-
Chương 1-5
Chương 1: Đồ đệ bị ruồng bỏ
“Đệ tử ngoại môn Diệp Thành vì vùng đan điền bị phế bỏ nên không còn cơ duyên tu luyện thành tiên, đuổi khỏi Chính Dương Tông, hết kiếp không được bước chân vào núi Chính Dương nửa bước”.
Trong đại điện hùng vĩ, giọng nói tựa phán quan lạnh như hàn băng mang theo vẻ uy nghiêm tuyệt đối vang lên.
Bên dưới, Diệp Thành đứng lặng trong đại điện, thần sắc nhợt nhạt như tờ giấy trắng. Nghe giọng phán quan lạnh lẽo vô tình, hắn từ từ nắm chặt tay, có lẽ vì lực đạo quá lớn nên móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra thành dòng.
Vùng đan điền bị huỷ hoại, không còn cơ duyên tu luyện thành tiên. Diệp Thành bật cười nhưng là nụ cười đầy thê lương.
Ba ngày trước, hắn giúp tông môn xuống núi hái thuốc nhưng lại bị cao thủ của tông môn kẻ địch đánh lén. Tuy vậy, Diệp Thành vẫn cố gắng giữ gìn linh dược, vượt qua cửu tử nhất sinh quay về tông môn. Vùng đan điền bị phế, hắn trở thành một kẻ bỏ đi không hơn không kém.
Có điều, Diệp Thành chưa từng nghĩ lòng trung thành của mình trong mắt những con người cao cao tại thượng này lại không đáng lấy một xu, bọn họ chỉ muốn đuổi hắn ra khỏi tông môn càng sớm càng tốt, như thể hắn là loại rác rưởi bỏ đi vậy.
“Còn không đi?”, thấy Diệp Thành vẫn đứng im bất động, trong đại điện lại vang lên giọng nói khó chịu.
“Đan điền cũng đã bị phế rồi, ở đây có ý nghĩa gì nữa? Chính Dương Tông trước nay không bao giờ giữ loại ăn hại”.
“Nuôi ngươi ba ngày cũng đã là nhân từ lắm rồi”.
Từng giọng nói trong đại điện vang lên hết sức chói tai, đến tai Diệp Thành lại giống như từng mũi kim đâm sâu vào trái tim hắn.
“Tông môn thế này thật sự khiến ta thất vọng”, giọng nói nghẹn ngào mang theo sự căm phẫn vang lên. Diệp Thành bỏ lại một câu rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Bên ngoài điện, núi non trùng điệp, cây đại thụ cao chọc trời, linh khí mù mịt, từng đám mây trôi lững lờ, hạc tiên bay rợp trời. Khung cảnh bình yên nơi này quả chẳng khác gì chốn tiên cảnh giữa nhân gian.
Nơi này chính là Chính Dương Tông, một tông môn tu tiên nằm ở phía nam Đại Sở.
Thế nhưng hiện giờ mọi thứ trong mắt Diệp Thành đều trở nên lạnh lẽo khiến hắn không khỏi rùng mình.
“Ta nói mà, vẫn bị đuổi ra khỏi tông môn thôi”, Diệp Thành vừa ra ngoài liền có đệ tử của môn phái chỉ trỏ, nói bằng giọng giễu cợt.
“Diệp Thành cũng thật đáng thương, trước đây huynh ấy đối xử với chúng ta rất tốt, hay là chúng ta đi tiễn huynh ấy đi”.
“Tiễn cái gì mà tiễn, chúng ta là tiên nhân, hắn ta là cái thá gì”.
“Hôm nay không giống như ngày hôm qua nữa đâu”.
Những tiếng than thở và tiếng cười mỉa mai vang lên khiến Diệp Thành cúi đầu. Hắn định nói gì đó nhưng lời nói đến miệng lại nghẹn ứ, giống như bị mắc phải xương cá vậy. Lúc này Diệp Thành chẳng khác gì phạm nhân bị người đời ghét bỏ.
Đúng vậy, hắn không còn là Diệp Thành của trước kia nữa.
Diệp Thành của ngày hôm nay không còn là người tu luyện thành tiên nữa mà là một kẻ bỏ đi, đã bị phế đi vùng đan điền. Sự tự hào, cao ngạo cũng chẳng còn tồn tại nữa. Đối mặt với sự lạnh nhạt của thế thái, hắn chỉ có thể lặng thinh chấp nhận.
Ha ha ha.
Tiếng cười nhạo vang vọng khắp nơi, một đệ tử mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp đi tới, nhìn Diệp Thành với đô mắt mang theo vẻ khinh khi: “Ôi ai đây? Đây chẳng phải là Diệp sư huynh của chúng ta sao?”
Diệp Thành hơi ngẩng đầu, nhìn ra được dáng vẻ của người đối diện qua lớp tóc. Người này mặt mày trắng bóc, đôi môi mỏng tang, trông tuấn tú nhưng lại có đôi mắt xếch.
“Triệu Khang”, Diệp Thành lục tìm trong ký ức và nhớ lại cái tên này. Triệu Khang khi xưa không mang theo dáng vẻ cao ngạo thế này. Lúc đó hắn ta vẫn còn rất cung kính Diệp Thành.
Suy nghĩ bị gián đoạn, Triệu Khang đi một vòng xung quanh Diệp Thành, liếc nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Diệp sư huynh, sao giờ trông huynh lại ra nông nỗi này, thấy sư huynh thế này, đệ thật sự xót xa”.
Biết đang bị giễu cợt, Diệp Thành không nói thêm nhiều, lập tức rảo bước đi.
“Đừng đi mà”, Triệu Khang lê người qua, chắn trước mặt Diệp Thành, khẽ xoay cây quạt trong tay và nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy ý tứ.
“Tránh ra”.
“Đã thành loại bỏ đi rồi còn ngoan cố”, gập mạnh cây quạt lại, nụ cười trên mặt Triệu Khang chợt tan biến: “Huynh còn tưởng huynh vẫn là Diệp Thành của ngày xưa sao?”
Diệp Thành run người, định phản bác lại nhưng lại chẳng có nổi sức mà lên tiếng.
“Muốn đi? Cũng được thôi”, Triệu Khang lại một lần nữa lên tiếng, nói rồi hắn chạng hai chân ra, nhìn Diệp Thành đầy hứng thú: “Bò qua háng đệ mà đi. Vui thì đệ còn có thể thưởng cho huynh vài viên linh thạch làm lộ phí”.
“Triệu Khang”, một giọng nói vang lên. Lúc này trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên ánh nhìn lạnh tới tận xương tuỷ.
“Triệu Khang sư huynh, huynh làm vậy có phải…”, trong đám người xung quanh có đệ tử khẽ giọng lên tiếng muốn bảo vệ Diệp Thành nhưng ngặt nỗi lại yếu thế, lời nói không có trọng lượng.
“Muốn chết à?”, Triệu Khang quay đầu lại nạt, trợn trừng mắt nhìn đệ tử này, xung quanh im phăng phắc, như thể sợ thực lực của Triệu Khang, đến thở to cũng không ai dám.
Sau khi nạt đám đệ tử xung quanh, Triệu Khang lại nhìn sang Diệp Thành, cười lạnh lùng: “Diệp Thành, huynh có bò qua không? Ta…”
Hắn còn chưa nói xong thì đã tự im bặt vì hắn trông thấy một bóng người từ xa đang đi tới.
Người đang tới váy áo bay phấp phới, mái tóc suôn mềm như dòng nước chảy, dung nhan tuyệt thế giai nhân, đẹp đến mức khiến người ta nín thở. Nàng ấy thật giống như vị tiên hạ phàm, không hề vướng chút bụi trần.
“Là Cơ Tuyết Băng sư tỷ”, đệ tử xung quanh đều sáng mắt lên, đặc biệt là những đệ tử nam càng trở nên rạo rực, cứ thế thể hiện vẻ si mê của mình mà không hề che giấu. Đó chính là tiên nữ tuyệt sắc của ngoại môn Chính Dương Tông, là đối tượng mà những đệ tử nam ái mộ.
Không ai ở Chính Dương Tông xa lạ với vẻ lạnh lùng như cách xa cả hàng nghìn dặm của Cơ Tuyết Băng khi đứng trước tất cả đệ tử, thế nhưng duy chỉ có trước mặt Diệp Thành cô mới ra dáng dịu dàng ấm áp. Hai người bọn họ chính là đôi kim đồng ngọc nữ được cả Chính Dương Tông công nhận.
Đương nhiên cảnh tượng đó cũng chỉ còn trong quá khứ. Hiện giờ Diệp Thành lâm vào bước đường cùng, Cơ Tuyết Băng không còn giống như trước kia, nở nụ cười tươi khi gặp hắn nữa.
“Cơ Tuyết Băng”, Diệp Thành khản giọng, giọng nói khẽ đến mức khó có thể nghe thấy. Hắn không quay người đi, trong đôi mắt mang theo cái nhìn phức tạp.
Đó chính là người con gái mà hắn dùng cả sinh mạng để bảo vệ cả đời, thế nhưng từ khi vùng đan điền bị phế bỏ, tu vi cũng không còn thì Cơ Tuyết Băng, một người ngày ngày luôn nở nụ cười tươi rạng rỡ với hắn lại trở nên vô cùng lạnh lùng.
Từ giây phút đó trở đi, Diệp Thành đã hiểu, cái gọi là “tình”, cái gọi là thề non hẹn biển cũng theo đó mà tan thành mây khói.
“Cơ Tuyết Băng sư tỷ”, ở phía này, Triệu Khang phất tay mở chiếc quạt, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, khác hẳn với vẻ hung hãn ban nãy hắn thể hiện, trông cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Cơ Tuyết Băng thấy bộ dạng đó của Triệu Khang thì chỉ gật đầu lịch sự và vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước, giống như mọi sự can thiệp trên đời này cũng không thể khiến đôi mắt cô có bất cứ thay đổi nào.
Cơ Tuyết Băng đến trước mặt Diệp Thành. Trong lòng cô mặc dù vẫn thấy tiếc nuối và khẽ có những tiếng thở dài, thế nhưng trong đôi mắt Cơ Tuyết Băng lại chẳng thể hiện gì ngoài ánh nhìn băng giá, như thể đang muốn nói: “Chúng ta đã không còn chung đường nữa rồi”.
“Lên đường bình an”, chỉ bốn từ mặc dù nhẹ như tiếng âm thanh của tự nhiên nhưng nó lại không thể che giấu nổi giọng nói lạnh như hàn băng của Cơ Tuyết Băng.
“Muội như vậy là sao? Thương hại sao?”, không hề nhìn sang Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành chỉ cúi người nhặt bao nải dưới đất, giọng nói vẫn ấm áp như xưa. Câu nói này thật khiến người ta đau lòng.
Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, cô chỉ cảm thấy mối tình vừa qua tựa như một cơn gió.
“Đi thôi, đi thôi”, Diệp Thành phủi lớp bụi trên bao nải rồi từ từ quay người, bước những bước nặng nề, bóng hình gầy ốm đi dưới ánh trăng, trông cô đơn tới tận cùng.
Chương 2: Ngọn lửa từ trên trời giáng xuống
Dưới màn đêm đen, một con ngựa gầy gò chậm rãi bước đi. Âm thanh móng ngựa va chạm với mặt đất rất khẽ nhưng lại hết sức nhịp nhàng.
Cơ thể yếu ớt của Diệp Thành nằm trên lưng ngựa, hắn hơi ngẩng đầu nhìn vào hư không.
Từ Chính Dương Tông đi xuống, hắn vẫn luôn nằm trên lưng ngựa, được con ngựa gầy đưa đi khắp nơi không biết điểm dừng, cũng không biết phải đi về phương nào và có thể đi về đâu. Từ nhỏ Diệp Thành đã là cô nhi, được đưa lên Chính Dương Tông, hắn không nhà, không cha không mẹ, trong ký ức của Diệp Thành cũng chẳng tìm nổi bất cứ người thân nào.
Diệp Thành vẫn luôn coi Chính Dương Tông là nhà của mình. Các sư huynh sư đệ chính là người thân của mình. Thế nhưng hiện giờ Diệp Thành lại bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông, trở thành kẻ không nhà để về, cảm giác cô đơn trước nay chưa từng có khiến hắn bất giác co rúm người lại.
“Nơi nào là nhà đây?”, tiếng thở dài khẽ vang lên. Màn đêm đen trở nên rõ hơn bao giờ hết. Đôi mắt Diệp Thành hoang hoải, mọi mệt mỏi khiến hắn không thể gượng dậy nổi mà từ từ ngủ thiếp đi.
Thế nhưng đúng vào giây phút Diệp Thành mơ màng, trên bầu trời tối đen kia có một ngôi sao lấp lánh đang rơi xuống, trông vô cùng chói mắt.
Thấy vậy, Diệp Thành ngồi phắt dậy, hắn nhìn theo hướng ngôi sao đang rơi. Ngôi sao kia có màu vàng, giống như hội tụ vô vàn ánh sáng của các vì sao, xuyên không vượt thời gian, trải qua hàng chục nghìn kiếp đời chiếu sáng khắp bầu trời.
“Đó…đó là gì”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn vào bầu trời đêm, hắn thậm chí có thể nhìn thấy cả những tia chớp nối nhau liên tiếp.
Đương lúc Diệp Thành còn đang hoang mang thì xuất hiện tiếng vang ầm trời. Ngôi sao kia rơi xuống, mặt đất chấn động, con ngựa gầy sợ hãi, nó hí lên một hồi thật dài, còn Diệp Thành cũng theo đó mà ngã xuống lưng ngựa.
Ngôi sao rơi xuống, thiên cổ kỳ quan. Diệp Thành ngỡ ngàng lồm cồm bò dậy, đứng trên mảnh đất khô cằn, hơi nóng cuồn cuộn bốc tới.
Chỉ là tới gần mới phát hiện đâu có ngôi sao nào rơi từ trên trời xuống đâu, mà đó là ngọn đuốc màu vàng to chừng nắm tay.
Đột nhiên, Diệp Thành lặng người, không thể ngờ tới chỉ một ngọn đuốc lại có thể gây ra động tĩnh mạnh như vậy.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng mất dần đi, ngọn đuốc kia giống như con đom đóm, cứ thế treo trơ trọi ở đó. Mặc dù vậy nhưng Diệp Thành lại không hề cảm nhận được sức nóng nào từ nó, những đốm lửa rời rạc, giống như một đứa trẻ chẳng nơi nương tựa.
“Mày cũng không có nhà sao?”, cũng rơi vào hoàn cảnh cô độc nên Diệp Thành không kiềm chế nổi, giơ tay ra khẽ sờ.
Ngọn đuốc kia như có linh tính, nó nhảy vào lòng bàn tay hắn, giống như một đứa trẻ ngây thơ, cứ thế vui chơi trong lòng bàn tay Diệp Thành.
“Thú vị đấy”, Diệp Thành duỗi ngón tay chỉ điểm vào ngọn đuốc kia.
Ngọn đuốc lập tức hoá thành một đường ánh sáng vàng, nhập vào người Diệp Thành.
“Mày…”, Diệp Thành giật mình, không kịp phản ứng lại.
Ngọn đuốc đó trông có vẻ rất ham chơi, cứ thế lộn vòng trong cơ thể hắn, tới cuối cùng thì một làn khói len lỏi vào vùng đan điền đã bị phế đi trước đó.
Chẳng mấy chốc phần bụng dưới của Diệp Thành bắt đầu nóng lên khiến hắn hoang mang quan sát cơ thể. Diệp Thành trông thấy một cảnh tượng hết sức kỳ lạ. Vì có ngọn đuốc nên vùng đan điền vốn bị thương của Diệp Thành dần dần liền lại dưới tốc độ quan sát của mắt thường.
“Đây…”, Diệp Thành há miệng.
Có điều mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Ngọn đuốc kia cứ thế nhảy nhót trong vùng đan điền, giống như cảm nhận được sự chật hẹp ở vị trí đó nên cơ thể bằng lửa của nó nhanh chóng biến to hơn, phát ra những ánh sáng rực rỡ, mãi tới khi biến thành biển lửa màu vàng kim thì vùng đan điền của Diệp Thành to lên.
Ồ!
Diệp Thành ôm lấy phần bụng dưới mà thốt lên ngỡ ngàng, ngã nhào ra đất.
Soạt soạt…
Vùng đan điền vừa hồi phục lại bắt đầu rách ra. Nó bị ngọn đuốc kia làm cho phình to lên rồi nứt lìa, biến thành một mảng màu trắng mênh mang, bên trên sương trắng lượn lờ, bên dưới ánh vàng chói mắt.
Mãi tới lúc này, ngọn đuốc kia mới ngoan ngoãn dừng lại, lướt qua lướt lại ở đó, giống như đang khám phá ngôi nhà mới mà mình vừa tạo ra vậy.
Có điều nó như kẻ chẳng hay việc gì, còn trạng thái của Diệp Thành lại chẳng ra sao.
Hắn nằm trên mặt đất thở dốc, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cơn đau đớn dữ dội khiến phần trán Diệp Thành nổi lên từng đường gân xanh, đôi mắt chỉ toàn vân máu, đến khuôn mặt cũng méo đi nhiều.
Không biết từ bao giờ, cơn đau dần tan biến, cảm giác nóng ran lại lần nữa xâm chiếm khắp cơ thể khiến Diệp Thành tỉnh táo lại.
Lúc này, hắn nhìn lại vùng đan điền của mình sau khi đã có sự thay đổi một trời một vực. Diệp Thành há miệng, cổ họng khô khan: “Đây…đây là Đan Hải sao?”
Tu sĩ có sáu tầng cảnh giới: Ngưng khí, Nhân nguyên, chân dương, linh hư, không minh, thiên tịch.
Diệp Thành kinh ngạc như vậy là vì cái gọi là đan hải cao hơn một tầng so với đan điền. Chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Không Minh mới có thể mở ra đan hải. Cho dù thế nào thì Diệp Thành cũng không thể ngờ nổi ngọn ngọn đuốc kia không những có thể khôi phục lại vùng đan điền của hắn mà còn có thể mở ra vùng đan hải.
Trong chốc lát, linh khí vốn dĩ ít ỏi của trời đất chợt thay đổi. Linh khí cứ thế dần dần quy tụ về phía Diệp Thành, lấy Diệp Thành làm trung tâm và hình thành nên vòng xoáy linh khí. Thông qua các huyệt vị và lỗ chân lông trên cơ thể Diệp Thành, thâm nhập vào cơ thể hắn. Cơ thể Diệp Thành lúc này như cái thùng không đáy, cứ thế nuốt trọn luồng linh khí của đất trời.
Còn lúc này, ngọn đuốc kia lại bắt đầu nhảy nhót, thế nhưng chỉ cần là linh khí thâm nhập vào đan hải thì đều bị sức mạnh của Diệp Thành tôi luyện thành chân khí màu vàng kim thuần tuý. Còn đan hải có hơi chút khô cằn vừa được mở ra lại lắc lư, chân khí giống như biển lớn màu vàng kim vậy.
Diệp Thành lặng lẽ nhìn đan hải, đôi mắt hắn mơ hồ, cơ thể lắc lư một lúc rồi ngã nhào ra đất.
Một đêm lặng thinh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, ánh sáng ấm áp len qua khung cửa sổ, chiếu hắt vào khuôn mặt Diệp Thành. Diệp Thành châm rãi mở mắt, đón lấy ánh nắng ban mai.
“Đại ca, huynh tỉnh rồi”, một thiếu niên nhe răng nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Đệ là ai?”, Diệp Thành bật dậy, nhìn thiếu niên trước mặt rồi lại nhìn không gian lạ lẫm xung quanh: “Đây là nơi nào, tại sao ta lại ở đây?”
“Đệ là Hổ Oa”, thiếu niên kia chất phác, đôn hậu cười đáp: “Nơi này chính là Tiểu Linh Viên ở Hằng Nhạc Tông. Đêm qua huynh hôn mê trong cánh rừng, là đệ và ông đưa huynh về đây.
“Hằng…Hằng Nhạc Tông?”, Diệp Thành sững người.
Nước Đại Sở có ba tông môn lớn. Thị Huyết Điện độc chiếm Bắc Sở còn Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông xưng bá Nam Sở. Ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông là kẻ địch.
Dù cho thế nào thì Diệp Thành cũng không ngờ nổi hắn mới bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông không lâu trước đó mà giờ đã tới Hằng Nhạc Tông của phía kẻ địch.
“Huynh đói rồi phải không? Đệ làm chút gì cho huynh ăn nhé”, thấy Diệp Thành thẫn thờ, Hổ Oa vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Trên giường trúc, Diệp Thành lặng người, thần trí bắt đầu khôi phục lại tỉnh táo hơn. Lúc này hắn mới nhớ ra chuyện tối qua.
“Tối qua?”, vừa nghĩ tới mọi việc tối qua, Diệp Thành hoang mang kiểm tra cơ thể. Đan hải là một mảng màu vàng kim giống như một thế giới khác vậy. Bên trên sương trắng mịt mù, bên dưới chân khí ánh vàng kim cuồn cuộn.
“Không phải mình đang nằm mơ chứ? Mọi thứ đều là thật sao?”
Diệp Thành thở gấp, vừa tỉnh dậy, vùng đan điền vốn dĩ bị phế bỏ của hắn không những đã hồi phục mà còn có thể mở ra đan hải. Đến chân khí bên trong đan hải cũng trở nên tinh tuý hơn. Diệp Thành nắm tay, hắn như tìm lại được cảm giác của tu sĩ ngày xưa. Thị lực và linh khí của hắn trong giờ phút này đã có bước đột phá mới.
Mà tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ ngọn đuốc màu vàng kia. Cứ nghĩ tới ngọn đuốc đó. Ánh mắt Diệp Thành lại vô thức nhìn về phía ngọn đuốc màu vàng kim trong vùng đan điền vẫn đang lửng lơ nhảy nhót. Nó bốc lên từng đốm lửa nhỏ, giống như đứa trẻ đang nhảy nhót tung tăng.
“Mày không phải là lửa thật phải không?”, suy nghĩ của Diệp Thành vừa xuất hiện thì ngọn đuốc kia đã được triệu hồi vào lòng bàn tay hắn.
Lúc này, nhiệt độ trong căn phòng đột nhiên tăng lên, còn Diệp Thành lại không cảm nhận được sức nóng khủng khiếp xung quanh, ngược lại, hắn lại có cảm giác rất gần gũi thân thiết với ngọn đuốc đó.
“Sau này mày cứ đi theo tao”, Diệp Thành nhoẻn miệng cười, khẽ khàng xoa xoa ngọn đuốc thật kia, trong lòng có một cảm giác hân hoan không nói nổi thành lời.
“Đại ca, huynh ra ngoài ăn cơm đi”.
“Ta ra rồi đây”, thu ngọn đuốc về, Diệp Thành trở mình nhảy xuống giường.
Chương 3: Diệp Thành dũng mãnh
Đi ra khỏi cửa phòng, Diệp Thành đảo mắt nhìn xung quanh. Đây chính là một khu vườn nhỏ, phần giữa vườn còn trồng cây linh quả.
Giữa vườn, ngoài thiếu niên tên Hổ Oa ra thì còn một lão già nữa.
Cả ba người ngồi trước một cái bàn không quá lớn, bên cạnh còn có một con chim với thân hình to lớn đứng kề bên, lúc này nó đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào những món ăn được bày biện trên bàn. Trong giới tu sĩ, loài chim thế này được gọi với cái tên linh thú, được các tu sĩ dùng để cưỡi đi.
Sau cuộc trò chuyện, Diệp Thành mới biết đêm qua lão già cứu hắn tên là Trương Phong Niên, vì từng phạm phải sai lầm nên bị phế đi tu vi, đuổi khỏi tông môn. Còn nơi ông ta sống nằm ở dưới chân núi gần núi linh Hằng Nhạc Tông.
“Nào, tiểu Ưng, miếng này cho mày”, Hổ Oa gắp miếng thịt khô không nỡ ăn cho con chim khổng lồ kia, vừa nói vừa không quên xoa xoa cái đầu của nó, trông bộ cậu ta coi con chim này như người thân của mình vậy.
Phía này, Trương Phong Niên cười ôn hoà, nhìn Diệp Thành: “Cậu thanh niên, cậu cũng là tu sĩ phải không?”
Diệp Thành đang nhét đầy thức ăn vào miệng, ăn như hổ đói, vừa nghe thấy Trương Phong Niên hỏi vậy thì hoang mang đặt đũa xuống, gật đầu cười nói: “Vậy tiền bối là người của môn phái nào?”
“Lão già ta không môn không phái, chỉ là một người tu luyện tự do”.
“Thật đáng tiếc”, Trương Phong Niên thở dài: “Trông cậu phong nhã hào hoa, nên tìm một tông môn tu luyện mới phải, dù sao thì trong tông môn cũng có bí kíp tu luyện mà cậu cần, cũng không đến mức còn trẻ thế này mà tu vi mới đạt tầng ngưng khí thứ nhất”.
“Tiền bối nói phải ạ”, Diệp Thành lại nở nụ cười, vẫn cố gắng che giấu quá khứ của mình. Đương nhiên, có thể tu luyện lại lần nữa, hắn cũng sẽ tìm cho mình một môn phái để tu luyện.
Trương Phong Niên nói rất có lý. Làm một tu sĩ tự do không an toàn là một chuyện, thứ nhất, bí kíp tu luyện quả thực là vấn đề, còn khi đã là đệ tử của tông phái lại khác, chí ít thì có tông môn để dựa dẫm, bí kíp tu luyện cũng có sự đảm bảo nhất định.
Thấy Diệp Thành mải suy tư, Trương Phong Niên mới cười hiền từ: “Cậu thanh niên, cậu có hứng thú làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông không?”
“Đương nhiên có hứng thú rồi ạ”, Diệp Thành vội cười đáp lời.
Trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Thực lực của Hằng Nhạc Tông không hề kém cạnh Chính Dương Tông, vả lại lúc này hắn quả thật không có nơi nào để đi, lại đang ở đất của Hằng Nhạc Tông, nơi này nhất định là lựa chọn tốt nhất.
Có thể nói, lúc này Diệp Thành có động lực đầy mình. Trước kia Diệp Thành ở Chính Dương Tông cũng là một người rất nổi bật, hắn tin rằng có ngọn đuốc kia tương trợ thì tương lai không xa ở Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ rất rực rỡ.
“Tiền bối, yêu cầu của Hằng Nhạc Tông cũng cao phải không ạ?”, Diệp Thành nhìn Trương Phong Niên hỏi.
“Không vấn đề gì, ta viết một bức thư giới thiệu, ta tin có thể để cho cậu làm một đệ tử thực tập được”.
Thư giới thiệu?
Nghe ba từ này, Diệp Thành nhìn lại lão già đang ngồi trước mặt mình từ đầu tới chân. Mặc dù ông ta không thể tu luyện phế nhân nhưng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa của khu vườn nhỏ bị người ta tung một đạp đạp tung, ngay sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ trắng đi vào.
“Ồ? Ăn cơm sao?”, thanh niên kia bật cười, nói với giọng chế nhạo.
“Trương Đào, anh làm gì thế hả?”, Hổ Oa lập tức đứng dậy, nhìn gã thanh niên mặc đồ trắng với ánh nhìn phẫn nộ, ở bên, khuôn mặt Trương Phong Niên lúc này tối sầm cả lại, đến con chim khổng lồ bên cạnh cũng kêu lên không ngớt, nó giang đôi cánh bảo vệ Hổ Oa đằng sau mình.
Diệp Thành liếc nhìn Trương Đào, nhận ra hắn chính là đệ tử của Hằng Nhạc Tông vì trên bộ đồ hắn mặc có hai chữ Hằng Nhạc, vả lại hắn chỉ cần nhìn cũng đã nhận ra tu vi của tên này đã đạt tới tầng ngưng khí thứ hai.
Hừ!
Trương Đào lạnh giọng, hắn nhìn sang Trương Phong Niên với vẻ mặt hung tợn: “Lão già, mau giao ra đây, nếu không thì đừng trách tôi đây vô tình”.
“Ta không có thứ mà cần”, Trương Phong Niên hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt già nua trong chốc lát trở nên tái nhợt.
“Cho thể diện mà không cần”, Trương Đào đột nhiên đạp tung cái bàn, đằng đằng sát khí.
Quác, quác.
Ở một bên, con chim khổng lồ đã vung đôi cánh lao đến. Mặc dù linh thú ở tầng thấp nhưng lại hết sức thông minh, nó có thể nhìn ra được biểu cảm của con người.
“Muốn chết”, Trương Đào lạnh mặt, giữa các đầu ngón tay xuất hiện linh khí xoay vần, trong chốc lát ngưng tụ lại thành lưỡi đao sắc bén chém qua và để lại vết máu trên mình con chim.
