đình cũng đều không nhìn.
Chiến đấu cho hy vọng dưới Thiên Ma Đế là niềm kiêu hãnh cả đời, Cực Đạo Đế Binh thì sao, cũng không đè đầu cưỡi cổ họ được.
“Mở cửa núi, tự mình ra đây đầu hàng, ta có thể để các ngươi chết yên ổn”, lão tổ Yêu tộc nói, đi tới bầu trời bao la.
Giọng nói vang vọng, mang theo uy nghiêm không cho phép làm trái ý.
Mắt ông ta lướt nhìn khắp nơi nhưng xem thường mọi thứ, chỉ cúi đầu nhìn Thiên Đình giống như nhìn một đám tôm tép.
“Đánh phá được kết giới rồi hẵng nói”, Diệp Thành đáp lời, giọng nói rất bình tĩnh, không để lộ cảm xúc gì.
Chương 2303: Liều mạng tiêu tiền
“Cứng đầu hồ đồ”. Lão tổ Yêu tộc hừ lạnh, lập tức bấm ngón tay ấn quyết, phục hồi lại đế khí, dùng pháp lực cuồn cuộn thúc giục.
Bình Trấn Thiên vang lên ong ong, uy lực của Cực Đạo Đế Binh và Đế Đạo pháp tắc đan chéo vào nhau, hàng tỉ sấm sét hội tụ, sức mạnh hủy thiên diệt địa khiến người ta phải kinh ngạc.
Quần chúng bốn phương biến sắc, muốn động đậy chân, nhưng hai chân run rẩy, đã mất đi tri giác nên có, nếu có cũng chỉ là phản ứng run rẩy.
Cực Đạo Đế Binh quá đáng sợ, khó có ai có thể chịu được một kích của nó, cho dù có là cấp Chuẩn Đế, cũng sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt.
"Phá cho ta!". Lão tổ Yêu tộc hét lớn, chỉ vào Thiên Đình.
Trong nhất thời, bình Trấn Thiên giáng một tia sét, đánh thẳng xuống, bổ vào trên kết giới của Thiên Đình.
Tiếng nổ ầm vang lên, lấy trung tâm từ chỗ sấm sét và kết giới chạm vào nhau, một vầng hào quang hiện ra, lan tràn vô hạn ra bốn phương.
Hào quang lướt qua nơi nào, không gian bị chắn đến vặn vẹo, từng đỉnh núi nhỏ đều hoá thành khói bụi, bóng người biến thành từng tấm từng tấm nhỏ bay tứ tung, thậm chí có nhiều người, đã mất hồn tại chỗ.
Trời đất bị tàn phá, giống như đã bị đạo sấm sét huỷ hoại.
Tuy nhiên, điều khiến người ta phải khiếp sợ là, một kích hủy thiên diệt địa của Đế Binh, thế nhưng lại không phá hủy được kết giới bảo hộ tiên sơn Thiên Đình.
"Ta… ta không nhìn lầm chứ!". Tu sĩ tứ phương ổn định thân hình, không thể nhịn được mà kinh hô, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.
"Đó chính là Đế Binh, là Đế Khí bản mạng của Đại Đế đó!"
"Suýt chút nữa doạ cho ta tiểu ra luôn rồi". Ở trên một đỉnh núi của Thiên Đình, Tư Đồ Nam rót một ngụm rượu, tranh thủ súc luôn cái miệng của mình.
"Pháp trận Thái hư Cổ Long tộc quả nhiên là bá đạo vô song!", Long Kiếp và Thanh Long thổn thức tặc lưỡi, cùng là hậu duệ của Cổ Long Hồng Hoang, lại có chút quan hệ huyết thống nên bọn họ cảm thấy rất tự hào.
"Vấn đề là có số lượng quá nhiều!". Đám người Quỳ Ngưu toét miệng: "Một Đế Binh, chắc chắn không thể đánh vỡ được tầng phòng ngự này".
