-
Chương 76-80
Chương 76: Nhất Dương Chỉ
Đêm khuya, Diệp Thành ngồi khoanh chân trong phòng.
Mật pháp Man Hoang Luyện Thể đã được vận chuyển từ lâu. Trên phần sống lưng hắn chợt có thêm làn khói xanh bốc lên.
Man Hoang Luyện Thể, luyện cốt đề tuỷ, luyện gân kiến mạch, cọ da rèn thịt, cùng với việc luyện thể, phần thịt rữa trên lưng hắn cũng được gạt bỏ, máu và thịt mới lại sinh thêm.
Đây quả thực là phương pháp tốt để hồi phục thương thế. Diệp Thành ngày càng hiểu sâu sắc hơn về Man Hoang Luyện Thể.
……..
Đêm khuya mà không yên tĩnh.
Thủ toạ của Nhân Dương Phong – Thanh Dương Chân Nhân và Cát Hồng – thủ toạ Địa Dương Phong cùng tụ họp trên linh sơn.
“Thế nào? Không phải ông cũng muốn giết Diệp Thành đấy chứ?”, Cát Hồng nhìn Thanh Dương Chân Nhân với vẻ mặt đầy ý tứ, thầm nhủ ông cũng có ngày hôm nay, thế mà hôm đó lại chê cười ta. Hôm nay ông còn mất thể diện hơn ta nhiều. Trong lòng Cát Hồng lúc này lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
“Việc của hậu bối đương nhiên cần hậu bối tự xử lý rồi”, Thanh Dương Chân Nhân lãnh đạm lên tiếng.
“Ý của ông là…”.
“Tôi và ông hợp tác, cho các đệ tử bế quan được xuất quan, cho dù Diệp Thành có mạnh thì cũng không thể đánh lại được đệ tử của hai núi khi liên tiếp bị khiêu chiến”.
……..
Diệp Thành mới ngồi vậy mà đã hết ba ngày.
Trong thời gian này, Hùng Nhị cũng tới vài lần, thấy hắn vẫn dưỡng thương nên không làm phiền, chỉ để ít linh dược trị thương cho Trương Phong Niên rồi dùng mật pháp nối liền lại phần kinh mạch bị đứt của Hùng Nhị.
Đêm thứ tư, Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí rồi từ từ mở mắt.
Lúc này, thương thế trên lưng hắn sau quá trình Man Hoang Luyện Thể đã hoàn toàn hồi phục về nguyên trạng, vả lại phần gân cốt mới sinh ra còn rắn rỏi và dẻo dai hơn trước.
“Man Hoang Luyện Thể quả là bá đạo”, Diệp Thành xoay xoay cơ thể cứng ngắc của mình rồi đi ra khỏi phòng.
Vù!
Vù!
Trong Tiểu Linh Viên, Hổ Oa vẫn đang múa Ô Thiết Côn mồ hôi đầm đìa, không hề biết mệt mỏi.
Ấy!
Thấy Diệp Thành đi ra khỏi phòng, Hổ Oa vội thu lại côn thức: “Đại ca, huynh sao rồi, vết thương của huynh…”
“Ta khỏi rồi”, Diệp Thành mỉm cười sau đó rút ra bộ cổ quyển Thiên Canh Côn Trận đưa cho Hổ Oa.
Nhận lấy cổ quyển, Hổ Oa chợt sáng mắt: “Mật pháp côn?”
“Côn pháp khó tu, mật pháp côn càng khó tìm, đệ cứ dùng nó trước, sau này ta sẽ tiếp tục tìm cho đệ”, trông gương mặt hân hoan của Hổ Oa, Diệp Thành xoa xoa đầu cậu nhóc: “Vẫn là câu nói đó, cần cù bù khả năng nhé”.
Hổ Oa gật đầu lia lịa: “Đại ca nói câu nào đệ cũng nhớ, đệ sẽ chăm chỉ, sẽ không để đại ca mất mặt”.
“Đệ đi nghỉ ngơi đi, mai lại luyện”.
“Vâng, vâng, hi hi hi”, Hổ Oa thật thà đôn hậu, ôm lấy bộ cổ quyển và Ô Thiết Côn rồi chạy thẳng vào phòng, niềm vui lần này đối với cậu ta thật là lớn.
Sau khi Hổ Oa rời đi, Diệp Thành mới lấy ra cái túi đựng đồ của Lã Chí. Về đây lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa tìm xem bên trong có bảo bối gì.
Diệp Thành dốc túi đựng đồ ra, bao nhiêu thứ lộn xộn bên trong đều bị hắn đổ ra ngoài.
“Giàu quá”, Diệp Thành nhìn đống đồ mà không khỏi suýt xoa.
Trong túi đựng đồ của Lã Chí, những thứ như linh thạch, linh dịch, binh khí thì khỏi phải bàn rồi, vả lại số lượng còn không hề ít. Số lượng linh thạch còn hơn hai trăm nghìn, những thứ lộn xộn khác gom lại thì giá trị cũng phải lên tới hơn ba trăm nghìn linh thạch.
Có điều điều khiến hắn thất vọng đó là hắn không tìm được mật thuật hoặc công pháp nào, vả lại hắn còn lấy bình hồ lô Tử Kim ra nhưng chẳng bắt được thứ bảo bối gì khác thường.
Diệp Thành phất tay thu lại đống đồ lộn xộn đó và chỉ để lại binh khí.
Vút!
Diệp Thành rút thanh Xích Tiêu ra đặt cùng đống binh khí kia, sau đó dùng chân hoả bao quanh chúng, hắn định nung những binh khí kia để lấy ra được phần tinh tuý bên trong đó và luyện vào trong kiếm Xích Tiêu.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành mới thu lại chân hoả. Những phần tinh tuý đã được luyện ra, kiếm Xích Tiêu càng trở nên sắc bén hơn, cầm trong tay còn có thể nghe ra được âm thanh vút vút vang lên.
“Kiếm tốt”, Diệp Thành bật cười, hắn vung kiếm, trong đầu hắn hiện lên môn pháp của Thiên Canh Côn Trận, hắn thông qua côn trận để cảm ngộ ra kiếm trận.
Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng hôm sau.
Gần chín canh giờ lĩnh ngộ, hắn càng hiểu sâu sắc hơn về côn trận và kiếm trận. Mặc dù kiếm trận chỉ mới hình thành ở bước sơ khai nhưng hắn đã bước được bước đi đầu tiên, sau này còn phải luyện nhiều.
Trời vừa sáng, một đụn thịt đã lăn vào trong Tiểu Linh Viên.
“Ôi chao”, vừa đi vào, Hùng Nhị đã trông thấy Diệp Thành với sinh khí dồi dào.
Bốn ngày trước, hắn bị Thiên Lôi Chú làm cho sống giở chết giở kia mà. Trông thấy hình ảnh Diệp Thành lúc này, Hùng Nhị chợt tò mò, hắn thật sự chỉ muốn cắt một miếng thịt trên người Diệp Thành xuống để nghiên cứu.
“Ngươi đúng là tên súc sinh”, Hùng Nhị nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Đừng nói vậy, ta sẽ kiêu ngạo đấy”, Diệp Thành hất đầu sau đó rút ra một cái túi đựng đồ từ trong ngực đưa cho Hùng Nhị, “này, linh thạch ta mượn ngươi, trả cho ngươi, đừng tìm ta đòi nữa”.
“Sao chỉ có ba trăm nghìn, không phải còn lãi sao?”
“Có chuyện này nữa sao?”
“Trời”.
Hùng Nhị đến đây không phải tìm Diệp Thành để nói chuyện phiếm mà vì muốn đưa cho Diệp Thành bộ quyển tông thần bí trong ngực mình.
“Nhất Dương Chỉ?”, mặc dù chỉ đảo mắt qua một lượt nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhận ra ba chữ viết hoa trên bộ cổ quyển, đó không phải là mật thuật Nhất Dương Chỉ mà nhà họ Hùng giành được trong buổi đấu giá của ở chợ đen U Minh sao?
Diệp Thành xoa xoa tay, mắt sáng lên.
“Muốn học?”, Hùng Nhị bày ra bộ dạng đòi nợ.
“Thừa lời”.
“Vậy việc vợ ta tẩy luyện kinh tuý…”
“Cứ để ta lo”, Diệp Thành nói rồi giơ tay ra vươn về phía Hùng Nhị, cứ thế giật lấy cổ quyển Nhất Dương Chỉ sau đó chuồn vào phòng.
Về phòng, hắn lập tức lật giở bộ cổ quyển ra.
“Luyện chí dương chân khí, tích tụ nhất chỉ gọi là nhất dương”.
Đập vào mặt hắn là dòng chữ viết hoa này.
Tiếp theo là thời gian lĩnh hội rồi. Môn pháp Nhất Dương Chỉ không hề rắc rối, đó chính là cố gắng tôi luyện chí dương chân khí, sau đó ngưng tụ ở nhất chỉ, thuật này luyện chí đại thành là sẽ có khả năng nhìn thấu dễ như trở bàn tay.
Diệp Thành cứ thế chìm vào trạngt hái lĩnh hội mà quên đi thời gian.
Mới đó mà đã tới đêm tối.
Dưới ánh nến lập loè, Diệp Thành từ từ mở bộ cổ quyển ra.
Hắn nhẩm niệm từng câu trong cổ quyển mà chợt nhớ về những lần đại chiến trước đó, thế nhưng chỉ cần là những người dùng chỉ pháp thì rất dễ sẽ để lại phần hổng và khiến máu chảy trên cơ thể người khác. Điều này khiến hắn càng tò mò hơn về Nhất Dương Chỉ.
