-
Chương 2296-2300
Chương 2296: Dừng lại đi!
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành lẳng lặng đứng xem rồi mỉm cười.
Có chừng đó nguyên thạch cũng đã có đủ vốn.
Gió nhẹ thổi tới, lay động mái tóc bạc của hắn, cũng khiến cho bên khoé miệng hắn lại thêm nhiều tia máu tươi, lau cũng lau không xong.
Hơi thở hắn trong nháy mắt uể oải, tu vi lại lập tức tuột xuống đến Nguyên Khí Cảnh, thọ nguyên cũng theo đó mà giảm đáng kể.
Tử khí nồng đậm mãnh liệt, lại lần nữa bao phủ lấy hắn.
Giờ phút này, những bảo vật giúp hắn trì hoãn việc lão hoá, tất cả đều thành vật bài trí, không có cách nào ngăn cản hắn già đi.
“Đừng động chu thiên”. Tiếng nói già nua vang lên, Chu Dịch hiện thân bên cạnh người hắn, xua tan tử khí.
Ông ta vô cùng rõ ràng, Diệp Thành có thể tính ra trong vòng ba tháng sẽ có đại tộc giải phóng, đều là vọng động chu thiên mà suy đoán.
Hơn nữa, không phải chỉ động một lần, bằng không cũng sẽ không ngã xuống nhanh như thế, là chu thiên phản phệ.
“Một hai lần thôi, không đáng ngại!”. Diệp Thành cười.
“Lão hủ hối hận, hối hận đã đem chu thiên truyền cho ngươi”. Chu Dịch thở dài, trong lời nói tràn đầy áy náy.
“Không có tiền bối chu thiên, lấy đâu ra Thiên Đình bây giờ, đáng giá”. Diệp Thành cười cười, từ đầu đến cuối cũng không trách Chu Dịch, ngược lại còn muốn cảm tạ.
Chu Dịch thở dài lắc lắc đầu, vẫn chưa rời đi, ông ta muốn nhìn chằm chằm Diệp Thành để tránh cho thằng nhóc con này lại làm chuyện ngốc.
Bên dưới, không khí vội vàng vẫn cao ngùn ngụt, hơn nữa mọi người còn nhiệt tình hết sức, có nguyên thạch thì có động lực.
Càng nhiều nguyên thạch từ các đại cổ thành truyền đến đây, mỗi một lần lại nhiều hơn, khiến cho người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Đương nhiên còn chưa xong, Thiên Đình vẫn xem thường hùng nhị, kế hoạch kinh doanh tỉ mỉ của hắn đã được dàn dựng từng cái một.
Thằng nhãi này thế mà tâm thật không nhỏ, phác hoạ ra một bức lam đồ to lớn, đề cập đến rất nhiều ngành sản xuất, như là tửu lâu, tiệm tạp hoá, đan dược và bí thuật các loại.
Vốn dĩ, hắn còn định mở thêm mấy cái thanh lâu.
Thế nhưng, ý niệm này vừa mới nói ra, thì lập tức bị Thượng Quan Ngọc Nhi các nàng đánh cho một trận tơi bời, đánh muốn chết hắn ta.
Thật ra, thành thật mà nói thì bây giờ mặt rất đau.
Chỉ ngắn ngủi mười mấy ngày, hơn 90% cổ thành ở Huyền Hoang đại lục, cơ bản đều khai sáng sản nghiệp Thiên Đình.
Cũng may là người Thiên Đình nhiều, cũng may là tài lực Thiên Đình hùng hậu đủ để hắn ta chi phối, nếu đổi lại là thế lực khác hay tông môn khác, tuyệt nhiên không thể nào làm ra được quy mô cỡ này.
Cái hắn ta gọi là tiền tài đế quốc đã bắt đầu dần hình thành, chuyện này không phải là lời nói suông, mà thực sự có được thực lực đó.
Vì để xứng khởi tiền tài đế quốc, Long Nhất và Long Ngũ lại gia tăng kết giới bảo hộ và công kích như dã thú, có tiền, thì có thể tùy hứng.
Giờ phút này Thiên Đình Đại Sở có thể nói là muốn tiền có tiền, muốn người có người, muốn phòng ngự có phòng ngự, muốn công kích có công kích, chân chân chính chính mà phòng thủ kiên cố.
Tiền tài đế quốc đi lên, thế nhưng Diệp Thành lại ngã xuống.
Thân hình gắng gượng, cuối cùng lại ngã xuống trong gió nhẹ.
Quá nhiều người xông lên Ngọc Nữ phong, vô luận là bao nhiêu nguyên thạch, cũng không thể giấu được vội vàng, đó là thống soái Thiên Đình.
Diệp Thành nằm ở đám mây, đã rơi vào hôn mê, tu vi vẫn còn giảm xuống, tử khí cuồn cuộn lần lượt bao phủ.
“Hắn! Mẹ kiếp! Dừng lại, mau dừng lại cho ông”. Tạ Vân, Tư Đồ Nam cùng bọn Hùng Nhị gầm gừ, hai mắt đỏ ngầu, bọn họ giống như phát điên rồi, xả ra căn nguyên, điên cuồng rót vào trong cơ thể Diệp Thành.
“Dừng lại, xin ngươi dừng lại!”. Lâm Thi Hoạ và Thượng Quan Ngọc Nhi các nàng cũng ra tay, hai mắt đẫm lệ mông lung, tinh nguyên cuồn cuộn và căn nguyên, truyền thụ bất kể giá nào.
Chỉ là, mặc cho bọn họ có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa, cũng khí chắn được tu vi không ngừng tuột xuống cũng với cơ thể đang lão hoá của Diệp Thành, trơ mắt nhìn Diệp Thành hoá thành một phàm nhân.
Hắn vẫn chưa chết, nhưng đã thành cây đèn cạn dầu, mỏng manh như ánh nến, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi.
Trên Ngọc Nữ Phong, yên tĩnh đến đáng sợ, nam hai mắt đỏ như máu, nữ hai mắt đẫm lệ, tràn đầy bi phẫn.
Chu thiên đáng chết đè cong eo của hắn.
Năm tháng đáng chết khiến đầu hắn bạc trắng.
Thế đạo đáng chết khiến cho lòng hắn già đi.
Một người tốt như thế, lại bị tra tấn đến thương tích đầy mình.
A…!
Thiên Đình Đại Sở, năm mươi triệu tu sĩ, toàn bộ ngửa mặt lên trời mà rống giận.
Một tiếng này đầy sự căm phẫn thấu tận trời cao, chọc đến trời xanh tức giận, hàng tỉ sấm chớp ầm vang, thiên địa đều mất sắc.
Nhược Thiên Chu Tước đến, đưa hắn mang vào sâu trong tiên sơn, để hắn vào trong ao Uông Linh.
Trong Thiên Hư, Trời Tru Đất Diệt cũng thở dài một tiếng
Cách sương mù mờ mịt và ngọn núi, dường như bọn họ có thể nhìn thấy, những người sống đến không biết năm tháng cũng tỏ ra bất lực.
Nhìn hậu bối xuất sắc nhất của bọn họ, trong mắt lão tràn đầy bi thương, có được Đế tư, lại không có cách nào thi triển.
Nhân tài cái thế, anh hùng tuổi xế chiều, bọn họ đã thấy qua quá nhiều, ở thế gian hồng trần để loại một đoạn đau thương.
Đêm, lặng yên buông xuống, mang theo sự thê lương cổ xưa
Trong Linh trì, nước gợn nhộn nhạo, Diệp Thành lẳng lặng nằm, tử khí bao vây lấy hắn, luôn muốn thôn tính tiêu diệt hắn.
Bên hồ nước, Nhược Thiên Chu Tước im lặng, chậm rãi nhắm mắt, sờ đến một cái ấn quyết cổ xưa.
Diệp Thành mở mắt nhưng lại không phải ở trong linh trì.
Trước mắt hắn, là một tầng mây mù, mờ mịt mông lung.
Sương mù tan đi, hiện ra mỗi mảnh núi sông tươi đẹp.
“Đại Sở”. Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy tang thương.
“Vẫn đẹp giống y như ở trong trí nhớ vậy”. Âm thanh của nữ tử mơ hồ cất lên, nếu Nhược Thiên Chu Tước hiện hoá bên cạnh hắn, cũng đang nhìn Đại sở, đây cũng là cố hương của nàng.
“Mộng cảnh của tiền bối, quả nhiên là lợi hại”. Diệp Thành hơi mỉm cười, vẫn chưa khiếp sợ quá mức.
“Lấy tuổi thọ của ngươi, rất khó để chống đỡ được Đại Sở trở về, trước tiên đưa ngươi đến đây nhìn xem, đợi khi thành sự thật thì hoàn thành tâm nguyện của ngươi”.
“Đã sớm khắc sâu vào trong linh hồn”. Diệp Thành hơi ngửa đầu, tựa như có thể cách cửu tiêu, trông thấy mười mấy bóng dáng người.
Đó là Hoàng Giả Đại Sở, từ Sở Hoàng đến Liễu Như Yên, bọn họ đứng cạnh nhau, đều mặc áo giáp cổ xưa và chiến y.
Phía dưới, là tu sĩ Đại Sở, chỉnh chỉnh tề tề sắp hàng phương đội, chiến kỳ của Thiên Đình tung bay tận trời.
Trong mắt bọn họ, đều là hướng của Huyền Hoang.
Phí mất thời gian ba trăm năm, Đại Sở chung quy sẽ trở về.
Đáng tiếc, có người đợi được, có người có lẽ không đợi được, chỉ có thể ở trong ảo mộng lén lút nhìn xem.
Chương 2297: Màn nước Đại Sở
Một ngày mới lại đến, sự náo nhiệt của Thiên Đình ngút trời.
Càng nhiều nguyên thạch liên tục được chuyển vào Thiên Đình, chất thành từng đống như những ngọn núi cao đồ sộ.
Hùng Nhị không phụ lòng mong đợi của mọi người, cố gắng hết sức xây dựng Thiên Đình thành đế quốc kim tiền.
Mỗi lần rảnh rỗi, hắn ta đều vô thức nhìn Tiên Sơn, Diệp Thành đang ở trong đó.
“Không cứu được ngươi thì giúp ngươi bảo vệ Thiên Đình”, Hùng Nhị âm thầm hạ quyết tâm phải kiếm được nhiều tiền hơn.
“Sư phụ, Diệp Thành sư thúc có thể chịu đựng được đến lúc Đại Sở về không?”, Cung Tiểu Thiên Nhi nhỏ giọng hỏi.
Hùng Nhị trước giờ không để tâm chuyện gì cũng lặng thinh.
Trạng thái của Diệp Thành quá tệ, hắn ta không biết lúc nào thì Đại Sở tro73 về, cũng không biết liệu Diệp Thành có thể chịu được đến ngày đó không.
Hắn ta thở dài, sau đó lại cầm sổ sách lên lần nữa, vì lại có một đợt nguyên thạch được chuyển vào, hắn ta phải ghi chép lại.
Cứ thế ngày đêm luân phiên nhau, chín ngày lặng lẽ trôi qua.
Mãi đến ngày thứ mười, Diệp Thành ngủ say ở Linh Trì chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vẩn đục, ảm đạm.
“Suýt nữa thì mất phương hướng”, Trì Bạn, Nhược Thiên Chu Tước cũng mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch nhưng không hề gì.
