-
Chương 2281-2285
Chương 2281: Người xưa chuyện cũ
Mỗi tốp đi lên đều mang theo linh dược.
Diệp Thành cũng không từ chối, có tác dụng hay không thì cũng là tấm lòng, điều này làm trái tim già cỗi của hắn ấm áp hẳn.
Tất nhiên hắn cũng không keo kiệt, hắn đã càn quét bí thuật pháp khí suốt dọc đường mấy trăm năm, nên gặp ai cũng tặng, nhưng hắn tặng có chọn lọc đàng hoàng.
Ví như người như Cổ Tam Thông thì đưa bản vẽ trận pháp.
Người như Đan Thành thì đưa ý cảnh luyện đan.
Người như sát thủ Địa Hoàng thì đưa bí thuật ám sát,
Tuy là gần giống, sắp sửa, cũng ngang ngửa phế nhân nhưng hắn vẫn lo lắng chu toàn.
Hắn lại ngồi xếp bằng, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.
Màn đêm rơi xuống, một bóng hình xinh đẹp đáp xuống Ngọc Nữ Phong.
Nàng mặc bộ váy trắng đầy tiên khí, như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, búi tóc đen như sóng nước, từng sợi đều toả ra thần quang, dưới ánh trăng mang theo vẻ đẹp mộng ảo.
Đây là Sở Linh Ngọc, kiếp trước là thánh nữ thế gia Bắc Sở Thiên Tông, kiếp này là đồ để Chư Thiên Kiếm Thần.
Khi Diệp Thành tìm được nàng, hắn cũng chưa tìm được phụ thân của nàng – Sở Thương Tông, à, là Thiên Trưởng Thượng Tổ đấy!
Kiếp này của nàng càng thêm xuất sắc, đệ tử chân truyền của Kiếm Thần, nói thế nào cũng không đơn giản.
“Chẳng biết tại sao khi thấy ngươi của hôm nay già nua như vậy lại khiến ta nhớ tới Hồng Trần!”. Sở Linh Ngọc đi tới, trong tay cầm viên linh châu, cho nó dung hợp vào mi tâm của Diệp Thành.
“Trong mắt ngươi, từ đầu tới cuối, ta đều chỉ là cái bóng của hắn!”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười, không phản kháng.
Sở Linh Ngọc cười khẽ, thu tay lại.
“Nhiều người như vậy, người ta xem trọng nhất vẫn là ngươi!”, Diệp Thành lấy một thanh kiếm đỏ từ trong túi đựng đồ.
Kiếm đỏ vang lên âm thanh, kiếm khí bức người, còn có đạo tắc vờn quanh, bên trên thân kiếm khắc đầu ký hiệu cổ xưa, vừa thấy là biết nó phi phàm.
“Kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch, chắc ngươi cũng nhận ra!”. Diệp Thành đưa kiếm cho Sở Linh Ngọc: “Mong là nó sẽ có được vinh quang xứng đáng với nó khi ở trong tay ngươi”.
Sở Linh Ngọc không từ chối, thuận tay nhét vào túi đựng đồ, chậm rãi xoay người, mỗi một bước đi thì thân thể cũng mờ ảo dần, cuối cùng chỉ còn lại một âm thanh mơ hồ: “Thanh kiếm ngươi đưa sẽ nhuốm đầy máu của kẻ thù!”
“Ta tin!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, ho ra máu trên lòng bàn tay, tuổi thọ của hắn lại mất đi một phần.
Sau đó người đi lên đều có đôi có cặp: Vi Văn Trác – Đông Phương Ngọc Yên, Nam Cung Tử Nguyệt – Triệu Tử Vân...
Hứa Tiên và Bạch Tố Tố cũng tới, dẫn theo con của họ, Diệp Thành nhớ là hình như tên là Hứa Sĩ Lâm.
Một nhà này cũng rất thú vị, một xà yêu một nhân tu, một đứa con nửa người nửa yêu, ai cũng đáng sợ.
Đặc biệt là Hứa Sĩ Lâm, năm đó gặp mặt chỉ là một cậu nhóc, hơn hai trăm tuổi mà đã là Chuẩn Thánh.
Năm ấy hắn ta kéo ra cả biển sao bao vây chùa Kim Sơn, tác thành cho cặp đôi có tình, giờ nhớ lại cũng coi như thiện duyên.
Người một nhà rất biết ơn, hơn hết là áy náy.
Năm xưa đại náo Phật Đà Tinh cũng là một nguyên do khiến Diệp Thành bị trấn áp dưới Ngũ Chỉ Sơn, từ khi ấy, hắn đã chọc vào nhà Phật, đến trăm năm sau mới bị Phật Tổ phong ấn.
Đêm càng khuya, Đại Sở Hoàng Yên cũng tới, bên cạnh còn có Ninh Thải Thần với dáng vẻ của một tú tài.
Thấy hai người, hai mắt Diệp Thành không khỏi sáng lên.
Đại Sở Hoàng Yên chính là Cửu Vĩ hoàng tộc, sức mạnh của cô ta là thứ không thể nghi ngờ, dù là kiếp trước hay kiếp này, đều là nhân vật lợi hại.
Ngược lại, Ninh Thải Thần cũng khiến Diệp Thành bất ngờ vì sự xuất sắc của hắn, khí tức mịt mờ nhưng không hề thua Đại Sở Hoàng Yên, trông như người phàm, khí chất bình thản.
Huyết mạch bình thường, không căn nguyên Thần Tàng, hai trăm năm trước mới bắt đầu tu đạo nhưng có thể sánh vai với Đại Sở Hoàng Yên, dùng mông nghĩ cũng biết thiên phú của hắn ta kinh khủng cỡ nào.
“Tiểu sinh gặp qua anh vợ!”. Ninh Thải Thần mỉm cười, chắp tay hành lễ, vẫn là người trọng lễ nghĩa, tuy là tu sĩ vẫn không quên lễ nghi tú tài.
“Ta không dám nhận anh vợ, gọi huynh là được!”. Diệp Thành cười khan một tiếng, tiếng gọi anh vợ này làm hắn không được tự nhiên.
“Năm đó còn phải cảm ơn huynh đã tác thành mới không có tiếc nuối!”
“Không thi đậu trạng nguyên nhưng tu luyện lại xuất sắc quá nhỉ!”
“Nhờ anh vợ dạy dỗ tốt quá!”. Ninh Thải Thần cười nói.
Hai người nói chuyện, Đại Sở Hoàng Yên đứng cạnh, giữ im lặng không nói một câu.
Khoảng mười giây sau, cô ta mới tiến lên, vẫn không nói gì, chỉ đưa một cái túi thơm cho Diệp Thành.
Túi thơm tinh xảo, bên trên có khắc chữ của tộc Hồ.
Diệp Thành kinh ngạc, lật qua lật lại để xem xét.
“Hồ Tiên Nhi chết rồi!”, cuối Đại Sở Hoàng Yên cũng lên tiếng: “Trước khi đi còn ôm bức hoạ của ngươi!”
Nghe vậy, cơ thể già cỗi của Diệp Thành không khỏi run rẩy.
Hiện tại, không cần truy hỏi tỉ mỉ thì hắn cũng biết nguyên nhân bên trong, túi thơm này của Hồ Tiên Nhi.
Nó cũng có thể coi như di vật, chứa đựng một câu chuyện xưa.
Một đoạn ký ức xưa cũ từ từ hiện lên trong đầu hắn, đó là cảnh hắn và Hồ Tiên Nhi đại chiến thụ yêu.
Chúc phúc của hồ ly đã được nàng ấy gieo xuống vào hai trăm năm trước, tiêu tốn sức mạnh luân hồi chín kiếp.
Nếu không có chúc phúc bảo vệ, hắn đã bị Trí Dương giết rồi.
Đây là nhân quả trong âm thần, hắn cứu nàng một mạng, nàng trả hắn một mạng, không ai nợ ai.
Nhân quả này cũng tan thành mây khói theo cái chết của nàng.
Diệp Thành mở túi thơm, bên trong có một chiếc bùa bình an, bên trên có hai chữ xinh đẹp: Diệp Thành.
Chương 2282: Thường xuyên có khách đến
Đại Sở Hoàng Yên đi rồi, trên đường đi đều là tiếng thở dài.
Cô ta là Hoàng tộc nhưng cũng đang thương xót vì Hồ Tiên.
Một câu: Ta là một người phụ nữ trong sạch không thể che giấu được tình duyên xưa cũ, cô ta chưa từng yêu lầm người, chỉ là sai thời điểm thôi.
Diệp Thành ở phía sau siết chặt túi thơm, im lặng không nói.
Tình cảm của hắn không liên quan gì đến trong sạch hay không, cho dù Hồ Tiên trong sạch, họ vẫn không thể đến với nhau.
Không biết hắn vung trường kiếm lên lúc nào.
Một hòn đá lớn bị chém nhỏ thành bia mộ, đứng sừng sững dưới cây hoa đào, trên đó còn khắc tên Hồ Tiên.
“Hỏi thế gian tình là gì, luôn dạy con người sinh tử có nhau!”, giọng nữ nhàn nhã vang lên, một bóng người phong thái tài hoa hiện ra phía sau Diệp Thành như ảo ảnh.
Diệp Thành vô thức quay đầu lại nhưng lúc thấy người đến, hắn sửng sốt vì người phụ nữ đó là Nhược Thiên Chu Tước.
Hắn khá ngạc nhiên, cũng rất khó hiểu, khó hiểu là vì cổng núi Thiên Đình vẫn chưa mở, Nhược Thiên Chu Tước làm sao vào đây được.
Hắn ngạc nhiên là vì tu vi của Nhược Thiên Chu Tước mạnh hơn cả Thánh Vương, trở thành Đại Thánh rồi.
“Này cậu nhóc, lâu ngày không gặp!”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cười, có sự yêu mến của tiền bối, cũng có sự dịu dàng của phụ nữ, càng có sự ngạc nhiên với vãn bối là Diệp Thành.
“Đã lâu không gặp”, Diệp Thành mỉm cười, không khỏi lén nhìn Diệm Phi, hắn không nhìn thấu được sự quỷ dị của đối phương, căn nguyên của bà hư ảo, cực kỳ không chân thật.
“Năm đó ta từng đến Ngũ Chỉ Sơn nhưng lực bất tòng tâm”, nói rồi Nhược Thiên Chu Tước chỉ vào giữa trán Diệp Thành: “Tiếc là cũng chưa tìm được Nhân Vương”.
“Cũng may vãn bối vẫn ra ngoài được”, Diệp Thành mỉm cười, không khỏi nhìn lại bên trong cơ thể, chỉ thấy Nhược Thiên Chu Tước in một phù văn cổ trên linh hồn của hắn.
Phù văn đó không biết có lai lịch thế nào, cũng không biết có tác dụng gì, chỉ biết nó rất huyền diệu, cũng rất bí ẩn.
“Ngươi là Đại Sở Hoàng Giả, nên ngửi được hơi thở của Đại Sở, đợi Đại Sở quay về, các đời Hoàng giả có thể cứu được ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước rút ngón tay lại.
“Vẫn cần một chút thời gian, vãn bối vẫn có thể chịu đựng được”.
