Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Sáng sớm, Tô Dịch Thừa đưa An Nhiên tới bệnh viện rồi không lâu sau nhận được điện thoại của thư ký Trịnh nói có một số tài liệu cần anh nhanh chóng về xem một chút, cho nên liền phóng đến phòng làm việc.
Trong phòng bệnh Lâm Tiểu Phân nghiêm túc dạy bảo An Nhiên một trận, cuối cùng nói đến mức bản thân mình không chịu đựng được nữa mà rơi nước mắt.
"Mẹ." An Nhiên tiến lên, ngồi vào mép giường, ôm mẹ vào lòng, áy náy nói bên tai bà: "thật xin lỗi, con chỉ không muốn mẹ lo lắng cho con."
"Sao mẹ có thể không lo lắng cho con được, con là con gái mẹ, mẹ không lo lắng cho con thì còn lo lắng cho ai."
Quả thật đúng như Tô Dịch Thừa nói, lý do Lâm Tiểu Phân không muốn ra nước ngoài điều trị là sợ trong khi mổ có vấn đề gì, bà nói, bà không sợ chết, mà là sợ chết ở đó!
Nếu ra nước ngoài phẫu thuật thật sự xảy ra vấn đề gì, thì đó là chết nơi đất khách quê người, bà không muốn như thế, bà thà rằng ở lại trong nước, ít nhất ở bên cạnh con gái bà, bên chồng bà, nhà bà, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bà cũng không có gì tiếc nuối.
"Mẹ, sao mẹ lại cố chấp như thế chứ!" Đối với sự khăng khăng của Lâm Tiểu Phân, An Nhiên có phần sốt ruột, sáng nay cô thấy thị lực của mẹ dường như đã tệ hơn so với trước rồi, với tay cầm gì đều phải dựa vào lần mò, nhìn mẹ mình như thế, lòng cô có nỗi khó chịu khó tả.
Lâm Tiểu Phân vỗ vỗ tay cô, cố gắng muốn thuyết phục An Nhiên, nói: "đi phẫu thuật ở đâu mà chả thế a, ra nước ngoài vừa lãng phí tiền vừa phiền phức, hay là chúng ta cứ mổ trong nước đi."
"Mẹ." An Nhiên nắm lại tay Lâm Tiểu Phân, nhìn bà chăm chú, nói: "ra nước ngoài phẫu thuật là chúng con muốn gia tăng xác suất phẫu thuật thành công, giảm nguy hiểm xuống, mọi người đều biết phẫu thuật này nguy hiểm thế nào, chúng con sợ hãi, bì không có cách nào tiếp nhận được phẫu thuật thất bại, nếu thật mất đi mẹ, mẹ muốn con và cha phải làm sao bây giờ?" Nói xong, An Nhiên không kiềm chế được rơi nước mắt.
Lâm Tiểu Phân không nói gì, quay mặt đi, không nhìn cô, dù ánh mắt đã mờ đi, bà không thấy rõ ánh mắt con gái, nhưng mà lại vẫn có thể mãnh liệt cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, bà không có cách nào đối mặt với cô được. Chóp mũi chua xót, hốc mắt nong nóng.
"Mẹ, coi như là mẹ vì con, vì cha, chúng ta đi Mỹ được không?" An Nhiên nói rất nhẹ, giọng nói như là đang cầu xin.
Lâm Tiểu Phân không quay đầu lại, răng cắn chặt vào môi, hơi run rẩy, nhiệt độ trong hốc mắt nóng đến đốt người.
Đưa tay kéo tay Lâm Tiểu Phân đặt lên trên bụng mình, nghẹn ngào nói: "mẹ, em bé trong bụng con vẫn chờ gọi bà ngoại đấy, mẹ đồng ý với con sẽ không sao, có được không."
Nước mắt trong hốc mắt rốt cục không đừng được nữa, Lâm Tiểu Phân đưa tay che miệng mình, không để mình khóc thành tiếng.
"Mẹ. . . . . ." An Nhiên cố chấp gọi bà, nước mắt đã lăn đầy mặt từ lâu rồi, nhưng vẫn cố chấp tìm kiếm một đáp án, một đảm bảo.
Chung quy lại vẫn là con gái mình, là máu thịt mình, đâu thể thực sự nhẫn tâm khước từ nguyện mọng của cô được.
Không lay chuyển được sự cố chấp của An Nhiên, Lâm Tiểu Phân cũng chỉ có thể gật đầu ưng thuận.
Thấy bà đồng ý, An Nhiên nín khóc mà cười ra tiếng, đưa tay qua quýt lau nước mắt trên mặt mình, sau đó lại duỗi tay cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Tiểu Phân.
Việc rốt cuộc Lâm Tiểu Phân gật đầu đồng ý ra nước ngoài làm phẫu thuật khiến tất cả mọi người thật vui vẻ, bên bác sĩ Trương đã sớm liên hệ với bệnh viện bên Mỹ, tư liệu bệnh án đều đã chuyển sang bằng đường bưu điện, mấy ngày tới chỉ cần Lâm Tiểu Phân thu dọn xong là có thể sang đó, đương nhiên sau khi sang, bệnh viện bên kia cũng sẽ kiểm tra cặn kẽ lại cho Lâm Tiểu Phân, sau đó sẽ cho ra phương án phẫu thuật cụ thể.
Về cuộc phẫu thuật cắt bỏ khối u lần này, An Nhiên khăng khăng muốn đi cùng Lâm Tiểu Phân, Cố Hằng Văn cũng muốn ở bên cạnh vợ mình trong lúc phẫu thuật, nhưng mà vướng bận lớp ôn tốt nghiệp, chương trình học bình thường đã rất gấp rút rồi, bên nhà trường không thể cho phép nghỉ hơn nửa tháng được, cho nên chỉ đành ở lại có trách nhiệm với học sinh.
Đối với việc An Nhiên đi Mỹ, Lâm Tiểu Phân là người đầu tiên phản đối, lý do là An Nhiên đang mang thai, không muốn cô quá mệt mỏi. Dù Tô Dịch Thừa cũng lo lắng, nhưng mà anh hiểu lòng An Nhiên, người đi phẫu thuật là mẹ cô, không cho cô đi cô nhất định sẽ không tán thành, vì yêu cô, cho nên lựa chọn ủng hộ quyết định của cô, thật ra thì vốn là anh cũng muốn cùng đi, nhưng mà gần đây công việc và hạng mục trong thị ủy rất nhiều, ngoài ra trong khoảng thời gian này, có rất nhiều lời đồn đại về anh, nếu mà bây giờ anh tùy tiện xin nghỉ phép, bên ngoài sẽ phỏng đoán anh muốn lật trời.
Đun trà dưỡng sinh trong phòng bếp, bưng chén Mark đi vào thư phòng, An Nhiên gõ cửa thư phòng, đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng trong phòng, liền đẩy cửa đi thẳng vào.
Chỉ thấy Tô Dịch Thừa ở trong phòng xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, cà vạt trên cổ được nới lỏng ra, chỗ tay băng bó mấy hôm trước đã được tháo ra rồi, nhưng mà vết thương đã được khử trùng rồi, cũng không gây trở ngại cho cuộc sống bình thường rồi, liếc nhìn giấy tờ trong tay, tài liệu trên bàn chất thành đống.
