Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Đây là một cái nhẫn nhìn qua rất bình thường, mặt ngoài màu xám bạc, có khắc một ít hoa văn, độ lớn và chất lượng cũng không khác gì chiếc nhẫn bình thường.
Bất kể từ phương diện nào, Dương Phàm đều không nhận ra được chút phi phàm nào của nó.
Nếu là thời điểm bình thường chiếm được cái nhẫn này thì cũng thôi, Dương Phàm đại khái cũng không chú ý nhiều đến nó, cho dù cầm trong tay cũng sẽ tùy ý ném đi.
Nhưng chính là một cái nhẫn bình thường như vậy, nó lại rơi xuống từ bên ngoài chín tầng trời.
Chiếc nhẫn này ẩn giấu mịt mờ như vậy... Nhất định có bí mật kinh thiên gì ở bên trong.
Dương Phàm cố kiềm chế hưng phấn trong lòng, bắt đầu từ các phương diện thăm dò bí mật của chiếc nhẫn bạc này.
Nhưng mà trải qua nửa ngày nghiên cứu tìm tòi, Dương Phàm vẫn không tìm được nửa điểm manh mối.
"Kỳ quái... Cái nhẫn này không có chút dị thường nào!"
Dương Phàm biết rõ là chiếc nhẫn bạc này có điểm bất phàm nhưng lại tìm không được manh mối để bất đầu.
Cồ quái, quá cổ quái!
Dương Phàm cố gắng làm mình trấn tĩnh lại, chăm chú nhìn chiếc nhẫn, trên mặt lộ vẻ suy tư.
"Theo sách cổ ghi lại, mỗi một thánh bảo thông linh trong truyền thuyết, có thể thông qua 'Khế ước máu' nhận chủ. Nếu cấp bậc chiếc nhẫn này rất cao, hẳn có thể thông qua phương thức này nhận chủ, từ đó vạch trần bí mặt của nó."
Dương Phàm nghĩ đến đây, cắn ngón trỏ, ở trong không khí vẽ lên thành từng đường cong màu đỏ, rất nhanh họp thành một đồ án màu máu kỳ dị. Đây là trận pháp "Khế ước máu", tu sĩ Luyện Khí Kỳ trờ lên đều có thể sử dụng.
Tiếp theo, miệng hắn niệm chú ngữ liên tục, hai tay hóa thành bóng mờ nối tiếp, tia sáng lóe lên khiến cho khế ước máu đột nhiên tỏa hào quang mành liệt.
Một khoảnh khắc nào đó.
- Kết!
Hai tròng mắt Dương Phàm nở rộ tinh quang, khẽ quát một tiếng, sau đó vươn ngón trỏ điểm một cái lên chiếc nhẫn màu bạc.
- Đi!
Thoáng chốc, trận pháp màu máu kết thành một ấn ký màu máu lớn bằng ngón cái, dưới sự điểu khiển của ngón trỏ Dương Phàm chuẩn xác đánh lên chiếc nhẫn màu bạc.
"Ông!"
Trong hư không truyền đến một luồng dao động kỳ dị.
Nhưng khi ấn ký màu máu của hắn đánh lên nhẫn bạc, lập tức liền biến mất.
Bỗng dưng biến mất, không hề có chút dấu hiệu gì!
Biến mất một cách quỷ dị!
Đây... đây là chuyện gì xảy ra?
Dương Phàm kinh ngạc vô cũng, tình cảnh như vậy hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hẳn.
Từ dấu hiệu mà đoán thì khế ước máu đã thất bại.
Nếu như là thành công hoặc là có chút hiệu quả thì Dương Phàm tối thiểu là cũng có thể cũng chiếc nhẫn này sinh ra cảm ứng nào đó.
Thất bại!
Dương Phàm nhẹ thở một hơi nhưng cũng không từ bỏ, ngược lại càng cảm thấy cái nhẫn này quỷ dị.
"Không bằng ta thử xem chất liệu của cái nhẫn..."
