Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Lúc trước Ninh Mật có từng nói một câu, bây giờ cô lại thấy nó ngược lại, không phải đài khí tượng Đông Đài không đáng tin như đàn ông, mà là đàn ông không đáng tin giống như đài khí tượng Đông Đài.
Trò chuyện suốt đêm là công việc của trí óc, so ra thì anh mong chờ hoạt động chân tay hơn. Ninh Mật đắn đo giữa chiều theo anh và từ chối anh chỉ vẻn vẹn vài giây. Thật ra, khi thực sự thích một người, dù là nam hay nữ đều không kìm chế nổi mà muốn được gần gũi nhau hơn.
Thể xác và tinh thần của Ninh Mật đã bị trói buộc khá lâu, hai mươi bốn tuổi mới biết yêu là gì. Tựa như con cừu non dịu dàng ngoan ngoãn bị nhốt trong lồng, bây giờ bỗng chốc được thả tự do, lại gặp phải đám cỏ dại xanh mơn mởn là Lý Đông Phóng đang vẫy tay với cô.
Bây giờ cô vừa đau lại vừa mệt, khoác đại quần áo của anh vào rồi ngủ thiếp đi.
Đàn ông mà lên cơn cầm thú thì đúng là khiến người ta sợ hãi.
Ninh Mật không hề biết hóa ra Lý Đông Phóng lại mạnh mẽ và mãnh liệt như thế.
Người ta thường nói con gái hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đã phát triển đầy đủ, lần đầu sẽ không khó chịu mấy, nhưng có lẽ là do lúc trước cô thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài, cơ thể phát triển không tốt, mấy năm gần đây mới được bồi dưỡng đầy đủ.
Đúng là cô đã đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân, và cũng đã đánh giá thấp đàn ông châu Á. Mà Lý Đông Phóng lại vượt chuẩn của đàn ông châu Á bình thường.
Anh nằm thẳng trên giường, nghỉ ngơi vài phút mới ổn định lại hơi thở. Vừa nãy, khi cảm nhận được sự khít chặt trước nay chưa từng thấy và cả vẻ ngây thơ kia, anh bỗng nhiên hiểu ra, gương mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
Phụ nữ Trung Quốc dù có kinh nghiệm hay không, chỉ cần không phải là người phụ nữ phóng túng hoặc hành “nghề” thì đa phần bọn họ đều cảm thấy bối rối và khó chịu trong lần đầu tiên của mình.
Thật lòng mà nói, tuy anh là người từng trải nhưng cũng không hề để ý đến những chuyện này, lại càng không ngờ Ninh Mật lại là lần đầu tiên. Dù sao Chu Tuấn cũng đã thèm muốn cô từ lâu, lại nuôi dưỡng nhiều năm như thế. Cô vừa xinh đẹp, vóc dáng cũng chuẩn, vốn dĩ không thể nào chống cự lại được.
Đừng nói chỉ có mình Chu Tuấn, dù cô có bị ép hầu hạ nhiều người thì Lý Đông Phóng vẫn không hề ngạc nhiên.
Con người ai mà không có những chuyện dơ bẩn chứ, huống chi cô có xuất thân khốn khó, thân bất do kỷ.
Anh không ngờ cô lại có thể giữ được sự trân quý hiếm thấy như thế. Cô đã làm thế nào để bảo vệ bản thân mình?
Lý Đông Phóng nghĩ đến đây thì khẽ chạm vào cô, “Em khó chịu lắm hả?”
Ninh Mật cũng muốn nói vài câu với anh, nhưng có lẽ là đã quá mệt, toàn thân cô mất hết sức lực, mí mắt nặng nề, chậm chạp chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Anh không biết nên gọi cô dậy rồi ôm cô đi tắm, hay là chờ cô dậy rồi tính sau. Lý Đông Phóng rút khăn giấy ra lau, trông thấy vài sợi tơ đỏ trong chất dịch màu trắng, anh nhíu mày, không biết là do phá thân hay do động tác anh quá mạnh mẽ.