Hiện giờ hắn đã thấy được môn pháp Nhất Dương Chỉ, quả thực là thu hoạch không tồi.
Nghĩ rồi, Diệp Thành nhắm mắt tịnh tâm, hắn triệu gọi chân hoả, cứ thế để chân hoả tôi luyện thành chí dương chân khí, sau đó theo chỉ dạy của môn pháp Nhất Dương Chỉ mà nhanh chóng đem chí dương chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Lại nhìn về đầu ngón tay Diệp Thành, vì chí dương chân khí ngưng tụ nên đầu ngón tay hắn phát sáng, có linh quang xoay chuyển, có từng đốm lửa bao quanh.
“Không tồi”, nhìn vào đầu ngón tay, Diệp Thành mỉm cười, chỉ cần chỉ xuống là sẽ tạo ra lỗ hổng trên cơ thể người.
Nghĩ vậy, hắn thu lại chí dương chân khí, sau đó nhảy ra khỏi phòng.
Vút!
Vút!
Thanh Thiên Khuyết trong tay được hắn vung nhanh chóng, thanh kiếm chém trong không gian vang lên từng tiếng kêu vút vút.
Phập!
Diệp Thành cắm thanh kiếm xuống đất, chân khí toàn thân của hắn di chuyển, ngưng tụ trên bàn tay, và sau đó còn có tiếng sấm vang lên.
Bôn lôi!
Chưởng ấn bá đạo được tung ra, trong không gian vang lên tiếng kêu ầm ầm. Diệp Thành xoay người tung ra một quyền khiến cơ thể khoan khoái, sau đó kiếm khí màu tím đâm xuyên vào vách tường.
“Nhất Dương Chỉ”, cuối cùng, hắn nhẩm niệm, nhanh chóng tôi luyện chí dương chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay rồi chỉ về phía hòn đá cứng rắn cách đó không xa.
Tách, tách!
Tảng đá sừng sững không hề lay động nhưng lại giống như miếng đậu phụ, trúng chỉ của Diệp Thành mà xuất hiện vết nứt lớn nhỏ.
“Tuỳ ngươi phong hô lãng tiếu, ta chỉ nhất dương phá càn khôn”.
Chương 77: Ứng chiến
“Diệp Thành, ta đợi ngươi ở Phong Vân Đài”, mới sáng sớm, từ phía Phong Vân Đài của Hằng Nhạc Tông đã vang lên tiếng nói này.
“Phong Vân Đài lại có đại chiến?”, đột nhiên trên núi linh Hằng Nhạc lại xôn xao.
“Lại có Diệp Thành, sao thế nhỉ, từ khi tên đệ tử thực tập này vào Hằng Nhạc Tông chúng ta là không một ngày nào yên bình”.
“Người khiêu chiến Diệp Thành có lẽ là Đường Triều của Nhân Dương Phong”.
Lúc này, Diệp Thành, kẻ bị khiêu khích vừa mới đặt bát đũa xuống.
“Đại ca, huynh đừng có đi”, Hổ Oa cúi đầu bặm môi, “bọn họ nhằm vào huynh đấy”.
“Thanh niên mà, nhẫn nhịn một tí trời yên biển lặng”, Trương Phong Niên cũng nhìn Diệp Thành bằng con mắt âu lo.
“Tiền bối, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, Diệp Thành lau đi vết dầu dính trên miệng sau đó từ từ đứng dậy: “Hồng trần chính là thế đạo như vậy, đã bước đi trên con đường này thì nhất định phải có chông gai, cho dù hôm nay con không ứng chiến thì bọn họ cũng sẽ nghĩ ra cách khác để ép con”.
“Đều tại đệ”, Hổ Oa đôn hậu lại cúi đầu thấp hơn, nắm chặt tay.
“Không liên quan gì đến đệ, đừng tự trách mình”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa sau đó vác theo thanh Thiên Khuyết, cứ thế quay người sải bước rời đi.
Lúc này, trên Phong Vân Đài náo nhiệt vô cùng. Trên chiến đài, một thanh niên mặc đồ trắng đang chắp tay ra sau đứng thẳng, mái tóc đen buông xoã, lông màu rậm, phía trước còn có thanh đại đao đầu quỷ lơ lửng, khí tức hùng hậu, khí thế dồi dào ép người đang nhìn xuống phía dưới.
“Hắn chính là Đường Triều?”
“Thanh Dương Chân Nhân của Nhân Dương Phong cho hắn xuất quan rồi sao? Hắn là tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm đấy”.
“Ta thấy Diệp Thành sẽ bại thôi”.
Nghe lời đồn đại xung quanh, Đường Triều hít vào một hơi thật sâu, hắn hất cằm quan sát sự cung kính của những đệ tử bên dưới. Đúng là đề tự của cùng một sư phụ dạy ra, tên này trông còn cao ngạo hơn cả Tề Hạo.
“Diệp Thành đến rồi”, sau tiếng hét, tất cả mọi người đều đổ dồn con mắt về một hướng.
Phía đó, Diệp Thành vác theo thanh Thiên Khuyết đang sải bước đi tới với bộ dạng trầm tĩnh, có vẻ như thế giới xung quanh dù có nổi phong ba bão táp thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Diệp Thành đang đi và nghiêng đầu sang thì bắt gặp bóng dáng béo mập của tên Hùng Nhị.
“Đi theo ta”, Hùng Nhị xông lên, cứ thế kéo Diệp Thành rời khỏi đây.
“Ngươi không hề tin tưởng ta sao?”
“Ngươi thì hiểu cái quái gì?”, Hùng Nhị tiến lại gần Diệp Thành sau đó liếc mắt với hắn tỏ ý bảo hắn quan sát về hai hướng bên dưới chiến đài.
Nghe vậy, Diệp Thành đưa mắt nhìn theo và phát hiện phía đông và phía tây bên dưới chiến đài đều bày bàn ngọc thạch dài mười mấy trượng, còn phía trước bàn ngọc thạch là các đệ tử nhàn rỗi ngồi nhấp rượu, khi thấy Diệp Thành, những người này đều lần lượt tỏ vẻ giễu cợt.
Diệp Thành cau mày: “Sao lại có nhiều tên ở cảnh giới Nhân Nguyên vậy?”
“Ngươi nhìn ra chưa?”, Hùng Nhị khẽ giọng: “Phía đông là đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong, phía tây là đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, tên Tề Hạo không thể nào sánh với mỗi một người trong số họ đâu”.
“Đều là những gương mặt lạ lùng thế mà tu vi tên nào tên nấy lại khủng khiếp”, ánh mắt Diệp Thành bất định, đặc biệt là khi nhìn vào bọn họ cũng như khí tức trên người bọn họ, thậm chí còn có tên đang gần tới cảnh giới Chân Dương rồi.
“Trước đó bọn họ đều bế quan”, Hùng Nhị nói, “những đệ tử này đều là đệ tử của Địa Dương Phong, Nhân Dương Phong, trước đó bọn họ bế quan là vì muốn đạt được thành tựu xuất sắc trong cuộc so tài ở ngoại môn”.
“Đối phó với một tên ở cảnh giới ngưng khí, trận thế này không cần phải bàn rồi”.
“Chẳng phải tên nhóc nhà ngươi mạnh lắm sao, các đệ tử bình thường cũng chẳng làm gì được ngươi mà?”, Hùng Nhị nói với giọng bực bội.
Nói rồi, hắn lại kéo Diệp Thành đi ra ngoài: “Đi thôi, thắng một hai lần vậy là được rồi, ngươi đấu không lại đám người bọn họ đâu”.
Thế nhưng không đợi Diệp Thành di chuyển, Đường Triều trên Phong Vân Đài đã lên tiếng: “Sao, mới đó mà đã nhận thua rồi à? Diệp Thành, ngươi chỉ trốn được nhất thời chứ có trốn được cả đời không? Nếu hôm nay ngươi không lên chiến đài thì chúng ta có thừa cách đối phó với ngươi”.
Diệp Thành chợt nghĩ tới điều gì đó.
Bọn họ không chỉ nhằm vào Diệp Thành mà nhằm cả vào Hổ Oa và Trương Phong Niên.
Lời nói của Đường Triều rất rõ ràng. Nếu hôm nay Diệp Thành không ứng chiến thì bọn họ sẽ dốc sức tính kế hãm hại Trương Phong Niên và Hổ Oa.
Rồng có vảy ngược không được chạm vào, lời nói của Đường Triều rõ ràng đã khiến hắn phẫn nộ.
“Chiến”, dứt lời, Diệp Thành vung tay thoát khỏi sự ngăn cản của Hùng Nhị rồi nhảy lên chiến đài.
“Vậy mới phải chứ”, Đường Triều bật cười.
Vút!
Diệp Thành không nói thêm lời nào, cứ thế rút thanh Thiên Khuyết ra.
Hắn cứ thế đạp nứt tảng đá xanh, tận dụng sự kỳ diệu của Tốc Ảnh Thiên Hoan sát phạt tới phía trước Đường Triều.
Đường Triều thấy vậy thì hắng giọng, hắn cầm đại đao trong tay đánh ra một chiêu thức.
Keng!
Tiếng đao kiếm va vào nhau phát lên âm thanh chói tai.
Lại nhìn lên trên chiến đài, Đường Triều bị một kiếm của Diệp Thành làm cho lảo đảo.
“Ngưng khí mà có khả năng chiến đấu bá đạo thế này?”
