Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Đêm nay có rất nhiều bạn bè và thân thích đến dự, nhưng cô không cần phải ra mặt tiếp đón, vì đây là chuyện của bậc cha chú phải làm. Lý Đông Phóng cầm ly rượu đi mời từng người, thỉnh thoảng ánh mắt hai người lại khẽ chạm vào nhau.
Đến khi món cuối cùng được đưa lên bàn, Chu Tuấn đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, trước khi đi anh ta còn liếc nhìn Ninh Mật một cái.
Cô nhìn sang chỗ khác, chậm rãi nhai thức ăn, khoảng năm phút sau, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, im lặng rời khỏi bàn tiệc.
Ở một góc sân, dưới ánh đèn lờ mờ, Chu Tuấn nghe thấy tiếng động sau lưng, anh ta khẽ gảy tàn thuốc, quay người nhìn về phía Ninh Mật, cười nói, “Tôi chỉ có thể cùng em đến đây thôi. Hôm nào tôi sẽ phái người chuyển đồ của em sang đây.”
Ninh Mật cười nói, “Được rồi, nếu không có anh đi theo có phải tôi đã được tự do rồi không?”
“Mạng của em bây giờ đang nằm trong tay người ta, làm gì có tự do mà nói.”
Cô cười khổ, “Từ lúc bắt đầu anh luôn kêu tôi cứ an tâm mà đến đây. Ông chủ của tôi đã nói thế rồi thì biết làm sao?”
Anh ta mở miệng, muốn nói lại thôi, sau đó lại thở dài, “Tôi là ông chủ của em, nhưng trên ông chủ còn có một ông chủ khác nữa.”
Cô nở nụ cười vô tư, “Anh đi đi, tôi không tiễn.”
Chu Tuấn móc từ trong túi ra một cái điện thoại, đưa cho cô, “Sau này em cứ dùng điện thoại này để liên lạc, số điện thoại cần thiết tôi đã lưu lại hết rồi. Nếu em có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Anh ta nói xong liền rời đi ngay.
Ninh Mật cầm điện thoại kiểm tra một lần, điện thoại đã được cài mật khẩu, Chu Tuấn không phải là người làm việc không đáng tin cậy.
Cô thử nhập ngày tháng năm sinh của mình vào, quả nhiên màn hình được mở khóa. Ninh Mật sửng sốt, hốc mắt ươn ướt, bây giờ chỉ còn những cái này mới là thật.
Mấy năm nay, ông cụ Lý không được khỏe, nhưng lại nhớ mãi không quên cô cháu gái bị thất lạc ở bên ngoài của mình. Ông cụ tiêu tốn biết bao nhiêu năm nhưng vẫn không tìm được, bây giờ có thể tìm được cháu gái lúc mình vẫn còn sống, nên cô cháu gái này phải nói là quý giá biết bao.
Hiện giờ, Lý Đông Phóng hiếm khi ở nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do hai vợ chồng họ họ Trương gánh vác. Trong mắt người ngoài, Trương Minh Côn chính là người đứng thứ hai của tập đoàn nhà họ Lý.
Giờ đây, cô cháu gái thất lạc nhiều năm đã quay về nhận tổ quy tông, vũng nước đục phía sau càng ngày càng thú vị.
Ngay lập tức, bạn bè thân thích đều quay về nhà chính, tranh nhau như tranh xem xiếc khỉ chờ cô xuất hiện để tận mắt nhìn thấy cô.
Tuy biết không có một ai thực lòng, nhưng Ninh Mật vẫn phải đi theo sau Trương Minh Côn nghe ông giới thiệu từng người để cô biết mặt.
Có người nói, nhìn cô nhóc này giống hệt Đông Trí hồi xưa, cũng có người nói khoác rằng trông cô duyên dáng xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là người của Lý gia.
Ninh Mật ngại ngùng mỉm cười, chợt nhớ đến một câu chuyện không hợp với tình hình hiện tại cho lắm — Lúc xưa khi Tiểu Yến Tử tiến cung, Lệnh phi cũng từng khen cô giống Càn Long, về sau lại tự vả mặt bôm bốp.
Cô cười xong lại nghĩ, trong mắt người khác, cô là một trong những người thừa kế tương lai của tập đoàn, là chim hoàng yến trong lồng, dù cô có là khỉ thì bọn họ cũng phải khen là khỉ lông vàng*.
