Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Dưới ánh chiều tà, bóng Dương Phàm trải dài dưới đất, nhìn trấn nhỏ bình yên, lần đầu tiên trong đời hắn tức cảnh sinh tình rơi nước mắt.
Lúc mới sinh ra, hắn vốn chưa từng gặp mẹ đẻ của mình, cùng phụ thân sống nương tựa vào nhau, hai cha con đi tới Vụ Liễu trấn.
Lúc ấy, phụ thân cưới một nữ tử bình thường ở Vụ Liễu trấn làm vợ.
Lúc hai tuổi, đệ đệ Dương Lỗi sinh ra.
Năm sáu tuổi, Dương Phàm được phụ thân đưa tới Nam Lĩnh Dương gia. Lúc ấy Liễu trưởng lão không chút do dự nhận hắn, thậm chí còn không kiểm nghiệm thiên phú tu tiên của hắn.
Năm đó, đệ đệ Dương Lỗi kiên quyết muốn đi theo ca ca tu tiên. Vì thế, tuy rằng không muốn nhưng Dương mẫu nước mắt rưng rưng đưa Dương Lỗi đến Dương gia bảo.
Từ đó về sau là mười hai năm ròng khổ tu.
Mau thân Dương thị sợ ảnh hưởng tu luyện hai huynh đệ nên không có chuyển đến ở Dương gia bảo mà cùng con gái nuôi Dương Tuệ Tâm sống nương tựa lẫn nhau.
Trong mười hai năm này, huynh đệ Dương Phàm hàng năm mới có thể về nhà đoàn viên một, hai lần, hơn nữa đều là vào ngày trọng yếu như lễ tết…
- Vụ Liễu trấn...
Dương Phàm gạt nước mắt, trong lòng tưởng niệm cùng kích động xưa nay chưa từng có.
Nguyên lai, Vụ Liễu trấn ở sâu trong đáy lòng là một chốn bình yên.
Hiện giờ, hắn vừa mất đi pháp lực không lâu, ở Dương gia bảo chịu cô lập chưa từng có, gặp đủ loại nhục nhã cùng châm chọc.
Khi hắn trở lại Vụ Liễu trấn mới cảm thấy được nơi này thân thiết ấm áp, ở sâu trong đáy lòng lại thân cận như vậy.
Lòng mang một loại cảm xúc khó thể nói rõ, Dương Phàm dưới ánh mặt trời lặn chậm rãi đi về Vụ Liễu trấn.
Đường hẹp quanh co, rừng liễu dưới hoàng hôn lại an bình điềm tĩnh như vậy, giống như là một cô gái yên tĩnh ngủ nghỉ.
Khi Dương Phàm đi vào Vụ Liễu trấn chỉ nhắc lên một đợt gợn sóng nhỏ.
Dù sao, Vụ Liễu trấn chỉ là thế giới người thường sinh sống, hiểu biết tin tức về Tu Tiên Giới rất ít.
Lấy con người và phong tục nơi này, ngay cả bọn họ biết Dương Phàm tán công trở về cũng sẽ không giống người ở Dương gia bảo, châm chọc cùng bỏ đá xuống giếng không hề che giấu.
- Ồ? Đây không phải con lớn của nhà Dương Thiên sao? Nghe nói là đi Dương gia bảo tu tập pháp thuật tiên gia, như thế nào lại về vào lúc này?
- Tối hôm qua nghe tin đồn, nghe nói con lớn của nhà Dương Thiên tu luyện pháp thuật mắc sai lầm, trở thành một người bình thường, hiện tại mới về nhà đó...
- Ha ha! Không tu tiên thì thôi, ta thấy tiểu tử này không tồi, bộ dạng cũng rất đẹp trai. Cô nương nhà ai mà chẳng thích. Hôm nào, ta làm bà mối làm mối cho hắn...
Dương Phàm tiến vào Vụ Liễu trấn, đụng tới người quen thuộc còn lên tiếng chào hỏi.
- Hắc, Phàm ca. Huynh không phải đi tu tiên sao? Làm sao lại trở lại vào lúc này? Thiết Ngưu ở cách vách ánh mắt lén lút, từ thật xa liền thấy được Dương Phàm.
- Thiết Ngưu. Một năm không gặp, ngươi lại cao lên rất nhiều a. Dương Phàm vui vẻ nói.
Thiết Ngưu bằng tuổi hắn, lúc mới sinh ra đã nặng tám, chín cân, trời sinh thần lực, đã bái một võ lâm cao thủ trong thế tục làm sư phụ, nghe nói còn cũng học được một ít tài nghệ.
Giờ phút này, Thiết Ngưu trưởng thành giống như một con trâu rừng, dáng người khôi ngô, cao hơn Dương Phàm hắn một cái đầu, giống như một người khổng lồ nhỏ.
- Phàm ca tu tiên trở về, hẳn là học không ít pháp thuật. Khi nào rảnh chúng ta luận bàn, luận bàn.
Thiết Ngưu khờ khạo cười nói. Hắn lớn giọng, tiếng nói cả nửa con phố đều có thể nghe rõ.
Trong phòng Dương gia.
Tuệ Tâm. Như thế nào ta nghe thấy Thiết Ngưu ồn ào, giống như là Phàm nhi về nhà... Dương thị đang làm việc nhà đột nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài.
- Mẫu thân, con ra nhìn xem...
Một giọng thiếu nữ êm tai từ khuê phòng truyền ra.
- Không nói chuyện phiếm với ngươi nữa... Ta vào gặp mẫu thân cùng muội muội. Dương Phàm bỏ lại Thiết Ngưu rồi cất bước về nhà.
Đây là một căn nhà bình thường bằng gỗ được dựng lên mười tám năm trước, bằng tuổi với Dương Phàm.
Nhìn căn phòng do tự tay phụ thân tạo ra, trong mắt Dương Phàm lộ ra một loại tình cảm không biết tên, trong lòng thì thào nói nhò:
- Phụ thân... Người rốt cục đi đâu?
Két!!! Cửa phòng đột nhiên mở ra.
-Đại ca...
Một bóng người yểu điệu quen thuộc xuất hiện trước mặt Dương Phàm, ngạc nhiên vui mừng hô to.
Đây là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, ăn mặc giản dị ước chừng 15, 16 tuổi. Đôi mắt sáng như trăng rằm, mặt hoa trắng như ngọc, tóc mềm như tơ buộc ở sau đầu.
Giọng nàng nhẹ nhàng như gió, mềm mại như nước, đôi con ngươi dịu dàng dường như có linh tính.
- Tuệ Tâm. Đại ca đã trở lại...
Dương Phàm mỉm cười nhìn muội muội Dương Tuệ Tâm. Nửa năm không thấy, nguyên lai hạt giống mỹ nhân giờ này đã trưởng thành như hoa như ngọc. Càng đáng quý chính là giọng nói ngọt ngào làm tâm thần người ta sảng khoái.
- Mẫu thân... mẫu thân! Đại ca đã trở lại, người mau ra đây.
Dương Tuệ Tâm biểu lộ ra các loại tình cảm vui vẻ, lôi kéo tay Dương Phàm đi vào trong nhà, hô lớn.
- Phàm nhi về rồi à...
Một giọng nói run run truyền đền. Dương thị từ trong buồng đi ra, nhìn thấy con trai lớn, không khỏi lệ nóng lưng tròng.
- Mẫu thân, con đã trở về.
Dương Phàm đi lên cầm bàn tay run rẩy của mẫu thân, lại thấy trên mặt bà có thêm vài nếp chân chim nơi khóe mắt.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Dương thị lau khô nước mắt, không hỏi Dương Phàm vì sao trở về cũng không hỏi đệ đệ Dương Lỗi vì sao không về.
- Qua đây, mau ngồi đi. Trời đã tối, nương đi nấu cơm cho ngươi.
Dương thị cùng con trai hàn huyên vài câu liền đi vào phòng bếp làm cơm.
Dương Phàm cảm động trong lòng, hắn đoán được mẫu thân cùng muội muội hẳn là đã biết chuyện mình tán công ở Dương gia bảo.
Nhưng là hai mẹ con lại không hể đề cập tới chuyện này.
