Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Cục cảnh sát tạm thời thiếu người, cho nên cục trưởng đành tự mình gọi điện bảo Lâm Hựu quay về cục, Vu Thiến buồn bã nhìn anh ta.
Lâm Hựu áy náy, vuốt ve mặt cô, nhỏ giọng nói, “Đừng buồn mà, em chưa nghe câu “Tình xưa nếu mãi còn yêu, cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau*” ư?.”
*Bài thơ Thước kiều tiên – Tần Quán (nguồn Thivien.net)
Vu Thiến đẩy tay anh ta ra, nhíu mày nói, “Có phải là cùng một chuyện đâu?”
Anh ta giơ tay thề thốt cam đoan, “Thế này đi, vụ án này kết thúc anh sẽ xin nghỉ phép, chúng ta đi du lịch nước ngoài nhé! Đến lúc đó dù có tình huống khẩn cấp thì anh cũng không quay về được.”
Cô bực bội đuổi anh ta đi, “Anh đi nhanh đi, cứ đứng đây là em đổi ý đấy.” Vừa dứt lời, Lâm Hựu chạy như bay, không thèm quay đầu lại.
Cô đứng đờ ra một lúc, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời.
Vu Thiến nhớ đến lần trước, hiếm khi có dịp hai người bọn họ được gặp nhau, vậy mà anh ta vẫn bị gọi đi vào lúc nửa đêm. Cô khó chịu nằm trong cái chăn lạnh ngắt một hồi lâu, chờ đến sáng Lâm Hựu mới về, cả người thì lạnh ngắt. Vu Thiến phàn nàn nói anh đi rồi chẳng có ai ủ ấm giường, nửa đêm cô lạnh đến nổi ngủ không ngon. Thế mà hôm sau anh ta lại mua một cái túi chườm ấm đến cho cô.
Lâm Hựu về đến cục cảnh sát, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ. Tối nay bắt được không ít người, có khách làng chơi, có cả mấy cô gái bán thân, đếm sơ sơ cũng tầm hai chục người, nội ghi khẩu cung thôi cũng phải kéo dài đến hừng đông.
Nhận biên bản rồi đi vào phòng, anh ta nhìn thấy Điền Quân bình chân như vại ngồi đấy, thầm nghĩ, được lắm, gan dạ, bình tĩnh đấy.
Điền Quân không chờ Lâm Hựu mở miệng đã nói ngay, “Tôi muốn gọi cho luật sư của tôi.”
Lâm Hựu nghe thấy thế thì cười, bỡn cợt nói, “Gọi gì mà gọi, cậu ở nước ngoài quá lâu hay là do bị nhiễm phim truyền hình thế. Ở trong nước mà vào đây rồi thì đều phải làm theo thủ tục.”
Điền Quân mím môi, đổi yêu cầu khác, “Cho tôi xin một điếu thuốc được không, tôi muốn hút thuốc.”
Lâm Hựu gõ gõ lên bàn, “Thuốc thì có đó, nhưng cho hay không thì phải xem tâm trạng của tôi đã.”
Điền Quân không ngờ người này còn ngang tàng hơn cả hắn ta, dù sao bây giờ hắn ta cũng đang ở cục cảnh sát, cũng biết điều thu mình lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng không hé răng.
Lâm Hựu không vội mà lấy lời khai của hắn ta, anh ta xem biên bản ghi lời khai một lần, sau đó đứng dậy đi đến mấy phòng đang thẩm vấn khác.
Ngoại trừ Điền Quân ra thì tất cả đều là tay non, cảnh sát chỉ cần hỏi vài ba câu liền khai ra hết. Chứng cứ đều xác thực, cũng chẳng cần thẩm vấn Điền Quân làm gì. Hắn ta nuôi “gà”, làm việc gì Lâm Hựu đều đã biết từ sớm.
Chu Tuấn đến muộn một bước, người truyền tin không nói rõ ràng làm anh ta cứ tưởng cả đám đánh nhau bị cảnh sát bắt, nên chỉ định nộp tiền bảo lãnh Điền Quân. Nhưng khi đến đây hỏi thăm thì mới biết chuyện này ầm ĩ khá lớn.
