Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Cầu hôn nhiều lần đúng là không thực tế, bảo sao cha ông thường nói, con gái đừng quá chủ động trong tình cảm, chủ động quá thì bên đằng gái sẽ bớt việc.
Hôm nay Lý Đông Phóng mang theo một bó hoa về nhà. Nghiêu Trăn vừa mở cửa liền thấy một bó hoa hồng xinh đẹp đập vào mắt, sương vẫn còn đọng trên cánh hoa, mang theo hương thơm thoang thoảng. Cô vẫn chưa kịp hé môi, thì người đàn ông đã đưa hộp đựng nhẫn sang.
Tuy khá bất ngờ, nhưng chiêu này quá cũ, cô nhận lấy chiếc nhẫn ngắm nghía thật lâu, sau đó lại nói mình phải suy nghĩ lại.
Bụng cô vẫn phẳng lì, không nhìn ra đã mang thai, nhưng mấy ngày gần đây cô lại bị thai nghén khá nặng. Bây giờ cũng chẳng còn mấy ngày để suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một đáp án, chính là đồng ý.
Lý Đông Phóng cố tình trêu cô, lấy chiếc nhẫn lại cất vào hộp, thong thả đáp, “Vậy cũng được, em suy nghĩ cho thật kỹ, anh cũng muốn suy nghĩ lại.”
Thật ra cô chỉ muốn nghe anh dỗ ngọt vài câu mà thôi. Anh nói thế cô không xuống nước được, than một tiếng, ánh mắt cứ đuổi theo chiếc nhẫn.
Lý Đông Phóng nói, “Không cần gấp, em cứ từ từ suy nghĩ.”
Cô đúng là không gấp, nhưng bụng cô có gấp hay không thì nó lại không theo ý cô. Nghĩ đến chuyện Lý Nguyệt bảo tranh thủ kết hôn, để bụng lớn mặc áo cưới sẽ không đẹp thì cô lại bắt đầu sốt ruột.
Nghiêu Trăn đưa tay giật lấy hộp đựng nhẫn, khoát tay nói, “Em nghĩ kỹ rồi, em nghĩ kỹ rồi.”
“Nghĩ kỹ chưa?”
“Ừ.” Cô tủi thân nhìn anh, “Anh đâu thể vì em mang thai mà rút bớt việc như thế chứ?”
Lý Đông Phóng nghe giọng nói nghiêm túc của cô, cô nói xong đôi mắt hoe hoe đỏ, lại còn ngân ngấn nước. Anh đành ôm cô, nhỏ giọng hỏi, “Sao thế? Tưởng thật à?”
Cô bĩu môi, cúi đầu không nói gì.
Lý Đông Phóng hỏi, “Em muốn cầu hôn thế nào? Anh tìm một chỗ, phát trực tiếp cho mọi người xem, sau đó quỳ xuống hả?”
“… Phát trực tiếp thì bỏ đi.”
Anh cười, “Đi với anh đến một nơi nào.”
Nói xong, anh nắm tay cô định bước ra ngoài, Nghiêu Trăn né ra, nhìn giày dưới chân, “Giày của em…”
Anh không cho cô thời gian do dự, kéo thẳng cô đi ra ngoài. Dạo gần đây bọn họ đã chuyển hẳn về nhà họ Lý, để Nghiêu Trăn ở nhà dưỡng thai. Cô thường nói với anh mình ở nhà rất chán, nếu nuôi một con chó thì hẳn sẽ không còn chán nữa. Chẳng biết anh đưa một con chó golden từ đâu về, cỡ choai choai, thân hình to lớn.
Lý Nguyệt không thích lắm, bà bảo lông chó bay đầy nhà khó dọn, nhưng cô lại rất thích, vì golden dịu dàng lại ngoan ngoãn. Gương mặt nó lúc nào cũng buồn buồn, khiến người ta nhìn mà thấy thương.
Nghiêu Trăn thường xem phim điện ảnh Mỹ, dù là cô gái trẻ hay là con nít, hồi nhỏ lúc nào cũng có một chú chó trong nhà, cùng bạn nhỏ trưởng thành. Có rất nhiều bộ phim đều có những phân đoạn như, chó chính là một thành viên trong gia đình, nhất là gia đình có ba mẹ bận rộn, đối với con trẻ mà nói, có chú chó làm bạn thì tuổi thơ của mình sẽ không còn cô đơn.
