-
Chương 2276-2280
Chương 2276: Không ra mệnh lệnh
Sắc trời sáng tỏ, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống Trung Châu Huyền Hoang, bao phủ mặt đất, ngập tràn sức sống.
Thiên Đình Tiên Sơn, mờ ảo mông lung, yên tĩnh tốt lành.
Bên ngoài tiên sơn, trên từng đỉnh núi đều đứng đầy người, đám đông đều dùng đôi mắt đỏ au quan sát.
Có người như thế, có kẻ không ngừng ngáp.
Họ dùng ánh mắt mong đợi theo dõi cả đêm nhưng lại không thể cảnh Thiên Hư thịnh nộ.
Tất cả vẫn an tĩnh, bình yên lạ thường.
“Vùng cấm mà không nổi giận à, đúng là chẳng thể tin nổi!”, không ít người xoa mắt, thì thầm bàn tán.
“Thiên Đình và Thiên Hư đâu có quan hệ gì nhỉ!”
“Trời mới biết!”, nhiều người đỡ cái eo già cỗi của mình: “Các ngươi tiếp tục, ta về ngủ một giấc!”
Một khi có người dẫn đầu thì sẽ có lũ lượt kéo về theo.
Đầu chúng ta úng nước rồi mới đứng nhìn cả đêm, rảnh tới đau trứng, chẳng có gì làm mà!
Ngày càng có nhiều người rời đi, miệng không ngừng mắng, cũng có kẻ gãi đầu nghĩ mãi không ra.
Sự việc quái lạ này truyền khắp Huyền Hoang, tu sĩ tụ tập nghị luận không ngừng.
Lai lịch của Thiên Đình đã trở thành chủ đề bàn tán của đám đông, có năm mươi triệu tu sĩ, dám xây tông ở cửa ra vào Thiên Hư, hơn nữa Thiên Hư lại chẳng có phản ứng gì.
“Ngàn tính, vạn lần tính cũng không tính tới được biến cố này”, trong một toà thành nhỏ không có tiếng tăm gì, đám người Phượng Tiên và Kim Ô đang ngồi trong quán trà, sắc mặt khó nhìn.
“Quá sắc bén! Ta nghĩ nên về tinh không tránh né một thời gian!”, thần tử Thái Thanh tái mặt nói.
Lúc trước, tại biển sao Hồng Hoang, họ bị đám người Tiêu Thần đuổi giết, chiến thuyền của Thái Thanh Cung đã bị bắn vỡ tan tành.
Nếu không phải nhờ hắn ta chạy nhanh thì chắc cũng đã xuống suối vàng rồi.
Hắn ta sợ, thật sự sợ, sợ uy thế của Thiên Đình, áp lực của năm mươi triệu người như ngọn núi lớn đè ép khiến hắn ta không thể thở nổi.
Hiện nay, Thiên Đình lại xây tông môn ở cửa vào Thiên Hư, Thiên Hư lại chẳng có ý kiến gì, điều này càng khiến hắn ta hãi hùng.
“Trốn vào tinh không đi! Huyền Hoang là chỗ thị phi!”, thần tử Thiên Phạt cũng lên tiếng, vẻ mặt không đẹp cho lắm.
“Thế mà đã sợ rồi sao?”, Phượng Tiên cười nhạo cả hai.
“Hoàn cảnh trội hơn sức người, chúng ta cũng không muốn bị giết!”
“Năm mươi triệu tu sĩ, đó là đội hình cỡ nào chứ!”
“Năm mươi triệu thì đã sao, ngay cả Đại Thánh còn không có, chỉ là đám ô hợp”, Phượng Tiên bỡn cợt: “Phượng Hoàng tộc ta sắp về rồi, Thiên Đình có nhiều người hơn nữa cũng không ngăn được Đế Binh”.
Lời nói này khiến mắt mọi người sáng lên.
Phượng Tiên nói không sai, Thiên Đình có quân số đông nhưng không có nhiều người mạnh, một Chuẩn Đế là có thể làm chúng tổn thất nặng nề, thế càng không nói tới Đế Binh mang sức mạnh huỷ trời diệt đất.
“Công chúa tính sao?”, mọi người hỏi.
“Ẩn nấp, yên lặng theo dõi tiếp!”. Phượng Tiên nở nụ cười sâu xa, khoé môi cong lên đầy tà mị: “Huyền Hoang mênh mông vô thường, chúng muốn tìm chúng ta chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể, chúng ta chỉ cần chờ, chờ gia tộc trở về, có Đế Binh trợ trận, nơi này sẽ là phần mộ chung của năm mươi triệu thứ ti tiện kia”.
“Vậy thì tốt!”, tất cả cười lộ hàm răng trắng, loé lên tia sáng lạnh, trong mắt là sự âm trầm đáng sợ
Bên này, Diệp Thành đã từ Thiên Hư về Thiên Đình Tiên Sơn.
Một ngày mới bắt đầu, tinh thần Thiên Đình hưng phấn vô cùng, trên mặt tất cả đều là nụ cười, trên các đỉnh núi không ngừng có tốp năm tốp ba qua lại, khung cảnh vui vẻ bình an.
Giờ phút này, không ai còn khúc mắc về kiếp trước.
Nhưng Diệp Thành vẫn nhận ra là mọi người đều ôm sát khí trong lòng, trông thì vui vẻ nhưng bên trong ẩn chứa sát ý vô tận.
Sát khí này không phải nhằm vào người một nhà mà là chĩa vào kẻ thù, nói đúng hơn là nhắm vào đám Phượng Tiên.
Cả Thiên Đình đều đang đợi mệnh lệnh của Thánh Chủ là hắn. Một khi có lệnh, năm mươi triệu người này sẽ chẳng chút do dự mà lao ra ngoài chém giết, đòi lại món nợ máu cho người đã chết oan.
Hiển nhiên, hắn sẽ không hạ lệnh vì hắn hoàn toàn không biết đám Phượng Tiên trốn ở đâu, năm mươi triệu người tuy nhiều nhưng đại lục Huyền Hoang này cũng rất bao la.
Rồng lớn không áp nổi rắn địa phương, đạo lý này hắn rất rõ.
Dù sao đây cũng là Huyền Hoang, một khí dẫn ra một kẻ đáng sợ nào đó thì đúng là một kiếp nạn của Thiên Đình.
Hắn là Thánh Chủ Thiên Đình, tu sĩ đến để cứu hắn, vậy hắn phải có trách nhiệm với mạng sống của họ.
“Bái kiến Thánh Chủ!”, hễ ai đi trên đường gặp hắn cũng cung kính hành lễ.
“Cứ an tâm tu luyện đi!”, Diệp Thành mỉm cười đáp lại.
Trên đường gặp ai, người đó đều thể hiện biểu cảm muốn nói lại thôi.
Như Diệp Thành đoán, họ đang chờ lệnh của hắn.
Món nợ của người chuyển thế, món nợ của Diệp Thành, họ đều ghi khắc, nợ máu thì phải dùng máu để trả chứ!
Chương 2277: Kéo dài mạng sống
Nhưng Diệp Thành lại tỏ ra như không có việc gì, không nhắc tới một chữ, cũng không ra lệnh đuổi giết.
Trong khi vừa đi vừa chào hỏi, Diệp Thành bước tới Ngọc Nữ Phong.
Đập vào mắt là một bóng hình xinh đẹp – Hồng Trần Tuyết.
Kiếp trước là Nhân Hoàng - Thánh Chủ, kiếp này là thần nữ Đan Tôn Điện, bà ấy vẫn xuất sắc, không nhiễm khói bụi trần gian như cũ.
Năm đó, ngoài thành cổ Đông Hoang, bà ấy diệt thần tử Đan Tôn trước mặt mọi người, đến giờ hành động này vẫn được người đời khen ngợi.
Nhưng không biết là khi Đan Tôn quay về thì có tìm bà ấy tính sổ hay không, thần nữ giết thần tử, tội này không nhỏ.
“Tìm được sư tôn của tiền bối không?”, Diệp Thành cười nói.
“Chưa!”, Hồng Trần Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sẽ tìm ra thôi!”, Diệp Thành tìm một cái ghế đá ngồi xuống: “Có tin của đám Phượng Tiên không?”
“Như ngươi đã biết, chúng đều đã biến mất biệt tăm”.
“Đúng như dự đoán, nói ra suy nghĩ của tiền bối đi!”
“Hoá ra đến vì việc này!”, Hồng Trần Tuyết nghĩ rồi nói: “Huyền Hoang quá lớn, ta cần nhiều người hơn, phải xây dựng mạng lưới tình báo lớn hơn”.
“Ta cho phép tiền bối dùng mười triệu người, không tiếc bất cứ giá nào tìm được Phượng Tiên trong thời gian ngắn nhất”.
“Thánh Chủ Thiên Đình vẫn dứt khoát như xưa”, Hồng Trần Tuyết nhận lấy lệnh bài do đưa.
“Mười triệu sẽ rất gây chú ý, đừng đi ra bằng sơn môn, dùng truyền tống vực môn đưa từng tốp ra ngoài, vả lại phải chú ý an toàn”, Diệp Thành dặn dò.