- Đại ca, nếu đã về nhà thì huynh cứ an tâm ở lại. Vụ Liễu trần chính là nhà của huynh. Dương Tuệ Tâm rót cho Dương Phàm chén trà, nói.
Sau đó, Dương Tuệ Tâm liền kể một ít việc nhà cho Dương Phàm, đều nói một số chuyện vui vẻ.
Dương Phàm lẳng lặng nghe, không muốn đánh vỡ bầu không khí ấm áp cùng yên bình.
- Tuệ Tâm. Năm nay muội đã mười bảy tuổi, dựa theo phong tục thế tục cũng đã đến tuổi gả chồng. Vụ Liễu trấn này, có người nào thích hợp...
Dương Phàm lại chủ động đề cập đến việc hôn nhân đại sự của Dương Tuệ Tâm.
Bởi vì lần này hắn trở về thì thấy Tuệ Tâm nhan sắc tuyệt luân, cho dù không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng được coi là hoa nhường nguyệt thẹn. Hơn nữa tính cách dịu dàng, theo lý thuyết hẳn là có rất nhiều người tới bàn việc kết thân.
-Đại ca...
Mặt hoa của Dương Tuệ Tâm đỏ lên, đầu cúi xuống. Nói đến vấn để này, khuê nữ nhà ai mà lại không thẹn thùng?
- Khụ khụ...
Dương Phàm ho nhẹ hai tiếng, che bớt xấu hổ cười nói:
- Đại ca quên, mơi này là thế tục giới.
Thế tục giới cùng Tu Tiên Giới có khác biệt rất lớn. Thế tục giới bị lễ nghi phong kiến cường đại trói buộc. Tu Tiên Giới, tương đối mà nói thì có vẻ tự do hơn.
Nếu ở Tu Tiên Giới, nam tu sĩ cùng nữ tu sĩ ngầm tiếp xúc, chung sống với nhau, tự do luyến ái cũng không tính là ngạc nhiên.
Nhưng nếu ở giới thế tục xảy ra loại chuyện này, nữ tử sẽ bị chụp cái mũ "không biết hổ thẹn", "không trinh tiết", thậm chí có nơi còn có thể nhốt nữ tử vào lồng, ném xuống sông tế hà bá.
Dương Phàm hàng năm ở lại Tu Tiên Giới đã ngược lại thích ứng với kết giao tự do, đột phá gông cùm lễ nghi phong kiến.
- Cũng không trách được đại ca. Gần nửa năm qua, người tới cửa cầu thân thật không ít... Giọng Dương Tuệ Tâm nhỏ như gió thoảng, lén liếc Dương Phàm một cái, nói:
- Chỉ là, bậc phàm phu tục tử này Tuệ Tâm đều không thích. Còn may mẫu thân yêu thương, đều trưng cầu ý kiến của muội...
- Ha ha.
Dương Phàm đột nhiên tức cười, nói:
- Nguyên lai ánh mắt muội muội rất cao, không để ý đến phàm phu tục tử này. Hay là muội muội muốn đi Tu Tiên Giới tìm kiếm chồng tốt?
- Đại ca lại chê cười ta...
Dương Tuệ Tâm hé miệng cười, ý ngượng ngùng dần dần biến mất, con mắt sáng hơi chút mờ đi, nói:
- Từ lúc nhỏ, Tuệ Tâm mắt thấy đại ca cùng Tam đệ cùng nhau lên núi tu tiên, trong lòng hâm mộ không thôi. Nhưng Tuệ Tâm tư chất ngu dốt, nhất định không thể tu tiên mà chỉ có thể mắt nhìn những tiên sư tiêu sái thoát trần, rất tiêu diêu tự tại.
Dương Phàm khẽ thờ dài một hơi:
- Muội muội nghe ta khuyên một lời, tuyệt đối không thể yêu người trong tiên đạo. Tiên phàm cách biệt, tuổi thọ hai người cách xa nhau, nếu không trải qua được thời gian ma luyện, cuối cùng chỉ có thể gia tăng bi thương!
Đôi mắt sáng của Dương Tuệ Tâm chợt lóe:
- Về sau đại ca có quyết định gì?
