Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Vừa xuống xe, Nghiêu Trăn liền nhìn thấy Vương Như Kim đang đứng chờ ở cửa, hai người nhìn nhau.
Anh ta nói, “Tình trạng của em gái cô không được ổn định, trước hết phải đưa đến bệnh viện đã.”
Sắc mặt của cô càng thêm khó coi, bước chân vội vàng đi về phía trước. Lúc vào trong viện thì nhìn thấy Chu Tuấn, cô dừng bước nhìn sang, ánh mắt đầy giận dữ.
Chu Tuấn bước xuống bậc thang, anh ta không nói gì, trái lại Lưu Tam đi kế bên mỉa mai vài câu, “Hai chị em gái mà chẳng giống nhau gì cả. Lần nào gặp Nghiêu Trăn cô cũng hoạt bát sống động, ngay cả khi lườm nguýt cũng có sức sống đến thế.”
Chu Tuấn liếc hắn ta, “Không có chuyện gì thì biến đi, xem xem Trương tổng đã đến chưa.”
Lưu Tam gãi gãi đầu, hắn ta biết Chu Tuấn ghét mình lắm mồm, muốn đuổi hắn ta đi chỗ khác nên Lưu Tam im lặng rời đi.
Chu Tuấn, “Như Kim, dẫn cô ấy vào đi.”
Nghiêu Trăn cứ ngỡ Chu Tuấn sẽ nói vài câu làm khó, uy hiếp cô, nhưng không ngờ vừa đến đã được gặp Nghiêu Thiện. Cô ngơ ra, Vương Như Kim đi trước dẫn đường, anh ta quay lại ra hiệu cho cô đuổi theo.
Cô không suy nghĩ gì, dứt khoát đi vào viện theo anh ta.
Sắc mặt Nghiêu Thiện quả thật không tốt lắm, gặp cô thì hoảng hốt, Nghiêu Trăn đi tới gần nắm chặt tay cô ấy, không có thời gian hỏi thăm nhau mà quay sang hỏi Vương Như Kim, “Không phải anh bảo đưa di bệnh viện ư? Xe đâu?”
Vương Như Kim đáp, “Xe tôi đậu ở bên ngoài, nhưng có lẽ phải đến xin phép anh Tuấn đã.”
Anh ta nói xong thì nhìn cô, chân không hề nhúc nhích, lúc này Nghiêu Trăn mới nhận ra, nếu Chu Tuấn không gật đầu thì không ai dám làm gì hết.
“Đợi chị.”
Cô nói với Nghiêu Thiện liền đứng dậy đi ra khỏi cửa, Chu Tuấn vẫn chưa đi xa, cô cất giọng gọi anh ta lại.
“Phải đưa A Thiện đến bệnh viện.”
Anh ta quay đầu lại, “Không được.” Giọng anh ta không hề mang ý thương lượng.
Cô nhìn anh ta đăm đăm, bước từng bước sang đó, “Thế anh đưa con bé về đây làm gì? Không phải là dùng nó để buộc tôi ngoan ngoãn nghe lời mấy anh hay sao? Tôi nói cho anh biết, nếu em gái tôi mà có mệnh hệ gì, mấy người cũng đừng phí tâm, có nói gì tôi cũng sẽ không nghe lời anh và Trương Minh Côn nữa đâu.”
Chu Tuấn sửng sốt, anh ta đưa tay muốn trấn an cô, “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có nói chết gì ở đây, xui lắm.”
Nghiêu Trăn nghiêng đầu tránh né.
Anh ta nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô vài giây, “Muốn đi bệnh viện thì đi đi, đi nhanh về nhanh.”
Nghiêu Trăn có hơi bất ngờ, nhưng cô vội vàng quay lưng rời đi.
Anh ta nói tiếp, “Đừng có giở trò với anh, ngoan ngoãn yên phận đi.”
Nghiêu Trăn không quay đầu lại, nhìn Vương Như Kim thì gật đầu, “Chu Tuấn bảo có thể đến bệnh viện rồi.”
Nghiêu Trăn nhẹ kí hơn Nghiêu Thiện cho nên không thể nào ôm nổi cô ấy, đành phải nhìn sang anh ta, “Phiền anh quá.”