Anh kéo cô đi ra khỏi nhà, Newton được thả ra chạy theo bọn họ, khóe miệng chảy nước miếng rơi xuống chân cô.
Cô đuổi nó vào nhà, nói lại quay trở lại, giống như cậu bé nghịch ngợm đang làm nũng, dịu dàng ngoan ngoãn. Cô ít khi nghe nó sủa, vừa hiền vừa trung thành, giống như một ông chú già bước vào độ tuổi trung niên.
Về chuyện vì sao lại đặt tên nó là Newton chứ không phải tên khác, thì lại có nguyên nhân sâu xa. Ban đầu cô định đặt là Einstein, nhưng sau đó lại thấy Einstein là đại vĩ nhân, cô gọi thế thì không được tôn trọng lắm.
Còn Newton ư, ông này không có gì khúc mắc với cô, thậm chí cô còn không quen biết ổng. Nhưng nếu có người có biết về vi phân và tích phân đều sẽ biết câu chuyện xưa của ông ta. Năm đó Newton lấy vi phân và tích phân làm của riêng, lợi dụng thân phận hội trưởng của Hội khoa học hoàng gia Anh chèn ép Leibniz, khiến cho vĩ nhân phát hiện ra vi phân và tích phân phải chịu đựng đủ loại lạnh nhạt khi còn sống, sau đó ôm hận mà chết.
Qua nhiều năm, người đời sau mới biết khi Leibniz có bản lý thuyết nguyên mẫu đã từng giữ liên lạc với Newton, hai người có lẽ đã cùng nhau nghiên cứu mới có bản lý luận vi phân và tích phân hoàn chỉnh. Sau đó, người đời công nhận cống hiến của ông, đồng thời gắn tên công thức là Newton- Leibniz. Nhưng tên của Leibniz cũng chỉ được đứng phía sau.
Nghiêu Trăn có thể tượng tượng thảm trạng của Leibniz trước khi chết. Đồ của mình bị mất, mà kẻ ăn cắp lại nói mình là kẻ cắp, phát động thế lực chèn ép mình, còn bị dư luận kích động, quần chúng bị che mắt còn đứng trên tháp cao đạo đức mà chỉ trích người bị hại. Chuyện này cũng giống như bạo lực mạng bây giờ vậy.
Ngày nay, bạn có thể thoải mái phát ngôn bừa bãi trên mạng, nhưng chỉ cần một câu nói vô tình của bạn cũng đủ biến thành con dao giết người không chớp mắt. Cô luôn luôn nhắc nhở bản thân vào những thời khắc quan trọng nhất: Tĩnh tâm suy nghĩ về những gì đã qua, đã là chuyện phiếm thì đừng bàn tán về người khác.
Tuy Newton đã lớn nhưng nó không hề chậm chạp, Lý Đông Phóng vừa mở cửa xe, nó đã ngoắt ngoắt cái đuôi nhảy thót lên xe.
Nghiêu Trăn hỏi anh, “Chúng ta đi đâu đây?”
Lý Đông Phóng lại tiếp tục khiến cô tò mò, “Em đi rồi sẽ biết.”
Cô có hơi hiếu kỳ, tuy người ta nói mang thai rồi ngốc ba năm, nhưng đó là chuyện sau khi sinh, cô bây giờ vẫn chưa đến mức không biết gì, bất chợt nghĩ đến có lẽ anh đã sắp xếp một màn cầu hôn khác.
Tuy cô không biết đó là gì.
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường, Newton dán sát cái đầu lên khung cửa sổ xe, tò mò ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Mấy ngày nay trời lạnh, cô chỉ dám ngồi trong vườn một lúc, vì thế nó cũng bị nghẹn tới bây giờ. Bấy nhiêu đó cũng có thể nhận ra dạo này Nghiêu Trăn ru rú ở trong nhà cỡ nào.
Nghiêu Trăn quay đầu nhìn Lý Đông Phóng, anh đang tập trung lái xe, vòng qua cao ốc, ánh mặt trời hắt vào trong xe. Tuy nhiệt độ không cao nhưng ánh nắng ban trưa vẫn hơi gắt. Cô đưa tay che mắt, Lý Đông Phóng nhìn thấy bèn hạ tấm che nắng xuống.