- Con đường trường sinh bất tử, chính là một con đường có đi mà không có về...
Trong mắt Dương Phàm thần quang ngưng tụ, thâm thúy vô cùng, trên người không hiểu tràn ra một loại khí chất siêu nhiên của thế giới bên ngoài, rồi lại cùng môi trường chung quanh hòa hợp làm một thể.
Dương Tuệ Tâm vừa nghe lời ấy, con ngươi linh động không hiểu sao co lại.
Đúng lúc này, trong nhà bếp truyền đến tiếng Dương thị rên lên.
- Mẫu thân, người làm sao vậy?
Dương Phàm cùng muội muội đồng thời đứng dậy đi vào trong bếp, lại phát hiện lúc Dương thị thái rau, không cẩn thận làm đứt tay.
- Không có việc gì...
Dương thị nhịn đau, miễn cường cười với hai người:
- Băng bó một chút là không thành vấn đề. Các ngươi lên nhà chính tán gẫu đi.
- Như vậy sao được? Để con đến giúp mẹ.
Dương Tuệ Tâm không chờ mẫu thân từ chối liền tiếp nhận công việc của Dương thị, hỗ trợ nấu cơm.
- Mẫu thân, người tới bên này, con hiện giờ đang nghiên cứu đạo y học, trị liệu cho người một chút.
Dương Phàm nâng tay mẫu thân, một bàn tay khác thi triển Vũ Lộ Thuật. Một tầng sương mù mắt thường nhìn không thấy bao phủ miệng vệt thương trên ngón tay Dương thị, sau đó làm bộ mát xa huyệt vị, ấn ngón tay cái lên miệng vết thương.
Dương thị chỉ cảm thấy miệng vết thương trên ngón tay có một cảm giác mát lạnh chảy qua.
Sau một lát, Dương Phàm lấy ngón tay ra, chỉ thấy làn da Dương thị vốn bị cắt rách đã lành lại kéo da non mềm như trẻ con.
Hoàn hảo không tổn hao gì.
-Hả?
Sau khi chữa khỏi vết thương trên ngón tay của mẫu thân, Dương Phàm bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.
Lúc mới sinh ra, hắn vốn chưa từng gặp mẹ đẻ của mình, cùng phụ thân sống nương tựa vào nhau, hai cha con đi tới Vụ Liễu trấn.
Lúc ấy, phụ thân cưới một nữ tử bình thường ở Vụ Liễu trấn làm vợ.
Lúc hai tuổi, đệ đệ Dương Lỗi sinh ra.
Năm sáu tuổi, Dương Phàm được phụ thân đưa tới Nam Lĩnh Dương gia. Lúc ấy Liễu trưởng lão không chút do dự nhận hắn, thậm chí còn không kiểm nghiệm thiên phú tu tiên của hắn.
Năm đó, đệ đệ Dương Lỗi kiên quyết muốn đi theo ca ca tu tiên. Vì thế, tuy rằng không muốn nhưng Dương mẫu nước mắt rưng rưng đưa Dương Lỗi đến Dương gia bảo.
Từ đó về sau là mười hai năm ròng khổ tu.
Mau thân Dương thị sợ ảnh hưởng tu luyện hai huynh đệ nên không có chuyển đến ở Dương gia bảo mà cùng con gái nuôi Dương Tuệ Tâm sống nương tựa lẫn nhau.
Trong mười hai năm này, huynh đệ Dương Phàm hàng năm mới có thể về nhà đoàn viên một, hai lần, hơn nữa đều là vào ngày trọng yếu như lễ tết…
- Vụ Liễu trấn...
Dương Phàm gạt nước mắt, trong lòng tưởng niệm cùng kích động xưa nay chưa từng có.
Nguyên lai, Vụ Liễu trấn ở sâu trong đáy lòng là một chốn bình yên.
Hiện giờ, hắn vừa mất đi pháp lực không lâu, ở Dương gia bảo chịu cô lập chưa từng có, gặp đủ loại nhục nhã cùng châm chọc.
Khi hắn trở lại Vụ Liễu trấn mới cảm thấy được nơi này thân thiết ấm áp, ở sâu trong đáy lòng lại thân cận như vậy.
Lòng mang một loại cảm xúc khó thể nói rõ, Dương Phàm dưới ánh mặt trời lặn chậm rãi đi về Vụ Liễu trấn.
Đường hẹp quanh co, rừng liễu dưới hoàng hôn lại an bình điềm tĩnh như vậy, giống như là một cô gái yên tĩnh ngủ nghỉ.
Khi Dương Phàm đi vào Vụ Liễu trấn chỉ nhắc lên một đợt gợn sóng nhỏ.
Dù sao, Vụ Liễu trấn chỉ là thế giới người thường sinh sống, hiểu biết tin tức về Tu Tiên Giới rất ít.
Lấy con người và phong tục nơi này, ngay cả bọn họ biết Dương Phàm tán công trở về cũng sẽ không giống người ở Dương gia bảo, châm chọc cùng bỏ đá xuống giếng không hề che giấu.
- Ồ? Đây không phải con lớn của nhà Dương Thiên sao? Nghe nói là đi Dương gia bảo tu tập pháp thuật tiên gia, như thế nào lại về vào lúc này?
- Tối hôm qua nghe tin đồn, nghe nói con lớn của nhà Dương Thiên tu luyện pháp thuật mắc sai lầm, trở thành một người bình thường, hiện tại mới về nhà đó...
- Ha ha! Không tu tiên thì thôi, ta thấy tiểu tử này không tồi, bộ dạng cũng rất đẹp trai. Cô nương nhà ai mà chẳng thích. Hôm nào, ta làm bà mối làm mối cho hắn...
Dương Phàm tiến vào Vụ Liễu trấn, đụng tới người quen thuộc còn lên tiếng chào hỏi.
- Hắc, Phàm ca. Huynh không phải đi tu tiên sao? Làm sao lại trở lại vào lúc này? Thiết Ngưu ở cách vách ánh mắt lén lút, từ thật xa liền thấy được Dương Phàm.
- Thiết Ngưu. Một năm không gặp, ngươi lại cao lên rất nhiều a. Dương Phàm vui vẻ nói.
Thiết Ngưu bằng tuổi hắn, lúc mới sinh ra đã nặng tám, chín cân, trời sinh thần lực, đã bái một võ lâm cao thủ trong thế tục làm sư phụ, nghe nói còn cũng học được một ít tài nghệ.
Giờ phút này, Thiết Ngưu trưởng thành giống như một con trâu rừng, dáng người khôi ngô, cao hơn Dương Phàm hắn một cái đầu, giống như một người khổng lồ nhỏ.
- Phàm ca tu tiên trở về, hẳn là học không ít pháp thuật. Khi nào rảnh chúng ta luận bàn, luận bàn.
Thiết Ngưu khờ khạo cười nói. Hắn lớn giọng, tiếng nói cả nửa con phố đều có thể nghe rõ.
Trong phòng Dương gia.
Tuệ Tâm. Như thế nào ta nghe thấy Thiết Ngưu ồn ào, giống như là Phàm nhi về nhà... Dương thị đang làm việc nhà đột nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài.
- Mẫu thân, con ra nhìn xem...
Một giọng thiếu nữ êm tai từ khuê phòng truyền ra.
- Không nói chuyện phiếm với ngươi nữa... Ta vào gặp mẫu thân cùng muội muội. Dương Phàm bỏ lại Thiết Ngưu rồi cất bước về nhà.
Đây là một căn nhà bình thường bằng gỗ được dựng lên mười tám năm trước, bằng tuổi với Dương Phàm.
Nhìn căn phòng do tự tay phụ thân tạo ra, trong mắt Dương Phàm lộ ra một loại tình cảm không biết tên, trong lòng thì thào nói nhò:
- Phụ thân... Người rốt cục đi đâu?
Két!!! Cửa phòng đột nhiên mở ra.
-Đại ca...
Một bóng người yểu điệu quen thuộc xuất hiện trước mặt Dương Phàm, ngạc nhiên vui mừng hô to.