Hai ba giờ khuya, xe chở rác ở bên ngoài brừm brừm chạy ngang qua cổng, tuy tốc độ chậm nhưng âm thanh trong đêm tối lại vang vọng gấp mấy lần.
Lúc này mưa đã tạnh, không khí bên ngoài cũng tươi mát hơn.
Lý Đông Phóng không ngủ được, lẳng lặng nhìn lên trần nhà, anh cũng đã hiểu rõ một chuyện, chính là Chu Tuấn cũng coi như là một người quân tử, tuy phong lưu nhưng lại rất tôn trọng người mình thích. Nếu anh ta biết chuyện cô nhóc mà mấy năm qua anh ta không dám đụng vào dù chỉ là một ngón tay đã bị anh chiếm lấy, nói không chừng sẽ tức đến hộc máu.
Anh nói thế cũng không có ý khoe khoang, anh chỉ thấy Ninh Mật là một cô gái tốt, mỗi lần anh nghĩ mình đã hiểu rõ cô thì cô lại mang đến cho anh một sự bất ngờ.
Không thể không thừa nhận rằng mình vẫn chưa thỏa mãn, nghĩ đến cô gái bên cạnh thì lại càng khó nhịn, anh cầm gói thuốc ra ngoài ban công để tỉnh táo lại.
Gần sáng thư ký mới gửi tin nhắn sang cho anh, thông báo vé máy bay đi Singapore đã mua rồi.
Anh ngồi một lát đã hơn nửa tiếng, mỗi lần nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện lên cơ thể trắng nõn nà của ai kia. Khi lần đầu tiên nếm trải chuyện đó, anh còn chưa bao giờ cảm thấy không thỏa mãn như thế.
Hồi học cấp ba anh đã từng sống buông thả, hút thuốc, uống rượu, chơi game, quen vài đứa bạn giang hồ, họ từng dẫn anh đến mấy quán bar để chơi. Tuy không có kinh nghiệm nhưng anh biết rõ trình tự thế nào, một đêm bốn lần, cô gái trong quán bar khóc ầm ĩ, còn muốn moi tiền anh, nếu không cô ta sẽ đến trường quậy.
Chuyện này hoàn toàn khiến Lý Đông Phóng ghê tởm một phen, vì nó mà anh cũng bị đám bạn cười nhạo suốt một quãng thời gian dài. Làm đàn ông thật khó, ban ngày đã khó, ban đêm còn khó hơn, không lâu không được, nhưng làm lâu mà không có kỹ thuật cũng không được.
Mười mấy năm về trước, sức khỏe của ông cụ vẫn còn khỏe mạnh, lực đánh đúng là đau thấu trời xanh. Ông gọi Lý Đông Phóng vào thư phòng, đạp cho anh một cái. Lúc ấy Lý Đông Phóng còn nhỏ nên nóng nảy, là độ tuổi mà chẳng thấy phục bố con thằng nào, anh còn nghĩ trong lòng, nếu ông không phải ba tôi thì chưa biết ai đánh ai đâu nhé.
Nhà họ Lý giáo dục con trai quả thật rất nghiêm khắc. Khi còn bé, mỗi khi đến nghỉ hè và nghỉ đông, Lý Đông Phóng thường nhìn thấy Lý Nguyệt phải học dương cầm, học cưỡi ngựa, học âm nhạc, học vẽ… cái gì thượng lưu thì học, cái gì cao sang thì học. Đến lượt anh thì dù không thiếu tiền tiêu nhưng chẳng biết vì sao mà lại biến thành không đưa đến trại hè bộ đội thì sẽ đưa đến tham gia huấn luyện quân sự, tiết kiệm được một khoảng tiền.
Cho nên đến trước khi tốt nghiệp đại học, anh rất đen, không được đám con gái chào đón.
