Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Trải qua chuyện tối qua, Ninh Mật cũng không thể gọi anh là “chú” được nữa. Mỗi khi gặp anh cô bắt đầu kêu “anh” hoặc “này”.
Lúc ăn sáng, Lý Nguyệt cau mày nói, “Sao nói chuyện với chú mà cháu cứ này này thế, sao cô không nghe cháu gọi chú vậy hả?”
Lý Đông Phóng từ phòng ngủ bước ra, “Em không cho gọi đấy.”
Lý Nguyệt quay đầu lại hỏi, “Sao vậy?”
“Nghe già lắm.”
Lý Nguyệt, “…” Từ khi nào mà em không còn tự tin nữa vậy?
Ninh Mật ngước mắt lặng lẽ nhìn lên, anh dứt khoát đi tới ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt hoàn toàn không có chút bất ổn nào.
Mấy ngày nay ông cụ hay ho khan, bác sĩ dặn không được hứng gió, vì thế buổi tiệc liên hoan của công ty ông chỉ xuất hiện cho có mặt rồi thôi. Ninh Mật thấy ông cụ như thế thì có hơi đau lòng, dù sao cô và ông cụ sống dưới một mái nhà đã lâu, ông ấy lại đối xử với mình rất tốt, chỉ cần ông cụ khỏe được một ngày thì nhà họ Lý sẽ được yên ổn thêm một ngày.
Ninh Mật mặc bộ lễ phục màu đỏ xuất hiện tại bữa tiệc, Trương Minh Côn dẫn cô đi lướt một vòng bữa tiệc, có ý muốn giới thiệu cô với mọi người. Ninh Mật không biết ông ta đang có ý đồ gì, chỉ cảm giác được nụ cười trên gương mặt mình đã cứng ngắc. Cô vẫn không biết cách xã giao, không nói nhiều, ai nói gì cô cũng chỉ nở nụ cười.
Lý Đông Phóng vẫn chưa xuất hiện, hình như anh không máy quan tâm với sản nghiệp của nhà họ Lý.
Lúc Trương Minh Côn đại diện ông cụ Lý lên lễ đài đọc diễn văn, Ninh Mật mới thấy anh thong dong bước tới. Anh mặc một bộ âu phục thoải mái, trông vừa dễ chịu mà lại không hề bị gò bó.
Anh đi đến sát bên cạnh cô, hỏi bâng quơ, “Em uống rượu à?”
“Vừa nãy đi theo dượng mời rượu người ta.”
Lý Đông Phóng không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn lên sân khấu, Trương Minh Côn đang đứng phát biểu dưới ánh đèn, nhận câu hỏi từ các phóng viên và những lời mời chụp ảnh. Vị trí đó vốn dĩ thuộc về anh, bây giờ lại thay mận đổi đào. Ban đầu Lý Đông Phóng không thèm ngó ngàng, nhưng anh lại có hơi già mồm, anh có thể cho Trương Minh Côn mọi thứ của nhà họ Lý, nhưng không thể để cho Trương Minh Côn âm mưu cướp đoạt.
Lâm Hựu cũng đã đến từ lúc nào, anh ta nhìn Lý Đông Phóng, “Nhìn ông ta kìa, càng ngày càng quen tay.”
Lý Đông Phóng nhìn Ninh Mật, không hề e dè mà nói, “Châu chấu sau mùa thu, nhảy nhót chẳng được mấy ngày nữa đâu.”
Ninh Mật là người đang tìm đường sống trong kẽ hở, cô đang vô cùng nhàm chán, nhịn không được ngáp một cái, buồn ngủ không thôi.
Lý Đông Phóng chắp tay sau lưng đi tới cạnh cô, “Ra ngoài dạo chút nhé?”
Ninh Mật chần chờ một lát, vừa dụi mắt lại nhớ ra hôm nay mình trang điểm, dụi dụi một hồi lông mi liền dính vào nhau, trước mắt đen sì sì không thấy được gì, cô vội vàng cúi đầu sửa mi.
Anh nhìn cô, “Sao thế?”
Ninh Mật dùng hết sức chớp chớp mắt, không thèm đáp lại.
Lý Đông Phóng kéo tay cô ra, “Bụi vào mắt à?”
“Anh xem lớp trang điểm có bị nhòe không?”
“… Không.”
“Thật ư?” Cô nửa tin nửa ngờ, “Kẻ mắt bị lem rồi đúng không.”
Lúc bấy giờ Lý Đông Phóng mới nhận ra hôm nay cô trang điểm, trông cô rất có sức sống, sắc mặt cũng khá tốt, anh cầm hai tay cô lên quan sát, cong môi cười nói, “Không có.”
“Hôm nay em đẹp lắm.” Anh rộng rãi khen ngợi.
Mặt Ninh Mật dần ửng đỏ, cúi đầu cười cười.
“…” Lâm Hựu há hốc miệng, vẻ mặt cứng đờ. Anh ta quay sang nhìn Ninh Mật, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó trong lúc anh ta không hề hay biết.
Lý Đông Phóng có thể hồ đồ, nhưng anh ta thì không. Lâm Hựu vội giữ chặt Lý Đông Phóng, “Đi dạo ở đâu? Em cũng đi, sắp tới hè rồi, em cứ thấy khó chịu kiểu gì ấy.”
Ninh Mật khó hiểu, cúi đầu uống một hớp nước, hàng mày chau lại.
Lý Đông Phóng đáp, “Ở ngoài mới thay đèn đường, đã sáng lắm rồi cậu còn đi theo làm gì, không cần cậu cung cấp ánh sáng đâu.”
Lâm Hựu, “…”
Ninh Mật chưa kịp hiểu đã bị Lý Đông Phóng dắt tay như dắt con gái, kéo thẳng ra ngoài.
Cô rất cẩn thận, nhìn xung quanh không thấy có người mới để yên không hất tay anh ra.
Cô nhịn không được bèn hỏi, “Hôm nay anh bận lắm hả?”
Lý Đông Phóng nói, “Không.”
Vừa dứt câu anh liền đẩy cửa ra, kéo Ninh Mật ra ngoài.
Cô hỏi anh những điều mà mình không hiểu, “Anh là con trai duy nhất, nhưng sao mỗi lần công ty có hoạt động gì đều để Trương Minh Côn làm thế? Mỗi lần dẫn em đi làm quen với các công ty hợp tác đều là ông ấy cả.”
Lý Đông Phóng nhìn cô một cái, rồi chỉ lên mặt trăng đang treo trên cao, “Dẫn em ra đây ngắm cảnh đẹp thế này mà em lại nói về chuyện đó ư?”
“Cảnh đẹp không?” Ninh Mật ngẩng đầu lên, “Sao còn chả thấy… Dự báo thời tiết còn nói hôm nay có mưa nữa kìa.”
Anh ngắm nhìn cần cổ thon dài của cô, cùng với chiếc váy đỏ thướt tha, ánh mắt anh càng lúc càng sẫm lại, nhuốm đầy dục vọng.
Ninh Mật không hề hay biết, cất giọng mềm mại, “Đài khí tượng của Đông Đài giống hệt đàn ông, đều không đáng tin.”
Yết hầu Lý Đông Phóng khẽ trượt, anh dụi tắt điếu thuốc rồi bước tới, ngay lập tức giữ chặt cổ tay cô, vừa dùng sức đã kéo người nhào vào lòng mình.
Ninh Mật hoảng hồn, dáng vẻ có hơi chật vật, anh cụp mắt nhìn cô, “Ai chọn váy cho em thế?”
Cô nuốt nước miếng, dĩ nhiên là Chu Tuấn rồi.
Nhưng cô vẫn biết cái gì nên nói hoặc không nên nói, trừng mắt nhìn anh rồi hỏi lại, “Sao thế?”
“Đẹp lắm.” Anh lại nói thêm một câu, “Quyến rũ.”
Ninh Mật, “…”
“Người chọn váy rất có mắt thẩm mỹ.”
Cô nghe anh nói mà hết hồn hết vía, không biết có nên nói thật với anh hay không. Cô đoán nếu anh mà biết cái người mà anh khen ngợi nãy giờ là Chu Tuấn, có lẽ sẽ tức đến hộc máu.
Ninh Mật ngửa cổ một hồi có hơi mỏi, đẩy đẩy anh, “Chúng ta như thế này không tiện lắm, xung quanh toàn là người quen…”
Lý Đông Phóng nói, “Dẫn em đi đến một nơi.”
Cô không khỏi cảnh giác, chớp mắt nhìn anh, “Chỗ nào? Không, em không đi…”
Bàn tay đặt trên eo cô khẽ siết chặt, cô không nhìn rõ vẻ vui buồn trên gương mặt anh, nhón chân muốn thoát khỏi anh.
Anh nắm lấy tay cô, rồi dùng sức bấm mạnh một cái.
“Đau, đau mà…”
Ninh Mật hít một hơi sâu, lui về sau một bước, tủi thân nhìn anh, “Anh có biết dịu dàng với phụ nữ không hả!”
Khóe môi Lý Đông Phóng khẽ cong lên, tiện thể buông tay ra.
Ninh Mật đỏ mặt nói, “Em quay về bữa tiệc thì hơn, lát nữa có lẽ Trương Minh Côn sẽ tìm em.”
Cô đang định rời khỏi thì bị Lý Đông Phóng giữ chặt, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc hẳn, “Không buồn ngủ nữa à?”
“Không.”
Cô sờ sờ cánh tay mình.
Lý Đông Phóng đột nhiên xin lỗi cô, “Vừa nãy anh ra tay hơi nặng, quên mất em là con gái.”
Ninh Mật liếc anh một cái, miệng lầm bầm, “Không lẽ anh luôn coi em là đàn ông ư?”
Anh nghe thấy thế thì vẻ mặt trở nên kì lạ, nhíu mày một lát mới giải thích, “Anh là trai thẳng.”
Cô bỗng bật cười, hàng chân mày mảnh mai khẽ nhếch lên, khẽ nói, “Chú cũng hiểu biết nhiều ghê.”
Lý Đông Phóng sửa lại ngay, “Anh không phải là chú của em.” Giọng anh có vẻ không vui, chỉ hận không thể giũ sạch quan hệ với cô, không có quan hệ máu mủ là tốt nhất.
Bây giờ trời cũng đã tối muộn, buổi tiệc bên trong đã bắt đầu, anh quay lại nhìn lướt qua, hờ hững nói, “Hoặc là đi theo anh, hoặc là vào đó tiếp tục đối phó với những gương mặt xa lạ với Trương Minh Côn.”
Dĩ nhiên Ninh Mật sẽ chọn vế trước mà không cần đắn đo suy nghĩ.
Anh lấy lại chìa khóa từ nhân viên phục vụ trước cửa, Ninh Mật đứng chờ bên vỉa hè, vừa lên xe, bỗng nhiên cô nhớ đến cái gì đó liền sững sờ, “… Túi xách của em.”
“Ở đâu?”
“Trong phòng nghỉ.”
“Để anh bảo Lâm Hựu ra về thì cầm giúp em luôn.”
Ninh Mật gật đầu.
