Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Dạo gần đây hình như Nghiêu Trăn bị nóng trong người, sau tai cô nổi hai mụn nhỏ, có khi đau có khi không. Cô sợ lắm, vội vàng lên Baidu tìm kiếm, thấy nói là viêm hạch bạch huyết, cũng có người bảo là ung thư bạch huyết, tóm lại là đủ thông tin và ảnh chụp vô cùng kinh khủng.
Cô chụp một tấm ảnh gửi sang cho Lý Đông Phóng. Trong video, anh cau mày quan sát thật kỹ, vì không phải là bác sĩ nên anh cũng không thể nói gì, đành dặn dò cô, “Ngày mai anh sang đó, em đừng có đoán mò nữa, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lại.”
“Vâng.”
Thật ra không ổn một tí nào, tới nửa đêm, cô càng nghĩ càng thấy mông lung, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bi thương vì mình không còn sống được lâu mà lại có rất nhiều chuyện muốn làm.
Trằn trọc đến năm giờ hơn, trời bên ngoài dần dần sáng lên, cô mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Lúc đang ngủ say, cửa phòng bỗng chốc mở ra rồi đóng lại, động tĩnh không nhỏ, bàn chân lộ ra khỏi chăn có thể cảm giác được khi cánh cửa phòng mở ra, gió lạnh từ phòng khách thuận theo bắp chân ùa vào trong chăn.
Cô trở mình, rụt chân vào chăn, trùm lại kín mít.
“Chưa chịu dậy hả?”
Chăn bị xốc lên, lông tơ trên người cô dựng ngược, cô ôm mình mở mắt ra.
Lý Đông Phóng bay thẳng đến đây, trời đã sáng, cô nhìn đồng hồ, chắc hẳn là đã trưa rồi.
Anh mặc âu phục, bên ngoài khoác áo vest, cà vạt đã bị tháo xuống, trên cổ quấn một lớp khăn quàng cổ bằng lông. Trông anh giống như vừa đi công tác về, cô không ngờ anh nói đến là đến ngay, lại còn đến nhanh như thế.
Lý Đông Phóng nói, “Hôm qua anh đi công tác không có ở Đông Đài, đang định quay về thì nghe em nói thế, rạng sáng nay anh liền mua vé bay thẳng đến đây.”
Là thế à? Lòng cô ấm áp, kéo chăn che người lại, giọng nói mềm nhũn, “Anh tốt với em quá, yêu anh.”
Sắc mặt Lý Đông Phóng đã mệt rã rời, anh cởi áo khoác, đi tới bên giường ngồi xuống, “Vậy thì làm phiền em đừng lề mề nữa, tranh thủ rời giường đánh răng rửa mặt, chúng ta đến bệnh viện.”
Nghiêu Trăn hơi lười, chỉ muốn nằm đó chứ không muốn động đậy, vẫn tiếc nuối ổ chăn ấm áp, “Lâm Lang mở cửa cho anh hả? Sao em không nghe anh gõ cửa.”
“Em ngủ ngon quá nên không nghe đấy.”
Cô ngáp một cái, “Anh cứ tới như thế làm em ngại ghê, Lâm Lang còn đỡ, chứ quan hệ giữa em với cô bạn còn lại chỉ ở mức bình thường mà thôi.”
Lý Đông Phóng chả thèm nhấc mắt lên, “Vậy chuyển nhà đi, hoặc là trở về cùng anh.”
“Em vừa sắp xếp công việc bên này xong.” Cô cười, “Chuyện bên này em không lo, em chỉ lo khi trở về chị anh lại có ý kiến.”
“Chị ấy có ý kiến là chuyện của chị ấy, quyết định vẫn là do anh thôi.”
Nghiêu Trăn khá an tâm về lời cam đoan này, cô ôm lấy mặt anh. Anh vừa mới tới, nhiệt độ bên ngoài lại rất thấp, tuy từ xe đến nhà cô không xa, nhưng cả người và mặt anh đều bị nhiễm hơi lạnh.
Chạm vào gương mặt lạnh ngắt, Nghiêu Trăn giúp anh làm ấm mặt, nhưng tay cô không lớn bằng tay anh, ôm không nổi bèn cười nói, “Thế em về với anh vậy, để anh không cần phải chạy tới chạy lui giữa mùa đông lạnh đến cóng cả mặt nữa.”