“Nếu Huyền Thần và Hoàng Giả biết chắc chắn cũng cảm thấy vui mừng”.
“Lão tổ?”, lúc hai người nói chuyện, một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên: “Người cũng đến Huyền Hoang”.
Vừa dứt lời đã thất rất nhiều bóng người đáp xuống.
Người đến không ai khác chính là Tạ Vân, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh, gặp được lão tổ, họ đều cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Phía sau họ còn có rất nhiều người, Liễu Dật, Hoa Vân, Chu Ngạo, Nhiếp Phong, Đoàn Ngự, Tư Đồ Nam, Hùng Nhi, Dạ Như Tuyết, Tiêu Phong và Thiếu Vũ.
Nói cách khác, người đến đều là trưởng lão đệ tử của Tam Tông.
Huyền Thần là thủy tổ Tam Tông, Diệm Phi là hoàng phi của thủy tổ, cũng được xem là thủy tổ, tượng của bà cũng đứng sừng sững ở Tam Tông, bên cạnh Huyền Thần, cũng rất được tín thờ.
Bây giờ gặp lại thủy tổ Diệm Phi ở dị vực, tâm cảnh này rất mờ ảo, không chân thật.
Ngoài họ ra, các Vương cũng đuổi theo đến.
Vẻ mặt họ nhìn Diệm Phi hơi phức tạp.
Năm đó Huyền Thần phong Hoàng, họ đã gây không ít rắc rối.
Nhất là Huyết Vương, là kẻ thù lớn của Huyền Thần vào thời đại đó, đã có mấy lần suýt giết Huyền Thần, oán hận không nhỏ đâu.
“Đều là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc đến nữa”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, bà ta đã không còn nhớ thù hận xưa nữa.
Diệm Phi cũng đi xuống tìm được một đỉnh núi yên tĩnh.
Hơn nữa bà đến đây cũng đã tăng thêm phần tự tin cho Thiên Đình rồi.
Phải biết lúc này Đại Sở Thiên Đình chẳng có lấy một Chuẩn Thánh Vương, đột nhiên xuất hiện một Đại Thánh, còn là Đại Thánh thực lực đáng sợ, thế này đã thêm phần tự tin rồi.
Đêm nay thường xuyên có khách đến, đều là những người quen cũ.
Sau khi Diệm Phi đến, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên cũng đến, gặp được Chu Thiên Dật như nguyện, đều khóc đến không thành tiếng.
Kể từ khi họ rời khỏi Vọng Cổ Tinh vào năm đó, hai người họ đã tìm kiếm hơn hai trăm năm, chỉ để tìm được hậu duệ của Đông Hoàng.
Ông trời không phụ lòng người, cuối cùng họ cũng đã tìm được.
Khi nghe nói Đông Hoàng vẫn còn sống, hai người lại vui mừng khôn xiết, không biết cách bao nhiêu đời lại có cơ hội gặp được Đông Hoàng, đó là vinh hạnh rất lớn.
Sau hai người họ còn có người quen nữa, đó là một con lừa.
Con lừa này không phải là lừa bình thường, nó ăn nói vô cùng ngạo mạn, lúc bị chặn trước cửa núi còn chửi rủa, giọng rất to.
Kết quả nó bị kéo vào trong, bị đánh một trận.
Con lừa này không ai khác chính là Kỳ Vương, quay về đất tổ một chuyến, lại đến Huyền Hoang, trên đường đi cũng nghe được rất nhiều truyền thuyết, ngay cả đi ngủ cũng chậc lưỡi tấm tắc không thôi.
Sau Kỳ Vương là Yên lão đạo.
Xa cách một trăm năm, ông ta cũng đã quay về, chưa tìm được Nhân Vương Phục Hy nên cảm thấy hổ thẹn, thở dài không dứt.
Thiên Đình có rất nhiều người quen cũ, người khiến hắn ngạc nhiên nhất vẫn là Ninh Thải Thần, thiên phú cực kỳ lợi hại.
Hắn nhớ mang máng cảnh tượng năm đó tiểu tú tài cầu xin hắn cứu nương tử, lúc đó hắn ta cực kỳ gầy yếu.
Thoáng chốc đã qua hai trăm năm, tiểu tú tài năm xưa Ninh Thải Thần đã trở thành một cường giả khiến hắn khó địch nổi.
Đúng là thế sự vô thường, rất nhiều chuyện không thể gom chung lại với nhau, cái nào đến cũng khiến người ta trở tay không kịp.
Gần đến bình minh, vẫn còn một hai vị có lai lịch rất lớn.
Nói sao nhỉ? Đó là một con rồng, một con Bá Vương Long.
Đúng thế, Tiểu Linh Oa đến rồi, một người có huyết mạch tinh túy nhất Thiên Đình vào kiếp trước, kiếp này là thái tử tộc Bá Vương Long, thân phận cực kỳ tôn quý.
Tiếc là nội bộ tộc Bá Vương Long khá loạn, phụ hoàng hắn ta bị phong ấn.
Hắn ta đến khiến Thiên Đình náo nhiệt, đều chạy đến muốn nhọc vào bụng hắn ta nhưng lại bị đánh ngã xuống đất.
Nhưng Thanh Long, Long Kiếp, Long Nhất và Long Ngũ đã vây quanh tên này, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới.
Một Thương Long, một Thanh Long, một Bá Vương Long, hai linh hồn của Thái Hư Cổ Long, năm người đều là Long tộc, có huyết thống, tổ tiên của họ đều là tổ long Hồng Hoang.
“Nghe nói nội bộ tộc Bá Vương Long khá loạn, phụ hoàng ngươi sao rồi?”, Thanh Long nói, mắt vẫn không liếc nhìn Tiểu Linh Oa.
“Không nói với ngươi”, Tiểu Linh Oa lắc đầu.
Nhưng thấy hắn ta thoải mái như thế, mọi người cũng dễ dàng đoán được kết quả, phụ hoàng hắn ta chắc chắn đã không còn nguy hiểm.
Còn Bá Vương Long Hoàng đang ở đâu, Tiểu Linh Oa không nhắc đến một chữ, chắc là đang trốn ở nơi nào đó, yên tâm hồi phục Nguyên Khí.
Diệp Thành xoa cằm, ánh mắt đầy thâm ý.
Hắn không nghĩ một mình Tiểu Linh Oa có thể cứu được Bá Vương Long Hoàng, khoảng thời gian này chắc chắn có cao thủ giúp đỡ.
Còn cao nhân đó lợi hại thế nào thì đều phải tự tưởng tượng.
Thường xuyên có khách đến, thế là cũng đầy đủ, Thiên Đình lại tổ chức tiệc rượu.
Nhất là Tiểu Linh Oa vừa mới đến là người cảm khái nhất.
Hắn ta đã nghe nói chuyện của Diệp Thành, cũng nghe nói đến chuyện năm ngàn vạn tu sĩ, lúc này một mình chạy đến đây.
Có thể gặp được nhiều người thân ở Dị Vực như vậy, ai cũng cảm động muốn khóc, thế là tìm hai người luyện tay một chút.
Sau bữa tiệc, Đại Sở Thiên Đình cuối cùng cũng yên tĩnh.
Nhìn ra bên ngoài Nam Thiên Môn, vẫn còn bóng người xuất hiện ở từng ngọn núi nhỏ, không phải chỉ có tu sĩ bản địa Huyền Hoang, mà còn có rất nhiều tu sĩ đến từ tinh không.
Mấy người này đều nghe danh mà đến, muốn xem thử thế lực dám xây dựng tông môn ở cổng Thiên Hư lợi hại thế nào.
Tiếc là có bí thuật che giấu của tộc Thái Hư Cổ Long, họ có nhìn chăm chú thế nào cũng không nhìn thấy, đúng là uổng công đi một chuyến.
Cứ thế chín ngày trôi qua, mọi thứ đều bình yên.
Mãi đến ngày thứ mười, Hồng Trần Tuyết mới mang đến một tin vui cho mọi người, ông trời không phụ lòng mong đợi của mọi người, đã tìm được nơi ẩn náu của kẻ thù, nhưng đó chỉ là một phần trong đó.
Nhưng cho dù là thế, các cao thủ Thiên Đình vẫn tụ lại thành nhóm, đã không thể ngăn nổi sát khí và tà khí.
Hồng Trần Tuyết mở màn nước ra, để lộ một thành cổ.
“Tiền bối biết ai trốn ở bên trong không?”, Diệp Thành đứng ở màn nước, trong đôi mắt đầy mây mù cũng hiện một tia lạnh lẽo.
“Có ba người dẫn đầu, phân tích dựa theo tình báo thì hẳn là thần tử Thái Thanh, thần tử Vũ Hóa và Chí Tôn Thành thần tử”, Hồng Trần Tuyết nói: “Ngoài chúng ta, còn có gần trăm người, tất cả đều là người đi theo chúng”.
“Đội hình cường giả thế nào?”, Diệp Thành lại hỏi.
“Ba Chuẩn Thánh Vương, tám mươi phần trăm là Thánh Nhân, còn lại đều là Chuẩn Thánh, không có Thánh Vương và Đại Thánh”.
“Bắt chúng về, chỉ làm chúng tàn phế chứ không giết, ta cần moi ra nơi ẩn nấp của Thái Thanh Cung, Vũ Hóa Thần Triều và Chí Tôn Thành”, Diệp Thành ra lệnh, lời nói đanh thép, mặc dù chỉ là tu vi Nhân Nguyên nhưng lại có uy nghiêm vô thượng.
“Thấy rồi!”, cao thủ Thiên Đình đều lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Chiến lược cũ, chiến lực áp chế, đánh nhanh thắng nhanh”.
Chương 2283: Diệt cửu tộc ngươi
Vừa dứt lời, hơn một ngàn bóng người lập tức xông đến truyền tống môn.
Đây đều là cao thủ Thiên Đình: năm Vương Đại Sở, hậu duệ Hoàng Giả, Sở Linh Ngọc, Long Nhất, Long Ngũ, Tạ Vân,… đều có trong đó, đội hình này phải nói là vô cùng khổng lồ.
Chiến lực tuyệt đối áp chế, đây là nhất quán trong phong cách chiến đấu của Thiên Đình.
Ngoài cao thủ của Thiên Đình, còn có mấy người Nam Đế, Bắc Thánh.
Vào thời gian trước, bị hành đến thê thảm, bây giờ đã tìm được kẻ thù, đương nhiên là muốn đi thanh toán từng cái một.
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành giống như một pho tượng, lẳng lặng đứng im, nhìn về phương xa, đôi mắt vẩn đục, ảm đạm không có chút tia sáng.
Dù hắn chưa đi, lại tự mình đem cống hiến hết toàn bộ bảo vật của bản thân, như Đại Đỉnh, Xích Tiêu, kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch.
“Làm sao thế, không quen à?”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ.
“Cái gì?” Diệp Thành bừng tỉnh, nghi hoặc hỏi một tiếng.
“Năm xưa, nếu như có chiến sự thì đều là bản thân ngươi tự mình dẫn quân, Thánh chủ Thiên Đình cũng luôn luôn làm gương cho binh sĩ”.
