-
Chương 171-175
Chương 171: Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn
Không lâu sau đó, ba bóng người lần lượt nhảy ra khỏi hang động.
Diệp Thành liếc nhìn cả ba tên và nhận ra ba tên này cũng chẳng khá hơn là mấy, một tên mắt thâm đen như gấu trúc, mũi tím mặt sưng, đặc biệt là Hoắc Đằng, khuôn mặt méo xệch cả đi.
Bọn chúng có thể coi là nghĩa khí, nếu không có ba tên này nhanh trí nhảy ra làm loạn phía sau thì có lẽ Diệp Thành rất khó có thể phá khỏi vòng vây của nhóm người phía Tề Dương.
“Ngươi đang làm gì đấy?”, thấy Diệp Thành đang điều khiển tiên hoả, cả ba tên lần lượt vây đến.
“Huyền thiết tinh”, Tạ Vân hiểu sâu biết rộng, chỉ cần nhìn là nhận ra viên tinh thạch phát sáng lơ lửng giữa không trung kia, đôi mắt hắn sáng hẳn lên.
“Đây là Tuyết Trân Ngọc Nhũ sao?”, Hoắc Đằng cũng sáng cả mắt nhìn linh nhũ đang lơ lửng.
“Ôi chao, cái thứ vàng lấp lánh kia không phải là tơ tằm vàng kim chứ?”, Hùng Nhị với đôi mắt lấp lánh trầm trồ như thể hắn biết về thứ này.
Khả năng nhận biết của cả ba tên vẫn còn có hạn, bọn chúng cũng chỉ biết tới ba thứ này, còn nhứng nguyên liệu khác thì căn bản chưa bao giờ thấy.
“Ngươi lấy đâu ra những bảo bối này vậy?”, cuối cùng, ánh mắt của cả ba tên đổ dồn vào Diệp Thành.
“Ta mua”, nói tới đây, Diệp Thành không khỏi xót xa: “Ta đã tiêu mất hơn một triệu linh thạch, phần lớn đều là những thứ cướp được trong thử thách ở rừng hoang, nếu không thì sao giờ ta có thể nghèo thế này chứ?”
“Hơn…hơn một triệu?”, nghe con số này, ba người phía Tạ Vân đứng hình, lần lượt nuốt nước bọt cái ực.
“Thôi đừng nói tới những thứ này nữa”, Diệp Thành nghiêng đầu sang nhìn ba người: “Nghe nói gì chưa? Tề Dương lại gọi thêm một tên đệ tử chân truyền tới, lần này hắn quyết đấu với chúng ta tới cùng. Nơi này là sau núi, cho dù bọn chúng có diệt chúng ta thì cũng chẳng sợ tông môn trừng phạt”.
“Ý của ngươi là…”, cả ba tên lần lượt nhìn Diệp Thành.
“Ta có cách đưa các ngươi ra khỏi đây”, Diệp Thành nói, “nhưng ta cần thời gian, trong thời gian này ta không muốn bị làm phiền”.
“Cái này dễ thôi”, Tạ Vân vỗ ngực: “Giao cho bọn ta”.
Nói rồi, cả ba tên lần lượt nhảy ra khỏi hang.
Sau khi ba tên rời đi, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, tăng thêm mức độ cháy của tiên hoả, sau đó lần lượt đẩy từng nguyên liệu đắt đỏ đã được tôi luyện vào cơ thể Tử Huyên, hắn cảm nhận được rõ sự thay đổi của Tử Huyên.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, bên ngoài yên ắng lạ thường, còn Tử Huyên nằm yên lặng trên tảng đá, cơ thể được bao bọc bởi từng tầng linh quang, theo như ghi chép về luyện chế hình nộm, Diệp Thành đang dùng Huyền Thiết tinh luyện ra xương cốt bên trong cơ thể Tử Huyên. Huyền Thiết Tinh còn cứng rắn hơn cả Huyền Thiết, dùng để luyện chế xương cốt của hình nộm thì chẳng còn gì hợp lý hơn.
Tiếp theo là việc tạo kinh mạch.
Kinh mạch bên trong cơ thể Tử Huyên được Diệp Thành dùng Man Ngưu Chi Cân, hai nguyên liệu này phối hợp với nhau sẽ tạo ra kinh mạch hết sức dẻo dai, rất khó đứt lìa.
Sau đó là Tuyết Trân Ngọc Nhũ được luyện vào cơ thể Tử Huyên giúp thông suốt gân cốt và kinh mạch.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã lại đem mười mấy loại nguyên liệu đắt đỏ tôi luyện vào cơ thể Tử Huyên, đến cả cánh tay mất đi của nó cũng được hồi phục về nguyên trạng.
Lúc này, cơ thể Tử Huyên mới có sự thay đổi rõ rệt nhất, ngọc thể được linh quang sáng chói bao quanh, mỗi một phần trên cơ thể đều lấp lánh ánh sáng.
“Ấy, ở đây có một hang động”, đương lúc Diệp Thành đang tôi luyện cơ thể Tử Huyên thì bên ngoài hang động vang lên giọng nói.
“Ôi chao, đến chỗ này mà các ngươi cũng tìm được”, ngay sau đó là tiếng rít lên của mấy người phía Hùng Nhị.
Rầm!
Ầm!
Đột nhiên bên ngoài hang động vang lên âm thanh dữ dội, các đệ tử nội môn đã tìm tới đây, bọn Tạ Vân nép mình quanh cửa hang trở tay nhanh chóng, không tới mười giây, vài tên đệ tử nội môn kia đã ngã dụi ra đất.
“Được lắm, có điều động tĩnh cũng không hề nhỏ”, Diệp Thành thầm nhủ: “Nếu đội Tề Dương tới đây thì không ổn”.
“Ta nói này, ngươi cần bao lâu thời gian vậy?”, Hùng Nhị cuối cùng cũng sốt ruột không đợi được nữa: “Vừa rồi tên bị đánh ngất chỉ là mấy tên vặt vãnh bọn ta có thể ứng phó, nếu như bọn Tề Dương đến đây thì bọn ta không gánh nổi đâu”.
“Một canh giờ”, Diệp Thành vừa kiểm soát tiên hoả vừa đáp.
Bao nhiêu nguyên liệu quý giá đã được luyện vào cơ thể Tử Huyên, tiếp sau đó là cho Huyền Linh Phù và Tụ Linh Phù lạc ấn trong cơ thể nó, có như vậy mới phát huy được tối đa sức mạnh của Tử Huyên.
“Vậy ngươi nhanh lên đi, ta có cảm giác không an toàn”, Tạ Vân khẽ giọng, cả ba tên nấp sau lùm cây để tiện bề ra tay che chắn cho Diệp Thành.
Đêm dài yên tĩnh.
Bên trong từng lùm cây, bọn Tề Dương mặt mày tôi độc nhìn ngó xung quanh, hy vọng có thể tìm được bóng hình của Diệp Thành.
Bên cạnh hắn, một tên thanh niên với bộ dạng thong dong tay cầm quạt xếp, chốc chốc lại liếc sang Tề Dương với ánh mắt ý tứ, hắn ta chính là Dương Bân, đệ tử thứ bảy trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông.
“Tề sư đệ, ngọn núi phía sau ở nội môn không quá rộng lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, tìm như các đệ có tìm đến sáng cũng chưa chắc có thể tìm được”, Dương Bân nhếch miệng cười, vả lại cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm lắm với việc đi tìm Diệp Thành.
“Dương Bân, ta bỏ ba mươi nghìn linh thạch mời huynh đến không phải để nghe mấy lời bóng gió này”, Tề Dương tối sầm mặt.
Dương Bân nghe xong không hề tỏ ra phẫn nộ, chỉ nhếch miệng cười: “Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông từ bao giờ lại yếu đuối vậy, bao nhiêu người hợp sức thế này mà đến cả một tên tu vi Ngưng Khí cũng không tóm được, tin này mà đồn ra ngoài thì e rằng người ta cười rụng răng mất”.
“Huynh đang coi thường ta đấy à?”, ánh mắt Tề Dương hiện lên cái nhìn lạnh lùng, vẻ mặt càng tôi độc hơn.
“Coi thường thì không bàn tới, có điều những gì ta nói đều là sự thật”, Dương Bân phất quạt xếp, nghiêng đầu nhìn Tề Dương, miệng nhếch lên: “Thêm hai mươi nghìn linh thạch, ta giúp ngươi tìm hắn”.
Chương 172: Giới hạn tối thiểu
“Huynh có cách tìm hắn?”, Tề Dương liếc nhìn Dương Bân.
“Hai mươi nghìn linh thạch ta có thể nói cho ngươi biết vị trí chính xác của hắn ở đâu”.
Nghe vậy, Tề Dương nhìn Dương Bân cười lạnh lùng: “Huynh đã biết hắn ở đâu từ trước rồi?”
“Có thể nói là như vậy”.
“Vì sao không nói ra?”, Tề Dương lạnh giọng, nếu không phải vì đã nghĩ hết mọi cách giải quyết Diệp Thành thì sao hắn có thể bỏ thêm tiền mời Dương Bân đến. Hiện giờ Dương Bân lại mưu tính với hắn, cảm giác bị chơi khăm như vậy khiến sắc mặt Tề Dương lạnh hẳn lại.
