-
Chương 7: Mộc cầu
Hôm nay, vừa lúc Lăng Thiên Hàn đang rảnh rỗi, cũng vừa lúc hắn nhìn thấy tiệm đồ cổ mới mở của Trần gia này, hắn liền có chút hứng thú ghé vào xem xét một hồi.
Đương nhiên Lăng Thiên Hàn cũng nhìn thấy lão nhân kia đang yên tĩnh thưởng trà, hắn cũng không định làm phiền lãi nhân đó mà ánh mắt dò xét đưa khắp cửa hàng.
Tiệm đồ cổ này kể ra cũng không tệ, trang trí vô cùng thanh nhã, không nhiễm tục khí. Mỗi một món trưng bày ở đây đều là đồ tốt, nhưng đều không lọt vào mắt Lăng Thiên Hàn.
Tuy nhiên hắn vẫn không chút vội vàng mà nhẹ nhàng nâng từng món lên, đôi mắt sâu như đáy biển không ngừng xem xét kĩ lưỡng.
Trong mắt hắn, từng chi tiết, từng đường vân, từng vết nứt mỗi món đều hiện rõ mồn một. Đồng thời, từng tia dao động mỏng manh như hoi thở như có như không truyền đến. Lăng Thiên Hàn lắc lắc đầu, cái đỉnh thanh đồng này mặc dù cũng chỉ coi như tạm được, so với những món đồ hắn giữ thì còn kém xa.
Tất cả mọi hành động của hắn đều lọt vào mắt lão nhân đang nhàn nhã thưởng trà đằng xa, trong lòng âm thầm tán thưởng. Người thanh niên này mặc dù tuổi còn trẻ nhưng ánh mắt không tồi, xem ra cũng là người trong nghề. Nhưng ngay sau đó lão nhân lại lắc đầu. Người này ăn mặc bình thường, đều là hàng chợ có vài chục đồng, gương mặt sáng sủa nho nhã, hẳn là một tên trí thức, gia đình không có điều kiện. Mỗi một món đồ trong này có giá ít nhất cũng là năm trăm, có muốn cũng sợ không trả nổi.
Mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng lão nhân đối với Lăng Thiên Hàn cũng lãnh đạm thêm vài phần.
Tuy nhiên, Lăng Thiên Hàn cũng không có ý quan tâm tới người khác nghĩ gì về hắn. Hắn chỉ có chăm chú đánh giá từng vật được bày ra ở đây mà thôi.
Trong lúc Lăng Thiên Hàn dò xét từng món, đột nhiên một hơi thở vô cùng cường đại lập tức thu hút hắn. Hơi thở này mang theo áp bách cùng cổ xưa, dường như ngay cả thanh cổ đao có giá trị nhất cả hắn cũng không có hơi thở cường đại như vậy.
Ngay lập tức hắn bỏ món đồ trong tay xuống, dựa vào cảm nhận mà tìm kiếm hơi thở kia.
Chả mấy chốc, bước chân của hắn dừng lại. Trước mặt hắn là một quả cầu gỗ được đặt trên kệ gỗ nhỏ. Bề mặt quả cầu gỗ này vô cùng trơn bóng, chi chít những chữ nhỏ li ti được khắc chìm. Trên quả cầu có nhiều khẽ rãnh xen kẽ lẫn nhau chia quả cầu thành nhiều phần không bằng nhau, nhìn qua có phần tùy ý, thậm chí dựa vào các đường rãnh để xoay chuyển sắp xếp các phần với nhau như khối rubik.
Lăng Thiên Hàn vừa nhìn liền cảm thấy kinh ngạc, qua khe rãnh của quả cầu hắn có thể cảm nhận được hơi thở cường đại vừa rồi, chẳng lẽ bên trong có vật gì hay sao?
“Chàng trai trẻ, cậu có vẻ thích món đồ chơi này?”
Đột nhiên, một giọng nói già nua từ tốn phát ra từ phía sau khiến cho Lăng Thiên Hàn từ trong suy nghĩ bừng tỉnh. Lúc hắn qua lại thì đã thấy lão nhân vừa rồi ngồi thưởng trà đã tiến đến sau lưng hắn từ lúc nào không hay biết.
Đồng tử Lăng Thiên Hàn khẽ co rụt lại, lão nhân này phỏng chừng là người đã từng luyện võ, bước chân nhẹ như chim yến, không phát ra một chút tiếng động. Ngay cả hắn giác quan linh mẫn cũng không thể nào phát hiện ra.