“Tiên pháp Đế Đạo, Mộng Hồi Thiên Cổ, xem ra một trăm năm qua, tiền bối cũng được tạo hóa”, Diệp Thành bước ra khỏi Linh Trì, khí tức giảm xuống, tử khí lan ra.
“Mộng quá lâu thì không thật”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, liên tục vung tay để xua bớt tử khí của Diệp Thành đi.
“Pháp này thâm sâu, vãn bối khó mà hiểu được”.
“Rồi cũng sẽ có ngày ngươi hiểu được thôi”, Nhược Thiên Chu Tước chậm rãi biến mất, lời nói mơ hồ của bà ta chứa đầy ẩn ý.
Diệp Thành nhìn sang, sau đó chạy thẳng xuống núi.
Bước đi trên con đường nhỏ giữa núi, trạng thái của hắn hơi ngẩn ngơ.
Biến thành người phàm, lại không tìm được chút linh khí nào.
Điều này khiến hắn nhớ lại năm đó, lúc đó hắn cũng là người phàm, ba trăm năm nay như một giấc mộng.
Đây hẳn là một vòng luân hồi, luân hồi giữa người phàm và tiên nhân, luân hồi một vòng lại quay về điểm xuất phát.
Khác với năm đó là hắn biến thành người phàm thì không còn ngẩng đầu ngước nhìn tiên nhân kiêu ngạo nữa, lòng yên tĩnh như nước.
Chính mình từng trải qua mới biết được con đường của tiên nhân và người phàm giống nhau, đều đầy ắp nỗi khó khăn, điểm cuối là một nắm đất.
“Này, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi”, đang đi trên đường thì cơ thể béo của Hùng Nhị lắc lư chạy đến.
“Kiếm được không ít nhỉ”, Diệp Thành mỉm cười nói.
“Nào, nhìn bên đó đi!”, Hùng Nhị chỉ về một hướng.
Diệp Thành ngước mắt lên nhìn sang, nhìn thấy từng ngọn núi nguyên thạch được chất thành đống khiến hắn hoa cả mắt.
Không thể ước lượng được con số này, số lượng này đủ để chịu được trận pháp của Thiên Đình, đó sẽ là nguồn vốn có lợi nhất của Thiên Đình.
“Yên tâm nghỉ bệnh, đừng lo chuyện Thiên Đình”, Hùng Nhị vỗ vai Diệp Thành: “Mọi chuyện đã có bọn ta”.
“Nhân tài Thiên Đình rất nhiều, không cần ta lo lắng, lần này thật sự là có lòng nhưng vô lực đấy”, Diệp Thành khẽ cười, nhét tinh thạch ký ức cho Hùng Nhị.
Hùng Nhị nhận lấy thủy tinh ký ức, chỉ vào bên trên, cảnh tượng được in bên trong đều bị lấy đi.
Sau đó hai mắt hắn ta ngân ngấn nước.
Trong tinh thạch ký ức là bóng người của Đường Như Huyên, áo trắng tóc trắng, sắc mặt tiều tụy làm người khác đau lòng.
“Đừng lâu quá!”, Diệp Thành đưa một túi chứa đồ, bên trong chất từng viên tinh thạch ký ức.
Đây là lạc ấn của Nhược Thiên Chu Tước, đầy cảnh tượng Đại Sở.
“Ta đi mở ấn”, Hùng Nhị mừng rỡ, lau nước mắt cầm túi chứa đồ chạy đi.
Cảnh tượng đến từ quê hương Đại Sở là thứ quý giá nhất, Thiên Đình có quá nhiều người, có nằm mơ cũng muốn xem.
Chẳng mấy chốc, một màn nước cực lớn xuất hiện trên bầu trời Thiên Đình, vô cùng lớn, che mất cả bầu trời.
Trong màn nước là cảnh tượng Đại Sở hiện tại: núi non sông hồ, mười hoàng giả Đại Sở đứng đó, các tu sĩ Thiên Đình xếp thành hàng, khí tức hiên ngang.
Các tu sĩ Thiên Đình đều ngẩng đầu lên nhìn, nước mắt lưng tròng.
Cách một màn nước có thể nhìn thấy rõ nào là hoa cỏ, cây cối, núi sông, cung điện, đều có thể nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.
“Sư tỷ, ta nhìn thấy Đan Thành rồi”, Lạc Hi vui mừng nhảy cẫng lên, chỉ vào một góc màn nước.
“Nhìn thấy rồi”, Huyền Nữ mắt ngân ngấn nước.
“Đó… đó là Tuyết Nhi và… Vũ Nhi sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Tư cũng đang xem, nhìn thấy Hạo Thiên Thi Tuyết, Hạo Thiên Thi Vũ, Ly Chương và Trần Vinh Vân, và những đứa con của họ, tràn đầy sức sống.
“Chúng ta làm ông bà nội rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn nắm lấy tay Hoa Tư cười ha ha.
“Hằng Nhạc Tông, đó là Hằng Nhạc Tông”, Tư Đồ Nam nghẹn ngào, tham lam nhìn Tiên Sơn uốn lượn quanh co đó, tham lam nhìn các trưởng lão và đệ tử của Hằng Nhạc Tông.
“Cái tên Hoắc Đằng chết tiệt, con mẹ nó, hắn vẫn còn sống à?”, Tạ Vân ngoài miệng nhìn mắng thế nhưng lại rơi nước mắt.
“Năm đó ta chết ở vùng đất kia”, Đoàn Ngự nắm tay Vân Mộng chỉ vào một hướng.
“Quê của ngươi rất đẹp”, Vân Mộng cười nói.
“Phụ hoàng!”, các hậu duệ hoàng giả đều run rẩy, kiếp trước bị phong ấn, lại trải qua Lục Đạo Luân Hồi, thời gian đã quá lâu rồi, người xem chỉ muốn khóc.
“Ngươi vẫn như năm đó, khí thôn Bát Hoang”, năm Vương của Đại Sở ánh mắt đầy vẻ hoài niệm, năm tháng vô tận gặp lại đại địch năm xưa, có thể cảm nhận được tâm trạng này của họ, vừa cảm khái vừa hoài niệm.
“Đó là Cửu Hoàng Đại Sở sao?”, mắt mọi người sáng rực, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng giả các đời Đại Sở, đây là vượt qua thời đại, cũng vượt qua luân hồi.
“Sao người phụ nữ đứng với Cửu Hoàng quen thế nhỉ, hình như từng gặp, cũng là hoàng giả Đại Sở sao?”
Chương 2298: Màn nước Đại Sở (2)
Các tu sĩ Thiên Đình có người khóc người cười, vui mừng đến mức ước chỉ có thể lao vào cảnh tượng đó để ôm lấy quê hương đã mất.
“Đó là nơi này vậy?”, trên một đỉnh núi, Tiểu Cửu Tiên gãi đầu: “Sao còn xem đến khóc luôn vậy?”
“Hẳn là quê hương của Thiên Đình”, Nam Đế nói.
“Lão Đạo, có thể nhận ra rồi”, Bắc Thánh thu lại tầm nhìn, nghiêng đầu nhìn Yên lão đạo bên cạnh.
“Thảo nào không tìm được, lão bổn gia thế mà lại ở quê nhà của Diệp Thành”, Yên lão đạo vuốt râu thở dài nói.
“Nói thế Diệp Thành vẫn có thể được cứu?”
“Ai mà biết được”, Yên lão đạo khoanh tay lại, không khỏi nghiêng đầu nhìn Diệp Thành đứng ở phía xa.
Mọi người đều đang xem, chỉ một mình hắn lặng lẽ bước đến.
Hình như hắn không nhìn đường, suýt nữa vấp ngã mấy lần.
Có một hai cái cây và vài nham thạch khá cứng, hắn vẫn đâm sầm vào chúng.
Bắc Thánh nhíu mày, xuống khỏi đỉnh núi đuổi theo Diệp Thành.
Diệp Thành không cảm nhận được có người, vẫn lảo đảo mà đi.
Hắn không phải không nhìn đường mà là tầm nhìn dần trở thành tối đen trong mơ hồ, đang mất dần ánh sáng.
Chu Thiên Diễn Hóa thôn tính tiêu diệt hắn thành người phàm.
Một khi biến thành người phàm, hai mắt hắn cũng sẽ dần mất đi ánh sáng, biến thành kẻ mù hệt như Chu Dịch năm đó.
Đang đi thì hắn lại đâm sầm vào một cái cây.
Bắc Thánh không nhìn nổi nữa kéo Diệp Thành lại: “Ngươi làm sao thế? Đi không nhìn đường à?”
“Ngươi sao vậy, đi chẳng phát ra tiếng động gì cả thế?”, Diệp Thành ôm đầu, bị đâm vào cây đến choáng váng.
“Sợ ngươi tự sát nên lặng lẽ đi theo”, Bắc Thánh đỡ Diệp Thành dậy, sợ hắn thất thần lại đâm vào cây.
“Cách nghĩ của ngươi thật hàm súc!”, Diệp Thành không trốn tránh, thị lực của hắn giảm xuống, có người dìu đi cũng tốt.
“Ta dìu ngươi thế này, mấy người vợ của ngươi sẽ không đánh ta chứ?”, Bắc Thánh ho khan, không quên liếc nhìn mấy người Thượng Quan Ngọc Nhi cách đó không xa.
“Ngươi mạnh như thế, e là họ không đánh lại ngươi đâu”.
“Nhiều người quá, nếu đều xông lên một lượt, ta chỉ đánh chịu đánh”, nói rồi Bắc Thánh dìu Diệp Thành đi lên bậc thang.
“Ngươi đang đổi cách nói để mắng ta đấy à”.
“Nói bậy gì đấy, khen ngươi đó”, Bắc Thánh khẽ cười, sau đó chuyển đề tài: “Nếu ngươi biết Nhân Vương Phục Hy ở quê nhà của ngươi, sao ngươi không đi tìm hắn để cứu ngươi?”
“Xa quá, không đủ lộ phí”, Diệp Thành thản nhiên nói, cho dù che giấu Đại Sở, đây là bí mật.
Bắc Thánh nhíu mày, có thể nhận ra được chút manh mối từ lời nói của Diệp Thành, hắn không phải không đi mà là không đi được.
Hai người không nói gì thêm nữa, đi từng bước lên đỉnh Ngọc Nữ.
Diệp Thành tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, xong xuôi vùi đầu vào tay không biết đang nghĩ gì.
Bắc Thánh cảm thấy nhàm chán bèn đi khỏi đó, trước khi đi hắn ta còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.
Hắn quá bí ẩn, mỗi người Thiên Đình cũng đều bí ẩn, còn có quê hương của họ cũng có một lớp màn bí ẩn.
Mọi thứ đều rất khó để hiểu, không nghĩ ra được lý do.
Bắc Thánh vừa đi, Diệp Thành đang vùi đầu vào tay bỗng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, từng tia sáng ấm áp bỗng biến thành màu đen trong mắt hắn.
Đúng thế, hắn bị mù, mắt hắn đã mất đi ánh sáng, không nhìn thấy họ, không nhìn thấy thế gian hồng trần.
Hắn không để lộ cảm xúc gì, cũng không sợ bóng tối.
Cảnh tượng Đại Sở trong màn nước vẫn còn chiếu trên bầu trời, các tu sĩ Thiên Đình vừa khóc vừa cười, khóc trong nụ cười.
Không biết từ lúc nào màn nước mới biến mất, màn đêm kéo đến.
Mọi người vẫn vui chưa đủ nhưng vẫn phải giải tán tiếp tục nhiệm vụ của mình, hơn nữa còn cố gắng hơn.