“Đâu phải là ngày đầu tiên ta làm tình báo”, Hồng Trần Tuyết cười rồi xoay người rời đi, cầm theo lệnh bài để điều binh.
Dù thế nào thì tâm trạng hiện tại của bà ấy cũng có chút kích động.
Mạng lưới tình báo mười triệu người, đây là đội nhóm chưa từng có, một khi xây dựng thành công thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Hồng Trần Tuyết vừa rời đi, hai tên ngốc trọc đầu lại chạy tới.
Không cần đoán cũng biết là Long Nhất và Long Ngũ, hai cái đầu hói phản chiếu ánh mặt trời sáng chói.
“Đi nào, chúng ta dẫn ngươi đi chơi gái!”, hai tên này nháy mắt với Diệp Thành một cách đê tiện, môi nở nụ cười hèn mọn.
“Chơi gái mà cũng cần hai ngươi dẫn à?”, Diệp Thành mắng.
“Cũng đúng, nhiều mỹ nữ chờ ngươi sủng hạnh thế mà!”
“Đừng tào lao, nói chuyện nghiêm túc nào!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, thở hắt ra một hơi rồi nhìn hai người: “Trời phạt của ta đã biến mất một cách khó hiểu, chuyện này là sao?”
“Hai chúng ta cũng định hỏi ngươi nè!”, Long Nhất và Long Ngũ đi vòng quanh Diệp Thành: “Kỳ quái thật, Trời phạt biến mất đúng là làm người ta bất ngờ!”
“Nói mấy cái hữu dụng đi!”, sắc mặt Diệp Thành đen nhánh.
“Theo suy đoán của hai chúng ta, có thể là bị ai đó hay thứ gì đó hấp thu rồi”, hai người nói tiếp: “Đây là giải thích hợp lý nhất, chúng ta tin là ngươi cũng dễ chấp nhận lý do này nhất”.
“Vấn đề là bị ai hấp thu?”, Diệp Thành nhíu mày, từ lúc Trời phạt biến mất, hắn đã có suy đoán này nhưng cũng không đoán ra kết quả.
Trời phạt biến mất là chuyện tốt, nếu hắn vẫn còn bị Trời phạt, chắc lúc này đã về với cát bụi.
Hắn còn muốn cảm ơn người hay thứ đã hút mất Trời phạt kia, dù không biết là ai hay cái gì nhưng đây là ân tình to lớn.
“Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa! Chuyện quan trọng hiện tại là thọ nguyên của ngươi!”, Long Nhất và Long Ngũ mỗi người móc ra một tấm linh phù, kẻ dán trước ngực Diệp Thành, người dán sau lưng hắn: “Đây là Sinh Tử Phù, có tác dụng hấp thu tử khí, dù không thể kéo dài tuổi thọ nhưng có thể làm chậm lại tốc độ lão hoá”.
Không cần họ giới thiệu, Diệp Thành cũng đã đoán được phần nào, tử khí quanh quẩn trên người đã bị Sinh Tử Phù cắn nuốt kha khá, giúp hắn thoải mái rất nhiều.
Hắn đang ngửa mặt, tay của Long Nhất đã thò vào túi đựng đồ, tự nhiên như của mình, móc ra một thứ.
Đó là một ngọn đèn, nói đúng hơn là đèn Trường Minh.
Đèn Trường Minh này lấy từ di tích viễn cổ, thậm chí Diệp Thành và Tây Tôn còn vì nó mà đánh một trận, kết quả hoà.
“Đây là đồ tốt!”, Long Ngũ nắm lấy một phần hồn của Diệp Thành, dùng hai ngón nhón một chút rồi nhóm đèn lên.
Hắn ta còn thuận tiện dung hoà đèn vào trong người Diệp Thành giúp tinh thần của hắn toả sáng.
“Dù có đèn Trường Minh thì cũng khó kéo dài mạng sống cho ngươi!”, Long Ngũ từ tốn nói: “Nhưng đây cũng là một tia hi vọng, giúp ngươi sống lại vào lúc nào đó!”
“Ta còn chưa chết đâu!”, Diệp Thành nhếch môi.
“Cách cái chết không xa! Yên tâm, nếu ngươi toi mạng, đám bạn gái của ngươi sẽ được bọn ta chăm sóc hộ!”, hai tên này vỗ vai Diệp Thành.
“May cho hai ngươi là ta chỉ đang là Nhân Nguyên Cảnh, nếu còn là Chuẩn Thánh, ta đảm bảo các ngươi có thể tiến thẳng vào vũ trụ đó”.
“Hai ta tính toán một chút, cái nét này vẫn tạo được!”
Chương 2278: Bồi thường đê!
Long Nhất và Long Ngũ rời đi, hai cái đầu trọc sao mà chói mắt, khiến người ta nhìn mà ngứa mắt muốn đập hai phát thật sự.
Dù hai tên này hay chọc đánh nhưng làm việc rất đáng tin, hiệu quả của Sinh Tử Phù đúng là rất tốt.
Có thêm đèn Trường Minh huyền ảo, nhóm lên có thể làm cho ngọn lửa linh hồn của hắn cũng sáng lạn hơn nhiều.
“Mở cửa! Mở cửa! Mau lên, mau cho bọn ta vào!”
Đang nghĩ, ngoài cửa Nam Thiên vang lên tiếng la hét.
Diệp Thành ngẩng đầu, nhìn xuyên qua sơn môn Thiên Đình.
Kẻ gọi cửa không chỉ có một, chẳng phải là đám người Nam Đế và Bắc Thánh sao.
Thoáng chốc, sơn môn mở rộng, người đầu tiên nhảy vào là Tiểu Cửu Tiên, hoạt bát như tinh linh.
Tu sĩ Thiên Đình đều sờ cầm, chẳng nói Tiểu Cửu Tiên giống Tịch Nhan, đúng là như một khuôn đúc ra.
Tiểu Cửu Tiên nào cần quan tâm, đôi mắt to đánh giá quanh tiên sơn, dù là cô thì cũng không nhịn được mà thảng thốt, nơi này đúng là huyền diệu.
“Đúng là đoạt thiên tạo hoá!”, nhóm Nam Đế cũng đang quan sát, trong lòng kinh ngạc, không ngừn tặc lưỡi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tu sĩ Thiên Đình, họ lên Ngọc Nữ Phong.
Diệp Thành đang chờ, chuẩn bị sẵn rượu ngon rồi.
“Ôi cha, thơm quá!”, lại là Tiểu Cửu Tiên, hoàn toàn không coi mình là khách, trực tiếp ôm một vò.
Bắc Thánh tiến lên, dáng vé muốn nói lại thôi, sau đó hoàn toàn im lặng, tìm một chỗ thi thoảng nhìn lén sang bên này.
“Thánh Chủ Thiên Đình, trăm năm không gặp, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ!”, Nam Đế chậm rãi đi tới, cười nhìn Diệp Thành.
“Đừng chế giễu ta nữa, ngồi đi!”, Diệp Thành mỉm cười.
“Nhóc con, ngầu nhỉ! Tàn sát Đại Thánh, quậy tung Linh Sơn, ngay cả Chuẩn Đế Thích Già cũng bị làm cho ứng kiếp vào đời!”. Mấy người Long Kiếp nhếch môi, tóm tắt sự tích quang huy của Diệp Thành một lần.
“Chuyện cũ rồi!”, Diệp Thành xua tay.
“Sau này chúng ta theo ngươi lăn lộn giang hồ, nào, uống đi, rượu miễn phí, đừng khách sáo!”, Long Kiếp và thần tử Vu tộc vỗ vai Diệp Thành, tự mình ôm một vò, hoàn toàn không có coi mình là người ngoài, rất là tự giác.
“Lão thất!”. Ngược lại, mấy người Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều rơm rớm nước mắt, lão tứ Tiên Vương Hạc chết, là anh em kết nghĩa, sao họ có thể không đau lòng.
Họ rưng rưng lệ khiến không khí nơi này trở nên áp lực, đối với cái chết của Tiên Vương Hạc, ai cũng thấy tiếc hận.
Xét ra thì đám Quỳ Ngưu còn may mắn hơn Diệp Thành nhiều.
Diệp Thành phải trơ mắt nhìn Tiên Vương Hạc bị một mũi tên bắn chết, hắn bất lực, loại đau đớn này, người thường không thể chịu đựng, cũng không thể chấp nhận.
“Yên tâm! Không kẻ nào trước được đâu!”, Diệp Thành cố nén không không rơi lệ, dùng sát ý che giấu.
“Có tính toán gì không?”, Nam Đế nhìn Diệp Thành.
“Đã phái người truy lùng, nợ máu thì phải trả bằng máu!”, sát ý biến mất, ánh mắt Diệp Thành trở nên thản nhiên.
“Nếu cần trợ giúp thì cứ nói, đừng khách sáo!”, thần tử Man tộc lau rượu dính ngay khoé miệng.
“Sẽ không thiếu các ngươi!”, Diệp Thành cười.
“Vậy có thể cho chúng ta biết lai lịch của Thiên Đình Đại Sở không?”. Nam Đế hỏi: “Ngay cả đồ đệ Kiếm Thần, Thiên Khuyết Đế Vương thành Hoa Vũ, thần nữ Đan Tôn Điện, công chúa Khổng Tước, công chúa Hồ Điệp và Lôi Đình Chiến Thể đều bị ngươi chỉ huy, ta muốn biết rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào!”