Nghiêu Trăn híp mắt nhìn anh, cô rất hài lòng với cuộc sống thế này.
Nếu không có cái bóng đèn to đùng là Newton ngồi sau thì tốt biết mấy.
Rất nhanh, xe đã chạy vào biệt thự Trung Ảnh. Vừa bước xuống xe cô đã thấy lạnh, có lẽ là do trong xe quá ấm.
Đây là lần đầu tiên Newton đến bên này, ánh mắt nó lộ ra vẻ bất an và lạ lẫm, cụp đuôi đi theo sát cô.
Lý Đông Phóng tìm chỗ đỗ xe, cô đi đằng sau chiếc xe vài bước, Newton có hơi bài xích hoàn cảnh mới cho nên đứng ì một chỗ không chịu đi. Nó cứ ngập ngừng đứng đó, cô lại không thể bế nó, lại không mang theo dây xích, chỉ đành xoay người kéo một cái chân của nó đi theo.
Lý Đông Phóng đỗ xe xong rồi đi tới, đập vào mắt anh đầu tiên chính là hình ảnh này, anh bật cười hỏi cô, “Em làm gì thế?”
Cô nói, “Anh hỏi nó coi nó làm gì vậy.”
“Sao thế?”
“Nó không chịu vào nhà.”
Cô đổ mồ hôi, đưa tay lau mũi, Lý Đông Phóng kéo cô lại, phát hiện tay cô toàn là lông chó, anh nhíu mày đầy ghét bỏ. Thật ra anh giống chị gái mình, không thích mấy con vật có lông, thà nuôi cá sấu thì vẫn thấy sạch hơn là nuôi chó.
Nhưng Nghiêu Trăn lại thích giống này, anh không còn cách nào khác, đành phải nhờ Tiền Minh Nghiêm tìm một chú chó sắp sửa trưởng thành. Nghe nói chó từ trường đào tạo sẽ biết tự mình đi vệ sinh.
Thần kỳ thế à? Lý Đông Phóng vô cùng nghi ngờ.
Quả thật thì mấy ngày đầu mang về nhà đúng là nó biết tự mình đi vệ sinh, nhưng mấy ngày sau thì lại không biết nữa. Dì Tôn nói có lẽ là do Nghiêu Trăn chiều chuộng nó quá.
Một con chó cỡ bự mà lại không biết đi vệ sinh, đúng là…
Ở bên nhà lớn có một cái sân cỏ khi vừa vào cổng, có thể nói đây là nơi thể hiện mặt mũi của chủ nhà. Vì thế bình thường chỗ này được chăm sóc rất tốt, tươi tốt xanh mơn mơn, được tưới nước đầy đủ. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, không biết sao mà Newton lại bắt đầu chấm cái sân cỏ kia, mỗi lần nó đi ngang qua đó, không chạy hai vòng thì cũng lăn lộn ở đó, thợ làm vườn cũng bị nó hành đến sứt đầu mẻ trán.
Nghiêu Trăn suốt ngày tẩy não anh, nói con golden này vừa ngoan ngoãn, trung thành, lại rất nhát gan. Cô bảo anh sau này phải kiên nhẫn với nó hơn, đừng động một tí là xụ mặt với nó, cũng đừng lớn tiếng quát nó.
Mỗi lần cô nói thế, Lý Đông Phóng cũng có cảm giác không phải mình đang nuôi chó mà đang cung phụng một tổ tông biết di động.
Vừa tới cửa, cô định đi thẳng vào trong nhưng lại bị Lý Đông Phóng giữ lại.
Anh vào trước cô một bước.
Toàn bộ rèm cửa của phòng khách đều được kéo kín, cả căn phòng tối đen như mực, ngay sau đó, ngọn đèn nho nhỏ bên vách tường chợt sáng lên, những quả bóng bay hình trái tim và miếng kim tuyến lấp lánh xuất hiện trước mắt cô.
Cô ngẩn người, tuy vẫn là trò cũ, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Màn hình trong phòng khách sáng lên ngay lập tức, kế đó bắt đầu hiện lên mấy tấm ảnh hai người chụp cùng nhau.