"Không phải là do một Đế Binh đánh không bể được kết giới, mà là người điều khiển và vận hành Đế Khí quá yếu, không thể phát huy được hết uy lực của nó". Nam Đế trầm ngâm: "Đế Binh còn cần Đại Đế thúc giục!"
"Diệp Thành, chúng ta chặn lại", Thượng Quan Ngọc Nhi nhẹ nhàng cười nói, cùng chúng nữ không ngừng xua tan tử khí của Diệp Thành.
Diệp Thành mỉm cười, vẫn chưa nói lời nào, hắn chưa bao giờ hoài nghi về phòng ngự của Thái Hư Cổ Long tộc, không phải đến độ một tôn đế binh cũng có thể phá vỡ được.
"Sao có thể chứ, thế mà lại có thể chặn được Đế Binh". Bên ngoài núi, sắc mặt Yêu Hoàng và chúng thần tướng Yêu tộc ai cũng vô cùng khó coi.
So với bọn họ, lão tổ Yêu tộc trông bình tĩnh hơn nhiều, ánh mắt thâm thúy, nhìn một cách chết chóc, chòng chọc tính kế vào kết giới phòng ngự của Thiên Đình.
Tính tính tính tính, tính đến mức mắt lão cũng thành một đường thẳng.
Lão là Chuẩn Đế, đã nhìn thấu triệt, không chỉ có khám phá được xuất xứ phòng ngự của Thiên Đình, cũng nhìn xuyên qua được số lượng kết giới của Thiên Đình, một tầng lại nối tiếp một tầng, nhiều đến mức khiến lão khiếp sợ vì điều này.
"Thật là ngoài ý muốn của lão phu, thế mà lại là Thái Hư Cổ Long ngự thiên trận, số lượng khổng lồ đến như thế", lão tổ Yêu tộc cười lạnh.
"Lão tổ, còn tấn công không?", Yêu Hoàng nghiêng đầu nhìn sang.
"Công!". Lão tổ Yêu tộc cười sâu kín: "Bày ra số lượng kết giới bảo hộ và pháp trận công kích, tiêu hao nhiều đến như thế, lão phu muốn nhìn xem, bọn họ có thể chống được bao lâu".
Dứt lời, lão lại thúc giục bình Trấn Thiên, phục hồi lại thần uy.
Lần này, Yêu Hoàng và Yêu tộc cường giả cũng đến tham dự vào, thúc giục Đế Binh tiêu hao quá lớn, cấp Chuẩn Đế cũng khó chống đỡ.
Đế uy bình Trấn Thiên tái hiện, thần uy mênh mông cuồn cuộn, từng sợi pháp tắc đế đạo hiện hoá, cùng với vô số dị tượng đan chéo cùng nhau múa.
Thấy hình ảnh như thế, tu sĩ bốn phương hoảng loạn vội vàng lấy pháp khí bản mạng và pháp lực hộ thể, để tránh chấn động gặp dư ba.
Lần thứ hai, bình Trấn Thiên giáng xuống sấm sét có một không hai.
Kết giới Thiên Đình chấn động, nhưng vẫn giữ ổn định ở đầu trận tuyến, lại chống đỡ được Đế Binh một lần nữa, đứng sừng sững như một ngọn núi đồ sộ.
Yêu tộc không giận, tiếp tục kích hoạt đế khí, lại thêm một đạo sấm sét, một tia rồi lại tiếp một tia, mỗi một tia sau càng thêm bá đạo hơn cái trước.
Âm thanh ầm vang rung trời, uy năng hủy thiên diệt địa, lần lượt đánh vào trên kết giới Thiên Đình, muốn đánh diệt đi kết giới này mới tính xong.
Quần chúng bốn phương âm thầm nuốt nước bọt: "Phòng ngự Thiên Đình, ngầu bá cháy! Thế nhưng có thể chống đỡ được nhiều oanh kích như thế của đế binh!"
