Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Mã Hồng âm thầm nhắc nhở mình, nhưng lại cảm thấy hết sức hiếu kỳ, một vở tuồng hay như vậy làm sao có thể bỏ qua. Bất cứ giá nào y cũng theo dõi.
Hung danh của Diệp Thanh Quả đã sớm lan xa trong khắp Nhược Lô Ngục, đám ngục tốt hiện tại đều đã trở thành ‘quân tử’ chỉ có thể đứng xa xa mà ngắm Diệp Thanh Quả. Tuyệt đối không dám tới gần. Vết xe đổ của ba kẻ táng gia bại sản vẫn còn rành rành ra đó.
Một tên ngục tốt ghé tai Vũ La thì thầm:
- Đây là tiểu mỹ nhân mà ta đã nói với ngươi...
Vũ La liếc mắt quan sát một chút. Diệp Thanh Quả tuổi xấp xỉ như thân thể này, một thân thiếu nữ vẫn chưa phát triển hết.
Vũ La nốc một hớp rượu, theo bản năng vẫn coi mình là nam Hoang Đế Quân tiền kiếp, lại quên tiền kiếp của mình có tửu lượng ngàn chén không say là nhờ tu vi thâm hậu. Thế nhưng kiếp này... Hắn đã có cảm giác mắt hoa đầu váng.
Nghe tên ngục tốt kia nói như vậy, hắn bĩu môi đáp:
- Chỉ như vậy cũng gọi là mỹ nhân à. Vứt!
Giọng hắn không lớn. Chỉ vừa đủ cho tất cả mọi người trong nhà ăn nghe được.
Nhất thời bốn bề lặng ngắt như tờ, sắc mặt mọi người trở nên mười phần kỳ quái. Ngay cả Kiều Hổ cũng lặng lẽ lui về phía sau. Muốn vạch rõ ranh giới cùng Vũ La.
Đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của Diệp Thanh Quả trợn ngược, lòng thầm nhủ bà đây dùng lễ mà tới, nhưng ngươi lại kiêu ngạo như vậy...
Diệp Thanh Quả nhanh chóng gỡ mặt nạ xuống, sải bước tiến tới, một cước kéo ghế lại, ngồi xuống đập bàn đánh ầm:
- Tiểu tử. Nghe nói ngươi ăn rất khá. Sao hả. Có dám tỷ thí cùng ta chăng?
Vũ La há hốc mồm. Tiền kiếp hắn đã gặp qua rất nhiều ma nữ. Nhưng ma nữ có tính cách như vậy chỉ mới gặp lần đầu tiên.
Sau chuyện này trở thành một giai thoại của Nhược Lô Ngục, cháu gái của Giám Ngục Nhược Lô Ngục tỷ thí với đệ nhất thiên tài Nhược Lô Ngục. Không phải tỷ thí kiếm, không phải tu vi, mà là tỷ thí về sức ăn. Xem ai là đệ nhất nhân về ăn ở Nhược Lô Ngục.
Kết quả Vũ La đại bại. Không phải hắn giả vờ thua. Vũ La sẽ không thương hương tiếc ngọc, nhưng quả thật hắn không thể ngờ rằng mình ăn không lại Diệp Thanh Quả. Vũ La ăn liên tục bốn thùng cơm. Phát huy thực lực của mình tới cực hạn. Nhưng Diệp Thanh Quả cứ mỉm cười không nhanh không chậm, trút từng dĩa thức ăn vào miệng, không hùng hục ra vẻ, nhưng so ra ăn nhiều gấp đôi Vũ La. Đống dĩa chất bên cạnh nàng còn cao gấp đôi thân thể nàng...
Tuy rằng việc này đả kích Vũ La khá nặng, từ đó về sau hắn vẫn tìm cơ hội phục thù, nhưng lần nào Diệp Thanh Quả cũng thi triển ra sức ăn hoàn toàn tương phản với vóc dáng mảnh mai của nàng, khiến cho Vũ La phải rơi thương gãy giáo, đại bại quay về.