Tất cả đều là ảnh cô chụp, bảo sao mấy ngày trước anh cứ cầm điện thoại của cô. Cô hỏi anh làm gì, anh lại không chịu trả lời, cứ thần thần bí bí.
Cô vẫn còn đang hoảng hốt, ngơ ngác để mặc anh dẫn mình bước vào trong nhà, chỉ biết thở dài một hơi.
Làm khó cho anh rồi.
Mọi thứ quả thật tuyệt hơn cô tưởng tượng, con người phải biết điểm dừng, phải biết thỏa mãn mới có thể vui vẻ.
Lâm Hựu nói, “Tôi thổi bong bóng từ trưa đến giờ, cái miệng sắp phù tới nơi rồi.”
Cô xoay người nhìn Lâm Hựu, vốn đang rất là cảm động, tự dưng nghe lời anh ta nói lại thấy mắc cười, cô không nhịn được bèn hỏi, “Bọn anh mua bong bóng người ta không cho đồ bơm à?”
“Cho chứ, nhưng một cái đâu đủ xài, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại lớn lao, chỉ có thể thổi bằng miệng thôi.”
Cô vỗ vai anh ta, “Được rồi, chị dâu đã thấy thành ý của cậu.”
Vu Thiến kéo Lâm Hựu, nhắc anh ta nên rút lui rồi, cô ấy nói với Nghiêu Trăn, “Hai người cứ từ từ nói chuyện, bọn chị ra ngoài một lát.”
Không chờ Nghiêu Trăn đáp lại, bọn họ đã mở cửa đi ra ngoài, tiện tay dắt Newton đi luôn.
Ngọn đèn mờ mờ, ánh nến cũng không đủ thắp sáng cả căn phòng.
Lý Đông Phóng nhìn cô chăm chú, không nói gì thêm, như đang chờ cô mở miệng trước.
Cô không nhịn được bèn hỏi, “Ai làm mấy cái này thế?”
“Ý của Vu Thiến đấy, cô ấy bảo con gái đều thích thế này.”
Nghiêu Trăn cúi đầu cười, không biết thế nào, cô quả thật rất là cảm động, nhưng cũng thấy mắc cười.
Anh nhíu mày, “Em thích không.”
“Tàm tạm.”
“Tạm thôi hả?”
“Rất được.”
Anh nghe thế mới lấy hộp nhẫn từ trong túi ra, đầu ngón tay đẩy nắp hộp lên, đưa đến trước mặt cô.
Cô sững sờ nhìn một lúc, cảm khái nói, “Anh nói xem, cuộc sống có phải rất ngắn hay không. Chớp mắt một cái mà em đã sắp phải lấy chồng sinh con rồi, nhưng em cảm thấy mình vẫn là một cô bé…”
“…”
“Năm ngoái em gái em kết hôn, em khóc như một con ngốc ở trong hôn lễ. Lúc ném hoa cưới, con bé không ném mà cầm micro của MC nói rằng muốn để lại bó hoa này lại cho em, bảo em lên sân khấu nhận hoa. Lúc ấy lòng em khó chịu lắm, cái cảm giác ấy giống như em không chỉ là FA mà còn bị ép ăn thức ăn cho chó nữa.”
“…”
“Bây giờ em cũng đã có thai, cũng sắp kết hôn, nhanh hơn em dự đoán rất nhiều. Anh nói xem cuộc sống này có phải rất thú vị hay không. Ba năm trước đây em còn không có mong chờ gì với cuộc sống này. Chuyện được sống sót cũng trở thành yêu cầu xa vời của em. Còn bây giờ, em cầu gì được đó. Nên có đôi khi em rất sợ sau khi thức dậy, mọi thứ đều là giả, tất cả đều là một giấc mộng mà thôi.”
Anh lẳng lặng nghe cô nói hết, mím môi nhắc nhở cô, “Em lạc đề rồi đấy.”
Nghiêu Trăn vốn đang xúc động, nên không nhịn được mới muốn trải lòng, bị anh nói thế chỉ biết cười trong ánh lệ, nũng nịu trách anh, “Lý Đông Phóng, sao anh sát phong cảnh thế hả!”
Lý Đông Phóng kéo cô lại gần mình, cúi đầu xuống khẽ cắn lên bờ môi của cô. Cảm giác nhoi nhói truyền tới, cô hít một hơi sâu.