“Không cần quan tâm ta là ai, cũng không nên hỏi lai lịch Thiên Đình gì đó, ngươi chỉ cần biết là từng có ngày tháng năm nào đó, từng có chín mươi triệu anh linh hi sinh để bảo vệ chúng sinh, Chư Thiên Vạn Vực đều thiếu họ một mạng!”
Câu trả lời mịt mờ của Diệp Thành khiến mọi người nhíu mày, loại lời nói này khiến họ chẳng suy đoán được gì.
Nhưng có thể chắc chắn là năm mươi triệu tu sĩ này không đơn giản, mà thân phận Diệp Thành cũng không đơn giản nốt.
Mọi người im lặng, có người cầm ly rượu, người lặng lẽ nhấp rượu, trong lòng không khỏi có chút bi ai.
Diệp Thành bị Ngũ Chỉ Sơn đè ép một trăm năm. Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn thiên hạ năm ấy hiện đã thành một ông lão tang thương bị thời gian phá huỷ mài mòn.
Năm đó, họ đều là thiên kiêu Huyền Hoang.
Hiện tại, họ vẫn hào hoa phong nhã mà Diệp Thành đã gần đất xa trời, trở thành anh hùng tuổi xế chiều.
“Đừng bi luỵ như thế!”. Sự im lặng kéo dài bị Tiểu Cửu Tiên phá vỡ, nhóc con đập bàn khiến mọi người thu hồi bi thương.
“Uống nào!”, mọi người nâng ly, vứt đi mọi phiền não.
“Nhóc con, ngươi sướng nhé! Nhiều vợ đẹp như thế, vậy nói xem cô nào thoải mái nhất!”. Tiểu Cửu Tiên chớp mắt đẹp nhìn Diệp Thành.
“Phụt...”, Chu Tước, Bắc Thánh và những người nữ có mặt đều phun rượu, có cần thẳng thắn như thế không?
“Ta là người đoan chính!”, Diệp Thành vội ho một tiếng.
“Ngươi có phải người đoan chính hay không thì bỏ qua một bên đi, chúng ta bàn tới tiền thuốc men đi!”
“Tiền thuốc men gì?”, Diệp Thành hỏi lại.
“Đồ đệ ngươi đánh ta, ngươi làm sư phụ, phải bồi thường cho ta chứ!”, Tiểu Cửu Tiên chu môi.
“Đồ đệ của ta?”, Diệp Thành nhíu mày, thăm dò nhìn sang bên cạnh: “Ngươi đã gặp Tịch Nhan?”
“Gặp rồi! Còn từng đánh ta trong tinh không nữa!”, Tiểu Cửu Tiên bĩu môi, mặt vẫn không phục: “Ta không cần biết, nàng đánh ta, ngươi phải chịu trách nhiệm”.
Diệp Thành không nói lời nào, trong đôi mắt già nua là tia sáng sáng ảm đạm.
Chương 2279: Kéo dài sự lão hoá
Hiển nhiên Tiểu Cửu Tiên đã gặp Tịch Nhan, rõ ràng Tịch Nhan chưa tháo phong ấn, bằng không sao chưa tới Huyền Hoang, lần này nàng vào tinh không thì khó mà tìm.
Giống Cơ Tuyết Băng vậy, vô cùng quỷ dị, nhiều người chuyển thế như thế mà chỉ hai người là khác biệt, ký ức tiên quang không có hiệu quả với họ.
Nhớ tới Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành nhìn mấy người Nam Đế: “Trăm năm qua có tin tức gì của Đông Thần không?”
“Không có!”, mọi người đồng loạt lắc đầu: “Sau di tích viễn cổ, không còn tin tức của nàng ấy nữa, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian, không chừng bị người ta giết rồi!”
“Ta chắc chắn nàng còn sống!”, Diệp Thành nhấp ngụm trà, đó là một loại trực giác kỳ lạ.
“Thôi đừng nói nữa, uống đi!”, Bạch Hổ cầm vò rượu, hét lên.
Không khí bỗng chốc náo nhiệt bởi mấy câu này của hắn ta.
Chẳng biết từ lúc nào, mọi người đã uống say mèm.
Như lần ly biệt trăm năm trước, trăm năm qua đều là truyền kỳ.
Khi màn đêm buông xuống, mọi người mới lảo đảo đứng dậy, Diệp Thành đã sai người chuẩn bị chỗ nghỉ cho họ.
“Xin nhắc nhở đầy hữu nghị là dân phong Thiên Đình dũng mãnh, tốt nhất đừng gây chuyện, cẩn trọng bảo bối của mình!”, Diệp Thành ung dung nhắc nhở.
Mọi người nghe thấy thì u mê nhưng cũng chẳng để tâm.
Bắc Thánh há miệng nhìn thoáng qua Diệp Thành: “Xin lỗi, ta không tìm được Nhân Vương Phục Hy!”
“Ta biết ông ấy ở đâu!”, Diệp Thành cười.
“Ngươi vẫn thế, làm người ta không thể nhìn thấu!”, Bắc Thánh xoay người đi vài bước, không quên ngoái đầu nói: “Đàn vợ... của ngươi đều rất đẹp!”
Diệp Thành cười, không nói gì, mắt khép hờ, không biết hắn đang nghĩ gì.
Tuy sắp thành kẻ tàn phế nhưng hắn vẫn còn giá trị.
Hắn là thống soái có trách nhiệm, cũng là một vị tướng nhìn xa trông rộng.
Dưới Ngũ Chỉ Sơn trăm năm, lòng hắn đã tĩnh lặng như nước, đã nhìn thoáng nhiều thứ, cũng nhìn thấu nhiều việc.
Trí tuệ của hắn là để Đại Sở vang danh Huyền Hoang.
Không ai quấy rầy, Diệp Thành ngồi như pho tượng, không chút sứt mẻ.
Tuy là ban đêm nhưng vẫn có người chạy tới Ngọc Nữ Phong.
Là một nam ba nữ, đúng là Hạo Thiên Huyền Chấn, Hoa Tư, Hạo Thiên Thi Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi.
Diệp Thành từ từ mở mắt, nhìn bốn người từ xa, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhân quả vô nghĩa giữa hắn và Hạo Thiên thế gia đều là do trời xui rủi thôi.
Trong sự xấu hổ còn có áy náy, trong lòng hắn còn khúc mắc mới khiến Hạo Thiên Huyền Chấn chết trong tiếc nuối.
Còn Hạo Thiên Thi Nguyệt, một đoạn tình duyên lén lút, từ kiếp trước tới kiếp này, làm hắn không kịp trở tay.
Mắt ba người đều đỏ, vừa nhìn đã biết mới khóc.
Cũng đúng, một nhà chuyển thế gặp nhau, còn gì cảm động hơn sự tương phùng, ấm áp làm người ta muốn khóc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thành không khỏi nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi.
Cô ta cùng tới với mấy người nhà Hạo Thiên, điều hắn bất ngờ là mối quan hệ giữa cô và Hoa Tư.
Lần này đầu thai, hai người thành chị em, theo vai vế, họ còn là mẹ nhỏ của Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Dù đầy đủ nhưng vai vế Đại Sở loạn cả lên rồi.
Đối với chuyện này, Diệp Thành là thấy nhiều nhưng chẳng thể làm gì.
“Trần Dạ còn tốt chứ!”, Hạo Thiên Huyền Chấn hỏi thăm, sau luân hồi chuyển kiếp, ông ta vẫn xưng hô như xưa, coi Diệp Thành như con trẻ, trên gương mặt phong sương mang theo sự từ ái của người cha.
“Mọi thứ đều tốt!”, Diệp Thành cười một tiếng.
Quan trọng nhất là ánh mắt của Hạo Thiên Huyền Chấn, đó là ánh mắt đang nhìn con trai, lại như đang nhìn con rể.
“Ăn đan dược này có thể làm chậm sự lão hoá”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười khẽ, đưa ra một cái hộp.
“Cảm ơn!”, Diệp Thành không từ chối.
“Ngọc bội này cũng có tác dụng làm chậm sự già cả!”, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra, xâu dây, đeo vào cổ Diệp Thành.
“Sao có thể không biết xấu hổ thế được!”, Diệp Thành cười ha ha, sau đó không quên phà hơi dùng ống tay áo lau chùi ngọc bội, vô cùng quý trọng.
“Lấy của hồi môn của ta rồi, sau này khoẻ thì ngươi phải cưới ta!”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp mắt.
“Ta cũng thế!”. Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười theo.
“Sức khoẻ của ta không tốt...”, Diệp Thành vẫn vùi đầu lau chùi: “Ta không có sức động phòng!”
“Nếu ngươi không ngại, chúng ta có thể nằm trên!”, hai cô gái cười hì hì, chẳng hề thẹn thùng.
Khoé miệng Diệp Thành giật vài cái, thế này thì hơi phóng khoáng quá mức.
Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Tư cũng giật khoé môi.