Dương Phàm trầm ngâm suy nghĩ, dùng một chút lực lên cái nhẫn.
- Rắc!
Nhẫn gãy rơi xuống đất tan thành mảnh nhỏ.
Này...
Nửa trái tim của Dương Phàm đều lạnh. Cái nhẫn này không ngờ bị vỡ.
Thử hỏi một kiện pháp bảo cao cấp.làm sao dễ dàng bị hủy như vậy?
Cho dù là thanh linh khí hạ phẩm Thanh Phong Kiếm của Dương Phàm, ít nhất cũng có thể chịu đựng được một đòn khoảng hơn ngàn cân, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bị hủy như vậy.
Tuy nhiên, ngay sau đó mắt Dương Phàm sáng lên.
Cái nhẫn bị vỡ, nhưng ở trong những mảnh vỡ ra kia lại lộ ra một cuộn giấy cực nhỏ bé.
Đây là thứ gì?
Dương Phàm thật cẩn thận cầm lấy cuộn giấy nhìn không bắt mắt này, rồi mở nó ra.
Cuộn giấy kia mặc dù mở ra cũng chỉ lớn khoảng ngón út, nhưng vừa mở hết lại đột nhiên biến thành một bức tranh cuốn khoảng ba thước, tựa như là ma thuật.
Chất liệu cuộn giấy này, nhìn qua cũng rất bình thường.
Mặt trên còn viết chữ...
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ vui mừng, không khỏi tập trung nhìn vào.
Trong bức tranh cuốn nhìn cực kỳ bình thường kia có vài chữ cẩu thả: Phá rồi sau đó lập.
Phá rồi sau đó lập?
Dương Phàm nao nao, trong lòng không khỏi sinh ra một loại ảo giác bị trêu chọc.
Là người tu tiên, đạo lý phá rồi sau đó lập thì ai không biết, ai không hiểu?
Nếu chữ trong bức tranh kia cứng cáp có lực, ẩn chứa ý cảnh đại đạo vô cùng thì cũng thôi. Nhưng mẫu chốt là... những chữ bên trên viết vô cũng cẩu thả, thậm chí có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Chẳng lẽ là ngươi đại thần thông nào muốn trêu chọc ta sao..."
Dương Phàm nghĩ đến đây, trong lòng liền sinh ra một ngọn lửa giận không tên.
Phá rồi sau đó lập? Nói nhảm chó má gì chứ!
Dương Phàm đưa tay ra, lập tức xé bức tranh cuốn thành mảnh nhỏ, ném xuống mặt đất.
Vù... Vù...
Sau khi xé nát bức tranh, trong lòng Dương Phàm thoải mái hon rất nhiều. Bản tính hắn có chút ngông cuồng, không tính là người xấu, nhưng là cũng không xứng là người tốt Hận nhất là bị người ta trêu đùa, lừa gạt mình!
Roẹt!
Đúng lúc này, đống mảnh giấy vụn trên mặt đất đột nhiên tụ lại cũng một chỗ, lại tổ hợp thành một bức tranh cuốn.
Này...
Trong lòng Dương Phàm lại bốc lửa nhưng lại tập trung nhìn vào, phát hiện trên bức tranh lại hiện thêm mấy dòng chữ:
Phá rồi sau đó lập mới có thể thành còng.
Muốn luyện công pháp này, trước tiên phải tự cung (thiến)!!! Dương Phàm thiếu chút nữa thì hộc máu.
Một câu phía trước thì cũng thôi, câu sau đối với Dương Phàm mà nói quả thực là làm nhục trắng trợn.
Ở Đông Thắng Đại Lục, người tu tiên cũng không cần phải dứt tuyệt thất tình lục dục, bọn họ cũng không ngăn cản chuyện yêu đương, nhưng bình thường đều là giới hạn bởi những người trong "Đồng đạo". Có thể nói, một bộ phân người tu tiên đều có bạn lữ song tu với mình, đạo lữ song tu tâm niệm ăn ý, sau khi song tu còn có thể xúc tiến tu vi hai bên tăng lên.