“Gần như đã thành phế nhân, đi theo cũng là một loại trói buộc”.
“Ngươi bây giờ, thật sự hoàn toàn hiện rõ cái gọi là anh hùng xế bóng là thế nào”. Hồng Trần Tuyết cười khẽ, trong tiếng cười lại mang theo một tiếng thở dài.
“Không phục cũng không được”. Diệp Thành không khỏi lắc đầu cười.
“May mắn thay, nhân tài ở Thiên Đình cũng đủ nhiều”. Hồng Trần Tuyết nâng một lọn tóc đẹp: “Nếu có một Diệp Thành ngã xuống, sẽ có hàng ngàn hàng vạn Diệp Thành mạnh mẽ vươn lên, sinh sôi không ngừng”.
Diệp Thành mỉm cười, không nói thêm nữa, gương mặt mang vẻ vui mừng.
Đại Sở có nhân tài đông đúc, sau khi chuyển thế, hưng thịnh vinh quang, thiên kiêu nhân kiệt nhiều như măng mọc sau mưa.
Không có Diệp Thành hắn ở đây, bọn họ vẫn có thể cùng nhau giúp đỡ Thiên Đình, quần tinh Đại Sở, cũng sẽ vô cùng lộng lẫy.
“Đến lúc nghỉ ngơi một chút rồi”. Hồng Trần Tuyết ấn Diệp Thành lên trên một chiếc ghế trương vân dài, trên tay ngọc còn cầm một cây lược gỗ, chải vuốt đầu tóc bạc phơ của Diệp Thành.
“Lúc sư tôn tuổi già, ta cũng chải tóc cho người giống thế này”. Hồng Trần Tuyết một bên chải tóc, một bên lẩm bẩm.
“Lại ở trên người ta tìm kiếm bóng dáng của Hồng Trần”. Diệp Thành khẽ mỉm cười, cũng không có phản kháng lại.
Hồng Trần Tuyết cười nhạt, qua một lần lại một lần chảy, đôi mắt đẹp có chút mông lung, dường như Diệp Thành chính là Hồng Trần.
Ngọc Nữ Phong rơi vào cảnh im lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng ho khan vang lên.
Lời nói phân thành hai nơi, cao thủ Thiên Đình lần lượt ra khỏi Thiên Đình, đi theo tuyến đường đã xác nhận, tách ra hai đội mà bọc đánh cổ thành kia.
Toà cổ thành kia, nằm ở giao giới của Trung Châu và Tây Mạc.
Gọi là Tây Châu cổ thành, cũng không lớn lắm, đến tên cũng không biết, nơi đây cách xa chốn phồn hoa náo nhiệt, có rất ít người đến chỗ này.
Vào lúc sáng sớm, thành cổ Tây Châu dần dần náo nhiệt hơn.
Tiếng thét to, tiếng gào không dứt, trong đó không thiếu những phàm nhân, cũng có tăng lữ Tây Mạc khổ hạnh chạy đến nơi này truyền pháp.
Trong thành có một toà trang viên nhỏ bị kết giới huyền ảo che giấu
Mà đám người Thái Thanh Thần Tử đều ở trong trang viên nhỏ này.
“Đã mười mấy ngày, cũng không thấy Thiên Đình Đại Sở kia có hành động gì lớn”. Thái Thanh Thần Tử trầm giọng nói.
“Chắc là bị doạ không dám ra cửa”. Thần tử Vũ Hoá nghiền ngẫm cười: “ Ngay cả một Thánh Vương cũng không có, người nhiều thì có tác dụng gì, chung quy cường long khó áp chế địa đầu xà”.
“Đợi đại tộc trở về sẽ xử đẹp bọn họ”.
“Nghe nói, dung nhan nữ tử Thiên Đình nàng đều là tuyệt thế”. Trong đôi mắt của Chí Tôn Thành Thần Tử đầy sự tục tĩu.
“Đặc biệt là các thê tử của Diệp Thành, bổn vương rất thích!”. Thái Thanh Thần Tử cười lộ ra hai hàm răng trắng, hung nanh lộ ra, âm trầm đáng sợ.
“Kẻ nào bày bố kết giới thế này, đúng là nát!”. Trong khi ba người đang nói chuyện, hai người đầu trọc tiến vào trang viên, thế nhưng lại làm lơ đi kết giới, dường như cấm chế ở nơi này chỉ là để bày trí.
Hai người đầu trọc này, không cần phải nói, chính là Long Nhất và Long Ngũ.
Thái Hư Cổ Long thần tộc đối với không gian khống chế luôn xếp hạng đầu, bất luận là chủng tộc nào thì cũng đều khó mà địch nổi, huống chi cái kết giới này chỉ là chuyện nhỏ.
“Các ngươi là ai?”. Ba người Thái Thanh Thần Tử đột nhiên đứng lên, híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào hai người đầu trọc này, dám làm lơ kết giới mà bọn họ bày ra, người tới không hề đơn giản.
“Kẻ bên trái kia hẳn là tên ngốc Thái Thanh Thần Tử”.
“Tiện nhân bên phải tám phần là thần tử Vũ Hoá”.
“Còn tên đứng giữa, ừm, là Chí Tôn Thành Thần tử”.
Đối với tiếng hét lớn của ba người, Long Nhất, Long Ngũ đều không nghe thấy.
Hai người này hay rồi, mỗi người cầm một tá bức hoạ, phân chia như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
“Bắt lấy cho ta”. Thái Thanh Thần Tử đột nhiên tức giận.
Lời vừa dứt liền có mười mấy bóng người từ phía sau hắn ta lao ra, tất cả đều sử dụng pháp khí, áp đến hướng của Long Nhất, Long Ngũ.
Thế nhưng, vào lúc này, một cái đỉnh lớn từ bên ngoài lao vào, nghiền nát pháp bảo.
Cái đỉnh lớn cổ xưa, có khí Hỗn Độn mãnh liệt, trên thân khắc Độn Giáp Thiên Tự, còn có âm thanh đại đạo vọng lại.
“Hỗn Độn Đỉnh”. Bọn Thái Thanh Thần Tử nhìn thấy nó, lập tức biến sắc, tựa như nhận dạng được pháp khí bảo mệnh của Diệp Thành.
“Đi!”. Ba người bọn họ cùng với thuộc hạ xoay người, Hỗn Độn Đỉnh đã xuất hiện, bọn họ đã đoán được người đến là ai, nhất định là người của Thiên Đình Đại Sở.
“Đi à?”. Tiếng nói lạnh băng vang lên, hơn một ngàn bóng người dần hiện ra, đứng đầy chư thiên tứ phương, bọn họ thân mặc áo giáp, đầu đội pháp binh, tay cầm pháp khí.
“Các ngươi…”. Ba đại Thần tử đột nhiên biến sắc, tụ lại với nhau thành một nhóm, mặt mày lập tức trở nên tái nhợt.
Là vì bọn họ nhìn thấy được trong mấy người này, có Nam Đế, Bắc Thánh, khí thế mỗi một người trong số đó đều không kém hơn bên phía họ, đội hình hơn ngàn người, khổng lồ cỡ nào.
“Ba vị, khiến ta đi tìm thật vất vả nha!”. Hàn Vân thích ý vặn vẹo cổ, trong đôi mắt loé sáng hàn quang.
“Tiền bối cứu mạng, tiền bối cứu mạng!”. Thái Thanh Thần Tử gào rống, thực hiển nhiên, đánh không lại đối phương thì chỉ có thể cầu cứu, trận chiến này không có cách nào mà đánh nổi.
“Chư vị tiểu bối, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng”. Đừng nói, lời cầu cứu của bọn họ, thật sự có đáp lại, hơn nữa lại còn tới cái cổ thành này, lời của bọn họ đúng là siêu phàm.
“Nói lần nữa, diệt cửu tộc ngươi!”. Tạ Vân bình đạm nói.
Chương 2284: Vây bắt
“Lời khuyên bảo thiện ý mà ngươi lại không nghe, thế thì đừng trách lão phu”. Lời nói mờ mịt lại cất lên, lạnh băng đầy uy nghiêm.
Lời nói chưa dứt, đã thấy một ông lão áo tím đạp thiên mà đến.
Lời nói kia mang uy áp cường đại, hẳn là một Thánh Vương, đã chạm đến ngưỡng cửa Đại Thánh.
Loại cấp bậc Thánh Vương này không giống với Thánh Vương bình thường, huống hồ, dám nhúng tay vào chuyện này, xác định cũng có chút bản lĩnh.
Nam Đế nhíu mày, không ngờ tới một cổ thành nho nhỏ lại còn cất giấu một nhân vật đáng sợ còn tồn tại.
“Giết! Giết bọn chúng đi!”. Mắt thấy lão già áo tím tiến đến, bọn Thái Thanh Thần Tử cười dữ tợn, giống như chó điên, không hề có chút kiêng nể nào mà sủa nhặng lên.
“Tự phế tu vi, các người đều có thể toàn mạng mà ra ngoài”. Lão già áo tím nghỉ chân, nhẹ nhàng sờ chòm râu, thần sắc uy nghiêm lạnh băng, quan sát tứ phương hư thiên.
“Tự phế tu vi, ta sẽ không diệt cửu tộc các ngươi”. Tạ Vân vẫn như cũ, bình đạm trả lời lại một câu.
“Tự tìm chết”. Lão già áo tím nổi giận, chưởng ấn vận dụng bí thuật, Lăng Thiên Cái hướng đến Tạ Vân.
Tạ Vân không nói gì, Hỗn Độn Đỉnh ở phía trên bầu trời.
Cao Thủ Thiên Đình khí huyết mãnh liệt, cùng hợp lực lại thúc giục đại đỉnh.
Đại đỉnh dày nặng, cổ xưa tự nhiên, lại hung hãn bá đạo, một đường nghịch thiên, đánh tan chưởng ấn trong không trung.
Lão già áo tím cũng bị đâm cho lui về đằng sau, bàn tay nổ tung, xương cốt bê bết máu bay đầy trời.
“Hay, hay lắm”. Lão già áo tím rống giận rít gào, uy áp của Thánh Vương hiện ra, nghiền nát bầu trời, chấn động ầm ầm.
Chỉ là, không chờ cho lão ta nhích người, lão ta lập tức nhìn thấy ngàn vạn cấm chế đang từ từ hiện ra, một cái rồi lại một cái nữa, tất thảy đều thần bí, tuy lão ta là cấp bậc Thánh Vương, nhất thời cũng bị cấm cứng lại.
Trong nháy mắt này, Sở Linh Ngọc bay lên bầu trời, Phần Tịch trong tay run lên, một kiếm chém ra ngân hà.
Lão già áo tím bị thương, mới vừa rồi phá tan cấm chế, giờ lại ăn một kiếm, xém chút nữa là bị chém chết.
Ngay khi vừa mới dừng lại, pháp khí đầy trời ngay lập tức đè ép xuống, sát kiếm, đồng lô, thần kính, bảo ấn, mỗi một thứ đều là thánh khí cường đại, thánh lực cường đại tung bay.
Sắc mặt lão già áo tím thay đổi, ánh mắt loé lên.
