Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Tên nô bộc thấy vậy run lên. Xoay người định chạy. Nhưng Vũ La không cho y một cơ hội nào, đánh ra một chưởng. Được linh quang che lấp, sợi xích đâm vào thân thể tên nô bộc, nháy mắt phá nát tâm mạch y.
Tên nô bộc lảo đảo chạy được vài bước, rốt cục ngã lăn dưới chân Mộc Dịch Binh Lang, chết không nhắm mắt.
Sắc mặt Mộc Dịch Binh Lang âm trầm tới cực điểm, toàn thân tên nô bộc không có vết thương nào. Gã muốn nghĩ cách cứu viện nhưng không còn kịp nữa. Thủ đoạn này rõ ràng là Vũ La muốn thị uy với mình.
Gã cười gằn một tiếng, giơ tay chỉ Vũ La:
- Đồ đần đã giết người, còn không mau bắt hắn lại cho ta?
Mộc Dịch Binh Lang cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Vũ La. Dương dương đắc ý. Đám ngục tốt xung quanh đứng bất động, rơi vào thế khó xử. Bọn chúng không muốn đắc tội với Mộc Dịch Binh Lang, lại càng không dám động thủ bắt Vũ La.
Đột nhiên Vũ La cười nhìn Mộc Dịch Binh Lang, bước tới một bước. Mộc Dịch Binh Lang giận tím mặt:
- Ngươi thật sự muốn tạo phản hay sao?
Vũ La vẫn bước tới, rất nhanh đã tới trước mặt Mộc Dịch Binh Lang, giọng hắn hết sức khinh thường:
- Tạo phản ư. Đánh ngươi một trận cũng có thể gọi là tạo phản hay sao, ngươi cũng không khỏi quá coi trọng chính mình.
Mộc Dịch Binh Lang cười gằn một tiếng:
- Đánh ta sao, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Nếu ngươi muốn tìm chết, vậy ta sẽ vui lòng thành toàn cho ngươi...
Gã đã đạt tới cảnh giới Hợp Chân đỉnh phong, còn cách cảnh giới Cửu Cung chỉ một bước. Vũ La chỉ là một tu sĩ vừa bước vào cảnh giới Khai Khiếu, cũng dám lớn lối khoa trương đòi đánh mình.
Người ta ai cũng có thất khiếu, cảnh giới Khai Khiếu là mở ra thất khiếu này, cảm ứng cùng thiên địa. Sau cảnh giới Khai Khiếu, lục thức tu sĩ trở nên nhạy bén. Có thể cẩn thận cảm ngộ thiên địa tự nhiên, biết được những biến hóa rất nhỏ của âm dương ngũ hành, chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai tu luyện.
Mà trên cảnh giới Khai Khiếu, vẫn còn cảnh giới Hợp Chân với ba đẳng cấp. Nói cách khác, Vũ La kém Mộc Dịch Binh Lang tới chín cấp.
Mộc Dịch Binh Lang tự tin rằng, cho dù mình không có pháp bảo trên tay, chỉ cần dùng tay không cũng có thể giết chết Vũ La.
Cho nên Vũ La bước về phía này, Mộc Dịch Binh Lang tuyệt không tránh né, còn tiến tới nghênh đón. Trên tay gã lúc này đã phủ một tầng linh quang mở nhạt. Tuy rằng Mộc Dịch Binh Lang cũng có pháp bảo, nhưng gã thích dùng quyền cước đánh Vũ La cho hả giận. Mộc Dịch Binh Lang ghét cay ghét đắng Vũ La đã lâu. Lúc này hận không thể dùng một quyền đánh cho xương cốt Vũ La vỡ vụn từng tấc, đánh cho tên đần này trở thành bánh thịt.
Thế tới hai người rất nhanh, đám ngục tốt xung quanh cơ hồ không kịp ngăn cản. Sắc mặt Kiều Hổ đại biến, cho dù Vũ La thiên phú dị bầm. Có thể thắng được tên nô bộc khai mở ba khiếu kia. Nhưng chắc chắn không thể nào thắng được Mộc Dịch Binh Lang cao hơn hắn tới chín cấp.
Hơn nữa Mộc Dịch Binh Lang không phải là nô bộc thông thường, gã là con Mộc Dịch Trạc, một thân pháp bảo, chiến lực thậm chí vượt qua tu sĩ vừa đạt tới cảnh giới Cửu Cung.
