-
Chương 41-45
Chương 41: Mạnh mẽ bá đạo
“Sao, Diệp Thành, ngươi còn muốn tiếp tục đánh sao?”, thấy Diệp Thành lại có sự chuẩn bị cho cuộc đại chiến, bên dưới không khỏi kinh ngạc.
“Chân khí bị cấm cố, chỉ có nước thua thảm bại”.
“Xem ra đang giãy chết thôi”.
“Uổng công vô ích”.
“Ta xem ngươi có thể trụ được tới bao giờ”, Tề Hạo trên chiến đài như kẻ điên, hắn chém ra một nhát kiếm khí sắc lạnh, còn Diệp Thành đã lùi về sau từ lâu. Khi lùi về sau, hắn rút thanh kiếm Thiên Khuyết đang cắm trên chiến đài ra.
Keng!
Kiếm khí của Tề Hạo chém vào thanh Thiên Khuyết tạo thành đốm lửa. Không có chân khí hộ thể, hai cánh tay Diệp Thành đau đớn vô cùng, sau đó hắn ói ra cả miệng máu.
Chết đi!
Tề Hạo phi như bay, trong chớp mắt đã tới, hắn chém một kiếm vào không trung. Có điều kỳ lạ rằng Diệp Thành không hề né tránh.
Phụt! Lại là dòng máu bắn tung toé, cơ thể Diệp Thành bị đâm xuyên. Hắn cố gắng dùng tay nắm chặt lấy sát kiếm kia của Tề Hạo, còn tay trái một lần nữa tung đòn đánh chặn.
Có điều, lần này Tề Hạo đã chuẩn bị từ tước. Hắn khẽ giơ tay, nắm lấy tay Diệp Thành. Diệp Thành bị cấm cố chân khí nên chiêu này của hắn quả thật không mang theo bất cứ sức mạnh nào.
“Yếu quá”, Tề Hạo bật cười, hắn giáng một đòn khiến Diệp Thành ói ra máu và lùi về sau.
“Lần này ngươi còn chưa chết?”, đánh lui Diệp Thành, Tề Hạo cầm sát kiếm đẫm máu sát phạt tới nơi. Thế nhưng vừa đi được một bước thì hắn lại tỏ ra kinh ngạc.
“Đây…”, hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh thâm nhập vào cơ thể mình, áp chế cơ thể và cấm cố mọi sức mạnh trong hắn.
“Sao có thể”, Tề Hạo không thể tin nổi, hắn nhìn vào đường Thiên Linh phù chú đang nhập vào cơ thể mình.
“Diệp Thành cũng có Thiên Linh Chú?”, bên dưới xôn xao.
“Thiên Linh Chú quý giá như vậy, sao hắn có thể mua nổi?”
“Xong rồi, Tề Hạo cũng trúng Thiên Linh Chú”.
“Đánh hay lắm”, Hùng Nhị hô hào, hắn kích động đến mức nắm tay ngấn mỡ cũng nắm thật chặt lại.
“Hắn lấy đâu ra Thiên Linh Chú?”, Tô Tâm Nguyệt ngạc nhiên, rõ ràng trong tay Diệp Thành cũng có Thiên Linh Chú và mọi chuyện hoàn toàn vượt ngoài sự dự liệu của cô ta.
“Không thể nào”, Tề Hạo rống lên trên chiến đài.
“Ta nói rồi, ai thắng ai bại chưa biết trước được”, cách đó vài trượng, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn nhìn Tề Hạo và bật cười lạnh lùng.
“Sao ngươi có Thiên Linh Chú?”, mắt Tề Hạo nổi lên từng đường vân máu, hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm.
“Điều này có quan trọng không?”, Diệp Thành chậm rãi đi tới: “Quan trọng là hiện giờ cần công bằng. Ngươi không có chân khí, ta cũng không có chân khí, cuộc chiến đấu bằng thực lực mới vừa bắt đầu mà thôi”.
Nghe vậy, Tề Hạo vô thức lùi về sau.
Đúng vậy. Hắn cũng không còn chân khí nữa. Vậy thì hắn có còn là đối thủ của Diệp Thành không?
Nghĩ tới khả năng chiến đấu gần bá đạo của Diệp Thành, trong mắt Tề Hạo rõ vẻ kinh ngạc. Mấy năm nay hắn dựa vào chân khí quá nhiều, chưa bao giờ nghiêm túc tu luyện sát thuật, hiện giờ lại không có chân khí, hắn đâu thể là đối thủ của Diệp Thành.
Chiến!
Diệp Thành hắng giọng âm vang, hắn sải bước về phía trước. Thấy vậy, Tề Hạo hoang mang lùi về sau.
“Ngươi trốn nổi không?”, giọng nói lạnh như hàn băng vang lên. Diệp Thành đã sát phạt tới nơi, tung ra một đấm.
Tề Hạo đỡ lại theo bản năng nhưng hắn khó có thể tránh được đòn sát phạt với cự li gần của Diệp Thành.
A…!
Cho dù hắn gào thét thế nào thì cũng vô ích. Thế nhưng đúng lúc Diệp Thành thi triển thần uy thì một đệ tử mặc đồ trắng của Nhân Dương Phong đột nhiên bay lên chiến đài.
Tu vi của tên này không cao nhưng lại biết tính toán. Hắn biết lúc này chân khí Diệp Thành bị cấm cố, thực lực không còn được như trước, nên muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Diệp Thành.
“Chết đi”, tên đệ tử mặc đồ trắng mặt mày tối sầm, hắn tung ra một đấm, không hề nương tay.
“Ngưng khí tầng thứ tư, ngươi mà xứng sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn tung cước khiến Tề Hạo ngã nhào ra, sau đó lập tức quay người né qua một chưởng của tên đệ tử mặc đồ trắng kia. Một chưởng mạnh mẽ khiến tên đệ tử kia lảo đảo.
“Đây…”, các đệ tử bên dưới kinh ngạc, cho dù chân khí bị cấm cố nhưng Diệp Thành vẫn hung hãn dị thường.
A…!
Sau tiếng thét, Diệp Thành đã kéo một chân tên đệ tử mặc đồ trắng rồi nện hắn xuống chiến đài.
Diệp Thành biết rằng ngay giây phút mình bị cấm cố chân khí thì chắc hẳn đệ tử của Nhân Dương Phong sẽ ra tay đánh lén. Cũng may các đệ tử của Nhân Dương Phong đến đây lần này ngoài Tô Tâm Nguyệt ở tầng ngưng khí thứ chín ra thì còn lại đều ở dưới tầng thứ năm, và điều đó hoàn toàn phù hợp trong phạm vi mà Diệp Thành có thể ứng phó.
Dù chân khí bị cấm cố nhưng khả năng chiến đấu thực tế của hắn hãy còn đó, lại thêm cơ thể khoẻ mạnh của hắn không phải ai cũng có thể địch lại.
A…!
Lại là tiếng thét vang lên, tên đệ tử mặc đồ trắng bị Diệp Thành đập xuống chiến đài, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo cả lên khiến chiến đài vốn chắc chắn đã bị đập cho biến dạng.
“Hắn không có chân khí, lên cả đi”.
Theo sau tiếng hét kia, đám đệ tử bên dưới của Nhân Dương Phong ngoài Tô Tâm Nguyệt ra thì tất cả đều xông lên như ong vỡ tổ.
“Mẹ kiếp”, Hùng Nhị bên dưới chiến đài thấy vậy thì tức tối ra mặt, hắn cầm theo cây gậy răng sói định xông lên chiến đài, có điều hắn vừa giơ gậy lên thì lại tự giác thu hồi lại.
Vì Diệp Thành phía trên chiến đài đang đại chiến thần uy.
Một tay hắn nắm lấy một chân của tên đệ tử mặc đồ trắng đã ngất xỉu và coi hắn làm binh khí, cứ thế điên cuồng xoay tên này, chỉ cần là đệ tử của Nhân Dương Phong tiến lên trước thì lập tức bị quật bay ra khỏi đó.
“Giỏi thật”, Hùng Nhị suýt xoa.
“Khoẻ quá”, đệ tử xung quanh vô thức nuốt nước bọt.
A…!
Theo sau tiếng thét, một tên đệ tử của Nhân Dương Phong lập tức bị Diệp Thành đạp bỏ vùng đan điền.
“Diệp Thành”, bên dưới, Tô Tâm Nguyệt hắng giọng: “Một tên đệ tử hại đồng môn tàn nhẫn như vậy không sợ Giới Luật Đường hỏi tội sao?”
“Hại đệ tử đồng môn?”, Diệp Thành mình toàn máu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hằn nhìn chằm chằm vào Tô Tâm Nguyệt mà gằn giọng: “Cuộc đấu trên Phong Vân Đài ngoài hai bên giao chiến ra thì không được có bên thứ ba can dự, đây là môn quy từ xưa tới nay, cho dù ta diệt bọn họ ngay tại đây thì Giới Luật Đường cũng không có quyền trị tội ta”.
“Ngươi…”, lại một lần nữa bị nạt, Tô Tâm Nguyệt mặt mày đỏ gay.
“Là người của Nhân Dương Phong coi thường môn quy trước, không thể trách ta được”, Diệp Thành nói với giọng lạnh băng.
Nói rồi hắn quay người giáng một phát đấm vào tên Tề Hạo vừa mới bò dậy khiến hắn ngất lịm đi.
Thấy vậy, Tô Tâm Nguyệt càng tức tối hơn, cô ta toan xông lên chiến đài.
“Tô Tâm Nguyệt phải không? Ta khuyên tỷ biết điều chút đi, nếu không thì truy phong tiễn không có mắt đâu”, giọng Hùng Nhị sang sảng vang lên.
Cây gậy răng sói trong tay hắn lúc này đã được thay bằng trường cung, lúc này trường cung như hình trăng tròn, còn có một đạo chân khí tiễn di chuyển, một khi Tô Tâm Nguyệt dám lên chiến đài thì chân khí tiễn này sẽ lập tức được bắn ra.
Thấy vậy, Tô Tâm Nguyệt run rẩy, cô ta có thể cảm nhận được luồng khí lạnh toát từ chân khí tiễn.
Cô ta chắc chắn một điều rằng nếu mình dám di chuyển thì nhất định sẽ bị một mũi tên đâm xuyên tim. Thế rồi Tô Tâm Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, vừa định sải bước đi thì ngoan ngoãn thu chân về.
“Vậy có phải đúng không?”, Hùng Nhị bật cười, sau đó không quên nhìn đám đệ tử mà mắng: “Ta đây không muốn nhằm vào ai nên các người ngoan ngoãn đi, nếu không thì đừng trách ta ra tay vô tình.
Nghe vậy, đám đệ tử manh động tự khắc thu lại chân khí, không dám ho he.
Trên chiến đài, Diệp Thành đã lấy đi túi đựng đồ của Tề Hạo sau đó lục tìm khắp người hắn một lượt, chỉ cần là bảo bối có giá trị thì hắn chẳng để sót.
Diệp Thành vẫn để lại một chút thể diện cho Tề Hạo, nếu không thì với tính khí trước kia của hắn, nhất định đã lấy sạch mọi thứ trên người Tề Hạo rồi.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới nhảy xuống khỏi chiến đài đi ra ngoài.
Khi đi qua Tô Tâm Nguyệt, hắn liếc sang gương mặt lạnh như được phủ thêm lớp sương của cô ta mà cười nhạt: “Tô sư tỷ, khả năng đổi trắng thay đen của tỷ cũng không ai sánh bằng, sư đệ hổ thẹn vì cảm thấy không được bằng”.
“Ngươi…”
Tô Tâm Nguyệt định nói thêm gì đó nhưng Diệp Thành đã phất áo rời đi.
Phía trước, đệ tử ở hai bên tự động nhường đường cho Diệp Thành.
Cuộc chiến hôm nay khiến bọn họ đi từ bất ngờ này tới bất ngờ kia. Tề Hạo ở cảnh giới Nhân Nguyên bị đánh bại, đến cả đệ tử của Nhân Dương Phong tới ứng cứu ngoài Tô Tâm Nguyệt ra thì tất cả đều ngả rạp.
Từ nay về sau, e rằng không ai dám coi thường một đệ tử thực tập như Diệp Thành nữa.
“Đi thôi”, sau khi Diệp Thành rời đi, Hùng Nhị cũng thu lại tất cả số tiền cược, vỗ vỗ mông và chuồn thẳng.
Sau khi hắn rời đi, những đệ tử ở lại mới như được tỉnh mộng, vẫn luôn thấy rằng mình mất đi thứ gì đó.
A….!
Trên Phong Vân Đài vang lên từng tiếng hét.
“Linh thạch của ta”.
“Đó là cả gia tài của ta đấy”.
“Vất vả mấy chục năm, giờ tay trắng rồi”.
Chương 42: Tốc ảnh thiên hoan
Sau cuộc chiến trên Phong Vân Đài, tiếng tăm của Diệp Thành lại càng vang dội ở ngoại môn. Một đệ tử thực tập ở tầng ngưng khí thứ nhất trong một tháng liên tiếp đánh bại đệ tử của tam đại chủ phong, trong đó bao gồm một người ở cảnh giới Nhân Nguyên, điều này chắc chắn sẽ trở thành truyền kỳ.
Đêm khuya.
Tại Nhân Dương Phong, Chung Lão Đạo ôm ngực, ông ta đã bỏ lỡ một đệ tử có tài năng thiên bẩm nên không khỏi tiếc nuối.
Ở Địa Dương Phong, Cát Hồng bật cười lạnh lùng: “Thanh Dương Lão, so với Địa Dương Phong của ta thì Nhân Dương Phong của ông thảm bại hơn nhỉ?”
Ở Nhân Dương Phong, Tề Hạo đã tỉnh lại, hắn trông như con chó điên không ngừng gào thét: “Giết, giết, ta phải giết hắn”.
Ồn ào.