“Đúng vậy, cháu chỉ đang thắc mắc tại sao đồ chơi này lại được bày trong tiệm đồ cổ? Mặc dù nhìn qua niên đại của nó cũng hơn một trăm năm, nhưng bày ở trong này có chút không thích hợp.” Lăng Thiên Hàn lập tức nho nhã nói ra nghi hoặc của mình,giọng điệu lễ phép không chê vào đâu được.
Lão nhân cười ha hả, tay vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt hiện lên chút hoài niệm, nói:
“Ta họ Trần, cậu có thể gọi ta là Trần lão đầu cũng được. Những gì cậu nói rất đúng, món đồ chơi này đáng lý ra không thích hợp để bày ra ở đây. Thực chất mộc cầu này vốn dĩ không phải là của ta, mà là của bằng hữu lâu năm của ta. Hắn vô tình có được mộc cầu này vào mấy chục năm về trước, luôn giữ bên mình như chí bảo. Lão già đó lúc không có việc gì làm liền lôi khối mộc cầu này ra nghịch. Nhưng mấy năm gần đây hắn gặp chút khó khăn, vốn dĩ ta có thể giúp hắn. nhưng lão đầu này tính tình sĩ diện lại cứng đầu, nhất định không nhận sự trợ giúp của ta. Vì thế hắn lấy món đồ hắn coi như chí bảo này ra nhờ ta nếu gặp người thích hợp thì bán nó. Cho nên nó mới xuất hiện ở đây.”
Lăng Thiên Hàn đứng một bên nghe Trần lão đầu kể chuyện, trong lòng tấm tắc lấy làm kì lạ, liền hỏi:
“Trần gia gia, vậy sao ngài không mua khối mộc cầu này?”
Trần lão đầu nghe được hai tiếng gia gia từ trong miệng Lăng Thiên Hàn liền cảm thấy rất vui vẻ.không khỏi nói thêm vài câu:
“Ta không phải không muốn, mà lão già kia không bán cho ta. Khối mộc cầu được ta giữ cũng được vài năm, ta căn bản cũng không thấy nó có gì hay ho, chỉ có xoay qua xoay lại. Đám chữ nhỏ như kiến kia cũng chả biết là ký tự gì,ta từng tìm vài người quen để kiểm tra nhưng ngay cả họ cũng chỉ nói món đồ chơi kì lạ, ngoài chất liệu gỗ có chút quý giá ra thì cũng chả có gì đặc biệt. Mà lão đầu kia ra giá cũng thật là quá quắt, ai nghe giá xong cũng đều không muốn mua.” Vừa nói, Trần lão đầu thở phì phì, râu dưới cằm cũng bị lão giật ra mấy sợi, cho thấy Trần lão đầu đối với vị bằng hữu này vừa bực mình, vừa bất đắc dĩ.
Lăng Thiên Hàn nghe thấy vậy liền kinh ngạc, lập tức hỏi giá. Ngay sau đó hắn liền nhận được đáp án là con số ba vạn.
Lăng Thiên Hàn không khỏi cảm thấy thông cảm cho lão đầu này. Ba vạn không phải lớn cũng không phải nhỏ, nhưng đối với khối mộc cầu không rõ giá trị, không rõ tác dụng này thì ba vạn quả thực rất quá quắt.
Tuy nhiên đó là đối với người không biết giá trị của khối mộc cầu này, nhưng hắn thì biết rõ. Nói một cách chính xác thì hắn biết rõ giá trị của thứ bên trong khối mộc cầu. Mà theo như đánh giá của hắn, ba vạn quả thực rất đáng giá.
Nghĩ rồi, hắn liền nhìn Trần lão đầu, rất có thành ý nói:
“Trần gia gia, ngài có thể bán cho cháu khối mộc cầu này được không?”
TRần lão đầu nghe câu nói của hắn lập tức liền bị dọa sợ, lập tức hỏi lại:
“Cậu không nói chơi chứ. Thứ này có giá tận ba vạn đó, mà cậu nhìn qua cũng không thể trả được số tiền này. Thôi, thôi, cậu đừng có dọa lão già này nữa.” Nói xong, Trần lão đầu liền phất phất tay, tỏ ý tiễn khách.