*Voọc mũi hếch: là loài quý hiếm cần được bảo tồn.
Buổi tối khi sắp xếp chỗ ở, Tôn Tú Ngọc dẫn cô lên lầu ba, vừa đi vừa nói với cô: “Cô và dượng của cháu đều ở lầu một, lúc trước ông Lý cũng ở lầu một, về sau ông bệnh thì bác sĩ bảo chỗ chúng ta quanh năm bốn mùa đều là mưa, lầu một không khô thoáng bằng lầu hai, tốt cho bệnh nhân phong thấp hơn. Hơn nữa, lầu hai yên tĩnh thích hợp để dưỡng bệnh. Còn lầu ba thì hiện tại chỉ có Đông Phóng ở thôi.”
Bà vừa nói vừa mở cửa phòng, dịu dàng cười, “Cháu xem thử đi, tất cả đều là đồ mới cả, là chú của cháu kêu người chuẩn bị đấy. Nếu cháu thiếu gì thì cứ nói với dì nhé.”
Ninh Mật ngẩng đầu quan sát căn phòng, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là tấm rèm cửa sổ trắng tinh. Cô kéo rèm ra, bên ngoài là hàng cây long não rậm rạp, ngoài trời vẫn còn mưa, rơi lộp bộp lên ngọn cây.
Cô hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí trong lành, hài lòng nói, “Lúc trước khi cháu chen chúc trong căn phòng trọ chật hẹp đã từng nghĩ, khi nào cháu có tiền, có được một nơi như thế này để dừng chân là tốt lắm rồi. Có một căn nhà thuộc về riêng mình đã trở thành mục tiêu theo đuổi của cháu trong cuộc đời này.”
Tôn Tú Ngọc đã theo ông cụ được mấy năm nay, cũng đã nghe rất nhiều chuyện liên quan đến cô, nghe thấy thế thì khóe mắt lại ướt, “Bắt đầu từ hôm nay cháu đã có rồi, bé ngoan à, đừng nghĩ đến những chuyện không vui trước kia nữa.”
Ninh Mật vẫn nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cười đáp, “Vâng ạ.”
Cô nhìn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ngoan ngõan nói, “Cháu cám ơn dì… mà dì họ gì vậy ạ?”
“Dì họ Tôn.”
“Cám ơn dì Tôn đã quan tâm cháu.”
Tôn Tú Ngọc nói với cô, “Cám ơn cái gì, đây là chuyện dì nên làm mà.”
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn mỗi cô, Ninh Mật mới có thể thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ tháo giày cao gót ra, đi tắm một cái.
Không lâu sau, cửa phòng vang lên, cô đi ra mở cửa.
Tôn Tú Ngọc cầm mấy bộ đồ đã được giặt sạch vẫn còn thoang thoảng mùi xà phồng lên cho cô, vừa nhìn liền biết tất cả đều được giặt bằng tay.
Dì ra khỏi phòng nhưng không đóng cửa, Ninh Mật lau khô tóc mới phát hiện ra, lúc cô đang định đóng cửa lại thì cánh cửa phòng đối diện lại mở ra, Lý Đông Phong vừa tắm xong vẫn còn quấn khăn tắm bước ra.
Có lẽ anh đã quen với chuyện lầu ba chỉ có mình mình nên quên mất hôm nay còn có thêm một cô cháu gái.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt cô vô thức dời xuống phần bụng của anh. Dưới ánh đèn lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy đường nhân ngư thấp thoáng.
Ninh Mật mím môi quay mặt sang chỗ khác, điềm nhiên như không có chuyện gì.
Vẻ mặt anh cứng đờ vài giây, trở tay đóng cửa lại. Chưa đầy một phút, anh lại mở cửa ra trong dáng vẻ quần áo chỉnh tề.
Ninh Mật rút lại sự ngại ngùng, cất giọng lanh lảnh, “Chú út còn chưa ngủ sao?”
Anh vẫn hờ hững đáp lại một tiếng “Ừ.”
Hôm sau là một ngày đẹp trời, Ninh Mật được tiếng chim ríu rít đánh thức, cô đi xuống giường kéo rèm cửa sổ ra.
Bên ngoài nổi gió cả một đêm, mãi đến tờ mờ sáng mới chịu dừng lại, không khí mặc dù vừa se lạnh vừa ẩm ướt nhưng lại rất trong lành.