Thanh Dương Chân Nhân nạt nộ, mặt mày tối sầm khiến người ta phải sợ: “Một tên ngưng khí tầng thứ nhất mà còn không đánh lại được, ta đúng là dạy các con phí công vô ích”.
“Sư tôn, là tên Diệp Thành đó quá nham hiểm”, Tô Tâm Nguyệt ở bên hằn học nói.
“Không cần nói thêm gì nữa, trong tháng tới, các con đều phải yên phận trên núi, cuộc so tài ngoại môn các con đừng để ta mất mặt nữa”.
Trong Tiểu Linh Viên.
Diệp Thành vận chuyển Man Hoang Luyện Thể hơn sáu canh giờ.
Trận quyết đấu lần này trên Phong Vân Đài khiến hắn bị thương không hề nhẹ, mình đầy thương tích, đặc biệt là hai vết thương đẫm máu trên vai trái và ngực phải.
Có điều so với hình phạt roi lửa của Giới Luật Đường thì những vết thương này chẳng đáng là gì. Nhờ có Man Hoang Luyện Thể mà vết thương của hắn hồi phục rất nhanh, đợi tới khi đi ra khỏi phòng thì hắn đã như con hổ lừng lững, mình đầy sức mạnh rồi.
“Ôi chao”, vừa ra khỏi phòng, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng rít.
Lúc này hắn mới nhận ra trong Tiểu Linh Viên ngoài Hổ Oa và Trương Phong Niên ra thì còn có một ụ thịt, à không, là một người khác nữa. Người này không phải ai khác mà chính là Hùng Nhị.
“Tên tiểu tử nhà ngươi là súc sinh sao?”, Hùng Nhị lập tức nhao tới, kiểm tra một lượt cơ thể của Diệp Thành nhưng không hề phát hiện ra có bất cứ vết thương nào. Hắn ngạc nhiên đến mức thẫn thờ.
“Đưa đây”, Diệp Thành giơ tay ra.
“Yên tâm, sao thiếu phần của ngươi được”, Hùng Nhị liếc xéo Diệp Thành, hắn biết thừa Diệp Thành đang đòi hắn số linh thạch thu về được sau cuộc quyết đấu. Dù sao thì đây cũng không phải con số nhỏ nên Hùng Nhị đương nhiên không thể nuốt nó một mình được, và phần lớn đều do Diệp Thành bỏ công ra mới có được.
“Luật cũ, năm mươi năm mươi, mỗi người bốn mươi nghìn”, Hùng Nhị lấy cái túi đựng đồ ra đưa cho Diệp Thành.
Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào trong, số linh thạch tròn bốn mươi nghìn không hơn không kém, sau đó hắn nhét túi đựng đồ vào ngực mình.
Trận quyết đấu lần này quả thực đem về cho hắn một món hời béo bở, bốn mươi nghìn linh thạch đối với đệ tử ngoại môn Hằng Nhạc Tông mà nói thì chắc chắn là một thứ xa xỉ.
Ở bên, Hùng Nhị ghé lại gần, rõ ràng không định đi, hắn khẽ giọng hỏi: “Tiểu tử, ngươi tới chợ đen U Huyền bao giờ chưa?”
“Chưa”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.
“Vậy có muốn đi với ta không?”, Hùng Nhị nhướng mày nhìn Diệp Thành: “Vài ngày nữa ở chợ đen U Huyền sẽ có buổi bán đấu giá ba năm một lần, nghe nói sẽ có rất nhiều bảo vật được bày bán ở đây”.
Nói rồi, tên này lấy chiếc gậy răng sói của mình ra, nói: “Thấy không, gậy răng sói này chính là vật mà ta có được trong một buổi đấu giá lần trước ở chợ đen U Huyền, ba năm một lần, bỏ lỡ là phải đợi thêm ba năm nữa đấy”.
“Nhưng sao ta lại nghe nói nơi đó không được yên bình cho lắm”, Diệp Thành xoa xoa cằm.
“Không mạo hiểm sao có được thu hoạch”, Hùng Nhị hoang mang nói, “vả lại, trong thời gian diễn ra đấu giá, cấm giết hại lẫn nhau, chỉ đi xem thôi mà, nếu không được thì xem xong đi về. Thế nào? Ngươi có đi không?”
Nghe Hùng Nhị nói vậy, Diệp Thành lại xoa cằm: “Vậy đi xem xem”.
“Được thôi, cứ thế nhé, ta đi kiếm chút Tuyết Ngọc Lan Hoa, ngày mai ra sau núi, chỗ cũ, không gặp không về”.
Hùng Nhị rời đi, vừa vỗ mông vừa chạy ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Sau khi hắn đi khỏi, Diệp Thành mới lại nhốt mình trong phòng, hắn đem bình hồ lô Tử Kim đặt trên đầu giường để nó hút linh khí của đất trời, sau đó lấy túi đựng đồ của Tề Hạo ra.
Mở túi đựng đồ, Diệp Thành không khỏi kinh ngạc.
Tề Hạo không hổ là thanh niên anh tài của thế gia tu luyện, được gia tộc gửi cho bao nhiêu đồ hậu hĩnh, được Thanh Dương Chân Nhân ưu ái bồi dưỡng. Những thứ bên trong túi đựng đồ quả phong phú vô cùng.
Đầu tiên, chỉ tính linh thạch cũng phải có tới hơn ba mươi nghìn viên. Tiếp theo, linh dịch bên trong túi đựng đồ đủ thể loại, có loại bổ dưỡng cho kinh mạch, có loại tăng tuổi thọ, có loại tăng cường sức khoẻ, quả là gia tài kếch xù.
Tiếp nữa, bên trong túi đựng đồ còn có rất nhiều linh thảo và binh khí, có rất nhiều loại đến hắn cũng chưa từng thấy bao giờ, chắc chắn là hàng hiếm số một, còn binh khí thì toàn hàng thượng đẳng, có vài món đồ thậm chí có thể sánh ngang với thanh kiếm Xích Tiêu của hắn.
Cuối cùng, trong này còn lại một tấm mai rùa trơ trọi.
“Mai rùa này…”
Dưới ánh sáng lập loè của nến, Diệp Thành sờ lên mai rùa và quan sát nó thật kỹ. Trên bề mặt mai rùa sặc sỡ nhiều màu sắc, nó chỉ to bằng nắm tay, bên trên có những phù văn mà hắn nhìn không hiểu và còn trong suốt khiến người ta có cảm giác khó nói thành lời, trông như cổ xưa lắm rồi vậy.
Cũng chính vì khí tức cổ xưa nên mới khiến Diệp Thành chú ý.
Thế nhưng đương lúc Diệp Thành sờ vào mai rùa thì bình hồ lô Tử Kim trên đầu giường rung lên.
Không đợi Diệp Thành phản ứng, mai rùa cổ xưa kia trong tay hắn bị hút vào bình hồ lô, miệng bình hồ lô mở to, cứ thế nuốt chửng mai rùa.
“Chuyện gì vậy?”, Diệp Thành hoang mang nắm lấy bình hồ lô và nhìn vào bên trong.
Diệp Thành kinh ngạc phát hiện mai rùa sau khi bị hút vào trong đã bị sức mạnh dị thường bên trong bình hồ lô Tử Kim làm tan chảy, cuối cùng biến thành một luồng khí.
Cảnh tượng này khiến hắn ngỡ ngàng. Đương lúc Diệp Thành còn đang đi từ bất ngờ ngày tới bất ngờ kia thì bình hồ lô lại rung lên, luồng khí mà mai rùa kia hoá thành bị phun thẳng ra ngoài và trúng vào hai mắt Diệp Thành.
A!
Diệp Thành chợt thấy hai mắt mình có bóng đêm che khuất, đầu óc mộng mị. Không biết mất bao lâu hắn mới tỉnh táo để mở mắt.
Có điều đôi mắt hắn đã trở nên dị thường, nếu như nhìn kỹ thì có thể nhận ra trong mắt hắn có từng hàng chữ nhỏ lướt qua.
“Tốc ảnh thiên hoan”.
“Tốc chi vô cực, tuỳ hình như ảnh, thiên chi vô duy, tuỳ tâm tự hoan”.
Diệp Thành nhẩm niệm rồi nhắm mắt lại, chìm vào trạng thái kỳ diệu. Trong căn phòng im ắng, chỉ có ánh nết lập loè.
Không biết từ lúc nào, Diệp Thành lặng lẽ ngồi trên mặt đất hồi lâu mới từ từ bước đi, bước đi này của hắn mặc dù hết đỗi bình thường nhưng lại có thêm gì đó khác biệt.
Sau một bước đi đó, Diệp Thành không hề dừng lại. Hắn giống như người mộng du, từ từ chậm rãi bước đi, không ngừng đi vòng tròn trong căn phòng, lúc đi về phía trước, lúc lại đi về phía sau một cách khó hiểu.
Dưới bàn chân hắn không biết từ bao giờ có thêm khí lưu xuyên qua với tốc độ nhanh chóng, còn tốc độ bước của hắn cũng theo đó mà tăng nhanh hơn, phía sau còn xuất hiện một đạo tàn ảnh.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, bên trong căn phòng, Diệp Thành cứ thế đi mất một đêm.
Khi trời gần sáng, cửa phòng đột nhiên mở ra, Diệp Thành bước ra ngoài, hắn mặc ý đi lại trong Tiểu Linh Viên, bước đi lúc như ngọn gió xuân, lúc lại lướt đi không để lại dấu tích.
Mỗi bước đi của hắn đều mang theo khí uẩn, thân pháp huyền diệu khiến người ta khó mà phỏng đoán, và tốc lộ nhanh chóng càng khiến người ta không theo kịp.
Diệp Thành bất giác dừng lại, đôi mắt từ từ mở ra, trong đôi mắt hắn mang theo ánh nhìn hân hoan.
“Tốc chí vô cực, tuỳ hình như ảnh, thiên chi vô duy, tuỳ tâm tự hoan. Hay, hay lắm, tốc ảnh thiên hoan!”.
Chương 43: Đại phù chú của Hằng Nhạc Tông
Thu lại khí tức, Diệp Thành lại chạy vào phòng, lại lần nữa tới trước giường, Diệp Thành cầm bình hồ lô Tử Kim lên sau đó lau đi lau lại.
“Bảo bối, đúng là bảo bối”.
Diệp Thành cười rạng rỡ, hắn thầm nghĩ hơn một nghìn linh thạch của mình quả là đáng tiền.
Hắn đã nghĩ thông rồi, bên trong mai rùa cổ xưa kia có mật thuật thân pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan kỳ diệu, bình hồ lô Tử Kim bắt được điểm này nên mới nuốt trọn mai rùa kia, từ đó luyện ra mật thuật bên trong nó.
“Ngươi rốt cục là bảo bối gì mà có khả năng như vậy?”
Cầm bình hồ lô Tử Kim trong tay, Diệp Thành càng nhìn càng thích thú, cắn càng nghĩ càng hân hoan vui mừng.
Bình hồ lô này không những có thể nuốt trọn linh khí của đất trời mà còn có thể bắt trọn những thứ huyền diệu bên trong vật báu, điều này khiến Diệp Thành càng có cảm giác lai lịch của bình hồ lô rất kinh người.
“Sao ta lại có cảm giác sắp phát tài rồi nhỉ?”
Diệp Thành xoa xoa cằm: “Chân hoả của ta có thể cảm nhận được bảo bối, còn bình hồ lô Tử Kim này có thể bắt trọn huyền cơ bên trong bảo bối, đây chính là phát tài”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành rút ra một viên linh châu trông bất phàm, sau đó nhét vào trong bình hồ lô, hắn xem xem bình hồ lô có thể tìm ra được gì từ linh châu này.
Ù!
Một viên linh châu được nhét vào bình hồ lô khiến chiếc bình phát ra âm thanh khác thường, ngay sau đó viên linh châu bị bắn vọt ra ngoài.
“Xem ra chỉ là viên linh châu bình thường”.
Diệp Thành trầm ngâm rồi lấy ra một con dao nhỏ nhét vào trong bình hồ lô. Cũng như lần đầu tiên, bình hồ lô Tử Kim lập tức đẩy con dao này ra.
“Con dao này cũng vô dụng”.
Diệp Thành cất con dao đi rồi lại tiếp tục lấy từng món đồ ra, nào là linh ngọc, binh khí, từng món, từng món được đem ra thử.
Cuối cùng, Diệp Thành đem một chiếc ngọc bình đủ màu sắc cho vào trong.
Ôi chao!
Đúng lúc này, bình hồ lô nghiền ngọc bình thành vụn, rồi cứ thế đẩy thứ vụn kia ra ngoài.
Diệp Thành ngỡ ngàng.
Vù!
Bình hồ lô rung lên giống như đang muốn nói: “Nhét thêm thứ gì đó vào xem”.
Thấy vậy, Diệp Thành có thể khẳng định một điều rằng bình hồ lô Tử Kim có khả năng nắm bắt huyền cơ bên trong bảo bối, nhưng chỉ là thứ đồ nó chủ động hút vào thì mới được, còn những thứ đồ vô dụng kia có nhét vào thì cũng phí công vô ích”.
Vả lại hắn cũng có thể nhận ra bình hồ lô Tử Kim có linh tính. Diệp Thành chắc chắn rằng nếu còn nhét thêm mấy thứ linh tinh vào bên trong thì chắc chắn sẽ bị bình hồ lô kia nghiền nát.
“Thứ đồ nhỏ, tính khí lại không vừa”.
Mặc dù miệng mắng như vậy nhưng Diệp Thành vẫn cất bình hồ lô kia đi vì đây chính là bảo bối. Hắn ăn uống một bữa đơn giản rồi vội vàng ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Khi đi vào sơn động phía sau núi, Hùng Nhị nằm dạng chân tay trong này ngủ một giấc no nê ngáy khò khò, nước rãi chảy ra mặt đất.
Khụ, khụ…!
Diệp Thành ho hắng mà Hùng Nhị không hề phản ứng lại. Thấy vậy, Diệp Thành đạp hắn một cái: “Tên béo kia, dậy làm việc đi”.
