-
Chương 46-50
Chương 46: Chợ đen U Minh
“Tráng dương mật tịch”, Diệp Thành nói.
“Tráng dương mật tịch”, Hùng Nhị nghe xong chợt sáng mắt.
“Nào, nào, chúng ta đổi nhé”, Hùng Nhị lập tức giật lấy cổ quyển, sau đó đem cổ quyển của mình nhét vào ngực Diệp Thành.
Khoé miệng Diệp Thành giật giật.
“Hi hi, không tồi, không tồi”, Hùng Nhị cúi đầu đọc, nhìn có vẻ rất thích thú, hắn vừa xem vừa cười khoái chí mà không nhận ra ánh mắt tò mò của Diệp Thành.
“Kỳ lạ”, Diệp Thành cau mày. Hắn chú ý tới quyển Hám Sơn Chưởng.
Diệp Thành lật cổ quyển đọc qua, hắn nhận ra Hám Sơn Chưởng và Bôn Lôi Chưởng đều kỳ diệu như nhau, đều là huyền thuật chủ công, yêu cầu thể chất cao, nếu không thì nhất định đã bị nội công bá đạo kia phản phệ rồi.
Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, cả hai lại tiếp tục lên đường.
Lần này, hai tên đi đường rất thuận lợi, tới khi màn đêm buông xuống, cả hai mới dừng chân trước một mảnh đất rộng rãi lại tối thui.
“Đó chính là chợ đen U Minh”, Hùng Nhị chỉ về phía trước.
Không cần Hùng Nhị nói, Diệp Thành cũng đã nhìn về phía xa rồi.
Chợ đen U Minh chiếm diện tích vài chục dặm, giống như một mảnh đất khô cằn, cả một vùng u tối. Còn chưa vào trong, hắn đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng xực lên và bầu không khí tàn khốc máu lạnh nơi đây.
“Đi thôi”, Hùng Nhị kéo Diệp Thành đi vào.
Vừa vào chợ, Diệp Thành đã cảm nhận được luồng sức mạnh vừa dị thường lại vừa mạnh mẽ khiến tu vi của hắn bị đẩy xuống tầng ngưng khí thứ nhất.
“Chuyện gì vậy?”, Diệp Thành không khỏi quay sang nhìn Hùng Nhị.
“Không phải giật mình”, Hùng Nhị nói, “khi diễn ra bán đấu giá, cấm chế được bố trí ở đây rất mạnh, người nào vào đây thì tu vi đều bị đẩy xuống tầng ngưng khí thứ nhất cả”.
“Đến cả những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng bị áp chế như vậy sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị hỏi.
“Không có ngoại lệ”.
“Lợi hại vậy sao”, Diệp Thành ngỡ ngàng, “rốt cục là cấm chế do ai bố trí mà lại mạnh đến vậy?”
“Thiên Huyền Môn”, Hùng Nhị nói và không quên chỉ về một phía của chợ đen U Minh.
Diệp Thành theo hướng tay hắn chỉ và nhìn theo thì mới phát hiện ra nơi trung tâm của chợ có một lầu các nổi giữa không trung, cách mặt đất mấy chục trượng. Lầu các đó đại khí dồi dào, giống như biểu tượng, không để kẻ nào mạo phạm vậy.
Cách xa như vậy, Diệp Thành có thể cảm nhận được áp lực khủng khiếp.
“Vậy Thiên Huyền Môn hôm đó có lai lịch gì, sao ta chưa từng nghe thấy đại sở có thế lực này nhỉ?”, Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ, nhìn sang Hùng Nhị.
Hùng Nhị trước nay không có gì không biết, thế mà lần này lại khẽ lắc đầu, “nghe cậu ta nói trước khi Hằng Nhạc Tông lập phái, Thiên Huyền Môn đã tồn tại ở đây rồi. Bọn họ không thuộc môn phái nào cả, nhưng các thành viên trong môn đều rất thần bí và rất mạnh, nghe nói môn chủ của bọn họ chính là một vị tu sĩ ở cảnh giới Thiên Tịch.”
“Cảnh giới thiên tịch?”, Diệp Thành không khỏi ngỡ ngàng.
Tu sĩ có sáu cảnh giới, ngưng khí, nhân nguyên, chân dương, linh hư, không minh, thiên tịch, một bước lên trời, cho dù là tam đại tông môn và Thị Huyết Điện cũng không có tu sĩ ở cảnh giới này, điều này bảo Diệp Thành không kinh ngạc làm sao được.
“Mặc dù bọn họ toạ lạc ở chợ đen U Minh nhưng từ trước tới nay không bao giờ nhúng tay vào cuộc tranh đấu ở đất này, cũng chỉ vào buổi đấu giá diễn ra ba năm một lần nới nghiêm cấm tàn sát ở đây”, Hùng Nhị lên tiếng.
“Tương truyền, người của Thị Huyết Điện từng tới đây gây sự nhưng lại đại bại quay về. Thiên Huyền Môn chính là một biểu tượng của vùng đất này, cho dù là môn phái hay các thế gia tu luyện đều không dám khiêu khích sự uy nghiêm của bọn họ”.
Diệp Thành không nói thêm gì, hắn chỉ lặng lẽ nhìn lên Thiên Huyền Môn kia và trong mắt mang theo sự kính nể vô cùng.
Thế rồi hai tên tiếp tục đi sâu vào trong.
Diệp Thành phát hiện ra tu sĩ tới đây khí tức mặc dù mạnh mẽ nhưng tu vi đã bị áp chế xuống tầng ngưng khí thứ nhất, điều này không khỏi khiến hắn suýt xoa, cho dù ở ngoài có mạnh thế nào thì tới đây cũng như nhau cả thôi.
Càng đi sâu vào trong, Diệp Thành lại càng trầm trồ. Chợ đen U Minh quả như lời đồn, hỗn loạn vô cùng.
Cả chặng đường tới đây, những đình đài hắn từng thấy không hề ít, nhưng những căn nhà đổ sụp còn nhiều hơn, rất nhiều nơi còn có vết máu chưa khô, khắp nơi đều vì đại chiến mà để bừa bãi lộn xộn.
Vả lại người ở đây cũng rất dũng mãnh, người nào người nấy đều mang theo sát khí ngút trời, đôi mắt đỏ ngầu bạo ngược.
“Nào nào, mau tới xem, linh thạch, linh dịch không gì không có”.
“Đạo hữu, có mua binh khí không?”
“Đây toàn là hàng thượng đẳng cả đấy”.
Hai người tới một nơi phồn hoa, khắp nơi đều chào mời mua bán, xung quanh đủ hàng sạp, những món đồ được đem ra bán phong phú đủ loại.
“Tiểu linh long”, Diệp Thành nhìn thấy một bảo bối bày trên sạp hàng thì mắt sáng rực cả lên.
“Huyết tinh thạch bảy màu”.
“Xích huyết liên dung”.
Trên đường, Diệp Thành thấy hết thứ này tới thứ kia mà mắt cứ sáng cả lên.
“Thế nào, thú vị chứ?”, Hùng Nhị đi trước trông như vị phật Di Lặc bé, cơ thể béo mập của hắn núng na núng nính khiến những người xung quanh phải chú ý.
“Rất thú vị”, Diệp Thành suýt xoa.
“Ngươi đừng coi thường những chủ sạp ở đây”, Hùng Nhị khẽ nói: “Bọn họ phần lớn đều đã dị dung, nói không chừng còn có cả trưởng lão của môn phái nào đó hoặc là kẻ mạnh của thế gia tu luyện”.
“Cái này thì ta tin”.
“Buổi đấu giá ngày mai mới bắt đầu, chúng ta cứ đi lượn xem, buổi tối ở đây cũng rất náo nhiệt”, Hùng Nhị nói rồi lấy ra một cái chân gà trong túi, hắn cứ thế nhai ngấu nghiến, không hề quan tâm tới ánh mắt dè bỉu của những người xung quanh.
Ấy!
Tên này đang đi thì chợt rít lên, mắt sáng hẳn, có vẻ như đã ngắm trúng món gì rồi.
“Ngươi cứ đi lượn đi, ta tới bên kia xem xem”, Hùng Nhị nói rồi nhét cái chân gà còn ăn dở vào lại trong túi, sau đó vội nhìn về một hướng.
Diệp Thành nhìn theo rồi bất giác cau mày, phía đó người ta tụ tập rất đông, đứng thành vòng trong vòng ngoài, ở đó còn dựng một tấm bia: Tráng dương hổ tiện.
“Kỳ lạ”, Diệp Thành tặc lưỡi, thầm nghĩ chợ đen U Minh này muốn mua gì cũng có.
Hùng Nhị rời đi, hắn cũng lượn tới một sạp hàng. Hắn lựa đi lựa lại, chỉ hy vọng có chân hoả của mình tìm được món gì đó là bảo bối, nếu không thì hắn thật sự chẳng nhìn ra được món nào là bảo bối, món nào không.
“Tiểu hữu, chỗ ta đều là bảo bối đấy”.
“Không mua đừng hối hận nhé”.
“Bỏ qua chỗ này thì không còn bảo bối nữa đâu”.
Diệp Thành đi cả đoạn đường đều nghe những lời nói sáo rỗng này, những món đồ trên sạp hàng khiến hắn nhìn hoa cả mắt, rất nhiều đồ hắn chưa từng thấy bao giờ, còn rất nhiều đồ lại chẳng thể nhìn thấu.
Rồi đột nhiên Diệp Thành chợt dừng bước nhìn về phía không xa.
Nơi đó có một nữ nhân mặc đồ trắng đang di chuyển, mái tóc bồng bềnh suôn mượt, bộ y phục bay trong gió khiến cô nàng trông như đoá liên hoa đang hé nở vậy.
Người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông sao?
Chương 47: Huyền cơ trong vạc
“Cô ấy cũng đến đây sao”, nhìn từ xa, Diệp Thành thầm nhủ, tim hắn đập thình thịch, lòng hắn chợt nhói đau.
Gặp người trong lòng ở đây khiến hắn không khỏi có cảm giác như cách xa vời vợi. Đối với Cơ Tuyết Băng, hắn không còn yêu, cũng sẽ không hận, nỗi đau trong lòng cũng chỉ nhói lên chút rồi thôi.