Lăng Thiên Hàn thấy vậy cũng không phật lòng, lấy từ trong ba lô một tấm thẻ lam sắc quơ quơ trước mặt Trần lão đầu, lời nói chắc như đinh đóng cột:
“Cháu thực sự có tiền, nếu ngài không tin có thể kiểm tra?”
Lão nhân gia vốn có chút không tin tưởng, nhưng nhìn thấy bộ dáng vô cùng nắm chắc liền nửa tin nửa ngờ cầm thẻ, lấy máy quẹt kiểm tra một cái. Lập tức sau đó Trần lão đầu liền bị con số trong tài khoản dọa sợ.
“Một..một trăm vạn….cậu…cậu..”
Thực ra, đối với người như Trần lão đầu, đến tuổi này thì số tiền đó cũng không khiến cho lão phải giật mình đến nỗi nói lắp bắp. Chỉ là lão nhìn Lăng Thiên Hàn mấy lượt cũng không thấy là người có tiền, thực giống thanh niên bình thường.Nhưng người nhìn như nghèo khó này lại có tài khoản chứa hơn một trăm vạn. Có lẽ đây là lần duy nhất Trần lão đánh giá sai một người.
Lăng Thiên Hàn nhìn thấy Trần lão đầu giật mình cũng không nói gì, chỉ cười ôn hòa.
“Vậy cháu muốn mua lại khối mộc cầu này, có được không vậy?”
Sau đó Trần lão có chút bối rối gật gật đầu, nói:
“Được được, đương nhiên là được. Cậu chờ một chút.
Chiều hôm đó, sau khi đi vài vòng quanh thành phố, Lăng Thiên Hàn không nhìn thuận mắt được món đồ nào liền rảo bước về nhà.
Căn nhà hắn cùng ông nội lúc trước sống trong một khu tứ hợp viện nhỏ, lúc trước chỉ có hai ông cháu hắn cùng gia đình một người làm thuê sống, nhưng khi ông nội hắn mất, hắn cũng không thuê người kia nữa. Cho nên hiện tại sống trong khu tứ hợp viện này cũng chỉ có một mình hắn.
Vì vậy khu tứ hợp viện này hiện tại có vẻ lạnh lẽo cô quạnh, nhưng dường như Lăng Thiên Hàn đã dần quen với điều đó.
Lăng Thiên Hàn vừa về nhà liền lập tức bước vào thư phòng, khối mộc cầu này đã khơi dậy hứng thú rất lớn đối với hắn.
Đương nhiên Lăng Thiên Hàn cũng nhìn thấy lão nhân kia đang yên tĩnh thưởng trà, hắn cũng không định làm phiền lãi nhân đó mà ánh mắt dò xét đưa khắp cửa hàng.
Tiệm đồ cổ này kể ra cũng không tệ, trang trí vô cùng thanh nhã, không nhiễm tục khí. Mỗi một món trưng bày ở đây đều là đồ tốt, nhưng đều không lọt vào mắt Lăng Thiên Hàn.
Tuy nhiên hắn vẫn không chút vội vàng mà nhẹ nhàng nâng từng món lên, đôi mắt sâu như đáy biển không ngừng xem xét kĩ lưỡng.
Trong mắt hắn, từng chi tiết, từng đường vân, từng vết nứt mỗi món đều hiện rõ mồn một. Đồng thời, từng tia dao động mỏng manh như hoi thở như có như không truyền đến. Lăng Thiên Hàn lắc lắc đầu, cái đỉnh thanh đồng này mặc dù cũng chỉ coi như tạm được, so với những món đồ hắn giữ thì còn kém xa.
Tất cả mọi hành động của hắn đều lọt vào mắt lão nhân đang nhàn nhã thưởng trà đằng xa, trong lòng âm thầm tán thưởng. Người thanh niên này mặc dù tuổi còn trẻ nhưng ánh mắt không tồi, xem ra cũng là người trong nghề. Nhưng ngay sau đó lão nhân lại lắc đầu. Người này ăn mặc bình thường, đều là hàng chợ có vài chục đồng, gương mặt sáng sủa nho nhã, hẳn là một tên trí thức, gia đình không có điều kiện. Mỗi một món đồ trong này có giá ít nhất cũng là năm trăm, có muốn cũng sợ không trả nổi.
Mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng lão nhân đối với Lăng Thiên Hàn cũng lãnh đạm thêm vài phần.
Tuy nhiên, Lăng Thiên Hàn cũng không có ý quan tâm tới người khác nghĩ gì về hắn. Hắn chỉ có chăm chú đánh giá từng vật được bày ra ở đây mà thôi.