Vẫn như lần đầu tiên, hắn không hề tỉnh.
Haiz! Diệp Thành thở dài: “Nữ nhân kia sao không mặc đồ thế nhỉ?”
Hắn vừa dứt lời, Hùng Nhị còn đang ngáy khò khò lập tức nhảy dựng lên: “Đâu? Ở đâu?”
“Chiêu này quả nhiên có tác dụng”, Diệp Thành ở bên lên giọng.
“Tên nhóc nhà ngươi”, biết bị chơi khăm, Hùng Nhị trợn mắt mắng chửi Diệp Thành.
“Đừng dùng mấy chiêu vô dụng này nữa, nhanh lên, đem Linh Thảo đến đây chưa? Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu”.
“Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm”, Hùng Nhị lập tức nhét tay vào túi sau đó lấy ra một cái túi đựng đồ: “Ông đây mất bao công sức mới lấy được đấy”.
Cắt!
Diệp Thành nghe vậy thì có vẻ không tin, nhưng khi mở túi đựng đồ ra và nhìn thấy số lượng linh thảo bên trong túi đựng đồ còn nhiều hơn trước gấp ba lần.
“Ngươi cũng được đấy”, Diệp Thành tặc lưỡi nhìn Hùng Nhị: “Ngươi lấy nhiều thế này, cậu ngươi có đồng ý không?”
“Không đồng ý”.
“Vậy ngươi lấy bằng cách nào?”
“Ta gọi mợ ta tới”, Hùng Nhị gại gại mũi: “Rồi cho thêm thứ khác vào trong đồ ăn của cậu mợ”.
“Cho thêm gì?”, Diệp Thành nhướng mày, “thứ gì?”
“Hợp hoan tán”.
Hắn dứt lời, Diệp Thành giật giật khoé miệng, hắn không thể không tán thưởng Hùng Nhị: “Giỏi lắm”.
Sau một hồi, cả hai bắt tay vào việc. Diệp Thành là người chỉ đạo còn Hùng Nhị hối hả ở bên làm chân chạy.
Chẳng mấy chốc, trong sơn động toả ra mùi dược liệu thơm nồng. Diệp Thành đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian vào những thứ thuốc này, khi bắt đầu luyện chế Ngọc Linh Dịch, hắn đã lấy bình hồ lô Tử Kim ra từ lâu, khí của dược liệu đều được bình hồ lô nuốt trọn.
“Đây là bảo bối gì vậy, còn có thể nuốt trọn linh khí nữa”, Hùng Nhị nằm bò ra đất, hai con mắt ti hí của hắn đảo qua đảo lại.
“Đừng nhìn nữa, tới đây giúp ta đi”.
Vì thủ pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch của Diệp Thành càng ngày càng thuần thục nên lần này Ngọc Linh Dịch luyện chế ra còn nhiều hơn gấp ba lần trước, cả hai chỉ mất sáu ngày.
Đêm muộn, cả hai tên giống như con lợn chết nằm rạp ra đất, sáu ngày điên cuồng luyện chế Ngọc Linh Dịch khiến cả hai mệt rã rời.
“Ngày mai xuất phát, việc đầu tiên là tới Vạn Bảo Các lấy thứ gì đó có ích, hiểu chưa?”, Hùng Nhị vừa nhét từng bình Ngọc Linh Dịch vào túi vừa dặn dò Diệp Thành.
“Thứ có ích?”, Diệp Thành bất giác quay sang nhìn thăm dò, hắn lên tiếng hỏi: “Ý của ngươi là…?”
“Thiên Linh Chú, Thiên Hành Chú và Thiên Lôi Chú”.
Nghe mấy cái tên này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên. Tam đại phù chú của Hằng Nhạc Tông bao gồm: “Thiên Linh Chú, Thiên Hành Chú và Thiên Lôi Chú.
Thiên Linh Chú chủ phong có thể cấm cố chân khí của tu sĩ trong khoảng thời gian ngắn. Thiên Hành Chú chủ đào, có thể nhanh chóng tăng nhanh tốc độ của tu sĩ, còn Thiên Lôi Chú chủ công, uy lực cực mạnh, mang theo uy lực dời non lấp bể.
Tam đại phù chú của Hằng Nhạc Tông mỗi thứ có một điểm đặc biệt riêng, cùng phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, như vậy sẽ có được thu hoạch ngoài mong đợi.
“Vạn Bảo Các cũng bán tam đại phù chú này sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị hỏi.
“Bán, đương nhiên bán rồi, Thiên Linh Chú mười nghìn linh thạch, Thiên Hành Chú ba mươi nghìn linh thạch, còn Thiên Lôi Chú cần chín mươi nghìn linh thạch, có điều uy lực của Thiên Linh Chú quá mạnh, bị cấm dùng ở Hằng Nhạc Tông nhưng bên ngoài thì có thể dùng”.
“Cha mẹ ơi, cái này ai mà mua nổi”, Diệp Thành nuốt nước bọt cái “ực”.
“Người bên ngoài Hằng Nhạc Tông đông nhiều vô kể, trong đó không thiếu những tu sĩ xuất thân thế gia, giàu có vô cùng”.
Diệp Thành nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải thôi, trong ngày hôm qua, hắn còn lấy được ba mươi nghìn linh thạch trong túi đựng đồ của Tề Hạo, những đệ tử thế gia khác không lộ liễu nhất định giàu có vô cùng.
“Những phù chú này mặc dù đắt nhưng rất có ích”, Hùng Nhị nói, “đây là vật cần có khi ra ngoài, vào thời khắc quan trọng có thể cứu mạng, so với linh thạch thì ta vẫn yêu cái mạng nhỏ này của mình hơn”.
Câu này nghe rất có lý. Diệp Thành đồng ý với quan điểm của Hùng Nhị, linh thạch dù có nhiều nhưng mạng chẳng còn thì cũng vô dụng.
Hắn tự nhủ trước khi tới chợ đen U Minh thì sẽ tới Vạn Bảo Các một chuyến, không mua được Thiên Lôi Chú thì cũng phải mua được Thiên Linh Chú và Thiên Hành Chú.
Tới tối, cả hai tên rời khỏi núi, Hùng Nhị về Linh Thảo Viên còn Diệp Thành đi về phía Vạn Bảo Các.
Chương 44: Gừng càng già càng cay
Đêm khuya, trời đầy sao. Diệp Thành lại tới Vạn Bảo Các, đúng lúc Bàng Đại Hải đang nhâm nhi rượu một mình.
“Ô, đêm hôm mà còn có người tới mua đồ”, thấy có món hời, Bàng Đại Hải đứng dậy, đôi mắt sáng quắc của ông ta trở nên có thần hơn hẳn.
“Trưởng lão nay cao hứng quá ạ”, Diệp Thành tươi cười, lấy túi đựng đồ đưa cho Bàng Đại Hải: “Trưởng lão giúp con xem đồ bên trong này đáng giá bao nhiêu với ạ”.
Bàng Đại Hải nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào trong rồi lại nhìn sang Diệp Thành: “Đây đều là những thứ ngươi cướp được từ Tề Hạo phải không?”
Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn gại gại mũi rồi gật đầu. Bàng Đại Hải thu lại ánh mắt, rút ra một bàn tính nhỏ bên trong ngực sau đó kiểm đếm từng món đồ bên trong túi.
Cuối cùng, ông ta mới đặt bàn tính xuống, vuốt vuốt bộ râu và giơ ba ngón tay lên.
“Ma mươi nghìn ít quá”, Diệp Thành bĩu môi, hắn thầm nghĩ nếu không phải cần tiền gấp thì hắn cũng không đem những bảo bối này đi bán làm gì.
“Ba mươi mốt nghìn, không thể thêm được nữa”, Bàng Đại Hải nói và không quên liếc nhìn Diệp Thành nhưng trên mặt Diệp Thành rõ ràng không có ý muốn bán.
Thấy vậy, Bàng Đại Hải lại hỏi một câu thăm dò: “Hay là ba mươi hai nghìn?”
“Con không bán nữa”, Diệp Thành lập tức lấy lại túi đựng đồ.
Mặc dù hắn không nhạy cảm với giá cả nhưng bảo bối bên trong túi đựng đồ của Tề Hạo sao có thể chỉ ba mươi hai nghìn, chỉ cần tính những binh khí bất phàm kia cũng đã không phải cái giá này rồi.
Thấy Diệp Thành muốn đi, Bàng Đại Hải vội kéo hắn lại: “Đừng đi mà, nếu không được thì ta thêm cho ngươi một ít”.
“Năm mươi nghìn”, Diệp Thành cứ thế hét giá.
“Ba mươi tám nghìn”. Bàng Đại Hải cũng không phải dạng vừa, ông ta cố hét xuống cái giá thấp hơn.
“Cho người hai nghìn, bốn mươi tám nghìn”.
“Bốn mươi nghìn, không thể nhiều hơn được nữa”.
“Trưởng lão, người cũng ép con quá đấy. Bốn mươi bảy nghìn, đúng cái giá này, nếu không thì…”.
“Quyết định vậy đi”. Không ngờ Bàng Đại Hải lập tức ngắt lời Diệp Thành, đồng ý một cách dứt khoát.
Trả thấp quá rồi sao?
Diệp Thành nhếch miệng, thầm nghĩ mình bị Bàng Đại Hải làm cho hồ đồ.
“Nào nào, bốn mươi bảy nghìn, không nhiều, không nhiều, ngươi đếm đi”, Bàng Đại Hải tươi cười hớn hở, ông ta nhét một cái túi đựng đồ vào ngực Diệp Thành, chỉ sợ Diệp Thành đổi ý.
Diệp Thành dứt khoát đẩy lại: “Cho con ba đạo Thiên Linh Chú và một đạo Thiên Hành Chú”.
“Vậy không được, còn thiếu ba nghìn”, Bàng Đại Hải không chịu.
“Vậy con không bán nữa”.
“Hừ, ngươi đúng là ranh ma”, Bàng Đại Hải như muốn phát điên nhưng vẫn nở nụ cười giảo hoạt đẩy tới: “Thế này, ngươi thêm hai nghìn nữa, ta bớt cho ngươi một nghìn linh thạch, thế nào?”
“Cùng lắm thì thêm cho người năm trăm”, bị ông ta làm lung lay một lần, Diệp Thành cũng thông minh hơn, hắn cố gắng hét giá xuống.
“Cứ thế đi”, mẹ kiếp, không ngờ Bàng Đại Hải lại đồng ý luôn.
Trong lòng Diệp Thành thật sự chỉ muốn tự bạt cho mình hai cái.
Lại ra giá cao rồi sao?
Gừng càng già càng cay. Diệp Thành cố gắng hét giá xuống nhưng vẫn không thể chơi lại Bàng Đại Hải, trông bộ lão già này có thể làm trưởng lão của Vạn Bảo Các không phải là không có lý.
“Ba đạo Thiên Linh Chú, một đạo Thiên Hành Chú, cầm lấy đi”, lần này Bàng Đại Hải nhét vào người Diệp Thành bốn đạo linh phù.
Sau đó ông ta cứ thế lấy túi đựng đồ của Diệp Thành. Diệp Thành vội cất linh phù vào túi, nói: “Trưởng lão, tối người mà đi đường thì đừng để bị lọt hố nhé”.
“Hừ, tiểu tử nhà ngươi…”
Ở bên, không đợi Bàng Đại Hải nổi trận lôi đình, Diệp Thành đã chuồn khỏi Vạn Bảo Các.
Quay về Tiểu Linh Viên đã là đêm muộn.
Ù!
Trong tiểu viên, tiếng Thiết Côn vung trong không gian phát ra tiếng kêu, Hùng Nhị vẫn chưa ngủ, đang chăm chỉ tu luyện. Gậy Ô Thiết Côn kia trong tay Hổ Oa trông cũng hợp với người. Mặc dù trông có hơi vụng dại nhưng dần dần cũng trở nên thuần thục hơn.
Cũng may Hùng Nhị luyện tập chăm chỉ, không có ý định quay đầu lại. Diệp Thành không làm phiền tới cậu ta, cứ thế lặng lẽ về phòng mình. Khi vào phòng, hắn vẫn quay lại nhìn Hổ Oa mồ hôi nhễ nhại lần nữa.
“Côn, Hổ Oa có lẽ trời sinh được định là làm bạn với nó”, nói rồi, Diệp Thành nhấc chân bước vào phòng.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng. Trời vừa sáng, Diệp Thành đã ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Dưới chân núi, Hùng Nhị cũng đã xuất hiện.
Hùng Nhị hôm nay ngoài chiếc quần cộc hoa ra thì trên người còn mặc cái áo giáp nhỏ và trên ngực còn treo thêm một món đồ nữa, chính là hộ tâm kính.
“Hay là chúng ta thuê một con linh điểu bay tới đó”, Diệp Thành nhìn sắc trời, nói.
“Không được”, Hùng Nhị lập tức gạt đi, “ kẻ mạnh đều ngự không phi hành, ngồi trên linh điểu bay trên trời không an toàn chút nào cả, nghe ta đi, đi dưới đất an toàn hơn trên trời nhiều”.
Nói rồi, Hùng Nhị rút ra hai đạo linh phù từ trong túi quần.
“Thiên Hành Phù”, Diệp Thành sáng mắt, như nhận ra linh phù này, hắn biết khả năng của linh phù này, một khi sử dụng có thể đi tới ngàn dặm trong một ngày.
“Ôi chao, ngươi biết Thiên Hành Phù cơ à?”, Hùng Nhị tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ta từng nghe nói”.
Hùng Nhị không hỏi lại, hắn lấy một tấm Thiên Hành Phù đưa cho Diệp Thành: “Dán lên chân, đẩy chân khí vào, điều khiển phương hướng cho đúng, tốc độ của linh phù này rất nhanh, tên nhóc nhà ngươi đừng có va vào núi đấy”.