"Bị đánh vỡ chỉ là vấn đề thời gian!". Mấy lão già vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm: "Phòng ngự bá đạo, tất phải tiêu hao khổng lồ, một khi không có nguyên thạch chống đỡ, kết giới chắc chắn phá!"
"Cứ như thế, kế tiếp mới là màn chính!". Ánh mắt rất nhiều người rạng rỡ: "Năm mươi triệu người đối đầu với Yêu tộc, nhất định rất xuất sắc!"
"Con mẹ nó, Yêu tộc bị tiêm thuốc kích thích à!". Giữa núi Thiên Đình, tiếng chửi mắng truyền ra, nhìn nguyện thạch tiêu hao chất thành đống, thiệt đau lòng không thôi, mấy cái đó đều là tiền đó!
"Đừng thúc giục pháp trận công kích!". Lời nói của Diệp Thành truyền khắp tiên sơn. "Tiết kiệm nguyên thạch, dùng ở kết giới bảo hộ!"
"Yên tâm, bọn ta đã rõ!", tu sĩ Thiên Đình cười đáp.
"Nguyên thạch hiện tại của Thiên Đình có thể chống đỡ kết giới bảo hộ trong bao lâu?", Diệp Thành nghiêng đầu, đôi mắt mù nhìn về phía Hùng Nhị.
"Ít nhất là một tháng". Hùng Nhị sửa lại cổ áo. "Còn có nguyên thạch cuồn cuộn không ngừng được đưa đến, chỉ cần không ngừng buôn bán, nguyên thạch sẽ có nhiều vô số kể, chuyện tiền bạc, ngươi yên tâm!"
Chương 2304: Gọi nương tử
"Trận này, chính là tiêu hao chiến, đừng làm gián đoạn đấy!"
"Thời khắc mấu chốt, Hùng gia ta rất đáng tin cậy!"
"Ngươi thật sự không cần lo lắng". Long Nhất ngoáy ngoáy tay: "Uy lực đế binh hủy thiên diệt địa, tiêu hao cũng không ít hơn chúng ta là bao, cứ đua tiêu hao như thế, ta có thể khiến cho bọn họ khóc rống luôn!"
"Hơn nữa, một Đế Binh đánh không nổi phòng ngự Thiên Đình của chúng ta, ít nhất đến tam tôn đế khí, mới có thể uy hiếp chúng ta", Long Ngũ cũng mở miệng: "Đối với đế khí, ta vô cùng rõ ràng!"
Diệp Thành cười, quay đầu lại, con ngươi ảm đạm nhìn về phía ngoài núi.
Ngưu nhân Yêu tộc, vẫn còn ở đây oanh kích, gào thét kinh thiên động địa, không phải là tiêm máu gà, mà giống như là ăn thương dược.
Mỗi khi oanh kích, trời đất lại rung chuyển một lần, cái gọi là không gian đã sớm sụp đổ, thiên địa mỏng manh hoá thành hỗn loạn.
Yêu tộc cho dù có quá phận, nhưng tu sĩ tứ phương cũng là nhìn không chớp mắt, còn có mấy kẻ tiện nhân, còn vô cùng hy vọng kết giới Thiên Đình bị công phá, muốn xem hai nhà sống mái với nhau.
Kết quả là, một bên thủ một bên công, đánh đến trời sụp đất nứt.
Càng có nhiều người từ xa xôi vạn dặm chạy đến, Đông Hoang, Tây Mạc đều có cả, âm thanh tặc lưỡi thổn thức vang lên không ngừng, phần nhiều là khiếp sợ phòng ngự Thiên Đình, có thể chống đỡ được đế binh, kết giới vô cùng bá đạo.
Màn đêm dần buông xuống không gian lặng yên, còn tiếng ầm vang vẫn còn tiếp tục.
