Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Đến khi Mã Hồng mặt hầm hầm từ trong nhà đá bước ra. Ba tên ngục tốt đã vây quanh thiếu nữ nọ. Mã Hồng hận lây cả thiếu nữ. Quát lớn:
- Tiểu nha đầu. Ngươi có biết đây là địa phương nào không? Là nơi để cho ngươi tùy tiện xông vào hay sao, không muốn sống nữa hay sao? Người đâu. Bắt lại cho ta. Để điều tra xem là con nhà ai, Mã gia ta sẽ tìm người lớn tính sổ!
Bốn người Mã Hồng nhìn ra thiếu nữ này cũng là người tu chân, chỉ là không hiểu vì sao một thiếu nữ lại trở nên lôi thôi lếch thếch tới mức như vậy. Y còn đang tính toán, nước bài một con rồng thuần nhất sắc của mình khi nãy thắng được bao nhiêu, sau này sẽ lấy lại cho đủ số từ người nhà của thiếu nữ này.
Ba tên ngục tốt tuân lệnh, vừa định động thủ. Chợt nghe thiếu nữ kêu to:
- Ta tới tìm gia gia.
Mã Hồng cho rằng đây là tới thăm tù phạm, tức giận hỏi:
- Gia gia ngươi là ai?
- Gia gia của ta là Diệp Niệm Am!
Lúc này dường như Mã Hồng vừa bị ai thình lình nhét vào miệng một con gà lớn. Một lúc lâu sau mới định thần lại, đột ngột thay đổi bộ dạng vô cùng ‘thân thiết’, miệng nở một nụ cười:
- Thì ra cháu là hài tử của Diệp lão nhân gia. Vì sao không nói sớm. Tiểu hài tử này nghịch ngợm thật, đùa giỡn thúc thúc như vậy...
Mã Hồng đi tới trước, thiếu nữ cảnh giác lui về phía sau một bước, ba tên ngục tốt cười ha hả làm y cảm thấy mất mặt:
- Nào, để thúc thúc vác cho cháu.
Thiếu nữ lại tỏ ra mười phần cảnh giác:
- Không cần. Tự ta vác được rồi.
Mã Hồng cười bẽn lẽn:
- Được rồi, vậy cháu cứ vác, thúc thúc dẫn cháu đi gặp gia gia.
Y đưa thiếu nữ đi, thuận miệng hỏi:
- Xem ra khá nặng, bên trong là gì vậy?
- Thủy Ngọc đạo.
Suýt chút nữa Mã Hồng ngã lăn ra:
- Thủy Ngọc đạo... Cháu vác cả bao Thủy Ngọc đạo này sao?
- Làm sao vậy?
Thiếu nữ liếc xéo một cái, trông vô cùng linh lợi:
- Đây là lương thực của ta. Nếu không vác theo, dọc đường đói chết thì sao?
Mã Hồng bị tiểu cô nương này đánh bại, lắc lắc đầu không dám nói gì nữa.
Y đưa thiếu nữ qua đại môn Nhược Lô Ngục, đi về phía Vọng Sơn các. Bọn Mã Hồng mải chơi quên cả giờ giấc, hiện tại đã là giờ cơm chiều, dọc đường vắng tanh không thấy bóng người nào. Lúc đi ngang qua Trảm Long đài, thiếu nữ nhìn lên đó có vẻ tò mò:
- Nơi này của các ngươi hay thật, một thùng cơm cùng một chén canh để trên cao như vậy, là cúng tế quỷ thần hưởng dụng sao?
Ách... Mã Hồng không biết phải trả lời thế nào.
Thiếu nữ hiếu kỳ quan sát. Thình lình phía sau thùng cơm có một người chui ra. Khiến cho nàng sợ hãi giật nảy mình:
- Vì sao... Vì sao...
Mã Hồng cười ha hả:
- Có lẽ không cần ta giải thích nữa rồi.
