Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
Chương 11: Có người làm phép hại người
Lúc Tào Phương Lệ gọi điện tới, Tống Triết vừa vặn mới thi xong, đang tiếp tục đi tới chỗ thi phần tiếp theo.
"Tống đại sư, gần nhất cậu có rảnh không, tôi có một người bạn muốn nhờ cậu hỗ trợ."
Có khách tới cửa, Tống Triết tự nhiên sẽ không từ chối. Cậu nói: "Ngày mai tôi có thời gian, đến khi đó chọn chỗ nào gặp mặt đi!"
"Vâng vâng vâng, cám ơn đại sư, cám ơn đại sư!"
Sau khi cúp điện thoại, Tống Triết đi tới địa điểm thi tiếp theo, sau đó cũng giống như các phần trước, dễ dàng lấy được trọn điểm, nhận được bằng lái.
Nhóm của Chu Thường Hà có bốn học viên, ba người đã lấy được bằng lái, còn nam sinh còn lại vì quá khẩn trương, mỗi lần tới lượt thi là run rẩy không lái xe được. Vì thế lúc mọi người vui vẻ quay về, chỉ có mỗi cậu ta là yên lặng không nói tiếng nào, trong lòng thực khổ sở.
Chu Thường Hà đưa những người khác quay về, sau đó dựa theo yêu cầu của Tống Triết, thuận đường để cậu xuống trung tâm mua sắm. Sau khi có bằng lái, Tống Triết quyết định đi mua xe ngay.
Cậu mua xe không nhìn nhãn hiệu, chỉ xét theo tình hình kinh tế, chọn một chiếc đơn giản tiện dụng, sau khi trả tiền xong đứng chờ xe, Tống Triết có cảm giác giải quyết được một cọc tâm sự, lúc này muốn tới nhà hàng bên cạnh ăn một bữa ngon chúc mừng.
Lúc này đã khá muộn, trong nhà hàng không có quá nhiều người, món bò bít tết Tống Triết dọn nhanh chóng được dọn lên.
"Mẹ, con không muốn ăn cái này." Âm thanh non nớt của bé gái lộ rõ không thích.
Tiêu Văn Đình không đồng ý: "Món này cũng ngon lắm, sao Nông Nông lại không thích?"
Cô bé nhăn nhăn mũi: "Mùi vị lạ lắm ạ, mẹ xem, ba cũng không thích ăn mà."
Lý Sinh Viêm bị kéo xuống nước vội vàng cầm nĩa xiên một miếng bông cái bỏ vào miệng, thực nghiêm nghị nói: "Nông Nông không được nói bậy bạ, ba ba rõ ràng rất thích ăn bông cải."
Cô bé phồng má: "Ba ba nói dối, rõ ràng hôm qua ba ba mới nói với Nông Nông, Nông Nông không thích ăn bông cải là di truyền từ ba ba. Bởi vì ba ba cũng không thích nên Nông Nông cũng không thích." Năng lực học tập của trẻ con lúc bốn năm tuổi rất cao, căn bản người lớn nói gì bé đều ghi nhớ lại.
Lý Sinh Viêm len lén liếc nhìn vợ mình, thấy vợ híp mắt trừng thì lập tức run lập bập, có cảm giác nghèn nghẹn.
Tiêu Văn Đình mỉm cười, đưa bông cải tới trước mặt Lý Lê: "Nông Nông ngoan, ba ba gạt con đó, lúc bé ba ba rất thích ăn bông cải."
"Con không muốn ăn, con không muốn ăn đâu, bông cải không ngon." Lý Lê lắc lắc đầu, không chịu ăn.
Tống Triết nghe thấy cuộc nói chuyện, cảm thấy cô bé thực thú vị nên nghiêng đầu nhìn qua, ngay lập tức Tống Triết sửng sốt, mi tâm người nữ đút cơm cho bé gái cuồn cuộn hắc khí, kim quang nhàn nhạt trên người cô đã sắp chống đỡ không được.
Tống Triết nhíu mày, là người nữ đã gặp lần trước sao? Lần đó khoảng cách quá xa nên Tống Triết không nhìn được dáng vẻ, thế nhưng luồng kim quang này thực sự rất quen mắt!