Đặc biệt là Hoa Tư, một người là con gái của mình ở kiếp trước, một người là em gái kiếp này, dù là từ mối quan hệ nào thì cũng vô cùng xấu hổ.
Nhưng dù xấu hổ tới mấy thì cũng nên chúc phúc.
Cũng chỉ có thể trách thời gian vô tình, ly biệt đau thương, trêu đùa duyên phận, làm mất đi sự rụt rè của phụ nữ.
“Không quấy rầy ngươi tĩnh tu nữa!”, Hoa Tư cười, một tay kéo một người lôi xuống chân núi, hai ngươi đúng là nói không sợ người ta chết mà!
“Đừng lôi, chúng ta tự đi!”, hai cô gái giãy giụa quay đầu nháy mắt với Diệp Thành.
“Trần Dạ, hôm khác lại tới thăm ngươi!”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười một tiếng rồi vội đuổi theo Hoa Tư.
“Do mình quá cổ hủ à?”, Diệp Thành nhìn theo cả nhà người ta rời đi, vuốt râu nghĩ ngợi, sau chuyển thể, nữ tử Đại Sở đều thoáng quá nhể!
Nói xong hắn xoay người, khoanh chân ngồi trên đá Tuệ Tâm.
Đêm vẫn tĩnh lặng như thế, mọi âm thanh đều biến mất!
Chương 2280: Mấy kẻ trộm
“Ôi vãi, hồ lô rượu của ta đâu?”
“Đậu xanh, kiếm ta đâu?”
“Đệch, vợ ta đâu? Shhh... quần lót ta đâu?”
Sáng sớm, thật ra là trời còn chưa sáng rõ, trên tiên sơn của Thiên Đình không ngừng vang lên tiếng sói tru, cái sau vang dội hơn cái trước.
Giương mắt nhìn thì thấy kẻ ngoác mồm mắng là Tiểu Viên Hoàng, Long Kiếp và Quỳ Ngưu, đám này đang nhảy lên nhảy xuống.
Ba gương mặt đen thui, thức dậy là mất đồ, này sao được, chẳng phải nên mắng sao?
“Gì gì? Sáng sớm mà ồn ào thế, có để cho người ta ngủ hay không, có chút lịch sự nào không hả?”
“Nhìn cái gì? Nói ba ngươi đó, một con rắn con, một con khỉ con, một con trâu già”.
“Tâm trạng ông đây không tốt, ngoan ngoãn chút đi!”
Ba tên này lập tức kích lên từng đợt sóng thần, trên các ngọn núi đều vang lên tiếng mắng to, tầng sóng này cao hơn tầng trước.
“Ha!”, ba tên này chẳng quan tâm gì nữa rồi, tính cách cũng hung dữ lên, lập tức muốn tìm người đánh nhau.
Hay rồi! Lời vừa được nói ra, cả một mảng đông đen bao vây ba tên này sít sao.
“Solo đi, có ngon thì solo đi!”, ba tên này hét ầm lên.
“Solo thì solo!”, người Thiên Đình không hề sợ hãi.
Sau đó, khoảng trăm người nhào tới như ong vỡ tổ.
Hình ảnh sau đó khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Nói solo chứ ba tên này bị hội đồng ngay tại chỗ.
Một đám súc vật ra tay không biết chừng mực, hết đám này đến tốp khác, suýt nữa đánh người ta hộc máu chết.
Xong việc, bảo vật thì bị lụm sạch, trói lại chung một chỗ, treo trên cây cổ lệch dưới núi.
Từ xa nhìn sang thì thấy ba tên này lắc lư trong gió, trở thành một cảnh thu hút ở tiên sơn Thiên Đình.
Trên ngọn núi, mấy người Nam Đế, Bắc Thánh giật khoé môi.
Giờ phút này họ mới nhớ lại lời Diệp Thành đã nhắc nhở vào tối hôm qua: dân phong Thiên Đình rất hung hãn, thường xuyên sẽ mất đồ gì đó!
Xem ra, lời này của hắn không phải nói xạo.
Hung hãn ở nơi này là đám “súc vật” kia!
Mất đồ là cướp trắng trợn!
“Tới nào!”, trên một ngọn núi, đám “trộm cướp” đang phân phối chiến lợi phẩm, thậm chí còn là xếp hàng nhận đồ.
“Đạo Thánh đúng là Đạo Thánh!”, Tạ Vân nhặt một viên long châu, soi dưới ánh mặt trời: “Ừ, bảo bối!”
“Đây chẳng phải Bá Long Đao của Diệp Thành sao?”, Tư Đồ Nam cầm thanh đao màu vàng lật qua lật lại xem.
“Ngã Phật từ bi, tránh ra! Mau tránh ra!”. Long Nhất và Long Ngũ chạy tới, hai cái đầu sáng loá.
Hai tên này cũng mặt dày kinh, mỗi người cầm một bao tải, không cần người khác chia, tự mình tới gom đồ.
“Ngưu tiên này không tệ, Long tiên cũng được quá nè! Khỉ con cũng lớn quá ha!”, hai tên hư hỏng này ngồi suy đoán trên đỉnh núi, đôi mắt nhỏ loé sáng, nhìn chằm chằm mấy người Quỳ Ngưu.
“Thấy hậu bối còn mặt như vậy, lão phu ta rất vui mừng!”, một đám lão già ngồi vuốt râu.
“Ta muốn về nhà!”, mấy người Quỳ Ngưu suýt bị doạ khóc.
Nơi này nào phải Thiên Đình, là ổ cướp mà, năm mươi triệu tên cướp hoàn toàn không cần thể diện.
Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành nhìn thấy từ đầu tới cuối sự việc rồi lại làm như không phát hiện: “Ta nhắc trước rồi, do các ngươi không nghe!”
“Rất có phong thái của chúng ta!”, tiếng cười to vang lên, một đám năm người đi tới, hình thể hùng vĩ.
Lần này tới là chư vương Đại Sở: Ma Vương Quỳ Vũ Cương, U Minh Diêm La Vương, Quỷ Vương, Huyết Vương và Yêu Vương.
Trong năm người, có bốn là do Diệp Thành tìm.
Còn Ma Vương thì không biết là người chuyển thế nào tìm được.
Nói là thay mặt chư vương nhưng cũng không đầy đủ, thiếu Thần Vương Thần Huyền Phong, Phệ Hồn Vương, Pháp Luân Vương và Vu Chú Vương.
Không thể nhìn thấy chín Vương sóng vai, đây là tiếc nuối, dù là kiếp trước hay kiếp này.
“Hoàng giả xuất sắc nhất của Đại Sở không nên là kiểu hữu khí vô lực thế này!”. Năm người tiến tới, đặt tay lên vai Diệp Thành, thi triển một loại thần thông huyền ảo.
Đó là một thuật cổ xưa, phong bế căn nguyên của Diệp Thành, mục đích đương nhiên là làm chậm sự lão hoá.
Lời của họ không sai, dù Diệp Thành chẳng phải là người mạnh nhất trong số Hoàng Giả Đại Sở nhưng hắn là người xuất sắc nhất.
Thử hỏi những Hoàng Giả đại diện cho Đại Sở đi, có ai được phong Hoàng Giả trước năm mươi tuổi, có ai từng tàn sát một người cấp Đại Đế chân chính.
Rõ ràng là không có, chiến tích và thiên phú của Diệp Thành đủ để đè ép họ, không hề làm nhục hai chữ “xuất sắc”.
“Chư vương liên thủ, cảnh này đúng là làm cho người ta tưởng nhớ!”. Diệp Thành ho khan một tiếng, hơi thở yếu ớt, không chút sinh khí.
“Tạm thời thế đi!”, năm vương nhìn lẫn nhau: “Đợi thiên hạ bình định, cần phải tiếp tục phân định thắng thua nhé!”
Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn vươn tay, thả ra năm món pháp khí: hai kiếm, một lò đồng, một chiến mâu và một thần kính màu máu. Đó là những thứ Diệp Thành đã lựa chọn kỹ càng cho năm vương.
Những món này là Đại Thánh Binh, chiến lợi phẩm do hắn cướp bóc được, trong đó, phần lớn lấy từ di tích viễn cổ.
“Sao có được nhiều Đại Thánh Binh như vậy!”, năm vương hốt hoảng.
“Nhặt!”. Diệp Thành nhún vai.
“Ngươi cũng may mắn quá, Đại Thánh Binh mà nhặt được!”, năm vương thổn thức, tất nhiên là không tin câu nói xà lơ của Diệp Thành, nói là nhặt chứ kiểu này là cướp chắc luôn.
“Có được thế nào không quan trọng!”. Diệp Thành đẩy năm món Đại Thánh Binh sang: “Ngày khác báo thù, năm người là chủ lực, sao có thể thiếu trang bị tốt!”
“Nếu Thánh Chủ Thiên Đình đã tặng thì chúng ta nhận!”. Năm vương cũng không khách sáo, đều tự tay cầm vũ khí.
Năm người cùng nhau tới rồi lại sóng vai rời đi.
Họ đi rồi thì vẫn có người tới Ngọc Nữ Phong: Ngô Tam Pháo, Thái Ất Chân Nhân, Vô Nhai Đạo Nhân, Cổ Tam Thông, Ngưu Thập Tam, Tiêu Phong, Mặc Uyên...