Có thể nhìn thấy được, đế khí oanh kích, không mãnh liệt bằng lúc trước, uy lực của nó, cũng không chỉ yếu đi một điểm.
Lại nhìn đến người Yêu tộc, từ lão tổ Yêu tộc đến yêu binh Yêu tộc, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, hơi thở trông có vẻ hỗn loạn.
Giống như Long Nhất đã nói, uy lực của đế khí bẻ gãy nghiền nát, nhưng tiêu hao cũng vô cùng khổng lồ, bọn họ cũng không chống đỡ nổi.
"Đáng chết, Thiên Đình lấy ở đâu ra nhiều nguyên thạch như thế để chống đỡ kết giới như kia". Một thần tướng Yêu tộc tức giận mắng, yêu quang toàn thân đều ảm đạm.
"Ta chờ đến lúc khí huyết khô khốc, bọn họ cũng không tốt được bao nhiêu, cũng không trụ được bao lâu." Một thần tướng khác cười lạnh.
"Về tộc lấy nguyên thạch, tiếp tục đánh!", Yêu Hoàng hừ lạnh: "Lấy xuất thân của Yêu tộc ta, có thể không đấu lại Thiên Đình của hắn sao?"
"Ta thật sự đánh giá thấp ngươi!". Sắc mặt lão tổ Yêu tộc khó coi nhất, thậm chí có chút dữ tợn, thoáng nhìn như ác ma.
"Tiểu cường* đánh không chết, đây chính là nói Thiên Đình Đại Sở!", các tu sĩ vây xem chắp tay: "Công nhận giỏi chịu đòn!"
*con gián.
"Đến đế binh cũng đánh không nổi, nên Yêu tộc hẳn là mệt chết rồi!"
"Lão phu bấm tay tính toán, Yêu tộc sẽ bị trận tiêu hao chiến này làm cho khóc!", trên đỉnh một ngọn núi, Xích Dương Tử thích ý sờ ria mép.
"Các cổ thành Huyền Hoang đều có sản nghiệp của Thiên Đình Đại Sở, không ngừng cung cấp cuồn cuộn, Yêu tộc thật sự không gồng nổi đâu!", Vô Cực Tử Du cười nói: "Trừ phi chặt đứt tài lộ của Thiên Đình."
"Xem nhẹ nghị lực của Yêu tộc quá đấy!". Trong tiên sơn Thiên Đình, Diệp Thành hít sâu một hơi, vẫn đứng bên Tiên Hoả như cũ.
Dứt lời, đã nghe tiếng ọt ọt truyền ra từ bụng hắn, hắn thân là phàm nhân, không thể so được với tu sĩ, nhất định phải ăn.
"Có gì ăn không, cho ta một chút, đói bụng!", Diệp Thành ho khan một tiếng, nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh.
"Ây, ngươi đói bụng?"
"Vô nghĩa, nhanh lên!"
"Gọi tiếng nương tử, ta cho ngươi ăn!", Thượng Quan Ngọc Nhi cười hì hì.
"Đúng vậy! Gọi tiếng nương tử, lập tức làm đồ ăn ngon cho ngươi!", mấy người Hạo Thiên Thi Nguyệt và Bích Du cũng ồn ào noi theo.
"Đừng quậy, ta đói bụng lắm!"
"Bọn ta mặc kệ, không gọi thì không cho ngươi ăn!"
"Đừng có hù ta, ta đi tìm chỗ ăn cơm!": Diệp Thành nói, lập tức thúc giục tiên hoả, Thiên Đình lớn như vậy, người nhiều như vậy, làm sao không kiếm được chỗ ăn, hắn chính là Thánh chủ.
Chỉ là, điều khiến hắn ngạc nhiên là đối với mệnh lệnh của hắn, tiên hoả không nhúc nhích, mà bay đi chỗ khác.
"Thật là hiểu chuyện!", đám các cô gái đều cười.
