Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Rượu vào lời ra. Cả bọn nô đùa vui vẻ, trêu chọc thóa mạ lẫn nhau. Vũ La vừa mới mất một thân tinh huyết, thân thể suy yếu. Chưa uống được bao nhiêu đã say.
Đôi mắt lờ đờ vì say của Vũ La nhìn thế giới này trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, những nụ cười chân thành xưng quanh đã làm động lòng Vũ La. Hắn vịn chặt mép bàn. Cũng không biết vì sao bật cười hăng hắc.
Bên ngoài chợt có một bóng người cao lớn bước vào, Vũ La sửng sốt. Chính là Thác Bạt Thao Thiên.
Thác Bạt Thao Thiên vẫn bộ dáng như cũ. Cánh tay trái khoác giáp, Vẫn Thiết Trọng Kiếm nặng nề, sợi xích huyết quang dọa người, là vật bất ly thân.
Y đi tới trước bàn cầm một vò rượu lên. Chạm với Vũ La một cái, sau đó ngửa cổ uống ừng ực một hơi cạn sạch.
Khóe mắt Vũ La ươn ướt. Thác Bạt Thao Thiên ném vò rượu đi, nhìn hắn cười sang sảng. Rượu chảy đầy bộ râu cùng vạt áo trước, Thác Bạt Thao Thiên không thèm để ý, vỗ vào giáp trên vai trái mình, quát to một tiếng:
- Thống khoái!
Sau đó xoay người rời đi, tiếng chân y như sấm nổ, đùng đùng mấy tiếng đã bước đi xa.
Vũ La không nhịn được nhắm nghiền mắt lại, nước mắt tuôn ra từ trong khóe mắt.
Tiệc rượu này giống như một thanh phi kiếm đâm trúng vào chỗ yếu nhất trong lòng Vũ La.
Các huynh đệ tiền kiếp từng sóng vai chiến đấu với mình, cùng nhau giành thiên hạ. Hiện tại đang ở đâu? Có lẽ đã có vài người xuống suối vàng...
Lên ngôi Đế Quân là một con đường đầy máu. Không chỉ có máu của địch nhân, còn có máu của chiến hữu. Huynh đệ mình.
Năm xưa Vũ La cũng có mấy hảo hữu. Lúc hắn quật khởi ở nam Hoang, những người ấy đã đi theo hắn. Cùng hắn vào sinh ra tử. Uống rượu hát vang, cùng hắn tiêu diệt toàn tông cường địch.
Trên con đường trở thành Đế Quân, thậm chí Vũ La không kịp quay đầu nhìn lại. Vì vậy không hay không biết, các huynh đệ của mình từng người thi nhau ngã xuống. Cho đến một ngày, bia ngọc Vĩnh Trấn nam Hoang ngạo nghễ dựng lên sừng sừng ngoài Hoang Vân thành, chợt Vũ La phát hiện ra bên cạnh mình chỉ còn lại Tống Kiếm Mi.
Rồi sau đó là mấy chục năm làm Đế Quân tịch mịch. Rốt cục Vũ La không tìm được bằng hữu để thổ lộ tình cảm. Không tìm được huynh đệ đủ để phó thác tính mạng mình.
Mọi người chỉ có kính sợ, phục tùng đối với hắn. Nam Hoang Đế Quân trên cao chót vót. Địa vị không ai sánh kịp, cũng ngăn cách tình cảm nội tâm.
Các huynh đệ hy sinh tính mạng vì mình. Tống Kiếm Mi lại phản bội mình... Nghĩ tới chuyện này, lòng Vũ La lại thấy đau nhói.
Tới đời này, một lần nữa chân tình trở lại với mình, lẽ nào mình không quý trọng?
Vũ La thình lình nhảy dựng, chộp một vò rượu giơ cao, hét to một tiếng:
- Uống!
