Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
- Ngươi coi,bao giờ thì ta có thể gặp lại gia gia? Ta rất nhớ người. Người sẽ có vẻ mặt nào khi gặp ta đây?
Lã Thụ vui vẻ mỉm cười. Cô xoa xoa hai má khiến nó trở nên ửng hồng. Theo nhịp điệp của cô,hai quả chuông đeo hai bên tay khẽ lắc nhẹ. Hành động này khiến bao kẻ mê mẩn trông theo. Bạch Thụy đặc biệt cảm thấy không vui.
Y cho Lã Thụ uống một viên hồi nguyên đan sau khi đưa cô tới núi Khổ Oa. Nó giúp cô khôi phục thương thế. Bạch Thụy chỉ không ngờ một điều,người đứng trước mặt y hiện giờ,hoàn toàn không giống một xú nha đầu tâm trạng thất thường như lần đầu tiên chạm mặt.
Ánh mắt đa tình,đôi môi ướt hé mở thêm nụ cười hút hồn. Cảm giác,Lã Thụ chỉ cần mở miệng muốn thứ gì,sẽ có hàng vạn nam nhân quỳ dưới chân cô dâng lên. Nhan sắc khuynh thành đảo thế này thậm chí còn vượt qua cả biểu muội của y,Phù Dung công chúa.
- Đa tạ ngươi. Vì đã đưa ta tới đây. Ta thật sự rất muốn được gặp gia gia.
Lã Thụ cười si ngốc. Bạch Thụy cảm thấy mặt nóng ran,tim trễ một nhịp. Xú nha đầu y biết trở thành yêu nghiệt nha đầu từ khi nào.
- Ngươi vui là được.
- Ừm.
- Từ giờ cấm ngươi cười với ai khác ngoài bổn vương - Bạch Thụy nhíu mày tiến lại nâng cằm cô lên dọa nạt - Nếu không bản vương nhốt ngươi vào lồng,không cho ngươi ra ngoài.
- Ngươi giỏi thì làm đi. Chắc ta sợ ngươi ha?
Lã Thụ chống tay vào hông,kiễng chân nâng người hướng về phía Bạch Thụy. Chóp mũi hai người chạm vào nhau. Bạch Thụy có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương,thậm chí còn ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể ấy. Y thoáng ngây người
- Ngươi chẳng khác gì cành củi khô. Cười cho ta xem. Biết đâu ta lại ngoan ngoãn hứa với ngươi.
- Nghe ngươi.
Bạch Thụy nhoẻn miệng cười. Lã Thụ hài lòng gật gật đầu chủ động nắm lấy tay y lôi đi. Hai người dạo một vòng phố mục đích là để lấp đầy cái bụng nhỏ đang biểu tình của cô. Cô rất thích đồ ngọt trong khi Bạch Thụy thì không. Nhưng y căn bản là không thể từ chối đôi mắt biết nói kia,chỉ đành nghe theo.
- Ngon không? - Lã Thụ thăm dò.
- Ngươi cũng rất thuận mắt.
Lã Thụ "!!!!!!"
Trông cái mặt liên tục thay đổi sắc thái của cô,Bạch Thụy không nhịn nổi cười khẽ.Cô như muốn đánh người mà như muốn không đánh. Cô muốn xông vào cắn xé y mà như thận trọng không dám tiến lại gần. Bạch Thụy chẳng còn cách nào ngoài chuyển chủ đề:
- Ngươi lấy tiền từ đâu?
- Trộm đó. Ngươi đã mất công đưa ta đi,dĩ nhiên không thể móc túi của ngươi được.
- Trộm? - Bạch Thụy thoáng ngạc nhiên - Ngươi trộm của ai? Khi nào? Sao bản vương không thể phát giác?
- Bí mật.
Lã Thụ đưa một ngón tay lên miệng ra vẻ thần bí. Bạch Thụy lại càng khó hiểu. Nha đầu từ nãy đến giờ chỉ ăn với ăn. Cô rốt cuộc từ khi nào mà có thể trộm đồ của người khác trước một nguyên anh như y? Hay...võ công của y đã bị thụt lùi??? Không thể nào.
- Á....
Lã Thụ la lên một tiếng. Chỉ vài giây sau đó,mông cô tiếp đất,đầu đập xuống đường. Một con vật to lớn đè lên người cô,liên tục liếm lấy liếm để mặt cô. Cái quái,chuyện gì xảy ra vậy? Là một con mèo lớn sao?
- Cút.
Bạch Thụy trừng mắt nhìn thứ to lớn đang ngự trên người cô. Con vật ấy không những không sợ áp bức của y mà còn gầm gừ phóng tinh thần lực chống trả. Là thần thú... Bạch Thụy dùng chân khí hộ thể nhưng cũng bị chấn động không ít.
- Cút xuống ngay cho lão nương. Ngươi sắp đè chết ta rồi.
Con hắc lang lập tức ngồi sang một bên,vui vẻ vẫy đuôi nhìn cô đứng dậy. Lã Thụ chỉnh lại y phục,xắn tay áo đi về phía hắc lang,chỉ tay vào bộ lông mềm mại trước ngực nó:
- Ngươi có phải bị điên rồi không? Đừng có giả vờ như không hiểu ta nói cái gì. Con chó ngu ngốc,muốn ta chết phải không?
