Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Kinh nghiệm giết người lần đầu tiên của Kiều Hổ đã khiến cho y cảm thấy hết sức e ngại loại người hung mệnh như Vũ La. Khiến cho trong một thời gian dài sau này, Kiều Hổ vẫn đối xử với Vũ La mười phần khách sáo. Vào lúc ấy Kiều Hổ đã phất lên. Sát phạt quyết đoán, duy chỉ có thái độ của y với Vũ La khiến cho rất nhiều người không hiểu được. Kiều Hổ cũng không giải thích, y giữ riêng bí mật này cho mình.
Vũ La phủi bụi trên y phục, xong ngạo nghễ đứng đó, cũng không định đào tẩu.
Đám ngục tốt xung quanh không tin vào mắt mình, cố sắng lấy tay giụi mắt. Cuối cùng xác định quả thật người đang bị đánh nằm lăn dưới đất. Toàn thân đẫm máu. Đang cất tiếng rên ri kia quả thật là Mộc Dịch Binh Lang, mấy người cùng kêu lên:
- Làm sao có thể như vậy được? Cho dù tiểu tử này có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng đánh bại người cao hơn mình chín cấp, chuyện này... Chuyện này cũng quá mức thần kỳ...
Một trận sát khí nổi lên. Che cả bầu trời. Chỉ trong thoáng chốc trời đất tối sầm lại, cát bay đá chạy, âm phong gào thét, một thanh âm giận dữ rít lên:
- Ai làm chuyện này?
Mộc Dịch Trạc đang chạy như điên tới, xung quanh thân y là một cơn trốt xoáy màu đen. Trông giống như một pho tượng Ma Thần.
Đám ngục tốt kể cả Kiều Hổ không nhịn được phải lui ra sau hàng chục bước. Dưới thực lực hùng mạnh của Mộc Dịch Trạc áp chế, thậm chí có người thối lui một mạch tới chân tường, lưng dựa vào tường mới có thể đứng vững.
Vũ La không hề tỏ ra sợ hãi, ung dung bước tới nói:
- Ta.
- Lại là ngươi...
Mộc Dịch Trạc đùng đùng nổi giận:
- Giỏi, giỏi lắm. Ngươi cho rằng có Thác Bạt Thao Thiên làm chỗ dựa. Dám coi thường ta sao?
Giữa hắc phong thổi đầy trời, thình lình có một bàn tay trắng như bạch ngọc thò ra. Lăng không chộp vào đầu Vũ La.
Thình lình một thanh thiết kiếm khổng lồ bay tới, hết sức nặng nề, mang theo kiếm quang màu đen dài mấy trượng, chém rách hắc phong, va chạm cùng bàn bay trắng như bạch ngọc kia giữa không trung.
Một tiếng nổ ầm vang, giống như thình lình gõ thanh la vậy. Đám ngục tốt xung quanh ôm tai đau đớn ngã lăn ra đất.
Bàn tay bạch ngọc cùng thiết kiếm đã thu về, Thác Bạt Thao Thiên thình lình từ bên ngoài xông tới, tay khẽ run lên. Sợi xích huyết quang của y kêu lên loảng xoảng. Y đang cầm Vẫn Thiết Trọng Kiếm, một tay trọng kiếm, một tay vung xích, hai chân khẽ điểm, dưới đất xuất hiện một cái hố nhỏ, thân hình y đã bay lên không. Sợi xích cùng trọng kiếm vẽ ra từng đạo quỹ tích huyền ảo giữa không trung, sợi xích kêu loảng xoảng, trọng kiếm uy áp phát ra tiếng kêu u ú rợn người.
Thác Bạt Thao Thiên lăng không đánh tới, Mộc Dịch Trạc ảo hóa ra hai bàn tay bạch ngọc phóng vút lên cao, hai người lại va chạm với nhau lần nữa. Mộc Dịch Trạc lui về phía sau ba bước, Thác Bạt Thao Thiên cũng bị lực phản chấn bắn ngược trở về, rơi xuống đất lảo đảo một chút.
- Đủ rồi!
Thình lình một giọng nói uy nghiêm vang lên ngăn hai người lại, Diệp Niệm Am đang chậm rãi đi tới. Lão đi tới đâu. Hắc phong, huyết quang đều thu lại tránh né. Chỉ trong thoáng chốc, không trung đã trong sáng trở lại.
Mộc Dịch Trạc giận dữ chỉ vào Vũ La:
- Tiểu tử này đả thương con ta. Tùy tiện giết chết bạn đồng liêu, xin Đại nhân xử lý theo lẽ công bằng.
