-
Chương 131-135
Chương 131: Se duyên
Đêm khuya, trong Linh Đan Các.
Chậu gỗ rung lên, linh dịch bên trong cũng bị Diệp Thành hấp thu sạch sẽ, chỉ còn lại một chậu nước trong.
Diệp Thành từ từ mở mắt, hắn hả ra một hơi mang theo tàn khí sau đó thở dài, đôi mắt đen láy càng sâu sắc hơn trước nhiều, có điều lúc này khuôn mặt hắn đã lấy lại sắc hồng, không còn tái nhợt như trước nữa.
“Đây là đâu?”, Diệp Thành quay đầu nhìn và phát hiện mình đang trong một cái chậu gỗ.
Có điều, hắn còn chưa có hành động gì tiếp theo thì một bàn tay thon dài đã lấy y phục phía sau lưng hắn lên.
Rồi sau đó, rồi sau đó hắn bị người ta quẳng lên mặt đất, nằm sõng soài ra đất.
Người lôi hắn lên đương nhiên là Sở Huyên, cảm nhận được Diệp Thành đã tỉnh, cô lập tức xuất hiện ở đây.
Trên mặt đất, Diệp Thành lồm cồm bò dậy mặt mày bám bụi, có điều hắn vừa quay người thì bắt gặp Sở Huyên đang tươi cười với mình.
Hừ!
Hi hi hi!
Diệp Thành giây phút trước còn chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì sau khi thấy Sở Huyên hắn lập tước mỉm cười, không muốn bị đánh nên ngoan ngoãn hơn hẳn.
“Ngươi tỉnh rồi à?”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực, khoé miệng nở nụ cười mê người rồi lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hào hứng.
“Tỉnh…tỉnh rồi ạ”, Diệp Thành xoa xoa mũi cười xoà, khi thấy nụ cười trên khuôn mặt Sở Huyên, hắn có một dự cảm chẳng lành, nói không chừng giây phút sau đó sẽ bị đánh cũng nên.
“Lần này ngươi toả sáng lắm”.
“Cũng…cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành ho hắng, nghĩ tới trận chiến cuối cùng trong cuộc so tài ở ngoại môn, hắn quả thực có phần cứng đầu vì bị đánh gần như tàn tạ tấm thân, suýt chút nữa thì đến cái mạng cũng chẳng còn.
“Lần tới còn dám làm bừa cẩn thận ta xử ngươi đó”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành mà nói.
Diệp Thành vội gật đầu. Đừng thấy Sở Huyên nở nụ cười, ăn nói dễ nghe, xinh đẹp như tiên nữ mà tưởng là hiền, thực ra cô ấy rất dứt khoát và mạnh tay, hắn tin tưởng tuyệt đối rằng hắn rất có khả năng sẽ bị lôi ra ngoài ăn tẩn bất cứ lúc nào.
“Tiểu tử, có thể nói cho ta biết ngươi học được mật pháp luyện thể ở đâu không?’, Từ Phúc tay cầm phất trần sải bước từ nội đường đi ra, đợi tới khi dừng lại ông mới nhìn sang Diệp Thành bằng ánh mắt dò xét.
“Sao ạ, trưởng lão có hứng thú sao ạ?”, Diệp Thành chớp mắt.
“Nói thừa”, Từ Phúc thổi thổi râu, đến Sở Huyên bên cạnh cũng nhìn bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Cả hai đều biết Diệp Thành dựa vào mật pháp luyện thể bá đạo nên mới ngăn lại được Bạo Cốt Đan, một thuật pháp bá đạo như vậy, đến cả những người tu đạo hàng trăm năm như bọn họ cũng không khỏi tò mò.
Khụ khụ!
Hai người nhìn Diệp Thành chăm chú, Diệp Thành lúc này mới ho hắng: “Cái đó, nếu muốn xem cũng không phải không được, có điều không thể xem không như thế ạ. Ai cũng biết đối với một tu sĩ mà nói, một bộ mật pháp không thể tuỳ tiện đưa cho người khác xem được mà”.
Nói rồi, Diệp Thành lắc đầu, hắn nhìn lên bầu trời đầy sao.
Phía này, khuôn mặt của Từ Phúc đã tối sầm cả lại còn Sở Huyên lại đang xắn áo, bộ dạng như muốn lao vào xử lý Diệp Thành một trận vậy. Tên tiểu tử này biết nhiều thật đấy, ngươi cho sư phụ xem mật thuật mà cũng đòi công lao à?
Cuối cùng, Từ Phúc vẫn kéo Sở Huyên định nổi cơn tam bành lại. Nghĩ thì cũng đúng, mật thuật đâu thể tuỳ tiện đưa cho người khác được.
“Cầm lấy đi”, khuôn mặt Từ Phúc càng lúc càng tối sầm lại, thế nhưng cuối cùng ông ta cũng rút ra một viên đan dược màu tím đưa cho Diệp Thành.
Viên đan dược này vừa được lấy ra, mùi hương thoang thoảng dậy lên mũi, bên trên còn có vân khí màu xanh, quan trọng hơn cả là viên đan dược này có hai đường vân rất rõ ràng, không cần nói cũng biết đó chính là linh đan hai vân.
Phía này, Diệp Thành nhận lấy linh đan, hắn đặt đan dược phía trước mũi ngửi ngửi, chỉ thấy toàn thân khoan khoái, có một cảm giác dễ chịu từ tận linh hồn.
“Viên linh đan này được lắm”, vừa cười khúc khích, Diệp Thành vừa hít lấy hít để mùi hương trên viên linh đan vân xanh.
“Tiểu tử, có thể lấy ra được chưa?”, Từ Phúc liếc hắn với vẻ mặt chẳng mấy dễ chịu.
“Nếu để ta biết ngươi lừa chúng ta thì ngươi cứ đợi đấy”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đe doạ nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười hết sức điềm tĩnh.
Liếc nhìn khuôn mặt tối sầm của Từ Phúc và khuôn mặt tươi cười của Sở Huyên, Diệp Thành hoang mang cất đan dược đi rồi rút ra một bộ cổ quyển, nếu không thì có trời mới biết hai vị trưởng lão này sẽ bắt hắn đương đầu với chuyện gì.
“Mau lên”.
“Lề mề”.
“Đây, chính là nó”, Diệp Thành đưa bộ cổ quyển ra, giây phút Từ Phúc nhận lấy cổ quyển, Diệp Thành đã nhanh tay lấy luôn lệnh bài treo trên hông Từ Phúc mà chuồn thẳng.
“Từ trưởng lão, người cứ từ từ xem nhé”, cầm lệnh bài của Từ Phúc, Diệp Thành chuồn ra khỏi đại đường, chỉ sợ Từ Phúc lôi hắn lại.
“Tiểu tử ranh mãnh”, Từ Phúc mắng chửi nhưng vẫn vội liếc ngay xuống bộ cổ quyển trong tay mình, đến cả Sở Huyên cũng không buồn để ý tới Diệp Thành làm gì, cô hiếu kỳ tiến lên trước.
Cổ quyển được mở ra, từng dòng chữ ngay ngắn hiện lên trước mắt hai người, đây là bản sao chép mà Diệp Thành viết ra sao?
“Đây…đây là mật pháp dành cho người tu luyện sao? Đây là mật thuật tự giết người mới phải”, ngay sau đó, Từ Phúc trợn mắt lên, đồng tử co vào, đôi mắt mang theo cái nhìn không sao tin nổi.
“Là tên điên nào viết ra thuật luyện thể biến thái này cơ chứ?”, sau khi đọc Man Hoang Luyện Thể, Sở Huyên cũng kinh ngạc, bàn tay vô thức bụm miệng.
Luyện cốt đề tuý, rèn gân kiến mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn da dũa thịt.
Mười sáu chữ mặc dù ngắn nhưng đủ để miêu tả chân thực nhất về Man Hoang Luyện Thể. Sự bá đạo của Man Hoang Luyện Thể và cơn đau đớn mà người luyện phải chịu đựng khiến hai trưởng lão tu luyện cả trăm năm như Từ Phúc và Sở Huyên cũng phải kinh ngạc.
“Tên tiểu tử này tu được mật thuật luyện thể này sao?”, Từ Phúc ngỡ ngàng nhìn theo hướng Diệp Thành đã rời đi mà khuôn mắt rõ vẻ không sao tin nổi.
Sở Huyên cũng nghiêng đầu nhìn theo hướng mà Diệp Thành rời đi, trong đôi mắt mang theo cái nhìn khác thường.
Luyện cốt đề tuý, rèn gân kiến mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn da dũa thịt, một mật thuật luyện thể bá đạo như vậy một khi vận chuyển thì cơn đau đớn thậm chí còn khốc liệt hơn cả lăng trì tùng xẻo, một tên còn trẻ như vậy với tu vi như vậy mà đã có tâm trí kiên định nhường này, những người ngang tuổi với hắn chắc chắn không ai có thể so bì.
“Khi ngăn lại Bạo Cốt Đan phá huỷ cơ thể, hắn cũng đồng thời phải chịu cơn đau đớn kiệt quệ thân xác, tên tiểu tử này quả là một tên cứng đầu”, ở bên, Từ Phúc xuýt xoa.
“Muội về nội môn trước đây”, Sở Huyên nói rồi cất bước rời đi.
“Sư muội đừng đi”, Từ Phúc sau khi phản ứng lại thì vội tiến lên trước kéo tay Sở Huyên lại.
“Sư huynh có việc gì sao?”, Sở Huyên dừng chân quay đầu nhìn Từ Phúc.
“Thực ra cũng không phải việc gì to tát”, Từ Phúc cười xoà sau đó cho hai tay vào túi áo, lúc này mới ho hắng, nói: “Không biết sư muội thấy Nguyệt Nhi nhà ta thế nào?”
Nghe vậy, Sở Huyên hơi bất ngờ.
“Sư muội nghĩ rằng nếu đẩy Nguyệt Nhi và Diệp Thành lại cùng với nhau thì thế nào?”, Từ Phúc ghé sát lại nói nhỏ và cười nụ cười thần bí.
“Đẩy…đẩy lại cùng với nhau? Là ý gì?”
“Cái đó, nói thẳng ra thì chính là cho hai đứa lên cùng một giường ấy mà”.
Nghe câu này, Sở Huyên trợn tròn mắt, lúc này mới hiểu ra Từ Phúc định làm gì. Đây chính là se duyên cho Tề Nguyệt và đồ đệ bảo bối của cô ta. Cho hai người lên cùng một giường chẳng phải song tu thì là gì?
Nam nữ song tu trong giới tu sĩ gọi là việc hết sức bình thường, một mặt có thể tăng tình cảm đôi bên, mặt khác cũng lợi cho việc song tu, rất nhiều tu sĩ nam và nữ đều lựa chọn cách tu hành này, nó giống như thể làm chơi ăn thật vậy.
Sở Huyên không ngờ Từ Phúc lại muốn ghép Tề Nguyệt và Diệp Thành với nhau. Một người làm sư tôn như cô có vẻ như chưa từng nghĩ tới việc tìm nàng dâu cho đồ đệ của mình.
Được rồi, việc này cứ quyết định vậy thì cô không những phải làm sư phụ của Diệp Thành mà còn làm mẹ chồng của Tề Nguyệt nữa.
Trong chốc lát, trong đầu Sở Huyên hiện lên cảnh tượng này, đó chính là một ngày nào đó, Tề Nguyệt còn có thể sinh cho mình một đứa trẻ bụ bẫm xinh xắn, khuôn mặt núng nính đáng yêu chỉ cần sờ thôi cũng cảm thấy thích rồi.
Nghĩ tới đây, Sở Huyên như một thiếu nữ, đột nhiên cười thật ngây ngô.
“Sư muội?”, thấy Sở Huyên cười si mê, Từ Phúc huơ huơ tay trước mặt Sở Huyên.
Hi hi hi….
Ý thức được mình thất lễ, Sở Huyên cười gượng gạo, vội nói: “Nguyệt Nhi nhà huynh không ý kiến gì chứ?”
“Cái này thì muội yên tâm, Nguyệt Nhi ta tự có cách nói”, Từ Phúc vuốt râu, “phải xem Diệp Thành nhà muội, tên tiểu tử này không dễ bảo đâu, nếu hắn mà không thích làm thì có trời mới ép được”.
“Hắn dám”, Sở Huyên xoa xoa tay, vẻ mặt nghiêm lại.