An Nhiên tiến lên, nhẹ nhàng đặt chén trà dưỡng sinh trong tay lên bàn, lúc này Tô Dịch Thừa mới phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn An Nhiên, khẽ cười với cô, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đến khi thấy rõ giờ lại không đồng ý cau mày lại, đưa tay kéo tay cô, đặt vào trong lòng bàn tay, hỏi: "sao muộn thế này rồi còn chưa ngủ?"
An Nhiên để tùy anh nắm tay mình, chỉ cười khẽ lắc đầu, nói: "không buồn ngủ."
Tay Tô Dịch Thừa dùng lực một cái, liền kéo cô ngồi xuống chân mình, cằm gối lên bản vai cô, tay vòng qua bụng cô.
An Nhiên thả lỏng người ngồi dựa vào ngực anh, tay nắm cái tay đang vòng quanh bụng mình ngắm nghía, nhìn vết thương trên tay anh, mặc dù đã không còn tầng băng gạc thật dày nhưng vẫn được xử lý chu đáo, vươn tay ra chỉ nhẹ nhàng đụng vào, khẽ hỏi: "còn đau không?"
Tô Dịch Thừa cười khẽ, lắc đầu khẽ hôn xuốn lỗ tai tinh xảo của cô, nói: "không đau." Khi nói chuyện, hơi thở âm ấm kia phả vào trong tai An Nhiên, An Nhiên có chút ngứa ngáy, rụt cổ lại, cười khẽ lên: "ha ha, đừng thổi nữa, buồn quá."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa thật sự không thổi nữa, chẳng qua là ôm cô chặt hơn chút ít.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, An Nhiên mới chậm rãi nói: "Lúc xế chiều chủ nhiệm Trương đã nói với em, bên Mỹ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, mấy ngày nay bên mẹ phải khởi hành, sợ kéo dài nữa, khối u trong đầu lại xê dịch vị trí, thì phẫu thuật sẽ càng khó, đến lúc đó thì hậu quả khó mà tưởng tượng được."
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ là ôm cô với tư thế vừa rồi.
"Em muốn ngày kia xuất phát đi Mỹ, ngày mai có gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị luôn." An Nhiên bổ sung những gì chưa nói hết.
Tô Dịch Thừa khẽ thở dài một tiếng, ôm cô chặt hơn chút nữa, sau đó mở miệng hỏi: "thực sự không cần anh đi cùng em sao?" Nói cho cùng, anh vẫn không yên tâm, đủ loại lo lắng, sợ cô rời khỏi mình rồi có chăm sóc được cho bản thân không.
An Nhiên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ nói: "không cần, anh còn bận việc." Mấy ngày qua anh bận bịu thế nào cô đều thấy cả.
"Em quan trọng hơn." Tô Dịch Thừa dường như không cần nghĩ ngợi, nói ra rất đương nhiên, giọng điệu lại vô cùng kiên định.
An Nhiên cong cong môi, quay đầu nhìn người đàn ông trước mắt, biết anh lo lắng cho mình, cho nên nghiêm túc đảm bảo với anh: "em không phải là đứa trẻ, không cần lo lắng cho em, em sẽ chăm sóc tốt mẹ, cũng sẽ chăm sóc tốt bản thân mình."
"Thật?" Tô Dịch Thừa vẫn giữ thái độ hoài nghi.
An Nhiên gật đầu, đáp: "dĩ nhiên!" Thái độ thật tình, nhìn không có nửa câu dối trá.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, đưa tay sờ sờ mặt cô, nghiêm túc nói: "vậy thì tốt."
An Nhiên mỉm cười gật đầu, nhìn anh chăm chú.
Tay vuốt ve làn da nhẵn mịn của cô, Tô Dịch Thừa động tình cúi đầu cướp lấy đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng hôn lên, đầu lưỡi nhẹ thăm dò cô, khi thấy cô mở miệng đáp lại nụ hôn của anh, lúc này Tô Dịch Thừa mới bắt đầu tiến vào hôn sâu, đòi hỏi nhiều hơn.
Cho đến khi An Nhiên sắp không thở nổi nữa, Tô Dịch Thừa mới chậm rãi buông cô ra, nhẹ nhàng mổ lên môi cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng, khuôn mặt cọ xát vào mặt cô, một lúc lâu mới chậm rãi nói bên tai cô: "anh sẽ nhớ em."
An Nhiên tựa vào trước ngực anh bộ ngực vẫn phập phòng vì nụ hôn vừa rồi, nhưng mà khóe miệng cong lên thành nụ cười đẹp mắt, tay đang ôm tấm lưng gầy gò của anh từ từ quấn lên cổ anh, cái đầu đang chôn trước ngực anh cũng ngẩng lên, mở to mắt nhìn anh chăm chú, gật đầu, nghiêm túc nói: "em cũng sẽ nhớ anh!"
Giọng nói của cô rất mềm mại, nghe khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ đi vào lòng người, Tô Dịch Thừa nhìn cô chăm chú, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô bóng loáng vì vừa bị anh hôn, màu môi đỏ tươi sáng tỏ mắt anh, không thể rời mắt, chỉ có thể tham lam nhìn chằm chú.
Ngón tay mảnh khảnh rời khỏi cổ anh, vươn lên miêu tả nét mặt anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng dạo chơi trên khuôn mặt anh, cô thật sự sẽ nhớ anh, rất nhớ người này, cô không biết sang bên kia mất đi cái ôm của anh, cô có ngủ được không, khi gả cho anh, anh thật sự đã quá chiều chuộng cô rồi, chiều đến nỗi cô bắt đầu nghi ngờ mình có phải đứa trẻ không, còn được người che trở yêu thương như thế.
Tô Dịch Thừa chợt bắt lấy cái tay đang chơi đùa gây sự trên mặt mình, hơi có tính trừng phạt hé miệng cắn một ngụm lên đầu ngón tay cô, dùng lực hơi mạnh.
"U, đau . . . . . ." Đầu ngón tay đau đớn khiến An Nhiên hơn dỗi bật ra tiếng, ánh mắt nhìn anh mang theo chút uất ức, khiến người ta nhìn mà thương.
Tô Dịch Thừa buông ngón tay cô ra, liền ôm cô hôn xuống lần nữa, không dịu dàng như vừa rồi, nụ hôn lần này của anh trở nên hơi nôn nóng, kèm theo mọt chút thô bạo và bá đạo.
An Nhiên đáp lại anh, mở miệng dây dưa với anh, tay vòng lên cổ anh, ngón tay cắm vào mái tóc anh.
Tay Tô Dịch Thừa ôm lưng cô bắt đầu trở nên không thành thật, xấu xa di chuyển khắp nơi, thăm dò, muốn nhiều hơn.
Không khí mập mờ giữa hai người nhanh chóng tăng lên, nhiệt độ cả thư phòng thoáng cái cao hơn rất nhiều.
Khi tay Tô Dịch Thừa kéo cao áo bầu của An Nhiên lên rồi thăm dò vào, cái tay như mang lửa tiếp xúc với làn da cô, lúc này An Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, lý trí từ từ quay trở về, biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên nhân lúc còn lý trí, trong khoảnh khắc anh buông cô ra, lập tức nỉ non nói: "Dịch, Dịch Thừa, anh, công việc của anh, … " Cô không muốn vì mình mà làm chậm trễ công việc của anh.