Tuy là tâm cảnh Thánh Vương, nhưng nhìn thấy Đại Thánh Binh đầy trời cũng phải kinh ngạc, không ngờ đến một đám tiểu bối cấp Thánh Nhân thế mà tất cả đều có mang đại thánh binh, tổng cộng nhiều hơn một ngàn!
Hư Thiên sụp đổ, không thể chịu nổi uy áp của quá nhiều đại thánh binh.
Lão già áo tím liền quỳ xuống ngay tại chỗ, phịch một tiếng quỳ xuống trên bầu trời, thần thể nứt toạc, huyết cốt bay tứ tung.
“Mặc kệ mặc kệ, chuyện này lão phu không quản!”. Lão già áo tím hừ một tiếng, bò dậy chạy trốn, lại không có dáng vẻ uy áp chút nào của Thánh Vương như ban nãy.
Lão ta sợ, sợ nhóm người này, một đám Chuẩn Đế Binh, hơn một ngàn đại thánh binh, như thế này là đủ để tiêu diệt một Thánh Vương.
Lão ta thật sự muốn chạy, nhưng cao thủ Thiên Đình lahi không muốn để lão ta đi, thiên tôn đại thánh binh lại đến, uy chấn thiên địa.
Lão già áo tím chạy chưa được bao xa thì lại quỳ xuống.
Lần này lão ta quỳ xuống, vẫn chưa đứng lên là đã bị Sở Linh Ngọc dùng một kiếm chặt đứt đôi Đạo Căn, tu sĩ Thánh Vương lập tức bị quét sạch trong nháy mắt.
Rầm!
Bọn Nam Đế âm thầm nuốt nước bọt một tiếng.
Thiên Đình nhân kiệt, quả là trâu bò!
Đó là cấp Thánh Vương! Một chân đã bước vào đại thánh, lại chưa đến ba hiệp, đã bị phế đi.
Sự thật chứng minh, người nhiều quả nhiên là sức lớn, Thánh Vương thì sao chứ, không thành Đại Thánh thì vẫn bị đánh cho tàn phế.
A…!
Lão già áo tím gào rống, đầu tóc rối bù, điên cuồng gầm lên, tu vi Thánh Vương của lão ta biến mất, chỉ một kiếm, lão ta đã trở thành phế nhân.
Lại nhìn đến đám người Thái Thanh Thần Tử, cả người đều run lên lẩy bà lẩy bẩy lùi lại về phía sau, thoái lui cho đến khi đụng phải góc tường.
Mới vừa lúc nãy bọn họ còn ở đó, không hề có chút kiêng nể nào mà cười dữ tợn.
Vốn tưởng rằng, nếu có một vị Thánh Vương nhúng tay vào, bọn họ có thể sẽ không có chuyện gì.
Thế nhưng ai mà nghĩ đến, còn chưa tới một phút, một Thánh Vương thế nhưng lại bị bọn người kia đánh cho tàn phế, không có bảo hộ, bọn họ có thể tưởng tượng được kết cục của bản thân, sẽ còn thảm hại hơn cả lão già áo tím.
“Chỉ phế không giết, tốc chiến tốc thắng”. Lời nói lạnh băng vang vọng cửu tiêu, hơn ngàn người ào ào xông lên.
Không kéo dài thời gian vây giết, đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng có kết quả.
Trước sau chưa đến một phút, đám người Thái Thanh Thần Tử liền bị phế bỏ tập thể, mỗi người đều bị xích sắt khóa lại đầy khốn khổ.
“Tha mạng, tha mạng, đều là bỏ Phượng Tiên, là ả mê hoặc bọn ta”. Gần một trăm người quỳ rạp, kêu rên thê lương.
Cao thủ Thiên Đình không hề để mắt tới bọn họ, nhìn về phía Nam Đế bọn họ: “Làm phiền các vị mang về Thiên Đình Đại Sở”.
“Các ngươi không đi”. Nam Đế thăm dò hỏi.
“Người Thiên Đình, nói lời giữ lời”. Tạ Vân là người đầu tiên xoay người, một tay dẫn theo lão già áo tím kia.
Sau đó, tất cả những người chuyển thế đều đi theo, bọn họ đều bịt mặt bằng mặt nạ quỷ, nhìn qua giống như một Tu La, sát khí ngập trời.
“Người cũng phế đi rồi, thật đúng là muốn diệt cửu tộc của hắn!” Thấy hình ảnh như thế, Nam Đế Bắc Thánh đều run rẩy trong lòng.
“Mọi người đều điên rồi!”. Long Kiếp cười toe toét.
“Sự thê thảm của Diệp Thành đã khiến cho trái tim bọn họ lạnh băng rồi”. Lần đầu tiên Tiểu Cửu Tiêu không tỏ ra vui vẻ.
“Đi thôi”. Bắc Thánh phất tay, đem bọn Thái Thanh thần tử đã bị phế đi thu vào một cái pháp khí khổng lồ.
Mọi người liếc mắt nhìn một cái, sau đó xoay người lập tức biến mất.
Chương 2285: Ác ma
Trên không trung, hơn ngàn người của Thiên Đình như thần quang của Thiên Đạo.
Bọn họ mặc đồ đen, ai cũng đeo mặt nạ với sát khí lạnh lẽo như băng khiến đất trời đóng băng.
"Kia là đám người nào thế?", những tu sĩ gặp trên đường đều run bần bật, không dám chắn đường và né ra thật xa.
"Đó chẳng phải là Cổ Nhạc Chân Nhân à?", có người thấy ông lão áo tím bị Tạ Vân xách theo.
"Ông ta chính là Thánh Vương đó! Chỉ còn một bước nữa đã là Đại Thánh, sao lại thê thảm như vậy, tu vi bị phế hết luôn".
"Lẽ nào là bị đám Thánh Nhân kia phế?"
"Không thể nào! Một vị Thánh Vương sắp đột phá trở thành Đại Thánh có thể quét ngang hơn ngàn Thánh Nhân đó", có người đoán: "Cổ Nhạc chắc chắn là bị đại năng đánh cho tàn phế".
Giữa vô số tiếng xì xào bàn tán, đám Tạ Vân ùn ùn đi ngang qua.
Đằng sau lại có không ít người đi theo, cũng muốn nhìn thử xem họ muốn làm gì, chắc chắn sẽ có trò hay để xem.
Chẳng biết đến bao giờ, chợt thấy đám Tạ Vân bay vào một ngôi thành cổ, sau đó bay thẳng đến một tòa phủ đệ.
Bọn họ lục soát trí nhớ của Cổ Nhạc, biết được đây là gia tộc ông ta và đây cũng là mục tiêu của họ.
"Ai?", lính canh trước cửa thấy có người đến gần thì quát, lần lượt rút kiếm ra.
Sở Linh Ngọc dẫn đầu vẫn không ngừng lại, giơ kiếm chém chết bảo vệ, là người đầu tiên bước vào phủ đệ của Cổ Nhạc.
Cao thủ Thiên Đình xông vào, ai cũng cầm kiếm trên tay.
Giết chóc bắt đầu, tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên, bọn họ y như một đám ác ma, vừa vào phủ đệ gặp ai là giết người đó.
Máu tươi nhuộm đỏ phủ đệ, cảnh tượng hết sức thảm thiết.
Tu sĩ trong thành và những tu sĩ đi theo từ đầu nhìn mà hít ngược một hơi, không ai dám bước lên trước.
"Không... không...", Cổ Nhạc Chân Nhân trợn to hai mắt, con ngươi co rút lại, điên cuồng gào lên.
Những người trong phủ đều là thành viên trong tộc, là người thân của ông ta, lại lần lượt ngã xuống, trở thành oan hồn dưới kiếm.
"Đau lòng không?", Tạ Vân giơ tay đè ông ta xuống đất, thi triển cấm pháp trói lại.
"Đều là lỗi của một mình ta, tha cho họ đi".
"Tội nghiệt do ông gây ra thì phải trả giá chứ. Lần này là cho ông biết người nào nên chọc, người nào không nên chọc", Tạ Vân lạnh nhạt nói: "Ta cũng chẳng phải chưa cho ông cơ hội, nhưng ông lại chán sống, cũng muốn thành viên trong tộc mình chết, vậy ta đành giúp ông thôi".
"Ác ma, các ngươi đều là ác ma!", Cổ Nhạc gầm lên, nước mắt tuôn rơi như một con chó điên.
"Đúng vậy, chúng ta là ác ma, hôm nay sẽ diệt cửu tộc nhà ngươi đó, ngươi có thể làm gì được ta!", Tạ Vân trêu tức cười, thích thú vặn vặn cổ.
"A!", Cổ Nhạc phát điên, hoàn toàn sụp đổ.
Có lẽ đến giờ phút này, ông ta mới biết cái gì là hối hận, hối hận không nên tự coi là mạnh mà nhúng tay vào chuyện người khác để rồi chọc phải một đám người không nên chọc.
Mọi thứ đều do ông ta tự rước lấy, chẳng những khiến mình bị phế, còn khiến gia tộc cũng bị vạ lây.
Trong tiếng gầm thét điên cuồng của ông ta chợt vang lên một tiếng ầm chấn động trời cao.
Ngẩng đầu nhìn ra xa mới biết là một ngôi mộ bị lật bay, nắp quan tài bị một quyền đánh nát.
Đó là phần mộ tiên tổ của gia tộc, cũng chẳng thể may mắn né được một kiếp.
Quần chúng nhìn mà run như cầy sấy: "Đây phải có thù oán thế nào mà diệt tộc cũng chưa đủ, còn đào phần một tổ tiên".
"Chắc chắn là Cổ Nhạc đã chọc vào người không nên chọc rồi".
"Cái này ta tin, ông ta luôn tự xưng là tiền bối, thích chõ mõm vào chuyện của người khác, chọc phải kẻ thù là chuyện bình thường".
"Nghiệp quật hả?", nhiều tiền bối người thổn thức, dù là cao thủ cũng không dám nhúng tay.
Giờ nhà họ Cổ chính là một ví dụ đẫm máu.
Đây là một đám ác ma giết người không chớp mắt.
Nhưng mà, chẳng ai biết rằng họ còn có thể sống mà đứng ở đây đều do những ác ma kia dùng máu xương của mình đổi lấy, không có đám ác ma đó thì cũng sẽ không có họ.
Tiếng nổ và tiếng hét thảm không biết bao giờ thì ngừng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Sở Linh Ngọc là người đầu tiên đi ra.
Cao thủ Thiên Đình nối đuôi theo sau, sát khí ngùn ngụt.
Hơn một ngàn người như tắm máu, bả vai, tóc, bàn tay, bàn chân, áo choàng, mặt nạ, kiếm, hễ nơi nào có thể nhìn thấy được đều dính đầy máu tươi.
Đây nào là người, mà là một đám Tu La xông ra từ dưới Địa ngục, nhìn thôi đã khiến người ta run rẩy.
"Ta không giết ông, giờ thì ngắm nhìn tác phẩm của ông đi!", Tạ Vân cũng rời đi, vẫn chưa giết Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc vẫn quỳ rạp trên mặt đất trông như một tội nhân thiên cổ.
Ông ta điên rồi, lúc khóc lúc cười, tâm trí không còn tỉnh táo khiến Cổ Nhạc không phân biệt đâu là thật đâu là ảo.