Anh nhíu mày nhắc cô, “Anh ngồi máy bay tới chứ không phải ngồi xe mui trần.”
Cô bật cười vài tiếng, lay lay mặt anh vài cái rồi vén chăn đi rửa mặt.
Lâm Lang lúc này chắc đang ở bên ngoài chưa đi làm, anh tránh mặt nên ở trong phòng không đi ra. Hai cô gái hi hi ha ha nói chuyện một hồi, Lâm Lang bảo mình sắp trễ làm nên cầm túi xách vội vàng chạy đi.
Cô chợt nhớ ra Lý Đông Phóng đến đây trong đêm chắc là mệt lắm rồi, hẳn là anh cũng đang đói bụng chờ cô ăn trưa, thế là cô vội vàng đánh răng rửa mặt. Dạo này cô băt đầu lười, chỉ rửa mặt sơ bằng nước chứ không thèm đụng đến sữa rửa mặt.
Về phòng, cô trông thấy Lý Đông Phóng đang ngồi trước bàn máy tính của mình gửi mail, cô lướt qua màn hình, nội dung toàn tiếng Anh nên cô nhìn không hiểu mấy.
Đối với tiếng Anh, Nghiêu Trăn như vịt lên cạn, xem thì hiểu nhưng không biết nói, trình độ đọc vẫn khá ổn. Bình thường cô có thể đọc mấy bài báo giải trí bằng tiếng Anh, hoặc tạp chí nước ngoài thì được. Nhưng mấy thể loại như luận văn học thuật này thì cô không hiểu, toàn là từ ngữ chuyên ngành hiếm thấy. Thật ra thì không riêng gì mấy người không giỏi tiếng anh, dù người giỏi tiếng anh cũng thế, tùy tiện cầm một luận văn chuyên ngành tiến sĩ hay thạc sĩ cho sinh viên ngoại ngữ thì chắc chắn họ cũng bó tay toàn tập.
Vì có quá nhiều từ ngữ chuyên ngành, nào là mô hình, nào là lí luận, có dịch sang tiếng Trung thì mọi người cũng không hiểu.
Cái này gọi là khác nghề như cách một ngọn núi.
Dạo gần đây Nghiêu Thiện còn đang phát rầu vì chuyện này, con bé nói em chồng nó viết một bài đánh giá bằng tiếng Anh, muốn tìm một người giỏi tiếng Anh để sửa lỗi và trau chuốt thêm. Nhưng em chồng con bé có bằng thạc sĩ, khó mà tìm được một người có trình độ nghiên cứu cao hơn. Sau đó đã nhờ được một vị giáo sư đại học hạng nhất xem giúp mình.
Người ta lại gửi mail lại rằng: Thật xin lỗi, tôi nghiên cứu theo lối phân tích, còn cậu ta nghiên cứu theo lối tổng hợp, tuy đều là chưng cất nhưng cụ thể thì không cùng phương hướng nên không dám tùy tiện chỉ dẫn.
Lúc ấy Nghiêu Trăn còn định bảo để Lý Đông Phóng xem thử, dù sao anh cũng có kinh nghiệm ở nước ngoài, nhưng sau khi nghe thấy thế thì thôi, đừng làm mất mặt.
Trong học thuật, một khi nghiên cứu đã đến cực hạn thì càng trở nên cố chấp và bắt bẻ hơn.
Cũng giống như đến bây giờ Nghiêu Trăn vẫn không biết tính tốc độ, gia tốc, độ dịch chuyển của giọt nước dưới mái nhà, không biết có thể tránh được mưa khi ra ngoài hay không, cũng không biết bấm đồng hồ bấm giờ, thước cặp cơ hay trắc vi kế. Không biết mấy thứ này có hữu ích khi làm bánh hay không. Lần trước đi chợ mua đồ, vì chuyện tính toán mà cô còn bị bà bán hàng giễu cợt một phen.
Có lẽ năm đó Chu Tuấn điên rồi nên mới mời giáo viên trung học đến dạy cô mấy cái này, sau đó lại không cấp bằng tốt nghiệp cho cô, ngay cả bằng tốt nghiệp cấp ba cũng không có.