‘Thù hận’ giữa hai người đã bắt đầu kết từ lúc ấy.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, một đội ngục tốt tuần tra ban đêm vừa tán gẫu vừa đi qua trên con đường lát đá xanh.
Cũng giống như canh cửa. Ngục tốt tuần tra ban đêm cũng chỉ đi tuần cho có lệ. Không ai có thể chạy khỏi Nhược Lô Ngục, hoặc có thể nói rằng, nếu thật sự có người có thể chạy khỏi nơi này, vậy với bản lãnh của kẻ đó, đám ngục tốt này cũng không thể nào chống nổi.
Vũ La lững thững đi tới, mấy tên ngục tốt gặp hắn đều chào hỏi ân cần. Vũ La cũng mỉm cười đáp lại.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, địa vị Vũ La đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Lúc trước hắn còn là tiểu tử mặc tình bất kỳ ai ức hiếp, hiện tại đã trở thành cứu tinh của tất cả mọi người. Bất kể trong lòng bọn họ nghĩ về Vũ La thế nào, tối thiểu ngoài mặt không ai dám làm khó Vũ La.
Cho dù là đám ngục tốt thủ hạ của Mộc Dịch Trạc, tuy rằng không thể quá mức thân thiết với Vũ La. Nhưng nếu ngẫu nhiên gặp mặt. Không có Mộc Dịch Trạc ở đó, chúng cũng gật gật đầu với Vũ La. Mỉm cười đầy thiện ý.
Vũ La lững thững đi tới phía sau hai cánh đại môn thật lớn. Quay đầu quan sát. Thấy không ai chú ý tới mình, bèn lấy ngọc bài ra khỏi Nhược Lô Ngục.
Vũ La đứng ngoài đại môn. Vái dài sát đất thi lễ với hai pho tượng Bệ Ngạn, nghiêm nghị nói:
- Hai vị lão thúc, Vũ La có việc muốn nhờ.
Hắn nhìn thẳng vào mặt pho tượng bên phải, trong đầu niệm thầm thiên văn tự trên thạch đao.
Vũ La thầm niệm như vậy ba lần. Cảm thấy đã đủ. Phục hồi tinh thần lại. Nhưng hai pho tượng đá làm hắn thất vọng, chúng vẫn là hai pho tượng bình thường như trước, không có chút phản ứng gì.
Vũ La cảm thấy nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ mình đã đoán sai sao? Nhưng dị tượng trước đây phải giải thích thế nào?
Hắn cũng không thử một lần nữa. Nếu Bệ Ngạn bằng lòng đáp lại, một lần cũng đủ. Nếu chúng không muốn, thử nhiều lần chỉ tổ khiến cho thượng cổ Thần Thú này ghét mình thêm.
Vũ La không nói thêm gì nữa. Nhìn hai pho tượng gật gật đầu. Sau đó rời đi.
Vũ La chui qua đại môn. Vào trong Nhược Lô Ngục, lòng thầm tiếc nuối. Nếu là tiền kiếp, hắn sẽ có rất nhiều thủ đoạn để thu thập tư liệu, phá giải nội dung của thiên văn tự này.
Nhưng ở đời này, trước mắt hắn hiện tại chỉ có thể đặt kỳ vọng vào đôi Thần Thú này.
Thiên văn tự này mười phần cao thâm. Vũ La có thể khẳng định điểm này. Thậm chí hắn có thể cảm giác rằng lực lượng sau lưng thiên văn tự này cũng không kém gì Phong Thần Bảng.
Sờ hừu một bảo tàng như vậy, lại đúng vào lúc mà Vũ La đang thiếu thốn công pháp tu luyện, nhưng chỉ có thể lấy mắt mà nhìn, khiến cho trong lòng Vũ La cảm thấy vô cùng buồn bực.