Sắc trời sáng tỏ, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống Trung Châu Huyền Hoang, bao phủ mặt đất, ngập tràn sức sống.
Thiên Đình Tiên Sơn, mờ ảo mông lung, yên tĩnh tốt lành.
Bên ngoài tiên sơn, trên từng đỉnh núi đều đứng đầy người, đám đông đều dùng đôi mắt đỏ au quan sát.
Có người như thế, có kẻ không ngừng ngáp.
Họ dùng ánh mắt mong đợi theo dõi cả đêm nhưng lại không thể cảnh Thiên Hư thịnh nộ.
Tất cả vẫn an tĩnh, bình yên lạ thường.
“Vùng cấm mà không nổi giận à, đúng là chẳng thể tin nổi!”, không ít người xoa mắt, thì thầm bàn tán.
“Thiên Đình và Thiên Hư đâu có quan hệ gì nhỉ!”
“Trời mới biết!”, nhiều người đỡ cái eo già cỗi của mình: “Các ngươi tiếp tục, ta về ngủ một giấc!”
Một khi có người dẫn đầu thì sẽ có lũ lượt kéo về theo.
Đầu chúng ta úng nước rồi mới đứng nhìn cả đêm, rảnh tới đau trứng, chẳng có gì làm mà!
Ngày càng có nhiều người rời đi, miệng không ngừng mắng, cũng có kẻ gãi đầu nghĩ mãi không ra.
Sự việc quái lạ này truyền khắp Huyền Hoang, tu sĩ tụ tập nghị luận không ngừng.
Lai lịch của Thiên Đình đã trở thành chủ đề bàn tán của đám đông, có năm mươi triệu tu sĩ, dám xây tông ở cửa ra vào Thiên Hư, hơn nữa Thiên Hư lại chẳng có phản ứng gì.
“Ngàn tính, vạn lần tính cũng không tính tới được biến cố này”, trong một toà thành nhỏ không có tiếng tăm gì, đám người Phượng Tiên và Kim Ô đang ngồi trong quán trà, sắc mặt khó nhìn.
“Quá sắc bén! Ta nghĩ nên về tinh không tránh né một thời gian!”, thần tử Thái Thanh tái mặt nói.
Lúc trước, tại biển sao Hồng Hoang, họ bị đám người Tiêu Thần đuổi giết, chiến thuyền của Thái Thanh Cung đã bị bắn vỡ tan tành.
Nếu không phải nhờ hắn ta chạy nhanh thì chắc cũng đã xuống suối vàng rồi.
Hắn ta sợ, thật sự sợ, sợ uy thế của Thiên Đình, áp lực của năm mươi triệu người như ngọn núi lớn đè ép khiến hắn ta không thể thở nổi.
Hiện nay, Thiên Đình lại xây tông môn ở cửa vào Thiên Hư, Thiên Hư lại chẳng có ý kiến gì, điều này càng khiến hắn ta hãi hùng.
“Trốn vào tinh không đi! Huyền Hoang là chỗ thị phi!”, thần tử Thiên Phạt cũng lên tiếng, vẻ mặt không đẹp cho lắm.
“Thế mà đã sợ rồi sao?”, Phượng Tiên cười nhạo cả hai.
“Hoàn cảnh trội hơn sức người, chúng ta cũng không muốn bị giết!”
“Năm mươi triệu tu sĩ, đó là đội hình cỡ nào chứ!”
“Năm mươi triệu thì đã sao, ngay cả Đại Thánh còn không có, chỉ là đám ô hợp”, Phượng Tiên bỡn cợt: “Phượng Hoàng tộc ta sắp về rồi, Thiên Đình có nhiều người hơn nữa cũng không ngăn được Đế Binh”.
Lời nói này khiến mắt mọi người sáng lên.
Phượng Tiên nói không sai, Thiên Đình có quân số đông nhưng không có nhiều người mạnh, một Chuẩn Đế là có thể làm chúng tổn thất nặng nề, thế càng không nói tới Đế Binh mang sức mạnh huỷ trời diệt đất.
“Công chúa tính sao?”, mọi người hỏi.
“Ẩn nấp, yên lặng theo dõi tiếp!”. Phượng Tiên nở nụ cười sâu xa, khoé môi cong lên đầy tà mị: “Huyền Hoang mênh mông vô thường, chúng muốn tìm chúng ta chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể, chúng ta chỉ cần chờ, chờ gia tộc trở về, có Đế Binh trợ trận, nơi này sẽ là phần mộ chung của năm mươi triệu thứ ti tiện kia”.
“Vậy thì tốt!”, tất cả cười lộ hàm răng trắng, loé lên tia sáng lạnh, trong mắt là sự âm trầm đáng sợ
Bên này, Diệp Thành đã từ Thiên Hư về Thiên Đình Tiên Sơn.
Một ngày mới bắt đầu, tinh thần Thiên Đình hưng phấn vô cùng, trên mặt tất cả đều là nụ cười, trên các đỉnh núi không ngừng có tốp năm tốp ba qua lại, khung cảnh vui vẻ bình an.
Giờ phút này, không ai còn khúc mắc về kiếp trước.
Nhưng Diệp Thành vẫn nhận ra là mọi người đều ôm sát khí trong lòng, trông thì vui vẻ nhưng bên trong ẩn chứa sát ý vô tận.
Sát khí này không phải nhằm vào người một nhà mà là chĩa vào kẻ thù, nói đúng hơn là nhắm vào đám Phượng Tiên.
Cả Thiên Đình đều đang đợi mệnh lệnh của Thánh Chủ là hắn. Một khi có lệnh, năm mươi triệu người này sẽ chẳng chút do dự mà lao ra ngoài chém giết, đòi lại món nợ máu cho người đã chết oan.
Hiển nhiên, hắn sẽ không hạ lệnh vì hắn hoàn toàn không biết đám Phượng Tiên trốn ở đâu, năm mươi triệu người tuy nhiều nhưng đại lục Huyền Hoang này cũng rất bao la.
Rồng lớn không áp nổi rắn địa phương, đạo lý này hắn rất rõ.
Dù sao đây cũng là Huyền Hoang, một khí dẫn ra một kẻ đáng sợ nào đó thì đúng là một kiếp nạn của Thiên Đình.
Hắn là Thánh Chủ Thiên Đình, tu sĩ đến để cứu hắn, vậy hắn phải có trách nhiệm với mạng sống của họ.
“Bái kiến Thánh Chủ!”, hễ ai đi trên đường gặp hắn cũng cung kính hành lễ.
“Cứ an tâm tu luyện đi!”, Diệp Thành mỉm cười đáp lại.
Trên đường gặp ai, người đó đều thể hiện biểu cảm muốn nói lại thôi.
Như Diệp Thành đoán, họ đang chờ lệnh của hắn.
Món nợ của người chuyển thế, món nợ của Diệp Thành, họ đều ghi khắc, nợ máu thì phải dùng máu để trả chứ!
Chương 2277: Kéo dài mạng sống
Nhưng Diệp Thành lại tỏ ra như không có việc gì, không nhắc tới một chữ, cũng không ra lệnh đuổi giết.
Trong khi vừa đi vừa chào hỏi, Diệp Thành bước tới Ngọc Nữ Phong.
Đập vào mắt là một bóng hình xinh đẹp – Hồng Trần Tuyết.
Kiếp trước là Nhân Hoàng - Thánh Chủ, kiếp này là thần nữ Đan Tôn Điện, bà ấy vẫn xuất sắc, không nhiễm khói bụi trần gian như cũ.
Năm đó, ngoài thành cổ Đông Hoang, bà ấy diệt thần tử Đan Tôn trước mặt mọi người, đến giờ hành động này vẫn được người đời khen ngợi.
Nhưng không biết là khi Đan Tôn quay về thì có tìm bà ấy tính sổ hay không, thần nữ giết thần tử, tội này không nhỏ.
“Tìm được sư tôn của tiền bối không?”, Diệp Thành cười nói.
“Chưa!”, Hồng Trần Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sẽ tìm ra thôi!”, Diệp Thành tìm một cái ghế đá ngồi xuống: “Có tin của đám Phượng Tiên không?”
“Như ngươi đã biết, chúng đều đã biến mất biệt tăm”.
“Đúng như dự đoán, nói ra suy nghĩ của tiền bối đi!”
“Hoá ra đến vì việc này!”, Hồng Trần Tuyết nghĩ rồi nói: “Huyền Hoang quá lớn, ta cần nhiều người hơn, phải xây dựng mạng lưới tình báo lớn hơn”.
“Ta cho phép tiền bối dùng mười triệu người, không tiếc bất cứ giá nào tìm được Phượng Tiên trong thời gian ngắn nhất”.
“Thánh Chủ Thiên Đình vẫn dứt khoát như xưa”, Hồng Trần Tuyết nhận lấy lệnh bài do đưa.
“Mười triệu sẽ rất gây chú ý, đừng đi ra bằng sơn môn, dùng truyền tống vực môn đưa từng tốp ra ngoài, vả lại phải chú ý an toàn”, Diệp Thành dặn dò.