Đôi môi Tô Dịch Thừa từ từ trượt xuống dưới, hôn dọc theo cái cổ nhẵn mịn, đến chỗ nào chỗ đó hiện một vết đỏ, tay chui vào quần áo trong của cô, lưu luyến vuốt ve da thịt trơn nhẵn của cô.
"Dịch, Dịch Thừa. . . . . ." An Nhiên nỉ non, cả người bị anh trêu chọc đã hết sức khó chịu rồi, thở hổn hển, nói: "anh, công việc của anh. . ." Còn như vậy nữa, cô không cho là anh còn có thể lý trí buông cô ra rồi tiếp tục công việc.
Như là nhắm mắt làm ngơ với lời nói của cô, nụ hôn theo cổ cô đi xuống, hôn, đã bắt đầu không thể thỏa mãn anh.
"Dịch Thừa. . . . . ." An Nhiên nhắm hai mắt, ngẩng đầu, cả người nóng hừng hực khó chịu, dùng chút lý trí cuối cùng bắt được cái tay đang châm lửa kia.
Lúc này Tô Dịch Thừa mới chậm rãi ngẩng đầu, dùng cặp mắt mang theo lửa nóng nhìn cô chằm chằm, tay rời khỏi áo lót của cô, bắt lấy cái tay đang đặt trước ngực anh, từ từ đi xuống, khi tay cô cầm lấy khối nóng bỏng kia, khuôn mặt chôn vào hõm vai cô rên lên tiếng.
Thoáng cái khuôn mặt An Nhiên đỏ bừng lên, đầu óc vốn mơ mơ hồ hồ lúc này đã tỉnh táo trở lại, cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lúc này phải cao đến mức sắp bốc cháy rồi, tất nhiên là cô biết khối nóng bỏng trong tay mình lúc này là cái gì!
Chôn ở hõm vai cô, thanh âm trầm thấp ám ách của Tô Dịch Thừa vang lên bên tai cô: "em nghĩ anh còn có thể tiếp tục làm việc nữa hả?" Bây giờ còn bảo anh tiếp tục công việc, anh sẽ chết, thật sẽ chết !
An Nhiên chỉ cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, nóng đến mức có thể rán chín quả trứng. xấu hổ lúng túng muốn rút tay về, lại bị anh khăng khăng giữ lấy, thậm chí bắt đầu bị bắt vuốt ve.
An Nhiên chưa từng có trải qua chuyện như vậy, mặt đỏ đến có thể nhỏ ra máu, luống cuống nhìn anh, lúc này đầu óc trống rỗng, bản thân có thể cảm giác được tim đập loạn lên, như là thoáng cái là có thể nhảy ra khỏi ngực vậy, sợ hãi không nói nổi một câu.
Tô Dịch Thừa tựa vào vai cô kêu lên một tiếng rồi chợt ôm lấy cô, dùng chân đẩu cái cửa ra, liền ôm cô ra khỏi thư phòng.
Đến khi An Nhiên kịp phản ứng lại, người đã bị anh ôm bổng lên trở lại đến cửa phòng ngủ của hai người, bám chặt lấy cổ anh, mắt nhìn anh chằm chằm.
Chỉ thấy Tô Dịch Thừa ‘ầm! —’ một tiếng đá văng cái cửa nửa khép kia ra, sau đó như gió ôm An Nhiên vào phòng, khi An Nhiên cho là anh mất lý trí sẽ ném cô lên giường, thì thấy anh khom người xuống, nhẹ nhàng, cẩn thận thả cô lên giường, rất sợ làm cô bị thương.
Sau khi sững sờ An Nhiên khẽ cười, khóe môi nhếch lên thành nụ cười đẹp mắt, người đàn ông này trong tình huống này còn có thể đối với cô dịu dàng như thế, cô còn có thể nói gì?
Giơ tay lên vòng qua cổ anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cô có thế thấy bản thân mình bốc cháy trong mắt anh, khóe miệng cong cong, khẽ nói: "hôn em."
Tô Dịch Thừa sửng sốt, cũng nhanh chóng phản ứng lại, lửa nóng trong mắt dường như càng bốc cháy mãnh liệt hơn, sau đó cúi đầu có phần thô lỗ hôn lên môi cô, động tác không tính là dịu dàng.
Mặc dù cánh môi bị gặm đến có chút đau đớn, nhưng An Nhiên trước sau vẫn ẩn ẩn nụ cười, dang tay ra ôm anh, vào khoảnh khắc anh buông mình ra, ghé vào bên lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói: "em rất yêu anh!"
Lần nữa khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi, phía ngoài sắc trời đã sáng choang, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng sa chiếu vào, mặc dù cũng không phải quá chói mắt, nhưng mà cũng làm cho An Nhiên tỉnh lại có chút mắt mở không ra. Nâng tay ngăn cản lại chút ánh sáng mặt trời, mệt mỏi vẫn như trước nồng đậm, không nhịn được ngáp một cái.
Đợi đôi mắt rốt cục thích ứng được với cường độ ánh sáng, An Nhiên lúc này mới chậm rãi đưa tay hạ xuống, quay đầu nhìn về phía bên kia, người đàn ông bên cạnh đã sớm không có ở đây, một bên giường đã lạnh giống như không có nhiệt độ từ lâu.
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, thì ra đã sắp tới mười giờ, đầu giường còn đặt quần áo đã được người nào đó chu đáo chuẩn bị sẵn, An Nhiên hài lòng cười, vén chăn lên đứng dậy, cầm quần áo đã được chuẩn bị sẵn trực tiếp đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt thay đổi lại quần áo trở ra, trong bụng truyền đến tiếng hai tiểu tử kia kháng nghị, tiếng kêu cô lỗ cô lỗ, tâm tình rất tốt đưa tay sờ sờ cái bụng tròn của mình, khóe miệng khẽ cười nói: "Được rồi, mẹ đi cho các con ăn cơm."
Mới đến quầy ba, đã nhìn thấy trên quầy ba kia đặt một tờ giấy, trên từ giấy nét chữ hữu lực viết:
“Bữa ăn sáng ở trong tủ lạnh, rót cho mình cốc sữa tươi, đun nóng sau rồi ăn —— Thừa!”
Cũng không phải là ôn tồn lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ là một câu dặn dò, đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, nhưng mà thật ấm áp, rất ngọt, lời nói bình thản kia làm cho người ta đọc được hương vị ngọt ngào.
Mở tủ lạnh ra quả thật có sandwich màTô Dịch Thừa đã chuẩn bị xong cho cô, đặc biệt dùng màng bảo vệ bọc lại, để cho An Nhiên cho dù hâm nóng lại khi ăn vẫn còn hương vị tươi mới.
An Nhiên rất nghe lời rót cho mình một cốc sữa tươi, sau đó cho sandwich cùng nhau trực tiếp đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng lại, lúc vò vi sóng kêu đinh một tiếng, điện thoại đặt trong phòng ngủ cũng đồng thời vang lên Tô Dịch Thừa đặt nhạc chuông đặc thù cho cô, không cần nhìn cũng biết là anh gọi cho cô, cho dù công việc bận rộn tới cỡ nào cũng không bỏ lỡ.
Sải bước vào phòng cầm lấy điện thoại đặt trong phỏng ngủ nhấc lên, trực tiếp nhấn nút nghe, khóe miệng tràn đầy nụ cười nói ra một tiếng "Alo." Nghe thấy tiếng như vậy cũng có thể nghe ra được tâm tình của cô rất ngọt ngào.
"Đã dậy?" Tiếng Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại rất ôn nhu, rất êm tai.
"Ừ." An Nhiên cầm lấy điện thoại di động một lần nữa ra khỏi phòng.
" Ăn bữa ăn sáng chưa?" Tô Dịch Thừa hình như ở bên ngoài, hoàn cảnh quanh thân có chút ầm ĩ.
"Đang chuẩn bị ăn đây." Đem sandwich trong lò vi sóng lấy ra, bưng lên sữa tươi đã được hâm nóng trực tiếp uống một hớp, có chút hưởng thụ nhắm lại mắt. Thuận miệng hỏi: "Anh đang ở công trường sao? Ầm ĩ như vậy." Vừa nói liền cắn một ngụm lớn miếng sandwich trong tay, quả nhiên là mùi vị cô thích, ăn xong nhiều bữa ăn sáng như vậy, vẫn cảm thấy tay nghề của Tô Dịch Thừa là tốt nhất, có lẽ không chỉ là thủ nghệ tốt, mà trọng yếu hơn bên trong còn mang theo tâm ý của anh đối với cô, cái này người khác không cho được.
"Ừ, đi qua nhìn xem tiến trình hạng mục như thế nào." Tô Dịch Thừa đơn giản giải thích nói: "Anh buổi trưa sẽ trở về, chiều chúng ta cùng đi bệnh viện."
"Ừ." An Nhiên gật đầu nói, trong miệng chất đầy sandwich anh làm.
Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại tựa hồ có thể tưởng tượng đến bộ dáng của cô bây giờ, không khỏi buồn cười, nhưng vẫn không quên quan tâm nói: "Ăn chậm, nuốt không nổi thì uống một chút sữa tươi."
Quả thật ăn có chút đầy miệng, An Nhiên nhấp một hớp sữa tươi mới đưa thức ăn trong miệng toàn bộ nuốt xuống, đối với di động ngọt ngào nói: "Tô Dịch Thừa!" Như vậy liền mang cả tên cả họ của anh gọi ra giống như lúc ban đầu bọn họ quen biết trước khi kết hôn thường xuyên gọi. Nhớ tới lúc ban đầu người khác còn đặc biệt hẹp hòi đối với xưng hô này rất bất mãn, bây giờ nghĩ lại hết thảy quá khứ, lúc này mới giật mình thì ra là thời gian trôi qua rất nhanh.
"Ừ, anh đây." Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại mang theo nụ cười trả lời, ban đầu cảm thấy cách gọi kia quá phận cùng khách khí giờ phút này nghe lại thì có một phen tình thú khác, thật ra tên không thay đổi, nhưng tình cảm giữa hai người đã thay đổi.
"Anh làm được bữa ăn sáng ăn ngon thật." An Nhiên có chút trẻ con lớn tiếng nói, kết hợp với tiếng cười sáng láng.
Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại cũng cười, nghe được những lời này của cô thì tâm tình rất tốt, cầm lấy điện thoại có chút sủng nịnh nói với An Nhiên: "Vậy thì ăn cả đời nhé!" Là lời hứa hẹn cả đời, giọng nói rất chân thành tha thiết.
An Nhiên cười, trong mắt đột nhiên có chút cảm giác thật nóng, không có đưa tay lau đi, chỉ là rất cố gắng rất chân thành gật đầu nói: "Anh nguyện ý làm cả đời cho em thì em liền ăn cả đời." Nước mắt theo gương mặt rơi xuống, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười, rất ngọt ngào, rất hạnh phúc.
"Được!" Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại trịnh trọng gật đầu hứa hẹn.
Sau đó hai người nắm điện thoại không nói chuyện, cũng không cắt đứt, chỉ là lẳng lặng cười.
Cô hiểu ý tứ trong lời nói của anh, anh cũng biết cô muốn nói là cái gì, không cần giải thích, bởi vì bọn họ tâm linh tương hợp.
Đặt xong vé máy bay, thu thập xong hành lý, sáng sớm ngày thứ hai An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân chuẩn bị đi tới nước Mỹ, bên kia hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, bệnh viện cũng đã liên lạc, người chăm sóc An Nhiên bọn họ cũng đã đều sắp xếp xong xuôi tất cả.
Vì thế Tô Dịch Thừa lần đầu tiên sau tám năm xảy ra chuyện kia, một lần nữa gọi điện thoại cho Chu Hàn, nhờ anh hỗ trợ an bài cho cuộc sống của An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân ở nước Mỹ trong một thời gian ngắn.
Chu Hàn cơ hồ là không có suy nghĩ, nhận được điện thoại liền trực tiếp đáp ứng, sau đó gọi điện thoại liên lạc bạn bè của mình ở nước Mỹ, dù sao anh ở nước Mỹ hơn bảy năm, mấy người bạn chân thật vẫn phải có.
Máy bay của An Nhiên cất cánh lúc hơn mười hai trưa, trực tiếp từ Giang Thành bay thẳng tới New York nước Mỹ, thời gian bay chừng hơn mười bốn tiếng, mà Giang Thành cùng nước Mỹ chênh nhau mười hai giờ, cho nên lúc máy bay đến New York đúng lúc đã hơn hai giờ giờ địa phương, bạn bè của Chu Hàn ở nước Mỹ trực tiếp đón các cô ở sân bay đi thẳng tới bệnh viện làm thủ tục nhập viện.
Tô Dịch Thừa cố ý đem tất cả công việc buổi sáng hôm nay trực tiếp để cho thư ký Trịnh an bài chuyển vào buổi chiều hôm nay, buổi sáng, mới sáng sớm đã làm bữa ăn sáng cho An Nhiên, hai người ở nhà ăn xong rồi trực tiếp đi tới Cố gia, đồ của Lâm Tiểu Phân ngày hôm qua An Nhiên cũng đều đã thu thập xong, Cố Hằng Văn đổi giờ dạy học buổi sáng cho đồng nghiệp, để ở nhà chờ một chút chuẩn bị đưa hai mẹ con đi tới sân bay.
Mặc dù đến bây giờ, Lâm Tiểu Phân đối với việc An Nhiên đi theo bà tới New York vẫn không đồng ý, nhưng mà cuối cùng cũng không thể cải biến được sự thật, chỉ có thể để cho An Nhiên đi cùng bà.
Trừ An Nhiên, Tô Dịch Thừa cũng nói chuyện riêng với thím Trương cùng đi, dù sao An Nhiên đang mang thai, bụng cũng không nhỏ, đi như vậy cũng không tiện, có thím Trương ở một bên chăm sóc, có thể giảm bớt gánh nặng trên người An Nhiên.
Cố Hằng Văn nhìn qua có chút khẩn trương, dọc theo đường đi vẫn nắm thật chặc tay của Lâm Tiểu Phân, nhưng cái gì cũng không nói.
Lúc đi tới sân bay vẫn còn sớm, sau khi chuyển xong hành lý mấy người họ ngồi ở trong đại sảnh chờ, Cố Hằng Văn vẫn nắm tay của Lâm Tiểu Phân không có buông ra, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào An Nhiên rồi dặn dò An Nhiên đến nước Mỹ phải chăm sóc tốt mẹ của cô như thế nào, vừa nói xong thì có chút không yên lòng, nhìn Lâm Tiểu Phân, rồi rốt cục không nhịn được nói: "Tiểu phân a, nếu không hay là anh đưa em đi."
