-
Chương 10: Giải phong ấn (3)
Lâm Tuyền lúc này hiện thân ở không gian phong ấn, hai chân đứng trên Xích Huyết Giới Chỉ, trầm mặc nhìn không gian trước mặt, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Sau trận đấu lần đó nàng đã phải bế quan chữa thương mất hơn năm năm. Hồn lực khôi phục còn dễ, nhưng hồn phách thì phải mất thời gian lâu hơn. Sau đó Lâm Tuyền cũng không có ý định ra khỏi Xích Huyết Giới Chỉ lần nào nữa.
Nhưng sau trận chiến đó Lâm Tuyền nhân họa đắc phúc, cảnh giới tăng thêm một bậc, bước vào tầng 6 hậu kì, tương đương với tu vi giả đan.
Sau trận chiến đó, Lâm Tuyền đã rút ra được bài học đắt giá, đó chính là hồn lực dù có mạnh đến đâu, nhưng trong chiến đấu không có vũ kỹ để tận dụng thì coi như vô dụng. Vì vậy, suốt mấy chục năm nay, Lâm Tuyền không ngừng nghiên cứu các vũ kỹ có trong Tàng Thư Các, không ngừng thử nghiệm cùng sửa đổi, rốt cuộc cũng tự sáng tạo ra hai bộ vũ kĩ của riêng mình. Cũng vì vậy là quá trình tu luyện chỉ tăng lên được tầng 7 sơ kì và vẫn dậm chân tại chỗ.
Bộ thứ nhất Lâm Tuyền đặt tên là Vô Ảnh Vô Tung bộ, vũ kỹ nghiêng về thân pháp. Lâm Tuyền nghiên cứu ra bộ này cũng một phần vì quá ấn tượng về tốc độ của tiểu quỷ, vì thế bộ thân pháp này cũng kế thừa tốc độ nhanh chóng, quỷ dị, không có lộ trình nhất định, một bước ra cả người hóa vô ảnh vô tung.
Bộ vũ kỹ thứ hai nghiêng về công kích Thiên ma chỉ, dựa theo một bộ vũ kỹ của ma đạo. Dùng hồn lực tập chung vào một chỉ, một chỉ này vừa ra mang theo khí tức âm hàn mãnh liệt, tuy nhiên mỗi một lần thi triển phải mất một nửa hồn lực, cho nên chỉ có thể dùng làm át chủ bài.
Mê Nhãn sau khi Lâm Tuyền tu luyện đến tầng 8 được đề cao lên một bậc, thành Mê Huyễn Nhãn, người kkhác nhìn vào lập tức bị khống chế, hơn nữa Lâm Tuyền cũng có thể thông qua Mê Huyễn Nhãn mê hoặc đối thủ, khơi gợi nỗi sợ hãi sâu nhất trong tiềm thức.
Bên cạnh đó, khi lên tầng thứ bảy, Lâm Tuyền còn có thể tu luyện thêm một vũ kỹ công kích bằng tinh thần, gọi là Tinh thần đao. Chính là dùng thần thức thu nhỏ lại thành một cây phi đao, tác dụng của cây phi đao này không gây thương tổn đến thân thể nhưng lại gây thương tổn đến phần hồn. Thân thể bị thương nặng đến mấy vẫn có cơ hội chữa khỏi, nhưng hồn phách lại không như vậy, chỉ cần một thương tổn nhỏ cũng khiến cho thực lực giảm xuống ba thành, nếu trong lúc chiến đấu sử dụng kĩ năng này, thử hỏi sẽ đáng sợ đến mức nào.
Tuy nhiên sử dụng chiêu này vô cùng tốn hồn lực, Lâm Tuyền nhiều nhất hiện tại cũng chỉ tạo ra được ba thanh tinh thần đao mà thôi.
Thực lực Lâm Tuyền sau gần hai trăm năm tăng lên mạnh mẽ, không còn giống như lúc trước bó tay bó chân, không một chút tính công kich nào. Có lẽ hiện tại mới tăng thực lực như vậy có hơi muộn, nhưng ngẫm lại Lâm Tuyền luôn ở trong Xích Huyết Giới Chỉ, chưa từng nghĩ sẽ bị tấn công bởi bên ngoài, trận chiến kia chính là lời cảnh tỉnh dành cho Lâm Tuyền.
Còn tên đạo sĩ họ Khương kia bị Lâm Tuyền đánh một chưởng vào sau lưng hắn, lực đạo không lưu thủ chút nào, đủ khiến cho hắn kinh mạch toàn thân đứt gãy, xương sống chấn thành mấy đoạn, chắc chắn không thể nào sống được.
Hắn chết là điều chắc chắn, nhưng trước khi chết, tên đạo sĩ kia dùng hết sức còn lại của mình tạo ra một phong ấn giam giữ Lâm Tuyền ở trong, chính là thứ trước mặt này đây. Lâm Tuyền bên trong mặc dù biết nhưng không cách nào ngăn cản, đành mặc hắn làm vậy. Sau lại mải mê nghiên cứu vũ kỹ, cũng quên mất mình đang bị phong ấn.
“Mặc dù tên này thực lực yếu kém nhưng tạo nghệ trên phương diện phong ấn cơi như có chút bản lĩnh. Phong ấn này mặc dù có chút phức tạp nhưng hiện tại đã không thể làm khó ta. Coi như ngươi may mắn đã bị ta giết, nếu như còn sống ta nhất định sẽ trừu hồn luyện phách, sống không bằng chết.”
Lâm Tuyền tự thì thào vài câu, trong mắt xoẹt qua một tia lạnh lẽo. Mặc dù thù của Lâm gia Lâm Tuyền đã đòi lại, nhưng trong tâm vẫn cảm thấy tên đạo sĩ kia chết quá dễ dàng. Còn có cả người họ Mạc kia nữa, nếu để nàng biết được bọn chúng là ai, nàng sẽ diệt toàn bộ người nhà họ Mạc, không để ai sống sót.
Tuy vậy nhưng Lâm Tuyền cũng tạm thời không nghĩ đến nữa, hai tay đặt lên tiểu phúc, tách ra rồi hợp lại thành vô số thủ quyết kì lạ, nhanh đến nỗi tạo thành một chuỗi dài tàn ảnh. Từ trong đám tàn ảnh, một đạo đồ án cực kì phức tạp hiện ra, dần dần phóng lớn.
Sau vài hơi thở, Lâm Tuyền dừng tay lại, đẩy đồ án về phía trước. Đồ án bằng mắt thường có thể thấy được bay từ từ đến vách lồng kim quang liền giống như bị hoàn tan. Phong ấn cũng theo đó mà run rẩy không ngừng.