Theo bản năng, hắn quay đầu liếc nhìn hai cánh đại môn một cái, chuẩn bị trở về tiếp tục tu luyện Đạo Tạng.
Nhưng không ngờ vừa quay đầu lại, Vũ La thấy được điểm gì đó khác thường.
Hắn dừng chân lại, không dám tin vào cảm giác của mình, sau đó chậm rãi xoay người lại, đối mặt với hai cánh đại môn.
Mặt trái đại môn vốn khắc một bản Đạo Tạng lưu truyền rộng rãi trong phe Chính đạo. Vào lần đầu tiên Vũ La tu luyện, chúng từng phát sinh dị biến. Nhưng sau đó bất ké Vũ La quan sát thế nào, cũng không thấy bộ Đạo Tạng này phát sinh dị biến lần nữa.
Thế nhưng hiện tại, văn tự trên bộ Đạo Tạng đang không ngừng biến hóa. Bắt đầu uốn éo vặn vẹo. Hai cánh đại môn đen sì lúc này dường như trở thành một mặt hồ sâu. Những văn tự khắc trên đó chính là những con cá dưới hồ, không ngừng bơi lội tung tăng.
Mỗi văn tự biến dị đều phóng xuất sóng aợn dị năng màu lam chậm rãi khuếch tán. Cả đại môn nổi lên một mảng sóng gợn. Tuy rằng hiện tại bốn phía im phăng phắc, nhưng dường như Vũ La nghe thấy tiếng thiên quân vạn mã đang chuyển động. Tựa như ần nấp dưới mảng sóng aợn dị năng kia là vô số lực lượng của Ma Thần thượng cổ đang va chạm vào nhau. Khí thế hào hùng mãnh liệt, bao la hùng vĩ vốn không thuộc về thế giới này.
Rốt cục dị biến chấm dứt. Trong mắt Vũ La. Hiện tại văn tự trên hai cánh đại môn không còn là Đạo Tạng, mà là một bộ pháp quyết hoàn toàn mới mẻ.
Vũ La quan sát thiên văn tự mới này, hắn cũng không hiểu một chữ nào trong đó. Nhưng sau khi quan sát qua một lượt, thiên văn tự này sắp xếp lại, tạo thành hiệu quả diệu kỳ, khiến cho Vũ La có thể hiểu được bốn phần ý nghĩa của nó.
Những văn tự này cồ xưa hơn. Thần bí hơn. Cao quý hơn loại văn tự của Thương Mang kinh mà Vũ La đã từng quen thuộc.
Khi hắn xem lại lần thứ hai, đã hiểu được sáu phần ý nghĩa. Sau lần thứ tư. Toàn bộ ý nghĩa văn tự như đã khắc sâu vào trong đầu hắn. Như dung hợp với nguyên hồn hắn thành một thể, không thể tách rời ra được nữa.
Vũ La hiểu rõ đây nhất định là thủ đoạn của hai pho tượng Bệ Ngạn, nhưng đây là bên trong Nhược Lô Ngục, hắn không tiện nói gì. Chỉ quỳ xuống đất khấu đầu ba cái, trong lòng thầm thề nguyện: “Ngày sau nếu ta bước lên đỉnh phong, quân lâm thiên hạ. Ắt không phụ ân tài bồi của hai vị tiền bối!”
Vũ La không nghĩ gì nữa. Đứng dậy xoay người chạy như điên cuồng, nhanh như gió trở về phòng của mình. Sau đó hắn lấy Thiên Phủ Chi Quốc trong tráp gỗ ra. Thu mình vào trong đó.
Linh quang chợt lóe trên tráp gỗ, Vũ La lập tức biến mất không thấy. Mà tráp gỗ được một luồng linh quang mờ mờ nâng lên. Hạ xuống trên bàn vững vàng, sau đó hết thảy đều bình thường. Cho dù có người tiến vào cũng sẽ không chú ý tới chiếc tráp gỗ hết sức bình thường này.