Đêm khuya, ngoài đại môn Nhược Lô Ngục bóng người chợt lóe, Mộc Dịch Trạc một thân hắc y che mặt xuất hiện, nhìn thoáng qua xưng quanh. Rất nhanh có một bóng người từ gốc đại thụ sau lưng bay ra, dừng trước mặt Mộc Dịch Trạc, ôm quyền thi lễ:
- Đại nhân.
- Có tìm được chưa?
Mộc Dịch Trạc lạnh lùng hỏi.
Người nọ xòe tay trái ra, trong tay y có hai viên tròn tròn, cung kính dâng lên:
- Đã tìm được.
Mộc Dịch Trạc thu hồi hai viên nọ, gật gật đầu, lại hỏi:
- Nhân thủ tổn thất lần trước bổ sung lại chưa?
Nhất thời tên nọ tỏ ra khó xử:
- Chỉ bổ sung được mười hai người.
Mộc Dịch Trạc nhướng mày:
- Vì sao chậm như vậy?
Tên nọ tỏ ra oan ức:
- Đại nhân, không phải ngài không biết nhân thủ chúng ta bồi dưỡng thế nào, ngài cấp cho tài nguyên có hạn. Có thể bồi dưỡng được mười hai người đã là mười phần miễn cưỡng.
Y liếc nhìn Mộc Dịch Trạc một cái, do dự một chút, sau đó nói tiếp:
- Đại nhân, hai viên Ngưng Nguyên đan lần này là dùng sáu mươi hạt Chú Mạch đan của chúng ta đổi lấy. Sáu mươi hạt Chú Mạch đan này là cấp trên phát xuống để gia tăng ba mươi tên chiến sĩ chúng ta, số thiếu sót này làm sao bù đắp được? Thuộc hạ có cảm giác như gần đây cấp trên có vẻ nghi ngờ...
Mộc Dịch Trạc khoát mạnh tay:
- Ngươi cứ yên tâm, ta đã có tính toán. Đừng quên nơi này là địa phương nào, nơi này là Nhược Lô Ngục, chỉ cần ta còn là Phó Giám Ngục, muốn gì mà không có.
Tên nọ có vẻ không hiểu:
- Ý của ngài là...
Mộc Dịch Trạc âm trầm cười lạnh:
- Trong ngục lúc nào cũng có tù phạm chết đi, mấy hôm nay chết nhiều một chút, cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Vũ La được đề bạt thành ngục tốt. Vốn hắn bị phân đi theo Bạch Thanh, hiện tại Bạch Thanh đã chết. Vũ La đi theo Kiều Hổ.
Kiều Hổ cũng không bó buộc hắn. Dù sao thủ hạ ngục tốt không ít. Hơn nữa bình thường Nhược Lô Ngục cũng không có chuyện gì. Trực nhật tuần tra chỉ là làm cho có lệ.
Cho nên Vũ La có được rất nhiều thời gian tu luyện.
Kiều Hổ đưa ra quyết định này, đám thủ hạ không ai phản đối. Dù sao có quan hệ tốt với Vũ La là hy vọng của nhiều người, nếu tương lai rút thăm trúng phải, cũng có thêm vài phần tình cảm. Năn ni Vũ La thay mình đi Ly Nhân Uyên.
Gần đây Vũ La lại rất buồn bực, Phù Cổ kia ăn linh đan tới nỗi thành nghiện. Mỗi ngày đều phải ăn một hạt. Không cần biết là đan dược gì. Nó ăn như ăn vặt không ngừng.
Không chỉ có vậy, mỗi ngày hai lần vào giờ Tý Ngọ, Vũ La còn phải dùng tinh huyết của mình nuôi nó, số lượng không thể thiếu, mỗi lần ít nhất cũng phải một bát rượu.
Vũ La hết sức lấy làm kỳ, thân hình nó nhỏ như vậy, làm sao có thể ăn được nhiều thứ? Mỗi ngày một viên đan dược đã vượt qua thể tích thân hình nó rất nhiều, lại còn uống nhiều tinh huyết như vậy.