Trong phòng bệnh Lâm Tiểu Phân nghiêm túc dạy bảo An Nhiên một trận, cuối cùng nói đến mức bản thân mình không chịu đựng được nữa mà rơi nước mắt.
"Mẹ." An Nhiên tiến lên, ngồi vào mép giường, ôm mẹ vào lòng, áy náy nói bên tai bà: "thật xin lỗi, con chỉ không muốn mẹ lo lắng cho con."
"Sao mẹ có thể không lo lắng cho con được, con là con gái mẹ, mẹ không lo lắng cho con thì còn lo lắng cho ai."
Quả thật đúng như Tô Dịch Thừa nói, lý do Lâm Tiểu Phân không muốn ra nước ngoài điều trị là sợ trong khi mổ có vấn đề gì, bà nói, bà không sợ chết, mà là sợ chết ở đó!
Nếu ra nước ngoài phẫu thuật thật sự xảy ra vấn đề gì, thì đó là chết nơi đất khách quê người, bà không muốn như thế, bà thà rằng ở lại trong nước, ít nhất ở bên cạnh con gái bà, bên chồng bà, nhà bà, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bà cũng không có gì tiếc nuối.
"Mẹ, sao mẹ lại cố chấp như thế chứ!" Đối với sự khăng khăng của Lâm Tiểu Phân, An Nhiên có phần sốt ruột, sáng nay cô thấy thị lực của mẹ dường như đã tệ hơn so với trước rồi, với tay cầm gì đều phải dựa vào lần mò, nhìn mẹ mình như thế, lòng cô có nỗi khó chịu khó tả.
Lâm Tiểu Phân vỗ vỗ tay cô, cố gắng muốn thuyết phục An Nhiên, nói: "đi phẫu thuật ở đâu mà chả thế a, ra nước ngoài vừa lãng phí tiền vừa phiền phức, hay là chúng ta cứ mổ trong nước đi."
"Mẹ." An Nhiên nắm lại tay Lâm Tiểu Phân, nhìn bà chăm chú, nói: "ra nước ngoài phẫu thuật là chúng con muốn gia tăng xác suất phẫu thuật thành công, giảm nguy hiểm xuống, mọi người đều biết phẫu thuật này nguy hiểm thế nào, chúng con sợ hãi, bì không có cách nào tiếp nhận được phẫu thuật thất bại, nếu thật mất đi mẹ, mẹ muốn con và cha phải làm sao bây giờ?" Nói xong, An Nhiên không kiềm chế được rơi nước mắt.
Lâm Tiểu Phân không nói gì, quay mặt đi, không nhìn cô, dù ánh mắt đã mờ đi, bà không thấy rõ ánh mắt con gái, nhưng mà lại vẫn có thể mãnh liệt cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, bà không có cách nào đối mặt với cô được. Chóp mũi chua xót, hốc mắt nong nóng.
"Mẹ, coi như là mẹ vì con, vì cha, chúng ta đi Mỹ được không?" An Nhiên nói rất nhẹ, giọng nói như là đang cầu xin.
Lâm Tiểu Phân không quay đầu lại, răng cắn chặt vào môi, hơi run rẩy, nhiệt độ trong hốc mắt nóng đến đốt người.
Đưa tay kéo tay Lâm Tiểu Phân đặt lên trên bụng mình, nghẹn ngào nói: "mẹ, em bé trong bụng con vẫn chờ gọi bà ngoại đấy, mẹ đồng ý với con sẽ không sao, có được không."
Nước mắt trong hốc mắt rốt cục không đừng được nữa, Lâm Tiểu Phân đưa tay che miệng mình, không để mình khóc thành tiếng.
"Mẹ. . . . . ." An Nhiên cố chấp gọi bà, nước mắt đã lăn đầy mặt từ lâu rồi, nhưng vẫn cố chấp tìm kiếm một đáp án, một đảm bảo.
Chung quy lại vẫn là con gái mình, là máu thịt mình, đâu thể thực sự nhẫn tâm khước từ nguyện mọng của cô được.
Không lay chuyển được sự cố chấp của An Nhiên, Lâm Tiểu Phân cũng chỉ có thể gật đầu ưng thuận.
Thấy bà đồng ý, An Nhiên nín khóc mà cười ra tiếng, đưa tay qua quýt lau nước mắt trên mặt mình, sau đó lại duỗi tay cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Tiểu Phân.
Việc rốt cuộc Lâm Tiểu Phân gật đầu đồng ý ra nước ngoài làm phẫu thuật khiến tất cả mọi người thật vui vẻ, bên bác sĩ Trương đã sớm liên hệ với bệnh viện bên Mỹ, tư liệu bệnh án đều đã chuyển sang bằng đường bưu điện, mấy ngày tới chỉ cần Lâm Tiểu Phân thu dọn xong là có thể sang đó, đương nhiên sau khi sang, bệnh viện bên kia cũng sẽ kiểm tra cặn kẽ lại cho Lâm Tiểu Phân, sau đó sẽ cho ra phương án phẫu thuật cụ thể.
Về cuộc phẫu thuật cắt bỏ khối u lần này, An Nhiên khăng khăng muốn đi cùng Lâm Tiểu Phân, Cố Hằng Văn cũng muốn ở bên cạnh vợ mình trong lúc phẫu thuật, nhưng mà vướng bận lớp ôn tốt nghiệp, chương trình học bình thường đã rất gấp rút rồi, bên nhà trường không thể cho phép nghỉ hơn nửa tháng được, cho nên chỉ đành ở lại có trách nhiệm với học sinh.
Đối với việc An Nhiên đi Mỹ, Lâm Tiểu Phân là người đầu tiên phản đối, lý do là An Nhiên đang mang thai, không muốn cô quá mệt mỏi. Dù Tô Dịch Thừa cũng lo lắng, nhưng mà anh hiểu lòng An Nhiên, người đi phẫu thuật là mẹ cô, không cho cô đi cô nhất định sẽ không tán thành, vì yêu cô, cho nên lựa chọn ủng hộ quyết định của cô, thật ra thì vốn là anh cũng muốn cùng đi, nhưng mà gần đây công việc và hạng mục trong thị ủy rất nhiều, ngoài ra trong khoảng thời gian này, có rất nhiều lời đồn đại về anh, nếu mà bây giờ anh tùy tiện xin nghỉ phép, bên ngoài sẽ phỏng đoán anh muốn lật trời.
Đun trà dưỡng sinh trong phòng bếp, bưng chén Mark đi vào thư phòng, An Nhiên gõ cửa thư phòng, đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng trong phòng, liền đẩy cửa đi thẳng vào.
Chỉ thấy Tô Dịch Thừa ở trong phòng xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, cà vạt trên cổ được nới lỏng ra, chỗ tay băng bó mấy hôm trước đã được tháo ra rồi, nhưng mà vết thương đã được khử trùng rồi, cũng không gây trở ngại cho cuộc sống bình thường rồi, liếc nhìn giấy tờ trong tay, tài liệu trên bàn chất thành đống.
An Nhiên tiến lên, nhẹ nhàng đặt chén trà dưỡng sinh trong tay lên bàn, lúc này Tô Dịch Thừa mới phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn An Nhiên, khẽ cười với cô, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đến khi thấy rõ giờ lại không đồng ý cau mày lại, đưa tay kéo tay cô, đặt vào trong lòng bàn tay, hỏi: "sao muộn thế này rồi còn chưa ngủ?"