Chương 78: Lời khiêu chiến của đệ tử hai ngọn núi
Không chỉ những người bên dưới chiến đài mà ngay cả các đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong đều tỏ vẻ bất ngờ.
Người cảm nhận được rõ ràng nhất chính là Đường Triều trên chiến đài. Cánh tay hắn đau dữ dội.
Hắn tự nhận tu vi và thực lực của mình hơn hẳn Diệp Thành nhưng không ngờ một đòn vừa rồi của Diệp Thành lại khiến hắn mộng mị đầu óc như vậy.
Trước đó hắn bế quan, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mãi tới một ngày trước, khi sư tôn Thanh Dương Chân Nhân gọi hắn ra thì hắn mới nghe nói những việc xảy ra gần đây ở Hằng Nhạc Tông. Một người tự phụ như hắn đương nhiên sẽ coi một tên đệ tử thực tập như Diệp Thành không ra gì, cho rằng Diệp Thành cũng chỉ mạnh hơn đám tu sĩ ở tầng cảnh giới ngưng khí bình thường một chút thôi.
Thế nhưng vào thời điểm này hắn mới thật sự cảm nhận được Diệp Thành không hề đơn giản. Tên đệ tử thực tập này quả thực có khả năng chiến đấu vượt trội.
Đương lúc Đường Triều còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành cùng thanh Thiên Khuyết đã sát phạt tới, vả lại tốc độ còn nhanh như chớp.
Thấy vậy, đầu mũi chân Đường Triều đạp vào mặt đất, hắn lùi về sau.
Diệp Thành lập tức vung thanh Thiên Khuyết, đầu mũi kiếm chĩa thẳng vào Đường Triều.
Đường Triều thấy vậy thì lập tức vung cây đao trong tay, đánh bay thanh Thiên Khuyết đang bay tới.
Có điều hắn vừa định có thêm hành động tiếp theo thì Diệp Thành ở phía đối diện đã như con vượn dữ, Thú Tâm Nộ được thi triển.
Trông hắn lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc lại như sư tử, lúc như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa chân, tay và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều trở thành binh khí hung hãn.
Gừ!
Gừ!
Mỗi một lần Diệp Thành xuất chiêu đều mang theo tiếng gầm gừ của muông thú.
“Nghe nói Tề Hạo cũng từng bị cách đánh này của Diệp Thành đánh cho không còn cơ hội phản kháng”, phía trước chiếc bàn ngọc thạch bên dưới, các đệ tử chân truyền bàn tán với nhau.
“Chỉ là những đòn đánh ở cự ly gần cơ bản nhất mà lại mạnh đến vậy”.
“Chẳng trách mà các đệ tử đều chiến bại”,
A….!
Trên chiến đài, Đường Triều không ngừng hét lên, hắn bị đánh lùi liên tục về sau, trên người đầy những dấu tay, dấu chân.
Đường Triều chính là đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm, thế nhưng lúc này chân khí trên cơ thể hắn lại không thể nào thi triển được bởi Diệp Thành căn bản không cho hắn cơ hội phản kháng, mỗi một lần sử dụng mật thuật đều bị Diệp Thành đánh bại.
Rầm!
Sau tiếng động này, Đường Triều nãy giờ bị chèn ép đã bị Diệp Thành túm lấy một bên tay, cứ thế quật xuống chiến đài. Trên chiến đài lúc này chỉ còn một bóng người đứng đó.
Đây chính là cách đánh từ trước đến giờ của hắn với tư thế hoang dã nhất khiến cho những kẻ cao cao tại thượng phải đổ gục.
A…!
Đường Triều rít lên, nhưng giây phút sau đó cơ thể của hắn lại bị Diệp Thành lôi lên.
Hự!
Sau tiếng rên, Đường Triều lại bị quật xuống chiến đài lần nữa, lục phủ ngũ tạng của hắn như lộn nhào, hắn phun ra dòng máu cao cả trượng, cho dù tu vi của hắn có mạnh thế nào đi nữa thì lúc này cũng chẳng khác gì sống giở chết giở.
“Hung hãn thật đấy”, các đệ tử bên dưới chiến đài nhìn mà rùng mình.
“Ta còn chưa thấy Đường Triều dùng tới huyền thuật mà đã bị Diệp Thành đánh cho thảm hại thế này rồi”.
“Đúng là tên súc sinh”.
“Tên kia, còn không dừng tay”, sau tiếng gằn giọng, đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong ngồi không yên, một tên đệ tử tay cầm linh kiếm ánh lên ánh sáng vàng kim xông lên chiến đài.
“Ôi chao, có cần thể diện nữa không vậy?”, bên dưới chiến đài, Hùng Nhị tức tối mắng thật to: “Trận chiến trên Phong Vân Đài cấm bên thứ ba can dự, ngươi coi thường môn quy sao?”
Có điều tiếng hét phẫn nộ của hắn chẳng thể ngăn tên đệ tử kia dừng chân, ngược lại còn khiến hắn hùng hổ hơn, vừa lên đã chém ra một nhát kiếm về phía lưng Diệp Thành.
Cảm nhận được đằng sau có cơn gió lạnh thổi tới, Diệp Thành lập tức hất Đường Triều ra, sau đó bổ nhào về phía cách đó ba trượng rồi tận dụng lấy đà ở mặt đất, hắn lại như vượn dữ xông lên.
Phụt!
Máu tươi bắn ra ngoài, một nhát kiếm vừa rồi của tên đệ tử kia không đánh trúng Diệp Thành mà ngược lại trúng luôn vào Đường Triều đang nằm bất động một phía.
“Đáng chết”, tên đệ tử kia gằn giọng.
“Ngươi đáng chết hơn”, sau câu nói vừa rồi, Diệp Thành đã sát phạt tới, chân khí trong cơ thể cuộn trào, nhanh chóng được tôi luyện thành chí dương chân khí và được đẩy vào các đầu ngón tay.
“Nhất Dương Chỉ”, Diệp Thành vung tay chỉ.
Có lẽ Diệp Thành vung tay quá nhanh nên tên đệ tử kia vừa vì ngộ thương Đường Triều nên chưa kịp phản ứng, vai hắn bị Diệp Thành chọc ra một lỗ chảy máu.
Bôn lôi!
Diệp Thành không định cho hắn thêm cơ hội để thở, một chưởng bôn lôi cứ thế được tung ra, đánh trúng ngực tên đệ tử kia.
Tên đệ tử kia phun ra máu, lảo đảo lùi về sau.
Hám sơn!
Diệp Thành bước ra Tốc Ảnh Thiên Hoan sau đó tiến lên phía trước, cùng với đó, Hám Sơn Chưởng được tung ra, tên đệ tử của Nhân Dương Phong kia còn chưa đứng vững đã bị trúng tiếp một đòn đau đớn.
Chương 79: Cùng xông lên
Phụt!
Lại là một ngụm máu được phun ra, tên đệ tử kia bị đánh bay đi, giống như bao cát cứ thế bay ra khỏi chiến đài khiến mặt đất lún thêm một cái hố thật to.
“Cứ…cứ vậy là bại sao?”
“Nhanh…nhanh quá”, phía dưới chiến đài, các đệ tử quan sát trận đấu rõ ràng chưa kịp phản ứng lại.
Huyền thuật và mật pháp đẹp đẽ trong tưởng tượng của bọn họ còn chưa xuất hiện, nói chính xác hơn là căn bản không hề kịp thi triển Diệp Thành đã đánh bại liên tiếp hai đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong rồi.
“Diệp Thành, người thật đáng chết”, phía Nhân Dương Phong lại có một đệ tử xông lên.
“Hoàng Sơn Ấn”, tên đệ tử này rất thông minh, biết chiến đấu ở cự ly gần không phải là đối thủ của Diệp Thành nên vừa lên chiến đài đã xuất chiêu rất mạnh.
“Đến cả cảnh giới Chân Dương ta đã từng diệt, lẽ nào còn phải sợ một tên oắt con như ngươi?”, Diệp Thành khí thế hùng hồn, không lùi mà ngược lại còn tiến lên, tay trái hắn tung ra một chưởng bôn lôi phá vỡ Hoàng Sơn Ấn, tay phải đánh ra một đòn khiến tên đệ tử kia lùi về sau.
“Phọc Thân Đằng Thuật”, trong lúc lùi về sau, hai tay tên đệ tử kia đã nhanh chóng xoay chuyển tạo ra thủ ấn.
Ngay lập tức, trên chiến đài có rất nhiều cành của cây dây leo vươn ra khỏi mặt đất, giống như từng con rắn đang bò, cứ thế vươn về phía Diệp Thành. Tên đệ tử này không cần nói cũng biết chính là tu sĩ thuộc tính Mộc, nếu không thì cũng không thể thi triển thuật Phọc Thân Đằng Thuật.
Vút!
Diệp Thành rút kiếm Xích Tiêu ra, sau đó đạp ra từng bước Tốc Ảnh Thiên Hoan, một kiếm chém đứt những cành cây đang quấn đến, chỉ hai ba bước đã tới trước mặt tên đệ tử kia và chém ra một nhát kiếm.
“Thổ Độn”, thấy vậy, tên đệ tử kia rít lên.
“Cút ra đây”, sau tiếng hét, Diệp Thành vung cánh tay, Một chưởng Hám Sơn cứ thế tung vào chiến đài.
Rầm!
Trên chiến đài vang lên âm thanh dữ dội, tên đệ tử vừa ngã xuống đất đã lại bay lên.