“Hai mươi nghìn linh thạch mà thôi, thiếu chủ của nhà họ Tề ở Nam Cương không phải keo kiệt chứ?”, trông bộ dạng tức tối đó của Tề Dương, Dương Bân chỉ cười khẩy.
Tề Dương hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng hắn cũng kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng, vung tay lấy ra một cái túi đựng đồ: “Dương Bân, ta thật sự đã đánh giá huynh thấp rồi, hai mươi nghìn linh thạch, nói cho ta biết Diệp Thành đang ở đâu”.
“Dễ thôi, dễ thôi”, Dương Bân cất túi đựng đồ đi, sau đó lấy ra một cái la bàn cổ xưa, bên trên còn khắc rất nhiều phù văn kỳ dị khiến Tề Dương nhìn mà không khỏi sáng mắt: “Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn”.
“Xem ra Tề sư đệ biết Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn”, Dương Bân vừa cười nói vừa sử dụng ấn quyết.
“Không ngờ trong tay huynh lại có bảo pháp này”, giọng Tề Dương rõ ý tứ thâm sâu.
“Sư đệ quá khen rồi”, Dương Bân cười cợt, sau đó chỉ điểm vào la bàn.
Vù!
Đột nhiên la bàn rung lên, bảy ngôi sao bên trên lần lượt phát sáng, sau đó bên trên la bàn có linh quang phóng ra, ngưng tụ thành một đạo ánh sáng phía trước mặt hai người, còn cảnh tượng xuất hiện bên trong ánh sáng kia chính là cảnh tượng sau núi của nội môn.
Thông qua màn sáng này có thể nhìn thấy rõ mỗi một ngóc nghách sau núi, đến cả bóng dáng những đệ tử nội môn đi tìm Diệp Thành cũng hiện ra rõ rệt.
“Thất tinh định vị, la bàn sách hình”, chỉ nghe Dương Bân nói ra tám từ này.
Chẳng mấy chốc cảnh tượng trong màn sáng kia nhanh chóng biến đổi, cuối cùng hiện ra một hang động bí ẩn, ở cửa hang cây cối mọc um tùm, và trong lùm cây còn có ba bóng hình đang ẩn náu ở đó.
“Là bọn Tạ Vân”, Tề Dương nhận ra ba người Tạ Vân, Hoắc Đằng và Hùng Nhị.
“Diệp Thành ở trong hang”, Dương Bân chỉ vào hang động hiện lên trên màn sáng.
“Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu”, biết nơi ẩn náu của Diệp Thành, Tề Dương liền sải bước, truyền âm phù cũng sáng lên: “Tất cả mọi người di chuyển về phía hang động ở phía đông nam cách đây tám mươi trượng, Diệp Thành đang ở đó”.
“Diệp Thành. Ta muốn xem xem ngươi thoát thế nào”, phía sau, Dương Bân cười ý tứ, cũng thu lại la bàn Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn sau đó đi theo sau Tề Dương.
Ngay sau đó, các đệ tử đang lục tìm tung tích của Diệp Thành ở ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông lập tức đi về phía đông nam.
Trong hang động, Diệp Thành đã thu lại tiên hoả, hắn lau mồ hôi nhễ nhại lấy ra Tụ Linh Phù, làm theo giới thiệu về phương pháp linh phù lạc ấn, hắn cần đẩy tụ linh phù lạc ấn vào người Tử Huyên.
Ngay sau đó, Diệp Thành nhỏ một giọt máu lên Tụ Linh Phù, sau đó cho giọt máu thứ hai nhỏ vào phần bụng của Tử Huyên.
Dung hoà!
Sau tiếng nói đó, Tụ Linh Phù được hắn dính lên bụng Tử Huyên. Tiếp đó, Tụ Linh Phù và cơ thể của Tử Huyên đều phát sáng, còn đạo Tụ Linh Phù kia cũng từ từ thấm vào phần bụng dưới của Tử Huyên. Quá trình này diễn ra rất chậm rãi, cũng phải mất nửa canh giờ Diệp Thành mới hoàn thành.
Phù!
Diệp Thành hả ra hơi mang theo tàn khí, hắn lại vung tay lấy ra Huyền Linh Phù.
Giống như Huyền Linh Phù, hai giọt máu lần lượt được nhỏ vào Huyền Linh Phù và cơ thể của Tử Huyên, làm xong xuôi, Diệp Thành mới dán Huyền Linh Phù lên cơ thể Tử Huyên.
“Huyền Linh Phù vào cơ thể thì quá trình thăng cấp mày mới coi là hoàn thành”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nở nụ cười như được an ủi phần nào. Bao nhiêu cố gắng nỗ lực trong thời gian dài như vậy, lại phải trả cái giá đắt đỏ, hắn sắp thu được thành quả rồi.
Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc lại quan sát cơ thể Tử Huyên.
Quả thực, sau khi nguyên liệu vào cơ thể Tử Huyên, cơ thể nó đã rắn chắc lên nhiều, lại thêm có tiên hoả tôi luyện nên hiện giờ xét về phần xác thịt thì Tử Huyên còn mạnh hơn Phong Ảnh rất nhiều.
Sau khi có Tụ Linh Phù thâm nhập, cơ thể Tử Huyên chợt có một sức mạnh trỗi dậy.
“Bỏ cái giá đắt như vậy, mày đừng làm tao thất vọng”, Diệp Thành mỉm cười, tiếp tục đẩy Huyền Linh Phù vào người Tử Huyên.
“Diệp Thành”, bên ngoài hang động vang lên tiếng gọi của Tạ Vân, vả lại giọng điệu còn hết sức hối hả: “Không ổn rồi, ta cảm nhận được vài luồng khí tức không hề yếu đang tiến về phía này, tứ phương tám hướng đều có người”.
“Không phải là bọn chúng tìm được đến nơi rồi chứ?”, Hùng Nhị hỏi thăm dò.
“Khả năng cao là vậy”, sắc mặt Hoắc Đằng khó coi hơn hẳn.
Bên trong hang động, Diệp Thành cau mày, không cần bọn họ nói thì hắn cũng cảm nhận được luồng khí tức từ tứ phương tám hướng xuất hiện, vả lại tốc độ còn rất nhanh, rõ ràng là đang di chuyển về phía bọn họ.
“Trận thế lớn thế này, hành động thống nhất thế này, chắc chắn là đã phát hiện ra chỗ chúng ta trốn rồi”, Diệp Thành nghiến răng, hình nộm Tử Huyên đang thăng cấp tới thời điểm quan trọng, bọn chúng lại nhằm đúng lúc này tìm tới nơi.
“Ngươi cần bao lâu nữa?”, Hùng Nhị hỏi.
“Tối thiểu năm phút”, Diệp Thành đưa ra giới hạn ít nhất.
Chương 173: Ngàn cân treo sợi tóc
“Bọn ta đến một phút cũng không đấu lại được”, Tạ Vân mắng chửi: “Tề Dương, Dương Bân là hai tên đệ tử Chân Dương, còn có hơn một trăm tên đệ tử nội môn, một loạt đại chiêu tung tới thì bọn ta chỉ có nước nằm bò ra thôi”.
“Chết tiệt, không được cũng phải được”, Hoắc Đằng hùng hổ, lập tức giơ hai cái búa lên, bộ dạng liều đến cùng.
Vù!
Hoắc Đằng vừa dứt lời, một luồng ánh sáng bạc xoẹt qua, nếu nhìn kỹ thì đây chính là bảo tháp màu bạc, binh khí bản mệnh của Tề Dương, ánh sáng của nó chiếu rọi phải đến hơn ba trượng.
“Đáng chết”, Tạ Vân mắng chửi, triệu gọi binh khí bản mệnh.
Bang!
Vẫn như lần đầu tiên, linh kiếm của Tạ Vân và bảo tháp kia va chạm với nhau, sau đó linh kiếm bay đi và Tạ Vân cũng bị ảnh hưởng ói cả ra máu.
“Không biết tự lượng sức mình”, Tề Dương hắng giọng đuổi tới.
Sau hắn, tứ phương tám hướng đều toàn người là người, tên nào tên nấy khí thế hùng hồn, không thiếu tên ở cảnh giới Chân Dương, còn Khổng Tào và Giang Dương bị nhóm Diệp Thành chôn sống trước đó cũng đã bò được ra ngoài.
“Có gan thì đánh một chọi một đi”, Hoắc Đằng tiến lên trước, hét lớn.
“Ngươi mà cũng xứng sao?”, Khổng Tào rít lên, nhấc chân tiến lên trước. Trước đó hắn bị nhóm Hoắc Đằng chôn sống cho nên hết sức tức giận, lần này vừa ra tay đã tung ngay ra đại chiêu một đạo đại ấn ép về phía Hoắc Đằng.
Hoắc Đằng không tỏ vẻ sợ hãi, hắn vung cái búa thật mạnh. Hắn và Khổng Tào vốn đã có thù từ trước, năm xưa cũng vì Khổng Tào nên hắn mới bại ở cuộc so tài ngoại môn, hiện giờ lại gặp mặt Khổng Tào, máu trong người hắn như sục sôi.
Rầm!
Ầm, ầm!
Cả hai tên xông vào chiến đấu, Hoắc Đằng còn chưa bước vào cảnh giới Chân Dương nên bị chèn ép thấy rõ.
“Tạ Vân, hôm nay ta phải giết ngươi”, cũng là cặp đối đầu không đội trời chung, Giang Dương lao về phía Tạ Vân.
