Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Phù Cổ một nửa là cổ trùng, một nửa là Thiên Mệnh Thần Phù. Dùng phương pháp nuôi dưỡng cổ trùng cũng có thể làm cho Phù Cổ trưởng thành. Mà phương pháp nuôi cổ trùng tốt nhất là dùng tinh huyết của vật kịch độc trong thiên hạ nuôi nó. Xà Vương này đã đạt tới cấp bậc Đại Năng. Một thân tinh huyết tinh hoa nhất đã bị Phù Cổ hấp thu. Dưới tác dụng của nó, Phù Cổ đang trưởng thành nhanh chóng.
Nếu là sinh vật khác, một lần hấp thu một lượng tinh huyết nhiều như vậy, e rằng sẽ không chịu nổi, nổ tan xác mà chết ngay tức khắc. Nhưng Phù Cổ thần diệu vô cùng, những phần không hấp thu được sẽ bị Thiên Mệnh Thần Phù chuyên hóa thành linh nguyên tinh thuần nhất, tất cả chuyển sang cho Vũ La.
Tinh huyết của Xà Vương này ẩn chứa một lượng linh nguyên quá mức khổng lồ, vốn Vũ La vừa đạt tới cảnh giới Hợp Chân trung cấp, linh nguyên bố sung nhiều như vậy, đã nhanh chóng củng cố cảnh giới Hợp Chân trung cấp của hắn.
Vũ La lập tức bắt đầu vận chuyển pháp môn Đạo Tạng. Bộ pháp môn dị biến thượng cổ này thần diệu vô cùng, ngưng đọng linh nguyên bao la vô tận vào cơ thể Vũ La. Cảnh giới Hợp Chân trung cấp cũng nhanh chóng tăng lên. Rất nhanh đã gần tới đỉnh phong.
Mà lúc này Phù Cổ cũng đang xảy ra biến hóa vô cùng vi diệu. Nó luyện hóa tinh huyết càng nhiều, màu đỏ máu trên thân thể cũng dần dần mờ đi, nhưng để lại trên lưng nó một đạo hoa văn màu vàng đỏ.
Vũ La toàn tâm toàn ý đắm chìm trong tu luyện, không phát hiện ra biến hóa này.
Vũ La thấy mình sắp sửa đột phá cảnh giới, nhưng linh nguyên do Phù Cổ truyền đến đã có vẻ không đủ. Bản thân Phù Cổ cũng cần tinh huyết. Vũ La bèn lấy phần tinh huyết gởi trong Thiên Phủ Chi Quốc ra. Rót vào Phù Cổ.
Lập tức linh nguyên cuồn cuộn, kim quang phát tán trên thân thể Vũ La. Phiêu hốt như những cánh hoa rực rỡ đang rơi rụng. Rốt cục Vũ La cũng đột phá cảnh giới Hợp Chân cao cấp.
Cùng lúc đó, hoa văn màu vàng đỏ trên lưng Phù Cổ thình lình uốn éo, hóa thành một đạo phù văn kỳ lạ. Sau đó dần dần chìm vào trong thân thể Phù Cổ.
Phù Cổ trải qua lần tiến hóa này, hỏa hậu của nó lập tức được gia tăng ba mươi năm. Uy lực hùng mạnh hơn trước gấp mấy chục lần.
Ba tên tùy tùng hoảng sợ, như vậy cũng có thể thăng tiến cảnh giới được sao? Chuyện này bọn họ chưa từng nói qua. Đừng nói là nhìn thấy. Ba người lại thầm cảm thấy vô cùng e ngại Vũ La. Lúc này đừng nói là dùng lời nói khiêu khích, chỉ là ở gần Vũ La một chút, ba người đã cảm thấy run sợ trong lòng, muốn chạy ra thật xa mới cảm thấy an toàn.