Diệp Thành rút ra mặt nạ quỷ, che đi khuôn mặt của mình.
Cơ Tuyết Băng cứ thế theo dòng người đi tới. Cô ta không đi một mình mà còn đi cùng một thanh niên tuấn tú khí chất ngời ngời, văn hoa nho nhã.
Diệp Thành biết người này, đây chính là Hoa Vân, đệ tử chân truyền hàng đầu của Chính Dương Tông.
“Cơ sư muội, tới kia xem đi”, Hoa Vân khe xoay quạt xếp, nở nụ cười tươi như gió xuân khiến người ta nhẹ lòng.
Cơ Tuyết Băng mặt vẫn thản nhiên nhưng không hề từ chối. Cô và Diệp Thành đi ngang qua nhau. Người trong lòng thủa nào, nay lại trùng phùng nhưng lại như người vô hình lướt qua.
Diệp Thành chậm rãi bước đi, không hề quay đầu. Không biết từ bao giờ, Hùng Nhị mới tìm được hắn.
“Ngươi đeo mặt nạ làm gì?”, Hùng Nhị nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó hiểu, “hại ông đây tìm mãi không thấy đâu”.
“Ta vừa mua đấy, đẹp không?”, Diệp Thành gỡ mặt nạ xuống.
“Đốt tiền”, Hùng Nhị mắng một câu, “đi thôi, ta đã tìm được nơi tốt để ở rồi, nghỉ ngơi chút đã”.
Cả hai người một trước một sau đi vào nơi rất sâu của chợ đen. Phía trước là một hàng toàn lầu các, là nơi nghỉ ngơi của những người tới phiên chợ.
Đi vào một căn phòng, Hùng Nhị tự nhốt mình trong phòng, trông bộ đang chuyên tâm nghiên cứu Tráng Dương Mật Tịch.
“Đừng có đọc đến chết đấy”, Diệp Thành mắng chửi một câu rồi quay người đi về phòng mình.
Khoá cửa phòng lại, hắn lại lấy ra cái vạc nhỏ kia. Cái vạc này trông giống như bị chôn vùi dưới đất lâu lắm rồi, các hoa văn trên đó còn mang theo khí cổ xưa.
“Không biết bên trong huyền diệu thế nào”, nói rồi, Diệp Thành lấy bình hồ lô Tử Kim và mở nắp bình ra.
Vù!
Đột nhiên bình hồ lô rung lắc, sau đó một vòng xoáy nhỏ xuất hiện, cái vạc kia lập tức bị bình hồ lô kia hút vào trong.
Vù!
Vù!
Sau khi nuốt trọn cái vạc nhỏ, bình hồ lô không ngừng rung lên, cứ thế lắc lư rất mạnh.
Thấy vậy, hai mắt Diệp Thành sáng hẳn lên, đến bình hồ lô cũng phản ứng dữ dội thế này, vậy thì huyền cơ bên trong cái vạc này nhất định bất phàm.
“Rốt cục là huyền cơ gì?”, Diệp Thành nắm tay, hắn không thể kiềm chế nổi nữa, rồi cứ thế nhìn vào trong bình hồ lô.
Bên trong bình hồ lô mênh mang, toàn là linh dịch khiến người ta mát lòng mát dạ, còn cái vạc nhỏ kia lại lơ lửng bên trên linh dịch, không có ánh sáng hiện lên, cứ thế tĩnh lặng lơ lửng như vậy.
Diệp Thành khẽ cau mày, tiếp tục chờ đợi.
Mãi tới một canh giờ sau, bình hồ lô mới rung lên và đẩy cái vạc kia ra ngoài.
Chỉ là Diệp Thành không nhận ra rằng giây phút cái vạc bị đẩy ra, có một dòng máu tươi chảy ra khỏi vạc, dung hoà vào với linh dịch bên trong bình hồ lô.
“Vậy…vậy là xong sao?”, không đạt được huyền cơ, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn bình hồ lô còn bình hồ lô lúc này lại đang hút lấy linh khí của đất trời.
Diệp Thành phất tay thu lại bình hồ lô, sau đó nhặt cái vạc nhỏ lên khỏi mặt đất.
Cái vạc vẫn giống như bộ dạng ban đầu, không có gì thay đổi.
“Ta không tin”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lập tức triệu gọi chân hoả bao quanh cái vạc.
Một canh giờ sau, Diệp Thành thu lại chân hoả, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển. Còn cái vạc kia vẫn như ban đầu, dù bị Diệp Thành dùng chân hoả đốt một canh giờ nhưng vẫn không hề chảy.
“Ngươi làm bằng gì mà lại có thể không bị chân hoả thiêu chảy?”
Diệp Thành cầm cái vạc trong tay mà tặc lưỡi, đến cả chân hoả cũng không thể khiến nó tan chảy, hắn thật sự đã mất hứng rồi.
Diệp Thành lại cầm bình hồ lô Tử Kim, sau đó nuốt vài hơi linh dịch.
Linh dịch chảy vào cơ thể như dòng nước mát lành, có điều điều khiến Diệp Thành ngỡ ngàng đó là linh dịch lần này hắn nuốt vào lại không giống như trước đây, còn có gì không giống thì hắn lại không tả được.
“Sao lại có cảm giác kỳ lạ thế này nhỉ?”, Diệp Thành phất vạt áo, cảm giác cơ thể hơi nóng.
Chẳng mấy chốc, máu tươi trong cơ thể hắn chảy nhanh hơn, thậm chí còn sục sôi khiến hắn thấy như có ngọn lửa đang thiêu trong người mình.
Diệp Thành liếm liếm cái miệng khôn ran, hắn lại cầm bình hồ lô lên rồi lại ngẩng đầu trút linh dịch vào miệng. Ngay sau đó, cảm giác như thiêu như đốt kia càng mãnh liệt hơn.
Hắn xoay đầu vì cảm thấy có phần chếnh choáng, cảm giác khát khô cổ họng lại ập đến, linh dịch bên trong bình hồ lô Tử Kim được hắn uống lấy uống để, nhưng càng uống lại càng khát.
Không biết từ khi nào, linh dịch bên trong bình hồ lô đã bị hắn uống mất hơn một nửa.
“Sao thế nhỉ?”, Diệp Thành mơ màng, đến nhìn mọi vật cũng trở nên mơ hồ.
Vì uống quá nhiều linh dịch khiến tu vi của hắn tiến giới tới tầng ngưng khí thứ sáu mà hắn cũng không nhận ra.
A…!
Diệp Thành chợt rít lên, cởi y phục và cảm thấy toàn thân giống như có ngọn lửa cháy bừng, thậm chí mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều có ngọn lửa thiêu đốt.
“Nước”, hắn vô thức cầm bình hồ lô lên rồi lại uống điên cuồng hồi lâu không ngừng.
Hự!
Ngay sau đó, trong cơ thể hắn chợt vang lên âm thanh này, hắn vừa tiến giới chưa lâu, tu vi ở cảnh giới từ tầng ngưng khí thứ sáu lại nhảy vọt lên tầng ngưng khí thứ bảy, vả lại tu vi còn là ở tầng ngưng khí thứ bảy Đỉnh Phong, nếu cứ vậy thì hắn có thể đột phá lên tầng ngưng khí thứ tám cũng nên.
A…!
Lại là tiếng thét lên, hình thái của Diệp Thành có sự thay đổi. Đôi mắt hắn hằn lên vân máu, trên trán từng đường vân xanh nổi .
Nhưng chưa hết, cơ thể hắn chợt có khói đen bao phủ, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều mang theo luồng khí màu đen, tóc màu đen. Và sau đó lại chuyển sang màu máu.
Điều quan trọng hơn cả chính là giữa hai đầu lông mày hắn có ánh sáng ma mị, và có một đường ma văn dị thường xuất hiện.
Ôi..!
Hắn ôm đầu, cứ thế lảo đảo, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Không biết từ bao giờ hắn ngã vật ra đất, chìm vào cơn mê.
Trong căn phòng yên tĩnh, không biết mất bao lâu hắn mời hồi phục lại nguyên trạng.
Một đêm yên ắng, chớp mắt đã tới sáng.
Từng tia nắng len lỏi qua khe cửa chiếu vào khuôn mặt Diệp Thành khiến ngắn chợt giật mình tỉnh giậc.
Sau một hồi thẫn thờ, hắn hoang mang kiểm tra cơ thể mình và nhận ra y phục của mình đã rách nát.
“Tu vi của ta”, cảm nhận được sức mạnh dồi dào bên trong cơ thể, hắn không khỏi ngỡ ngàng, cảnh giới đã lên được ba tầng, hắn đã là tu sĩ ở cảnh giới tầng thứ tám.
“Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?”, Diệp Thành thất thần, hắn nhớ lại chuyện tối qua.
Hắn vung tay lấy bình hồ lô Tử Kim ra rồi đôi mắt trở nên bất định. Tối qua hắn uống linh dịch trong này và sau đó một loạt những sự việc kỳ lạ xảy ra: Cơ thể giống như ngọn lửa, đầu hắn muốn nổ tung.
“Linh dịch trong này có vấn đề sao?”, Diệp Thành mở nắp bình ra rồi nghiên cứu, nhưng cửa phòng đột nhiên bị Hùng Nhị đạp ra.
“Đi thôi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi”.
Ừm!
Diệp Thành hắng giọng sau đó nắp bình hồ lô lại rồi đi ra ngoài cùng Hùng Nhị.
Chương 48: Khí thế sục sôi
Đợi tới khi hai người xuống lầu mới nhận ra trên đường toàn người là người, tất cả đều tới trung tâm của chợ đen.
“Nơi này rộng lớn thật đấy”, Diệp Thành nói rồi lấy chiếc mặt nạ đeo vào.
“Đây chính là Dị Dung Hoàn và Biến Thanh Hoàn, ăn lấy một viên”, Hùng Nhị lấy ra hai viên đưa cho Diệp Thành: “Có thể thay đổi khuôn mặt và giọng nói cơ à”.