Không lâu nữa Đại Sở sẽ về, cảnh tượng hư ảo sẽ trở thành hiện thực, đã mong chờ ba trăm năm, giờ mọi người không chờ được nữa.
Màn đêm không yên bình, liên tục có nguyên thạch được chuyển đến.
Đế quốc tiền tài không phải là cái danh, mỗi phút mỗi giây đều có tiền vào tài khoản, con số nhiều đến mức không ước chừng được.
Thấy thế, Long Nhất, Long Ngũ lại bận rộn, tiếp tục tăng cường trận pháp kết giới, có tiền là có thể làm bất kỳ điều gì.
Bên này mấy người Thượng Quan Ngọc Nhi leo lên đỉnh Ngọc Nữ.
Ban ngày quá mức kích động nên quên mất Diệp Thành, sau khi đến chỗ Nhược Thiên Chu Tước mới biết Diệp Thành đã về.
Từ xa đã nhìn thấy Diệp Thành ngồi vùi đầu vào tay, bất động như pho tượng, mái tóc bạc trắng tung bay trong gió, hết lần này đến lần khác “đập” vào mặt hắn, che nửa khuôn mặt.
Mọi người đi đến khẽ gọi, cảm thấy hơi đau lòng.
Diệp Thành tỉnh giấc, đôi mắt vẩn đục lập tức mở ra.
Vì muốn giấu chuyện mình bị mù, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không nhưng lại không nhìn thấy một vì sao sáng nào.
Hạo Thiên Thi Nguyệt nhận thấy có điều không ổn, khẽ giơ tay lên, hơi run rẩy lắc trước mắt Diệp Thành.
Nhưng đôi mắt Diệp Thành trống rỗng, không có phản ứng.
Hạo Thiên Thi Nguyệt che miệng, kìm nén để mình không bật khóc.
Mấy người Thượng Quan Ngọc Nhi cũng thế, kiềm chế không khóc nhưng lại không thể ngăn được nước mắt, cực kỳ đau đớn.
Diệp Thành của họ… mù rồi, còn chưa kịp nhìn thấy họ mặc áo cưới, còn chưa mở khăn che đầu cho họ.
“Ta vẫn chưa chết mà đã vội khóc tang cho ta rồi à”, Diệp Thành khẽ cười xua tay, sau đó rũ mắt xuống.
“Diệp Thành, chúng ta thành hôn đi”, các cô gái nằm trên đầu gối hắn, khẽ thì thầm.
Diệp Thành há miệng nhưng vẫn không nói nên lời.
Các cô gái cười nhạo bản thân, cho dù hai mắt đã mất đi ánh sáng, nhưng người mà hắn nhớ đến vẫn là Sở Huyên và Sở Linh.
Chương 2299: Mở phong ấn
Một đêm không nói chuyện, yên tĩnh đón bình minh.
Trên Ngọc Nữ Phong, bóng người qua lại, đều là những hình bóng xinh đẹp.
Đó là đám Thượng Quan Ngọc Nhi, cả đám đều hối hả, nói chính xác hơn là đang bận làm đồ ăn sáng.
Còn bữa sáng kia thì đương nhiên là làm cho Diệp Thành.
Theo từng mâm món ngon trân quý và độc lạ được bưng lên, mùi hương cũng dần ngập tràn cả ngọn núi.
Những người đi ngang qua dưới chân núi đều không nhịn được hít hít cái mũi.
Trên các ngọn núi đều có người nhìn về nơi xa và thấy được một cách rõ ràng.
Ai mà ngờ được nhiều cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy lại làm một bữa cơm cho người phàm, cảnh tượng kia quả thật là vô cùng mát mắt.
Họ vừa thổn thức vừa thở dài, tiếc thay cho Diệp Thành.
Diệp Thành vừa dậy, mở mắt đã ngửi thấy mùi thơm.
Giờ hắn chính là người phàm, không thể so với thần tiên, không ăn cơm sẽ đói nên bụng cũng đang kêu ọc ọc.
"Tướng công, ăn cơm", Thượng Quan Ngọc Nhi cười hì hì, nâng Diệp Thành dậy ngồi xuống trước bàn cơm.
"Nói thật, ta vẫn thói quen cô gọi mình là Diệp Thành", Diệp Thành cười gượng, tiếng tướng công kia khiến hắn có hơi ngơ ngác.
"Còn ngại nữa chứ", Thượng Quan Ngọc Nhi đưa đũa cho Diệp Thành: "Đêm nay, chúng ta sẽ động phòng".
"Còn có chúng ta nữa", cô nhóc Lạc Hi vừa gắp rau vừa cười hì hì không chút rụt rè.
"Ta vẫn muốn sống thêm mấy ngày nữa", Diệp Thành sờ soạng bưng chén lên, vùi đầu lùa cơm.
Câu đó của hắn chọc các cô cười khanh khách.
Bất kể là Thượng Quan Hàn Nguyệt hay Lâm Thi Họa thì lúc này đều buông bỏ sự ngại ngùng, thể hiện tấm chân tình của mình.
Diệp Thành đã mù, không thể nhìn thấy các cô mặc áo cưới, đây là một tiếc nuối. Vì vậy, các cô cũng không muốn trước khi Diệp Thành mất, lại hối hận khi không thể trở thành tân nương của hắn.
Khung cảnh trên Ngọc Nữ Phong vô cùng ấm áp, những cô gái tuyệt sắc đều những cô vợ dịu dàng bảo vệ cho hạnh phúc của mình.
Sau khi ăn xong, Diệp Thành rảnh rỗi ngồi một tay cầm khúc gỗ, một tay cầm dao điêu khắc tượng gỗ.
Chúng nữ ngồi xung quanh, đôi tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp trong vắt, dịu dàng như nước, ánh lên vẻ say mê.
Diệp Thành bắt đầu kể về những chuyện thời còn trẻ, mỗi sự kiện đều là một câu chuyện xưa, giống y như cụ ông đang kể chuyện cho người đời sau nghe.
Hơn mười ngày kế tiếp, hắn đều trải qua y như vậy.
Chúng nữ cũng vô cùng xứng chức sắm vai người vợ.
Ngoài động phòng ra thì những chuyện khác đều được làm hết không sót cái nào.
Ngọc Nữ Phong tựa như trở thành một cấm địa, mọi người ăn ý không ai đi lên làm phiền khung cảnh ấm áp hiếm có ấy.
"Thật mong Diệp Thành có thể vẫn luôn sống như vậy với các cô ấy", tại ngọn núi bên cạnh, Tiểu Cửu Tiên mím môi nói.
"Tướng công, ta cũng nấu cơm cho chàng", thần nữ Linh Tộc kéo lấy Long Kiếp, đôi mắt đẹp chớp chớp, cười duyên nói.
"Tướng công gì chứ!", thần tử Vu Tộc lập tức bùng nổ, giật thần nữ Linh tộc lại: "Có làm cũng là làm cho ta".
"Để ta thả cả ký thạch tín, nghẹn chết ngươi".
"Nghẹn chết cũng được", thần tử Vu Tộc rung đùi đắc ý, lại bị thần nữ Cổ Tộc nhéo đau nhe răng trợn mắt.
"Kỳ Lân, ngươi đó về nhà đi được không", bên này, Huyền Vũ, Thanh Long và Bạch Hổ đều đen mặt nhìn Nam Đế.
"Trêu ngươi chọc ngươi gì à", Nam Đế liếc ba người nói.
"Câu mất cả linh hồn nhỏ bé của Chu Tước đi luôn rồi, điển hình thằng chó", sắc mặt ba người càng đen, suýt nữa nổi đóa.
"Ta... hử?", Nam Đế vừa mở miệng đã nghiêng đầu, híp mắt nhìn về phương xa.
Chẳng những y mà đám Long Kiếp, Huyền Vũ và những tu sĩ trong Thiên Đình cũng đồng loạt nhìn về phía xa.
Chỉ thấy vùng trời một phía ù ù rung chuyển, yêu khí cuồn cuộn, vần vũ tụ thành một đại dương như muốn nuốt trọn đất trời, khu vực ấy đều bị bóng tối bao phủ.
"Có tộc lớn nào đó đã giải phong ấn", Bắc Thánh ngẫm nghĩ nói.
"Chắc là Yêu tộc", Nam Đế không khỏi cau mày.
"Đúng như lời Diệp Thành, tộc đầu tiên mở phong ấn sẽ là kẻ địch của Thiên Đình", Long Kiếp hít sâu một hơi.
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành cũng đứng dậy, bước lên Tiên Hỏa bay lên không. Tuy hắn mù, nhưng cũng đang nhìn về phía kia.
Chúng nữ ở đằng sau, lẳng lặng đứng cạnh hắn, mặt mày lạnh lẽo, sự ấm áp hiếm có lại bị Yêu tộc mở phong ấn mà hóa thành hư không.
"Khởi động kết giới, toàn quân cảnh giới", Diệp Thành mở miệng, giọng nói của người phàm lại leng keng đựng đầy uy nghiêm.
Thoáng chốc, kết giới của Thiên Đình đồng loạt được khởi động, tầng tầng bao phủ Tiên Sơn, bảo vệ kín kẽ.
Kế tiếp là trận pháp tấn công, hết trận này đến trận khác được mở ra và đều là sát trận có sức mạnh phi thường.
Bất kể là kết giới bảo vệ hay trận pháp tấn công thì đều chất đống nguyên thành để duy trì sức tiêu hao khổng lồ của nó.
Tất cả mọi người mặc áo giáp vào, lấy sát kiếm ra, cầm chiến mâu lên, sát khí lạnh băng.
Bọn họ biết kế tiếp sẽ có một trận đấu ác liệt.
Yêu tộc là một trong chín tộc Viễn Cổ, là bá chủ ở thời đại đó, từng có Đại Đế, truyền thừa bất hủ.
Quan trọng là tộc này có Đế Binh, nó là pháp khí hủy thiên diệt địa, một khi lấy ra thì chắc chắn sẽ là khung cảnh trời sụp đất nứt, gây ra kiếp nạn.
Vậy mà, chủng tộc cỡ đó lại là kẻ thù của Thiên Đình. Lần này mở phong ấn, chắc chắn sẽ đến hạch tội bọn họ.
Huyền Hoang chấn động, đồng loạt nhìn về phương hướng phát ra tiếng nổ ấy.
"Mở phong đầu tiên chính là Yêu tộc của chín tộc Viễn Cổ", lớp tiền bối vuốt râu, thổn thức không thôi.
"Thiên Đình sắp gặp nạn rồi, Yêu tộc có Cực Đạo Đế Binh đó".
"Bọn họ có dám đánh hay không còn chưa chắc nữa là! Ô dù của Thiên Đình là Thiên Hư, Yêu tộc cũng phải nghĩ kỹ trước khi đánh".
"Mở phong, mở phong ấn rồi", tại Linh Sơn của Tây Mạc, Phượng Tiên điên cuồng kích động, khuôn mặt vốn từ bi lại lộ ra nụ cười ác độc đầy khủng bố.
Yêu tộc mở phong ấn, Phượng Hoàng Tộc chắc cũng sắp, cô ta cũng chẳng cần núp ở Linh Sơn nữa, có thể không cần kiêng nể mà trả thù.
Có lẽ, không cần chờ đến khi Phượng Hoàng Tộc của cô ta mở phong ấn, chỉ mình Yêu tộc đã có thể tiêu diệt Thiên Đình. Cực Đạo Đế Binh thì chỉ có Đế Binh mới chống lại được.