“Xem ngươi nói kìa”, Diệp Thành phất tay dán linh phù lên chân.
Sau đó hắn đẩy chân khí vào trong khiến linh phù phát sáng và còn có các đường hoa văn nhập vào cơ thể.
Vút!
Giây phút trước còn đứng ở mặt đất mà giây phút này Diệp Thành đã bay lên trên. Hùng Nhị cũng không kém phần, hắn giống như một con rắn dài, cứ thế đi theo bước chân Diệp Thành.
Tốc độ đột nhiên tăng nhanh khiến Diệp Thành có phần chưa quen, đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng Thiên Hành Chú.
“Thiên Hành Chú quả là phi phàm”.
Diệp Thành vừa điều chỉnh phương hướng vừa cười nói, tai hắn chỉ nghe thấy tiếng gió. Tốc độ của Thiên Hành Phù mặc dù không nhanh bằng Tốc Ảnh Thiên Hoan nhưng chân khí tiêu hao lại hơn Tốc Ảnh Thiên Hoan nhiều.
Vút!
Vút!
Bóng hai người không ngừng di chuyển, phía sau còn có khói sương mờ mịt.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, cả hai tên xuyên qua một khu rừng hoang.
“Còn có một canh giờ nữa là tới rồi”, Hùng Nhị ước chừng thời gian và khoảng cách.
“Ta đã ngửi thấy mùi máu tanh”, Diệp Thành trầm ngâm.
“Thả lỏng ra, không sao đâu, có ca ca ở đây”, bàn tay béo múp của Hùng Nhị vỗ vỗ Diệp Thành.
“Cẩn thận”, chỉ nghe Diệp Thành nói một câu, sau đó hắn kéo Hùng Nhị lại và giảm tốc độ.
Rầm!
Cả hai người vừa rời khỏi vị trí đó thì nơi này liền xuất hiện tiếng nổ.
Đột nhiên đá vỡ bay tứ tung, cây cối rậm rạp xung quanh nghiêng ngả, đến cả mặt đất cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ mà xuất hiện hố sâu ba trượng.
Ôi chao!
Thấy vậy, Hùng Nhị lập tức hét lớn. Nếu không phải trước đó Diệp Thành phản ứng nhanh thì bọn chúng đã banh xác rồi.
“Mẹ kiếp, là tên chết tiệt nào cài bẫy ở đây vậy?”, Hùng Nhị gào ầm lên.
Diệp Thành nheo mắt, quay lưng lại với Hùng Nhị, hắn cảnh giác nhìn xung quanh. Vừa ra ngoài chưa lâu đã gặp phải rắc rối khiến hắn không khỏi lo lắng cho sự an nguy của bản thân trong chuyến đi này.
Vù, vù.
Vù, vù.
Trong màn đêm vang lên âm thanh kỳ lạ, từng luồng gió lạnh thổi tới mang theo mùi máu tanh.
“Có thể thoát khỏi trận pháp của ta, ta đã đánh giá thấp các ngươi rồi”, theo sau tiếng cười lạnh lùng, một gã đàn ông vạm vỡ vác theo thanh đại đao đầu quỷ đi ra.
Tên này để tóc xoã, hõm mắt sâu, đôi mắt hằn lên từng đường máu đỏ, trên mặt còn những vết sẹo do dao, khắp người toàn khí tức bạo tàn, lại thêm khuôn mặt tôi độc chỉ cần nhìn là biết không lương thiện gì rồi.
“Cảnh giới Chân Dương”, cảm nhận được khí tức của gã đàn ông này để lộ, khuôn mặt Diệp Thành và Hùng Nhị khó coi hơn hẳn.
“Lấy túi đựng đồ ra, ta có thể cho các ngươi chết thoải mái hơn một chút”, gã đàn ông hung tàn kia vác theo đại đao từ từ đi tới.
Thấy vậy, Hùng Nhị liếc nhìn Diệp Thành: “Làm hay không?”
Chương 45: Hai tên súc sinh
“Làm”, Diệp Thành khẽ gật đầu. Nếu như người nào khác nghe thấy thì không giật mình mới lạ. Cả hai tên một tên ở cảnh giới ngưng khí, một tên ở tầng một cảnh giới nhân nguyên mà dám đánh với cảnh giới chân dương.
Nếu như người nào đó ở cảnh giới chân dương nghe thấy thì hai tên này chắc chắn sẽ không thể sống nổi.
Thế nhưng khí tức của gã đàn ông này mặc dù rất mạnh nhưng lại không ổn định, chỉ cần nhìn là biết vừa mới đột phá lên cảnh giới chân dương chưa lâu.
Một tên ở cảnh giới chân dương vừa đột phá, Diệp Thành và Hùng Nhị đương nhiên sẽ không phải sợ.
“Cướp”, sau tiếng hét, tên này đạp mạnh vào mặt đất và lao lên trước như mũi tên ra khỏi cung.
“Cướp”, Diệp Thành cũng hét lên, sau đó sát phạt theo Hùng Nhị.
Thấy vậy, gã đàn ông chợt sững người.
Trong chớp mắt, cây gậy răng sói của Hùng Nhị đã vung ra mạnh mẽ.
“Muốn chết”, gã đàn ông phản ứng lại thì mặt mày chợt tối sầm lại, hắn ta vung tay nhưng trong mắt hắn, cây gậy răng sói đang nện xuống kia lại biến to lên gấp năm lần. Người biết thì không sao, nhưng nếu người nào không biết thì còn tưởng đây là một cái cây đại thụ mất.
Vì không ngờ gậy răng sói lại biến to như vậy, lại thêm Hùng Nhị chỉ là một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên nên gã đàn ông kia lại càng khinh địch. Gã ta tưởng rằng với sức mạnh của mình có thể khiến Hùng Nhị và Diệp Thành người ngợm máu me.
Có điều mặc dù khiến gã đàn ông kia bị thương nhưng Hùng Nhị cũng bị ảnh hưởng không nhẹ. Gã đàn ông kia nổi điên, vừa định ra tay thì đã bị Diệp Thành sát phạt tới.
“Muốn chết”, sau tiếng hét phẫn nộ, gã đàn ông tung ra một chưởng.
Diệp Thành lạnh giọng, gọi chân hoả, một ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn biến thành cái roi lửa dài, cứ thế được hắn dùng và quất ra.
Vút!
Âm thanh này vang lên khiến mặt gã đàn ông kia hằn lên vệt máu đen thui.
“Chân hoả?”, gã ta kinh ngạc.
Đương lúc gã ta còn đang ngỡ ngàng, tiếng gầm của hổ lại vang lên. Diệp Thành thi triển thuật hổ vồ trong Thú Tâm Nộ và tiến tới đánh ở cự li gần với gã.
Hắn giống như mãnh hổ hạ sơn, ra tay tung đòn chí mạng, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc lại như sư tử, lúc như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập kết hợp nhuần nhuyễn giữa chân, tay, đầu gối và vai đều được sử dụng triệt để. Mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn là binh khí vô cùng hung hãn.
Vì không ngờ nổi một tên ở cảnh giới ngưng khí lại có thể có kỹ thuật chiến đấu gần bá đạo như vậy nên gã đàn ông kia bị đánh đến mức chân tay khua loạn xạ.
Hừ!
Hùng Nhị rít lên, hắn vung cây gậy răng sói bổ nhào tới, cùng phối hợp với Diệp Thành chiến với gã đàn ông kia khiến gã ta rối rắm.
Thế nhưng dù sao hắn cũng ở cảnh giới chân dương, chẳng mấy chốc đã phản đòn nhanh chóng.
Bôn lôi chưởng!
Long Hổ quyền!
Diệp Thành và Hùng Nhị lần lượt xông lên tung chưởng.
Rầm!
Quyền chưởng va vào nhau phát ra âm thanh kinh người. Một chưởng ở cảnh giới chân dương vô cùng khủng khiếp khiến Diệp Thành và Hùng Nhị ói ra máu lùi về sau.
“Khoảng cách quá lớn”, Diệp Thành thầm than thở. Mặc dù có thực lực vượt trội nhưng khi đối diện với kẻ địch mạnh thế này, hắn vẫn không khỏi thảng thốt.
“Các người đều phải chết”, bị hai tên miệng còn hôi sữa đánh cho thảm bại, gã đàn ông kia nổi cơn thịnh nộ.
“Ai chết cũng chưa chắc”, Diệp Thành lạnh giọng.
“Tiểu tử, chơi đẹp lắm”, ở bên, Hùng Nhị đứng song song với Diệp Thành, hắn giơ ngón tay cái tán thưởng.
“Ngươi cũng không vừa”.
“Sao có thể…”, hiện trường lập tức vang lên tiếng hét kinh ngạc của gã đàn ông. Khí tức và tốc độ của gã tan biến.
Lúc này gã ta mới nhận ra trên người mình đã bị dán phù chú, vả lại còn bị dán hai đạo phù chú.
“Thiên Linh Chú”, gã ta ngỡ ngàng, có vẻ như gã biết về Thiên Linh Chú.
“Gã ta ở cảnh giới chân dương, hai đạo Thiên Linh Chú cũng chỉ có thể cấm cố một phần chân khí của gã mà thôi”, Hùng Nhị nói với Diệp Thành.
“Nhân lúc gã ta như vậy, giết gã”.
“Làm luôn”.
Khu rừng vừa mới yên ắng lại vì hai tên Diệp Thành và Hùng Nhị mà bị phá vỡ bầu không khí này. Gã đàn ông thấy vậy thì mặt mày thay đổi hẳn. Gã ta vừa lùi về sau vừa điên cuồng tung đòn vào cấm cố trên Thiên Linh Chú. Gã biết chỉ cần thoát khỏi cấm cố một phút thôi thì hắn hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng.
Có điều Diệp Thành và Hùng Nhị sao có thể để hắn có thêm thời gian.
Bôn lôi chưởng!
Long hổ quyền!
Biết thời gian chính là sinh mạng, cả hai tên không dám nương tay, mật thuật lớn mạnh cứ thế được thi triển về phía gã đàn ông kia.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé. Diệp Thành vung cây kiếm Xích Tiêu của mình, suýt chút nữa thì chém chết gã đàn ông kia.
Gã ta ói ra máu, lùi về sau nhưng vẫn không dừng lại. Hùng Nhị vung cây gậy nện tới.
Cây gậy răng sói nện xuống lại biến to hơn gấp năm lần, nó chứa đựng toàn bộ chân khí của Hùng Nhị.
“Không…không…không”, thấy gậy răng sói nện tới, gã đàn ông kia kinh hãi hét lên.
Sao hắn có thể ngờ được hắn đường đường là một tu sĩ ở cảnh giới chân dương mà lại bị một tên ở cảnh giới ngưng khí và cảnh giới nhân nguyên giết chết được. Hắn còn bao nhiêu mật thuật còn chưa kịp thi triển nữa.
Thế nhưng cho dù gã ta có hét thế nào thì Diệp Thành và Hùng Nhị lúc này cũng sẽ không nương tình.
Nương tay với kẻ định chính là tự giết chết mình. Nếu bọn chúng không giết gã đàn ông kia mà để gã ta phá được cấm cố thì chắc chắn người phải chết chính là bọn chúng.
Đây chính là thế giới của tu sĩ, rất tàn khốc.
Rầm!
Sau khi gậy răng sói nện xuống, cả vùng đất lớn đều như rung chuyển. Đợi tới khi mây khói tản đi, Diệp Thành và Hùng Nhị mới tiến lên trước, gã đàn ông ở cảnh giới chân dương toàn thân suýt chút nữa bị dập thành một đống.
“Mảnh đất này không nên ở lại lâu”.
Cả hai tên lần lượt ra tay, lấy lại túi đựng đồ của gã đàn ông kia. Những món đồ có giá trị trên người gã đều bị lấy đi sạch sẽ.
Làm xong xuôi, cả hai mới biến mất dạng.
Sau khi hai tên rời đi, trong màn đêm đen có một bóng người mặc áo choàng tím bước ra.
“Có chân hoả?”, nhìn về phía thấy Diệp Thành và Hùng Nhị rời đi, tên này khẽ vuốt râu, nói.
Diệp Thành và Hùng Nhị lại hiện thân, là nơi rất sâu trong khu rừng hoang.
Cả hai tên phải mất một canh giờ để hồi phục lại nguyên trạng, sau đó mới lấy túi đựng đồ của gã đàn ông kia và các bảo bối trên người ra.
Ôi chao!
Đột nhiên, cả hai tên ngỡ ngàng lên tiếng.
“Không hổ là cảnh giới chân dương, đúng là giàu có”.
“Hai đạo Thiên Linh Chú không hề lãng phí”.
“Luật cũ, năm mươi năm mươi”.
Cả hai tên chúi đầu lúi húi chia nhau.
Trong túi đựng đồ của gã đàn ông chỉ cần tính linh thạch cũng đã có tới hàng trăm nghìn.
Linh Thạch, linh dịch, linh thảo sau khi được hai tên chia nhau thì trên mặt đất cũng chỉ còn lại một cây đại đao đầu quỷ, hai bộ cổ quyển và một cái vạc to chừng nắm tay trẻ con.
Đúng lúc này, chân hoả lay động khiến Diệp Thành sáng mắt, hắn nhìn sang hai bộ cổ quyển và cây đại đao đầu quỷ kia, cuối cùng dừng lại trên cái vạc.
Bảo bối đây rồi!
“Ta lấy cây đại đao này”.
“Ta lấy cái vạc này”, cả hai tên lần lượt nói, nói xong xuôi rồi nhìn nhau: “Huynh đệ tốt”.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai bộ cổ quyển, cả hai tên mỗi tên một quyển.
“Hám sơn chưởng”, Hùng Nhị nhìn cái tên cổ quyển, sau đó liếc sang quyển trong tay Diệp Thành, hỏi: “Của ngươi là gì?”
“Đây là cái gì cơ chứ”, Diệp Thành nhếch miệng nhìn bộ cổ quyển trong tay mình.