Diệp Thành vốn định lấy nhưng nghĩ tới vừa rồi Hùng Nhị lấy hai thứ này từ trong túi ra nên lại ho hắng: “Ngươi cứ giữ lấy mà dùng, ta đeo mặt nạ là được rồi”.
Nói rồi, hắn lấy mặt nạ ra và đeo lên.
“Không cần hả?”, Hùng Nhị vô tư không hề để ý tới ánh mắt chê bôi của Diệp Thành, cứ thế nuốt lấy nuốt để biến thanh hoàn và dị dung hoàn.
“Túi đựng đồ của ngươi sao lại bỏ trong túi quần vậy?”
“An toàn”.
Trung tâm của chợ đen có một toà lầu các cao sừng sững, đại khí bao quanh. Lầu các này có tên Tàng Long Các, chính là nơi diễn ra bán đấu giá.
Lúc này, người từ trên trời hạ xuống, tứ phương tụ hội, người nào người nấy đều không hề đơn giản, hành sự thận trọng. Không lâu sau, trước cửa Tàng Long Các đã là cả biển người.
“Sao còn chưa mở cửa?”, có một vài người đợi đến mức sốt ruột.
“Chưa tới giờ, vội cái gì?”
“Không biết lần này Thiên Huyền Môn có gì hay ho đấu giá?”
“Chủ trì của Thiên Huyền Môn quả nhiên bất phàm”, trong đám người, Diệp Thành thầm nhủ. Không lâu sau đó, cánh cửa của Tàng Long Các từ từ mở ra.
Cánh cửa vừa mở ra đã có lão già mặc đồ đen cầm cây Thanh Long Trượng sải bước ra.
“Người này là ai?”
“Người này mà ngươi cũng không biết sao? Đó chính là Hắc Sơn lão nhân, bá đạo một phương”.
“Là ta có mắt như mù rồi”,
Phía sau Hắc Sơn Lão Nhân là một lão già khác đi vào, à tiếp theo đó là dòng người tranh nhau vào trong.
“Đi thôi, đi thôi”, Hùng Nhị cũng chen vào đám người, cơ thể béo tròn của hắn suýt nữa thì ép người ta thành bánh.
Đợi tới khi thưa người Diệp Thành mới sải bước vào trong. Vừa vào tới nơi, Diệp Thành phát hiện ra một thế giới mới bên trong Tàng Long Các.
Bên trong đại điện được điêu khắc đủ thứ ngọc, thần hoá xoay vần, đến cả linh thảo linh hoa trang sức cũng bất phàm.
“Đúng là giàu có”, Diệp Thành suýt xoa.
Người đi vào rất nhanh đã tìm được vị trí, những tu sĩ lần đầu tiên đến xem đấu giá không khỏi trầm trồ, còn những tu sĩ đã từng tới đây thì vẻ mặt thản nhiên hơn nhiều.
“Đúng chỗ này rồi”, Hùng Nhị kéo Diệp Thành tới trước một bàn ngọc thạch, hắn chẳng thể hiện khách khí gì, cứ thế cầm linh quả trên bàn nhét vào miệng, vừa nhét vừa không quên ôm lấy vài quả vào ngực.
“Ôi chao, tên nhóc nhà ngươi để ý chút đi’”, Diệp Thành mắng nhiếc.
“Ngươi đeo mặt nạ, không thể ăn, ta ăn thay ngươi”.
“Ta bóp chết ngươi”.
Không biết từ khi nào, ở cái bàn bên cạnh bọn họ có thêm một lão già ung dung ngồi vào, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là lão già mặc đồ Tím ở trong khu rừng hoang kia sao?
Diệp Thành nghiêng đầu nhìn lão ta và không khỏi giật mình. Mặc dù tu vi bị áp chế nhưng lão già mặc đồ tím vẫn cho hắn cảm giác áp lực như có ngọn núi đè xuống.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, lão già mặc đồ tím hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Thành nhưng trong mắt lão lại có ánh nhìn dị thường.
“Người của nhà họ Tề ở Nam Cương đến rồi”, không biết là ai hét lên.
Ở cửa đã có ba lão già mặc đồ xám đi vào, cứ thế đi lên lầu thứ hai.
“Tư đồ gia ở Tây Vực cũng đến rồi”.
“Đó là Vương Gia ở Bắc Xuyên sao? Họ cũng tới rồi sao?”
“Thượng quan gia ở Đông Nhạc”.
Những người tới đây đa phần đều là những thế gia tu luyện, thanh thế không vừa, khiến cho từng cặp mắt của các tu sĩ không khỏi tò mò.
“Nhà họ Hùng không có ai tới sao?”, Diệp Thành liếc nhìn người của các đại thế gia đi vào rồi lại nhìn sang Hùng Nhị.
“Đến chứ”, Hùng Nhị đang ăn ngấu nghiến linh quả thì chỉ về một người tai to mặt lớn, thân hình dày dặn: “Đó, là nhị đại gia nhà ta đó”.
“Nhị đại gia nhà ngươi trong cũng thật là tuý ý”.
“Người của Hằng Nhạc Tông cũng tới rồi”, lại là ai đó hét lên.
Nghe vậy, Diệp Thành và Hùng Nhị liền đưa mắt qua nhìn, một người trung tuổi cầm kiếm đi vào cửa chính, thân hình vững như núi, khi di chuyển như long hành hổ bộ, uy phong lẫm liệt.
“Người này là người của Hằng Nhạc Tông sao? Sao chưa từng gặp nhỉ?”, Diệp Thành thắc mắc nhìn Hùng Nhị: “Ngươi gặp bao giờ chưa?”
“Chủ phong của Ngự Kiếm Phong trong nội môn”, Hùng Nhị biết người này: “Hình như tên là Phong Vô Ngấn”.
“Người của Chính Dương Tông cũng tới rồi”, Hùng Nhị còn đang nói thì bên dưới lại vang lên tiếng hô.
“Ngô Trường Thanh”, Diệp Thành nhận ra người này, đây chẳng phải là trưởng lão của chấp pháp điện trong Chính Dương Tông sao? Trước kia ông ta chính là người đuổi Diệp Thành ra khỏi tông môn.
“Người của Thanh Vân Tông cũng tới rồi”.
Dứt lời, một lão già mặc đồ xanh cầm theo cây gậy đi vào, phía sau còn có một bà lão khác và một thanh niên mặc đồ tím.
Khi Diệp Thành nhìn tới thì hắn chợt nheo mắt lại, đặc biệt là khi thấy thanh niên mặc đồ tím kia, đây há chẳng phải là tên mà hôm đó phế đi vùng đan điền của hắn sao?
Diệp Thành biết hắn, tên này chính là đệ tử chân truyền xếp thứ hai của Thanh Vân Tông - Lã Chí.
Chương 49: Đấu giá
“Thù này ắt phải báo”, Diệp Thành nắm chặt tay.
Đợi tới khi người của ba tông môn lên trên lầu hai thì cánh cửa lại có ba người đi vào, một lão già đầu bạc, một người trung tuổi mặc đồ tím và một thanh niên mặc đồ trắng.
Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt, ba người này chẳng phải hôm đó truy sát Sở Linh trong khu rừng rậm đó sao? Diệp Thành không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.
“Người của Thị Huyết Điện”, nhiều người có mặt ở đây ngỡ ngàng.
Trong ba tông của đại sở thì Thị Huyết Điện hùng bá Bắc Sở, khiến các tông còn lại không dám đụng vào.
“Lần này náo nhiệt đấy”.
“Muốn có bảo bối e rằng không hề đơn giản”.
Bên dưới, một lão già đi vào, người ở đây gọi lão ta là Dương Các Lão.
“Quy định ở đây mọi người có lẽ đều biết cả rồi, ta không nói thêm nữa”, Dương Các Lão nói dứt khoát, “buổi đấu giá bắt đầu”.
Sau đó liền có người lấy một thanh linh kiếm đi lên, thanh linh kiếm này có ánh sáng tím bao quanh, chốc chốc còn phát ra âm thanh, là một thanh sát kiếm khủng khiếp.
“Tử Dương Kiếm, giá thấp nhất là năm mươi nghìn linh thạch, người nào ra giá cao thì có được nó”, Dương Các Lão điềm tĩnh nói.
“Ta ra năm mươi mốt nghìn”, rất nhanh, bên dưới liền có người giơ bảng lên nói.
“Năm mươi ba”.
“Sáu mươi nghìn”.
Chỉ mới đó mà giá trị của thanh kiếm đã được đẩy lên cao, và cái giá đó còn không ngừng được hét cao hơn nữa. Buổi bán đấu giá hết sức sôi nổi.
“Đắt quá”, Diệp Thành đứng ở góc không khỏi tặc lưỡi, mới món bảo bối đầu tiên đã có giá thế này rồi, bảo hắn sao có thể đem chỗ linh thạch ít ỏi của mình ra mà đọ được chứ.
“Ngươi chưa từng nghe tới khởi đầu tốt đẹp sao?”, Hùng Nhị nói, “món đồ đầu tiên chính là món đồ tạo không khí, sau đó sẽ càng rẻ hơn”.
“Tám mươi nghìn linh thạch”.
“Tám mươi lăm nghìn”.
“Chín mươi nghìn”.
Bên dưới vẫn sôi nổi như vậy, vì có được Tử Dương Kiếm mà người nào người nấy điên cuồng hét giá, hét đến đỏ mặt tía tai.
“Một trăm nghìn”, đúng lúc này, một giọng nói từ lầu hai vọng xuống, người ra giá chính là Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông.
“Lần này những người bên dưới không dám ho he thêm.
“Nếu không ai trả hơn thì thanh Tử Dương Kiếm này thuộc về Chính Dương Tông”, trên cao đài, Dương Các Lão đảo mắt một lượt, thấy không ai trả giá thì vung tay thu thanh kiếm về.
Sau đó bên dưới có người lên trên cao đài, trong tay còn cầm một cái lư đồng, bên trên lư đồng khắc đầy phù văn, còn có ánh sáng bao quanh. Mặc dù nó chỉ to bằng bàn tay nhưng lại mang theo luồng khí dồi dào.
“Chí dương đồng lư, giá khởi điểm ba mươi nghìn, bắt đầu trả giá”.
Chẳng mấy chốc, bên dưới đã có người trả giá, vả lại còn thêm mười nghìn linh thạch.