Sau khi rửa mặt xong, cô chọn một bộ đồ trông khá ổn để mặc.
Cửa phòng đối diện cùng lúc mở ra.
Lý Đông Phóng chủ động đứng chờ cô, hai người một trước một sau đi xuống lầu.
Cô nghe thấy anh hỏi mình, “Ngủ ngon không?”
“Dạ ngon ạ.”
Lý Đông Phóng nghiêng đầu nhìn cô, sau đó ánh mắt lại dời xuống đôi môi cô.
“… Cháu còn nhỏ mà sao lại trang điểm đậm như thế.”
Ninh Mật ngạc nhiên, nở nụ cười ngây ngô, “Cháu chỉ tô son mà thôi, để gương mặt tươi chút.”
Anh không nói tiếp, lại chuyển sang chủ đề khác, “Chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa tôi đưa cháu đến trường.”
“Đến trường ạ?” Cô kinh ngạc.
“Hôm qua tôi đã bàn bạc với ông cụ và anh rể, thứ hai tuần sau sẽ cho cháu đến trường.” Anh như cười như không nhìn cô, “Tuổi của cháu thì đọc thêm nhiều sách thì càng tốt.”
“Chú và dượng đã tìm được người lừa bán cháu lúc xưa rồi ạ?” Ninh Mật chợt hỏi anh.
Lý Đông Phóng dừng tay, trong mắt hiện lên nét đau xót, lạnh nhạt đáp, “Vẫn chưa tra ra.”
Ninh Mật không nghĩ nhiều, chỉ thở dài, “Chuyện đã xưa rồi, đúng là khó mà điều tra.”
Dứt lời, cô mím môi, không biết anh đang nghĩ gì bèn nói tiếp, “Không phải dượng đã sắp xếp vị trí ở công ty cho cháu rồi sao?”
“Chờ cháu học xong vẫn chưa muộn.”
Anh kéo ghế ngồi xuống, vừa sửa lại ống tay áo vừa nói, “Dượng cháu có ý muốn đưa cháu vào công ty, nhưng tôi và ông cụ lại muốn cho cháu tận hưởng thêm vài năm vô tư không lo nghĩ.”
Ninh Mật im lặng nhìn anh. Thời gian vẫn còn sớm nên trong phòng bếp chỉ có dì giúp việc đang bận rộn bên trong.
Lý Đông Phóng nói, “Hình như cháu có ý kiến, nói tôi nghe xem nào.”
Cô há to miệng, chưa kịp nói gì đã nghe anh nói bóng gió, “Cháu cứ nghĩ kỹ một chút, đừng phụ ý tốt của ông cụ.”
Ninh Mật nhìn tường gạch đã được nước mưa rửa sạch ở bên ngoài của sổ một hồi, sau đó lấy lại tinh thần, gật đầu đáp, “Vậy thì cháu sẽ đi học.”
Nhà họ Lý rất chú trọng trong việc ăn uống, chỉ mỗi một bữa sáng thôi đã chuẩn bị mấy món. Không lâu sau, cá hấp được đưa lên bàn, Trương Minh Côn và Lý Nguyệt chậm rãi đi đến.
Lý Đông Phóng không coi ai ra gì, gắp trước một đũa cá đặt vào chén cô.
Ninh Mật cúi đầu nhìn, là mắt cá.
Lý Đông Phóng chế nhạo cô, “Tôi bỗng nhiên phát hiện ra mắt con cá này giống hệt với trân châu trên đôi bông tai mà tôi tặng cháu tối qua. Cháu nói thử xem, rốt cuộc thì nó là trân châu hay là mắt cá nhỉ, đúng là khiến chú đây ngốc đến nỗi không phân biệt được.”
Ninh Mật cụp mắt nhìn chằm chằm mắt cá trong chén, ngay lập tức, khóe mắt cô đã ươn ướt, “Chú, chú sợ cháu tranh gia sản của chú đến thế cơ à.”
Ban đầu, cô chỉ nửa thật nửa giả, nhưng sự ngột ngạt từ biết bao nhiêu ngày qua bỗng nhiên ập tới.
Cô nhắm chặt đôi mắt, nước mắt cứ thế tí tách rơi xuống.
Lý Đông Phóng trở tay không kịp.
Sau khi đến công ty, Lâm Hựu gọi điện đến hỏi anh sống chung với cháu gái thế nào rồi.