Thác Bạt Thao Thiên phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc:
- Vì sao ngươi không nói mình không biết dạy con. Để cho Mộc Dịch Binh Lang hoành hành ngang ngược?
- Được rồi...
Diệp Niệm Am bất mãn cau mày, lão nhìn thi thể tên nô bộc dưới đất, nhìn sang Mộc Dịch Binh Lang vẫn chưa đứng dậy nổi, vung tay lên:
- Không cần nói nhiều, đưa lên Trảm Long đài đi.
- Trảm Long đài ư?
Mộc Dịch Trạc nghe vậy, tỏ ra không hài lòng:
- Trọng tội như vậy, chỉ đưa lên Trảm Long đài là xong thôi sao?
Thác Bạt Thao Thiên lại cảm thấy mừng thầm.
Diệp Niệm Am liếc Mộc Dịch Trạc một cái, chỉ vào dãy nhà ngục cách đó không xa:
- Trong đó nhốt bao nhiêu tu sĩ phe Chính đạo, không ít kẻ tội nặng hơn Vũ La nhiều, không phải cũng chỉ qua loa chiếu lệ mà thôi sao? Mộc Dịch Binh Lang chỉ bị thương ngoài da. Không có gì đáng ngại. Còn tên này chết đi vì gây hấn trước, nếu y đã làm như vậy, đương nhiên phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Dứt lời, Diệp Niệm Am lại vung tay, giọng kiên quyết:
- Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Trảm Long đài là một nơi đặc biệt trong Nhược Lô Ngục, đó là một khối cự thạch cao tới ba mươi trượng trồi lên khỏi mặt đất. Trên cự thạch đầy dấu vết năm tháng xói mòn. Chỉ có phần đỉnh có hoa văn trang trí. Ở trên đỉnh có một pho tượng đầu rồng, trông vô cùng sống động.
Miệng rồng mở lớn. Nuốt một người vào đó vô cùng thoải mái.
Trong miệng rồng không có lưỡi, thay vào đó là một thanh đại đao cổ xưa. Cho nên mới gọi là Trảm Long đài.
Vị trí của Trảm Long đài vừa khéo đối xứng với bức tượng chim sẻ đồng xanh trên đỉnh Nhược Lô Ngục. Lúc Nhược Lô Ngục được phát hiện. Cửu Đại Thiên Môn từng thỉnh vị Đại sư phong thũy đệ nhất Tu Chân Giới năm ấy là Bốc Dịch tiên sinh, thăm dò cả Nhược Lô Ngục.
Cuối cùng phát hiện ra vị trí của Trảm Long đài này là tốt nhất trong cả Nhược Lô Ngục, nhất định trong này có giấu trọng bảo. Phán đoán này từng làm cho Cửu Đại Thiên Môn dường như được uống một liều xuân dược, hưng phấn vô cùng, vây quanh Trảm Long đài tìm hiểu mấy chục năm.
Ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng thanh thạch đao này chính là thần vật. Nhưng bọn họ đã dùng hết biện pháp cũng không nhổ ra được.
Kế đó lại có người đưa ra suy đoán khác, nhưng thủy chung không phát hiện ra bảo vật chân chính nào cả.
Qua ba mươi năm. Rốt cuộc vẫn là không thu hoạch được gì. Phe Chính đạo dần dần yên tĩnh lại, cũng dần dần không còn coi trọng Trảm Long đài như trước nữa.
Bất quá Trảm Long đài có một chỗ đặc biệt, đó là hàng ngày vào giờ Tý, Ngọ, đều có một luồng sát phong từ trong miệng rồng phun ra.
Giờ Tý là Hàn sát phong, giờ Ngọ là Hỏa sát phong.
Sát phong này thổi vào người thường, lập tức lấy mạng, nhưng đối với tu sĩ chỉ là chịu đau đớn da thịt một chút mà thôi. Bởi vậy tuy bình thường Trảm Long đài được xiềng xích khóa lại, nhưng thực tế nơi này là một hình đài, ngục tốt. Nô bộc phạm sai lầm đều bị trói ở nơi đây chịu khổ.
Tuy rằng cái tên Trảm Long đài nghe qua vô cùng hung ác, thực tế hình phạt này đối với tu sĩ chẳng đáng gì. Cho nên Mộc Dịch Trạc vừa nghe nói phạt Vũ La trên Trảm Long đài, nhất thời không phục.