Nhưng tiểu gia hỏa kia quả thật có bản lành này, chẳng những ăn được mà còn không béo ra. Vài ngày sau vẫn chỉ như lúc vừa nở khỏi kén.
Vốn tinh huyết Vũ La không bổ sung kịp, hiện tại mỗi ngày còn phải lấy ra hai bát máu nuôi dưỡng nó, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ tu luyện của hắn. Qua năm ngày sau. Vũ La mới mở ra được khiếu thứ năm.
Tới nay, hắn đã mở được hai mắt. Hai lỗ mũi và miệng, bất luận là thị giác, khứu giác hay là vị giác đều nhạy bén hơn người thường thập bội, chỉ có hai tai còn chưa mở.
Lúc Vũ La mở khiếu thứ năm. Mộc Dịch Binh Lang ở trong phòng, đứng cạnh cửa sổ nhìn một đạo hào quang ngoài xa phóng vút lên cao, hận ý trong lòng bùng lên mạnh mẽ.
Cửa phòng chợt mở, Mộc Dịch Trạc tiến vào. Đương nhiên y hiểu được lòng dạ con mình, bèn cất giọng thân thiết hỏi:
- Binh nhi, hôm nay con cảm thấy thế nào?
Mộc Dịch Binh Lang căm hận liếc nhìn đạo hào quang kia một cái, lúc này mới xoay người lại, cố nặn ra một nụ cười:
- Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là...
Hiển nhiên Mộc Dịch Trạc biết rõ đã xảy ra chuyện gì:
- Binh nhi, con tẩu hỏa nhập ma. Nếu không có Ngưng Nguyên đan. Một thân tu vi của con nói không chừng đã hoàn toàn phế mất. Bất quá cho dù có Ngưng Nguyên đan. Chuyện cảnh giới giảm sút cũng là điều không tránh khỏi.
Mộc Dịch Binh Lang thở dài tiếc nuối:
- Không sai, cha. Hiện tại con chỉ còn cảnh giới Hợp Chân sơ cấp.
Mộc Dịch Trạc an ủi gã:
- Chuyện này con yên tâm, hiệu lực Ngưng Nguyên đan bất phàm, nhất định sẽ khỏi phục hết ám thương tẩu hỏa nhập ma cho con. Con từng tu luyện tới cảnh giới Hợp Chân đỉnh phong, hiện tại tu luyện lại, nhất định làm ít ăn nhiều, rất nhanh sẽ trở lại cảnh giới lúc trước.
Mộc Dịch Binh Lang lặng im không nói, Mộc Dịch Trạc đoán được ý nghĩ của gã, cười nói:
- Cha còn chuẩn bị cho con một viên Ngưng Nguyên đan nữa. Chỉ cần con có thể đạt tới cảnh giới Hợp Chân đỉnh phong, viên Ngưng Nguyên đan này có thể giúp con thoải mái đột phá tới cảnh giới Cửu Cung.
Mộc Dịch Binh Lang vô cùng cảm động, gã biết rõ Ngưng Nguyên đan trân quý vô cùng, phụ thân tìm cho mình một lần hai viên, phải trả giá đắt tới mức nào, tự nhiên Mộc Dịch Binh Lang có thể đoán được.
- Cha...
Mắt gã đỏ lên. Nắm lấy hai tay Mộc Dịch Trạc, Mộc Dịch Trạc vỗ vỗ nhẹ vai gã, an ủi:
- Con là con ta, có gì mà khách sáo.
Y an ủi Mộc Dịch Binh Lang vài câu, sau đó xoay người ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa. Vẻ mặt hiền lành của Mộc Dịch Trạc lập tức biến mất, lộ vẻ âm độc vô cùng:
- Mọi chuyện đã chuẩn bị xong chưa?
Vinh Thiên từ xong bóng tối thình lình xuất hiện:
- Xin Đại nhân yên tâm, bảo đảm không để lại chút dấu vết nào.