Tiên hoả cũng có linh trí phân ra một sợi lửa, hoá thành một bàn tay, bày ra dáng OK.
Diệp Thành giật giật khoé miệng, ngươi đang định làm khó ta luôn sao!
"Ây da! Làm sao bây giờ! Đi không được rồi!". Các cô nương chớp đôi mắt to nhìn về phía Diệp Thành: "Gọi nương tử không?"
"Ta chính là Thánh chủ!", Diệp Thành quay người về phía một bên khác, biết Hùng Nhị ở bên kia: "Mập, cho ta chút đồ ăn!"
"Đến đây!", Hùng Nhị lon ton chạy đến.
"Tên mập chết tiệt, lăn sang một bên đi!". Các nàng chống nạnh mắng một câu, ánh mắt từng người giống như muốn ăn thịt Hùng Nhị.
"A…a ha ha!". Bị nhìn chằm chằm đến mức cả người lạnh căm, Hùng Nhị cười gượng một tiếng, thật tự giác mà lấy đồ ăn thả lại vào trong túi trữ vật, xong việc rồi, quay đầu chạy biến.
"Có huynh đệ tốt như ngươi, lão tử rất, rất vui đó", Diệp Thành sờ chòm râu bạc, vẻ mặt ý vị thâm trường.
"Không chịu gọi sao!", Thượng Quan Ngọc Nhi lấy ra một quả linh quả, không quên huơ huơ trước mũi Diệp Thành một vòng.
"Ta…". Lời nói Diệp Thành đến bên miệng thì lập tức ngừng lại, đột nhiên nghiêng đầu về hướng ngoài núi, sau đó nhắm mắt lại.
Các cô gái thấy thế, cũng nhìn về phía ngoài núi, bởi vì thần sắc của Diệp Thành không giống nói giỡn, dường như cảm nhận được cái gì.
"Hướng Tây Bắc!", Diệp Thành nhắm mắt, lẩm bẩm một tiếng.
"Thân là phàm nhân, không ngờ ngươi còn có thể cảm nhận được tồn tại của ả, thật là làm ta bất ngờ!", Hồng Trần Tuyết đạp thiên mà đi đến.
"Chính là ả!", Diệp Thành chậm rãi mở hai mắt.
"Không sai, là Phượng Tiên!", Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng nói một tiếng, cũng đang nhìn về hướng Tây Bắc, ở một góc của đám người kia, có một người che áo đen, nở nụ cười dữ tợn với Thiên Đình.
Nàng ta không phải là Phượng Tiên sao? Lẻn ra khỏi Linh Sơn, lại lẻn đi vào Trung Châu, chạy tới xem cuộc chiến.
"Xin lỗi, không thể bắt được ả!", Hồng Trần Tuyết than một tiếng: "Ả dùng triệu hồi nghịch hướng, tránh thoát truy đuổi!"
"Bắc Thánh cũng không phải đối thủ của ả, ở Thiên Đình, có thể đánh bại ả cũng không có mấy người, chuyện này không trách tiền bối!", Diệp Thành nhàn nhạt nói, đôi mắt vẩn đục, còn có một luồng hàn quang lập loè.
Chương 2305: Rút về
Cũng không riêng Diệp Thành hay đám Hồng Trần Tuyết biết Phượng Tiên đến, mà còn có rất nhiều người biết, sát kiếm trong tay kêu lên ong ong.
Diệp Thành lẳng lặng đứng, tuy mù nhưng giống như vẫn có thể thấy được nụ cười dữ tợn của Phượng Tiên, nụ cười đó đã khắc sâu vào linh hồn hắn từ lâu.
"Rút các mạng lưới tình báo và các sản nghiệp trong thành cổ về đi", câu đó mang vẻ uy nghiêm cùng giọng điệu quyết đoán đưa ra mệnh lệnh: "Tất cả mọi người của Thiên Đình, hãy nhanh chóng trở về".