Diệp Niệm Am không rảnh giám thị hành hình, đã bỏ đi từ sớm. Chỉ còn lại hai người Mộc Dịch Trạc và Thác Bạt Thao Thiên. Kiều Hổ dẫn vài tên ngục tốt áp giải Vũ La lên Trảm Long đài.
Thác Bạt Thao Thiên tiến lên một bước, nghĩ đến Vũ La yếu ớt phải chịu khổ, cảm thấy không nờ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu khẽ buông tiếng than dài:
- Ôi, ngươi kích động như vậy làm gì. Sao không đợi ta tới?
Vũ La chỉ cười cười không nói.
Bỗng nhiên thái độ của Thác Bạt Thao Thiên trở nên hết sức hào hùng, hào khí can vân:
- Bất quá ngươi vừa mới tiến vào cảnh giới Khai Khiếu, đã có thể đánh cho Mộc Dịch Binh Lang răng rơi đầy đất. Chiến lực cũng thật bất phàm. Tương lai hai huynh đệ chúng ta liên thủ. Hoành hành bốn bể, để xem còn ai dám ức hiếp chúng ta nữa chăng!
Lời này đương nhiên là do Thác Bạt Thao Thiên hứng chí mà nói, không khỏi xem nhẹ cảm nhận của người ngoài. Mộc Dịch Trạc nghe xong những lời này, tức giận bước lên hừ lạnh, đoạt lấy xiềng xích:
- Để ta trói hắn.
Thác Bạt Thao Thiên không chịu nhường cho, Vũ La lại thản nhiên nói:
- Để cho y tới đây, ta cũng có chuyện muốn nói với y.
Thác Bạt Thao Thiên trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc một cái, mới buông sợi xích thối lui lại, bất quá cũng chỉ lui ra hai bước, đề phòng Mộc Dịch Trạc động tay chân với Vũ La.
Mộc Dịch Trạc cột chặt tứ chi Vũ La vào đầu rồng, cười gằn một tiếng:
- Ngươi hãy nhấm nháp một chút mùi vị đau khổ.
Vũ La không thèm để ý, Mộc Dịch Trạc vừa định rời đi, thình lình hắn gọi lại:
- Này, câu vừa rồi ngươi nói quả thật rất đúng.
Mộc Dịch Trạc nghe vậy sửng sốt.
- Ta quả thật là ỷ lại vào Thác Bạt Thao Thiên, cho nên không coi ngươi ra gì. Bất quá ngươi làm cái rắm gì được ta?
Vũ La đắc ý cười nói.
Vũ La phủi bụi trên y phục, xong ngạo nghễ đứng đó, cũng không định đào tẩu.
Đám ngục tốt xung quanh không tin vào mắt mình, cố sắng lấy tay giụi mắt. Cuối cùng xác định quả thật người đang bị đánh nằm lăn dưới đất. Toàn thân đẫm máu. Đang cất tiếng rên ri kia quả thật là Mộc Dịch Binh Lang, mấy người cùng kêu lên:
- Làm sao có thể như vậy được? Cho dù tiểu tử này có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng đánh bại người cao hơn mình chín cấp, chuyện này... Chuyện này cũng quá mức thần kỳ...
Một trận sát khí nổi lên. Che cả bầu trời. Chỉ trong thoáng chốc trời đất tối sầm lại, cát bay đá chạy, âm phong gào thét, một thanh âm giận dữ rít lên:
- Ai làm chuyện này?
Mộc Dịch Trạc đang chạy như điên tới, xung quanh thân y là một cơn trốt xoáy màu đen. Trông giống như một pho tượng Ma Thần.
Đám ngục tốt kể cả Kiều Hổ không nhịn được phải lui ra sau hàng chục bước. Dưới thực lực hùng mạnh của Mộc Dịch Trạc áp chế, thậm chí có người thối lui một mạch tới chân tường, lưng dựa vào tường mới có thể đứng vững.
Vũ La không hề tỏ ra sợ hãi, ung dung bước tới nói:
- Ta.
- Lại là ngươi...
Mộc Dịch Trạc đùng đùng nổi giận:
- Giỏi, giỏi lắm. Ngươi cho rằng có Thác Bạt Thao Thiên làm chỗ dựa. Dám coi thường ta sao?
Giữa hắc phong thổi đầy trời, thình lình có một bàn tay trắng như bạch ngọc thò ra. Lăng không chộp vào đầu Vũ La.