“Tên béo chết dẫm, hôm nay ta xem ngươi chạy đi đâu”, Dương Vệ sát phạt tới chiến đấu với Hùng Nhị.
Ba bên đại chiến chẳng thể khiến Tề Dương phải bận tâm, hắn dõi mắt vào hang động như thể nhìn thấu qua từng ngọn cỏ, nhìn thấy được hình ảnh Diệp Thành đang mướt mồ hôi bên trong.
“Diệp Thành, ngươi còn định trốn đến bao giờ, lẽ nào đợi huynh đệ tốt của ngươi chết cả rồi mới ra mặt?”, Tề Dương cười lạnh lùng: “Ta nói rồi, đụng phải nhà họ Tề thì ngươi sẽ chết rất thảm”.
Nói rồi, Tề Dương chỉ điểm, đánh ra một đạo chỉ mang bay vào trong hang.
Thấy chỉ mang kia bay vào, Diệp Thành lật tay rút ra thanh Thiên Khuyết.
Bang!
Nhất chỉ của Tề Dương rất mạnh, chạm vào thanh Thiên Khuyết vừa dày vừa nặng tạo ra từng đốm lửa. Diệp Thành lùi về sau nhưng phía sau hắn còn có hình nộm Tử Huyên, tay còn lại của hắn còn đang đặt lên người Tử Huyên vì Huyền Linh Phù vẫn còn chưa được đẩy hoàn toàn vào người hình nộm.
“Sắp rồi, sắp rồi, chỉ cần một phút nữa”, Diệp Thành nghiến răng kiên trì, lúc này nếu như thả tay ra thì nhất định sẽ thất bại.
Rầm!
Đùng!
Bên ngoài hang động, tiếng động liên tiếp vang lên, Diệp Thành không cần nhìn cũng biết bộ dạng thảm hại của bọn Tạ Vân thế nào.
“Cố cầm cự, sắp xong rồi”, trong đôi mắt Diệp Thành là từng đường vân máu hiện lên, cái hắn thiếu lúc này chỉ là thời gian.
Rầm!
Rầm!
Bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng động khủng khiếp, Tạ Vân, Hoắc Đằng và Hùng Nhị đều bại trận, cơ thể bay đi va vào tảng đá phía sau, máu me chảy be bét.
“Tiểu tử, bọn ta đã dốc hết sức rồi”, ba người phía Tạ Vân ho ra máu, vốn lấy sức mỏng mà đấu lại kẻ địch quá mạnh nên bọn họ đã làm hết sức có thể rồi.
Ha ha ha!
Liếc nhìn bộ dạng thê thảm của mấy người phía Tạ Vân, Tề Dương giễu cợt: “Diệp Thành, ngươi thấy chưa? Đây chính là những huynh đệ tốt của ngươi đấy, đây chính là kết cục của những kẻ lên cùng thuyền với ngươi, đau lòng không?”
Có điều, bên trong hang động không hề vang lên giọng nói nào.
Thấy vậy, ánh mắt Tề Dương càng sắc lạnh hơn: “Tiến vào trong cho ta, sống chết không quản, tông môn có trách tội xuống thì nhà họ Tề ta chịu trách nhiệm”.
Hắn dứt lời, hơn một trăm tên di chuyển, đi đầu chính là Tả Khâu Minh, hắn là tên đầu tiên sát phạt vào trong hang động.
Bốp!
Ngay sau đó, một cái bạt chói tai vang lên từ trong hang động, còn sau đó, Tả Khâu Minh vừa tiến vào trong hang đã bay ngay ra khỏi đó, ngã vật ra đất cách đó bảy, tám trượng.
Ừm!
Thấy Tả Khâu Minh vừa sát phạt tới đã bay đi, mọi người đều hết sức bất ngờ.
“Ra vẻ huyền bí”, Tề Dương lạnh giọng, rút kiếm đích thân vào cửa hang.
Có điều hắn vừa vào cửa hang đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm, hắn vẫn có thể nghe ra được tiếng “vút, vút” của kiếm, còn chưa vào hang động đã bị kiếm khí kinh người làm cho run rẩy.
Hắn vô thức lùi về sau.
Đột nhiên, một luồng kiếm khí sắc bén bay ra khỏi hang, ngay sau đó là đạo kiếm khí thứ hai, tiếp đến là đạo kiếm khí thứ ba, chỉ trong thời gian ngắn ngủi có tới mười mấy đạo kiếm khí bay ra.
Tề Dương tối sầm mặt, hắn quay phắt người, thanh kiếm trong tay được vung với tốc độ nhanh chóng, ngưng tụ thành một đạo linh quang bảo vệ.
Bang, bang, bang!
Tiếng kim loại chát chúa va vào nhau vang lên, từng đạo kiếm khí từ hang động bay ra va vào lớp chắn bảo vệ của Tề Dương, từng đốm lửa phát sáng công phá lớp bảo vệ kia.
“Sao có thể?”, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Diệp Thành bên trong hang động sao có thể mạnh như vậy? Một cái bạt mà đánh bay cả Tả Khâu Minh với tu vi Chân Dương, đến cả Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông với kiếm trận phòng ngự cũng bị công phá, tất cả mọi người còn cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
“Không phải là Diệp Thành”, Tề Dương nhìn rõ ràng nhất kẻ công phá kiếm trận của hắn không phải Diệp Thành mà là một người khác.
“Bên trong hang động còn có một người nữa”, Dương Bân cũng lên tiếng, nhìn chằm chằm vào cửa hang, cho rằng ngoài Diệp Thành ra còn có người khác nữa. Kẻ này đã có thể công phá lớp phòng ngự của Tề Dương thì nhất định là một trong chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, vả lại xếp hạng còn hơn hắn và Tề Dương.
“Đuổi theo bọn ta đánh bọn ta cả đêm, giờ thì đến lượt bọn ta ra tay rồi”, tất cả cau mày, giọng nói thản nhiên vang lên, Diệp Thành bước ra, phía sau hắn còn có một nữ nhân với dung mạo tuyệt sắc.
Chương 174: Tử Huyên mạnh khủng khiếp
“Hình nộm?”, khi trông thấy Tử Huyên, không chỉ Tề Dương và Dương Bân mà đến cả những đệ tử nội môn cũng phải nheo mắt nhìn.
Được đấy! Hiện giờ bọn chúng đã hiểu ra ai là người công phá bức chắn của Tề Dương, không phải Diệp Thành mà chính là hình nộm nữ nhân bên cạnh Diệp Thành, nói chính xác hơn là hình nộm nữ nhân Huyền Cấp bên cạnh Diệp Thành.
“Sao hắn có thể có hình nộm Huyền Cấp?”, nhận ra Tử Huyên là hình nộm Huyền cấp, sắc mặt Tề Dương tối sầm cả lại.
Là một trong chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, lại là thiếu chủ của nhà họ Tề ở Nam Cương, sao hắn có thể không biết sự khủng khiếp của hình nộm Huyền Cấp, cơ thể rắn rỏi kinh người, quan trọng hơn là có thể thi triển huyền thuật mật pháp, kể cả một tên ở cảnh giới Chân Dương như hắn cũng không dám đánh trực diện.
“Mau vào đây”, ở cửa hang động, Diệp Thành gọi mấy người phía Tạ Vân vào, sau đó một mình hắn nhét vào miệng hai viên Hồi Huyền Đan.
“Khốn khiếp, suýt chú nữa thì bị treo lên rồi”, Hùng Nhị mắng chửi.
“Đúng là bọn ác độc, ta còn tưởng chỉ là dạy dỗ chúng ta tôi, ai ngờ bọn chúng lại muốn giết chúng ta”, Tạ Vân lạnh giọng nhìn bọn người phía Tề Dương.
“Mẹ kiếp, có chỗ dựa vững chắc thì thích làm gì là làm sao?”, giọng Hoắc Đằng càng lúc càng lạnh lùng, trước đó hắn thật sự cảm nhận được sát khí đằng đằng của Tề Dương. Với bốn tên kia cùng lắm bọn chúng chỉ muốn cướp thứ gì đó nhưng tên Tề Dương thì thật sự là bọn chúng chỉ muốn giết.
“Mau hồi phục thương thế đi, hình nộm phía này của ta vừa thăng cấp lên Huyền cấp, có bao nhiêu thực lực ta cũng không biết, hy vọng có thể ngăn được Tề Dương và Dương Bân lại”, Diệp Thành hạ giọng.
Hắn cũng nghĩ tới việc tận dụng tiên hoả ngưng tụ ra hoả vân bay ra ngoài nhưng hắn biết hoả vân mà tiên hoả ngưng tụ ra chỉ có thể đưa một mình hắn đi.
Vả lại đối diện với không chỉ một tên ở cảnh giới Chân Dương như Tề Dương nên biết rằng cảnh giới Chân Dương cũng có thể tận dụng ngự động binh khí để phi hành, so với tác chiến trong không trung thì hắn vẫn mong chiến đấu ở mặt đất hơn.
“Đi thôi”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn Tử Huyên, nhẩm niệm ra lệnh tấn công.
Đột nhiên, Tử Huyên đang đứng im bắt đầu di chuyển, sau đó nó giống như một đạo ánh sáng trắng di chuyển với tốc độ cực nhanh khiến Diệp Thành phải trợn tròn mắt nhìn. Tốc độ này còn nhanh hơn gió rất nhiều.