“Sư huynh, việc này cứ quyết định vậy đi, hắn dám nói một chữ không thì xem muội xử hắn đấy”, nói rồi, Sở Huyên sải bước ra khỏi Linh Đan Các, sau đó còn vang lại điệu cười khúc khích: “Năm nay động phòng, năm sau bế một đứa trẻ tròn tròn, năm sau nữa lại sinh tiếp một đứa, ba năm sau lại một đứa, mỗi năm một đứa, những đứa trẻ múp míp hi hi hi”.
Nghe tiếng lẩm bẩm của Sở Huyên, Từ Phúc còn đang trong nội đường mà tặc lưỡi. Bảo muội tác hợp đồ đệ với Nguyệt Nhi chứ ai bảo chuyện sinh con đâu chứ.
Không biết từ lúc nào, Tề Nguyệt nghe được tiếng nhủ của Sở Huyên mà vẻ mặt chợt ngây dại.
Không biết khi Diệp Thành và Tề Nguyệt biết được sư phụ của mình đang đứng ra mai mối cho cả hai thì sẽ có phản ứng thế nào.
Chương 132: Người cổ bên dưới vực sâu
Ra khỏi Linh Đan Các, Diệp Thành cứ thế chạy tới Linh Thảo Viên.
Diệp Thành chạy một mạch vào chỗ trồng linh thảo.
“Luyện đan cần nhiều Linh Thảo, việc này không thể trách ta được”, vừa nhét Linh Thảo vào trong túi, Diệp Thành không quên tự tìm cho mình một lý do chính đáng.
“Đủ ta dùng trong thời gian dài rồi”, Diệp Thành vỗ vỗ vào túi đựng đồ đầy ắp của mình, cuối cùng hắn cũng tha cho đống Linh Thảo còn lại.
Có điều, hắn vừa định quay người đi thì lại xoa xoa cằm nhìn về nơi sâu nhất của Linh Thảo Viên.
Lần này Diệp Thành đứng trên rìa vực thẳm cheo leo phóng tầm mắt nhìn xuống.
Vù!
“Rốt cục bên dưới có gì mà khiến mày không yên như vậy chứ?”, lại nhìn vào chân hoả bên trong cơ thể, Diệp Thành gãi đầu gãi tai.
Hắn vô thức liếc nhìn xung quanh rồi ho hắng. Nơi này thật khác thường, đặc biệt là chân hoả trong vùng đan hải không chịu nằm yên càng khiến hắn sốt ruột hơn.
Thế nhưng đúng lúc hắn định quay đi, một chân toan nhấc lên thì phía sau chợt có lực hút mạnh mẽ không thể cự lại xuất hiện, chân Diệp Thành còn chưa chạm đất thì đã bị hút về phía kia.
Không những vậy, chân khí trong cơ thể hắn cũng không thể phát huy được tác dụng, chỉ có thể xuôi theo sức mạnh kia để nó kéo về phía vực thẳm cheo leo.
Trời đất lúc này chìm vào im lặng.
Vút!
Nhờ có ánh sáng của linh châu mà hắn mới có thể nhìn rõ xung quanh. Hắn có thể nhìn thấy một đàn thờ cũ kỹ, mang theo dấu vết của thời gian, bên trên còn có vết máu và những hình khắc với những phù văn mà hắn nhìn không hiểu.
Đảo mắt trên đàn thờ, Diệp Thành nheo mắt lại, hắn nhận ra trên đàn thờ còn có một tượng đá hình người với tư thế ngồi, nếu quan sát kỹ thì còn có thể nhận ra đó là một người già.
“Phần đáy vực này rốt cục có gì chứ?”
“Tiểu hữu”, đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên.
“Tiểu hữu”, giọng nói già nua khàn khàn lại lần nữa vang lên.
“Ở phía sau ngươi”.
“Ông…”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn tượng đá hình người trên đàn thờ rồi lại vô thức lùi về sau.
Khi Diệp Thành bước đi thì cũng vừa hay lão già kia từ từ mở mắt ra.
“Ông là ai?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn với ánh mắt cảnh giác, hắn không ngờ bên dưới vực sâu này lại có sự tồn tại của con người.
“Khương Thái Hư?”, Diệp Thành đảo mắt, hắn khẳng định mình chưa từng nghe qua cái tên này, chí ít thì ở Đại Sở hắn chưa nghe cái tên này bao giờ.
“Vì sao ông lại trốn ở dưới vực của Hằng Nhạc Tông?”, Diệp Thành vừa nhìn Khương Thái Hư vừa hy vọng nhận ra được manh mối gì đó từ lời nói của ông ta.
“Năm…năm nghìn năm?”, Diệp Thành nghe con số này mà trợn tròn mắt.
Tu sĩ Thọ Nguyên, mặc dù cao hơn người phàm nhưng cũng không phải không có giới hạn, tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư chí ít có thể sống được năm trăm năm, đến cả tu sĩ tu vi Không Minh trong truyền thuyết cũng khó thoát được mệnh số nghìn năm. Năm nghìn năm cần tu vi tới mức nào mới có thể sống được như vậy chứ.
Có thể sống được năm nghìn năm là một lý lẽ nghịch thiên rồi. Nên biết rằng những gì mà Khương Thái Hư trải qua không chỉ là thời gian mà còn là sự cô đơn vô tận theo từng năm tháng.
Khương Thái Hư không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Chương 133: Ma vật
“Vậy tu vi của tiền bối là…?”, mặc dù việc hỏi về tu vi là đại kỵ nhưng Diệp Thành vẫn không kiềm chế nổi sự hiếu kỳ của mình.
“Đại thánh”, Khương Thái Hư mỉm cười nhưng không vì câu hỏi mạo muội của Diệp Thành khi hỏi về tu vi của ông ta mà phẫn nộ. Mặc dù ông ta đã rất già, khuôn mặt không nhìn ra bất cứ thần sắc gì nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ ôn hoà vô cùng.
“Đại Thánh”, phía này, Diệp Thành gãi đầu gãi tai, bộ dạng hết sức ngây ngô, hắn cười ái ngại: “Tiền bối, Đại Thánh mà người nói là tu vi gì vậy ạ?”
Khương Thái Hư chỉ mỉm cười mà không nói rõ với Diệp Thành.
Thấy Khương Thái Hư không nói gì, Diệp Thành thầm có tính toán trong lòng. Một người ở cảnh giới Thiên có thể sống được một nghìn năm, vậy thì tu vi năm nghìn tăm chí ít phải mạnh hơn gấp ba lần tu vi Thiên.
Diệp Thành kinh ngạc, nên biết rằng ở Đại Sở này không biết mất bao nhiêu năm mới có một người ở cảnh giới Không Minh chứ đừng nói là một người ở tu vi Đại Thánh, còn cao hơn cả ít nhất là ba đại cảnh giới so với tu vi Không Minh.
“Tiểu hữu, có biết ta gọi ngươi tới là vì việc gì không?”, thấy Diệp Thành vẫn còn thẫn thờ, Khương Thái Hư lại lần nữa lên tiếng.
“Con không biết ạ”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, cho tới bây giờ hắn ta vẫn còn rất mơ hồ.
“Ta muốn mượn tiên hoả của ngươi”.
“Tiên hoả?”, Diệp Thành sững người, hắn gãi đầu gãi tai: “Tiền bối, con không có tiên hoả, chỉ có chân hoả thôi ạ”.
Nghe vậy, Khương Thái Hư khẽ mỉm cười: “Chân hoả chưa thức tỉnh của ngươi chính là tiên hoả”.
Ồ!
Diệp Thành ngạc nhiên, hắn nhìn vào vùng đan hải của mình với ánh mắt không sao tin nổi. Nghe giọng điệu của Khương Thái Hư kia thì cấp bậc của tiên hoả còn cao hơn chân hoả rất nhiều.
“Tao không ngờ mày lại có lai lịch cao quý như vậy”, nhìn vào ngọn lửa ánh vàng trong vùng đan hải, trong lòng Diệp Thành không thể nào giữ nổi bình tĩnh.
“Tiểu hữu, ta có thể mượn tiên hoả của ngươi không?”, khi Diệp Thành còn đang chìm trong ngỡ ngàng thì Khương Thái Hư đã lại lần nữa lên tiếng.
Nói tới chân hoả của bản thân, tâm lý của Diệp Thành lại cảnh giác hơn bao giờ hết, lão già trước mặt quá dị thường, ai mà biết được lão có cướp đi chân hoả của hắn hay không. Biết đâu chỉ cần lơ là một chút thôi cũng đã trắng tay rồi.
“Không biết tiền bối dùng chân hoả của con để làm gì ạ?”, Diệp Thành không triệu gọi tiên hoả luôn mà hỏi Khương Thái Hư thăm dò ý tứ.
“Tự sát”.
“Tự…tự sát?”, Diệp Thành cảnh giác hơn hẳn, hắn cho rằng mình đang nghe nhầm, cảm thấy lão già Khương Thái Hư này muốn chơi mình. Tự dưng lại nói mượn tiên hoả để tự sát, sao nghe có vẻ kỳ…kỳ lạ thế nhỉ.
“Nói chính xác hơn chính là giết chết con ma trong cơ thể ta”.
“Con ma?”
“Năm xưa vì ta quá tự phụ, đụng đến loài vật không tốt lành gì cho nên mới có kết cục người không ra người, ngợm không ra ngợm như ngày hôm nay”, biết được những thắc mắc của Diệp Thành, Khương Thái Hư tỏ vẻ thản nhiên, từ từ giải thích: “Ta vốn tưởng rằng ta có thể loại trừ nó nhưng cuối cùng thì ta lại quá xem thường nó cho nên mất cả năm nghìn năm với sức mạnh của một mình ta cũng không thể kiểm soát nổi nó”.
“Lợi hại vậy sao ạ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
“Số mệnh định sẵn ta khó có thể thoát khỏi số kiếp này rồi”.
“Tiền bối hà tất phải bi quan như vậy? Hay là con tìm sư tôn của con giúp người?”, Diệp Thành nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt dè chường: “Một mình người không khống chế được nó nhưng tìm thêm vài người có lẽ có thể làm được ạ”.
Khương Thái Hư lắc đầu bất lực: “Không có tác dụng đâu, Với tu vi của bọn họ thì có thêm nhiều người cũng chỉ chết oan thôi”.
“Tiền bối, những người có tu vi mạnh ở cảnh giới Không Minh mà cũng chết, vậy người chắc chắn tiên hoả của con có thể diệt nó chứ?”
“Có thể”.
Diệp Thành đảo mắt rồi nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt do dự: “Tiền bối, đã là tự sát thì hà tất phải dùng tiên hoả của con?”
“Ta chết rồi thì con ma trong cơ thể ta sẽ xung phá cấm cố của ta, năm nghìn năm nay ta dốc sức, đem mọi tâm huyết để trấn áp nó, nên ta đã suy kiệt rồi, không còn sức để kiểm soát nó nữa, cho nên trước khi chết ta phải diệt nó, nếu không, một khi con ma này thoát ra ngoài sẽ gây nên cảnh tượng chết chóc thảm khốc”.
“Nếu tiền bối nói vậy thì vãn bối hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu triệu gọi tiên hoả trong vùng đan hải.
“Đi đi”, Diệp Thành vung tay để tiên hoả kia bay về phía Khương Thái Hư.
Chẳng mấy chốc, tiên hoả đã bao quanh Khương Thái Hư, thổi bay những bụi bặm bám đầy người ông ta, để lộ ra phần cơ thể gầy trơ xương.
“Năm nghìn năm, quả thực đã cạn kiệt tâm huyết rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm và bất giác có tâm lý kiêng dè với con ma trong cơ thể Khương Thái Hư, có thể khiến một vị Đại Thánh hao tổn tâm huyết để trấn áp như vậy chứng tỏ nó mạnh tới cỡ nào.
Gừ!
Gừ!
Chẳng mấy chốc, tiếng gầm gừ hung hãn vang lên từ trong cơ thể Khương Thái Hư giống như sự xuất hiện của tiên hoả khiến con ma cảm thấy được sự uy hiếp nào khủng khiếp lắm nên lúc này mới điên cuồng gào thét, muốn xông phá khỏi cấm cố của Khương Thái Hư.
Ở bên, sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, tiếng gào thét của con ma kia đầy ma lực và có khả năng chiếm đoạt khiến hắn chợt trỗi lên cảm giác đau đớn từ nơi thâu sẳm của linh hồn.