Anh thì thầm bên tai cô, “Đau không?”
“Đau!”
“Nếu đau thì không phải là giả rồi.”
Hôm nay Lý Đông Phóng mang theo một bó hoa về nhà. Nghiêu Trăn vừa mở cửa liền thấy một bó hoa hồng xinh đẹp đập vào mắt, sương vẫn còn đọng trên cánh hoa, mang theo hương thơm thoang thoảng. Cô vẫn chưa kịp hé môi, thì người đàn ông đã đưa hộp đựng nhẫn sang.
Tuy khá bất ngờ, nhưng chiêu này quá cũ, cô nhận lấy chiếc nhẫn ngắm nghía thật lâu, sau đó lại nói mình phải suy nghĩ lại.
Bụng cô vẫn phẳng lì, không nhìn ra đã mang thai, nhưng mấy ngày gần đây cô lại bị thai nghén khá nặng. Bây giờ cũng chẳng còn mấy ngày để suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một đáp án, chính là đồng ý.
Lý Đông Phóng cố tình trêu cô, lấy chiếc nhẫn lại cất vào hộp, thong thả đáp, “Vậy cũng được, em suy nghĩ cho thật kỹ, anh cũng muốn suy nghĩ lại.”
Thật ra cô chỉ muốn nghe anh dỗ ngọt vài câu mà thôi. Anh nói thế cô không xuống nước được, than một tiếng, ánh mắt cứ đuổi theo chiếc nhẫn.
Lý Đông Phóng nói, “Không cần gấp, em cứ từ từ suy nghĩ.”
Cô đúng là không gấp, nhưng bụng cô có gấp hay không thì nó lại không theo ý cô. Nghĩ đến chuyện Lý Nguyệt bảo tranh thủ kết hôn, để bụng lớn mặc áo cưới sẽ không đẹp thì cô lại bắt đầu sốt ruột.
Nghiêu Trăn đưa tay giật lấy hộp đựng nhẫn, khoát tay nói, “Em nghĩ kỹ rồi, em nghĩ kỹ rồi.”
“Nghĩ kỹ chưa?”
“Ừ.” Cô tủi thân nhìn anh, “Anh đâu thể vì em mang thai mà rút bớt việc như thế chứ?”
Lý Đông Phóng nghe giọng nói nghiêm túc của cô, cô nói xong đôi mắt hoe hoe đỏ, lại còn ngân ngấn nước. Anh đành ôm cô, nhỏ giọng hỏi, “Sao thế? Tưởng thật à?”
Cô bĩu môi, cúi đầu không nói gì.
Lý Đông Phóng hỏi, “Em muốn cầu hôn thế nào? Anh tìm một chỗ, phát trực tiếp cho mọi người xem, sau đó quỳ xuống hả?”
“… Phát trực tiếp thì bỏ đi.”
Anh cười, “Đi với anh đến một nơi nào.”
Nói xong, anh nắm tay cô định bước ra ngoài, Nghiêu Trăn né ra, nhìn giày dưới chân, “Giày của em…”
Anh không cho cô thời gian do dự, kéo thẳng cô đi ra ngoài. Dạo gần đây bọn họ đã chuyển hẳn về nhà họ Lý, để Nghiêu Trăn ở nhà dưỡng thai. Cô thường nói với anh mình ở nhà rất chán, nếu nuôi một con chó thì hẳn sẽ không còn chán nữa. Chẳng biết anh đưa một con chó golden từ đâu về, cỡ choai choai, thân hình to lớn.
Lý Nguyệt không thích lắm, bà bảo lông chó bay đầy nhà khó dọn, nhưng cô lại rất thích, vì golden dịu dàng lại ngoan ngoãn. Gương mặt nó lúc nào cũng buồn buồn, khiến người ta nhìn mà thấy thương.
Nghiêu Trăn thường xem phim điện ảnh Mỹ, dù là cô gái trẻ hay là con nít, hồi nhỏ lúc nào cũng có một chú chó trong nhà, cùng bạn nhỏ trưởng thành. Có rất nhiều bộ phim đều có những phân đoạn như, chó chính là một thành viên trong gia đình, nhất là gia đình có ba mẹ bận rộn, đối với con trẻ mà nói, có chú chó làm bạn thì tuổi thơ của mình sẽ không còn cô đơn.