Đây là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, ăn mặc giản dị ước chừng 15, 16 tuổi. Đôi mắt sáng như trăng rằm, mặt hoa trắng như ngọc, tóc mềm như tơ buộc ở sau đầu.
Giọng nàng nhẹ nhàng như gió, mềm mại như nước, đôi con ngươi dịu dàng dường như có linh tính.
- Tuệ Tâm. Đại ca đã trở lại...
Dương Phàm mỉm cười nhìn muội muội Dương Tuệ Tâm. Nửa năm không thấy, nguyên lai hạt giống mỹ nhân giờ này đã trưởng thành như hoa như ngọc. Càng đáng quý chính là giọng nói ngọt ngào làm tâm thần người ta sảng khoái.
- Mẫu thân... mẫu thân! Đại ca đã trở lại, người mau ra đây.
Dương Tuệ Tâm biểu lộ ra các loại tình cảm vui vẻ, lôi kéo tay Dương Phàm đi vào trong nhà, hô lớn.
- Phàm nhi về rồi à...
Một giọng nói run run truyền đền. Dương thị từ trong buồng đi ra, nhìn thấy con trai lớn, không khỏi lệ nóng lưng tròng.
- Mẫu thân, con đã trở về.
Dương Phàm đi lên cầm bàn tay run rẩy của mẫu thân, lại thấy trên mặt bà có thêm vài nếp chân chim nơi khóe mắt.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Dương thị lau khô nước mắt, không hỏi Dương Phàm vì sao trở về cũng không hỏi đệ đệ Dương Lỗi vì sao không về.
- Qua đây, mau ngồi đi. Trời đã tối, nương đi nấu cơm cho ngươi.
Dương thị cùng con trai hàn huyên vài câu liền đi vào phòng bếp làm cơm.
Dương Phàm cảm động trong lòng, hắn đoán được mẫu thân cùng muội muội hẳn là đã biết chuyện mình tán công ở Dương gia bảo.
Nhưng là hai mẹ con lại không hể đề cập tới chuyện này.
- Đại ca, nếu đã về nhà thì huynh cứ an tâm ở lại. Vụ Liễu trần chính là nhà của huynh. Dương Tuệ Tâm rót cho Dương Phàm chén trà, nói.
Sau đó, Dương Tuệ Tâm liền kể một ít việc nhà cho Dương Phàm, đều nói một số chuyện vui vẻ.
Dương Phàm lẳng lặng nghe, không muốn đánh vỡ bầu không khí ấm áp cùng yên bình.
- Tuệ Tâm. Năm nay muội đã mười bảy tuổi, dựa theo phong tục thế tục cũng đã đến tuổi gả chồng. Vụ Liễu trấn này, có người nào thích hợp...
Dương Phàm lại chủ động đề cập đến việc hôn nhân đại sự của Dương Tuệ Tâm.
Bởi vì lần này hắn trở về thì thấy Tuệ Tâm nhan sắc tuyệt luân, cho dù không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng được coi là hoa nhường nguyệt thẹn. Hơn nữa tính cách dịu dàng, theo lý thuyết hẳn là có rất nhiều người tới bàn việc kết thân.
-Đại ca...
Mặt hoa của Dương Tuệ Tâm đỏ lên, đầu cúi xuống. Nói đến vấn để này, khuê nữ nhà ai mà lại không thẹn thùng?
- Khụ khụ...
Dương Phàm ho nhẹ hai tiếng, che bớt xấu hổ cười nói:
- Đại ca quên, mơi này là thế tục giới.
Thế tục giới cùng Tu Tiên Giới có khác biệt rất lớn. Thế tục giới bị lễ nghi phong kiến cường đại trói buộc. Tu Tiên Giới, tương đối mà nói thì có vẻ tự do hơn.
Nếu ở Tu Tiên Giới, nam tu sĩ cùng nữ tu sĩ ngầm tiếp xúc, chung sống với nhau, tự do luyến ái cũng không tính là ngạc nhiên.
Nhưng nếu ở giới thế tục xảy ra loại chuyện này, nữ tử sẽ bị chụp cái mũ "không biết hổ thẹn", "không trinh tiết", thậm chí có nơi còn có thể nhốt nữ tử vào lồng, ném xuống sông tế hà bá.