Bởi vì vị trí của hai người khá gần, Tống Triết nhìn thấy một hình ảnh hiện lên ở mi tâm Tiêu Văn Đình, một người nam đội nón lưỡi trai đeo khẩu trang lúc gặp thoáng qua người nữ, khoảnh khắc vô tình va vào nhau người nam đã bứt một sợi tóc của người nữ.
Rất nhanh, hình ảnh đã biến mất.
Tống Triết thầm nghĩ, có lẽ người nọ đã dùng tóc người nữ để tác quái, bằng không dựa vào kim quang trên người thì người nữ căn bản không có khả năng xuất hiện sát khí, hơn nữa nữa trong sát khí còn có hắc khí, hiển nhiên có người muốn lấy mạng người nữ.
Ngay lúc này, một nhân viên phục vụ mang thịt bò bít tết đi tới, rõ ràng mặt sàn rất bằng phẳng, người này cũng đi qua vị trí này cả trăm lần, thế nhưng lần này đột nhiên lại lảo đảo, chảo gang đựng miếng thịt trên khay bay ra ngoài.
Mọi người hô lên kinh hoảng, mắt thấy chảo gang nóng bỏng bay về phía một nhà ba người, thảm án phát sinh, đột nhiên một thanh niên bật dậy nhanh tay lẹ mắt kéo người nữ một cái, miếng thịt xẹt sát qua người người nữ bay tới đối diện.
Loảng xoảng một tiếng, miếng thịt văng xuống đất, nước sốt nóng bỏng văng đầy ra đất, còn có vài giọt văng trúng mặt người nữ, nóng tới bỏng rát, bất quá lúc này vì quá kinh sợ nên cô không cảm giác được.
"Mẹ, mẹ ơi..." Lý Lê Lê còn bé lập tức sợ tới oa oa khóc lớn, từ trên ghế bò xuống chạy tới chỗ mẹ mình.
Tống Triết thu tay lại, sắc mặt có chút trắng bệch, cả người có chút bất ổn. Vừa nãy trong tình thế cấp bách, cậu cũng không đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có một cỗ lực xuất hiện, hệt như ảo thuật di dời những giọt nước nóng bỏng kia qua bên cạnh, vì thế ba người này mới may mắn thoát hiểm.
Cảm giác thân thể bị rút cạn kiệt thực sự tệ hại!
Tống Triết có chút chóng mặt nghĩ, bên tai là tiếng ồn ào kinh hoảng của thực khách, còn có tiếng khóc của con nít, tiếng an ủi hoảng hốt của nam nhân.
"Vị tiên sinh này, thật sự rất cám ơn cậu! Nếu không thì tôi, cả nhà tôi đã xảy ra chuyện." Lý Sinh Viêm thật sự rất sợ, không nói tới chiếc chảo gang kia, chỉ nước sốt bóng bỏng đã đủ làm tổn thương da thịt người nhà bọn họ.
Nhất là con gái của anh, con bé còn nhỏ như vậy, lại càng không chịu nổi.
Mặt Tiêu Văn Đình trắng bệch, ôm chặt Lý Lê Lê không buông tay, Lý Sinh Viêm giang tay ôm hai mẹ con, cả người cũng có chút run rẩy.
Tống Triết khẽ mỉm cười, khoát tay một cái: "Không có việc gì, mọi người không sao là tốt rồi." Liếc nhìn mi tâm người nữ, hắc khí giảm bốt, sát khí vẫn còn cuồn cuộn. Nhớ tới người nam đi cùng người nữ trong lần gặp trước, trên người người nam chính là loại sát khí này. Phỏng chừng người nam đội nón lưỡi trai kia đã động tay động chân gì đó với người nữ nên sát khí của người nam kia mới xâm nhập được vào thân thể người nữ.
Tống Triết suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy ra một tấm bùa, đây là bùa dùng để hóa giải sát khí mà cậu học được trong thư tịch của nguyên thân vài ngày trước, vừa vặn có thể dùng cho tình huống của người nữ.
Tống Triết nói: "Cái này cho chị, trên người chị có sát khí, bùa này có thể bảo hộ chị bình an."
Vì chuyện Tiêu Thiên nên Tiêu Văn Đình rất tin tưởng chuyện huyền huyễn, bất quá bình thường thấy một cậu trai trẻ tuổi soái ca nói mấy chuyện này thì chưa chắc cô đã tin, cô chỉ tin tưởng Hoàng đại sư có tài có lực thật sự mà thôi. Thế nhưng vừa được Tống Triết cứu mạng, trong lòng Tiêu Văn Đình tràn đầy cảm kích, cho dù cảm thấy Tống Triết đang lừa gạt thì cô vẫn cam tâm tình nguyện bị gạt.