Anh kéo cô đi ra khỏi nhà, Newton được thả ra chạy theo bọn họ, khóe miệng chảy nước miếng rơi xuống chân cô.
Cô đuổi nó vào nhà, nói lại quay trở lại, giống như cậu bé nghịch ngợm đang làm nũng, dịu dàng ngoan ngoãn. Cô ít khi nghe nó sủa, vừa hiền vừa trung thành, giống như một ông chú già bước vào độ tuổi trung niên.
Về chuyện vì sao lại đặt tên nó là Newton chứ không phải tên khác, thì lại có nguyên nhân sâu xa. Ban đầu cô định đặt là Einstein, nhưng sau đó lại thấy Einstein là đại vĩ nhân, cô gọi thế thì không được tôn trọng lắm.
Còn Newton ư, ông này không có gì khúc mắc với cô, thậm chí cô còn không quen biết ổng. Nhưng nếu có người có biết về vi phân và tích phân đều sẽ biết câu chuyện xưa của ông ta. Năm đó Newton lấy vi phân và tích phân làm của riêng, lợi dụng thân phận hội trưởng của Hội khoa học hoàng gia Anh chèn ép Leibniz, khiến cho vĩ nhân phát hiện ra vi phân và tích phân phải chịu đựng đủ loại lạnh nhạt khi còn sống, sau đó ôm hận mà chết.
Qua nhiều năm, người đời sau mới biết khi Leibniz có bản lý thuyết nguyên mẫu đã từng giữ liên lạc với Newton, hai người có lẽ đã cùng nhau nghiên cứu mới có bản lý luận vi phân và tích phân hoàn chỉnh. Sau đó, người đời công nhận cống hiến của ông, đồng thời gắn tên công thức là Newton- Leibniz. Nhưng tên của Leibniz cũng chỉ được đứng phía sau.
Nghiêu Trăn có thể tượng tượng thảm trạng của Leibniz trước khi chết. Đồ của mình bị mất, mà kẻ ăn cắp lại nói mình là kẻ cắp, phát động thế lực chèn ép mình, còn bị dư luận kích động, quần chúng bị che mắt còn đứng trên tháp cao đạo đức mà chỉ trích người bị hại. Chuyện này cũng giống như bạo lực mạng bây giờ vậy.
Ngày nay, bạn có thể thoải mái phát ngôn bừa bãi trên mạng, nhưng chỉ cần một câu nói vô tình của bạn cũng đủ biến thành con dao giết người không chớp mắt. Cô luôn luôn nhắc nhở bản thân vào những thời khắc quan trọng nhất: Tĩnh tâm suy nghĩ về những gì đã qua, đã là chuyện phiếm thì đừng bàn tán về người khác.
Tuy Newton đã lớn nhưng nó không hề chậm chạp, Lý Đông Phóng vừa mở cửa xe, nó đã ngoắt ngoắt cái đuôi nhảy thót lên xe.
Nghiêu Trăn hỏi anh, “Chúng ta đi đâu đây?”
Lý Đông Phóng lại tiếp tục khiến cô tò mò, “Em đi rồi sẽ biết.”
Cô có hơi hiếu kỳ, tuy người ta nói mang thai rồi ngốc ba năm, nhưng đó là chuyện sau khi sinh, cô bây giờ vẫn chưa đến mức không biết gì, bất chợt nghĩ đến có lẽ anh đã sắp xếp một màn cầu hôn khác.
Tuy cô không biết đó là gì.
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường, Newton dán sát cái đầu lên khung cửa sổ xe, tò mò ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Mấy ngày nay trời lạnh, cô chỉ dám ngồi trong vườn một lúc, vì thế nó cũng bị nghẹn tới bây giờ. Bấy nhiêu đó cũng có thể nhận ra dạo này Nghiêu Trăn ru rú ở trong nhà cỡ nào.
Nghiêu Trăn quay đầu nhìn Lý Đông Phóng, anh đang tập trung lái xe, vòng qua cao ốc, ánh mặt trời hắt vào trong xe. Tuy nhiệt độ không cao nhưng ánh nắng ban trưa vẫn hơi gắt. Cô đưa tay che mắt, Lý Đông Phóng nhìn thấy bèn hạ tấm che nắng xuống.