Lâm Hựu vốn cứ tưởng Chu Tuấn sẽ giống ruồi mất đầu bay tứ tung, nhưng không ngờ anh ta lại bình tĩnh như thế. Dù gì thì anh ta cũng là đại ca một vùng, vẫn phải có hiểu biết và sự bình tĩnh.
Lâm Hựu ra khỏi cục liền gọi điện cho Lý Đông Phóng, “Vừa nãy em nhìn thấy Chu Tuấn, tuy nhìn anh ta rất bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc là đang dậy sóng rồi. Trong giới bọn họ làm việc đều toàn dựa vào nghĩa khí, để xem anh ta làm thế nào.”
Lý Đông Phóng im lặng một lát rồi nói, “Ban đầu tôi vốn không muốn đắc tội với anh ta đâu.”
Anh nhắc đến chuyện này càng làm Lâm Hựu tò mò, “Em cũng đang định hỏi đây, chuyện này đâu nằm trong kế hoạch của anh đâu.”
Bên kia im lặng mấy giây, nói cho qua chuyện, “Kế hoạch bất ngờ thay đổi… Ai bảo ngày đó anh ta chọc tức tôi làm gì.”
Lâm Hựu “hả” một tiếng. Anh ta tưởng mình nghe nhầm.
Lý Đông Phóng nói, “Cậu về nghỉ ngơi đi, trời cũng tối rồi.”
Bây giờ không có người bên cạnh dòm ngó, Lâm Hựu cũng không cần khách sáo với anh nữa, bèn hỏi thằng, “Anh và Ninh Mật rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
“Anh thích ai em không có ý kiến, nhưng chỉ có cô này là không được.”
Lý Đông Phóng không hề phủ nhận, “Cậu là đàn ông mà cũng nhiều chuyện quá đấy.”
Lâm Hựu thầm thấy bất ổn, lên tiếng, “Có phải anh hồ đồ rồi hay không hả? Đây không phải là Lý Đông Phóng mà em biết.”
Anh nở nụ cười, “Lâm Hựu à, sao cậu lại phản ứng mạnh thế?”
“Từ đầu em đã nói thế nào, đây là âm mưu, con nhóc này nhắm vào anh mà đến đấy.” Anh ta vội vàng nói.
Lý Đông Phóng xoa xoa hai bên huyệt thái dương, vẻ mặt không chút thay đổi, “Ừ, tôi biết rồi.”
Lâm Hựu còn định nói tiếp, nhưng Lý Đông Phóng đã ngắt lời, “Giờ không tiện, ngày mai tôi gọi cho cậu sau.”
Lý Đông Phóng vừa nói xong liền cúp máy ngay, anh vứt điện thoại lên bàn, nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi.
Nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, anh mới đứng dậy bước ra ngoài.
Tối nay trời mưa như trút nước, đúng lúc bọn họ đang tản bộ ở công viên, chờ đến khi chạy vào xe thì lễ phục của Ninh Mật đã ướt đẫm, cả người lạnh cóng. Lý Đông Phóng mở máy sưởi, rồi lại cởi áo khoác của mình ra cho cô mặc.
Thấy cô lạnh đến run người, cũng may nhà anh ở gần đấy, mặc kệ sự phản đối của cô, chiếc xe chạy thẳng xuống tầng hầm đỗ xe ở biệt thự Trung Ảnh.
Lý Đông Phóng từ thư phòng bước ra, thấy cô đang ngồi lau tóc ở trên sofa, quần áo ướt sũng vẫn chưa chịu thay, vải áo dính sát vào người cô.
Anh chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên, xoay người ngồi xuống, bàn tay ôm hờ bên eo cô, “Em đi tắm nước nóng đi.”
Ninh Mật có hơi khó chịu, cô cụp mắt không thèm nhìn anh, lắc lắc đầu.
Lý Đông Phóng kéo cà vạt xuống, người anh cũng ướt như chuột lột, tóc bị dính nước mưa nên rối tung, phủ xuống phần trán che khuất đôi mắt anh. Ánh mắt anh nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô.
“Anh đi tìm đồ cho em mặc.”
Ninh Mật không biết dáng vẻ lúc này của mình ra sao, cô đưa tay giữ chặt anh, không muốn gây thêm phiền phức, “Khi nào chúng ta về nhà?”
Lý Đông Phóng im lặng một lúc, đôi mắt đen láy láy cứ nhìn cô, anh bình tĩnh đáp lại, “Đêm nay em đừng về.”
Ninh Mật ngây người ra một lúc, trái tim loạn nhịp, cô bèn đổi chủ đề, “Em đi tắm đây.”
Nói xong lại cảm thấy câu này rất mập mờ, giống như không thể chờ đợi sau khi tắm xong sẽ làm gì đó, vội vàng ngồi xuống ghế, “Em, em không tắm nữa.”
Lý Đông Phóng bật cười vì dáng vẻ hoảng hốt của cô gái ngồi trước mặt mình, anh đứng dậy ngồi xuống bên người cô, chống cằm nhìn cô.
Ninh Mật nhích người về phía sau, nhích đến khi không còn chỗ để lui được nữa, cô đỏ mặt quay sang chỗ khác, lí nhí hỏi, “Làm gì thế…”
Ánh mắt của Lý Đông Phóng khiến cô sợ hãi, cô bắt đầu cảm thấy nghẹt thở, vội vã ném cái khăn trong tay xuống rồi nói, “Em đi tắm đây… Tắm xong chúng ta về nhà nhé, trời tối rồi, em sợ cô sẽ lo…”
Ninh Mật nói xong liền đứng dậy đi vào phòng tắm, anh nhấc chân lên nhường đường cho cô.
Lý Đông Phóng không đi theo, anh ngồi thẳng người trên sofa, nhìn về phía phòng tắm, cúi đầu đốt điếu thuốc.
Hút được nửa điếu thì anh dụi tắt.
Mẹ nó!
Lý Đông Phóng đứng dậy đi về phía phòng tắm, ra sức gõ cửa.
Người bên trong cất giọng hỏi, “Sao thế?”
Giọng nói dịu dàng mang theo ý tứ thăm dò.
Lý Đông Phóng nghĩ nghĩ, không biết mình nên nói cái gì. Anh có hơi xúc động, đầu óc nóng lên, nhưng lý trí lại nói cho anh biết rằng làm thế là không đúng, anh không phải là người cậy mạnh để ép buộc người khác.
Gần đây dường như anh luôn đắn đo về chuyện này, vừa định lùi bước thì cửa phòng tấm khe khẽ mở ra.
Ninh Mật thò đầu ra, nhìn thử lên trên tay anh, vừa nãy anh bảo đi tìm đồ cho mình thay, cô cứ tưởng là anh tìm được rồi.
Cô vẫn chưa cởi đồ, lúc nãy chỉ mới mở vòi sen nên trên người cô vẫn còn đang mặc chiếc váy đỏ dài đến đầu gối.
Ánh đèn dìu dịu từ phòng tắm hắt lên người cô, màu sắc của chiếc váy khá sặc sỡ, khiến đôi chân thon dài thêm trắng trẻo.
Yết hầu của anh khẽ nhấp nhô, cố quay mặt sang chỗ khác để bản thân tỉnh táo lại, nhưng anh phát hiện ra rằng mình không tài nào tỉnh táo nổi.
Thế là anh đẩy cửa phòng tắm bước vào, Ninh Mật lảo đảo vài bước, suýt chút nữa bị trượt chân.
Nước từ vòi sen phun xuống khiến cả hai đều bị ướt, giọt nước từ đuôi tóc Ninh Mật rơi vào mắt khiến cô không tài nào mở mắt ra được.
Lý Đông Phóng liếm môi, ôm lấy eo cô kéo đến trước mặt mình, thấp giọng nói, “Tối nay em ở lại đi.”
Một giây sau cô liền bị anh đè lên tường, Ninh Mật tựa như đang giấu một chú nai con trong lòng, trái tim bình bịch loạn nhịp. Cô ôm lấy tay mình, lắc đầu nguầy nguậy.
Lý Đông Phóng khó hiểu, cụp mắt nhìn cô, khẽ hỏi, “Tại sao thế?”
Rõ ràng là hai người chưa làm gì, nhưng hai chân cô đã mềm nhũn, rụt cổ cự tuyệt anh.
Anh có hơi xấu hổ, “Không lẽ là do anh hiểu sai, em không có ý gì với anh ư?”