Lăng Thiên Hàn vốn đang đứng trước giá sách không ngừng tìm kiếm những điển tịch có liên quan tới những kí tự kia. Đột nhiên dường như cảm thấy gì đó, nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía mộc cầu.
Mộc cầu vốn dĩ được đặt trên bàn, lúc này liên tục phát ra những tiếng lạch cạch, rung lắc dữ dội.Mặt bàn cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, đồ đạc rung lên bần bật, thi nhau rơi xuống đất.
Kí tự trên bề mặt mộc cầu lúc này dường như có sinh mạng, tỏa ra ánh bạch quang xen lẫn vài tia kim quang chói mắt liên tục vặn vẹo di chuyển quanh mộc cầu. Nhất thời, khối mộc cầu giống như một mặt trời thu nhỏ, phát ra ánh sáng chói lòa.
Lăng Thiên Hàn nhìn thấy một màn này liền kinh ngạc, ánh sáng phát ra từ mộc cầu giống như kim châm khiến đôi mắt hắn đau nhức, vì thế theo phản xạ hắn liền đưa tay che mắt lại.
Vài giây sau, khi thấy mắt đã dịu đi, hắn lại lần nữa nheo mày chớp mắt vài cái, Lăng Thiên Hàn tiến lên vài bước lại gần, cố gắng nhìn dị biến xảy ra trên mộc cầu.
Nếu để ý kỹ, đồng tử của Lăng Thiên Hàn lúc này cũng đang chuyển biến. Đôi mắt Lăng Thiên Hàn vốn từ đầu đen đặc, thâm sâu như đáy biển, lúc này lóe lên vài tia tinh quang vô cùng sắc bén khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Lăng Thiên Hàn lúc này chỉ thấy dường như đạo bạch quang không còn làm hắn đau nhức như vừa rồi, lập tức lớn mật trừng mắt nhìn thẳng. Từng dòng văn tự kì lạ trên mộc cầu không ngừng di chuyển lộn xộn, trong đó có chứ một vài đoạn kí tự mang theo ánh kim quang vô cùng nổi bật.
Trong đầu Lăng Thiên Hàn lập tức suy đoán, những đoạn kim tự kia, không lẽ…
Vô cùng nhanh chóng, hắn liền cầm khối mộc cầu bất chấp nó không ngừng run rẩy mãnh liệt, mười ngón tay thon dài nhanh chóng xoay lắp các phần của mộc cầu. Nghiên cứu mộc cầu chỉ có hơn một ngày, nhưng mọi cách thức tổ hợp xoay lắp Lăng Thiên Hàn đều nắm rõ như lòng bàng tay. Vì vậy chỉ chưa đến một phút, Lăng Thiên Hàn đã hoàn thành việc sắp xếp cái đoạn kim tự với nhau.
“Cạch.” Khi xoay phần cuối cùng của mộc cầu vào đúng vị trí, các đoạn kim tự nhỏ được nối liền với nhau thành một hàng dài chia mộc cầu thành hai nửa đều nhau, khối mộc cầu liền vang lên tiếng lách cách.
Chớp mắt, bạch quang liền biến mất, mộc cầu lại trở về trạng thái như ban đầu, trừ bỏ dòng kim tự kia thì không khác gì lúc trước.
Lăng Thiên Hàn nhìn vậy liền nhíu mày nhìn khối mộc cầu trên tay, chẳng lẽ chỉ có như vậy?
Tuy nhiên, không để cho Lăng Thiên Hàn thất vọng, tiếp theo sau đó một loạt âm thanh “rắc rắc” vang lên, nguồn gốc nơi phát ra chính là bên trong khối mộc cầu, dường như bên trong có một thứ gì đó vỡ nát.
Lăng Thiên Hàn nghe thấy vậy liền giật mình, quả cầu trên tay liền rơi xuống đất. Vốn lúc trước mộc cầu dùng đủ thứ để phá mà vẫn không để lại một vết xước, vậy mà Lăng Thiên Hàn chỉ vô tình đánh rơi liền lập tức vỡ ra thành nhiều miếng.
Đột nhiên, một đạo hồng quang từ trong những mảnh vỡ bắn ra. Thân ảnh Lâm Tuyền liền xuất hiện trước mặt Lăng Thiên Hàn.
“Ồ, ra là ngươi. Mặc dù ta không cần ngươi ở bên ngoài giải phong ấn nhưng dù sao ngươi cũng tiết kiệm giúp ta một chút thời gian. Coi như cảm ơn ngươi lần này.”
Lâm Tuyền vừa hiện thân liền nhìn thấy một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi đang hoảng sợ nhìn mình liền có chút ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ lại cái gì liền ngộ ra, sau đó vẻ mặt bình thản không nóng không lạnh nói.
Lăng Thiên Hàn chưa hết kinh sợ nhìn nữ nhân trước mặt. Đó là một nữ nhân gần ba mươi tuổi, nhan sắc bình thường nhưng vô cùng lạnh nhạt, đôi măt sâu thẳm như hút hết mọi ánh sáng vào trong, đồng thời tỏa ra khí tức tang thương không hợp với vẻ bề ngoài. Nữ nhân này một đầu tóc ngắn, phục sức một thân áo bàng đen thêu hoa văn chỉ bạc, càng khiến cho người khác có cảm giác băng lãnh vô tình.
Điều quan trọng là nữ nhân này từ đâu xuất hiện? Rồi nói cái gì đến phong ấn, khiến cho hắn không tài nào hiểu nổi.
“Ngươi..ngươi là ai? Ngươi sao lại có thể xuất hiện ở đây?”
Lâm Tuyền thờ ơ nhìn hắn, sau đó rất hứng thú nhìn xung quanh căn phòng. Vừa tò mò săm soi đống đồ vật kì lạ ở trong phòng vừa nói:
“Ta là Lâm Tuyền. Niên tuổi của ngươi chắc chắn không bằng ta, vì thế gọi ta là Lâm Tuyền tỷ tỷ. Còn vừa rồi ngươi giúp ta tiết kiệm chút thời gian giải phong ấn, đa tạ ngươi lần này. Coi như ngươi vận khí tốt, hiện tại tâm trạng ta cũng không tệ. Để đáp tạ ngươi, ta sẽ cho ngươi ba nguyện vọng, chỉ cần có thể ta làm được, ta chắc chắn hoàn thành nguyện vọng cho ngươi.”