Không cần nhiều lời, Vương Như Kim cũng hiểu, không quan tâm có lịch sự hay không, anh ta bế Nghiêu Thiện vào lòng. Lúc này, người Chu Tuấn phái đến đã tới. Tài xế là Lưu Tam, phía sau còn có một chiếc xe khác chạy theo, Vương Như Kim nhìn vào kính chiếu hậu rồi lại quay sang nhìn Nghiêu Trăn.
Cô cụp mắt nhìn Nghiêu Thiện đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt không lộ ra vết tích gì.
Vương Như Kim im lặng một lát, sau đó cất giọng an ủi, “Cô đừng lo lắng, vừa nãy anh Tuấn đã mời bác sĩ đến khám rồi, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Nghiêu Trăn chầm chầm ngước mắt lên, định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Lưu Tam đang lái xe thì chọn cách im lặng.
Đến bệnh viện.
Bọn người kia đi theo cô vô cùng gắt gao, còn cô vẫn luôn túc trực tại phòng cấp cứu. Vương Như Kim đi theo giúp đỡ làm giấy xét nghiệm, sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện thì Nghiêu Thiện được đưa vào phòng bệnh truyền nước biển.
Vương Như Kim đi ngang qua quầy tiếp tân, bước chân khẽ dừng lại, y tá ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Y tá là một người phụ nữ khá già dặn, đeo mắt kính trông giống nhân viên cấp cao, dịu dàng cười hỏi anh ta, “Có chuyện gì thế?”
Vương Như Kim nhìn xung quanh một vòng, sau đó lịch sự hỏi, “Ở đây có bút không? Tôi có thể để lại lời nhắn được chứ?”
Y tá hơi khựng lại, “Anh muốn gửi cho ai? Bệnh nhân hay bác sĩ?”
Anh ta nhận bút, cầm một tờ danh thiếp của bệnh viện trên quầy xuống, cúi đầu vội vàng viết vài chữ, sau đó nói bằng giọng nài nỉ, “Phiền cô nhé, nếu như lát nữa có một người đến đây mượn xe lăn, phiền cô hỏi giúp tôi xem người đó có biết “kim loại quý” hay không. Nếu người đó biết thì nhờ cô chuyển tờ danh thiếp này cho anh ta.”
Ý tá sửng sốt một lúc lâu, ngập ngừng hỏi lại, “Kim loại quý ư?”
“Đúng vậy.” Anh ta nở nụ cười, “Phiền cô nhé.”
Dặn dò xong xuôi, có người từ đằng sau đi tới, Vương Như Kim chưa kịp quay đầu lại thì bả vai đã bị túm chặt. Lưu Tam mang theo dáng vẻ lưu manh, khi nói chuyện còn bị cà lăm, “Làm… làm mà lề mề thế?”
Vương Như Kim đặt bút xuống, “Xử lý thủ tục cần phải ký tên.”
Anh ta nói xong thì nhìn sang Lưu Tam, đứng thẳng người dậy định rời đi, nhưng khi xoay người, bóng dáng của một cô y tá xông vào tầm mắt.
Đá mắt với phụ nữ coi như là đùa giỡn lưu manh, nhưng cái nháy mắt này của Vương Như Kim trong mắt cô y tá lại là một hành động quyến rũ, cô ấy mím môi, cúi đầu nở nụ cười.
Lưu Tam không phục, hứ một tiếng.
Bọn họ đi về phía khu nội trú ở sau đại sảnh, lúc lên thang máy có đi cùng với một bệnh nhân có triệu chứng khá nặng. Đối phương ngồi xe lăn nên thang máy trở nên chật hẹp.
Nghiêu Trăn ngồi trước giường bệnh một lúc, cô ra khỏi phòng bệnh, Vương Như Kim đứng ở dãy ghế dài gần cửa ra vào chờ cô, khóe môi cong lên nở nụ cười, “Về được chưa?”
“A Thiện làm sao đây? Bác sĩ bảo cần phải quan sát thêm.”
“Có người của chúng ta trông nom rồi.”
Nghiêu Trăn cụp mắt, “Khi con bé tỉnh lại, phiền anh báo cho tôi một tiếng.”
Vương Như Kim liếm khóe môi khô khốc, “Chuyện này thì cô phải hỏi anh Tuấn, bọn họ nghe lời anh ta chứ không nghe lời tôi.”
Cô nghe thấy thế thì nhíu mày, nhìn anh ta đầy khó hiểu, Vương Như Kim không nói gì, nhanh chân bước đi ra ngoài.