Anh chỉ chửi thề một câu, sau đó cắn răng đáp lại, “Má nó, đúng là drama queen mà.”
Đến khi món cuối cùng được đưa lên bàn, Chu Tuấn đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, trước khi đi anh ta còn liếc nhìn Ninh Mật một cái.
Cô nhìn sang chỗ khác, chậm rãi nhai thức ăn, khoảng năm phút sau, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, im lặng rời khỏi bàn tiệc.
Ở một góc sân, dưới ánh đèn lờ mờ, Chu Tuấn nghe thấy tiếng động sau lưng, anh ta khẽ gảy tàn thuốc, quay người nhìn về phía Ninh Mật, cười nói, “Tôi chỉ có thể cùng em đến đây thôi. Hôm nào tôi sẽ phái người chuyển đồ của em sang đây.”
Ninh Mật cười nói, “Được rồi, nếu không có anh đi theo có phải tôi đã được tự do rồi không?”
“Mạng của em bây giờ đang nằm trong tay người ta, làm gì có tự do mà nói.”
Cô cười khổ, “Từ lúc bắt đầu anh luôn kêu tôi cứ an tâm mà đến đây. Ông chủ của tôi đã nói thế rồi thì biết làm sao?”
Anh ta mở miệng, muốn nói lại thôi, sau đó lại thở dài, “Tôi là ông chủ của em, nhưng trên ông chủ còn có một ông chủ khác nữa.”
Cô nở nụ cười vô tư, “Anh đi đi, tôi không tiễn.”
Chu Tuấn móc từ trong túi ra một cái điện thoại, đưa cho cô, “Sau này em cứ dùng điện thoại này để liên lạc, số điện thoại cần thiết tôi đã lưu lại hết rồi. Nếu em có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Anh ta nói xong liền rời đi ngay.
Ninh Mật cầm điện thoại kiểm tra một lần, điện thoại đã được cài mật khẩu, Chu Tuấn không phải là người làm việc không đáng tin cậy.
Cô thử nhập ngày tháng năm sinh của mình vào, quả nhiên màn hình được mở khóa. Ninh Mật sửng sốt, hốc mắt ươn ướt, bây giờ chỉ còn những cái này mới là thật.
Mấy năm nay, ông cụ Lý không được khỏe, nhưng lại nhớ mãi không quên cô cháu gái bị thất lạc ở bên ngoài của mình. Ông cụ tiêu tốn biết bao nhiêu năm nhưng vẫn không tìm được, bây giờ có thể tìm được cháu gái lúc mình vẫn còn sống, nên cô cháu gái này phải nói là quý giá biết bao.
Hiện giờ, Lý Đông Phóng hiếm khi ở nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do hai vợ chồng họ họ Trương gánh vác. Trong mắt người ngoài, Trương Minh Côn chính là người đứng thứ hai của tập đoàn nhà họ Lý.
Giờ đây, cô cháu gái thất lạc nhiều năm đã quay về nhận tổ quy tông, vũng nước đục phía sau càng ngày càng thú vị.
Ngay lập tức, bạn bè thân thích đều quay về nhà chính, tranh nhau như tranh xem xiếc khỉ chờ cô xuất hiện để tận mắt nhìn thấy cô.
Tuy biết không có một ai thực lòng, nhưng Ninh Mật vẫn phải đi theo sau Trương Minh Côn nghe ông giới thiệu từng người để cô biết mặt.
Có người nói, nhìn cô nhóc này giống hệt Đông Trí hồi xưa, cũng có người nói khoác rằng trông cô duyên dáng xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là người của Lý gia.
Ninh Mật ngại ngùng mỉm cười, chợt nhớ đến một câu chuyện không hợp với tình hình hiện tại cho lắm — Lúc xưa khi Tiểu Yến Tử tiến cung, Lệnh phi cũng từng khen cô giống Càn Long, về sau lại tự vả mặt bôm bốp.
Cô cười xong lại nghĩ, trong mắt người khác, cô là một trong những người thừa kế tương lai của tập đoàn, là chim hoàng yến trong lồng, dù cô có là khỉ thì bọn họ cũng phải khen là khỉ lông vàng*.
*Voọc mũi hếch: là loài quý hiếm cần được bảo tồn.