“Phong ấn? Ý ngươi nói là mộc cầu?” Lăng Thiên Hàn ngạc nhiên nhìn Lâm Tuyền, vô cùng nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, chính là nó.” Lâm Tuyền giương cằm về phía đống nát vụn dưới đất, gật gật đầu.
“ Vậy,,, vậy ngươi là người hay quỷ?” Trong giọng nói của Lăng Thiên Hàn còn mang theo chút run rẩy.
Lâm Tuyền nghe vậy liền có chút đăm chiêu. Quả thực thân phận nàng có phần hơi phức tạp, không phải người cũng chả phải quỷ. Hơn nữa, người này mặc dù biểu hiện bên ngoài sợ hãi, nhưng đáy mắt hắn lại không có nửa phần run sợ, cho thấy tâm tư người này khó lường, không chắc có thể tin tưởng hắn.
“Ta… không phải người, không phải quỷ. Ta là hồn phách ở trong của chiếc nhẫn huyết ngọc đang nằm dưới đát kia.”
Ngay khi phong ấn phá vỡ, Xích Huyết Giới Chỉ cũng vì thế mà lộ ra, Lâm Tuyền đã chú ý thấy hắn ánh mắt đầy lửa nóng nhìn Xích Huyết Giới Chỉ, vậy nên giấu diếm cũng vô ích. Hơn nữa, nàng hiện tại là chủ nhân chân chính của Xích Huyết Giới Chỉ, với thực lực hiện giờ, muốn lấy Xích Huyết Giới Chỉ từ tay nàng quả thực là nằm mơ
“Vì giúp ta nhanh chóng giải phong ấn, cho nên ta sẽ cho ngươi ba nguyện vọng. Thế nào, ngươi nói đi, ngươi muốn gì, ta đều có thể đáp ứng.” Lâm Tuyền ngoài cười mà trong không cười nhàn nhã đáp.
Nói đến ba nguyện vọng, Lăng Thiên Hàn không khỏi nghi ngờ nhìn Lâm Tuyền. đương nhiên ánh mắt ấy cũng không thể qua khỏi đôi mắt sắc bán của Lâm Tuyền. Lâm Tuyền không khỏi cười lạnh, với thực lực của nàng hiện tại, một người phàm trần xuất hiện trước mặt này nàng cũng coi như con kiến, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết chết, vì thế nàng không có rảnh tới mức đi lừa một con kiến.
“Ngươi không cần phải nghi ngờ ta, chỉ cần ngươi nói ra, ta chắc chắc thực hiện nguyện vọng giúp ngươi. Đương nhiên là trong đó trừ bỏ việc làm người chết sống dậy, đó là vi phạm đại đạo luân hồi, đến lúc bị trừng phạt thì ngay cả ta cũng không thoát khỏi. Còn lại, ngươi muốn tiền tài, mỹ nữ, danh vọng, thậm chí là trường sinh bất lão, ta đều có thể giúp ngươi hoàn thành.”
Giọng điệu của Lâm Tuyền tràn ngập mị lực, không ngừng lôi kéo khơi dậy những ham muốn trần tục nhất của con người, đồng thời Mê Huyễn Nhãn cũng vô thanh vô thức sử ra. Có thể nói, mỗi một câu Lâm Tuyền nói ra, đối với bất kì ai cũng đều không nhịn được mà nổi lên lòng tham.
Chỉ có điều Lăng Thiên Hàn đối với Mê Huyễn Nhãn không bị ảnh hưởng một chút nào. Hơn nữa, đối với ba nguyện vọng kia cũng không chút động tâm.
Lăng Thiên Hàn từ dưới đất đứng dậy, tay khẽ phủi bụi bặm ở trên người. Sau vài giây chỉnh lại quần áo và đầu tóc, hắn đã trở lại bộ dáng thư sinh sạch sẽ như thường ngày của mình. Lăng Thiên Hàn giơ bàn tay ra phía trước, nở nụ cười nhu hoàn, vô cùng thân sĩ giới thiệu:
“Xin chào, nãy giờ chúng ta còn chưa chính thức làm quen với nhau. Ta là Lăng Thiên Hàn, là chuyên gia về cổ vật, hai mươi năm tuổi. Rất vui được gặp, Lâm Tuyền tỷ tỷ.”
Lâm Tuyền kinh ngạc nhìn Lăng Thiên Hàn, không ngờ hắn không hề bị ảnh hưởng bởi Mê Huyễn Nhãn, tại sao lại như vậy? Hết nhìn tay hắn đang chìa ra, lại nhìn thẳng vào mắt hắn một hồi, chỉ thấy sâu trong mắt hắn có một tia ánh kim, Lâm Tuyền có cảm giác kì lạ, đồng thời cũng không sờ ra được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Lăng Thiên Hàn chìa tay một hồi lâu, nhưng không thấy Lâm Tuyền đáp lại, cũng vô cùng lưu loát không có xấu hổ mà rất tự nhiên bỏ xuống, lại nói tiếp:
“Việc phá giải phong ấn cũng là chỉ là vô tình, ta cũng chỉ là có chút vận khí mà thôi. Vì thế ba nguyện vọng kia, có lẽ đó là điều không cần thiết. Lâm Tuyền tỷ tỷ có thể thu lại.”
Lời nói của hắn vôcùng chắc chắn, hàm chứa sự tự tin cùng kiên nghị khiến cho Lâm Tuyền ngạc nhiên.
“Ý ngươi là nói ngươi không cần ba nguyện vọng đó. Ngươi chắc chắn rằng ngươi không hề ham muốn điều gì? Chỉ cần ngươi muốn bất cứ thứ gì, ta đề có thể giúp ngươi.” Lâm Tuyền không khỏi kinh ngạc hỏi lại, đồng thời lại đưa ra lời đề nghị vô cùng hấp dẫn.
Lăng Thiên Hàn lắc lắc đầu, nở nụ cười hàm chứa sự tin tưởng vô hạn, nói như đinh đóng cột: “Không cần.”
Lâm Tuyền ngây người nhìn hắn, nàng có thể cảm nhận rõ sự kiên định toát ra từ con người trước mắt này. Khẽ lắc đầu, Lâm Tuyền giọng nói nhu hòa thêm một phần.
“Lời nói đã nói ra, sao có thể rút lại. Ba nguyện vọng này cứ giữ lại, đến lúc ngươi cần, ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Nói đi nói lại, ba nguyện vọng này ba phần là thật, bảy phần là thử. Thực chất đối với việc hắn giúp nàng giải phong ấn, đáp lại hắn ba nguyện vọng quả thực có phần miễn cưỡng cùng hơi quá, chủ yếu đưa ra là để thử thách nhân cách của Lăng Thiên Hàn.
Kết quả thật làm cho Lâm Tuyền ngoài mong đợi, người này không vì thế mà nổi lòng tham, vì thế ba nguyện vọng từ đầu có phần miẽn cưỡng, nhưng hiện tại là Lâm Tuyền thực sự thưởng thức tính cách của hắn mà cam tâm tình nguyện đáp ứng hắn ba yêu cầu.
“Lâm Tuyền tỷ tỷ, ngươi vì sao lại ở trong huyết ngọc nhẫn này? Rồi lại bị phong ấn đây?” Quả thực Lăng Thiên Hàn đối với lời nói của Lâm Tuyền cũng không để trong lòng. Hắn vừa tự thân dọn dẹp lại căn phòng, vừa nói ra nghi vẫn từ đầu đến giờ của mình, hoàn toàn coi Lâm Tuyền như một vị khách.
Lâm Tuyền vì thưởng thức Lăng Thiên Hàn, thái độ đối với hắn cũng nhu hòa đi vài phần, chỉ là tính cách lạnh lùng vẫn không hề thay đổi, nhàn nhạt nhìn Lăng Thiên Hàn bận bịu, nói:
“Chuyện này nói ra thì rất dài. Bắt đầu cũng phải từ vài trăm năm trước…”
“Vài trăm năm?” Lăng Thiên Hàn ngẩn người, dường như không thể tin vào tai mình, thốt lên đầy kinh sợ.
“Đúng vậy, là chuyện của vài trăm năm trước. Chuyện phúc tạp này, nói ra ngươi cũng không hiểu, tốt nhất ngươi không nên biết thì hơn. Ngược lại ta muốn hỏi ngươi, ngươi vì sao lại có được thứ đồ phong ấn ta.”
Người tu luyện, vài trăm năm cũng chỉ là vài cái nháy mắt. Mỗi một lần bế quan cũng có thể lên tới cả trăm năm, vì thế Lâm Tuyền ở trong nhẫn tu luyện mấy trăm năm này, so với tu tiên giả trong truyền thuyết kia cũng chỉ như thanh niên choai choai so với người trưởng thành.
Vài trăm năm này đối với Lâm Tuyền thực sự không là gì, nhưng đối với người phàm trần như Lăng Thiên Hàn cùng lắm cũng chỉ sống được một trăm năm mà nói, thì Lâm Tuyền quả thực chính là một yêu quái. Không không, chích xác là yêu nữ.
“A… Nói đến cái này cũng thực là trùng hợp, lại nói tới mới hôm kia…”
Lăng Thiên Hàn lúc này đối với Lâm Tuyền cũng thêm vài phần sợ hãi, giống như tiểu bối đứng trước mặt tiền bối mà trả lời câu hỏi của Lâm Tuyền vô cùng cặn kẽ. Thành thật mà nói nhìnbộ dáng Lâm Tuyền gọi nàng hai chữ tỷ tỷ, Lăng Thiên Hàn còn cảm thấy không thích hợp. Nhưng khi biết Lâm Tuyền tuổi so với hắn lớn hơn không chỉ một hai năm, mà tới vài trăm năm, kể cả Lâm Tuyền bắt hắn gọi bằng nãi nãi hay tổ tông thì hắn cũng cảm thấy không sai, nói chi hai chữ tỷ tỷ.
Sau khi kể xong chuyện của hai hôm trước, Lăng Thiên Hàn không khỏi dè dặt hỏi:
“Vậy, Lâm Tuyền tỷ tỷ, chiếc nhẫn này…tỷ có muốn ta mang trả lại cho lão nhân kia không?”
Lâm Tuyền nghe vậy liền trầm ngâm một hồi. Nàng mặt ngoài là chủ nhân của Xích Huyết Giới Chỉ, nhưng thực chất cũng chỉ là hồn phách mà thôi, rời khỏi Xích Huyết Giới Chỉ nàng không thể tồn tại, vì thế huyết nhẫn ở đâu, nàng ở đó. Còn vị lão nhân kia nghe như Lăng Thiên Hàn kể rất có thể đã biết đuợc chút ít về phong ấn này, chỉ là chưa thể giải ra mà thôi, cho nên nàng không định để Xích Huyết Giới Chỉ rơi vào tay hắn.
Ngược lại Lăng Thiên Hàn lại khiến cho Lâm Tuyền rất hứng thú, không thể nhìn thấu, ngay cả Mê Huyễn Nhãn cũng không có chút tác dụng nào với hắn, chi bằng ở cạnh hắn.
“Không cần thiết, đây là ngươi có duyên với Xích Huyết nhẫn, hơn nữa ngươi đã trả tiền thì chính là của ngươi, từ nay chiếc nhẫn này coi như thuộc sở hữu của ngươi, không cần phải đem đưa trả cho người kia.”
Nghe được Lâm Tuyền khẳng định như vậy, trong lòng Lăng Thiên Hàn cũng nhẹ nhõm vài phần. Mặc dù trên miệng hắn nói đem trả lại, nhưng thực chất lòng hắn không muốn một chút nào, không nói tới niên đại của Xích Huyết nhẫn, chỉ cần nhìn chất liệu huyết ngọc trơn bóng kia cũng đủ thấy là vật quý hiếm. Ít nhất Lăng Thiên Hàn cũng chưa từng thấy khối huyết ngọc tự nhiên nào lại có màu sắc tuyệt phẩm như vậy.
“Như vậy ta sẽ không khách khí.” Lăng Thiên Hàn ngẫm nghĩ vài giây rồi gật gật đầu, hắn lấy từ trên cổ ra một chiếc dây chuyền bạc, mặt dây chuyền chính là một đồng xu cổ có màu thanh đồng. Sau đó hắn lấy sợi dây chuyền này xuyên qua Xích Huyết nhẫn, rồi đeo lại trên cổ của mình.
Lâm Tuyền nhìn hắn làm vô cùng lưu loát một hồi cũng không có phản đối. Lại nghĩ lúc này nàng cũng không còn gì để nói với Lăng Thiên Hàn nữa, vì thế cả người liền hóa thành đạo huyết quang bắn về phía Xích Huyết Giới Chỉ.
Đồng thời, trong đầu Lăng Thiên Hàn cũng vang lên giọng nói lạnh nhạt của Lâm Tuyền :
“Nếu không có gì thì ta trở lại trong Xích Huyết nghỉ ngơi một chút, về sau nếu muốn nói gì thì chỉ cần trong đầu gọi tên ta là được.”