Lý Đông Phóng lấy lại tinh thần nhìn về phía phòng ngủ, gẩy gẩy tàn thuốc.
Khác với phụ nữ, đàn ông khi thích một ai đó đều trở nên cầm thú, có nói bao lời lịch sự hoa mỹ cũng đều là nhảm nhí, chỉ muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Càng nghĩ càng khó dập lửa, anh híp mắt rít một hơi thuốc, sau đó dụi tắt điếu thuốc rồi đẩy cửa bước vào.
Kỹ thuật bây giờ của anh rất tốt, đã không còn như năm đó nữa rồi.
Màn đêm bên ngoài vẫn còn tiếp tục kéo dài, vài chiếc lá Bạch ngọc lan đung đưa trong gió, khẽ quét qua bờ tường và song cửa sổ, truyền đến tiếng sột soạt, hòa vào tiếng kêu khẽ khàng của người con gái.
…
Giữa trưa nắng gắt, Ninh Mật chậm rãi mở mắt ra, rèm cửa sổ đã được vén lên, vừa ngước mắt đã nhìn thấy mặt hồ gợn sóng lăn tăn bên ngoài cửa sổ.
Đầu óc cô trống rỗng, cầm đồng hồ lên xem thử, cô ngủ đến giờ này mà vẫn thấy mệt mỏi rã rời. Tối qua anh giống như phát điên, dường như anh có hai gương mặt, một mặt trên giường và một mặt dưới giường, bây giờ hễ nhớ đến là mặt cô lại đỏ đến mang tai.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ đang chạy, cô trở mình, thở dài một hơi.
Tối qua anh nói trưa nay anh sẽ sang Singapore công tác, bây giờ có lẽ đã đến sân bay, thấy cô ngủ ngon nên không gọi cô dậy.
Ninh Mật nhìn lên mặt bàn, anh đi mà cũng chẳng để lại một tờ giấy.
Cô đứng dậy, phát hiện minh đang khỏa thân nên vội vàng lấy chăn quấn lại thành một quả bóng, lộ ra bờ vai mảnh khảnh và tay chân gầy guộc. Cô ôm chăn đứng dậy.
Chân cô vừa chạm đất thì eo và đầu gối đã cảm thấy bủn rủn, hai chân run rẩy.
Trong sọt rác đầu giường xuất hiện bao bì bao cao su và bao cao su màu đỏ, mặt bàn trên đầu giường cũng rất lộn xộn, mấy bao chưa dùng vứt đầy ra không có ai thu dọn. Mặt cô nóng bừng lên, đưa tay gạt hết tất cả vào thùng rác, sau đó quay lại buộc túi rác lại.
Nhờ tắm bằng nước ấm nên cô đỡ mệt hẳn, song bụng lại réo vang, Ninh Mật khoác áo choàng đi đến phòng bếp tìm đồ ăn, nhưng đến nơi thì chỉ biết trợn tròn mắt. Phòng bếp vô cùng sạch sẽ, tủ lạnh cũng thế, ngay cả thùng rác trong phòng bếp cũng không có một miếng rác.
Ninh Mật uống hết nửa ly nước, đang định rời đi thì nghe thấy có tiếng động, phát hiện anh đang đứng đó mím môi. Ánh mắt cô nhìn sang cái túi ni lông trên tay anh.
“Nhà anh chẳng có gì cả.”
Tay trái Lý Đông Phóng cầm điện thoại, tay phải xách túi ni lông, ngón trỏ tay phải còn đang móc chìa khóa xe và một cái đuôi giống đuôi sóc.
“Đồ trong phòng bếp nhà anh chưa bao giờ sử dụng, chỉ để trang trí thôi.”
“Nhưng em không thấy có bụi.”
“Vì dì Tôn hay đến đây, còn có giúp việc theo giờ nữa.”