Buổi tối khi sắp xếp chỗ ở, Tôn Tú Ngọc dẫn cô lên lầu ba, vừa đi vừa nói với cô: “Cô và dượng của cháu đều ở lầu một, lúc trước ông Lý cũng ở lầu một, về sau ông bệnh thì bác sĩ bảo chỗ chúng ta quanh năm bốn mùa đều là mưa, lầu một không khô thoáng bằng lầu hai, tốt cho bệnh nhân phong thấp hơn. Hơn nữa, lầu hai yên tĩnh thích hợp để dưỡng bệnh. Còn lầu ba thì hiện tại chỉ có Đông Phóng ở thôi.”
Bà vừa nói vừa mở cửa phòng, dịu dàng cười, “Cháu xem thử đi, tất cả đều là đồ mới cả, là chú của cháu kêu người chuẩn bị đấy. Nếu cháu thiếu gì thì cứ nói với dì nhé.”
Ninh Mật ngẩng đầu quan sát căn phòng, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là tấm rèm cửa sổ trắng tinh. Cô kéo rèm ra, bên ngoài là hàng cây long não rậm rạp, ngoài trời vẫn còn mưa, rơi lộp bộp lên ngọn cây.
Cô hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí trong lành, hài lòng nói, “Lúc trước khi cháu chen chúc trong căn phòng trọ chật hẹp đã từng nghĩ, khi nào cháu có tiền, có được một nơi như thế này để dừng chân là tốt lắm rồi. Có một căn nhà thuộc về riêng mình đã trở thành mục tiêu theo đuổi của cháu trong cuộc đời này.”
Tôn Tú Ngọc đã theo ông cụ được mấy năm nay, cũng đã nghe rất nhiều chuyện liên quan đến cô, nghe thấy thế thì khóe mắt lại ướt, “Bắt đầu từ hôm nay cháu đã có rồi, bé ngoan à, đừng nghĩ đến những chuyện không vui trước kia nữa.”
Ninh Mật vẫn nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cười đáp, “Vâng ạ.”
Cô nhìn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ngoan ngõan nói, “Cháu cám ơn dì… mà dì họ gì vậy ạ?”
“Dì họ Tôn.”
“Cám ơn dì Tôn đã quan tâm cháu.”
Tôn Tú Ngọc nói với cô, “Cám ơn cái gì, đây là chuyện dì nên làm mà.”
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn mỗi cô, Ninh Mật mới có thể thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ tháo giày cao gót ra, đi tắm một cái.
Không lâu sau, cửa phòng vang lên, cô đi ra mở cửa.
Tôn Tú Ngọc cầm mấy bộ đồ đã được giặt sạch vẫn còn thoang thoảng mùi xà phồng lên cho cô, vừa nhìn liền biết tất cả đều được giặt bằng tay.
Dì ra khỏi phòng nhưng không đóng cửa, Ninh Mật lau khô tóc mới phát hiện ra, lúc cô đang định đóng cửa lại thì cánh cửa phòng đối diện lại mở ra, Lý Đông Phong vừa tắm xong vẫn còn quấn khăn tắm bước ra.
Có lẽ anh đã quen với chuyện lầu ba chỉ có mình mình nên quên mất hôm nay còn có thêm một cô cháu gái.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt cô vô thức dời xuống phần bụng của anh. Dưới ánh đèn lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy đường nhân ngư thấp thoáng.
Ninh Mật mím môi quay mặt sang chỗ khác, điềm nhiên như không có chuyện gì.
Vẻ mặt anh cứng đờ vài giây, trở tay đóng cửa lại. Chưa đầy một phút, anh lại mở cửa ra trong dáng vẻ quần áo chỉnh tề.
Ninh Mật rút lại sự ngại ngùng, cất giọng lanh lảnh, “Chú út còn chưa ngủ sao?”
Anh vẫn hờ hững đáp lại một tiếng “Ừ.”
Hôm sau là một ngày đẹp trời, Ninh Mật được tiếng chim ríu rít đánh thức, cô đi xuống giường kéo rèm cửa sổ ra.
Bên ngoài nổi gió cả một đêm, mãi đến tờ mờ sáng mới chịu dừng lại, không khí mặc dù vừa se lạnh vừa ẩm ướt nhưng lại rất trong lành.
Sau khi rửa mặt xong, cô chọn một bộ đồ trông khá ổn để mặc.
Cửa phòng đối diện cùng lúc mở ra.