Đến tận bây giờ, cô trong mắt người khác là một con nhà quê thất học, bấy nhiêu đó cũng có thể thấy nước chúng ta coi trọng bằng cấp thế nào. Bạn có thể không có kỹ thuật, nhưng bạn nhất định phải có trình độ.
Hiện trạng phổ biến của công nhân hiện nay là gì? Để một người có trình độ có kỹ thuật dắt theo một học trò có trình độ không có kỹ thuật đi theo học hỏi vài năm, sau đó học trò lên chức, quản lý ngược lại thầy mình.
Xe dừng lại trước bệnh viện, Lý Đông Phóng thấy cô đang ngơ người thì đưa tay vỗ thành tiếng, cô vội vàng lấy lại tinh thần, quay sang nhìn anh, “Dạo này em có hơi chán đời.”
Lý Đông Phóng cười, “Có phải em mất cân bằng nội tiết tố không?”
Nghiêu Trăn hé môi, cô thấy khi bị nói mất cân bằng nội tiết tố thì mình phải đáp trả một câu, nhưng nhất thời lại không biết phải phản bác thế nào.
Đại sảnh bệnh viện có máy đăng ký khám bệnh tự động, cô đi thẳng lên khoa da liễu ở lầu ba làm xét nghiệm, người khám cũng khá đông, trước cô là một bệnh nhân bị dị ứng, khắp mặt và cổ nổi rất nhiều nốt nhỏ như hạt gạo, trông rất giống như bị sởi, hoặc nổi mề đay.
Tối qua ngủ không ngon nên hôm nay Nghiêu Trăn có thêm hai quầng thâm dưới mắt, liên tục ngáp lên ngáp xuống.
Lý Đông Phóng quay đầu nhìn cô, hất cằm về chỗ ghế ngồi, “Em lại kia ngồi đi, anh ở đây chờ gọi tên em.”
Được rồi, mấy chuyện tốn sức thế này nên để đàn ông tự mình trải nghiệm. Vì trong lòng còn đang lo mấy cái mụn sau tai, nên cô không có tâm trạng mà khách sáo với anh.
Tuy Lý Đông Phóng không thể hiện ra ngoài, nhưng Nghiêu Trăn có thể cảm nhận được anh cũng đang rất lo lắng.
Khó khăn lắm mới đến lượt cô khám, Lý Đông Phóng cùng cô đi vào. Cô nói lại tình hình của mình, bác sĩ rửa tay, đeo khẩu trang và bao tay vào, đầu ngón tay chạm vài phần tóc phía sau tai cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Bác sĩ nói, “Không có gì nghiêm trọng cả. Cô đã uống thuốc tiêu viêm chưa?”
“Tôi không dám uống thuốc bậy bạ.”
“Đã bao lâu rồi?”
“Gần được nửa tháng rồi.”
Lý Đông Phóng không vui, giận tái mặt, “Lần trước anh đến sao em không nói với anh?”
Nghiêu Trăn sợ anh giận nên vội vàng giải thích, “Lúc ấy em không để ý, nó không đau cũng không ngứa, em cứ tưởng là mụn thường, chờ vài ngày là hết. Nhưng mà mấy ngày gần đây nó lại đau.”
Lý Đông Phóng không nói gì thêm, nghe cô giải thích anh cũng không bớt giận được bao nhiêu.
Bác sĩ cúi đầu viết vài nét lên sổ khám bệnh của cô, nét chữ trừu tượng bay bổng, Nghiêu Trăn nhìn cũng không biết ông ấy đang viết gì.
Cô để ý dưới chân Lý Đông Phóng khẽ động đậy, nghĩ rằng anh muốn ra ngoài, nhưng không ngờ anh chỉ đi đến bên cửa sổ hít thở thông khí.
Cửa sổ mở một khe hở nhỏ, có lẽ bác sĩ thấy phòng oi bức nên mới mở ra. Máy sưởi trong bệnh viện được mở hết công suất, ngay cả ngoài hành lanh cũng đều rất ấm áp, chỉ trừ sảnh bốc số và quầy tiếp bệnh nhân khá là thoáng. Nhân viên y tế ở đây mặc rất ít, nhóm y tá đều mặc đồng phục áo bông màu xanh quân đội.