Máu tươi bắn ra tung toé, con chim ngã dụi ra đất.
“Tiểu Ưng”, Hổ Oa chạy ngay tới.
Quác, quác…
Con chim cố gắng kêu lên thoi thóp. Mặc dù bị thương nhưng nó vẫn dùng đôi cánh che lấy Hổ Oa, bảo vệ cậu ta núp dưới cơ thể mình.
“Loại nghiệt đồ”, Trương Phong Niên chỉ vào Trương Đào, lửa giận bừng bừng, suýt chút nữa thì ngã ra đất.
“Giao ra đây, nếu không đừng trách ta tàn…”, Trương Đào tiến lên một bước uy hiếp, chỉ là chữ “độc” hắn còn chưa kịp thốt ra thì Diệp Thành ở bên đã xông tới với tốc độ nhanh chóng từ lúc nào.
Bốp!
Cái tát chói tai vang lên. Trương Đào bị đánh đến mức hoa cả mắt, hắn còn chưa kịp tỉnh lại thì đã phát hiện ra phần cánh tay của mình bị Diệp Thành kéo xuống, cơ thể trong chốc lát mất đi thăng bằng, ngay sau đó hắn không còn chạm với mặt đất nữa, cả cơ thể bị quăng bay đi.
Bịch!
Sau tiếng động lớn, Trương Đào trước đó còn hống hách ngang ngược đã bị Diệp Thành quăng xuống đất.
Phụt!
Trương Đào phun ra cả miệng máu, hắn bị Diệp Thành đánh tới mức lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên.
Cảnh này khiến Trương Phong Niên ngây người. Hổ Oa ở bên thấy vậy cũng chỉ biết thẫn thờ nhìn Diệp Thành, không khỏi nuốt nước bọt. Trương Đào ở tầng ngưng khí thứ hai mà lại bị Diệp Thành đánh bại trong một chiêu.
Rõ ràng Diệp Thành đánh lén nhưng khí lực của hắn cũng không đến mức khủng khiếp thế này chứ. Chỉ là bọn họ đâu biết rằng bên trong cơ thể Diệp Thành có đan hải.
Nếu như kết hợp với chân khí, kể cả tu vi ở tầng ngưng khí thứ nhất thì số lượng chân khí trong đan hải của Diệp Thành cũng nhiều hơn bọn họ gấp ba lần. Nếu tính như vậy thì mặc dù tu vi của Diệp Thành ở tầng ngưng khí thứ nhất nhưng lại có thể tương đương với tầng ngưng khí thứ ba của những tu sĩ thông thường.
“Người làm thì trời xem, cố tích lấy cái đức cho mình”.
Sau tiếng mắng chửi của Diệp Thành, Trương Đào vốn bị đánh cho hồn bay phách lạc thì lúc này đã bị Diệp Thành đá ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Đêm đến, Diệp Thành truyền chân khí sang cho tiểu Ưng nên mới có thể bảo toàn tính mạng cho nó. Thế nhưng thời gian dài tiếp theo, con linh thú khổng lồ với lòng trung thành này sẽ rất khó có thể bay lượn trong không trung.
“Cậu bạn, hôm nay thật sự cảm ơn cậu”, Trương Phong Niên ngồi trên bậc thềm, khuôn mặt trông già đi rất nhiều. Ông ta bị đồ đệ ra tay tàn độc, đối với một lão già hoà nhã như vậy mà nói thì đó quả là vết thương lòng đau đớn.
“Tiền bối nói gì vậy, đó là chuyện thường thôi mà”, Diệp Thành tươi cười.
Haiz! Chỉ nghe Trương Phong Niên thở dài, trong đôi mắt vẩn đục kia như đang hoài niệm chuyện gì đó thương tâm lắm: “Ta từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, chỉ vì phạm phải sai lầm nghiêm trọng nên mới bị phạt, tới sống ở khu vườn nhỏ này, còn Trương Đào chính là đệ tử trước kia của ta, mọi thứ đều do ta sai, là do ta dạy dỗ hắn không thành”.
“Sư phụ là người dẫn đường, tu hành còn phải xem từng người mà”, Diệp Thành an ủi: “Tiền bối không cần phải tự trách mình, là do tính cách của hắn như vậy mà thôi”.
“Hắn ta muốn lấy Thiên Linh Chú của ông”, Hổ Oa ở bên thở hổn hển, nắm tay thật chặt: “Mấy năm nay, những đồ mà ông góp nhặt được đều bị hắn ta cướp sạch, ngày nào cũng tới ức hiếp hai ông cháu ”.
Thiên Linh Chú?
Diệp Thành không hề lạ với cái tên này. Hằng Nhạc Tông có một loại linh phù, tên là Thiên Linh Chú, một khi dán lên người thì trong thời gian ngắn có thể chặn lại linh khí của người đó. Loại phù chú này đã nổi tiếng trong ba tông môn từ lâu.
Loại phù chú này mặc dù dị thường nhưng lại hết sức trân quý, chưa bao giờ bị truyền ra ngoài. Diệp Thành không ngờ Trương Phong Niên lại có phù chú này.
“Cậu bạn, thư giới thiệu ta đã viết xong rồi, ngày mai cậu lên núi tu hành đi. Khả năng thiên bẩm của cậu không tồi, không được để nó mai một”, đương lúc Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì Trương Phong Niên đã nhét một bức thư và một bộ quyển tông vào tay Diệp Thành: “Còn quyển tông này chính là phần giới thiệu về Hằng Nhạc Tông, nếu rảnh thì cậu xem xem”.
“Đa tạ tiền bối”.
Chương 4: Không ai cần
Đêm khuya, Diệp Thành nhảy ra khỏi Tiểu Linh Viên, tìm một nơi yên tĩnh ngồi khoanh chân trên một tảng đá, tĩnh lặng khám phá sự huyền diệu của chân hoả trong vùng đan hải.
Từ khi có được chân hoả này, Diệp Thành thu về được rất nhiều thứ. Trước tiên là khôi phục được vùng đan điền, sau đó là mở ra vùng đan hải. Chân khí được tôi luyện trở nên tinh tuý vô cùng. Có thể nói căn cơ lúc này của Diệp Thành còn vững chắc hơn khi ở Chính Dương Tông.
“Thật là phi phàm”, Diệp Thành tự nhủ, sau đó nhắm mắt tịnh dưỡng, trong lòng nhẹ nhõm như không.
Chẳng mấy chốc, luồng linh khí mỏng manh của đất trời quy tụ lại, lấy Diệp Thành làm trung tâm, hình thành nên vòng xoáy linh khí, thông qua sự tác động của Diệp Thành, cứ thế thâm nhập vào cơ thể hắn từ các huyệt vị. Sau khi vào vùng đan hải, nó được chân hoả màu vàng kim tôi luyện.
Ở một phương diện khác, Diệp Thành lại chia chân hoả thành vô số đường, phần thâm nhập vào kinh mạch, phần bao lấy xương cốt, dùng chúng để tôi luyện gân cốt và kinh mạch.
Thời gian lâu dần, kinh mạch của hắn cũng trở nên dẻo dai còn xương gốt do có chân hoả tôi luyện nên cũng loại bỏ được khuyết điểm, trở nên trơn nhẵn có từng đường sáng vàng kim bao quanh.
Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới nhảy xuống khỏi tảng đá. Cơ thể sau khi được chân hoả tôi luyện khiến Diệp Thành cảm thấy khoan khoái, một cảm giác trước nay chưa từng có.
“Tuyệt quá”, Diệp Thành hô lên một tiếng rồi sải bước đi, luồng chân khí toát ra ngưng tụ trong lòng bàn tay, giữa các ngón tay vẫn còn lớp điện lôi di chuyển.
Bôn lôi.
Sau tiếng thét, bàn tay Diệp Thành vỗ mạnh vào tảng đá.
Rầm!
Một chưởng cực mạnh mang theo tiếng sấm khiến tảng đá nứt lìa. Chưởng pháp này chính là huyền thuật tấn công mà Diệp Thành có được sau những năm tháng tôi luyện, với tên gọi Bôn Lôi Chưởng, có sức mạnh của sấm sét, lại có tiếng vang của sấm sét, khí thế bá đạo.
Cũng chính vì vậy, khi triển khai thuật pháp này cần một cơ thể hết sức rắn rỏi, nếu không thì với sức mạnh của Bôn Lôi Chưởng có lẽ sẽ khiến kinh mạch và gân cốt của bản thân bị thương nghiêm trọng. Đây chính là điểm tai hại của huyền thuật bá đạo.
Có điều dù là vậy thì đối với Diệp Thành mà nói, cũng không hề hấn gì. Có chân hoả trong người, cơ thể của hắn càng trở nên rắn rỏi hơn, sự dẻo dai của xương cốt và kinh mạch hoàn toàn có thể địch lại những đòn sát thương của Bôn Lôi Chưởng.
Phù!
Thở ra một hơi thật dài, Diệp Thành mở quyển tông mà Trương Phong Niên đưa cho mình.
Hằng Nhạc Tông phân thành nội môn và ngoại môn. Ngoại môn phân nhất điện, nhất đường, lưỡng viên, tam phong, bát các.
Nhất điện: Chấp Pháp Điện, nếu trưởng lão phạm phải sai lầm sẽ giao cho Chấp Pháp Điện xử lý.
Nhất đường: Giới Luật Đường, nếu đệ tử phạm sai lầm sẽ giao cho Giới Luật Đường xử lý.
Lưỡng viên: Linh Thảo Viên và Linh Quả Viên.
Tam phong: Thiên Dương Phong, Địa Dương Phong và Nhân Dương Phong chính là ba đỉnh núi chính thuộc ngoại môn Hằng Nhạc Tông.
Bát các: Linh Khí Các, Tàng Thư Các, Linh Đan Các, Vạn Bảo Các, Càn Khôn Các, Nhiệm Vụ Các, Tình Báo Các, Cửu Thanh Các.
Còn nội môn là nhất điện, nhất đường, lưỡng viên, thất các, cửu phong.
Nếu đem ra so sánh thì nội môn ít hơn ngoại môn một Linh Đan Các và nhiều hơn lục đại chủ phong.
“Chẳng khác gì so với Chính Dương Tông”, Diệp Thành xoa xoa cằm, còn hắn từng là một đệ tử của Tình Báo Các trong Chính Dương Tông, ngày thường ngoài việc tu luyện, Diệp Thành còn phải thu thập các tin tức tình báo đơn giản, cũng chính vì vậy mà lần cuối cùng xuống núi, mới bị đệ tử của Thanh Vân Tông phế đi vùng đan điền.
Là đệ tử của Tình Báo Các trong Chính Dương Tông, Diệp Thành vẫn cảm nhận được rất nhanh nhạy Hằng Nhạc Tông giống với Chính Dương Tông, bề ngoài trông có vẻ sóng yên biển lặng nhưng bên trong lại dấy lên cơn sóng ngầm, những cuộc tranh đấu âm thầm giữa các hệ phái chưa bao giờ dứt.
Không biết từ bao giờ, Diệp Thành bất giác cuộn quyển tông lại, vươn vai rồi mới quay về Tiểu Linh Viên ngủ một giấc.
Một đêm yên ắng, chớp mắt đã tới sáng.
Vừa mới sáng sớm, phía đông đã có gợn mây màu đỏ, Diệp Thành mở mắt, thở dài một hơi đẩy những khí tức đục ngầu ra ngoài. Hắn trở mình, khuôn mặt hồng hào, tinh thần thậm chí còn rất sung mãn, đến khí tức cũng dồi dào lên không ít.
Diệp Thành ăn bữa sáng đơn giản rồi đi ra khỏi tiểu linh viên.
Cảnh tượng ập vào mắt hắn chính là một bậc thang bằng đá rất dài, kéo thẳng lên trên núi linh, mãi tới đoạn khuất sau tầng mây, Diệp Thành mới không thấy rõ điểm cuối cùng.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, sải bước đi lên. Mỗi một bước đi, Diệp Thành đều có thể cảm nhận được luồng khí dồi dào trước mặt.
Tới bước cuối cùng, Diệp Thành dừng lại nhìn quang cảnh trước mặt, phía xa là cả rặng núi cao vút, cây cổ thụ mọc rợp trời, linh khí mịt mù, mây mù giăng lối, giữa các tầng mây chốc chốc lại có hạc tiên bay qua.
“Tìm thấy cảm giác ở Chính Dương Tông rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hít lấy hít để linh khí phiêu bồng trong không khí.
Sau khi Trương Phong Niên nói cho hắn biết đường đi, hắn liền đi một mạch tới đây.
Sáng sớm chính là lúc linh khí thuần tuý nhất, Diệp Thành đi cả đoạn đường tới đây, nhìn thấy rất nhiều đệ tử đang ngồi trên từng phiến đá chăm chỉ tu luyện. Diệp Thành đi qua bọn họ, bọn họ cũng chỉ vội liếc mắt nhìn một cái.
Diệp Thành đi vài vòng, tới trước một lầu các với cái tên Cửu Thanh Các.
Bên trong Cửu Thanh Các có rất nhiều đệ tử đang đi ra đi vào, người nào cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt tò mò vì gặp người lạ. Bọn họ quan sát hắn từ đầu tới chân, chỉ là khi cảm nhận được Diệp Thành mới chỉ dừng lại ở tầng ngưng khí đầu tiên thì tỏ vẻ coi thường.
“Chính là nơi này”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn lầu các, sải bước vào trong, đưa ra thư giới thiệu của bản thân.
Trong đại đường, người nhận thư giới thiệu là Thanh Y trưởng lão, khi nghe thấy là thư của Trương Phong Niên gửi, vị trưởng lão này không quên nhìn Diệp Thành một lượt từ đầu tới chân rồi mới mở thư ra xem.
Khi vị này quan sát Diệp Thành thì hắn cũng đang âm thầm quan sát vị đó.
“Người này trông cũng thật…vô thiên vô pháp”, đây chính là suy nghĩ trong đầu mà Diệp Thành không dám nói ra.
Cũng chẳng thể trách Diệp Thành bởi chủ yếu là vị trưởng lão này trông quá xấu. Mắt, mũi, miệng đều méo xệch, vả lại không phải cùng méo sang một bên nên khiến Diệp Thành sửng sốt.
Nơi này ngoài Thanh Y trưởng lão ra thì còn có ba người khác đang ngồi, một người bụng phệ béo tròn, một người gầy như que củi, người thứ ba còn có thể tạm coi là bình thường. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.
Ba người này chính là chủ toạ trong tam đại chủ phong ngoại môn của Hằng Nhạc Tông: Chung Lão Đạo, Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân.