Trong lúc Lăng Thiên Hàn dò xét từng món, đột nhiên một hơi thở vô cùng cường đại lập tức thu hút hắn. Hơi thở này mang theo áp bách cùng cổ xưa, dường như ngay cả thanh cổ đao có giá trị nhất cả hắn cũng không có hơi thở cường đại như vậy.
Ngay lập tức hắn bỏ món đồ trong tay xuống, dựa vào cảm nhận mà tìm kiếm hơi thở kia.
Chả mấy chốc, bước chân của hắn dừng lại. Trước mặt hắn là một quả cầu gỗ được đặt trên kệ gỗ nhỏ. Bề mặt quả cầu gỗ này vô cùng trơn bóng, chi chít những chữ nhỏ li ti được khắc chìm. Trên quả cầu có nhiều khẽ rãnh xen kẽ lẫn nhau chia quả cầu thành nhiều phần không bằng nhau, nhìn qua có phần tùy ý, thậm chí dựa vào các đường rãnh để xoay chuyển sắp xếp các phần với nhau như khối rubik.
Lăng Thiên Hàn vừa nhìn liền cảm thấy kinh ngạc, qua khe rãnh của quả cầu hắn có thể cảm nhận được hơi thở cường đại vừa rồi, chẳng lẽ bên trong có vật gì hay sao?
“Chàng trai trẻ, cậu có vẻ thích món đồ chơi này?”
Đột nhiên, một giọng nói già nua từ tốn phát ra từ phía sau khiến cho Lăng Thiên Hàn từ trong suy nghĩ bừng tỉnh. Lúc hắn qua lại thì đã thấy lão nhân vừa rồi ngồi thưởng trà đã tiến đến sau lưng hắn từ lúc nào không hay biết.
Đồng tử Lăng Thiên Hàn khẽ co rụt lại, lão nhân này phỏng chừng là người đã từng luyện võ, bước chân nhẹ như chim yến, không phát ra một chút tiếng động. Ngay cả hắn giác quan linh mẫn cũng không thể nào phát hiện ra.
“Đúng vậy, cháu chỉ đang thắc mắc tại sao đồ chơi này lại được bày trong tiệm đồ cổ? Mặc dù nhìn qua niên đại của nó cũng hơn một trăm năm, nhưng bày ở trong này có chút không thích hợp.” Lăng Thiên Hàn lập tức nho nhã nói ra nghi hoặc của mình,giọng điệu lễ phép không chê vào đâu được.
Lão nhân cười ha hả, tay vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt hiện lên chút hoài niệm, nói:
“Ta họ Trần, cậu có thể gọi ta là Trần lão đầu cũng được. Những gì cậu nói rất đúng, món đồ chơi này đáng lý ra không thích hợp để bày ra ở đây. Thực chất mộc cầu này vốn dĩ không phải là của ta, mà là của bằng hữu lâu năm của ta. Hắn vô tình có được mộc cầu này vào mấy chục năm về trước, luôn giữ bên mình như chí bảo. Lão già đó lúc không có việc gì làm liền lôi khối mộc cầu này ra nghịch. Nhưng mấy năm gần đây hắn gặp chút khó khăn, vốn dĩ ta có thể giúp hắn. nhưng lão đầu này tính tình sĩ diện lại cứng đầu, nhất định không nhận sự trợ giúp của ta. Vì thế hắn lấy món đồ hắn coi như chí bảo này ra nhờ ta nếu gặp người thích hợp thì bán nó. Cho nên nó mới xuất hiện ở đây.”
Lăng Thiên Hàn đứng một bên nghe Trần lão đầu kể chuyện, trong lòng tấm tắc lấy làm kì lạ, liền hỏi:
“Trần gia gia, vậy sao ngài không mua khối mộc cầu này?”
Trần lão đầu nghe được hai tiếng gia gia từ trong miệng Lăng Thiên Hàn liền cảm thấy rất vui vẻ.không khỏi nói thêm vài câu:
“Ta không phải không muốn, mà lão già kia không bán cho ta. Khối mộc cầu được ta giữ cũng được vài năm, ta căn bản cũng không thấy nó có gì hay ho, chỉ có xoay qua xoay lại. Đám chữ nhỏ như kiến kia cũng chả biết là ký tự gì,ta từng tìm vài người quen để kiểm tra nhưng ngay cả họ cũng chỉ nói món đồ chơi kì lạ, ngoài chất liệu gỗ có chút quý giá ra thì cũng chả có gì đặc biệt. Mà lão đầu kia ra giá cũng thật là quá quắt, ai nghe giá xong cũng đều không muốn mua.” Vừa nói, Trần lão đầu thở phì phì, râu dưới cằm cũng bị lão giật ra mấy sợi, cho thấy Trần lão đầu đối với vị bằng hữu này vừa bực mình, vừa bất đắc dĩ.