Nghiêu Trăn lại thấy nóng, cô vẫn còn mặc áo khoác, lúc vào bệnh viện vẫn chưa cởi ra.
“Dạo gần đây mới có cảm giác, trước đó thì không à?”
“Vâng ạ.”
Bác sĩ gật đầu, đề nghị bọn họ làm xét nghiệm, ông bảo rằng quan sát thì không có gì đáng ngại, nhưng không dám chắc là không sao.
Bước ra khỏi phòng khám, Lý Đông Phóng cũng nhận ra cô đang nóng, cầm tờ giấy khám bệnh giúp cô, đưa tay khoác lên cổ áo của cô, “Nào, em cởi áo ra di, nếu không thì chờ lát nữa ra ngoài sẽ lạnh thôi.”
Dưới sự trợ giúp của anh, Nghiêu Trăn cúi đầu cởi áo ra, “Anh làm thế làm em có cảm giác như mình là bệnh nhân ấy.”
“Đừng có nói bậy.” Bây giờ anh lại kiêng kỵ mấy lời thế này, giọng điệu hơi nặng nề.
Cô hiểu rõ, thở dài một hơi, tự trấn an mình cũng như trấn an anh, “Em khỏe lắm, có lẽ là hai chúng ta lo lắng nhiều thôi.”
Bọn họ theo lời bác sĩ đi chụp phim, mơ mơ màng màng đến khoa ung bướu, xét nghiệm tế bào, xét nghiệm dấu ấn sinh học, tóm lại là chụp một đống phim, cầm trong tay nặng trịch. Càng chụp nhiều thì Nghiêu Trăn càng thấy mình không bị gì nghiêm trọng, nếu có gì thì chỉ cần một tấm phim thôi đã lòi ra bệnh rồi.
Cô đưa kết quả cho bác sĩ xem.
Bà mở ra xem một lần, chắp tay lại, gọng kính treo trên sống mũi như chực rơi xuống, bà ngước mắt nhìn hai người vài lần rồi nói, “Không sao cả, chỉ là mất cân bằng nội tiết tố thôi.”
“…”
Vậy mà lại để Lý Đông Phóng đoán trúng ư?
Không chờ Lý Đông Phóng và cô đáp lại, bác sĩ lại đề nghị, “Hai người có muốn làm xét nghiệm máu HCG không?”
“!!!”
Nghiêu Trăn chưa kịp phản ứng lại, cô chỉ biết nghẹn họng nhìn bác sĩ, Lý Đông Phóng lại khép chặt mắt.
Cô từ từu quay đầu lại nhìn anh như đang rất là hoảng sợ.
Lý Đông Phóng đáp, “Có.”
Bác sĩ nói, “Vậy để tôi hẹn trực tiếp tại đây, hai người không cần đi đăng ký lần nữa.”
Bà nói xong thì thao tác vài cái trên máy tính, cầm bút viết ra giấy, “Khoa sản đối diện với phụ khoa trên lầu ba.”
Đàn ông đúng là đàn ông, chịu được đả kích cũng chịu được kinh ngạc, Nghiêu Trăn được anh dắt ra khỏi phòng bệnh mà vẫn còn đang ngơ ngác, cô nghĩ, không thể nào? Cô còn chưa kết hôn mà đã có con rồi ư?
Suy nghĩ kỹ một chút, bọn họ thực hiện biện pháp an toàn khá kỹ, sao lại… Hy vọng bác sĩ đoán sai rồi…
Tuy cô có hơi mong chờ, nhưng cũng thấy chuyện này quá nhanh rồi, đầu năm cô còn hâm mộ vuốt ve bụng em gái mình, cuối năm cô đã có luôn rồi?
Cô ngay cả thời gian để phản ứng lại cũng không có.
Sáng nay cô nằm mơ mình nuôi một con heo, giống hệt như trên mấy bài báo nói, càng nuôi càng lớn. Sau đó nó biến thành một con heo khổng lồ, cô muốn giết lấy thịt nhưng lại không nỡ, cô muốn vứt nó đi nhưng tinh thần trách nhiệm lại không cho phép cô làm điều đó. Cô đang phân vân thì Lý Đông Phóng đã tới rồi đánh thức cô.