Hung danh của Diệp Thanh Quả đã sớm lan xa trong khắp Nhược Lô Ngục, đám ngục tốt hiện tại đều đã trở thành ‘quân tử’ chỉ có thể đứng xa xa mà ngắm Diệp Thanh Quả. Tuyệt đối không dám tới gần. Vết xe đổ của ba kẻ táng gia bại sản vẫn còn rành rành ra đó.
Một tên ngục tốt ghé tai Vũ La thì thầm:
- Đây là tiểu mỹ nhân mà ta đã nói với ngươi...
Vũ La liếc mắt quan sát một chút. Diệp Thanh Quả tuổi xấp xỉ như thân thể này, một thân thiếu nữ vẫn chưa phát triển hết.
Vũ La nốc một hớp rượu, theo bản năng vẫn coi mình là nam Hoang Đế Quân tiền kiếp, lại quên tiền kiếp của mình có tửu lượng ngàn chén không say là nhờ tu vi thâm hậu. Thế nhưng kiếp này... Hắn đã có cảm giác mắt hoa đầu váng.
Nghe tên ngục tốt kia nói như vậy, hắn bĩu môi đáp:
- Chỉ như vậy cũng gọi là mỹ nhân à. Vứt!
Giọng hắn không lớn. Chỉ vừa đủ cho tất cả mọi người trong nhà ăn nghe được.
Nhất thời bốn bề lặng ngắt như tờ, sắc mặt mọi người trở nên mười phần kỳ quái. Ngay cả Kiều Hổ cũng lặng lẽ lui về phía sau. Muốn vạch rõ ranh giới cùng Vũ La.
Đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của Diệp Thanh Quả trợn ngược, lòng thầm nhủ bà đây dùng lễ mà tới, nhưng ngươi lại kiêu ngạo như vậy...
Diệp Thanh Quả nhanh chóng gỡ mặt nạ xuống, sải bước tiến tới, một cước kéo ghế lại, ngồi xuống đập bàn đánh ầm:
- Tiểu tử. Nghe nói ngươi ăn rất khá. Sao hả. Có dám tỷ thí cùng ta chăng?
Vũ La há hốc mồm. Tiền kiếp hắn đã gặp qua rất nhiều ma nữ. Nhưng ma nữ có tính cách như vậy chỉ mới gặp lần đầu tiên.
Sau chuyện này trở thành một giai thoại của Nhược Lô Ngục, cháu gái của Giám Ngục Nhược Lô Ngục tỷ thí với đệ nhất thiên tài Nhược Lô Ngục. Không phải tỷ thí kiếm, không phải tu vi, mà là tỷ thí về sức ăn. Xem ai là đệ nhất nhân về ăn ở Nhược Lô Ngục.
Kết quả Vũ La đại bại. Không phải hắn giả vờ thua. Vũ La sẽ không thương hương tiếc ngọc, nhưng quả thật hắn không thể ngờ rằng mình ăn không lại Diệp Thanh Quả. Vũ La ăn liên tục bốn thùng cơm. Phát huy thực lực của mình tới cực hạn. Nhưng Diệp Thanh Quả cứ mỉm cười không nhanh không chậm, trút từng dĩa thức ăn vào miệng, không hùng hục ra vẻ, nhưng so ra ăn nhiều gấp đôi Vũ La. Đống dĩa chất bên cạnh nàng còn cao gấp đôi thân thể nàng...
Tuy rằng việc này đả kích Vũ La khá nặng, từ đó về sau hắn vẫn tìm cơ hội phục thù, nhưng lần nào Diệp Thanh Quả cũng thi triển ra sức ăn hoàn toàn tương phản với vóc dáng mảnh mai của nàng, khiến cho Vũ La phải rơi thương gãy giáo, đại bại quay về.