Nào ngờ, sau khi nhận lấy lá bùa, Tiêu Văn Đình cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn, tâm tình hoảng sợ cũng dần dần ổn định lại.
Cùng lúc đó, Tống Triết cũng đang hấp thu sát khí cuồn cuộn trên người Tiêu Văn Đình bắn tới, sau khi nhập vào cơ thể, sát khí di chuyển khắp thân thể làm Tống Triết vốn choáng váng mệt mỏi lập tức phấn chấn tinh thần.
Nghĩ tới lần hấp thu âm khí trước đó, trong lòng Tống Triết không khỏi suy đoán, chẳng lẽ cậu dựa vào hấp thu mấy thứ này để phát huy bản lĩnh à?
Sau khi sát khí trên người bị hút đi hết, nét mặt mệt mỏi của Tiêu Văn Đình cũng có sinh lực hơn. Nhìn mặt mày vợ mình giãn ra, Lý Sinh Viêm nhịn không được kinh ngạc: "Vợ, em bây giờ giống như mấy quảng cáo mỹ phẩm trong TV ấy, da thịt cứ như được uống đủ nước vậy."
Lý Lê Lê cũng nói: "Mẹ thật xinh đẹp!"
Tiêu Văn Đình nghi hoặc nắm lá bùa, người khác nhìn ra được khác biệt thì bản thân cô cũng cảm nhận được, cô nhìn cậu trai trẻ mi mục như họa ở trước mặt, có chút líu lưỡi: "Đại.... đại sư?"
Tống Triết khiêm tốn: "Không cần gọi đại sư, cứ gọi tôi là Tống Triết được rồi. Tôi chỉ biết chút thuật pháp mà thôi." Nói xong, Tống Triết nói tiếp: "Mặc dù lần này tôi giúp chị một kiếp nhưng sau lưng chị đang có kẻ ngấm ngầm mưu hại, khó lòng phòng bị, bản thân chị phải cẩn thận hơn. Trên người chị vốn bị sát khí xâm nhập, hôm nay lại có người lấy tóc của chị làm pháp nên chị mới liên tiếp gặp nạn như vậy."
Tiêu Văn Đình nghe vậy thì biểu tình trở nên băng lãnh, Tiêu thị kinh doanh lớn như vậy, gây thù cũng nhiều, càng miễn bàn từ khi cô liên hôn với Lý gia, hai nhà vốn là cường cường liên thủ, mạnh lại càng mạnh hơn.
"Đa tạ đại sư nhắc nhở, lần này thật sự rất cám ơn."
"Không khách khí, không khách khí!" Tống Triết mỉm cười, cậu giúp đối phương một kiếp, đổi lại hấp thu được sát khí, cũng không xem là lỗ lã, ngược lại còn có được kinh hỉ.
Lúc Tống Triết cùng Tiêu Văn Đình nói chuyện, người phục vụ xui xẻo kia đứng ở một bên nhìn phần bò bít tết nằm dưới đất, hoảng sợ đến mức hồn lìa khỏi xác. Chờ giám đốc cuống cuồng chạy tới vỗ một cái mới hoàn hồn, vội vàng cúi người xin lỗi Tiêu Văn Đình. Thực khách trong nhà hàng này đều là nhân vật có mặt mũi, thấy giám đốc cúi người tạ lỗi, nhân viên phục vụ cảm thấy nếu lỡ như mình lỡ tay làm ba người này bị thương thì đúng là xong đời rồi.
Thật may, thật may quá, Bồ Tát phù hộ!
Sau khi thiên ân vạn tạ cám ơn Tống Triết, Lý Sinh Viêm dẫn hai mẹ con vừa trải qua một phen kinh sợ quay về nhà, sau khi thu xếp ổn thỏa cho con gái, Tiêu Văn Đình cùng Lý Sinh Viêm mới nói về kẻ đứng sau ám hại.