“Năm mươi nghìn”.
“Bảy mươi nghìn”.
“Ta ra chín mươi nghìn”.
Từng tiếng hét giá vang lên, bọn họ đều nhìn lư đồng bằng ánh mắt thèm thuồng.
“Lư đồng này trông không tồi”, Diệp Thành xoa xoa cằm.
“Muốn có thì phải tăng giá”, Hùng Nhị nói.
“Không có tiền”.
“Coi như ta chưa nói gì”.
Mới đó, bên dưới đã có người ra giá một trăm năm mươi nghìn, vả lại trông bộ một trăm năm mươi nghìn mà còn rất khó có thể lấy được lư đồng.
“Một trăm sáu mươi nghìn, Thanh Vân Tông của ta lấy nó”, bên trên vang lên giọng nói của trưởng lão Thanh Vân Tông.
Đột nhiên bên dưới trở nên im ắng vì Thanh Vân Tông là một tông môn vững mạnh, không ai dám đụng vào.
“Đã không ai ra giá thì vật này thuộc về Thanh Vân Tông”, Dương Các Lão đảo mắt, thấy không ai trả giá thêm thì phất tay thu lại lư đồng.
Tiếp sau đó, ông ta lấy ra một linh khí, đó chính là một cái gương bát quái. Cái gương vừa xuất hiện, linh quang chiếu sáng chói mắt người nhìn, nó mang theo khí tức khủng khiếp vô cùng.
“Giá khởi điểm một trăm nghìn tệ, bắt đầu trả giá”.
“Một trăm mười nghìn tệ”, bên dưới có một người mặc đồ tím trả giá.
“Chu Thương, ngươi không lấy được gương bát quái này đâu”, ở một nơi khác, một lão già tóc bạc mặt mày tối sầm lạnh giọng.
“Ta trả một trăm mười hai nghìn”, lão già tóc bạc bật cười.
Chu Thương nheo mắt lạnh giọng: “Hơn ngươi mười nghìn, một trăm mười ba nghìn”.
“Một trăm mười lăm nghìn”.
“Ta ra một trăm mười bảy nghìn”.
Cả Tàng Long Các chỉ có giọng nói của hai người này vang lên, cả hai giống như có ân oán trừ trước, trong mỗi câu nói đều mang theo ý chiến đấu đến cùng, cho dù có sứt đầu mẻ trán vẫn phải tranh nhau.
Quả nhiên, buổi đấu giá của chợ đen U Minh không hề yên bình, thực ra bọn họ đều âm thầm tranh đấu.
“Hai trăm nghìn”.
“Hơn ngươi mười nghìn, hai trăm mười nghìn”.
Gương bát quái được người ta tranh nhau kịch liệt, mãi tới khi có người thứ ba chen vào thì mới phá đi cái thế cân bằng giữa hai người kia, sau đó là người thứ tư, người thứ năm.
Số người tranh gương bát quái không ngừng tăng lên, giá của chiếc gương được đẩy lên hơn ba trăm nghìn.
“Mẹ kiếp, ta còn đang định chen vào”, Hùng Nhị thờ phì phò: “Đẩy giá cao lên thế cơ chứ, đúng là một đám súc sinh”.
“Sao ta lại thấy buổi đấu giá này không liên quan gì đến chúng ta nhỉ?”
“Không có tiền thật ấm ức”.
Bên dưới, cuộc tranh giành gương bát quái đã kết thúc, người có được nó chính là một lão già gầy gò trông như vượn.
Hừ.
Hừ.
Những tu sĩ vì không có được gương bát quái nên lần lượt hắng giọng, trong mắt mang theo ánh nhìn lạnh lùng.
Chương 50: Tranh giành
Lúc này, món đồ đấu giá thứ tư đã được Dương Các Lão lấy ra, vẫn như các món đồ trước, đây là một tháp linh long với ánh sáng bảy màu, trông như con rồng đang bay lượn xung quanh.
“Tháp linh long bảy màu, giá khởi điểm là tám mươi nghìn”.
Sức ảnh hưởng của tháp linh long bảy màu gần như lớn hơn cả ba món đồ trước đó, nó vừa được lấy ra, bầu không khí bên trong Thiên Các sục sôi, điều quan trọng chính là gia tộc thế gia tham gia tranh giành.
“Một trăm nghìn”.
“Một trăm năm mươi nghìn”.
“Hai trăm nghìn”.
Các gia tộc thế gia tham gia vào khiến phần đấu giá này náo nhiệt vô cùng, đặc biệt là các thế gia đối đầu, cuối cùng cũng tìm được lý do giao đấu, từng giọng nói lần lượt vang lên trong Tàng Long Các.
Bên trong Tàng Long Các bốc lên mùi hoả dược nồng nặc, nếu không phải ở đây cấm đánh nhau thì e rằng những đại môn phái ở đây đã nhảy ra hỗn chiến lâu rồi.
Trong các gia tộc thế gia tu luyện, ân oán đã xảy ra từ lâu. Buổi đấu giá trong chợ đen U Minh khiến bọn họ tụ tập về đây. Mặc dù không thể huyết chiến nhưng chí ít có thể giao đấu tới số về tiền bạc, có điều điều kiện là phải có tiền.
“Ba trăm nghìn”, bên dưới, một lão già tóc bạc nghiến răng, cuối cùng cũng hét ra cái giá này.
“Sao, muốn bị diệt môn sao?”, bên trên vang lên nụ cười tôi độc, nếu nghe kỹ thì đây chính là giọng nói vang ra từ Thị Huyết Điện mang theo sự uy nghiêm vô cùng, khiến lão già tóc bạc kia chột dạ.
“Không cần nữa”, lão già tóc bạc hoang mang, chỉ sợ đụng chạm với Thị Huyết Điện, vì gia tộc của mình mà dẫn tới hoạ diệt thân.
“Coi như ngươi biết điều”.
Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra, tiếp sau đó là vài món đồ linh khí khác. Một cây gậy sắt màu đen được đưa lên cao đài.
“Thiết bổng, giá khởi điểm là một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, Dương Các Lão có vẻ như đã mệt, ông ta ngáp một cái rồi nói rất tuỳ ý.
Ừm?
Thiết bổng vừa được lấy ra, Diệp Thành đang nhắm mắt nghỉ nơi ở một góc chợt mở to đôi mắt vì chân hoả lay động.
Bảo bối!
Diệp Thành sáng mắt. Hắn nghĩ một lúc rồi liếc nhìn thiết bổng, cây gậy thiết bổng màu đen, lại còn hằn lên từng vết gỉ lồi lõm, có vài chỗ trông có vẻ đã hỏng, sao nhìn mãi mà không nhận ra nó có gì đặc biệt nhỉ?
Các tu sĩ khác cũng giống Diệp Thành, cũng trợn tròn mắt nhìn cây thiết bổng này.
“Đây là gì vậy?”, có người nhìn Dương Các Lão.
“Không phải nói rồi sao? Thiết bồng?”, Dương Các Lão liếc nhìn người kia một cái, “đương nhiên, ngươi cũng có thể coi nó là thiêu hoả bổng”.
Nghe vậy, không chỉ người kia mà tất cả mọi người đều cảm thấy chẳng có gì nghiêm túc.
“Đã không coi trọng nó như vậy thì chắc chắn không phải là bảo bối”.
“Đồ đem ra bán cũng khó coi quá đi”.
“Có tiền cũng chẳng mua”.
“Không ai cần sao?”, thấy bên dưới không ai ứng đáp, Dương Các Lão định thu lại cây thiết bồng.
“Xin đợi đã”, đúng lúc này, một giọng nói ở bên góc vang lên: “Tôi mua cây thiết bổng này”.
Giọng nói này khiến tất cả mọi người đều đổ xô mắt qua nhìn, và người nói không ai khác chính là Diệp Thành, khó lắm mới gặp được bảo bối khiến chân hoả lay động, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này.
“Tiền bối, mười nghìn linh thạch, tôi mua nó”.
“Ngươi bị bệnh sao? Mười nghìn linh thạch mua một cây thiết bổng rác rưởi?”, ở bên, Hùng Nhị mắng chửi.
“Rẻ mà”.
“Ôi trời”.
Cuộc đối thoại của hai người khiến người ta bật cười.
“Nếu không ai ra giá thì cây thiết bổng này thuộc về tiểu hữu…”
“Xin đợi đã”, Dương Các Lão đang nói thì bị kẻ khác ngắt lời: “Mười một nghìn, cây gậy thiết bổng này Chính Dương Tông của ta lấy”.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, nhìn về phía người vừa lên tiếng, người hét giá không ai khác chính là Ngô Trường Thanh, trưởng lão của Chính Dương Tông. Bộ dạng ông ta cao cao tại thượng, có vẻ như đã ngắm trúng cây thiết bổng này.
Ở trong góc, mắt Diệp Thành nheo lại, hắn ra giá: “Ta trả một trăm mười hai nghìn”.
Nghe vậy, bên dưới lại xôn xao bàn tán.
“Tên nhóc này là ai?”
“Dám tranh đồ với Chính Dương Tông, vả lại còn tranh cây gậy sắt đen kịt thế kia nữa”.
“Tên này não bị úng nước rồi”.
Ngô Trường Thanh bật cười: “Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang tranh đồ với ai không?”
“Trưởng lão, người doạ con sao?”, Diệp Thành liếc nhìn lên lầu hai.
“Rất tốt, có khí phách đấy”, Ngô Trường Thanh bật cười: “Rất lâu rồi chưa có ai dám tranh đồ với Chính Dương Tông của ta, đã vậy thì bổn toạ chơi với ngươi tới cùng. Ta ra hai mươi nghìn linh thạch”.
“Hai mươi mốt nghìn”, Diệp Thành hét lên.
“Ba mươi nghìn”.
“Ba mươi mốt nghìn”, Diệp Thành tiếp tục ra giá, hắn nhếch miệng, hắn đã định bụng đánh đổi cả tài sản của mình để chơi với Ngô Trường Thanh đến cùng, cho dù không phải vì cây gậy thiết bổng kia thì cũng vì trút giận sau khi bị đuổi khỏi Chính Dương Tông ngày hôm đó.