Lăng Thiên Hàn nâng Xích Huyết nhẫn trên tay, nhìn huyết quang dần ảm đạm, ánh mắt sâu thẳm âm u không rõ đang suy nghĩ gì.
Sau trận đấu lần đó nàng đã phải bế quan chữa thương mất hơn năm năm. Hồn lực khôi phục còn dễ, nhưng hồn phách thì phải mất thời gian lâu hơn. Sau đó Lâm Tuyền cũng không có ý định ra khỏi Xích Huyết Giới Chỉ lần nào nữa.
Nhưng sau trận chiến đó Lâm Tuyền nhân họa đắc phúc, cảnh giới tăng thêm một bậc, bước vào tầng 6 hậu kì, tương đương với tu vi giả đan.
Sau trận chiến đó, Lâm Tuyền đã rút ra được bài học đắt giá, đó chính là hồn lực dù có mạnh đến đâu, nhưng trong chiến đấu không có vũ kỹ để tận dụng thì coi như vô dụng. Vì vậy, suốt mấy chục năm nay, Lâm Tuyền không ngừng nghiên cứu các vũ kỹ có trong Tàng Thư Các, không ngừng thử nghiệm cùng sửa đổi, rốt cuộc cũng tự sáng tạo ra hai bộ vũ kĩ của riêng mình. Cũng vì vậy là quá trình tu luyện chỉ tăng lên được tầng 7 sơ kì và vẫn dậm chân tại chỗ.
Bộ thứ nhất Lâm Tuyền đặt tên là Vô Ảnh Vô Tung bộ, vũ kỹ nghiêng về thân pháp. Lâm Tuyền nghiên cứu ra bộ này cũng một phần vì quá ấn tượng về tốc độ của tiểu quỷ, vì thế bộ thân pháp này cũng kế thừa tốc độ nhanh chóng, quỷ dị, không có lộ trình nhất định, một bước ra cả người hóa vô ảnh vô tung.
Bộ vũ kỹ thứ hai nghiêng về công kích Thiên ma chỉ, dựa theo một bộ vũ kỹ của ma đạo. Dùng hồn lực tập chung vào một chỉ, một chỉ này vừa ra mang theo khí tức âm hàn mãnh liệt, tuy nhiên mỗi một lần thi triển phải mất một nửa hồn lực, cho nên chỉ có thể dùng làm át chủ bài.
Mê Nhãn sau khi Lâm Tuyền tu luyện đến tầng 8 được đề cao lên một bậc, thành Mê Huyễn Nhãn, người kkhác nhìn vào lập tức bị khống chế, hơn nữa Lâm Tuyền cũng có thể thông qua Mê Huyễn Nhãn mê hoặc đối thủ, khơi gợi nỗi sợ hãi sâu nhất trong tiềm thức.
Bên cạnh đó, khi lên tầng thứ bảy, Lâm Tuyền còn có thể tu luyện thêm một vũ kỹ công kích bằng tinh thần, gọi là Tinh thần đao. Chính là dùng thần thức thu nhỏ lại thành một cây phi đao, tác dụng của cây phi đao này không gây thương tổn đến thân thể nhưng lại gây thương tổn đến phần hồn. Thân thể bị thương nặng đến mấy vẫn có cơ hội chữa khỏi, nhưng hồn phách lại không như vậy, chỉ cần một thương tổn nhỏ cũng khiến cho thực lực giảm xuống ba thành, nếu trong lúc chiến đấu sử dụng kĩ năng này, thử hỏi sẽ đáng sợ đến mức nào.
Tuy nhiên sử dụng chiêu này vô cùng tốn hồn lực, Lâm Tuyền nhiều nhất hiện tại cũng chỉ tạo ra được ba thanh tinh thần đao mà thôi.
Thực lực Lâm Tuyền sau gần hai trăm năm tăng lên mạnh mẽ, không còn giống như lúc trước bó tay bó chân, không một chút tính công kich nào. Có lẽ hiện tại mới tăng thực lực như vậy có hơi muộn, nhưng ngẫm lại Lâm Tuyền luôn ở trong Xích Huyết Giới Chỉ, chưa từng nghĩ sẽ bị tấn công bởi bên ngoài, trận chiến kia chính là lời cảnh tỉnh dành cho Lâm Tuyền.
Còn tên đạo sĩ họ Khương kia bị Lâm Tuyền đánh một chưởng vào sau lưng hắn, lực đạo không lưu thủ chút nào, đủ khiến cho hắn kinh mạch toàn thân đứt gãy, xương sống chấn thành mấy đoạn, chắc chắn không thể nào sống được.
Hắn chết là điều chắc chắn, nhưng trước khi chết, tên đạo sĩ kia dùng hết sức còn lại của mình tạo ra một phong ấn giam giữ Lâm Tuyền ở trong, chính là thứ trước mặt này đây. Lâm Tuyền bên trong mặc dù biết nhưng không cách nào ngăn cản, đành mặc hắn làm vậy. Sau lại mải mê nghiên cứu vũ kỹ, cũng quên mất mình đang bị phong ấn.
“Mặc dù tên này thực lực yếu kém nhưng tạo nghệ trên phương diện phong ấn cơi như có chút bản lĩnh. Phong ấn này mặc dù có chút phức tạp nhưng hiện tại đã không thể làm khó ta. Coi như ngươi may mắn đã bị ta giết, nếu như còn sống ta nhất định sẽ trừu hồn luyện phách, sống không bằng chết.”
Lâm Tuyền tự thì thào vài câu, trong mắt xoẹt qua một tia lạnh lẽo. Mặc dù thù của Lâm gia Lâm Tuyền đã đòi lại, nhưng trong tâm vẫn cảm thấy tên đạo sĩ kia chết quá dễ dàng. Còn có cả người họ Mạc kia nữa, nếu để nàng biết được bọn chúng là ai, nàng sẽ diệt toàn bộ người nhà họ Mạc, không để ai sống sót.
Tuy vậy nhưng Lâm Tuyền cũng tạm thời không nghĩ đến nữa, hai tay đặt lên tiểu phúc, tách ra rồi hợp lại thành vô số thủ quyết kì lạ, nhanh đến nỗi tạo thành một chuỗi dài tàn ảnh. Từ trong đám tàn ảnh, một đạo đồ án cực kì phức tạp hiện ra, dần dần phóng lớn.
Sau vài hơi thở, Lâm Tuyền dừng tay lại, đẩy đồ án về phía trước. Đồ án bằng mắt thường có thể thấy được bay từ từ đến vách lồng kim quang liền giống như bị hoàn tan. Phong ấn cũng theo đó mà run rẩy không ngừng.