Lý Sinh Viêm ôm Tiêu Văn Đình hôn một cái, mặc dù hai nhà bọn họ liên hôn nhưng mới đầu gặp mặt Lý Sinh Viêm đã yêu Tiêu Văn Đình nên mới đáp ứng. Kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm cũng ngày càng sâu đậm hơn. Hiện giờ biết có người cố ý muốn hại Tiêu Văn Đình, Lý Sinh Viêm chỉ hận không thể giết chết kẻ kia.
Tiêu Văn Đình cũng mừng rỡ không thôi: "Cũng may mà có đại sư ở, bằng không thực sự đã bị kẻ kia hại chết. Đại sư tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh không nhỏ, không biết cậu ấy có thể giải quyết được vấn đề của em trai không."
Lý Sinh Viêm nói: "Chờ giải quyết chuyện này xong chúng ta sẽ tìm đại sư cám ơn, thuận tiện dẫn theo em trai em, được không?"
Tiêu Văn Đình hôn Lý Sinh Viêm một ngụm: "Đương nhiên là quá được rồi!"
...
Ở một nơi khác, người nam thi pháp bị phản phệ phun ra một ngụm máu, vẻ mặt âm trầm lộ ra biểu tình sửng sốt không dám tin: "Sao có thể như vậy?" Gã không cảm giác được gì đã bị phản phệ? Từ khi nào ở thủ đô có nhân tài như vậy? Chẳng lẽ là Hoàng đại sư của Tiêu gia phát hiện?
Không, không có khả năng, gã cùng Hoàng đại sư đã từng giao thủ, ông ta quả thực có bản lĩnh nhưng thuật pháp mà gã dốc lòng nghiên cứu đã không còn như xưa, nó dựa vào sát khí trên người Tiêu Thiên để tiến hành. Cho dù Hoàng đại sư phát hiện thì chỉ nghĩ là bị lây nhiễm sát khí của Tiêu Thiên mà không chú ý nhiều. Hơn nữa gã lợi dụng mấy ngày nay Hoàng đại sư không có mặt ở đế đô để giải quyết Tiêu Văn Đình.
Thế nhưng, vì sao lại bị phá?
Người nam phẫn nộ nổi điên, bất quá nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra hết thảy là vì năng lực hấp thu sát khí âm khí bất bình thường của Tống Triết đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của gã, còn hại gã bị trọng thương.
Lúc Tào Phương Lệ gọi điện tới, Tống Triết vừa vặn mới thi xong, đang tiếp tục đi tới chỗ thi phần tiếp theo.
"Tống đại sư, gần nhất cậu có rảnh không, tôi có một người bạn muốn nhờ cậu hỗ trợ."
Có khách tới cửa, Tống Triết tự nhiên sẽ không từ chối. Cậu nói: "Ngày mai tôi có thời gian, đến khi đó chọn chỗ nào gặp mặt đi!"
"Vâng vâng vâng, cám ơn đại sư, cám ơn đại sư!"
Sau khi cúp điện thoại, Tống Triết đi tới địa điểm thi tiếp theo, sau đó cũng giống như các phần trước, dễ dàng lấy được trọn điểm, nhận được bằng lái.
Nhóm của Chu Thường Hà có bốn học viên, ba người đã lấy được bằng lái, còn nam sinh còn lại vì quá khẩn trương, mỗi lần tới lượt thi là run rẩy không lái xe được. Vì thế lúc mọi người vui vẻ quay về, chỉ có mỗi cậu ta là yên lặng không nói tiếng nào, trong lòng thực khổ sở.
Chu Thường Hà đưa những người khác quay về, sau đó dựa theo yêu cầu của Tống Triết, thuận đường để cậu xuống trung tâm mua sắm. Sau khi có bằng lái, Tống Triết quyết định đi mua xe ngay.
Cậu mua xe không nhìn nhãn hiệu, chỉ xét theo tình hình kinh tế, chọn một chiếc đơn giản tiện dụng, sau khi trả tiền xong đứng chờ xe, Tống Triết có cảm giác giải quyết được một cọc tâm sự, lúc này muốn tới nhà hàng bên cạnh ăn một bữa ngon chúc mừng.
Lúc này đã khá muộn, trong nhà hàng không có quá nhiều người, món bò bít tết Tống Triết dọn nhanh chóng được dọn lên.
"Mẹ, con không muốn ăn cái này." Âm thanh non nớt của bé gái lộ rõ không thích.
Tiêu Văn Đình không đồng ý: "Món này cũng ngon lắm, sao Nông Nông lại không thích?"