Ninh Mật “Ừ” một tiếng, chớp chớp mắt nhìn anh mỏi mòn, “Đồ ăn hả anh?”
Lý Đông Phóng cười hỏi cô, “Đói hả?”
“Vâng.” Cô nhịn không được liếm môi một cái.
Anh ngồi xuống, thấy cô còn đang ngơ ra thì lau sạch dầu mỡ trên tay, dắt cô đi tới.
Ninh Mật nhìn anh lấy ra một hộp sữa bò, một túi giấy đóng gói, hai cái bánh nhỏ, một gói thịt lăn bột, hai phần thịt nướng, hai hộp cơm có cả thịt và rau.
“Mấy quán ở ven đường chỉ có bán mấy món này, anh định mua vài món rau xào cho em, nhưng đông người mua quá, anh sợ em đói bụng nên vội về ngay.”
“Cũng đủ rồi.” Có lẽ là do quá đói nên cô ăn thế nào cũng thấy ngon.
Lý Đông Phóng không hề động đũa, giương cằm nhìn cô ăn, “Dì Tôn có đi chợ mua xương về hầm canh, tối nay em về nhà nhớ ăn vài chén, bồi bổ khí huyết.”
Ninh Mật ngẩng đầu nhìn anh, có gắng nhai kỹ nuốt chậm, không biết phải trả lời anh thế nào, im lặng một hồi mới nói, “Không phải anh nói anh đi công tác à?”
“Không vội, chờ em ăn xong, anh đưa em về rồi đi.”
Ninh Mật nhìn anh, chợt nhớ ra cả đêm mình không về nhà, cau mày nói, “Em không về nhà mà cũng quên phải gọi báo với cô một tiếng…”
Lý Đông Phóng nói, “Sáng nay anh đã gọi rồi.”
Ninh Mật không biết anh giải thích thế nào, nhưng anh nói thế cô cũng yên tâm hẳn. Trong mắt cô thì anh vẫn là trưởng bối, anh nói thế nào thì cô cũng sẽ không nghi ngờ, để anh giải thích đúng là quá tốt.
Trên đường về nhà, Lý Đông Phóng nhận hai cuộc điện thoại, Ninh Mật nhịn không được bèn quay sang nói với anh, “Có phải trễ giờ rồi không? Nếu không thì anh đưa em đến chỗ bắt taxi đi.”
Lý Đông Phóng nghiêng đầu nhìn cô, buồn cười hỏi lại, “Sau đó thì sao?”
“Tự em bắt xe về nhà.”
“Thế chẳng phải anh rất khốn nạn ư?”
Ninh Mật thầm nghĩ trong lòng, anh cầm thú thế nào em đều đã trải nghiệm, nói cứ như là anh nghiêm túc lắm ấy. Tuy nhiên lời này không thể nói ra, cô chỉ dám nghĩ ở trong lòng.
Lý Đông Phóng tập trung lái xe được vài phút, sau đó lại lên tiếng, “Lần này có lẽ anh phải đi một tuần.”
“… Tối qua anh nói rồi mà.”
“Có lẽ Chu Tuấn sẽ không tìm em đâu, em cứ yên tâm ở nhà đi.”
“Vâng.”
Anh nhìn sang cô, “Em thấy sao?”
“Hả? Sao cơ?”
“Còn đau không?”
“…” Bây giờ anh mới biết hỏi đấy à?
Anh im lặng một lúc rồi nói, “Nếu không khỏe thì chiều nay không cần đi học, dù sao em đến trường cũng không học tập chăm chỉ.”
“Ai bảo là em không chăm chỉ?” Ninh Mật không muốn thừa nhận.
“Anh thường gọi cho Tả Minh hỏi thăm tình hình học tập của em.”
Ninh Mật ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, Lý Đông Phóng cười hỏi, “Em trừng anh làm gì?”
“Rõ ràng là anh đang giám sát em.”