Cho nên dòng chữ "Muốn luyện công pháp này, trước tiên phải tự cung" đối với người tu tiên thế gian này mà nói là một loại làm nhục lớn lao.
Nghĩ cũng không nghĩ, Dương Phàm lại đưa tay xé nát bức tranh cuốn này.
Vù... Vù...
Sau khi Dương Phàm xé nát bức tranh cuốn, hắn ngưng thần quan sát, phòng ngừa bức tranh này lại tổ hợp.
Tuy nhiên bức tranh lần này lại không tổ hợp.
Ông...
Đột nhiên, tất cả mảnh nhỏ trên mặt đất lại tụ cũng một chỗ, tổ hợp thành cái nhẫn lúc đầu Dương Phàm nhìn thấy.
Hơn nữa, chiếc nhẫn này đột nhiên từ mặt đất bay vụt lên, lơ lửng trước mặt Dương Phàm, ở trước người hắn như muốn bay đi.
Dương Phàm khẽ giật mình, vẻ mặt đề phòng nhìn chiếc nhẫn, không kìm được hỏi:
- Ngươi rốt cục có mục đích gi?
Vù...
Chiếc nhẫn này hóa thành một bóng mờ mơ hồ lồng vào một ngón tay trên bàn tay phải Dương Phàm.
Lập tức, trên nhẫn lóe lên hào quang bảy màu. Dương Phàm chỉ cảm thấy mình tiến vào một không gian thần bí khó lường.
***
Thân thể hắn ở một không gian xa lạ, bốn phía là thổ địa màu đen sẫm vô biên vô hạn, tản ra khí tức tĩnh mịch đáng sợ.
Chỉ có mảnh đất màu xanh dưới chân hắn là thổ địa bình thường, cỏ dại mọc xanh biếc mơn mởn, rươi tốt rậm rạp.
Đương nhiên, mảnh đất xanh này chỉ có khoảng một thước vuông, thật giống như một mảnh ruộng tí hon.
Ở bên cạnh nó còn được dựng một căn nhà tranh nhỏ.
Đương nhiên, nhà tranh này cũng rất nhỏ, chỉ khoảng mười thước vuông.
Gâu... gâu... gâu!
Bên cạnh nhà tranh có một con chó nhỏ, một mực kêu gâu gâu.
- Hoan nghênh tới "Tiên Hồng Không Gian"... Dương Phàm không ngờ nghe hiểu được giọng của nó. Tiên Hồng Không Gian?
Đây là nơi nào?
Đồng thòi Dương Phàm còn có thể cảm nhận được thân thể của hắn ở không gian của Đông Thắng Đại Lục.
Đây chẳng lè là ý thức không gian trong truyền thuyết?
Gâu gâu gâu!
Con chó nhỏ nói:
- Tiên Hồng Không Gian tồn tại niên đại vô cũng xa xưa, chứng kiến đại vũ trụ sinh ra cùng hủy diệt. Chỉ cần có thể hoàn thành trao đổi đồng giá lần đầu, ngươi liền trở thành một người khai hoang không phải dân bản xứ duy nhất.
- Quan trọng nhất là, ngươi có thể có được bộ công pháp nghịch thiên thứ nhì đại thiên vũ trụ.
- Cái gì là trao đổi đồng giá? Dương Phàm hỏi.
- Phá rồi sau đó lập, mới có thể thành công. Muốn luyện công pháp này, đầu tiên phải tự cung.
Con chó nhỏ nói.
- Không được! Vậy tuyệt đối không được!
Dương Phàm không tự chủ được giật mình, nói từ chối luôn miệng.
Về phần công pháp nghịch thiên cái gì thì hắn ngay cả nghe cũng chưa từng. Coi như con chó nhỏ này tùy tiện lừa dối người.
- Ngươi chẳng lẽ không cân nhắc một chút. Tiên Hồng Không Gian diệu dụng vô cũng, có thể hoàn thành bất kỳ nguyện vọng nào của ngươi... Chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được, không có gì ngươi không chiếm được.