Vương Như Kim đi được vài bước, anh ta cúi đầu nhìn lướt qua cô, “Đáng lẽ cô không nên trở về đây.”
Nghiêu Trăn dừng lại, “Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi Chu Tuấn.”
Vương Như Kim nói, “Tâm nguyện lớn nhất trong đời này của Chu Tuấn chính là rửa tay gác kiếm, đại khái cũng là tâm nguyện đám bọn họ trong chuyến này.”
“Bọn họ?” Nghiêu Trăn nghe thấy có điều không đúng, ngước lên quan sát anh ta, “Sao anh không không dùng “bọn tôi” mà lại dùng “bọn họ”?”
Bước chân của Vương Như Kim chợt dừng lại, sau đó anh ta tiếp tục đi lên đằng trước, mở cửa xe rồi nói, “Có lẽ từ trong tiềm thức của tôi thấy mình và bọn họ không cùng một hội.”
Nghiêu Trăn nhìn anh ta một lúc, định hỏi thêm vài điều nhưng Vương Như Kim chợt hắng giọng, vịn cửa xe nhìn về phía xa xa.
Nghiêu Trăn quay đầu lại, trông thấy Lưu Tam ngậm điếu thuốc trong miệng đi về phía bên này, xem ra anh ta muốn về cùng bọn họ.
Lưu Tam là một người lôi thôi lếch thếch, nói đúng hơn là một tên lưu manh lôi thôi lếch thếch. Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, trên người mặc một cái áo thể thao màu trắng và quần tây, mang một đôi giày thể thao.
Một sự phối hợp khá phong cách và khó mà đánh giá cao.
Nghiêu Trăn ngồi vào băng ghế sau, lần này đổi thành Vương Như Kim lái xe, Lưu Tam ngồi ở ghế lái phụ.
Lưu Tam hạ cửa sổ xe xuống ném đi tàn xuống chưa kịp dập,quay đầu nhìn bọn họ một chốc, mở miệng mang theo mùi khói nồng nặc, “Lúc anh Quân vô đồn, chị Cảnh liền bảo trong nhóm chúng ta có nội ứng, phải điều tra cho thật kỹ.”
Nghiêu Trăn tưởng hắn ta đang châm chọc mình, ngước mắt nhìn sang.
“Mấy thằng cảnh sát này mà đi làm nội ứng thì không sợ gì cả, chỉ sợ giết người mà thôi. Tìm ra cũng khó lắm.” Lưu Tam cười ha hả.
Lời này chứa ẩn ý quả thật không ít, Nghiêu Trăn không nhịn được nhìn về phía Vương Như Kim, đối phương cũng đang nhìn cô qua kính chiếu hậu. Anh ta dời tầm mắt, cất giọng chế giễu Lưu Tam, “Mày cà lăm cũng chọn lúc ghê ha. Khi thì nói gấp gáp, khi thì lại vô cùng sắc bén.”
Lưu Tam, “Biến.”
Nghiêu Trăn không đáp lại, giữ im lặng đến khi về đến chỗ của Chu Tuấn, trông thấy anh ta mới bắt đầu xốc lại tinh thần, nhìn anh ta chằm chằm không chớp mắt, “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Anh ta nhìn màn đêm đen nghịt, “Tối rồi, em có đói bụng không?”
Nghiêu Trăn nhìn anh ta không nói lời nào.
Lại nghe anh ta nói tiếp, “Trương tổng đang chờ em trong phòng khách, cùng ăn tối thôi.”
Cô cắn chặt răng, “Trương tổng không lo ở nhà làm thủ tục ly hôn mà rảnh rỗi chạy đến đây à?”
Chu Tuấn nghe thấy thế thì bật cười thành tiếng, “Vạch tội cùng đừng vạch khuyết điểm chứ. Lát nữa gặp ông ta em cũng đừng nói thế.”
Nghiêu Trăn hờ hững nhìn anh ta một cái.
Ngày hôm nay đối với cô mà nói là một ngày dài đầy mệt mỏi, mặt cô có hơi tái, ngồi xuống đối diện Trương Minh Côn. Ông ta trải khăn, dùng dao cắt bò bít tết. Ông ta đã trải qua một biến động lớn, trông có vẻ gầy đi mấy cân, nhưng không ngờ người trong cuộc lại bình thản như thế.