“Sao, Diệp Thành, ngươi còn muốn tiếp tục đánh sao?”, thấy Diệp Thành lại có sự chuẩn bị cho cuộc đại chiến, bên dưới không khỏi kinh ngạc.
“Chân khí bị cấm cố, chỉ có nước thua thảm bại”.
“Xem ra đang giãy chết thôi”.
“Uổng công vô ích”.
“Ta xem ngươi có thể trụ được tới bao giờ”, Tề Hạo trên chiến đài như kẻ điên, hắn chém ra một nhát kiếm khí sắc lạnh, còn Diệp Thành đã lùi về sau từ lâu. Khi lùi về sau, hắn rút thanh kiếm Thiên Khuyết đang cắm trên chiến đài ra.
Keng!
Kiếm khí của Tề Hạo chém vào thanh Thiên Khuyết tạo thành đốm lửa. Không có chân khí hộ thể, hai cánh tay Diệp Thành đau đớn vô cùng, sau đó hắn ói ra cả miệng máu.
Chết đi!
Tề Hạo phi như bay, trong chớp mắt đã tới, hắn chém một kiếm vào không trung. Có điều kỳ lạ rằng Diệp Thành không hề né tránh.
Phụt! Lại là dòng máu bắn tung toé, cơ thể Diệp Thành bị đâm xuyên. Hắn cố gắng dùng tay nắm chặt lấy sát kiếm kia của Tề Hạo, còn tay trái một lần nữa tung đòn đánh chặn.
Có điều, lần này Tề Hạo đã chuẩn bị từ tước. Hắn khẽ giơ tay, nắm lấy tay Diệp Thành. Diệp Thành bị cấm cố chân khí nên chiêu này của hắn quả thật không mang theo bất cứ sức mạnh nào.
“Yếu quá”, Tề Hạo bật cười, hắn giáng một đòn khiến Diệp Thành ói ra máu và lùi về sau.
“Lần này ngươi còn chưa chết?”, đánh lui Diệp Thành, Tề Hạo cầm sát kiếm đẫm máu sát phạt tới nơi. Thế nhưng vừa đi được một bước thì hắn lại tỏ ra kinh ngạc.
“Đây…”, hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh thâm nhập vào cơ thể mình, áp chế cơ thể và cấm cố mọi sức mạnh trong hắn.
“Sao có thể”, Tề Hạo không thể tin nổi, hắn nhìn vào đường Thiên Linh phù chú đang nhập vào cơ thể mình.
“Diệp Thành cũng có Thiên Linh Chú?”, bên dưới xôn xao.
“Thiên Linh Chú quý giá như vậy, sao hắn có thể mua nổi?”
“Xong rồi, Tề Hạo cũng trúng Thiên Linh Chú”.
“Đánh hay lắm”, Hùng Nhị hô hào, hắn kích động đến mức nắm tay ngấn mỡ cũng nắm thật chặt lại.
“Hắn lấy đâu ra Thiên Linh Chú?”, Tô Tâm Nguyệt ngạc nhiên, rõ ràng trong tay Diệp Thành cũng có Thiên Linh Chú và mọi chuyện hoàn toàn vượt ngoài sự dự liệu của cô ta.
“Không thể nào”, Tề Hạo rống lên trên chiến đài.
“Ta nói rồi, ai thắng ai bại chưa biết trước được”, cách đó vài trượng, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn nhìn Tề Hạo và bật cười lạnh lùng.
“Sao ngươi có Thiên Linh Chú?”, mắt Tề Hạo nổi lên từng đường vân máu, hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm.
“Điều này có quan trọng không?”, Diệp Thành chậm rãi đi tới: “Quan trọng là hiện giờ cần công bằng. Ngươi không có chân khí, ta cũng không có chân khí, cuộc chiến đấu bằng thực lực mới vừa bắt đầu mà thôi”.
Nghe vậy, Tề Hạo vô thức lùi về sau.
Đúng vậy. Hắn cũng không còn chân khí nữa. Vậy thì hắn có còn là đối thủ của Diệp Thành không?
Nghĩ tới khả năng chiến đấu gần bá đạo của Diệp Thành, trong mắt Tề Hạo rõ vẻ kinh ngạc. Mấy năm nay hắn dựa vào chân khí quá nhiều, chưa bao giờ nghiêm túc tu luyện sát thuật, hiện giờ lại không có chân khí, hắn đâu thể là đối thủ của Diệp Thành.
Chiến!
Diệp Thành hắng giọng âm vang, hắn sải bước về phía trước. Thấy vậy, Tề Hạo hoang mang lùi về sau.
“Ngươi trốn nổi không?”, giọng nói lạnh như hàn băng vang lên. Diệp Thành đã sát phạt tới nơi, tung ra một đấm.
Tề Hạo đỡ lại theo bản năng nhưng hắn khó có thể tránh được đòn sát phạt với cự li gần của Diệp Thành.
A…!
Cho dù hắn gào thét thế nào thì cũng vô ích. Thế nhưng đúng lúc Diệp Thành thi triển thần uy thì một đệ tử mặc đồ trắng của Nhân Dương Phong đột nhiên bay lên chiến đài.
Tu vi của tên này không cao nhưng lại biết tính toán. Hắn biết lúc này chân khí Diệp Thành bị cấm cố, thực lực không còn được như trước, nên muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Diệp Thành.
“Chết đi”, tên đệ tử mặc đồ trắng mặt mày tối sầm, hắn tung ra một đấm, không hề nương tay.
“Ngưng khí tầng thứ tư, ngươi mà xứng sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn tung cước khiến Tề Hạo ngã nhào ra, sau đó lập tức quay người né qua một chưởng của tên đệ tử mặc đồ trắng kia. Một chưởng mạnh mẽ khiến tên đệ tử kia lảo đảo.
“Đây…”, các đệ tử bên dưới kinh ngạc, cho dù chân khí bị cấm cố nhưng Diệp Thành vẫn hung hãn dị thường.
A…!
Sau tiếng thét, Diệp Thành đã kéo một chân tên đệ tử mặc đồ trắng rồi nện hắn xuống chiến đài.
Diệp Thành biết rằng ngay giây phút mình bị cấm cố chân khí thì chắc hẳn đệ tử của Nhân Dương Phong sẽ ra tay đánh lén. Cũng may các đệ tử của Nhân Dương Phong đến đây lần này ngoài Tô Tâm Nguyệt ở tầng ngưng khí thứ chín ra thì còn lại đều ở dưới tầng thứ năm, và điều đó hoàn toàn phù hợp trong phạm vi mà Diệp Thành có thể ứng phó.
Dù chân khí bị cấm cố nhưng khả năng chiến đấu thực tế của hắn hãy còn đó, lại thêm cơ thể khoẻ mạnh của hắn không phải ai cũng có thể địch lại.
A…!
Lại là tiếng thét vang lên, tên đệ tử mặc đồ trắng bị Diệp Thành đập xuống chiến đài, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo cả lên khiến chiến đài vốn chắc chắn đã bị đập cho biến dạng.
“Hắn không có chân khí, lên cả đi”.
Theo sau tiếng hét kia, đám đệ tử bên dưới của Nhân Dương Phong ngoài Tô Tâm Nguyệt ra thì tất cả đều xông lên như ong vỡ tổ.
“Mẹ kiếp”, Hùng Nhị bên dưới chiến đài thấy vậy thì tức tối ra mặt, hắn cầm theo cây gậy răng sói định xông lên chiến đài, có điều hắn vừa giơ gậy lên thì lại tự giác thu hồi lại.
Vì Diệp Thành phía trên chiến đài đang đại chiến thần uy.
Một tay hắn nắm lấy một chân của tên đệ tử mặc đồ trắng đã ngất xỉu và coi hắn làm binh khí, cứ thế điên cuồng xoay tên này, chỉ cần là đệ tử của Nhân Dương Phong tiến lên trước thì lập tức bị quật bay ra khỏi đó.
“Giỏi thật”, Hùng Nhị suýt xoa.
“Khoẻ quá”, đệ tử xung quanh vô thức nuốt nước bọt.
A…!
Theo sau tiếng thét, một tên đệ tử của Nhân Dương Phong lập tức bị Diệp Thành đạp bỏ vùng đan điền.
“Diệp Thành”, bên dưới, Tô Tâm Nguyệt hắng giọng: “Một tên đệ tử hại đồng môn tàn nhẫn như vậy không sợ Giới Luật Đường hỏi tội sao?”
“Hại đệ tử đồng môn?”, Diệp Thành mình toàn máu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hằn nhìn chằm chằm vào Tô Tâm Nguyệt mà gằn giọng: “Cuộc đấu trên Phong Vân Đài ngoài hai bên giao chiến ra thì không được có bên thứ ba can dự, đây là môn quy từ xưa tới nay, cho dù ta diệt bọn họ ngay tại đây thì Giới Luật Đường cũng không có quyền trị tội ta”.
“Ngươi…”, lại một lần nữa bị nạt, Tô Tâm Nguyệt mặt mày đỏ gay.
“Là người của Nhân Dương Phong coi thường môn quy trước, không thể trách ta được”, Diệp Thành nói với giọng lạnh băng.
Nói rồi hắn quay người giáng một phát đấm vào tên Tề Hạo vừa mới bò dậy khiến hắn ngất lịm đi.
Thấy vậy, Tô Tâm Nguyệt càng tức tối hơn, cô ta toan xông lên chiến đài.
“Tô Tâm Nguyệt phải không? Ta khuyên tỷ biết điều chút đi, nếu không thì truy phong tiễn không có mắt đâu”, giọng Hùng Nhị sang sảng vang lên.
Cây gậy răng sói trong tay hắn lúc này đã được thay bằng trường cung, lúc này trường cung như hình trăng tròn, còn có một đạo chân khí tiễn di chuyển, một khi Tô Tâm Nguyệt dám lên chiến đài thì chân khí tiễn này sẽ lập tức được bắn ra.
Thấy vậy, Tô Tâm Nguyệt run rẩy, cô ta có thể cảm nhận được luồng khí lạnh toát từ chân khí tiễn.
Cô ta chắc chắn một điều rằng nếu mình dám di chuyển thì nhất định sẽ bị một mũi tên đâm xuyên tim. Thế rồi Tô Tâm Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, vừa định sải bước đi thì ngoan ngoãn thu chân về.
“Vậy có phải đúng không?”, Hùng Nhị bật cười, sau đó không quên nhìn đám đệ tử mà mắng: “Ta đây không muốn nhằm vào ai nên các người ngoan ngoãn đi, nếu không thì đừng trách ta ra tay vô tình.
Nghe vậy, đám đệ tử manh động tự khắc thu lại chân khí, không dám ho he.
Trên chiến đài, Diệp Thành đã lấy đi túi đựng đồ của Tề Hạo sau đó lục tìm khắp người hắn một lượt, chỉ cần là bảo bối có giá trị thì hắn chẳng để sót.
Diệp Thành vẫn để lại một chút thể diện cho Tề Hạo, nếu không thì với tính khí trước kia của hắn, nhất định đã lấy sạch mọi thứ trên người Tề Hạo rồi.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới nhảy xuống khỏi chiến đài đi ra ngoài.
Khi đi qua Tô Tâm Nguyệt, hắn liếc sang gương mặt lạnh như được phủ thêm lớp sương của cô ta mà cười nhạt: “Tô sư tỷ, khả năng đổi trắng thay đen của tỷ cũng không ai sánh bằng, sư đệ hổ thẹn vì cảm thấy không được bằng”.
“Ngươi…”
Tô Tâm Nguyệt định nói thêm gì đó nhưng Diệp Thành đã phất áo rời đi.
Phía trước, đệ tử ở hai bên tự động nhường đường cho Diệp Thành.
Cuộc chiến hôm nay khiến bọn họ đi từ bất ngờ này tới bất ngờ kia. Tề Hạo ở cảnh giới Nhân Nguyên bị đánh bại, đến cả đệ tử của Nhân Dương Phong tới ứng cứu ngoài Tô Tâm Nguyệt ra thì tất cả đều ngả rạp.
Từ nay về sau, e rằng không ai dám coi thường một đệ tử thực tập như Diệp Thành nữa.
“Đi thôi”, sau khi Diệp Thành rời đi, Hùng Nhị cũng thu lại tất cả số tiền cược, vỗ vỗ mông và chuồn thẳng.
Sau khi hắn rời đi, những đệ tử ở lại mới như được tỉnh mộng, vẫn luôn thấy rằng mình mất đi thứ gì đó.
A….!
Trên Phong Vân Đài vang lên từng tiếng hét.
“Linh thạch của ta”.
“Đó là cả gia tài của ta đấy”.
“Vất vả mấy chục năm, giờ tay trắng rồi”.
Chương 42: Tốc ảnh thiên hoan
Sau cuộc chiến trên Phong Vân Đài, tiếng tăm của Diệp Thành lại càng vang dội ở ngoại môn. Một đệ tử thực tập ở tầng ngưng khí thứ nhất trong một tháng liên tiếp đánh bại đệ tử của tam đại chủ phong, trong đó bao gồm một người ở cảnh giới Nhân Nguyên, điều này chắc chắn sẽ trở thành truyền kỳ.
Đêm khuya.
Tại Nhân Dương Phong, Chung Lão Đạo ôm ngực, ông ta đã bỏ lỡ một đệ tử có tài năng thiên bẩm nên không khỏi tiếc nuối.
Ở Địa Dương Phong, Cát Hồng bật cười lạnh lùng: “Thanh Dương Lão, so với Địa Dương Phong của ta thì Nhân Dương Phong của ông thảm bại hơn nhỉ?”
Ở Nhân Dương Phong, Tề Hạo đã tỉnh lại, hắn trông như con chó điên không ngừng gào thét: “Giết, giết, ta phải giết hắn”.
Ồn ào.