Nguyên nhân đến cùng của chuyện này cũng là do Vũ La đi Ly Nhân Uyên thay cho Kiều Hổ, mắt thấy Vũ La sắp sửa vì vậy mà toi mạng. Kiều Hổ cảm thấy xấu hổ trong lòng, vội vàng xông tới. Lần này dù y đắc tội với Mộc Dịch Binh Lang, cũng quyết cửu mạng Vũ La mới được.
Đám ngục tốt kia không có gan như Kiều Hổ, chỉ lấy mắt nhìn hai người sắp sửa chạm nhau, không ít người cảm thấy tuyệt vọng. Mộc Dịch Binh Lang còn chưa lớn tuổi, hạ thủ tàn độc mười phần, cả Nhược Lô Ngục ai ai cũng biết. Lần này Vũ La chắc chắn phải chết không sai.
Đầu quyền Mộc Dịch Binh Lang được linh quang bao bọc, dễ dàng đánh nát tầng linh nguyên móng manh bảo vệ bên ngoài thân thể Vũ La. Bất giác miệng gã nở một nụ cười gằn. Tựa như đang nhấm nháp khoái cảm thiết quyền của mình cắm ngập vào thịt, đánh vỡ xương của Vũ La. Xương thịt dập nát lẫn lộn vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc này, thình lình có một cỗ lực lượng đánh tới, nhất thời Mộc Dịch Binh Lang bị chế ngự. Dừng phắt lại trong tư thế tấn công. Cho dù gã cố sắng thế nào cũng không thể cử động, muốn chớp mắt một cái cũng hết sức khó khăn.
Vũ La cười khẩy, không chút khách sáo nện một quyền vào mặt gã.
Bốp... Trên gương mặt gầy gò của Mộc Dịch Binh Lang nở rộ hoa đào, răng trắng máu đỏ lẫn lộn tung bay. Mộc Dịch Binh Lang bị Vũ La đấm cho một quyền bay ngược ra sau. Lăn trên không ba vòng, sau đó rơi phịch xuống đất như một con chó chết.
Vũ La đuổi theo với tốc độ khó lòng tường tượng. Mộc Dịch Binh Lang còn chưa kịp rơi xuống đất. Vũ La đã tung cước đá vào eo gã.
Tuy rằng Mộc Dịch Binh Lang không thể cử động, nhưng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cước này của Vũ La chăng những hung ác, hơn nữa vị trí xảo quyệt, khiến cho lưng Mộc Dịch Binh Lang đau nhói. Gã lăn lông lốc trên không nhiều vòng, đến khi rơi xuống chợt cảm thấy quá mức nhẹ nhàng. Mộc Dịch Binh Lang thấy có chuyện khác thường, mở to mắt ra nhìn lại, thì ra hai tay Vũ La đã giữ lấy eo lưng gã. Kéo gã tới trước mặt. Thấy gã tỉnh lại chợt mỉm cười.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Mộc Dịch Binh Lang. Vũ La húc đầu thật mạnh vào mũi gã.
Một tiếng rắc vang lên. Xương mũi Mộc Dịch Binh Lang gãy nát. Máu tươi chảy ra như suối. Vũ La vẫn chưa chịu dừng tay, ném gã lên không, sau đó mình cũng lăng không bay lên. Xoay người ba vòng. Mộc Dịch Binh Lang vừa rơi xuống. Vũ La đã tung cước ra. Quét gã bay ra thật xa. Ầm một tiếng rất lớn. Thân thể Mộc Dịch Binh Lang va vào tường đá. Cất tiếng thét thảm thiết rơi xuống đất. Để lại một vết máu thật to trên tường.
Lúc này Mộc Dịch Binh Lang đã có thể cử động, nhưng gã không còn đủ sức cử động ngón tay.
Vũ La không phải tu sĩ nho nhỏ thông thường. Thiên phủ chi Quốc vào tay, có thể nói được phát huy uy lực đến cực hạn. Quả thật Mộc Dịch Binh Lang hùng mạnh hơn Vũ La nhiều, nhưng gã có thể mạnh hơn một lá Thiên Mệnh Thần Phù cửu phẩm không? Đương nhiên là không.
Vũ La ngầm mở Thiên phủ chi Quốc ra. Cũng không nhiều, chỉ là một cửa vào, mà cửa này nằm trên người Mộc Dịch Binh Lang. Mượn lực lượng của Thế giới Tiểu Thiên bên trong Thiên Phủ Chi Quốc, kềm chế Mộc Dịch Binh Lang chặt chẽ, khiến cho gã không thể nào cử động.
Chuyện này vô cùng vi diệu, thao tác phức tạp mười phần. Nếu không phải Vũ La. Cho dù người khác có nghĩ tới biện pháp này, chỉ sợ cũng khó lòng thực hiện.