Giọng con chó nhỏ tràn đầy hấp dẫn.
Không không không...
Dương Phàm lắc đầu liên tục như trống bỏi.
Ngay cả hộ vệ của tiểu đệ đệ cũng không có, cho dù là có mỹ nữ tuyệt sắc cũng có tác dụng rắm chó gì!
- Nhìn thấy gian nhà tranh này, không, nó là một kho hàng. Tuy rằng trước mắt còn nhỏ, nhưng có thể cho ngài gửi bất kỳ đồ vật nào trong không gian sự thật, mà lại còn tuyệt đố i an toàn.
Con chó nhỏ tiếp tục giới thiệu.
- Đây không phải là công năng "Nhẫn không gian" trong truyền thuyết. Dương Phàm nao nao, hơi có chút kinh ngạc.
Ở Đòng Thắng Đại Lục, nhẫn không gian chỉ được ghi lại trong sách cổ, nghe nói loại bảo vật này chỉ có người ở Tiên giới mới có thể tạo ra. Người tu tiên bình thường, sử dụng đều là túi trữ vật, phân chia làm nhiều đẳng cấp.
Nhẫn không gian?
Trên mặt con chó nhỏ lộ ra vẻ khinh miệt:
- Đạo cụ trữ vật không gian một khi bị phá, vật phẩm bên trong sẽ tiến vào không gian loạn lưu, bị tan hủy về dạng nguyên thủy. Mà kho hàng này có ta trống coi, tuyệt đối an toàn. Cho dù ngươi chết thì người khác cũng không chiếm được.
Ặc... Trên trán Dương Phàm nổi lên những đường màu đen. Lão tử đã chết rồi thì còn quan tâm chó gì đến những thứ trong kho hàng nữa.
- "... Tiên Hồng Không Gian có thể làm cho ta trường sinh bất tử hay không? Dương Phàm hít sâu một hơi, đột nhiên nói ra nguyện vọng trong lòng.
- Trường sinh bất tử?
Con chó nhỏ lại lộ ra ánh mắt khinh bỉ, không kiên nhẫn nói:
- "Tiên Hồng Không Gian" có thể làm cho ngươi đạt được bất kỳ nguyện vọng nào, điểm này không hề nghi ngờ. Đừng lập lại lần thứ hai với ta.
- Hắc hắc! Một khi hoàn thành trao đổi đồng giá, ngươi có thể đạt được một bộ pháp quyết có thể chân chính trường sinh bất tử.
- Nghe thì thật không tệ... Chỉ là yêu cầu trao đổi đồng giới này có vẻ quá hà khắc... Dương Phàm nói hơi chút do dự, vừa nghĩ đến dòng chữ "Muốn luyện công pháp này, đầu tiên phải tự cung!" là hắn liền thấy lạnh cả người.
- Kỳ thật còn có một phương pháp thỏa hiệp... Ngươi có thể không làm thái giám. Con chó kia chầm chậm nói.
- Phương pháp gì?
Trong lòng Dương Phàm khẽ động.
Trường sinh bất tử - Đó chính là giấc mộng mà hàng tỷ tu sĩ trên Đòng Thắng Đại Lục đều truy tìm!!!
- - - - - - - - - - - - - - - -
Vèo...
Đúng lúc này, tại không gian hiện thực. Dương Phàm ở Nam Lĩnh Dương gia đột nhiên xuất hiện tình huống.
Xoẹt!
Không gian quỷ dị trước mắt biến mất.
Dương Phàm mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn căn phòng quen thuộc trước mặt, giường, bồ đoàn, bàn ghế...
Tình cảnh vừa rồi xảy ra, tựa như một giấc mộng hư vô. Chiếc nhẫn kia vẫn còn đeo trên ngón tay hắn như trước.
Chỉ là ở lòng bàn tay của Dương Phàm có thêm một con hạc giấy nhỏ do lá bùa gấp thành.
- Ba ba ba!
Con hạc giấy lóe ra hào quang màu xanh, vỗ cánh, lắc lư trước mặt Dương Phàm – rất sống động, rất đáng yêu!
Bất kể từ phương diện nào, Dương Phàm đều không nhận ra được chút phi phàm nào của nó.
Nếu là thời điểm bình thường chiếm được cái nhẫn này thì cũng thôi, Dương Phàm đại khái cũng không chú ý nhiều đến nó, cho dù cầm trong tay cũng sẽ tùy ý ném đi.
Nhưng chính là một cái nhẫn bình thường như vậy, nó lại rơi xuống từ bên ngoài chín tầng trời.
Chiếc nhẫn này ẩn giấu mịt mờ như vậy... Nhất định có bí mật kinh thiên gì ở bên trong.
Dương Phàm cố kiềm chế hưng phấn trong lòng, bắt đầu từ các phương diện thăm dò bí mật của chiếc nhẫn bạc này.
Nhưng mà trải qua nửa ngày nghiên cứu tìm tòi, Dương Phàm vẫn không tìm được nửa điểm manh mối.
"Kỳ quái... Cái nhẫn này không có chút dị thường nào!"
Dương Phàm biết rõ là chiếc nhẫn bạc này có điểm bất phàm nhưng lại tìm không được manh mối để bất đầu.
Cồ quái, quá cổ quái!
Dương Phàm cố gắng làm mình trấn tĩnh lại, chăm chú nhìn chiếc nhẫn, trên mặt lộ vẻ suy tư.
"Theo sách cổ ghi lại, mỗi một thánh bảo thông linh trong truyền thuyết, có thể thông qua 'Khế ước máu' nhận chủ. Nếu cấp bậc chiếc nhẫn này rất cao, hẳn có thể thông qua phương thức này nhận chủ, từ đó vạch trần bí mặt của nó."
Dương Phàm nghĩ đến đây, cắn ngón trỏ, ở trong không khí vẽ lên thành từng đường cong màu đỏ, rất nhanh họp thành một đồ án màu máu kỳ dị. Đây là trận pháp "Khế ước máu", tu sĩ Luyện Khí Kỳ trờ lên đều có thể sử dụng.
Tiếp theo, miệng hắn niệm chú ngữ liên tục, hai tay hóa thành bóng mờ nối tiếp, tia sáng lóe lên khiến cho khế ước máu đột nhiên tỏa hào quang mành liệt.
Một khoảnh khắc nào đó.
- Kết!
Hai tròng mắt Dương Phàm nở rộ tinh quang, khẽ quát một tiếng, sau đó vươn ngón trỏ điểm một cái lên chiếc nhẫn màu bạc.
- Đi!
Thoáng chốc, trận pháp màu máu kết thành một ấn ký màu máu lớn bằng ngón cái, dưới sự điểu khiển của ngón trỏ Dương Phàm chuẩn xác đánh lên chiếc nhẫn màu bạc.
"Ông!"
Trong hư không truyền đến một luồng dao động kỳ dị.
Nhưng khi ấn ký màu máu của hắn đánh lên nhẫn bạc, lập tức liền biến mất.
Bỗng dưng biến mất, không hề có chút dấu hiệu gì!
Biến mất một cách quỷ dị!
Đây... đây là chuyện gì xảy ra?
Dương Phàm kinh ngạc vô cũng, tình cảnh như vậy hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hẳn.
Từ dấu hiệu mà đoán thì khế ước máu đã thất bại.
Nếu như là thành công hoặc là có chút hiệu quả thì Dương Phàm tối thiểu là cũng có thể cũng chiếc nhẫn này sinh ra cảm ứng nào đó.
Thất bại!
Dương Phàm nhẹ thở một hơi nhưng cũng không từ bỏ, ngược lại càng cảm thấy cái nhẫn này quỷ dị.
"Không bằng ta thử xem chất liệu của cái nhẫn..."
Dương Phàm trầm ngâm suy nghĩ, dùng một chút lực lên cái nhẫn.
- Rắc!