Thác Bạt Thao Thiên cười ha hả. Có vẻ như không biết đủ:
- Ngươi hãy nhanh lên. Vì sao vẫn chưa mở Cửu Cung vậy?
Vũ La cũng không để ý, hắn biết Thác Bạt Thao Thiên là nôn nóng thay mình. Nếu không thể mở được Cửu Cung trước mười sáu tuổi, tất cả coi như trôi theo dòng nước.
- Ừ, ta sẽ cố gắng.
Cốc Mục Thanh liếc nhìn Vũ La một cái thật sâu. Nàng vẫn có thể biết được vì sao Vũ La tiến bộ nhanh như vậy. Hiểu biết về tu luyện của Nam Hoang Đế Quân hơn xa những kẻ như Thác Bạt Thao Thiên.
Đi về phía trước thêm vài chục dặm. Không cần Vũ La nhắc nhở, Cốc Mục Thanh đã vung tay ngăn mọi người lại.
Nơi đây là một hạp cốc sâu thẳm, rêu xanh và dây leo phủ kín hai bên vách núi cao chót vót. Vách núi này cũng không biết đã đứng sừng sững trên mặt đất bao lâu. Theo thời gian bị xói mòn thành từng khe lớn. Bên trong những khe này có âm phong thổi qua ù ù. Bên trong sâu không thấy đáy, tối tăm một mảng.
Ngoài thanh âm ù ù của âm phong ra. Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, im lặng đến khác thường. Ngay cả cỏ dại dưới đáy cốc dường như cũng bị đông cứng, không hề nhúc nhích.
Cốc Mục Thanh thả nguyên hồn tiến về phía trước, rất nhanh đã tìm thấy ám ký cuối cùng mà bọn Hổ Mãnh để lại. Tiến về phía trước không thấy ám ký nữa. Hiển nhiên đây là nơi mà bọn Hổ Mãnh gặp chuyện không may.
Cốc Mục Thanh nhìn xung quanh một lúc, hạ giọng nhắc nhở mọi người cẩn thận.
[ truyen cua tui❤ʘʘ net ]
Nguyên hồn của nàng so ra kém Vũ La. Bất quá cũng chỉ có thể phóng xuất ra xung quanh sáu mươi trượng, thăm dò tình huống. Vừa rồi nàng đã điều tra xung quanh một chút, trên vách đá nằm về bên trái mọi người, có một cái khe không có gì là nổi bật. Nhưng trong đó dường như có gì cổ quái.
Nếu so ra. Khe nứt này chỉ rộng chừng một trượng, dài mười trượng, nếu so với những khe khác bảy, tám mươi trượng, có vẻ không nổi bật chút nào. Nhưng khi đến gần mọi người mới nhìn ra. Bên ngoài khe này trơn nhẵn bóng loáng, hiển nhiên có thứ gì đó ra vào thường xuyên mài mòn.
Cốc Mục Thanh tới miệng khe, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Vũ La:
- Ngươi có thể nhận ra trong đó ẩn chứa thứ gì không?
Vũ La nghe vậy sửng sốt. Cốc Mục Thanh vội vàng bổ sung:
- Ngươi là người Nhược Lô Ngục, chẳng lẽ không nghe nói qua chuyện gì sao?
Tiền kiếp Vũ La kiến văn quảng bác, nhưng cấm địa Yên sơn này thần bí đã mấy vạn năm qua. Không ai phá giải, Vũ La làm sao có thể biết được hết tất cả mọi chuyện.
Thấy Vũ La ngơ ngác lắc lắc đầu. Cốc Mục Thanh tỏ ra thất vọng thở dài, chỉ có thể xông vào.
Tuy rằng Vũ La không biết bên trong cất giấu tà vật gì mà có thể lặng lẽ không tiếng động ám toán bọn Hổ Mãnh như vậy, nhưng hắn vẫn đưa ra đề nghị của mình:
- Phía trước hẳn là vật âm uế, trong đó chật hẹp, e rằng bất tiện cho nàng thi triển Thiên Mệnh Thần Phù...