‘Thù hận’ giữa hai người đã bắt đầu kết từ lúc ấy.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, một đội ngục tốt tuần tra ban đêm vừa tán gẫu vừa đi qua trên con đường lát đá xanh.
Cũng giống như canh cửa. Ngục tốt tuần tra ban đêm cũng chỉ đi tuần cho có lệ. Không ai có thể chạy khỏi Nhược Lô Ngục, hoặc có thể nói rằng, nếu thật sự có người có thể chạy khỏi nơi này, vậy với bản lãnh của kẻ đó, đám ngục tốt này cũng không thể nào chống nổi.
Vũ La lững thững đi tới, mấy tên ngục tốt gặp hắn đều chào hỏi ân cần. Vũ La cũng mỉm cười đáp lại.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, địa vị Vũ La đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Lúc trước hắn còn là tiểu tử mặc tình bất kỳ ai ức hiếp, hiện tại đã trở thành cứu tinh của tất cả mọi người. Bất kể trong lòng bọn họ nghĩ về Vũ La thế nào, tối thiểu ngoài mặt không ai dám làm khó Vũ La.
Cho dù là đám ngục tốt thủ hạ của Mộc Dịch Trạc, tuy rằng không thể quá mức thân thiết với Vũ La. Nhưng nếu ngẫu nhiên gặp mặt. Không có Mộc Dịch Trạc ở đó, chúng cũng gật gật đầu với Vũ La. Mỉm cười đầy thiện ý.
Vũ La lững thững đi tới phía sau hai cánh đại môn thật lớn. Quay đầu quan sát. Thấy không ai chú ý tới mình, bèn lấy ngọc bài ra khỏi Nhược Lô Ngục.
Vũ La đứng ngoài đại môn. Vái dài sát đất thi lễ với hai pho tượng Bệ Ngạn, nghiêm nghị nói:
- Hai vị lão thúc, Vũ La có việc muốn nhờ.
Hắn nhìn thẳng vào mặt pho tượng bên phải, trong đầu niệm thầm thiên văn tự trên thạch đao.
Vũ La thầm niệm như vậy ba lần. Cảm thấy đã đủ. Phục hồi tinh thần lại. Nhưng hai pho tượng đá làm hắn thất vọng, chúng vẫn là hai pho tượng bình thường như trước, không có chút phản ứng gì.
Vũ La cảm thấy nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ mình đã đoán sai sao? Nhưng dị tượng trước đây phải giải thích thế nào?
Hắn cũng không thử một lần nữa. Nếu Bệ Ngạn bằng lòng đáp lại, một lần cũng đủ. Nếu chúng không muốn, thử nhiều lần chỉ tổ khiến cho thượng cổ Thần Thú này ghét mình thêm.
Vũ La không nói thêm gì nữa. Nhìn hai pho tượng gật gật đầu. Sau đó rời đi.
Vũ La chui qua đại môn. Vào trong Nhược Lô Ngục, lòng thầm tiếc nuối. Nếu là tiền kiếp, hắn sẽ có rất nhiều thủ đoạn để thu thập tư liệu, phá giải nội dung của thiên văn tự này.
Nhưng ở đời này, trước mắt hắn hiện tại chỉ có thể đặt kỳ vọng vào đôi Thần Thú này.
Thiên văn tự này mười phần cao thâm. Vũ La có thể khẳng định điểm này. Thậm chí hắn có thể cảm giác rằng lực lượng sau lưng thiên văn tự này cũng không kém gì Phong Thần Bảng.
Sờ hừu một bảo tàng như vậy, lại đúng vào lúc mà Vũ La đang thiếu thốn công pháp tu luyện, nhưng chỉ có thể lấy mắt mà nhìn, khiến cho trong lòng Vũ La cảm thấy vô cùng buồn bực.