Bây giờ nhớ lại, sống lưng cô lạnh toát, không lẽ đây là mộng báo có thai trong truyền thuyết ư?
Cô chụp một tấm ảnh gửi sang cho Lý Đông Phóng. Trong video, anh cau mày quan sát thật kỹ, vì không phải là bác sĩ nên anh cũng không thể nói gì, đành dặn dò cô, “Ngày mai anh sang đó, em đừng có đoán mò nữa, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lại.”
“Vâng.”
Thật ra không ổn một tí nào, tới nửa đêm, cô càng nghĩ càng thấy mông lung, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bi thương vì mình không còn sống được lâu mà lại có rất nhiều chuyện muốn làm.
Trằn trọc đến năm giờ hơn, trời bên ngoài dần dần sáng lên, cô mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Lúc đang ngủ say, cửa phòng bỗng chốc mở ra rồi đóng lại, động tĩnh không nhỏ, bàn chân lộ ra khỏi chăn có thể cảm giác được khi cánh cửa phòng mở ra, gió lạnh từ phòng khách thuận theo bắp chân ùa vào trong chăn.
Cô trở mình, rụt chân vào chăn, trùm lại kín mít.
“Chưa chịu dậy hả?”
Chăn bị xốc lên, lông tơ trên người cô dựng ngược, cô ôm mình mở mắt ra.
Lý Đông Phóng bay thẳng đến đây, trời đã sáng, cô nhìn đồng hồ, chắc hẳn là đã trưa rồi.
Anh mặc âu phục, bên ngoài khoác áo vest, cà vạt đã bị tháo xuống, trên cổ quấn một lớp khăn quàng cổ bằng lông. Trông anh giống như vừa đi công tác về, cô không ngờ anh nói đến là đến ngay, lại còn đến nhanh như thế.
Lý Đông Phóng nói, “Hôm qua anh đi công tác không có ở Đông Đài, đang định quay về thì nghe em nói thế, rạng sáng nay anh liền mua vé bay thẳng đến đây.”
Là thế à? Lòng cô ấm áp, kéo chăn che người lại, giọng nói mềm nhũn, “Anh tốt với em quá, yêu anh.”
Sắc mặt Lý Đông Phóng đã mệt rã rời, anh cởi áo khoác, đi tới bên giường ngồi xuống, “Vậy thì làm phiền em đừng lề mề nữa, tranh thủ rời giường đánh răng rửa mặt, chúng ta đến bệnh viện.”
Nghiêu Trăn hơi lười, chỉ muốn nằm đó chứ không muốn động đậy, vẫn tiếc nuối ổ chăn ấm áp, “Lâm Lang mở cửa cho anh hả? Sao em không nghe anh gõ cửa.”
“Em ngủ ngon quá nên không nghe đấy.”
Cô ngáp một cái, “Anh cứ tới như thế làm em ngại ghê, Lâm Lang còn đỡ, chứ quan hệ giữa em với cô bạn còn lại chỉ ở mức bình thường mà thôi.”
Lý Đông Phóng chả thèm nhấc mắt lên, “Vậy chuyển nhà đi, hoặc là trở về cùng anh.”
“Em vừa sắp xếp công việc bên này xong.” Cô cười, “Chuyện bên này em không lo, em chỉ lo khi trở về chị anh lại có ý kiến.”
“Chị ấy có ý kiến là chuyện của chị ấy, quyết định vẫn là do anh thôi.”
Nghiêu Trăn khá an tâm về lời cam đoan này, cô ôm lấy mặt anh. Anh vừa mới tới, nhiệt độ bên ngoài lại rất thấp, tuy từ xe đến nhà cô không xa, nhưng cả người và mặt anh đều bị nhiễm hơi lạnh.
Chạm vào gương mặt lạnh ngắt, Nghiêu Trăn giúp anh làm ấm mặt, nhưng tay cô không lớn bằng tay anh, ôm không nổi bèn cười nói, “Thế em về với anh vậy, để anh không cần phải chạy tới chạy lui giữa mùa đông lạnh đến cóng cả mặt nữa.”
Anh nhíu mày nhắc cô, “Anh ngồi máy bay tới chứ không phải ngồi xe mui trần.”