Y cho rằng thiếu nữ giật mình vì thấy có người ăn nhiều như vậy, không biết rằng thiếu nữ đang thầm nghĩ trong lòng: “Vì sao còn có người có thể ăn như bổn tiểu thư vậy..
Vũ La đứng trên Trảm Long đài nhìn xuống, thấy đoàn người bọn Mã Hồng đi một cách thành thành thật thật, cũng khẽ giật mình, vì sao thiếu nữ kia lại lôi thôi như vậy, trong túi nàng vác trên lưng có những gì...?
Lần đầu tiên Vũ La và Diệp Thanh Quả gặp mặt. Để lại cho nhau một ấn tượng đặc biệt, sau đó lướt qua.
Vào ban đêm. Nhược Lô Ngục vô cùng yên ắng. Chỉ là trên Vọng Sơn các, đèn sáng đến khuya. Trên lớp cửa sổ bằng giấy, soi bóng một già một trẻ, bóng ấm áp của hai ông cháu.
Trong lòng Vũ La nhớ lại một lượt thiên văn tự trên thạch đao trong miệng rồng. Trong mấy ngày gần đây, lúc hắn tu luyện xong, rảnh rỗi không có việc gì. Vẫn thầm đọc đi đọc lại thiên văn tự này. Tuy rằng thủy chung hắn vẫn không hiểu nó có nghĩa gì. Nhưng sau mỗi lần đọc lại, Vũ La có cảm giác như mình càng ‘hiểu’ sâu hơn về thiên văn tự này.
Đây là một cảm giác rất khó hình dung, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời. Vũ La thuận theo cảm giác này, mỗi ngày lặng lẽ nhớ lại vài lần. Cho đến hôm nay, thậm chí hắn có thể cảm giác được, đằng sau thiên văn tự này ẩn giấu một lực lượng hùng mạnh vô cùng. Lực lượng này khiến cho tiền kiếp Vũ La là nam Hoang Đế Quân cũng cảm thấy run rẩy, may là chỉ do một thiên văn tự truyền ra.
Rốt cục thiên văn tự này ghi lại những gì? Vũ La thầm kinh hãi trong lòng, nhớ lại thái độ do dự của lão ma đầu. Vũ La cũng không khỏi cảm thấy ngập ngừng do dự.
Đương nhiên lực lượng hùng mạnh sẽ khiến cho người ta sinh lòng theo đuổi, nhưng nếu là lực lượng mà mình không khống chế được, như vậy bất luận là đối với mình hay với người khác, cũng chính là tai họa tày trời.
Khai thất khiếu, khiếu sau khó khăn hơn khiếu trước.
Vũ La nhờ ngọc túy phách tu luyện cả buổi tối, vẫn không có dấu hiệu đột phá. Bất quá hắn cũng không sốt ruột, vì hiểu rõ rằng trong thời điểm này cần phải tĩnh tâm tới mức lắng đọng lại, chứ không phải nóng như lửa đốt tìm kiếm phương pháp đột phá. Như vậy chính là dục tốc bất đạt.
Sáng hôm ấy, điểm tâm mang tới cho Vũ La muộn một chút. Gần đây Vũ La đã quen với đám thủ hạ của Kiều Hổ, cho nên cũng không chấp nhất chuyện này. Tên ngục tốt mang cơm vừa tới, gặp Vũ La xin lỗi luôn miệng:
- Vũ nhi, ta tới chậm, thông cảm cho, hắc hắc...
Vũ La vừa ăn vừa tò mò nhìn y:
- Làm sao vậy, có chuyện gì mà ngươi cười dâm đãng như vậy?
Một thân tinh huyết nửa tháng trước của Vũ La đã bồi bổ xong, bất quá cảnh giới Bảo Sơn cũng chú trọng vấn đề ăn uống. Vũ La lại đang tuổi lớn. Cho nên sức ăn của hắn vẫn không giảm.