Lý Đông Phóng chủ động đứng chờ cô, hai người một trước một sau đi xuống lầu.
Cô nghe thấy anh hỏi mình, “Ngủ ngon không?”
“Dạ ngon ạ.”
Lý Đông Phóng nghiêng đầu nhìn cô, sau đó ánh mắt lại dời xuống đôi môi cô.
“… Cháu còn nhỏ mà sao lại trang điểm đậm như thế.”
Ninh Mật ngạc nhiên, nở nụ cười ngây ngô, “Cháu chỉ tô son mà thôi, để gương mặt tươi chút.”
Anh không nói tiếp, lại chuyển sang chủ đề khác, “Chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa tôi đưa cháu đến trường.”
“Đến trường ạ?” Cô kinh ngạc.
“Hôm qua tôi đã bàn bạc với ông cụ và anh rể, thứ hai tuần sau sẽ cho cháu đến trường.” Anh như cười như không nhìn cô, “Tuổi của cháu thì đọc thêm nhiều sách thì càng tốt.”
“Chú và dượng đã tìm được người lừa bán cháu lúc xưa rồi ạ?” Ninh Mật chợt hỏi anh.
Lý Đông Phóng dừng tay, trong mắt hiện lên nét đau xót, lạnh nhạt đáp, “Vẫn chưa tra ra.”
Ninh Mật không nghĩ nhiều, chỉ thở dài, “Chuyện đã xưa rồi, đúng là khó mà điều tra.”
Dứt lời, cô mím môi, không biết anh đang nghĩ gì bèn nói tiếp, “Không phải dượng đã sắp xếp vị trí ở công ty cho cháu rồi sao?”
“Chờ cháu học xong vẫn chưa muộn.”
Anh kéo ghế ngồi xuống, vừa sửa lại ống tay áo vừa nói, “Dượng cháu có ý muốn đưa cháu vào công ty, nhưng tôi và ông cụ lại muốn cho cháu tận hưởng thêm vài năm vô tư không lo nghĩ.”
Ninh Mật im lặng nhìn anh. Thời gian vẫn còn sớm nên trong phòng bếp chỉ có dì giúp việc đang bận rộn bên trong.
Lý Đông Phóng nói, “Hình như cháu có ý kiến, nói tôi nghe xem nào.”
Cô há to miệng, chưa kịp nói gì đã nghe anh nói bóng gió, “Cháu cứ nghĩ kỹ một chút, đừng phụ ý tốt của ông cụ.”
Ninh Mật nhìn tường gạch đã được nước mưa rửa sạch ở bên ngoài của sổ một hồi, sau đó lấy lại tinh thần, gật đầu đáp, “Vậy thì cháu sẽ đi học.”
Nhà họ Lý rất chú trọng trong việc ăn uống, chỉ mỗi một bữa sáng thôi đã chuẩn bị mấy món. Không lâu sau, cá hấp được đưa lên bàn, Trương Minh Côn và Lý Nguyệt chậm rãi đi đến.
Lý Đông Phóng không coi ai ra gì, gắp trước một đũa cá đặt vào chén cô.
Ninh Mật cúi đầu nhìn, là mắt cá.
Lý Đông Phóng chế nhạo cô, “Tôi bỗng nhiên phát hiện ra mắt con cá này giống hệt với trân châu trên đôi bông tai mà tôi tặng cháu tối qua. Cháu nói thử xem, rốt cuộc thì nó là trân châu hay là mắt cá nhỉ, đúng là khiến chú đây ngốc đến nỗi không phân biệt được.”
Ninh Mật cụp mắt nhìn chằm chằm mắt cá trong chén, ngay lập tức, khóe mắt cô đã ươn ướt, “Chú, chú sợ cháu tranh gia sản của chú đến thế cơ à.”
Ban đầu, cô chỉ nửa thật nửa giả, nhưng sự ngột ngạt từ biết bao nhiêu ngày qua bỗng nhiên ập tới.
Cô nhắm chặt đôi mắt, nước mắt cứ thế tí tách rơi xuống.
Lý Đông Phóng trở tay không kịp.
Sau khi đến công ty, Lâm Hựu gọi điện đến hỏi anh sống chung với cháu gái thế nào rồi.
Anh chỉ chửi thề một câu, sau đó cắn răng đáp lại, “Má nó, đúng là drama queen mà.”