“Khương Thái Hư, ngươi nhất quyết không chết không nghỉ phải không?”, chẳng mấy chốc, trong cơ thể Khương Thái Hư vang lên tiếng gầm tôi độc.
“Chúng ta đã dây dưa với nhau năm nghìn năm rồi, đã đến lúc chấm dứt mọi thứ”.
“Ta chết rồi thì ngươi cũng sẽ không thể sống đâu”.
“Ta đã chết từ lâu rồi”.
Tiếng gào thét không biết từ bao giờ biến mất, khi tiên hoả rời khỏi cơ thể Khương Thái Hư, khí tức ông ta trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết, lúc này ông ta như ngọn đèn hắt hiu trước gió, chỉ cần cơn gió nhẹ thổi tới cũng có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Tiền bối”, Diệp Thành hoang mang tiến lên trước, lấy ra linh dịch.
“Thọ mạng của ta đã tận, có dùng thần dược nghịch thiên cũng không thể cứu nổi ta đâu”, Khương Thái Hư thều thào.
Dù là vậy Diệp Thành vẫn lấy Ngọc Linh Dịch trút vào cơ thể Khương Thái Hư, hy vọng có thể nhờ tinh nguyên của Ngọc Linh Dịch giúp Khương Thái Hư kéo dài thời gian sống.
“Tiểu tử, có thể nói cho ta biết vì sao trong cơ thể ngươi lại có huyết mạch của ma đạo không?”, Khương Thái Hư không ngăn Diệp Thành trút Ngọc Linh Dịch vào cơ thể mình nhưng lại nhìn Diệp Thành bằng con mắt đôn hậu.
Thấy khuôn mặt hiền từ đó của Khương Thái Hư, Diệp Thành bặm môi rồi rút ra cái vạc luyệt ra ma huyết.
Sau khi lấy cái vạc kia ra, Diệp Thành nhìn ra ánh mắt của ông ta chợt sáng lên.
Sau đó ánh mắt Khương Thái Hư dần trở nên ảm đạm, ông ta lắc đầu mỉm cười.
“Tiền bối biết lai lịch của cái vạc này sao ạ?”, Diệp Thành nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt khó hiểu.
Khương Thái Hư mỉm cười nhưng không nói về lai lịch của cái vạc kia: “Tiểu tử, cái vạc này chính là bảo bối, ngươi nhất định phải giữ nó thật cẩn thận, nếu không sẽ gây ra hoạ diệt thân”.
Nghe Khương Thái Hư nói vậy, Diệp Thành hết sức bất ngờ, lúc này hắn mới nhìn vào cái vạc trong tay mình. Một cái vạc có thể khiến cả vị Đại Thánh sống năm nghìn năm tán thưởng, hắn có thể tưởng tượng ra lại lịch của nó khủng khiếp cỡ nào.
“Bảo bối trên người ngươi quả không hề ít”, phía này khí tức của Khương Thái Hư yếu ớt, nhưng nhìn vào túi đựng đồ trên người Diệp Thành, mắt ông ta lại sáng lên, lời nói cũng mang theo ý tứ.
Diệp Thành sững người, hắn liếc nhìn túi đựng đồ của mình. Lẽ nào trong túi đựng đồ của mình còn có bảo bối gì nữa sao?
“Tiểu tử, nhìn vào mắt ta”, Khương Thái Hư ngẩng đầu nói.
Mặc dù không biết Khương Thái Hư định làm gì nhưng Diệp Thành vẫn liếc nhìn ông ta.
Một con mắt của Khương Thái Hư trống rỗng, còn con mắt còn lại lại huyền diệu vô tận, nếu nhìn kỹ thì như thể thấy được cả bầu trời đầy sao, nhìn thấy được cả thế giới rộng lớn, trong con mắt đó như có một đạo tiên luân khắc hoạ, khi hắn còn đang mải quan sát thì tiên luân kia đã xoay chuyển.
“Đây là…là con mắt như thế nào ạ?”, Diệp Thành tò mò.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, tiên tàng mà cả đời ta tự hào, giờ ta…ta giao nó cho ngươi”.
Chương 134: Tiên luân nhãn
A….!
Nơi đáy vực sâu thăm thẳm vang lên tiếng hét đớn đau.
Chỉ thấy trên tế đàn cổ xưa, Diệp Thành che bên mắt trái của mình mà gào thét, máu tươi trào qua từng kẽ ngón tay, chảy đầy trên khuôn mặt hắn. Đầu Diệp Thành ong ong chỉ muốn nổ tung.
Phụt!
Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo rồi chìm vào cơn hôn mê.
Lại nhìn về Khương Thái Hư, cơ thể ông ta vẫn đang tiêu tán, vốn dĩ ông ta chỉ có một bên mắt trống rỗng thì lúc này mắt còn lại cũng thành hốc đen không có tròng mắt, không có con ngươi, hiện giờ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn Đồng của ông ta đã truyền cho Diệp Thành.
Trời đất lúc này chìm vào im lặng. Không biết từ bao giờ Diệp Thành hôn mê mới ôm ngực đứng dậy, đầu óc choáng váng khiến hắn cau mày.
“Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi?”, trên tế đàn vang lên giọng nói ôn hoà của Khương Thái Hư. Mặc dù ông ta không còn đôi mắt nữa nhưng vẫn nở nụ cười hiền từ với Diệp Thành, còn cơ thể ông ta đã tiêu tán một nửa, sẽ nhanh thôi, cơ thể đó rồi cũng biến mất giữa trời đất này.
“Tiền bối”, Diệp Thành hoang mang đứng dậy đến trước Khương Thái Hư, thấy Khương Thái Hư không ngừng tiêu tán, hắn thật sự bất lực.
“Ngươi có thấy mắt trái của mình thay đổi không?”, Khương Thái Hư mỉm cười.
Nghe vậy, Diệp Thành mới bắt đầu kiểm tra mắt trái của mình.
Hắn kinh ngạc nhận ra mắt trái đã không còn là con mắt như trước đây nữa, hiện giờ đồng tử của hắn thật sự huyền diệu giống như có quá nhiều những đường vân rất khó diễn tả, đặc biệt là trên đồng tử còn có một đạo tiên luân ấn ký.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh khủng khiếp bên phần mắt trái, sức mạnh đó khiến hắn hồi hộp.
“Tiền bối, đây là…”, Diệp Thành bất giác nhìn sang Khương Thái Hư.
“Đó chính là Lục Đạo Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của tiên tộc chúng ta, mất cả mười nghìn năm mới thức tỉnh một lần”.
“Tiên…tiên tộc?”, Diệp Thành thẫn thờ, “tiền bối, người là người của tiên tộc sao?”
Khương Thái Hư không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Tiên tộc là một trong chín tộc cổ xưa, vẫn luôn xuất hiện trong truyền thuyết, hắn không ngờ tới bây giờ mà vẫn có người của tiên tộc còn sống, cũng không thể ngờ lão già với mệnh số tận cùng này là người của tiên tộc, vả lại còn là một Đại Thánh sống năm nghìn năm tuổi rồi.
Người của tiên tộc vốn dĩ hiếm có, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn chỉ có người của tiên tộc mới có thể thức tỉnh, vả lại mười nghìn năm còn không gặp được một người thức tỉnh được một Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, khả năng này có thể coi là hiếm có và gần như bằng không.
“Khi có được đôi mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn Đồng ta mới biết được sức mạnh của nó”, ở bên, Khương Thái Hư vẫn đang nói tiếp, nhưng nói tới đây ông ta lại lắc đầu bất lực, trên khuôn mặt già nua hãy còn thất vọng: “Nhưng sức mạnh này lại khiến ta của những năm về trước ngông cuồng tự cao, mù quáng bước vào con đường không có lối quay đầu, đụng vào loài vật không nên đụng và phải trả cái giá đắt là năm nghìn năm”.
Trước khi chết, Khương Thái Hư như thể đang nhớ lại những ngày tháng đỉnh cao của cuộc đời.
“Tiền bối, một món quà quý giá như vậy mà người lại truyền cho con sao?”, Diệp Thành khẽ giọng nói với Khương Thái Hư: “Người có yêu cầu gì không ạ?”
Khương Thái Hư lắc đầu, cười với vẻ mỏi mệt: “Năm nghìn năm trôi qua, ta đã cạn kiệt tuổi thọ, cho dù là đại đế còn trên đời cũng không thể cứu được ta, đây là quy luật của đất trời”.
Diệp Thành nhìn vị tiền bối phi thường trước mặt đang hoá đạo mà không khỏi cảm thấy bi thương.
“Thời gian của ta không nhiều, có một số việc ta nhất định phải nhắc nhở ngươi”, Khương Thái Hư nhìn sang Diệp Thành.
“Tiền bối cứ nói ạ, vãn bối xin nghe”, Diệp Thành cung kính hành lễ.
“Năm xưa ta có được Thương Quyến Cố, nghịch thiên thức tỉnh Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng vì quá tự phụ, đụng tới sự tồn tại không nên dây vào và bị cướp đi một con mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn. Lục Đạo Tiên Luân Nhãn rất nhạy bén, ý ta muốn nói, nếu ngày nào đó ngươi gặp người này thì cần hết sức cẩn trọng, nếu như không cẩn thận sẽ huỷ đi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mà ta truyền cho ngươi”.
Mặc dù yên lặng lắng nghe nhưng Diệp Thành lại không khỏi ngỡ ngàng.
Từ lời nói của Khương Thái Hư, hắn có thể nghe ra được tiên tộc hàng chục năm mới có thể thức tỉnh được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, một vị Đại Thánh phi thường thế này có được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mà còn bị người khác đoạt đi một bên, có thể tưởng tượng người mà ông ta đụng tới đáng sợ thế nào.
“Mỗi một con mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đều có khả năng không giống nhau, thế nhưng mỗi một Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đều chứa đựng sự huyền diệu vô tận, những thứ này về sau ngươi sẽ rõ”, Khương Thái Hư nói với giọng gấp gáp hơn, có lẽ vì tốc độ tiêu tán của cơ thể càng lúc càng nhanh hơn nên thời gian còn lại trên đời không nhiều, ông ta muốn tận dụng từng phút giây còn lại trên đời nhắc nhở Diệp Thành.
“Trên thực tế, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ở trong tay người của tiên tộc ta mới phát huy được uy lực mạnh nhất, ta không biết ngươi có thể điều khiển con mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn này không, cũng không biết truyền Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cho người ngoài tộc thì sẽ xảy ra chuyện gì”.
Diệp Thành cố gắng kiềm chế mọi sự tò mò và kích động của bản thân, chỉ im lặng lắng nghe.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ta có được cấm thuật của một tông với tên và Thiên Chiếu, sau này không lâm vào cảnh nguy nan thì không được dùng cấm thuật này, vì dùng nó phải trả giá bằng tuổi thọ, càng dùng thì tuổi thọ giảm càng nhiều”.
“Vào đêm trăng tròn của mỗi tháng không được sử dụng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, càng không được dùng tới sức mạnh của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.
“Sau này ngươi sẽ phát hiện Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể phá được thiên cơ, nhưng không được tiết lộ việc này ra”.
“Nó là tiên nhãn nghịch thiên, dùng nó sẽ phải chịu thiên khiển”.
“Khi thiên nhân ngũ suy, nhất định phải phong ấn Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.
“Ngày nào đó, nếu có thể thì chuyển lời cho tiên tộc: Phàm là người của tiên tộc, không đạt đế cảnh quyết không vào thiên hư”.
………
……….
Mỗi một câu Khương Thái Hư nói thì cơ thể vẫn không ngừng tiêu tán, cơ thể già nua kia lúc này chỉ còn lại phần cơ thể từ vai trở lên, không quá một phút, tiền bối thông tuệ này đã tiêu tán hoàn toàn trong không gian.
Nhìn Khương Thái Hư biến mất, Diệp Thành cuối cùng cũng không cầm được lòng mà nói: “Tiền bối, người có di nguyện gì không?”
“Di nguyện sao?”, Khương Thái Hư mỉm cười, mặc dù không còn đôi mắt nhưng ông ta vẫn cố gắng ngẩng đầu, nhìn vào hư không, đôi mắt trống rỗng kia còn có nước mắt chảy ra nhưng lúc này, nước mắt đó cũng hoá thành bụi bay.
“Năm nghìn năm rồi, có lẽ người đã không còn nữa rồi”, Khương Thái Hư lắc đầu mỉm cười thê lương: “Hoàng Nhi, ta từng cho rằng không gì là không thể làm được, ta từng cho rằng chúng ta sẽ bên nhau suốt đời nhưng lúc này, những gì mà ta tưởng chỉ còn lại là niềm nuối tiếc vô hạn. Nếu có kiếp sau, Khương Thái Hư ta nguyện sẽ cùng muội bạc đầu….”