Cô bật cười vài tiếng, lay lay mặt anh vài cái rồi vén chăn đi rửa mặt.
Lâm Lang lúc này chắc đang ở bên ngoài chưa đi làm, anh tránh mặt nên ở trong phòng không đi ra. Hai cô gái hi hi ha ha nói chuyện một hồi, Lâm Lang bảo mình sắp trễ làm nên cầm túi xách vội vàng chạy đi.
Cô chợt nhớ ra Lý Đông Phóng đến đây trong đêm chắc là mệt lắm rồi, hẳn là anh cũng đang đói bụng chờ cô ăn trưa, thế là cô vội vàng đánh răng rửa mặt. Dạo này cô băt đầu lười, chỉ rửa mặt sơ bằng nước chứ không thèm đụng đến sữa rửa mặt.
Về phòng, cô trông thấy Lý Đông Phóng đang ngồi trước bàn máy tính của mình gửi mail, cô lướt qua màn hình, nội dung toàn tiếng Anh nên cô nhìn không hiểu mấy.
Đối với tiếng Anh, Nghiêu Trăn như vịt lên cạn, xem thì hiểu nhưng không biết nói, trình độ đọc vẫn khá ổn. Bình thường cô có thể đọc mấy bài báo giải trí bằng tiếng Anh, hoặc tạp chí nước ngoài thì được. Nhưng mấy thể loại như luận văn học thuật này thì cô không hiểu, toàn là từ ngữ chuyên ngành hiếm thấy. Thật ra thì không riêng gì mấy người không giỏi tiếng anh, dù người giỏi tiếng anh cũng thế, tùy tiện cầm một luận văn chuyên ngành tiến sĩ hay thạc sĩ cho sinh viên ngoại ngữ thì chắc chắn họ cũng bó tay toàn tập.
Vì có quá nhiều từ ngữ chuyên ngành, nào là mô hình, nào là lí luận, có dịch sang tiếng Trung thì mọi người cũng không hiểu.
Cái này gọi là khác nghề như cách một ngọn núi.
Dạo gần đây Nghiêu Thiện còn đang phát rầu vì chuyện này, con bé nói em chồng nó viết một bài đánh giá bằng tiếng Anh, muốn tìm một người giỏi tiếng Anh để sửa lỗi và trau chuốt thêm. Nhưng em chồng con bé có bằng thạc sĩ, khó mà tìm được một người có trình độ nghiên cứu cao hơn. Sau đó đã nhờ được một vị giáo sư đại học hạng nhất xem giúp mình.
Người ta lại gửi mail lại rằng: Thật xin lỗi, tôi nghiên cứu theo lối phân tích, còn cậu ta nghiên cứu theo lối tổng hợp, tuy đều là chưng cất nhưng cụ thể thì không cùng phương hướng nên không dám tùy tiện chỉ dẫn.
Lúc ấy Nghiêu Trăn còn định bảo để Lý Đông Phóng xem thử, dù sao anh cũng có kinh nghiệm ở nước ngoài, nhưng sau khi nghe thấy thế thì thôi, đừng làm mất mặt.
Trong học thuật, một khi nghiên cứu đã đến cực hạn thì càng trở nên cố chấp và bắt bẻ hơn.
Cũng giống như đến bây giờ Nghiêu Trăn vẫn không biết tính tốc độ, gia tốc, độ dịch chuyển của giọt nước dưới mái nhà, không biết có thể tránh được mưa khi ra ngoài hay không, cũng không biết bấm đồng hồ bấm giờ, thước cặp cơ hay trắc vi kế. Không biết mấy thứ này có hữu ích khi làm bánh hay không. Lần trước đi chợ mua đồ, vì chuyện tính toán mà cô còn bị bà bán hàng giễu cợt một phen.
Có lẽ năm đó Chu Tuấn điên rồi nên mới mời giáo viên trung học đến dạy cô mấy cái này, sau đó lại không cấp bằng tốt nghiệp cho cô, ngay cả bằng tốt nghiệp cấp ba cũng không có.
Đến tận bây giờ, cô trong mắt người khác là một con nhà quê thất học, bấy nhiêu đó cũng có thể thấy nước chúng ta coi trọng bằng cấp thế nào. Bạn có thể không có kỹ thuật, nhưng bạn nhất định phải có trình độ.