Lăng Thiên Hàn nghe thấy vậy liền kinh ngạc, lập tức hỏi giá. Ngay sau đó hắn liền nhận được đáp án là con số ba vạn.
Lăng Thiên Hàn không khỏi cảm thấy thông cảm cho lão đầu này. Ba vạn không phải lớn cũng không phải nhỏ, nhưng đối với khối mộc cầu không rõ giá trị, không rõ tác dụng này thì ba vạn quả thực rất quá quắt.
Tuy nhiên đó là đối với người không biết giá trị của khối mộc cầu này, nhưng hắn thì biết rõ. Nói một cách chính xác thì hắn biết rõ giá trị của thứ bên trong khối mộc cầu. Mà theo như đánh giá của hắn, ba vạn quả thực rất đáng giá.
Nghĩ rồi, hắn liền nhìn Trần lão đầu, rất có thành ý nói:
“Trần gia gia, ngài có thể bán cho cháu khối mộc cầu này được không?”
TRần lão đầu nghe câu nói của hắn lập tức liền bị dọa sợ, lập tức hỏi lại:
“Cậu không nói chơi chứ. Thứ này có giá tận ba vạn đó, mà cậu nhìn qua cũng không thể trả được số tiền này. Thôi, thôi, cậu đừng có dọa lão già này nữa.” Nói xong, Trần lão đầu liền phất phất tay, tỏ ý tiễn khách.
Lăng Thiên Hàn thấy vậy cũng không phật lòng, lấy từ trong ba lô một tấm thẻ lam sắc quơ quơ trước mặt Trần lão đầu, lời nói chắc như đinh đóng cột:
“Cháu thực sự có tiền, nếu ngài không tin có thể kiểm tra?”
Lão nhân gia vốn có chút không tin tưởng, nhưng nhìn thấy bộ dáng vô cùng nắm chắc liền nửa tin nửa ngờ cầm thẻ, lấy máy quẹt kiểm tra một cái. Lập tức sau đó Trần lão đầu liền bị con số trong tài khoản dọa sợ.
“Một..một trăm vạn….cậu…cậu..”
Thực ra, đối với người như Trần lão đầu, đến tuổi này thì số tiền đó cũng không khiến cho lão phải giật mình đến nỗi nói lắp bắp. Chỉ là lão nhìn Lăng Thiên Hàn mấy lượt cũng không thấy là người có tiền, thực giống thanh niên bình thường.Nhưng người nhìn như nghèo khó này lại có tài khoản chứa hơn một trăm vạn. Có lẽ đây là lần duy nhất Trần lão đánh giá sai một người.
Lăng Thiên Hàn nhìn thấy Trần lão đầu giật mình cũng không nói gì, chỉ cười ôn hòa.
“Vậy cháu muốn mua lại khối mộc cầu này, có được không vậy?”
Sau đó Trần lão có chút bối rối gật gật đầu, nói:
“Được được, đương nhiên là được. Cậu chờ một chút.
Chiều hôm đó, sau khi đi vài vòng quanh thành phố, Lăng Thiên Hàn không nhìn thuận mắt được món đồ nào liền rảo bước về nhà.
Căn nhà hắn cùng ông nội lúc trước sống trong một khu tứ hợp viện nhỏ, lúc trước chỉ có hai ông cháu hắn cùng gia đình một người làm thuê sống, nhưng khi ông nội hắn mất, hắn cũng không thuê người kia nữa. Cho nên hiện tại sống trong khu tứ hợp viện này cũng chỉ có một mình hắn.
Vì vậy khu tứ hợp viện này hiện tại có vẻ lạnh lẽo cô quạnh, nhưng dường như Lăng Thiên Hàn đã dần quen với điều đó.
Lăng Thiên Hàn vừa về nhà liền lập tức bước vào thư phòng, khối mộc cầu này đã khơi dậy hứng thú rất lớn đối với hắn.