"Gấp rút như vậy, ngươi đang sợ Phượng Tiên giở trò gì à?", Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành bên cạnh thử hỏi.
"Ta quá hiểu thủ đoạn của ả", Diệp Thành lạnh lùng đáp: "Ta hiểu ả và ả cũng hiểu ta".
"Nếu không làm buôn bán thì nguồn cung nguyên thạch của Thiên Đình sẽ bị cắt đứt", Hồng Trần Tuyết cau mày: "Sau này chắc chắn sẽ miệng ăn núi lở".
"Lần này không nghĩ được nhiều như vậy, nếu ả mượn uy thế của Yêu Tộc thì những tu sĩ bên ngoài của Thiên Đình ta chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề. Kể cả mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và các sản nghiệp ở thành cổ".
"Với lại, không có mệnh lệnh của ta thì không ai được phép ra khỏi môn phái".
"Hiểu rồi", Hồng Trần Tuyết không dám nấn ná, lập tức xoay người, tin tưởng Diệp Thành một cách không điều kiện tựa như năm đó.
Mệnh lệnh của của Thánh Chủ chẳng mấy chốc đã được ban bố, triệu tập những tu sĩ bên ngoài về.
Nhưng Diệp Thành lại không biết, trong Thiên Đình lại có hơn mười bóng người dùng truyền tống vực môn lén rời khỏi Tiên Sơn.
Dẫn đầu là Sở Linh Ngọc rồi đến đám Ngũ Vương, hậu duệ Hoàng Giả của Đại Sở, đều là những cao thủ trong Thiên Đình.
Ở Tây Mạc, Phượng Tiên có Linh Sơn bảo vệ, Thiên Đình không làm gì được ả. Nhưng ra khỏi Linh Sơn, Thiên Đình chắc chắn sẽ thanh toán món nợ máu kia.
Họ tự hành động, ngay cả Diệp Thành và Hồng Trần Tuyết cũng không biết.
Bên này, khóe miệng Diệp Thành trào ra máu tươi, khí tức chết chống bị đánh tan lại bắt đầu ập tới, bao phủ cắn nuốt sức sống của hắn.
Lần này, Tiên Hỏa đã hiểu chuyện, không còn đưa đồ cho các cô mà giống như một luồng tiên quang màu vang bay về phía Ngọc Nữ Phong.
Đám Thượng Quan Ngọc Nhi cũng đi theo, có hơi áy náy ban nãy không nên chọc Diệp Thành, đói bụng sẽ hại sức khỏe.
Chẳng mấy chốc, Ngọc Nữ Phong đã bay đầy mùi cơm canh, người bệnh đặc biệt sẽ được chăm sóc theo cách đặc biệt, đút cho Diệp Thành ăn no căng.
Sau khi ăn xong, Diệp Thành lại ngồi dưới gốc cổ thụ, nhắm hai mắt lại.
Chúng nữ canh giữ gần đó, không ai đến làm phiền Diệp Thành. Tuy không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Thiên Đình.
Bên ngoài núi, đội quân Yêu Tộc vẫn đang tấn công không ngơi tay.
Họ dốc sức đánh cả một ngày, nhưng chẳng những không thể phá nát kết giới của Thiên Đình mà còn mệt muốn chết, vẻ mặt hết sức khó coi.
Những Yêu Tộc ở lại để trông chừng không ngừng đưa tới nguyên thạch.
Nhưng sức ăn của Cực Đạo Đế Khí đâu nhỏ, cứ tấn công một lần là có thể ngốn hết cả ngọn núi nguyên thạch, tiêu hao cực kỳ khủng bố.
Lần này, chẳng những tu sĩ mọi nơi nuốt nước miếng, ngay cả lão tổ Yêu Tộc cũng đau lòng. Kia là nguyên thạch, là tiền cả đó.