“Tráng dương mật tịch”, Diệp Thành nói.
“Tráng dương mật tịch”, Hùng Nhị nghe xong chợt sáng mắt.
“Nào, nào, chúng ta đổi nhé”, Hùng Nhị lập tức giật lấy cổ quyển, sau đó đem cổ quyển của mình nhét vào ngực Diệp Thành.
Khoé miệng Diệp Thành giật giật.
“Hi hi, không tồi, không tồi”, Hùng Nhị cúi đầu đọc, nhìn có vẻ rất thích thú, hắn vừa xem vừa cười khoái chí mà không nhận ra ánh mắt tò mò của Diệp Thành.
“Kỳ lạ”, Diệp Thành cau mày. Hắn chú ý tới quyển Hám Sơn Chưởng.
Diệp Thành lật cổ quyển đọc qua, hắn nhận ra Hám Sơn Chưởng và Bôn Lôi Chưởng đều kỳ diệu như nhau, đều là huyền thuật chủ công, yêu cầu thể chất cao, nếu không thì nhất định đã bị nội công bá đạo kia phản phệ rồi.
Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, cả hai lại tiếp tục lên đường.
Lần này, hai tên đi đường rất thuận lợi, tới khi màn đêm buông xuống, cả hai mới dừng chân trước một mảnh đất rộng rãi lại tối thui.
“Đó chính là chợ đen U Minh”, Hùng Nhị chỉ về phía trước.
Không cần Hùng Nhị nói, Diệp Thành cũng đã nhìn về phía xa rồi.
Chợ đen U Minh chiếm diện tích vài chục dặm, giống như một mảnh đất khô cằn, cả một vùng u tối. Còn chưa vào trong, hắn đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng xực lên và bầu không khí tàn khốc máu lạnh nơi đây.
“Đi thôi”, Hùng Nhị kéo Diệp Thành đi vào.
Vừa vào chợ, Diệp Thành đã cảm nhận được luồng sức mạnh vừa dị thường lại vừa mạnh mẽ khiến tu vi của hắn bị đẩy xuống tầng ngưng khí thứ nhất.
“Chuyện gì vậy?”, Diệp Thành không khỏi quay sang nhìn Hùng Nhị.
“Không phải giật mình”, Hùng Nhị nói, “khi diễn ra bán đấu giá, cấm chế được bố trí ở đây rất mạnh, người nào vào đây thì tu vi đều bị đẩy xuống tầng ngưng khí thứ nhất cả”.
“Đến cả những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng bị áp chế như vậy sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị hỏi.
“Không có ngoại lệ”.
“Lợi hại vậy sao”, Diệp Thành ngỡ ngàng, “rốt cục là cấm chế do ai bố trí mà lại mạnh đến vậy?”
“Thiên Huyền Môn”, Hùng Nhị nói và không quên chỉ về một phía của chợ đen U Minh.
Diệp Thành theo hướng tay hắn chỉ và nhìn theo thì mới phát hiện ra nơi trung tâm của chợ có một lầu các nổi giữa không trung, cách mặt đất mấy chục trượng. Lầu các đó đại khí dồi dào, giống như biểu tượng, không để kẻ nào mạo phạm vậy.
Cách xa như vậy, Diệp Thành có thể cảm nhận được áp lực khủng khiếp.
“Vậy Thiên Huyền Môn hôm đó có lai lịch gì, sao ta chưa từng nghe thấy đại sở có thế lực này nhỉ?”, Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ, nhìn sang Hùng Nhị.
Hùng Nhị trước nay không có gì không biết, thế mà lần này lại khẽ lắc đầu, “nghe cậu ta nói trước khi Hằng Nhạc Tông lập phái, Thiên Huyền Môn đã tồn tại ở đây rồi. Bọn họ không thuộc môn phái nào cả, nhưng các thành viên trong môn đều rất thần bí và rất mạnh, nghe nói môn chủ của bọn họ chính là một vị tu sĩ ở cảnh giới Thiên Tịch.”
“Cảnh giới thiên tịch?”, Diệp Thành không khỏi ngỡ ngàng.
Tu sĩ có sáu cảnh giới, ngưng khí, nhân nguyên, chân dương, linh hư, không minh, thiên tịch, một bước lên trời, cho dù là tam đại tông môn và Thị Huyết Điện cũng không có tu sĩ ở cảnh giới này, điều này bảo Diệp Thành không kinh ngạc làm sao được.
“Mặc dù bọn họ toạ lạc ở chợ đen U Minh nhưng từ trước tới nay không bao giờ nhúng tay vào cuộc tranh đấu ở đất này, cũng chỉ vào buổi đấu giá diễn ra ba năm một lần nới nghiêm cấm tàn sát ở đây”, Hùng Nhị lên tiếng.
“Tương truyền, người của Thị Huyết Điện từng tới đây gây sự nhưng lại đại bại quay về. Thiên Huyền Môn chính là một biểu tượng của vùng đất này, cho dù là môn phái hay các thế gia tu luyện đều không dám khiêu khích sự uy nghiêm của bọn họ”.
Diệp Thành không nói thêm gì, hắn chỉ lặng lẽ nhìn lên Thiên Huyền Môn kia và trong mắt mang theo sự kính nể vô cùng.
Thế rồi hai tên tiếp tục đi sâu vào trong.
Diệp Thành phát hiện ra tu sĩ tới đây khí tức mặc dù mạnh mẽ nhưng tu vi đã bị áp chế xuống tầng ngưng khí thứ nhất, điều này không khỏi khiến hắn suýt xoa, cho dù ở ngoài có mạnh thế nào thì tới đây cũng như nhau cả thôi.
Càng đi sâu vào trong, Diệp Thành lại càng trầm trồ. Chợ đen U Minh quả như lời đồn, hỗn loạn vô cùng.
Cả chặng đường tới đây, những đình đài hắn từng thấy không hề ít, nhưng những căn nhà đổ sụp còn nhiều hơn, rất nhiều nơi còn có vết máu chưa khô, khắp nơi đều vì đại chiến mà để bừa bãi lộn xộn.
Vả lại người ở đây cũng rất dũng mãnh, người nào người nấy đều mang theo sát khí ngút trời, đôi mắt đỏ ngầu bạo ngược.
“Nào nào, mau tới xem, linh thạch, linh dịch không gì không có”.
“Đạo hữu, có mua binh khí không?”
“Đây toàn là hàng thượng đẳng cả đấy”.
Hai người tới một nơi phồn hoa, khắp nơi đều chào mời mua bán, xung quanh đủ hàng sạp, những món đồ được đem ra bán phong phú đủ loại.
“Tiểu linh long”, Diệp Thành nhìn thấy một bảo bối bày trên sạp hàng thì mắt sáng rực cả lên.
“Huyết tinh thạch bảy màu”.
“Xích huyết liên dung”.
Trên đường, Diệp Thành thấy hết thứ này tới thứ kia mà mắt cứ sáng cả lên.
“Thế nào, thú vị chứ?”, Hùng Nhị đi trước trông như vị phật Di Lặc bé, cơ thể béo mập của hắn núng na núng nính khiến những người xung quanh phải chú ý.
“Rất thú vị”, Diệp Thành suýt xoa.
“Ngươi đừng coi thường những chủ sạp ở đây”, Hùng Nhị khẽ nói: “Bọn họ phần lớn đều đã dị dung, nói không chừng còn có cả trưởng lão của môn phái nào đó hoặc là kẻ mạnh của thế gia tu luyện”.
“Cái này thì ta tin”.
“Buổi đấu giá ngày mai mới bắt đầu, chúng ta cứ đi lượn xem, buổi tối ở đây cũng rất náo nhiệt”, Hùng Nhị nói rồi lấy ra một cái chân gà trong túi, hắn cứ thế nhai ngấu nghiến, không hề quan tâm tới ánh mắt dè bỉu của những người xung quanh.
Ấy!
Tên này đang đi thì chợt rít lên, mắt sáng hẳn, có vẻ như đã ngắm trúng món gì rồi.
“Ngươi cứ đi lượn đi, ta tới bên kia xem xem”, Hùng Nhị nói rồi nhét cái chân gà còn ăn dở vào lại trong túi, sau đó vội nhìn về một hướng.
Diệp Thành nhìn theo rồi bất giác cau mày, phía đó người ta tụ tập rất đông, đứng thành vòng trong vòng ngoài, ở đó còn dựng một tấm bia: Tráng dương hổ tiện.
“Kỳ lạ”, Diệp Thành tặc lưỡi, thầm nghĩ chợ đen U Minh này muốn mua gì cũng có.
Hùng Nhị rời đi, hắn cũng lượn tới một sạp hàng. Hắn lựa đi lựa lại, chỉ hy vọng có chân hoả của mình tìm được món gì đó là bảo bối, nếu không thì hắn thật sự chẳng nhìn ra được món nào là bảo bối, món nào không.
“Tiểu hữu, chỗ ta đều là bảo bối đấy”.
“Không mua đừng hối hận nhé”.
“Bỏ qua chỗ này thì không còn bảo bối nữa đâu”.
Diệp Thành đi cả đoạn đường đều nghe những lời nói sáo rỗng này, những món đồ trên sạp hàng khiến hắn nhìn hoa cả mắt, rất nhiều đồ hắn chưa từng thấy bao giờ, còn rất nhiều đồ lại chẳng thể nhìn thấu.
Rồi đột nhiên Diệp Thành chợt dừng bước nhìn về phía không xa.
Nơi đó có một nữ nhân mặc đồ trắng đang di chuyển, mái tóc bồng bềnh suôn mượt, bộ y phục bay trong gió khiến cô nàng trông như đoá liên hoa đang hé nở vậy.
Người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông sao?
Chương 47: Huyền cơ trong vạc
“Cô ấy cũng đến đây sao”, nhìn từ xa, Diệp Thành thầm nhủ, tim hắn đập thình thịch, lòng hắn chợt nhói đau.
Gặp người trong lòng ở đây khiến hắn không khỏi có cảm giác như cách xa vời vợi. Đối với Cơ Tuyết Băng, hắn không còn yêu, cũng sẽ không hận, nỗi đau trong lòng cũng chỉ nhói lên chút rồi thôi.