Thấy Tử Huyên sát phạt tới, Tề Dương là tên đầu tiên di chuyển, nếu bị đánh bại dưới tay hình nộm thì hắn quả là tên bị mang nỗi nhục đầu tiên.
Vù!
Ngay sau đó, hắn triệu gọi bảo tháp màu bạc, bảo tháp phát ra ánh sáng chói loá bay về phía Tử Huyên.
“Coi thường binh khí sao”, lúc này, không chỉ mấy người phía Dương Bân mà đến cả Diệp Thành và bọn Tạ Vân cũng kinh ngạc. Khả năng của Tử Huyên đã vượt qua khỏi sự dự đoán của chúng.
Bang!
Khi tất cả còn đang ngơ ngác thì Tử Huyên đã vung tay đánh thật mạnh vào bảo tháp màu bạc kia.
Keng!
Bảo tháp màu bạc lập tức bị Tử Huyên đánh bay đi, giáng từ trên cao xuống. Tề Dương là chủ nhân của bảo tháp, hắn cũng bị phản phệ lùi về sau ba bước mới đứng vững.
“Đây…”, tất cả mọi người đều hết sức ngỡ ngàng.
“Không thể nào…”, Tề Dương rít lên, không chấp nhận hiện thực.
“Hình nộm nữ nhân này sao có thể mạnh như vậy?”, sắc mặt Dương Bân cũng tối sầm cả lại, không phải hắn chưa từng nhìn thấy hình nộm Huyền Cấp, cũng không phải chưa từng chiến đấu với hình nộm Huyền Cấp, nhưng hình nộm giống như Tử Huyên thì hắn lại mới thấy lần đầu.
“Diệp…Diệp Thành, hôm nào rảnh ngươi luyện cho ta một hình nộm thế này nhé”, thấy sự hung hãn của Tử Huyên, mấy người phía Tạ Vân liếc nhìn sang Diệp Thành với vẻ mặt nịnh bợ.
“Được…được…”, Diệp Thành há miệng, chỉ cảm thấy cổ họng rất khát.
Hắn đã đoán đi đoán lại thực lực của Tử Huyên sau khi được thăng cấp thành Huyền Cấp, nhưng hắn cũng đã đánh giá Tử Huyên quá thấp, chỉ một chưởng mà đánh bay binh khí bản mệnh của đệ tử chân truyền, lần này Tử Huyên lại khiến hắn phải bất ngờ rồi.
Từ đòn đánh vừa rồi có thể thấy hình nộm Tử Huyên rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với hình nộm Huyền Cấp bình thường, chí ít thì còn mạnh hơn hình nộm Phong Ảnh.
Bịch!
Bịch!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Tề Dương đã chiến đấu với Tử Huyên, thế nhưng dù là đệ tử chân truyền, hắn vẫn yếu thế hơn so với Tử Huyên, hết lần này đến lần khác bị Tử Huyên đánh cho không ngẩng nổi mặt lên.
“Còn ngây ra đấy làm gì? Lên hết đi”, Tề Dương rống lên.
Những tên đệ tử nội môn còn lại lúc này mới phản ứng lại, lần lượt vận chân khí, linh lực, binh khí hoặc huyền thuật mật thuật, tất cả đều xông lên đánh về phía Tử Huyên, những đòn công kích không ngớt xoay quanh Tử Huyên.
Lúc này, tim Diệp Thành như muốn nhảy lên đến tận cổ họng, hắn không biết Tử Huyên có thể chống lại nhiều đòn công kích cùng lúc thế này không. Nếu như bị đại chiêu nào đó đánh cho tan nát thì cái mà hắn tổn thất không chỉ là vài triệu linh thạch thôi đâu.
Có điều ngay sau đó, mắt Diệp Thành đã sáng cả lên.
Chỉ thấy Tử Huyên lơ lửng giữa không trung, hai tay nhanh chóng sử dụng thủ ấn, sau đó xung quanh nó hình thành nên một vòng xoáy lớn khiến những đòn công kích đánh tới đều tan trong vòng xoáy kia.
“Mạnh quá”, thấy cảnh tượng này, Hùng Nhị kích động hô lên.
“Luyện, Diệp Thành, ngươi nhất định phải luyện cho ta một hình nộm thế này đấy”, Tạ Vân và Hoắc Đằng mỗi người nắm một bên tay của Diệp Thành nhảy cẫng lên: “Lần này về ta sẽ tiết kiệm tiền, hình nộm này mạnh quá”.
Chương 175: Phi tiêu kiếm quyết
“Đây là hình nộm Huyền Cấp sao?”, bên ngoài hang động ai nấy đều hết sức kinh ngạc, nhìn hình nộm với vẻ mặt không sao tin nổi.
“Sức mạnh của nó nằm ở hai đạo linh phù bên trong cơ thể”, Dương Bân ở cách đó không xa không tham gia vào cuộc chiến lên tiếng. Hắn rất am hiểu hình nộm Huyền Cấp, biết sơ hở của nó nằm ở đâu.
“Khốn khiếp”, ở cửa hang, Diệp Thành nhìn chằm chằm Dương Bân.
Từ khi Dương Bân xuất hiện ở đây là hắn đã biết bọn Tề Dương có thể tìm được vị trí của mình một cách chính xác rồi, nhất định chuyện này có liên quan đến Dương Bân, mối thù này Diệp Thành nhất định phải trả.
Rõ ràng bọn Tề Dương cũng nhìn ra sơ hở của Tử Huyên, tên nào tên nấy vung kiếm muốn huỷ đi linh phù bên trong cơ thể Tử Huyên.
“Tử Huyên, dùng đại chiêu”, Diệp Thành mặt mày căng thẳng, hắn vội ra lệnh cho Tử Huyên, nếu không thì Tử Huyên thật sự sẽ bị bọn Tề Dương huỷ hoại hai đạo linh phù mất.
Quả nhiên, Diệp Thành vừa dứt lời, Tử Huyên đang lơ lửng trong không trung nhanh chóng sử dụng thủ ấn.
Ngay sau đó, xung quanh Tử Huyên khí lưu trong không khí di chuyển với tốc độ nhanh chóng, tiếp đến là tiếng “vút” của kiếm vang lên, bằng mắt thường có thể trông thấy từng đạo kiếm khí tuyệt đẹp đang ngưng tụ lại, mỗi mọt đạo kiếm khí đều vô cùng sắc lạnh, khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
“Lạc Anh Hoa Kiếm Trận”, lúc này ở hiện trường không chỉ một người nhận ra kiếm trận này, hình như bọn họ đều biết tiếp theo Tử Huyên sẽ sử dụng mật thuật gì.
“Đây là đại chiêu tấn công nhóm”, Tạ Vân kích động rít lên, có vẻ như hắn cũng biết mật thuật mà Tử Huyên thi triển là gì và cũng biết nó khủng khiếp tới mức nào.
Còn về Diệp Thành, lúc này hắn đang ngẩng đầu nhìn vào hư không. Tử Huyên lơ lửng ở đó, y phục tung bay, dưới ánh trăng chiếu rọi, bên cạnh nó là từng đường kiếm khí tuyệt đẹp, trông Tử Huyên lúc này giống như Cửu Thiên Huyền Nữ vậy.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, Tử Huyên khẽ di chuyển cánh tay sau đó chỉ tay xuống phía dưới.
Vút!
Vút!
Đột nhiên, kiếm khí nhiều vô kể bay ra.
“Tránh đi”, Tề Dương hét lớn, hắn là người đầu tiên lùi nhanh chóng về sau.
Thế nhưng mặc dù Tề Dương lùi về sau nhưng vẫn bị kiếm khí rợp trời kia bao quanh chứ đừng nói tới những đệ tử nội môn khác.
Thấy kiếm khí dày đặc bay xuống, các đệ tử nội môn biết không tránh được nên lần lượt phòng ngự, hoặc là vung linh kiếm, hoặc là ngưng tụ lớp chắn bảo vệ, nếu không thì giây phút sau sẽ bị làn mưa kiếm kia đâm xuyên cơ thể.
Keng! Keng! Keng!
Bên ngoài hang động đã vang lên tiếng kim loại va vào nhau, kiếm khí rợp trời vốn là đại chiêu để tấn công tập thể, các đệ tử bên dưới ngã xuống, hiện trường ngoài Dương Bân ra thì những người khác đều trúng chiêu.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Đây là cảnh tượng vô cùng hoành tráng, kiếm khí của Tử Huyên lạnh lẽo vô tình, công phá rất nhiều bức chắn của đám đệ tử nội môn và để lại nhiều vết thương hằn sâu trên cơ thể bọn chúng. Nơi này cũng chỉ có Tề Dương và mấy người phía Tả Khâu Minh ở cảnh giới Chân Dương không bị thương mà thôi.
“Phi tiêu kiếm quyết”, Tề Dương gạt phăng đi kiếm khí cuối cùng sau đó đâm một kiếm vào không trung, uy lực của nhát kiếm này mạnh mẽ vô cùng, có khả năng đâm xuyên sơn thạch.
Chỉ thấy Tử Huyên bay lượn di chuyển giống như đạo ánh sáng trắng với tốc độ di chuyển cực nhanh né qua từng nhát phi kiếm của Tề Dương, sau đó một đạo chưởng ấn được tung ra, Tề Dương đang ở thế bị chèn ép lập tức bay đi.