"Tộc lớn tùy hứng thế đấy, có thế chống đỡ nổi Đế Khi tấn công liên tục một ngày một đêm, mức tiêu hao cũng rất khủng bố, đốt từng núi nguyên thạch đó".
"Đánh nhau đánh tới mức này thì mẹ nó cũng chẳng có ai".
Trong tiếng bàn tán chợt vang lên một tiếng hộc máu, là lão tổ Yêu Tộc. Ông ta trực tiếp ói ra máu, không biết là tức giận hay bị thương, khí tức Chuẩn Đế cũng ỉu xìu, pháp lực cạn khô.
Đám Yêu Hoàng cũng chẳng tốt hơn là bao, người sau còn hộc máu ác hơn người trước, từng lớp từng lớp mặt mày trắng bệch tê liệt ngã xuống.
"Lão tổ, không thể đánh tiếp nữa", một vị thần tướng của Yêu Tộc nhìn về phía lão tổ Yêu Tộc nói: "Đánh tiếp sẽ tổn thất đến căn nguyên của tộc ta".
"Cái này còn cần ngươi dạy ta?", lão tổ Yêu Tộc hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt dữ tợn, con ngươi đỏ au, tức muốn giết người.
Trận này, Yêu Tộc đã mất hết mặt mũi, Đế Binh cũng lấy ra mà lại chẳng thể phá nổi kết giới của Thiên Đình. Là lão tổ của một thế hệ Yêu Tộc, ông ta đã vứt sạch mặt mũi của các tiền bối.
"Yêu Tộc gia gia đừng giận, vãn bối sẽ giúp người hóa giải nỗi ưu sầu này", một giọng nữ mịt mờ vang lên bên tai lão tổ Yêu Tộc.
Lão tổ Yêu Tộc khẽ cau mày, liếc về phía Tây Bắc, chuẩn xác tìm được một người khoác áo đen trong đám đông.
Đó là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, cặp mắt phượng long lanh như nước, khóe miệng khẽ cong cười đầy tàn nhẫn.
"Phượng Tiên!", đôi mắt già nua của lão tổ Yêu Tộc híp lại.
Hồi nhỏ Phượng Tiên từng đến Yêu Tộc, suýt nữa đã liên hôn với thái tử Yêu Tộc nên ông ta mới vừa nhìn đã nhận ra nàng ta.
"Không ngờ lại là niết bàn, lão phu đúng là xem nhẹ công chúa Phượng Hoàng Tộc nhà ngươi!", lão tổ Yêu Tộc nhàn nhạt nói.
"Yêu Tộc gia gia quá khen, tất cả chỉ là trùng hợp thôi".
"Ngươi vừa nói sẽ giúp Yêu Tộc hóa giải khó khăn là sao?"
"Nhìn là biết!", Phượng Tiên cười gằn, bắn thần thức ra với một tốc độ cực nhanh chui vào trán lão tổ Yêu Tộc.
Trong thần thức chứa rất nhiều tin tức được lão tổ Yêu Tộc đọc lấy.
Thoáng chốc, khóe miệng lão tổ Yêu Tộc lập tức cong lên lộ ra một nụ cười lạnh: "Hèn chi có thể chịu được lâu như vậy, không ngờ sản nghiệp lại khổng lồ như thế. Đại Sở Thiên Đình, các ngươi đúng là quả quyết thật".
Ông ta nói xong bèn xoay người, vung tay áo lấy đi Đế Khí Trấn Thiên Hồ: "Toàn quân nghe lệnh, quay về Tiên Sơn".
Đám Yêu Hoàng kinh ngạc, nhưng không ai dám hỏi nhiều.
Đội quân Yêu Tộc rút lui cực nhanh như dòng nước xiết.
"Vậy... Vậy là ngừng đánh?", tu sĩ xung quanh kinh ngạc.
"Đường đường Yêu Tộc lại sợ một cách bất ngờ! Đánh tiếp coi!"