Thanh Y trưởng lão nhìn xong thì đưa thư giới thiệu cho ba người còn lại xem rồi cười nói: “Ba vị huynh đệ, mọi người thương lượng xem ai đồng ý làm sư phụ của Diệp Thành, đây là thư giới thiệu của Trương Phong Niên, dù gì cũng nên giữ chút thể diện cho ông ấy”.
“Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy”, cả ba người nhìn bức thư rồi lại nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”, Chung Lão Đạo bụng phệ nhìn Diệp Thành.
“Con mười sáu tuổi ạ”.
“Mười sáu tuổi” Chung Lão Đạo nhướng mày: “Mười sáu tuổi mà mới ở tầng ngưng khí thứ nhất, khả năng thiên bẩm của ngươi cũng thật là…”.
Nói rồi, Chung Lão Đạo ho hắng một tiếng rồi đứng dậy, vỗ vỗ cái bụng phệ của mình, nói: “Xem nào, Thiên Dương Phong của ta còn có việc, ta đi trước đây”.
Dứt lời, Chung Lão Đạo bụng phệ cứ thế lẩn mất khỏi đại đường, chỉ sợ Thanh Y trưởng lão lôi quay lại bắt nhận Diệp Thành làm đồ đệ.
Sau khi Chung Lão Đạo rời đi, Cát Hồng cũng đứng dậy, quay lưng chắp tay ra sau, liếc nhìn Diệp Thành bằng con mắt không mấy thiện cảm: “Địa Dương Phong của ta cũng không nhận một kẻ bất tài”.
Nói rồi, Cát Hồng cũng đi khỏi đại đường.
Sau khi Chung Lão Đạo và Cát Hồng rời đi, Thanh Y trưởng lão chỉ có thể đưa mắt nhìn Thanh Dương Chân Nhân: “Thanh Dương huynh đệ, nể mặt đệ nhận cậu ta nhé”.
Thanh Dương Chân Nhân cau mày sau đó khẽ lắc đầu, nói: “Thanh Y sư đệ, ta vẫn chưa đủ tư cách gia nhập Nhân Dương Phong, thứ lỗi ta không thể đồng ý được, khả năng của ta có hạn”.
“Cái này…”
“Ta còn có việc, ta đi trước đây”, nói rồi, Thanh Dương Chân Nhân cũng phất áo, đi ra khỏi đại đường như một cơn gió.
Thủ toạ của tam đại chủ phong của Hằng Nhạc Tông lần lượt rời đi và rõ ràng là bọn họ không muốn nhu nhận Diệp Thành làm đệ tử.
Diệp Thành thấy vậy cũng thấu hiểu. Có thể tưởng tượng được một tu sĩ mới mười sáu tuổi, tu vi chỉ mới dừng ở ngưng khí tầng thứ nhất, khả năng quá thấp kém, nếu như thu nạp làm đệ tử mà dạy dỗ không được thì chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.
Có điều, nếu như để bọn họ biết khả năng thực sự của Diệp Thành thì sẽ khiến bọn họ quay vội lại mà tranh giành Diệp Thành mới thôi.
Ba người rời đi cùng lúc, Thanh Y Trưởng Lão ho hắng một tiếng, cười nói: “Cậu bạn, xem ra cậu chỉ có thể làm một đệ tử thực tập rồi, như vậy cậu có đồng ý không?”
“Mặc dù là thực tập nhưng cũng chưa biết chừng có ngày được làm đệ tử chính cũng nên”.
“Vậy được”, Thanh Y Trưởng Lão rút ra một tấm ngọc màu trắng, chân khí di chuyển ở đầu ngón tay sau đó ông ta khắc hai chữ Diệp Thành lên trên tấm ngọc rồi mới đưa cho Diệp Thành và cười nói: “Cậu bạn, đây chính là ngọc bài của cậu”.
Thanh Y Trưởng Lão còn lấy ra một cái bình bằng ngọc, mặc dù bình ngọc được bịt kín nhưng Diệp Thành vẫn có thể ngửi được mùi thơm của thuốc, không cần nói Diệp Thành cũng biết bên trong bình có chứa thứ nước linh hỗ trợ quá trình tu luyện.
“Vì cậu là đệ tử thực tập nên không có công pháp của Hằng Nhạc, không có đạo bào của Hằng Nhạc, còn nước ngọc linh này cậu có thể lấy một bình”.
“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành nhận lấy ngọc linh dịch, hắn không mấy để ý đến những thứ thế này.
“Được rồi, tới Linh Khí Các nhận lấy một món linh khí đi”, Thanh Y Trưởng Lão mỉm cười, nói rồi không quên vỗ vai Diệp Thành, giọng nói ôn hoà, không hề mang theo sự uy nghiêm của một kẻ mạnh: “Cậu thanh niên, cố gắng nỗ lực, sau ba tháng ta sẽ xem sự thể hiện của cậu thế nào”.
Chương 5: Kiếm Thiên Khuyết
Ra khỏi Cửu Thanh Các, Diệp Thành theo chỉ dẫn, đi một mạch tới Linh Khí Các.
Người canh giữ Linh Khí Các là một trưởng lão với cơ thể béo mập, vả lại đôi mắt nhỏ đến mức gần như phải dùng tay bạnh ra mới có thể nhìn thấy rõ mọi vật. Trưởng lão này người phây phây thịt, phanh áo để lộ cả bộ ngực trông giống như phật Di Lặc.
Người này chính là ủ toạ của Linh Khí Các, Chu Đại Phúc.
“Xin chào trưởng lão”, thấy Chu Đại Phúc đang nằm trên ghế nhàn nhã, Diệp Thành tiến lên trước cung kính hành lễ.
“Nhóc con, sao ta chưa thấy ngươi bao giờ nhỉ?”, liếc nhìn Diệp Thành một hồi, Chu Đại Phúc ngồi dậy, đôi mắt nhỏ xíu sáng lên, liếc Diệp Thành từ đầu đến chân.
“Con là đệ tử thực tập mới đến ạ”, Diệp Thành đưa ngọc bài của mình ra: “Thanh Y Trưởng Lão bảo con tới chọn inh khí”.
Chu Đại Phúc nhận lấy ngọc bài, lật qua lật lại xem, sau đó đưa lại cho Diệp Thành rồi lại nằm nhoài người ra ghế, khoát tay, nói: “Tự vào chọn đi, đệ tử thực tập chỉ có thể chọn ở tầng một, đừng có lẻn lên tầng hai”.
Diệp Thành nhận lại ngọc bài đi vào nơi sâu nhất của Linh Khí Các.
Tầng một của Linh Khí Các vô cùng rộng lớn, diện tích cũng phải vài nghìn trượng, bên trong xếp đầy binh khí đủ kiểu loại, mỗi một loại binh khí đều bóng loáng, như những bông hoa tươi đang đua nhau khoe sắc.
“Quả nhiên là tầng thấp”, mới chỉ đảo mắt qua một lượt, Diệp Thành cảm thấy hơi thất vọng. Là đệ tử thực tập cũng chỉ có thể lựa chọn inh khí ở tầng đầu tiên.
Nghĩ vậy, Diệp Thành tự chọn cho mình một cây quỷ đầu đại đao, hắn vung vung qua lại: “Nhẹ quá”.
Đặt cây đao xuống rồi lại lấy một cây linh kiếm lên, cây kiếm này mặc dù sắc bén nhưng Diệp Thành vẫn đặt nó về vị trí cũ.
Lựa đi lựa lại, Diệp Thành giống như đang đi chợ mua bó rau vậy. Binh khí nơi này mặc dù rất nhiều nhưng đi mãi vẫn không tìm được binh khí mà mình ưng ý. Nếu như trước đây, những binh khí này Diệp Thành sẽ không bao giờ nhìn đến, thế nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể tìm kiếm binh khí của riêng mình trong đống hỗn độn thấp kém này.
Lại đi thêm một vòng nữa, Diệp Thành vẫn không có được thu hoạch, thế nhưng đúng lúc này, chân hoả trong vùng đan hải của hắn di chuyển, vả lại còn phân ra một nhánh lửa mảnh như sợi tóc bay ra ngoài.
Diệp Thành sững người, hoang mang đi theo, mãi tới khi đi tới trước một tảng đá, trên tảng đá còn đặt một thanh kiếm, cũng vì lâu rồi không di chuyển nên bên trên bám đầy bụi, còn nhánh chân hoả kia cứ thế bay lượn xung quanh bề mặt thanh kiếm.
Diệp Thành lấy làm lạ, hắn cầm chuôi kiếm. Một inh khí có thể khiến chân hoả ngắm trúng thì Diệp Thành cũng muốn tìm hiểu kỹ hơn.
Thế nhưng hình như Diệp Thành đã đánh giá quá thấp trọng lượng của thanh kiếm này. Diệp Thành khẽ vận khí, thanh kiếm không hề di chuyển.
“Ít cũng phải một trăm cân”, Diệp Thành phỏng đoán, cũng chẳng trách mà nó nằm biệt lập ở đây. Trọng lượng tới cả trăm cân như vậy không phải để chơi được. Những để tử bình thường không thể cầm nổi nó lên, cho dù là cầm được nó lên cũng phải vận đủ chân khí. Nếu như lấy nó để đấu với người khác, không bị người ta diệt thì cũng khiến bản thân mình mệt đến chết.
Có điều cũng vì vậy nên hắn mới có hứng thú với thanh kiếm này. Chỉ cần vận khí thêm một chút Diệp Thành đã có thể cầm được nói lên và thổi bay lớp bụi trên bề mặt thanh kiếm.
Diệp Thành có thể cảm nhận được khí tức của thời gian, trên chuôi kiếm còn khắc hai chữ cổ: Thiên Khuyết.
“Thiên Khuyết”, Diệp Thành thầm nhủ rồi quan sát kỹ thanh kiếm.
Thanh Kiếm này chưa từng được mở ra, trông nó to hơn thanh kiếm thường rất nhiều, không rõ chất liệu của nó là gì, chỉ biết nó dày vô cùng, trên thân kiếm còn khắc rất nhiều phù văn mà Diệp Thành nhìn không hiểu, vả lại cũng rất lâu đời rồi.
“Quả là một thanh kiếm kỳ lạ”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm. Một thanh kiếm còn chưa được dùng đến mà lại nặng thế này, nếu như mang đi chém người thì có lẽ không ổn, có điều nếu mang đi đập người thì lại là một lựa chọn không tồi.
“Chọn mày”, Diệp Thành khiêng thanh kiếm trên vai đi ra ngoài.
Ấy?
Ở phía xa vang lên giọng nói của Chu Đại Phúc: “Tiểu tử, người như ngươi không chọn lấy binh khí khác mà chọn thanh kiếm này làm gì?”
Keng!
Diệp Thành đi tới. “Keng” một tiếng, hắn hạ thanh kiếm xuống đất. Thanh kiếm quá nặng nên phần nửa thanh kiếm đã cắm vào mặt đất.
“Trưởng lão, thanh kiếm này có lai lịch thế nào ạ?”, Diệp Thành chỉ vào thanh Thiên Khuyết mà hỏi: “Nó không hề nặng như những thanh kiếm khác”.
“Thanh kiếm này ấy à”, Chu Đại Phúc vuốt vuốt bộ râu, ậm ừ một hồi rồi mới nói: “Khi ta tiếp quản Linh Khí Các thì nó đã ở đây rồi, chí ít cũng phải một trăm năm, còn lai lịch của nó thế nào thì ta không rõ”.
“Vậy sao ạ”.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên đổi binh khí khác, thanh kiếm này rất nặng, chọn thanh nào nhẹ hơn đi”.
“Không cần đâu ạ, con chọn nó”, Diệp Thành mỉm cười, khẽ xoa thanh kiếm, càng nhìn lại càng cảm thấy thuận mắt.
“Một tên ngoan cố, khiêng nó đi đi”.
“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành cung kính hành lễ rồi mới đem thanh Thiên Khuyết ra khỏi Linh Khí Các.
Vừa ra khỏi cửa hắn đã nhận về những ánh mắt dị nghị của các đệ tử khác. Bọn họ nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang thanh Thiên Khuyết và cứ thế chỉ trỏ.
“Tên tiểu tử này là ai? Sao chưa gặp hắn bao giờ nhỉ, là đệ tử thực tập mới tới đây sao?”
“Thanh kiếm mà hắn vác có lẽ là Thiên Khuyết”.
“Hình như là vậy, khí lực không vừa, chỉ là tu vi có hơi yếu, đầu óc cũng không bình thường cho lắm”.
Nghe những lời bình luận của những người này, Diệp Thành đều ngó lơ. Hắn có một cảm giác rằng thanh Thiên Khuyết này không hề đơn giản, so với những inh khí thấp kém kia thì hắn thích thanh kiếm này hơn. Mỗi ngày vác nó trên người lại có thể bổ trợ cho việc tu hành.
“Ấy, người của Chính Dương Tông”, không biết là ai thốt lên khiến tất cả những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lên trời.
Phía ấy lại có một thanh phi kiếm rạch qua, bên trên có ba người đang đứng đó. Một người phụ nữ trung tuổi, một người xinh đẹp tuyệt trần và một thanh niên tuấn tú hào hoa.
“Người của Chính Dương Tông tới Hằng Nhạc Tông chúng ta làm gì?”, có người hoài nghi lên tiếng hỏi.
“Vậy thì ngươi lại không biết rồi, ba tháng nữa chính là cuộc so tài của ba tông môn lớn là Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông chúng ta. Người của Chính Dương Tông tới là muốn thương lượng việc so tài đấy”.
“Đệ tử nữ kia thật xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy”.
Những người xung quanh xì xào bàn tán, Diệp Thành không thể nghe lọt tai những lời này. Ánh mắt hắn hướng lên trời, và nói chính xác hơn là hắn đang nhìn người con gái xinh đẹp đứng trên thanh phi kiếm kia. Tay áo cô ta bay lật phật, không vướng bụi trần, trông giống như tiên giáng trần, thanh tao vô cùng.
Cô ta chính là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông sao?
“Không ngờ mới đó mà đã gặp lại rồi” , Diệp Thành lẩm nhẩm, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia mang theo ánh nhìn phức tạp và lạnh nhạt: “Sẽ có ngày ta sát phạt quay về”.
Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình, Cơ Tuyết Băng đứng trên phi kiếm bất giác nhìn xuống dưới, lúc này, Diệp Thành đã mất hút trong đám người từ lâu.
“Cảm giác thật quen thuộc”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ.