Anh tỏ vẻ chẳng sao cả, “Em đã là người của anh rồi, sau này không cần nữa. Anh tin em.”
Trò chuyện suốt đêm là công việc của trí óc, so ra thì anh mong chờ hoạt động chân tay hơn. Ninh Mật đắn đo giữa chiều theo anh và từ chối anh chỉ vẻn vẹn vài giây. Thật ra, khi thực sự thích một người, dù là nam hay nữ đều không kìm chế nổi mà muốn được gần gũi nhau hơn.
Thể xác và tinh thần của Ninh Mật đã bị trói buộc khá lâu, hai mươi bốn tuổi mới biết yêu là gì. Tựa như con cừu non dịu dàng ngoan ngoãn bị nhốt trong lồng, bây giờ bỗng chốc được thả tự do, lại gặp phải đám cỏ dại xanh mơn mởn là Lý Đông Phóng đang vẫy tay với cô.
Bây giờ cô vừa đau lại vừa mệt, khoác đại quần áo của anh vào rồi ngủ thiếp đi.
Đàn ông mà lên cơn cầm thú thì đúng là khiến người ta sợ hãi.
Ninh Mật không hề biết hóa ra Lý Đông Phóng lại mạnh mẽ và mãnh liệt như thế.
Người ta thường nói con gái hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đã phát triển đầy đủ, lần đầu sẽ không khó chịu mấy, nhưng có lẽ là do lúc trước cô thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài, cơ thể phát triển không tốt, mấy năm gần đây mới được bồi dưỡng đầy đủ.
Đúng là cô đã đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân, và cũng đã đánh giá thấp đàn ông châu Á. Mà Lý Đông Phóng lại vượt chuẩn của đàn ông châu Á bình thường.
Anh nằm thẳng trên giường, nghỉ ngơi vài phút mới ổn định lại hơi thở. Vừa nãy, khi cảm nhận được sự khít chặt trước nay chưa từng thấy và cả vẻ ngây thơ kia, anh bỗng nhiên hiểu ra, gương mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
Phụ nữ Trung Quốc dù có kinh nghiệm hay không, chỉ cần không phải là người phụ nữ phóng túng hoặc hành “nghề” thì đa phần bọn họ đều cảm thấy bối rối và khó chịu trong lần đầu tiên của mình.
Thật lòng mà nói, tuy anh là người từng trải nhưng cũng không hề để ý đến những chuyện này, lại càng không ngờ Ninh Mật lại là lần đầu tiên. Dù sao Chu Tuấn cũng đã thèm muốn cô từ lâu, lại nuôi dưỡng nhiều năm như thế. Cô vừa xinh đẹp, vóc dáng cũng chuẩn, vốn dĩ không thể nào chống cự lại được.
Đừng nói chỉ có mình Chu Tuấn, dù cô có bị ép hầu hạ nhiều người thì Lý Đông Phóng vẫn không hề ngạc nhiên.
Con người ai mà không có những chuyện dơ bẩn chứ, huống chi cô có xuất thân khốn khó, thân bất do kỷ.
Anh không ngờ cô lại có thể giữ được sự trân quý hiếm thấy như thế. Cô đã làm thế nào để bảo vệ bản thân mình?
Lý Đông Phóng nghĩ đến đây thì khẽ chạm vào cô, “Em khó chịu lắm hả?”
Ninh Mật cũng muốn nói vài câu với anh, nhưng có lẽ là đã quá mệt, toàn thân cô mất hết sức lực, mí mắt nặng nề, chậm chạp chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Anh không biết nên gọi cô dậy rồi ôm cô đi tắm, hay là chờ cô dậy rồi tính sau. Lý Đông Phóng rút khăn giấy ra lau, trông thấy vài sợi tơ đỏ trong chất dịch màu trắng, anh nhíu mày, không biết là do phá thân hay do động tác anh quá mạnh mẽ.