- Ư...ư..ử... - Hắc lang vội cụp tai xuống
- Ngươi....Hừm....mềm chết được. Lão nương không trách ngươi.
- Ư...ẳng....
Lã Thụ vùi vào nơi ấm áp phía trước khẽ dụi dụi. Cô thích nhất là mấy con vật nhiều lông. Dù không biết nó từ đâu chạy tới. Nhưng nếu chưa có chủ thì cô sẽ nhận nuôi nó luôn. Thích chết đi mà.
Bạch Thụy chỉ biết thở hắt. Người không có lấy một tia linh lực như cô. Vì cớ gì lại có thể hấp dẫn thần thú. Phải nói,một thần thú còn non đều có gia trị liên thành. Nhìn con hắc lang này mà xem,cấp độ phải ngang ngửa Bạch Thụy,thậm chí là còn vượt xa. Chủ nhân của nó,ở đâu?
Lã Thụ vui vẻ mỉm cười. Cô xoa xoa hai má khiến nó trở nên ửng hồng. Theo nhịp điệp của cô,hai quả chuông đeo hai bên tay khẽ lắc nhẹ. Hành động này khiến bao kẻ mê mẩn trông theo. Bạch Thụy đặc biệt cảm thấy không vui.
Y cho Lã Thụ uống một viên hồi nguyên đan sau khi đưa cô tới núi Khổ Oa. Nó giúp cô khôi phục thương thế. Bạch Thụy chỉ không ngờ một điều,người đứng trước mặt y hiện giờ,hoàn toàn không giống một xú nha đầu tâm trạng thất thường như lần đầu tiên chạm mặt.
Ánh mắt đa tình,đôi môi ướt hé mở thêm nụ cười hút hồn. Cảm giác,Lã Thụ chỉ cần mở miệng muốn thứ gì,sẽ có hàng vạn nam nhân quỳ dưới chân cô dâng lên. Nhan sắc khuynh thành đảo thế này thậm chí còn vượt qua cả biểu muội của y,Phù Dung công chúa.
- Đa tạ ngươi. Vì đã đưa ta tới đây. Ta thật sự rất muốn được gặp gia gia.
Lã Thụ cười si ngốc. Bạch Thụy cảm thấy mặt nóng ran,tim trễ một nhịp. Xú nha đầu y biết trở thành yêu nghiệt nha đầu từ khi nào.
- Ngươi vui là được.
- Ừm.
- Từ giờ cấm ngươi cười với ai khác ngoài bổn vương - Bạch Thụy nhíu mày tiến lại nâng cằm cô lên dọa nạt - Nếu không bản vương nhốt ngươi vào lồng,không cho ngươi ra ngoài.
- Ngươi giỏi thì làm đi. Chắc ta sợ ngươi ha?
Lã Thụ chống tay vào hông,kiễng chân nâng người hướng về phía Bạch Thụy. Chóp mũi hai người chạm vào nhau. Bạch Thụy có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương,thậm chí còn ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể ấy. Y thoáng ngây người
- Ngươi chẳng khác gì cành củi khô. Cười cho ta xem. Biết đâu ta lại ngoan ngoãn hứa với ngươi.
- Nghe ngươi.
Bạch Thụy nhoẻn miệng cười. Lã Thụ hài lòng gật gật đầu chủ động nắm lấy tay y lôi đi. Hai người dạo một vòng phố mục đích là để lấp đầy cái bụng nhỏ đang biểu tình của cô. Cô rất thích đồ ngọt trong khi Bạch Thụy thì không. Nhưng y căn bản là không thể từ chối đôi mắt biết nói kia,chỉ đành nghe theo.
- Ngon không? - Lã Thụ thăm dò.
- Ngươi cũng rất thuận mắt.
Lã Thụ "!!!!!!"
Trông cái mặt liên tục thay đổi sắc thái của cô,Bạch Thụy không nhịn nổi cười khẽ.Cô như muốn đánh người mà như muốn không đánh. Cô muốn xông vào cắn xé y mà như thận trọng không dám tiến lại gần. Bạch Thụy chẳng còn cách nào ngoài chuyển chủ đề:
- Ngươi lấy tiền từ đâu?
- Trộm đó. Ngươi đã mất công đưa ta đi,dĩ nhiên không thể móc túi của ngươi được.
- Trộm? - Bạch Thụy thoáng ngạc nhiên - Ngươi trộm của ai? Khi nào? Sao bản vương không thể phát giác?
- Bí mật.
Lã Thụ đưa một ngón tay lên miệng ra vẻ thần bí. Bạch Thụy lại càng khó hiểu. Nha đầu từ nãy đến giờ chỉ ăn với ăn. Cô rốt cuộc từ khi nào mà có thể trộm đồ của người khác trước một nguyên anh như y? Hay...võ công của y đã bị thụt lùi??? Không thể nào.
- Á....
Lã Thụ la lên một tiếng. Chỉ vài giây sau đó,mông cô tiếp đất,đầu đập xuống đường. Một con vật to lớn đè lên người cô,liên tục liếm lấy liếm để mặt cô. Cái quái,chuyện gì xảy ra vậy? Là một con mèo lớn sao?
- Cút.
Bạch Thụy trừng mắt nhìn thứ to lớn đang ngự trên người cô. Con vật ấy không những không sợ áp bức của y mà còn gầm gừ phóng tinh thần lực chống trả. Là thần thú... