-
Chương 86-90
Chương 86: Linh Đan Các
“Cái gì? Từ Phúc?”, sau khi Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân nghe đệ tử bẩm báo xong thì đều hết sức kinh ngạc.
“Vì vậy mà trưởng lão Từ Phúc suýt nữa thì xảy ra mâu thuẫn lớn với trưởng lão Triệu Chí Kính”.
Nghe xong, Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt rõ vẻ nghi hoặc.
Đây chính là điều mà bọn họ không thể ngờ tới. Đợi bao lâu như vậy rồi mà không ngờ Từ Phúc lại nhúng tay vào.
Cả hai người cau mày, ánh mắt càng trở đên bất định, dù thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ Từ Phúc lại cứu một tên đệ tử thực tập ở tầng ngưng khí, lại còn suýt nữa làm loạn cả Giới Luật Đường, chỉ cần thông qua điểm này cũng đủ để chứng minh Diệp Thành không hề đơn giản như cách hắn thể hiện.
“Lẽ nào vì khả năng của Diệp Thành?”, Cát Hồng suy tư.
“Có Từ Phúc bảo vệ, muốn đụng tới Diệp Thành lại càng khó”, sắc mặt của Thanh Dương Chân Nhân càng khó coi hơn.
Cả hai người bọn họ đều hiểu rằng, ở Hằng Nhạc Tông đụng tới ai thì đụng chứ không thể đụng tới Từ Phúc, nếu như đụng tới một cọng lông của ông ta thì ông ta có cả hàng nghìn hàng vạn cách không cung ứng linh đan linh dịch. Không có linh đan linh dịch thì còn làm được gì nữa.
So với hai người này thì Chung Lão Đạo của Thiên Dương Phong nghe tin này xong cũng chẳng khá hơn là mấy.
“Từ Phúc cứu Diệp Thành? Chuyện gì thế này?”
……
Trên cái giường êm ái, Diệp Thành ngủ say đang gại gại mũi, hắn hít lấy hít để mùi dược liệu thơm nồng trong không gian.
Giây phút sau đó, hắn mở trừng mắt, và xuất hiện trong tầm nhìn của hắn chính là khuôn mặt núng nính mỡ của Hùng Nhị.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi”, Hùng Nhị hít vào một hơi thật sâu.
“Đây là đâu?”, Diệp Thành ngồi dậy day day trán, hắn nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh.
“Linh Đan Các”, Hùng Nhị cười hi hi.
Diệp Thành lúc này mới nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày. Hắn bị đệ tử của hai núi bao vây trên Phong Vân Đài, bị giải vào Giới Luật Đường, từng cảnh tượng dần hiện lên trong đầu hắn nhưng hắn không ngờ người cứu hắn lại là Từ Phúc.
“Xin lỗi, vì cứu ngươi nên ta chỉ có thể phá đi giao hẹn của chúng ta”, ở bên Hùng Nhị khẽ giọng nói.
Diệp Thành không nói gì vì hắn hiểu ý của Hùng Nhị.
Giữa hắn và Hùng Nhị có giao kèo, đó chính là chân hoả của hắn, hắn bảo Hùng Nhị phải giữ bí mật cho mình.
Chân hoả có vai trò rất quan trọng, ngoài việc hỗ trợ tu luyện ra thì còn có thể giúp luyện đan sư luyện đan.
Hằng Nhạc Tông chỉ có một đạo địa hoả nằm trong tay Từ Phúc của Linh Đan Các nhưng cũng vì đạo địa hoả này nên mới giúp Từ Phúc có thể luyện chế ra linh đan và linh dịch để đáp ứng nhu cầu của cả tông môn.
Đây cũng chính là lý do mà Từ Phúc cứu hắn. Địa hoả và chân hoả vừa nghe là có thể thấy không cùng đẳng cấp, đẳng cấp của chân hoả cao hơn địa hoả, không cần nghĩ cũng có thể biết dùng chân hoả luyện chế đan dược mạnh hơn bao nhiêu lần so với dùng địa hoả.
Chân hoả có vai trò quan trọng đối với luyện đan sư là điều không thể phủ nhận, Hùng Nhị nhìn thấu điểm này nên mới chạy tới đây cầu cứu Linh Đan Các.
Sự thực chứng minh quyết định của hắn là hoàn toàn chính xác, cho dù Từ Phúc có đoạt chân hoả của Diệp Thành hay không thì chí ít hiện giờ Diệp Thành vẫn còn sống, cho dù kết cục thế nào thì vẫn còn hơn chết ở Giới Luật Đường.
“Từ Phúc đối xử với người khác thế nào?”, sau hồi trầm ngâm, Diệp Thành nhìn sang Hùng Nhị.
“Nói thế nào nhỉ?”, Hùng Nhị gãi gãi tai, “ông ta trông rất nghiêm túc nhưng thực ra lại vô cùng giảo hoạt”.
“Ngươi trả lời kiểu gì vậy”.
“Ngươi sợ ông ta đoạt chân hoả của ngươi phải không?”, Hùng Nhị không phải kẻ ngốc, hắn có thể nghe ra cái mà Diệp Thành muốn biết là gì.
Diệp Thành không phủ nhận, hắn khẽ gật đầu: “Ông ta cứu ta một mạng, cho dù giờ đoạt đi chân hoả của ta thì ta cũng chẳng có gì để nói”.
“Vậy ngươi tự cầu phúc cho chính mình đi”, Hùng Nhị lắc đầu bất lực, “chân hoả đối với luyện đan sư mà nói là thứ vô cùng quan trọng, cho dù Từ Phúc là người đứng đắn thì cũng có khả năng đoạt đi chân hoả của ngươi”.
“Tên béo kia, ngươi coi lão Từ ta là gì vậy?”, một giọng nói mang theo vẻ khó chịu vang lên, sau đó có người đẩy cửa bước vào.
Thấy vậy, Hùng Nhị ho hắng một tiếng, không dám nói thêm gì.
Ở bên, Diệp Thành trở mình nhảy xuống giường chắp tay hành lễ với Từ Phúc: “Đệ tử Diệp Thành đa tạ ơn cứu mạng của trưởng lão”.
“Chỉ nói bằng miệng sao? Ngươi không định làm gì đó thực tế hơn sao?”
Nghe vậy, Diệp Thành bặm môi, nói: “Nếu tiền bối muốn có chân hoả thì có thể lấy nó đi bất cứ lúc nào ạ”.
“Vậy phải xem xem ta có thể hàng phục nó không đã”, Từ Phúc mỉm cười nhìn Diệp Thành, nói: “Triệu gọi chân hoả của ngươi ra cho ta xem xem, ta đã chờ bao nhiêu năm mà chưa từng gặp được chân hoả”.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhưng vẫn cố niệm, chân hoả vàng kim trong vùng đan hải hoá thành một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Chân hoả vàng kim”, thấy vậy, đến cả Từ Phúc cũng không khỏi kinh ngạc.
Chương 87: Giúp ta luyện đan
Sau đó ông ta lập tức rút ra một bộ cổ quyển, lật mở và quan sát tỉ mỉ.
Diệp Thành liếc nhìn, phát hiện trên mỗi một trang của bộ cổ quyển đều có một hình ảnh về chân hoả, có loại màu tím, màu vàng, màu lam, vả lại dưới mỗi loại đều có thêm chú thích.
“Không có?”, Từ Phúc kiểm tra một hồi rồi lại nhìn sang chân hoả của Diệp Thành. Ông ta nheo mắt nhẩm niệm: “Chân hoả vàng kim này ta thấy lần đầu, đến cả trong Hoả Diệm Bảo Điển cũng không hề có ghi chép gì liên quan đến nó”.
“Cũng đúng, hoả diệm tự nhiên quá nhiều, trong Hoả Diệm Bảo Điển cũng không thể ghi chép hết được”.
“Có điều chân hoả màu vàng kim này trông cũng thật bất phàm”.
Từ Phúc nhìn chân hoả của Diệp Thành rất chăm chú, ông ta nhẩm niệm một hồi, sau đó mới xoè tay ra, nắm lấy chân hoả của Diệp Thành và hy vọng có thể nhìn thấu nó hơn.
Có điều, điều dị thường xuất hiện.
Chân hoả của Diệp Thành giống như có linh tính, vừa bị Từ Phúc bắt lấy thì lập tức phản kháng kịch liệt, cứ thế cháy bùng lên.
Ôi!
Từ Phúc đau đớn, thả tay ra nhưng lòng bàn tay ông ta đã bị bỏng thành một mảng đen xì.
Lại nhìn sang chân hoả, giống như một đạo ánh sáng vàng kim chui vào trong cơ thẻ Diệp Thành khiến Hùng Nhị ở bên kinh ngạc không nói nên lời.
“Chân hoả của ngươi có linh trí”, Từ Phúc không màng cơn đau trên lòng bàn tay, ông ta ngỡ ngàng.
“Trưởng lão, hoả diệm do trời đất sinh ra không phải đều có linh trí sao?”, Hùng Nhị thắc mắc.
“Ai nói hoả diệm do trời đất sinh ra đều có linh trí”, Từ Phúc liếc nhìn Hùng Nhị, sau đó vuốt râu giải thích: “Chỉ cần là hoả diệm được sinh ra bởi trời đất thì đều có linh tính nhưng linh tính và linh trí không cùng một khái niệm. Nếu phân theo tầng bậc thì đẳng cấp của linh trí cao hơn linh tính. Mặc dù chỉ khác nhau có một chữ nhưng đó lại là khoảng cách một trời một vực”.
“Là…là vậy sao ạ”, Hùng Nhị gãi đầu.
“Trưởng lão, đẳng cấp của chân hoả phân chia thế nào ạ?”, Diệp Thành nhìn Từ Phúc mà hỏi. Trước đó khi giao tiếp với lão già mặc đồ tím luyện hoá Vu Chú ở chợ đen U Minh, hắn đã biết chân hoả cũng có sự phân chia cao thấp, chỉ là lão ta không nói rõ ràng mà thôi.
“Không dễ giải thích”, Từ Phúc vuốt râu, “có loại được phân chia cao thấp dựa vào linh tính, có loại được phân chia yếu mạnh dựa vào hoả diệm, còn có loại dựa vào tuổi đời xuất hiện, nếu nói về tầng bậc rõ ràng thì theo tu đạo của ta nhiều năm nay vẫn chưa tìm được lời giải đáp”.
Haiz!
Nói tới đây, Từ Phúc thở dài: “Vốn dĩ ta định mượn chân hoả của ngươi đẩy vào cơ thể ta, đợi sau khi ta chết sẽ trả lại cho ngươi nhưng giờ xem ra không được rồi”.
“Vì sao ạ?”, Diệp Thành và Hùng Nhị cùng lên tiếng hỏi.
“Vì chân hoả của ngươi có linh trí, nhận ngươi làm chủ, nếu bắt nó vào cơ thể ta thì ngược lại sẽ tạo ra phản phệ, việc này còn phải xem cơ duyên. Nó đã chọn ngươi thì có cưỡng cầu cũng không được”.
Nghe vậy, Diệp Thành thở phào.
Lời nói của Từ Phúc rất rõ ràng, ông ta không định lấy chân hoả đi nữa, điều đó có nghĩa rằng chân hoả của hắn vẫn có thể tiếp tục ở lại với hắn.
“Có điều ta cũng không thể cứ cứu ngươi như vậy được”, Từ Phúc ho hắng một tiếng.
“Đệ tử xin nghe trưởng lão chỉ dạy ạ”.
“Giúp ta luyện đan”.
“Luyện…luyện đan?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, sau đó cười ái ngại: “Cái đó thì…trưởng lão à, để con luyện linh dịch còn được, còn luyện đan thì con lại không hiểu biết gì về nó cả”.
“Không phải còn có ta sao?”
………
Tới tối, Diệp Thành đi ra khỏi Linh Đan Các sau ba ngày giúp Từ Phúc luyện đan.
Trên đường đi, hắn vẫn luôn giữ im lặng.
Đại nạn lần này không chết đã là phúc lắm rồi. Nghĩ tới âm mưu Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường nhằm vào hắn mà hắn vẫn cảm thấy lạnh người. Nếu không phải vào thời khắc then chốt có Từ Phúc ra tay thì hắn đã thành con ma dưới lưỡi đao của Giới Luật Đường rồi.
Có điều Diệp Thành cho rằng cho dù có Từ Phúc bảo vệ thì hắn vẫn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Cái tên chính phái nói thì dễ nghe nhưng sự hiểm ác ở đây lại đầy rẫy.
“Là mình quá yếu”, Diệp Thành nắm chặt tay thầm nhủ, hắn rít lên qua kẽ răng: “Mình phải mạnh lên, bảo vệ lấy người mà mình muốn bảo vệ”.
Về Tiểu Linh Viên hắn quỳ xuống trước phòng của Trương Phong Niên rất lâu cũng vì người ông già lão không tiếc bỏ đi sự tôn nghiêm của bản thân, không tiếc lấy mạng đổi mạng để cứu hắn. Diệp Thành lòng mang theo áy náy, hắn cứ thế quỳ rồi nói: “Tiền bối, là vãn bối khiến người phải xấu hổ rồi. Diệp Thành thề ở đây, những kẻ làm hại người con sẽ bắt chúng trả cái giá gấp trăm lần”.
Chương 88: Vợ của Hùng Nhị
Đêm khuya, trời đầy sao, mãi tới muộn Diệp Thành mới trở về phòng mình.
Dưới ánh nến lập loè, hắn khoanh chân ngồi trên giường quan sát bên trong cơ thể mình.
Hôm nay ở Giới Luật Đường suýt nữa thì hắn biến thành hình thái ma đạo. Nếu như vậy thì cho dù là Từ Phúc cũng không thể cứu hắn.
“Tấm vương bài này không tới mức đường cùng thì không thể dùng, tuyệt đối không đụng đến nó”, Diệp Thành thầm nhủ.
Đây là một thế giới tàn khốc, cái gọi là chính đạo không cho phép có sự tồn tại của ma đạo.
Không biết từ lúc nào hắn chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ, hắn rơi vào một trạng thái hết sức kỳ lạ, tâm hồn bất định, hắn cứ thế liên tục ở trạng thái hư ảo và chân thực.
Trong cơn mê, hắn mơ hồ trông thấy một thế giới tối đen, một cái vạc to dựng thẳng giữa trời, vững chãi như núi khiến hắn không sao thở nổi và hắn còn có thể nghe ra được tiếng ma văng vẳng trong cái vạc kia.
A….!
Diệp Thành bật dậy, hắn thở dốc, trán mướt mồ hôi.
Mơ!
Đợi tới khi mọi thứ hiện ra trước mặt một cách rõ ràng, Diệp Thành mới cau mày nhưng cảnh tượng cái vạc vững chãi kia vẫn còn hiện lên trong đầu hắn chỉ vì mọi thứ trong mơ hiện ra quá chân thực.
Sau bữa ăn, Hùng Nhị tới tìm hắn và còn dẫn theo một thiếu nữ trông tròn tròn ú nú, không cần nói cũng biết đây chính là cô vợ mà hắn từng nhắc đến.
Diệp Thành nhìn thiếu nữ này từ đầu tới chân. Cô ta trông không có gì xuất chúng nhưng lại tròn tròn nhìn rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt trong veo chớp chớp thật khiến người ta mê mẩn.
“Vợ ta, Đường Như Huyên”, Hùng Nhị vừa giới thiệu vừa không quên ôm thiếu nữ kia vào lòng, vẻ mặt trông rõ đắc ý.
Có điều trong mắt Diệp Thành, khi hai người bọn họ đứng cùng với nhau cũng thật là…
Nói thế nào nhỉ? Hùng Nhị như một đụn thịt đứng cùng với Đường Như Huyên tròn tròn ú nú thật buồn cười, Diệp Thành chỉ muốn nói với Đường Như Huyên một câu: “Cô ưng tên béo này ở điểm nào vậy?”
“Ôi chao, đừng ồn ào nữa”, Đường Như Huyên có vẻ như đã quen với tên Hùng Nhị này nhưng vẫn tỏ vẻ bẽn lẽn nên đẩy Hùng Nhị tránh xa mình ra.
Sau khi đẩy Hùng Nhị ra, Đường Như Huyên mới nhìn sang Diệp Thành, khi cười khuôn mặt còn hiện lên hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh và cái răng khểnh: “Muội tên Đường Như Huyên, là đệ tử của Đỗ trưởng lão ở ngoại môn Linh Quả Viên”.
Diệp Thành tươi cười: “Gọi ta Diệp Thành là được”.
“Lần này đúng là phiền huynh rồi, muội có cần chuẩn bị gì không?”, Đường Như Huyên nhìn Diệp Thành, hỏi.
“Không cần chuẩn bị gì cả, chỉ là khi Tẩy Tuý sẽ hơi đau một chút”, Diệp Thành không giấu gì. Lần đầu tiên hăn luyện thể suýt chút nữa thì đau ngất đi mấy lần.
“Không sao, muội có thể chịu được”.
Diệp Thành gật đầu, hắn nhẩm niệm sau đó triệu gọi chân hoả bao quanh Đường Như Huyên rồi phân chân hoả thành nhiều đạo đẩy vào các kinh mạch của Đường Như Huyên.
Vì tránh khiến kinh mạch của Đường Như Huyên bị tổn thương, hắn làm rất thận trọng, không dám để xảy ra sơ suất gì.
Thế nhưng dù là vậy thì trên khuôn mặt Đường Như Huyên vẫn lộ rõ vẻ đau đớn, phần trán trong chốc lát ướt đẫm mồ hôi.
“Ta nói này, rốt cục ngươi có làm được không vậy?”, thấy Đường Như Huyên đau đớn, Hùng Nhị liếc sang nhìn Diệp Thành.
“Yên tâm, ta biết chừng mực”, Diệp Thành nói với giọng không mấy dễ chịu.
Một lúc sau, Đường Như Huyên cũng dần quen hơn với cơn đau, còn Diệp Thành lại lần nữa tăng mức độ tôi luyện của chân hoả.
“Muội và tên béo chết dẫm này không phải là được gán với nhau ngay từ trong bụng rồi chứ?”, để tránh Đường Như Huyên quá đau đớn, Diệp Thành đổi chủ đề khiến cô dồn sự chú ý sang vấn đề khác.
Nhìn sang Hùng Nhị, Đường Như Huyên mỉm cười, nói: “Thực ra trước đây huynh ấy trông không giống như bây giờ, chỉ vì công pháp có sơ suất nên mới thành bộ dạng thế này”.
“Còn có chuyện này sao?”, Diệp Thành nhướng mày liếc nhìn Hùng Nhị.
“Nhắc tới chuyện này đầu ta lại muốn bốc hoả”, Hùng Nhị ngồi phịch xuống đất: “Ta bị lão đó gạt, ông đây trước kia cũng phong độ lắm chứ, sau này mới bị công pháp chó chết kia làm cho thành ra thế này”.
“Không sao, muội không chê huynh, hi hi hi”, Đường Như Huyên lại lần nữa mỉm cười để lộ ra hai cái răng khểnh, còn không quên vỗ vào bộ ngực phây phây thịt của Hùng Nhị: “Rồi sẽ có một ngày huynh sẽ trở lại với hình dáng như xưa”.
Cả ba người nói cười vui vẻ, quả thực khiến sự chú ý của Đường Như Huyên chuyển sang vấn đề khác.
Trong lúc này, Diệp Thành đã tăng lửa lên không chỉ một lần khiến tinh tuý của Đường Như Huyên được tôi luyện liên tục, đến cả kinh mạch và xương cốt cũng được tôi luyện theo.
Sau ba canh giờ, hắn mới thở ra một hơi mang theo tàn khí, thu lại chân hoả.
Chân hoả vừa rời khỏi cơ thể, Đường Như Huyên lắc lư.
“Muội cảm thấy thế nào?”, Hùng Nhị hoang mang hỏi.
“Muội thấy trong cơ thể ngứa ngáy”, Đường Như Huyên vặn vặn cơ thể cứng ngắc của mình, “cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều, kinh mạch như được đả thông hơn, nói tóm lại muội thấy rất tốt”.
“Vậy sao?”, Hùng Nhị sáng mắt, hắn xoa xoa tay nhìn sang Diệp Thành, chớp mắt nói: “Ngươi cũng luyện cho ta đi”.
“Được thôi”, Diệp Thành trả lời dứt khoát một cách kỳ lạ, chân hoả vừa được thu vào vùng đan hải lúc này lại được triệu gọi ra, cứ thế bao quanh Hùng Nhị.
A…..!
Sau đó, trong Tiểu Linh Viên vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Hùng Nhị. So với Đường Như Huyên, Diệp Thành luỵện thể cho Hùng Nhị không hề nương tình.
Hai ngày tiếp theo, cứ sáng sớm, Hùng Nhị đều dẫn Đường Như Huyên tới.
Sau ba ngày tẩy luyện tinh tuý, Đường Như Huyên mừng thấy rõ, trong quá trình tẩy luyện tinh tuý, tu vi của cô đã tăng từ cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tư lên cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm.
Ba ngày cứ thế trôi đi.
Sáng sớm, Diệp Thành ăn vội chút gì đó rồi lại vác thanh Thiên Khuyết rời đi. Hôm nay hắn phải giúp Từ Phúc luyện đan.
Vẫn như trước đây, hắn vừa trèo lên linh sơn thì một số đệ tử đang hít thở linh khí bắt đầu xôn xao chỉ trỏ.
“Từ trưởng lão vì hắn mà suýt chút nữa cãi lộn với Triệu trưởng lão”.
“Hắn đúng là đại nạn không chết, nhất định có phúc về sau”.
“Có Từ trưởng lão bảo vệ, cuộc đời sau này của hắn sẽ tươi sáng hơn rất nhiều”.
Quả nhiên, Diệp Thành vừa đi vào đã có không ít đệ tử vẫy tay chào hắn. Nếu như là trước đây thì ai thèm để ý tới một tên đệ tử thực tập làm gì, nhưng vì Từ Phúc ra tay tương trợ khiến xuất thân của Diệp Thành cũng có phần thay đổi.
“Bớt đắc ý đi”, đương nhiên, cũng không thể thiếu đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong chêm lời.
Cũng không biết là do đố kỵ hay do hận thù mà những đệ tử này sau khi trông thấy Diệp Thành thì đều nghiến răng, người không biết còn tưởng bọn họ có thù giết cha mất.
Diệp Thành đương nhiên không thèm để ý đến những lời của bọn họ nói, cứ thế đi về phía Linh Đan Các.
Lúc này, bên trong Linh Đan Các, có trưởng lão nội môn tới chơi, là một nữ trưởng lão, dung nhan tuyệt thế, giống như vị tiên nữ hạ phàm vậy.
Nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Sở Huyên – người mà Diệp Thành gặp sau núi sao?
“Sư muội thật sự muốn chọn một đệ tử làm đồ đệ ở ngoại môn sao?”, Từ Phúc nhìn Sở Huyên rồi nói với giọng ngạc nhiên.
“Chẳng còn cách nào khác, cũng tại trưởng môn sư huynh ép muội cả”, Sở Huyên nhướng vai bất lực: “Huynh ấy bảo muội chọn một đệ tử có khả năng tốt, tốt nhất là tu vi Ngưng Khí để dự phòng”.
“Cũng đúng, sư muội cũng nên thu nạp một đệ tử, đệ tử ngoại môn nhiều người tài giỏi, muội cứ chọn thoải mái”.
“Thu, thu, thu, sao đến sư huynh cũng nói vậy chứ?”, Sở Huyên day trán.
Từ Phúc mỉm cười lắc đầu, chuyển chủ đề: “Sư muội nghĩ thế nào về Thiên Tịch Đan trong buổi đấu giá ở chợ đen U Minh?”
Nói tới Thiên Tịch Đan, Sở Huyên liền cau mày, trầm ngâm hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Bên ngoài đồn đại là do nhất điện tam tông làm, nhưng theo muội thấy thì khả năng cao là do Thị Huyết Điện”.
“Sao ta lại nghe nói Thiên Tịch Đan mang về chỉ có một nửa viên nhỉ?”
“Việc này phải đợi tra xét, chưởng môn sư huynh hôm đó cũng tham gia vào việc tranh đoạt Thiên Tịch Đan, cuối cùng vẫn bị người ta đoạt mất, còn Thiên Tịch Đan có nguyên vẹn hay không thì có lẽ người cuối cùng cầm được Thiên Tịch Đan mới biết được”.
“Từ trưởng lão, con tới rồi”, hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành đi vào Linh Đan Các.
Chương 89: Ngươi chạy làm gì?
Vừa đi vào, Diệp Thành đã trông thấy Sở Huyên ngồi cạnh Từ Phúc.
“Sao lại là cô ta…?”, Diệp Thành sững người, theo thói quen, hắn quay người định bỏ chạy.
Có điều vừa chạy được hai bước thì hắn lại cảm thấy phía sau có lực hút mạnh mẽ không thể cưỡng lại đang hướng về mình, cứ thế lôi hắn quay ngược lại.
Người ra tay đương nhiên là Sở Huyên.
Sau khi lôi Diệp Thành quay lại, Sở Huyên nhìn hắn, cười nói: “Tiểu tử, ta trông xấu thế sao?”
“Không….không ạ”, Diệp Thành cười xoà.
“Vậy tại sao ngươi trông thấy ta là bỏ chạy? Lần trước cũng như vậy, lần này cũng như vậy?”, đôi mắt trong veo của Sở Huyên cứ thế phát ra ánh sáng, cô ta rõ ràng cảm thấy khó hiểu với hành động cứ gặp mình là chạy của Diệp Thành.
“Sao? Sư muội từng gặp hắn sao?”, Từ Phúc ở bên có vẻ bất ngờ.
“Muội từng gặp hắn một lần sau núi, vừa thấy muội là đã bỏ chạy”.
Nghe vậy Từ Phúc liền cau mày, nhìn sang Diệp Thành: “Diệp Thành, không phải ngươi làm chuyện gì đáng xấu hổ đấy chứ?”
“Không ạ”, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.
“Vậy ngươi chạy làm gì?”
“Ngươi chính là Diệp Thành?, không đợi Diệp Thành đáp lời, Sở Huyên đã lên tiếng, rõ ràng cô ta vẫn không biết kẻ đang đứng trước mặt mình chính là Diệp Thành.
“Sư muội biết hắn?”, Từ Phúc lại lần nữa lên tiếng.
“Không muốn biết cũng khó”, Sở Huyên vươn vai, “Đánh mười mấy đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong trên Phong Vân Đài một cách thảm thiết, việc này đã được đồn khắp nội môn rồi”.
Nghe vậy, Diệp Thành ho hắng, hắn gại gại mũi, cảm giác như mình đã rất nổi tiếng ở Hằng Nhạc Tông.
“Tiểu tử, ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành nói.
Diệp Thành sững người, rõ ràng hắn không thể ngờ Sở Huyên lại nói như vậy.
Mặc dù hắn dám chắc rằng nữ nhân trước mặt và nữ nhân ở cùng mình đêm đó trong khu rừng Yêu Thú không phải là một nhưng nếu như làm đệ tử của cô ta thì hắn thật sự có một cảm giác rằng nửa đêm đang ngủ sẽ bị xiên cho hai đao bất thình lình lúc nào không biết.
“Còn phải nghĩ sao?”, thấy Diệp Thành không nói gì, Từ Phúc ở bên ngồi không yên, ông ta bước lên trước đạp cho Diệp Thành một cái.
“Nghĩ xong chưa?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú.
“Trưởng lão, giờ con phải cùng người tới nội môn sao?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên rồi hỏi một câu thăm dò.
“Đương nhiên phải có thử thách, nếu ngươi có thể vào được nội môn thì coi như đạt yêu cầu”.
“Rõ”.
“Cứ quyết định vậy đi”, Sở Huyên đứng dậy, cứ thế lướt bay ra ngoài, giây phút cô ta bước ra khỏi Linh Đan Các hãy còn quay lại mỉm cười: “Nếu ngươi có thể vào nội môn thì ta sẽ suy nghĩ truyền cho ngươi một bộ mật pháp”.
Nụ cười này của cô ta thật sự khiến Diệp Thành si mê.
Từ sau đêm hôm đó, bóng hình Sở Huyên cứ thế hiện lên trong đầu hắn. Đêm hoan lạc đó cũng cứ thế choán đầy tâm trí hắn. Nữ nhân ấy hết đỗi xinh đẹp lại chẳng vướng chút bụi trần.
Hiện giờ, nữ nhân trông giống với nàng ấy đang ở trước mặt khiến Diệp Thành có cảm giác như đang nằm mơ vậy, lâng lâng khó tả.
Có vẻ như quá đắm say nên hắn cứ thế đứng chôn chân tại chỗ.
“Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì?”, Từ Phúc lại đạp cho hắn một cái khiến Diệp Thành trở về thực tại.
Diệp Thành ho hắng, cứ thế gại mũi.
“Làm việc đi thôi”, Từ Phúc lôi Diệp Thành vào trong nội đường.
Vừa vào trong nội đường, Diệp Thành đã trông thấy một lư luyện đan cao ba trượng, phía trước, sau, và hai bên trái phải lư lần lượt được khắc hoạ sao thương long, phượng hoàng, bạch hổ, huyền vũ, ngoài ra còn có rất nhiều hình thù phức tạp khác.
Hắn cũng đã từng trông thấy lư luyện đan nhưng chưa từng thấy cái lư nào to như vậy, chỉ mới nhìn nó thôi cũng đã cho người ta cảm giác áp lực nặng nề.
Ngoài những thứ này ra thì Diệp Thành còn cảm nhận được hơi nóng rực bốc lên từ dưới đáy, không cần nói cũng biết đó chính là đạo địa hoả kia.
Vù!
Lúc này, chân hoả trong cơ thể hắn như cảm nhận được ngọn lửa phía dưới mặt đất nên cứ thế lay động, nó bùng lên liên tục khiến địa hoả đang cuộn trào kia sợ hãi.
“Quản cho tốt chân hoả của ngươi, đừng để nó nuốt địa hoả kia đi”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.
“Chân hoả có thể nuốt địa hoả?”, Diệp Thành ngạc nhiên.
“Đều là hoả diệm, đều là đồng loại, đương nhiên có thể”.
“Đây là lần đầu tiên con nghe thấy đấy”, Diệp Thành khẽ giọng nói một câu rồi nhẩm niệm cảnh cáo chân hoả trong vùng đan hải, nếu không thì nó thật sự sẽ nuốt địa hoả kia mất, tới lúc đó, Từ Phúc không bóp chết hắn mới lạ.
“Đặt tay lên lư luyện đan, ta tới phán đoán xem cấp bậc linh hồn lực của ngươi”, Từ Phúc nói.
“Cấp bậc linh hồn lực?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, kể cả trước đây từng làm tình báo thì hắn cũng chưa nghe tới khái niệm này bao giờ.
Mặc dù thấy kỳ lạ nhưng hắn vẫn khẽ chạm tay lên lư luyện đan, trông bộ lư luyện đan không phải chỉ dùng để luyện đan mà còn có thể phân định được cấp bậc linh hồn lực.
Vù!
Hắn vừa đặt tay lên lư luyện đan, bên trong phát ra âm thanh khác thường.
Ngay sau đó, một đạo linh quang phóng vút ra khỏi đỉnh lư, cứ thế ngưng tụ thành chữ “linh” huyền diệu trong không trung.
“Là cấp bậc Linh Giới”, thấy chữ “linh”, Từ Phúc vuốt râu, giọng nói rõ vẻ bất ngờ.
Diệp Thành thu lại bàn tay, hắn nhìn Từ Phúc hiếu kỳ mà hỏi: “Trưởng lão, phân biệt cấp bậc linh hồn lực là gì?”
“Linh hồn lực phân thành năm cấp, nhân giới, linh giới, huyền giới, địa giới, thiên giới”, biết Diệp Thành không hiểu gì về vấn đề này, Từ Phúc giải thích: “Có năm cấp linh hồn lực, tương ứng với năm tầng cảnh giới của tu sĩ, nhân giới tương ứng với ngưng khí, linh giới tương ứng với nhân nguyên, huyền giới tương ứng với chân dương, địa giới tương ứng với linh hư, thiên giới tưng ứng với không minh. Theo lẽ thông thường thì cấp bậc của linh hồn bằng với tu vi. Nhưng linh hồn lực của ngươi lại cao hơn tu vi một tầng”.
Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi có phải dùng qua đan dược bồi bổ linh hồn không?”
Nghe vậy Diệp Thành liền lắc đầu.
“Kỳ lạ”, Từ Phúc vuốt râu, ánh mắt rõ vẻ khó hiểu.
“Trưởng lão, còn có sự khác biệt sao ạ?”
“Đương nhiên có rồi, người có linh hồn lực cao thì khả năng lĩnh hội cao hơn người thường rất nhiều. Khi ngưng khí nguyên thần thì sẽ có điều kiện độc đắc”.
“Nguyên thần là gì cơ?”, Diệp Thành lại nhìn Từ Phúc hỏi.
Nghe vậy, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, trong mắt rõ vẻ kính nể, và mang theo suy tư hồi tưởng: “Cái gọi là nguyên thần cao hơn một tầng so với linh hồn, giống nhưng linh lực cao hơn một tầng so với chân khí. Chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Thiên Tịch thì mới có tư cách ngưng tụ nguyên thần, có nguyên thần thì mới có thể khiến nguyên thần thoát khỏi cơ thể xác thịt. Nguyên thần bất diệt thì cơ thể không chết, chính là đạo lý này”.
Diệp Thành xoa cằm, nói: “Nói vậy thì những tu sĩ dưới cảnh giới Thiên Tịch không thể ngưng tụ nguyên thần phải không ạ?”
“Cũng không chắc”, Từ Phúc lên tiếng: “trên đời này vẫn luôn xuất hiện kỳ tích. Người có thể ngưng tụ ra nguyên thần ở cảnh giới linh hư không phải không có, nhưng số lượng hiếm hoi, gần như bằng không”.
Nói tới đây, Từ Phúc ngưng lại một chút rồi mới tiếp: “Ta từng đọc trong một bộ cổ thư, có một chủng tộc thần bí lại cổ xưa, bọn họ được trời ban cho nguyên thần”.
“Đó là chủng tộc gì ạ?”
“Linh tộc”
“Linh…linh tộc”, Diệp Thành kinh ngạc. Hiện giờ hắn mới biết kiến thức của Từ Phúc uyên thâm thế nào.
“Linh hồn lực của ngươi cao hơn một tầng so với tu vi của ngươi hoặc có thể ngươi thật sự có khả năng ngưng tụ ra nguyên thần trước khi đạt tới cảnh giới Thiên Tịch”, Từ Phúc vuốt râu nhìn Diệp Thành hồi lâu.
“Vậy thì tốt quá ạ”, Diệp Thành cười nói.
Chương 90: Luyện đan
Bên trong Linh Đan Các, Từ Phúc đã chuẩn bị nguyên liệu để luyện đan.
Đó là cây linh thảo, được Từ Phúc lấy ra hơn ba mươi loại, trong đó có rất nhiều loại mà Diệp Thành chưa bao giờ nhìn thấy.
Diệp Thành không khỏi suýt xoa, chỉ hơn ba mươi loại linh thảo này nhưng hắn có thể tưởng tượng ra quá trình luyện đan phức tạp thế nào, so với luyện đan, luyện chế linh dịch thật sự dễ hơn rất nhiều.
“Cái quan trọng nhất trong luyện đan chính là linh hồn lực, tiếp theo mới là kiểm soát ngọn lửa”, Từ Phúc vừa sắp xếp linh thảo vừa phổ cập kiến thức về luyện đan cho Diệp Thành.
“Ngươi có điều kiện ưu việt đối với việc luyện đan, vì linh hồn lực của ngươi cao hơn tu vi một tầng”.
“Còn chân hoả của ngươi lại có linh trí, tương thông với ý niệm của ngươi, có thể kiểm soát tốt hoả diệm, đây là việc rất quan trọng trong quá trình luyện đan”.
Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ý tứ: “Cho nên, ngươi rất phù hợp làm luyện đan sư”.
“Luyện đan sư? Con sao?”, Diệp Thành lặng người.
“Ngươi có tư chất hơn người, điều kiện ưu ái, không làm luyện đan sư đúng là uổng phí”, Từ Phúc nói rồi lại một lần nữa đem mười mấy cây linh thảo ra, “dựa vào tư chất của ngươi thì có khả năng vượt qua lão già Đan Thần kia”.
“Đan thần?”, Diệp Thành ngạc nhiên.
Một người chuyên làm tình báo như hắn sao có thể không biết tới danh hiệu đan thần được, đó chính là luyện đan sư nổi tiếng nhất Đại Sở, không thuộc một thế lực nào, nhưng lại là một sự tồn tại mà không thế lực nào dám đụng tới.
Sao Diệp Thành có thể ngờ nổi Từ Phúc lại nói mình có thể vượt qua Đan Thần được.
“Thế nào tiểu tử, ngươi có hứng thú làm một luyện đan sư không?”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú.
“Muốn, đương nhiên muốn ạ”, Diệp Thành không cần nghĩ mà trả lời luôn.
Nghề luyện đan sư quá cao quý, trong Đại Sở rộng lớn này luyện đan sư rất ít, đều được các bên cung phụng như tổ tông, nếu như trở thành luyện đan sư thì tiền đồ nhất định sẽ rất rạng rỡ.
Có được đáp án mà mình muốn, Từ Phúc bèn tới bên lư luyện đan.
“Ta dạy ngươi luyện chế một loại đan dược, nhìn cho kỹ, ta chỉ làm một lần”, Từ Phúc nói rồi nổi lửa bên dưới lư đan.
Phù!
Đột nhiên, ngọn lửa màu tìm bên trong lư luyện đan cháy bùng lên, đến cả những hình thù tứ thần thú bên trên lư luyện đan cũng theo đó mà sáng lên.
Sau đó Từ Phúc phất đại bào, đem năm cây linh thảo cho vào trong lư luyện đan, sau đó thủ pháp rất thuần thục, kiểm soát địa hoả để luyện ra tinh hoa từ bên trong, trong thời gian này, ông ta liên tiếp cho từng cây linh thảo vào trong lư.
Ở bên, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, mỗi một động tác của Từ Phúc hắn đều ghi nhớ thật kỹ, đây là cả một quá trình rất dài.
Không biết từ bao giờ, trong Linh Đan Các toả ra mùi hương liệu thơm nồng.
“Xuất đan”, sau khi Từ Phúc dứt lời, ông ta vỗ vào lư luyện đan, một viên linh đan màu tím bay ra ngoài được ông ta nắm trong lòng bàn tay.
Thấy vậy, Diệp Thành hoang mang đi tới, mắt sáng lên nhìn đan dược trong tay Từ Phúc.
“Nhìn đi”, Từ Phúc đưa linh đan trong tay cho Diệp Thành.
Diệp Thành nhận lấy. Linh đan vừa được luyện ra hãy còn nóng hổi, sáng long lanh và còn có khí sắc tím bao quanh, toả ra mùi dược liệu thơm nồng, chỉ cần đưa mũi ngửi liền cảm thấy hết sức khoan khoái.
Ngoài những điểm này ra thì trên linh đan còn có từng đường hoa văn lúc ẩn lúc hiện.
“Đây là Hồi Huyền Đan, dùng khi chân khí và linh khí hao hụt, có thể bù lại những hao tổn trong cơ thể”, Từ Phúc tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, “linh đan này là loại linh đan ở cấp thấp nhất, ngươi có thể nhìn từng đường vân trên đó, đó chính là đánh dấu cấp bậc linh đan”.
“Linh đan cũng phân cấp bậc sao ạ?”, Diệp Thành nhìn Từ Phúc.
“Đương nhiên”, Từ Phúc nói, “bên trên viên linh đan trong tay ngươi có một đường vân, thể hiện đó chính là linh đan một vân, nếu như bên trên có hai đường vân thì là nhị vân linh đan, cứ vậy, số vân càng nhiều thì càng thể hiện linh đan ở cấp cao hơn”.
“Trưởng lão, linh đan cao nhất mà người luyện chế được có mấy vân ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.
“Cao nhất là linh đan bốn vân”, Từ Phúc không giấu gì, cứ thế vuốt râu nói: “Ta từng hợp tác với lão già Đan Thần kia, từng luyện ra linh đan năm vân”.
“Vậy Thiên Tịch Đan có mấy vân ạ?”, vì Diệp Thành rất tò mò nên hắn không nghĩ quá nhiều, cứ thế lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Từ Phúc cau mày, nhìn Diệp Thành: “Ngươi còn biết đến Thiên Tịch Đan?”
Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn gại mũi: “Con mới biết cách đây mấy ngày, con và Hùng Nhị có tới chợ đen U Minh, con cũng nghe người ta nói thôi”.
Từ Phúc thu lại ánh mắt thăm dò, ông ta vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Thành: “Thiên Tịch Đan là linh đan có đẳng cấp cao nhất mà ta biết, nếu tính theo số vân thì nó có sáu vân”.
“Thiên Tịch Đan rất khó luyện chế sao ạ?”, Diệp Thành thắc mắc, “tiền bối Đan Thần lợi hại như vậy mà cũng không luyện ra sao ạ?”
Từ Phúc nhìn Diệp Thành không mấy dễ chịu: “Mỗi một loại linh đan đều có đan phương tương ứng, không có đan phương của Thiên Tịch Đan, cho dù là Đan Thần cũng không biết luyện chế thế nào, mà kể cả có đan phương thì ta e rằng cũng không tìm đủ được linh thảo cần cho quá trình luyện chế Thiên Tịch Đan”.