“Đâu phải là ngày đầu tiên ta làm tình báo”, Hồng Trần Tuyết cười rồi xoay người rời đi, cầm theo lệnh bài để điều binh.
Dù thế nào thì tâm trạng hiện tại của bà ấy cũng có chút kích động.
Mạng lưới tình báo mười triệu người, đây là đội nhóm chưa từng có, một khi xây dựng thành công thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Hồng Trần Tuyết vừa rời đi, hai tên ngốc trọc đầu lại chạy tới.
Không cần đoán cũng biết là Long Nhất và Long Ngũ, hai cái đầu hói phản chiếu ánh mặt trời sáng chói.
“Đi nào, chúng ta dẫn ngươi đi chơi gái!”, hai tên này nháy mắt với Diệp Thành một cách đê tiện, môi nở nụ cười hèn mọn.
“Chơi gái mà cũng cần hai ngươi dẫn à?”, Diệp Thành mắng.
“Cũng đúng, nhiều mỹ nữ chờ ngươi sủng hạnh thế mà!”
“Đừng tào lao, nói chuyện nghiêm túc nào!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, thở hắt ra một hơi rồi nhìn hai người: “Trời phạt của ta đã biến mất một cách khó hiểu, chuyện này là sao?”
“Hai chúng ta cũng định hỏi ngươi nè!”, Long Nhất và Long Ngũ đi vòng quanh Diệp Thành: “Kỳ quái thật, Trời phạt biến mất đúng là làm người ta bất ngờ!”
“Nói mấy cái hữu dụng đi!”, sắc mặt Diệp Thành đen nhánh.
“Theo suy đoán của hai chúng ta, có thể là bị ai đó hay thứ gì đó hấp thu rồi”, hai người nói tiếp: “Đây là giải thích hợp lý nhất, chúng ta tin là ngươi cũng dễ chấp nhận lý do này nhất”.
“Vấn đề là bị ai hấp thu?”, Diệp Thành nhíu mày, từ lúc Trời phạt biến mất, hắn đã có suy đoán này nhưng cũng không đoán ra kết quả.
Trời phạt biến mất là chuyện tốt, nếu hắn vẫn còn bị Trời phạt, chắc lúc này đã về với cát bụi.
Hắn còn muốn cảm ơn người hay thứ đã hút mất Trời phạt kia, dù không biết là ai hay cái gì nhưng đây là ân tình to lớn.
“Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa! Chuyện quan trọng hiện tại là thọ nguyên của ngươi!”, Long Nhất và Long Ngũ mỗi người móc ra một tấm linh phù, kẻ dán trước ngực Diệp Thành, người dán sau lưng hắn: “Đây là Sinh Tử Phù, có tác dụng hấp thu tử khí, dù không thể kéo dài tuổi thọ nhưng có thể làm chậm lại tốc độ lão hoá”.
Không cần họ giới thiệu, Diệp Thành cũng đã đoán được phần nào, tử khí quanh quẩn trên người đã bị Sinh Tử Phù cắn nuốt kha khá, giúp hắn thoải mái rất nhiều.
Hắn đang ngửa mặt, tay của Long Nhất đã thò vào túi đựng đồ, tự nhiên như của mình, móc ra một thứ.
Đó là một ngọn đèn, nói đúng hơn là đèn Trường Minh.
Đèn Trường Minh này lấy từ di tích viễn cổ, thậm chí Diệp Thành và Tây Tôn còn vì nó mà đánh một trận, kết quả hoà.
“Đây là đồ tốt!”, Long Ngũ nắm lấy một phần hồn của Diệp Thành, dùng hai ngón nhón một chút rồi nhóm đèn lên.
Hắn ta còn thuận tiện dung hoà đèn vào trong người Diệp Thành giúp tinh thần của hắn toả sáng.
“Dù có đèn Trường Minh thì cũng khó kéo dài mạng sống cho ngươi!”, Long Ngũ từ tốn nói: “Nhưng đây cũng là một tia hi vọng, giúp ngươi sống lại vào lúc nào đó!”
“Ta còn chưa chết đâu!”, Diệp Thành nhếch môi.
“Cách cái chết không xa! Yên tâm, nếu ngươi toi mạng, đám bạn gái của ngươi sẽ được bọn ta chăm sóc hộ!”, hai tên này vỗ vai Diệp Thành.
“May cho hai ngươi là ta chỉ đang là Nhân Nguyên Cảnh, nếu còn là Chuẩn Thánh, ta đảm bảo các ngươi có thể tiến thẳng vào vũ trụ đó”.
“Hai ta tính toán một chút, cái nét này vẫn tạo được!”
Chương 2278: Bồi thường đê!
Long Nhất và Long Ngũ rời đi, hai cái đầu trọc sao mà chói mắt, khiến người ta nhìn mà ngứa mắt muốn đập hai phát thật sự.
Dù hai tên này hay chọc đánh nhưng làm việc rất đáng tin, hiệu quả của Sinh Tử Phù đúng là rất tốt.
Có thêm đèn Trường Minh huyền ảo, nhóm lên có thể làm cho ngọn lửa linh hồn của hắn cũng sáng lạn hơn nhiều.
“Mở cửa! Mở cửa! Mau lên, mau cho bọn ta vào!”
Đang nghĩ, ngoài cửa Nam Thiên vang lên tiếng la hét.
Diệp Thành ngẩng đầu, nhìn xuyên qua sơn môn Thiên Đình.
Kẻ gọi cửa không chỉ có một, chẳng phải là đám người Nam Đế và Bắc Thánh sao.
Thoáng chốc, sơn môn mở rộng, người đầu tiên nhảy vào là Tiểu Cửu Tiên, hoạt bát như tinh linh.
Tu sĩ Thiên Đình đều sờ cầm, chẳng nói Tiểu Cửu Tiên giống Tịch Nhan, đúng là như một khuôn đúc ra.
Tiểu Cửu Tiên nào cần quan tâm, đôi mắt to đánh giá quanh tiên sơn, dù là cô thì cũng không nhịn được mà thảng thốt, nơi này đúng là huyền diệu.
“Đúng là đoạt thiên tạo hoá!”, nhóm Nam Đế cũng đang quan sát, trong lòng kinh ngạc, không ngừn tặc lưỡi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tu sĩ Thiên Đình, họ lên Ngọc Nữ Phong.
Diệp Thành đang chờ, chuẩn bị sẵn rượu ngon rồi.
“Ôi cha, thơm quá!”, lại là Tiểu Cửu Tiên, hoàn toàn không coi mình là khách, trực tiếp ôm một vò.
Bắc Thánh tiến lên, dáng vé muốn nói lại thôi, sau đó hoàn toàn im lặng, tìm một chỗ thi thoảng nhìn lén sang bên này.
“Thánh Chủ Thiên Đình, trăm năm không gặp, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ!”, Nam Đế chậm rãi đi tới, cười nhìn Diệp Thành.
“Đừng chế giễu ta nữa, ngồi đi!”, Diệp Thành mỉm cười.
“Nhóc con, ngầu nhỉ! Tàn sát Đại Thánh, quậy tung Linh Sơn, ngay cả Chuẩn Đế Thích Già cũng bị làm cho ứng kiếp vào đời!”. Mấy người Long Kiếp nhếch môi, tóm tắt sự tích quang huy của Diệp Thành một lần.
“Chuyện cũ rồi!”, Diệp Thành xua tay.
“Sau này chúng ta theo ngươi lăn lộn giang hồ, nào, uống đi, rượu miễn phí, đừng khách sáo!”, Long Kiếp và thần tử Vu tộc vỗ vai Diệp Thành, tự mình ôm một vò, hoàn toàn không có coi mình là người ngoài, rất là tự giác.
“Lão thất!”. Ngược lại, mấy người Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều rơm rớm nước mắt, lão tứ Tiên Vương Hạc chết, là anh em kết nghĩa, sao họ có thể không đau lòng.
Họ rưng rưng lệ khiến không khí nơi này trở nên áp lực, đối với cái chết của Tiên Vương Hạc, ai cũng thấy tiếc hận.
Xét ra thì đám Quỳ Ngưu còn may mắn hơn Diệp Thành nhiều.
Diệp Thành phải trơ mắt nhìn Tiên Vương Hạc bị một mũi tên bắn chết, hắn bất lực, loại đau đớn này, người thường không thể chịu đựng, cũng không thể chấp nhận.
“Yên tâm! Không kẻ nào trước được đâu!”, Diệp Thành cố nén không không rơi lệ, dùng sát ý che giấu.
“Có tính toán gì không?”, Nam Đế nhìn Diệp Thành.
“Đã phái người truy lùng, nợ máu thì phải trả bằng máu!”, sát ý biến mất, ánh mắt Diệp Thành trở nên thản nhiên.
“Nếu cần trợ giúp thì cứ nói, đừng khách sáo!”, thần tử Man tộc lau rượu dính ngay khoé miệng.
“Sẽ không thiếu các ngươi!”, Diệp Thành cười.
“Vậy có thể cho chúng ta biết lai lịch của Thiên Đình Đại Sở không?”. Nam Đế hỏi: “Ngay cả đồ đệ Kiếm Thần, Thiên Khuyết Đế Vương thành Hoa Vũ, thần nữ Đan Tôn Điện, công chúa Khổng Tước, công chúa Hồ Điệp và Lôi Đình Chiến Thể đều bị ngươi chỉ huy, ta muốn biết rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào!”