“Sao vậy sư muội?”
“Không sao”.
“Đệ tử ngoại môn Diệp Thành vì vùng đan điền bị phế bỏ nên không còn cơ duyên tu luyện thành tiên, đuổi khỏi Chính Dương Tông, hết kiếp không được bước chân vào núi Chính Dương nửa bước”.
Trong đại điện hùng vĩ, giọng nói tựa phán quan lạnh như hàn băng mang theo vẻ uy nghiêm tuyệt đối vang lên.
Bên dưới, Diệp Thành đứng lặng trong đại điện, thần sắc nhợt nhạt như tờ giấy trắng. Nghe giọng phán quan lạnh lẽo vô tình, hắn từ từ nắm chặt tay, có lẽ vì lực đạo quá lớn nên móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra thành dòng.
Vùng đan điền bị huỷ hoại, không còn cơ duyên tu luyện thành tiên. Diệp Thành bật cười nhưng là nụ cười đầy thê lương.
Ba ngày trước, hắn giúp tông môn xuống núi hái thuốc nhưng lại bị cao thủ của tông môn kẻ địch đánh lén. Tuy vậy, Diệp Thành vẫn cố gắng giữ gìn linh dược, vượt qua cửu tử nhất sinh quay về tông môn. Vùng đan điền bị phế, hắn trở thành một kẻ bỏ đi không hơn không kém.
Có điều, Diệp Thành chưa từng nghĩ lòng trung thành của mình trong mắt những con người cao cao tại thượng này lại không đáng lấy một xu, bọn họ chỉ muốn đuổi hắn ra khỏi tông môn càng sớm càng tốt, như thể hắn là loại rác rưởi bỏ đi vậy.
“Còn không đi?”, thấy Diệp Thành vẫn đứng im bất động, trong đại điện lại vang lên giọng nói khó chịu.
“Đan điền cũng đã bị phế rồi, ở đây có ý nghĩa gì nữa? Chính Dương Tông trước nay không bao giờ giữ loại ăn hại”.
“Nuôi ngươi ba ngày cũng đã là nhân từ lắm rồi”.
Từng giọng nói trong đại điện vang lên hết sức chói tai, đến tai Diệp Thành lại giống như từng mũi kim đâm sâu vào trái tim hắn.
“Tông môn thế này thật sự khiến ta thất vọng”, giọng nói nghẹn ngào mang theo sự căm phẫn vang lên. Diệp Thành bỏ lại một câu rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Bên ngoài điện, núi non trùng điệp, cây đại thụ cao chọc trời, linh khí mù mịt, từng đám mây trôi lững lờ, hạc tiên bay rợp trời. Khung cảnh bình yên nơi này quả chẳng khác gì chốn tiên cảnh giữa nhân gian.
Nơi này chính là Chính Dương Tông, một tông môn tu tiên nằm ở phía nam Đại Sở.
Thế nhưng hiện giờ mọi thứ trong mắt Diệp Thành đều trở nên lạnh lẽo khiến hắn không khỏi rùng mình.
“Ta nói mà, vẫn bị đuổi ra khỏi tông môn thôi”, Diệp Thành vừa ra ngoài liền có đệ tử của môn phái chỉ trỏ, nói bằng giọng giễu cợt.
“Diệp Thành cũng thật đáng thương, trước đây huynh ấy đối xử với chúng ta rất tốt, hay là chúng ta đi tiễn huynh ấy đi”.
“Tiễn cái gì mà tiễn, chúng ta là tiên nhân, hắn ta là cái thá gì”.
“Hôm nay không giống như ngày hôm qua nữa đâu”.
Những tiếng than thở và tiếng cười mỉa mai vang lên khiến Diệp Thành cúi đầu. Hắn định nói gì đó nhưng lời nói đến miệng lại nghẹn ứ, giống như bị mắc phải xương cá vậy. Lúc này Diệp Thành chẳng khác gì phạm nhân bị người đời ghét bỏ.
Đúng vậy, hắn không còn là Diệp Thành của trước kia nữa.
Diệp Thành của ngày hôm nay không còn là người tu luyện thành tiên nữa mà là một kẻ bỏ đi, đã bị phế đi vùng đan điền. Sự tự hào, cao ngạo cũng chẳng còn tồn tại nữa. Đối mặt với sự lạnh nhạt của thế thái, hắn chỉ có thể lặng thinh chấp nhận.
Ha ha ha.
Tiếng cười nhạo vang vọng khắp nơi, một đệ tử mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp đi tới, nhìn Diệp Thành với đô mắt mang theo vẻ khinh khi: “Ôi ai đây? Đây chẳng phải là Diệp sư huynh của chúng ta sao?”
Diệp Thành hơi ngẩng đầu, nhìn ra được dáng vẻ của người đối diện qua lớp tóc. Người này mặt mày trắng bóc, đôi môi mỏng tang, trông tuấn tú nhưng lại có đôi mắt xếch.
“Triệu Khang”, Diệp Thành lục tìm trong ký ức và nhớ lại cái tên này. Triệu Khang khi xưa không mang theo dáng vẻ cao ngạo thế này. Lúc đó hắn ta vẫn còn rất cung kính Diệp Thành.
Suy nghĩ bị gián đoạn, Triệu Khang đi một vòng xung quanh Diệp Thành, liếc nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Diệp sư huynh, sao giờ trông huynh lại ra nông nỗi này, thấy sư huynh thế này, đệ thật sự xót xa”.
Biết đang bị giễu cợt, Diệp Thành không nói thêm nhiều, lập tức rảo bước đi.
“Đừng đi mà”, Triệu Khang lê người qua, chắn trước mặt Diệp Thành, khẽ xoay cây quạt trong tay và nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy ý tứ.
“Tránh ra”.
“Đã thành loại bỏ đi rồi còn ngoan cố”, gập mạnh cây quạt lại, nụ cười trên mặt Triệu Khang chợt tan biến: “Huynh còn tưởng huynh vẫn là Diệp Thành của ngày xưa sao?”
Diệp Thành run người, định phản bác lại nhưng lại chẳng có nổi sức mà lên tiếng.
“Muốn đi? Cũng được thôi”, Triệu Khang lại một lần nữa lên tiếng, nói rồi hắn chạng hai chân ra, nhìn Diệp Thành đầy hứng thú: “Bò qua háng đệ mà đi. Vui thì đệ còn có thể thưởng cho huynh vài viên linh thạch làm lộ phí”.
“Triệu Khang”, một giọng nói vang lên. Lúc này trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên ánh nhìn lạnh tới tận xương tuỷ.
“Triệu Khang sư huynh, huynh làm vậy có phải…”, trong đám người xung quanh có đệ tử khẽ giọng lên tiếng muốn bảo vệ Diệp Thành nhưng ngặt nỗi lại yếu thế, lời nói không có trọng lượng.
“Muốn chết à?”, Triệu Khang quay đầu lại nạt, trợn trừng mắt nhìn đệ tử này, xung quanh im phăng phắc, như thể sợ thực lực của Triệu Khang, đến thở to cũng không ai dám.
Sau khi nạt đám đệ tử xung quanh, Triệu Khang lại nhìn sang Diệp Thành, cười lạnh lùng: “Diệp Thành, huynh có bò qua không? Ta…”
Hắn còn chưa nói xong thì đã tự im bặt vì hắn trông thấy một bóng người từ xa đang đi tới.
Người đang tới váy áo bay phấp phới, mái tóc suôn mềm như dòng nước chảy, dung nhan tuyệt thế giai nhân, đẹp đến mức khiến người ta nín thở. Nàng ấy thật giống như vị tiên hạ phàm, không hề vướng chút bụi trần.
“Là Cơ Tuyết Băng sư tỷ”, đệ tử xung quanh đều sáng mắt lên, đặc biệt là những đệ tử nam càng trở nên rạo rực, cứ thế thể hiện vẻ si mê của mình mà không hề che giấu. Đó chính là tiên nữ tuyệt sắc của ngoại môn Chính Dương Tông, là đối tượng mà những đệ tử nam ái mộ.
Không ai ở Chính Dương Tông xa lạ với vẻ lạnh lùng như cách xa cả hàng nghìn dặm của Cơ Tuyết Băng khi đứng trước tất cả đệ tử, thế nhưng duy chỉ có trước mặt Diệp Thành cô mới ra dáng dịu dàng ấm áp. Hai người bọn họ chính là đôi kim đồng ngọc nữ được cả Chính Dương Tông công nhận.
Đương nhiên cảnh tượng đó cũng chỉ còn trong quá khứ. Hiện giờ Diệp Thành lâm vào bước đường cùng, Cơ Tuyết Băng không còn giống như trước kia, nở nụ cười tươi khi gặp hắn nữa.
“Cơ Tuyết Băng”, Diệp Thành khản giọng, giọng nói khẽ đến mức khó có thể nghe thấy. Hắn không quay người đi, trong đôi mắt mang theo cái nhìn phức tạp.
Đó chính là người con gái mà hắn dùng cả sinh mạng để bảo vệ cả đời, thế nhưng từ khi vùng đan điền bị phế bỏ, tu vi cũng không còn thì Cơ Tuyết Băng, một người ngày ngày luôn nở nụ cười tươi rạng rỡ với hắn lại trở nên vô cùng lạnh lùng.
Từ giây phút đó trở đi, Diệp Thành đã hiểu, cái gọi là “tình”, cái gọi là thề non hẹn biển cũng theo đó mà tan thành mây khói.
“Cơ Tuyết Băng sư tỷ”, ở phía này, Triệu Khang phất tay mở chiếc quạt, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, khác hẳn với vẻ hung hãn ban nãy hắn thể hiện, trông cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Cơ Tuyết Băng thấy bộ dạng đó của Triệu Khang thì chỉ gật đầu lịch sự và vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước, giống như mọi sự can thiệp trên đời này cũng không thể khiến đôi mắt cô có bất cứ thay đổi nào.
Cơ Tuyết Băng đến trước mặt Diệp Thành. Trong lòng cô mặc dù vẫn thấy tiếc nuối và khẽ có những tiếng thở dài, thế nhưng trong đôi mắt Cơ Tuyết Băng lại chẳng thể hiện gì ngoài ánh nhìn băng giá, như thể đang muốn nói: “Chúng ta đã không còn chung đường nữa rồi”.
“Lên đường bình an”, chỉ bốn từ mặc dù nhẹ như tiếng âm thanh của tự nhiên nhưng nó lại không thể che giấu nổi giọng nói lạnh như hàn băng của Cơ Tuyết Băng.
“Muội như vậy là sao? Thương hại sao?”, không hề nhìn sang Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành chỉ cúi người nhặt bao nải dưới đất, giọng nói vẫn ấm áp như xưa. Câu nói này thật khiến người ta đau lòng.
Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, cô chỉ cảm thấy mối tình vừa qua tựa như một cơn gió.
“Đi thôi, đi thôi”, Diệp Thành phủi lớp bụi trên bao nải rồi từ từ quay người, bước những bước nặng nề, bóng hình gầy ốm đi dưới ánh trăng, trông cô đơn tới tận cùng.
Chương 2: Ngọn lửa từ trên trời giáng xuống
Dưới màn đêm đen, một con ngựa gầy gò chậm rãi bước đi. Âm thanh móng ngựa va chạm với mặt đất rất khẽ nhưng lại hết sức nhịp nhàng.
Cơ thể yếu ớt của Diệp Thành nằm trên lưng ngựa, hắn hơi ngẩng đầu nhìn vào hư không.
Từ Chính Dương Tông đi xuống, hắn vẫn luôn nằm trên lưng ngựa, được con ngựa gầy đưa đi khắp nơi không biết điểm dừng, cũng không biết phải đi về phương nào và có thể đi về đâu. Từ nhỏ Diệp Thành đã là cô nhi, được đưa lên Chính Dương Tông, hắn không nhà, không cha không mẹ, trong ký ức của Diệp Thành cũng chẳng tìm nổi bất cứ người thân nào.
Diệp Thành vẫn luôn coi Chính Dương Tông là nhà của mình. Các sư huynh sư đệ chính là người thân của mình. Thế nhưng hiện giờ Diệp Thành lại bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông, trở thành kẻ không nhà để về, cảm giác cô đơn trước nay chưa từng có khiến hắn bất giác co rúm người lại.
“Nơi nào là nhà đây?”, tiếng thở dài khẽ vang lên. Màn đêm đen trở nên rõ hơn bao giờ hết. Đôi mắt Diệp Thành hoang hoải, mọi mệt mỏi khiến hắn không thể gượng dậy nổi mà từ từ ngủ thiếp đi.
Thế nhưng đúng vào giây phút Diệp Thành mơ màng, trên bầu trời tối đen kia có một ngôi sao lấp lánh đang rơi xuống, trông vô cùng chói mắt.
Thấy vậy, Diệp Thành ngồi phắt dậy, hắn nhìn theo hướng ngôi sao đang rơi. Ngôi sao kia có màu vàng, giống như hội tụ vô vàn ánh sáng của các vì sao, xuyên không vượt thời gian, trải qua hàng chục nghìn kiếp đời chiếu sáng khắp bầu trời.
“Đó…đó là gì”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn vào bầu trời đêm, hắn thậm chí có thể nhìn thấy cả những tia chớp nối nhau liên tiếp.
Đương lúc Diệp Thành còn đang hoang mang thì xuất hiện tiếng vang ầm trời. Ngôi sao kia rơi xuống, mặt đất chấn động, con ngựa gầy sợ hãi, nó hí lên một hồi thật dài, còn Diệp Thành cũng theo đó mà ngã xuống lưng ngựa.
Ngôi sao rơi xuống, thiên cổ kỳ quan. Diệp Thành ngỡ ngàng lồm cồm bò dậy, đứng trên mảnh đất khô cằn, hơi nóng cuồn cuộn bốc tới.
Chỉ là tới gần mới phát hiện đâu có ngôi sao nào rơi từ trên trời xuống đâu, mà đó là ngọn đuốc màu vàng to chừng nắm tay.
Đột nhiên, Diệp Thành lặng người, không thể ngờ tới chỉ một ngọn đuốc lại có thể gây ra động tĩnh mạnh như vậy.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng mất dần đi, ngọn đuốc kia giống như con đom đóm, cứ thế treo trơ trọi ở đó. Mặc dù vậy nhưng Diệp Thành lại không hề cảm nhận được sức nóng nào từ nó, những đốm lửa rời rạc, giống như một đứa trẻ chẳng nơi nương tựa.
“Mày cũng không có nhà sao?”, cũng rơi vào hoàn cảnh cô độc nên Diệp Thành không kiềm chế nổi, giơ tay ra khẽ sờ.
Ngọn đuốc kia như có linh tính, nó nhảy vào lòng bàn tay hắn, giống như một đứa trẻ ngây thơ, cứ thế vui chơi trong lòng bàn tay Diệp Thành.
“Thú vị đấy”, Diệp Thành duỗi ngón tay chỉ điểm vào ngọn đuốc kia.
Ngọn đuốc lập tức hoá thành một đường ánh sáng vàng, nhập vào người Diệp Thành.
“Mày…”, Diệp Thành giật mình, không kịp phản ứng lại.
Ngọn đuốc đó trông có vẻ rất ham chơi, cứ thế lộn vòng trong cơ thể hắn, tới cuối cùng thì một làn khói len lỏi vào vùng đan điền đã bị phế đi trước đó.
Chẳng mấy chốc phần bụng dưới của Diệp Thành bắt đầu nóng lên khiến hắn hoang mang quan sát cơ thể. Diệp Thành trông thấy một cảnh tượng hết sức kỳ lạ. Vì có ngọn đuốc nên vùng đan điền vốn bị thương của Diệp Thành dần dần liền lại dưới tốc độ quan sát của mắt thường.
“Đây…”, Diệp Thành há miệng.
Có điều mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Ngọn đuốc kia cứ thế nhảy nhót trong vùng đan điền, giống như cảm nhận được sự chật hẹp ở vị trí đó nên cơ thể bằng lửa của nó nhanh chóng biến to hơn, phát ra những ánh sáng rực rỡ, mãi tới khi biến thành biển lửa màu vàng kim thì vùng đan điền của Diệp Thành to lên.
Ồ!
Diệp Thành ôm lấy phần bụng dưới mà thốt lên ngỡ ngàng, ngã nhào ra đất.
Soạt soạt…
Vùng đan điền vừa hồi phục lại bắt đầu rách ra. Nó bị ngọn đuốc kia làm cho phình to lên rồi nứt lìa, biến thành một mảng màu trắng mênh mang, bên trên sương trắng lượn lờ, bên dưới ánh vàng chói mắt.
Mãi tới lúc này, ngọn đuốc kia mới ngoan ngoãn dừng lại, lướt qua lướt lại ở đó, giống như đang khám phá ngôi nhà mới mà mình vừa tạo ra vậy.
Có điều nó như kẻ chẳng hay việc gì, còn trạng thái của Diệp Thành lại chẳng ra sao.
Hắn nằm trên mặt đất thở dốc, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cơn đau đớn dữ dội khiến phần trán Diệp Thành nổi lên từng đường gân xanh, đôi mắt chỉ toàn vân máu, đến khuôn mặt cũng méo đi nhiều.
Không biết từ bao giờ, cơn đau dần tan biến, cảm giác nóng ran lại lần nữa xâm chiếm khắp cơ thể khiến Diệp Thành tỉnh táo lại.
Lúc này, hắn nhìn lại vùng đan điền của mình sau khi đã có sự thay đổi một trời một vực. Diệp Thành há miệng, cổ họng khô khan: “Đây…đây là Đan Hải sao?”
Tu sĩ có sáu tầng cảnh giới: Ngưng khí, Nhân nguyên, chân dương, linh hư, không minh, thiên tịch.
Diệp Thành kinh ngạc như vậy là vì cái gọi là đan hải cao hơn một tầng so với đan điền. Chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Không Minh mới có thể mở ra đan hải. Cho dù thế nào thì Diệp Thành cũng không thể ngờ nổi ngọn ngọn đuốc kia không những có thể khôi phục lại vùng đan điền của hắn mà còn có thể mở ra vùng đan hải.
Trong chốc lát, linh khí vốn dĩ ít ỏi của trời đất chợt thay đổi. Linh khí cứ thế dần dần quy tụ về phía Diệp Thành, lấy Diệp Thành làm trung tâm và hình thành nên vòng xoáy linh khí. Thông qua các huyệt vị và lỗ chân lông trên cơ thể Diệp Thành, thâm nhập vào cơ thể hắn. Cơ thể Diệp Thành lúc này như cái thùng không đáy, cứ thế nuốt trọn luồng linh khí của đất trời.
Còn lúc này, ngọn đuốc kia lại bắt đầu nhảy nhót, thế nhưng chỉ cần là linh khí thâm nhập vào đan hải thì đều bị sức mạnh của Diệp Thành tôi luyện thành chân khí màu vàng kim thuần tuý. Còn đan hải có hơi chút khô cằn vừa được mở ra lại lắc lư, chân khí giống như biển lớn màu vàng kim vậy.
Diệp Thành lặng lẽ nhìn đan hải, đôi mắt hắn mơ hồ, cơ thể lắc lư một lúc rồi ngã nhào ra đất.
Một đêm lặng thinh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, ánh sáng ấm áp len qua khung cửa sổ, chiếu hắt vào khuôn mặt Diệp Thành. Diệp Thành châm rãi mở mắt, đón lấy ánh nắng ban mai.
“Đại ca, huynh tỉnh rồi”, một thiếu niên nhe răng nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Đệ là ai?”, Diệp Thành bật dậy, nhìn thiếu niên trước mặt rồi lại nhìn không gian lạ lẫm xung quanh: “Đây là nơi nào, tại sao ta lại ở đây?”
“Đệ là Hổ Oa”, thiếu niên kia chất phác, đôn hậu cười đáp: “Nơi này chính là Tiểu Linh Viên ở Hằng Nhạc Tông. Đêm qua huynh hôn mê trong cánh rừng, là đệ và ông đưa huynh về đây.
“Hằng…Hằng Nhạc Tông?”, Diệp Thành sững người.
Nước Đại Sở có ba tông môn lớn. Thị Huyết Điện độc chiếm Bắc Sở còn Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông xưng bá Nam Sở. Ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông là kẻ địch.
Dù cho thế nào thì Diệp Thành cũng không ngờ nổi hắn mới bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông không lâu trước đó mà giờ đã tới Hằng Nhạc Tông của phía kẻ địch.
“Huynh đói rồi phải không? Đệ làm chút gì cho huynh ăn nhé”, thấy Diệp Thành thẫn thờ, Hổ Oa vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Trên giường trúc, Diệp Thành lặng người, thần trí bắt đầu khôi phục lại tỉnh táo hơn. Lúc này hắn mới nhớ ra chuyện tối qua.
“Tối qua?”, vừa nghĩ tới mọi việc tối qua, Diệp Thành hoang mang kiểm tra cơ thể. Đan hải là một mảng màu vàng kim giống như một thế giới khác vậy. Bên trên sương trắng mịt mù, bên dưới chân khí ánh vàng kim cuồn cuộn.
“Không phải mình đang nằm mơ chứ? Mọi thứ đều là thật sao?”
Diệp Thành thở gấp, vừa tỉnh dậy, vùng đan điền vốn dĩ bị phế bỏ của hắn không những đã hồi phục mà còn có thể mở ra đan hải. Đến chân khí bên trong đan hải cũng trở nên tinh tuý hơn. Diệp Thành nắm tay, hắn như tìm lại được cảm giác của tu sĩ ngày xưa. Thị lực và linh khí của hắn trong giờ phút này đã có bước đột phá mới.
Mà tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ ngọn đuốc màu vàng kia. Cứ nghĩ tới ngọn đuốc đó. Ánh mắt Diệp Thành lại vô thức nhìn về phía ngọn đuốc màu vàng kim trong vùng đan điền vẫn đang lửng lơ nhảy nhót. Nó bốc lên từng đốm lửa nhỏ, giống như đứa trẻ đang nhảy nhót tung tăng.
“Mày không phải là lửa thật phải không?”, suy nghĩ của Diệp Thành vừa xuất hiện thì ngọn đuốc kia đã được triệu hồi vào lòng bàn tay hắn.
Lúc này, nhiệt độ trong căn phòng đột nhiên tăng lên, còn Diệp Thành lại không cảm nhận được sức nóng khủng khiếp xung quanh, ngược lại, hắn lại có cảm giác rất gần gũi thân thiết với ngọn đuốc đó.
“Sau này mày cứ đi theo tao”, Diệp Thành nhoẻn miệng cười, khẽ khàng xoa xoa ngọn đuốc thật kia, trong lòng có một cảm giác hân hoan không nói nổi thành lời.
“Đại ca, huynh ra ngoài ăn cơm đi”.
“Ta ra rồi đây”, thu ngọn đuốc về, Diệp Thành trở mình nhảy xuống giường.
Chương 3: Diệp Thành dũng mãnh
Đi ra khỏi cửa phòng, Diệp Thành đảo mắt nhìn xung quanh. Đây chính là một khu vườn nhỏ, phần giữa vườn còn trồng cây linh quả.
Giữa vườn, ngoài thiếu niên tên Hổ Oa ra thì còn một lão già nữa.
Cả ba người ngồi trước một cái bàn không quá lớn, bên cạnh còn có một con chim với thân hình to lớn đứng kề bên, lúc này nó đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào những món ăn được bày biện trên bàn. Trong giới tu sĩ, loài chim thế này được gọi với cái tên linh thú, được các tu sĩ dùng để cưỡi đi.
Sau cuộc trò chuyện, Diệp Thành mới biết đêm qua lão già cứu hắn tên là Trương Phong Niên, vì từng phạm phải sai lầm nên bị phế đi tu vi, đuổi khỏi tông môn. Còn nơi ông ta sống nằm ở dưới chân núi gần núi linh Hằng Nhạc Tông.
“Nào, tiểu Ưng, miếng này cho mày”, Hổ Oa gắp miếng thịt khô không nỡ ăn cho con chim khổng lồ kia, vừa nói vừa không quên xoa xoa cái đầu của nó, trông bộ cậu ta coi con chim này như người thân của mình vậy.
Phía này, Trương Phong Niên cười ôn hoà, nhìn Diệp Thành: “Cậu thanh niên, cậu cũng là tu sĩ phải không?”
Diệp Thành đang nhét đầy thức ăn vào miệng, ăn như hổ đói, vừa nghe thấy Trương Phong Niên hỏi vậy thì hoang mang đặt đũa xuống, gật đầu cười nói: “Vậy tiền bối là người của môn phái nào?”
“Lão già ta không môn không phái, chỉ là một người tu luyện tự do”.
“Thật đáng tiếc”, Trương Phong Niên thở dài: “Trông cậu phong nhã hào hoa, nên tìm một tông môn tu luyện mới phải, dù sao thì trong tông môn cũng có bí kíp tu luyện mà cậu cần, cũng không đến mức còn trẻ thế này mà tu vi mới đạt tầng ngưng khí thứ nhất”.
“Tiền bối nói phải ạ”, Diệp Thành lại nở nụ cười, vẫn cố gắng che giấu quá khứ của mình. Đương nhiên, có thể tu luyện lại lần nữa, hắn cũng sẽ tìm cho mình một môn phái để tu luyện.
Trương Phong Niên nói rất có lý. Làm một tu sĩ tự do không an toàn là một chuyện, thứ nhất, bí kíp tu luyện quả thực là vấn đề, còn khi đã là đệ tử của tông phái lại khác, chí ít thì có tông môn để dựa dẫm, bí kíp tu luyện cũng có sự đảm bảo nhất định.
Thấy Diệp Thành mải suy tư, Trương Phong Niên mới cười hiền từ: “Cậu thanh niên, cậu có hứng thú làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông không?”
“Đương nhiên có hứng thú rồi ạ”, Diệp Thành vội cười đáp lời.
Trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Thực lực của Hằng Nhạc Tông không hề kém cạnh Chính Dương Tông, vả lại lúc này hắn quả thật không có nơi nào để đi, lại đang ở đất của Hằng Nhạc Tông, nơi này nhất định là lựa chọn tốt nhất.
Có thể nói, lúc này Diệp Thành có động lực đầy mình. Trước kia Diệp Thành ở Chính Dương Tông cũng là một người rất nổi bật, hắn tin rằng có ngọn đuốc kia tương trợ thì tương lai không xa ở Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ rất rực rỡ.
“Tiền bối, yêu cầu của Hằng Nhạc Tông cũng cao phải không ạ?”, Diệp Thành nhìn Trương Phong Niên hỏi.
“Không vấn đề gì, ta viết một bức thư giới thiệu, ta tin có thể để cho cậu làm một đệ tử thực tập được”.
Thư giới thiệu?
Nghe ba từ này, Diệp Thành nhìn lại lão già đang ngồi trước mặt mình từ đầu tới chân. Mặc dù ông ta không thể tu luyện phế nhân nhưng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa của khu vườn nhỏ bị người ta tung một đạp đạp tung, ngay sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ trắng đi vào.
“Ồ? Ăn cơm sao?”, thanh niên kia bật cười, nói với giọng chế nhạo.
“Trương Đào, anh làm gì thế hả?”, Hổ Oa lập tức đứng dậy, nhìn gã thanh niên mặc đồ trắng với ánh nhìn phẫn nộ, ở bên, khuôn mặt Trương Phong Niên lúc này tối sầm cả lại, đến con chim khổng lồ bên cạnh cũng kêu lên không ngớt, nó giang đôi cánh bảo vệ Hổ Oa đằng sau mình.
Diệp Thành liếc nhìn Trương Đào, nhận ra hắn chính là đệ tử của Hằng Nhạc Tông vì trên bộ đồ hắn mặc có hai chữ Hằng Nhạc, vả lại hắn chỉ cần nhìn cũng đã nhận ra tu vi của tên này đã đạt tới tầng ngưng khí thứ hai.
Hừ!
Trương Đào lạnh giọng, hắn nhìn sang Trương Phong Niên với vẻ mặt hung tợn: “Lão già, mau giao ra đây, nếu không thì đừng trách tôi đây vô tình”.
“Ta không có thứ mà cần”, Trương Phong Niên hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt già nua trong chốc lát trở nên tái nhợt.
“Cho thể diện mà không cần”, Trương Đào đột nhiên đạp tung cái bàn, đằng đằng sát khí.
Quác, quác.
Ở một bên, con chim khổng lồ đã vung đôi cánh lao đến. Mặc dù linh thú ở tầng thấp nhưng lại hết sức thông minh, nó có thể nhìn ra được biểu cảm của con người.
“Muốn chết”, Trương Đào lạnh mặt, giữa các đầu ngón tay xuất hiện linh khí xoay vần, trong chốc lát ngưng tụ lại thành lưỡi đao sắc bén chém qua và để lại vết máu trên mình con chim.
Máu tươi bắn ra tung toé, con chim ngã dụi ra đất.