Tốc độ của Diệp Thành rất nhanh, giống như cơn gió vậy. Trước khi tên đệ tử kia còn chưa chạm đất đã bị hắn túm luôn chân.
Tiếp sau đó chính là trò hay quen thuộc.
Phựt!
Tên đệ tử bị túm chân kia bị Diệp Thành nện xuống đất, trông hắn giống hệt với những tên đệ tử trước đó, bị quật cho lộn nhào ruột gan.
“Lại…lại một tên nữa thảm bại”, dưới chiến đài, rất nhiều người suýt xoa, có vẻ như tất cả thấy rằng sự hung hãn của Diệp Thành rất dị thường.
Vút!
Vút!
Hai đạo kiếm mang cứ thế bay lên chiến đài, có đệ tử của Địa Dương Phong xuất hiện.
Bang!
Bang!
Diệp Thành vung kiếm rất nhanh, chém đi hai đạo kiếm mang kia, sau đó nhanh chóng lùi về sau. Vì tên đệ tử kia đột nhiên ói ra sương khói bao trùm chiến đài che đi tầm nhìn của những kẻ bên dưới.
Bang!
Keng!
Chỉ nghe trên chiến đài mờ mịt kia không ngừng vang lên âm thanh, không cần nói cũng biết Diệp Thành và tên đệ tử kia đang chiến đấu rất khốc liệt.
“Đây là Hoan Yên Mê Vụ nên Diệp Thành không thể không phá”.
“Ta đã từng nghe qua Hoan Yên Mê Vụ khiến rất nhiều đệ tử với tu vi bất phàm bị hạ gục”.
“Thật hay giả vậy?”
Bang!
Tiếng động trên chiến đài vang lên khiến cuộc bàn tán bên dưới chấm dứt.
Tiếp sau đó là một bóng hình toàn thân nhuốm máu bay ra ngoài, khi ngã ra đất mới hôn mê bất tỉnh.
“Không cần nhìn cũng biết lại bị Diệp Thành đánh cho sống giở chết giở rồi”.
Chẳng mấy chốc, khi sương khói tản đi, trên chiến đài mới hiện ra dáng vẻ của Diệp Thành.
“Bị thương rồi”, Hùng Nhị nhìn thấy dòng máu chảy và vết thương vì kiếm trên vai Diệp Thành.
“Giết hắn”, đệ tử của Địa Dương Phong có vẻ không muốn Diệp Thành có thêm thời gian phản ứng.
Đại chiến bắt đầu.
Tên đệ tử của Địa Dương Phong này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của Diệp Thành, chủ yếu là vì trên người hắn có quá nhiều mật thuật khiến Diệp Thành khó mà đề phòng.
Đợi tới khi tên đệ tử kia ngã xuống thì trên người hắn đã có thêm nhiều vết thương khác.
“Giết”, một tên đệ tử của Địa Dương Phong xông lên, vừa ra tay đã xuất chiêu rất mạnh.
Tiếp sau đó, đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong không ngừng xông lên chiến đài.
Tên nào tên nấy ra tay tàn độc, không hề nương tình và toàn sử dụng đại sát chiêu, vả lại càng về sau càng xuất hiện những tên thực lực mạnh, các loại mật thuật được sử dụng triệt để.
Diệp Thành mặc dù thực lực mạnh nhưng cũng không thể địch lại nhiều người thế này, mỗi một lần đánh bại được một tên đệ tử chân truyền thì trên người hắn lại có thêm rất nhiều vết thương, đạo bào hắn mặc đã nhuốm đỏ máu.
“Cứ đánh thế này thì sớm muộn cũng sẽ hao kiệt sức lực mà chết”, Hùng Nhị nắm chặt tay nghiến răng.
Chiến!
Giọng Diệp Thành vang vọng trong không gian.
Chương 80: Thay nhau chiến đấu
So với Diệp Thành, sắc mặt đệ tử của Địa Dương Phong và Nhân Dương Phong đều khó coi hơn hẳn.
Bọn họ đều là những đệ tử hàng đầu của hai đỉnh núi này, tên nào tên nấy tu vi hơn hẳn Diệp Thành nhưng lại bị Diệp Thành ở cảnh giới Ngưng Khí đánh cho thê thảm.
Tình cảnh chiến đấu ở đây sớm đã được đồn khắp Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong.
“Ăn hại, đều là lũ ăn hại”, Cát Hồng nổi giận đùng đùng. Tất cả các đệ tử hôm nay đều là đệ tử chân truyền do đích thân ông ta dạy dỗ, thế mà lại bị một tên tu vi ở cảnh giới Ngưng Khí xử lý một loạt, bảo ông ta không tức giận sao được.
Thanh Dương Chân Nhân cũng không khá khẩm hơn. Nghe bẩm báo của đệ tử, ông ta tức tối, nổi trận lôi đình. Sức mạnh của Diệp Thành đã vượt qua mọi dự liệu của ông ta. Ông ta bắt đầu nghi ngờ về quyết sách để đệ tử chân truyền sớm ngày xuất quan của mình.
So với Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân, Chung Lão Đạo của Thiên Dương Phong rõ vẻ đắc ý.
Trên Thiên Dương Phong có một cái cây uốn cong, ông ta phủi tay ngồi trên đó, miệng lẩm bẩm liên hồi: “Lão tử tu đạo trăm năm nay, quả là nhìn nhầm rồi. Một tên tu vi Ngưng Khí mà lại có khả năng thiên bẩm vượt trội như vậy”.
Không thể phủ nhận, ông ta nhìn rất thoáng mọi vấn đề.
Các đệ tử bên dưới nghe vậy mặc dù không mấy ưa Diệp Thành nhưng chẳng lên tiếng phản bác, bởi chí ít thì Diệp Thành vẫn chưa dùng mưu mô quỷ kế gì với Thiên Dương Phong cho nên bọn họ đương nhiên không tính toán hẹp hòi với Diệp Thành như Thanh Dương Chân Nhân và Cát Hồng.
Hiện tại xem ra quyết sách của ông ta vẫn là chính xác. Nếu như cứ để đệ tử tìm Diệp Thành thách đấu thì có trời mới biết được có mấy tên trở về.
“Tạo nghiệp mà”, Chung Lão Đạo bưng mặt, trong lòng không khỏi xót xa.
Rầm!
Trên Phong Vân Đài, một đệ tử của Địa Dương Phong lại bị Diệp Thành quật cho hoa mắt chóng mặt.
“Đây là đệ tử thứ mấy rồi”, bên dưới có đệ tử vô thức hỏi.
“Thứ mười lăm”, có người suýt xoa.
“Đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong bị Diệp Thành đánh cho giở sống giở chết”.
“Có điều ta thấy Diệp Thành cũng không khá khẩm hơn đâu”.
Nghe vậy, rất nhiều người đều nhìn lên chiến đài.
Phía đó, Diệp Thành người ướt máu, vết thương nhiều đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Hắn lảo đảo mấy lần suýt thì ngã ra chiến đài. Hai bên liên tiếp xông lên đánh lại một mình hắn, kể cả cơ thể có vùng đan hải nhưng chân khí của Diệp Thành cũng sẽ bị hao tổn nặng nề.
“Tiểu tử, đi thôi, đừng đánh nữa, đánh nữa là xảy ra chuyện đấy”, bên dưới chiến đài, Hùng Nhị hoang mang nhắc nhở.
Diệp Thành gật đầu, hắn biết tình trạng của hắn hiện giờ thế nào, nếu đấu tiếp, dù có cố gắng đánh tiếp thì phần nhiều sẽ chết ở đây.
Huống hồ trước đó hắn còn đấu với toàn đệ tử cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm tới tầng thứ bảy, những đệ tử còn lại phần đa đều là cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tám tới tầng thứ chín, thậm chí còn có hai tên đã tiến giới tới cảnh giới Chân Dương.
Mặc dù Diệp Thành tự nhận có thể đánh bại một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tám nhưng cái giá phải trả lại quá đắt và hắn không muốn liều mạng.
Nghĩ rồi, Diệp Thành quay người.
Thế nhưng bên phía Địa Dương Phong đã có một đệ tử đi tới.
Tên đệ tử kia mặt mày tối sầm, tay hắn cầm một cây quạt linh ngọc, trông có vẻ nho nhã lễ độ thế nhưng khuôn miệng mỏng tang nên khiến hắn trông cay nghiệt thấy rõ, lại thêm lớp son môi và lớp bột nước hoá trang trên khuôn mặt, nếu người nào đó không biết lại tưởng đây là nữ nhân nào đó mất.
“Tại hạ Từ Hàng có chút quà mọn”, tên đệ tử mặc đồ tím không hề mở ra luôn mà báo danh trước, sau đó còn không quên chắp tay với Diệp Thành.
Có điều tất cả mọi người có lẽ không nhận ra giây phút hắn chắp tay, một cây châm còn mảnh hơn sợi tóc đã được hắn phóng vút ra, mặc dù Diệp Thành đã có sự đề phòng từ trước nhưng vẫn trúng chiêu.
Chẳng mấy chốc, độc tố trên cây châm kia nhanh chóng phát tác trên người Diệp Thành.
Tiếp sau đó, cơ thể hắn dần tím tái khiến hắn trở tay không kịp.
Phụt!
Diệp Thành phun ra máu, hắn lảo đảo, suýt thì ngã xuống.
“Chiến trên Phong Vân Đài mà ngươi dám dùng độc”, Diệp Thành lạnh lùng nhìn Từ Hàng, ánh mắt hắn hằn lên ánh nhìn tôi độc.