Theo bản năng, hắn quay đầu liếc nhìn hai cánh đại môn một cái, chuẩn bị trở về tiếp tục tu luyện Đạo Tạng.
Nhưng không ngờ vừa quay đầu lại, Vũ La thấy được điểm gì đó khác thường.
Hắn dừng chân lại, không dám tin vào cảm giác của mình, sau đó chậm rãi xoay người lại, đối mặt với hai cánh đại môn.
Mặt trái đại môn vốn khắc một bản Đạo Tạng lưu truyền rộng rãi trong phe Chính đạo. Vào lần đầu tiên Vũ La tu luyện, chúng từng phát sinh dị biến. Nhưng sau đó bất ké Vũ La quan sát thế nào, cũng không thấy bộ Đạo Tạng này phát sinh dị biến lần nữa.
Thế nhưng hiện tại, văn tự trên bộ Đạo Tạng đang không ngừng biến hóa. Bắt đầu uốn éo vặn vẹo. Hai cánh đại môn đen sì lúc này dường như trở thành một mặt hồ sâu. Những văn tự khắc trên đó chính là những con cá dưới hồ, không ngừng bơi lội tung tăng.
Mỗi văn tự biến dị đều phóng xuất sóng aợn dị năng màu lam chậm rãi khuếch tán. Cả đại môn nổi lên một mảng sóng gợn. Tuy rằng hiện tại bốn phía im phăng phắc, nhưng dường như Vũ La nghe thấy tiếng thiên quân vạn mã đang chuyển động. Tựa như ần nấp dưới mảng sóng aợn dị năng kia là vô số lực lượng của Ma Thần thượng cổ đang va chạm vào nhau. Khí thế hào hùng mãnh liệt, bao la hùng vĩ vốn không thuộc về thế giới này.
Rốt cục dị biến chấm dứt. Trong mắt Vũ La. Hiện tại văn tự trên hai cánh đại môn không còn là Đạo Tạng, mà là một bộ pháp quyết hoàn toàn mới mẻ.
Vũ La quan sát thiên văn tự mới này, hắn cũng không hiểu một chữ nào trong đó. Nhưng sau khi quan sát qua một lượt, thiên văn tự này sắp xếp lại, tạo thành hiệu quả diệu kỳ, khiến cho Vũ La có thể hiểu được bốn phần ý nghĩa của nó.
Những văn tự này cồ xưa hơn. Thần bí hơn. Cao quý hơn loại văn tự của Thương Mang kinh mà Vũ La đã từng quen thuộc.
Khi hắn xem lại lần thứ hai, đã hiểu được sáu phần ý nghĩa. Sau lần thứ tư. Toàn bộ ý nghĩa văn tự như đã khắc sâu vào trong đầu hắn. Như dung hợp với nguyên hồn hắn thành một thể, không thể tách rời ra được nữa.
Vũ La hiểu rõ đây nhất định là thủ đoạn của hai pho tượng Bệ Ngạn, nhưng đây là bên trong Nhược Lô Ngục, hắn không tiện nói gì. Chỉ quỳ xuống đất khấu đầu ba cái, trong lòng thầm thề nguyện: “Ngày sau nếu ta bước lên đỉnh phong, quân lâm thiên hạ. Ắt không phụ ân tài bồi của hai vị tiền bối!”
Vũ La không nghĩ gì nữa. Đứng dậy xoay người chạy như điên cuồng, nhanh như gió trở về phòng của mình. Sau đó hắn lấy Thiên Phủ Chi Quốc trong tráp gỗ ra. Thu mình vào trong đó.
Linh quang chợt lóe trên tráp gỗ, Vũ La lập tức biến mất không thấy. Mà tráp gỗ được một luồng linh quang mờ mờ nâng lên. Hạ xuống trên bàn vững vàng, sau đó hết thảy đều bình thường. Cho dù có người tiến vào cũng sẽ không chú ý tới chiếc tráp gỗ hết sức bình thường này.