“Cái gì? Từ Phúc?”, sau khi Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân nghe đệ tử bẩm báo xong thì đều hết sức kinh ngạc.
“Vì vậy mà trưởng lão Từ Phúc suýt nữa thì xảy ra mâu thuẫn lớn với trưởng lão Triệu Chí Kính”.
Nghe xong, Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt rõ vẻ nghi hoặc.
Đây chính là điều mà bọn họ không thể ngờ tới. Đợi bao lâu như vậy rồi mà không ngờ Từ Phúc lại nhúng tay vào.
Cả hai người cau mày, ánh mắt càng trở đên bất định, dù thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ Từ Phúc lại cứu một tên đệ tử thực tập ở tầng ngưng khí, lại còn suýt nữa làm loạn cả Giới Luật Đường, chỉ cần thông qua điểm này cũng đủ để chứng minh Diệp Thành không hề đơn giản như cách hắn thể hiện.
“Lẽ nào vì khả năng của Diệp Thành?”, Cát Hồng suy tư.
“Có Từ Phúc bảo vệ, muốn đụng tới Diệp Thành lại càng khó”, sắc mặt của Thanh Dương Chân Nhân càng khó coi hơn.
Cả hai người bọn họ đều hiểu rằng, ở Hằng Nhạc Tông đụng tới ai thì đụng chứ không thể đụng tới Từ Phúc, nếu như đụng tới một cọng lông của ông ta thì ông ta có cả hàng nghìn hàng vạn cách không cung ứng linh đan linh dịch. Không có linh đan linh dịch thì còn làm được gì nữa.
So với hai người này thì Chung Lão Đạo của Thiên Dương Phong nghe tin này xong cũng chẳng khá hơn là mấy.
“Từ Phúc cứu Diệp Thành? Chuyện gì thế này?”
……
Trên cái giường êm ái, Diệp Thành ngủ say đang gại gại mũi, hắn hít lấy hít để mùi dược liệu thơm nồng trong không gian.
Giây phút sau đó, hắn mở trừng mắt, và xuất hiện trong tầm nhìn của hắn chính là khuôn mặt núng nính mỡ của Hùng Nhị.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi”, Hùng Nhị hít vào một hơi thật sâu.
“Đây là đâu?”, Diệp Thành ngồi dậy day day trán, hắn nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh.
“Linh Đan Các”, Hùng Nhị cười hi hi.
Diệp Thành lúc này mới nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày. Hắn bị đệ tử của hai núi bao vây trên Phong Vân Đài, bị giải vào Giới Luật Đường, từng cảnh tượng dần hiện lên trong đầu hắn nhưng hắn không ngờ người cứu hắn lại là Từ Phúc.
“Xin lỗi, vì cứu ngươi nên ta chỉ có thể phá đi giao hẹn của chúng ta”, ở bên Hùng Nhị khẽ giọng nói.
Diệp Thành không nói gì vì hắn hiểu ý của Hùng Nhị.
Giữa hắn và Hùng Nhị có giao kèo, đó chính là chân hoả của hắn, hắn bảo Hùng Nhị phải giữ bí mật cho mình.
Chân hoả có vai trò rất quan trọng, ngoài việc hỗ trợ tu luyện ra thì còn có thể giúp luyện đan sư luyện đan.
Hằng Nhạc Tông chỉ có một đạo địa hoả nằm trong tay Từ Phúc của Linh Đan Các nhưng cũng vì đạo địa hoả này nên mới giúp Từ Phúc có thể luyện chế ra linh đan và linh dịch để đáp ứng nhu cầu của cả tông môn.
Đây cũng chính là lý do mà Từ Phúc cứu hắn. Địa hoả và chân hoả vừa nghe là có thể thấy không cùng đẳng cấp, đẳng cấp của chân hoả cao hơn địa hoả, không cần nghĩ cũng có thể biết dùng chân hoả luyện chế đan dược mạnh hơn bao nhiêu lần so với dùng địa hoả.
Chân hoả có vai trò quan trọng đối với luyện đan sư là điều không thể phủ nhận, Hùng Nhị nhìn thấu điểm này nên mới chạy tới đây cầu cứu Linh Đan Các.
Sự thực chứng minh quyết định của hắn là hoàn toàn chính xác, cho dù Từ Phúc có đoạt chân hoả của Diệp Thành hay không thì chí ít hiện giờ Diệp Thành vẫn còn sống, cho dù kết cục thế nào thì vẫn còn hơn chết ở Giới Luật Đường.
“Từ Phúc đối xử với người khác thế nào?”, sau hồi trầm ngâm, Diệp Thành nhìn sang Hùng Nhị.
“Nói thế nào nhỉ?”, Hùng Nhị gãi gãi tai, “ông ta trông rất nghiêm túc nhưng thực ra lại vô cùng giảo hoạt”.
“Ngươi trả lời kiểu gì vậy”.
“Ngươi sợ ông ta đoạt chân hoả của ngươi phải không?”, Hùng Nhị không phải kẻ ngốc, hắn có thể nghe ra cái mà Diệp Thành muốn biết là gì.
Diệp Thành không phủ nhận, hắn khẽ gật đầu: “Ông ta cứu ta một mạng, cho dù giờ đoạt đi chân hoả của ta thì ta cũng chẳng có gì để nói”.
“Vậy ngươi tự cầu phúc cho chính mình đi”, Hùng Nhị lắc đầu bất lực, “chân hoả đối với luyện đan sư mà nói là thứ vô cùng quan trọng, cho dù Từ Phúc là người đứng đắn thì cũng có khả năng đoạt đi chân hoả của ngươi”.
“Tên béo kia, ngươi coi lão Từ ta là gì vậy?”, một giọng nói mang theo vẻ khó chịu vang lên, sau đó có người đẩy cửa bước vào.
Thấy vậy, Hùng Nhị ho hắng một tiếng, không dám nói thêm gì.
Ở bên, Diệp Thành trở mình nhảy xuống giường chắp tay hành lễ với Từ Phúc: “Đệ tử Diệp Thành đa tạ ơn cứu mạng của trưởng lão”.
“Chỉ nói bằng miệng sao? Ngươi không định làm gì đó thực tế hơn sao?”
Nghe vậy, Diệp Thành bặm môi, nói: “Nếu tiền bối muốn có chân hoả thì có thể lấy nó đi bất cứ lúc nào ạ”.
“Vậy phải xem xem ta có thể hàng phục nó không đã”, Từ Phúc mỉm cười nhìn Diệp Thành, nói: “Triệu gọi chân hoả của ngươi ra cho ta xem xem, ta đã chờ bao nhiêu năm mà chưa từng gặp được chân hoả”.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhưng vẫn cố niệm, chân hoả vàng kim trong vùng đan hải hoá thành một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Chân hoả vàng kim”, thấy vậy, đến cả Từ Phúc cũng không khỏi kinh ngạc.
Chương 87: Giúp ta luyện đan
Sau đó ông ta lập tức rút ra một bộ cổ quyển, lật mở và quan sát tỉ mỉ.
Diệp Thành liếc nhìn, phát hiện trên mỗi một trang của bộ cổ quyển đều có một hình ảnh về chân hoả, có loại màu tím, màu vàng, màu lam, vả lại dưới mỗi loại đều có thêm chú thích.
“Không có?”, Từ Phúc kiểm tra một hồi rồi lại nhìn sang chân hoả của Diệp Thành. Ông ta nheo mắt nhẩm niệm: “Chân hoả vàng kim này ta thấy lần đầu, đến cả trong Hoả Diệm Bảo Điển cũng không hề có ghi chép gì liên quan đến nó”.
“Cũng đúng, hoả diệm tự nhiên quá nhiều, trong Hoả Diệm Bảo Điển cũng không thể ghi chép hết được”.
“Có điều chân hoả màu vàng kim này trông cũng thật bất phàm”.
Từ Phúc nhìn chân hoả của Diệp Thành rất chăm chú, ông ta nhẩm niệm một hồi, sau đó mới xoè tay ra, nắm lấy chân hoả của Diệp Thành và hy vọng có thể nhìn thấu nó hơn.
Có điều, điều dị thường xuất hiện.
Chân hoả của Diệp Thành giống như có linh tính, vừa bị Từ Phúc bắt lấy thì lập tức phản kháng kịch liệt, cứ thế cháy bùng lên.
Ôi!
Từ Phúc đau đớn, thả tay ra nhưng lòng bàn tay ông ta đã bị bỏng thành một mảng đen xì.
Lại nhìn sang chân hoả, giống như một đạo ánh sáng vàng kim chui vào trong cơ thẻ Diệp Thành khiến Hùng Nhị ở bên kinh ngạc không nói nên lời.
“Chân hoả của ngươi có linh trí”, Từ Phúc không màng cơn đau trên lòng bàn tay, ông ta ngỡ ngàng.
“Trưởng lão, hoả diệm do trời đất sinh ra không phải đều có linh trí sao?”, Hùng Nhị thắc mắc.
“Ai nói hoả diệm do trời đất sinh ra đều có linh trí”, Từ Phúc liếc nhìn Hùng Nhị, sau đó vuốt râu giải thích: “Chỉ cần là hoả diệm được sinh ra bởi trời đất thì đều có linh tính nhưng linh tính và linh trí không cùng một khái niệm. Nếu phân theo tầng bậc thì đẳng cấp của linh trí cao hơn linh tính. Mặc dù chỉ khác nhau có một chữ nhưng đó lại là khoảng cách một trời một vực”.
“Là…là vậy sao ạ”, Hùng Nhị gãi đầu.
“Trưởng lão, đẳng cấp của chân hoả phân chia thế nào ạ?”, Diệp Thành nhìn Từ Phúc mà hỏi. Trước đó khi giao tiếp với lão già mặc đồ tím luyện hoá Vu Chú ở chợ đen U Minh, hắn đã biết chân hoả cũng có sự phân chia cao thấp, chỉ là lão ta không nói rõ ràng mà thôi.
“Không dễ giải thích”, Từ Phúc vuốt râu, “có loại được phân chia cao thấp dựa vào linh tính, có loại được phân chia yếu mạnh dựa vào hoả diệm, còn có loại dựa vào tuổi đời xuất hiện, nếu nói về tầng bậc rõ ràng thì theo tu đạo của ta nhiều năm nay vẫn chưa tìm được lời giải đáp”.
Haiz!
Nói tới đây, Từ Phúc thở dài: “Vốn dĩ ta định mượn chân hoả của ngươi đẩy vào cơ thể ta, đợi sau khi ta chết sẽ trả lại cho ngươi nhưng giờ xem ra không được rồi”.