Thình lình một thanh thiết kiếm khổng lồ bay tới, hết sức nặng nề, mang theo kiếm quang màu đen dài mấy trượng, chém rách hắc phong, va chạm cùng bàn bay trắng như bạch ngọc kia giữa không trung.
Một tiếng nổ ầm vang, giống như thình lình gõ thanh la vậy. Đám ngục tốt xung quanh ôm tai đau đớn ngã lăn ra đất.
Bàn tay bạch ngọc cùng thiết kiếm đã thu về, Thác Bạt Thao Thiên thình lình từ bên ngoài xông tới, tay khẽ run lên. Sợi xích huyết quang của y kêu lên loảng xoảng. Y đang cầm Vẫn Thiết Trọng Kiếm, một tay trọng kiếm, một tay vung xích, hai chân khẽ điểm, dưới đất xuất hiện một cái hố nhỏ, thân hình y đã bay lên không. Sợi xích cùng trọng kiếm vẽ ra từng đạo quỹ tích huyền ảo giữa không trung, sợi xích kêu loảng xoảng, trọng kiếm uy áp phát ra tiếng kêu u ú rợn người.
Thác Bạt Thao Thiên lăng không đánh tới, Mộc Dịch Trạc ảo hóa ra hai bàn tay bạch ngọc phóng vút lên cao, hai người lại va chạm với nhau lần nữa. Mộc Dịch Trạc lui về phía sau ba bước, Thác Bạt Thao Thiên cũng bị lực phản chấn bắn ngược trở về, rơi xuống đất lảo đảo một chút.
- Đủ rồi!
Thình lình một giọng nói uy nghiêm vang lên ngăn hai người lại, Diệp Niệm Am đang chậm rãi đi tới. Lão đi tới đâu. Hắc phong, huyết quang đều thu lại tránh né. Chỉ trong thoáng chốc, không trung đã trong sáng trở lại.
Mộc Dịch Trạc giận dữ chỉ vào Vũ La:
- Tiểu tử này đả thương con ta. Tùy tiện giết chết bạn đồng liêu, xin Đại nhân xử lý theo lẽ công bằng.
Thác Bạt Thao Thiên phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc:
- Vì sao ngươi không nói mình không biết dạy con. Để cho Mộc Dịch Binh Lang hoành hành ngang ngược?
- Được rồi...
Diệp Niệm Am bất mãn cau mày, lão nhìn thi thể tên nô bộc dưới đất, nhìn sang Mộc Dịch Binh Lang vẫn chưa đứng dậy nổi, vung tay lên:
- Không cần nói nhiều, đưa lên Trảm Long đài đi.
- Trảm Long đài ư?
Mộc Dịch Trạc nghe vậy, tỏ ra không hài lòng:
- Trọng tội như vậy, chỉ đưa lên Trảm Long đài là xong thôi sao?
Thác Bạt Thao Thiên lại cảm thấy mừng thầm.
Diệp Niệm Am liếc Mộc Dịch Trạc một cái, chỉ vào dãy nhà ngục cách đó không xa:
- Trong đó nhốt bao nhiêu tu sĩ phe Chính đạo, không ít kẻ tội nặng hơn Vũ La nhiều, không phải cũng chỉ qua loa chiếu lệ mà thôi sao? Mộc Dịch Binh Lang chỉ bị thương ngoài da. Không có gì đáng ngại. Còn tên này chết đi vì gây hấn trước, nếu y đã làm như vậy, đương nhiên phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Dứt lời, Diệp Niệm Am lại vung tay, giọng kiên quyết:
- Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Trảm Long đài là một nơi đặc biệt trong Nhược Lô Ngục, đó là một khối cự thạch cao tới ba mươi trượng trồi lên khỏi mặt đất. Trên cự thạch đầy dấu vết năm tháng xói mòn. Chỉ có phần đỉnh có hoa văn trang trí. Ở trên đỉnh có một pho tượng đầu rồng, trông vô cùng sống động.
Miệng rồng mở lớn. Nuốt một người vào đó vô cùng thoải mái.
Trong miệng rồng không có lưỡi, thay vào đó là một thanh đại đao cổ xưa. Cho nên mới gọi là Trảm Long đài.
Vị trí của Trảm Long đài vừa khéo đối xứng với bức tượng chim sẻ đồng xanh trên đỉnh Nhược Lô Ngục. Lúc Nhược Lô Ngục được phát hiện. Cửu Đại Thiên Môn từng thỉnh vị Đại sư phong thũy đệ nhất Tu Chân Giới năm ấy là Bốc Dịch tiên sinh, thăm dò cả Nhược Lô Ngục.