Nói tới đây, Khương Thái Hư nghẹn lời, cơ thể cũng theo đó mà bay theo gió vào hư không.
Ở bên, Diệp Thành không nói lời nào, vị Đại Thánh thông tuệ trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời nhớ tới hồng nhan năm xưa, có lẽ lúc này ông ấy mới hiểu ra những gì bình dị mới đáng quý biết nhường nào.
Diệp Thành quỳ phịch xuống đất, lời nói mang theo nỗi thê lương: “Vãn bối Diệp Thành cung tiễn tiền bối”.
Khương Thái Hư với nụ cười hiền từ: “Tiểu tử, tu sĩ là hành trình nghịch thiên đầy khó khăn gian khổ và cô đơn, ngươi phải ghi nhớ không được quên cái tâm từ thuở đầu, phương thành đại đạo…”
Chương 135: Nữ sư phụ hung hãn
Không quên cái tâm thuở đầu, phương thành đại đạo.
Nói xong câu này, Khương Thái Hư cứ thế tan vào hư không, chỉ để còn lại lời nói ôn hoà hãy còn vang vọng trong không gian.
“Không quên cái tâm thuở đầu, phương thành đại đạo”, Diệp Thành hãy còn lẩm bẩm câu nói này.
Rắc!
Rắc!
Có lẽ vì Khương Thái Hư đã hoá đạo vào không gian nên đàn thờ cũ kỹ mà ông ta ngồi không biết đã bao nhiêu năm cũng chẳng thể chống chọi thêm với thời gian, cứ thế bay vào trong gió.
Sau khi Khương Thái Hư tan biến, dưới đáy vực sâu tối đen như mực chợt có ánh trăng sáng dịu và ánh sao lấp lánh chiếu vào.
“Tiền bối, con sẽ dùng Tiên Luân Nhãn của người, thay người đi nhìn ngắm thế gian xinh đẹp này”, Diệp Thành chắp tay bái lạy, hít vào một hơi thật sâu rồi mới đi ra ngoài.
Đáy vực này rất dài, hắn đi mất một canh giờ mới có thể ra khỏi đây.
Lúc này, trời vẫn rất tối nhưng so với đáy vực sâu kia thì bên ngoài này rõ ràng thể hiện sức sống tràn trề, cây cối um tùm rậm rạp.
“Cảm giác thật kỳ lạ”, Diệp Thành đảo mắt nhìn xung quanh rồi bất giác xoa xoa bên mắt trái. Trong con mắt Tiên Luân Nhãn này, cây cối hoa cỏ trông thật tươi mới và rực rỡ.
Vả lại, thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn nhìn mọi thứ trên đời càng rõ nét hơn, trước đây, hắn vẫn cảm thấy tầm nhìn của mình bị hạn chế bởi mọi vật xung quanh như có thêm lớp mạng che phủ, còn hiện giờ, sau khi có Tiên Luân Nhãn, Diệp Thành có thể nhìn thấu lớp mạng che kia, nhìn ra được căn nguyên của sự vật.
“Quả là huyền diệu”, Diệp Thành vừa nhìn xung quanh vừa tới trước một vách đá, thông qua vách đá này hắn có thể trèo lên linh sơn Hằng Nhạc Tông, lại lần nữa quay về nơi sâu nhất của Linh Thảo Viên.
Thế nhưng đúng lúc này, một mùi hương nữ nhân theo gió bay tới, tiếp sau đó, có một bàn tay đột nhiên xuất hiện, lập tức lôi Diệp Thành lại.
“Tiểu tử, làm sao ngươi xuống được đây, tại sao không bị ngã?”, điệu cười hết sức duyên dáng, bóng hình Sở Huyên huyễn hoá ra và đang nhấc Diệp Thành như nhấc một con chim non vậy.
“Sư phụ xinh…xinh đẹp , sao người lại xuống đây ạ?”, thấy Sở Huyên, Diệp Thành ho hắng.
Vả lại khi thấy Sở Huyên mắt hắn không khỏi trợn tròn lên vì thông qua Tiên Luân Nhãn hắn đột nhiên có thể nhìn xuyên qua lớp y phục bên ngoài của Sở Huyên, có thể nhìn thấu làn da mềm mại trắng nõn nà của cô, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấu Sở Huyên mặc nội y màu gì. Sở Huyên xinh đẹp như tiên nữ, trong mắt hắn lúc này chẳng khác gì không mặc gì.
Ực!
Nhìn đến mức ngây người, Diệp Thành không khỏi nuốt nước bọt, cơ thể với từng đường nét của Sở Huyên gần như hoàn mỹ, làn da mềm mại trắng nõn nà thật khiến người ta phải đắm say, chỉ nhìn thôi cũng khiến Diệp Thành rạo rực khắp người, hắn còn không nhận ra lỗ mũi của mình lúc này đang chảy máu ra nữa.
“Nhìn thấu? Đây cũng là khả năng của Tiên Luân Nhãn sao?”, Diệp Thành không khỏi tặc lưỡi: “Đây…đây là tạo nghiệp sao?”
“Ngươi thái độ gì thế hả?”, bị Diệp Thành nhìn chằm chằm như vậy, Sở Huyên cảm thấy có phần không được tự nhiên.
Khụ khụ!
Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn xoa xoa mũi, cười xoà: “Sư phụ xinh đẹp, sao người lại ở đây?”
“Ta còn muốn hỏi ngươi đấy”, Sở Huyên ném Diệp Thành xuống đất sau đó tươi cười nhìn hắn mà nói: “Ta nói, không phải ngươi hái linh thảo trong Linh Thảo Viên chứ? Sao lại chạy xuống dưới vực sâu này, còn nữa, làm cách nào mà ngươi xuống được đây?”
“Con cứ men theo cây dây leo xuống đây”, Diệp Thành ngẩng đầu chỉ về những thân cây leo chằng chịt trên vách đá.
“Dây leo?”, Sở Huyên bật cười, bàn tay vuốt ve má Diệp Thành rồi nheo mắt cười nói: “Tiểu tử, ngươi không hề ngoan ngoãn. Vách đá cao thế này, kể cả là một người ở cảnh giới Không Minh như ta còn không dám ngự không xuống dây, một tên tu vi Ngưng Khí như ngươi cho dù có bám thân cây dây leo xuống đây thì có sống nổi không?”
Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa mũi, lại ho hắng: “Con trèo nhanh mà”.
“Ngươi đã trèo nhanh thì ngươi tự trèo lên kia đi, ta đi trước”, nói rồi, Sở Huyên phất áo toan ngự không mà đi.
“Đừng….đừng mà sư phụ”, Diệp Thành vội kéo Sở Huyên lại. Nếu như bảo hắn trèo thì chắc chắn không thể lên nổi, hắn không muốn bị nhốt ở đây, ba ngày nữa còn phải vào nội môn, nếu lãng phí thời gian ở đây thì nhất định sẽ bỏ lỡ thử thách trong rừng hoang, đây mới là việc quan trọng nhất.
“Người đã đến rồi thì cho con lên đi mà”, Diệp Thành xoa xoa tay tươi cười nói.
“Ngươi muốn cùng ta lên kia?”, Sở Huyên lại mỉm cười.
“Tiết kiệm thời gian mà”, ba ngày nữa con còn phải tham gia vào thử thách ở rừng hoang, con không thể cứ thế chịu nhốt ở đây được.
“Ta đưa ngươi lên kia không phải không được, nhưng điều kiện là ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, những việc ta dặn ngươi chỉ có thể gật đầu, không được lắc đầu”.
“Đồ đệ đương nhiên sẽ nghe theo sư phụ rồi, cho dù người bảo đồ đệ đi ăn phân đồ đệ cũng không dám cau mày”.
Nhìn bộ mặt quyết đoán kia của Diệp Thành, Sở Huyên vỗ vai hắn thật mạnh. Ăn phân, một câu nói vô thiên vô pháp như vậy mà cũng nói ra được, như thế thì có gì mà hắn không dám làm chứ.
Nghe câu nói đó của Diệp Thành, Sở Huyên chợt xoa xoa cằm, đôi mắt kia rõ vẻ đang tính toán gì đó.
“Sư phụ”, thấy Sở Huyên cúi đầu mỉm cười, Diệp Thành huơ huơ tay trước mặt Sở Huyên hỏi thăm dò.
Khụ khụ…
Gạt đi suy nghĩ kia, Sở Huyên mỉm cười hỏi Diệp Thành: “Đồ đệ ngoan, Tề Nguyệt của Linh Đan Các trông có xinh không?”
Nghe vậy, Diệp Thành chợt khựng người.
“Vi sư chọn cô nương đó làm vợ ngươi, ngươi thấy thế nào?”, thấy Diệp Thành ngây người, Sở Huyên chớp chớp mắt.
“Thôi cứ để con đi ăn phân đi”, sau khi hiểu ý Sở Huyên, Diệp Thành lập tức bỏ chạy.
“Quay lại cho ta”, Sở Huyên như dự tính được Diệp Thành sẽ bỏ chạy nên lập tức giơ tay ra ngăn lại.
“Tên tiểu tử ranh ma nhà ngươi, vừa rồi còn thề thốt mạnh miệng lắm mà. Sao nào? Muốn trái lời sư phụ à? Tề Nguyệt nhà người ta đường đường là đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, gả cho ngươi mà ngươi còn ấm ức nỗi gì?”
“Hai chúng con không hợp”, Diệp Thành cố gắng vùng vẫy nhưng bị Sở Huyên dùng một tay ấn xuống đất.
“Không hợp?”, Sở Huyên bên ngoài xinh đẹp như tiên nữ bắt đầu nổi trận lôi đình, vả lại còn hung hãn hơn trong tưởng tượng. Cái đầu Diệp Thành suýt chút nữa bị ấn lún vào mặt đất.
“Hai chúng con thật sự không hợp mà”.
“Không hợp? Vậy ngươi nói cho ta xem không hợp chỗ nào?”, vừa ấn đầu Diệp Thành, Sở Huyên vừa tươi cười hỏi.
“Chúng con quá hiểu nhau rồi, nếu mà lên giường thì…thì không tiện ra tay đâu ạ”.
“………..”
A……..!
Rất nhanh sau đó, nơi vực sâu tĩnh mịch đã lại vang lên tiếng kêu gào như lợn bị chọc tiết.
Không biết mất bao lâu nơi này mới trở về trạng thái yên bình.
Nhìn từ xa thì có thể thấy đó là một cái cây thân cành cong cong, trên mỗi cành cây còn thắt cả đoạn dây thừng dài quấn lấy một người đang lơ lửng đu đưa qua lại theo chiều gió.
Không sai, đó chính là Diệp Thành.
Hắn bị Sở Huyên lôi tới bên dưới gốc cây đánh cho một trận, đánh tới mức mặt mũi sưng vù cả lên, hai bên mắt đen như gấu trúc, đầu tóc rối xù như tổ quạ, còn cơ thể hắn từ đầu tới chân toàn là dấu chân.
“Nghĩ thông chưa?”, bên dưới gốc cây, Sở Huyên nhàn nhã đứng đó ăn hạt dưa, chốc chốc lại liếc nhìn Diệp Thành đang bị treo trên cành cây.
Lại nhìn Diệp Thành lúc này, nước mắt ướt nhoà cả mặt. Chuyện gì đây chứ, hắn vốn tưởng sư phụ xinh đẹp này của mình là một nữ nhân hiền thục nhưng thực tế thì lại manh động đến mức khiến người ta chỉ muốn ói ra máu.
“Ta nói cho ngươi biết, Tề Nguyệt là con người rất tốt, gả cho ngươi đã là ưu ái ngươi rồi”.
“Ngươi còn không đồng ý?”
“Cưới Tề Nguyệt, những tháng ngày sau này của ngươi lại tươi sáng nữa”.
Bên dưới gốc cây, Sở Huyên tự mình nói, không hề quan tâm xem thái độ Diệp Thành lúc này thế nào.
“Cái đó ấy à, sư phụ ơi, thực ra mà nói thì con có người trong lòng rồi”, biết Sở Huyên không dễ tha cho mình, Diệp Thành tươi cười: “Sư phụ trông xinh đẹp thế này, không phải
sẽ đi chia rẽ đôi uyên ương chứ?”
Đêm khuya, trong Linh Đan Các.
Chậu gỗ rung lên, linh dịch bên trong cũng bị Diệp Thành hấp thu sạch sẽ, chỉ còn lại một chậu nước trong.
Diệp Thành từ từ mở mắt, hắn hả ra một hơi mang theo tàn khí sau đó thở dài, đôi mắt đen láy càng sâu sắc hơn trước nhiều, có điều lúc này khuôn mặt hắn đã lấy lại sắc hồng, không còn tái nhợt như trước nữa.
“Đây là đâu?”, Diệp Thành quay đầu nhìn và phát hiện mình đang trong một cái chậu gỗ.
Có điều, hắn còn chưa có hành động gì tiếp theo thì một bàn tay thon dài đã lấy y phục phía sau lưng hắn lên.
Rồi sau đó, rồi sau đó hắn bị người ta quẳng lên mặt đất, nằm sõng soài ra đất.
Người lôi hắn lên đương nhiên là Sở Huyên, cảm nhận được Diệp Thành đã tỉnh, cô lập tức xuất hiện ở đây.
Trên mặt đất, Diệp Thành lồm cồm bò dậy mặt mày bám bụi, có điều hắn vừa quay người thì bắt gặp Sở Huyên đang tươi cười với mình.
Hừ!
Hi hi hi!
Diệp Thành giây phút trước còn chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì sau khi thấy Sở Huyên hắn lập tước mỉm cười, không muốn bị đánh nên ngoan ngoãn hơn hẳn.
“Ngươi tỉnh rồi à?”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực, khoé miệng nở nụ cười mê người rồi lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hào hứng.
“Tỉnh…tỉnh rồi ạ”, Diệp Thành xoa xoa mũi cười xoà, khi thấy nụ cười trên khuôn mặt Sở Huyên, hắn có một dự cảm chẳng lành, nói không chừng giây phút sau đó sẽ bị đánh cũng nên.
“Lần này ngươi toả sáng lắm”.
“Cũng…cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành ho hắng, nghĩ tới trận chiến cuối cùng trong cuộc so tài ở ngoại môn, hắn quả thực có phần cứng đầu vì bị đánh gần như tàn tạ tấm thân, suýt chút nữa thì đến cái mạng cũng chẳng còn.
“Lần tới còn dám làm bừa cẩn thận ta xử ngươi đó”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành mà nói.
Diệp Thành vội gật đầu. Đừng thấy Sở Huyên nở nụ cười, ăn nói dễ nghe, xinh đẹp như tiên nữ mà tưởng là hiền, thực ra cô ấy rất dứt khoát và mạnh tay, hắn tin tưởng tuyệt đối rằng hắn rất có khả năng sẽ bị lôi ra ngoài ăn tẩn bất cứ lúc nào.
“Tiểu tử, có thể nói cho ta biết ngươi học được mật pháp luyện thể ở đâu không?’, Từ Phúc tay cầm phất trần sải bước từ nội đường đi ra, đợi tới khi dừng lại ông mới nhìn sang Diệp Thành bằng ánh mắt dò xét.
“Sao ạ, trưởng lão có hứng thú sao ạ?”, Diệp Thành chớp mắt.
“Nói thừa”, Từ Phúc thổi thổi râu, đến Sở Huyên bên cạnh cũng nhìn bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Cả hai đều biết Diệp Thành dựa vào mật pháp luyện thể bá đạo nên mới ngăn lại được Bạo Cốt Đan, một thuật pháp bá đạo như vậy, đến cả những người tu đạo hàng trăm năm như bọn họ cũng không khỏi tò mò.
Khụ khụ!
Hai người nhìn Diệp Thành chăm chú, Diệp Thành lúc này mới ho hắng: “Cái đó, nếu muốn xem cũng không phải không được, có điều không thể xem không như thế ạ. Ai cũng biết đối với một tu sĩ mà nói, một bộ mật pháp không thể tuỳ tiện đưa cho người khác xem được mà”.
Nói rồi, Diệp Thành lắc đầu, hắn nhìn lên bầu trời đầy sao.
Phía này, khuôn mặt của Từ Phúc đã tối sầm cả lại còn Sở Huyên lại đang xắn áo, bộ dạng như muốn lao vào xử lý Diệp Thành một trận vậy. Tên tiểu tử này biết nhiều thật đấy, ngươi cho sư phụ xem mật thuật mà cũng đòi công lao à?
Cuối cùng, Từ Phúc vẫn kéo Sở Huyên định nổi cơn tam bành lại. Nghĩ thì cũng đúng, mật thuật đâu thể tuỳ tiện đưa cho người khác được.
“Cầm lấy đi”, khuôn mặt Từ Phúc càng lúc càng tối sầm lại, thế nhưng cuối cùng ông ta cũng rút ra một viên đan dược màu tím đưa cho Diệp Thành.
Viên đan dược này vừa được lấy ra, mùi hương thoang thoảng dậy lên mũi, bên trên còn có vân khí màu xanh, quan trọng hơn cả là viên đan dược này có hai đường vân rất rõ ràng, không cần nói cũng biết đó chính là linh đan hai vân.
Phía này, Diệp Thành nhận lấy linh đan, hắn đặt đan dược phía trước mũi ngửi ngửi, chỉ thấy toàn thân khoan khoái, có một cảm giác dễ chịu từ tận linh hồn.
“Viên linh đan này được lắm”, vừa cười khúc khích, Diệp Thành vừa hít lấy hít để mùi hương trên viên linh đan vân xanh.
“Tiểu tử, có thể lấy ra được chưa?”, Từ Phúc liếc hắn với vẻ mặt chẳng mấy dễ chịu.
“Nếu để ta biết ngươi lừa chúng ta thì ngươi cứ đợi đấy”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đe doạ nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười hết sức điềm tĩnh.
Liếc nhìn khuôn mặt tối sầm của Từ Phúc và khuôn mặt tươi cười của Sở Huyên, Diệp Thành hoang mang cất đan dược đi rồi rút ra một bộ cổ quyển, nếu không thì có trời mới biết hai vị trưởng lão này sẽ bắt hắn đương đầu với chuyện gì.
“Mau lên”.
“Lề mề”.
“Đây, chính là nó”, Diệp Thành đưa bộ cổ quyển ra, giây phút Từ Phúc nhận lấy cổ quyển, Diệp Thành đã nhanh tay lấy luôn lệnh bài treo trên hông Từ Phúc mà chuồn thẳng.
“Từ trưởng lão, người cứ từ từ xem nhé”, cầm lệnh bài của Từ Phúc, Diệp Thành chuồn ra khỏi đại đường, chỉ sợ Từ Phúc lôi hắn lại.
“Tiểu tử ranh mãnh”, Từ Phúc mắng chửi nhưng vẫn vội liếc ngay xuống bộ cổ quyển trong tay mình, đến cả Sở Huyên cũng không buồn để ý tới Diệp Thành làm gì, cô hiếu kỳ tiến lên trước.
Cổ quyển được mở ra, từng dòng chữ ngay ngắn hiện lên trước mắt hai người, đây là bản sao chép mà Diệp Thành viết ra sao?
“Đây…đây là mật pháp dành cho người tu luyện sao? Đây là mật thuật tự giết người mới phải”, ngay sau đó, Từ Phúc trợn mắt lên, đồng tử co vào, đôi mắt mang theo cái nhìn không sao tin nổi.
“Là tên điên nào viết ra thuật luyện thể biến thái này cơ chứ?”, sau khi đọc Man Hoang Luyện Thể, Sở Huyên cũng kinh ngạc, bàn tay vô thức bụm miệng.
Luyện cốt đề tuý, rèn gân kiến mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn da dũa thịt.
Mười sáu chữ mặc dù ngắn nhưng đủ để miêu tả chân thực nhất về Man Hoang Luyện Thể. Sự bá đạo của Man Hoang Luyện Thể và cơn đau đớn mà người luyện phải chịu đựng khiến hai trưởng lão tu luyện cả trăm năm như Từ Phúc và Sở Huyên cũng phải kinh ngạc.
“Tên tiểu tử này tu được mật thuật luyện thể này sao?”, Từ Phúc ngỡ ngàng nhìn theo hướng Diệp Thành đã rời đi mà khuôn mắt rõ vẻ không sao tin nổi.
Sở Huyên cũng nghiêng đầu nhìn theo hướng mà Diệp Thành rời đi, trong đôi mắt mang theo cái nhìn khác thường.
Luyện cốt đề tuý, rèn gân kiến mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn da dũa thịt, một mật thuật luyện thể bá đạo như vậy một khi vận chuyển thì cơn đau đớn thậm chí còn khốc liệt hơn cả lăng trì tùng xẻo, một tên còn trẻ như vậy với tu vi như vậy mà đã có tâm trí kiên định nhường này, những người ngang tuổi với hắn chắc chắn không ai có thể so bì.
“Khi ngăn lại Bạo Cốt Đan phá huỷ cơ thể, hắn cũng đồng thời phải chịu cơn đau đớn kiệt quệ thân xác, tên tiểu tử này quả là một tên cứng đầu”, ở bên, Từ Phúc xuýt xoa.
“Muội về nội môn trước đây”, Sở Huyên nói rồi cất bước rời đi.
“Sư muội đừng đi”, Từ Phúc sau khi phản ứng lại thì vội tiến lên trước kéo tay Sở Huyên lại.
“Sư huynh có việc gì sao?”, Sở Huyên dừng chân quay đầu nhìn Từ Phúc.
“Thực ra cũng không phải việc gì to tát”, Từ Phúc cười xoà sau đó cho hai tay vào túi áo, lúc này mới ho hắng, nói: “Không biết sư muội thấy Nguyệt Nhi nhà ta thế nào?”
Nghe vậy, Sở Huyên hơi bất ngờ.
“Sư muội nghĩ rằng nếu đẩy Nguyệt Nhi và Diệp Thành lại cùng với nhau thì thế nào?”, Từ Phúc ghé sát lại nói nhỏ và cười nụ cười thần bí.
“Đẩy…đẩy lại cùng với nhau? Là ý gì?”
“Cái đó, nói thẳng ra thì chính là cho hai đứa lên cùng một giường ấy mà”.
Nghe câu này, Sở Huyên trợn tròn mắt, lúc này mới hiểu ra Từ Phúc định làm gì. Đây chính là se duyên cho Tề Nguyệt và đồ đệ bảo bối của cô ta. Cho hai người lên cùng một giường chẳng phải song tu thì là gì?
Nam nữ song tu trong giới tu sĩ gọi là việc hết sức bình thường, một mặt có thể tăng tình cảm đôi bên, mặt khác cũng lợi cho việc song tu, rất nhiều tu sĩ nam và nữ đều lựa chọn cách tu hành này, nó giống như thể làm chơi ăn thật vậy.
Sở Huyên không ngờ Từ Phúc lại muốn ghép Tề Nguyệt và Diệp Thành với nhau. Một người làm sư tôn như cô có vẻ như chưa từng nghĩ tới việc tìm nàng dâu cho đồ đệ của mình.
Được rồi, việc này cứ quyết định vậy thì cô không những phải làm sư phụ của Diệp Thành mà còn làm mẹ chồng của Tề Nguyệt nữa.
Trong chốc lát, trong đầu Sở Huyên hiện lên cảnh tượng này, đó chính là một ngày nào đó, Tề Nguyệt còn có thể sinh cho mình một đứa trẻ bụ bẫm xinh xắn, khuôn mặt núng nính đáng yêu chỉ cần sờ thôi cũng cảm thấy thích rồi.
Nghĩ tới đây, Sở Huyên như một thiếu nữ, đột nhiên cười thật ngây ngô.
“Sư muội?”, thấy Sở Huyên cười si mê, Từ Phúc huơ huơ tay trước mặt Sở Huyên.
Hi hi hi….
Ý thức được mình thất lễ, Sở Huyên cười gượng gạo, vội nói: “Nguyệt Nhi nhà huynh không ý kiến gì chứ?”
“Cái này thì muội yên tâm, Nguyệt Nhi ta tự có cách nói”, Từ Phúc vuốt râu, “phải xem Diệp Thành nhà muội, tên tiểu tử này không dễ bảo đâu, nếu hắn mà không thích làm thì có trời mới ép được”.
“Hắn dám”, Sở Huyên xoa xoa tay, vẻ mặt nghiêm lại.
“Sư huynh, việc này cứ quyết định vậy đi, hắn dám nói một chữ không thì xem muội xử hắn đấy”, nói rồi, Sở Huyên sải bước ra khỏi Linh Đan Các, sau đó còn vang lại điệu cười khúc khích: “Năm nay động phòng, năm sau bế một đứa trẻ tròn tròn, năm sau nữa lại sinh tiếp một đứa, ba năm sau lại một đứa, mỗi năm một đứa, những đứa trẻ múp míp hi hi hi”.
Nghe tiếng lẩm bẩm của Sở Huyên, Từ Phúc còn đang trong nội đường mà tặc lưỡi. Bảo muội tác hợp đồ đệ với Nguyệt Nhi chứ ai bảo chuyện sinh con đâu chứ.
Không biết từ lúc nào, Tề Nguyệt nghe được tiếng nhủ của Sở Huyên mà vẻ mặt chợt ngây dại.
Không biết khi Diệp Thành và Tề Nguyệt biết được sư phụ của mình đang đứng ra mai mối cho cả hai thì sẽ có phản ứng thế nào.
Chương 132: Người cổ bên dưới vực sâu
Ra khỏi Linh Đan Các, Diệp Thành cứ thế chạy tới Linh Thảo Viên.
Diệp Thành chạy một mạch vào chỗ trồng linh thảo.
“Luyện đan cần nhiều Linh Thảo, việc này không thể trách ta được”, vừa nhét Linh Thảo vào trong túi, Diệp Thành không quên tự tìm cho mình một lý do chính đáng.
“Đủ ta dùng trong thời gian dài rồi”, Diệp Thành vỗ vỗ vào túi đựng đồ đầy ắp của mình, cuối cùng hắn cũng tha cho đống Linh Thảo còn lại.
Có điều, hắn vừa định quay người đi thì lại xoa xoa cằm nhìn về nơi sâu nhất của Linh Thảo Viên.
Lần này Diệp Thành đứng trên rìa vực thẳm cheo leo phóng tầm mắt nhìn xuống.
Vù!
“Rốt cục bên dưới có gì mà khiến mày không yên như vậy chứ?”, lại nhìn vào chân hoả bên trong cơ thể, Diệp Thành gãi đầu gãi tai.
Hắn vô thức liếc nhìn xung quanh rồi ho hắng. Nơi này thật khác thường, đặc biệt là chân hoả trong vùng đan hải không chịu nằm yên càng khiến hắn sốt ruột hơn.
Thế nhưng đúng lúc hắn định quay đi, một chân toan nhấc lên thì phía sau chợt có lực hút mạnh mẽ không thể cự lại xuất hiện, chân Diệp Thành còn chưa chạm đất thì đã bị hút về phía kia.
Không những vậy, chân khí trong cơ thể hắn cũng không thể phát huy được tác dụng, chỉ có thể xuôi theo sức mạnh kia để nó kéo về phía vực thẳm cheo leo.
Trời đất lúc này chìm vào im lặng.
Vút!
Nhờ có ánh sáng của linh châu mà hắn mới có thể nhìn rõ xung quanh. Hắn có thể nhìn thấy một đàn thờ cũ kỹ, mang theo dấu vết của thời gian, bên trên còn có vết máu và những hình khắc với những phù văn mà hắn nhìn không hiểu.
Đảo mắt trên đàn thờ, Diệp Thành nheo mắt lại, hắn nhận ra trên đàn thờ còn có một tượng đá hình người với tư thế ngồi, nếu quan sát kỹ thì còn có thể nhận ra đó là một người già.
“Phần đáy vực này rốt cục có gì chứ?”
“Tiểu hữu”, đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên.
“Tiểu hữu”, giọng nói già nua khàn khàn lại lần nữa vang lên.
“Ở phía sau ngươi”.
“Ông…”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn tượng đá hình người trên đàn thờ rồi lại vô thức lùi về sau.
Khi Diệp Thành bước đi thì cũng vừa hay lão già kia từ từ mở mắt ra.
“Ông là ai?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn với ánh mắt cảnh giác, hắn không ngờ bên dưới vực sâu này lại có sự tồn tại của con người.
“Khương Thái Hư?”, Diệp Thành đảo mắt, hắn khẳng định mình chưa từng nghe qua cái tên này, chí ít thì ở Đại Sở hắn chưa nghe cái tên này bao giờ.
“Vì sao ông lại trốn ở dưới vực của Hằng Nhạc Tông?”, Diệp Thành vừa nhìn Khương Thái Hư vừa hy vọng nhận ra được manh mối gì đó từ lời nói của ông ta.
“Năm…năm nghìn năm?”, Diệp Thành nghe con số này mà trợn tròn mắt.
Tu sĩ Thọ Nguyên, mặc dù cao hơn người phàm nhưng cũng không phải không có giới hạn, tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư chí ít có thể sống được năm trăm năm, đến cả tu sĩ tu vi Không Minh trong truyền thuyết cũng khó thoát được mệnh số nghìn năm. Năm nghìn năm cần tu vi tới mức nào mới có thể sống được như vậy chứ.
Có thể sống được năm nghìn năm là một lý lẽ nghịch thiên rồi. Nên biết rằng những gì mà Khương Thái Hư trải qua không chỉ là thời gian mà còn là sự cô đơn vô tận theo từng năm tháng.
Khương Thái Hư không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Chương 133: Ma vật
“Vậy tu vi của tiền bối là…?”, mặc dù việc hỏi về tu vi là đại kỵ nhưng Diệp Thành vẫn không kiềm chế nổi sự hiếu kỳ của mình.
“Đại thánh”, Khương Thái Hư mỉm cười nhưng không vì câu hỏi mạo muội của Diệp Thành khi hỏi về tu vi của ông ta mà phẫn nộ. Mặc dù ông ta đã rất già, khuôn mặt không nhìn ra bất cứ thần sắc gì nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ ôn hoà vô cùng.
“Đại Thánh”, phía này, Diệp Thành gãi đầu gãi tai, bộ dạng hết sức ngây ngô, hắn cười ái ngại: “Tiền bối, Đại Thánh mà người nói là tu vi gì vậy ạ?”
Khương Thái Hư chỉ mỉm cười mà không nói rõ với Diệp Thành.
Thấy Khương Thái Hư không nói gì, Diệp Thành thầm có tính toán trong lòng. Một người ở cảnh giới Thiên có thể sống được một nghìn năm, vậy thì tu vi năm nghìn tăm chí ít phải mạnh hơn gấp ba lần tu vi Thiên.
Diệp Thành kinh ngạc, nên biết rằng ở Đại Sở này không biết mất bao nhiêu năm mới có một người ở cảnh giới Không Minh chứ đừng nói là một người ở tu vi Đại Thánh, còn cao hơn cả ít nhất là ba đại cảnh giới so với tu vi Không Minh.
“Tiểu hữu, có biết ta gọi ngươi tới là vì việc gì không?”, thấy Diệp Thành vẫn còn thẫn thờ, Khương Thái Hư lại lần nữa lên tiếng.
“Con không biết ạ”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, cho tới bây giờ hắn ta vẫn còn rất mơ hồ.
“Ta muốn mượn tiên hoả của ngươi”.
“Tiên hoả?”, Diệp Thành sững người, hắn gãi đầu gãi tai: “Tiền bối, con không có tiên hoả, chỉ có chân hoả thôi ạ”.
Nghe vậy, Khương Thái Hư khẽ mỉm cười: “Chân hoả chưa thức tỉnh của ngươi chính là tiên hoả”.
Ồ!
Diệp Thành ngạc nhiên, hắn nhìn vào vùng đan hải của mình với ánh mắt không sao tin nổi. Nghe giọng điệu của Khương Thái Hư kia thì cấp bậc của tiên hoả còn cao hơn chân hoả rất nhiều.
“Tao không ngờ mày lại có lai lịch cao quý như vậy”, nhìn vào ngọn lửa ánh vàng trong vùng đan hải, trong lòng Diệp Thành không thể nào giữ nổi bình tĩnh.
“Tiểu hữu, ta có thể mượn tiên hoả của ngươi không?”, khi Diệp Thành còn đang chìm trong ngỡ ngàng thì Khương Thái Hư đã lại lần nữa lên tiếng.
Nói tới chân hoả của bản thân, tâm lý của Diệp Thành lại cảnh giác hơn bao giờ hết, lão già trước mặt quá dị thường, ai mà biết được lão có cướp đi chân hoả của hắn hay không. Biết đâu chỉ cần lơ là một chút thôi cũng đã trắng tay rồi.
“Không biết tiền bối dùng chân hoả của con để làm gì ạ?”, Diệp Thành không triệu gọi tiên hoả luôn mà hỏi Khương Thái Hư thăm dò ý tứ.
“Tự sát”.
“Tự…tự sát?”, Diệp Thành cảnh giác hơn hẳn, hắn cho rằng mình đang nghe nhầm, cảm thấy lão già Khương Thái Hư này muốn chơi mình. Tự dưng lại nói mượn tiên hoả để tự sát, sao nghe có vẻ kỳ…kỳ lạ thế nhỉ.
“Nói chính xác hơn chính là giết chết con ma trong cơ thể ta”.
“Con ma?”
“Năm xưa vì ta quá tự phụ, đụng đến loài vật không tốt lành gì cho nên mới có kết cục người không ra người, ngợm không ra ngợm như ngày hôm nay”, biết được những thắc mắc của Diệp Thành, Khương Thái Hư tỏ vẻ thản nhiên, từ từ giải thích: “Ta vốn tưởng rằng ta có thể loại trừ nó nhưng cuối cùng thì ta lại quá xem thường nó cho nên mất cả năm nghìn năm với sức mạnh của một mình ta cũng không thể kiểm soát nổi nó”.
“Lợi hại vậy sao ạ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
“Số mệnh định sẵn ta khó có thể thoát khỏi số kiếp này rồi”.
“Tiền bối hà tất phải bi quan như vậy? Hay là con tìm sư tôn của con giúp người?”, Diệp Thành nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt dè chường: “Một mình người không khống chế được nó nhưng tìm thêm vài người có lẽ có thể làm được ạ”.
Khương Thái Hư lắc đầu bất lực: “Không có tác dụng đâu, Với tu vi của bọn họ thì có thêm nhiều người cũng chỉ chết oan thôi”.
“Tiền bối, những người có tu vi mạnh ở cảnh giới Không Minh mà cũng chết, vậy người chắc chắn tiên hoả của con có thể diệt nó chứ?”
“Có thể”.
Diệp Thành đảo mắt rồi nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt do dự: “Tiền bối, đã là tự sát thì hà tất phải dùng tiên hoả của con?”
“Ta chết rồi thì con ma trong cơ thể ta sẽ xung phá cấm cố của ta, năm nghìn năm nay ta dốc sức, đem mọi tâm huyết để trấn áp nó, nên ta đã suy kiệt rồi, không còn sức để kiểm soát nó nữa, cho nên trước khi chết ta phải diệt nó, nếu không, một khi con ma này thoát ra ngoài sẽ gây nên cảnh tượng chết chóc thảm khốc”.
“Nếu tiền bối nói vậy thì vãn bối hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu triệu gọi tiên hoả trong vùng đan hải.
“Đi đi”, Diệp Thành vung tay để tiên hoả kia bay về phía Khương Thái Hư.
Chẳng mấy chốc, tiên hoả đã bao quanh Khương Thái Hư, thổi bay những bụi bặm bám đầy người ông ta, để lộ ra phần cơ thể gầy trơ xương.
“Năm nghìn năm, quả thực đã cạn kiệt tâm huyết rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm và bất giác có tâm lý kiêng dè với con ma trong cơ thể Khương Thái Hư, có thể khiến một vị Đại Thánh hao tổn tâm huyết để trấn áp như vậy chứng tỏ nó mạnh tới cỡ nào.
Gừ!
Gừ!
Chẳng mấy chốc, tiếng gầm gừ hung hãn vang lên từ trong cơ thể Khương Thái Hư giống như sự xuất hiện của tiên hoả khiến con ma cảm thấy được sự uy hiếp nào khủng khiếp lắm nên lúc này mới điên cuồng gào thét, muốn xông phá khỏi cấm cố của Khương Thái Hư.
Ở bên, sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, tiếng gào thét của con ma kia đầy ma lực và có khả năng chiếm đoạt khiến hắn chợt trỗi lên cảm giác đau đớn từ nơi thâu sẳm của linh hồn.
“Khương Thái Hư, ngươi nhất quyết không chết không nghỉ phải không?”, chẳng mấy chốc, trong cơ thể Khương Thái Hư vang lên tiếng gầm tôi độc.
“Chúng ta đã dây dưa với nhau năm nghìn năm rồi, đã đến lúc chấm dứt mọi thứ”.
“Ta chết rồi thì ngươi cũng sẽ không thể sống đâu”.
“Ta đã chết từ lâu rồi”.
Tiếng gào thét không biết từ bao giờ biến mất, khi tiên hoả rời khỏi cơ thể Khương Thái Hư, khí tức ông ta trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết, lúc này ông ta như ngọn đèn hắt hiu trước gió, chỉ cần cơn gió nhẹ thổi tới cũng có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Tiền bối”, Diệp Thành hoang mang tiến lên trước, lấy ra linh dịch.
“Thọ mạng của ta đã tận, có dùng thần dược nghịch thiên cũng không thể cứu nổi ta đâu”, Khương Thái Hư thều thào.
Dù là vậy Diệp Thành vẫn lấy Ngọc Linh Dịch trút vào cơ thể Khương Thái Hư, hy vọng có thể nhờ tinh nguyên của Ngọc Linh Dịch giúp Khương Thái Hư kéo dài thời gian sống.
“Tiểu tử, có thể nói cho ta biết vì sao trong cơ thể ngươi lại có huyết mạch của ma đạo không?”, Khương Thái Hư không ngăn Diệp Thành trút Ngọc Linh Dịch vào cơ thể mình nhưng lại nhìn Diệp Thành bằng con mắt đôn hậu.
Thấy khuôn mặt hiền từ đó của Khương Thái Hư, Diệp Thành bặm môi rồi rút ra cái vạc luyệt ra ma huyết.
Sau khi lấy cái vạc kia ra, Diệp Thành nhìn ra ánh mắt của ông ta chợt sáng lên.
Sau đó ánh mắt Khương Thái Hư dần trở nên ảm đạm, ông ta lắc đầu mỉm cười.
“Tiền bối biết lai lịch của cái vạc này sao ạ?”, Diệp Thành nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt khó hiểu.
Khương Thái Hư mỉm cười nhưng không nói về lai lịch của cái vạc kia: “Tiểu tử, cái vạc này chính là bảo bối, ngươi nhất định phải giữ nó thật cẩn thận, nếu không sẽ gây ra hoạ diệt thân”.
Nghe Khương Thái Hư nói vậy, Diệp Thành hết sức bất ngờ, lúc này hắn mới nhìn vào cái vạc trong tay mình. Một cái vạc có thể khiến cả vị Đại Thánh sống năm nghìn năm tán thưởng, hắn có thể tưởng tượng ra lại lịch của nó khủng khiếp cỡ nào.
“Bảo bối trên người ngươi quả không hề ít”, phía này khí tức của Khương Thái Hư yếu ớt, nhưng nhìn vào túi đựng đồ trên người Diệp Thành, mắt ông ta lại sáng lên, lời nói cũng mang theo ý tứ.
Diệp Thành sững người, hắn liếc nhìn túi đựng đồ của mình. Lẽ nào trong túi đựng đồ của mình còn có bảo bối gì nữa sao?
“Tiểu tử, nhìn vào mắt ta”, Khương Thái Hư ngẩng đầu nói.
Mặc dù không biết Khương Thái Hư định làm gì nhưng Diệp Thành vẫn liếc nhìn ông ta.
Một con mắt của Khương Thái Hư trống rỗng, còn con mắt còn lại lại huyền diệu vô tận, nếu nhìn kỹ thì như thể thấy được cả bầu trời đầy sao, nhìn thấy được cả thế giới rộng lớn, trong con mắt đó như có một đạo tiên luân khắc hoạ, khi hắn còn đang mải quan sát thì tiên luân kia đã xoay chuyển.
“Đây là…là con mắt như thế nào ạ?”, Diệp Thành tò mò.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, tiên tàng mà cả đời ta tự hào, giờ ta…ta giao nó cho ngươi”.
Chương 134: Tiên luân nhãn
A….!
Nơi đáy vực sâu thăm thẳm vang lên tiếng hét đớn đau.
Chỉ thấy trên tế đàn cổ xưa, Diệp Thành che bên mắt trái của mình mà gào thét, máu tươi trào qua từng kẽ ngón tay, chảy đầy trên khuôn mặt hắn. Đầu Diệp Thành ong ong chỉ muốn nổ tung.
Phụt!
Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo rồi chìm vào cơn hôn mê.
Lại nhìn về Khương Thái Hư, cơ thể ông ta vẫn đang tiêu tán, vốn dĩ ông ta chỉ có một bên mắt trống rỗng thì lúc này mắt còn lại cũng thành hốc đen không có tròng mắt, không có con ngươi, hiện giờ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn Đồng của ông ta đã truyền cho Diệp Thành.
Trời đất lúc này chìm vào im lặng. Không biết từ bao giờ Diệp Thành hôn mê mới ôm ngực đứng dậy, đầu óc choáng váng khiến hắn cau mày.
“Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi?”, trên tế đàn vang lên giọng nói ôn hoà của Khương Thái Hư. Mặc dù ông ta không còn đôi mắt nữa nhưng vẫn nở nụ cười hiền từ với Diệp Thành, còn cơ thể ông ta đã tiêu tán một nửa, sẽ nhanh thôi, cơ thể đó rồi cũng biến mất giữa trời đất này.
“Tiền bối”, Diệp Thành hoang mang đứng dậy đến trước Khương Thái Hư, thấy Khương Thái Hư không ngừng tiêu tán, hắn thật sự bất lực.
“Ngươi có thấy mắt trái của mình thay đổi không?”, Khương Thái Hư mỉm cười.
Nghe vậy, Diệp Thành mới bắt đầu kiểm tra mắt trái của mình.
Hắn kinh ngạc nhận ra mắt trái đã không còn là con mắt như trước đây nữa, hiện giờ đồng tử của hắn thật sự huyền diệu giống như có quá nhiều những đường vân rất khó diễn tả, đặc biệt là trên đồng tử còn có một đạo tiên luân ấn ký.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh khủng khiếp bên phần mắt trái, sức mạnh đó khiến hắn hồi hộp.
“Tiền bối, đây là…”, Diệp Thành bất giác nhìn sang Khương Thái Hư.
“Đó chính là Lục Đạo Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của tiên tộc chúng ta, mất cả mười nghìn năm mới thức tỉnh một lần”.
“Tiên…tiên tộc?”, Diệp Thành thẫn thờ, “tiền bối, người là người của tiên tộc sao?”
Khương Thái Hư không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Tiên tộc là một trong chín tộc cổ xưa, vẫn luôn xuất hiện trong truyền thuyết, hắn không ngờ tới bây giờ mà vẫn có người của tiên tộc còn sống, cũng không thể ngờ lão già với mệnh số tận cùng này là người của tiên tộc, vả lại còn là một Đại Thánh sống năm nghìn năm tuổi rồi.
Người của tiên tộc vốn dĩ hiếm có, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn chỉ có người của tiên tộc mới có thể thức tỉnh, vả lại mười nghìn năm còn không gặp được một người thức tỉnh được một Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, khả năng này có thể coi là hiếm có và gần như bằng không.
“Khi có được đôi mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn Đồng ta mới biết được sức mạnh của nó”, ở bên, Khương Thái Hư vẫn đang nói tiếp, nhưng nói tới đây ông ta lại lắc đầu bất lực, trên khuôn mặt già nua hãy còn thất vọng: “Nhưng sức mạnh này lại khiến ta của những năm về trước ngông cuồng tự cao, mù quáng bước vào con đường không có lối quay đầu, đụng vào loài vật không nên đụng và phải trả cái giá đắt là năm nghìn năm”.
Trước khi chết, Khương Thái Hư như thể đang nhớ lại những ngày tháng đỉnh cao của cuộc đời.
“Tiền bối, một món quà quý giá như vậy mà người lại truyền cho con sao?”, Diệp Thành khẽ giọng nói với Khương Thái Hư: “Người có yêu cầu gì không ạ?”
Khương Thái Hư lắc đầu, cười với vẻ mỏi mệt: “Năm nghìn năm trôi qua, ta đã cạn kiệt tuổi thọ, cho dù là đại đế còn trên đời cũng không thể cứu được ta, đây là quy luật của đất trời”.
Diệp Thành nhìn vị tiền bối phi thường trước mặt đang hoá đạo mà không khỏi cảm thấy bi thương.
“Thời gian của ta không nhiều, có một số việc ta nhất định phải nhắc nhở ngươi”, Khương Thái Hư nhìn sang Diệp Thành.
“Tiền bối cứ nói ạ, vãn bối xin nghe”, Diệp Thành cung kính hành lễ.
“Năm xưa ta có được Thương Quyến Cố, nghịch thiên thức tỉnh Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng vì quá tự phụ, đụng tới sự tồn tại không nên dây vào và bị cướp đi một con mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn. Lục Đạo Tiên Luân Nhãn rất nhạy bén, ý ta muốn nói, nếu ngày nào đó ngươi gặp người này thì cần hết sức cẩn trọng, nếu như không cẩn thận sẽ huỷ đi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mà ta truyền cho ngươi”.
Mặc dù yên lặng lắng nghe nhưng Diệp Thành lại không khỏi ngỡ ngàng.
Từ lời nói của Khương Thái Hư, hắn có thể nghe ra được tiên tộc hàng chục năm mới có thể thức tỉnh được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, một vị Đại Thánh phi thường thế này có được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mà còn bị người khác đoạt đi một bên, có thể tưởng tượng người mà ông ta đụng tới đáng sợ thế nào.
“Mỗi một con mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đều có khả năng không giống nhau, thế nhưng mỗi một Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đều chứa đựng sự huyền diệu vô tận, những thứ này về sau ngươi sẽ rõ”, Khương Thái Hư nói với giọng gấp gáp hơn, có lẽ vì tốc độ tiêu tán của cơ thể càng lúc càng nhanh hơn nên thời gian còn lại trên đời không nhiều, ông ta muốn tận dụng từng phút giây còn lại trên đời nhắc nhở Diệp Thành.
“Trên thực tế, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ở trong tay người của tiên tộc ta mới phát huy được uy lực mạnh nhất, ta không biết ngươi có thể điều khiển con mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn này không, cũng không biết truyền Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cho người ngoài tộc thì sẽ xảy ra chuyện gì”.
Diệp Thành cố gắng kiềm chế mọi sự tò mò và kích động của bản thân, chỉ im lặng lắng nghe.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ta có được cấm thuật của một tông với tên và Thiên Chiếu, sau này không lâm vào cảnh nguy nan thì không được dùng cấm thuật này, vì dùng nó phải trả giá bằng tuổi thọ, càng dùng thì tuổi thọ giảm càng nhiều”.
“Vào đêm trăng tròn của mỗi tháng không được sử dụng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, càng không được dùng tới sức mạnh của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.
“Sau này ngươi sẽ phát hiện Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể phá được thiên cơ, nhưng không được tiết lộ việc này ra”.
“Nó là tiên nhãn nghịch thiên, dùng nó sẽ phải chịu thiên khiển”.
“Khi thiên nhân ngũ suy, nhất định phải phong ấn Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.
“Ngày nào đó, nếu có thể thì chuyển lời cho tiên tộc: Phàm là người của tiên tộc, không đạt đế cảnh quyết không vào thiên hư”.
………
……….
Mỗi một câu Khương Thái Hư nói thì cơ thể vẫn không ngừng tiêu tán, cơ thể già nua kia lúc này chỉ còn lại phần cơ thể từ vai trở lên, không quá một phút, tiền bối thông tuệ này đã tiêu tán hoàn toàn trong không gian.
Nhìn Khương Thái Hư biến mất, Diệp Thành cuối cùng cũng không cầm được lòng mà nói: “Tiền bối, người có di nguyện gì không?”
“Di nguyện sao?”, Khương Thái Hư mỉm cười, mặc dù không còn đôi mắt nhưng ông ta vẫn cố gắng ngẩng đầu, nhìn vào hư không, đôi mắt trống rỗng kia còn có nước mắt chảy ra nhưng lúc này, nước mắt đó cũng hoá thành bụi bay.
“Năm nghìn năm rồi, có lẽ người đã không còn nữa rồi”, Khương Thái Hư lắc đầu mỉm cười thê lương: “Hoàng Nhi, ta từng cho rằng không gì là không thể làm được, ta từng cho rằng chúng ta sẽ bên nhau suốt đời nhưng lúc này, những gì mà ta tưởng chỉ còn lại là niềm nuối tiếc vô hạn. Nếu có kiếp sau, Khương Thái Hư ta nguyện sẽ cùng muội bạc đầu….”