Anh bắt đầu gọi điện thoại, “Lúc về thì vào phòng nghỉ lấy túi xách của Ninh Mật luôn… Cái màu đen ấy.”
Cô gật đầu.
Lâm Hựu hỏi, “Hai người đang ở đâu đấy?”
“Trên xe, bọn tôi sắp đi rồi.”
Lâm Hựu thở dài, “Anh à, anh đừng xúc động.”
Lý Đông Phóng nhíu mày, “Cái gì?”
Lâm Hựu biết nói chuyện qua điện thoại thì có nói cỡ nào cũng vô ích, may Lý Đông Phóng là đàn ông, không bị thiệt thòi gì, thế là anh ta sửa giọng, “Anh đi rồi thì em và Vu Thiến phải làm sao? Hai đứa em không có lái xe đến.”
Lý Đông Phóng nói ngon ơ, “Gọi cảnh sát đi, để xe cảnh sát đến đón.”
Lâm Hựu lập tức cúp điện thoại, miệng thì nói, “Ông nội nhà anh, Lý Đông Phóng.” Mắng xong, anh ta nghĩ lại, ông nội của anh không có quan hệ máu mủ với mình, mình mắng không có sai.
Vu Thiến hiếm khi nào thấy anh ta tức giận như thế, bèn ngẩng đầu hỏi anh ta, “Sao thế anh?”
Lâm Hựu nói, “Dạo này anh cứ cảm thấy Lý Đông Phóng không được bình thường cho lắm.”
Đôi mắt Vu Thiến sáng bừng lên, Lý Đông Phóng đã sớm bất thường rồi, anh không biết à? Bây giờ nhớ lại chuyện ngày hôm đó cô cứ tưởng mình uống lộn thuốc.
Lâm Hựu nghi ngờ nhìn cô, “Em sao thế?”
Vu Thiến biết nói mà không có bằng chứng cũng phí công, hai anh em bọn họ thân thiết với nhau, hiện tại mình vẫn chưa thể lay động được, cô cúi đầu, ra vẻ như không có chuyện gì, “Không có gì, anh ấy cũng không phải trẻ vị thành niên, anh quản anh ấy bình thường hay không bình thường làm gì. Anh gọi anh ta là anh chứ có phải anh ta gọi anh là anh đâu.”
Lâm Hựu giận đến nghiến răng nghiến lợi, vỗ tay nói, “Cũng đúng, thế thì để anh ta tự sinh tự diệt đi.”
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng Lâm Hựu lại rất lo, cũng may là điện thoại Lý Đông Phóng có định vị, chỉ cần điện thoại còn ở trên người anh ấy thì vẫn có thể tìm ra người.
Ninh Mật cứ tưởng anh muốn đưa mình đi đến chỗ tốt nào, không ngờ càng đi càng đến gần phố xá sầm uất, cuối cùng dừng lại trước cửa câu lạc bộ Lan.
Cô biết đây là chỗ nào, do dự không dám bước xuống xe.
Lý Đông Phóng hỏi cô, “Sao thế?”
Ninh Mật đáp, “Em không thích chỗ này.”
Anh nói, “Chờ lát nữa có chuyện hay để xem.”
Chuyện hay gì? Ninh Mật nghĩ mãi mà không ra. Chỗ này là địa bàn của Chu Tuấn, thực ra là do Điền Quân trông coi, tuy là nơi tiêu hoang của khách hàng, nhưng Ninh Mật biết chỗ này phức tạp thế nào. Điền Quân thể nào cũng ở phía sau, cô theo Lý Đông Phóng đi vào chẳng phải tự nạp mạng đến cho người ta hay sao?
Nếu Điền Quân mà thấy cô đi cùng Lý Đông Phóng vào quán bar nửa đêm nửa hôm thế này, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lý Đông Phóng nắm lấy mấy đầu ngón tay của cô, “Sao lạnh thế?”
Ninh Mật cúi đầu nói, “Em không muốn vào?”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả, chỉ là không muốn vào thôi.”
Lý Đông Phóng hé môi nở nụ cười, nắm tay cô đi vào trong.
Mặt Ninh Mật càng lúc càng tái đi, bước chân lề mề, tay anh quá mạnh mẽ, cô không thể nào giãy ra được.
Vừa đi được vài bước, cánh cửa chỉ còn cách đó vài mét, bỗng nhiên từ phía xa truyền đến tiếng còi của cảnh sát, từ xa dần dần tiến lại gần. Ba chiếc xe cảnh sát lấp lóa ánh đèn nhắc nhở mọi người tránh đường, nhanh chóng chạy đến, dừng trước cổng câu lạc bộ.
Ngay lập tức, mười người mặc đồng phục cảnh sát bước xuống xe, dứt khoát đẩy thẳng cửa xông vào, người bên trong chưa kịp phản ứng lại, ngây ra như phỗng.
Cảnh sát khống chế tại cửa ra vào, kéo rào cảnh báo, ra thông báo đang càn quét tệ nạn, không ai được đi vào.
Động tác vô cùng nhanh nhẹn, cảnh sát ập tới đột ngột, đoán rằng bọn họ đã lập kế hoạch từ trước. Câu lạc bộ Lan nuôi rất nhiều gái, chuyện này Ninh Mật biết. Hồi đó nếu cô không có nét giống cháu gái của Trương Minh Côn, hưởng sái hào quang của cô ấy thì cô và em gái cũng sẽ không thoát khỏi kết cục này.
Lúc ấy Điền Quân đã có dự định, dạy dỗ hai chị em nhà này cho thật tốt, sau đó dùng để chiêu đãi khách quý. Tuy khi đó cô không hiểu, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy đó ắt hẳn không phải chuyện gì tốt.