Tên ngục tốt nọ lại cười hăng hắc:
- Có lẽ ngươi không biết. Nhược Lô Ngục chúng ta vừa xuất hiện một tiểu mỹ nhân.
Trong Nhược Lô Ngục, bất luận là ngục tốt hay nô bộc, không thiếu nữ nhân, nữ ma đầu trong phe Ma đạo cũng không ít. Cũng không biết vì sao.
Bất quá có thể là chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh âm trầm trong Nhược Lô Ngục, bọn ngục tốt toàn là nam hung hãn nữ bưu hàn. Nếu không phải Tôn Nhị Nương cũng là Mẫu Dạ Xoa. Cảnh giới tu hành của các nàng còn chưa đạt tới trình độ có thể thay đổi dung mạo, khiến cho bọn ngục tốt cảm thấy không có hứng thú.
Hôm nay tiểu mỹ nhân xuất hiện ở nhà ăn. Nhất thời khiến cho một tràng tiếng sói tru vang lên. Nhất là bọn nô bộc thiếu niên, có thể nói tre già măng mọc, sóng sau xô sóng trước.
Không phải là sóng lãng, mà là phóng đãng.
Phản ứng đầu tiên của Vũ La là nhớ lại bóng người lôi thôi lếch thếch hôm qua. Hắn không nhịn được lắc lắc đầu:
- Người ta nói tham gia quân ngũ ba năm. Heo nái cũng thành Điêu Thuyền. Các ngươi làm ngục tốt ba năm. Tỷ muội lôi thôi cũng xem thành Điêu Thuyền, hừ. Ta không có ý kiến.
Tên ngục tốt nọ tỏ ra không phục:
- Vũ nhi, chuyện khác ta không tranh cãi với ngươi, nhưng chuyện này, ngươi chỉ là một tiểu hài tử. Biết gì chứ. Nữ oa nhi này tương lai chắc chắn là một mỹ nhân bại hoại, lại là tuyệt thế mỹ nhân.
Vũ La làm ra bộ dáng buồn nôn. Khiến cho tên ngục tốt tức đến nỗi không nói thêm được gì nữa:
- Ngươi... Được rồi, không nghe ngươi nói nữa. Ngươi cứ ăn đi, để ta ngắm tiểu mỹ nhân.
Tiền kiếp Vũ La từng gặp qua mỹ nhân tuyệt thế chân chính. Không nói đâu xa. Tống Kiếm Mi lúc ấy là đệ nhất tiên tử phe Chính đạo, những nữ nhân bình thường. Vũ La không thèm nhìn tới.
Chỉ là nhớ tới Tống Kiếm Mi, hắn lại cảm thấy đau xót trong lòng. Những mối thù khác chỉ để lại hận. Duy có tình thù là rắc rối phức tạp nhất.
Vũ La xúc một muỗng cơm đầy cho vào miệng, nhồm nhoàm ăn liền mấy miếng, làm ra vẻ mình không chút hiếu kỳ về tiểu mỹ nhân kia.
Trên đời này, nhà ngục vĩnh viễn là nơi đen tối nhất, ngục tốt cũng không có được mấy người tốt. Vũ La hiên rất rõ điểm này. Đám nữ ma đầu bị giam giữ nơi này, ngoại trừ một số ít cao to vạm vỡ, tự cho mình là giống đực, tranh cướp nữ nhân cùng nam nhân khác, tuyệt đại đa số đều là Bạch Cốt Tinh, xinh đẹp mà nguy hiểm.
Tuy rằng đám ngục tốt thèm nhô dãi, nhưns cũng không dám xuống tay.
Vũ La quên đi chuyện tiểu mỹ nhân rất nhanh, vẫn như trước ngày ngày khắc khổ tu luyện, mượn linh khí của ngọc túy phách cùng sát phong rèn luyện toàn thân. Chỉ có lúc ăn cơm. Nghe tiếng cười hăng hắc dâm đãng của bọn ngục tốt. Hắn không khỏi lắc lắc đầu.