Cô trừng mắt nhìn anh, sao cô có thể tùy tiện trao thân được, chuyện này có liên quan gì. Cô bối rối một hồi, ánh mắt dán lên vách tường lạnh buốt, đầu váng mắt hoa mà đáp lại anh, “… Không phải.”
“Không lẽ… em chưa chuẩn bị tâm lý ư?”
Cô nhắm mắt gật đầu.
Lý Đông Phóng bất giác thở phào nhẹ nhõm, bàn tay thử thăm dò ôm lấy eo cô, nghiêm túc nói, “Ở lại cũng không nhất định phải làm chuyện đó, còn có rất nhiều chuyện thú vị khác nữa, chúng ta có thể thành tâm nói chuyện với nhau…”
Chân cô nhẹ hững, cả người quay lại đối măt với anh
“Dì Tôn nói dạo này em rất ỷ lại vào anh, mỗi ngày đi học về không thấy anh liền hỏi. Dì ấy bảo có lẽ em không có cảm giác an toàn, bảo anh ở bên em nhiều hơn. Nhưng ngày mai anh phải đi Singapore, chiều mai phải bay rồi, khoảng một tuần mới về. Anh đi lâu như thế em có thích ứng được không?”
Ninh Mật chỉ nhìn anh, hai bên tai đã đỏ rực, không phủ nhận tính chân thực từ lời của dì Tôn.
Lý Đông Phóng nói, “Anh cam đoan với em, chuyện quá đáng nhất chỉ bằng chuyện lúc em say ở hồ Tề Uyển mà thôi, nhất định không hơn.”
Ninh Mật, “…” Anh đừng nói nữa.
Lòng cô cũng hơi buông lỏng, nhưng lại bắt đầu hối hận vì sự bất cẩn của mình.
Lý Đông Phóng khom lưng nhìn vào mắt cô, áo sơ mi trắng ướt sũng có thể nhìn thấy đường nét của cơ ngực của anh, quần âu đen bao lấy đôi chân thon dài, nước từ đuôi tóc chảy xuống, một giọt, hai giọt… rơi xuống cổ Ninh Mật, rồi lại tiếp tục trượt xuống.
“Cạch” anh đưa tay tắt vòi sen, càng nghiêng người về phía trước.
Ý thức của Ninh Mật dần rối loạn, cô nhớ rõ lần này mình không hề say…
Lâm Hựu áy náy, vuốt ve mặt cô, nhỏ giọng nói, “Đừng buồn mà, em chưa nghe câu “Tình xưa nếu mãi còn yêu, cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau*” ư?.”
*Bài thơ Thước kiều tiên – Tần Quán (nguồn Thivien.net)
Vu Thiến đẩy tay anh ta ra, nhíu mày nói, “Có phải là cùng một chuyện đâu?”
Anh ta giơ tay thề thốt cam đoan, “Thế này đi, vụ án này kết thúc anh sẽ xin nghỉ phép, chúng ta đi du lịch nước ngoài nhé! Đến lúc đó dù có tình huống khẩn cấp thì anh cũng không quay về được.”
Cô bực bội đuổi anh ta đi, “Anh đi nhanh đi, cứ đứng đây là em đổi ý đấy.” Vừa dứt lời, Lâm Hựu chạy như bay, không thèm quay đầu lại.
Cô đứng đờ ra một lúc, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời.
Vu Thiến nhớ đến lần trước, hiếm khi có dịp hai người bọn họ được gặp nhau, vậy mà anh ta vẫn bị gọi đi vào lúc nửa đêm. Cô khó chịu nằm trong cái chăn lạnh ngắt một hồi lâu, chờ đến sáng Lâm Hựu mới về, cả người thì lạnh ngắt. Vu Thiến phàn nàn nói anh đi rồi chẳng có ai ủ ấm giường, nửa đêm cô lạnh đến nổi ngủ không ngon. Thế mà hôm sau anh ta lại mua một cái túi chườm ấm đến cho cô.
Lâm Hựu về đến cục cảnh sát, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ. Tối nay bắt được không ít người, có khách làng chơi, có cả mấy cô gái bán thân, đếm sơ sơ cũng tầm hai chục người, nội ghi khẩu cung thôi cũng phải kéo dài đến hừng đông.
Nhận biên bản rồi đi vào phòng, anh ta nhìn thấy Điền Quân bình chân như vại ngồi đấy, thầm nghĩ, được lắm, gan dạ, bình tĩnh đấy.