Đêm khuya, Diệp Thành ngồi khoanh chân trong phòng.
Mật pháp Man Hoang Luyện Thể đã được vận chuyển từ lâu. Trên phần sống lưng hắn chợt có thêm làn khói xanh bốc lên.
Man Hoang Luyện Thể, luyện cốt đề tuỷ, luyện gân kiến mạch, cọ da rèn thịt, cùng với việc luyện thể, phần thịt rữa trên lưng hắn cũng được gạt bỏ, máu và thịt mới lại sinh thêm.
Đây quả thực là phương pháp tốt để hồi phục thương thế. Diệp Thành ngày càng hiểu sâu sắc hơn về Man Hoang Luyện Thể.
……..
Đêm khuya mà không yên tĩnh.
Thủ toạ của Nhân Dương Phong – Thanh Dương Chân Nhân và Cát Hồng – thủ toạ Địa Dương Phong cùng tụ họp trên linh sơn.
“Thế nào? Không phải ông cũng muốn giết Diệp Thành đấy chứ?”, Cát Hồng nhìn Thanh Dương Chân Nhân với vẻ mặt đầy ý tứ, thầm nhủ ông cũng có ngày hôm nay, thế mà hôm đó lại chê cười ta. Hôm nay ông còn mất thể diện hơn ta nhiều. Trong lòng Cát Hồng lúc này lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
“Việc của hậu bối đương nhiên cần hậu bối tự xử lý rồi”, Thanh Dương Chân Nhân lãnh đạm lên tiếng.
“Ý của ông là…”.
“Tôi và ông hợp tác, cho các đệ tử bế quan được xuất quan, cho dù Diệp Thành có mạnh thì cũng không thể đánh lại được đệ tử của hai núi khi liên tiếp bị khiêu chiến”.
……..
Diệp Thành mới ngồi vậy mà đã hết ba ngày.
Trong thời gian này, Hùng Nhị cũng tới vài lần, thấy hắn vẫn dưỡng thương nên không làm phiền, chỉ để ít linh dược trị thương cho Trương Phong Niên rồi dùng mật pháp nối liền lại phần kinh mạch bị đứt của Hùng Nhị.
Đêm thứ tư, Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí rồi từ từ mở mắt.
Lúc này, thương thế trên lưng hắn sau quá trình Man Hoang Luyện Thể đã hoàn toàn hồi phục về nguyên trạng, vả lại phần gân cốt mới sinh ra còn rắn rỏi và dẻo dai hơn trước.
“Man Hoang Luyện Thể quả là bá đạo”, Diệp Thành xoay xoay cơ thể cứng ngắc của mình rồi đi ra khỏi phòng.
Vù!
Vù!
Trong Tiểu Linh Viên, Hổ Oa vẫn đang múa Ô Thiết Côn mồ hôi đầm đìa, không hề biết mệt mỏi.
Ấy!
Thấy Diệp Thành đi ra khỏi phòng, Hổ Oa vội thu lại côn thức: “Đại ca, huynh sao rồi, vết thương của huynh…”
“Ta khỏi rồi”, Diệp Thành mỉm cười sau đó rút ra bộ cổ quyển Thiên Canh Côn Trận đưa cho Hổ Oa.
Nhận lấy cổ quyển, Hổ Oa chợt sáng mắt: “Mật pháp côn?”
“Côn pháp khó tu, mật pháp côn càng khó tìm, đệ cứ dùng nó trước, sau này ta sẽ tiếp tục tìm cho đệ”, trông gương mặt hân hoan của Hổ Oa, Diệp Thành xoa xoa đầu cậu nhóc: “Vẫn là câu nói đó, cần cù bù khả năng nhé”.
Hổ Oa gật đầu lia lịa: “Đại ca nói câu nào đệ cũng nhớ, đệ sẽ chăm chỉ, sẽ không để đại ca mất mặt”.
“Đệ đi nghỉ ngơi đi, mai lại luyện”.
“Vâng, vâng, hi hi hi”, Hổ Oa thật thà đôn hậu, ôm lấy bộ cổ quyển và Ô Thiết Côn rồi chạy thẳng vào phòng, niềm vui lần này đối với cậu ta thật là lớn.
Sau khi Hổ Oa rời đi, Diệp Thành mới lấy ra cái túi đựng đồ của Lã Chí. Về đây lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa tìm xem bên trong có bảo bối gì.
Diệp Thành dốc túi đựng đồ ra, bao nhiêu thứ lộn xộn bên trong đều bị hắn đổ ra ngoài.
“Giàu quá”, Diệp Thành nhìn đống đồ mà không khỏi suýt xoa.
Trong túi đựng đồ của Lã Chí, những thứ như linh thạch, linh dịch, binh khí thì khỏi phải bàn rồi, vả lại số lượng còn không hề ít. Số lượng linh thạch còn hơn hai trăm nghìn, những thứ lộn xộn khác gom lại thì giá trị cũng phải lên tới hơn ba trăm nghìn linh thạch.
Có điều điều khiến hắn thất vọng đó là hắn không tìm được mật thuật hoặc công pháp nào, vả lại hắn còn lấy bình hồ lô Tử Kim ra nhưng chẳng bắt được thứ bảo bối gì khác thường.
Diệp Thành phất tay thu lại đống đồ lộn xộn đó và chỉ để lại binh khí.
Vút!
Diệp Thành rút thanh Xích Tiêu ra đặt cùng đống binh khí kia, sau đó dùng chân hoả bao quanh chúng, hắn định nung những binh khí kia để lấy ra được phần tinh tuý bên trong đó và luyện vào trong kiếm Xích Tiêu.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành mới thu lại chân hoả. Những phần tinh tuý đã được luyện ra, kiếm Xích Tiêu càng trở nên sắc bén hơn, cầm trong tay còn có thể nghe ra được âm thanh vút vút vang lên.
“Kiếm tốt”, Diệp Thành bật cười, hắn vung kiếm, trong đầu hắn hiện lên môn pháp của Thiên Canh Côn Trận, hắn thông qua côn trận để cảm ngộ ra kiếm trận.
Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng hôm sau.
Gần chín canh giờ lĩnh ngộ, hắn càng hiểu sâu sắc hơn về côn trận và kiếm trận. Mặc dù kiếm trận chỉ mới hình thành ở bước sơ khai nhưng hắn đã bước được bước đi đầu tiên, sau này còn phải luyện nhiều.
Trời vừa sáng, một đụn thịt đã lăn vào trong Tiểu Linh Viên.
“Ôi chao”, vừa đi vào, Hùng Nhị đã trông thấy Diệp Thành với sinh khí dồi dào.
Bốn ngày trước, hắn bị Thiên Lôi Chú làm cho sống giở chết giở kia mà. Trông thấy hình ảnh Diệp Thành lúc này, Hùng Nhị chợt tò mò, hắn thật sự chỉ muốn cắt một miếng thịt trên người Diệp Thành xuống để nghiên cứu.
“Ngươi đúng là tên súc sinh”, Hùng Nhị nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Đừng nói vậy, ta sẽ kiêu ngạo đấy”, Diệp Thành hất đầu sau đó rút ra một cái túi đựng đồ từ trong ngực đưa cho Hùng Nhị, “này, linh thạch ta mượn ngươi, trả cho ngươi, đừng tìm ta đòi nữa”.
“Sao chỉ có ba trăm nghìn, không phải còn lãi sao?”
“Có chuyện này nữa sao?”
“Trời”.
Hùng Nhị đến đây không phải tìm Diệp Thành để nói chuyện phiếm mà vì muốn đưa cho Diệp Thành bộ quyển tông thần bí trong ngực mình.
“Nhất Dương Chỉ?”, mặc dù chỉ đảo mắt qua một lượt nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhận ra ba chữ viết hoa trên bộ cổ quyển, đó không phải là mật thuật Nhất Dương Chỉ mà nhà họ Hùng giành được trong buổi đấu giá của ở chợ đen U Minh sao?
Diệp Thành xoa xoa tay, mắt sáng lên.
“Muốn học?”, Hùng Nhị bày ra bộ dạng đòi nợ.
“Thừa lời”.
“Vậy việc vợ ta tẩy luyện kinh tuý…”
“Cứ để ta lo”, Diệp Thành nói rồi giơ tay ra vươn về phía Hùng Nhị, cứ thế giật lấy cổ quyển Nhất Dương Chỉ sau đó chuồn vào phòng.
Về phòng, hắn lập tức lật giở bộ cổ quyển ra.
“Luyện chí dương chân khí, tích tụ nhất chỉ gọi là nhất dương”.
Đập vào mặt hắn là dòng chữ viết hoa này.
Tiếp theo là thời gian lĩnh hội rồi. Môn pháp Nhất Dương Chỉ không hề rắc rối, đó chính là cố gắng tôi luyện chí dương chân khí, sau đó ngưng tụ ở nhất chỉ, thuật này luyện chí đại thành là sẽ có khả năng nhìn thấu dễ như trở bàn tay.
Diệp Thành cứ thế chìm vào trạngt hái lĩnh hội mà quên đi thời gian.
Mới đó mà đã tới đêm tối.
Dưới ánh nến lập loè, Diệp Thành từ từ mở bộ cổ quyển ra.
Hắn nhẩm niệm từng câu trong cổ quyển mà chợt nhớ về những lần đại chiến trước đó, thế nhưng chỉ cần là những người dùng chỉ pháp thì rất dễ sẽ để lại phần hổng và khiến máu chảy trên cơ thể người khác. Điều này khiến hắn càng tò mò hơn về Nhất Dương Chỉ.