Sự khá giả của em gái cô bây giờ là do cô giành được từ trong hiểm cảnh, nếu suy nghĩ lại thì cô vẫn còn khá lời.
Lý Đông Phóng vuốt ve xương ngón tay của cô, thấp giọng hỏi, “Em nghĩ gì thế?”
Ninh Mật không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm phía cửa câu lạc bộ, trong lòng sảng khoái, “Nếu Điền Quân bị bắt thì có thể phán mấy năm?”
“Phải xem thế lực của Chu Tuấn lớn thế nào.”
Cô thất vọng, ngẩng đầu nhìn anh, “Đen thế cơ à?”
Trên quần áo chẳng có gì, nhưng Lý Đông Phóng giả vờ phủi bụi, nói như đúng rồi, “Ở Đông Đài bao nhiêu năm, có ai mà không có vài người bạn xã hội đen chứ.”
Ninh Mật ngây ra một lúc, giọng anh vô cùng bình thản, nhưng lời nói lại mang theo ẩn ý, cô không dám suy đoán lung tung.
Không lâu sau, cô thấy cảnh sát lôi vài người quần áo không chỉnh tề, tay bị còng lại đi ra ngoài. Hành động lần này của cục cảnh sát kinh động không nhỏ, phóng viên cũng ào ào chạy đến. Trông có vẻ như muốn làm lớn chuyện.
Ninh Mật cũng biết sức mạnh của áp lực dư luận, chỉ cần đến tay truyền thông thì Điền Quân khó mà ngóc đầu dậy nổi.
Cánh báo chí chụp ảnh bất chấp, Ninh Mật chợt nhớ đến mình và Chu Tuấn là châu chấu trên cùng một sợi dây, cô vội vàng che mặt trốn sau lưng Lý Đông Phóng. Anh cởi áo vest che cô lại, đưa tay kéo cô vào lòng.
Ninh Mật bình tĩnh dán mặt vào lồng ngực của anh, cảm nhận tiếng tim anh đang đập. Quần áo anh có mùi xà phòng thoang thoảng là chuyện bình thường, nhưng cô có thể ngửi thấy hương nước hoa nhàn nhạt. Có lẽ là do anh thường hút thuốc, vì phép lịch sự nên dùng nước hoa để át đi mùi thuốc lá.
Cuối cùng, cô nhìn thấy Điền Quân bị hai cảnh sát áp giải đi ra qua khe hở, ba đàn em đi sát phía sau, vẻ mặt ngang ngược không phục, luôn la hét đòi gọi điện cho luật sư của mình.
Cảnh sát không thèm khách sáo với bọn họ, lớn tiếng mắng ép hắn ta lên xe.
Hắn ta quay đầu lại, bỗng nhìn sang phía Ninh Mật, Ninh Mật chột dạ kéo áo Lý Đông Phóng trốn càng kỹ hơn, sợ bị anh ta thấy mặt mình.
Lý Đông Phóng nhận ra sự bất an của cô, ôm người đi vào trong xe.
Ninh Mật chỉ dám nhìn xuống mặt đất, ngoan ngoãn đi theo anh.
Lý Đông Phóng mở cửa, cô cúi đầu lên xe, nhìn ra ngoài cửa xe.
Lâm Hựu nhanh chóng nhận được tin, gọi ngay cho Lý Đông Phóng, “Sao anh cũng qua đó góp vui thế hả?”
“Sao cậu biết?” Anh không kinh ngạc mấy.
“Anh quên rồi à…” Lâm Hựu nói, “Vì an toàn của anh mà em đã cài định vị trên điện thoại anh đấy.”
Lý Đông Phóng “Ừ” một tiếng, “Tôi đang ở đây này.”
Lâm Hựu nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Anh gọi nhà báo đến à?”
“Ừ.” Lý Đông Phóng nhìn Ninh Mật rồi đáp, “Góp thêm mồi lửa thì mới cháy mạnh.”
Lâm Hựu thở dài, “Sợ là đánh cỏ động rắn.”
Lý Đông Phóng nói, “Không động rắn thì sao biết rắn ở đâu?”
Ninh Mật nghe anh như đang ám chỉ Chu Tuấn, trong lòng thầm nghĩ, anh đang muốn làm gì? Kẻ địch của Lý Đông Phóng là Trương Minh Côn mới đúng chứ.
Trước đây Chu Tuấn cũng đã nói, chuyện của nhà họ Lý là ân oán giữa Trương Minh Côn và Lý Đông Phóng. Anh ta chỉ phụ trách nuôi dưỡng cô, trả ân cứu mạng năm ấy cho Trương Minh Côn.
Lý Đông Phóng cúp điện thoại, nhìn sang cô.
Ninh Mật cúi đầu nhìn ra bên ngoài, trời lại đang mưa, năm nay mưa nhiều thật, trên trời dư nước đến thế à?
Anh im lặng nhìn cô vài giây, hắng giọng hỏi cô, “Lần này Chu Tuấn bận rồi, em không định cám ơn anh à?”
Cô kinh ngạc, giương mắt nhìn anh, “Ơ? Là do anh làm ư?”
“Thuận nước đẩy thuyền thôi, bọn họ vốn dĩ không sạch sẽ, muốn chơi bọn họ dễ lắm.”
Ninh Mật không hề đắc ý, nhắc nhở anh, “Chu Tuấn lợi hại lắm.”
Lý Đông Phóng nghe thế thì nhíu mày, “Ồ, chỉ có Chu Tuấn lợi hại thôi hả?”
Ninh Mật hiểu ý anh ngay, liếm liếm bờ môi, “… Anh, anh cũng rất lợi hại.”
Anh hài lòng gật đầu.