Mà hiển nhiên, Thiên Đình cũng không có Đế Binh. Nếu Yêu tộc sử dụng Đế Binh thì muốn diệt Thiên Đình cũng chẳng việc khó khăn gì.
"Chết đi! Chết đi!", Phượng Tiên càng nghĩ càng phấn khích như muốn hóa điên, lộ ra vẻ mặt tà ác của mình.
Còn chưa xem chiến, nhưng cô ta như đã thấy được Thiên Đình máu chảy thành sông, khung cảnh ấy chắc hẳn sẽ vô cùng tuyệt vời.
Ầm!
Dưới sự chú ý của mọi nơi, một dãy núi hùng vĩ nằm tại Trung Châu chợt chấn động đất rung núi chuyển.
Đó là Tiên Sơn của Yêu tộc, bị yêu khí che đậy.
Dù đại năng cũng không thể nhìn xuyên, chỉ vì Yêu tộc có Đế Binh và được bao phủ bởi Đế Đạo pháp tắc, chẳng thể nhìn trộm.
Ngọn Tiên Sơn của Yêu tộc dần yên lặng lại, đội hình vô cùng khủng bố, trong biển yêu có dị tượng không ngừng biến hóa đen xen lẫn nhau.
Đây thật sự là một con quái vật khổng lồ, tỏa ra Đế Uy, trấn áp Bát Hoang khiến linh hồn người ta run rẩy.
"Là ai giết con ta?", trong núi vang lên một tiếng hét đầy giận dữ, khí thế lạnh lẽo như băng khiến đất trời rung chuyển.
Câu nói giận giữ rung trời ấy phát ra từ Yêu Hoàng của Yêu tộc.
Thẻ bài nguyên thần của thần tử Yêu tộc đã nát từ hơn 100 năm trước, chứng tỏ thái tử Yêu tộc đã chết.
Khi ấy, Yêu tộc bất đắc dĩ đang phong ấn, không thể trở về.
Giờ phong ấn đã mở, là Yêu Hoàng của Yêu tộc, ông ta phải đòi lại món nợ máu này cho thái tử, thần cản diệt thần, phật cản diệt phật.
Tu sĩ xưng quanh đồng loạt lùi về phía sau, sợ bị cơn giận của Yêu tộc lan đến.
"Là ai giết con ta", Yêu Hoàng bước ra Tiên Sơn, đứng giữa không trung rũ mắt nhìn xuống chúng sinh như một vị vua, đôi mắt yêu tộc khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Không ai trả lời câu hỏi của ông ta, nếu dám nói thì chắc chắn sẽ chọc phải Thiên Đình, ai mà lại nói chứ.
"Là Diệp Thành, là Thiên Đình", họ không trả lời không có nghĩa là chẳng ai dám trả lời, hơn nữa còn hét lên, số lượng còn kha khá, cuồn cuộn như nước.
Đó là một đám người đông nghìn nghịt xông đến từ chân trời
Nhìn kỹ mới biết là đội quân của Thái Thanh Cung, Vũ Hóa Thần Triều và Chí Tôn Thành. Sau khi biết được Yêu tộc mở phong ấn, bấy giờ mới dám trở về, định bắt tay với họ tiêu diệt Thiên Đình.
Trong lúc nói chuyện, ba nhà đó đã chạy đến, chắp tay vái chào Yêu Hoàng: "Là Diệp Thành và Thiên Đình đã giết thái tử Yêu tộc".
Chương 2300: Chỗ dựa uy tín
“Diệp Thành?”, nghe thế, mắt của Yêu Hoàng híp lại.
Trong giọng điệu của ông ta có xen lẫn sự bất ngờ, thậm là ngạc nhiên.
Trước khi Yêu tộc phong bế, ông ta biết Diệp Thành đã bị vạn tộc truy nã ép phải tiến vào Minh Thổ, rất nhiều người đã thấy Diệp Thành vùi thây nơi đó.
Ai mà ngờ được, trăm năm sau dỡ bỏ phong bế thì lại nghe tin Thánh Thể còn sống, điều này sao có thể không khiến người ta ngạc nhiên.
Việc này đúng là làm nhiều người thảng thốt. Minh Thổ là nơi nào, là địa ngục chỉ vào không thể ra, mà Thánh Thể lại vẫn còn sống trở ra.
“Kính thỉnh Yêu Hoàng xem qua!”, trong lúc Yêu Hoàng khiếp sợ, thánh chủ ba nhà đã truyền tới một đống thần thức.
Trong đống thần thức này ghi lại rất nhiều việc lớn trăm năm qua có liên quan tới Diệp Thành, trong đó có không ít sự việc của Thiên Đình.
Yêu Hoàng khép hờ hai mắt, từ trong thần thức tìm ra vài cảnh tượng làm người hoảng sợ: Đại chiến Tây Mạc, huyết kiếp núi Chư Thiên, Trí Dương bị tàn sát, Linh Sơn khuynh đảo, Đế Khí bỏ chạy, Thích Già ứng kiếp, Hoang Cổ Thánh Thể bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn...
Từng việc một, từng sự kiện đều là những điều mà chẳng ai dám tin.
Nhưng việc làm Yêu Hoàng giật thót chính là... năm mươi triệu tu sĩ.
Đó là đội quân tu sĩ khổng lồ, năm mươi triệu người, dù là ông ta thì vẫn bị cảnh này làm cho chấn động.
“Thiên Đình Đại Sở!”, Yêu Hoàng nhìn sang hướng Thiên Hư như có thể nhìn thấu tầng mây mù để quan sát Tiên Sơn vậy.
Dám xây thần môn bên ngoài Thiên Hư – vùng cấm mà bên trong vùng cấm lại không nổi giận.
Trong tích tắc, ông ta vô cùng tò mò về thân phận Diệp Thành, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, đang che giấu loại bí mật gì.
“Hoàng, xin làm chủ cho chúng ta!”, thánh chủ ba nhà khóc không thành tiếng, trong giọng nói mang theo sự bi ai và phẫn nộ cùng ấm ức.
“Người đâu, điểm binh?”, tiếng quát của Yêu Hoàng vang vọng trời xanh.
Nhất thời, trên tiên sơn Yêu tộc sát khí ngút trời, yêu hải cuồn cuộn, bóng đen rậm rạp ùn ùn kéo tới.
Quân đội tu sĩ của Yêu tộc vô cùng to lớn, khí thế khi gộp cùng nhau có thể khiến bầu trời lắc lư.
Tu sĩ từ bốn phương bị doạ lùi về sau, Yêu tộc quá đông, khí thế quá mạnh, ngay cả cấp Chuẩn Đế cũng phải khiêm nhượng ba phần.
Yêu Hoàng cử động, đạp trời tiến lên, lao tới Thiên Hư.
Sau lưng ông ta, đội quân Yêu tộc cuốn lên bụi mù, tay cầm chiến giáo, điều khiển chiến xa cổ xưa như muốn chinh phạt vạn vực.
Thái Thanh Cung, Vũ Hoá Thần Triều và Chí Tôn Thành theo sau, có cái cây lớn Yêu tộc làm chỗ dựa, họ khá là có tự tin.
“Lẹ lẹ mấy má ơi!”, tu sĩ bốn phương phần phật bay theo, Trung Châu mà có chuyện lớn thì đều là những drama hot thôi.
Thiên Đình, mây mù lượn lờ, trận pháp mông lung.
Trên các đỉnh núi đều đứng đầy bóng người, ai cũng mặc áo giáp, cờ chiến của Thiên Đình Đại Sở giương cao, đón gió mà đứng.
Diệp Thành đạp lên mây tiên lửa thần, đứng lẳng lặng trên trời, áo trắng tóc bạc râu cũng phai màu, mọi thứ đều bay theo gió thổi.
Đôi mắt đã mù giương về phương xa, đục ngầu nhưng bình thản.
Trở thành người phàm, trở thành người mù, tuy đã rất già nua nhưng bóng lưng của hắn vẫn thẳng như thế, vẫn sừng sững như tấm bia to.
Chính vì thế, tu sĩ Thiên Đình mới không sợ hãi.
Hơn ba trăm năm trước, họ đã đi theo bóng lưng nọ, từ Nam Sở thẳng tiếng Bắc Chấn Thương Nguyên.
Hắn là Diệp Thành, cũng là ngọn đèn sáng chiếu rọi con đường phía trước.
“Diệp Thành, chúng ta có thể chịu đựng được tới khi Đại Sở quay về, đúng không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ hỏi, trong giọng mang theo sự dịu dàng của phái nữ.
“Có thể!”, Diệp Thành nở nụ cười tang thương, giọng nói khàn khàn.
“Đến đây!”, Tiêu Thần lạnh nhạt quát, nhìn ra bên ngoài núi.
Người trên Thiên Đình đều ngẩng đầu nhìn ra xa.
Ngày đó trời đất nối liền, yêu hải cuồn cuộn tiến đến, từ rất xa đã nghe thấy tiếng ầm ầm.
Trời đất theo gót họ lao tới, từng khoảng không trở nên u ám.
Ngoài mười vạn trượng, đại quân Yêu tộc dừng chân, tạo thành đội hình gọn gàng, số lượng khoảng mấy triệu.
“Diệp Thành, lăn ra đây!”, một thần tướng Yêu tộc gầm lên.
“Năm mươi triệu tu sĩ Đại Sở, không phục tới chiến!”, đáp lời là Tư Đồ Nam, tiếng quát chấn động trời đất.
“Đáng chết!”, thần tướng Yêu tộc bỗng giơ kiếm, chỉ về phía Thiên Đình phía xa, tấn công kết giới bảo vệ.
Nhưng kiếm chưa rơi xuống thì đã bị Yêu Hoàng phất tay ngăn cản.
Hai mắt Yêu Hoàng híp lại, nhìn chằm chằm Thiên Đình, cũng nhìn thẳng vào Thiên Hư, không phải ông ta sợ Thiên Đình mà là đang rén Thiên Hư thôi.
Ác danh của vùng cấm Thiên Hư, ngay cả Yêu tộc mạnh mẽ cũng phải kiêng dè.
Vào thời cổ xưa, Đại Đế của Yêu tộc đã truyền xuống Đế huấn: Hễ là hậu duệ Yêu tộc, nghiêm cấm không được chọc vào Thiên Hư!
Di huấn này đã trở thành quy định không được làm trái của cả Yêu tộc.
Ngay cả Đại Đế cũng kiêng dè như thế, Yêu Hoàng có thể mường tượng ra sự đáng sợ của Thiên Hư, đây là tồn tại không ai được phép trêu vào.
Ngược lại, Thiên Đình xây ở cửa ra vào vùng cấm, tình cảnh xấu hổ, ông ta không xác định được là Thiên Hư có nhúng tay vào chuyện này hay không.
Nghĩ tới đây, Yêu Hoàng liếc sang thánh chủ Thái Thanh, thánh chủ Vũ Hoá và thánh chủ Chí Tôn: “Các ngươi, lên!”
“Ta... chúng ta sao?”, thánh chủ ba nhà biến sắc, vô thức lùi ra sau, hiển nhiên, Yêu Hoàng kiêng kỵ vùng cấm nên muốn ba bọn họ ra thử, nói thẳng ra làm con chốt thí.
“Yêu tộc của ta sẽ là chỗ dựa vững chắc cho các ngươi!”, Yêu Hoàng hờ hững nói, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm.
“Còn không mau đi!”, thần tướng Yêu tộc lạnh lùng quát.