Hai ba giờ khuya, xe chở rác ở bên ngoài brừm brừm chạy ngang qua cổng, tuy tốc độ chậm nhưng âm thanh trong đêm tối lại vang vọng gấp mấy lần.
Lúc này mưa đã tạnh, không khí bên ngoài cũng tươi mát hơn.
Lý Đông Phóng không ngủ được, lẳng lặng nhìn lên trần nhà, anh cũng đã hiểu rõ một chuyện, chính là Chu Tuấn cũng coi như là một người quân tử, tuy phong lưu nhưng lại rất tôn trọng người mình thích. Nếu anh ta biết chuyện cô nhóc mà mấy năm qua anh ta không dám đụng vào dù chỉ là một ngón tay đã bị anh chiếm lấy, nói không chừng sẽ tức đến hộc máu.
Anh nói thế cũng không có ý khoe khoang, anh chỉ thấy Ninh Mật là một cô gái tốt, mỗi lần anh nghĩ mình đã hiểu rõ cô thì cô lại mang đến cho anh một sự bất ngờ.
Không thể không thừa nhận rằng mình vẫn chưa thỏa mãn, nghĩ đến cô gái bên cạnh thì lại càng khó nhịn, anh cầm gói thuốc ra ngoài ban công để tỉnh táo lại.
Gần sáng thư ký mới gửi tin nhắn sang cho anh, thông báo vé máy bay đi Singapore đã mua rồi.
Anh ngồi một lát đã hơn nửa tiếng, mỗi lần nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện lên cơ thể trắng nõn nà của ai kia. Khi lần đầu tiên nếm trải chuyện đó, anh còn chưa bao giờ cảm thấy không thỏa mãn như thế.
Hồi học cấp ba anh đã từng sống buông thả, hút thuốc, uống rượu, chơi game, quen vài đứa bạn giang hồ, họ từng dẫn anh đến mấy quán bar để chơi. Tuy không có kinh nghiệm nhưng anh biết rõ trình tự thế nào, một đêm bốn lần, cô gái trong quán bar khóc ầm ĩ, còn muốn moi tiền anh, nếu không cô ta sẽ đến trường quậy.
Chuyện này hoàn toàn khiến Lý Đông Phóng ghê tởm một phen, vì nó mà anh cũng bị đám bạn cười nhạo suốt một quãng thời gian dài. Làm đàn ông thật khó, ban ngày đã khó, ban đêm còn khó hơn, không lâu không được, nhưng làm lâu mà không có kỹ thuật cũng không được.
Mười mấy năm về trước, sức khỏe của ông cụ vẫn còn khỏe mạnh, lực đánh đúng là đau thấu trời xanh. Ông gọi Lý Đông Phóng vào thư phòng, đạp cho anh một cái. Lúc ấy Lý Đông Phóng còn nhỏ nên nóng nảy, là độ tuổi mà chẳng thấy phục bố con thằng nào, anh còn nghĩ trong lòng, nếu ông không phải ba tôi thì chưa biết ai đánh ai đâu nhé.
Nhà họ Lý giáo dục con trai quả thật rất nghiêm khắc. Khi còn bé, mỗi khi đến nghỉ hè và nghỉ đông, Lý Đông Phóng thường nhìn thấy Lý Nguyệt phải học dương cầm, học cưỡi ngựa, học âm nhạc, học vẽ… cái gì thượng lưu thì học, cái gì cao sang thì học. Đến lượt anh thì dù không thiếu tiền tiêu nhưng chẳng biết vì sao mà lại biến thành không đưa đến trại hè bộ đội thì sẽ đưa đến tham gia huấn luyện quân sự, tiết kiệm được một khoảng tiền.
Cho nên đến trước khi tốt nghiệp đại học, anh rất đen, không được đám con gái chào đón.
Lý Đông Phóng lấy lại tinh thần nhìn về phía phòng ngủ, gẩy gẩy tàn thuốc.