Điền Quân không chờ Lâm Hựu mở miệng đã nói ngay, “Tôi muốn gọi cho luật sư của tôi.”
Lâm Hựu nghe thấy thế thì cười, bỡn cợt nói, “Gọi gì mà gọi, cậu ở nước ngoài quá lâu hay là do bị nhiễm phim truyền hình thế. Ở trong nước mà vào đây rồi thì đều phải làm theo thủ tục.”
Điền Quân mím môi, đổi yêu cầu khác, “Cho tôi xin một điếu thuốc được không, tôi muốn hút thuốc.”
Lâm Hựu gõ gõ lên bàn, “Thuốc thì có đó, nhưng cho hay không thì phải xem tâm trạng của tôi đã.”
Điền Quân không ngờ người này còn ngang tàng hơn cả hắn ta, dù sao bây giờ hắn ta cũng đang ở cục cảnh sát, cũng biết điều thu mình lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng không hé răng.
Lâm Hựu không vội mà lấy lời khai của hắn ta, anh ta xem biên bản ghi lời khai một lần, sau đó đứng dậy đi đến mấy phòng đang thẩm vấn khác.
Ngoại trừ Điền Quân ra thì tất cả đều là tay non, cảnh sát chỉ cần hỏi vài ba câu liền khai ra hết. Chứng cứ đều xác thực, cũng chẳng cần thẩm vấn Điền Quân làm gì. Hắn ta nuôi “gà”, làm việc gì Lâm Hựu đều đã biết từ sớm.
Chu Tuấn đến muộn một bước, người truyền tin không nói rõ ràng làm anh ta cứ tưởng cả đám đánh nhau bị cảnh sát bắt, nên chỉ định nộp tiền bảo lãnh Điền Quân. Nhưng khi đến đây hỏi thăm thì mới biết chuyện này ầm ĩ khá lớn.
Lâm Hựu vốn cứ tưởng Chu Tuấn sẽ giống ruồi mất đầu bay tứ tung, nhưng không ngờ anh ta lại bình tĩnh như thế. Dù gì thì anh ta cũng là đại ca một vùng, vẫn phải có hiểu biết và sự bình tĩnh.
Lâm Hựu ra khỏi cục liền gọi điện cho Lý Đông Phóng, “Vừa nãy em nhìn thấy Chu Tuấn, tuy nhìn anh ta rất bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc là đang dậy sóng rồi. Trong giới bọn họ làm việc đều toàn dựa vào nghĩa khí, để xem anh ta làm thế nào.”
Lý Đông Phóng im lặng một lát rồi nói, “Ban đầu tôi vốn không muốn đắc tội với anh ta đâu.”
Anh nhắc đến chuyện này càng làm Lâm Hựu tò mò, “Em cũng đang định hỏi đây, chuyện này đâu nằm trong kế hoạch của anh đâu.”
Bên kia im lặng mấy giây, nói cho qua chuyện, “Kế hoạch bất ngờ thay đổi… Ai bảo ngày đó anh ta chọc tức tôi làm gì.”
Lâm Hựu “hả” một tiếng. Anh ta tưởng mình nghe nhầm.
Lý Đông Phóng nói, “Cậu về nghỉ ngơi đi, trời cũng tối rồi.”
Bây giờ không có người bên cạnh dòm ngó, Lâm Hựu cũng không cần khách sáo với anh nữa, bèn hỏi thằng, “Anh và Ninh Mật rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
“Anh thích ai em không có ý kiến, nhưng chỉ có cô này là không được.”
Lý Đông Phóng không hề phủ nhận, “Cậu là đàn ông mà cũng nhiều chuyện quá đấy.”
Lâm Hựu thầm thấy bất ổn, lên tiếng, “Có phải anh hồ đồ rồi hay không hả? Đây không phải là Lý Đông Phóng mà em biết.”
Anh nở nụ cười, “Lâm Hựu à, sao cậu lại phản ứng mạnh thế?”
“Từ đầu em đã nói thế nào, đây là âm mưu, con nhóc này nhắm vào anh mà đến đấy.” Anh ta vội vàng nói.
Lý Đông Phóng xoa xoa hai bên huyệt thái dương, vẻ mặt không chút thay đổi, “Ừ, tôi biết rồi.”