Cốc Mục Thanh băng tuyết thông minh, lập tức bừng tỉnh ngộ, phóng xuất linh phù hệ Hỏa trong số linh phù Ngũ Hành của nàng. Linh phù hệ Hỏa màu đỏ sẫm treo cao trên đỉnh đầu Cốc Mục Thanh, hào quang dịu dàng bao phủ toàn thân nàng, khiến cho gương mặt vốn nghiêm nghị của Cốc Mục Thanh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, có vẻ khác với ngày thường.
Vũ La không nhịn được ngẩn ra. Cũng may đạo tâm y vững vàng, lập tức phục hồi tinh thần lại, che giấu thất thố của mình, cúi đầu định chui vào khe núi.
Cốc Mục Thanh đưa tay kéo hắn trở lại:
- Để ta đi trước.
Thần thái thất thố vừa rồi của Vũ La không qua được mắt Cốc Mục Thanh, trong lòng nàng thầm kiêu ngạo, lại cảm thấy ngọt ngào, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngọc chỉ của Cốc Mục Thanh khẽ điểm ra. Một đốm lửa chiếu vào khe núi. Nhờ có đốm lửa soi sáng, mọi người nối đuôi nhau tiến vào.
Trong khe vô cùng sạch sẽ, dường như có thứ gì đó thường xuyên dọn dẹp, thế nhưng không có chút đá vụn nào cả. Chỉ là vách đá hai bên lạnh lẽo vô cùng, thấm tận lòng người.
Ba tên tùy tùng chợt tâm tư linh hoạt hẳn lên. Bọn chúng đi ở sau cùng, chỉ trỏ Vũ La đang đi song song với Cốc Mục Thanh. Dù chúng không nói lời nào, nhưng ánh mắt trao đổi với nhau ngày càng hung ác.
Hiển nhiên trong khe núi này có ẩn vật hung tà. Ba người đã thương lượng với nhau, nếu có cơ hội sẽ lập tức hại chết Vũ La ở trong này.
Sau lưng Vũ La là Thác Bạt Thao Thiên, y vẫn hồn nhiên không biết, ba tên tiểu nhân đi sau lưng mình đang bàn kế hoạch lấy oán trả ơn.
Mà lúc này, Vũ La sóng vai cùng đi với Cốc Mục Thanh. Tiền kiếp hắn tung hoành Nam Hoang, cũng từng mơ ước có một ngày nào đó, có thể cùng ý trung nhân của mình sánh vai nhau dạo chơi u cảnh như vậy. Lúc ấy, người xuất hiện trong lòng hắn cũng là Cốc Mục Thanh.
Cốc Mục Thanh hiên ngang cân quắc, không nghi ngờ gì chính là nhân tuyển thích hợp nhất.
Đáng tiếc tiền kiếp Vũ La không có được cơ hội này, không ngờ tới đời này, giấc mơ xưa lại được thực hiện nhanh như vậy.
Mọi người đi được hơn trăm trượng, bỗng nhiên Thác Bạt Thao Thiên phát hiện được chuyện gì. Vung kiếm lên đâm sâu vào vách đá bên cạnh.
Phập một tiếng, Vẫn Thiết Trọng Kiếm ngập đến tận chuôi, Thác Bạt Thao Thiên kéo mạnh. Y không ngờ vách đá này là rỗng, chỉ nghe ầm một tiếng lập tức sụp xuống. Một tràng tiếng ầm ầm vang lên. Vô số tảng đá từ sau vách đá rơi ào xuống, bao phủ cả Thác Bạt Thao Thiên cùng ba tên tùy tùng đi ở phía sau.
Ba tên tùy tùng phát ra tiếng kêu chói tai, đây thật ra không phải là đá đang trút xuống, mà là những chiếc đầu lâu động vật.