Khác với phụ nữ, đàn ông khi thích một ai đó đều trở nên cầm thú, có nói bao lời lịch sự hoa mỹ cũng đều là nhảm nhí, chỉ muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Càng nghĩ càng khó dập lửa, anh híp mắt rít một hơi thuốc, sau đó dụi tắt điếu thuốc rồi đẩy cửa bước vào.
Kỹ thuật bây giờ của anh rất tốt, đã không còn như năm đó nữa rồi.
Màn đêm bên ngoài vẫn còn tiếp tục kéo dài, vài chiếc lá Bạch ngọc lan đung đưa trong gió, khẽ quét qua bờ tường và song cửa sổ, truyền đến tiếng sột soạt, hòa vào tiếng kêu khẽ khàng của người con gái.
…
Giữa trưa nắng gắt, Ninh Mật chậm rãi mở mắt ra, rèm cửa sổ đã được vén lên, vừa ngước mắt đã nhìn thấy mặt hồ gợn sóng lăn tăn bên ngoài cửa sổ.
Đầu óc cô trống rỗng, cầm đồng hồ lên xem thử, cô ngủ đến giờ này mà vẫn thấy mệt mỏi rã rời. Tối qua anh giống như phát điên, dường như anh có hai gương mặt, một mặt trên giường và một mặt dưới giường, bây giờ hễ nhớ đến là mặt cô lại đỏ đến mang tai.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ đang chạy, cô trở mình, thở dài một hơi.
Tối qua anh nói trưa nay anh sẽ sang Singapore công tác, bây giờ có lẽ đã đến sân bay, thấy cô ngủ ngon nên không gọi cô dậy.
Ninh Mật nhìn lên mặt bàn, anh đi mà cũng chẳng để lại một tờ giấy.
Cô đứng dậy, phát hiện minh đang khỏa thân nên vội vàng lấy chăn quấn lại thành một quả bóng, lộ ra bờ vai mảnh khảnh và tay chân gầy guộc. Cô ôm chăn đứng dậy.
Chân cô vừa chạm đất thì eo và đầu gối đã cảm thấy bủn rủn, hai chân run rẩy.
Trong sọt rác đầu giường xuất hiện bao bì bao cao su và bao cao su màu đỏ, mặt bàn trên đầu giường cũng rất lộn xộn, mấy bao chưa dùng vứt đầy ra không có ai thu dọn. Mặt cô nóng bừng lên, đưa tay gạt hết tất cả vào thùng rác, sau đó quay lại buộc túi rác lại.
Nhờ tắm bằng nước ấm nên cô đỡ mệt hẳn, song bụng lại réo vang, Ninh Mật khoác áo choàng đi đến phòng bếp tìm đồ ăn, nhưng đến nơi thì chỉ biết trợn tròn mắt. Phòng bếp vô cùng sạch sẽ, tủ lạnh cũng thế, ngay cả thùng rác trong phòng bếp cũng không có một miếng rác.
Ninh Mật uống hết nửa ly nước, đang định rời đi thì nghe thấy có tiếng động, phát hiện anh đang đứng đó mím môi. Ánh mắt cô nhìn sang cái túi ni lông trên tay anh.
“Nhà anh chẳng có gì cả.”
Tay trái Lý Đông Phóng cầm điện thoại, tay phải xách túi ni lông, ngón trỏ tay phải còn đang móc chìa khóa xe và một cái đuôi giống đuôi sóc.
“Đồ trong phòng bếp nhà anh chưa bao giờ sử dụng, chỉ để trang trí thôi.”
“Nhưng em không thấy có bụi.”
“Vì dì Tôn hay đến đây, còn có giúp việc theo giờ nữa.”
Ninh Mật “Ừ” một tiếng, chớp chớp mắt nhìn anh mỏi mòn, “Đồ ăn hả anh?”