- Tiểu nha đầu. Ngươi có biết đây là địa phương nào không? Là nơi để cho ngươi tùy tiện xông vào hay sao, không muốn sống nữa hay sao? Người đâu. Bắt lại cho ta. Để điều tra xem là con nhà ai, Mã gia ta sẽ tìm người lớn tính sổ!
Bốn người Mã Hồng nhìn ra thiếu nữ này cũng là người tu chân, chỉ là không hiểu vì sao một thiếu nữ lại trở nên lôi thôi lếch thếch tới mức như vậy. Y còn đang tính toán, nước bài một con rồng thuần nhất sắc của mình khi nãy thắng được bao nhiêu, sau này sẽ lấy lại cho đủ số từ người nhà của thiếu nữ này.
Ba tên ngục tốt tuân lệnh, vừa định động thủ. Chợt nghe thiếu nữ kêu to:
- Ta tới tìm gia gia.
Mã Hồng cho rằng đây là tới thăm tù phạm, tức giận hỏi:
- Gia gia ngươi là ai?
- Gia gia của ta là Diệp Niệm Am!
Lúc này dường như Mã Hồng vừa bị ai thình lình nhét vào miệng một con gà lớn. Một lúc lâu sau mới định thần lại, đột ngột thay đổi bộ dạng vô cùng ‘thân thiết’, miệng nở một nụ cười:
- Thì ra cháu là hài tử của Diệp lão nhân gia. Vì sao không nói sớm. Tiểu hài tử này nghịch ngợm thật, đùa giỡn thúc thúc như vậy...
Mã Hồng đi tới trước, thiếu nữ cảnh giác lui về phía sau một bước, ba tên ngục tốt cười ha hả làm y cảm thấy mất mặt:
- Nào, để thúc thúc vác cho cháu.
Thiếu nữ lại tỏ ra mười phần cảnh giác:
- Không cần. Tự ta vác được rồi.
Mã Hồng cười bẽn lẽn:
- Được rồi, vậy cháu cứ vác, thúc thúc dẫn cháu đi gặp gia gia.
Y đưa thiếu nữ đi, thuận miệng hỏi:
- Xem ra khá nặng, bên trong là gì vậy?
- Thủy Ngọc đạo.
Suýt chút nữa Mã Hồng ngã lăn ra:
- Thủy Ngọc đạo... Cháu vác cả bao Thủy Ngọc đạo này sao?
- Làm sao vậy?
Thiếu nữ liếc xéo một cái, trông vô cùng linh lợi:
- Đây là lương thực của ta. Nếu không vác theo, dọc đường đói chết thì sao?
Mã Hồng bị tiểu cô nương này đánh bại, lắc lắc đầu không dám nói gì nữa.
Y đưa thiếu nữ qua đại môn Nhược Lô Ngục, đi về phía Vọng Sơn các. Bọn Mã Hồng mải chơi quên cả giờ giấc, hiện tại đã là giờ cơm chiều, dọc đường vắng tanh không thấy bóng người nào. Lúc đi ngang qua Trảm Long đài, thiếu nữ nhìn lên đó có vẻ tò mò:
- Nơi này của các ngươi hay thật, một thùng cơm cùng một chén canh để trên cao như vậy, là cúng tế quỷ thần hưởng dụng sao?
Ách... Mã Hồng không biết phải trả lời thế nào.
Thiếu nữ hiếu kỳ quan sát. Thình lình phía sau thùng cơm có một người chui ra. Khiến cho nàng sợ hãi giật nảy mình:
- Vì sao... Vì sao...
Mã Hồng cười ha hả:
- Có lẽ không cần ta giải thích nữa rồi.