Nói tới đây, Khương Thái Hư nghẹn lời, cơ thể cũng theo đó mà bay theo gió vào hư không.
Ở bên, Diệp Thành không nói lời nào, vị Đại Thánh thông tuệ trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời nhớ tới hồng nhan năm xưa, có lẽ lúc này ông ấy mới hiểu ra những gì bình dị mới đáng quý biết nhường nào.
Diệp Thành quỳ phịch xuống đất, lời nói mang theo nỗi thê lương: “Vãn bối Diệp Thành cung tiễn tiền bối”.
Khương Thái Hư với nụ cười hiền từ: “Tiểu tử, tu sĩ là hành trình nghịch thiên đầy khó khăn gian khổ và cô đơn, ngươi phải ghi nhớ không được quên cái tâm từ thuở đầu, phương thành đại đạo…”
Chương 135: Nữ sư phụ hung hãn
Không quên cái tâm thuở đầu, phương thành đại đạo.
Nói xong câu này, Khương Thái Hư cứ thế tan vào hư không, chỉ để còn lại lời nói ôn hoà hãy còn vang vọng trong không gian.
“Không quên cái tâm thuở đầu, phương thành đại đạo”, Diệp Thành hãy còn lẩm bẩm câu nói này.
Rắc!
Rắc!
Có lẽ vì Khương Thái Hư đã hoá đạo vào không gian nên đàn thờ cũ kỹ mà ông ta ngồi không biết đã bao nhiêu năm cũng chẳng thể chống chọi thêm với thời gian, cứ thế bay vào trong gió.
Sau khi Khương Thái Hư tan biến, dưới đáy vực sâu tối đen như mực chợt có ánh trăng sáng dịu và ánh sao lấp lánh chiếu vào.
“Tiền bối, con sẽ dùng Tiên Luân Nhãn của người, thay người đi nhìn ngắm thế gian xinh đẹp này”, Diệp Thành chắp tay bái lạy, hít vào một hơi thật sâu rồi mới đi ra ngoài.
Đáy vực này rất dài, hắn đi mất một canh giờ mới có thể ra khỏi đây.
Lúc này, trời vẫn rất tối nhưng so với đáy vực sâu kia thì bên ngoài này rõ ràng thể hiện sức sống tràn trề, cây cối um tùm rậm rạp.
“Cảm giác thật kỳ lạ”, Diệp Thành đảo mắt nhìn xung quanh rồi bất giác xoa xoa bên mắt trái. Trong con mắt Tiên Luân Nhãn này, cây cối hoa cỏ trông thật tươi mới và rực rỡ.
Vả lại, thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn nhìn mọi thứ trên đời càng rõ nét hơn, trước đây, hắn vẫn cảm thấy tầm nhìn của mình bị hạn chế bởi mọi vật xung quanh như có thêm lớp mạng che phủ, còn hiện giờ, sau khi có Tiên Luân Nhãn, Diệp Thành có thể nhìn thấu lớp mạng che kia, nhìn ra được căn nguyên của sự vật.
“Quả là huyền diệu”, Diệp Thành vừa nhìn xung quanh vừa tới trước một vách đá, thông qua vách đá này hắn có thể trèo lên linh sơn Hằng Nhạc Tông, lại lần nữa quay về nơi sâu nhất của Linh Thảo Viên.
Thế nhưng đúng lúc này, một mùi hương nữ nhân theo gió bay tới, tiếp sau đó, có một bàn tay đột nhiên xuất hiện, lập tức lôi Diệp Thành lại.
“Tiểu tử, làm sao ngươi xuống được đây, tại sao không bị ngã?”, điệu cười hết sức duyên dáng, bóng hình Sở Huyên huyễn hoá ra và đang nhấc Diệp Thành như nhấc một con chim non vậy.
“Sư phụ xinh…xinh đẹp , sao người lại xuống đây ạ?”, thấy Sở Huyên, Diệp Thành ho hắng.
Vả lại khi thấy Sở Huyên mắt hắn không khỏi trợn tròn lên vì thông qua Tiên Luân Nhãn hắn đột nhiên có thể nhìn xuyên qua lớp y phục bên ngoài của Sở Huyên, có thể nhìn thấu làn da mềm mại trắng nõn nà của cô, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấu Sở Huyên mặc nội y màu gì. Sở Huyên xinh đẹp như tiên nữ, trong mắt hắn lúc này chẳng khác gì không mặc gì.
Ực!
Nhìn đến mức ngây người, Diệp Thành không khỏi nuốt nước bọt, cơ thể với từng đường nét của Sở Huyên gần như hoàn mỹ, làn da mềm mại trắng nõn nà thật khiến người ta phải đắm say, chỉ nhìn thôi cũng khiến Diệp Thành rạo rực khắp người, hắn còn không nhận ra lỗ mũi của mình lúc này đang chảy máu ra nữa.
“Nhìn thấu? Đây cũng là khả năng của Tiên Luân Nhãn sao?”, Diệp Thành không khỏi tặc lưỡi: “Đây…đây là tạo nghiệp sao?”
“Ngươi thái độ gì thế hả?”, bị Diệp Thành nhìn chằm chằm như vậy, Sở Huyên cảm thấy có phần không được tự nhiên.
Khụ khụ!
Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn xoa xoa mũi, cười xoà: “Sư phụ xinh đẹp, sao người lại ở đây?”
“Ta còn muốn hỏi ngươi đấy”, Sở Huyên ném Diệp Thành xuống đất sau đó tươi cười nhìn hắn mà nói: “Ta nói, không phải ngươi hái linh thảo trong Linh Thảo Viên chứ? Sao lại chạy xuống dưới vực sâu này, còn nữa, làm cách nào mà ngươi xuống được đây?”
“Con cứ men theo cây dây leo xuống đây”, Diệp Thành ngẩng đầu chỉ về những thân cây leo chằng chịt trên vách đá.
“Dây leo?”, Sở Huyên bật cười, bàn tay vuốt ve má Diệp Thành rồi nheo mắt cười nói: “Tiểu tử, ngươi không hề ngoan ngoãn. Vách đá cao thế này, kể cả là một người ở cảnh giới Không Minh như ta còn không dám ngự không xuống dây, một tên tu vi Ngưng Khí như ngươi cho dù có bám thân cây dây leo xuống đây thì có sống nổi không?”
Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa mũi, lại ho hắng: “Con trèo nhanh mà”.
“Ngươi đã trèo nhanh thì ngươi tự trèo lên kia đi, ta đi trước”, nói rồi, Sở Huyên phất áo toan ngự không mà đi.
“Đừng….đừng mà sư phụ”, Diệp Thành vội kéo Sở Huyên lại. Nếu như bảo hắn trèo thì chắc chắn không thể lên nổi, hắn không muốn bị nhốt ở đây, ba ngày nữa còn phải vào nội môn, nếu lãng phí thời gian ở đây thì nhất định sẽ bỏ lỡ thử thách trong rừng hoang, đây mới là việc quan trọng nhất.
“Người đã đến rồi thì cho con lên đi mà”, Diệp Thành xoa xoa tay tươi cười nói.
“Ngươi muốn cùng ta lên kia?”, Sở Huyên lại mỉm cười.
“Tiết kiệm thời gian mà”, ba ngày nữa con còn phải tham gia vào thử thách ở rừng hoang, con không thể cứ thế chịu nhốt ở đây được.
“Ta đưa ngươi lên kia không phải không được, nhưng điều kiện là ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, những việc ta dặn ngươi chỉ có thể gật đầu, không được lắc đầu”.
“Đồ đệ đương nhiên sẽ nghe theo sư phụ rồi, cho dù người bảo đồ đệ đi ăn phân đồ đệ cũng không dám cau mày”.
Nhìn bộ mặt quyết đoán kia của Diệp Thành, Sở Huyên vỗ vai hắn thật mạnh. Ăn phân, một câu nói vô thiên vô pháp như vậy mà cũng nói ra được, như thế thì có gì mà hắn không dám làm chứ.
Nghe câu nói đó của Diệp Thành, Sở Huyên chợt xoa xoa cằm, đôi mắt kia rõ vẻ đang tính toán gì đó.
“Sư phụ”, thấy Sở Huyên cúi đầu mỉm cười, Diệp Thành huơ huơ tay trước mặt Sở Huyên hỏi thăm dò.
Khụ khụ…
Gạt đi suy nghĩ kia, Sở Huyên mỉm cười hỏi Diệp Thành: “Đồ đệ ngoan, Tề Nguyệt của Linh Đan Các trông có xinh không?”
Nghe vậy, Diệp Thành chợt khựng người.
“Vi sư chọn cô nương đó làm vợ ngươi, ngươi thấy thế nào?”, thấy Diệp Thành ngây người, Sở Huyên chớp chớp mắt.
“Thôi cứ để con đi ăn phân đi”, sau khi hiểu ý Sở Huyên, Diệp Thành lập tức bỏ chạy.
“Quay lại cho ta”, Sở Huyên như dự tính được Diệp Thành sẽ bỏ chạy nên lập tức giơ tay ra ngăn lại.
“Tên tiểu tử ranh ma nhà ngươi, vừa rồi còn thề thốt mạnh miệng lắm mà. Sao nào? Muốn trái lời sư phụ à? Tề Nguyệt nhà người ta đường đường là đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, gả cho ngươi mà ngươi còn ấm ức nỗi gì?”
“Hai chúng con không hợp”, Diệp Thành cố gắng vùng vẫy nhưng bị Sở Huyên dùng một tay ấn xuống đất.
“Không hợp?”, Sở Huyên bên ngoài xinh đẹp như tiên nữ bắt đầu nổi trận lôi đình, vả lại còn hung hãn hơn trong tưởng tượng. Cái đầu Diệp Thành suýt chút nữa bị ấn lún vào mặt đất.
“Hai chúng con thật sự không hợp mà”.
“Không hợp? Vậy ngươi nói cho ta xem không hợp chỗ nào?”, vừa ấn đầu Diệp Thành, Sở Huyên vừa tươi cười hỏi.
“Chúng con quá hiểu nhau rồi, nếu mà lên giường thì…thì không tiện ra tay đâu ạ”.
“………..”
A……..!
Rất nhanh sau đó, nơi vực sâu tĩnh mịch đã lại vang lên tiếng kêu gào như lợn bị chọc tiết.
Không biết mất bao lâu nơi này mới trở về trạng thái yên bình.
Nhìn từ xa thì có thể thấy đó là một cái cây thân cành cong cong, trên mỗi cành cây còn thắt cả đoạn dây thừng dài quấn lấy một người đang lơ lửng đu đưa qua lại theo chiều gió.
Không sai, đó chính là Diệp Thành.
Hắn bị Sở Huyên lôi tới bên dưới gốc cây đánh cho một trận, đánh tới mức mặt mũi sưng vù cả lên, hai bên mắt đen như gấu trúc, đầu tóc rối xù như tổ quạ, còn cơ thể hắn từ đầu tới chân toàn là dấu chân.
“Nghĩ thông chưa?”, bên dưới gốc cây, Sở Huyên nhàn nhã đứng đó ăn hạt dưa, chốc chốc lại liếc nhìn Diệp Thành đang bị treo trên cành cây.
Lại nhìn Diệp Thành lúc này, nước mắt ướt nhoà cả mặt. Chuyện gì đây chứ, hắn vốn tưởng sư phụ xinh đẹp này của mình là một nữ nhân hiền thục nhưng thực tế thì lại manh động đến mức khiến người ta chỉ muốn ói ra máu.
“Ta nói cho ngươi biết, Tề Nguyệt là con người rất tốt, gả cho ngươi đã là ưu ái ngươi rồi”.
“Ngươi còn không đồng ý?”
“Cưới Tề Nguyệt, những tháng ngày sau này của ngươi lại tươi sáng nữa”.
Bên dưới gốc cây, Sở Huyên tự mình nói, không hề quan tâm xem thái độ Diệp Thành lúc này thế nào.
“Cái đó ấy à, sư phụ ơi, thực ra mà nói thì con có người trong lòng rồi”, biết Sở Huyên không dễ tha cho mình, Diệp Thành tươi cười: “Sư phụ trông xinh đẹp thế này, không phải
sẽ đi chia rẽ đôi uyên ương chứ?”