Mộc Dịch Trạc cười lạnh:
- Tốt lắm.
Đôi mắt lờ đờ vì say của Vũ La nhìn thế giới này trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, những nụ cười chân thành xưng quanh đã làm động lòng Vũ La. Hắn vịn chặt mép bàn. Cũng không biết vì sao bật cười hăng hắc.
Bên ngoài chợt có một bóng người cao lớn bước vào, Vũ La sửng sốt. Chính là Thác Bạt Thao Thiên.
Thác Bạt Thao Thiên vẫn bộ dáng như cũ. Cánh tay trái khoác giáp, Vẫn Thiết Trọng Kiếm nặng nề, sợi xích huyết quang dọa người, là vật bất ly thân.
Y đi tới trước bàn cầm một vò rượu lên. Chạm với Vũ La một cái, sau đó ngửa cổ uống ừng ực một hơi cạn sạch.
Khóe mắt Vũ La ươn ướt. Thác Bạt Thao Thiên ném vò rượu đi, nhìn hắn cười sang sảng. Rượu chảy đầy bộ râu cùng vạt áo trước, Thác Bạt Thao Thiên không thèm để ý, vỗ vào giáp trên vai trái mình, quát to một tiếng:
- Thống khoái!
Sau đó xoay người rời đi, tiếng chân y như sấm nổ, đùng đùng mấy tiếng đã bước đi xa.
Vũ La không nhịn được nhắm nghiền mắt lại, nước mắt tuôn ra từ trong khóe mắt.
Tiệc rượu này giống như một thanh phi kiếm đâm trúng vào chỗ yếu nhất trong lòng Vũ La.
Các huynh đệ tiền kiếp từng sóng vai chiến đấu với mình, cùng nhau giành thiên hạ. Hiện tại đang ở đâu? Có lẽ đã có vài người xuống suối vàng...
Lên ngôi Đế Quân là một con đường đầy máu. Không chỉ có máu của địch nhân, còn có máu của chiến hữu. Huynh đệ mình.
Năm xưa Vũ La cũng có mấy hảo hữu. Lúc hắn quật khởi ở nam Hoang, những người ấy đã đi theo hắn. Cùng hắn vào sinh ra tử. Uống rượu hát vang, cùng hắn tiêu diệt toàn tông cường địch.
Trên con đường trở thành Đế Quân, thậm chí Vũ La không kịp quay đầu nhìn lại. Vì vậy không hay không biết, các huynh đệ của mình từng người thi nhau ngã xuống. Cho đến một ngày, bia ngọc Vĩnh Trấn nam Hoang ngạo nghễ dựng lên sừng sừng ngoài Hoang Vân thành, chợt Vũ La phát hiện ra bên cạnh mình chỉ còn lại Tống Kiếm Mi.
Rồi sau đó là mấy chục năm làm Đế Quân tịch mịch. Rốt cục Vũ La không tìm được bằng hữu để thổ lộ tình cảm. Không tìm được huynh đệ đủ để phó thác tính mạng mình.
Mọi người chỉ có kính sợ, phục tùng đối với hắn. Nam Hoang Đế Quân trên cao chót vót. Địa vị không ai sánh kịp, cũng ngăn cách tình cảm nội tâm.
Các huynh đệ hy sinh tính mạng vì mình. Tống Kiếm Mi lại phản bội mình... Nghĩ tới chuyện này, lòng Vũ La lại thấy đau nhói.
Tới đời này, một lần nữa chân tình trở lại với mình, lẽ nào mình không quý trọng?
Vũ La thình lình nhảy dựng, chộp một vò rượu giơ cao, hét to một tiếng:
- Uống!
Đêm khuya, ngoài đại môn Nhược Lô Ngục bóng người chợt lóe, Mộc Dịch Trạc một thân hắc y che mặt xuất hiện, nhìn thoáng qua xưng quanh. Rất nhanh có một bóng người từ gốc đại thụ sau lưng bay ra, dừng trước mặt Mộc Dịch Trạc, ôm quyền thi lễ:
- Đại nhân.