“Vì sao ạ?”, Diệp Thành và Hùng Nhị cùng lên tiếng hỏi.
“Vì chân hoả của ngươi có linh trí, nhận ngươi làm chủ, nếu bắt nó vào cơ thể ta thì ngược lại sẽ tạo ra phản phệ, việc này còn phải xem cơ duyên. Nó đã chọn ngươi thì có cưỡng cầu cũng không được”.
Nghe vậy, Diệp Thành thở phào.
Lời nói của Từ Phúc rất rõ ràng, ông ta không định lấy chân hoả đi nữa, điều đó có nghĩa rằng chân hoả của hắn vẫn có thể tiếp tục ở lại với hắn.
“Có điều ta cũng không thể cứ cứu ngươi như vậy được”, Từ Phúc ho hắng một tiếng.
“Đệ tử xin nghe trưởng lão chỉ dạy ạ”.
“Giúp ta luyện đan”.
“Luyện…luyện đan?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, sau đó cười ái ngại: “Cái đó thì…trưởng lão à, để con luyện linh dịch còn được, còn luyện đan thì con lại không hiểu biết gì về nó cả”.
“Không phải còn có ta sao?”
………
Tới tối, Diệp Thành đi ra khỏi Linh Đan Các sau ba ngày giúp Từ Phúc luyện đan.
Trên đường đi, hắn vẫn luôn giữ im lặng.
Đại nạn lần này không chết đã là phúc lắm rồi. Nghĩ tới âm mưu Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường nhằm vào hắn mà hắn vẫn cảm thấy lạnh người. Nếu không phải vào thời khắc then chốt có Từ Phúc ra tay thì hắn đã thành con ma dưới lưỡi đao của Giới Luật Đường rồi.
Có điều Diệp Thành cho rằng cho dù có Từ Phúc bảo vệ thì hắn vẫn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Cái tên chính phái nói thì dễ nghe nhưng sự hiểm ác ở đây lại đầy rẫy.
“Là mình quá yếu”, Diệp Thành nắm chặt tay thầm nhủ, hắn rít lên qua kẽ răng: “Mình phải mạnh lên, bảo vệ lấy người mà mình muốn bảo vệ”.
Về Tiểu Linh Viên hắn quỳ xuống trước phòng của Trương Phong Niên rất lâu cũng vì người ông già lão không tiếc bỏ đi sự tôn nghiêm của bản thân, không tiếc lấy mạng đổi mạng để cứu hắn. Diệp Thành lòng mang theo áy náy, hắn cứ thế quỳ rồi nói: “Tiền bối, là vãn bối khiến người phải xấu hổ rồi. Diệp Thành thề ở đây, những kẻ làm hại người con sẽ bắt chúng trả cái giá gấp trăm lần”.
Chương 88: Vợ của Hùng Nhị
Đêm khuya, trời đầy sao, mãi tới muộn Diệp Thành mới trở về phòng mình.
Dưới ánh nến lập loè, hắn khoanh chân ngồi trên giường quan sát bên trong cơ thể mình.
Hôm nay ở Giới Luật Đường suýt nữa thì hắn biến thành hình thái ma đạo. Nếu như vậy thì cho dù là Từ Phúc cũng không thể cứu hắn.
“Tấm vương bài này không tới mức đường cùng thì không thể dùng, tuyệt đối không đụng đến nó”, Diệp Thành thầm nhủ.
Đây là một thế giới tàn khốc, cái gọi là chính đạo không cho phép có sự tồn tại của ma đạo.
Không biết từ lúc nào hắn chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ, hắn rơi vào một trạng thái hết sức kỳ lạ, tâm hồn bất định, hắn cứ thế liên tục ở trạng thái hư ảo và chân thực.
Trong cơn mê, hắn mơ hồ trông thấy một thế giới tối đen, một cái vạc to dựng thẳng giữa trời, vững chãi như núi khiến hắn không sao thở nổi và hắn còn có thể nghe ra được tiếng ma văng vẳng trong cái vạc kia.
A….!
Diệp Thành bật dậy, hắn thở dốc, trán mướt mồ hôi.
Mơ!
Đợi tới khi mọi thứ hiện ra trước mặt một cách rõ ràng, Diệp Thành mới cau mày nhưng cảnh tượng cái vạc vững chãi kia vẫn còn hiện lên trong đầu hắn chỉ vì mọi thứ trong mơ hiện ra quá chân thực.
Sau bữa ăn, Hùng Nhị tới tìm hắn và còn dẫn theo một thiếu nữ trông tròn tròn ú nú, không cần nói cũng biết đây chính là cô vợ mà hắn từng nhắc đến.
Diệp Thành nhìn thiếu nữ này từ đầu tới chân. Cô ta trông không có gì xuất chúng nhưng lại tròn tròn nhìn rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt trong veo chớp chớp thật khiến người ta mê mẩn.
“Vợ ta, Đường Như Huyên”, Hùng Nhị vừa giới thiệu vừa không quên ôm thiếu nữ kia vào lòng, vẻ mặt trông rõ đắc ý.
Có điều trong mắt Diệp Thành, khi hai người bọn họ đứng cùng với nhau cũng thật là…
Nói thế nào nhỉ? Hùng Nhị như một đụn thịt đứng cùng với Đường Như Huyên tròn tròn ú nú thật buồn cười, Diệp Thành chỉ muốn nói với Đường Như Huyên một câu: “Cô ưng tên béo này ở điểm nào vậy?”
“Ôi chao, đừng ồn ào nữa”, Đường Như Huyên có vẻ như đã quen với tên Hùng Nhị này nhưng vẫn tỏ vẻ bẽn lẽn nên đẩy Hùng Nhị tránh xa mình ra.
Sau khi đẩy Hùng Nhị ra, Đường Như Huyên mới nhìn sang Diệp Thành, khi cười khuôn mặt còn hiện lên hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh và cái răng khểnh: “Muội tên Đường Như Huyên, là đệ tử của Đỗ trưởng lão ở ngoại môn Linh Quả Viên”.
Diệp Thành tươi cười: “Gọi ta Diệp Thành là được”.
“Lần này đúng là phiền huynh rồi, muội có cần chuẩn bị gì không?”, Đường Như Huyên nhìn Diệp Thành, hỏi.
“Không cần chuẩn bị gì cả, chỉ là khi Tẩy Tuý sẽ hơi đau một chút”, Diệp Thành không giấu gì. Lần đầu tiên hăn luyện thể suýt chút nữa thì đau ngất đi mấy lần.
“Không sao, muội có thể chịu được”.
Diệp Thành gật đầu, hắn nhẩm niệm sau đó triệu gọi chân hoả bao quanh Đường Như Huyên rồi phân chân hoả thành nhiều đạo đẩy vào các kinh mạch của Đường Như Huyên.
Vì tránh khiến kinh mạch của Đường Như Huyên bị tổn thương, hắn làm rất thận trọng, không dám để xảy ra sơ suất gì.
Thế nhưng dù là vậy thì trên khuôn mặt Đường Như Huyên vẫn lộ rõ vẻ đau đớn, phần trán trong chốc lát ướt đẫm mồ hôi.
“Ta nói này, rốt cục ngươi có làm được không vậy?”, thấy Đường Như Huyên đau đớn, Hùng Nhị liếc sang nhìn Diệp Thành.
“Yên tâm, ta biết chừng mực”, Diệp Thành nói với giọng không mấy dễ chịu.
Một lúc sau, Đường Như Huyên cũng dần quen hơn với cơn đau, còn Diệp Thành lại lần nữa tăng mức độ tôi luyện của chân hoả.
“Muội và tên béo chết dẫm này không phải là được gán với nhau ngay từ trong bụng rồi chứ?”, để tránh Đường Như Huyên quá đau đớn, Diệp Thành đổi chủ đề khiến cô dồn sự chú ý sang vấn đề khác.
Nhìn sang Hùng Nhị, Đường Như Huyên mỉm cười, nói: “Thực ra trước đây huynh ấy trông không giống như bây giờ, chỉ vì công pháp có sơ suất nên mới thành bộ dạng thế này”.
“Còn có chuyện này sao?”, Diệp Thành nhướng mày liếc nhìn Hùng Nhị.
“Nhắc tới chuyện này đầu ta lại muốn bốc hoả”, Hùng Nhị ngồi phịch xuống đất: “Ta bị lão đó gạt, ông đây trước kia cũng phong độ lắm chứ, sau này mới bị công pháp chó chết kia làm cho thành ra thế này”.
“Không sao, muội không chê huynh, hi hi hi”, Đường Như Huyên lại lần nữa mỉm cười để lộ ra hai cái răng khểnh, còn không quên vỗ vào bộ ngực phây phây thịt của Hùng Nhị: “Rồi sẽ có một ngày huynh sẽ trở lại với hình dáng như xưa”.
Cả ba người nói cười vui vẻ, quả thực khiến sự chú ý của Đường Như Huyên chuyển sang vấn đề khác.
Trong lúc này, Diệp Thành đã tăng lửa lên không chỉ một lần khiến tinh tuý của Đường Như Huyên được tôi luyện liên tục, đến cả kinh mạch và xương cốt cũng được tôi luyện theo.
Sau ba canh giờ, hắn mới thở ra một hơi mang theo tàn khí, thu lại chân hoả.
Chân hoả vừa rời khỏi cơ thể, Đường Như Huyên lắc lư.
“Muội cảm thấy thế nào?”, Hùng Nhị hoang mang hỏi.
“Muội thấy trong cơ thể ngứa ngáy”, Đường Như Huyên vặn vặn cơ thể cứng ngắc của mình, “cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều, kinh mạch như được đả thông hơn, nói tóm lại muội thấy rất tốt”.
“Vậy sao?”, Hùng Nhị sáng mắt, hắn xoa xoa tay nhìn sang Diệp Thành, chớp mắt nói: “Ngươi cũng luyện cho ta đi”.
“Được thôi”, Diệp Thành trả lời dứt khoát một cách kỳ lạ, chân hoả vừa được thu vào vùng đan hải lúc này lại được triệu gọi ra, cứ thế bao quanh Hùng Nhị.
A…..!
Sau đó, trong Tiểu Linh Viên vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Hùng Nhị. So với Đường Như Huyên, Diệp Thành luỵện thể cho Hùng Nhị không hề nương tình.
Hai ngày tiếp theo, cứ sáng sớm, Hùng Nhị đều dẫn Đường Như Huyên tới.
Sau ba ngày tẩy luyện tinh tuý, Đường Như Huyên mừng thấy rõ, trong quá trình tẩy luyện tinh tuý, tu vi của cô đã tăng từ cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tư lên cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm.
Ba ngày cứ thế trôi đi.
Sáng sớm, Diệp Thành ăn vội chút gì đó rồi lại vác thanh Thiên Khuyết rời đi. Hôm nay hắn phải giúp Từ Phúc luyện đan.
Vẫn như trước đây, hắn vừa trèo lên linh sơn thì một số đệ tử đang hít thở linh khí bắt đầu xôn xao chỉ trỏ.
“Từ trưởng lão vì hắn mà suýt chút nữa cãi lộn với Triệu trưởng lão”.
“Hắn đúng là đại nạn không chết, nhất định có phúc về sau”.
“Có Từ trưởng lão bảo vệ, cuộc đời sau này của hắn sẽ tươi sáng hơn rất nhiều”.
Quả nhiên, Diệp Thành vừa đi vào đã có không ít đệ tử vẫy tay chào hắn. Nếu như là trước đây thì ai thèm để ý tới một tên đệ tử thực tập làm gì, nhưng vì Từ Phúc ra tay tương trợ khiến xuất thân của Diệp Thành cũng có phần thay đổi.
“Bớt đắc ý đi”, đương nhiên, cũng không thể thiếu đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong chêm lời.
Cũng không biết là do đố kỵ hay do hận thù mà những đệ tử này sau khi trông thấy Diệp Thành thì đều nghiến răng, người không biết còn tưởng bọn họ có thù giết cha mất.
Diệp Thành đương nhiên không thèm để ý đến những lời của bọn họ nói, cứ thế đi về phía Linh Đan Các.
Lúc này, bên trong Linh Đan Các, có trưởng lão nội môn tới chơi, là một nữ trưởng lão, dung nhan tuyệt thế, giống như vị tiên nữ hạ phàm vậy.
Nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Sở Huyên – người mà Diệp Thành gặp sau núi sao?
“Sư muội thật sự muốn chọn một đệ tử làm đồ đệ ở ngoại môn sao?”, Từ Phúc nhìn Sở Huyên rồi nói với giọng ngạc nhiên.
“Chẳng còn cách nào khác, cũng tại trưởng môn sư huynh ép muội cả”, Sở Huyên nhướng vai bất lực: “Huynh ấy bảo muội chọn một đệ tử có khả năng tốt, tốt nhất là tu vi Ngưng Khí để dự phòng”.
“Cũng đúng, sư muội cũng nên thu nạp một đệ tử, đệ tử ngoại môn nhiều người tài giỏi, muội cứ chọn thoải mái”.
“Thu, thu, thu, sao đến sư huynh cũng nói vậy chứ?”, Sở Huyên day trán.
Từ Phúc mỉm cười lắc đầu, chuyển chủ đề: “Sư muội nghĩ thế nào về Thiên Tịch Đan trong buổi đấu giá ở chợ đen U Minh?”
Nói tới Thiên Tịch Đan, Sở Huyên liền cau mày, trầm ngâm hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Bên ngoài đồn đại là do nhất điện tam tông làm, nhưng theo muội thấy thì khả năng cao là do Thị Huyết Điện”.
“Sao ta lại nghe nói Thiên Tịch Đan mang về chỉ có một nửa viên nhỉ?”
“Việc này phải đợi tra xét, chưởng môn sư huynh hôm đó cũng tham gia vào việc tranh đoạt Thiên Tịch Đan, cuối cùng vẫn bị người ta đoạt mất, còn Thiên Tịch Đan có nguyên vẹn hay không thì có lẽ người cuối cùng cầm được Thiên Tịch Đan mới biết được”.
“Từ trưởng lão, con tới rồi”, hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành đi vào Linh Đan Các.
Chương 89: Ngươi chạy làm gì?
Vừa đi vào, Diệp Thành đã trông thấy Sở Huyên ngồi cạnh Từ Phúc.
“Sao lại là cô ta…?”, Diệp Thành sững người, theo thói quen, hắn quay người định bỏ chạy.
Có điều vừa chạy được hai bước thì hắn lại cảm thấy phía sau có lực hút mạnh mẽ không thể cưỡng lại đang hướng về mình, cứ thế lôi hắn quay ngược lại.
Người ra tay đương nhiên là Sở Huyên.
Sau khi lôi Diệp Thành quay lại, Sở Huyên nhìn hắn, cười nói: “Tiểu tử, ta trông xấu thế sao?”
“Không….không ạ”, Diệp Thành cười xoà.
“Vậy tại sao ngươi trông thấy ta là bỏ chạy? Lần trước cũng như vậy, lần này cũng như vậy?”, đôi mắt trong veo của Sở Huyên cứ thế phát ra ánh sáng, cô ta rõ ràng cảm thấy khó hiểu với hành động cứ gặp mình là chạy của Diệp Thành.
“Sao? Sư muội từng gặp hắn sao?”, Từ Phúc ở bên có vẻ bất ngờ.
“Muội từng gặp hắn một lần sau núi, vừa thấy muội là đã bỏ chạy”.
Nghe vậy Từ Phúc liền cau mày, nhìn sang Diệp Thành: “Diệp Thành, không phải ngươi làm chuyện gì đáng xấu hổ đấy chứ?”
“Không ạ”, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.
“Vậy ngươi chạy làm gì?”
“Ngươi chính là Diệp Thành?, không đợi Diệp Thành đáp lời, Sở Huyên đã lên tiếng, rõ ràng cô ta vẫn không biết kẻ đang đứng trước mặt mình chính là Diệp Thành.
“Sư muội biết hắn?”, Từ Phúc lại lần nữa lên tiếng.
“Không muốn biết cũng khó”, Sở Huyên vươn vai, “Đánh mười mấy đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong trên Phong Vân Đài một cách thảm thiết, việc này đã được đồn khắp nội môn rồi”.
Nghe vậy, Diệp Thành ho hắng, hắn gại gại mũi, cảm giác như mình đã rất nổi tiếng ở Hằng Nhạc Tông.
“Tiểu tử, ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành nói.
Diệp Thành sững người, rõ ràng hắn không thể ngờ Sở Huyên lại nói như vậy.
Mặc dù hắn dám chắc rằng nữ nhân trước mặt và nữ nhân ở cùng mình đêm đó trong khu rừng Yêu Thú không phải là một nhưng nếu như làm đệ tử của cô ta thì hắn thật sự có một cảm giác rằng nửa đêm đang ngủ sẽ bị xiên cho hai đao bất thình lình lúc nào không biết.
“Còn phải nghĩ sao?”, thấy Diệp Thành không nói gì, Từ Phúc ở bên ngồi không yên, ông ta bước lên trước đạp cho Diệp Thành một cái.
“Nghĩ xong chưa?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú.
“Trưởng lão, giờ con phải cùng người tới nội môn sao?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên rồi hỏi một câu thăm dò.
“Đương nhiên phải có thử thách, nếu ngươi có thể vào được nội môn thì coi như đạt yêu cầu”.
“Rõ”.
“Cứ quyết định vậy đi”, Sở Huyên đứng dậy, cứ thế lướt bay ra ngoài, giây phút cô ta bước ra khỏi Linh Đan Các hãy còn quay lại mỉm cười: “Nếu ngươi có thể vào nội môn thì ta sẽ suy nghĩ truyền cho ngươi một bộ mật pháp”.
Nụ cười này của cô ta thật sự khiến Diệp Thành si mê.
Từ sau đêm hôm đó, bóng hình Sở Huyên cứ thế hiện lên trong đầu hắn. Đêm hoan lạc đó cũng cứ thế choán đầy tâm trí hắn. Nữ nhân ấy hết đỗi xinh đẹp lại chẳng vướng chút bụi trần.
Hiện giờ, nữ nhân trông giống với nàng ấy đang ở trước mặt khiến Diệp Thành có cảm giác như đang nằm mơ vậy, lâng lâng khó tả.
Có vẻ như quá đắm say nên hắn cứ thế đứng chôn chân tại chỗ.
“Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì?”, Từ Phúc lại đạp cho hắn một cái khiến Diệp Thành trở về thực tại.
Diệp Thành ho hắng, cứ thế gại mũi.
“Làm việc đi thôi”, Từ Phúc lôi Diệp Thành vào trong nội đường.
Vừa vào trong nội đường, Diệp Thành đã trông thấy một lư luyện đan cao ba trượng, phía trước, sau, và hai bên trái phải lư lần lượt được khắc hoạ sao thương long, phượng hoàng, bạch hổ, huyền vũ, ngoài ra còn có rất nhiều hình thù phức tạp khác.
Hắn cũng đã từng trông thấy lư luyện đan nhưng chưa từng thấy cái lư nào to như vậy, chỉ mới nhìn nó thôi cũng đã cho người ta cảm giác áp lực nặng nề.
Ngoài những thứ này ra thì Diệp Thành còn cảm nhận được hơi nóng rực bốc lên từ dưới đáy, không cần nói cũng biết đó chính là đạo địa hoả kia.
Vù!
Lúc này, chân hoả trong cơ thể hắn như cảm nhận được ngọn lửa phía dưới mặt đất nên cứ thế lay động, nó bùng lên liên tục khiến địa hoả đang cuộn trào kia sợ hãi.
“Quản cho tốt chân hoả của ngươi, đừng để nó nuốt địa hoả kia đi”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.
“Chân hoả có thể nuốt địa hoả?”, Diệp Thành ngạc nhiên.
“Đều là hoả diệm, đều là đồng loại, đương nhiên có thể”.
“Đây là lần đầu tiên con nghe thấy đấy”, Diệp Thành khẽ giọng nói một câu rồi nhẩm niệm cảnh cáo chân hoả trong vùng đan hải, nếu không thì nó thật sự sẽ nuốt địa hoả kia mất, tới lúc đó, Từ Phúc không bóp chết hắn mới lạ.
“Đặt tay lên lư luyện đan, ta tới phán đoán xem cấp bậc linh hồn lực của ngươi”, Từ Phúc nói.
“Cấp bậc linh hồn lực?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, kể cả trước đây từng làm tình báo thì hắn cũng chưa nghe tới khái niệm này bao giờ.
Mặc dù thấy kỳ lạ nhưng hắn vẫn khẽ chạm tay lên lư luyện đan, trông bộ lư luyện đan không phải chỉ dùng để luyện đan mà còn có thể phân định được cấp bậc linh hồn lực.
Vù!
Hắn vừa đặt tay lên lư luyện đan, bên trong phát ra âm thanh khác thường.