Không lâu sau đó, ba bóng người lần lượt nhảy ra khỏi hang động.
Diệp Thành liếc nhìn cả ba tên và nhận ra ba tên này cũng chẳng khá hơn là mấy, một tên mắt thâm đen như gấu trúc, mũi tím mặt sưng, đặc biệt là Hoắc Đằng, khuôn mặt méo xệch cả đi.
Bọn chúng có thể coi là nghĩa khí, nếu không có ba tên này nhanh trí nhảy ra làm loạn phía sau thì có lẽ Diệp Thành rất khó có thể phá khỏi vòng vây của nhóm người phía Tề Dương.
“Ngươi đang làm gì đấy?”, thấy Diệp Thành đang điều khiển tiên hoả, cả ba tên lần lượt vây đến.
“Huyền thiết tinh”, Tạ Vân hiểu sâu biết rộng, chỉ cần nhìn là nhận ra viên tinh thạch phát sáng lơ lửng giữa không trung kia, đôi mắt hắn sáng hẳn lên.
“Đây là Tuyết Trân Ngọc Nhũ sao?”, Hoắc Đằng cũng sáng cả mắt nhìn linh nhũ đang lơ lửng.
“Ôi chao, cái thứ vàng lấp lánh kia không phải là tơ tằm vàng kim chứ?”, Hùng Nhị với đôi mắt lấp lánh trầm trồ như thể hắn biết về thứ này.
Khả năng nhận biết của cả ba tên vẫn còn có hạn, bọn chúng cũng chỉ biết tới ba thứ này, còn nhứng nguyên liệu khác thì căn bản chưa bao giờ thấy.
“Ngươi lấy đâu ra những bảo bối này vậy?”, cuối cùng, ánh mắt của cả ba tên đổ dồn vào Diệp Thành.
“Ta mua”, nói tới đây, Diệp Thành không khỏi xót xa: “Ta đã tiêu mất hơn một triệu linh thạch, phần lớn đều là những thứ cướp được trong thử thách ở rừng hoang, nếu không thì sao giờ ta có thể nghèo thế này chứ?”
“Hơn…hơn một triệu?”, nghe con số này, ba người phía Tạ Vân đứng hình, lần lượt nuốt nước bọt cái ực.
“Thôi đừng nói tới những thứ này nữa”, Diệp Thành nghiêng đầu sang nhìn ba người: “Nghe nói gì chưa? Tề Dương lại gọi thêm một tên đệ tử chân truyền tới, lần này hắn quyết đấu với chúng ta tới cùng. Nơi này là sau núi, cho dù bọn chúng có diệt chúng ta thì cũng chẳng sợ tông môn trừng phạt”.
“Ý của ngươi là…”, cả ba tên lần lượt nhìn Diệp Thành.
“Ta có cách đưa các ngươi ra khỏi đây”, Diệp Thành nói, “nhưng ta cần thời gian, trong thời gian này ta không muốn bị làm phiền”.
“Cái này dễ thôi”, Tạ Vân vỗ ngực: “Giao cho bọn ta”.
Nói rồi, cả ba tên lần lượt nhảy ra khỏi hang.
Sau khi ba tên rời đi, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, tăng thêm mức độ cháy của tiên hoả, sau đó lần lượt đẩy từng nguyên liệu đắt đỏ đã được tôi luyện vào cơ thể Tử Huyên, hắn cảm nhận được rõ sự thay đổi của Tử Huyên.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, bên ngoài yên ắng lạ thường, còn Tử Huyên nằm yên lặng trên tảng đá, cơ thể được bao bọc bởi từng tầng linh quang, theo như ghi chép về luyện chế hình nộm, Diệp Thành đang dùng Huyền Thiết tinh luyện ra xương cốt bên trong cơ thể Tử Huyên. Huyền Thiết Tinh còn cứng rắn hơn cả Huyền Thiết, dùng để luyện chế xương cốt của hình nộm thì chẳng còn gì hợp lý hơn.
Tiếp theo là việc tạo kinh mạch.
Kinh mạch bên trong cơ thể Tử Huyên được Diệp Thành dùng Man Ngưu Chi Cân, hai nguyên liệu này phối hợp với nhau sẽ tạo ra kinh mạch hết sức dẻo dai, rất khó đứt lìa.
Sau đó là Tuyết Trân Ngọc Nhũ được luyện vào cơ thể Tử Huyên giúp thông suốt gân cốt và kinh mạch.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã lại đem mười mấy loại nguyên liệu đắt đỏ tôi luyện vào cơ thể Tử Huyên, đến cả cánh tay mất đi của nó cũng được hồi phục về nguyên trạng.
Lúc này, cơ thể Tử Huyên mới có sự thay đổi rõ rệt nhất, ngọc thể được linh quang sáng chói bao quanh, mỗi một phần trên cơ thể đều lấp lánh ánh sáng.
“Ấy, ở đây có một hang động”, đương lúc Diệp Thành đang tôi luyện cơ thể Tử Huyên thì bên ngoài hang động vang lên giọng nói.
“Ôi chao, đến chỗ này mà các ngươi cũng tìm được”, ngay sau đó là tiếng rít lên của mấy người phía Hùng Nhị.
Rầm!
Ầm!
Đột nhiên bên ngoài hang động vang lên âm thanh dữ dội, các đệ tử nội môn đã tìm tới đây, bọn Tạ Vân nép mình quanh cửa hang trở tay nhanh chóng, không tới mười giây, vài tên đệ tử nội môn kia đã ngã dụi ra đất.
“Được lắm, có điều động tĩnh cũng không hề nhỏ”, Diệp Thành thầm nhủ: “Nếu đội Tề Dương tới đây thì không ổn”.
“Ta nói này, ngươi cần bao lâu thời gian vậy?”, Hùng Nhị cuối cùng cũng sốt ruột không đợi được nữa: “Vừa rồi tên bị đánh ngất chỉ là mấy tên vặt vãnh bọn ta có thể ứng phó, nếu như bọn Tề Dương đến đây thì bọn ta không gánh nổi đâu”.
“Một canh giờ”, Diệp Thành vừa kiểm soát tiên hoả vừa đáp.
Bao nhiêu nguyên liệu quý giá đã được luyện vào cơ thể Tử Huyên, tiếp sau đó là cho Huyền Linh Phù và Tụ Linh Phù lạc ấn trong cơ thể nó, có như vậy mới phát huy được tối đa sức mạnh của Tử Huyên.
“Vậy ngươi nhanh lên đi, ta có cảm giác không an toàn”, Tạ Vân khẽ giọng, cả ba tên nấp sau lùm cây để tiện bề ra tay che chắn cho Diệp Thành.
Đêm dài yên tĩnh.
Bên trong từng lùm cây, bọn Tề Dương mặt mày tôi độc nhìn ngó xung quanh, hy vọng có thể tìm được bóng hình của Diệp Thành.
Bên cạnh hắn, một tên thanh niên với bộ dạng thong dong tay cầm quạt xếp, chốc chốc lại liếc sang Tề Dương với ánh mắt ý tứ, hắn ta chính là Dương Bân, đệ tử thứ bảy trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông.
“Tề sư đệ, ngọn núi phía sau ở nội môn không quá rộng lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, tìm như các đệ có tìm đến sáng cũng chưa chắc có thể tìm được”, Dương Bân nhếch miệng cười, vả lại cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm lắm với việc đi tìm Diệp Thành.
“Dương Bân, ta bỏ ba mươi nghìn linh thạch mời huynh đến không phải để nghe mấy lời bóng gió này”, Tề Dương tối sầm mặt.
Dương Bân nghe xong không hề tỏ ra phẫn nộ, chỉ nhếch miệng cười: “Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông từ bao giờ lại yếu đuối vậy, bao nhiêu người hợp sức thế này mà đến cả một tên tu vi Ngưng Khí cũng không tóm được, tin này mà đồn ra ngoài thì e rằng người ta cười rụng răng mất”.
“Huynh đang coi thường ta đấy à?”, ánh mắt Tề Dương hiện lên cái nhìn lạnh lùng, vẻ mặt càng tôi độc hơn.
“Coi thường thì không bàn tới, có điều những gì ta nói đều là sự thật”, Dương Bân phất quạt xếp, nghiêng đầu nhìn Tề Dương, miệng nhếch lên: “Thêm hai mươi nghìn linh thạch, ta giúp ngươi tìm hắn”.
Chương 172: Giới hạn tối thiểu
“Huynh có cách tìm hắn?”, Tề Dương liếc nhìn Dương Bân.
“Hai mươi nghìn linh thạch ta có thể nói cho ngươi biết vị trí chính xác của hắn ở đâu”.
Nghe vậy, Tề Dương nhìn Dương Bân cười lạnh lùng: “Huynh đã biết hắn ở đâu từ trước rồi?”
“Có thể nói là như vậy”.
“Vì sao không nói ra?”, Tề Dương lạnh giọng, nếu không phải vì đã nghĩ hết mọi cách giải quyết Diệp Thành thì sao hắn có thể bỏ thêm tiền mời Dương Bân đến. Hiện giờ Dương Bân lại mưu tính với hắn, cảm giác bị chơi khăm như vậy khiến sắc mặt Tề Dương lạnh hẳn lại.
“Hai mươi nghìn linh thạch mà thôi, thiếu chủ của nhà họ Tề ở Nam Cương không phải keo kiệt chứ?”, trông bộ dạng tức tối đó của Tề Dương, Dương Bân chỉ cười khẩy.