Đoạn đối thoại này thật xấu hổ, cô cảm thấy mình như một kẻ nịnh bợ.
Lúc ăn sáng, Lý Nguyệt cau mày nói, “Sao nói chuyện với chú mà cháu cứ này này thế, sao cô không nghe cháu gọi chú vậy hả?”
Lý Đông Phóng từ phòng ngủ bước ra, “Em không cho gọi đấy.”
Lý Nguyệt quay đầu lại hỏi, “Sao vậy?”
“Nghe già lắm.”
Lý Nguyệt, “…” Từ khi nào mà em không còn tự tin nữa vậy?
Ninh Mật ngước mắt lặng lẽ nhìn lên, anh dứt khoát đi tới ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt hoàn toàn không có chút bất ổn nào.
Mấy ngày nay ông cụ hay ho khan, bác sĩ dặn không được hứng gió, vì thế buổi tiệc liên hoan của công ty ông chỉ xuất hiện cho có mặt rồi thôi. Ninh Mật thấy ông cụ như thế thì có hơi đau lòng, dù sao cô và ông cụ sống dưới một mái nhà đã lâu, ông ấy lại đối xử với mình rất tốt, chỉ cần ông cụ khỏe được một ngày thì nhà họ Lý sẽ được yên ổn thêm một ngày.
Ninh Mật mặc bộ lễ phục màu đỏ xuất hiện tại bữa tiệc, Trương Minh Côn dẫn cô đi lướt một vòng bữa tiệc, có ý muốn giới thiệu cô với mọi người. Ninh Mật không biết ông ta đang có ý đồ gì, chỉ cảm giác được nụ cười trên gương mặt mình đã cứng ngắc. Cô vẫn không biết cách xã giao, không nói nhiều, ai nói gì cô cũng chỉ nở nụ cười.
Lý Đông Phóng vẫn chưa xuất hiện, hình như anh không máy quan tâm với sản nghiệp của nhà họ Lý.
Lúc Trương Minh Côn đại diện ông cụ Lý lên lễ đài đọc diễn văn, Ninh Mật mới thấy anh thong dong bước tới. Anh mặc một bộ âu phục thoải mái, trông vừa dễ chịu mà lại không hề bị gò bó.
Anh đi đến sát bên cạnh cô, hỏi bâng quơ, “Em uống rượu à?”
“Vừa nãy đi theo dượng mời rượu người ta.”
Lý Đông Phóng không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn lên sân khấu, Trương Minh Côn đang đứng phát biểu dưới ánh đèn, nhận câu hỏi từ các phóng viên và những lời mời chụp ảnh. Vị trí đó vốn dĩ thuộc về anh, bây giờ lại thay mận đổi đào. Ban đầu Lý Đông Phóng không thèm ngó ngàng, nhưng anh lại có hơi già mồm, anh có thể cho Trương Minh Côn mọi thứ của nhà họ Lý, nhưng không thể để cho Trương Minh Côn âm mưu cướp đoạt.
Lâm Hựu cũng đã đến từ lúc nào, anh ta nhìn Lý Đông Phóng, “Nhìn ông ta kìa, càng ngày càng quen tay.”
Lý Đông Phóng nhìn Ninh Mật, không hề e dè mà nói, “Châu chấu sau mùa thu, nhảy nhót chẳng được mấy ngày nữa đâu.”
Ninh Mật là người đang tìm đường sống trong kẽ hở, cô đang vô cùng nhàm chán, nhịn không được ngáp một cái, buồn ngủ không thôi.
Lý Đông Phóng chắp tay sau lưng đi tới cạnh cô, “Ra ngoài dạo chút nhé?”
Ninh Mật chần chờ một lát, vừa dụi mắt lại nhớ ra hôm nay mình trang điểm, dụi dụi một hồi lông mi liền dính vào nhau, trước mắt đen sì sì không thấy được gì, cô vội vàng cúi đầu sửa mi.
Anh nhìn cô, “Sao thế?”
Ninh Mật dùng hết sức chớp chớp mắt, không thèm đáp lại.
Lý Đông Phóng kéo tay cô ra, “Bụi vào mắt à?”
“Anh xem lớp trang điểm có bị nhòe không?”
“… Không.”
“Thật ư?” Cô nửa tin nửa ngờ, “Kẻ mắt bị lem rồi đúng không.”
Lúc bấy giờ Lý Đông Phóng mới nhận ra hôm nay cô trang điểm, trông cô rất có sức sống, sắc mặt cũng khá tốt, anh cầm hai tay cô lên quan sát, cong môi cười nói, “Không có.”
“Hôm nay em đẹp lắm.” Anh rộng rãi khen ngợi.
Mặt Ninh Mật dần ửng đỏ, cúi đầu cười cười.
“…” Lâm Hựu há hốc miệng, vẻ mặt cứng đờ. Anh ta quay sang nhìn Ninh Mật, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó trong lúc anh ta không hề hay biết.
Lý Đông Phóng có thể hồ đồ, nhưng anh ta thì không. Lâm Hựu vội giữ chặt Lý Đông Phóng, “Đi dạo ở đâu? Em cũng đi, sắp tới hè rồi, em cứ thấy khó chịu kiểu gì ấy.”
Ninh Mật khó hiểu, cúi đầu uống một hớp nước, hàng mày chau lại.
Lý Đông Phóng đáp, “Ở ngoài mới thay đèn đường, đã sáng lắm rồi cậu còn đi theo làm gì, không cần cậu cung cấp ánh sáng đâu.”
Lâm Hựu, “…”
Ninh Mật chưa kịp hiểu đã bị Lý Đông Phóng dắt tay như dắt con gái, kéo thẳng ra ngoài.