Không riêng gì dã thú. Còn có không ít đầu lâu người, những đầu lâu này bóng loáng như ngọc, hiển nhiên là thi hài của người tu chân. Thình lình bị vô số đầu lâu bao phủ giữa khe núi, ba tên tùy tùng kinh sợ thét lên thất thanh.
Nếu là sinh vật khác, một lần hấp thu một lượng tinh huyết nhiều như vậy, e rằng sẽ không chịu nổi, nổ tan xác mà chết ngay tức khắc. Nhưng Phù Cổ thần diệu vô cùng, những phần không hấp thu được sẽ bị Thiên Mệnh Thần Phù chuyên hóa thành linh nguyên tinh thuần nhất, tất cả chuyển sang cho Vũ La.
Tinh huyết của Xà Vương này ẩn chứa một lượng linh nguyên quá mức khổng lồ, vốn Vũ La vừa đạt tới cảnh giới Hợp Chân trung cấp, linh nguyên bố sung nhiều như vậy, đã nhanh chóng củng cố cảnh giới Hợp Chân trung cấp của hắn.
Vũ La lập tức bắt đầu vận chuyển pháp môn Đạo Tạng. Bộ pháp môn dị biến thượng cổ này thần diệu vô cùng, ngưng đọng linh nguyên bao la vô tận vào cơ thể Vũ La. Cảnh giới Hợp Chân trung cấp cũng nhanh chóng tăng lên. Rất nhanh đã gần tới đỉnh phong.
Mà lúc này Phù Cổ cũng đang xảy ra biến hóa vô cùng vi diệu. Nó luyện hóa tinh huyết càng nhiều, màu đỏ máu trên thân thể cũng dần dần mờ đi, nhưng để lại trên lưng nó một đạo hoa văn màu vàng đỏ.
Vũ La toàn tâm toàn ý đắm chìm trong tu luyện, không phát hiện ra biến hóa này.
Vũ La thấy mình sắp sửa đột phá cảnh giới, nhưng linh nguyên do Phù Cổ truyền đến đã có vẻ không đủ. Bản thân Phù Cổ cũng cần tinh huyết. Vũ La bèn lấy phần tinh huyết gởi trong Thiên Phủ Chi Quốc ra. Rót vào Phù Cổ.
Lập tức linh nguyên cuồn cuộn, kim quang phát tán trên thân thể Vũ La. Phiêu hốt như những cánh hoa rực rỡ đang rơi rụng. Rốt cục Vũ La cũng đột phá cảnh giới Hợp Chân cao cấp.
Cùng lúc đó, hoa văn màu vàng đỏ trên lưng Phù Cổ thình lình uốn éo, hóa thành một đạo phù văn kỳ lạ. Sau đó dần dần chìm vào trong thân thể Phù Cổ.
Phù Cổ trải qua lần tiến hóa này, hỏa hậu của nó lập tức được gia tăng ba mươi năm. Uy lực hùng mạnh hơn trước gấp mấy chục lần.
Ba tên tùy tùng hoảng sợ, như vậy cũng có thể thăng tiến cảnh giới được sao? Chuyện này bọn họ chưa từng nói qua. Đừng nói là nhìn thấy. Ba người lại thầm cảm thấy vô cùng e ngại Vũ La. Lúc này đừng nói là dùng lời nói khiêu khích, chỉ là ở gần Vũ La một chút, ba người đã cảm thấy run sợ trong lòng, muốn chạy ra thật xa mới cảm thấy an toàn.
Thác Bạt Thao Thiên cười ha hả. Có vẻ như không biết đủ:
- Ngươi hãy nhanh lên. Vì sao vẫn chưa mở Cửu Cung vậy?
Vũ La cũng không để ý, hắn biết Thác Bạt Thao Thiên là nôn nóng thay mình. Nếu không thể mở được Cửu Cung trước mười sáu tuổi, tất cả coi như trôi theo dòng nước.