Mỗi tốp đi lên đều mang theo linh dược.
Diệp Thành cũng không từ chối, có tác dụng hay không thì cũng là tấm lòng, điều này làm trái tim già cỗi của hắn ấm áp hẳn.
Tất nhiên hắn cũng không keo kiệt, hắn đã càn quét bí thuật pháp khí suốt dọc đường mấy trăm năm, nên gặp ai cũng tặng, nhưng hắn tặng có chọn lọc đàng hoàng.
Ví như người như Cổ Tam Thông thì đưa bản vẽ trận pháp.
Người như Đan Thành thì đưa ý cảnh luyện đan.
Người như sát thủ Địa Hoàng thì đưa bí thuật ám sát,
Tuy là gần giống, sắp sửa, cũng ngang ngửa phế nhân nhưng hắn vẫn lo lắng chu toàn.
Hắn lại ngồi xếp bằng, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.
Màn đêm rơi xuống, một bóng hình xinh đẹp đáp xuống Ngọc Nữ Phong.
Nàng mặc bộ váy trắng đầy tiên khí, như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, búi tóc đen như sóng nước, từng sợi đều toả ra thần quang, dưới ánh trăng mang theo vẻ đẹp mộng ảo.
Đây là Sở Linh Ngọc, kiếp trước là thánh nữ thế gia Bắc Sở Thiên Tông, kiếp này là đồ để Chư Thiên Kiếm Thần.
Khi Diệp Thành tìm được nàng, hắn cũng chưa tìm được phụ thân của nàng – Sở Thương Tông, à, là Thiên Trưởng Thượng Tổ đấy!
Kiếp này của nàng càng thêm xuất sắc, đệ tử chân truyền của Kiếm Thần, nói thế nào cũng không đơn giản.
“Chẳng biết tại sao khi thấy ngươi của hôm nay già nua như vậy lại khiến ta nhớ tới Hồng Trần!”. Sở Linh Ngọc đi tới, trong tay cầm viên linh châu, cho nó dung hợp vào mi tâm của Diệp Thành.
“Trong mắt ngươi, từ đầu tới cuối, ta đều chỉ là cái bóng của hắn!”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười, không phản kháng.
Sở Linh Ngọc cười khẽ, thu tay lại.
“Nhiều người như vậy, người ta xem trọng nhất vẫn là ngươi!”, Diệp Thành lấy một thanh kiếm đỏ từ trong túi đựng đồ.
Kiếm đỏ vang lên âm thanh, kiếm khí bức người, còn có đạo tắc vờn quanh, bên trên thân kiếm khắc đầu ký hiệu cổ xưa, vừa thấy là biết nó phi phàm.
“Kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch, chắc ngươi cũng nhận ra!”. Diệp Thành đưa kiếm cho Sở Linh Ngọc: “Mong là nó sẽ có được vinh quang xứng đáng với nó khi ở trong tay ngươi”.
Sở Linh Ngọc không từ chối, thuận tay nhét vào túi đựng đồ, chậm rãi xoay người, mỗi một bước đi thì thân thể cũng mờ ảo dần, cuối cùng chỉ còn lại một âm thanh mơ hồ: “Thanh kiếm ngươi đưa sẽ nhuốm đầy máu của kẻ thù!”
“Ta tin!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, ho ra máu trên lòng bàn tay, tuổi thọ của hắn lại mất đi một phần.
Sau đó người đi lên đều có đôi có cặp: Vi Văn Trác – Đông Phương Ngọc Yên, Nam Cung Tử Nguyệt – Triệu Tử Vân...
Hứa Tiên và Bạch Tố Tố cũng tới, dẫn theo con của họ, Diệp Thành nhớ là hình như tên là Hứa Sĩ Lâm.
Một nhà này cũng rất thú vị, một xà yêu một nhân tu, một đứa con nửa người nửa yêu, ai cũng đáng sợ.
Đặc biệt là Hứa Sĩ Lâm, năm đó gặp mặt chỉ là một cậu nhóc, hơn hai trăm tuổi mà đã là Chuẩn Thánh.
Năm ấy hắn ta kéo ra cả biển sao bao vây chùa Kim Sơn, tác thành cho cặp đôi có tình, giờ nhớ lại cũng coi như thiện duyên.
Người một nhà rất biết ơn, hơn hết là áy náy.
Năm xưa đại náo Phật Đà Tinh cũng là một nguyên do khiến Diệp Thành bị trấn áp dưới Ngũ Chỉ Sơn, từ khi ấy, hắn đã chọc vào nhà Phật, đến trăm năm sau mới bị Phật Tổ phong ấn.
Đêm càng khuya, Đại Sở Hoàng Yên cũng tới, bên cạnh còn có Ninh Thải Thần với dáng vẻ của một tú tài.
Thấy hai người, hai mắt Diệp Thành không khỏi sáng lên.
Đại Sở Hoàng Yên chính là Cửu Vĩ hoàng tộc, sức mạnh của cô ta là thứ không thể nghi ngờ, dù là kiếp trước hay kiếp này, đều là nhân vật lợi hại.
Ngược lại, Ninh Thải Thần cũng khiến Diệp Thành bất ngờ vì sự xuất sắc của hắn, khí tức mịt mờ nhưng không hề thua Đại Sở Hoàng Yên, trông như người phàm, khí chất bình thản.
Huyết mạch bình thường, không căn nguyên Thần Tàng, hai trăm năm trước mới bắt đầu tu đạo nhưng có thể sánh vai với Đại Sở Hoàng Yên, dùng mông nghĩ cũng biết thiên phú của hắn ta kinh khủng cỡ nào.
“Tiểu sinh gặp qua anh vợ!”. Ninh Thải Thần mỉm cười, chắp tay hành lễ, vẫn là người trọng lễ nghĩa, tuy là tu sĩ vẫn không quên lễ nghi tú tài.
“Ta không dám nhận anh vợ, gọi huynh là được!”. Diệp Thành cười khan một tiếng, tiếng gọi anh vợ này làm hắn không được tự nhiên.
“Năm đó còn phải cảm ơn huynh đã tác thành mới không có tiếc nuối!”
“Không thi đậu trạng nguyên nhưng tu luyện lại xuất sắc quá nhỉ!”
“Nhờ anh vợ dạy dỗ tốt quá!”. Ninh Thải Thần cười nói.
Hai người nói chuyện, Đại Sở Hoàng Yên đứng cạnh, giữ im lặng không nói một câu.
Khoảng mười giây sau, cô ta mới tiến lên, vẫn không nói gì, chỉ đưa một cái túi thơm cho Diệp Thành.
Túi thơm tinh xảo, bên trên có khắc chữ của tộc Hồ.
Diệp Thành kinh ngạc, lật qua lật lại để xem xét.
“Hồ Tiên Nhi chết rồi!”, cuối Đại Sở Hoàng Yên cũng lên tiếng: “Trước khi đi còn ôm bức hoạ của ngươi!”
Nghe vậy, cơ thể già cỗi của Diệp Thành không khỏi run rẩy.
Hiện tại, không cần truy hỏi tỉ mỉ thì hắn cũng biết nguyên nhân bên trong, túi thơm này của Hồ Tiên Nhi.
Nó cũng có thể coi như di vật, chứa đựng một câu chuyện xưa.
Một đoạn ký ức xưa cũ từ từ hiện lên trong đầu hắn, đó là cảnh hắn và Hồ Tiên Nhi đại chiến thụ yêu.
Chúc phúc của hồ ly đã được nàng ấy gieo xuống vào hai trăm năm trước, tiêu tốn sức mạnh luân hồi chín kiếp.
Nếu không có chúc phúc bảo vệ, hắn đã bị Trí Dương giết rồi.
Đây là nhân quả trong âm thần, hắn cứu nàng một mạng, nàng trả hắn một mạng, không ai nợ ai.
Nhân quả này cũng tan thành mây khói theo cái chết của nàng.
Diệp Thành mở túi thơm, bên trong có một chiếc bùa bình an, bên trên có hai chữ xinh đẹp: Diệp Thành.
Chương 2282: Thường xuyên có khách đến
Đại Sở Hoàng Yên đi rồi, trên đường đi đều là tiếng thở dài.
Cô ta là Hoàng tộc nhưng cũng đang thương xót vì Hồ Tiên.
Một câu: Ta là một người phụ nữ trong sạch không thể che giấu được tình duyên xưa cũ, cô ta chưa từng yêu lầm người, chỉ là sai thời điểm thôi.
Diệp Thành ở phía sau siết chặt túi thơm, im lặng không nói.
Tình cảm của hắn không liên quan gì đến trong sạch hay không, cho dù Hồ Tiên trong sạch, họ vẫn không thể đến với nhau.
Không biết hắn vung trường kiếm lên lúc nào.
Một hòn đá lớn bị chém nhỏ thành bia mộ, đứng sừng sững dưới cây hoa đào, trên đó còn khắc tên Hồ Tiên.
“Hỏi thế gian tình là gì, luôn dạy con người sinh tử có nhau!”, giọng nữ nhàn nhã vang lên, một bóng người phong thái tài hoa hiện ra phía sau Diệp Thành như ảo ảnh.
Diệp Thành vô thức quay đầu lại nhưng lúc thấy người đến, hắn sửng sốt vì người phụ nữ đó là Nhược Thiên Chu Tước.
Hắn khá ngạc nhiên, cũng rất khó hiểu, khó hiểu là vì cổng núi Thiên Đình vẫn chưa mở, Nhược Thiên Chu Tước làm sao vào đây được.
Hắn ngạc nhiên là vì tu vi của Nhược Thiên Chu Tước mạnh hơn cả Thánh Vương, trở thành Đại Thánh rồi.
“Này cậu nhóc, lâu ngày không gặp!”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cười, có sự yêu mến của tiền bối, cũng có sự dịu dàng của phụ nữ, càng có sự ngạc nhiên với vãn bối là Diệp Thành.
“Đã lâu không gặp”, Diệp Thành mỉm cười, không khỏi lén nhìn Diệm Phi, hắn không nhìn thấu được sự quỷ dị của đối phương, căn nguyên của bà hư ảo, cực kỳ không chân thật.
“Năm đó ta từng đến Ngũ Chỉ Sơn nhưng lực bất tòng tâm”, nói rồi Nhược Thiên Chu Tước chỉ vào giữa trán Diệp Thành: “Tiếc là cũng chưa tìm được Nhân Vương”.
“Cũng may vãn bối vẫn ra ngoài được”, Diệp Thành mỉm cười, không khỏi nhìn lại bên trong cơ thể, chỉ thấy Nhược Thiên Chu Tước in một phù văn cổ trên linh hồn của hắn.
Phù văn đó không biết có lai lịch thế nào, cũng không biết có tác dụng gì, chỉ biết nó rất huyền diệu, cũng rất bí ẩn.
“Ngươi là Đại Sở Hoàng Giả, nên ngửi được hơi thở của Đại Sở, đợi Đại Sở quay về, các đời Hoàng giả có thể cứu được ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước rút ngón tay lại.
“Vẫn cần một chút thời gian, vãn bối vẫn có thể chịu đựng được”.