Tề Dương hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng hắn cũng kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng, vung tay lấy ra một cái túi đựng đồ: “Dương Bân, ta thật sự đã đánh giá huynh thấp rồi, hai mươi nghìn linh thạch, nói cho ta biết Diệp Thành đang ở đâu”.
“Dễ thôi, dễ thôi”, Dương Bân cất túi đựng đồ đi, sau đó lấy ra một cái la bàn cổ xưa, bên trên còn khắc rất nhiều phù văn kỳ dị khiến Tề Dương nhìn mà không khỏi sáng mắt: “Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn”.
“Xem ra Tề sư đệ biết Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn”, Dương Bân vừa cười nói vừa sử dụng ấn quyết.
“Không ngờ trong tay huynh lại có bảo pháp này”, giọng Tề Dương rõ ý tứ thâm sâu.
“Sư đệ quá khen rồi”, Dương Bân cười cợt, sau đó chỉ điểm vào la bàn.
Vù!
Đột nhiên la bàn rung lên, bảy ngôi sao bên trên lần lượt phát sáng, sau đó bên trên la bàn có linh quang phóng ra, ngưng tụ thành một đạo ánh sáng phía trước mặt hai người, còn cảnh tượng xuất hiện bên trong ánh sáng kia chính là cảnh tượng sau núi của nội môn.
Thông qua màn sáng này có thể nhìn thấy rõ mỗi một ngóc nghách sau núi, đến cả bóng dáng những đệ tử nội môn đi tìm Diệp Thành cũng hiện ra rõ rệt.
“Thất tinh định vị, la bàn sách hình”, chỉ nghe Dương Bân nói ra tám từ này.
Chẳng mấy chốc cảnh tượng trong màn sáng kia nhanh chóng biến đổi, cuối cùng hiện ra một hang động bí ẩn, ở cửa hang cây cối mọc um tùm, và trong lùm cây còn có ba bóng hình đang ẩn náu ở đó.
“Là bọn Tạ Vân”, Tề Dương nhận ra ba người Tạ Vân, Hoắc Đằng và Hùng Nhị.
“Diệp Thành ở trong hang”, Dương Bân chỉ vào hang động hiện lên trên màn sáng.
“Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu”, biết nơi ẩn náu của Diệp Thành, Tề Dương liền sải bước, truyền âm phù cũng sáng lên: “Tất cả mọi người di chuyển về phía hang động ở phía đông nam cách đây tám mươi trượng, Diệp Thành đang ở đó”.
“Diệp Thành. Ta muốn xem xem ngươi thoát thế nào”, phía sau, Dương Bân cười ý tứ, cũng thu lại la bàn Bắc Đẩu Thất Tinh Bàn sau đó đi theo sau Tề Dương.
Ngay sau đó, các đệ tử đang lục tìm tung tích của Diệp Thành ở ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông lập tức đi về phía đông nam.
Trong hang động, Diệp Thành đã thu lại tiên hoả, hắn lau mồ hôi nhễ nhại lấy ra Tụ Linh Phù, làm theo giới thiệu về phương pháp linh phù lạc ấn, hắn cần đẩy tụ linh phù lạc ấn vào người Tử Huyên.
Ngay sau đó, Diệp Thành nhỏ một giọt máu lên Tụ Linh Phù, sau đó cho giọt máu thứ hai nhỏ vào phần bụng của Tử Huyên.
Dung hoà!
Sau tiếng nói đó, Tụ Linh Phù được hắn dính lên bụng Tử Huyên. Tiếp đó, Tụ Linh Phù và cơ thể của Tử Huyên đều phát sáng, còn đạo Tụ Linh Phù kia cũng từ từ thấm vào phần bụng dưới của Tử Huyên. Quá trình này diễn ra rất chậm rãi, cũng phải mất nửa canh giờ Diệp Thành mới hoàn thành.
Phù!
Diệp Thành hả ra hơi mang theo tàn khí, hắn lại vung tay lấy ra Huyền Linh Phù.
Giống như Huyền Linh Phù, hai giọt máu lần lượt được nhỏ vào Huyền Linh Phù và cơ thể của Tử Huyên, làm xong xuôi, Diệp Thành mới dán Huyền Linh Phù lên cơ thể Tử Huyên.
“Huyền Linh Phù vào cơ thể thì quá trình thăng cấp mày mới coi là hoàn thành”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nở nụ cười như được an ủi phần nào. Bao nhiêu cố gắng nỗ lực trong thời gian dài như vậy, lại phải trả cái giá đắt đỏ, hắn sắp thu được thành quả rồi.
Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc lại quan sát cơ thể Tử Huyên.
Quả thực, sau khi nguyên liệu vào cơ thể Tử Huyên, cơ thể nó đã rắn chắc lên nhiều, lại thêm có tiên hoả tôi luyện nên hiện giờ xét về phần xác thịt thì Tử Huyên còn mạnh hơn Phong Ảnh rất nhiều.
Sau khi có Tụ Linh Phù thâm nhập, cơ thể Tử Huyên chợt có một sức mạnh trỗi dậy.
“Bỏ cái giá đắt như vậy, mày đừng làm tao thất vọng”, Diệp Thành mỉm cười, tiếp tục đẩy Huyền Linh Phù vào người Tử Huyên.
“Diệp Thành”, bên ngoài hang động vang lên tiếng gọi của Tạ Vân, vả lại giọng điệu còn hết sức hối hả: “Không ổn rồi, ta cảm nhận được vài luồng khí tức không hề yếu đang tiến về phía này, tứ phương tám hướng đều có người”.
“Không phải là bọn chúng tìm được đến nơi rồi chứ?”, Hùng Nhị hỏi thăm dò.
“Khả năng cao là vậy”, sắc mặt Hoắc Đằng khó coi hơn hẳn.
Bên trong hang động, Diệp Thành cau mày, không cần bọn họ nói thì hắn cũng cảm nhận được luồng khí tức từ tứ phương tám hướng xuất hiện, vả lại tốc độ còn rất nhanh, rõ ràng là đang di chuyển về phía bọn họ.
“Trận thế lớn thế này, hành động thống nhất thế này, chắc chắn là đã phát hiện ra chỗ chúng ta trốn rồi”, Diệp Thành nghiến răng, hình nộm Tử Huyên đang thăng cấp tới thời điểm quan trọng, bọn chúng lại nhằm đúng lúc này tìm tới nơi.
“Ngươi cần bao lâu nữa?”, Hùng Nhị hỏi.
“Tối thiểu năm phút”, Diệp Thành đưa ra giới hạn ít nhất.
Chương 173: Ngàn cân treo sợi tóc
“Bọn ta đến một phút cũng không đấu lại được”, Tạ Vân mắng chửi: “Tề Dương, Dương Bân là hai tên đệ tử Chân Dương, còn có hơn một trăm tên đệ tử nội môn, một loạt đại chiêu tung tới thì bọn ta chỉ có nước nằm bò ra thôi”.
“Chết tiệt, không được cũng phải được”, Hoắc Đằng hùng hổ, lập tức giơ hai cái búa lên, bộ dạng liều đến cùng.
Vù!
Hoắc Đằng vừa dứt lời, một luồng ánh sáng bạc xoẹt qua, nếu nhìn kỹ thì đây chính là bảo tháp màu bạc, binh khí bản mệnh của Tề Dương, ánh sáng của nó chiếu rọi phải đến hơn ba trượng.
“Đáng chết”, Tạ Vân mắng chửi, triệu gọi binh khí bản mệnh.
Bang!
Vẫn như lần đầu tiên, linh kiếm của Tạ Vân và bảo tháp kia va chạm với nhau, sau đó linh kiếm bay đi và Tạ Vân cũng bị ảnh hưởng ói cả ra máu.
“Không biết tự lượng sức mình”, Tề Dương hắng giọng đuổi tới.
Sau hắn, tứ phương tám hướng đều toàn người là người, tên nào tên nấy khí thế hùng hồn, không thiếu tên ở cảnh giới Chân Dương, còn Khổng Tào và Giang Dương bị nhóm Diệp Thành chôn sống trước đó cũng đã bò được ra ngoài.
“Có gan thì đánh một chọi một đi”, Hoắc Đằng tiến lên trước, hét lớn.
“Ngươi mà cũng xứng sao?”, Khổng Tào rít lên, nhấc chân tiến lên trước. Trước đó hắn bị nhóm Hoắc Đằng chôn sống cho nên hết sức tức giận, lần này vừa ra tay đã tung ngay ra đại chiêu một đạo đại ấn ép về phía Hoắc Đằng.
Hoắc Đằng không tỏ vẻ sợ hãi, hắn vung cái búa thật mạnh. Hắn và Khổng Tào vốn đã có thù từ trước, năm xưa cũng vì Khổng Tào nên hắn mới bại ở cuộc so tài ngoại môn, hiện giờ lại gặp mặt Khổng Tào, máu trong người hắn như sục sôi.
Rầm!
Ầm, ầm!
Cả hai tên xông vào chiến đấu, Hoắc Đằng còn chưa bước vào cảnh giới Chân Dương nên bị chèn ép thấy rõ.
“Tạ Vân, hôm nay ta phải giết ngươi”, cũng là cặp đối đầu không đội trời chung, Giang Dương lao về phía Tạ Vân.