Hiện giờ hắn đã thấy được môn pháp Nhất Dương Chỉ, quả thực là thu hoạch không tồi.
Nghĩ rồi, Diệp Thành nhắm mắt tịnh tâm, hắn triệu gọi chân hoả, cứ thế để chân hoả tôi luyện thành chí dương chân khí, sau đó theo chỉ dạy của môn pháp Nhất Dương Chỉ mà nhanh chóng đem chí dương chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Lại nhìn về đầu ngón tay Diệp Thành, vì chí dương chân khí ngưng tụ nên đầu ngón tay hắn phát sáng, có linh quang xoay chuyển, có từng đốm lửa bao quanh.
“Không tồi”, nhìn vào đầu ngón tay, Diệp Thành mỉm cười, chỉ cần chỉ xuống là sẽ tạo ra lỗ hổng trên cơ thể người.
Nghĩ vậy, hắn thu lại chí dương chân khí, sau đó nhảy ra khỏi phòng.
Vút!
Vút!
Thanh Thiên Khuyết trong tay được hắn vung nhanh chóng, thanh kiếm chém trong không gian vang lên từng tiếng kêu vút vút.
Phập!
Diệp Thành cắm thanh kiếm xuống đất, chân khí toàn thân của hắn di chuyển, ngưng tụ trên bàn tay, và sau đó còn có tiếng sấm vang lên.
Bôn lôi!
Chưởng ấn bá đạo được tung ra, trong không gian vang lên tiếng kêu ầm ầm. Diệp Thành xoay người tung ra một quyền khiến cơ thể khoan khoái, sau đó kiếm khí màu tím đâm xuyên vào vách tường.
“Nhất Dương Chỉ”, cuối cùng, hắn nhẩm niệm, nhanh chóng tôi luyện chí dương chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay rồi chỉ về phía hòn đá cứng rắn cách đó không xa.
Tách, tách!
Tảng đá sừng sững không hề lay động nhưng lại giống như miếng đậu phụ, trúng chỉ của Diệp Thành mà xuất hiện vết nứt lớn nhỏ.
“Tuỳ ngươi phong hô lãng tiếu, ta chỉ nhất dương phá càn khôn”.
Chương 77: Ứng chiến
“Diệp Thành, ta đợi ngươi ở Phong Vân Đài”, mới sáng sớm, từ phía Phong Vân Đài của Hằng Nhạc Tông đã vang lên tiếng nói này.
“Phong Vân Đài lại có đại chiến?”, đột nhiên trên núi linh Hằng Nhạc lại xôn xao.
“Lại có Diệp Thành, sao thế nhỉ, từ khi tên đệ tử thực tập này vào Hằng Nhạc Tông chúng ta là không một ngày nào yên bình”.
“Người khiêu chiến Diệp Thành có lẽ là Đường Triều của Nhân Dương Phong”.
Lúc này, Diệp Thành, kẻ bị khiêu khích vừa mới đặt bát đũa xuống.
“Đại ca, huynh đừng có đi”, Hổ Oa cúi đầu bặm môi, “bọn họ nhằm vào huynh đấy”.
“Thanh niên mà, nhẫn nhịn một tí trời yên biển lặng”, Trương Phong Niên cũng nhìn Diệp Thành bằng con mắt âu lo.
“Tiền bối, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, Diệp Thành lau đi vết dầu dính trên miệng sau đó từ từ đứng dậy: “Hồng trần chính là thế đạo như vậy, đã bước đi trên con đường này thì nhất định phải có chông gai, cho dù hôm nay con không ứng chiến thì bọn họ cũng sẽ nghĩ ra cách khác để ép con”.
“Đều tại đệ”, Hổ Oa đôn hậu lại cúi đầu thấp hơn, nắm chặt tay.
“Không liên quan gì đến đệ, đừng tự trách mình”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa sau đó vác theo thanh Thiên Khuyết, cứ thế quay người sải bước rời đi.
Lúc này, trên Phong Vân Đài náo nhiệt vô cùng. Trên chiến đài, một thanh niên mặc đồ trắng đang chắp tay ra sau đứng thẳng, mái tóc đen buông xoã, lông màu rậm, phía trước còn có thanh đại đao đầu quỷ lơ lửng, khí tức hùng hậu, khí thế dồi dào ép người đang nhìn xuống phía dưới.
“Hắn chính là Đường Triều?”
“Thanh Dương Chân Nhân của Nhân Dương Phong cho hắn xuất quan rồi sao? Hắn là tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm đấy”.
“Ta thấy Diệp Thành sẽ bại thôi”.
Nghe lời đồn đại xung quanh, Đường Triều hít vào một hơi thật sâu, hắn hất cằm quan sát sự cung kính của những đệ tử bên dưới. Đúng là đề tự của cùng một sư phụ dạy ra, tên này trông còn cao ngạo hơn cả Tề Hạo.
“Diệp Thành đến rồi”, sau tiếng hét, tất cả mọi người đều đổ dồn con mắt về một hướng.
Phía đó, Diệp Thành vác theo thanh Thiên Khuyết đang sải bước đi tới với bộ dạng trầm tĩnh, có vẻ như thế giới xung quanh dù có nổi phong ba bão táp thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Diệp Thành đang đi và nghiêng đầu sang thì bắt gặp bóng dáng béo mập của tên Hùng Nhị.
“Đi theo ta”, Hùng Nhị xông lên, cứ thế kéo Diệp Thành rời khỏi đây.
“Ngươi không hề tin tưởng ta sao?”
“Ngươi thì hiểu cái quái gì?”, Hùng Nhị tiến lại gần Diệp Thành sau đó liếc mắt với hắn tỏ ý bảo hắn quan sát về hai hướng bên dưới chiến đài.
Nghe vậy, Diệp Thành đưa mắt nhìn theo và phát hiện phía đông và phía tây bên dưới chiến đài đều bày bàn ngọc thạch dài mười mấy trượng, còn phía trước bàn ngọc thạch là các đệ tử nhàn rỗi ngồi nhấp rượu, khi thấy Diệp Thành, những người này đều lần lượt tỏ vẻ giễu cợt.
Diệp Thành cau mày: “Sao lại có nhiều tên ở cảnh giới Nhân Nguyên vậy?”
“Ngươi nhìn ra chưa?”, Hùng Nhị khẽ giọng: “Phía đông là đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong, phía tây là đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, tên Tề Hạo không thể nào sánh với mỗi một người trong số họ đâu”.
“Đều là những gương mặt lạ lùng thế mà tu vi tên nào tên nấy lại khủng khiếp”, ánh mắt Diệp Thành bất định, đặc biệt là khi nhìn vào bọn họ cũng như khí tức trên người bọn họ, thậm chí còn có tên đang gần tới cảnh giới Chân Dương rồi.
“Trước đó bọn họ đều bế quan”, Hùng Nhị nói, “những đệ tử này đều là đệ tử của Địa Dương Phong, Nhân Dương Phong, trước đó bọn họ bế quan là vì muốn đạt được thành tựu xuất sắc trong cuộc so tài ở ngoại môn”.
“Đối phó với một tên ở cảnh giới ngưng khí, trận thế này không cần phải bàn rồi”.
“Chẳng phải tên nhóc nhà ngươi mạnh lắm sao, các đệ tử bình thường cũng chẳng làm gì được ngươi mà?”, Hùng Nhị nói với giọng bực bội.
Nói rồi, hắn lại kéo Diệp Thành đi ra ngoài: “Đi thôi, thắng một hai lần vậy là được rồi, ngươi đấu không lại đám người bọn họ đâu”.
Thế nhưng không đợi Diệp Thành di chuyển, Đường Triều trên Phong Vân Đài đã lên tiếng: “Sao, mới đó mà đã nhận thua rồi à? Diệp Thành, ngươi chỉ trốn được nhất thời chứ có trốn được cả đời không? Nếu hôm nay ngươi không lên chiến đài thì chúng ta có thừa cách đối phó với ngươi”.
Diệp Thành chợt nghĩ tới điều gì đó.
Bọn họ không chỉ nhằm vào Diệp Thành mà nhằm cả vào Hổ Oa và Trương Phong Niên.
Lời nói của Đường Triều rất rõ ràng. Nếu hôm nay Diệp Thành không ứng chiến thì bọn họ sẽ dốc sức tính kế hãm hại Trương Phong Niên và Hổ Oa.
Rồng có vảy ngược không được chạm vào, lời nói của Đường Triều rõ ràng đã khiến hắn phẫn nộ.
“Chiến”, dứt lời, Diệp Thành vung tay thoát khỏi sự ngăn cản của Hùng Nhị rồi nhảy lên chiến đài.
“Vậy mới phải chứ”, Đường Triều bật cười.
Vút!
Diệp Thành không nói thêm lời nào, cứ thế rút thanh Thiên Khuyết ra.
Hắn cứ thế đạp nứt tảng đá xanh, tận dụng sự kỳ diệu của Tốc Ảnh Thiên Hoan sát phạt tới phía trước Đường Triều.
Đường Triều thấy vậy thì hắng giọng, hắn cầm đại đao trong tay đánh ra một chiêu thức.
Keng!
Tiếng đao kiếm va vào nhau phát lên âm thanh chói tai.
Lại nhìn lên trên chiến đài, Đường Triều bị một kiếm của Diệp Thành làm cho lảo đảo.
“Ngưng khí mà có khả năng chiến đấu bá đạo thế này?”