“Không cần quan tâm ta là ai, cũng không nên hỏi lai lịch Thiên Đình gì đó, ngươi chỉ cần biết là từng có ngày tháng năm nào đó, từng có chín mươi triệu anh linh hi sinh để bảo vệ chúng sinh, Chư Thiên Vạn Vực đều thiếu họ một mạng!”
Câu trả lời mịt mờ của Diệp Thành khiến mọi người nhíu mày, loại lời nói này khiến họ chẳng suy đoán được gì.
Nhưng có thể chắc chắn là năm mươi triệu tu sĩ này không đơn giản, mà thân phận Diệp Thành cũng không đơn giản nốt.
Mọi người im lặng, có người cầm ly rượu, người lặng lẽ nhấp rượu, trong lòng không khỏi có chút bi ai.
Diệp Thành bị Ngũ Chỉ Sơn đè ép một trăm năm. Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn thiên hạ năm ấy hiện đã thành một ông lão tang thương bị thời gian phá huỷ mài mòn.
Năm đó, họ đều là thiên kiêu Huyền Hoang.
Hiện tại, họ vẫn hào hoa phong nhã mà Diệp Thành đã gần đất xa trời, trở thành anh hùng tuổi xế chiều.
“Đừng bi luỵ như thế!”. Sự im lặng kéo dài bị Tiểu Cửu Tiên phá vỡ, nhóc con đập bàn khiến mọi người thu hồi bi thương.
“Uống nào!”, mọi người nâng ly, vứt đi mọi phiền não.
“Nhóc con, ngươi sướng nhé! Nhiều vợ đẹp như thế, vậy nói xem cô nào thoải mái nhất!”. Tiểu Cửu Tiên chớp mắt đẹp nhìn Diệp Thành.
“Phụt...”, Chu Tước, Bắc Thánh và những người nữ có mặt đều phun rượu, có cần thẳng thắn như thế không?
“Ta là người đoan chính!”, Diệp Thành vội ho một tiếng.
“Ngươi có phải người đoan chính hay không thì bỏ qua một bên đi, chúng ta bàn tới tiền thuốc men đi!”
“Tiền thuốc men gì?”, Diệp Thành hỏi lại.
“Đồ đệ ngươi đánh ta, ngươi làm sư phụ, phải bồi thường cho ta chứ!”, Tiểu Cửu Tiên chu môi.
“Đồ đệ của ta?”, Diệp Thành nhíu mày, thăm dò nhìn sang bên cạnh: “Ngươi đã gặp Tịch Nhan?”
“Gặp rồi! Còn từng đánh ta trong tinh không nữa!”, Tiểu Cửu Tiên bĩu môi, mặt vẫn không phục: “Ta không cần biết, nàng đánh ta, ngươi phải chịu trách nhiệm”.
Diệp Thành không nói lời nào, trong đôi mắt già nua là tia sáng sáng ảm đạm.
Chương 2279: Kéo dài sự lão hoá
Hiển nhiên Tiểu Cửu Tiên đã gặp Tịch Nhan, rõ ràng Tịch Nhan chưa tháo phong ấn, bằng không sao chưa tới Huyền Hoang, lần này nàng vào tinh không thì khó mà tìm.
Giống Cơ Tuyết Băng vậy, vô cùng quỷ dị, nhiều người chuyển thế như thế mà chỉ hai người là khác biệt, ký ức tiên quang không có hiệu quả với họ.
Nhớ tới Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành nhìn mấy người Nam Đế: “Trăm năm qua có tin tức gì của Đông Thần không?”
“Không có!”, mọi người đồng loạt lắc đầu: “Sau di tích viễn cổ, không còn tin tức của nàng ấy nữa, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian, không chừng bị người ta giết rồi!”
“Ta chắc chắn nàng còn sống!”, Diệp Thành nhấp ngụm trà, đó là một loại trực giác kỳ lạ.
“Thôi đừng nói nữa, uống đi!”, Bạch Hổ cầm vò rượu, hét lên.
Không khí bỗng chốc náo nhiệt bởi mấy câu này của hắn ta.
Chẳng biết từ lúc nào, mọi người đã uống say mèm.
Như lần ly biệt trăm năm trước, trăm năm qua đều là truyền kỳ.
Khi màn đêm buông xuống, mọi người mới lảo đảo đứng dậy, Diệp Thành đã sai người chuẩn bị chỗ nghỉ cho họ.
“Xin nhắc nhở đầy hữu nghị là dân phong Thiên Đình dũng mãnh, tốt nhất đừng gây chuyện, cẩn trọng bảo bối của mình!”, Diệp Thành ung dung nhắc nhở.
Mọi người nghe thấy thì u mê nhưng cũng chẳng để tâm.
Bắc Thánh há miệng nhìn thoáng qua Diệp Thành: “Xin lỗi, ta không tìm được Nhân Vương Phục Hy!”
“Ta biết ông ấy ở đâu!”, Diệp Thành cười.
“Ngươi vẫn thế, làm người ta không thể nhìn thấu!”, Bắc Thánh xoay người đi vài bước, không quên ngoái đầu nói: “Đàn vợ... của ngươi đều rất đẹp!”
Diệp Thành cười, không nói gì, mắt khép hờ, không biết hắn đang nghĩ gì.
Tuy sắp thành kẻ tàn phế nhưng hắn vẫn còn giá trị.
Hắn là thống soái có trách nhiệm, cũng là một vị tướng nhìn xa trông rộng.
Dưới Ngũ Chỉ Sơn trăm năm, lòng hắn đã tĩnh lặng như nước, đã nhìn thoáng nhiều thứ, cũng nhìn thấu nhiều việc.
Trí tuệ của hắn là để Đại Sở vang danh Huyền Hoang.
Không ai quấy rầy, Diệp Thành ngồi như pho tượng, không chút sứt mẻ.
Tuy là ban đêm nhưng vẫn có người chạy tới Ngọc Nữ Phong.
Là một nam ba nữ, đúng là Hạo Thiên Huyền Chấn, Hoa Tư, Hạo Thiên Thi Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi.
Diệp Thành từ từ mở mắt, nhìn bốn người từ xa, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhân quả vô nghĩa giữa hắn và Hạo Thiên thế gia đều là do trời xui rủi thôi.
Trong sự xấu hổ còn có áy náy, trong lòng hắn còn khúc mắc mới khiến Hạo Thiên Huyền Chấn chết trong tiếc nuối.
Còn Hạo Thiên Thi Nguyệt, một đoạn tình duyên lén lút, từ kiếp trước tới kiếp này, làm hắn không kịp trở tay.
Mắt ba người đều đỏ, vừa nhìn đã biết mới khóc.
Cũng đúng, một nhà chuyển thế gặp nhau, còn gì cảm động hơn sự tương phùng, ấm áp làm người ta muốn khóc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thành không khỏi nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi.
Cô ta cùng tới với mấy người nhà Hạo Thiên, điều hắn bất ngờ là mối quan hệ giữa cô và Hoa Tư.
Lần này đầu thai, hai người thành chị em, theo vai vế, họ còn là mẹ nhỏ của Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Dù đầy đủ nhưng vai vế Đại Sở loạn cả lên rồi.
Đối với chuyện này, Diệp Thành là thấy nhiều nhưng chẳng thể làm gì.
“Trần Dạ còn tốt chứ!”, Hạo Thiên Huyền Chấn hỏi thăm, sau luân hồi chuyển kiếp, ông ta vẫn xưng hô như xưa, coi Diệp Thành như con trẻ, trên gương mặt phong sương mang theo sự từ ái của người cha.
“Mọi thứ đều tốt!”, Diệp Thành cười một tiếng.
Quan trọng nhất là ánh mắt của Hạo Thiên Huyền Chấn, đó là ánh mắt đang nhìn con trai, lại như đang nhìn con rể.
“Ăn đan dược này có thể làm chậm sự lão hoá”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười khẽ, đưa ra một cái hộp.
“Cảm ơn!”, Diệp Thành không từ chối.
“Ngọc bội này cũng có tác dụng làm chậm sự già cả!”, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra, xâu dây, đeo vào cổ Diệp Thành.
“Sao có thể không biết xấu hổ thế được!”, Diệp Thành cười ha ha, sau đó không quên phà hơi dùng ống tay áo lau chùi ngọc bội, vô cùng quý trọng.
“Lấy của hồi môn của ta rồi, sau này khoẻ thì ngươi phải cưới ta!”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp mắt.
“Ta cũng thế!”. Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười theo.
“Sức khoẻ của ta không tốt...”, Diệp Thành vẫn vùi đầu lau chùi: “Ta không có sức động phòng!”
“Nếu ngươi không ngại, chúng ta có thể nằm trên!”, hai cô gái cười hì hì, chẳng hề thẹn thùng.
Khoé miệng Diệp Thành giật vài cái, thế này thì hơi phóng khoáng quá mức.
Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Tư cũng giật khoé môi.
Đặc biệt là Hoa Tư, một người là con gái của mình ở kiếp trước, một người là em gái kiếp này, dù là từ mối quan hệ nào thì cũng vô cùng xấu hổ.