Thanh Dương Chân Nhân nạt nộ, mặt mày tối sầm khiến người ta phải sợ: “Một tên ngưng khí tầng thứ nhất mà còn không đánh lại được, ta đúng là dạy các con phí công vô ích”.
“Sư tôn, là tên Diệp Thành đó quá nham hiểm”, Tô Tâm Nguyệt ở bên hằn học nói.
“Không cần nói thêm gì nữa, trong tháng tới, các con đều phải yên phận trên núi, cuộc so tài ngoại môn các con đừng để ta mất mặt nữa”.
Trong Tiểu Linh Viên.
Diệp Thành vận chuyển Man Hoang Luyện Thể hơn sáu canh giờ.
Trận quyết đấu lần này trên Phong Vân Đài khiến hắn bị thương không hề nhẹ, mình đầy thương tích, đặc biệt là hai vết thương đẫm máu trên vai trái và ngực phải.
Có điều so với hình phạt roi lửa của Giới Luật Đường thì những vết thương này chẳng đáng là gì. Nhờ có Man Hoang Luyện Thể mà vết thương của hắn hồi phục rất nhanh, đợi tới khi đi ra khỏi phòng thì hắn đã như con hổ lừng lững, mình đầy sức mạnh rồi.
“Ôi chao”, vừa ra khỏi phòng, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng rít.
Lúc này hắn mới nhận ra trong Tiểu Linh Viên ngoài Hổ Oa và Trương Phong Niên ra thì còn có một ụ thịt, à không, là một người khác nữa. Người này không phải ai khác mà chính là Hùng Nhị.
“Tên tiểu tử nhà ngươi là súc sinh sao?”, Hùng Nhị lập tức nhao tới, kiểm tra một lượt cơ thể của Diệp Thành nhưng không hề phát hiện ra có bất cứ vết thương nào. Hắn ngạc nhiên đến mức thẫn thờ.
“Đưa đây”, Diệp Thành giơ tay ra.
“Yên tâm, sao thiếu phần của ngươi được”, Hùng Nhị liếc xéo Diệp Thành, hắn biết thừa Diệp Thành đang đòi hắn số linh thạch thu về được sau cuộc quyết đấu. Dù sao thì đây cũng không phải con số nhỏ nên Hùng Nhị đương nhiên không thể nuốt nó một mình được, và phần lớn đều do Diệp Thành bỏ công ra mới có được.
“Luật cũ, năm mươi năm mươi, mỗi người bốn mươi nghìn”, Hùng Nhị lấy cái túi đựng đồ ra đưa cho Diệp Thành.
Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào trong, số linh thạch tròn bốn mươi nghìn không hơn không kém, sau đó hắn nhét túi đựng đồ vào ngực mình.
Trận quyết đấu lần này quả thực đem về cho hắn một món hời béo bở, bốn mươi nghìn linh thạch đối với đệ tử ngoại môn Hằng Nhạc Tông mà nói thì chắc chắn là một thứ xa xỉ.
Ở bên, Hùng Nhị ghé lại gần, rõ ràng không định đi, hắn khẽ giọng hỏi: “Tiểu tử, ngươi tới chợ đen U Huyền bao giờ chưa?”
“Chưa”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.
“Vậy có muốn đi với ta không?”, Hùng Nhị nhướng mày nhìn Diệp Thành: “Vài ngày nữa ở chợ đen U Huyền sẽ có buổi bán đấu giá ba năm một lần, nghe nói sẽ có rất nhiều bảo vật được bày bán ở đây”.
Nói rồi, tên này lấy chiếc gậy răng sói của mình ra, nói: “Thấy không, gậy răng sói này chính là vật mà ta có được trong một buổi đấu giá lần trước ở chợ đen U Huyền, ba năm một lần, bỏ lỡ là phải đợi thêm ba năm nữa đấy”.
“Nhưng sao ta lại nghe nói nơi đó không được yên bình cho lắm”, Diệp Thành xoa xoa cằm.
“Không mạo hiểm sao có được thu hoạch”, Hùng Nhị hoang mang nói, “vả lại, trong thời gian diễn ra đấu giá, cấm giết hại lẫn nhau, chỉ đi xem thôi mà, nếu không được thì xem xong đi về. Thế nào? Ngươi có đi không?”
Nghe Hùng Nhị nói vậy, Diệp Thành lại xoa cằm: “Vậy đi xem xem”.
“Được thôi, cứ thế nhé, ta đi kiếm chút Tuyết Ngọc Lan Hoa, ngày mai ra sau núi, chỗ cũ, không gặp không về”.
Hùng Nhị rời đi, vừa vỗ mông vừa chạy ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Sau khi hắn đi khỏi, Diệp Thành mới lại nhốt mình trong phòng, hắn đem bình hồ lô Tử Kim đặt trên đầu giường để nó hút linh khí của đất trời, sau đó lấy túi đựng đồ của Tề Hạo ra.
Mở túi đựng đồ, Diệp Thành không khỏi kinh ngạc.
Tề Hạo không hổ là thanh niên anh tài của thế gia tu luyện, được gia tộc gửi cho bao nhiêu đồ hậu hĩnh, được Thanh Dương Chân Nhân ưu ái bồi dưỡng. Những thứ bên trong túi đựng đồ quả phong phú vô cùng.
Đầu tiên, chỉ tính linh thạch cũng phải có tới hơn ba mươi nghìn viên. Tiếp theo, linh dịch bên trong túi đựng đồ đủ thể loại, có loại bổ dưỡng cho kinh mạch, có loại tăng tuổi thọ, có loại tăng cường sức khoẻ, quả là gia tài kếch xù.
Tiếp nữa, bên trong túi đựng đồ còn có rất nhiều linh thảo và binh khí, có rất nhiều loại đến hắn cũng chưa từng thấy bao giờ, chắc chắn là hàng hiếm số một, còn binh khí thì toàn hàng thượng đẳng, có vài món đồ thậm chí có thể sánh ngang với thanh kiếm Xích Tiêu của hắn.
Cuối cùng, trong này còn lại một tấm mai rùa trơ trọi.
“Mai rùa này…”
Dưới ánh sáng lập loè của nến, Diệp Thành sờ lên mai rùa và quan sát nó thật kỹ. Trên bề mặt mai rùa sặc sỡ nhiều màu sắc, nó chỉ to bằng nắm tay, bên trên có những phù văn mà hắn nhìn không hiểu và còn trong suốt khiến người ta có cảm giác khó nói thành lời, trông như cổ xưa lắm rồi vậy.
Cũng chính vì khí tức cổ xưa nên mới khiến Diệp Thành chú ý.
Thế nhưng đương lúc Diệp Thành sờ vào mai rùa thì bình hồ lô Tử Kim trên đầu giường rung lên.
Không đợi Diệp Thành phản ứng, mai rùa cổ xưa kia trong tay hắn bị hút vào bình hồ lô, miệng bình hồ lô mở to, cứ thế nuốt chửng mai rùa.
“Chuyện gì vậy?”, Diệp Thành hoang mang nắm lấy bình hồ lô và nhìn vào bên trong.
Diệp Thành kinh ngạc phát hiện mai rùa sau khi bị hút vào trong đã bị sức mạnh dị thường bên trong bình hồ lô Tử Kim làm tan chảy, cuối cùng biến thành một luồng khí.
Cảnh tượng này khiến hắn ngỡ ngàng. Đương lúc Diệp Thành còn đang đi từ bất ngờ ngày tới bất ngờ kia thì bình hồ lô lại rung lên, luồng khí mà mai rùa kia hoá thành bị phun thẳng ra ngoài và trúng vào hai mắt Diệp Thành.
A!
Diệp Thành chợt thấy hai mắt mình có bóng đêm che khuất, đầu óc mộng mị. Không biết mất bao lâu hắn mới tỉnh táo để mở mắt.
Có điều đôi mắt hắn đã trở nên dị thường, nếu như nhìn kỹ thì có thể nhận ra trong mắt hắn có từng hàng chữ nhỏ lướt qua.
“Tốc ảnh thiên hoan”.
“Tốc chi vô cực, tuỳ hình như ảnh, thiên chi vô duy, tuỳ tâm tự hoan”.
Diệp Thành nhẩm niệm rồi nhắm mắt lại, chìm vào trạng thái kỳ diệu. Trong căn phòng im ắng, chỉ có ánh nết lập loè.
Không biết từ lúc nào, Diệp Thành lặng lẽ ngồi trên mặt đất hồi lâu mới từ từ bước đi, bước đi này của hắn mặc dù hết đỗi bình thường nhưng lại có thêm gì đó khác biệt.
Sau một bước đi đó, Diệp Thành không hề dừng lại. Hắn giống như người mộng du, từ từ chậm rãi bước đi, không ngừng đi vòng tròn trong căn phòng, lúc đi về phía trước, lúc lại đi về phía sau một cách khó hiểu.
Dưới bàn chân hắn không biết từ bao giờ có thêm khí lưu xuyên qua với tốc độ nhanh chóng, còn tốc độ bước của hắn cũng theo đó mà tăng nhanh hơn, phía sau còn xuất hiện một đạo tàn ảnh.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, bên trong căn phòng, Diệp Thành cứ thế đi mất một đêm.
Khi trời gần sáng, cửa phòng đột nhiên mở ra, Diệp Thành bước ra ngoài, hắn mặc ý đi lại trong Tiểu Linh Viên, bước đi lúc như ngọn gió xuân, lúc lại lướt đi không để lại dấu tích.
Mỗi bước đi của hắn đều mang theo khí uẩn, thân pháp huyền diệu khiến người ta khó mà phỏng đoán, và tốc lộ nhanh chóng càng khiến người ta không theo kịp.
Diệp Thành bất giác dừng lại, đôi mắt từ từ mở ra, trong đôi mắt hắn mang theo ánh nhìn hân hoan.
“Tốc chí vô cực, tuỳ hình như ảnh, thiên chi vô duy, tuỳ tâm tự hoan. Hay, hay lắm, tốc ảnh thiên hoan!”.
Chương 43: Đại phù chú của Hằng Nhạc Tông
Thu lại khí tức, Diệp Thành lại chạy vào phòng, lại lần nữa tới trước giường, Diệp Thành cầm bình hồ lô Tử Kim lên sau đó lau đi lau lại.
“Bảo bối, đúng là bảo bối”.
Diệp Thành cười rạng rỡ, hắn thầm nghĩ hơn một nghìn linh thạch của mình quả là đáng tiền.
Hắn đã nghĩ thông rồi, bên trong mai rùa cổ xưa kia có mật thuật thân pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan kỳ diệu, bình hồ lô Tử Kim bắt được điểm này nên mới nuốt trọn mai rùa kia, từ đó luyện ra mật thuật bên trong nó.
“Ngươi rốt cục là bảo bối gì mà có khả năng như vậy?”
Cầm bình hồ lô Tử Kim trong tay, Diệp Thành càng nhìn càng thích thú, cắn càng nghĩ càng hân hoan vui mừng.
Bình hồ lô này không những có thể nuốt trọn linh khí của đất trời mà còn có thể bắt trọn những thứ huyền diệu bên trong vật báu, điều này khiến Diệp Thành càng có cảm giác lai lịch của bình hồ lô rất kinh người.
“Sao ta lại có cảm giác sắp phát tài rồi nhỉ?”
Diệp Thành xoa xoa cằm: “Chân hoả của ta có thể cảm nhận được bảo bối, còn bình hồ lô Tử Kim này có thể bắt trọn huyền cơ bên trong bảo bối, đây chính là phát tài”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành rút ra một viên linh châu trông bất phàm, sau đó nhét vào trong bình hồ lô, hắn xem xem bình hồ lô có thể tìm ra được gì từ linh châu này.
Ù!
Một viên linh châu được nhét vào bình hồ lô khiến chiếc bình phát ra âm thanh khác thường, ngay sau đó viên linh châu bị bắn vọt ra ngoài.
“Xem ra chỉ là viên linh châu bình thường”.
Diệp Thành trầm ngâm rồi lấy ra một con dao nhỏ nhét vào trong bình hồ lô. Cũng như lần đầu tiên, bình hồ lô Tử Kim lập tức đẩy con dao này ra.
“Con dao này cũng vô dụng”.
Diệp Thành cất con dao đi rồi lại tiếp tục lấy từng món đồ ra, nào là linh ngọc, binh khí, từng món, từng món được đem ra thử.
Cuối cùng, Diệp Thành đem một chiếc ngọc bình đủ màu sắc cho vào trong.
Ôi chao!
Đúng lúc này, bình hồ lô nghiền ngọc bình thành vụn, rồi cứ thế đẩy thứ vụn kia ra ngoài.
Diệp Thành ngỡ ngàng.
Vù!
Bình hồ lô rung lên giống như đang muốn nói: “Nhét thêm thứ gì đó vào xem”.
Thấy vậy, Diệp Thành có thể khẳng định một điều rằng bình hồ lô Tử Kim có khả năng nắm bắt huyền cơ bên trong bảo bối, nhưng chỉ là thứ đồ nó chủ động hút vào thì mới được, còn những thứ đồ vô dụng kia có nhét vào thì cũng phí công vô ích”.
Vả lại hắn cũng có thể nhận ra bình hồ lô Tử Kim có linh tính. Diệp Thành chắc chắn rằng nếu còn nhét thêm mấy thứ linh tinh vào bên trong thì chắc chắn sẽ bị bình hồ lô kia nghiền nát.
“Thứ đồ nhỏ, tính khí lại không vừa”.
Mặc dù miệng mắng như vậy nhưng Diệp Thành vẫn cất bình hồ lô kia đi vì đây chính là bảo bối. Hắn ăn uống một bữa đơn giản rồi vội vàng ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Khi đi vào sơn động phía sau núi, Hùng Nhị nằm dạng chân tay trong này ngủ một giấc no nê ngáy khò khò, nước rãi chảy ra mặt đất.
Khụ, khụ…!
Diệp Thành ho hắng mà Hùng Nhị không hề phản ứng lại. Thấy vậy, Diệp Thành đạp hắn một cái: “Tên béo kia, dậy làm việc đi”.