Cuối cùng phát hiện ra vị trí của Trảm Long đài này là tốt nhất trong cả Nhược Lô Ngục, nhất định trong này có giấu trọng bảo. Phán đoán này từng làm cho Cửu Đại Thiên Môn dường như được uống một liều xuân dược, hưng phấn vô cùng, vây quanh Trảm Long đài tìm hiểu mấy chục năm.
Ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng thanh thạch đao này chính là thần vật. Nhưng bọn họ đã dùng hết biện pháp cũng không nhổ ra được.
Kế đó lại có người đưa ra suy đoán khác, nhưng thủy chung không phát hiện ra bảo vật chân chính nào cả.
Qua ba mươi năm. Rốt cuộc vẫn là không thu hoạch được gì. Phe Chính đạo dần dần yên tĩnh lại, cũng dần dần không còn coi trọng Trảm Long đài như trước nữa.
Bất quá Trảm Long đài có một chỗ đặc biệt, đó là hàng ngày vào giờ Tý, Ngọ, đều có một luồng sát phong từ trong miệng rồng phun ra.
Giờ Tý là Hàn sát phong, giờ Ngọ là Hỏa sát phong.
Sát phong này thổi vào người thường, lập tức lấy mạng, nhưng đối với tu sĩ chỉ là chịu đau đớn da thịt một chút mà thôi. Bởi vậy tuy bình thường Trảm Long đài được xiềng xích khóa lại, nhưng thực tế nơi này là một hình đài, ngục tốt. Nô bộc phạm sai lầm đều bị trói ở nơi đây chịu khổ.
Tuy rằng cái tên Trảm Long đài nghe qua vô cùng hung ác, thực tế hình phạt này đối với tu sĩ chẳng đáng gì. Cho nên Mộc Dịch Trạc vừa nghe nói phạt Vũ La trên Trảm Long đài, nhất thời không phục.
Diệp Niệm Am không rảnh giám thị hành hình, đã bỏ đi từ sớm. Chỉ còn lại hai người Mộc Dịch Trạc và Thác Bạt Thao Thiên. Kiều Hổ dẫn vài tên ngục tốt áp giải Vũ La lên Trảm Long đài.
Thác Bạt Thao Thiên tiến lên một bước, nghĩ đến Vũ La yếu ớt phải chịu khổ, cảm thấy không nờ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu khẽ buông tiếng than dài:
- Ôi, ngươi kích động như vậy làm gì. Sao không đợi ta tới?
Vũ La chỉ cười cười không nói.
Bỗng nhiên thái độ của Thác Bạt Thao Thiên trở nên hết sức hào hùng, hào khí can vân:
- Bất quá ngươi vừa mới tiến vào cảnh giới Khai Khiếu, đã có thể đánh cho Mộc Dịch Binh Lang răng rơi đầy đất. Chiến lực cũng thật bất phàm. Tương lai hai huynh đệ chúng ta liên thủ. Hoành hành bốn bể, để xem còn ai dám ức hiếp chúng ta nữa chăng!
Lời này đương nhiên là do Thác Bạt Thao Thiên hứng chí mà nói, không khỏi xem nhẹ cảm nhận của người ngoài. Mộc Dịch Trạc nghe xong những lời này, tức giận bước lên hừ lạnh, đoạt lấy xiềng xích:
- Để ta trói hắn.
Thác Bạt Thao Thiên không chịu nhường cho, Vũ La lại thản nhiên nói:
- Để cho y tới đây, ta cũng có chuyện muốn nói với y.
Thác Bạt Thao Thiên trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc một cái, mới buông sợi xích thối lui lại, bất quá cũng chỉ lui ra hai bước, đề phòng Mộc Dịch Trạc động tay chân với Vũ La.
Mộc Dịch Trạc cột chặt tứ chi Vũ La vào đầu rồng, cười gằn một tiếng:
- Ngươi hãy nhấm nháp một chút mùi vị đau khổ.
Vũ La không thèm để ý, Mộc Dịch Trạc vừa định rời đi, thình lình hắn gọi lại:
- Này, câu vừa rồi ngươi nói quả thật rất đúng.
Mộc Dịch Trạc nghe vậy sửng sốt.
- Ta quả thật là ỷ lại vào Thác Bạt Thao Thiên, cho nên không coi ngươi ra gì. Bất quá ngươi làm cái rắm gì được ta?
Vũ La đắc ý cười nói.