Diệp Thành rút ra mặt nạ quỷ, che đi khuôn mặt của mình.
Cơ Tuyết Băng cứ thế theo dòng người đi tới. Cô ta không đi một mình mà còn đi cùng một thanh niên tuấn tú khí chất ngời ngời, văn hoa nho nhã.
Diệp Thành biết người này, đây chính là Hoa Vân, đệ tử chân truyền hàng đầu của Chính Dương Tông.
“Cơ sư muội, tới kia xem đi”, Hoa Vân khe xoay quạt xếp, nở nụ cười tươi như gió xuân khiến người ta nhẹ lòng.
Cơ Tuyết Băng mặt vẫn thản nhiên nhưng không hề từ chối. Cô và Diệp Thành đi ngang qua nhau. Người trong lòng thủa nào, nay lại trùng phùng nhưng lại như người vô hình lướt qua.
Diệp Thành chậm rãi bước đi, không hề quay đầu. Không biết từ bao giờ, Hùng Nhị mới tìm được hắn.
“Ngươi đeo mặt nạ làm gì?”, Hùng Nhị nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó hiểu, “hại ông đây tìm mãi không thấy đâu”.
“Ta vừa mua đấy, đẹp không?”, Diệp Thành gỡ mặt nạ xuống.
“Đốt tiền”, Hùng Nhị mắng một câu, “đi thôi, ta đã tìm được nơi tốt để ở rồi, nghỉ ngơi chút đã”.
Cả hai người một trước một sau đi vào nơi rất sâu của chợ đen. Phía trước là một hàng toàn lầu các, là nơi nghỉ ngơi của những người tới phiên chợ.
Đi vào một căn phòng, Hùng Nhị tự nhốt mình trong phòng, trông bộ đang chuyên tâm nghiên cứu Tráng Dương Mật Tịch.
“Đừng có đọc đến chết đấy”, Diệp Thành mắng chửi một câu rồi quay người đi về phòng mình.
Khoá cửa phòng lại, hắn lại lấy ra cái vạc nhỏ kia. Cái vạc này trông giống như bị chôn vùi dưới đất lâu lắm rồi, các hoa văn trên đó còn mang theo khí cổ xưa.
“Không biết bên trong huyền diệu thế nào”, nói rồi, Diệp Thành lấy bình hồ lô Tử Kim và mở nắp bình ra.
Vù!
Đột nhiên bình hồ lô rung lắc, sau đó một vòng xoáy nhỏ xuất hiện, cái vạc kia lập tức bị bình hồ lô kia hút vào trong.
Vù!
Vù!
Sau khi nuốt trọn cái vạc nhỏ, bình hồ lô không ngừng rung lên, cứ thế lắc lư rất mạnh.
Thấy vậy, hai mắt Diệp Thành sáng hẳn lên, đến bình hồ lô cũng phản ứng dữ dội thế này, vậy thì huyền cơ bên trong cái vạc này nhất định bất phàm.
“Rốt cục là huyền cơ gì?”, Diệp Thành nắm tay, hắn không thể kiềm chế nổi nữa, rồi cứ thế nhìn vào trong bình hồ lô.
Bên trong bình hồ lô mênh mang, toàn là linh dịch khiến người ta mát lòng mát dạ, còn cái vạc nhỏ kia lại lơ lửng bên trên linh dịch, không có ánh sáng hiện lên, cứ thế tĩnh lặng lơ lửng như vậy.
Diệp Thành khẽ cau mày, tiếp tục chờ đợi.
Mãi tới một canh giờ sau, bình hồ lô mới rung lên và đẩy cái vạc kia ra ngoài.
Chỉ là Diệp Thành không nhận ra rằng giây phút cái vạc bị đẩy ra, có một dòng máu tươi chảy ra khỏi vạc, dung hoà vào với linh dịch bên trong bình hồ lô.
“Vậy…vậy là xong sao?”, không đạt được huyền cơ, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn bình hồ lô còn bình hồ lô lúc này lại đang hút lấy linh khí của đất trời.
Diệp Thành phất tay thu lại bình hồ lô, sau đó nhặt cái vạc nhỏ lên khỏi mặt đất.
Cái vạc vẫn giống như bộ dạng ban đầu, không có gì thay đổi.
“Ta không tin”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lập tức triệu gọi chân hoả bao quanh cái vạc.
Một canh giờ sau, Diệp Thành thu lại chân hoả, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển. Còn cái vạc kia vẫn như ban đầu, dù bị Diệp Thành dùng chân hoả đốt một canh giờ nhưng vẫn không hề chảy.
“Ngươi làm bằng gì mà lại có thể không bị chân hoả thiêu chảy?”
Diệp Thành cầm cái vạc trong tay mà tặc lưỡi, đến cả chân hoả cũng không thể khiến nó tan chảy, hắn thật sự đã mất hứng rồi.
Diệp Thành lại cầm bình hồ lô Tử Kim, sau đó nuốt vài hơi linh dịch.
Linh dịch chảy vào cơ thể như dòng nước mát lành, có điều điều khiến Diệp Thành ngỡ ngàng đó là linh dịch lần này hắn nuốt vào lại không giống như trước đây, còn có gì không giống thì hắn lại không tả được.
“Sao lại có cảm giác kỳ lạ thế này nhỉ?”, Diệp Thành phất vạt áo, cảm giác cơ thể hơi nóng.
Chẳng mấy chốc, máu tươi trong cơ thể hắn chảy nhanh hơn, thậm chí còn sục sôi khiến hắn thấy như có ngọn lửa đang thiêu trong người mình.
Diệp Thành liếm liếm cái miệng khôn ran, hắn lại cầm bình hồ lô lên rồi lại ngẩng đầu trút linh dịch vào miệng. Ngay sau đó, cảm giác như thiêu như đốt kia càng mãnh liệt hơn.
Hắn xoay đầu vì cảm thấy có phần chếnh choáng, cảm giác khát khô cổ họng lại ập đến, linh dịch bên trong bình hồ lô Tử Kim được hắn uống lấy uống để, nhưng càng uống lại càng khát.
Không biết từ khi nào, linh dịch bên trong bình hồ lô đã bị hắn uống mất hơn một nửa.
“Sao thế nhỉ?”, Diệp Thành mơ màng, đến nhìn mọi vật cũng trở nên mơ hồ.
Vì uống quá nhiều linh dịch khiến tu vi của hắn tiến giới tới tầng ngưng khí thứ sáu mà hắn cũng không nhận ra.
A…!
Diệp Thành chợt rít lên, cởi y phục và cảm thấy toàn thân giống như có ngọn lửa cháy bừng, thậm chí mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều có ngọn lửa thiêu đốt.
“Nước”, hắn vô thức cầm bình hồ lô lên rồi lại uống điên cuồng hồi lâu không ngừng.
Hự!
Ngay sau đó, trong cơ thể hắn chợt vang lên âm thanh này, hắn vừa tiến giới chưa lâu, tu vi ở cảnh giới từ tầng ngưng khí thứ sáu lại nhảy vọt lên tầng ngưng khí thứ bảy, vả lại tu vi còn là ở tầng ngưng khí thứ bảy Đỉnh Phong, nếu cứ vậy thì hắn có thể đột phá lên tầng ngưng khí thứ tám cũng nên.
A…!
Lại là tiếng thét lên, hình thái của Diệp Thành có sự thay đổi. Đôi mắt hắn hằn lên vân máu, trên trán từng đường vân xanh nổi .
Nhưng chưa hết, cơ thể hắn chợt có khói đen bao phủ, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều mang theo luồng khí màu đen, tóc màu đen. Và sau đó lại chuyển sang màu máu.
Điều quan trọng hơn cả chính là giữa hai đầu lông mày hắn có ánh sáng ma mị, và có một đường ma văn dị thường xuất hiện.
Ôi..!
Hắn ôm đầu, cứ thế lảo đảo, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Không biết từ bao giờ hắn ngã vật ra đất, chìm vào cơn mê.
Trong căn phòng yên tĩnh, không biết mất bao lâu hắn mời hồi phục lại nguyên trạng.
Một đêm yên ắng, chớp mắt đã tới sáng.
Từng tia nắng len lỏi qua khe cửa chiếu vào khuôn mặt Diệp Thành khiến ngắn chợt giật mình tỉnh giậc.
Sau một hồi thẫn thờ, hắn hoang mang kiểm tra cơ thể mình và nhận ra y phục của mình đã rách nát.
“Tu vi của ta”, cảm nhận được sức mạnh dồi dào bên trong cơ thể, hắn không khỏi ngỡ ngàng, cảnh giới đã lên được ba tầng, hắn đã là tu sĩ ở cảnh giới tầng thứ tám.
“Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?”, Diệp Thành thất thần, hắn nhớ lại chuyện tối qua.
Hắn vung tay lấy bình hồ lô Tử Kim ra rồi đôi mắt trở nên bất định. Tối qua hắn uống linh dịch trong này và sau đó một loạt những sự việc kỳ lạ xảy ra: Cơ thể giống như ngọn lửa, đầu hắn muốn nổ tung.
“Linh dịch trong này có vấn đề sao?”, Diệp Thành mở nắp bình ra rồi nghiên cứu, nhưng cửa phòng đột nhiên bị Hùng Nhị đạp ra.
“Đi thôi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi”.
Ừm!
Diệp Thành hắng giọng sau đó nắp bình hồ lô lại rồi đi ra ngoài cùng Hùng Nhị.
Chương 48: Khí thế sục sôi
Đợi tới khi hai người xuống lầu mới nhận ra trên đường toàn người là người, tất cả đều tới trung tâm của chợ đen.
“Nơi này rộng lớn thật đấy”, Diệp Thành nói rồi lấy chiếc mặt nạ đeo vào.
“Đây chính là Dị Dung Hoàn và Biến Thanh Hoàn, ăn lấy một viên”, Hùng Nhị lấy ra hai viên đưa cho Diệp Thành: “Có thể thay đổi khuôn mặt và giọng nói cơ à”.
Diệp Thành vốn định lấy nhưng nghĩ tới vừa rồi Hùng Nhị lấy hai thứ này từ trong túi ra nên lại ho hắng: “Ngươi cứ giữ lấy mà dùng, ta đeo mặt nạ là được rồi”.