Chương 78: Lời khiêu chiến của đệ tử hai ngọn núi
Không chỉ những người bên dưới chiến đài mà ngay cả các đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong đều tỏ vẻ bất ngờ.
Người cảm nhận được rõ ràng nhất chính là Đường Triều trên chiến đài. Cánh tay hắn đau dữ dội.
Hắn tự nhận tu vi và thực lực của mình hơn hẳn Diệp Thành nhưng không ngờ một đòn vừa rồi của Diệp Thành lại khiến hắn mộng mị đầu óc như vậy.
Trước đó hắn bế quan, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mãi tới một ngày trước, khi sư tôn Thanh Dương Chân Nhân gọi hắn ra thì hắn mới nghe nói những việc xảy ra gần đây ở Hằng Nhạc Tông. Một người tự phụ như hắn đương nhiên sẽ coi một tên đệ tử thực tập như Diệp Thành không ra gì, cho rằng Diệp Thành cũng chỉ mạnh hơn đám tu sĩ ở tầng cảnh giới ngưng khí bình thường một chút thôi.
Thế nhưng vào thời điểm này hắn mới thật sự cảm nhận được Diệp Thành không hề đơn giản. Tên đệ tử thực tập này quả thực có khả năng chiến đấu vượt trội.
Đương lúc Đường Triều còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành cùng thanh Thiên Khuyết đã sát phạt tới, vả lại tốc độ còn nhanh như chớp.
Thấy vậy, đầu mũi chân Đường Triều đạp vào mặt đất, hắn lùi về sau.
Diệp Thành lập tức vung thanh Thiên Khuyết, đầu mũi kiếm chĩa thẳng vào Đường Triều.
Đường Triều thấy vậy thì lập tức vung cây đao trong tay, đánh bay thanh Thiên Khuyết đang bay tới.
Có điều hắn vừa định có thêm hành động tiếp theo thì Diệp Thành ở phía đối diện đã như con vượn dữ, Thú Tâm Nộ được thi triển.
Trông hắn lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc lại như sư tử, lúc như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa chân, tay và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều trở thành binh khí hung hãn.
Gừ!
Gừ!
Mỗi một lần Diệp Thành xuất chiêu đều mang theo tiếng gầm gừ của muông thú.
“Nghe nói Tề Hạo cũng từng bị cách đánh này của Diệp Thành đánh cho không còn cơ hội phản kháng”, phía trước chiếc bàn ngọc thạch bên dưới, các đệ tử chân truyền bàn tán với nhau.
“Chỉ là những đòn đánh ở cự ly gần cơ bản nhất mà lại mạnh đến vậy”.
“Chẳng trách mà các đệ tử đều chiến bại”,
A….!
Trên chiến đài, Đường Triều không ngừng hét lên, hắn bị đánh lùi liên tục về sau, trên người đầy những dấu tay, dấu chân.
Đường Triều chính là đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm, thế nhưng lúc này chân khí trên cơ thể hắn lại không thể nào thi triển được bởi Diệp Thành căn bản không cho hắn cơ hội phản kháng, mỗi một lần sử dụng mật thuật đều bị Diệp Thành đánh bại.
Rầm!
Sau tiếng động này, Đường Triều nãy giờ bị chèn ép đã bị Diệp Thành túm lấy một bên tay, cứ thế quật xuống chiến đài. Trên chiến đài lúc này chỉ còn một bóng người đứng đó.
Đây chính là cách đánh từ trước đến giờ của hắn với tư thế hoang dã nhất khiến cho những kẻ cao cao tại thượng phải đổ gục.
A…!
Đường Triều rít lên, nhưng giây phút sau đó cơ thể của hắn lại bị Diệp Thành lôi lên.
Hự!
Sau tiếng rên, Đường Triều lại bị quật xuống chiến đài lần nữa, lục phủ ngũ tạng của hắn như lộn nhào, hắn phun ra dòng máu cao cả trượng, cho dù tu vi của hắn có mạnh thế nào đi nữa thì lúc này cũng chẳng khác gì sống giở chết giở.
“Hung hãn thật đấy”, các đệ tử bên dưới chiến đài nhìn mà rùng mình.
“Ta còn chưa thấy Đường Triều dùng tới huyền thuật mà đã bị Diệp Thành đánh cho thảm hại thế này rồi”.
“Đúng là tên súc sinh”.
“Tên kia, còn không dừng tay”, sau tiếng gằn giọng, đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong ngồi không yên, một tên đệ tử tay cầm linh kiếm ánh lên ánh sáng vàng kim xông lên chiến đài.
“Ôi chao, có cần thể diện nữa không vậy?”, bên dưới chiến đài, Hùng Nhị tức tối mắng thật to: “Trận chiến trên Phong Vân Đài cấm bên thứ ba can dự, ngươi coi thường môn quy sao?”
Có điều tiếng hét phẫn nộ của hắn chẳng thể ngăn tên đệ tử kia dừng chân, ngược lại còn khiến hắn hùng hổ hơn, vừa lên đã chém ra một nhát kiếm về phía lưng Diệp Thành.
Cảm nhận được đằng sau có cơn gió lạnh thổi tới, Diệp Thành lập tức hất Đường Triều ra, sau đó bổ nhào về phía cách đó ba trượng rồi tận dụng lấy đà ở mặt đất, hắn lại như vượn dữ xông lên.
Phụt!
Máu tươi bắn ra ngoài, một nhát kiếm vừa rồi của tên đệ tử kia không đánh trúng Diệp Thành mà ngược lại trúng luôn vào Đường Triều đang nằm bất động một phía.
“Đáng chết”, tên đệ tử kia gằn giọng.
“Ngươi đáng chết hơn”, sau câu nói vừa rồi, Diệp Thành đã sát phạt tới, chân khí trong cơ thể cuộn trào, nhanh chóng được tôi luyện thành chí dương chân khí và được đẩy vào các đầu ngón tay.
“Nhất Dương Chỉ”, Diệp Thành vung tay chỉ.
Có lẽ Diệp Thành vung tay quá nhanh nên tên đệ tử kia vừa vì ngộ thương Đường Triều nên chưa kịp phản ứng, vai hắn bị Diệp Thành chọc ra một lỗ chảy máu.
Bôn lôi!
Diệp Thành không định cho hắn thêm cơ hội để thở, một chưởng bôn lôi cứ thế được tung ra, đánh trúng ngực tên đệ tử kia.
Tên đệ tử kia phun ra máu, lảo đảo lùi về sau.
Hám sơn!
Diệp Thành bước ra Tốc Ảnh Thiên Hoan sau đó tiến lên phía trước, cùng với đó, Hám Sơn Chưởng được tung ra, tên đệ tử của Nhân Dương Phong kia còn chưa đứng vững đã bị trúng tiếp một đòn đau đớn.
Chương 79: Cùng xông lên
Phụt!
Lại là một ngụm máu được phun ra, tên đệ tử kia bị đánh bay đi, giống như bao cát cứ thế bay ra khỏi chiến đài khiến mặt đất lún thêm một cái hố thật to.
“Cứ…cứ vậy là bại sao?”
“Nhanh…nhanh quá”, phía dưới chiến đài, các đệ tử quan sát trận đấu rõ ràng chưa kịp phản ứng lại.
Huyền thuật và mật pháp đẹp đẽ trong tưởng tượng của bọn họ còn chưa xuất hiện, nói chính xác hơn là căn bản không hề kịp thi triển Diệp Thành đã đánh bại liên tiếp hai đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong rồi.
“Diệp Thành, người thật đáng chết”, phía Nhân Dương Phong lại có một đệ tử xông lên.
“Hoàng Sơn Ấn”, tên đệ tử này rất thông minh, biết chiến đấu ở cự ly gần không phải là đối thủ của Diệp Thành nên vừa lên chiến đài đã xuất chiêu rất mạnh.
“Đến cả cảnh giới Chân Dương ta đã từng diệt, lẽ nào còn phải sợ một tên oắt con như ngươi?”, Diệp Thành khí thế hùng hồn, không lùi mà ngược lại còn tiến lên, tay trái hắn tung ra một chưởng bôn lôi phá vỡ Hoàng Sơn Ấn, tay phải đánh ra một đòn khiến tên đệ tử kia lùi về sau.
“Phọc Thân Đằng Thuật”, trong lúc lùi về sau, hai tay tên đệ tử kia đã nhanh chóng xoay chuyển tạo ra thủ ấn.
Ngay lập tức, trên chiến đài có rất nhiều cành của cây dây leo vươn ra khỏi mặt đất, giống như từng con rắn đang bò, cứ thế vươn về phía Diệp Thành. Tên đệ tử này không cần nói cũng biết chính là tu sĩ thuộc tính Mộc, nếu không thì cũng không thể thi triển thuật Phọc Thân Đằng Thuật.
Vút!
Diệp Thành rút kiếm Xích Tiêu ra, sau đó đạp ra từng bước Tốc Ảnh Thiên Hoan, một kiếm chém đứt những cành cây đang quấn đến, chỉ hai ba bước đã tới trước mặt tên đệ tử kia và chém ra một nhát kiếm.
“Thổ Độn”, thấy vậy, tên đệ tử kia rít lên.
“Cút ra đây”, sau tiếng hét, Diệp Thành vung cánh tay, Một chưởng Hám Sơn cứ thế tung vào chiến đài.
Rầm!
Trên chiến đài vang lên âm thanh dữ dội, tên đệ tử vừa ngã xuống đất đã lại bay lên.