Vẫn như lần đầu tiên, hắn không hề tỉnh.
Haiz! Diệp Thành thở dài: “Nữ nhân kia sao không mặc đồ thế nhỉ?”
Hắn vừa dứt lời, Hùng Nhị còn đang ngáy khò khò lập tức nhảy dựng lên: “Đâu? Ở đâu?”
“Chiêu này quả nhiên có tác dụng”, Diệp Thành ở bên lên giọng.
“Tên nhóc nhà ngươi”, biết bị chơi khăm, Hùng Nhị trợn mắt mắng chửi Diệp Thành.
“Đừng dùng mấy chiêu vô dụng này nữa, nhanh lên, đem Linh Thảo đến đây chưa? Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu”.
“Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm”, Hùng Nhị lập tức nhét tay vào túi sau đó lấy ra một cái túi đựng đồ: “Ông đây mất bao công sức mới lấy được đấy”.
Cắt!
Diệp Thành nghe vậy thì có vẻ không tin, nhưng khi mở túi đựng đồ ra và nhìn thấy số lượng linh thảo bên trong túi đựng đồ còn nhiều hơn trước gấp ba lần.
“Ngươi cũng được đấy”, Diệp Thành tặc lưỡi nhìn Hùng Nhị: “Ngươi lấy nhiều thế này, cậu ngươi có đồng ý không?”
“Không đồng ý”.
“Vậy ngươi lấy bằng cách nào?”
“Ta gọi mợ ta tới”, Hùng Nhị gại gại mũi: “Rồi cho thêm thứ khác vào trong đồ ăn của cậu mợ”.
“Cho thêm gì?”, Diệp Thành nhướng mày, “thứ gì?”
“Hợp hoan tán”.
Hắn dứt lời, Diệp Thành giật giật khoé miệng, hắn không thể không tán thưởng Hùng Nhị: “Giỏi lắm”.
Sau một hồi, cả hai bắt tay vào việc. Diệp Thành là người chỉ đạo còn Hùng Nhị hối hả ở bên làm chân chạy.
Chẳng mấy chốc, trong sơn động toả ra mùi dược liệu thơm nồng. Diệp Thành đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian vào những thứ thuốc này, khi bắt đầu luyện chế Ngọc Linh Dịch, hắn đã lấy bình hồ lô Tử Kim ra từ lâu, khí của dược liệu đều được bình hồ lô nuốt trọn.
“Đây là bảo bối gì vậy, còn có thể nuốt trọn linh khí nữa”, Hùng Nhị nằm bò ra đất, hai con mắt ti hí của hắn đảo qua đảo lại.
“Đừng nhìn nữa, tới đây giúp ta đi”.
Vì thủ pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch của Diệp Thành càng ngày càng thuần thục nên lần này Ngọc Linh Dịch luyện chế ra còn nhiều hơn gấp ba lần trước, cả hai chỉ mất sáu ngày.
Đêm muộn, cả hai tên giống như con lợn chết nằm rạp ra đất, sáu ngày điên cuồng luyện chế Ngọc Linh Dịch khiến cả hai mệt rã rời.
“Ngày mai xuất phát, việc đầu tiên là tới Vạn Bảo Các lấy thứ gì đó có ích, hiểu chưa?”, Hùng Nhị vừa nhét từng bình Ngọc Linh Dịch vào túi vừa dặn dò Diệp Thành.
“Thứ có ích?”, Diệp Thành bất giác quay sang nhìn thăm dò, hắn lên tiếng hỏi: “Ý của ngươi là…?”
“Thiên Linh Chú, Thiên Hành Chú và Thiên Lôi Chú”.
Nghe mấy cái tên này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên. Tam đại phù chú của Hằng Nhạc Tông bao gồm: “Thiên Linh Chú, Thiên Hành Chú và Thiên Lôi Chú.
Thiên Linh Chú chủ phong có thể cấm cố chân khí của tu sĩ trong khoảng thời gian ngắn. Thiên Hành Chú chủ đào, có thể nhanh chóng tăng nhanh tốc độ của tu sĩ, còn Thiên Lôi Chú chủ công, uy lực cực mạnh, mang theo uy lực dời non lấp bể.
Tam đại phù chú của Hằng Nhạc Tông mỗi thứ có một điểm đặc biệt riêng, cùng phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, như vậy sẽ có được thu hoạch ngoài mong đợi.
“Vạn Bảo Các cũng bán tam đại phù chú này sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị hỏi.
“Bán, đương nhiên bán rồi, Thiên Linh Chú mười nghìn linh thạch, Thiên Hành Chú ba mươi nghìn linh thạch, còn Thiên Lôi Chú cần chín mươi nghìn linh thạch, có điều uy lực của Thiên Linh Chú quá mạnh, bị cấm dùng ở Hằng Nhạc Tông nhưng bên ngoài thì có thể dùng”.
“Cha mẹ ơi, cái này ai mà mua nổi”, Diệp Thành nuốt nước bọt cái “ực”.
“Người bên ngoài Hằng Nhạc Tông đông nhiều vô kể, trong đó không thiếu những tu sĩ xuất thân thế gia, giàu có vô cùng”.
Diệp Thành nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải thôi, trong ngày hôm qua, hắn còn lấy được ba mươi nghìn linh thạch trong túi đựng đồ của Tề Hạo, những đệ tử thế gia khác không lộ liễu nhất định giàu có vô cùng.
“Những phù chú này mặc dù đắt nhưng rất có ích”, Hùng Nhị nói, “đây là vật cần có khi ra ngoài, vào thời khắc quan trọng có thể cứu mạng, so với linh thạch thì ta vẫn yêu cái mạng nhỏ này của mình hơn”.
Câu này nghe rất có lý. Diệp Thành đồng ý với quan điểm của Hùng Nhị, linh thạch dù có nhiều nhưng mạng chẳng còn thì cũng vô dụng.
Hắn tự nhủ trước khi tới chợ đen U Minh thì sẽ tới Vạn Bảo Các một chuyến, không mua được Thiên Lôi Chú thì cũng phải mua được Thiên Linh Chú và Thiên Hành Chú.
Tới tối, cả hai tên rời khỏi núi, Hùng Nhị về Linh Thảo Viên còn Diệp Thành đi về phía Vạn Bảo Các.
Chương 44: Gừng càng già càng cay
Đêm khuya, trời đầy sao. Diệp Thành lại tới Vạn Bảo Các, đúng lúc Bàng Đại Hải đang nhâm nhi rượu một mình.
“Ô, đêm hôm mà còn có người tới mua đồ”, thấy có món hời, Bàng Đại Hải đứng dậy, đôi mắt sáng quắc của ông ta trở nên có thần hơn hẳn.
“Trưởng lão nay cao hứng quá ạ”, Diệp Thành tươi cười, lấy túi đựng đồ đưa cho Bàng Đại Hải: “Trưởng lão giúp con xem đồ bên trong này đáng giá bao nhiêu với ạ”.
Bàng Đại Hải nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào trong rồi lại nhìn sang Diệp Thành: “Đây đều là những thứ ngươi cướp được từ Tề Hạo phải không?”
Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn gại gại mũi rồi gật đầu. Bàng Đại Hải thu lại ánh mắt, rút ra một bàn tính nhỏ bên trong ngực sau đó kiểm đếm từng món đồ bên trong túi.
Cuối cùng, ông ta mới đặt bàn tính xuống, vuốt vuốt bộ râu và giơ ba ngón tay lên.
“Ma mươi nghìn ít quá”, Diệp Thành bĩu môi, hắn thầm nghĩ nếu không phải cần tiền gấp thì hắn cũng không đem những bảo bối này đi bán làm gì.
“Ba mươi mốt nghìn, không thể thêm được nữa”, Bàng Đại Hải nói và không quên liếc nhìn Diệp Thành nhưng trên mặt Diệp Thành rõ ràng không có ý muốn bán.
Thấy vậy, Bàng Đại Hải lại hỏi một câu thăm dò: “Hay là ba mươi hai nghìn?”
“Con không bán nữa”, Diệp Thành lập tức lấy lại túi đựng đồ.
Mặc dù hắn không nhạy cảm với giá cả nhưng bảo bối bên trong túi đựng đồ của Tề Hạo sao có thể chỉ ba mươi hai nghìn, chỉ cần tính những binh khí bất phàm kia cũng đã không phải cái giá này rồi.
Thấy Diệp Thành muốn đi, Bàng Đại Hải vội kéo hắn lại: “Đừng đi mà, nếu không được thì ta thêm cho ngươi một ít”.
“Năm mươi nghìn”, Diệp Thành cứ thế hét giá.
“Ba mươi tám nghìn”. Bàng Đại Hải cũng không phải dạng vừa, ông ta cố hét xuống cái giá thấp hơn.
“Cho người hai nghìn, bốn mươi tám nghìn”.
“Bốn mươi nghìn, không thể nhiều hơn được nữa”.
“Trưởng lão, người cũng ép con quá đấy. Bốn mươi bảy nghìn, đúng cái giá này, nếu không thì…”.
“Quyết định vậy đi”. Không ngờ Bàng Đại Hải lập tức ngắt lời Diệp Thành, đồng ý một cách dứt khoát.
Trả thấp quá rồi sao?
Diệp Thành nhếch miệng, thầm nghĩ mình bị Bàng Đại Hải làm cho hồ đồ.
“Nào nào, bốn mươi bảy nghìn, không nhiều, không nhiều, ngươi đếm đi”, Bàng Đại Hải tươi cười hớn hở, ông ta nhét một cái túi đựng đồ vào ngực Diệp Thành, chỉ sợ Diệp Thành đổi ý.
Diệp Thành dứt khoát đẩy lại: “Cho con ba đạo Thiên Linh Chú và một đạo Thiên Hành Chú”.
“Vậy không được, còn thiếu ba nghìn”, Bàng Đại Hải không chịu.
“Vậy con không bán nữa”.
“Hừ, ngươi đúng là ranh ma”, Bàng Đại Hải như muốn phát điên nhưng vẫn nở nụ cười giảo hoạt đẩy tới: “Thế này, ngươi thêm hai nghìn nữa, ta bớt cho ngươi một nghìn linh thạch, thế nào?”
“Cùng lắm thì thêm cho người năm trăm”, bị ông ta làm lung lay một lần, Diệp Thành cũng thông minh hơn, hắn cố gắng hét giá xuống.
“Cứ thế đi”, mẹ kiếp, không ngờ Bàng Đại Hải lại đồng ý luôn.
Trong lòng Diệp Thành thật sự chỉ muốn tự bạt cho mình hai cái.
Lại ra giá cao rồi sao?
Gừng càng già càng cay. Diệp Thành cố gắng hét giá xuống nhưng vẫn không thể chơi lại Bàng Đại Hải, trông bộ lão già này có thể làm trưởng lão của Vạn Bảo Các không phải là không có lý.
“Ba đạo Thiên Linh Chú, một đạo Thiên Hành Chú, cầm lấy đi”, lần này Bàng Đại Hải nhét vào người Diệp Thành bốn đạo linh phù.
Sau đó ông ta cứ thế lấy túi đựng đồ của Diệp Thành. Diệp Thành vội cất linh phù vào túi, nói: “Trưởng lão, tối người mà đi đường thì đừng để bị lọt hố nhé”.
“Hừ, tiểu tử nhà ngươi…”
Ở bên, không đợi Bàng Đại Hải nổi trận lôi đình, Diệp Thành đã chuồn khỏi Vạn Bảo Các.
Quay về Tiểu Linh Viên đã là đêm muộn.
Ù!
Trong tiểu viên, tiếng Thiết Côn vung trong không gian phát ra tiếng kêu, Hùng Nhị vẫn chưa ngủ, đang chăm chỉ tu luyện. Gậy Ô Thiết Côn kia trong tay Hổ Oa trông cũng hợp với người. Mặc dù trông có hơi vụng dại nhưng dần dần cũng trở nên thuần thục hơn.
Cũng may Hùng Nhị luyện tập chăm chỉ, không có ý định quay đầu lại. Diệp Thành không làm phiền tới cậu ta, cứ thế lặng lẽ về phòng mình. Khi vào phòng, hắn vẫn quay lại nhìn Hổ Oa mồ hôi nhễ nhại lần nữa.
“Côn, Hổ Oa có lẽ trời sinh được định là làm bạn với nó”, nói rồi, Diệp Thành nhấc chân bước vào phòng.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng. Trời vừa sáng, Diệp Thành đã ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Dưới chân núi, Hùng Nhị cũng đã xuất hiện.
Hùng Nhị hôm nay ngoài chiếc quần cộc hoa ra thì trên người còn mặc cái áo giáp nhỏ và trên ngực còn treo thêm một món đồ nữa, chính là hộ tâm kính.
“Hay là chúng ta thuê một con linh điểu bay tới đó”, Diệp Thành nhìn sắc trời, nói.
“Không được”, Hùng Nhị lập tức gạt đi, “ kẻ mạnh đều ngự không phi hành, ngồi trên linh điểu bay trên trời không an toàn chút nào cả, nghe ta đi, đi dưới đất an toàn hơn trên trời nhiều”.
Nói rồi, Hùng Nhị rút ra hai đạo linh phù từ trong túi quần.
“Thiên Hành Phù”, Diệp Thành sáng mắt, như nhận ra linh phù này, hắn biết khả năng của linh phù này, một khi sử dụng có thể đi tới ngàn dặm trong một ngày.
“Ôi chao, ngươi biết Thiên Hành Phù cơ à?”, Hùng Nhị tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ta từng nghe nói”.
Hùng Nhị không hỏi lại, hắn lấy một tấm Thiên Hành Phù đưa cho Diệp Thành: “Dán lên chân, đẩy chân khí vào, điều khiển phương hướng cho đúng, tốc độ của linh phù này rất nhanh, tên nhóc nhà ngươi đừng có va vào núi đấy”.