“Nếu Huyền Thần và Hoàng Giả biết chắc chắn cũng cảm thấy vui mừng”.
“Lão tổ?”, lúc hai người nói chuyện, một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên: “Người cũng đến Huyền Hoang”.
Vừa dứt lời đã thất rất nhiều bóng người đáp xuống.
Người đến không ai khác chính là Tạ Vân, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh, gặp được lão tổ, họ đều cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Phía sau họ còn có rất nhiều người, Liễu Dật, Hoa Vân, Chu Ngạo, Nhiếp Phong, Đoàn Ngự, Tư Đồ Nam, Hùng Nhi, Dạ Như Tuyết, Tiêu Phong và Thiếu Vũ.
Nói cách khác, người đến đều là trưởng lão đệ tử của Tam Tông.
Huyền Thần là thủy tổ Tam Tông, Diệm Phi là hoàng phi của thủy tổ, cũng được xem là thủy tổ, tượng của bà cũng đứng sừng sững ở Tam Tông, bên cạnh Huyền Thần, cũng rất được tín thờ.
Bây giờ gặp lại thủy tổ Diệm Phi ở dị vực, tâm cảnh này rất mờ ảo, không chân thật.
Ngoài họ ra, các Vương cũng đuổi theo đến.
Vẻ mặt họ nhìn Diệm Phi hơi phức tạp.
Năm đó Huyền Thần phong Hoàng, họ đã gây không ít rắc rối.
Nhất là Huyết Vương, là kẻ thù lớn của Huyền Thần vào thời đại đó, đã có mấy lần suýt giết Huyền Thần, oán hận không nhỏ đâu.
“Đều là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc đến nữa”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, bà ta đã không còn nhớ thù hận xưa nữa.
Diệm Phi cũng đi xuống tìm được một đỉnh núi yên tĩnh.
Hơn nữa bà đến đây cũng đã tăng thêm phần tự tin cho Thiên Đình rồi.
Phải biết lúc này Đại Sở Thiên Đình chẳng có lấy một Chuẩn Thánh Vương, đột nhiên xuất hiện một Đại Thánh, còn là Đại Thánh thực lực đáng sợ, thế này đã thêm phần tự tin rồi.
Đêm nay thường xuyên có khách đến, đều là những người quen cũ.
Sau khi Diệm Phi đến, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên cũng đến, gặp được Chu Thiên Dật như nguyện, đều khóc đến không thành tiếng.
Kể từ khi họ rời khỏi Vọng Cổ Tinh vào năm đó, hai người họ đã tìm kiếm hơn hai trăm năm, chỉ để tìm được hậu duệ của Đông Hoàng.
Ông trời không phụ lòng người, cuối cùng họ cũng đã tìm được.
Khi nghe nói Đông Hoàng vẫn còn sống, hai người lại vui mừng khôn xiết, không biết cách bao nhiêu đời lại có cơ hội gặp được Đông Hoàng, đó là vinh hạnh rất lớn.
Sau hai người họ còn có người quen nữa, đó là một con lừa.
Con lừa này không phải là lừa bình thường, nó ăn nói vô cùng ngạo mạn, lúc bị chặn trước cửa núi còn chửi rủa, giọng rất to.
Kết quả nó bị kéo vào trong, bị đánh một trận.
Con lừa này không ai khác chính là Kỳ Vương, quay về đất tổ một chuyến, lại đến Huyền Hoang, trên đường đi cũng nghe được rất nhiều truyền thuyết, ngay cả đi ngủ cũng chậc lưỡi tấm tắc không thôi.
Sau Kỳ Vương là Yên lão đạo.
Xa cách một trăm năm, ông ta cũng đã quay về, chưa tìm được Nhân Vương Phục Hy nên cảm thấy hổ thẹn, thở dài không dứt.
Thiên Đình có rất nhiều người quen cũ, người khiến hắn ngạc nhiên nhất vẫn là Ninh Thải Thần, thiên phú cực kỳ lợi hại.
Hắn nhớ mang máng cảnh tượng năm đó tiểu tú tài cầu xin hắn cứu nương tử, lúc đó hắn ta cực kỳ gầy yếu.
Thoáng chốc đã qua hai trăm năm, tiểu tú tài năm xưa Ninh Thải Thần đã trở thành một cường giả khiến hắn khó địch nổi.
Đúng là thế sự vô thường, rất nhiều chuyện không thể gom chung lại với nhau, cái nào đến cũng khiến người ta trở tay không kịp.
Gần đến bình minh, vẫn còn một hai vị có lai lịch rất lớn.
Nói sao nhỉ? Đó là một con rồng, một con Bá Vương Long.
Đúng thế, Tiểu Linh Oa đến rồi, một người có huyết mạch tinh túy nhất Thiên Đình vào kiếp trước, kiếp này là thái tử tộc Bá Vương Long, thân phận cực kỳ tôn quý.
Tiếc là nội bộ tộc Bá Vương Long khá loạn, phụ hoàng hắn ta bị phong ấn.
Hắn ta đến khiến Thiên Đình náo nhiệt, đều chạy đến muốn nhọc vào bụng hắn ta nhưng lại bị đánh ngã xuống đất.
Nhưng Thanh Long, Long Kiếp, Long Nhất và Long Ngũ đã vây quanh tên này, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới.
Một Thương Long, một Thanh Long, một Bá Vương Long, hai linh hồn của Thái Hư Cổ Long, năm người đều là Long tộc, có huyết thống, tổ tiên của họ đều là tổ long Hồng Hoang.
“Nghe nói nội bộ tộc Bá Vương Long khá loạn, phụ hoàng ngươi sao rồi?”, Thanh Long nói, mắt vẫn không liếc nhìn Tiểu Linh Oa.
“Không nói với ngươi”, Tiểu Linh Oa lắc đầu.
Nhưng thấy hắn ta thoải mái như thế, mọi người cũng dễ dàng đoán được kết quả, phụ hoàng hắn ta chắc chắn đã không còn nguy hiểm.
Còn Bá Vương Long Hoàng đang ở đâu, Tiểu Linh Oa không nhắc đến một chữ, chắc là đang trốn ở nơi nào đó, yên tâm hồi phục Nguyên Khí.
Diệp Thành xoa cằm, ánh mắt đầy thâm ý.
Hắn không nghĩ một mình Tiểu Linh Oa có thể cứu được Bá Vương Long Hoàng, khoảng thời gian này chắc chắn có cao thủ giúp đỡ.
Còn cao nhân đó lợi hại thế nào thì đều phải tự tưởng tượng.
Thường xuyên có khách đến, thế là cũng đầy đủ, Thiên Đình lại tổ chức tiệc rượu.
Nhất là Tiểu Linh Oa vừa mới đến là người cảm khái nhất.
Hắn ta đã nghe nói chuyện của Diệp Thành, cũng nghe nói đến chuyện năm ngàn vạn tu sĩ, lúc này một mình chạy đến đây.
Có thể gặp được nhiều người thân ở Dị Vực như vậy, ai cũng cảm động muốn khóc, thế là tìm hai người luyện tay một chút.
Sau bữa tiệc, Đại Sở Thiên Đình cuối cùng cũng yên tĩnh.
Nhìn ra bên ngoài Nam Thiên Môn, vẫn còn bóng người xuất hiện ở từng ngọn núi nhỏ, không phải chỉ có tu sĩ bản địa Huyền Hoang, mà còn có rất nhiều tu sĩ đến từ tinh không.
Mấy người này đều nghe danh mà đến, muốn xem thử thế lực dám xây dựng tông môn ở cổng Thiên Hư lợi hại thế nào.
Tiếc là có bí thuật che giấu của tộc Thái Hư Cổ Long, họ có nhìn chăm chú thế nào cũng không nhìn thấy, đúng là uổng công đi một chuyến.
Cứ thế chín ngày trôi qua, mọi thứ đều bình yên.
Mãi đến ngày thứ mười, Hồng Trần Tuyết mới mang đến một tin vui cho mọi người, ông trời không phụ lòng mong đợi của mọi người, đã tìm được nơi ẩn náu của kẻ thù, nhưng đó chỉ là một phần trong đó.
Nhưng cho dù là thế, các cao thủ Thiên Đình vẫn tụ lại thành nhóm, đã không thể ngăn nổi sát khí và tà khí.
Hồng Trần Tuyết mở màn nước ra, để lộ một thành cổ.
“Tiền bối biết ai trốn ở bên trong không?”, Diệp Thành đứng ở màn nước, trong đôi mắt đầy mây mù cũng hiện một tia lạnh lẽo.
“Có ba người dẫn đầu, phân tích dựa theo tình báo thì hẳn là thần tử Thái Thanh, thần tử Vũ Hóa và Chí Tôn Thành thần tử”, Hồng Trần Tuyết nói: “Ngoài chúng ta, còn có gần trăm người, tất cả đều là người đi theo chúng”.
“Đội hình cường giả thế nào?”, Diệp Thành lại hỏi.
“Ba Chuẩn Thánh Vương, tám mươi phần trăm là Thánh Nhân, còn lại đều là Chuẩn Thánh, không có Thánh Vương và Đại Thánh”.
“Bắt chúng về, chỉ làm chúng tàn phế chứ không giết, ta cần moi ra nơi ẩn nấp của Thái Thanh Cung, Vũ Hóa Thần Triều và Chí Tôn Thành”, Diệp Thành ra lệnh, lời nói đanh thép, mặc dù chỉ là tu vi Nhân Nguyên nhưng lại có uy nghiêm vô thượng.
“Thấy rồi!”, cao thủ Thiên Đình đều lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Chiến lược cũ, chiến lực áp chế, đánh nhanh thắng nhanh”.
Chương 2283: Diệt cửu tộc ngươi
Vừa dứt lời, hơn một ngàn bóng người lập tức xông đến truyền tống môn.
Đây đều là cao thủ Thiên Đình: năm Vương Đại Sở, hậu duệ Hoàng Giả, Sở Linh Ngọc, Long Nhất, Long Ngũ, Tạ Vân,… đều có trong đó, đội hình này phải nói là vô cùng khổng lồ.
Chiến lực tuyệt đối áp chế, đây là nhất quán trong phong cách chiến đấu của Thiên Đình.
Ngoài cao thủ của Thiên Đình, còn có mấy người Nam Đế, Bắc Thánh.
Vào thời gian trước, bị hành đến thê thảm, bây giờ đã tìm được kẻ thù, đương nhiên là muốn đi thanh toán từng cái một.
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành giống như một pho tượng, lẳng lặng đứng im, nhìn về phương xa, đôi mắt vẩn đục, ảm đạm không có chút tia sáng.
Dù hắn chưa đi, lại tự mình đem cống hiến hết toàn bộ bảo vật của bản thân, như Đại Đỉnh, Xích Tiêu, kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch.
“Làm sao thế, không quen à?”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ.
“Cái gì?” Diệp Thành bừng tỉnh, nghi hoặc hỏi một tiếng.
“Năm xưa, nếu như có chiến sự thì đều là bản thân ngươi tự mình dẫn quân, Thánh chủ Thiên Đình cũng luôn luôn làm gương cho binh sĩ”.
“Gần như đã thành phế nhân, đi theo cũng là một loại trói buộc”.