Thánh chủ ba thánh địa biến sắc.
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành lẳng lặng đứng xem rồi mỉm cười.
Có chừng đó nguyên thạch cũng đã có đủ vốn.
Gió nhẹ thổi tới, lay động mái tóc bạc của hắn, cũng khiến cho bên khoé miệng hắn lại thêm nhiều tia máu tươi, lau cũng lau không xong.
Hơi thở hắn trong nháy mắt uể oải, tu vi lại lập tức tuột xuống đến Nguyên Khí Cảnh, thọ nguyên cũng theo đó mà giảm đáng kể.
Tử khí nồng đậm mãnh liệt, lại lần nữa bao phủ lấy hắn.
Giờ phút này, những bảo vật giúp hắn trì hoãn việc lão hoá, tất cả đều thành vật bài trí, không có cách nào ngăn cản hắn già đi.
“Đừng động chu thiên”. Tiếng nói già nua vang lên, Chu Dịch hiện thân bên cạnh người hắn, xua tan tử khí.
Ông ta vô cùng rõ ràng, Diệp Thành có thể tính ra trong vòng ba tháng sẽ có đại tộc giải phóng, đều là vọng động chu thiên mà suy đoán.
Hơn nữa, không phải chỉ động một lần, bằng không cũng sẽ không ngã xuống nhanh như thế, là chu thiên phản phệ.
“Một hai lần thôi, không đáng ngại!”. Diệp Thành cười.
“Lão hủ hối hận, hối hận đã đem chu thiên truyền cho ngươi”. Chu Dịch thở dài, trong lời nói tràn đầy áy náy.
“Không có tiền bối chu thiên, lấy đâu ra Thiên Đình bây giờ, đáng giá”. Diệp Thành cười cười, từ đầu đến cuối cũng không trách Chu Dịch, ngược lại còn muốn cảm tạ.
Chu Dịch thở dài lắc lắc đầu, vẫn chưa rời đi, ông ta muốn nhìn chằm chằm Diệp Thành để tránh cho thằng nhóc con này lại làm chuyện ngốc.
Bên dưới, không khí vội vàng vẫn cao ngùn ngụt, hơn nữa mọi người còn nhiệt tình hết sức, có nguyên thạch thì có động lực.
Càng nhiều nguyên thạch từ các đại cổ thành truyền đến đây, mỗi một lần lại nhiều hơn, khiến cho người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Đương nhiên còn chưa xong, Thiên Đình vẫn xem thường hùng nhị, kế hoạch kinh doanh tỉ mỉ của hắn đã được dàn dựng từng cái một.
Thằng nhãi này thế mà tâm thật không nhỏ, phác hoạ ra một bức lam đồ to lớn, đề cập đến rất nhiều ngành sản xuất, như là tửu lâu, tiệm tạp hoá, đan dược và bí thuật các loại.
Vốn dĩ, hắn còn định mở thêm mấy cái thanh lâu.
Thế nhưng, ý niệm này vừa mới nói ra, thì lập tức bị Thượng Quan Ngọc Nhi các nàng đánh cho một trận tơi bời, đánh muốn chết hắn ta.
Thật ra, thành thật mà nói thì bây giờ mặt rất đau.
Chỉ ngắn ngủi mười mấy ngày, hơn 90% cổ thành ở Huyền Hoang đại lục, cơ bản đều khai sáng sản nghiệp Thiên Đình.
Cũng may là người Thiên Đình nhiều, cũng may là tài lực Thiên Đình hùng hậu đủ để hắn ta chi phối, nếu đổi lại là thế lực khác hay tông môn khác, tuyệt nhiên không thể nào làm ra được quy mô cỡ này.
Cái hắn ta gọi là tiền tài đế quốc đã bắt đầu dần hình thành, chuyện này không phải là lời nói suông, mà thực sự có được thực lực đó.
Vì để xứng khởi tiền tài đế quốc, Long Nhất và Long Ngũ lại gia tăng kết giới bảo hộ và công kích như dã thú, có tiền, thì có thể tùy hứng.
Giờ phút này Thiên Đình Đại Sở có thể nói là muốn tiền có tiền, muốn người có người, muốn phòng ngự có phòng ngự, muốn công kích có công kích, chân chân chính chính mà phòng thủ kiên cố.
Tiền tài đế quốc đi lên, thế nhưng Diệp Thành lại ngã xuống.
Thân hình gắng gượng, cuối cùng lại ngã xuống trong gió nhẹ.
Quá nhiều người xông lên Ngọc Nữ phong, vô luận là bao nhiêu nguyên thạch, cũng không thể giấu được vội vàng, đó là thống soái Thiên Đình.
Diệp Thành nằm ở đám mây, đã rơi vào hôn mê, tu vi vẫn còn giảm xuống, tử khí cuồn cuộn lần lượt bao phủ.
“Hắn! Mẹ kiếp! Dừng lại, mau dừng lại cho ông”. Tạ Vân, Tư Đồ Nam cùng bọn Hùng Nhị gầm gừ, hai mắt đỏ ngầu, bọn họ giống như phát điên rồi, xả ra căn nguyên, điên cuồng rót vào trong cơ thể Diệp Thành.
“Dừng lại, xin ngươi dừng lại!”. Lâm Thi Hoạ và Thượng Quan Ngọc Nhi các nàng cũng ra tay, hai mắt đẫm lệ mông lung, tinh nguyên cuồn cuộn và căn nguyên, truyền thụ bất kể giá nào.
Chỉ là, mặc cho bọn họ có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa, cũng khí chắn được tu vi không ngừng tuột xuống cũng với cơ thể đang lão hoá của Diệp Thành, trơ mắt nhìn Diệp Thành hoá thành một phàm nhân.
Hắn vẫn chưa chết, nhưng đã thành cây đèn cạn dầu, mỏng manh như ánh nến, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi.
Trên Ngọc Nữ Phong, yên tĩnh đến đáng sợ, nam hai mắt đỏ như máu, nữ hai mắt đẫm lệ, tràn đầy bi phẫn.
Chu thiên đáng chết đè cong eo của hắn.
Năm tháng đáng chết khiến đầu hắn bạc trắng.
Thế đạo đáng chết khiến cho lòng hắn già đi.
Một người tốt như thế, lại bị tra tấn đến thương tích đầy mình.
A…!
Thiên Đình Đại Sở, năm mươi triệu tu sĩ, toàn bộ ngửa mặt lên trời mà rống giận.
Một tiếng này đầy sự căm phẫn thấu tận trời cao, chọc đến trời xanh tức giận, hàng tỉ sấm chớp ầm vang, thiên địa đều mất sắc.
Nhược Thiên Chu Tước đến, đưa hắn mang vào sâu trong tiên sơn, để hắn vào trong ao Uông Linh.
Trong Thiên Hư, Trời Tru Đất Diệt cũng thở dài một tiếng
Cách sương mù mờ mịt và ngọn núi, dường như bọn họ có thể nhìn thấy, những người sống đến không biết năm tháng cũng tỏ ra bất lực.
Nhìn hậu bối xuất sắc nhất của bọn họ, trong mắt lão tràn đầy bi thương, có được Đế tư, lại không có cách nào thi triển.
Nhân tài cái thế, anh hùng tuổi xế chiều, bọn họ đã thấy qua quá nhiều, ở thế gian hồng trần để loại một đoạn đau thương.
Đêm, lặng yên buông xuống, mang theo sự thê lương cổ xưa
Trong Linh trì, nước gợn nhộn nhạo, Diệp Thành lẳng lặng nằm, tử khí bao vây lấy hắn, luôn muốn thôn tính tiêu diệt hắn.
Bên hồ nước, Nhược Thiên Chu Tước im lặng, chậm rãi nhắm mắt, sờ đến một cái ấn quyết cổ xưa.
Diệp Thành mở mắt nhưng lại không phải ở trong linh trì.
Trước mắt hắn, là một tầng mây mù, mờ mịt mông lung.
Sương mù tan đi, hiện ra mỗi mảnh núi sông tươi đẹp.
“Đại Sở”. Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy tang thương.
“Vẫn đẹp giống y như ở trong trí nhớ vậy”. Âm thanh của nữ tử mơ hồ cất lên, nếu Nhược Thiên Chu Tước hiện hoá bên cạnh hắn, cũng đang nhìn Đại sở, đây cũng là cố hương của nàng.
“Mộng cảnh của tiền bối, quả nhiên là lợi hại”. Diệp Thành hơi mỉm cười, vẫn chưa khiếp sợ quá mức.
“Lấy tuổi thọ của ngươi, rất khó để chống đỡ được Đại Sở trở về, trước tiên đưa ngươi đến đây nhìn xem, đợi khi thành sự thật thì hoàn thành tâm nguyện của ngươi”.
“Đã sớm khắc sâu vào trong linh hồn”. Diệp Thành hơi ngửa đầu, tựa như có thể cách cửu tiêu, trông thấy mười mấy bóng dáng người.
Đó là Hoàng Giả Đại Sở, từ Sở Hoàng đến Liễu Như Yên, bọn họ đứng cạnh nhau, đều mặc áo giáp cổ xưa và chiến y.
Phía dưới, là tu sĩ Đại Sở, chỉnh chỉnh tề tề sắp hàng phương đội, chiến kỳ của Thiên Đình tung bay tận trời.
Trong mắt bọn họ, đều là hướng của Huyền Hoang.
Phí mất thời gian ba trăm năm, Đại Sở chung quy sẽ trở về.
Đáng tiếc, có người đợi được, có người có lẽ không đợi được, chỉ có thể ở trong ảo mộng lén lút nhìn xem.
Chương 2297: Màn nước Đại Sở
Một ngày mới lại đến, sự náo nhiệt của Thiên Đình ngút trời.
Càng nhiều nguyên thạch liên tục được chuyển vào Thiên Đình, chất thành từng đống như những ngọn núi cao đồ sộ.
Hùng Nhị không phụ lòng mong đợi của mọi người, cố gắng hết sức xây dựng Thiên Đình thành đế quốc kim tiền.
Mỗi lần rảnh rỗi, hắn ta đều vô thức nhìn Tiên Sơn, Diệp Thành đang ở trong đó.
“Không cứu được ngươi thì giúp ngươi bảo vệ Thiên Đình”, Hùng Nhị âm thầm hạ quyết tâm phải kiếm được nhiều tiền hơn.
“Sư phụ, Diệp Thành sư thúc có thể chịu đựng được đến lúc Đại Sở về không?”, Cung Tiểu Thiên Nhi nhỏ giọng hỏi.
Hùng Nhị trước giờ không để tâm chuyện gì cũng lặng thinh.
Trạng thái của Diệp Thành quá tệ, hắn ta không biết lúc nào thì Đại Sở tro73 về, cũng không biết liệu Diệp Thành có thể chịu được đến ngày đó không.
Hắn ta thở dài, sau đó lại cầm sổ sách lên lần nữa, vì lại có một đợt nguyên thạch được chuyển vào, hắn ta phải ghi chép lại.
Cứ thế ngày đêm luân phiên nhau, chín ngày lặng lẽ trôi qua.
Mãi đến ngày thứ mười, Diệp Thành ngủ say ở Linh Trì chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vẩn đục, ảm đạm.
“Suýt nữa thì mất phương hướng”, Trì Bạn, Nhược Thiên Chu Tước cũng mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch nhưng không hề gì.
“Tiên pháp Đế Đạo, Mộng Hồi Thiên Cổ, xem ra một trăm năm qua, tiền bối cũng được tạo hóa”, Diệp Thành bước ra khỏi Linh Trì, khí tức giảm xuống, tử khí lan ra.