Y cho rằng thiếu nữ giật mình vì thấy có người ăn nhiều như vậy, không biết rằng thiếu nữ đang thầm nghĩ trong lòng: “Vì sao còn có người có thể ăn như bổn tiểu thư vậy..
Vũ La đứng trên Trảm Long đài nhìn xuống, thấy đoàn người bọn Mã Hồng đi một cách thành thành thật thật, cũng khẽ giật mình, vì sao thiếu nữ kia lại lôi thôi như vậy, trong túi nàng vác trên lưng có những gì...?
Lần đầu tiên Vũ La và Diệp Thanh Quả gặp mặt. Để lại cho nhau một ấn tượng đặc biệt, sau đó lướt qua.
Vào ban đêm. Nhược Lô Ngục vô cùng yên ắng. Chỉ là trên Vọng Sơn các, đèn sáng đến khuya. Trên lớp cửa sổ bằng giấy, soi bóng một già một trẻ, bóng ấm áp của hai ông cháu.
Trong lòng Vũ La nhớ lại một lượt thiên văn tự trên thạch đao trong miệng rồng. Trong mấy ngày gần đây, lúc hắn tu luyện xong, rảnh rỗi không có việc gì. Vẫn thầm đọc đi đọc lại thiên văn tự này. Tuy rằng thủy chung hắn vẫn không hiểu nó có nghĩa gì. Nhưng sau mỗi lần đọc lại, Vũ La có cảm giác như mình càng ‘hiểu’ sâu hơn về thiên văn tự này.
Đây là một cảm giác rất khó hình dung, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời. Vũ La thuận theo cảm giác này, mỗi ngày lặng lẽ nhớ lại vài lần. Cho đến hôm nay, thậm chí hắn có thể cảm giác được, đằng sau thiên văn tự này ẩn giấu một lực lượng hùng mạnh vô cùng. Lực lượng này khiến cho tiền kiếp Vũ La là nam Hoang Đế Quân cũng cảm thấy run rẩy, may là chỉ do một thiên văn tự truyền ra.
Rốt cục thiên văn tự này ghi lại những gì? Vũ La thầm kinh hãi trong lòng, nhớ lại thái độ do dự của lão ma đầu. Vũ La cũng không khỏi cảm thấy ngập ngừng do dự.
Đương nhiên lực lượng hùng mạnh sẽ khiến cho người ta sinh lòng theo đuổi, nhưng nếu là lực lượng mà mình không khống chế được, như vậy bất luận là đối với mình hay với người khác, cũng chính là tai họa tày trời.
Khai thất khiếu, khiếu sau khó khăn hơn khiếu trước.
Vũ La nhờ ngọc túy phách tu luyện cả buổi tối, vẫn không có dấu hiệu đột phá. Bất quá hắn cũng không sốt ruột, vì hiểu rõ rằng trong thời điểm này cần phải tĩnh tâm tới mức lắng đọng lại, chứ không phải nóng như lửa đốt tìm kiếm phương pháp đột phá. Như vậy chính là dục tốc bất đạt.
Sáng hôm ấy, điểm tâm mang tới cho Vũ La muộn một chút. Gần đây Vũ La đã quen với đám thủ hạ của Kiều Hổ, cho nên cũng không chấp nhất chuyện này. Tên ngục tốt mang cơm vừa tới, gặp Vũ La xin lỗi luôn miệng:
- Vũ nhi, ta tới chậm, thông cảm cho, hắc hắc...
Vũ La vừa ăn vừa tò mò nhìn y:
- Làm sao vậy, có chuyện gì mà ngươi cười dâm đãng như vậy?
Một thân tinh huyết nửa tháng trước của Vũ La đã bồi bổ xong, bất quá cảnh giới Bảo Sơn cũng chú trọng vấn đề ăn uống. Vũ La lại đang tuổi lớn. Cho nên sức ăn của hắn vẫn không giảm.
Tên ngục tốt nọ lại cười hăng hắc:
- Có lẽ ngươi không biết. Nhược Lô Ngục chúng ta vừa xuất hiện một tiểu mỹ nhân.