Lăng Thiên Hàn vốn đang đứng trước giá sách không ngừng tìm kiếm những điển tịch có liên quan tới những kí tự kia. Đột nhiên dường như cảm thấy gì đó, nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía mộc cầu.
Mộc cầu vốn dĩ được đặt trên bàn, lúc này liên tục phát ra những tiếng lạch cạch, rung lắc dữ dội.Mặt bàn cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, đồ đạc rung lên bần bật, thi nhau rơi xuống đất.
Kí tự trên bề mặt mộc cầu lúc này dường như có sinh mạng, tỏa ra ánh bạch quang xen lẫn vài tia kim quang chói mắt liên tục vặn vẹo di chuyển quanh mộc cầu. Nhất thời, khối mộc cầu giống như một mặt trời thu nhỏ, phát ra ánh sáng chói lòa.
Lăng Thiên Hàn nhìn thấy một màn này liền kinh ngạc, ánh sáng phát ra từ mộc cầu giống như kim châm khiến đôi mắt hắn đau nhức, vì thế theo phản xạ hắn liền đưa tay che mắt lại.
Vài giây sau, khi thấy mắt đã dịu đi, hắn lại lần nữa nheo mày chớp mắt vài cái, Lăng Thiên Hàn tiến lên vài bước lại gần, cố gắng nhìn dị biến xảy ra trên mộc cầu.
Nếu để ý kỹ, đồng tử của Lăng Thiên Hàn lúc này cũng đang chuyển biến. Đôi mắt Lăng Thiên Hàn vốn từ đầu đen đặc, thâm sâu như đáy biển, lúc này lóe lên vài tia tinh quang vô cùng sắc bén khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Lăng Thiên Hàn lúc này chỉ thấy dường như đạo bạch quang không còn làm hắn đau nhức như vừa rồi, lập tức lớn mật trừng mắt nhìn thẳng. Từng dòng văn tự kì lạ trên mộc cầu không ngừng di chuyển lộn xộn, trong đó có chứ một vài đoạn kí tự mang theo ánh kim quang vô cùng nổi bật.
Trong đầu Lăng Thiên Hàn lập tức suy đoán, những đoạn kim tự kia, không lẽ…
Vô cùng nhanh chóng, hắn liền cầm khối mộc cầu bất chấp nó không ngừng run rẩy mãnh liệt, mười ngón tay thon dài nhanh chóng xoay lắp các phần của mộc cầu. Nghiên cứu mộc cầu chỉ có hơn một ngày, nhưng mọi cách thức tổ hợp xoay lắp Lăng Thiên Hàn đều nắm rõ như lòng bàng tay. Vì vậy chỉ chưa đến một phút, Lăng Thiên Hàn đã hoàn thành việc sắp xếp cái đoạn kim tự với nhau.
“Cạch.” Khi xoay phần cuối cùng của mộc cầu vào đúng vị trí, các đoạn kim tự nhỏ được nối liền với nhau thành một hàng dài chia mộc cầu thành hai nửa đều nhau, khối mộc cầu liền vang lên tiếng lách cách.
Chớp mắt, bạch quang liền biến mất, mộc cầu lại trở về trạng thái như ban đầu, trừ bỏ dòng kim tự kia thì không khác gì lúc trước.
Lăng Thiên Hàn nhìn vậy liền nhíu mày nhìn khối mộc cầu trên tay, chẳng lẽ chỉ có như vậy?
Tuy nhiên, không để cho Lăng Thiên Hàn thất vọng, tiếp theo sau đó một loạt âm thanh “rắc rắc” vang lên, nguồn gốc nơi phát ra chính là bên trong khối mộc cầu, dường như bên trong có một thứ gì đó vỡ nát.
Lăng Thiên Hàn nghe thấy vậy liền giật mình, quả cầu trên tay liền rơi xuống đất. Vốn lúc trước mộc cầu dùng đủ thứ để phá mà vẫn không để lại một vết xước, vậy mà Lăng Thiên Hàn chỉ vô tình đánh rơi liền lập tức vỡ ra thành nhiều miếng.
Đột nhiên, một đạo hồng quang từ trong những mảnh vỡ bắn ra. Thân ảnh Lâm Tuyền liền xuất hiện trước mặt Lăng Thiên Hàn.
“Ồ, ra là ngươi. Mặc dù ta không cần ngươi ở bên ngoài giải phong ấn nhưng dù sao ngươi cũng tiết kiệm giúp ta một chút thời gian. Coi như cảm ơn ngươi lần này.”
Lâm Tuyền vừa hiện thân liền nhìn thấy một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi đang hoảng sợ nhìn mình liền có chút ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ lại cái gì liền ngộ ra, sau đó vẻ mặt bình thản không nóng không lạnh nói.
Lăng Thiên Hàn chưa hết kinh sợ nhìn nữ nhân trước mặt. Đó là một nữ nhân gần ba mươi tuổi, nhan sắc bình thường nhưng vô cùng lạnh nhạt, đôi măt sâu thẳm như hút hết mọi ánh sáng vào trong, đồng thời tỏa ra khí tức tang thương không hợp với vẻ bề ngoài. Nữ nhân này một đầu tóc ngắn, phục sức một thân áo bàng đen thêu hoa văn chỉ bạc, càng khiến cho người khác có cảm giác băng lãnh vô tình.
Điều quan trọng là nữ nhân này từ đâu xuất hiện? Rồi nói cái gì đến phong ấn, khiến cho hắn không tài nào hiểu nổi.
“Ngươi..ngươi là ai? Ngươi sao lại có thể xuất hiện ở đây?”
Lâm Tuyền thờ ơ nhìn hắn, sau đó rất hứng thú nhìn xung quanh căn phòng. Vừa tò mò săm soi đống đồ vật kì lạ ở trong phòng vừa nói:
“Ta là Lâm Tuyền. Niên tuổi của ngươi chắc chắn không bằng ta, vì thế gọi ta là Lâm Tuyền tỷ tỷ. Còn vừa rồi ngươi giúp ta tiết kiệm chút thời gian giải phong ấn, đa tạ ngươi lần này. Coi như ngươi vận khí tốt, hiện tại tâm trạng ta cũng không tệ. Để đáp tạ ngươi, ta sẽ cho ngươi ba nguyện vọng, chỉ cần có thể ta làm được, ta chắc chắn hoàn thành nguyện vọng cho ngươi.”
“Phong ấn? Ý ngươi nói là mộc cầu?” Lăng Thiên Hàn ngạc nhiên nhìn Lâm Tuyền, vô cùng nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, chính là nó.” Lâm Tuyền giương cằm về phía đống nát vụn dưới đất, gật gật đầu.