Cô rất cẩn thận, nhìn xung quanh không thấy có người mới để yên không hất tay anh ra.
Cô nhịn không được bèn hỏi, “Hôm nay anh bận lắm hả?”
Lý Đông Phóng nói, “Không.”
Vừa dứt câu anh liền đẩy cửa ra, kéo Ninh Mật ra ngoài.
Cô hỏi anh những điều mà mình không hiểu, “Anh là con trai duy nhất, nhưng sao mỗi lần công ty có hoạt động gì đều để Trương Minh Côn làm thế? Mỗi lần dẫn em đi làm quen với các công ty hợp tác đều là ông ấy cả.”
Lý Đông Phóng nhìn cô một cái, rồi chỉ lên mặt trăng đang treo trên cao, “Dẫn em ra đây ngắm cảnh đẹp thế này mà em lại nói về chuyện đó ư?”
“Cảnh đẹp không?” Ninh Mật ngẩng đầu lên, “Sao còn chả thấy… Dự báo thời tiết còn nói hôm nay có mưa nữa kìa.”
Anh ngắm nhìn cần cổ thon dài của cô, cùng với chiếc váy đỏ thướt tha, ánh mắt anh càng lúc càng sẫm lại, nhuốm đầy dục vọng.
Ninh Mật không hề hay biết, cất giọng mềm mại, “Đài khí tượng của Đông Đài giống hệt đàn ông, đều không đáng tin.”
Yết hầu Lý Đông Phóng khẽ trượt, anh dụi tắt điếu thuốc rồi bước tới, ngay lập tức giữ chặt cổ tay cô, vừa dùng sức đã kéo người nhào vào lòng mình.
Ninh Mật hoảng hồn, dáng vẻ có hơi chật vật, anh cụp mắt nhìn cô, “Ai chọn váy cho em thế?”
Cô nuốt nước miếng, dĩ nhiên là Chu Tuấn rồi.
Nhưng cô vẫn biết cái gì nên nói hoặc không nên nói, trừng mắt nhìn anh rồi hỏi lại, “Sao thế?”
“Đẹp lắm.” Anh lại nói thêm một câu, “Quyến rũ.”
Ninh Mật, “…”
“Người chọn váy rất có mắt thẩm mỹ.”
Cô nghe anh nói mà hết hồn hết vía, không biết có nên nói thật với anh hay không. Cô đoán nếu anh mà biết cái người mà anh khen ngợi nãy giờ là Chu Tuấn, có lẽ sẽ tức đến hộc máu.
Ninh Mật ngửa cổ một hồi có hơi mỏi, đẩy đẩy anh, “Chúng ta như thế này không tiện lắm, xung quanh toàn là người quen…”
Lý Đông Phóng nói, “Dẫn em đi đến một nơi.”
Cô không khỏi cảnh giác, chớp mắt nhìn anh, “Chỗ nào? Không, em không đi…”
Bàn tay đặt trên eo cô khẽ siết chặt, cô không nhìn rõ vẻ vui buồn trên gương mặt anh, nhón chân muốn thoát khỏi anh.
Anh nắm lấy tay cô, rồi dùng sức bấm mạnh một cái.
“Đau, đau mà…”
Ninh Mật hít một hơi sâu, lui về sau một bước, tủi thân nhìn anh, “Anh có biết dịu dàng với phụ nữ không hả!”
Khóe môi Lý Đông Phóng khẽ cong lên, tiện thể buông tay ra.
Ninh Mật đỏ mặt nói, “Em quay về bữa tiệc thì hơn, lát nữa có lẽ Trương Minh Côn sẽ tìm em.”
Cô đang định rời khỏi thì bị Lý Đông Phóng giữ chặt, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc hẳn, “Không buồn ngủ nữa à?”
“Không.”
Cô sờ sờ cánh tay mình.
Lý Đông Phóng đột nhiên xin lỗi cô, “Vừa nãy anh ra tay hơi nặng, quên mất em là con gái.”
Ninh Mật liếc anh một cái, miệng lầm bầm, “Không lẽ anh luôn coi em là đàn ông ư?”
Anh nghe thấy thế thì vẻ mặt trở nên kì lạ, nhíu mày một lát mới giải thích, “Anh là trai thẳng.”
Cô bỗng bật cười, hàng chân mày mảnh mai khẽ nhếch lên, khẽ nói, “Chú cũng hiểu biết nhiều ghê.”
Lý Đông Phóng sửa lại ngay, “Anh không phải là chú của em.” Giọng anh có vẻ không vui, chỉ hận không thể giũ sạch quan hệ với cô, không có quan hệ máu mủ là tốt nhất.
Bây giờ trời cũng đã tối muộn, buổi tiệc bên trong đã bắt đầu, anh quay lại nhìn lướt qua, hờ hững nói, “Hoặc là đi theo anh, hoặc là vào đó tiếp tục đối phó với những gương mặt xa lạ với Trương Minh Côn.”
Dĩ nhiên Ninh Mật sẽ chọn vế trước mà không cần đắn đo suy nghĩ.
Anh lấy lại chìa khóa từ nhân viên phục vụ trước cửa, Ninh Mật đứng chờ bên vỉa hè, vừa lên xe, bỗng nhiên cô nhớ đến cái gì đó liền sững sờ, “… Túi xách của em.”
“Ở đâu?”
“Trong phòng nghỉ.”
“Để anh bảo Lâm Hựu ra về thì cầm giúp em luôn.”
Ninh Mật gật đầu.
Anh bắt đầu gọi điện thoại, “Lúc về thì vào phòng nghỉ lấy túi xách của Ninh Mật luôn… Cái màu đen ấy.”