Ông ta lau miệng, nâng ly với Nghiêu Trăn, nhìn cô nói, “Chu Tuấn đã nói cho tôi biết rồi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ anh ta hứa sẽ làm cho cô một thân phận mới rồi đưa đi xuất ngoại.”
Nghiêu Trăn cắn răng, vừa nhai thịt vừa nhìn chằm chằm ly rượu trong tay ông ta, sau đó ánh mắt lại dời lên trên mặt ông ta, “Ông muốn thế nào?”
“Chút chuyện nhỏ thôi. Tôi muốn cô giúp tôi lấy một phần giấy tờ bên người Lý Đông Phóng. Nếu cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ thả cô đi.”
Cô giật mình, há hốc miệng sững sờ nhìn ông ta.
Trương Minh Côn cười nói, “Có phải đơn giản lắm không?”
Cô nở nụ cười yếu ớt, “Đúng vậy, đơn giản đến mức tôi phải hoài nghi cuộc sống này.”
Cô nói xong liền nhìn sang Chu Tuấn, bình tĩnh hỏi, “Người kết hôn với em gái tôi là do anh sắp xếp đúng không? Vì tôi mà anh phải hao tâm tổn trí thế à? Anh có mệt không?”
Chu Tuấn cười, “Chuyện này quả thật chỉ là trùng hợp mà thôi, đôi bên có tình, tôi chỉ đành giúp người ta hoàn thành ước nguyện.”
Anh ta thở dài, “Tiểu Tôn tốt lắm, tuy động chân tình nhưng lại rất nghĩa khí. Anh đã bảo đảm với cậu ta chỉ lợi dụng bọn em một chút thôi, sau này sẽ đưa bọn em đi, là người tự do.”
“Có phải tôi nên cám ơn anh không?”
Chu Tuấn trừng mắt nhìn cô.
Trương Minh Côn ngắt lời, “Ôn chuyện thì còn nhiều thời gian lắm. Trước hết nói cho xong chuyện trước mắt đã.”
Nghiêu Trăn giữ im lặng nhìn ông ta, rồi lại nhìn sang Chu Tuấn một hồi lâu, ai khiến bọn họ tự tin đến thế, khiến bọn họ tin tưởng mình nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo lời họ? Trong lòng cô không phục nhưng lại không thể từ chối trực tiếp, cô phải đấu trí với bọn họ.
Nghiêu Trăn thực sự cần phải bổ sung thể lực, mặc kệ có sợ hay không, cô cúi đầu nhét đồ ăn vào miệng, không có mùi vị gì, động tác đầy máy móc.
Trương Minh Côn thấy cô mặc kệ, ánh mắt trầm xuống, híp mắt nhìn Chu Tuấn, “Có phải đồ ăn trước mặt Ninh Mật hơi nhiều không? Chỉ biết lo ăn không quan tâm đến người lớn. Nếu không thì lấy bớt vài món đi.”
Nghiêu Trăn sửa lại, “Tôi là Nghiêu Trăn chứ không phải Ninh Mật. Sao ngài vẫn còn chưa tỉnh thế?”
Ông ta đặt ly xuống, “Xem xem, gan lớn hơn lúc trước rồi.”
Nghiêu Trăn chậm rãi nhìn ông ta, “Đúng thế, chúng tôi đều là người cùng đường, cũng giống như châu chấu sau thu chẳng nhảy nhót được mấy ngày, nghe nói cơm tù không ngon lắm, tự mình cầu phúc thôi.”
Lời này khiến người nghe hận đến nghiến răng, Trương Minh Côn ngoài cười nhưng lòng không cười, định nói gì thêm thì trong viện lại xảy ra rối loạn, tiếng ồn xuyên qua khung cửa sổ rộng mở truyền vào.
Chu Tuấn đứng dậy nhìn thoáng qua, thấy tài xế bên người Trương Minh Côn đi vào lại bị mấy tên đàn em canh cổng ngăn lại, nói chưa được vài câu bắt đầu xung đột.
Anh ta nhìn sang Vương Như Kim ý bảo anh ta đi xử lý.
Chốc lát sau, một người đàn ông đi theo Vương Như Kim bước vào, vừa vào phòng liền chạy đến nói nhỏ bên tai Trương Minh Côn.
Có lẽ là do căn phòng quá yên tĩnh cho nên lời nói nhỏ ấy lại truyền vào tai Nghiêu Trăn.