“Tiểu Ưng”, Hổ Oa chạy ngay tới.
Quác, quác…
Con chim cố gắng kêu lên thoi thóp. Mặc dù bị thương nhưng nó vẫn dùng đôi cánh che lấy Hổ Oa, bảo vệ cậu ta núp dưới cơ thể mình.
“Loại nghiệt đồ”, Trương Phong Niên chỉ vào Trương Đào, lửa giận bừng bừng, suýt chút nữa thì ngã ra đất.
“Giao ra đây, nếu không đừng trách ta tàn…”, Trương Đào tiến lên một bước uy hiếp, chỉ là chữ “độc” hắn còn chưa kịp thốt ra thì Diệp Thành ở bên đã xông tới với tốc độ nhanh chóng từ lúc nào.
Bốp!
Cái tát chói tai vang lên. Trương Đào bị đánh đến mức hoa cả mắt, hắn còn chưa kịp tỉnh lại thì đã phát hiện ra phần cánh tay của mình bị Diệp Thành kéo xuống, cơ thể trong chốc lát mất đi thăng bằng, ngay sau đó hắn không còn chạm với mặt đất nữa, cả cơ thể bị quăng bay đi.
Bịch!
Sau tiếng động lớn, Trương Đào trước đó còn hống hách ngang ngược đã bị Diệp Thành quăng xuống đất.
Phụt!
Trương Đào phun ra cả miệng máu, hắn bị Diệp Thành đánh tới mức lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên.
Cảnh này khiến Trương Phong Niên ngây người. Hổ Oa ở bên thấy vậy cũng chỉ biết thẫn thờ nhìn Diệp Thành, không khỏi nuốt nước bọt. Trương Đào ở tầng ngưng khí thứ hai mà lại bị Diệp Thành đánh bại trong một chiêu.
Rõ ràng Diệp Thành đánh lén nhưng khí lực của hắn cũng không đến mức khủng khiếp thế này chứ. Chỉ là bọn họ đâu biết rằng bên trong cơ thể Diệp Thành có đan hải.
Nếu như kết hợp với chân khí, kể cả tu vi ở tầng ngưng khí thứ nhất thì số lượng chân khí trong đan hải của Diệp Thành cũng nhiều hơn bọn họ gấp ba lần. Nếu tính như vậy thì mặc dù tu vi của Diệp Thành ở tầng ngưng khí thứ nhất nhưng lại có thể tương đương với tầng ngưng khí thứ ba của những tu sĩ thông thường.
“Người làm thì trời xem, cố tích lấy cái đức cho mình”.
Sau tiếng mắng chửi của Diệp Thành, Trương Đào vốn bị đánh cho hồn bay phách lạc thì lúc này đã bị Diệp Thành đá ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Đêm đến, Diệp Thành truyền chân khí sang cho tiểu Ưng nên mới có thể bảo toàn tính mạng cho nó. Thế nhưng thời gian dài tiếp theo, con linh thú khổng lồ với lòng trung thành này sẽ rất khó có thể bay lượn trong không trung.
“Cậu bạn, hôm nay thật sự cảm ơn cậu”, Trương Phong Niên ngồi trên bậc thềm, khuôn mặt trông già đi rất nhiều. Ông ta bị đồ đệ ra tay tàn độc, đối với một lão già hoà nhã như vậy mà nói thì đó quả là vết thương lòng đau đớn.
“Tiền bối nói gì vậy, đó là chuyện thường thôi mà”, Diệp Thành tươi cười.
Haiz! Chỉ nghe Trương Phong Niên thở dài, trong đôi mắt vẩn đục kia như đang hoài niệm chuyện gì đó thương tâm lắm: “Ta từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, chỉ vì phạm phải sai lầm nghiêm trọng nên mới bị phạt, tới sống ở khu vườn nhỏ này, còn Trương Đào chính là đệ tử trước kia của ta, mọi thứ đều do ta sai, là do ta dạy dỗ hắn không thành”.
“Sư phụ là người dẫn đường, tu hành còn phải xem từng người mà”, Diệp Thành an ủi: “Tiền bối không cần phải tự trách mình, là do tính cách của hắn như vậy mà thôi”.
“Hắn ta muốn lấy Thiên Linh Chú của ông”, Hổ Oa ở bên thở hổn hển, nắm tay thật chặt: “Mấy năm nay, những đồ mà ông góp nhặt được đều bị hắn ta cướp sạch, ngày nào cũng tới ức hiếp hai ông cháu ”.
Thiên Linh Chú?
Diệp Thành không hề lạ với cái tên này. Hằng Nhạc Tông có một loại linh phù, tên là Thiên Linh Chú, một khi dán lên người thì trong thời gian ngắn có thể chặn lại linh khí của người đó. Loại phù chú này đã nổi tiếng trong ba tông môn từ lâu.
Loại phù chú này mặc dù dị thường nhưng lại hết sức trân quý, chưa bao giờ bị truyền ra ngoài. Diệp Thành không ngờ Trương Phong Niên lại có phù chú này.
“Cậu bạn, thư giới thiệu ta đã viết xong rồi, ngày mai cậu lên núi tu hành đi. Khả năng thiên bẩm của cậu không tồi, không được để nó mai một”, đương lúc Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì Trương Phong Niên đã nhét một bức thư và một bộ quyển tông vào tay Diệp Thành: “Còn quyển tông này chính là phần giới thiệu về Hằng Nhạc Tông, nếu rảnh thì cậu xem xem”.
“Đa tạ tiền bối”.
Chương 4: Không ai cần
Đêm khuya, Diệp Thành nhảy ra khỏi Tiểu Linh Viên, tìm một nơi yên tĩnh ngồi khoanh chân trên một tảng đá, tĩnh lặng khám phá sự huyền diệu của chân hoả trong vùng đan hải.
Từ khi có được chân hoả này, Diệp Thành thu về được rất nhiều thứ. Trước tiên là khôi phục được vùng đan điền, sau đó là mở ra vùng đan hải. Chân khí được tôi luyện trở nên tinh tuý vô cùng. Có thể nói căn cơ lúc này của Diệp Thành còn vững chắc hơn khi ở Chính Dương Tông.
“Thật là phi phàm”, Diệp Thành tự nhủ, sau đó nhắm mắt tịnh dưỡng, trong lòng nhẹ nhõm như không.
Chẳng mấy chốc, luồng linh khí mỏng manh của đất trời quy tụ lại, lấy Diệp Thành làm trung tâm, hình thành nên vòng xoáy linh khí, thông qua sự tác động của Diệp Thành, cứ thế thâm nhập vào cơ thể hắn từ các huyệt vị. Sau khi vào vùng đan hải, nó được chân hoả màu vàng kim tôi luyện.
Ở một phương diện khác, Diệp Thành lại chia chân hoả thành vô số đường, phần thâm nhập vào kinh mạch, phần bao lấy xương cốt, dùng chúng để tôi luyện gân cốt và kinh mạch.
Thời gian lâu dần, kinh mạch của hắn cũng trở nên dẻo dai còn xương gốt do có chân hoả tôi luyện nên cũng loại bỏ được khuyết điểm, trở nên trơn nhẵn có từng đường sáng vàng kim bao quanh.
Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới nhảy xuống khỏi tảng đá. Cơ thể sau khi được chân hoả tôi luyện khiến Diệp Thành cảm thấy khoan khoái, một cảm giác trước nay chưa từng có.
“Tuyệt quá”, Diệp Thành hô lên một tiếng rồi sải bước đi, luồng chân khí toát ra ngưng tụ trong lòng bàn tay, giữa các ngón tay vẫn còn lớp điện lôi di chuyển.
Bôn lôi.
Sau tiếng thét, bàn tay Diệp Thành vỗ mạnh vào tảng đá.
Rầm!
Một chưởng cực mạnh mang theo tiếng sấm khiến tảng đá nứt lìa. Chưởng pháp này chính là huyền thuật tấn công mà Diệp Thành có được sau những năm tháng tôi luyện, với tên gọi Bôn Lôi Chưởng, có sức mạnh của sấm sét, lại có tiếng vang của sấm sét, khí thế bá đạo.
Cũng chính vì vậy, khi triển khai thuật pháp này cần một cơ thể hết sức rắn rỏi, nếu không thì với sức mạnh của Bôn Lôi Chưởng có lẽ sẽ khiến kinh mạch và gân cốt của bản thân bị thương nghiêm trọng. Đây chính là điểm tai hại của huyền thuật bá đạo.
Có điều dù là vậy thì đối với Diệp Thành mà nói, cũng không hề hấn gì. Có chân hoả trong người, cơ thể của hắn càng trở nên rắn rỏi hơn, sự dẻo dai của xương cốt và kinh mạch hoàn toàn có thể địch lại những đòn sát thương của Bôn Lôi Chưởng.
Phù!
Thở ra một hơi thật dài, Diệp Thành mở quyển tông mà Trương Phong Niên đưa cho mình.
Hằng Nhạc Tông phân thành nội môn và ngoại môn. Ngoại môn phân nhất điện, nhất đường, lưỡng viên, tam phong, bát các.
Nhất điện: Chấp Pháp Điện, nếu trưởng lão phạm phải sai lầm sẽ giao cho Chấp Pháp Điện xử lý.
Nhất đường: Giới Luật Đường, nếu đệ tử phạm sai lầm sẽ giao cho Giới Luật Đường xử lý.
Lưỡng viên: Linh Thảo Viên và Linh Quả Viên.
Tam phong: Thiên Dương Phong, Địa Dương Phong và Nhân Dương Phong chính là ba đỉnh núi chính thuộc ngoại môn Hằng Nhạc Tông.
Bát các: Linh Khí Các, Tàng Thư Các, Linh Đan Các, Vạn Bảo Các, Càn Khôn Các, Nhiệm Vụ Các, Tình Báo Các, Cửu Thanh Các.
Còn nội môn là nhất điện, nhất đường, lưỡng viên, thất các, cửu phong.
Nếu đem ra so sánh thì nội môn ít hơn ngoại môn một Linh Đan Các và nhiều hơn lục đại chủ phong.
“Chẳng khác gì so với Chính Dương Tông”, Diệp Thành xoa xoa cằm, còn hắn từng là một đệ tử của Tình Báo Các trong Chính Dương Tông, ngày thường ngoài việc tu luyện, Diệp Thành còn phải thu thập các tin tức tình báo đơn giản, cũng chính vì vậy mà lần cuối cùng xuống núi, mới bị đệ tử của Thanh Vân Tông phế đi vùng đan điền.
Là đệ tử của Tình Báo Các trong Chính Dương Tông, Diệp Thành vẫn cảm nhận được rất nhanh nhạy Hằng Nhạc Tông giống với Chính Dương Tông, bề ngoài trông có vẻ sóng yên biển lặng nhưng bên trong lại dấy lên cơn sóng ngầm, những cuộc tranh đấu âm thầm giữa các hệ phái chưa bao giờ dứt.
Không biết từ bao giờ, Diệp Thành bất giác cuộn quyển tông lại, vươn vai rồi mới quay về Tiểu Linh Viên ngủ một giấc.
Một đêm yên ắng, chớp mắt đã tới sáng.
Vừa mới sáng sớm, phía đông đã có gợn mây màu đỏ, Diệp Thành mở mắt, thở dài một hơi đẩy những khí tức đục ngầu ra ngoài. Hắn trở mình, khuôn mặt hồng hào, tinh thần thậm chí còn rất sung mãn, đến khí tức cũng dồi dào lên không ít.
Diệp Thành ăn bữa sáng đơn giản rồi đi ra khỏi tiểu linh viên.
Cảnh tượng ập vào mắt hắn chính là một bậc thang bằng đá rất dài, kéo thẳng lên trên núi linh, mãi tới đoạn khuất sau tầng mây, Diệp Thành mới không thấy rõ điểm cuối cùng.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, sải bước đi lên. Mỗi một bước đi, Diệp Thành đều có thể cảm nhận được luồng khí dồi dào trước mặt.
Tới bước cuối cùng, Diệp Thành dừng lại nhìn quang cảnh trước mặt, phía xa là cả rặng núi cao vút, cây cổ thụ mọc rợp trời, linh khí mịt mù, mây mù giăng lối, giữa các tầng mây chốc chốc lại có hạc tiên bay qua.
“Tìm thấy cảm giác ở Chính Dương Tông rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hít lấy hít để linh khí phiêu bồng trong không khí.
Sau khi Trương Phong Niên nói cho hắn biết đường đi, hắn liền đi một mạch tới đây.
Sáng sớm chính là lúc linh khí thuần tuý nhất, Diệp Thành đi cả đoạn đường tới đây, nhìn thấy rất nhiều đệ tử đang ngồi trên từng phiến đá chăm chỉ tu luyện. Diệp Thành đi qua bọn họ, bọn họ cũng chỉ vội liếc mắt nhìn một cái.
Diệp Thành đi vài vòng, tới trước một lầu các với cái tên Cửu Thanh Các.
Bên trong Cửu Thanh Các có rất nhiều đệ tử đang đi ra đi vào, người nào cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt tò mò vì gặp người lạ. Bọn họ quan sát hắn từ đầu tới chân, chỉ là khi cảm nhận được Diệp Thành mới chỉ dừng lại ở tầng ngưng khí đầu tiên thì tỏ vẻ coi thường.
“Chính là nơi này”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn lầu các, sải bước vào trong, đưa ra thư giới thiệu của bản thân.
Trong đại đường, người nhận thư giới thiệu là Thanh Y trưởng lão, khi nghe thấy là thư của Trương Phong Niên gửi, vị trưởng lão này không quên nhìn Diệp Thành một lượt từ đầu tới chân rồi mới mở thư ra xem.
Khi vị này quan sát Diệp Thành thì hắn cũng đang âm thầm quan sát vị đó.
“Người này trông cũng thật…vô thiên vô pháp”, đây chính là suy nghĩ trong đầu mà Diệp Thành không dám nói ra.
Cũng chẳng thể trách Diệp Thành bởi chủ yếu là vị trưởng lão này trông quá xấu. Mắt, mũi, miệng đều méo xệch, vả lại không phải cùng méo sang một bên nên khiến Diệp Thành sửng sốt.
Nơi này ngoài Thanh Y trưởng lão ra thì còn có ba người khác đang ngồi, một người bụng phệ béo tròn, một người gầy như que củi, người thứ ba còn có thể tạm coi là bình thường. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.
Ba người này chính là chủ toạ trong tam đại chủ phong ngoại môn của Hằng Nhạc Tông: Chung Lão Đạo, Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân.