“Xem ngươi nói kìa”, Diệp Thành phất tay dán linh phù lên chân.
Sau đó hắn đẩy chân khí vào trong khiến linh phù phát sáng và còn có các đường hoa văn nhập vào cơ thể.
Vút!
Giây phút trước còn đứng ở mặt đất mà giây phút này Diệp Thành đã bay lên trên. Hùng Nhị cũng không kém phần, hắn giống như một con rắn dài, cứ thế đi theo bước chân Diệp Thành.
Tốc độ đột nhiên tăng nhanh khiến Diệp Thành có phần chưa quen, đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng Thiên Hành Chú.
“Thiên Hành Chú quả là phi phàm”.
Diệp Thành vừa điều chỉnh phương hướng vừa cười nói, tai hắn chỉ nghe thấy tiếng gió. Tốc độ của Thiên Hành Phù mặc dù không nhanh bằng Tốc Ảnh Thiên Hoan nhưng chân khí tiêu hao lại hơn Tốc Ảnh Thiên Hoan nhiều.
Vút!
Vút!
Bóng hai người không ngừng di chuyển, phía sau còn có khói sương mờ mịt.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, cả hai tên xuyên qua một khu rừng hoang.
“Còn có một canh giờ nữa là tới rồi”, Hùng Nhị ước chừng thời gian và khoảng cách.
“Ta đã ngửi thấy mùi máu tanh”, Diệp Thành trầm ngâm.
“Thả lỏng ra, không sao đâu, có ca ca ở đây”, bàn tay béo múp của Hùng Nhị vỗ vỗ Diệp Thành.
“Cẩn thận”, chỉ nghe Diệp Thành nói một câu, sau đó hắn kéo Hùng Nhị lại và giảm tốc độ.
Rầm!
Cả hai người vừa rời khỏi vị trí đó thì nơi này liền xuất hiện tiếng nổ.
Đột nhiên đá vỡ bay tứ tung, cây cối rậm rạp xung quanh nghiêng ngả, đến cả mặt đất cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ mà xuất hiện hố sâu ba trượng.
Ôi chao!
Thấy vậy, Hùng Nhị lập tức hét lớn. Nếu không phải trước đó Diệp Thành phản ứng nhanh thì bọn chúng đã banh xác rồi.
“Mẹ kiếp, là tên chết tiệt nào cài bẫy ở đây vậy?”, Hùng Nhị gào ầm lên.
Diệp Thành nheo mắt, quay lưng lại với Hùng Nhị, hắn cảnh giác nhìn xung quanh. Vừa ra ngoài chưa lâu đã gặp phải rắc rối khiến hắn không khỏi lo lắng cho sự an nguy của bản thân trong chuyến đi này.
Vù, vù.
Vù, vù.
Trong màn đêm vang lên âm thanh kỳ lạ, từng luồng gió lạnh thổi tới mang theo mùi máu tanh.
“Có thể thoát khỏi trận pháp của ta, ta đã đánh giá thấp các ngươi rồi”, theo sau tiếng cười lạnh lùng, một gã đàn ông vạm vỡ vác theo thanh đại đao đầu quỷ đi ra.
Tên này để tóc xoã, hõm mắt sâu, đôi mắt hằn lên từng đường máu đỏ, trên mặt còn những vết sẹo do dao, khắp người toàn khí tức bạo tàn, lại thêm khuôn mặt tôi độc chỉ cần nhìn là biết không lương thiện gì rồi.
“Cảnh giới Chân Dương”, cảm nhận được khí tức của gã đàn ông này để lộ, khuôn mặt Diệp Thành và Hùng Nhị khó coi hơn hẳn.
“Lấy túi đựng đồ ra, ta có thể cho các ngươi chết thoải mái hơn một chút”, gã đàn ông hung tàn kia vác theo đại đao từ từ đi tới.
Thấy vậy, Hùng Nhị liếc nhìn Diệp Thành: “Làm hay không?”
Chương 45: Hai tên súc sinh
“Làm”, Diệp Thành khẽ gật đầu. Nếu như người nào khác nghe thấy thì không giật mình mới lạ. Cả hai tên một tên ở cảnh giới ngưng khí, một tên ở tầng một cảnh giới nhân nguyên mà dám đánh với cảnh giới chân dương.
Nếu như người nào đó ở cảnh giới chân dương nghe thấy thì hai tên này chắc chắn sẽ không thể sống nổi.
Thế nhưng khí tức của gã đàn ông này mặc dù rất mạnh nhưng lại không ổn định, chỉ cần nhìn là biết vừa mới đột phá lên cảnh giới chân dương chưa lâu.
Một tên ở cảnh giới chân dương vừa đột phá, Diệp Thành và Hùng Nhị đương nhiên sẽ không phải sợ.
“Cướp”, sau tiếng hét, tên này đạp mạnh vào mặt đất và lao lên trước như mũi tên ra khỏi cung.
“Cướp”, Diệp Thành cũng hét lên, sau đó sát phạt theo Hùng Nhị.
Thấy vậy, gã đàn ông chợt sững người.
Trong chớp mắt, cây gậy răng sói của Hùng Nhị đã vung ra mạnh mẽ.
“Muốn chết”, gã đàn ông phản ứng lại thì mặt mày chợt tối sầm lại, hắn ta vung tay nhưng trong mắt hắn, cây gậy răng sói đang nện xuống kia lại biến to lên gấp năm lần. Người biết thì không sao, nhưng nếu người nào không biết thì còn tưởng đây là một cái cây đại thụ mất.
Vì không ngờ gậy răng sói lại biến to như vậy, lại thêm Hùng Nhị chỉ là một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên nên gã đàn ông kia lại càng khinh địch. Gã ta tưởng rằng với sức mạnh của mình có thể khiến Hùng Nhị và Diệp Thành người ngợm máu me.
Có điều mặc dù khiến gã đàn ông kia bị thương nhưng Hùng Nhị cũng bị ảnh hưởng không nhẹ. Gã đàn ông kia nổi điên, vừa định ra tay thì đã bị Diệp Thành sát phạt tới.
“Muốn chết”, sau tiếng hét phẫn nộ, gã đàn ông tung ra một chưởng.
Diệp Thành lạnh giọng, gọi chân hoả, một ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn biến thành cái roi lửa dài, cứ thế được hắn dùng và quất ra.
Vút!
Âm thanh này vang lên khiến mặt gã đàn ông kia hằn lên vệt máu đen thui.
“Chân hoả?”, gã ta kinh ngạc.
Đương lúc gã ta còn đang ngỡ ngàng, tiếng gầm của hổ lại vang lên. Diệp Thành thi triển thuật hổ vồ trong Thú Tâm Nộ và tiến tới đánh ở cự li gần với gã.
Hắn giống như mãnh hổ hạ sơn, ra tay tung đòn chí mạng, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc lại như sư tử, lúc như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập kết hợp nhuần nhuyễn giữa chân, tay, đầu gối và vai đều được sử dụng triệt để. Mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn là binh khí vô cùng hung hãn.
Vì không ngờ nổi một tên ở cảnh giới ngưng khí lại có thể có kỹ thuật chiến đấu gần bá đạo như vậy nên gã đàn ông kia bị đánh đến mức chân tay khua loạn xạ.
Hừ!
Hùng Nhị rít lên, hắn vung cây gậy răng sói bổ nhào tới, cùng phối hợp với Diệp Thành chiến với gã đàn ông kia khiến gã ta rối rắm.
Thế nhưng dù sao hắn cũng ở cảnh giới chân dương, chẳng mấy chốc đã phản đòn nhanh chóng.
Bôn lôi chưởng!
Long Hổ quyền!
Diệp Thành và Hùng Nhị lần lượt xông lên tung chưởng.
Rầm!
Quyền chưởng va vào nhau phát ra âm thanh kinh người. Một chưởng ở cảnh giới chân dương vô cùng khủng khiếp khiến Diệp Thành và Hùng Nhị ói ra máu lùi về sau.
“Khoảng cách quá lớn”, Diệp Thành thầm than thở. Mặc dù có thực lực vượt trội nhưng khi đối diện với kẻ địch mạnh thế này, hắn vẫn không khỏi thảng thốt.
“Các người đều phải chết”, bị hai tên miệng còn hôi sữa đánh cho thảm bại, gã đàn ông kia nổi cơn thịnh nộ.
“Ai chết cũng chưa chắc”, Diệp Thành lạnh giọng.
“Tiểu tử, chơi đẹp lắm”, ở bên, Hùng Nhị đứng song song với Diệp Thành, hắn giơ ngón tay cái tán thưởng.
“Ngươi cũng không vừa”.
“Sao có thể…”, hiện trường lập tức vang lên tiếng hét kinh ngạc của gã đàn ông. Khí tức và tốc độ của gã tan biến.
Lúc này gã ta mới nhận ra trên người mình đã bị dán phù chú, vả lại còn bị dán hai đạo phù chú.
“Thiên Linh Chú”, gã ta ngỡ ngàng, có vẻ như gã biết về Thiên Linh Chú.
“Gã ta ở cảnh giới chân dương, hai đạo Thiên Linh Chú cũng chỉ có thể cấm cố một phần chân khí của gã mà thôi”, Hùng Nhị nói với Diệp Thành.
“Nhân lúc gã ta như vậy, giết gã”.
“Làm luôn”.
Khu rừng vừa mới yên ắng lại vì hai tên Diệp Thành và Hùng Nhị mà bị phá vỡ bầu không khí này. Gã đàn ông thấy vậy thì mặt mày thay đổi hẳn. Gã ta vừa lùi về sau vừa điên cuồng tung đòn vào cấm cố trên Thiên Linh Chú. Gã biết chỉ cần thoát khỏi cấm cố một phút thôi thì hắn hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng.
Có điều Diệp Thành và Hùng Nhị sao có thể để hắn có thêm thời gian.
Bôn lôi chưởng!
Long hổ quyền!
Biết thời gian chính là sinh mạng, cả hai tên không dám nương tay, mật thuật lớn mạnh cứ thế được thi triển về phía gã đàn ông kia.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé. Diệp Thành vung cây kiếm Xích Tiêu của mình, suýt chút nữa thì chém chết gã đàn ông kia.
Gã ta ói ra máu, lùi về sau nhưng vẫn không dừng lại. Hùng Nhị vung cây gậy nện tới.
Cây gậy răng sói nện xuống lại biến to hơn gấp năm lần, nó chứa đựng toàn bộ chân khí của Hùng Nhị.
“Không…không…không”, thấy gậy răng sói nện tới, gã đàn ông kia kinh hãi hét lên.
Sao hắn có thể ngờ được hắn đường đường là một tu sĩ ở cảnh giới chân dương mà lại bị một tên ở cảnh giới ngưng khí và cảnh giới nhân nguyên giết chết được. Hắn còn bao nhiêu mật thuật còn chưa kịp thi triển nữa.
Thế nhưng cho dù gã ta có hét thế nào thì Diệp Thành và Hùng Nhị lúc này cũng sẽ không nương tình.
Nương tay với kẻ định chính là tự giết chết mình. Nếu bọn chúng không giết gã đàn ông kia mà để gã ta phá được cấm cố thì chắc chắn người phải chết chính là bọn chúng.
Đây chính là thế giới của tu sĩ, rất tàn khốc.
Rầm!
Sau khi gậy răng sói nện xuống, cả vùng đất lớn đều như rung chuyển. Đợi tới khi mây khói tản đi, Diệp Thành và Hùng Nhị mới tiến lên trước, gã đàn ông ở cảnh giới chân dương toàn thân suýt chút nữa bị dập thành một đống.
“Mảnh đất này không nên ở lại lâu”.
Cả hai tên lần lượt ra tay, lấy lại túi đựng đồ của gã đàn ông kia. Những món đồ có giá trị trên người gã đều bị lấy đi sạch sẽ.
Làm xong xuôi, cả hai mới biến mất dạng.
Sau khi hai tên rời đi, trong màn đêm đen có một bóng người mặc áo choàng tím bước ra.
“Có chân hoả?”, nhìn về phía thấy Diệp Thành và Hùng Nhị rời đi, tên này khẽ vuốt râu, nói.
Diệp Thành và Hùng Nhị lại hiện thân, là nơi rất sâu trong khu rừng hoang.
Cả hai tên phải mất một canh giờ để hồi phục lại nguyên trạng, sau đó mới lấy túi đựng đồ của gã đàn ông kia và các bảo bối trên người ra.
Ôi chao!
Đột nhiên, cả hai tên ngỡ ngàng lên tiếng.
“Không hổ là cảnh giới chân dương, đúng là giàu có”.
“Hai đạo Thiên Linh Chú không hề lãng phí”.
“Luật cũ, năm mươi năm mươi”.
Cả hai tên chúi đầu lúi húi chia nhau.
Trong túi đựng đồ của gã đàn ông chỉ cần tính linh thạch cũng đã có tới hàng trăm nghìn.
Linh Thạch, linh dịch, linh thảo sau khi được hai tên chia nhau thì trên mặt đất cũng chỉ còn lại một cây đại đao đầu quỷ, hai bộ cổ quyển và một cái vạc to chừng nắm tay trẻ con.
Đúng lúc này, chân hoả lay động khiến Diệp Thành sáng mắt, hắn nhìn sang hai bộ cổ quyển và cây đại đao đầu quỷ kia, cuối cùng dừng lại trên cái vạc.
Bảo bối đây rồi!
“Ta lấy cây đại đao này”.
“Ta lấy cái vạc này”, cả hai tên lần lượt nói, nói xong xuôi rồi nhìn nhau: “Huynh đệ tốt”.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai bộ cổ quyển, cả hai tên mỗi tên một quyển.
“Hám sơn chưởng”, Hùng Nhị nhìn cái tên cổ quyển, sau đó liếc sang quyển trong tay Diệp Thành, hỏi: “Của ngươi là gì?”
“Đây là cái gì cơ chứ”, Diệp Thành nhếch miệng nhìn bộ cổ quyển trong tay mình.