Lâm Hựu còn định nói tiếp, nhưng Lý Đông Phóng đã ngắt lời, “Giờ không tiện, ngày mai tôi gọi cho cậu sau.”
Lý Đông Phóng vừa nói xong liền cúp máy ngay, anh vứt điện thoại lên bàn, nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi.
Nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, anh mới đứng dậy bước ra ngoài.
Tối nay trời mưa như trút nước, đúng lúc bọn họ đang tản bộ ở công viên, chờ đến khi chạy vào xe thì lễ phục của Ninh Mật đã ướt đẫm, cả người lạnh cóng. Lý Đông Phóng mở máy sưởi, rồi lại cởi áo khoác của mình ra cho cô mặc.
Thấy cô lạnh đến run người, cũng may nhà anh ở gần đấy, mặc kệ sự phản đối của cô, chiếc xe chạy thẳng xuống tầng hầm đỗ xe ở biệt thự Trung Ảnh.
Lý Đông Phóng từ thư phòng bước ra, thấy cô đang ngồi lau tóc ở trên sofa, quần áo ướt sũng vẫn chưa chịu thay, vải áo dính sát vào người cô.
Anh chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên, xoay người ngồi xuống, bàn tay ôm hờ bên eo cô, “Em đi tắm nước nóng đi.”
Ninh Mật có hơi khó chịu, cô cụp mắt không thèm nhìn anh, lắc lắc đầu.
Lý Đông Phóng kéo cà vạt xuống, người anh cũng ướt như chuột lột, tóc bị dính nước mưa nên rối tung, phủ xuống phần trán che khuất đôi mắt anh. Ánh mắt anh nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô.
“Anh đi tìm đồ cho em mặc.”
Ninh Mật không biết dáng vẻ lúc này của mình ra sao, cô đưa tay giữ chặt anh, không muốn gây thêm phiền phức, “Khi nào chúng ta về nhà?”
Lý Đông Phóng im lặng một lúc, đôi mắt đen láy láy cứ nhìn cô, anh bình tĩnh đáp lại, “Đêm nay em đừng về.”
Ninh Mật ngây người ra một lúc, trái tim loạn nhịp, cô bèn đổi chủ đề, “Em đi tắm đây.”
Nói xong lại cảm thấy câu này rất mập mờ, giống như không thể chờ đợi sau khi tắm xong sẽ làm gì đó, vội vàng ngồi xuống ghế, “Em, em không tắm nữa.”
Lý Đông Phóng bật cười vì dáng vẻ hoảng hốt của cô gái ngồi trước mặt mình, anh đứng dậy ngồi xuống bên người cô, chống cằm nhìn cô.
Ninh Mật nhích người về phía sau, nhích đến khi không còn chỗ để lui được nữa, cô đỏ mặt quay sang chỗ khác, lí nhí hỏi, “Làm gì thế…”
Ánh mắt của Lý Đông Phóng khiến cô sợ hãi, cô bắt đầu cảm thấy nghẹt thở, vội vã ném cái khăn trong tay xuống rồi nói, “Em đi tắm đây… Tắm xong chúng ta về nhà nhé, trời tối rồi, em sợ cô sẽ lo…”
Ninh Mật nói xong liền đứng dậy đi vào phòng tắm, anh nhấc chân lên nhường đường cho cô.
Lý Đông Phóng không đi theo, anh ngồi thẳng người trên sofa, nhìn về phía phòng tắm, cúi đầu đốt điếu thuốc.
Hút được nửa điếu thì anh dụi tắt.
Mẹ nó!
Lý Đông Phóng đứng dậy đi về phía phòng tắm, ra sức gõ cửa.
Người bên trong cất giọng hỏi, “Sao thế?”
Giọng nói dịu dàng mang theo ý tứ thăm dò.
Lý Đông Phóng nghĩ nghĩ, không biết mình nên nói cái gì. Anh có hơi xúc động, đầu óc nóng lên, nhưng lý trí lại nói cho anh biết rằng làm thế là không đúng, anh không phải là người cậy mạnh để ép buộc người khác.
Gần đây dường như anh luôn đắn đo về chuyện này, vừa định lùi bước thì cửa phòng tấm khe khẽ mở ra.