Nhẫn gãy rơi xuống đất tan thành mảnh nhỏ.
Này...
Nửa trái tim của Dương Phàm đều lạnh. Cái nhẫn này không ngờ bị vỡ.
Thử hỏi một kiện pháp bảo cao cấp.làm sao dễ dàng bị hủy như vậy?
Cho dù là thanh linh khí hạ phẩm Thanh Phong Kiếm của Dương Phàm, ít nhất cũng có thể chịu đựng được một đòn khoảng hơn ngàn cân, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bị hủy như vậy.
Tuy nhiên, ngay sau đó mắt Dương Phàm sáng lên.
Cái nhẫn bị vỡ, nhưng ở trong những mảnh vỡ ra kia lại lộ ra một cuộn giấy cực nhỏ bé.
Đây là thứ gì?
Dương Phàm thật cẩn thận cầm lấy cuộn giấy nhìn không bắt mắt này, rồi mở nó ra.
Cuộn giấy kia mặc dù mở ra cũng chỉ lớn khoảng ngón út, nhưng vừa mở hết lại đột nhiên biến thành một bức tranh cuốn khoảng ba thước, tựa như là ma thuật.
Chất liệu cuộn giấy này, nhìn qua cũng rất bình thường.
Mặt trên còn viết chữ...
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ vui mừng, không khỏi tập trung nhìn vào.
Trong bức tranh cuốn nhìn cực kỳ bình thường kia có vài chữ cẩu thả: Phá rồi sau đó lập.
Phá rồi sau đó lập?
Dương Phàm nao nao, trong lòng không khỏi sinh ra một loại ảo giác bị trêu chọc.
Là người tu tiên, đạo lý phá rồi sau đó lập thì ai không biết, ai không hiểu?
Nếu chữ trong bức tranh kia cứng cáp có lực, ẩn chứa ý cảnh đại đạo vô cùng thì cũng thôi. Nhưng mẫu chốt là... những chữ bên trên viết vô cũng cẩu thả, thậm chí có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Chẳng lẽ là ngươi đại thần thông nào muốn trêu chọc ta sao..."
Dương Phàm nghĩ đến đây, trong lòng liền sinh ra một ngọn lửa giận không tên.
Phá rồi sau đó lập? Nói nhảm chó má gì chứ!
Dương Phàm đưa tay ra, lập tức xé bức tranh cuốn thành mảnh nhỏ, ném xuống mặt đất.
Vù... Vù...
Sau khi xé nát bức tranh, trong lòng Dương Phàm thoải mái hon rất nhiều. Bản tính hắn có chút ngông cuồng, không tính là người xấu, nhưng là cũng không xứng là người tốt Hận nhất là bị người ta trêu đùa, lừa gạt mình!
Roẹt!
Đúng lúc này, đống mảnh giấy vụn trên mặt đất đột nhiên tụ lại cũng một chỗ, lại tổ hợp thành một bức tranh cuốn.
Này...
Trong lòng Dương Phàm lại bốc lửa nhưng lại tập trung nhìn vào, phát hiện trên bức tranh lại hiện thêm mấy dòng chữ:
Phá rồi sau đó lập mới có thể thành còng.
Muốn luyện công pháp này, trước tiên phải tự cung (thiến)!!! Dương Phàm thiếu chút nữa thì hộc máu.
Một câu phía trước thì cũng thôi, câu sau đối với Dương Phàm mà nói quả thực là làm nhục trắng trợn.
Ở Đông Thắng Đại Lục, người tu tiên cũng không cần phải dứt tuyệt thất tình lục dục, bọn họ cũng không ngăn cản chuyện yêu đương, nhưng bình thường đều là giới hạn bởi những người trong "Đồng đạo". Có thể nói, một bộ phân người tu tiên đều có bạn lữ song tu với mình, đạo lữ song tu tâm niệm ăn ý, sau khi song tu còn có thể xúc tiến tu vi hai bên tăng lên.
Cho nên dòng chữ "Muốn luyện công pháp này, trước tiên phải tự cung" đối với người tu tiên thế gian này mà nói là một loại làm nhục lớn lao.