“Ngươi bây giờ, thật sự hoàn toàn hiện rõ cái gọi là anh hùng xế bóng là thế nào”. Hồng Trần Tuyết cười khẽ, trong tiếng cười lại mang theo một tiếng thở dài.
“Không phục cũng không được”. Diệp Thành không khỏi lắc đầu cười.
“May mắn thay, nhân tài ở Thiên Đình cũng đủ nhiều”. Hồng Trần Tuyết nâng một lọn tóc đẹp: “Nếu có một Diệp Thành ngã xuống, sẽ có hàng ngàn hàng vạn Diệp Thành mạnh mẽ vươn lên, sinh sôi không ngừng”.
Diệp Thành mỉm cười, không nói thêm nữa, gương mặt mang vẻ vui mừng.
Đại Sở có nhân tài đông đúc, sau khi chuyển thế, hưng thịnh vinh quang, thiên kiêu nhân kiệt nhiều như măng mọc sau mưa.
Không có Diệp Thành hắn ở đây, bọn họ vẫn có thể cùng nhau giúp đỡ Thiên Đình, quần tinh Đại Sở, cũng sẽ vô cùng lộng lẫy.
“Đến lúc nghỉ ngơi một chút rồi”. Hồng Trần Tuyết ấn Diệp Thành lên trên một chiếc ghế trương vân dài, trên tay ngọc còn cầm một cây lược gỗ, chải vuốt đầu tóc bạc phơ của Diệp Thành.
“Lúc sư tôn tuổi già, ta cũng chải tóc cho người giống thế này”. Hồng Trần Tuyết một bên chải tóc, một bên lẩm bẩm.
“Lại ở trên người ta tìm kiếm bóng dáng của Hồng Trần”. Diệp Thành khẽ mỉm cười, cũng không có phản kháng lại.
Hồng Trần Tuyết cười nhạt, qua một lần lại một lần chảy, đôi mắt đẹp có chút mông lung, dường như Diệp Thành chính là Hồng Trần.
Ngọc Nữ Phong rơi vào cảnh im lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng ho khan vang lên.
Lời nói phân thành hai nơi, cao thủ Thiên Đình lần lượt ra khỏi Thiên Đình, đi theo tuyến đường đã xác nhận, tách ra hai đội mà bọc đánh cổ thành kia.
Toà cổ thành kia, nằm ở giao giới của Trung Châu và Tây Mạc.
Gọi là Tây Châu cổ thành, cũng không lớn lắm, đến tên cũng không biết, nơi đây cách xa chốn phồn hoa náo nhiệt, có rất ít người đến chỗ này.
Vào lúc sáng sớm, thành cổ Tây Châu dần dần náo nhiệt hơn.
Tiếng thét to, tiếng gào không dứt, trong đó không thiếu những phàm nhân, cũng có tăng lữ Tây Mạc khổ hạnh chạy đến nơi này truyền pháp.
Trong thành có một toà trang viên nhỏ bị kết giới huyền ảo che giấu
Mà đám người Thái Thanh Thần Tử đều ở trong trang viên nhỏ này.
“Đã mười mấy ngày, cũng không thấy Thiên Đình Đại Sở kia có hành động gì lớn”. Thái Thanh Thần Tử trầm giọng nói.
“Chắc là bị doạ không dám ra cửa”. Thần tử Vũ Hoá nghiền ngẫm cười: “ Ngay cả một Thánh Vương cũng không có, người nhiều thì có tác dụng gì, chung quy cường long khó áp chế địa đầu xà”.
“Đợi đại tộc trở về sẽ xử đẹp bọn họ”.
“Nghe nói, dung nhan nữ tử Thiên Đình nàng đều là tuyệt thế”. Trong đôi mắt của Chí Tôn Thành Thần Tử đầy sự tục tĩu.
“Đặc biệt là các thê tử của Diệp Thành, bổn vương rất thích!”. Thái Thanh Thần Tử cười lộ ra hai hàm răng trắng, hung nanh lộ ra, âm trầm đáng sợ.
“Kẻ nào bày bố kết giới thế này, đúng là nát!”. Trong khi ba người đang nói chuyện, hai người đầu trọc tiến vào trang viên, thế nhưng lại làm lơ đi kết giới, dường như cấm chế ở nơi này chỉ là để bày trí.
Hai người đầu trọc này, không cần phải nói, chính là Long Nhất và Long Ngũ.
Thái Hư Cổ Long thần tộc đối với không gian khống chế luôn xếp hạng đầu, bất luận là chủng tộc nào thì cũng đều khó mà địch nổi, huống chi cái kết giới này chỉ là chuyện nhỏ.
“Các ngươi là ai?”. Ba người Thái Thanh Thần Tử đột nhiên đứng lên, híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào hai người đầu trọc này, dám làm lơ kết giới mà bọn họ bày ra, người tới không hề đơn giản.
“Kẻ bên trái kia hẳn là tên ngốc Thái Thanh Thần Tử”.
“Tiện nhân bên phải tám phần là thần tử Vũ Hoá”.
“Còn tên đứng giữa, ừm, là Chí Tôn Thành Thần tử”.
Đối với tiếng hét lớn của ba người, Long Nhất, Long Ngũ đều không nghe thấy.
Hai người này hay rồi, mỗi người cầm một tá bức hoạ, phân chia như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
“Bắt lấy cho ta”. Thái Thanh Thần Tử đột nhiên tức giận.
Lời vừa dứt liền có mười mấy bóng người từ phía sau hắn ta lao ra, tất cả đều sử dụng pháp khí, áp đến hướng của Long Nhất, Long Ngũ.
Thế nhưng, vào lúc này, một cái đỉnh lớn từ bên ngoài lao vào, nghiền nát pháp bảo.
Cái đỉnh lớn cổ xưa, có khí Hỗn Độn mãnh liệt, trên thân khắc Độn Giáp Thiên Tự, còn có âm thanh đại đạo vọng lại.
“Hỗn Độn Đỉnh”. Bọn Thái Thanh Thần Tử nhìn thấy nó, lập tức biến sắc, tựa như nhận dạng được pháp khí bảo mệnh của Diệp Thành.
“Đi!”. Ba người bọn họ cùng với thuộc hạ xoay người, Hỗn Độn Đỉnh đã xuất hiện, bọn họ đã đoán được người đến là ai, nhất định là người của Thiên Đình Đại Sở.
“Đi à?”. Tiếng nói lạnh băng vang lên, hơn một ngàn bóng người dần hiện ra, đứng đầy chư thiên tứ phương, bọn họ thân mặc áo giáp, đầu đội pháp binh, tay cầm pháp khí.
“Các ngươi…”. Ba đại Thần tử đột nhiên biến sắc, tụ lại với nhau thành một nhóm, mặt mày lập tức trở nên tái nhợt.
Là vì bọn họ nhìn thấy được trong mấy người này, có Nam Đế, Bắc Thánh, khí thế mỗi một người trong số đó đều không kém hơn bên phía họ, đội hình hơn ngàn người, khổng lồ cỡ nào.
“Ba vị, khiến ta đi tìm thật vất vả nha!”. Hàn Vân thích ý vặn vẹo cổ, trong đôi mắt loé sáng hàn quang.
“Tiền bối cứu mạng, tiền bối cứu mạng!”. Thái Thanh Thần Tử gào rống, thực hiển nhiên, đánh không lại đối phương thì chỉ có thể cầu cứu, trận chiến này không có cách nào mà đánh nổi.
“Chư vị tiểu bối, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng”. Đừng nói, lời cầu cứu của bọn họ, thật sự có đáp lại, hơn nữa lại còn tới cái cổ thành này, lời của bọn họ đúng là siêu phàm.
“Nói lần nữa, diệt cửu tộc ngươi!”. Tạ Vân bình đạm nói.
Chương 2284: Vây bắt
“Lời khuyên bảo thiện ý mà ngươi lại không nghe, thế thì đừng trách lão phu”. Lời nói mờ mịt lại cất lên, lạnh băng đầy uy nghiêm.
Lời nói chưa dứt, đã thấy một ông lão áo tím đạp thiên mà đến.
Lời nói kia mang uy áp cường đại, hẳn là một Thánh Vương, đã chạm đến ngưỡng cửa Đại Thánh.
Loại cấp bậc Thánh Vương này không giống với Thánh Vương bình thường, huống hồ, dám nhúng tay vào chuyện này, xác định cũng có chút bản lĩnh.
Nam Đế nhíu mày, không ngờ tới một cổ thành nho nhỏ lại còn cất giấu một nhân vật đáng sợ còn tồn tại.
“Giết! Giết bọn chúng đi!”. Mắt thấy lão già áo tím tiến đến, bọn Thái Thanh Thần Tử cười dữ tợn, giống như chó điên, không hề có chút kiêng nể nào mà sủa nhặng lên.
“Tự phế tu vi, các người đều có thể toàn mạng mà ra ngoài”. Lão già áo tím nghỉ chân, nhẹ nhàng sờ chòm râu, thần sắc uy nghiêm lạnh băng, quan sát tứ phương hư thiên.
“Tự phế tu vi, ta sẽ không diệt cửu tộc các ngươi”. Tạ Vân vẫn như cũ, bình đạm trả lời lại một câu.
“Tự tìm chết”. Lão già áo tím nổi giận, chưởng ấn vận dụng bí thuật, Lăng Thiên Cái hướng đến Tạ Vân.
Tạ Vân không nói gì, Hỗn Độn Đỉnh ở phía trên bầu trời.
Cao Thủ Thiên Đình khí huyết mãnh liệt, cùng hợp lực lại thúc giục đại đỉnh.
Đại đỉnh dày nặng, cổ xưa tự nhiên, lại hung hãn bá đạo, một đường nghịch thiên, đánh tan chưởng ấn trong không trung.
Lão già áo tím cũng bị đâm cho lui về đằng sau, bàn tay nổ tung, xương cốt bê bết máu bay đầy trời.
“Hay, hay lắm”. Lão già áo tím rống giận rít gào, uy áp của Thánh Vương hiện ra, nghiền nát bầu trời, chấn động ầm ầm.
Chỉ là, không chờ cho lão ta nhích người, lão ta lập tức nhìn thấy ngàn vạn cấm chế đang từ từ hiện ra, một cái rồi lại một cái nữa, tất thảy đều thần bí, tuy lão ta là cấp bậc Thánh Vương, nhất thời cũng bị cấm cứng lại.
Trong nháy mắt này, Sở Linh Ngọc bay lên bầu trời, Phần Tịch trong tay run lên, một kiếm chém ra ngân hà.
Lão già áo tím bị thương, mới vừa rồi phá tan cấm chế, giờ lại ăn một kiếm, xém chút nữa là bị chém chết.
Ngay khi vừa mới dừng lại, pháp khí đầy trời ngay lập tức đè ép xuống, sát kiếm, đồng lô, thần kính, bảo ấn, mỗi một thứ đều là thánh khí cường đại, thánh lực cường đại tung bay.
Sắc mặt lão già áo tím thay đổi, ánh mắt loé lên.