"Chẳng phải tiền nhà ngươi nên ngươi không đau lòng chứ gì", có người cười lạnh một tiếng rồi cũng xoay người đi: "Đi thôi, hết kịch xem rồi".
Yêu Tộc rút lui, đám đông cũng chẳng cần thiết nán lại, ai cũng thông minh rời đi. Trước khi đi, họ vẫn không quên liếc nhìn Thiên Đình một cái.
Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, đội quân cả mấy triệu người của Yêu Tộc do lão tổ Yêu Tộc tự mình dẫn dắt, còn cầm theo Cực Đạo Đế Binh, nhưng lại công cốc rút lui.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chẳng có ai tin.
Một vùng trời rộng lớn tràn ngập cảnh hoang tàn, do đội quân Yêu Tộc và quần chúng rời đi mà lập tức trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Trên Ngọc Nữ Phong trong Thiên Đình, Hồng Trần Tuyết đứng dưới tán cổ thụ kia, nhỏ giọng nói: "Y như những gì ngươi đoán, Yêu Tộc đã rút quân".
"Người bên ngoài đã trở lại bao nhiêu?", Diệp Thành mở mắt ra, hết sức suy yếu, giọng điệu cũng vì thế mà khàn khàn hỏi.
"Thánh Chủ Thiên Đình ra lệnh, hầu như đều trở về hết".
"Sau này, Thiên Đình sẽ cực kỳ bị động", Diệp Thành chậm rãi đứng dậy, Tiên Hỏa xuất hiện dưới chân rồi hóa thành đám mây.
Hắn bay ra Ngọc Nữ Phong, tiến thẳng về phía Thiên Hư.
Lần thứ ba đến Thiên Hư, lại chỉ thấy Đất Diệt chứ không thấy Trời Tru.
"Đây dẫu sao cũng là vùng đất dữ, ngươi lại suốt ngày đến, bọn ta cũng rất mất mặt chứ bộ", Đất Diệt vuốt râu nói.
"Thiên Vương Thiên Hư cũng đi đến Đại Sở, không biết tiền bối có thể cho ta biết thời gian cụ thể trở về của Đại Sở không?", Diệp Thành chắp tay khom lưng hỏi, lần này hắn đã biết lễ phép, giọng điệu cũng khiêm tốn hơn.
"Ta cũng không biết", Đất Diệt bất đắc dĩ lắc đầu: "Có điều, ngươi chắc chắn sẽ không chịu nổi đến lúc ấy."
"Ta đã biết chuyện đó từ lâu rồi", Diệp Thành mỉm cười nói.
"Nói đi! Lần này đến đây, có phải có chuyện gì không?"
"Có", Diệp Thành hít sâu một hơi, mong chờ nhìn Đất Diệt: "Sắp tới, Thiên Đình sẽ gặp một kiếp nạn lớn, đến ngày đó, không biết tiền bối có thể cho phép chúng ta tiến vào lánh nạn đến khi Đại Sở trở về là được".
"Năm mươi triệu tu sĩ quá nhiều, nhân quả của các ngươi sẽ cuốn theo Càn Khôn nơi này", Đất Diệt nói: "Dù có cho các ngươi vào, cùng lắm cũng chỉ có thể ở chín ngày, đó đã là cực hạn rồi. Ngay cả có Thiên Vương ở đây thì cũng vậy thôi".
"Chín ngày", Diệp Thành cau mày, quá ngắn.
"Thiên Hư cũng có sứ mệnh của nó, nơi này mà xảy ra vấn đề thì còn đáng sợ hơn cả Thiên Ma xâm lấn", Đất Diệt nói.
"Sứ mệnh?", Diệp Thành nhìn Đất Diệt thử hỏi.
"Ngươi không cần biết, càng không có tư cách biết", Đất Diệt mỉm cười: "Từ xưa đến nay, chỉ có Đại Đế mới có tư cách biết. Đây là một cấm kỵ, một cấm kỵ vô thượng".