“ Vậy,,, vậy ngươi là người hay quỷ?” Trong giọng nói của Lăng Thiên Hàn còn mang theo chút run rẩy.
Lâm Tuyền nghe vậy liền có chút đăm chiêu. Quả thực thân phận nàng có phần hơi phức tạp, không phải người cũng chả phải quỷ. Hơn nữa, người này mặc dù biểu hiện bên ngoài sợ hãi, nhưng đáy mắt hắn lại không có nửa phần run sợ, cho thấy tâm tư người này khó lường, không chắc có thể tin tưởng hắn.
“Ta… không phải người, không phải quỷ. Ta là hồn phách ở trong của chiếc nhẫn huyết ngọc đang nằm dưới đát kia.”
Ngay khi phong ấn phá vỡ, Xích Huyết Giới Chỉ cũng vì thế mà lộ ra, Lâm Tuyền đã chú ý thấy hắn ánh mắt đầy lửa nóng nhìn Xích Huyết Giới Chỉ, vậy nên giấu diếm cũng vô ích. Hơn nữa, nàng hiện tại là chủ nhân chân chính của Xích Huyết Giới Chỉ, với thực lực hiện giờ, muốn lấy Xích Huyết Giới Chỉ từ tay nàng quả thực là nằm mơ
“Vì giúp ta nhanh chóng giải phong ấn, cho nên ta sẽ cho ngươi ba nguyện vọng. Thế nào, ngươi nói đi, ngươi muốn gì, ta đều có thể đáp ứng.” Lâm Tuyền ngoài cười mà trong không cười nhàn nhã đáp.
Nói đến ba nguyện vọng, Lăng Thiên Hàn không khỏi nghi ngờ nhìn Lâm Tuyền. đương nhiên ánh mắt ấy cũng không thể qua khỏi đôi mắt sắc bán của Lâm Tuyền. Lâm Tuyền không khỏi cười lạnh, với thực lực của nàng hiện tại, một người phàm trần xuất hiện trước mặt này nàng cũng coi như con kiến, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết chết, vì thế nàng không có rảnh tới mức đi lừa một con kiến.
“Ngươi không cần phải nghi ngờ ta, chỉ cần ngươi nói ra, ta chắc chắc thực hiện nguyện vọng giúp ngươi. Đương nhiên là trong đó trừ bỏ việc làm người chết sống dậy, đó là vi phạm đại đạo luân hồi, đến lúc bị trừng phạt thì ngay cả ta cũng không thoát khỏi. Còn lại, ngươi muốn tiền tài, mỹ nữ, danh vọng, thậm chí là trường sinh bất lão, ta đều có thể giúp ngươi hoàn thành.”
Giọng điệu của Lâm Tuyền tràn ngập mị lực, không ngừng lôi kéo khơi dậy những ham muốn trần tục nhất của con người, đồng thời Mê Huyễn Nhãn cũng vô thanh vô thức sử ra. Có thể nói, mỗi một câu Lâm Tuyền nói ra, đối với bất kì ai cũng đều không nhịn được mà nổi lên lòng tham.
Chỉ có điều Lăng Thiên Hàn đối với Mê Huyễn Nhãn không bị ảnh hưởng một chút nào. Hơn nữa, đối với ba nguyện vọng kia cũng không chút động tâm.
Lăng Thiên Hàn từ dưới đất đứng dậy, tay khẽ phủi bụi bặm ở trên người. Sau vài giây chỉnh lại quần áo và đầu tóc, hắn đã trở lại bộ dáng thư sinh sạch sẽ như thường ngày của mình. Lăng Thiên Hàn giơ bàn tay ra phía trước, nở nụ cười nhu hoàn, vô cùng thân sĩ giới thiệu:
“Xin chào, nãy giờ chúng ta còn chưa chính thức làm quen với nhau. Ta là Lăng Thiên Hàn, là chuyên gia về cổ vật, hai mươi năm tuổi. Rất vui được gặp, Lâm Tuyền tỷ tỷ.”
Lâm Tuyền kinh ngạc nhìn Lăng Thiên Hàn, không ngờ hắn không hề bị ảnh hưởng bởi Mê Huyễn Nhãn, tại sao lại như vậy? Hết nhìn tay hắn đang chìa ra, lại nhìn thẳng vào mắt hắn một hồi, chỉ thấy sâu trong mắt hắn có một tia ánh kim, Lâm Tuyền có cảm giác kì lạ, đồng thời cũng không sờ ra được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Lăng Thiên Hàn chìa tay một hồi lâu, nhưng không thấy Lâm Tuyền đáp lại, cũng vô cùng lưu loát không có xấu hổ mà rất tự nhiên bỏ xuống, lại nói tiếp:
“Việc phá giải phong ấn cũng là chỉ là vô tình, ta cũng chỉ là có chút vận khí mà thôi. Vì thế ba nguyện vọng kia, có lẽ đó là điều không cần thiết. Lâm Tuyền tỷ tỷ có thể thu lại.”
Lời nói của hắn vôcùng chắc chắn, hàm chứa sự tự tin cùng kiên nghị khiến cho Lâm Tuyền ngạc nhiên.
“Ý ngươi là nói ngươi không cần ba nguyện vọng đó. Ngươi chắc chắn rằng ngươi không hề ham muốn điều gì? Chỉ cần ngươi muốn bất cứ thứ gì, ta đề có thể giúp ngươi.” Lâm Tuyền không khỏi kinh ngạc hỏi lại, đồng thời lại đưa ra lời đề nghị vô cùng hấp dẫn.
Lăng Thiên Hàn lắc lắc đầu, nở nụ cười hàm chứa sự tin tưởng vô hạn, nói như đinh đóng cột: “Không cần.”
Lâm Tuyền ngây người nhìn hắn, nàng có thể cảm nhận rõ sự kiên định toát ra từ con người trước mắt này. Khẽ lắc đầu, Lâm Tuyền giọng nói nhu hòa thêm một phần.
“Lời nói đã nói ra, sao có thể rút lại. Ba nguyện vọng này cứ giữ lại, đến lúc ngươi cần, ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Nói đi nói lại, ba nguyện vọng này ba phần là thật, bảy phần là thử. Thực chất đối với việc hắn giúp nàng giải phong ấn, đáp lại hắn ba nguyện vọng quả thực có phần miễn cưỡng cùng hơi quá, chủ yếu đưa ra là để thử thách nhân cách của Lăng Thiên Hàn.