“Tên béo chết dẫm, hôm nay ta xem ngươi chạy đi đâu”, Dương Vệ sát phạt tới chiến đấu với Hùng Nhị.
Ba bên đại chiến chẳng thể khiến Tề Dương phải bận tâm, hắn dõi mắt vào hang động như thể nhìn thấu qua từng ngọn cỏ, nhìn thấy được hình ảnh Diệp Thành đang mướt mồ hôi bên trong.
“Diệp Thành, ngươi còn định trốn đến bao giờ, lẽ nào đợi huynh đệ tốt của ngươi chết cả rồi mới ra mặt?”, Tề Dương cười lạnh lùng: “Ta nói rồi, đụng phải nhà họ Tề thì ngươi sẽ chết rất thảm”.
Nói rồi, Tề Dương chỉ điểm, đánh ra một đạo chỉ mang bay vào trong hang.
Thấy chỉ mang kia bay vào, Diệp Thành lật tay rút ra thanh Thiên Khuyết.
Bang!
Nhất chỉ của Tề Dương rất mạnh, chạm vào thanh Thiên Khuyết vừa dày vừa nặng tạo ra từng đốm lửa. Diệp Thành lùi về sau nhưng phía sau hắn còn có hình nộm Tử Huyên, tay còn lại của hắn còn đang đặt lên người Tử Huyên vì Huyền Linh Phù vẫn còn chưa được đẩy hoàn toàn vào người hình nộm.
“Sắp rồi, sắp rồi, chỉ cần một phút nữa”, Diệp Thành nghiến răng kiên trì, lúc này nếu như thả tay ra thì nhất định sẽ thất bại.
Rầm!
Đùng!
Bên ngoài hang động, tiếng động liên tiếp vang lên, Diệp Thành không cần nhìn cũng biết bộ dạng thảm hại của bọn Tạ Vân thế nào.
“Cố cầm cự, sắp xong rồi”, trong đôi mắt Diệp Thành là từng đường vân máu hiện lên, cái hắn thiếu lúc này chỉ là thời gian.
Rầm!
Rầm!
Bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng động khủng khiếp, Tạ Vân, Hoắc Đằng và Hùng Nhị đều bại trận, cơ thể bay đi va vào tảng đá phía sau, máu me chảy be bét.
“Tiểu tử, bọn ta đã dốc hết sức rồi”, ba người phía Tạ Vân ho ra máu, vốn lấy sức mỏng mà đấu lại kẻ địch quá mạnh nên bọn họ đã làm hết sức có thể rồi.
Ha ha ha!
Liếc nhìn bộ dạng thê thảm của mấy người phía Tạ Vân, Tề Dương giễu cợt: “Diệp Thành, ngươi thấy chưa? Đây chính là những huynh đệ tốt của ngươi đấy, đây chính là kết cục của những kẻ lên cùng thuyền với ngươi, đau lòng không?”
Có điều, bên trong hang động không hề vang lên giọng nói nào.
Thấy vậy, ánh mắt Tề Dương càng sắc lạnh hơn: “Tiến vào trong cho ta, sống chết không quản, tông môn có trách tội xuống thì nhà họ Tề ta chịu trách nhiệm”.
Hắn dứt lời, hơn một trăm tên di chuyển, đi đầu chính là Tả Khâu Minh, hắn là tên đầu tiên sát phạt vào trong hang động.
Bốp!
Ngay sau đó, một cái bạt chói tai vang lên từ trong hang động, còn sau đó, Tả Khâu Minh vừa tiến vào trong hang đã bay ngay ra khỏi đó, ngã vật ra đất cách đó bảy, tám trượng.
Ừm!
Thấy Tả Khâu Minh vừa sát phạt tới đã bay đi, mọi người đều hết sức bất ngờ.
“Ra vẻ huyền bí”, Tề Dương lạnh giọng, rút kiếm đích thân vào cửa hang.
Có điều hắn vừa vào cửa hang đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm, hắn vẫn có thể nghe ra được tiếng “vút, vút” của kiếm, còn chưa vào hang động đã bị kiếm khí kinh người làm cho run rẩy.
Hắn vô thức lùi về sau.
Đột nhiên, một luồng kiếm khí sắc bén bay ra khỏi hang, ngay sau đó là đạo kiếm khí thứ hai, tiếp đến là đạo kiếm khí thứ ba, chỉ trong thời gian ngắn ngủi có tới mười mấy đạo kiếm khí bay ra.
Tề Dương tối sầm mặt, hắn quay phắt người, thanh kiếm trong tay được vung với tốc độ nhanh chóng, ngưng tụ thành một đạo linh quang bảo vệ.
Bang, bang, bang!
Tiếng kim loại chát chúa va vào nhau vang lên, từng đạo kiếm khí từ hang động bay ra va vào lớp chắn bảo vệ của Tề Dương, từng đốm lửa phát sáng công phá lớp bảo vệ kia.
“Sao có thể?”, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Diệp Thành bên trong hang động sao có thể mạnh như vậy? Một cái bạt mà đánh bay cả Tả Khâu Minh với tu vi Chân Dương, đến cả Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông với kiếm trận phòng ngự cũng bị công phá, tất cả mọi người còn cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
“Không phải là Diệp Thành”, Tề Dương nhìn rõ ràng nhất kẻ công phá kiếm trận của hắn không phải Diệp Thành mà là một người khác.
“Bên trong hang động còn có một người nữa”, Dương Bân cũng lên tiếng, nhìn chằm chằm vào cửa hang, cho rằng ngoài Diệp Thành ra còn có người khác nữa. Kẻ này đã có thể công phá lớp phòng ngự của Tề Dương thì nhất định là một trong chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, vả lại xếp hạng còn hơn hắn và Tề Dương.
“Đuổi theo bọn ta đánh bọn ta cả đêm, giờ thì đến lượt bọn ta ra tay rồi”, tất cả cau mày, giọng nói thản nhiên vang lên, Diệp Thành bước ra, phía sau hắn còn có một nữ nhân với dung mạo tuyệt sắc.
Chương 174: Tử Huyên mạnh khủng khiếp
“Hình nộm?”, khi trông thấy Tử Huyên, không chỉ Tề Dương và Dương Bân mà đến cả những đệ tử nội môn cũng phải nheo mắt nhìn.
Được đấy! Hiện giờ bọn chúng đã hiểu ra ai là người công phá bức chắn của Tề Dương, không phải Diệp Thành mà chính là hình nộm nữ nhân bên cạnh Diệp Thành, nói chính xác hơn là hình nộm nữ nhân Huyền Cấp bên cạnh Diệp Thành.
“Sao hắn có thể có hình nộm Huyền Cấp?”, nhận ra Tử Huyên là hình nộm Huyền cấp, sắc mặt Tề Dương tối sầm cả lại.
Là một trong chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, lại là thiếu chủ của nhà họ Tề ở Nam Cương, sao hắn có thể không biết sự khủng khiếp của hình nộm Huyền Cấp, cơ thể rắn rỏi kinh người, quan trọng hơn là có thể thi triển huyền thuật mật pháp, kể cả một tên ở cảnh giới Chân Dương như hắn cũng không dám đánh trực diện.
“Mau vào đây”, ở cửa hang động, Diệp Thành gọi mấy người phía Tạ Vân vào, sau đó một mình hắn nhét vào miệng hai viên Hồi Huyền Đan.
“Khốn khiếp, suýt chú nữa thì bị treo lên rồi”, Hùng Nhị mắng chửi.
“Đúng là bọn ác độc, ta còn tưởng chỉ là dạy dỗ chúng ta tôi, ai ngờ bọn chúng lại muốn giết chúng ta”, Tạ Vân lạnh giọng nhìn bọn người phía Tề Dương.
“Mẹ kiếp, có chỗ dựa vững chắc thì thích làm gì là làm sao?”, giọng Hoắc Đằng càng lúc càng lạnh lùng, trước đó hắn thật sự cảm nhận được sát khí đằng đằng của Tề Dương. Với bốn tên kia cùng lắm bọn chúng chỉ muốn cướp thứ gì đó nhưng tên Tề Dương thì thật sự là bọn chúng chỉ muốn giết.
“Mau hồi phục thương thế đi, hình nộm phía này của ta vừa thăng cấp lên Huyền cấp, có bao nhiêu thực lực ta cũng không biết, hy vọng có thể ngăn được Tề Dương và Dương Bân lại”, Diệp Thành hạ giọng.
Hắn cũng nghĩ tới việc tận dụng tiên hoả ngưng tụ ra hoả vân bay ra ngoài nhưng hắn biết hoả vân mà tiên hoả ngưng tụ ra chỉ có thể đưa một mình hắn đi.
Vả lại đối diện với không chỉ một tên ở cảnh giới Chân Dương như Tề Dương nên biết rằng cảnh giới Chân Dương cũng có thể tận dụng ngự động binh khí để phi hành, so với tác chiến trong không trung thì hắn vẫn mong chiến đấu ở mặt đất hơn.
“Đi thôi”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn Tử Huyên, nhẩm niệm ra lệnh tấn công.
Đột nhiên, Tử Huyên đang đứng im bắt đầu di chuyển, sau đó nó giống như một đạo ánh sáng trắng di chuyển với tốc độ cực nhanh khiến Diệp Thành phải trợn tròn mắt nhìn. Tốc độ này còn nhanh hơn gió rất nhiều.