“Mộng quá lâu thì không thật”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, liên tục vung tay để xua bớt tử khí của Diệp Thành đi.
“Pháp này thâm sâu, vãn bối khó mà hiểu được”.
“Rồi cũng sẽ có ngày ngươi hiểu được thôi”, Nhược Thiên Chu Tước chậm rãi biến mất, lời nói mơ hồ của bà ta chứa đầy ẩn ý.
Diệp Thành nhìn sang, sau đó chạy thẳng xuống núi.
Bước đi trên con đường nhỏ giữa núi, trạng thái của hắn hơi ngẩn ngơ.
Biến thành người phàm, lại không tìm được chút linh khí nào.
Điều này khiến hắn nhớ lại năm đó, lúc đó hắn cũng là người phàm, ba trăm năm nay như một giấc mộng.
Đây hẳn là một vòng luân hồi, luân hồi giữa người phàm và tiên nhân, luân hồi một vòng lại quay về điểm xuất phát.
Khác với năm đó là hắn biến thành người phàm thì không còn ngẩng đầu ngước nhìn tiên nhân kiêu ngạo nữa, lòng yên tĩnh như nước.
Chính mình từng trải qua mới biết được con đường của tiên nhân và người phàm giống nhau, đều đầy ắp nỗi khó khăn, điểm cuối là một nắm đất.
“Này, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi”, đang đi trên đường thì cơ thể béo của Hùng Nhị lắc lư chạy đến.
“Kiếm được không ít nhỉ”, Diệp Thành mỉm cười nói.
“Nào, nhìn bên đó đi!”, Hùng Nhị chỉ về một hướng.
Diệp Thành ngước mắt lên nhìn sang, nhìn thấy từng ngọn núi nguyên thạch được chất thành đống khiến hắn hoa cả mắt.
Không thể ước lượng được con số này, số lượng này đủ để chịu được trận pháp của Thiên Đình, đó sẽ là nguồn vốn có lợi nhất của Thiên Đình.
“Yên tâm nghỉ bệnh, đừng lo chuyện Thiên Đình”, Hùng Nhị vỗ vai Diệp Thành: “Mọi chuyện đã có bọn ta”.
“Nhân tài Thiên Đình rất nhiều, không cần ta lo lắng, lần này thật sự là có lòng nhưng vô lực đấy”, Diệp Thành khẽ cười, nhét tinh thạch ký ức cho Hùng Nhị.
Hùng Nhị nhận lấy thủy tinh ký ức, chỉ vào bên trên, cảnh tượng được in bên trong đều bị lấy đi.
Sau đó hai mắt hắn ta ngân ngấn nước.
Trong tinh thạch ký ức là bóng người của Đường Như Huyên, áo trắng tóc trắng, sắc mặt tiều tụy làm người khác đau lòng.
“Đừng lâu quá!”, Diệp Thành đưa một túi chứa đồ, bên trong chất từng viên tinh thạch ký ức.
Đây là lạc ấn của Nhược Thiên Chu Tước, đầy cảnh tượng Đại Sở.
“Ta đi mở ấn”, Hùng Nhị mừng rỡ, lau nước mắt cầm túi chứa đồ chạy đi.
Cảnh tượng đến từ quê hương Đại Sở là thứ quý giá nhất, Thiên Đình có quá nhiều người, có nằm mơ cũng muốn xem.
Chẳng mấy chốc, một màn nước cực lớn xuất hiện trên bầu trời Thiên Đình, vô cùng lớn, che mất cả bầu trời.
Trong màn nước là cảnh tượng Đại Sở hiện tại: núi non sông hồ, mười hoàng giả Đại Sở đứng đó, các tu sĩ Thiên Đình xếp thành hàng, khí tức hiên ngang.
Các tu sĩ Thiên Đình đều ngẩng đầu lên nhìn, nước mắt lưng tròng.
Cách một màn nước có thể nhìn thấy rõ nào là hoa cỏ, cây cối, núi sông, cung điện, đều có thể nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.
“Sư tỷ, ta nhìn thấy Đan Thành rồi”, Lạc Hi vui mừng nhảy cẫng lên, chỉ vào một góc màn nước.
“Nhìn thấy rồi”, Huyền Nữ mắt ngân ngấn nước.
“Đó… đó là Tuyết Nhi và… Vũ Nhi sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Tư cũng đang xem, nhìn thấy Hạo Thiên Thi Tuyết, Hạo Thiên Thi Vũ, Ly Chương và Trần Vinh Vân, và những đứa con của họ, tràn đầy sức sống.
“Chúng ta làm ông bà nội rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn nắm lấy tay Hoa Tư cười ha ha.
“Hằng Nhạc Tông, đó là Hằng Nhạc Tông”, Tư Đồ Nam nghẹn ngào, tham lam nhìn Tiên Sơn uốn lượn quanh co đó, tham lam nhìn các trưởng lão và đệ tử của Hằng Nhạc Tông.
“Cái tên Hoắc Đằng chết tiệt, con mẹ nó, hắn vẫn còn sống à?”, Tạ Vân ngoài miệng nhìn mắng thế nhưng lại rơi nước mắt.
“Năm đó ta chết ở vùng đất kia”, Đoàn Ngự nắm tay Vân Mộng chỉ vào một hướng.
“Quê của ngươi rất đẹp”, Vân Mộng cười nói.
“Phụ hoàng!”, các hậu duệ hoàng giả đều run rẩy, kiếp trước bị phong ấn, lại trải qua Lục Đạo Luân Hồi, thời gian đã quá lâu rồi, người xem chỉ muốn khóc.
“Ngươi vẫn như năm đó, khí thôn Bát Hoang”, năm Vương của Đại Sở ánh mắt đầy vẻ hoài niệm, năm tháng vô tận gặp lại đại địch năm xưa, có thể cảm nhận được tâm trạng này của họ, vừa cảm khái vừa hoài niệm.
“Đó là Cửu Hoàng Đại Sở sao?”, mắt mọi người sáng rực, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng giả các đời Đại Sở, đây là vượt qua thời đại, cũng vượt qua luân hồi.
“Sao người phụ nữ đứng với Cửu Hoàng quen thế nhỉ, hình như từng gặp, cũng là hoàng giả Đại Sở sao?”
Chương 2298: Màn nước Đại Sở (2)
Các tu sĩ Thiên Đình có người khóc người cười, vui mừng đến mức ước chỉ có thể lao vào cảnh tượng đó để ôm lấy quê hương đã mất.
“Đó là nơi này vậy?”, trên một đỉnh núi, Tiểu Cửu Tiên gãi đầu: “Sao còn xem đến khóc luôn vậy?”
“Hẳn là quê hương của Thiên Đình”, Nam Đế nói.
“Lão Đạo, có thể nhận ra rồi”, Bắc Thánh thu lại tầm nhìn, nghiêng đầu nhìn Yên lão đạo bên cạnh.
“Thảo nào không tìm được, lão bổn gia thế mà lại ở quê nhà của Diệp Thành”, Yên lão đạo vuốt râu thở dài nói.
“Nói thế Diệp Thành vẫn có thể được cứu?”
“Ai mà biết được”, Yên lão đạo khoanh tay lại, không khỏi nghiêng đầu nhìn Diệp Thành đứng ở phía xa.
Mọi người đều đang xem, chỉ một mình hắn lặng lẽ bước đến.
Hình như hắn không nhìn đường, suýt nữa vấp ngã mấy lần.
Có một hai cái cây và vài nham thạch khá cứng, hắn vẫn đâm sầm vào chúng.
Bắc Thánh nhíu mày, xuống khỏi đỉnh núi đuổi theo Diệp Thành.
Diệp Thành không cảm nhận được có người, vẫn lảo đảo mà đi.
Hắn không phải không nhìn đường mà là tầm nhìn dần trở thành tối đen trong mơ hồ, đang mất dần ánh sáng.
Chu Thiên Diễn Hóa thôn tính tiêu diệt hắn thành người phàm.
Một khi biến thành người phàm, hai mắt hắn cũng sẽ dần mất đi ánh sáng, biến thành kẻ mù hệt như Chu Dịch năm đó.
Đang đi thì hắn lại đâm sầm vào một cái cây.
Bắc Thánh không nhìn nổi nữa kéo Diệp Thành lại: “Ngươi làm sao thế? Đi không nhìn đường à?”
“Ngươi sao vậy, đi chẳng phát ra tiếng động gì cả thế?”, Diệp Thành ôm đầu, bị đâm vào cây đến choáng váng.
“Sợ ngươi tự sát nên lặng lẽ đi theo”, Bắc Thánh đỡ Diệp Thành dậy, sợ hắn thất thần lại đâm vào cây.
“Cách nghĩ của ngươi thật hàm súc!”, Diệp Thành không trốn tránh, thị lực của hắn giảm xuống, có người dìu đi cũng tốt.
“Ta dìu ngươi thế này, mấy người vợ của ngươi sẽ không đánh ta chứ?”, Bắc Thánh ho khan, không quên liếc nhìn mấy người Thượng Quan Ngọc Nhi cách đó không xa.
“Ngươi mạnh như thế, e là họ không đánh lại ngươi đâu”.
“Nhiều người quá, nếu đều xông lên một lượt, ta chỉ đánh chịu đánh”, nói rồi Bắc Thánh dìu Diệp Thành đi lên bậc thang.
“Ngươi đang đổi cách nói để mắng ta đấy à”.
“Nói bậy gì đấy, khen ngươi đó”, Bắc Thánh khẽ cười, sau đó chuyển đề tài: “Nếu ngươi biết Nhân Vương Phục Hy ở quê nhà của ngươi, sao ngươi không đi tìm hắn để cứu ngươi?”
“Xa quá, không đủ lộ phí”, Diệp Thành thản nhiên nói, cho dù che giấu Đại Sở, đây là bí mật.
Bắc Thánh nhíu mày, có thể nhận ra được chút manh mối từ lời nói của Diệp Thành, hắn không phải không đi mà là không đi được.
Hai người không nói gì thêm nữa, đi từng bước lên đỉnh Ngọc Nữ.
Diệp Thành tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, xong xuôi vùi đầu vào tay không biết đang nghĩ gì.
Bắc Thánh cảm thấy nhàm chán bèn đi khỏi đó, trước khi đi hắn ta còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.
Hắn quá bí ẩn, mỗi người Thiên Đình cũng đều bí ẩn, còn có quê hương của họ cũng có một lớp màn bí ẩn.
Mọi thứ đều rất khó để hiểu, không nghĩ ra được lý do.
Bắc Thánh vừa đi, Diệp Thành đang vùi đầu vào tay bỗng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, từng tia sáng ấm áp bỗng biến thành màu đen trong mắt hắn.
Đúng thế, hắn bị mù, mắt hắn đã mất đi ánh sáng, không nhìn thấy họ, không nhìn thấy thế gian hồng trần.
Hắn không để lộ cảm xúc gì, cũng không sợ bóng tối.
Cảnh tượng Đại Sở trong màn nước vẫn còn chiếu trên bầu trời, các tu sĩ Thiên Đình vừa khóc vừa cười, khóc trong nụ cười.
Không biết từ lúc nào màn nước mới biến mất, màn đêm kéo đến.
Mọi người vẫn vui chưa đủ nhưng vẫn phải giải tán tiếp tục nhiệm vụ của mình, hơn nữa còn cố gắng hơn.