An Nhiên để tùy anh nắm tay mình, chỉ cười khẽ lắc đầu, nói: "không buồn ngủ."
Tay Tô Dịch Thừa dùng lực một cái, liền kéo cô ngồi xuống chân mình, cằm gối lên bản vai cô, tay vòng qua bụng cô.
An Nhiên thả lỏng người ngồi dựa vào ngực anh, tay nắm cái tay đang vòng quanh bụng mình ngắm nghía, nhìn vết thương trên tay anh, mặc dù đã không còn tầng băng gạc thật dày nhưng vẫn được xử lý chu đáo, vươn tay ra chỉ nhẹ nhàng đụng vào, khẽ hỏi: "còn đau không?"
Tô Dịch Thừa cười khẽ, lắc đầu khẽ hôn xuốn lỗ tai tinh xảo của cô, nói: "không đau." Khi nói chuyện, hơi thở âm ấm kia phả vào trong tai An Nhiên, An Nhiên có chút ngứa ngáy, rụt cổ lại, cười khẽ lên: "ha ha, đừng thổi nữa, buồn quá."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa thật sự không thổi nữa, chẳng qua là ôm cô chặt hơn chút ít.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, An Nhiên mới chậm rãi nói: "Lúc xế chiều chủ nhiệm Trương đã nói với em, bên Mỹ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, mấy ngày nay bên mẹ phải khởi hành, sợ kéo dài nữa, khối u trong đầu lại xê dịch vị trí, thì phẫu thuật sẽ càng khó, đến lúc đó thì hậu quả khó mà tưởng tượng được."
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ là ôm cô với tư thế vừa rồi.
"Em muốn ngày kia xuất phát đi Mỹ, ngày mai có gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị luôn." An Nhiên bổ sung những gì chưa nói hết.
Tô Dịch Thừa khẽ thở dài một tiếng, ôm cô chặt hơn chút nữa, sau đó mở miệng hỏi: "thực sự không cần anh đi cùng em sao?" Nói cho cùng, anh vẫn không yên tâm, đủ loại lo lắng, sợ cô rời khỏi mình rồi có chăm sóc được cho bản thân không.
An Nhiên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ nói: "không cần, anh còn bận việc." Mấy ngày qua anh bận bịu thế nào cô đều thấy cả.
"Em quan trọng hơn." Tô Dịch Thừa dường như không cần nghĩ ngợi, nói ra rất đương nhiên, giọng điệu lại vô cùng kiên định.
An Nhiên cong cong môi, quay đầu nhìn người đàn ông trước mắt, biết anh lo lắng cho mình, cho nên nghiêm túc đảm bảo với anh: "em không phải là đứa trẻ, không cần lo lắng cho em, em sẽ chăm sóc tốt mẹ, cũng sẽ chăm sóc tốt bản thân mình."
"Thật?" Tô Dịch Thừa vẫn giữ thái độ hoài nghi.
An Nhiên gật đầu, đáp: "dĩ nhiên!" Thái độ thật tình, nhìn không có nửa câu dối trá.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, đưa tay sờ sờ mặt cô, nghiêm túc nói: "vậy thì tốt."
An Nhiên mỉm cười gật đầu, nhìn anh chăm chú.
Tay vuốt ve làn da nhẵn mịn của cô, Tô Dịch Thừa động tình cúi đầu cướp lấy đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng hôn lên, đầu lưỡi nhẹ thăm dò cô, khi thấy cô mở miệng đáp lại nụ hôn của anh, lúc này Tô Dịch Thừa mới bắt đầu tiến vào hôn sâu, đòi hỏi nhiều hơn.
Cho đến khi An Nhiên sắp không thở nổi nữa, Tô Dịch Thừa mới chậm rãi buông cô ra, nhẹ nhàng mổ lên môi cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng, khuôn mặt cọ xát vào mặt cô, một lúc lâu mới chậm rãi nói bên tai cô: "anh sẽ nhớ em."
An Nhiên tựa vào trước ngực anh bộ ngực vẫn phập phòng vì nụ hôn vừa rồi, nhưng mà khóe miệng cong lên thành nụ cười đẹp mắt, tay đang ôm tấm lưng gầy gò của anh từ từ quấn lên cổ anh, cái đầu đang chôn trước ngực anh cũng ngẩng lên, mở to mắt nhìn anh chăm chú, gật đầu, nghiêm túc nói: "em cũng sẽ nhớ anh!"
Giọng nói của cô rất mềm mại, nghe khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ đi vào lòng người, Tô Dịch Thừa nhìn cô chăm chú, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô bóng loáng vì vừa bị anh hôn, màu môi đỏ tươi sáng tỏ mắt anh, không thể rời mắt, chỉ có thể tham lam nhìn chằm chú.
Ngón tay mảnh khảnh rời khỏi cổ anh, vươn lên miêu tả nét mặt anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng dạo chơi trên khuôn mặt anh, cô thật sự sẽ nhớ anh, rất nhớ người này, cô không biết sang bên kia mất đi cái ôm của anh, cô có ngủ được không, khi gả cho anh, anh thật sự đã quá chiều chuộng cô rồi, chiều đến nỗi cô bắt đầu nghi ngờ mình có phải đứa trẻ không, còn được người che trở yêu thương như thế.
Tô Dịch Thừa chợt bắt lấy cái tay đang chơi đùa gây sự trên mặt mình, hơi có tính trừng phạt hé miệng cắn một ngụm lên đầu ngón tay cô, dùng lực hơi mạnh.
"U, đau . . . . . ." Đầu ngón tay đau đớn khiến An Nhiên hơn dỗi bật ra tiếng, ánh mắt nhìn anh mang theo chút uất ức, khiến người ta nhìn mà thương.
Tô Dịch Thừa buông ngón tay cô ra, liền ôm cô hôn xuống lần nữa, không dịu dàng như vừa rồi, nụ hôn lần này của anh trở nên hơi nôn nóng, kèm theo mọt chút thô bạo và bá đạo.
An Nhiên đáp lại anh, mở miệng dây dưa với anh, tay vòng lên cổ anh, ngón tay cắm vào mái tóc anh.
Tay Tô Dịch Thừa ôm lưng cô bắt đầu trở nên không thành thật, xấu xa di chuyển khắp nơi, thăm dò, muốn nhiều hơn.
Không khí mập mờ giữa hai người nhanh chóng tăng lên, nhiệt độ cả thư phòng thoáng cái cao hơn rất nhiều.
Khi tay Tô Dịch Thừa kéo cao áo bầu của An Nhiên lên rồi thăm dò vào, cái tay như mang lửa tiếp xúc với làn da cô, lúc này An Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, lý trí từ từ quay trở về, biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên nhân lúc còn lý trí, trong khoảnh khắc anh buông cô ra, lập tức nỉ non nói: "Dịch, Dịch Thừa, anh, công việc của anh, … " Cô không muốn vì mình mà làm chậm trễ công việc của anh.
Đôi môi Tô Dịch Thừa từ từ trượt xuống dưới, hôn dọc theo cái cổ nhẵn mịn, đến chỗ nào chỗ đó hiện một vết đỏ, tay chui vào quần áo trong của cô, lưu luyến vuốt ve da thịt trơn nhẵn của cô.