Nói rồi, hắn lấy mặt nạ ra và đeo lên.
“Không cần hả?”, Hùng Nhị vô tư không hề để ý tới ánh mắt chê bôi của Diệp Thành, cứ thế nuốt lấy nuốt để biến thanh hoàn và dị dung hoàn.
“Túi đựng đồ của ngươi sao lại bỏ trong túi quần vậy?”
“An toàn”.
Trung tâm của chợ đen có một toà lầu các cao sừng sững, đại khí bao quanh. Lầu các này có tên Tàng Long Các, chính là nơi diễn ra bán đấu giá.
Lúc này, người từ trên trời hạ xuống, tứ phương tụ hội, người nào người nấy đều không hề đơn giản, hành sự thận trọng. Không lâu sau, trước cửa Tàng Long Các đã là cả biển người.
“Sao còn chưa mở cửa?”, có một vài người đợi đến mức sốt ruột.
“Chưa tới giờ, vội cái gì?”
“Không biết lần này Thiên Huyền Môn có gì hay ho đấu giá?”
“Chủ trì của Thiên Huyền Môn quả nhiên bất phàm”, trong đám người, Diệp Thành thầm nhủ. Không lâu sau đó, cánh cửa của Tàng Long Các từ từ mở ra.
Cánh cửa vừa mở ra đã có lão già mặc đồ đen cầm cây Thanh Long Trượng sải bước ra.
“Người này là ai?”
“Người này mà ngươi cũng không biết sao? Đó chính là Hắc Sơn lão nhân, bá đạo một phương”.
“Là ta có mắt như mù rồi”,
Phía sau Hắc Sơn Lão Nhân là một lão già khác đi vào, à tiếp theo đó là dòng người tranh nhau vào trong.
“Đi thôi, đi thôi”, Hùng Nhị cũng chen vào đám người, cơ thể béo tròn của hắn suýt nữa thì ép người ta thành bánh.
Đợi tới khi thưa người Diệp Thành mới sải bước vào trong. Vừa vào tới nơi, Diệp Thành phát hiện ra một thế giới mới bên trong Tàng Long Các.
Bên trong đại điện được điêu khắc đủ thứ ngọc, thần hoá xoay vần, đến cả linh thảo linh hoa trang sức cũng bất phàm.
“Đúng là giàu có”, Diệp Thành suýt xoa.
Người đi vào rất nhanh đã tìm được vị trí, những tu sĩ lần đầu tiên đến xem đấu giá không khỏi trầm trồ, còn những tu sĩ đã từng tới đây thì vẻ mặt thản nhiên hơn nhiều.
“Đúng chỗ này rồi”, Hùng Nhị kéo Diệp Thành tới trước một bàn ngọc thạch, hắn chẳng thể hiện khách khí gì, cứ thế cầm linh quả trên bàn nhét vào miệng, vừa nhét vừa không quên ôm lấy vài quả vào ngực.
“Ôi chao, tên nhóc nhà ngươi để ý chút đi’”, Diệp Thành mắng nhiếc.
“Ngươi đeo mặt nạ, không thể ăn, ta ăn thay ngươi”.
“Ta bóp chết ngươi”.
Không biết từ khi nào, ở cái bàn bên cạnh bọn họ có thêm một lão già ung dung ngồi vào, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là lão già mặc đồ Tím ở trong khu rừng hoang kia sao?
Diệp Thành nghiêng đầu nhìn lão ta và không khỏi giật mình. Mặc dù tu vi bị áp chế nhưng lão già mặc đồ tím vẫn cho hắn cảm giác áp lực như có ngọn núi đè xuống.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, lão già mặc đồ tím hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Thành nhưng trong mắt lão lại có ánh nhìn dị thường.
“Người của nhà họ Tề ở Nam Cương đến rồi”, không biết là ai hét lên.
Ở cửa đã có ba lão già mặc đồ xám đi vào, cứ thế đi lên lầu thứ hai.
“Tư đồ gia ở Tây Vực cũng đến rồi”.
“Đó là Vương Gia ở Bắc Xuyên sao? Họ cũng tới rồi sao?”
“Thượng quan gia ở Đông Nhạc”.
Những người tới đây đa phần đều là những thế gia tu luyện, thanh thế không vừa, khiến cho từng cặp mắt của các tu sĩ không khỏi tò mò.
“Nhà họ Hùng không có ai tới sao?”, Diệp Thành liếc nhìn người của các đại thế gia đi vào rồi lại nhìn sang Hùng Nhị.
“Đến chứ”, Hùng Nhị đang ăn ngấu nghiến linh quả thì chỉ về một người tai to mặt lớn, thân hình dày dặn: “Đó, là nhị đại gia nhà ta đó”.
“Nhị đại gia nhà ngươi trong cũng thật là tuý ý”.
“Người của Hằng Nhạc Tông cũng tới rồi”, lại là ai đó hét lên.
Nghe vậy, Diệp Thành và Hùng Nhị liền đưa mắt qua nhìn, một người trung tuổi cầm kiếm đi vào cửa chính, thân hình vững như núi, khi di chuyển như long hành hổ bộ, uy phong lẫm liệt.
“Người này là người của Hằng Nhạc Tông sao? Sao chưa từng gặp nhỉ?”, Diệp Thành thắc mắc nhìn Hùng Nhị: “Ngươi gặp bao giờ chưa?”
“Chủ phong của Ngự Kiếm Phong trong nội môn”, Hùng Nhị biết người này: “Hình như tên là Phong Vô Ngấn”.
“Người của Chính Dương Tông cũng tới rồi”, Hùng Nhị còn đang nói thì bên dưới lại vang lên tiếng hô.
“Ngô Trường Thanh”, Diệp Thành nhận ra người này, đây chẳng phải là trưởng lão của chấp pháp điện trong Chính Dương Tông sao? Trước kia ông ta chính là người đuổi Diệp Thành ra khỏi tông môn.
“Người của Thanh Vân Tông cũng tới rồi”.
Dứt lời, một lão già mặc đồ xanh cầm theo cây gậy đi vào, phía sau còn có một bà lão khác và một thanh niên mặc đồ tím.
Khi Diệp Thành nhìn tới thì hắn chợt nheo mắt lại, đặc biệt là khi thấy thanh niên mặc đồ tím kia, đây há chẳng phải là tên mà hôm đó phế đi vùng đan điền của hắn sao?
Diệp Thành biết hắn, tên này chính là đệ tử chân truyền xếp thứ hai của Thanh Vân Tông - Lã Chí.
Chương 49: Đấu giá
“Thù này ắt phải báo”, Diệp Thành nắm chặt tay.
Đợi tới khi người của ba tông môn lên trên lầu hai thì cánh cửa lại có ba người đi vào, một lão già đầu bạc, một người trung tuổi mặc đồ tím và một thanh niên mặc đồ trắng.
Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt, ba người này chẳng phải hôm đó truy sát Sở Linh trong khu rừng rậm đó sao? Diệp Thành không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.
“Người của Thị Huyết Điện”, nhiều người có mặt ở đây ngỡ ngàng.
Trong ba tông của đại sở thì Thị Huyết Điện hùng bá Bắc Sở, khiến các tông còn lại không dám đụng vào.
“Lần này náo nhiệt đấy”.
“Muốn có bảo bối e rằng không hề đơn giản”.
Bên dưới, một lão già đi vào, người ở đây gọi lão ta là Dương Các Lão.
“Quy định ở đây mọi người có lẽ đều biết cả rồi, ta không nói thêm nữa”, Dương Các Lão nói dứt khoát, “buổi đấu giá bắt đầu”.
Sau đó liền có người lấy một thanh linh kiếm đi lên, thanh linh kiếm này có ánh sáng tím bao quanh, chốc chốc còn phát ra âm thanh, là một thanh sát kiếm khủng khiếp.
“Tử Dương Kiếm, giá thấp nhất là năm mươi nghìn linh thạch, người nào ra giá cao thì có được nó”, Dương Các Lão điềm tĩnh nói.
“Ta ra năm mươi mốt nghìn”, rất nhanh, bên dưới liền có người giơ bảng lên nói.
“Năm mươi ba”.
“Sáu mươi nghìn”.
Chỉ mới đó mà giá trị của thanh kiếm đã được đẩy lên cao, và cái giá đó còn không ngừng được hét cao hơn nữa. Buổi bán đấu giá hết sức sôi nổi.
“Đắt quá”, Diệp Thành đứng ở góc không khỏi tặc lưỡi, mới món bảo bối đầu tiên đã có giá thế này rồi, bảo hắn sao có thể đem chỗ linh thạch ít ỏi của mình ra mà đọ được chứ.
“Ngươi chưa từng nghe tới khởi đầu tốt đẹp sao?”, Hùng Nhị nói, “món đồ đầu tiên chính là món đồ tạo không khí, sau đó sẽ càng rẻ hơn”.
“Tám mươi nghìn linh thạch”.
“Tám mươi lăm nghìn”.
“Chín mươi nghìn”.
Bên dưới vẫn sôi nổi như vậy, vì có được Tử Dương Kiếm mà người nào người nấy điên cuồng hét giá, hét đến đỏ mặt tía tai.
“Một trăm nghìn”, đúng lúc này, một giọng nói từ lầu hai vọng xuống, người ra giá chính là Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông.
“Lần này những người bên dưới không dám ho he thêm.
“Nếu không ai trả hơn thì thanh Tử Dương Kiếm này thuộc về Chính Dương Tông”, trên cao đài, Dương Các Lão đảo mắt một lượt, thấy không ai trả giá thì vung tay thu thanh kiếm về.
Sau đó bên dưới có người lên trên cao đài, trong tay còn cầm một cái lư đồng, bên trên lư đồng khắc đầy phù văn, còn có ánh sáng bao quanh. Mặc dù nó chỉ to bằng bàn tay nhưng lại mang theo luồng khí dồi dào.
“Chí dương đồng lư, giá khởi điểm ba mươi nghìn, bắt đầu trả giá”.
Chẳng mấy chốc, bên dưới đã có người trả giá, vả lại còn thêm mười nghìn linh thạch.