Trong Nhược Lô Ngục, bất luận là ngục tốt hay nô bộc, không thiếu nữ nhân, nữ ma đầu trong phe Ma đạo cũng không ít. Cũng không biết vì sao.
Bất quá có thể là chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh âm trầm trong Nhược Lô Ngục, bọn ngục tốt toàn là nam hung hãn nữ bưu hàn. Nếu không phải Tôn Nhị Nương cũng là Mẫu Dạ Xoa. Cảnh giới tu hành của các nàng còn chưa đạt tới trình độ có thể thay đổi dung mạo, khiến cho bọn ngục tốt cảm thấy không có hứng thú.
Hôm nay tiểu mỹ nhân xuất hiện ở nhà ăn. Nhất thời khiến cho một tràng tiếng sói tru vang lên. Nhất là bọn nô bộc thiếu niên, có thể nói tre già măng mọc, sóng sau xô sóng trước.
Không phải là sóng lãng, mà là phóng đãng.
Phản ứng đầu tiên của Vũ La là nhớ lại bóng người lôi thôi lếch thếch hôm qua. Hắn không nhịn được lắc lắc đầu:
- Người ta nói tham gia quân ngũ ba năm. Heo nái cũng thành Điêu Thuyền. Các ngươi làm ngục tốt ba năm. Tỷ muội lôi thôi cũng xem thành Điêu Thuyền, hừ. Ta không có ý kiến.
Tên ngục tốt nọ tỏ ra không phục:
- Vũ nhi, chuyện khác ta không tranh cãi với ngươi, nhưng chuyện này, ngươi chỉ là một tiểu hài tử. Biết gì chứ. Nữ oa nhi này tương lai chắc chắn là một mỹ nhân bại hoại, lại là tuyệt thế mỹ nhân.
Vũ La làm ra bộ dáng buồn nôn. Khiến cho tên ngục tốt tức đến nỗi không nói thêm được gì nữa:
- Ngươi... Được rồi, không nghe ngươi nói nữa. Ngươi cứ ăn đi, để ta ngắm tiểu mỹ nhân.
Tiền kiếp Vũ La từng gặp qua mỹ nhân tuyệt thế chân chính. Không nói đâu xa. Tống Kiếm Mi lúc ấy là đệ nhất tiên tử phe Chính đạo, những nữ nhân bình thường. Vũ La không thèm nhìn tới.
Chỉ là nhớ tới Tống Kiếm Mi, hắn lại cảm thấy đau xót trong lòng. Những mối thù khác chỉ để lại hận. Duy có tình thù là rắc rối phức tạp nhất.
Vũ La xúc một muỗng cơm đầy cho vào miệng, nhồm nhoàm ăn liền mấy miếng, làm ra vẻ mình không chút hiếu kỳ về tiểu mỹ nhân kia.
Trên đời này, nhà ngục vĩnh viễn là nơi đen tối nhất, ngục tốt cũng không có được mấy người tốt. Vũ La hiên rất rõ điểm này. Đám nữ ma đầu bị giam giữ nơi này, ngoại trừ một số ít cao to vạm vỡ, tự cho mình là giống đực, tranh cướp nữ nhân cùng nam nhân khác, tuyệt đại đa số đều là Bạch Cốt Tinh, xinh đẹp mà nguy hiểm.
Tuy rằng đám ngục tốt thèm nhô dãi, nhưns cũng không dám xuống tay.
Vũ La quên đi chuyện tiểu mỹ nhân rất nhanh, vẫn như trước ngày ngày khắc khổ tu luyện, mượn linh khí của ngọc túy phách cùng sát phong rèn luyện toàn thân. Chỉ có lúc ăn cơm. Nghe tiếng cười hăng hắc dâm đãng của bọn ngục tốt. Hắn không khỏi lắc lắc đầu.