Hiện trạng phổ biến của công nhân hiện nay là gì? Để một người có trình độ có kỹ thuật dắt theo một học trò có trình độ không có kỹ thuật đi theo học hỏi vài năm, sau đó học trò lên chức, quản lý ngược lại thầy mình.
Xe dừng lại trước bệnh viện, Lý Đông Phóng thấy cô đang ngơ người thì đưa tay vỗ thành tiếng, cô vội vàng lấy lại tinh thần, quay sang nhìn anh, “Dạo này em có hơi chán đời.”
Lý Đông Phóng cười, “Có phải em mất cân bằng nội tiết tố không?”
Nghiêu Trăn hé môi, cô thấy khi bị nói mất cân bằng nội tiết tố thì mình phải đáp trả một câu, nhưng nhất thời lại không biết phải phản bác thế nào.
Đại sảnh bệnh viện có máy đăng ký khám bệnh tự động, cô đi thẳng lên khoa da liễu ở lầu ba làm xét nghiệm, người khám cũng khá đông, trước cô là một bệnh nhân bị dị ứng, khắp mặt và cổ nổi rất nhiều nốt nhỏ như hạt gạo, trông rất giống như bị sởi, hoặc nổi mề đay.
Tối qua ngủ không ngon nên hôm nay Nghiêu Trăn có thêm hai quầng thâm dưới mắt, liên tục ngáp lên ngáp xuống.
Lý Đông Phóng quay đầu nhìn cô, hất cằm về chỗ ghế ngồi, “Em lại kia ngồi đi, anh ở đây chờ gọi tên em.”
Được rồi, mấy chuyện tốn sức thế này nên để đàn ông tự mình trải nghiệm. Vì trong lòng còn đang lo mấy cái mụn sau tai, nên cô không có tâm trạng mà khách sáo với anh.
Tuy Lý Đông Phóng không thể hiện ra ngoài, nhưng Nghiêu Trăn có thể cảm nhận được anh cũng đang rất lo lắng.
Khó khăn lắm mới đến lượt cô khám, Lý Đông Phóng cùng cô đi vào. Cô nói lại tình hình của mình, bác sĩ rửa tay, đeo khẩu trang và bao tay vào, đầu ngón tay chạm vài phần tóc phía sau tai cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Bác sĩ nói, “Không có gì nghiêm trọng cả. Cô đã uống thuốc tiêu viêm chưa?”
“Tôi không dám uống thuốc bậy bạ.”
“Đã bao lâu rồi?”
“Gần được nửa tháng rồi.”
Lý Đông Phóng không vui, giận tái mặt, “Lần trước anh đến sao em không nói với anh?”
Nghiêu Trăn sợ anh giận nên vội vàng giải thích, “Lúc ấy em không để ý, nó không đau cũng không ngứa, em cứ tưởng là mụn thường, chờ vài ngày là hết. Nhưng mà mấy ngày gần đây nó lại đau.”
Lý Đông Phóng không nói gì thêm, nghe cô giải thích anh cũng không bớt giận được bao nhiêu.
Bác sĩ cúi đầu viết vài nét lên sổ khám bệnh của cô, nét chữ trừu tượng bay bổng, Nghiêu Trăn nhìn cũng không biết ông ấy đang viết gì.
Cô để ý dưới chân Lý Đông Phóng khẽ động đậy, nghĩ rằng anh muốn ra ngoài, nhưng không ngờ anh chỉ đi đến bên cửa sổ hít thở thông khí.
Cửa sổ mở một khe hở nhỏ, có lẽ bác sĩ thấy phòng oi bức nên mới mở ra. Máy sưởi trong bệnh viện được mở hết công suất, ngay cả ngoài hành lanh cũng đều rất ấm áp, chỉ trừ sảnh bốc số và quầy tiếp bệnh nhân khá là thoáng. Nhân viên y tế ở đây mặc rất ít, nhóm y tá đều mặc đồng phục áo bông màu xanh quân đội.
Nghiêu Trăn lại thấy nóng, cô vẫn còn mặc áo khoác, lúc vào bệnh viện vẫn chưa cởi ra.