Dương Phàm hàng năm ở lại Tu Tiên Giới đã ngược lại thích ứng với kết giao tự do, đột phá gông cùm lễ nghi phong kiến.
- Cũng không trách được đại ca. Gần nửa năm qua, người tới cửa cầu thân thật không ít... Giọng Dương Tuệ Tâm nhỏ như gió thoảng, lén liếc Dương Phàm một cái, nói:
- Chỉ là, bậc phàm phu tục tử này Tuệ Tâm đều không thích. Còn may mẫu thân yêu thương, đều trưng cầu ý kiến của muội...
- Ha ha.
Dương Phàm đột nhiên tức cười, nói:
- Nguyên lai ánh mắt muội muội rất cao, không để ý đến phàm phu tục tử này. Hay là muội muội muốn đi Tu Tiên Giới tìm kiếm chồng tốt?
- Đại ca lại chê cười ta...
Dương Tuệ Tâm hé miệng cười, ý ngượng ngùng dần dần biến mất, con mắt sáng hơi chút mờ đi, nói:
- Từ lúc nhỏ, Tuệ Tâm mắt thấy đại ca cùng Tam đệ cùng nhau lên núi tu tiên, trong lòng hâm mộ không thôi. Nhưng Tuệ Tâm tư chất ngu dốt, nhất định không thể tu tiên mà chỉ có thể mắt nhìn những tiên sư tiêu sái thoát trần, rất tiêu diêu tự tại.
Dương Phàm khẽ thờ dài một hơi:
- Muội muội nghe ta khuyên một lời, tuyệt đối không thể yêu người trong tiên đạo. Tiên phàm cách biệt, tuổi thọ hai người cách xa nhau, nếu không trải qua được thời gian ma luyện, cuối cùng chỉ có thể gia tăng bi thương!
Đôi mắt sáng của Dương Tuệ Tâm chợt lóe:
- Về sau đại ca có quyết định gì?
- Con đường trường sinh bất tử, chính là một con đường có đi mà không có về...
Trong mắt Dương Phàm thần quang ngưng tụ, thâm thúy vô cùng, trên người không hiểu tràn ra một loại khí chất siêu nhiên của thế giới bên ngoài, rồi lại cùng môi trường chung quanh hòa hợp làm một thể.
Dương Tuệ Tâm vừa nghe lời ấy, con ngươi linh động không hiểu sao co lại.
Đúng lúc này, trong nhà bếp truyền đến tiếng Dương thị rên lên.
- Mẫu thân, người làm sao vậy?
Dương Phàm cùng muội muội đồng thời đứng dậy đi vào trong bếp, lại phát hiện lúc Dương thị thái rau, không cẩn thận làm đứt tay.
- Không có việc gì...
Dương thị nhịn đau, miễn cường cười với hai người:
- Băng bó một chút là không thành vấn đề. Các ngươi lên nhà chính tán gẫu đi.
- Như vậy sao được? Để con đến giúp mẹ.
Dương Tuệ Tâm không chờ mẫu thân từ chối liền tiếp nhận công việc của Dương thị, hỗ trợ nấu cơm.
- Mẫu thân, người tới bên này, con hiện giờ đang nghiên cứu đạo y học, trị liệu cho người một chút.
Dương Phàm nâng tay mẫu thân, một bàn tay khác thi triển Vũ Lộ Thuật. Một tầng sương mù mắt thường nhìn không thấy bao phủ miệng vệt thương trên ngón tay Dương thị, sau đó làm bộ mát xa huyệt vị, ấn ngón tay cái lên miệng vết thương.
Dương thị chỉ cảm thấy miệng vết thương trên ngón tay có một cảm giác mát lạnh chảy qua.
Sau một lát, Dương Phàm lấy ngón tay ra, chỉ thấy làn da Dương thị vốn bị cắt rách đã lành lại kéo da non mềm như trẻ con.
Hoàn hảo không tổn hao gì.
-Hả?
Sau khi chữa khỏi vết thương trên ngón tay của mẫu thân, Dương Phàm bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.