Thấy Tử Huyên sát phạt tới, Tề Dương là tên đầu tiên di chuyển, nếu bị đánh bại dưới tay hình nộm thì hắn quả là tên bị mang nỗi nhục đầu tiên.
Vù!
Ngay sau đó, hắn triệu gọi bảo tháp màu bạc, bảo tháp phát ra ánh sáng chói loá bay về phía Tử Huyên.
“Coi thường binh khí sao”, lúc này, không chỉ mấy người phía Dương Bân mà đến cả Diệp Thành và bọn Tạ Vân cũng kinh ngạc. Khả năng của Tử Huyên đã vượt qua khỏi sự dự đoán của chúng.
Bang!
Khi tất cả còn đang ngơ ngác thì Tử Huyên đã vung tay đánh thật mạnh vào bảo tháp màu bạc kia.
Keng!
Bảo tháp màu bạc lập tức bị Tử Huyên đánh bay đi, giáng từ trên cao xuống. Tề Dương là chủ nhân của bảo tháp, hắn cũng bị phản phệ lùi về sau ba bước mới đứng vững.
“Đây…”, tất cả mọi người đều hết sức ngỡ ngàng.
“Không thể nào…”, Tề Dương rít lên, không chấp nhận hiện thực.
“Hình nộm nữ nhân này sao có thể mạnh như vậy?”, sắc mặt Dương Bân cũng tối sầm cả lại, không phải hắn chưa từng nhìn thấy hình nộm Huyền Cấp, cũng không phải chưa từng chiến đấu với hình nộm Huyền Cấp, nhưng hình nộm giống như Tử Huyên thì hắn lại mới thấy lần đầu.
“Diệp…Diệp Thành, hôm nào rảnh ngươi luyện cho ta một hình nộm thế này nhé”, thấy sự hung hãn của Tử Huyên, mấy người phía Tạ Vân liếc nhìn sang Diệp Thành với vẻ mặt nịnh bợ.
“Được…được…”, Diệp Thành há miệng, chỉ cảm thấy cổ họng rất khát.
Hắn đã đoán đi đoán lại thực lực của Tử Huyên sau khi được thăng cấp thành Huyền Cấp, nhưng hắn cũng đã đánh giá Tử Huyên quá thấp, chỉ một chưởng mà đánh bay binh khí bản mệnh của đệ tử chân truyền, lần này Tử Huyên lại khiến hắn phải bất ngờ rồi.
Từ đòn đánh vừa rồi có thể thấy hình nộm Tử Huyên rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với hình nộm Huyền Cấp bình thường, chí ít thì còn mạnh hơn hình nộm Phong Ảnh.
Bịch!
Bịch!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Tề Dương đã chiến đấu với Tử Huyên, thế nhưng dù là đệ tử chân truyền, hắn vẫn yếu thế hơn so với Tử Huyên, hết lần này đến lần khác bị Tử Huyên đánh cho không ngẩng nổi mặt lên.
“Còn ngây ra đấy làm gì? Lên hết đi”, Tề Dương rống lên.
Những tên đệ tử nội môn còn lại lúc này mới phản ứng lại, lần lượt vận chân khí, linh lực, binh khí hoặc huyền thuật mật thuật, tất cả đều xông lên đánh về phía Tử Huyên, những đòn công kích không ngớt xoay quanh Tử Huyên.
Lúc này, tim Diệp Thành như muốn nhảy lên đến tận cổ họng, hắn không biết Tử Huyên có thể chống lại nhiều đòn công kích cùng lúc thế này không. Nếu như bị đại chiêu nào đó đánh cho tan nát thì cái mà hắn tổn thất không chỉ là vài triệu linh thạch thôi đâu.
Có điều ngay sau đó, mắt Diệp Thành đã sáng cả lên.
Chỉ thấy Tử Huyên lơ lửng giữa không trung, hai tay nhanh chóng sử dụng thủ ấn, sau đó xung quanh nó hình thành nên một vòng xoáy lớn khiến những đòn công kích đánh tới đều tan trong vòng xoáy kia.
“Mạnh quá”, thấy cảnh tượng này, Hùng Nhị kích động hô lên.
“Luyện, Diệp Thành, ngươi nhất định phải luyện cho ta một hình nộm thế này đấy”, Tạ Vân và Hoắc Đằng mỗi người nắm một bên tay của Diệp Thành nhảy cẫng lên: “Lần này về ta sẽ tiết kiệm tiền, hình nộm này mạnh quá”.
Chương 175: Phi tiêu kiếm quyết
“Đây là hình nộm Huyền Cấp sao?”, bên ngoài hang động ai nấy đều hết sức kinh ngạc, nhìn hình nộm với vẻ mặt không sao tin nổi.
“Sức mạnh của nó nằm ở hai đạo linh phù bên trong cơ thể”, Dương Bân ở cách đó không xa không tham gia vào cuộc chiến lên tiếng. Hắn rất am hiểu hình nộm Huyền Cấp, biết sơ hở của nó nằm ở đâu.
“Khốn khiếp”, ở cửa hang, Diệp Thành nhìn chằm chằm Dương Bân.
Từ khi Dương Bân xuất hiện ở đây là hắn đã biết bọn Tề Dương có thể tìm được vị trí của mình một cách chính xác rồi, nhất định chuyện này có liên quan đến Dương Bân, mối thù này Diệp Thành nhất định phải trả.
Rõ ràng bọn Tề Dương cũng nhìn ra sơ hở của Tử Huyên, tên nào tên nấy vung kiếm muốn huỷ đi linh phù bên trong cơ thể Tử Huyên.
“Tử Huyên, dùng đại chiêu”, Diệp Thành mặt mày căng thẳng, hắn vội ra lệnh cho Tử Huyên, nếu không thì Tử Huyên thật sự sẽ bị bọn Tề Dương huỷ hoại hai đạo linh phù mất.
Quả nhiên, Diệp Thành vừa dứt lời, Tử Huyên đang lơ lửng trong không trung nhanh chóng sử dụng thủ ấn.
Ngay sau đó, xung quanh Tử Huyên khí lưu trong không khí di chuyển với tốc độ nhanh chóng, tiếp đến là tiếng “vút” của kiếm vang lên, bằng mắt thường có thể trông thấy từng đạo kiếm khí tuyệt đẹp đang ngưng tụ lại, mỗi mọt đạo kiếm khí đều vô cùng sắc lạnh, khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
“Lạc Anh Hoa Kiếm Trận”, lúc này ở hiện trường không chỉ một người nhận ra kiếm trận này, hình như bọn họ đều biết tiếp theo Tử Huyên sẽ sử dụng mật thuật gì.
“Đây là đại chiêu tấn công nhóm”, Tạ Vân kích động rít lên, có vẻ như hắn cũng biết mật thuật mà Tử Huyên thi triển là gì và cũng biết nó khủng khiếp tới mức nào.
Còn về Diệp Thành, lúc này hắn đang ngẩng đầu nhìn vào hư không. Tử Huyên lơ lửng ở đó, y phục tung bay, dưới ánh trăng chiếu rọi, bên cạnh nó là từng đường kiếm khí tuyệt đẹp, trông Tử Huyên lúc này giống như Cửu Thiên Huyền Nữ vậy.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, Tử Huyên khẽ di chuyển cánh tay sau đó chỉ tay xuống phía dưới.
Vút!
Vút!
Đột nhiên, kiếm khí nhiều vô kể bay ra.
“Tránh đi”, Tề Dương hét lớn, hắn là người đầu tiên lùi nhanh chóng về sau.
Thế nhưng mặc dù Tề Dương lùi về sau nhưng vẫn bị kiếm khí rợp trời kia bao quanh chứ đừng nói tới những đệ tử nội môn khác.
Thấy kiếm khí dày đặc bay xuống, các đệ tử nội môn biết không tránh được nên lần lượt phòng ngự, hoặc là vung linh kiếm, hoặc là ngưng tụ lớp chắn bảo vệ, nếu không thì giây phút sau sẽ bị làn mưa kiếm kia đâm xuyên cơ thể.
Keng! Keng! Keng!
Bên ngoài hang động đã vang lên tiếng kim loại va vào nhau, kiếm khí rợp trời vốn là đại chiêu để tấn công tập thể, các đệ tử bên dưới ngã xuống, hiện trường ngoài Dương Bân ra thì những người khác đều trúng chiêu.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Đây là cảnh tượng vô cùng hoành tráng, kiếm khí của Tử Huyên lạnh lẽo vô tình, công phá rất nhiều bức chắn của đám đệ tử nội môn và để lại nhiều vết thương hằn sâu trên cơ thể bọn chúng. Nơi này cũng chỉ có Tề Dương và mấy người phía Tả Khâu Minh ở cảnh giới Chân Dương không bị thương mà thôi.
“Phi tiêu kiếm quyết”, Tề Dương gạt phăng đi kiếm khí cuối cùng sau đó đâm một kiếm vào không trung, uy lực của nhát kiếm này mạnh mẽ vô cùng, có khả năng đâm xuyên sơn thạch.
Chỉ thấy Tử Huyên bay lượn di chuyển giống như đạo ánh sáng trắng với tốc độ di chuyển cực nhanh né qua từng nhát phi kiếm của Tề Dương, sau đó một đạo chưởng ấn được tung ra, Tề Dương đang ở thế bị chèn ép lập tức bay đi.