Nghiêu Trăn híp mắt nhìn anh, cô rất hài lòng với cuộc sống thế này.
Nếu không có cái bóng đèn to đùng là Newton ngồi sau thì tốt biết mấy.
Rất nhanh, xe đã chạy vào biệt thự Trung Ảnh. Vừa bước xuống xe cô đã thấy lạnh, có lẽ là do trong xe quá ấm.
Đây là lần đầu tiên Newton đến bên này, ánh mắt nó lộ ra vẻ bất an và lạ lẫm, cụp đuôi đi theo sát cô.
Lý Đông Phóng tìm chỗ đỗ xe, cô đi đằng sau chiếc xe vài bước, Newton có hơi bài xích hoàn cảnh mới cho nên đứng ì một chỗ không chịu đi. Nó cứ ngập ngừng đứng đó, cô lại không thể bế nó, lại không mang theo dây xích, chỉ đành xoay người kéo một cái chân của nó đi theo.
Lý Đông Phóng đỗ xe xong rồi đi tới, đập vào mắt anh đầu tiên chính là hình ảnh này, anh bật cười hỏi cô, “Em làm gì thế?”
Cô nói, “Anh hỏi nó coi nó làm gì vậy.”
“Sao thế?”
“Nó không chịu vào nhà.”
Cô đổ mồ hôi, đưa tay lau mũi, Lý Đông Phóng kéo cô lại, phát hiện tay cô toàn là lông chó, anh nhíu mày đầy ghét bỏ. Thật ra anh giống chị gái mình, không thích mấy con vật có lông, thà nuôi cá sấu thì vẫn thấy sạch hơn là nuôi chó.
Nhưng Nghiêu Trăn lại thích giống này, anh không còn cách nào khác, đành phải nhờ Tiền Minh Nghiêm tìm một chú chó sắp sửa trưởng thành. Nghe nói chó từ trường đào tạo sẽ biết tự mình đi vệ sinh.
Thần kỳ thế à? Lý Đông Phóng vô cùng nghi ngờ.
Quả thật thì mấy ngày đầu mang về nhà đúng là nó biết tự mình đi vệ sinh, nhưng mấy ngày sau thì lại không biết nữa. Dì Tôn nói có lẽ là do Nghiêu Trăn chiều chuộng nó quá.
Một con chó cỡ bự mà lại không biết đi vệ sinh, đúng là…
Ở bên nhà lớn có một cái sân cỏ khi vừa vào cổng, có thể nói đây là nơi thể hiện mặt mũi của chủ nhà. Vì thế bình thường chỗ này được chăm sóc rất tốt, tươi tốt xanh mơn mơn, được tưới nước đầy đủ. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, không biết sao mà Newton lại bắt đầu chấm cái sân cỏ kia, mỗi lần nó đi ngang qua đó, không chạy hai vòng thì cũng lăn lộn ở đó, thợ làm vườn cũng bị nó hành đến sứt đầu mẻ trán.
Nghiêu Trăn suốt ngày tẩy não anh, nói con golden này vừa ngoan ngoãn, trung thành, lại rất nhát gan. Cô bảo anh sau này phải kiên nhẫn với nó hơn, đừng động một tí là xụ mặt với nó, cũng đừng lớn tiếng quát nó.
Mỗi lần cô nói thế, Lý Đông Phóng cũng có cảm giác không phải mình đang nuôi chó mà đang cung phụng một tổ tông biết di động.
Vừa tới cửa, cô định đi thẳng vào trong nhưng lại bị Lý Đông Phóng giữ lại.
Anh vào trước cô một bước.
Toàn bộ rèm cửa của phòng khách đều được kéo kín, cả căn phòng tối đen như mực, ngay sau đó, ngọn đèn nho nhỏ bên vách tường chợt sáng lên, những quả bóng bay hình trái tim và miếng kim tuyến lấp lánh xuất hiện trước mắt cô.
Cô ngẩn người, tuy vẫn là trò cũ, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Màn hình trong phòng khách sáng lên ngay lập tức, kế đó bắt đầu hiện lên mấy tấm ảnh hai người chụp cùng nhau.
Tất cả đều là ảnh cô chụp, bảo sao mấy ngày trước anh cứ cầm điện thoại của cô. Cô hỏi anh làm gì, anh lại không chịu trả lời, cứ thần thần bí bí.