“Ông cụ Lý không xong rồi…”
Anh ta nói, “Tình trạng của em gái cô không được ổn định, trước hết phải đưa đến bệnh viện đã.”
Sắc mặt của cô càng thêm khó coi, bước chân vội vàng đi về phía trước. Lúc vào trong viện thì nhìn thấy Chu Tuấn, cô dừng bước nhìn sang, ánh mắt đầy giận dữ.
Chu Tuấn bước xuống bậc thang, anh ta không nói gì, trái lại Lưu Tam đi kế bên mỉa mai vài câu, “Hai chị em gái mà chẳng giống nhau gì cả. Lần nào gặp Nghiêu Trăn cô cũng hoạt bát sống động, ngay cả khi lườm nguýt cũng có sức sống đến thế.”
Chu Tuấn liếc hắn ta, “Không có chuyện gì thì biến đi, xem xem Trương tổng đã đến chưa.”
Lưu Tam gãi gãi đầu, hắn ta biết Chu Tuấn ghét mình lắm mồm, muốn đuổi hắn ta đi chỗ khác nên Lưu Tam im lặng rời đi.
Chu Tuấn, “Như Kim, dẫn cô ấy vào đi.”
Nghiêu Trăn cứ ngỡ Chu Tuấn sẽ nói vài câu làm khó, uy hiếp cô, nhưng không ngờ vừa đến đã được gặp Nghiêu Thiện. Cô ngơ ra, Vương Như Kim đi trước dẫn đường, anh ta quay lại ra hiệu cho cô đuổi theo.
Cô không suy nghĩ gì, dứt khoát đi vào viện theo anh ta.
Sắc mặt Nghiêu Thiện quả thật không tốt lắm, gặp cô thì hoảng hốt, Nghiêu Trăn đi tới gần nắm chặt tay cô ấy, không có thời gian hỏi thăm nhau mà quay sang hỏi Vương Như Kim, “Không phải anh bảo đưa di bệnh viện ư? Xe đâu?”
Vương Như Kim đáp, “Xe tôi đậu ở bên ngoài, nhưng có lẽ phải đến xin phép anh Tuấn đã.”
Anh ta nói xong thì nhìn cô, chân không hề nhúc nhích, lúc này Nghiêu Trăn mới nhận ra, nếu Chu Tuấn không gật đầu thì không ai dám làm gì hết.
“Đợi chị.”
Cô nói với Nghiêu Thiện liền đứng dậy đi ra khỏi cửa, Chu Tuấn vẫn chưa đi xa, cô cất giọng gọi anh ta lại.
“Phải đưa A Thiện đến bệnh viện.”
Anh ta quay đầu lại, “Không được.” Giọng anh ta không hề mang ý thương lượng.
Cô nhìn anh ta đăm đăm, bước từng bước sang đó, “Thế anh đưa con bé về đây làm gì? Không phải là dùng nó để buộc tôi ngoan ngoãn nghe lời mấy anh hay sao? Tôi nói cho anh biết, nếu em gái tôi mà có mệnh hệ gì, mấy người cũng đừng phí tâm, có nói gì tôi cũng sẽ không nghe lời anh và Trương Minh Côn nữa đâu.”
Chu Tuấn sửng sốt, anh ta đưa tay muốn trấn an cô, “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có nói chết gì ở đây, xui lắm.”
Nghiêu Trăn nghiêng đầu tránh né.
Anh ta nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô vài giây, “Muốn đi bệnh viện thì đi đi, đi nhanh về nhanh.”
Nghiêu Trăn có hơi bất ngờ, nhưng cô vội vàng quay lưng rời đi.
Anh ta nói tiếp, “Đừng có giở trò với anh, ngoan ngoãn yên phận đi.”
Nghiêu Trăn không quay đầu lại, nhìn Vương Như Kim thì gật đầu, “Chu Tuấn bảo có thể đến bệnh viện rồi.”
Nghiêu Trăn nhẹ kí hơn Nghiêu Thiện cho nên không thể nào ôm nổi cô ấy, đành phải nhìn sang anh ta, “Phiền anh quá.”
Không cần nhiều lời, Vương Như Kim cũng hiểu, không quan tâm có lịch sự hay không, anh ta bế Nghiêu Thiện vào lòng. Lúc này, người Chu Tuấn phái đến đã tới. Tài xế là Lưu Tam, phía sau còn có một chiếc xe khác chạy theo, Vương Như Kim nhìn vào kính chiếu hậu rồi lại quay sang nhìn Nghiêu Trăn.
Cô cụp mắt nhìn Nghiêu Thiện đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt không lộ ra vết tích gì.
Vương Như Kim im lặng một lát, sau đó cất giọng an ủi, “Cô đừng lo lắng, vừa nãy anh Tuấn đã mời bác sĩ đến khám rồi, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Nghiêu Trăn chầm chầm ngước mắt lên, định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Lưu Tam đang lái xe thì chọn cách im lặng.
Đến bệnh viện.
Bọn người kia đi theo cô vô cùng gắt gao, còn cô vẫn luôn túc trực tại phòng cấp cứu. Vương Như Kim đi theo giúp đỡ làm giấy xét nghiệm, sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện thì Nghiêu Thiện được đưa vào phòng bệnh truyền nước biển.
Vương Như Kim đi ngang qua quầy tiếp tân, bước chân khẽ dừng lại, y tá ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Y tá là một người phụ nữ khá già dặn, đeo mắt kính trông giống nhân viên cấp cao, dịu dàng cười hỏi anh ta, “Có chuyện gì thế?”
Vương Như Kim nhìn xung quanh một vòng, sau đó lịch sự hỏi, “Ở đây có bút không? Tôi có thể để lại lời nhắn được chứ?”
Y tá hơi khựng lại, “Anh muốn gửi cho ai? Bệnh nhân hay bác sĩ?”
Anh ta nhận bút, cầm một tờ danh thiếp của bệnh viện trên quầy xuống, cúi đầu vội vàng viết vài chữ, sau đó nói bằng giọng nài nỉ, “Phiền cô nhé, nếu như lát nữa có một người đến đây mượn xe lăn, phiền cô hỏi giúp tôi xem người đó có biết “kim loại quý” hay không. Nếu người đó biết thì nhờ cô chuyển tờ danh thiếp này cho anh ta.”
Ý tá sửng sốt một lúc lâu, ngập ngừng hỏi lại, “Kim loại quý ư?”
“Đúng vậy.” Anh ta nở nụ cười, “Phiền cô nhé.”
Dặn dò xong xuôi, có người từ đằng sau đi tới, Vương Như Kim chưa kịp quay đầu lại thì bả vai đã bị túm chặt. Lưu Tam mang theo dáng vẻ lưu manh, khi nói chuyện còn bị cà lăm, “Làm… làm mà lề mề thế?”
Vương Như Kim đặt bút xuống, “Xử lý thủ tục cần phải ký tên.”
Anh ta nói xong thì nhìn sang Lưu Tam, đứng thẳng người dậy định rời đi, nhưng khi xoay người, bóng dáng của một cô y tá xông vào tầm mắt.
Đá mắt với phụ nữ coi như là đùa giỡn lưu manh, nhưng cái nháy mắt này của Vương Như Kim trong mắt cô y tá lại là một hành động quyến rũ, cô ấy mím môi, cúi đầu nở nụ cười.
Lưu Tam không phục, hứ một tiếng.
Bọn họ đi về phía khu nội trú ở sau đại sảnh, lúc lên thang máy có đi cùng với một bệnh nhân có triệu chứng khá nặng. Đối phương ngồi xe lăn nên thang máy trở nên chật hẹp.
Nghiêu Trăn ngồi trước giường bệnh một lúc, cô ra khỏi phòng bệnh, Vương Như Kim đứng ở dãy ghế dài gần cửa ra vào chờ cô, khóe môi cong lên nở nụ cười, “Về được chưa?”
“A Thiện làm sao đây? Bác sĩ bảo cần phải quan sát thêm.”
“Có người của chúng ta trông nom rồi.”
Nghiêu Trăn cụp mắt, “Khi con bé tỉnh lại, phiền anh báo cho tôi một tiếng.”
Vương Như Kim liếm khóe môi khô khốc, “Chuyện này thì cô phải hỏi anh Tuấn, bọn họ nghe lời anh ta chứ không nghe lời tôi.”
Cô nghe thấy thế thì nhíu mày, nhìn anh ta đầy khó hiểu, Vương Như Kim không nói gì, nhanh chân bước đi ra ngoài.