Nghĩ cũng không nghĩ, Dương Phàm lại đưa tay xé nát bức tranh cuốn này.
Vù... Vù...
Sau khi Dương Phàm xé nát bức tranh cuốn, hắn ngưng thần quan sát, phòng ngừa bức tranh này lại tổ hợp.
Tuy nhiên bức tranh lần này lại không tổ hợp.
Ông...
Đột nhiên, tất cả mảnh nhỏ trên mặt đất lại tụ cũng một chỗ, tổ hợp thành cái nhẫn lúc đầu Dương Phàm nhìn thấy.
Hơn nữa, chiếc nhẫn này đột nhiên từ mặt đất bay vụt lên, lơ lửng trước mặt Dương Phàm, ở trước người hắn như muốn bay đi.
Dương Phàm khẽ giật mình, vẻ mặt đề phòng nhìn chiếc nhẫn, không kìm được hỏi:
- Ngươi rốt cục có mục đích gi?
Vù...
Chiếc nhẫn này hóa thành một bóng mờ mơ hồ lồng vào một ngón tay trên bàn tay phải Dương Phàm.
Lập tức, trên nhẫn lóe lên hào quang bảy màu. Dương Phàm chỉ cảm thấy mình tiến vào một không gian thần bí khó lường.
***
Thân thể hắn ở một không gian xa lạ, bốn phía là thổ địa màu đen sẫm vô biên vô hạn, tản ra khí tức tĩnh mịch đáng sợ.
Chỉ có mảnh đất màu xanh dưới chân hắn là thổ địa bình thường, cỏ dại mọc xanh biếc mơn mởn, rươi tốt rậm rạp.
Đương nhiên, mảnh đất xanh này chỉ có khoảng một thước vuông, thật giống như một mảnh ruộng tí hon.
Ở bên cạnh nó còn được dựng một căn nhà tranh nhỏ.
Đương nhiên, nhà tranh này cũng rất nhỏ, chỉ khoảng mười thước vuông.
Gâu... gâu... gâu!
Bên cạnh nhà tranh có một con chó nhỏ, một mực kêu gâu gâu.
- Hoan nghênh tới "Tiên Hồng Không Gian"... Dương Phàm không ngờ nghe hiểu được giọng của nó. Tiên Hồng Không Gian?
Đây là nơi nào?
Đồng thòi Dương Phàm còn có thể cảm nhận được thân thể của hắn ở không gian của Đông Thắng Đại Lục.
Đây chẳng lè là ý thức không gian trong truyền thuyết?
Gâu gâu gâu!
Con chó nhỏ nói:
- Tiên Hồng Không Gian tồn tại niên đại vô cũng xa xưa, chứng kiến đại vũ trụ sinh ra cùng hủy diệt. Chỉ cần có thể hoàn thành trao đổi đồng giá lần đầu, ngươi liền trở thành một người khai hoang không phải dân bản xứ duy nhất.
- Quan trọng nhất là, ngươi có thể có được bộ công pháp nghịch thiên thứ nhì đại thiên vũ trụ.
- Cái gì là trao đổi đồng giá? Dương Phàm hỏi.
- Phá rồi sau đó lập, mới có thể thành công. Muốn luyện công pháp này, đầu tiên phải tự cung.
Con chó nhỏ nói.
- Không được! Vậy tuyệt đối không được!
Dương Phàm không tự chủ được giật mình, nói từ chối luôn miệng.
Về phần công pháp nghịch thiên cái gì thì hắn ngay cả nghe cũng chưa từng. Coi như con chó nhỏ này tùy tiện lừa dối người.
- Ngươi chẳng lẽ không cân nhắc một chút. Tiên Hồng Không Gian diệu dụng vô cũng, có thể hoàn thành bất kỳ nguyện vọng nào của ngươi... Chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được, không có gì ngươi không chiếm được.
Giọng con chó nhỏ tràn đầy hấp dẫn.
Không không không...