Không lâu nữa Đại Sở sẽ về, cảnh tượng hư ảo sẽ trở thành hiện thực, đã mong chờ ba trăm năm, giờ mọi người không chờ được nữa.
Màn đêm không yên bình, liên tục có nguyên thạch được chuyển đến.
Đế quốc tiền tài không phải là cái danh, mỗi phút mỗi giây đều có tiền vào tài khoản, con số nhiều đến mức không ước chừng được.
Thấy thế, Long Nhất, Long Ngũ lại bận rộn, tiếp tục tăng cường trận pháp kết giới, có tiền là có thể làm bất kỳ điều gì.
Bên này mấy người Thượng Quan Ngọc Nhi leo lên đỉnh Ngọc Nữ.
Ban ngày quá mức kích động nên quên mất Diệp Thành, sau khi đến chỗ Nhược Thiên Chu Tước mới biết Diệp Thành đã về.
Từ xa đã nhìn thấy Diệp Thành ngồi vùi đầu vào tay, bất động như pho tượng, mái tóc bạc trắng tung bay trong gió, hết lần này đến lần khác “đập” vào mặt hắn, che nửa khuôn mặt.
Mọi người đi đến khẽ gọi, cảm thấy hơi đau lòng.
Diệp Thành tỉnh giấc, đôi mắt vẩn đục lập tức mở ra.
Vì muốn giấu chuyện mình bị mù, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không nhưng lại không nhìn thấy một vì sao sáng nào.
Hạo Thiên Thi Nguyệt nhận thấy có điều không ổn, khẽ giơ tay lên, hơi run rẩy lắc trước mắt Diệp Thành.
Nhưng đôi mắt Diệp Thành trống rỗng, không có phản ứng.
Hạo Thiên Thi Nguyệt che miệng, kìm nén để mình không bật khóc.
Mấy người Thượng Quan Ngọc Nhi cũng thế, kiềm chế không khóc nhưng lại không thể ngăn được nước mắt, cực kỳ đau đớn.
Diệp Thành của họ… mù rồi, còn chưa kịp nhìn thấy họ mặc áo cưới, còn chưa mở khăn che đầu cho họ.
“Ta vẫn chưa chết mà đã vội khóc tang cho ta rồi à”, Diệp Thành khẽ cười xua tay, sau đó rũ mắt xuống.
“Diệp Thành, chúng ta thành hôn đi”, các cô gái nằm trên đầu gối hắn, khẽ thì thầm.
Diệp Thành há miệng nhưng vẫn không nói nên lời.
Các cô gái cười nhạo bản thân, cho dù hai mắt đã mất đi ánh sáng, nhưng người mà hắn nhớ đến vẫn là Sở Huyên và Sở Linh.
Chương 2299: Mở phong ấn
Một đêm không nói chuyện, yên tĩnh đón bình minh.
Trên Ngọc Nữ Phong, bóng người qua lại, đều là những hình bóng xinh đẹp.
Đó là đám Thượng Quan Ngọc Nhi, cả đám đều hối hả, nói chính xác hơn là đang bận làm đồ ăn sáng.
Còn bữa sáng kia thì đương nhiên là làm cho Diệp Thành.
Theo từng mâm món ngon trân quý và độc lạ được bưng lên, mùi hương cũng dần ngập tràn cả ngọn núi.
Những người đi ngang qua dưới chân núi đều không nhịn được hít hít cái mũi.
Trên các ngọn núi đều có người nhìn về nơi xa và thấy được một cách rõ ràng.
Ai mà ngờ được nhiều cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy lại làm một bữa cơm cho người phàm, cảnh tượng kia quả thật là vô cùng mát mắt.
Họ vừa thổn thức vừa thở dài, tiếc thay cho Diệp Thành.
Diệp Thành vừa dậy, mở mắt đã ngửi thấy mùi thơm.
Giờ hắn chính là người phàm, không thể so với thần tiên, không ăn cơm sẽ đói nên bụng cũng đang kêu ọc ọc.
"Tướng công, ăn cơm", Thượng Quan Ngọc Nhi cười hì hì, nâng Diệp Thành dậy ngồi xuống trước bàn cơm.
"Nói thật, ta vẫn thói quen cô gọi mình là Diệp Thành", Diệp Thành cười gượng, tiếng tướng công kia khiến hắn có hơi ngơ ngác.
"Còn ngại nữa chứ", Thượng Quan Ngọc Nhi đưa đũa cho Diệp Thành: "Đêm nay, chúng ta sẽ động phòng".
"Còn có chúng ta nữa", cô nhóc Lạc Hi vừa gắp rau vừa cười hì hì không chút rụt rè.
"Ta vẫn muốn sống thêm mấy ngày nữa", Diệp Thành sờ soạng bưng chén lên, vùi đầu lùa cơm.
Câu đó của hắn chọc các cô cười khanh khách.
Bất kể là Thượng Quan Hàn Nguyệt hay Lâm Thi Họa thì lúc này đều buông bỏ sự ngại ngùng, thể hiện tấm chân tình của mình.
Diệp Thành đã mù, không thể nhìn thấy các cô mặc áo cưới, đây là một tiếc nuối. Vì vậy, các cô cũng không muốn trước khi Diệp Thành mất, lại hối hận khi không thể trở thành tân nương của hắn.
Khung cảnh trên Ngọc Nữ Phong vô cùng ấm áp, những cô gái tuyệt sắc đều những cô vợ dịu dàng bảo vệ cho hạnh phúc của mình.
Sau khi ăn xong, Diệp Thành rảnh rỗi ngồi một tay cầm khúc gỗ, một tay cầm dao điêu khắc tượng gỗ.
Chúng nữ ngồi xung quanh, đôi tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp trong vắt, dịu dàng như nước, ánh lên vẻ say mê.
Diệp Thành bắt đầu kể về những chuyện thời còn trẻ, mỗi sự kiện đều là một câu chuyện xưa, giống y như cụ ông đang kể chuyện cho người đời sau nghe.
Hơn mười ngày kế tiếp, hắn đều trải qua y như vậy.
Chúng nữ cũng vô cùng xứng chức sắm vai người vợ.
Ngoài động phòng ra thì những chuyện khác đều được làm hết không sót cái nào.
Ngọc Nữ Phong tựa như trở thành một cấm địa, mọi người ăn ý không ai đi lên làm phiền khung cảnh ấm áp hiếm có ấy.
"Thật mong Diệp Thành có thể vẫn luôn sống như vậy với các cô ấy", tại ngọn núi bên cạnh, Tiểu Cửu Tiên mím môi nói.
"Tướng công, ta cũng nấu cơm cho chàng", thần nữ Linh Tộc kéo lấy Long Kiếp, đôi mắt đẹp chớp chớp, cười duyên nói.
"Tướng công gì chứ!", thần tử Vu Tộc lập tức bùng nổ, giật thần nữ Linh tộc lại: "Có làm cũng là làm cho ta".
"Để ta thả cả ký thạch tín, nghẹn chết ngươi".
"Nghẹn chết cũng được", thần tử Vu Tộc rung đùi đắc ý, lại bị thần nữ Cổ Tộc nhéo đau nhe răng trợn mắt.
"Kỳ Lân, ngươi đó về nhà đi được không", bên này, Huyền Vũ, Thanh Long và Bạch Hổ đều đen mặt nhìn Nam Đế.
"Trêu ngươi chọc ngươi gì à", Nam Đế liếc ba người nói.
"Câu mất cả linh hồn nhỏ bé của Chu Tước đi luôn rồi, điển hình thằng chó", sắc mặt ba người càng đen, suýt nữa nổi đóa.
"Ta... hử?", Nam Đế vừa mở miệng đã nghiêng đầu, híp mắt nhìn về phương xa.
Chẳng những y mà đám Long Kiếp, Huyền Vũ và những tu sĩ trong Thiên Đình cũng đồng loạt nhìn về phía xa.
Chỉ thấy vùng trời một phía ù ù rung chuyển, yêu khí cuồn cuộn, vần vũ tụ thành một đại dương như muốn nuốt trọn đất trời, khu vực ấy đều bị bóng tối bao phủ.
"Có tộc lớn nào đó đã giải phong ấn", Bắc Thánh ngẫm nghĩ nói.
"Chắc là Yêu tộc", Nam Đế không khỏi cau mày.
"Đúng như lời Diệp Thành, tộc đầu tiên mở phong ấn sẽ là kẻ địch của Thiên Đình", Long Kiếp hít sâu một hơi.
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành cũng đứng dậy, bước lên Tiên Hỏa bay lên không. Tuy hắn mù, nhưng cũng đang nhìn về phía kia.
Chúng nữ ở đằng sau, lẳng lặng đứng cạnh hắn, mặt mày lạnh lẽo, sự ấm áp hiếm có lại bị Yêu tộc mở phong ấn mà hóa thành hư không.
"Khởi động kết giới, toàn quân cảnh giới", Diệp Thành mở miệng, giọng nói của người phàm lại leng keng đựng đầy uy nghiêm.
Thoáng chốc, kết giới của Thiên Đình đồng loạt được khởi động, tầng tầng bao phủ Tiên Sơn, bảo vệ kín kẽ.
Kế tiếp là trận pháp tấn công, hết trận này đến trận khác được mở ra và đều là sát trận có sức mạnh phi thường.
Bất kể là kết giới bảo vệ hay trận pháp tấn công thì đều chất đống nguyên thành để duy trì sức tiêu hao khổng lồ của nó.
Tất cả mọi người mặc áo giáp vào, lấy sát kiếm ra, cầm chiến mâu lên, sát khí lạnh băng.
Bọn họ biết kế tiếp sẽ có một trận đấu ác liệt.
Yêu tộc là một trong chín tộc Viễn Cổ, là bá chủ ở thời đại đó, từng có Đại Đế, truyền thừa bất hủ.
Quan trọng là tộc này có Đế Binh, nó là pháp khí hủy thiên diệt địa, một khi lấy ra thì chắc chắn sẽ là khung cảnh trời sụp đất nứt, gây ra kiếp nạn.
Vậy mà, chủng tộc cỡ đó lại là kẻ thù của Thiên Đình. Lần này mở phong ấn, chắc chắn sẽ đến hạch tội bọn họ.
Huyền Hoang chấn động, đồng loạt nhìn về phương hướng phát ra tiếng nổ ấy.
"Mở phong đầu tiên chính là Yêu tộc của chín tộc Viễn Cổ", lớp tiền bối vuốt râu, thổn thức không thôi.
"Thiên Đình sắp gặp nạn rồi, Yêu tộc có Cực Đạo Đế Binh đó".
"Bọn họ có dám đánh hay không còn chưa chắc nữa là! Ô dù của Thiên Đình là Thiên Hư, Yêu tộc cũng phải nghĩ kỹ trước khi đánh".
"Mở phong, mở phong ấn rồi", tại Linh Sơn của Tây Mạc, Phượng Tiên điên cuồng kích động, khuôn mặt vốn từ bi lại lộ ra nụ cười ác độc đầy khủng bố.
Yêu tộc mở phong ấn, Phượng Hoàng Tộc chắc cũng sắp, cô ta cũng chẳng cần núp ở Linh Sơn nữa, có thể không cần kiêng nể mà trả thù.
Có lẽ, không cần chờ đến khi Phượng Hoàng Tộc của cô ta mở phong ấn, chỉ mình Yêu tộc đã có thể tiêu diệt Thiên Đình. Cực Đạo Đế Binh thì chỉ có Đế Binh mới chống lại được.