Cô gật đầu.
Lâm Hựu hỏi, “Hai người đang ở đâu đấy?”
“Trên xe, bọn tôi sắp đi rồi.”
Lâm Hựu thở dài, “Anh à, anh đừng xúc động.”
Lý Đông Phóng nhíu mày, “Cái gì?”
Lâm Hựu biết nói chuyện qua điện thoại thì có nói cỡ nào cũng vô ích, may Lý Đông Phóng là đàn ông, không bị thiệt thòi gì, thế là anh ta sửa giọng, “Anh đi rồi thì em và Vu Thiến phải làm sao? Hai đứa em không có lái xe đến.”
Lý Đông Phóng nói ngon ơ, “Gọi cảnh sát đi, để xe cảnh sát đến đón.”
Lâm Hựu lập tức cúp điện thoại, miệng thì nói, “Ông nội nhà anh, Lý Đông Phóng.” Mắng xong, anh ta nghĩ lại, ông nội của anh không có quan hệ máu mủ với mình, mình mắng không có sai.
Vu Thiến hiếm khi nào thấy anh ta tức giận như thế, bèn ngẩng đầu hỏi anh ta, “Sao thế anh?”
Lâm Hựu nói, “Dạo này anh cứ cảm thấy Lý Đông Phóng không được bình thường cho lắm.”
Đôi mắt Vu Thiến sáng bừng lên, Lý Đông Phóng đã sớm bất thường rồi, anh không biết à? Bây giờ nhớ lại chuyện ngày hôm đó cô cứ tưởng mình uống lộn thuốc.
Lâm Hựu nghi ngờ nhìn cô, “Em sao thế?”
Vu Thiến biết nói mà không có bằng chứng cũng phí công, hai anh em bọn họ thân thiết với nhau, hiện tại mình vẫn chưa thể lay động được, cô cúi đầu, ra vẻ như không có chuyện gì, “Không có gì, anh ấy cũng không phải trẻ vị thành niên, anh quản anh ấy bình thường hay không bình thường làm gì. Anh gọi anh ta là anh chứ có phải anh ta gọi anh là anh đâu.”
Lâm Hựu giận đến nghiến răng nghiến lợi, vỗ tay nói, “Cũng đúng, thế thì để anh ta tự sinh tự diệt đi.”
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng Lâm Hựu lại rất lo, cũng may là điện thoại Lý Đông Phóng có định vị, chỉ cần điện thoại còn ở trên người anh ấy thì vẫn có thể tìm ra người.
Ninh Mật cứ tưởng anh muốn đưa mình đi đến chỗ tốt nào, không ngờ càng đi càng đến gần phố xá sầm uất, cuối cùng dừng lại trước cửa câu lạc bộ Lan.
Cô biết đây là chỗ nào, do dự không dám bước xuống xe.
Lý Đông Phóng hỏi cô, “Sao thế?”
Ninh Mật đáp, “Em không thích chỗ này.”
Anh nói, “Chờ lát nữa có chuyện hay để xem.”
Chuyện hay gì? Ninh Mật nghĩ mãi mà không ra. Chỗ này là địa bàn của Chu Tuấn, thực ra là do Điền Quân trông coi, tuy là nơi tiêu hoang của khách hàng, nhưng Ninh Mật biết chỗ này phức tạp thế nào. Điền Quân thể nào cũng ở phía sau, cô theo Lý Đông Phóng đi vào chẳng phải tự nạp mạng đến cho người ta hay sao?
Nếu Điền Quân mà thấy cô đi cùng Lý Đông Phóng vào quán bar nửa đêm nửa hôm thế này, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lý Đông Phóng nắm lấy mấy đầu ngón tay của cô, “Sao lạnh thế?”
Ninh Mật cúi đầu nói, “Em không muốn vào?”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả, chỉ là không muốn vào thôi.”
Lý Đông Phóng hé môi nở nụ cười, nắm tay cô đi vào trong.
Mặt Ninh Mật càng lúc càng tái đi, bước chân lề mề, tay anh quá mạnh mẽ, cô không thể nào giãy ra được.
Vừa đi được vài bước, cánh cửa chỉ còn cách đó vài mét, bỗng nhiên từ phía xa truyền đến tiếng còi của cảnh sát, từ xa dần dần tiến lại gần. Ba chiếc xe cảnh sát lấp lóa ánh đèn nhắc nhở mọi người tránh đường, nhanh chóng chạy đến, dừng trước cổng câu lạc bộ.
Ngay lập tức, mười người mặc đồng phục cảnh sát bước xuống xe, dứt khoát đẩy thẳng cửa xông vào, người bên trong chưa kịp phản ứng lại, ngây ra như phỗng.
Cảnh sát khống chế tại cửa ra vào, kéo rào cảnh báo, ra thông báo đang càn quét tệ nạn, không ai được đi vào.
Động tác vô cùng nhanh nhẹn, cảnh sát ập tới đột ngột, đoán rằng bọn họ đã lập kế hoạch từ trước. Câu lạc bộ Lan nuôi rất nhiều gái, chuyện này Ninh Mật biết. Hồi đó nếu cô không có nét giống cháu gái của Trương Minh Côn, hưởng sái hào quang của cô ấy thì cô và em gái cũng sẽ không thoát khỏi kết cục này.
Lúc ấy Điền Quân đã có dự định, dạy dỗ hai chị em nhà này cho thật tốt, sau đó dùng để chiêu đãi khách quý. Tuy khi đó cô không hiểu, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy đó ắt hẳn không phải chuyện gì tốt.
Sự khá giả của em gái cô bây giờ là do cô giành được từ trong hiểm cảnh, nếu suy nghĩ lại thì cô vẫn còn khá lời.