"Dịch, Dịch Thừa. . . . . ." An Nhiên nỉ non, cả người bị anh trêu chọc đã hết sức khó chịu rồi, thở hổn hển, nói: "anh, công việc của anh. . ." Còn như vậy nữa, cô không cho là anh còn có thể lý trí buông cô ra rồi tiếp tục công việc.
Như là nhắm mắt làm ngơ với lời nói của cô, nụ hôn theo cổ cô đi xuống, hôn, đã bắt đầu không thể thỏa mãn anh.
"Dịch Thừa. . . . . ." An Nhiên nhắm hai mắt, ngẩng đầu, cả người nóng hừng hực khó chịu, dùng chút lý trí cuối cùng bắt được cái tay đang châm lửa kia.
Lúc này Tô Dịch Thừa mới chậm rãi ngẩng đầu, dùng cặp mắt mang theo lửa nóng nhìn cô chằm chằm, tay rời khỏi áo lót của cô, bắt lấy cái tay đang đặt trước ngực anh, từ từ đi xuống, khi tay cô cầm lấy khối nóng bỏng kia, khuôn mặt chôn vào hõm vai cô rên lên tiếng.
Thoáng cái khuôn mặt An Nhiên đỏ bừng lên, đầu óc vốn mơ mơ hồ hồ lúc này đã tỉnh táo trở lại, cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lúc này phải cao đến mức sắp bốc cháy rồi, tất nhiên là cô biết khối nóng bỏng trong tay mình lúc này là cái gì!
Chôn ở hõm vai cô, thanh âm trầm thấp ám ách của Tô Dịch Thừa vang lên bên tai cô: "em nghĩ anh còn có thể tiếp tục làm việc nữa hả?" Bây giờ còn bảo anh tiếp tục công việc, anh sẽ chết, thật sẽ chết !
An Nhiên chỉ cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, nóng đến mức có thể rán chín quả trứng. xấu hổ lúng túng muốn rút tay về, lại bị anh khăng khăng giữ lấy, thậm chí bắt đầu bị bắt vuốt ve.
An Nhiên chưa từng có trải qua chuyện như vậy, mặt đỏ đến có thể nhỏ ra máu, luống cuống nhìn anh, lúc này đầu óc trống rỗng, bản thân có thể cảm giác được tim đập loạn lên, như là thoáng cái là có thể nhảy ra khỏi ngực vậy, sợ hãi không nói nổi một câu.
Tô Dịch Thừa tựa vào vai cô kêu lên một tiếng rồi chợt ôm lấy cô, dùng chân đẩu cái cửa ra, liền ôm cô ra khỏi thư phòng.
Đến khi An Nhiên kịp phản ứng lại, người đã bị anh ôm bổng lên trở lại đến cửa phòng ngủ của hai người, bám chặt lấy cổ anh, mắt nhìn anh chằm chằm.
Chỉ thấy Tô Dịch Thừa ‘ầm! —’ một tiếng đá văng cái cửa nửa khép kia ra, sau đó như gió ôm An Nhiên vào phòng, khi An Nhiên cho là anh mất lý trí sẽ ném cô lên giường, thì thấy anh khom người xuống, nhẹ nhàng, cẩn thận thả cô lên giường, rất sợ làm cô bị thương.
Sau khi sững sờ An Nhiên khẽ cười, khóe môi nhếch lên thành nụ cười đẹp mắt, người đàn ông này trong tình huống này còn có thể đối với cô dịu dàng như thế, cô còn có thể nói gì?
Giơ tay lên vòng qua cổ anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cô có thế thấy bản thân mình bốc cháy trong mắt anh, khóe miệng cong cong, khẽ nói: "hôn em."
Tô Dịch Thừa sửng sốt, cũng nhanh chóng phản ứng lại, lửa nóng trong mắt dường như càng bốc cháy mãnh liệt hơn, sau đó cúi đầu có phần thô lỗ hôn lên môi cô, động tác không tính là dịu dàng.
Mặc dù cánh môi bị gặm đến có chút đau đớn, nhưng An Nhiên trước sau vẫn ẩn ẩn nụ cười, dang tay ra ôm anh, vào khoảnh khắc anh buông mình ra, ghé vào bên lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói: "em rất yêu anh!"
Lần nữa khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi, phía ngoài sắc trời đã sáng choang, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng sa chiếu vào, mặc dù cũng không phải quá chói mắt, nhưng mà cũng làm cho An Nhiên tỉnh lại có chút mắt mở không ra. Nâng tay ngăn cản lại chút ánh sáng mặt trời, mệt mỏi vẫn như trước nồng đậm, không nhịn được ngáp một cái.
Đợi đôi mắt rốt cục thích ứng được với cường độ ánh sáng, An Nhiên lúc này mới chậm rãi đưa tay hạ xuống, quay đầu nhìn về phía bên kia, người đàn ông bên cạnh đã sớm không có ở đây, một bên giường đã lạnh giống như không có nhiệt độ từ lâu.
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, thì ra đã sắp tới mười giờ, đầu giường còn đặt quần áo đã được người nào đó chu đáo chuẩn bị sẵn, An Nhiên hài lòng cười, vén chăn lên đứng dậy, cầm quần áo đã được chuẩn bị sẵn trực tiếp đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt thay đổi lại quần áo trở ra, trong bụng truyền đến tiếng hai tiểu tử kia kháng nghị, tiếng kêu cô lỗ cô lỗ, tâm tình rất tốt đưa tay sờ sờ cái bụng tròn của mình, khóe miệng khẽ cười nói: "Được rồi, mẹ đi cho các con ăn cơm."
Mới đến quầy ba, đã nhìn thấy trên quầy ba kia đặt một tờ giấy, trên từ giấy nét chữ hữu lực viết:
“Bữa ăn sáng ở trong tủ lạnh, rót cho mình cốc sữa tươi, đun nóng sau rồi ăn —— Thừa!”
Cũng không phải là ôn tồn lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ là một câu dặn dò, đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, nhưng mà thật ấm áp, rất ngọt, lời nói bình thản kia làm cho người ta đọc được hương vị ngọt ngào.
Mở tủ lạnh ra quả thật có sandwich màTô Dịch Thừa đã chuẩn bị xong cho cô, đặc biệt dùng màng bảo vệ bọc lại, để cho An Nhiên cho dù hâm nóng lại khi ăn vẫn còn hương vị tươi mới.
An Nhiên rất nghe lời rót cho mình một cốc sữa tươi, sau đó cho sandwich cùng nhau trực tiếp đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng lại, lúc vò vi sóng kêu đinh một tiếng, điện thoại đặt trong phòng ngủ cũng đồng thời vang lên Tô Dịch Thừa đặt nhạc chuông đặc thù cho cô, không cần nhìn cũng biết là anh gọi cho cô, cho dù công việc bận rộn tới cỡ nào cũng không bỏ lỡ.
Sải bước vào phòng cầm lấy điện thoại đặt trong phỏng ngủ nhấc lên, trực tiếp nhấn nút nghe, khóe miệng tràn đầy nụ cười nói ra một tiếng "Alo." Nghe thấy tiếng như vậy cũng có thể nghe ra được tâm tình của cô rất ngọt ngào.
"Đã dậy?" Tiếng Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại rất ôn nhu, rất êm tai.