“Năm mươi nghìn”.
“Bảy mươi nghìn”.
“Ta ra chín mươi nghìn”.
Từng tiếng hét giá vang lên, bọn họ đều nhìn lư đồng bằng ánh mắt thèm thuồng.
“Lư đồng này trông không tồi”, Diệp Thành xoa xoa cằm.
“Muốn có thì phải tăng giá”, Hùng Nhị nói.
“Không có tiền”.
“Coi như ta chưa nói gì”.
Mới đó, bên dưới đã có người ra giá một trăm năm mươi nghìn, vả lại trông bộ một trăm năm mươi nghìn mà còn rất khó có thể lấy được lư đồng.
“Một trăm sáu mươi nghìn, Thanh Vân Tông của ta lấy nó”, bên trên vang lên giọng nói của trưởng lão Thanh Vân Tông.
Đột nhiên bên dưới trở nên im ắng vì Thanh Vân Tông là một tông môn vững mạnh, không ai dám đụng vào.
“Đã không ai ra giá thì vật này thuộc về Thanh Vân Tông”, Dương Các Lão đảo mắt, thấy không ai trả giá thêm thì phất tay thu lại lư đồng.
Tiếp sau đó, ông ta lấy ra một linh khí, đó chính là một cái gương bát quái. Cái gương vừa xuất hiện, linh quang chiếu sáng chói mắt người nhìn, nó mang theo khí tức khủng khiếp vô cùng.
“Giá khởi điểm một trăm nghìn tệ, bắt đầu trả giá”.
“Một trăm mười nghìn tệ”, bên dưới có một người mặc đồ tím trả giá.
“Chu Thương, ngươi không lấy được gương bát quái này đâu”, ở một nơi khác, một lão già tóc bạc mặt mày tối sầm lạnh giọng.
“Ta trả một trăm mười hai nghìn”, lão già tóc bạc bật cười.
Chu Thương nheo mắt lạnh giọng: “Hơn ngươi mười nghìn, một trăm mười ba nghìn”.
“Một trăm mười lăm nghìn”.
“Ta ra một trăm mười bảy nghìn”.
Cả Tàng Long Các chỉ có giọng nói của hai người này vang lên, cả hai giống như có ân oán trừ trước, trong mỗi câu nói đều mang theo ý chiến đấu đến cùng, cho dù có sứt đầu mẻ trán vẫn phải tranh nhau.
Quả nhiên, buổi đấu giá của chợ đen U Minh không hề yên bình, thực ra bọn họ đều âm thầm tranh đấu.
“Hai trăm nghìn”.
“Hơn ngươi mười nghìn, hai trăm mười nghìn”.
Gương bát quái được người ta tranh nhau kịch liệt, mãi tới khi có người thứ ba chen vào thì mới phá đi cái thế cân bằng giữa hai người kia, sau đó là người thứ tư, người thứ năm.
Số người tranh gương bát quái không ngừng tăng lên, giá của chiếc gương được đẩy lên hơn ba trăm nghìn.
“Mẹ kiếp, ta còn đang định chen vào”, Hùng Nhị thờ phì phò: “Đẩy giá cao lên thế cơ chứ, đúng là một đám súc sinh”.
“Sao ta lại thấy buổi đấu giá này không liên quan gì đến chúng ta nhỉ?”
“Không có tiền thật ấm ức”.
Bên dưới, cuộc tranh giành gương bát quái đã kết thúc, người có được nó chính là một lão già gầy gò trông như vượn.
Hừ.
Hừ.
Những tu sĩ vì không có được gương bát quái nên lần lượt hắng giọng, trong mắt mang theo ánh nhìn lạnh lùng.
Chương 50: Tranh giành
Lúc này, món đồ đấu giá thứ tư đã được Dương Các Lão lấy ra, vẫn như các món đồ trước, đây là một tháp linh long với ánh sáng bảy màu, trông như con rồng đang bay lượn xung quanh.
“Tháp linh long bảy màu, giá khởi điểm là tám mươi nghìn”.
Sức ảnh hưởng của tháp linh long bảy màu gần như lớn hơn cả ba món đồ trước đó, nó vừa được lấy ra, bầu không khí bên trong Thiên Các sục sôi, điều quan trọng chính là gia tộc thế gia tham gia tranh giành.
“Một trăm nghìn”.
“Một trăm năm mươi nghìn”.
“Hai trăm nghìn”.
Các gia tộc thế gia tham gia vào khiến phần đấu giá này náo nhiệt vô cùng, đặc biệt là các thế gia đối đầu, cuối cùng cũng tìm được lý do giao đấu, từng giọng nói lần lượt vang lên trong Tàng Long Các.
Bên trong Tàng Long Các bốc lên mùi hoả dược nồng nặc, nếu không phải ở đây cấm đánh nhau thì e rằng những đại môn phái ở đây đã nhảy ra hỗn chiến lâu rồi.
Trong các gia tộc thế gia tu luyện, ân oán đã xảy ra từ lâu. Buổi đấu giá trong chợ đen U Minh khiến bọn họ tụ tập về đây. Mặc dù không thể huyết chiến nhưng chí ít có thể giao đấu tới số về tiền bạc, có điều điều kiện là phải có tiền.
“Ba trăm nghìn”, bên dưới, một lão già tóc bạc nghiến răng, cuối cùng cũng hét ra cái giá này.
“Sao, muốn bị diệt môn sao?”, bên trên vang lên nụ cười tôi độc, nếu nghe kỹ thì đây chính là giọng nói vang ra từ Thị Huyết Điện mang theo sự uy nghiêm vô cùng, khiến lão già tóc bạc kia chột dạ.
“Không cần nữa”, lão già tóc bạc hoang mang, chỉ sợ đụng chạm với Thị Huyết Điện, vì gia tộc của mình mà dẫn tới hoạ diệt thân.
“Coi như ngươi biết điều”.
Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra, tiếp sau đó là vài món đồ linh khí khác. Một cây gậy sắt màu đen được đưa lên cao đài.
“Thiết bổng, giá khởi điểm là một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, Dương Các Lão có vẻ như đã mệt, ông ta ngáp một cái rồi nói rất tuỳ ý.
Ừm?
Thiết bổng vừa được lấy ra, Diệp Thành đang nhắm mắt nghỉ nơi ở một góc chợt mở to đôi mắt vì chân hoả lay động.
Bảo bối!
Diệp Thành sáng mắt. Hắn nghĩ một lúc rồi liếc nhìn thiết bổng, cây gậy thiết bổng màu đen, lại còn hằn lên từng vết gỉ lồi lõm, có vài chỗ trông có vẻ đã hỏng, sao nhìn mãi mà không nhận ra nó có gì đặc biệt nhỉ?
Các tu sĩ khác cũng giống Diệp Thành, cũng trợn tròn mắt nhìn cây thiết bổng này.
“Đây là gì vậy?”, có người nhìn Dương Các Lão.
“Không phải nói rồi sao? Thiết bồng?”, Dương Các Lão liếc nhìn người kia một cái, “đương nhiên, ngươi cũng có thể coi nó là thiêu hoả bổng”.
Nghe vậy, không chỉ người kia mà tất cả mọi người đều cảm thấy chẳng có gì nghiêm túc.
“Đã không coi trọng nó như vậy thì chắc chắn không phải là bảo bối”.
“Đồ đem ra bán cũng khó coi quá đi”.
“Có tiền cũng chẳng mua”.
“Không ai cần sao?”, thấy bên dưới không ai ứng đáp, Dương Các Lão định thu lại cây thiết bồng.
“Xin đợi đã”, đúng lúc này, một giọng nói ở bên góc vang lên: “Tôi mua cây thiết bổng này”.
Giọng nói này khiến tất cả mọi người đều đổ xô mắt qua nhìn, và người nói không ai khác chính là Diệp Thành, khó lắm mới gặp được bảo bối khiến chân hoả lay động, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này.
“Tiền bối, mười nghìn linh thạch, tôi mua nó”.
“Ngươi bị bệnh sao? Mười nghìn linh thạch mua một cây thiết bổng rác rưởi?”, ở bên, Hùng Nhị mắng chửi.
“Rẻ mà”.
“Ôi trời”.
Cuộc đối thoại của hai người khiến người ta bật cười.
“Nếu không ai ra giá thì cây thiết bổng này thuộc về tiểu hữu…”
“Xin đợi đã”, Dương Các Lão đang nói thì bị kẻ khác ngắt lời: “Mười một nghìn, cây gậy thiết bổng này Chính Dương Tông của ta lấy”.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, nhìn về phía người vừa lên tiếng, người hét giá không ai khác chính là Ngô Trường Thanh, trưởng lão của Chính Dương Tông. Bộ dạng ông ta cao cao tại thượng, có vẻ như đã ngắm trúng cây thiết bổng này.
Ở trong góc, mắt Diệp Thành nheo lại, hắn ra giá: “Ta trả một trăm mười hai nghìn”.
Nghe vậy, bên dưới lại xôn xao bàn tán.
“Tên nhóc này là ai?”
“Dám tranh đồ với Chính Dương Tông, vả lại còn tranh cây gậy sắt đen kịt thế kia nữa”.
“Tên này não bị úng nước rồi”.
Ngô Trường Thanh bật cười: “Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang tranh đồ với ai không?”
“Trưởng lão, người doạ con sao?”, Diệp Thành liếc nhìn lên lầu hai.
“Rất tốt, có khí phách đấy”, Ngô Trường Thanh bật cười: “Rất lâu rồi chưa có ai dám tranh đồ với Chính Dương Tông của ta, đã vậy thì bổn toạ chơi với ngươi tới cùng. Ta ra hai mươi nghìn linh thạch”.
“Hai mươi mốt nghìn”, Diệp Thành hét lên.
“Ba mươi nghìn”.
“Ba mươi mốt nghìn”, Diệp Thành tiếp tục ra giá, hắn nhếch miệng, hắn đã định bụng đánh đổi cả tài sản của mình để chơi với Ngô Trường Thanh đến cùng, cho dù không phải vì cây gậy thiết bổng kia thì cũng vì trút giận sau khi bị đuổi khỏi Chính Dương Tông ngày hôm đó.