Ninh Mật thò đầu ra, nhìn thử lên trên tay anh, vừa nãy anh bảo đi tìm đồ cho mình thay, cô cứ tưởng là anh tìm được rồi.
Cô vẫn chưa cởi đồ, lúc nãy chỉ mới mở vòi sen nên trên người cô vẫn còn đang mặc chiếc váy đỏ dài đến đầu gối.
Ánh đèn dìu dịu từ phòng tắm hắt lên người cô, màu sắc của chiếc váy khá sặc sỡ, khiến đôi chân thon dài thêm trắng trẻo.
Yết hầu của anh khẽ nhấp nhô, cố quay mặt sang chỗ khác để bản thân tỉnh táo lại, nhưng anh phát hiện ra rằng mình không tài nào tỉnh táo nổi.
Thế là anh đẩy cửa phòng tắm bước vào, Ninh Mật lảo đảo vài bước, suýt chút nữa bị trượt chân.
Nước từ vòi sen phun xuống khiến cả hai đều bị ướt, giọt nước từ đuôi tóc Ninh Mật rơi vào mắt khiến cô không tài nào mở mắt ra được.
Lý Đông Phóng liếm môi, ôm lấy eo cô kéo đến trước mặt mình, thấp giọng nói, “Tối nay em ở lại đi.”
Một giây sau cô liền bị anh đè lên tường, Ninh Mật tựa như đang giấu một chú nai con trong lòng, trái tim bình bịch loạn nhịp. Cô ôm lấy tay mình, lắc đầu nguầy nguậy.
Lý Đông Phóng khó hiểu, cụp mắt nhìn cô, khẽ hỏi, “Tại sao thế?”
Rõ ràng là hai người chưa làm gì, nhưng hai chân cô đã mềm nhũn, rụt cổ cự tuyệt anh.
Anh có hơi xấu hổ, “Không lẽ là do anh hiểu sai, em không có ý gì với anh ư?”
Cô trừng mắt nhìn anh, sao cô có thể tùy tiện trao thân được, chuyện này có liên quan gì. Cô bối rối một hồi, ánh mắt dán lên vách tường lạnh buốt, đầu váng mắt hoa mà đáp lại anh, “… Không phải.”
“Không lẽ… em chưa chuẩn bị tâm lý ư?”
Cô nhắm mắt gật đầu.
Lý Đông Phóng bất giác thở phào nhẹ nhõm, bàn tay thử thăm dò ôm lấy eo cô, nghiêm túc nói, “Ở lại cũng không nhất định phải làm chuyện đó, còn có rất nhiều chuyện thú vị khác nữa, chúng ta có thể thành tâm nói chuyện với nhau…”
Chân cô nhẹ hững, cả người quay lại đối măt với anh
“Dì Tôn nói dạo này em rất ỷ lại vào anh, mỗi ngày đi học về không thấy anh liền hỏi. Dì ấy bảo có lẽ em không có cảm giác an toàn, bảo anh ở bên em nhiều hơn. Nhưng ngày mai anh phải đi Singapore, chiều mai phải bay rồi, khoảng một tuần mới về. Anh đi lâu như thế em có thích ứng được không?”
Ninh Mật chỉ nhìn anh, hai bên tai đã đỏ rực, không phủ nhận tính chân thực từ lời của dì Tôn.
Lý Đông Phóng nói, “Anh cam đoan với em, chuyện quá đáng nhất chỉ bằng chuyện lúc em say ở hồ Tề Uyển mà thôi, nhất định không hơn.”
Ninh Mật, “…” Anh đừng nói nữa.
Lòng cô cũng hơi buông lỏng, nhưng lại bắt đầu hối hận vì sự bất cẩn của mình.
Lý Đông Phóng khom lưng nhìn vào mắt cô, áo sơ mi trắng ướt sũng có thể nhìn thấy đường nét của cơ ngực của anh, quần âu đen bao lấy đôi chân thon dài, nước từ đuôi tóc chảy xuống, một giọt, hai giọt… rơi xuống cổ Ninh Mật, rồi lại tiếp tục trượt xuống.
“Cạch” anh đưa tay tắt vòi sen, càng nghiêng người về phía trước.
Ý thức của Ninh Mật dần rối loạn, cô nhớ rõ lần này mình không hề say…