"Ừ." An Nhiên cầm lấy điện thoại di động một lần nữa ra khỏi phòng.
" Ăn bữa ăn sáng chưa?" Tô Dịch Thừa hình như ở bên ngoài, hoàn cảnh quanh thân có chút ầm ĩ.
"Đang chuẩn bị ăn đây." Đem sandwich trong lò vi sóng lấy ra, bưng lên sữa tươi đã được hâm nóng trực tiếp uống một hớp, có chút hưởng thụ nhắm lại mắt. Thuận miệng hỏi: "Anh đang ở công trường sao? Ầm ĩ như vậy." Vừa nói liền cắn một ngụm lớn miếng sandwich trong tay, quả nhiên là mùi vị cô thích, ăn xong nhiều bữa ăn sáng như vậy, vẫn cảm thấy tay nghề của Tô Dịch Thừa là tốt nhất, có lẽ không chỉ là thủ nghệ tốt, mà trọng yếu hơn bên trong còn mang theo tâm ý của anh đối với cô, cái này người khác không cho được.
"Ừ, đi qua nhìn xem tiến trình hạng mục như thế nào." Tô Dịch Thừa đơn giản giải thích nói: "Anh buổi trưa sẽ trở về, chiều chúng ta cùng đi bệnh viện."
"Ừ." An Nhiên gật đầu nói, trong miệng chất đầy sandwich anh làm.
Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại tựa hồ có thể tưởng tượng đến bộ dáng của cô bây giờ, không khỏi buồn cười, nhưng vẫn không quên quan tâm nói: "Ăn chậm, nuốt không nổi thì uống một chút sữa tươi."
Quả thật ăn có chút đầy miệng, An Nhiên nhấp một hớp sữa tươi mới đưa thức ăn trong miệng toàn bộ nuốt xuống, đối với di động ngọt ngào nói: "Tô Dịch Thừa!" Như vậy liền mang cả tên cả họ của anh gọi ra giống như lúc ban đầu bọn họ quen biết trước khi kết hôn thường xuyên gọi. Nhớ tới lúc ban đầu người khác còn đặc biệt hẹp hòi đối với xưng hô này rất bất mãn, bây giờ nghĩ lại hết thảy quá khứ, lúc này mới giật mình thì ra là thời gian trôi qua rất nhanh.
"Ừ, anh đây." Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại mang theo nụ cười trả lời, ban đầu cảm thấy cách gọi kia quá phận cùng khách khí giờ phút này nghe lại thì có một phen tình thú khác, thật ra tên không thay đổi, nhưng tình cảm giữa hai người đã thay đổi.
"Anh làm được bữa ăn sáng ăn ngon thật." An Nhiên có chút trẻ con lớn tiếng nói, kết hợp với tiếng cười sáng láng.
Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại cũng cười, nghe được những lời này của cô thì tâm tình rất tốt, cầm lấy điện thoại có chút sủng nịnh nói với An Nhiên: "Vậy thì ăn cả đời nhé!" Là lời hứa hẹn cả đời, giọng nói rất chân thành tha thiết.
An Nhiên cười, trong mắt đột nhiên có chút cảm giác thật nóng, không có đưa tay lau đi, chỉ là rất cố gắng rất chân thành gật đầu nói: "Anh nguyện ý làm cả đời cho em thì em liền ăn cả đời." Nước mắt theo gương mặt rơi xuống, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười, rất ngọt ngào, rất hạnh phúc.
"Được!" Tô Dịch Thừa bên kia điện thoại trịnh trọng gật đầu hứa hẹn.
Sau đó hai người nắm điện thoại không nói chuyện, cũng không cắt đứt, chỉ là lẳng lặng cười.
Cô hiểu ý tứ trong lời nói của anh, anh cũng biết cô muốn nói là cái gì, không cần giải thích, bởi vì bọn họ tâm linh tương hợp.
Đặt xong vé máy bay, thu thập xong hành lý, sáng sớm ngày thứ hai An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân chuẩn bị đi tới nước Mỹ, bên kia hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, bệnh viện cũng đã liên lạc, người chăm sóc An Nhiên bọn họ cũng đã đều sắp xếp xong xuôi tất cả.
Vì thế Tô Dịch Thừa lần đầu tiên sau tám năm xảy ra chuyện kia, một lần nữa gọi điện thoại cho Chu Hàn, nhờ anh hỗ trợ an bài cho cuộc sống của An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân ở nước Mỹ trong một thời gian ngắn.
Chu Hàn cơ hồ là không có suy nghĩ, nhận được điện thoại liền trực tiếp đáp ứng, sau đó gọi điện thoại liên lạc bạn bè của mình ở nước Mỹ, dù sao anh ở nước Mỹ hơn bảy năm, mấy người bạn chân thật vẫn phải có.
Máy bay của An Nhiên cất cánh lúc hơn mười hai trưa, trực tiếp từ Giang Thành bay thẳng tới New York nước Mỹ, thời gian bay chừng hơn mười bốn tiếng, mà Giang Thành cùng nước Mỹ chênh nhau mười hai giờ, cho nên lúc máy bay đến New York đúng lúc đã hơn hai giờ giờ địa phương, bạn bè của Chu Hàn ở nước Mỹ trực tiếp đón các cô ở sân bay đi thẳng tới bệnh viện làm thủ tục nhập viện.
Tô Dịch Thừa cố ý đem tất cả công việc buổi sáng hôm nay trực tiếp để cho thư ký Trịnh an bài chuyển vào buổi chiều hôm nay, buổi sáng, mới sáng sớm đã làm bữa ăn sáng cho An Nhiên, hai người ở nhà ăn xong rồi trực tiếp đi tới Cố gia, đồ của Lâm Tiểu Phân ngày hôm qua An Nhiên cũng đều đã thu thập xong, Cố Hằng Văn đổi giờ dạy học buổi sáng cho đồng nghiệp, để ở nhà chờ một chút chuẩn bị đưa hai mẹ con đi tới sân bay.
Mặc dù đến bây giờ, Lâm Tiểu Phân đối với việc An Nhiên đi theo bà tới New York vẫn không đồng ý, nhưng mà cuối cùng cũng không thể cải biến được sự thật, chỉ có thể để cho An Nhiên đi cùng bà.
Trừ An Nhiên, Tô Dịch Thừa cũng nói chuyện riêng với thím Trương cùng đi, dù sao An Nhiên đang mang thai, bụng cũng không nhỏ, đi như vậy cũng không tiện, có thím Trương ở một bên chăm sóc, có thể giảm bớt gánh nặng trên người An Nhiên.
Cố Hằng Văn nhìn qua có chút khẩn trương, dọc theo đường đi vẫn nắm thật chặc tay của Lâm Tiểu Phân, nhưng cái gì cũng không nói.
Lúc đi tới sân bay vẫn còn sớm, sau khi chuyển xong hành lý mấy người họ ngồi ở trong đại sảnh chờ, Cố Hằng Văn vẫn nắm tay của Lâm Tiểu Phân không có buông ra, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào An Nhiên rồi dặn dò An Nhiên đến nước Mỹ phải chăm sóc tốt mẹ của cô như thế nào, vừa nói xong thì có chút không yên lòng, nhìn Lâm Tiểu Phân, rồi rốt cục không nhịn được nói: "Tiểu phân a, nếu không hay là anh đưa em đi."