Dương Phàm lắc đầu liên tục như trống bỏi.
Ngay cả hộ vệ của tiểu đệ đệ cũng không có, cho dù là có mỹ nữ tuyệt sắc cũng có tác dụng rắm chó gì!
- Nhìn thấy gian nhà tranh này, không, nó là một kho hàng. Tuy rằng trước mắt còn nhỏ, nhưng có thể cho ngài gửi bất kỳ đồ vật nào trong không gian sự thật, mà lại còn tuyệt đố i an toàn.
Con chó nhỏ tiếp tục giới thiệu.
- Đây không phải là công năng "Nhẫn không gian" trong truyền thuyết. Dương Phàm nao nao, hơi có chút kinh ngạc.
Ở Đòng Thắng Đại Lục, nhẫn không gian chỉ được ghi lại trong sách cổ, nghe nói loại bảo vật này chỉ có người ở Tiên giới mới có thể tạo ra. Người tu tiên bình thường, sử dụng đều là túi trữ vật, phân chia làm nhiều đẳng cấp.
Nhẫn không gian?
Trên mặt con chó nhỏ lộ ra vẻ khinh miệt:
- Đạo cụ trữ vật không gian một khi bị phá, vật phẩm bên trong sẽ tiến vào không gian loạn lưu, bị tan hủy về dạng nguyên thủy. Mà kho hàng này có ta trống coi, tuyệt đối an toàn. Cho dù ngươi chết thì người khác cũng không chiếm được.
Ặc... Trên trán Dương Phàm nổi lên những đường màu đen. Lão tử đã chết rồi thì còn quan tâm chó gì đến những thứ trong kho hàng nữa.
- "... Tiên Hồng Không Gian có thể làm cho ta trường sinh bất tử hay không? Dương Phàm hít sâu một hơi, đột nhiên nói ra nguyện vọng trong lòng.
- Trường sinh bất tử?
Con chó nhỏ lại lộ ra ánh mắt khinh bỉ, không kiên nhẫn nói:
- "Tiên Hồng Không Gian" có thể làm cho ngươi đạt được bất kỳ nguyện vọng nào, điểm này không hề nghi ngờ. Đừng lập lại lần thứ hai với ta.
- Hắc hắc! Một khi hoàn thành trao đổi đồng giá, ngươi có thể đạt được một bộ pháp quyết có thể chân chính trường sinh bất tử.
- Nghe thì thật không tệ... Chỉ là yêu cầu trao đổi đồng giới này có vẻ quá hà khắc... Dương Phàm nói hơi chút do dự, vừa nghĩ đến dòng chữ "Muốn luyện công pháp này, đầu tiên phải tự cung!" là hắn liền thấy lạnh cả người.
- Kỳ thật còn có một phương pháp thỏa hiệp... Ngươi có thể không làm thái giám. Con chó kia chầm chậm nói.
- Phương pháp gì?
Trong lòng Dương Phàm khẽ động.
Trường sinh bất tử - Đó chính là giấc mộng mà hàng tỷ tu sĩ trên Đòng Thắng Đại Lục đều truy tìm!!!
- - - - - - - - - - - - - - - -
Vèo...
Đúng lúc này, tại không gian hiện thực. Dương Phàm ở Nam Lĩnh Dương gia đột nhiên xuất hiện tình huống.
Xoẹt!
Không gian quỷ dị trước mắt biến mất.
Dương Phàm mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn căn phòng quen thuộc trước mặt, giường, bồ đoàn, bàn ghế...
Tình cảnh vừa rồi xảy ra, tựa như một giấc mộng hư vô. Chiếc nhẫn kia vẫn còn đeo trên ngón tay hắn như trước.
Chỉ là ở lòng bàn tay của Dương Phàm có thêm một con hạc giấy nhỏ do lá bùa gấp thành.
- Ba ba ba!
Con hạc giấy lóe ra hào quang màu xanh, vỗ cánh, lắc lư trước mặt Dương Phàm – rất sống động, rất đáng yêu!