Vốn Vũ La còn muốn tiếp tục nện cho Mộc Dịch Binh Lang một trận, nhưng chợt hắn cảm ứng được xa xa có cường giả đang tới. Hắn sử dụng Thiên Phủ Chi Quốc hạn chế hành động Mộc Dịch Binh Lang, nơi đây toàn là ngục tốt bình thường, tối đa cũng chỉ là Ban Đầu như Kiều Hổ. Những người này chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, Vũ La hành động vô cùng kín đáo. Nhưng bọn họ không nhìn ra. Không có nghĩa là Diệp Niệm Am cùng Mộc Dịch Trạc không nhìn ra.
Cẩn thận là hơn. Vũ La quyết định tạm thời buông tha Mộc Dịch Binh Lang, huống chỉ hắn đã đánh cho Mộc Dịch Binh Lang gãy cả răng hàm. Cũng đã phát tiết được cơn tức giận.
Kiều Hổ ở bên cạnh giật mình nhìn Vũ La. Không ai biết được suy nghĩ trong lòng y hiện tại.
Nhớ năm xưa. Sau lần đầu tiên Kiều Hổ giết người, lập tức nôn mửa ngay tại chỗ, vài ngày không thể ăn cơm. Nửa tháng sau tâm lý mới khỏi phục bình thường. Nếu chưa tự tay giết người lần nào, sẽ không hiểu được cảm giác trong lúc ấy.
Thế nhưng Vũ La giết tên nô bộc khi nãy vô cùng thoải mái ung dung, dường như hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý gì. Kế tiếp còn nện cho Mộc Dịch Binh Lang một trận.
Đám ngục tốt nơi đây trợn mắt há mồm. Không ai nghĩ rằng một người tu vi cao hơn Vũ La tới chín cấp, lại không thể hoàn thủ. Bị đánh không còn nhân dạng dưới tay hắn.
Nhưng chuyện làm cho Kiều Hổ khiếp sợ, chính là tâm cảnh của Vũ La.
t r u y e n c u a t u i n e t
Y không biết rằng tiền kiếp Vũ La từng xông pha giữa núi xương biển máu. Chỉ nghĩ rằng tiểu tử này trời sinh hung mệnh. Tuy rằng Kiều Hổ ít nói, nhưng trời sinh có chút trí khôn, y biết người nào có thể trêu vào, người nào phải sợ mà đứng xa chín thước.
Tên nô bộc lảo đảo chạy được vài bước, rốt cục ngã lăn dưới chân Mộc Dịch Binh Lang, chết không nhắm mắt.
Sắc mặt Mộc Dịch Binh Lang âm trầm tới cực điểm, toàn thân tên nô bộc không có vết thương nào. Gã muốn nghĩ cách cứu viện nhưng không còn kịp nữa. Thủ đoạn này rõ ràng là Vũ La muốn thị uy với mình.
Gã cười gằn một tiếng, giơ tay chỉ Vũ La:
- Đồ đần đã giết người, còn không mau bắt hắn lại cho ta?
Mộc Dịch Binh Lang cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Vũ La. Dương dương đắc ý. Đám ngục tốt xung quanh đứng bất động, rơi vào thế khó xử. Bọn chúng không muốn đắc tội với Mộc Dịch Binh Lang, lại càng không dám động thủ bắt Vũ La.
Đột nhiên Vũ La cười nhìn Mộc Dịch Binh Lang, bước tới một bước. Mộc Dịch Binh Lang giận tím mặt:
- Ngươi thật sự muốn tạo phản hay sao?
Vũ La vẫn bước tới, rất nhanh đã tới trước mặt Mộc Dịch Binh Lang, giọng hắn hết sức khinh thường:
- Tạo phản ư. Đánh ngươi một trận cũng có thể gọi là tạo phản hay sao, ngươi cũng không khỏi quá coi trọng chính mình.
Mộc Dịch Binh Lang cười gằn một tiếng:
- Đánh ta sao, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Nếu ngươi muốn tìm chết, vậy ta sẽ vui lòng thành toàn cho ngươi...
Gã đã đạt tới cảnh giới Hợp Chân đỉnh phong, còn cách cảnh giới Cửu Cung chỉ một bước. Vũ La chỉ là một tu sĩ vừa bước vào cảnh giới Khai Khiếu, cũng dám lớn lối khoa trương đòi đánh mình.