Cô bé nhăn nhăn mũi: "Mùi vị lạ lắm ạ, mẹ xem, ba cũng không thích ăn mà."
Lý Sinh Viêm bị kéo xuống nước vội vàng cầm nĩa xiên một miếng bông cái bỏ vào miệng, thực nghiêm nghị nói: "Nông Nông không được nói bậy bạ, ba ba rõ ràng rất thích ăn bông cải."
Cô bé phồng má: "Ba ba nói dối, rõ ràng hôm qua ba ba mới nói với Nông Nông, Nông Nông không thích ăn bông cải là di truyền từ ba ba. Bởi vì ba ba cũng không thích nên Nông Nông cũng không thích." Năng lực học tập của trẻ con lúc bốn năm tuổi rất cao, căn bản người lớn nói gì bé đều ghi nhớ lại.
Lý Sinh Viêm len lén liếc nhìn vợ mình, thấy vợ híp mắt trừng thì lập tức run lập bập, có cảm giác nghèn nghẹn.
Tiêu Văn Đình mỉm cười, đưa bông cải tới trước mặt Lý Lê: "Nông Nông ngoan, ba ba gạt con đó, lúc bé ba ba rất thích ăn bông cải."
"Con không muốn ăn, con không muốn ăn đâu, bông cải không ngon." Lý Lê lắc lắc đầu, không chịu ăn.
Tống Triết nghe thấy cuộc nói chuyện, cảm thấy cô bé thực thú vị nên nghiêng đầu nhìn qua, ngay lập tức Tống Triết sửng sốt, mi tâm người nữ đút cơm cho bé gái cuồn cuộn hắc khí, kim quang nhàn nhạt trên người cô đã sắp chống đỡ không được.
Tống Triết nhíu mày, là người nữ đã gặp lần trước sao? Lần đó khoảng cách quá xa nên Tống Triết không nhìn được dáng vẻ, thế nhưng luồng kim quang này thực sự rất quen mắt!
Bởi vì vị trí của hai người khá gần, Tống Triết nhìn thấy một hình ảnh hiện lên ở mi tâm Tiêu Văn Đình, một người nam đội nón lưỡi trai đeo khẩu trang lúc gặp thoáng qua người nữ, khoảnh khắc vô tình va vào nhau người nam đã bứt một sợi tóc của người nữ.
Rất nhanh, hình ảnh đã biến mất.
Tống Triết thầm nghĩ, có lẽ người nọ đã dùng tóc người nữ để tác quái, bằng không dựa vào kim quang trên người thì người nữ căn bản không có khả năng xuất hiện sát khí, hơn nữa nữa trong sát khí còn có hắc khí, hiển nhiên có người muốn lấy mạng người nữ.
Ngay lúc này, một nhân viên phục vụ mang thịt bò bít tết đi tới, rõ ràng mặt sàn rất bằng phẳng, người này cũng đi qua vị trí này cả trăm lần, thế nhưng lần này đột nhiên lại lảo đảo, chảo gang đựng miếng thịt trên khay bay ra ngoài.
Mọi người hô lên kinh hoảng, mắt thấy chảo gang nóng bỏng bay về phía một nhà ba người, thảm án phát sinh, đột nhiên một thanh niên bật dậy nhanh tay lẹ mắt kéo người nữ một cái, miếng thịt xẹt sát qua người người nữ bay tới đối diện.
Loảng xoảng một tiếng, miếng thịt văng xuống đất, nước sốt nóng bỏng văng đầy ra đất, còn có vài giọt văng trúng mặt người nữ, nóng tới bỏng rát, bất quá lúc này vì quá kinh sợ nên cô không cảm giác được.
"Mẹ, mẹ ơi..." Lý Lê Lê còn bé lập tức sợ tới oa oa khóc lớn, từ trên ghế bò xuống chạy tới chỗ mẹ mình.
Tống Triết thu tay lại, sắc mặt có chút trắng bệch, cả người có chút bất ổn. Vừa nãy trong tình thế cấp bách, cậu cũng không đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có một cỗ lực xuất hiện, hệt như ảo thuật di dời những giọt nước nóng bỏng kia qua bên cạnh, vì thế ba người này mới may mắn thoát hiểm.
Cảm giác thân thể bị rút cạn kiệt thực sự tệ hại!
Tống Triết có chút chóng mặt nghĩ, bên tai là tiếng ồn ào kinh hoảng của thực khách, còn có tiếng khóc của con nít, tiếng an ủi hoảng hốt của nam nhân.
"Vị tiên sinh này, thật sự rất cám ơn cậu! Nếu không thì tôi, cả nhà tôi đã xảy ra chuyện." Lý Sinh Viêm thật sự rất sợ, không nói tới chiếc chảo gang kia, chỉ nước sốt bóng bỏng đã đủ làm tổn thương da thịt người nhà bọn họ.
Nhất là con gái của anh, con bé còn nhỏ như vậy, lại càng không chịu nổi.
Mặt Tiêu Văn Đình trắng bệch, ôm chặt Lý Lê Lê không buông tay, Lý Sinh Viêm giang tay ôm hai mẹ con, cả người cũng có chút run rẩy.
Tống Triết khẽ mỉm cười, khoát tay một cái: "Không có việc gì, mọi người không sao là tốt rồi." Liếc nhìn mi tâm người nữ, hắc khí giảm bốt, sát khí vẫn còn cuồn cuộn. Nhớ tới người nam đi cùng người nữ trong lần gặp trước, trên người người nam chính là loại sát khí này. Phỏng chừng người nam đội nón lưỡi trai kia đã động tay động chân gì đó với người nữ nên sát khí của người nam kia mới xâm nhập được vào thân thể người nữ.
Tống Triết suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy ra một tấm bùa, đây là bùa dùng để hóa giải sát khí mà cậu học được trong thư tịch của nguyên thân vài ngày trước, vừa vặn có thể dùng cho tình huống của người nữ.
Tống Triết nói: "Cái này cho chị, trên người chị có sát khí, bùa này có thể bảo hộ chị bình an."
Vì chuyện Tiêu Thiên nên Tiêu Văn Đình rất tin tưởng chuyện huyền huyễn, bất quá bình thường thấy một cậu trai trẻ tuổi soái ca nói mấy chuyện này thì chưa chắc cô đã tin, cô chỉ tin tưởng Hoàng đại sư có tài có lực thật sự mà thôi. Thế nhưng vừa được Tống Triết cứu mạng, trong lòng Tiêu Văn Đình tràn đầy cảm kích, cho dù cảm thấy Tống Triết đang lừa gạt thì cô vẫn cam tâm tình nguyện bị gạt.
Nào ngờ, sau khi nhận lấy lá bùa, Tiêu Văn Đình cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn, tâm tình hoảng sợ cũng dần dần ổn định lại.
Cùng lúc đó, Tống Triết cũng đang hấp thu sát khí cuồn cuộn trên người Tiêu Văn Đình bắn tới, sau khi nhập vào cơ thể, sát khí di chuyển khắp thân thể làm Tống Triết vốn choáng váng mệt mỏi lập tức phấn chấn tinh thần.
Nghĩ tới lần hấp thu âm khí trước đó, trong lòng Tống Triết không khỏi suy đoán, chẳng lẽ cậu dựa vào hấp thu mấy thứ này để phát huy bản lĩnh à?
Sau khi sát khí trên người bị hút đi hết, nét mặt mệt mỏi của Tiêu Văn Đình cũng có sinh lực hơn. Nhìn mặt mày vợ mình giãn ra, Lý Sinh Viêm nhịn không được kinh ngạc: "Vợ, em bây giờ giống như mấy quảng cáo mỹ phẩm trong TV ấy, da thịt cứ như được uống đủ nước vậy."
Lý Lê Lê cũng nói: "Mẹ thật xinh đẹp!"
Tiêu Văn Đình nghi hoặc nắm lá bùa, người khác nhìn ra được khác biệt thì bản thân cô cũng cảm nhận được, cô nhìn cậu trai trẻ mi mục như họa ở trước mặt, có chút líu lưỡi: "Đại.... đại sư?"
Tống Triết khiêm tốn: "Không cần gọi đại sư, cứ gọi tôi là Tống Triết được rồi. Tôi chỉ biết chút thuật pháp mà thôi." Nói xong, Tống Triết nói tiếp: "Mặc dù lần này tôi giúp chị một kiếp nhưng sau lưng chị đang có kẻ ngấm ngầm mưu hại, khó lòng phòng bị, bản thân chị phải cẩn thận hơn. Trên người chị vốn bị sát khí xâm nhập, hôm nay lại có người lấy tóc của chị làm pháp nên chị mới liên tiếp gặp nạn như vậy."