- Ừ, ta sẽ cố gắng.
Cốc Mục Thanh liếc nhìn Vũ La một cái thật sâu. Nàng vẫn có thể biết được vì sao Vũ La tiến bộ nhanh như vậy. Hiểu biết về tu luyện của Nam Hoang Đế Quân hơn xa những kẻ như Thác Bạt Thao Thiên.
Đi về phía trước thêm vài chục dặm. Không cần Vũ La nhắc nhở, Cốc Mục Thanh đã vung tay ngăn mọi người lại.
Nơi đây là một hạp cốc sâu thẳm, rêu xanh và dây leo phủ kín hai bên vách núi cao chót vót. Vách núi này cũng không biết đã đứng sừng sững trên mặt đất bao lâu. Theo thời gian bị xói mòn thành từng khe lớn. Bên trong những khe này có âm phong thổi qua ù ù. Bên trong sâu không thấy đáy, tối tăm một mảng.
Ngoài thanh âm ù ù của âm phong ra. Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, im lặng đến khác thường. Ngay cả cỏ dại dưới đáy cốc dường như cũng bị đông cứng, không hề nhúc nhích.
Cốc Mục Thanh thả nguyên hồn tiến về phía trước, rất nhanh đã tìm thấy ám ký cuối cùng mà bọn Hổ Mãnh để lại. Tiến về phía trước không thấy ám ký nữa. Hiển nhiên đây là nơi mà bọn Hổ Mãnh gặp chuyện không may.
Cốc Mục Thanh nhìn xung quanh một lúc, hạ giọng nhắc nhở mọi người cẩn thận.
[ truyen cua tui❤ʘʘ net ]
Nguyên hồn của nàng so ra kém Vũ La. Bất quá cũng chỉ có thể phóng xuất ra xung quanh sáu mươi trượng, thăm dò tình huống. Vừa rồi nàng đã điều tra xung quanh một chút, trên vách đá nằm về bên trái mọi người, có một cái khe không có gì là nổi bật. Nhưng trong đó dường như có gì cổ quái.
Nếu so ra. Khe nứt này chỉ rộng chừng một trượng, dài mười trượng, nếu so với những khe khác bảy, tám mươi trượng, có vẻ không nổi bật chút nào. Nhưng khi đến gần mọi người mới nhìn ra. Bên ngoài khe này trơn nhẵn bóng loáng, hiển nhiên có thứ gì đó ra vào thường xuyên mài mòn.
Cốc Mục Thanh tới miệng khe, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Vũ La:
- Ngươi có thể nhận ra trong đó ẩn chứa thứ gì không?
Vũ La nghe vậy sửng sốt. Cốc Mục Thanh vội vàng bổ sung:
- Ngươi là người Nhược Lô Ngục, chẳng lẽ không nghe nói qua chuyện gì sao?
Tiền kiếp Vũ La kiến văn quảng bác, nhưng cấm địa Yên sơn này thần bí đã mấy vạn năm qua. Không ai phá giải, Vũ La làm sao có thể biết được hết tất cả mọi chuyện.
Thấy Vũ La ngơ ngác lắc lắc đầu. Cốc Mục Thanh tỏ ra thất vọng thở dài, chỉ có thể xông vào.
Tuy rằng Vũ La không biết bên trong cất giấu tà vật gì mà có thể lặng lẽ không tiếng động ám toán bọn Hổ Mãnh như vậy, nhưng hắn vẫn đưa ra đề nghị của mình:
- Phía trước hẳn là vật âm uế, trong đó chật hẹp, e rằng bất tiện cho nàng thi triển Thiên Mệnh Thần Phù...