- Có tìm được chưa?
Mộc Dịch Trạc lạnh lùng hỏi.
Người nọ xòe tay trái ra, trong tay y có hai viên tròn tròn, cung kính dâng lên:
- Đã tìm được.
Mộc Dịch Trạc thu hồi hai viên nọ, gật gật đầu, lại hỏi:
- Nhân thủ tổn thất lần trước bổ sung lại chưa?
Nhất thời tên nọ tỏ ra khó xử:
- Chỉ bổ sung được mười hai người.
Mộc Dịch Trạc nhướng mày:
- Vì sao chậm như vậy?
Tên nọ tỏ ra oan ức:
- Đại nhân, không phải ngài không biết nhân thủ chúng ta bồi dưỡng thế nào, ngài cấp cho tài nguyên có hạn. Có thể bồi dưỡng được mười hai người đã là mười phần miễn cưỡng.
Y liếc nhìn Mộc Dịch Trạc một cái, do dự một chút, sau đó nói tiếp:
- Đại nhân, hai viên Ngưng Nguyên đan lần này là dùng sáu mươi hạt Chú Mạch đan của chúng ta đổi lấy. Sáu mươi hạt Chú Mạch đan này là cấp trên phát xuống để gia tăng ba mươi tên chiến sĩ chúng ta, số thiếu sót này làm sao bù đắp được? Thuộc hạ có cảm giác như gần đây cấp trên có vẻ nghi ngờ...
Mộc Dịch Trạc khoát mạnh tay:
- Ngươi cứ yên tâm, ta đã có tính toán. Đừng quên nơi này là địa phương nào, nơi này là Nhược Lô Ngục, chỉ cần ta còn là Phó Giám Ngục, muốn gì mà không có.
Tên nọ có vẻ không hiểu:
- Ý của ngài là...
Mộc Dịch Trạc âm trầm cười lạnh:
- Trong ngục lúc nào cũng có tù phạm chết đi, mấy hôm nay chết nhiều một chút, cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Vũ La được đề bạt thành ngục tốt. Vốn hắn bị phân đi theo Bạch Thanh, hiện tại Bạch Thanh đã chết. Vũ La đi theo Kiều Hổ.
Kiều Hổ cũng không bó buộc hắn. Dù sao thủ hạ ngục tốt không ít. Hơn nữa bình thường Nhược Lô Ngục cũng không có chuyện gì. Trực nhật tuần tra chỉ là làm cho có lệ.
Cho nên Vũ La có được rất nhiều thời gian tu luyện.
Kiều Hổ đưa ra quyết định này, đám thủ hạ không ai phản đối. Dù sao có quan hệ tốt với Vũ La là hy vọng của nhiều người, nếu tương lai rút thăm trúng phải, cũng có thêm vài phần tình cảm. Năn ni Vũ La thay mình đi Ly Nhân Uyên.
Gần đây Vũ La lại rất buồn bực, Phù Cổ kia ăn linh đan tới nỗi thành nghiện. Mỗi ngày đều phải ăn một hạt. Không cần biết là đan dược gì. Nó ăn như ăn vặt không ngừng.
Không chỉ có vậy, mỗi ngày hai lần vào giờ Tý Ngọ, Vũ La còn phải dùng tinh huyết của mình nuôi nó, số lượng không thể thiếu, mỗi lần ít nhất cũng phải một bát rượu.
Vũ La hết sức lấy làm kỳ, thân hình nó nhỏ như vậy, làm sao có thể ăn được nhiều thứ? Mỗi ngày một viên đan dược đã vượt qua thể tích thân hình nó rất nhiều, lại còn uống nhiều tinh huyết như vậy.