Tiêu Văn Đình nghe vậy thì biểu tình trở nên băng lãnh, Tiêu thị kinh doanh lớn như vậy, gây thù cũng nhiều, càng miễn bàn từ khi cô liên hôn với Lý gia, hai nhà vốn là cường cường liên thủ, mạnh lại càng mạnh hơn.
"Đa tạ đại sư nhắc nhở, lần này thật sự rất cám ơn."
"Không khách khí, không khách khí!" Tống Triết mỉm cười, cậu giúp đối phương một kiếp, đổi lại hấp thu được sát khí, cũng không xem là lỗ lã, ngược lại còn có được kinh hỉ.
Lúc Tống Triết cùng Tiêu Văn Đình nói chuyện, người phục vụ xui xẻo kia đứng ở một bên nhìn phần bò bít tết nằm dưới đất, hoảng sợ đến mức hồn lìa khỏi xác. Chờ giám đốc cuống cuồng chạy tới vỗ một cái mới hoàn hồn, vội vàng cúi người xin lỗi Tiêu Văn Đình. Thực khách trong nhà hàng này đều là nhân vật có mặt mũi, thấy giám đốc cúi người tạ lỗi, nhân viên phục vụ cảm thấy nếu lỡ như mình lỡ tay làm ba người này bị thương thì đúng là xong đời rồi.
Thật may, thật may quá, Bồ Tát phù hộ!
Sau khi thiên ân vạn tạ cám ơn Tống Triết, Lý Sinh Viêm dẫn hai mẹ con vừa trải qua một phen kinh sợ quay về nhà, sau khi thu xếp ổn thỏa cho con gái, Tiêu Văn Đình cùng Lý Sinh Viêm mới nói về kẻ đứng sau ám hại.
Lý Sinh Viêm ôm Tiêu Văn Đình hôn một cái, mặc dù hai nhà bọn họ liên hôn nhưng mới đầu gặp mặt Lý Sinh Viêm đã yêu Tiêu Văn Đình nên mới đáp ứng. Kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm cũng ngày càng sâu đậm hơn. Hiện giờ biết có người cố ý muốn hại Tiêu Văn Đình, Lý Sinh Viêm chỉ hận không thể giết chết kẻ kia.
Tiêu Văn Đình cũng mừng rỡ không thôi: "Cũng may mà có đại sư ở, bằng không thực sự đã bị kẻ kia hại chết. Đại sư tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh không nhỏ, không biết cậu ấy có thể giải quyết được vấn đề của em trai không."
Lý Sinh Viêm nói: "Chờ giải quyết chuyện này xong chúng ta sẽ tìm đại sư cám ơn, thuận tiện dẫn theo em trai em, được không?"
Tiêu Văn Đình hôn Lý Sinh Viêm một ngụm: "Đương nhiên là quá được rồi!"
...
Ở một nơi khác, người nam thi pháp bị phản phệ phun ra một ngụm máu, vẻ mặt âm trầm lộ ra biểu tình sửng sốt không dám tin: "Sao có thể như vậy?" Gã không cảm giác được gì đã bị phản phệ? Từ khi nào ở thủ đô có nhân tài như vậy? Chẳng lẽ là Hoàng đại sư của Tiêu gia phát hiện?
Không, không có khả năng, gã cùng Hoàng đại sư đã từng giao thủ, ông ta quả thực có bản lĩnh nhưng thuật pháp mà gã dốc lòng nghiên cứu đã không còn như xưa, nó dựa vào sát khí trên người Tiêu Thiên để tiến hành. Cho dù Hoàng đại sư phát hiện thì chỉ nghĩ là bị lây nhiễm sát khí của Tiêu Thiên mà không chú ý nhiều. Hơn nữa gã lợi dụng mấy ngày nay Hoàng đại sư không có mặt ở đế đô để giải quyết Tiêu Văn Đình.
Thế nhưng, vì sao lại bị phá?
Người nam phẫn nộ nổi điên, bất quá nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra hết thảy là vì năng lực hấp thu sát khí âm khí bất bình thường của Tống Triết đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của gã, còn hại gã bị trọng thương.