Cốc Mục Thanh băng tuyết thông minh, lập tức bừng tỉnh ngộ, phóng xuất linh phù hệ Hỏa trong số linh phù Ngũ Hành của nàng. Linh phù hệ Hỏa màu đỏ sẫm treo cao trên đỉnh đầu Cốc Mục Thanh, hào quang dịu dàng bao phủ toàn thân nàng, khiến cho gương mặt vốn nghiêm nghị của Cốc Mục Thanh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, có vẻ khác với ngày thường.
Vũ La không nhịn được ngẩn ra. Cũng may đạo tâm y vững vàng, lập tức phục hồi tinh thần lại, che giấu thất thố của mình, cúi đầu định chui vào khe núi.
Cốc Mục Thanh đưa tay kéo hắn trở lại:
- Để ta đi trước.
Thần thái thất thố vừa rồi của Vũ La không qua được mắt Cốc Mục Thanh, trong lòng nàng thầm kiêu ngạo, lại cảm thấy ngọt ngào, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngọc chỉ của Cốc Mục Thanh khẽ điểm ra. Một đốm lửa chiếu vào khe núi. Nhờ có đốm lửa soi sáng, mọi người nối đuôi nhau tiến vào.
Trong khe vô cùng sạch sẽ, dường như có thứ gì đó thường xuyên dọn dẹp, thế nhưng không có chút đá vụn nào cả. Chỉ là vách đá hai bên lạnh lẽo vô cùng, thấm tận lòng người.
Ba tên tùy tùng chợt tâm tư linh hoạt hẳn lên. Bọn chúng đi ở sau cùng, chỉ trỏ Vũ La đang đi song song với Cốc Mục Thanh. Dù chúng không nói lời nào, nhưng ánh mắt trao đổi với nhau ngày càng hung ác.
Hiển nhiên trong khe núi này có ẩn vật hung tà. Ba người đã thương lượng với nhau, nếu có cơ hội sẽ lập tức hại chết Vũ La ở trong này.
Sau lưng Vũ La là Thác Bạt Thao Thiên, y vẫn hồn nhiên không biết, ba tên tiểu nhân đi sau lưng mình đang bàn kế hoạch lấy oán trả ơn.
Mà lúc này, Vũ La sóng vai cùng đi với Cốc Mục Thanh. Tiền kiếp hắn tung hoành Nam Hoang, cũng từng mơ ước có một ngày nào đó, có thể cùng ý trung nhân của mình sánh vai nhau dạo chơi u cảnh như vậy. Lúc ấy, người xuất hiện trong lòng hắn cũng là Cốc Mục Thanh.
Cốc Mục Thanh hiên ngang cân quắc, không nghi ngờ gì chính là nhân tuyển thích hợp nhất.
Đáng tiếc tiền kiếp Vũ La không có được cơ hội này, không ngờ tới đời này, giấc mơ xưa lại được thực hiện nhanh như vậy.
Mọi người đi được hơn trăm trượng, bỗng nhiên Thác Bạt Thao Thiên phát hiện được chuyện gì. Vung kiếm lên đâm sâu vào vách đá bên cạnh.
Phập một tiếng, Vẫn Thiết Trọng Kiếm ngập đến tận chuôi, Thác Bạt Thao Thiên kéo mạnh. Y không ngờ vách đá này là rỗng, chỉ nghe ầm một tiếng lập tức sụp xuống. Một tràng tiếng ầm ầm vang lên. Vô số tảng đá từ sau vách đá rơi ào xuống, bao phủ cả Thác Bạt Thao Thiên cùng ba tên tùy tùng đi ở phía sau.
Ba tên tùy tùng phát ra tiếng kêu chói tai, đây thật ra không phải là đá đang trút xuống, mà là những chiếc đầu lâu động vật.
Không riêng gì dã thú. Còn có không ít đầu lâu người, những đầu lâu này bóng loáng như ngọc, hiển nhiên là thi hài của người tu chân. Thình lình bị vô số đầu lâu bao phủ giữa khe núi, ba tên tùy tùng kinh sợ thét lên thất thanh.