Cô vẫn còn đang hoảng hốt, ngơ ngác để mặc anh dẫn mình bước vào trong nhà, chỉ biết thở dài một hơi.
Làm khó cho anh rồi.
Mọi thứ quả thật tuyệt hơn cô tưởng tượng, con người phải biết điểm dừng, phải biết thỏa mãn mới có thể vui vẻ.
Lâm Hựu nói, “Tôi thổi bong bóng từ trưa đến giờ, cái miệng sắp phù tới nơi rồi.”
Cô xoay người nhìn Lâm Hựu, vốn đang rất là cảm động, tự dưng nghe lời anh ta nói lại thấy mắc cười, cô không nhịn được bèn hỏi, “Bọn anh mua bong bóng người ta không cho đồ bơm à?”
“Cho chứ, nhưng một cái đâu đủ xài, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại lớn lao, chỉ có thể thổi bằng miệng thôi.”
Cô vỗ vai anh ta, “Được rồi, chị dâu đã thấy thành ý của cậu.”
Vu Thiến kéo Lâm Hựu, nhắc anh ta nên rút lui rồi, cô ấy nói với Nghiêu Trăn, “Hai người cứ từ từ nói chuyện, bọn chị ra ngoài một lát.”
Không chờ Nghiêu Trăn đáp lại, bọn họ đã mở cửa đi ra ngoài, tiện tay dắt Newton đi luôn.
Ngọn đèn mờ mờ, ánh nến cũng không đủ thắp sáng cả căn phòng.
Lý Đông Phóng nhìn cô chăm chú, không nói gì thêm, như đang chờ cô mở miệng trước.
Cô không nhịn được bèn hỏi, “Ai làm mấy cái này thế?”
“Ý của Vu Thiến đấy, cô ấy bảo con gái đều thích thế này.”
Nghiêu Trăn cúi đầu cười, không biết thế nào, cô quả thật rất là cảm động, nhưng cũng thấy mắc cười.
Anh nhíu mày, “Em thích không.”
“Tàm tạm.”
“Tạm thôi hả?”
“Rất được.”
Anh nghe thế mới lấy hộp nhẫn từ trong túi ra, đầu ngón tay đẩy nắp hộp lên, đưa đến trước mặt cô.
Cô sững sờ nhìn một lúc, cảm khái nói, “Anh nói xem, cuộc sống có phải rất ngắn hay không. Chớp mắt một cái mà em đã sắp phải lấy chồng sinh con rồi, nhưng em cảm thấy mình vẫn là một cô bé…”
“…”
“Năm ngoái em gái em kết hôn, em khóc như một con ngốc ở trong hôn lễ. Lúc ném hoa cưới, con bé không ném mà cầm micro của MC nói rằng muốn để lại bó hoa này lại cho em, bảo em lên sân khấu nhận hoa. Lúc ấy lòng em khó chịu lắm, cái cảm giác ấy giống như em không chỉ là FA mà còn bị ép ăn thức ăn cho chó nữa.”
“…”
“Bây giờ em cũng đã có thai, cũng sắp kết hôn, nhanh hơn em dự đoán rất nhiều. Anh nói xem cuộc sống này có phải rất thú vị hay không. Ba năm trước đây em còn không có mong chờ gì với cuộc sống này. Chuyện được sống sót cũng trở thành yêu cầu xa vời của em. Còn bây giờ, em cầu gì được đó. Nên có đôi khi em rất sợ sau khi thức dậy, mọi thứ đều là giả, tất cả đều là một giấc mộng mà thôi.”
Anh lẳng lặng nghe cô nói hết, mím môi nhắc nhở cô, “Em lạc đề rồi đấy.”
Nghiêu Trăn vốn đang xúc động, nên không nhịn được mới muốn trải lòng, bị anh nói thế chỉ biết cười trong ánh lệ, nũng nịu trách anh, “Lý Đông Phóng, sao anh sát phong cảnh thế hả!”
Lý Đông Phóng kéo cô lại gần mình, cúi đầu xuống khẽ cắn lên bờ môi của cô. Cảm giác nhoi nhói truyền tới, cô hít một hơi sâu.
Anh thì thầm bên tai cô, “Đau không?”
“Đau!”
“Nếu đau thì không phải là giả rồi.”