Kết quả thật làm cho Lâm Tuyền ngoài mong đợi, người này không vì thế mà nổi lòng tham, vì thế ba nguyện vọng từ đầu có phần miẽn cưỡng, nhưng hiện tại là Lâm Tuyền thực sự thưởng thức tính cách của hắn mà cam tâm tình nguyện đáp ứng hắn ba yêu cầu.
“Lâm Tuyền tỷ tỷ, ngươi vì sao lại ở trong huyết ngọc nhẫn này? Rồi lại bị phong ấn đây?” Quả thực Lăng Thiên Hàn đối với lời nói của Lâm Tuyền cũng không để trong lòng. Hắn vừa tự thân dọn dẹp lại căn phòng, vừa nói ra nghi vẫn từ đầu đến giờ của mình, hoàn toàn coi Lâm Tuyền như một vị khách.
Lâm Tuyền vì thưởng thức Lăng Thiên Hàn, thái độ đối với hắn cũng nhu hòa đi vài phần, chỉ là tính cách lạnh lùng vẫn không hề thay đổi, nhàn nhạt nhìn Lăng Thiên Hàn bận bịu, nói:
“Chuyện này nói ra thì rất dài. Bắt đầu cũng phải từ vài trăm năm trước…”
“Vài trăm năm?” Lăng Thiên Hàn ngẩn người, dường như không thể tin vào tai mình, thốt lên đầy kinh sợ.
“Đúng vậy, là chuyện của vài trăm năm trước. Chuyện phúc tạp này, nói ra ngươi cũng không hiểu, tốt nhất ngươi không nên biết thì hơn. Ngược lại ta muốn hỏi ngươi, ngươi vì sao lại có được thứ đồ phong ấn ta.”
Người tu luyện, vài trăm năm cũng chỉ là vài cái nháy mắt. Mỗi một lần bế quan cũng có thể lên tới cả trăm năm, vì thế Lâm Tuyền ở trong nhẫn tu luyện mấy trăm năm này, so với tu tiên giả trong truyền thuyết kia cũng chỉ như thanh niên choai choai so với người trưởng thành.
Vài trăm năm này đối với Lâm Tuyền thực sự không là gì, nhưng đối với người phàm trần như Lăng Thiên Hàn cùng lắm cũng chỉ sống được một trăm năm mà nói, thì Lâm Tuyền quả thực chính là một yêu quái. Không không, chích xác là yêu nữ.
“A… Nói đến cái này cũng thực là trùng hợp, lại nói tới mới hôm kia…”
Lăng Thiên Hàn lúc này đối với Lâm Tuyền cũng thêm vài phần sợ hãi, giống như tiểu bối đứng trước mặt tiền bối mà trả lời câu hỏi của Lâm Tuyền vô cùng cặn kẽ. Thành thật mà nói nhìnbộ dáng Lâm Tuyền gọi nàng hai chữ tỷ tỷ, Lăng Thiên Hàn còn cảm thấy không thích hợp. Nhưng khi biết Lâm Tuyền tuổi so với hắn lớn hơn không chỉ một hai năm, mà tới vài trăm năm, kể cả Lâm Tuyền bắt hắn gọi bằng nãi nãi hay tổ tông thì hắn cũng cảm thấy không sai, nói chi hai chữ tỷ tỷ.
Sau khi kể xong chuyện của hai hôm trước, Lăng Thiên Hàn không khỏi dè dặt hỏi:
“Vậy, Lâm Tuyền tỷ tỷ, chiếc nhẫn này…tỷ có muốn ta mang trả lại cho lão nhân kia không?”
Lâm Tuyền nghe vậy liền trầm ngâm một hồi. Nàng mặt ngoài là chủ nhân của Xích Huyết Giới Chỉ, nhưng thực chất cũng chỉ là hồn phách mà thôi, rời khỏi Xích Huyết Giới Chỉ nàng không thể tồn tại, vì thế huyết nhẫn ở đâu, nàng ở đó. Còn vị lão nhân kia nghe như Lăng Thiên Hàn kể rất có thể đã biết đuợc chút ít về phong ấn này, chỉ là chưa thể giải ra mà thôi, cho nên nàng không định để Xích Huyết Giới Chỉ rơi vào tay hắn.
Ngược lại Lăng Thiên Hàn lại khiến cho Lâm Tuyền rất hứng thú, không thể nhìn thấu, ngay cả Mê Huyễn Nhãn cũng không có chút tác dụng nào với hắn, chi bằng ở cạnh hắn.
“Không cần thiết, đây là ngươi có duyên với Xích Huyết nhẫn, hơn nữa ngươi đã trả tiền thì chính là của ngươi, từ nay chiếc nhẫn này coi như thuộc sở hữu của ngươi, không cần phải đem đưa trả cho người kia.”
Nghe được Lâm Tuyền khẳng định như vậy, trong lòng Lăng Thiên Hàn cũng nhẹ nhõm vài phần. Mặc dù trên miệng hắn nói đem trả lại, nhưng thực chất lòng hắn không muốn một chút nào, không nói tới niên đại của Xích Huyết nhẫn, chỉ cần nhìn chất liệu huyết ngọc trơn bóng kia cũng đủ thấy là vật quý hiếm. Ít nhất Lăng Thiên Hàn cũng chưa từng thấy khối huyết ngọc tự nhiên nào lại có màu sắc tuyệt phẩm như vậy.
“Như vậy ta sẽ không khách khí.” Lăng Thiên Hàn ngẫm nghĩ vài giây rồi gật gật đầu, hắn lấy từ trên cổ ra một chiếc dây chuyền bạc, mặt dây chuyền chính là một đồng xu cổ có màu thanh đồng. Sau đó hắn lấy sợi dây chuyền này xuyên qua Xích Huyết nhẫn, rồi đeo lại trên cổ của mình.
Lâm Tuyền nhìn hắn làm vô cùng lưu loát một hồi cũng không có phản đối. Lại nghĩ lúc này nàng cũng không còn gì để nói với Lăng Thiên Hàn nữa, vì thế cả người liền hóa thành đạo huyết quang bắn về phía Xích Huyết Giới Chỉ.
Đồng thời, trong đầu Lăng Thiên Hàn cũng vang lên giọng nói lạnh nhạt của Lâm Tuyền :
“Nếu không có gì thì ta trở lại trong Xích Huyết nghỉ ngơi một chút, về sau nếu muốn nói gì thì chỉ cần trong đầu gọi tên ta là được.”
Lăng Thiên Hàn nâng Xích Huyết nhẫn trên tay, nhìn huyết quang dần ảm đạm, ánh mắt sâu thẳm âm u không rõ đang suy nghĩ gì.