Người ta ai cũng có thất khiếu, cảnh giới Khai Khiếu là mở ra thất khiếu này, cảm ứng cùng thiên địa. Sau cảnh giới Khai Khiếu, lục thức tu sĩ trở nên nhạy bén. Có thể cẩn thận cảm ngộ thiên địa tự nhiên, biết được những biến hóa rất nhỏ của âm dương ngũ hành, chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai tu luyện.
Mà trên cảnh giới Khai Khiếu, vẫn còn cảnh giới Hợp Chân với ba đẳng cấp. Nói cách khác, Vũ La kém Mộc Dịch Binh Lang tới chín cấp.
Mộc Dịch Binh Lang tự tin rằng, cho dù mình không có pháp bảo trên tay, chỉ cần dùng tay không cũng có thể giết chết Vũ La.
Cho nên Vũ La bước về phía này, Mộc Dịch Binh Lang tuyệt không tránh né, còn tiến tới nghênh đón. Trên tay gã lúc này đã phủ một tầng linh quang mở nhạt. Tuy rằng Mộc Dịch Binh Lang cũng có pháp bảo, nhưng gã thích dùng quyền cước đánh Vũ La cho hả giận. Mộc Dịch Binh Lang ghét cay ghét đắng Vũ La đã lâu. Lúc này hận không thể dùng một quyền đánh cho xương cốt Vũ La vỡ vụn từng tấc, đánh cho tên đần này trở thành bánh thịt.
Thế tới hai người rất nhanh, đám ngục tốt xung quanh cơ hồ không kịp ngăn cản. Sắc mặt Kiều Hổ đại biến, cho dù Vũ La thiên phú dị bầm. Có thể thắng được tên nô bộc khai mở ba khiếu kia. Nhưng chắc chắn không thể nào thắng được Mộc Dịch Binh Lang cao hơn hắn tới chín cấp.
Hơn nữa Mộc Dịch Binh Lang không phải là nô bộc thông thường, gã là con Mộc Dịch Trạc, một thân pháp bảo, chiến lực thậm chí vượt qua tu sĩ vừa đạt tới cảnh giới Cửu Cung.
Nguyên nhân đến cùng của chuyện này cũng là do Vũ La đi Ly Nhân Uyên thay cho Kiều Hổ, mắt thấy Vũ La sắp sửa vì vậy mà toi mạng. Kiều Hổ cảm thấy xấu hổ trong lòng, vội vàng xông tới. Lần này dù y đắc tội với Mộc Dịch Binh Lang, cũng quyết cửu mạng Vũ La mới được.
Đám ngục tốt kia không có gan như Kiều Hổ, chỉ lấy mắt nhìn hai người sắp sửa chạm nhau, không ít người cảm thấy tuyệt vọng. Mộc Dịch Binh Lang còn chưa lớn tuổi, hạ thủ tàn độc mười phần, cả Nhược Lô Ngục ai ai cũng biết. Lần này Vũ La chắc chắn phải chết không sai.
Đầu quyền Mộc Dịch Binh Lang được linh quang bao bọc, dễ dàng đánh nát tầng linh nguyên móng manh bảo vệ bên ngoài thân thể Vũ La. Bất giác miệng gã nở một nụ cười gằn. Tựa như đang nhấm nháp khoái cảm thiết quyền của mình cắm ngập vào thịt, đánh vỡ xương của Vũ La. Xương thịt dập nát lẫn lộn vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc này, thình lình có một cỗ lực lượng đánh tới, nhất thời Mộc Dịch Binh Lang bị chế ngự. Dừng phắt lại trong tư thế tấn công. Cho dù gã cố sắng thế nào cũng không thể cử động, muốn chớp mắt một cái cũng hết sức khó khăn.
Vũ La cười khẩy, không chút khách sáo nện một quyền vào mặt gã.
Bốp... Trên gương mặt gầy gò của Mộc Dịch Binh Lang nở rộ hoa đào, răng trắng máu đỏ lẫn lộn tung bay. Mộc Dịch Binh Lang bị Vũ La đấm cho một quyền bay ngược ra sau. Lăn trên không ba vòng, sau đó rơi phịch xuống đất như một con chó chết.
Vũ La đuổi theo với tốc độ khó lòng tường tượng. Mộc Dịch Binh Lang còn chưa kịp rơi xuống đất. Vũ La đã tung cước đá vào eo gã.