Thanh Y trưởng lão nhìn xong thì đưa thư giới thiệu cho ba người còn lại xem rồi cười nói: “Ba vị huynh đệ, mọi người thương lượng xem ai đồng ý làm sư phụ của Diệp Thành, đây là thư giới thiệu của Trương Phong Niên, dù gì cũng nên giữ chút thể diện cho ông ấy”.
“Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy”, cả ba người nhìn bức thư rồi lại nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”, Chung Lão Đạo bụng phệ nhìn Diệp Thành.
“Con mười sáu tuổi ạ”.
“Mười sáu tuổi” Chung Lão Đạo nhướng mày: “Mười sáu tuổi mà mới ở tầng ngưng khí thứ nhất, khả năng thiên bẩm của ngươi cũng thật là…”.
Nói rồi, Chung Lão Đạo ho hắng một tiếng rồi đứng dậy, vỗ vỗ cái bụng phệ của mình, nói: “Xem nào, Thiên Dương Phong của ta còn có việc, ta đi trước đây”.
Dứt lời, Chung Lão Đạo bụng phệ cứ thế lẩn mất khỏi đại đường, chỉ sợ Thanh Y trưởng lão lôi quay lại bắt nhận Diệp Thành làm đồ đệ.
Sau khi Chung Lão Đạo rời đi, Cát Hồng cũng đứng dậy, quay lưng chắp tay ra sau, liếc nhìn Diệp Thành bằng con mắt không mấy thiện cảm: “Địa Dương Phong của ta cũng không nhận một kẻ bất tài”.
Nói rồi, Cát Hồng cũng đi khỏi đại đường.
Sau khi Chung Lão Đạo và Cát Hồng rời đi, Thanh Y trưởng lão chỉ có thể đưa mắt nhìn Thanh Dương Chân Nhân: “Thanh Dương huynh đệ, nể mặt đệ nhận cậu ta nhé”.
Thanh Dương Chân Nhân cau mày sau đó khẽ lắc đầu, nói: “Thanh Y sư đệ, ta vẫn chưa đủ tư cách gia nhập Nhân Dương Phong, thứ lỗi ta không thể đồng ý được, khả năng của ta có hạn”.
“Cái này…”
“Ta còn có việc, ta đi trước đây”, nói rồi, Thanh Dương Chân Nhân cũng phất áo, đi ra khỏi đại đường như một cơn gió.
Thủ toạ của tam đại chủ phong của Hằng Nhạc Tông lần lượt rời đi và rõ ràng là bọn họ không muốn nhu nhận Diệp Thành làm đệ tử.
Diệp Thành thấy vậy cũng thấu hiểu. Có thể tưởng tượng được một tu sĩ mới mười sáu tuổi, tu vi chỉ mới dừng ở ngưng khí tầng thứ nhất, khả năng quá thấp kém, nếu như thu nạp làm đệ tử mà dạy dỗ không được thì chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.
Có điều, nếu như để bọn họ biết khả năng thực sự của Diệp Thành thì sẽ khiến bọn họ quay vội lại mà tranh giành Diệp Thành mới thôi.
Ba người rời đi cùng lúc, Thanh Y Trưởng Lão ho hắng một tiếng, cười nói: “Cậu bạn, xem ra cậu chỉ có thể làm một đệ tử thực tập rồi, như vậy cậu có đồng ý không?”
“Mặc dù là thực tập nhưng cũng chưa biết chừng có ngày được làm đệ tử chính cũng nên”.
“Vậy được”, Thanh Y Trưởng Lão rút ra một tấm ngọc màu trắng, chân khí di chuyển ở đầu ngón tay sau đó ông ta khắc hai chữ Diệp Thành lên trên tấm ngọc rồi mới đưa cho Diệp Thành và cười nói: “Cậu bạn, đây chính là ngọc bài của cậu”.
Thanh Y Trưởng Lão còn lấy ra một cái bình bằng ngọc, mặc dù bình ngọc được bịt kín nhưng Diệp Thành vẫn có thể ngửi được mùi thơm của thuốc, không cần nói Diệp Thành cũng biết bên trong bình có chứa thứ nước linh hỗ trợ quá trình tu luyện.
“Vì cậu là đệ tử thực tập nên không có công pháp của Hằng Nhạc, không có đạo bào của Hằng Nhạc, còn nước ngọc linh này cậu có thể lấy một bình”.
“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành nhận lấy ngọc linh dịch, hắn không mấy để ý đến những thứ thế này.
“Được rồi, tới Linh Khí Các nhận lấy một món linh khí đi”, Thanh Y Trưởng Lão mỉm cười, nói rồi không quên vỗ vai Diệp Thành, giọng nói ôn hoà, không hề mang theo sự uy nghiêm của một kẻ mạnh: “Cậu thanh niên, cố gắng nỗ lực, sau ba tháng ta sẽ xem sự thể hiện của cậu thế nào”.
Chương 5: Kiếm Thiên Khuyết
Ra khỏi Cửu Thanh Các, Diệp Thành theo chỉ dẫn, đi một mạch tới Linh Khí Các.
Người canh giữ Linh Khí Các là một trưởng lão với cơ thể béo mập, vả lại đôi mắt nhỏ đến mức gần như phải dùng tay bạnh ra mới có thể nhìn thấy rõ mọi vật. Trưởng lão này người phây phây thịt, phanh áo để lộ cả bộ ngực trông giống như phật Di Lặc.
Người này chính là ủ toạ của Linh Khí Các, Chu Đại Phúc.
“Xin chào trưởng lão”, thấy Chu Đại Phúc đang nằm trên ghế nhàn nhã, Diệp Thành tiến lên trước cung kính hành lễ.
“Nhóc con, sao ta chưa thấy ngươi bao giờ nhỉ?”, liếc nhìn Diệp Thành một hồi, Chu Đại Phúc ngồi dậy, đôi mắt nhỏ xíu sáng lên, liếc Diệp Thành từ đầu đến chân.
“Con là đệ tử thực tập mới đến ạ”, Diệp Thành đưa ngọc bài của mình ra: “Thanh Y Trưởng Lão bảo con tới chọn inh khí”.
Chu Đại Phúc nhận lấy ngọc bài, lật qua lật lại xem, sau đó đưa lại cho Diệp Thành rồi lại nằm nhoài người ra ghế, khoát tay, nói: “Tự vào chọn đi, đệ tử thực tập chỉ có thể chọn ở tầng một, đừng có lẻn lên tầng hai”.
Diệp Thành nhận lại ngọc bài đi vào nơi sâu nhất của Linh Khí Các.
Tầng một của Linh Khí Các vô cùng rộng lớn, diện tích cũng phải vài nghìn trượng, bên trong xếp đầy binh khí đủ kiểu loại, mỗi một loại binh khí đều bóng loáng, như những bông hoa tươi đang đua nhau khoe sắc.
“Quả nhiên là tầng thấp”, mới chỉ đảo mắt qua một lượt, Diệp Thành cảm thấy hơi thất vọng. Là đệ tử thực tập cũng chỉ có thể lựa chọn inh khí ở tầng đầu tiên.
Nghĩ vậy, Diệp Thành tự chọn cho mình một cây quỷ đầu đại đao, hắn vung vung qua lại: “Nhẹ quá”.
Đặt cây đao xuống rồi lại lấy một cây linh kiếm lên, cây kiếm này mặc dù sắc bén nhưng Diệp Thành vẫn đặt nó về vị trí cũ.
Lựa đi lựa lại, Diệp Thành giống như đang đi chợ mua bó rau vậy. Binh khí nơi này mặc dù rất nhiều nhưng đi mãi vẫn không tìm được binh khí mà mình ưng ý. Nếu như trước đây, những binh khí này Diệp Thành sẽ không bao giờ nhìn đến, thế nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể tìm kiếm binh khí của riêng mình trong đống hỗn độn thấp kém này.
Lại đi thêm một vòng nữa, Diệp Thành vẫn không có được thu hoạch, thế nhưng đúng lúc này, chân hoả trong vùng đan hải của hắn di chuyển, vả lại còn phân ra một nhánh lửa mảnh như sợi tóc bay ra ngoài.
Diệp Thành sững người, hoang mang đi theo, mãi tới khi đi tới trước một tảng đá, trên tảng đá còn đặt một thanh kiếm, cũng vì lâu rồi không di chuyển nên bên trên bám đầy bụi, còn nhánh chân hoả kia cứ thế bay lượn xung quanh bề mặt thanh kiếm.
Diệp Thành lấy làm lạ, hắn cầm chuôi kiếm. Một inh khí có thể khiến chân hoả ngắm trúng thì Diệp Thành cũng muốn tìm hiểu kỹ hơn.
Thế nhưng hình như Diệp Thành đã đánh giá quá thấp trọng lượng của thanh kiếm này. Diệp Thành khẽ vận khí, thanh kiếm không hề di chuyển.
“Ít cũng phải một trăm cân”, Diệp Thành phỏng đoán, cũng chẳng trách mà nó nằm biệt lập ở đây. Trọng lượng tới cả trăm cân như vậy không phải để chơi được. Những để tử bình thường không thể cầm nổi nó lên, cho dù là cầm được nó lên cũng phải vận đủ chân khí. Nếu như lấy nó để đấu với người khác, không bị người ta diệt thì cũng khiến bản thân mình mệt đến chết.
Có điều cũng vì vậy nên hắn mới có hứng thú với thanh kiếm này. Chỉ cần vận khí thêm một chút Diệp Thành đã có thể cầm được nói lên và thổi bay lớp bụi trên bề mặt thanh kiếm.
Diệp Thành có thể cảm nhận được khí tức của thời gian, trên chuôi kiếm còn khắc hai chữ cổ: Thiên Khuyết.
“Thiên Khuyết”, Diệp Thành thầm nhủ rồi quan sát kỹ thanh kiếm.
Thanh Kiếm này chưa từng được mở ra, trông nó to hơn thanh kiếm thường rất nhiều, không rõ chất liệu của nó là gì, chỉ biết nó dày vô cùng, trên thân kiếm còn khắc rất nhiều phù văn mà Diệp Thành nhìn không hiểu, vả lại cũng rất lâu đời rồi.
“Quả là một thanh kiếm kỳ lạ”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm. Một thanh kiếm còn chưa được dùng đến mà lại nặng thế này, nếu như mang đi chém người thì có lẽ không ổn, có điều nếu mang đi đập người thì lại là một lựa chọn không tồi.
“Chọn mày”, Diệp Thành khiêng thanh kiếm trên vai đi ra ngoài.
Ấy?
Ở phía xa vang lên giọng nói của Chu Đại Phúc: “Tiểu tử, người như ngươi không chọn lấy binh khí khác mà chọn thanh kiếm này làm gì?”
Keng!
Diệp Thành đi tới. “Keng” một tiếng, hắn hạ thanh kiếm xuống đất. Thanh kiếm quá nặng nên phần nửa thanh kiếm đã cắm vào mặt đất.
“Trưởng lão, thanh kiếm này có lai lịch thế nào ạ?”, Diệp Thành chỉ vào thanh Thiên Khuyết mà hỏi: “Nó không hề nặng như những thanh kiếm khác”.
“Thanh kiếm này ấy à”, Chu Đại Phúc vuốt vuốt bộ râu, ậm ừ một hồi rồi mới nói: “Khi ta tiếp quản Linh Khí Các thì nó đã ở đây rồi, chí ít cũng phải một trăm năm, còn lai lịch của nó thế nào thì ta không rõ”.
“Vậy sao ạ”.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên đổi binh khí khác, thanh kiếm này rất nặng, chọn thanh nào nhẹ hơn đi”.
“Không cần đâu ạ, con chọn nó”, Diệp Thành mỉm cười, khẽ xoa thanh kiếm, càng nhìn lại càng cảm thấy thuận mắt.
“Một tên ngoan cố, khiêng nó đi đi”.
“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành cung kính hành lễ rồi mới đem thanh Thiên Khuyết ra khỏi Linh Khí Các.
Vừa ra khỏi cửa hắn đã nhận về những ánh mắt dị nghị của các đệ tử khác. Bọn họ nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang thanh Thiên Khuyết và cứ thế chỉ trỏ.
“Tên tiểu tử này là ai? Sao chưa gặp hắn bao giờ nhỉ, là đệ tử thực tập mới tới đây sao?”
“Thanh kiếm mà hắn vác có lẽ là Thiên Khuyết”.
“Hình như là vậy, khí lực không vừa, chỉ là tu vi có hơi yếu, đầu óc cũng không bình thường cho lắm”.
Nghe những lời bình luận của những người này, Diệp Thành đều ngó lơ. Hắn có một cảm giác rằng thanh Thiên Khuyết này không hề đơn giản, so với những inh khí thấp kém kia thì hắn thích thanh kiếm này hơn. Mỗi ngày vác nó trên người lại có thể bổ trợ cho việc tu hành.
“Ấy, người của Chính Dương Tông”, không biết là ai thốt lên khiến tất cả những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lên trời.
Phía ấy lại có một thanh phi kiếm rạch qua, bên trên có ba người đang đứng đó. Một người phụ nữ trung tuổi, một người xinh đẹp tuyệt trần và một thanh niên tuấn tú hào hoa.
“Người của Chính Dương Tông tới Hằng Nhạc Tông chúng ta làm gì?”, có người hoài nghi lên tiếng hỏi.
“Vậy thì ngươi lại không biết rồi, ba tháng nữa chính là cuộc so tài của ba tông môn lớn là Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông chúng ta. Người của Chính Dương Tông tới là muốn thương lượng việc so tài đấy”.
“Đệ tử nữ kia thật xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy”.
Những người xung quanh xì xào bàn tán, Diệp Thành không thể nghe lọt tai những lời này. Ánh mắt hắn hướng lên trời, và nói chính xác hơn là hắn đang nhìn người con gái xinh đẹp đứng trên thanh phi kiếm kia. Tay áo cô ta bay lật phật, không vướng bụi trần, trông giống như tiên giáng trần, thanh tao vô cùng.
Cô ta chính là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông sao?
“Không ngờ mới đó mà đã gặp lại rồi” , Diệp Thành lẩm nhẩm, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia mang theo ánh nhìn phức tạp và lạnh nhạt: “Sẽ có ngày ta sát phạt quay về”.
Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình, Cơ Tuyết Băng đứng trên phi kiếm bất giác nhìn xuống dưới, lúc này, Diệp Thành đã mất hút trong đám người từ lâu.
“Cảm giác thật quen thuộc”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ.
“Sao vậy sư muội?”
“Không sao”.