Nhưng tiểu gia hỏa kia quả thật có bản lành này, chẳng những ăn được mà còn không béo ra. Vài ngày sau vẫn chỉ như lúc vừa nở khỏi kén.
Vốn tinh huyết Vũ La không bổ sung kịp, hiện tại mỗi ngày còn phải lấy ra hai bát máu nuôi dưỡng nó, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ tu luyện của hắn. Qua năm ngày sau. Vũ La mới mở ra được khiếu thứ năm.
Tới nay, hắn đã mở được hai mắt. Hai lỗ mũi và miệng, bất luận là thị giác, khứu giác hay là vị giác đều nhạy bén hơn người thường thập bội, chỉ có hai tai còn chưa mở.
Lúc Vũ La mở khiếu thứ năm. Mộc Dịch Binh Lang ở trong phòng, đứng cạnh cửa sổ nhìn một đạo hào quang ngoài xa phóng vút lên cao, hận ý trong lòng bùng lên mạnh mẽ.
Cửa phòng chợt mở, Mộc Dịch Trạc tiến vào. Đương nhiên y hiểu được lòng dạ con mình, bèn cất giọng thân thiết hỏi:
- Binh nhi, hôm nay con cảm thấy thế nào?
Mộc Dịch Binh Lang căm hận liếc nhìn đạo hào quang kia một cái, lúc này mới xoay người lại, cố nặn ra một nụ cười:
- Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là...
Hiển nhiên Mộc Dịch Trạc biết rõ đã xảy ra chuyện gì:
- Binh nhi, con tẩu hỏa nhập ma. Nếu không có Ngưng Nguyên đan. Một thân tu vi của con nói không chừng đã hoàn toàn phế mất. Bất quá cho dù có Ngưng Nguyên đan. Chuyện cảnh giới giảm sút cũng là điều không tránh khỏi.
Mộc Dịch Binh Lang thở dài tiếc nuối:
- Không sai, cha. Hiện tại con chỉ còn cảnh giới Hợp Chân sơ cấp.
Mộc Dịch Trạc an ủi gã:
- Chuyện này con yên tâm, hiệu lực Ngưng Nguyên đan bất phàm, nhất định sẽ khỏi phục hết ám thương tẩu hỏa nhập ma cho con. Con từng tu luyện tới cảnh giới Hợp Chân đỉnh phong, hiện tại tu luyện lại, nhất định làm ít ăn nhiều, rất nhanh sẽ trở lại cảnh giới lúc trước.
Mộc Dịch Binh Lang lặng im không nói, Mộc Dịch Trạc đoán được ý nghĩ của gã, cười nói:
- Cha còn chuẩn bị cho con một viên Ngưng Nguyên đan nữa. Chỉ cần con có thể đạt tới cảnh giới Hợp Chân đỉnh phong, viên Ngưng Nguyên đan này có thể giúp con thoải mái đột phá tới cảnh giới Cửu Cung.
Mộc Dịch Binh Lang vô cùng cảm động, gã biết rõ Ngưng Nguyên đan trân quý vô cùng, phụ thân tìm cho mình một lần hai viên, phải trả giá đắt tới mức nào, tự nhiên Mộc Dịch Binh Lang có thể đoán được.
- Cha...
Mắt gã đỏ lên. Nắm lấy hai tay Mộc Dịch Trạc, Mộc Dịch Trạc vỗ vỗ nhẹ vai gã, an ủi:
- Con là con ta, có gì mà khách sáo.
Y an ủi Mộc Dịch Binh Lang vài câu, sau đó xoay người ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa. Vẻ mặt hiền lành của Mộc Dịch Trạc lập tức biến mất, lộ vẻ âm độc vô cùng:
- Mọi chuyện đã chuẩn bị xong chưa?
Vinh Thiên từ xong bóng tối thình lình xuất hiện:
- Xin Đại nhân yên tâm, bảo đảm không để lại chút dấu vết nào.
Mộc Dịch Trạc cười lạnh:
- Tốt lắm.