Lý Đông Phóng cười hỏi cô, “Đói hả?”
“Vâng.” Cô nhịn không được liếm môi một cái.
Anh ngồi xuống, thấy cô còn đang ngơ ra thì lau sạch dầu mỡ trên tay, dắt cô đi tới.
Ninh Mật nhìn anh lấy ra một hộp sữa bò, một túi giấy đóng gói, hai cái bánh nhỏ, một gói thịt lăn bột, hai phần thịt nướng, hai hộp cơm có cả thịt và rau.
“Mấy quán ở ven đường chỉ có bán mấy món này, anh định mua vài món rau xào cho em, nhưng đông người mua quá, anh sợ em đói bụng nên vội về ngay.”
“Cũng đủ rồi.” Có lẽ là do quá đói nên cô ăn thế nào cũng thấy ngon.
Lý Đông Phóng không hề động đũa, giương cằm nhìn cô ăn, “Dì Tôn có đi chợ mua xương về hầm canh, tối nay em về nhà nhớ ăn vài chén, bồi bổ khí huyết.”
Ninh Mật ngẩng đầu nhìn anh, có gắng nhai kỹ nuốt chậm, không biết phải trả lời anh thế nào, im lặng một hồi mới nói, “Không phải anh nói anh đi công tác à?”
“Không vội, chờ em ăn xong, anh đưa em về rồi đi.”
Ninh Mật nhìn anh, chợt nhớ ra cả đêm mình không về nhà, cau mày nói, “Em không về nhà mà cũng quên phải gọi báo với cô một tiếng…”
Lý Đông Phóng nói, “Sáng nay anh đã gọi rồi.”
Ninh Mật không biết anh giải thích thế nào, nhưng anh nói thế cô cũng yên tâm hẳn. Trong mắt cô thì anh vẫn là trưởng bối, anh nói thế nào thì cô cũng sẽ không nghi ngờ, để anh giải thích đúng là quá tốt.
Trên đường về nhà, Lý Đông Phóng nhận hai cuộc điện thoại, Ninh Mật nhịn không được bèn quay sang nói với anh, “Có phải trễ giờ rồi không? Nếu không thì anh đưa em đến chỗ bắt taxi đi.”
Lý Đông Phóng nghiêng đầu nhìn cô, buồn cười hỏi lại, “Sau đó thì sao?”
“Tự em bắt xe về nhà.”
“Thế chẳng phải anh rất khốn nạn ư?”
Ninh Mật thầm nghĩ trong lòng, anh cầm thú thế nào em đều đã trải nghiệm, nói cứ như là anh nghiêm túc lắm ấy. Tuy nhiên lời này không thể nói ra, cô chỉ dám nghĩ ở trong lòng.
Lý Đông Phóng tập trung lái xe được vài phút, sau đó lại lên tiếng, “Lần này có lẽ anh phải đi một tuần.”
“… Tối qua anh nói rồi mà.”
“Có lẽ Chu Tuấn sẽ không tìm em đâu, em cứ yên tâm ở nhà đi.”
“Vâng.”
Anh nhìn sang cô, “Em thấy sao?”
“Hả? Sao cơ?”
“Còn đau không?”
“…” Bây giờ anh mới biết hỏi đấy à?
Anh im lặng một lúc rồi nói, “Nếu không khỏe thì chiều nay không cần đi học, dù sao em đến trường cũng không học tập chăm chỉ.”
“Ai bảo là em không chăm chỉ?” Ninh Mật không muốn thừa nhận.
“Anh thường gọi cho Tả Minh hỏi thăm tình hình học tập của em.”
Ninh Mật ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, Lý Đông Phóng cười hỏi, “Em trừng anh làm gì?”
“Rõ ràng là anh đang giám sát em.”
Anh tỏ vẻ chẳng sao cả, “Em đã là người của anh rồi, sau này không cần nữa. Anh tin em.”