Tuy là tâm cảnh Thánh Vương, nhưng nhìn thấy Đại Thánh Binh đầy trời cũng phải kinh ngạc, không ngờ đến một đám tiểu bối cấp Thánh Nhân thế mà tất cả đều có mang đại thánh binh, tổng cộng nhiều hơn một ngàn!
Hư Thiên sụp đổ, không thể chịu nổi uy áp của quá nhiều đại thánh binh.
Lão già áo tím liền quỳ xuống ngay tại chỗ, phịch một tiếng quỳ xuống trên bầu trời, thần thể nứt toạc, huyết cốt bay tứ tung.
“Mặc kệ mặc kệ, chuyện này lão phu không quản!”. Lão già áo tím hừ một tiếng, bò dậy chạy trốn, lại không có dáng vẻ uy áp chút nào của Thánh Vương như ban nãy.
Lão ta sợ, sợ nhóm người này, một đám Chuẩn Đế Binh, hơn một ngàn đại thánh binh, như thế này là đủ để tiêu diệt một Thánh Vương.
Lão ta thật sự muốn chạy, nhưng cao thủ Thiên Đình lahi không muốn để lão ta đi, thiên tôn đại thánh binh lại đến, uy chấn thiên địa.
Lão già áo tím chạy chưa được bao xa thì lại quỳ xuống.
Lần này lão ta quỳ xuống, vẫn chưa đứng lên là đã bị Sở Linh Ngọc dùng một kiếm chặt đứt đôi Đạo Căn, tu sĩ Thánh Vương lập tức bị quét sạch trong nháy mắt.
Rầm!
Bọn Nam Đế âm thầm nuốt nước bọt một tiếng.
Thiên Đình nhân kiệt, quả là trâu bò!
Đó là cấp Thánh Vương! Một chân đã bước vào đại thánh, lại chưa đến ba hiệp, đã bị phế đi.
Sự thật chứng minh, người nhiều quả nhiên là sức lớn, Thánh Vương thì sao chứ, không thành Đại Thánh thì vẫn bị đánh cho tàn phế.
A…!
Lão già áo tím gào rống, đầu tóc rối bù, điên cuồng gầm lên, tu vi Thánh Vương của lão ta biến mất, chỉ một kiếm, lão ta đã trở thành phế nhân.
Lại nhìn đến đám người Thái Thanh Thần Tử, cả người đều run lên lẩy bà lẩy bẩy lùi lại về phía sau, thoái lui cho đến khi đụng phải góc tường.
Mới vừa lúc nãy bọn họ còn ở đó, không hề có chút kiêng nể nào mà cười dữ tợn.
Vốn tưởng rằng, nếu có một vị Thánh Vương nhúng tay vào, bọn họ có thể sẽ không có chuyện gì.
Thế nhưng ai mà nghĩ đến, còn chưa tới một phút, một Thánh Vương thế nhưng lại bị bọn người kia đánh cho tàn phế, không có bảo hộ, bọn họ có thể tưởng tượng được kết cục của bản thân, sẽ còn thảm hại hơn cả lão già áo tím.
“Chỉ phế không giết, tốc chiến tốc thắng”. Lời nói lạnh băng vang vọng cửu tiêu, hơn ngàn người ào ào xông lên.
Không kéo dài thời gian vây giết, đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng có kết quả.
Trước sau chưa đến một phút, đám người Thái Thanh Thần Tử liền bị phế bỏ tập thể, mỗi người đều bị xích sắt khóa lại đầy khốn khổ.
“Tha mạng, tha mạng, đều là bỏ Phượng Tiên, là ả mê hoặc bọn ta”. Gần một trăm người quỳ rạp, kêu rên thê lương.
Cao thủ Thiên Đình không hề để mắt tới bọn họ, nhìn về phía Nam Đế bọn họ: “Làm phiền các vị mang về Thiên Đình Đại Sở”.
“Các ngươi không đi”. Nam Đế thăm dò hỏi.
“Người Thiên Đình, nói lời giữ lời”. Tạ Vân là người đầu tiên xoay người, một tay dẫn theo lão già áo tím kia.
Sau đó, tất cả những người chuyển thế đều đi theo, bọn họ đều bịt mặt bằng mặt nạ quỷ, nhìn qua giống như một Tu La, sát khí ngập trời.
“Người cũng phế đi rồi, thật đúng là muốn diệt cửu tộc của hắn!” Thấy hình ảnh như thế, Nam Đế Bắc Thánh đều run rẩy trong lòng.
“Mọi người đều điên rồi!”. Long Kiếp cười toe toét.
“Sự thê thảm của Diệp Thành đã khiến cho trái tim bọn họ lạnh băng rồi”. Lần đầu tiên Tiểu Cửu Tiêu không tỏ ra vui vẻ.
“Đi thôi”. Bắc Thánh phất tay, đem bọn Thái Thanh thần tử đã bị phế đi thu vào một cái pháp khí khổng lồ.
Mọi người liếc mắt nhìn một cái, sau đó xoay người lập tức biến mất.
Chương 2285: Ác ma
Trên không trung, hơn ngàn người của Thiên Đình như thần quang của Thiên Đạo.
Bọn họ mặc đồ đen, ai cũng đeo mặt nạ với sát khí lạnh lẽo như băng khiến đất trời đóng băng.
"Kia là đám người nào thế?", những tu sĩ gặp trên đường đều run bần bật, không dám chắn đường và né ra thật xa.
"Đó chẳng phải là Cổ Nhạc Chân Nhân à?", có người thấy ông lão áo tím bị Tạ Vân xách theo.
"Ông ta chính là Thánh Vương đó! Chỉ còn một bước nữa đã là Đại Thánh, sao lại thê thảm như vậy, tu vi bị phế hết luôn".
"Lẽ nào là bị đám Thánh Nhân kia phế?"
"Không thể nào! Một vị Thánh Vương sắp đột phá trở thành Đại Thánh có thể quét ngang hơn ngàn Thánh Nhân đó", có người đoán: "Cổ Nhạc chắc chắn là bị đại năng đánh cho tàn phế".
Giữa vô số tiếng xì xào bàn tán, đám Tạ Vân ùn ùn đi ngang qua.
Đằng sau lại có không ít người đi theo, cũng muốn nhìn thử xem họ muốn làm gì, chắc chắn sẽ có trò hay để xem.
Chẳng biết đến bao giờ, chợt thấy đám Tạ Vân bay vào một ngôi thành cổ, sau đó bay thẳng đến một tòa phủ đệ.
Bọn họ lục soát trí nhớ của Cổ Nhạc, biết được đây là gia tộc ông ta và đây cũng là mục tiêu của họ.
"Ai?", lính canh trước cửa thấy có người đến gần thì quát, lần lượt rút kiếm ra.
Sở Linh Ngọc dẫn đầu vẫn không ngừng lại, giơ kiếm chém chết bảo vệ, là người đầu tiên bước vào phủ đệ của Cổ Nhạc.
Cao thủ Thiên Đình xông vào, ai cũng cầm kiếm trên tay.
Giết chóc bắt đầu, tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên, bọn họ y như một đám ác ma, vừa vào phủ đệ gặp ai là giết người đó.
Máu tươi nhuộm đỏ phủ đệ, cảnh tượng hết sức thảm thiết.
Tu sĩ trong thành và những tu sĩ đi theo từ đầu nhìn mà hít ngược một hơi, không ai dám bước lên trước.
"Không... không...", Cổ Nhạc Chân Nhân trợn to hai mắt, con ngươi co rút lại, điên cuồng gào lên.
Những người trong phủ đều là thành viên trong tộc, là người thân của ông ta, lại lần lượt ngã xuống, trở thành oan hồn dưới kiếm.
"Đau lòng không?", Tạ Vân giơ tay đè ông ta xuống đất, thi triển cấm pháp trói lại.
"Đều là lỗi của một mình ta, tha cho họ đi".
"Tội nghiệt do ông gây ra thì phải trả giá chứ. Lần này là cho ông biết người nào nên chọc, người nào không nên chọc", Tạ Vân lạnh nhạt nói: "Ta cũng chẳng phải chưa cho ông cơ hội, nhưng ông lại chán sống, cũng muốn thành viên trong tộc mình chết, vậy ta đành giúp ông thôi".
"Ác ma, các ngươi đều là ác ma!", Cổ Nhạc gầm lên, nước mắt tuôn rơi như một con chó điên.
"Đúng vậy, chúng ta là ác ma, hôm nay sẽ diệt cửu tộc nhà ngươi đó, ngươi có thể làm gì được ta!", Tạ Vân trêu tức cười, thích thú vặn vặn cổ.
"A!", Cổ Nhạc phát điên, hoàn toàn sụp đổ.
Có lẽ đến giờ phút này, ông ta mới biết cái gì là hối hận, hối hận không nên tự coi là mạnh mà nhúng tay vào chuyện người khác để rồi chọc phải một đám người không nên chọc.
Mọi thứ đều do ông ta tự rước lấy, chẳng những khiến mình bị phế, còn khiến gia tộc cũng bị vạ lây.
Trong tiếng gầm thét điên cuồng của ông ta chợt vang lên một tiếng ầm chấn động trời cao.
Ngẩng đầu nhìn ra xa mới biết là một ngôi mộ bị lật bay, nắp quan tài bị một quyền đánh nát.
Đó là phần mộ tiên tổ của gia tộc, cũng chẳng thể may mắn né được một kiếp.
Quần chúng nhìn mà run như cầy sấy: "Đây phải có thù oán thế nào mà diệt tộc cũng chưa đủ, còn đào phần một tổ tiên".
"Chắc chắn là Cổ Nhạc đã chọc vào người không nên chọc rồi".
"Cái này ta tin, ông ta luôn tự xưng là tiền bối, thích chõ mõm vào chuyện của người khác, chọc phải kẻ thù là chuyện bình thường".
"Nghiệp quật hả?", nhiều tiền bối người thổn thức, dù là cao thủ cũng không dám nhúng tay.
Giờ nhà họ Cổ chính là một ví dụ đẫm máu.
Đây là một đám ác ma giết người không chớp mắt.
Nhưng mà, chẳng ai biết rằng họ còn có thể sống mà đứng ở đây đều do những ác ma kia dùng máu xương của mình đổi lấy, không có đám ác ma đó thì cũng sẽ không có họ.
Tiếng nổ và tiếng hét thảm không biết bao giờ thì ngừng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Sở Linh Ngọc là người đầu tiên đi ra.
Cao thủ Thiên Đình nối đuôi theo sau, sát khí ngùn ngụt.
Hơn một ngàn người như tắm máu, bả vai, tóc, bàn tay, bàn chân, áo choàng, mặt nạ, kiếm, hễ nơi nào có thể nhìn thấy được đều dính đầy máu tươi.
Đây nào là người, mà là một đám Tu La xông ra từ dưới Địa ngục, nhìn thôi đã khiến người ta run rẩy.
"Ta không giết ông, giờ thì ngắm nhìn tác phẩm của ông đi!", Tạ Vân cũng rời đi, vẫn chưa giết Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc vẫn quỳ rạp trên mặt đất trông như một tội nhân thiên cổ.
Ông ta điên rồi, lúc khóc lúc cười, tâm trí không còn tỉnh táo khiến Cổ Nhạc không phân biệt đâu là thật đâu là ảo.