“Dạo gần đây mới có cảm giác, trước đó thì không à?”
“Vâng ạ.”
Bác sĩ gật đầu, đề nghị bọn họ làm xét nghiệm, ông bảo rằng quan sát thì không có gì đáng ngại, nhưng không dám chắc là không sao.
Bước ra khỏi phòng khám, Lý Đông Phóng cũng nhận ra cô đang nóng, cầm tờ giấy khám bệnh giúp cô, đưa tay khoác lên cổ áo của cô, “Nào, em cởi áo ra di, nếu không thì chờ lát nữa ra ngoài sẽ lạnh thôi.”
Dưới sự trợ giúp của anh, Nghiêu Trăn cúi đầu cởi áo ra, “Anh làm thế làm em có cảm giác như mình là bệnh nhân ấy.”
“Đừng có nói bậy.” Bây giờ anh lại kiêng kỵ mấy lời thế này, giọng điệu hơi nặng nề.
Cô hiểu rõ, thở dài một hơi, tự trấn an mình cũng như trấn an anh, “Em khỏe lắm, có lẽ là hai chúng ta lo lắng nhiều thôi.”
Bọn họ theo lời bác sĩ đi chụp phim, mơ mơ màng màng đến khoa ung bướu, xét nghiệm tế bào, xét nghiệm dấu ấn sinh học, tóm lại là chụp một đống phim, cầm trong tay nặng trịch. Càng chụp nhiều thì Nghiêu Trăn càng thấy mình không bị gì nghiêm trọng, nếu có gì thì chỉ cần một tấm phim thôi đã lòi ra bệnh rồi.
Cô đưa kết quả cho bác sĩ xem.
Bà mở ra xem một lần, chắp tay lại, gọng kính treo trên sống mũi như chực rơi xuống, bà ngước mắt nhìn hai người vài lần rồi nói, “Không sao cả, chỉ là mất cân bằng nội tiết tố thôi.”
“…”
Vậy mà lại để Lý Đông Phóng đoán trúng ư?
Không chờ Lý Đông Phóng và cô đáp lại, bác sĩ lại đề nghị, “Hai người có muốn làm xét nghiệm máu HCG không?”
“!!!”
Nghiêu Trăn chưa kịp phản ứng lại, cô chỉ biết nghẹn họng nhìn bác sĩ, Lý Đông Phóng lại khép chặt mắt.
Cô từ từu quay đầu lại nhìn anh như đang rất là hoảng sợ.
Lý Đông Phóng đáp, “Có.”
Bác sĩ nói, “Vậy để tôi hẹn trực tiếp tại đây, hai người không cần đi đăng ký lần nữa.”
Bà nói xong thì thao tác vài cái trên máy tính, cầm bút viết ra giấy, “Khoa sản đối diện với phụ khoa trên lầu ba.”
Đàn ông đúng là đàn ông, chịu được đả kích cũng chịu được kinh ngạc, Nghiêu Trăn được anh dắt ra khỏi phòng bệnh mà vẫn còn đang ngơ ngác, cô nghĩ, không thể nào? Cô còn chưa kết hôn mà đã có con rồi ư?
Suy nghĩ kỹ một chút, bọn họ thực hiện biện pháp an toàn khá kỹ, sao lại… Hy vọng bác sĩ đoán sai rồi…
Tuy cô có hơi mong chờ, nhưng cũng thấy chuyện này quá nhanh rồi, đầu năm cô còn hâm mộ vuốt ve bụng em gái mình, cuối năm cô đã có luôn rồi?
Cô ngay cả thời gian để phản ứng lại cũng không có.
Sáng nay cô nằm mơ mình nuôi một con heo, giống hệt như trên mấy bài báo nói, càng nuôi càng lớn. Sau đó nó biến thành một con heo khổng lồ, cô muốn giết lấy thịt nhưng lại không nỡ, cô muốn vứt nó đi nhưng tinh thần trách nhiệm lại không cho phép cô làm điều đó. Cô đang phân vân thì Lý Đông Phóng đã tới rồi đánh thức cô.
Bây giờ nhớ lại, sống lưng cô lạnh toát, không lẽ đây là mộng báo có thai trong truyền thuyết ư?