Lý Đông Phóng vuốt ve xương ngón tay của cô, thấp giọng hỏi, “Em nghĩ gì thế?”
Ninh Mật không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm phía cửa câu lạc bộ, trong lòng sảng khoái, “Nếu Điền Quân bị bắt thì có thể phán mấy năm?”
“Phải xem thế lực của Chu Tuấn lớn thế nào.”
Cô thất vọng, ngẩng đầu nhìn anh, “Đen thế cơ à?”
Trên quần áo chẳng có gì, nhưng Lý Đông Phóng giả vờ phủi bụi, nói như đúng rồi, “Ở Đông Đài bao nhiêu năm, có ai mà không có vài người bạn xã hội đen chứ.”
Ninh Mật ngây ra một lúc, giọng anh vô cùng bình thản, nhưng lời nói lại mang theo ẩn ý, cô không dám suy đoán lung tung.
Không lâu sau, cô thấy cảnh sát lôi vài người quần áo không chỉnh tề, tay bị còng lại đi ra ngoài. Hành động lần này của cục cảnh sát kinh động không nhỏ, phóng viên cũng ào ào chạy đến. Trông có vẻ như muốn làm lớn chuyện.
Ninh Mật cũng biết sức mạnh của áp lực dư luận, chỉ cần đến tay truyền thông thì Điền Quân khó mà ngóc đầu dậy nổi.
Cánh báo chí chụp ảnh bất chấp, Ninh Mật chợt nhớ đến mình và Chu Tuấn là châu chấu trên cùng một sợi dây, cô vội vàng che mặt trốn sau lưng Lý Đông Phóng. Anh cởi áo vest che cô lại, đưa tay kéo cô vào lòng.
Ninh Mật bình tĩnh dán mặt vào lồng ngực của anh, cảm nhận tiếng tim anh đang đập. Quần áo anh có mùi xà phòng thoang thoảng là chuyện bình thường, nhưng cô có thể ngửi thấy hương nước hoa nhàn nhạt. Có lẽ là do anh thường hút thuốc, vì phép lịch sự nên dùng nước hoa để át đi mùi thuốc lá.
Cuối cùng, cô nhìn thấy Điền Quân bị hai cảnh sát áp giải đi ra qua khe hở, ba đàn em đi sát phía sau, vẻ mặt ngang ngược không phục, luôn la hét đòi gọi điện cho luật sư của mình.
Cảnh sát không thèm khách sáo với bọn họ, lớn tiếng mắng ép hắn ta lên xe.
Hắn ta quay đầu lại, bỗng nhìn sang phía Ninh Mật, Ninh Mật chột dạ kéo áo Lý Đông Phóng trốn càng kỹ hơn, sợ bị anh ta thấy mặt mình.
Lý Đông Phóng nhận ra sự bất an của cô, ôm người đi vào trong xe.
Ninh Mật chỉ dám nhìn xuống mặt đất, ngoan ngoãn đi theo anh.
Lý Đông Phóng mở cửa, cô cúi đầu lên xe, nhìn ra ngoài cửa xe.
Lâm Hựu nhanh chóng nhận được tin, gọi ngay cho Lý Đông Phóng, “Sao anh cũng qua đó góp vui thế hả?”
“Sao cậu biết?” Anh không kinh ngạc mấy.
“Anh quên rồi à…” Lâm Hựu nói, “Vì an toàn của anh mà em đã cài định vị trên điện thoại anh đấy.”
Lý Đông Phóng “Ừ” một tiếng, “Tôi đang ở đây này.”
Lâm Hựu nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Anh gọi nhà báo đến à?”
“Ừ.” Lý Đông Phóng nhìn Ninh Mật rồi đáp, “Góp thêm mồi lửa thì mới cháy mạnh.”
Lâm Hựu thở dài, “Sợ là đánh cỏ động rắn.”
Lý Đông Phóng nói, “Không động rắn thì sao biết rắn ở đâu?”
Ninh Mật nghe anh như đang ám chỉ Chu Tuấn, trong lòng thầm nghĩ, anh đang muốn làm gì? Kẻ địch của Lý Đông Phóng là Trương Minh Côn mới đúng chứ.
Trước đây Chu Tuấn cũng đã nói, chuyện của nhà họ Lý là ân oán giữa Trương Minh Côn và Lý Đông Phóng. Anh ta chỉ phụ trách nuôi dưỡng cô, trả ân cứu mạng năm ấy cho Trương Minh Côn.
Lý Đông Phóng cúp điện thoại, nhìn sang cô.
Ninh Mật cúi đầu nhìn ra bên ngoài, trời lại đang mưa, năm nay mưa nhiều thật, trên trời dư nước đến thế à?
Anh im lặng nhìn cô vài giây, hắng giọng hỏi cô, “Lần này Chu Tuấn bận rồi, em không định cám ơn anh à?”
Cô kinh ngạc, giương mắt nhìn anh, “Ơ? Là do anh làm ư?”
“Thuận nước đẩy thuyền thôi, bọn họ vốn dĩ không sạch sẽ, muốn chơi bọn họ dễ lắm.”
Ninh Mật không hề đắc ý, nhắc nhở anh, “Chu Tuấn lợi hại lắm.”
Lý Đông Phóng nghe thế thì nhíu mày, “Ồ, chỉ có Chu Tuấn lợi hại thôi hả?”
Ninh Mật hiểu ý anh ngay, liếm liếm bờ môi, “… Anh, anh cũng rất lợi hại.”
Anh hài lòng gật đầu.
Đoạn đối thoại này thật xấu hổ, cô cảm thấy mình như một kẻ nịnh bợ.