Ngay sau đó, một đạo linh quang phóng vút ra khỏi đỉnh lư, cứ thế ngưng tụ thành chữ “linh” huyền diệu trong không trung.
“Là cấp bậc Linh Giới”, thấy chữ “linh”, Từ Phúc vuốt râu, giọng nói rõ vẻ bất ngờ.
Diệp Thành thu lại bàn tay, hắn nhìn Từ Phúc hiếu kỳ mà hỏi: “Trưởng lão, phân biệt cấp bậc linh hồn lực là gì?”
“Linh hồn lực phân thành năm cấp, nhân giới, linh giới, huyền giới, địa giới, thiên giới”, biết Diệp Thành không hiểu gì về vấn đề này, Từ Phúc giải thích: “Có năm cấp linh hồn lực, tương ứng với năm tầng cảnh giới của tu sĩ, nhân giới tương ứng với ngưng khí, linh giới tương ứng với nhân nguyên, huyền giới tương ứng với chân dương, địa giới tương ứng với linh hư, thiên giới tưng ứng với không minh. Theo lẽ thông thường thì cấp bậc của linh hồn bằng với tu vi. Nhưng linh hồn lực của ngươi lại cao hơn tu vi một tầng”.
Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi có phải dùng qua đan dược bồi bổ linh hồn không?”
Nghe vậy Diệp Thành liền lắc đầu.
“Kỳ lạ”, Từ Phúc vuốt râu, ánh mắt rõ vẻ khó hiểu.
“Trưởng lão, còn có sự khác biệt sao ạ?”
“Đương nhiên có rồi, người có linh hồn lực cao thì khả năng lĩnh hội cao hơn người thường rất nhiều. Khi ngưng khí nguyên thần thì sẽ có điều kiện độc đắc”.
“Nguyên thần là gì cơ?”, Diệp Thành lại nhìn Từ Phúc hỏi.
Nghe vậy, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, trong mắt rõ vẻ kính nể, và mang theo suy tư hồi tưởng: “Cái gọi là nguyên thần cao hơn một tầng so với linh hồn, giống nhưng linh lực cao hơn một tầng so với chân khí. Chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Thiên Tịch thì mới có tư cách ngưng tụ nguyên thần, có nguyên thần thì mới có thể khiến nguyên thần thoát khỏi cơ thể xác thịt. Nguyên thần bất diệt thì cơ thể không chết, chính là đạo lý này”.
Diệp Thành xoa cằm, nói: “Nói vậy thì những tu sĩ dưới cảnh giới Thiên Tịch không thể ngưng tụ nguyên thần phải không ạ?”
“Cũng không chắc”, Từ Phúc lên tiếng: “trên đời này vẫn luôn xuất hiện kỳ tích. Người có thể ngưng tụ ra nguyên thần ở cảnh giới linh hư không phải không có, nhưng số lượng hiếm hoi, gần như bằng không”.
Nói tới đây, Từ Phúc ngưng lại một chút rồi mới tiếp: “Ta từng đọc trong một bộ cổ thư, có một chủng tộc thần bí lại cổ xưa, bọn họ được trời ban cho nguyên thần”.
“Đó là chủng tộc gì ạ?”
“Linh tộc”
“Linh…linh tộc”, Diệp Thành kinh ngạc. Hiện giờ hắn mới biết kiến thức của Từ Phúc uyên thâm thế nào.
“Linh hồn lực của ngươi cao hơn một tầng so với tu vi của ngươi hoặc có thể ngươi thật sự có khả năng ngưng tụ ra nguyên thần trước khi đạt tới cảnh giới Thiên Tịch”, Từ Phúc vuốt râu nhìn Diệp Thành hồi lâu.
“Vậy thì tốt quá ạ”, Diệp Thành cười nói.
Chương 90: Luyện đan
Bên trong Linh Đan Các, Từ Phúc đã chuẩn bị nguyên liệu để luyện đan.
Đó là cây linh thảo, được Từ Phúc lấy ra hơn ba mươi loại, trong đó có rất nhiều loại mà Diệp Thành chưa bao giờ nhìn thấy.
Diệp Thành không khỏi suýt xoa, chỉ hơn ba mươi loại linh thảo này nhưng hắn có thể tưởng tượng ra quá trình luyện đan phức tạp thế nào, so với luyện đan, luyện chế linh dịch thật sự dễ hơn rất nhiều.
“Cái quan trọng nhất trong luyện đan chính là linh hồn lực, tiếp theo mới là kiểm soát ngọn lửa”, Từ Phúc vừa sắp xếp linh thảo vừa phổ cập kiến thức về luyện đan cho Diệp Thành.
“Ngươi có điều kiện ưu việt đối với việc luyện đan, vì linh hồn lực của ngươi cao hơn tu vi một tầng”.
“Còn chân hoả của ngươi lại có linh trí, tương thông với ý niệm của ngươi, có thể kiểm soát tốt hoả diệm, đây là việc rất quan trọng trong quá trình luyện đan”.
Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ý tứ: “Cho nên, ngươi rất phù hợp làm luyện đan sư”.
“Luyện đan sư? Con sao?”, Diệp Thành lặng người.
“Ngươi có tư chất hơn người, điều kiện ưu ái, không làm luyện đan sư đúng là uổng phí”, Từ Phúc nói rồi lại một lần nữa đem mười mấy cây linh thảo ra, “dựa vào tư chất của ngươi thì có khả năng vượt qua lão già Đan Thần kia”.
“Đan thần?”, Diệp Thành ngạc nhiên.
Một người chuyên làm tình báo như hắn sao có thể không biết tới danh hiệu đan thần được, đó chính là luyện đan sư nổi tiếng nhất Đại Sở, không thuộc một thế lực nào, nhưng lại là một sự tồn tại mà không thế lực nào dám đụng tới.
Sao Diệp Thành có thể ngờ nổi Từ Phúc lại nói mình có thể vượt qua Đan Thần được.
“Thế nào tiểu tử, ngươi có hứng thú làm một luyện đan sư không?”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú.
“Muốn, đương nhiên muốn ạ”, Diệp Thành không cần nghĩ mà trả lời luôn.
Nghề luyện đan sư quá cao quý, trong Đại Sở rộng lớn này luyện đan sư rất ít, đều được các bên cung phụng như tổ tông, nếu như trở thành luyện đan sư thì tiền đồ nhất định sẽ rất rạng rỡ.
Có được đáp án mà mình muốn, Từ Phúc bèn tới bên lư luyện đan.
“Ta dạy ngươi luyện chế một loại đan dược, nhìn cho kỹ, ta chỉ làm một lần”, Từ Phúc nói rồi nổi lửa bên dưới lư đan.
Phù!
Đột nhiên, ngọn lửa màu tìm bên trong lư luyện đan cháy bùng lên, đến cả những hình thù tứ thần thú bên trên lư luyện đan cũng theo đó mà sáng lên.
Sau đó Từ Phúc phất đại bào, đem năm cây linh thảo cho vào trong lư luyện đan, sau đó thủ pháp rất thuần thục, kiểm soát địa hoả để luyện ra tinh hoa từ bên trong, trong thời gian này, ông ta liên tiếp cho từng cây linh thảo vào trong lư.
Ở bên, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, mỗi một động tác của Từ Phúc hắn đều ghi nhớ thật kỹ, đây là cả một quá trình rất dài.
Không biết từ bao giờ, trong Linh Đan Các toả ra mùi hương liệu thơm nồng.
“Xuất đan”, sau khi Từ Phúc dứt lời, ông ta vỗ vào lư luyện đan, một viên linh đan màu tím bay ra ngoài được ông ta nắm trong lòng bàn tay.
Thấy vậy, Diệp Thành hoang mang đi tới, mắt sáng lên nhìn đan dược trong tay Từ Phúc.
“Nhìn đi”, Từ Phúc đưa linh đan trong tay cho Diệp Thành.
Diệp Thành nhận lấy. Linh đan vừa được luyện ra hãy còn nóng hổi, sáng long lanh và còn có khí sắc tím bao quanh, toả ra mùi dược liệu thơm nồng, chỉ cần đưa mũi ngửi liền cảm thấy hết sức khoan khoái.
Ngoài những điểm này ra thì trên linh đan còn có từng đường hoa văn lúc ẩn lúc hiện.
“Đây là Hồi Huyền Đan, dùng khi chân khí và linh khí hao hụt, có thể bù lại những hao tổn trong cơ thể”, Từ Phúc tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, “linh đan này là loại linh đan ở cấp thấp nhất, ngươi có thể nhìn từng đường vân trên đó, đó chính là đánh dấu cấp bậc linh đan”.
“Linh đan cũng phân cấp bậc sao ạ?”, Diệp Thành nhìn Từ Phúc.
“Đương nhiên”, Từ Phúc nói, “bên trên viên linh đan trong tay ngươi có một đường vân, thể hiện đó chính là linh đan một vân, nếu như bên trên có hai đường vân thì là nhị vân linh đan, cứ vậy, số vân càng nhiều thì càng thể hiện linh đan ở cấp cao hơn”.
“Trưởng lão, linh đan cao nhất mà người luyện chế được có mấy vân ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.
“Cao nhất là linh đan bốn vân”, Từ Phúc không giấu gì, cứ thế vuốt râu nói: “Ta từng hợp tác với lão già Đan Thần kia, từng luyện ra linh đan năm vân”.
“Vậy Thiên Tịch Đan có mấy vân ạ?”, vì Diệp Thành rất tò mò nên hắn không nghĩ quá nhiều, cứ thế lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Từ Phúc cau mày, nhìn Diệp Thành: “Ngươi còn biết đến Thiên Tịch Đan?”
Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn gại mũi: “Con mới biết cách đây mấy ngày, con và Hùng Nhị có tới chợ đen U Minh, con cũng nghe người ta nói thôi”.
Từ Phúc thu lại ánh mắt thăm dò, ông ta vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Thành: “Thiên Tịch Đan là linh đan có đẳng cấp cao nhất mà ta biết, nếu tính theo số vân thì nó có sáu vân”.
“Thiên Tịch Đan rất khó luyện chế sao ạ?”, Diệp Thành thắc mắc, “tiền bối Đan Thần lợi hại như vậy mà cũng không luyện ra sao ạ?”
Từ Phúc nhìn Diệp Thành không mấy dễ chịu: “Mỗi một loại linh đan đều có đan phương tương ứng, không có đan phương của Thiên Tịch Đan, cho dù là Đan Thần cũng không biết luyện chế thế nào, mà kể cả có đan phương thì ta e rằng cũng không tìm đủ được linh thảo cần cho quá trình luyện chế Thiên Tịch Đan”.