Tốc độ của Diệp Thành rất nhanh, giống như cơn gió vậy. Trước khi tên đệ tử kia còn chưa chạm đất đã bị hắn túm luôn chân.
Tiếp sau đó chính là trò hay quen thuộc.
Phựt!
Tên đệ tử bị túm chân kia bị Diệp Thành nện xuống đất, trông hắn giống hệt với những tên đệ tử trước đó, bị quật cho lộn nhào ruột gan.
“Lại…lại một tên nữa thảm bại”, dưới chiến đài, rất nhiều người suýt xoa, có vẻ như tất cả thấy rằng sự hung hãn của Diệp Thành rất dị thường.
Vút!
Vút!
Hai đạo kiếm mang cứ thế bay lên chiến đài, có đệ tử của Địa Dương Phong xuất hiện.
Bang!
Bang!
Diệp Thành vung kiếm rất nhanh, chém đi hai đạo kiếm mang kia, sau đó nhanh chóng lùi về sau. Vì tên đệ tử kia đột nhiên ói ra sương khói bao trùm chiến đài che đi tầm nhìn của những kẻ bên dưới.
Bang!
Keng!
Chỉ nghe trên chiến đài mờ mịt kia không ngừng vang lên âm thanh, không cần nói cũng biết Diệp Thành và tên đệ tử kia đang chiến đấu rất khốc liệt.
“Đây là Hoan Yên Mê Vụ nên Diệp Thành không thể không phá”.
“Ta đã từng nghe qua Hoan Yên Mê Vụ khiến rất nhiều đệ tử với tu vi bất phàm bị hạ gục”.
“Thật hay giả vậy?”
Bang!
Tiếng động trên chiến đài vang lên khiến cuộc bàn tán bên dưới chấm dứt.
Tiếp sau đó là một bóng hình toàn thân nhuốm máu bay ra ngoài, khi ngã ra đất mới hôn mê bất tỉnh.
“Không cần nhìn cũng biết lại bị Diệp Thành đánh cho sống giở chết giở rồi”.
Chẳng mấy chốc, khi sương khói tản đi, trên chiến đài mới hiện ra dáng vẻ của Diệp Thành.
“Bị thương rồi”, Hùng Nhị nhìn thấy dòng máu chảy và vết thương vì kiếm trên vai Diệp Thành.
“Giết hắn”, đệ tử của Địa Dương Phong có vẻ không muốn Diệp Thành có thêm thời gian phản ứng.
Đại chiến bắt đầu.
Tên đệ tử của Địa Dương Phong này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của Diệp Thành, chủ yếu là vì trên người hắn có quá nhiều mật thuật khiến Diệp Thành khó mà đề phòng.
Đợi tới khi tên đệ tử kia ngã xuống thì trên người hắn đã có thêm nhiều vết thương khác.
“Giết”, một tên đệ tử của Địa Dương Phong xông lên, vừa ra tay đã xuất chiêu rất mạnh.
Tiếp sau đó, đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong không ngừng xông lên chiến đài.
Tên nào tên nấy ra tay tàn độc, không hề nương tình và toàn sử dụng đại sát chiêu, vả lại càng về sau càng xuất hiện những tên thực lực mạnh, các loại mật thuật được sử dụng triệt để.
Diệp Thành mặc dù thực lực mạnh nhưng cũng không thể địch lại nhiều người thế này, mỗi một lần đánh bại được một tên đệ tử chân truyền thì trên người hắn lại có thêm rất nhiều vết thương, đạo bào hắn mặc đã nhuốm đỏ máu.
“Cứ đánh thế này thì sớm muộn cũng sẽ hao kiệt sức lực mà chết”, Hùng Nhị nắm chặt tay nghiến răng.
Chiến!
Giọng Diệp Thành vang vọng trong không gian.
Chương 80: Thay nhau chiến đấu
So với Diệp Thành, sắc mặt đệ tử của Địa Dương Phong và Nhân Dương Phong đều khó coi hơn hẳn.
Bọn họ đều là những đệ tử hàng đầu của hai đỉnh núi này, tên nào tên nấy tu vi hơn hẳn Diệp Thành nhưng lại bị Diệp Thành ở cảnh giới Ngưng Khí đánh cho thê thảm.
Tình cảnh chiến đấu ở đây sớm đã được đồn khắp Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong.
“Ăn hại, đều là lũ ăn hại”, Cát Hồng nổi giận đùng đùng. Tất cả các đệ tử hôm nay đều là đệ tử chân truyền do đích thân ông ta dạy dỗ, thế mà lại bị một tên tu vi ở cảnh giới Ngưng Khí xử lý một loạt, bảo ông ta không tức giận sao được.
Thanh Dương Chân Nhân cũng không khá khẩm hơn. Nghe bẩm báo của đệ tử, ông ta tức tối, nổi trận lôi đình. Sức mạnh của Diệp Thành đã vượt qua mọi dự liệu của ông ta. Ông ta bắt đầu nghi ngờ về quyết sách để đệ tử chân truyền sớm ngày xuất quan của mình.
So với Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân, Chung Lão Đạo của Thiên Dương Phong rõ vẻ đắc ý.
Trên Thiên Dương Phong có một cái cây uốn cong, ông ta phủi tay ngồi trên đó, miệng lẩm bẩm liên hồi: “Lão tử tu đạo trăm năm nay, quả là nhìn nhầm rồi. Một tên tu vi Ngưng Khí mà lại có khả năng thiên bẩm vượt trội như vậy”.
Không thể phủ nhận, ông ta nhìn rất thoáng mọi vấn đề.
Các đệ tử bên dưới nghe vậy mặc dù không mấy ưa Diệp Thành nhưng chẳng lên tiếng phản bác, bởi chí ít thì Diệp Thành vẫn chưa dùng mưu mô quỷ kế gì với Thiên Dương Phong cho nên bọn họ đương nhiên không tính toán hẹp hòi với Diệp Thành như Thanh Dương Chân Nhân và Cát Hồng.
Hiện tại xem ra quyết sách của ông ta vẫn là chính xác. Nếu như cứ để đệ tử tìm Diệp Thành thách đấu thì có trời mới biết được có mấy tên trở về.
“Tạo nghiệp mà”, Chung Lão Đạo bưng mặt, trong lòng không khỏi xót xa.
Rầm!
Trên Phong Vân Đài, một đệ tử của Địa Dương Phong lại bị Diệp Thành quật cho hoa mắt chóng mặt.
“Đây là đệ tử thứ mấy rồi”, bên dưới có đệ tử vô thức hỏi.
“Thứ mười lăm”, có người suýt xoa.
“Đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong bị Diệp Thành đánh cho giở sống giở chết”.
“Có điều ta thấy Diệp Thành cũng không khá khẩm hơn đâu”.
Nghe vậy, rất nhiều người đều nhìn lên chiến đài.
Phía đó, Diệp Thành người ướt máu, vết thương nhiều đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Hắn lảo đảo mấy lần suýt thì ngã ra chiến đài. Hai bên liên tiếp xông lên đánh lại một mình hắn, kể cả cơ thể có vùng đan hải nhưng chân khí của Diệp Thành cũng sẽ bị hao tổn nặng nề.
“Tiểu tử, đi thôi, đừng đánh nữa, đánh nữa là xảy ra chuyện đấy”, bên dưới chiến đài, Hùng Nhị hoang mang nhắc nhở.
Diệp Thành gật đầu, hắn biết tình trạng của hắn hiện giờ thế nào, nếu đấu tiếp, dù có cố gắng đánh tiếp thì phần nhiều sẽ chết ở đây.
Huống hồ trước đó hắn còn đấu với toàn đệ tử cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm tới tầng thứ bảy, những đệ tử còn lại phần đa đều là cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tám tới tầng thứ chín, thậm chí còn có hai tên đã tiến giới tới cảnh giới Chân Dương.
Mặc dù Diệp Thành tự nhận có thể đánh bại một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tám nhưng cái giá phải trả lại quá đắt và hắn không muốn liều mạng.
Nghĩ rồi, Diệp Thành quay người.
Thế nhưng bên phía Địa Dương Phong đã có một đệ tử đi tới.
Tên đệ tử kia mặt mày tối sầm, tay hắn cầm một cây quạt linh ngọc, trông có vẻ nho nhã lễ độ thế nhưng khuôn miệng mỏng tang nên khiến hắn trông cay nghiệt thấy rõ, lại thêm lớp son môi và lớp bột nước hoá trang trên khuôn mặt, nếu người nào đó không biết lại tưởng đây là nữ nhân nào đó mất.
“Tại hạ Từ Hàng có chút quà mọn”, tên đệ tử mặc đồ tím không hề mở ra luôn mà báo danh trước, sau đó còn không quên chắp tay với Diệp Thành.
Có điều tất cả mọi người có lẽ không nhận ra giây phút hắn chắp tay, một cây châm còn mảnh hơn sợi tóc đã được hắn phóng vút ra, mặc dù Diệp Thành đã có sự đề phòng từ trước nhưng vẫn trúng chiêu.
Chẳng mấy chốc, độc tố trên cây châm kia nhanh chóng phát tác trên người Diệp Thành.
Tiếp sau đó, cơ thể hắn dần tím tái khiến hắn trở tay không kịp.
Phụt!
Diệp Thành phun ra máu, hắn lảo đảo, suýt thì ngã xuống.
“Chiến trên Phong Vân Đài mà ngươi dám dùng độc”, Diệp Thành lạnh lùng nhìn Từ Hàng, ánh mắt hắn hằn lên ánh nhìn tôi độc.