Mà hiển nhiên, Thiên Đình cũng không có Đế Binh. Nếu Yêu tộc sử dụng Đế Binh thì muốn diệt Thiên Đình cũng chẳng việc khó khăn gì.
"Chết đi! Chết đi!", Phượng Tiên càng nghĩ càng phấn khích như muốn hóa điên, lộ ra vẻ mặt tà ác của mình.
Còn chưa xem chiến, nhưng cô ta như đã thấy được Thiên Đình máu chảy thành sông, khung cảnh ấy chắc hẳn sẽ vô cùng tuyệt vời.
Ầm!
Dưới sự chú ý của mọi nơi, một dãy núi hùng vĩ nằm tại Trung Châu chợt chấn động đất rung núi chuyển.
Đó là Tiên Sơn của Yêu tộc, bị yêu khí che đậy.
Dù đại năng cũng không thể nhìn xuyên, chỉ vì Yêu tộc có Đế Binh và được bao phủ bởi Đế Đạo pháp tắc, chẳng thể nhìn trộm.
Ngọn Tiên Sơn của Yêu tộc dần yên lặng lại, đội hình vô cùng khủng bố, trong biển yêu có dị tượng không ngừng biến hóa đen xen lẫn nhau.
Đây thật sự là một con quái vật khổng lồ, tỏa ra Đế Uy, trấn áp Bát Hoang khiến linh hồn người ta run rẩy.
"Là ai giết con ta?", trong núi vang lên một tiếng hét đầy giận dữ, khí thế lạnh lẽo như băng khiến đất trời rung chuyển.
Câu nói giận giữ rung trời ấy phát ra từ Yêu Hoàng của Yêu tộc.
Thẻ bài nguyên thần của thần tử Yêu tộc đã nát từ hơn 100 năm trước, chứng tỏ thái tử Yêu tộc đã chết.
Khi ấy, Yêu tộc bất đắc dĩ đang phong ấn, không thể trở về.
Giờ phong ấn đã mở, là Yêu Hoàng của Yêu tộc, ông ta phải đòi lại món nợ máu này cho thái tử, thần cản diệt thần, phật cản diệt phật.
Tu sĩ xưng quanh đồng loạt lùi về phía sau, sợ bị cơn giận của Yêu tộc lan đến.
"Là ai giết con ta", Yêu Hoàng bước ra Tiên Sơn, đứng giữa không trung rũ mắt nhìn xuống chúng sinh như một vị vua, đôi mắt yêu tộc khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Không ai trả lời câu hỏi của ông ta, nếu dám nói thì chắc chắn sẽ chọc phải Thiên Đình, ai mà lại nói chứ.
"Là Diệp Thành, là Thiên Đình", họ không trả lời không có nghĩa là chẳng ai dám trả lời, hơn nữa còn hét lên, số lượng còn kha khá, cuồn cuộn như nước.
Đó là một đám người đông nghìn nghịt xông đến từ chân trời
Nhìn kỹ mới biết là đội quân của Thái Thanh Cung, Vũ Hóa Thần Triều và Chí Tôn Thành. Sau khi biết được Yêu tộc mở phong ấn, bấy giờ mới dám trở về, định bắt tay với họ tiêu diệt Thiên Đình.
Trong lúc nói chuyện, ba nhà đó đã chạy đến, chắp tay vái chào Yêu Hoàng: "Là Diệp Thành và Thiên Đình đã giết thái tử Yêu tộc".
Chương 2300: Chỗ dựa uy tín
“Diệp Thành?”, nghe thế, mắt của Yêu Hoàng híp lại.
Trong giọng điệu của ông ta có xen lẫn sự bất ngờ, thậm là ngạc nhiên.
Trước khi Yêu tộc phong bế, ông ta biết Diệp Thành đã bị vạn tộc truy nã ép phải tiến vào Minh Thổ, rất nhiều người đã thấy Diệp Thành vùi thây nơi đó.
Ai mà ngờ được, trăm năm sau dỡ bỏ phong bế thì lại nghe tin Thánh Thể còn sống, điều này sao có thể không khiến người ta ngạc nhiên.
Việc này đúng là làm nhiều người thảng thốt. Minh Thổ là nơi nào, là địa ngục chỉ vào không thể ra, mà Thánh Thể lại vẫn còn sống trở ra.
“Kính thỉnh Yêu Hoàng xem qua!”, trong lúc Yêu Hoàng khiếp sợ, thánh chủ ba nhà đã truyền tới một đống thần thức.
Trong đống thần thức này ghi lại rất nhiều việc lớn trăm năm qua có liên quan tới Diệp Thành, trong đó có không ít sự việc của Thiên Đình.
Yêu Hoàng khép hờ hai mắt, từ trong thần thức tìm ra vài cảnh tượng làm người hoảng sợ: Đại chiến Tây Mạc, huyết kiếp núi Chư Thiên, Trí Dương bị tàn sát, Linh Sơn khuynh đảo, Đế Khí bỏ chạy, Thích Già ứng kiếp, Hoang Cổ Thánh Thể bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn...
Từng việc một, từng sự kiện đều là những điều mà chẳng ai dám tin.
Nhưng việc làm Yêu Hoàng giật thót chính là... năm mươi triệu tu sĩ.
Đó là đội quân tu sĩ khổng lồ, năm mươi triệu người, dù là ông ta thì vẫn bị cảnh này làm cho chấn động.
“Thiên Đình Đại Sở!”, Yêu Hoàng nhìn sang hướng Thiên Hư như có thể nhìn thấu tầng mây mù để quan sát Tiên Sơn vậy.
Dám xây thần môn bên ngoài Thiên Hư – vùng cấm mà bên trong vùng cấm lại không nổi giận.
Trong tích tắc, ông ta vô cùng tò mò về thân phận Diệp Thành, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, đang che giấu loại bí mật gì.
“Hoàng, xin làm chủ cho chúng ta!”, thánh chủ ba nhà khóc không thành tiếng, trong giọng nói mang theo sự bi ai và phẫn nộ cùng ấm ức.
“Người đâu, điểm binh?”, tiếng quát của Yêu Hoàng vang vọng trời xanh.
Nhất thời, trên tiên sơn Yêu tộc sát khí ngút trời, yêu hải cuồn cuộn, bóng đen rậm rạp ùn ùn kéo tới.
Quân đội tu sĩ của Yêu tộc vô cùng to lớn, khí thế khi gộp cùng nhau có thể khiến bầu trời lắc lư.
Tu sĩ từ bốn phương bị doạ lùi về sau, Yêu tộc quá đông, khí thế quá mạnh, ngay cả cấp Chuẩn Đế cũng phải khiêm nhượng ba phần.
Yêu Hoàng cử động, đạp trời tiến lên, lao tới Thiên Hư.
Sau lưng ông ta, đội quân Yêu tộc cuốn lên bụi mù, tay cầm chiến giáo, điều khiển chiến xa cổ xưa như muốn chinh phạt vạn vực.
Thái Thanh Cung, Vũ Hoá Thần Triều và Chí Tôn Thành theo sau, có cái cây lớn Yêu tộc làm chỗ dựa, họ khá là có tự tin.
“Lẹ lẹ mấy má ơi!”, tu sĩ bốn phương phần phật bay theo, Trung Châu mà có chuyện lớn thì đều là những drama hot thôi.
Thiên Đình, mây mù lượn lờ, trận pháp mông lung.
Trên các đỉnh núi đều đứng đầy bóng người, ai cũng mặc áo giáp, cờ chiến của Thiên Đình Đại Sở giương cao, đón gió mà đứng.
Diệp Thành đạp lên mây tiên lửa thần, đứng lẳng lặng trên trời, áo trắng tóc bạc râu cũng phai màu, mọi thứ đều bay theo gió thổi.
Đôi mắt đã mù giương về phương xa, đục ngầu nhưng bình thản.
Trở thành người phàm, trở thành người mù, tuy đã rất già nua nhưng bóng lưng của hắn vẫn thẳng như thế, vẫn sừng sững như tấm bia to.
Chính vì thế, tu sĩ Thiên Đình mới không sợ hãi.
Hơn ba trăm năm trước, họ đã đi theo bóng lưng nọ, từ Nam Sở thẳng tiếng Bắc Chấn Thương Nguyên.
Hắn là Diệp Thành, cũng là ngọn đèn sáng chiếu rọi con đường phía trước.
“Diệp Thành, chúng ta có thể chịu đựng được tới khi Đại Sở quay về, đúng không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ hỏi, trong giọng mang theo sự dịu dàng của phái nữ.
“Có thể!”, Diệp Thành nở nụ cười tang thương, giọng nói khàn khàn.
“Đến đây!”, Tiêu Thần lạnh nhạt quát, nhìn ra bên ngoài núi.
Người trên Thiên Đình đều ngẩng đầu nhìn ra xa.
Ngày đó trời đất nối liền, yêu hải cuồn cuộn tiến đến, từ rất xa đã nghe thấy tiếng ầm ầm.
Trời đất theo gót họ lao tới, từng khoảng không trở nên u ám.
Ngoài mười vạn trượng, đại quân Yêu tộc dừng chân, tạo thành đội hình gọn gàng, số lượng khoảng mấy triệu.
“Diệp Thành, lăn ra đây!”, một thần tướng Yêu tộc gầm lên.
“Năm mươi triệu tu sĩ Đại Sở, không phục tới chiến!”, đáp lời là Tư Đồ Nam, tiếng quát chấn động trời đất.
“Đáng chết!”, thần tướng Yêu tộc bỗng giơ kiếm, chỉ về phía Thiên Đình phía xa, tấn công kết giới bảo vệ.
Nhưng kiếm chưa rơi xuống thì đã bị Yêu Hoàng phất tay ngăn cản.
Hai mắt Yêu Hoàng híp lại, nhìn chằm chằm Thiên Đình, cũng nhìn thẳng vào Thiên Hư, không phải ông ta sợ Thiên Đình mà là đang rén Thiên Hư thôi.
Ác danh của vùng cấm Thiên Hư, ngay cả Yêu tộc mạnh mẽ cũng phải kiêng dè.
Vào thời cổ xưa, Đại Đế của Yêu tộc đã truyền xuống Đế huấn: Hễ là hậu duệ Yêu tộc, nghiêm cấm không được chọc vào Thiên Hư!
Di huấn này đã trở thành quy định không được làm trái của cả Yêu tộc.
Ngay cả Đại Đế cũng kiêng dè như thế, Yêu Hoàng có thể mường tượng ra sự đáng sợ của Thiên Hư, đây là tồn tại không ai được phép trêu vào.
Ngược lại, Thiên Đình xây ở cửa ra vào vùng cấm, tình cảnh xấu hổ, ông ta không xác định được là Thiên Hư có nhúng tay vào chuyện này hay không.
Nghĩ tới đây, Yêu Hoàng liếc sang thánh chủ Thái Thanh, thánh chủ Vũ Hoá và thánh chủ Chí Tôn: “Các ngươi, lên!”
“Ta... chúng ta sao?”, thánh chủ ba nhà biến sắc, vô thức lùi ra sau, hiển nhiên, Yêu Hoàng kiêng kỵ vùng cấm nên muốn ba bọn họ ra thử, nói thẳng ra làm con chốt thí.
“Yêu tộc của ta sẽ là chỗ dựa vững chắc cho các ngươi!”, Yêu Hoàng hờ hững nói, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm.
“Còn không mau đi!”, thần tướng Yêu tộc lạnh lùng quát.
Thánh chủ ba thánh địa biến sắc.