Nhưng dù xấu hổ tới mấy thì cũng nên chúc phúc.
Cũng chỉ có thể trách thời gian vô tình, ly biệt đau thương, trêu đùa duyên phận, làm mất đi sự rụt rè của phụ nữ.
“Không quấy rầy ngươi tĩnh tu nữa!”, Hoa Tư cười, một tay kéo một người lôi xuống chân núi, hai ngươi đúng là nói không sợ người ta chết mà!
“Đừng lôi, chúng ta tự đi!”, hai cô gái giãy giụa quay đầu nháy mắt với Diệp Thành.
“Trần Dạ, hôm khác lại tới thăm ngươi!”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười một tiếng rồi vội đuổi theo Hoa Tư.
“Do mình quá cổ hủ à?”, Diệp Thành nhìn theo cả nhà người ta rời đi, vuốt râu nghĩ ngợi, sau chuyển thể, nữ tử Đại Sở đều thoáng quá nhể!
Nói xong hắn xoay người, khoanh chân ngồi trên đá Tuệ Tâm.
Đêm vẫn tĩnh lặng như thế, mọi âm thanh đều biến mất!
Chương 2280: Mấy kẻ trộm
“Ôi vãi, hồ lô rượu của ta đâu?”
“Đậu xanh, kiếm ta đâu?”
“Đệch, vợ ta đâu? Shhh... quần lót ta đâu?”
Sáng sớm, thật ra là trời còn chưa sáng rõ, trên tiên sơn của Thiên Đình không ngừng vang lên tiếng sói tru, cái sau vang dội hơn cái trước.
Giương mắt nhìn thì thấy kẻ ngoác mồm mắng là Tiểu Viên Hoàng, Long Kiếp và Quỳ Ngưu, đám này đang nhảy lên nhảy xuống.
Ba gương mặt đen thui, thức dậy là mất đồ, này sao được, chẳng phải nên mắng sao?
“Gì gì? Sáng sớm mà ồn ào thế, có để cho người ta ngủ hay không, có chút lịch sự nào không hả?”
“Nhìn cái gì? Nói ba ngươi đó, một con rắn con, một con khỉ con, một con trâu già”.
“Tâm trạng ông đây không tốt, ngoan ngoãn chút đi!”
Ba tên này lập tức kích lên từng đợt sóng thần, trên các ngọn núi đều vang lên tiếng mắng to, tầng sóng này cao hơn tầng trước.
“Ha!”, ba tên này chẳng quan tâm gì nữa rồi, tính cách cũng hung dữ lên, lập tức muốn tìm người đánh nhau.
Hay rồi! Lời vừa được nói ra, cả một mảng đông đen bao vây ba tên này sít sao.
“Solo đi, có ngon thì solo đi!”, ba tên này hét ầm lên.
“Solo thì solo!”, người Thiên Đình không hề sợ hãi.
Sau đó, khoảng trăm người nhào tới như ong vỡ tổ.
Hình ảnh sau đó khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Nói solo chứ ba tên này bị hội đồng ngay tại chỗ.
Một đám súc vật ra tay không biết chừng mực, hết đám này đến tốp khác, suýt nữa đánh người ta hộc máu chết.
Xong việc, bảo vật thì bị lụm sạch, trói lại chung một chỗ, treo trên cây cổ lệch dưới núi.
Từ xa nhìn sang thì thấy ba tên này lắc lư trong gió, trở thành một cảnh thu hút ở tiên sơn Thiên Đình.
Trên ngọn núi, mấy người Nam Đế, Bắc Thánh giật khoé môi.
Giờ phút này họ mới nhớ lại lời Diệp Thành đã nhắc nhở vào tối hôm qua: dân phong Thiên Đình rất hung hãn, thường xuyên sẽ mất đồ gì đó!
Xem ra, lời này của hắn không phải nói xạo.
Hung hãn ở nơi này là đám “súc vật” kia!
Mất đồ là cướp trắng trợn!
“Tới nào!”, trên một ngọn núi, đám “trộm cướp” đang phân phối chiến lợi phẩm, thậm chí còn là xếp hàng nhận đồ.
“Đạo Thánh đúng là Đạo Thánh!”, Tạ Vân nhặt một viên long châu, soi dưới ánh mặt trời: “Ừ, bảo bối!”
“Đây chẳng phải Bá Long Đao của Diệp Thành sao?”, Tư Đồ Nam cầm thanh đao màu vàng lật qua lật lại xem.
“Ngã Phật từ bi, tránh ra! Mau tránh ra!”. Long Nhất và Long Ngũ chạy tới, hai cái đầu sáng loá.
Hai tên này cũng mặt dày kinh, mỗi người cầm một bao tải, không cần người khác chia, tự mình tới gom đồ.
“Ngưu tiên này không tệ, Long tiên cũng được quá nè! Khỉ con cũng lớn quá ha!”, hai tên hư hỏng này ngồi suy đoán trên đỉnh núi, đôi mắt nhỏ loé sáng, nhìn chằm chằm mấy người Quỳ Ngưu.
“Thấy hậu bối còn mặt như vậy, lão phu ta rất vui mừng!”, một đám lão già ngồi vuốt râu.
“Ta muốn về nhà!”, mấy người Quỳ Ngưu suýt bị doạ khóc.
Nơi này nào phải Thiên Đình, là ổ cướp mà, năm mươi triệu tên cướp hoàn toàn không cần thể diện.
Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành nhìn thấy từ đầu tới cuối sự việc rồi lại làm như không phát hiện: “Ta nhắc trước rồi, do các ngươi không nghe!”
“Rất có phong thái của chúng ta!”, tiếng cười to vang lên, một đám năm người đi tới, hình thể hùng vĩ.
Lần này tới là chư vương Đại Sở: Ma Vương Quỳ Vũ Cương, U Minh Diêm La Vương, Quỷ Vương, Huyết Vương và Yêu Vương.
Trong năm người, có bốn là do Diệp Thành tìm.
Còn Ma Vương thì không biết là người chuyển thế nào tìm được.
Nói là thay mặt chư vương nhưng cũng không đầy đủ, thiếu Thần Vương Thần Huyền Phong, Phệ Hồn Vương, Pháp Luân Vương và Vu Chú Vương.
Không thể nhìn thấy chín Vương sóng vai, đây là tiếc nuối, dù là kiếp trước hay kiếp này.
“Hoàng giả xuất sắc nhất của Đại Sở không nên là kiểu hữu khí vô lực thế này!”. Năm người tiến tới, đặt tay lên vai Diệp Thành, thi triển một loại thần thông huyền ảo.
Đó là một thuật cổ xưa, phong bế căn nguyên của Diệp Thành, mục đích đương nhiên là làm chậm sự lão hoá.
Lời của họ không sai, dù Diệp Thành chẳng phải là người mạnh nhất trong số Hoàng Giả Đại Sở nhưng hắn là người xuất sắc nhất.
Thử hỏi những Hoàng Giả đại diện cho Đại Sở đi, có ai được phong Hoàng Giả trước năm mươi tuổi, có ai từng tàn sát một người cấp Đại Đế chân chính.
Rõ ràng là không có, chiến tích và thiên phú của Diệp Thành đủ để đè ép họ, không hề làm nhục hai chữ “xuất sắc”.
“Chư vương liên thủ, cảnh này đúng là làm cho người ta tưởng nhớ!”. Diệp Thành ho khan một tiếng, hơi thở yếu ớt, không chút sinh khí.
“Tạm thời thế đi!”, năm vương nhìn lẫn nhau: “Đợi thiên hạ bình định, cần phải tiếp tục phân định thắng thua nhé!”
Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn vươn tay, thả ra năm món pháp khí: hai kiếm, một lò đồng, một chiến mâu và một thần kính màu máu. Đó là những thứ Diệp Thành đã lựa chọn kỹ càng cho năm vương.
Những món này là Đại Thánh Binh, chiến lợi phẩm do hắn cướp bóc được, trong đó, phần lớn lấy từ di tích viễn cổ.
“Sao có được nhiều Đại Thánh Binh như vậy!”, năm vương hốt hoảng.
“Nhặt!”. Diệp Thành nhún vai.
“Ngươi cũng may mắn quá, Đại Thánh Binh mà nhặt được!”, năm vương thổn thức, tất nhiên là không tin câu nói xà lơ của Diệp Thành, nói là nhặt chứ kiểu này là cướp chắc luôn.
“Có được thế nào không quan trọng!”. Diệp Thành đẩy năm món Đại Thánh Binh sang: “Ngày khác báo thù, năm người là chủ lực, sao có thể thiếu trang bị tốt!”
“Nếu Thánh Chủ Thiên Đình đã tặng thì chúng ta nhận!”. Năm vương cũng không khách sáo, đều tự tay cầm vũ khí.
Năm người cùng nhau tới rồi lại sóng vai rời đi.
Họ đi rồi thì vẫn có người tới Ngọc Nữ Phong: Ngô Tam Pháo, Thái Ất Chân Nhân, Vô Nhai Đạo Nhân, Cổ Tam Thông, Ngưu Thập Tam, Tiêu Phong, Mặc Uyên...