Vương Như Kim đi được vài bước, anh ta cúi đầu nhìn lướt qua cô, “Đáng lẽ cô không nên trở về đây.”
Nghiêu Trăn dừng lại, “Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi Chu Tuấn.”
Vương Như Kim nói, “Tâm nguyện lớn nhất trong đời này của Chu Tuấn chính là rửa tay gác kiếm, đại khái cũng là tâm nguyện đám bọn họ trong chuyến này.”
“Bọn họ?” Nghiêu Trăn nghe thấy có điều không đúng, ngước lên quan sát anh ta, “Sao anh không không dùng “bọn tôi” mà lại dùng “bọn họ”?”
Bước chân của Vương Như Kim chợt dừng lại, sau đó anh ta tiếp tục đi lên đằng trước, mở cửa xe rồi nói, “Có lẽ từ trong tiềm thức của tôi thấy mình và bọn họ không cùng một hội.”
Nghiêu Trăn nhìn anh ta một lúc, định hỏi thêm vài điều nhưng Vương Như Kim chợt hắng giọng, vịn cửa xe nhìn về phía xa xa.
Nghiêu Trăn quay đầu lại, trông thấy Lưu Tam ngậm điếu thuốc trong miệng đi về phía bên này, xem ra anh ta muốn về cùng bọn họ.
Lưu Tam là một người lôi thôi lếch thếch, nói đúng hơn là một tên lưu manh lôi thôi lếch thếch. Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, trên người mặc một cái áo thể thao màu trắng và quần tây, mang một đôi giày thể thao.
Một sự phối hợp khá phong cách và khó mà đánh giá cao.
Nghiêu Trăn ngồi vào băng ghế sau, lần này đổi thành Vương Như Kim lái xe, Lưu Tam ngồi ở ghế lái phụ.
Lưu Tam hạ cửa sổ xe xuống ném đi tàn xuống chưa kịp dập,quay đầu nhìn bọn họ một chốc, mở miệng mang theo mùi khói nồng nặc, “Lúc anh Quân vô đồn, chị Cảnh liền bảo trong nhóm chúng ta có nội ứng, phải điều tra cho thật kỹ.”
Nghiêu Trăn tưởng hắn ta đang châm chọc mình, ngước mắt nhìn sang.
“Mấy thằng cảnh sát này mà đi làm nội ứng thì không sợ gì cả, chỉ sợ giết người mà thôi. Tìm ra cũng khó lắm.” Lưu Tam cười ha hả.
Lời này chứa ẩn ý quả thật không ít, Nghiêu Trăn không nhịn được nhìn về phía Vương Như Kim, đối phương cũng đang nhìn cô qua kính chiếu hậu. Anh ta dời tầm mắt, cất giọng chế giễu Lưu Tam, “Mày cà lăm cũng chọn lúc ghê ha. Khi thì nói gấp gáp, khi thì lại vô cùng sắc bén.”
Lưu Tam, “Biến.”
Nghiêu Trăn không đáp lại, giữ im lặng đến khi về đến chỗ của Chu Tuấn, trông thấy anh ta mới bắt đầu xốc lại tinh thần, nhìn anh ta chằm chằm không chớp mắt, “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Anh ta nhìn màn đêm đen nghịt, “Tối rồi, em có đói bụng không?”
Nghiêu Trăn nhìn anh ta không nói lời nào.
Lại nghe anh ta nói tiếp, “Trương tổng đang chờ em trong phòng khách, cùng ăn tối thôi.”
Cô cắn chặt răng, “Trương tổng không lo ở nhà làm thủ tục ly hôn mà rảnh rỗi chạy đến đây à?”
Chu Tuấn nghe thấy thế thì bật cười thành tiếng, “Vạch tội cùng đừng vạch khuyết điểm chứ. Lát nữa gặp ông ta em cũng đừng nói thế.”
Nghiêu Trăn hờ hững nhìn anh ta một cái.
Ngày hôm nay đối với cô mà nói là một ngày dài đầy mệt mỏi, mặt cô có hơi tái, ngồi xuống đối diện Trương Minh Côn. Ông ta trải khăn, dùng dao cắt bò bít tết. Ông ta đã trải qua một biến động lớn, trông có vẻ gầy đi mấy cân, nhưng không ngờ người trong cuộc lại bình thản như thế.
Ông ta lau miệng, nâng ly với Nghiêu Trăn, nhìn cô nói, “Chu Tuấn đã nói cho tôi biết rồi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ anh ta hứa sẽ làm cho cô một thân phận mới rồi đưa đi xuất ngoại.”
Nghiêu Trăn cắn răng, vừa nhai thịt vừa nhìn chằm chằm ly rượu trong tay ông ta, sau đó ánh mắt lại dời lên trên mặt ông ta, “Ông muốn thế nào?”
“Chút chuyện nhỏ thôi. Tôi muốn cô giúp tôi lấy một phần giấy tờ bên người Lý Đông Phóng. Nếu cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ thả cô đi.”
Cô giật mình, há hốc miệng sững sờ nhìn ông ta.
Trương Minh Côn cười nói, “Có phải đơn giản lắm không?”
Cô nở nụ cười yếu ớt, “Đúng vậy, đơn giản đến mức tôi phải hoài nghi cuộc sống này.”
Cô nói xong liền nhìn sang Chu Tuấn, bình tĩnh hỏi, “Người kết hôn với em gái tôi là do anh sắp xếp đúng không? Vì tôi mà anh phải hao tâm tổn trí thế à? Anh có mệt không?”
Chu Tuấn cười, “Chuyện này quả thật chỉ là trùng hợp mà thôi, đôi bên có tình, tôi chỉ đành giúp người ta hoàn thành ước nguyện.”
Anh ta thở dài, “Tiểu Tôn tốt lắm, tuy động chân tình nhưng lại rất nghĩa khí. Anh đã bảo đảm với cậu ta chỉ lợi dụng bọn em một chút thôi, sau này sẽ đưa bọn em đi, là người tự do.”
“Có phải tôi nên cám ơn anh không?”
Chu Tuấn trừng mắt nhìn cô.
Trương Minh Côn ngắt lời, “Ôn chuyện thì còn nhiều thời gian lắm. Trước hết nói cho xong chuyện trước mắt đã.”
Nghiêu Trăn giữ im lặng nhìn ông ta, rồi lại nhìn sang Chu Tuấn một hồi lâu, ai khiến bọn họ tự tin đến thế, khiến bọn họ tin tưởng mình nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo lời họ? Trong lòng cô không phục nhưng lại không thể từ chối trực tiếp, cô phải đấu trí với bọn họ.
Nghiêu Trăn thực sự cần phải bổ sung thể lực, mặc kệ có sợ hay không, cô cúi đầu nhét đồ ăn vào miệng, không có mùi vị gì, động tác đầy máy móc.
Trương Minh Côn thấy cô mặc kệ, ánh mắt trầm xuống, híp mắt nhìn Chu Tuấn, “Có phải đồ ăn trước mặt Ninh Mật hơi nhiều không? Chỉ biết lo ăn không quan tâm đến người lớn. Nếu không thì lấy bớt vài món đi.”
Nghiêu Trăn sửa lại, “Tôi là Nghiêu Trăn chứ không phải Ninh Mật. Sao ngài vẫn còn chưa tỉnh thế?”
Ông ta đặt ly xuống, “Xem xem, gan lớn hơn lúc trước rồi.”
Nghiêu Trăn chậm rãi nhìn ông ta, “Đúng thế, chúng tôi đều là người cùng đường, cũng giống như châu chấu sau thu chẳng nhảy nhót được mấy ngày, nghe nói cơm tù không ngon lắm, tự mình cầu phúc thôi.”
Lời này khiến người nghe hận đến nghiến răng, Trương Minh Côn ngoài cười nhưng lòng không cười, định nói gì thêm thì trong viện lại xảy ra rối loạn, tiếng ồn xuyên qua khung cửa sổ rộng mở truyền vào.
Chu Tuấn đứng dậy nhìn thoáng qua, thấy tài xế bên người Trương Minh Côn đi vào lại bị mấy tên đàn em canh cổng ngăn lại, nói chưa được vài câu bắt đầu xung đột.
Anh ta nhìn sang Vương Như Kim ý bảo anh ta đi xử lý.
Chốc lát sau, một người đàn ông đi theo Vương Như Kim bước vào, vừa vào phòng liền chạy đến nói nhỏ bên tai Trương Minh Côn.
Có lẽ là do căn phòng quá yên tĩnh cho nên lời nói nhỏ ấy lại truyền vào tai Nghiêu Trăn.
“Ông cụ Lý không xong rồi…”