Tuy rằng Mộc Dịch Binh Lang không thể cử động, nhưng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cước này của Vũ La chăng những hung ác, hơn nữa vị trí xảo quyệt, khiến cho lưng Mộc Dịch Binh Lang đau nhói. Gã lăn lông lốc trên không nhiều vòng, đến khi rơi xuống chợt cảm thấy quá mức nhẹ nhàng. Mộc Dịch Binh Lang thấy có chuyện khác thường, mở to mắt ra nhìn lại, thì ra hai tay Vũ La đã giữ lấy eo lưng gã. Kéo gã tới trước mặt. Thấy gã tỉnh lại chợt mỉm cười.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Mộc Dịch Binh Lang. Vũ La húc đầu thật mạnh vào mũi gã.
Một tiếng rắc vang lên. Xương mũi Mộc Dịch Binh Lang gãy nát. Máu tươi chảy ra như suối. Vũ La vẫn chưa chịu dừng tay, ném gã lên không, sau đó mình cũng lăng không bay lên. Xoay người ba vòng. Mộc Dịch Binh Lang vừa rơi xuống. Vũ La đã tung cước ra. Quét gã bay ra thật xa. Ầm một tiếng rất lớn. Thân thể Mộc Dịch Binh Lang va vào tường đá. Cất tiếng thét thảm thiết rơi xuống đất. Để lại một vết máu thật to trên tường.
Lúc này Mộc Dịch Binh Lang đã có thể cử động, nhưng gã không còn đủ sức cử động ngón tay.
Vũ La không phải tu sĩ nho nhỏ thông thường. Thiên phủ chi Quốc vào tay, có thể nói được phát huy uy lực đến cực hạn. Quả thật Mộc Dịch Binh Lang hùng mạnh hơn Vũ La nhiều, nhưng gã có thể mạnh hơn một lá Thiên Mệnh Thần Phù cửu phẩm không? Đương nhiên là không.
Vũ La ngầm mở Thiên phủ chi Quốc ra. Cũng không nhiều, chỉ là một cửa vào, mà cửa này nằm trên người Mộc Dịch Binh Lang. Mượn lực lượng của Thế giới Tiểu Thiên bên trong Thiên Phủ Chi Quốc, kềm chế Mộc Dịch Binh Lang chặt chẽ, khiến cho gã không thể nào cử động.
Chuyện này vô cùng vi diệu, thao tác phức tạp mười phần. Nếu không phải Vũ La. Cho dù người khác có nghĩ tới biện pháp này, chỉ sợ cũng khó lòng thực hiện.
Vốn Vũ La còn muốn tiếp tục nện cho Mộc Dịch Binh Lang một trận, nhưng chợt hắn cảm ứng được xa xa có cường giả đang tới. Hắn sử dụng Thiên Phủ Chi Quốc hạn chế hành động Mộc Dịch Binh Lang, nơi đây toàn là ngục tốt bình thường, tối đa cũng chỉ là Ban Đầu như Kiều Hổ. Những người này chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, Vũ La hành động vô cùng kín đáo. Nhưng bọn họ không nhìn ra. Không có nghĩa là Diệp Niệm Am cùng Mộc Dịch Trạc không nhìn ra.
Cẩn thận là hơn. Vũ La quyết định tạm thời buông tha Mộc Dịch Binh Lang, huống chỉ hắn đã đánh cho Mộc Dịch Binh Lang gãy cả răng hàm. Cũng đã phát tiết được cơn tức giận.
Kiều Hổ ở bên cạnh giật mình nhìn Vũ La. Không ai biết được suy nghĩ trong lòng y hiện tại.
Nhớ năm xưa. Sau lần đầu tiên Kiều Hổ giết người, lập tức nôn mửa ngay tại chỗ, vài ngày không thể ăn cơm. Nửa tháng sau tâm lý mới khỏi phục bình thường. Nếu chưa tự tay giết người lần nào, sẽ không hiểu được cảm giác trong lúc ấy.
Thế nhưng Vũ La giết tên nô bộc khi nãy vô cùng thoải mái ung dung, dường như hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý gì. Kế tiếp còn nện cho Mộc Dịch Binh Lang một trận.
Đám ngục tốt nơi đây trợn mắt há mồm. Không ai nghĩ rằng một người tu vi cao hơn Vũ La tới chín cấp, lại không thể hoàn thủ. Bị đánh không còn nhân dạng dưới tay hắn.
Nhưng chuyện làm cho Kiều Hổ khiếp sợ, chính là tâm cảnh của Vũ La.
t r u y e n c u a t u i n e t
Y không biết rằng tiền kiếp Vũ La từng xông pha giữa núi xương biển máu. Chỉ nghĩ rằng tiểu tử này trời sinh hung mệnh. Tuy rằng Kiều Hổ ít nói, nhưng trời sinh có chút trí khôn, y biết người nào có thể trêu vào, người nào phải sợ mà đứng xa chín thước.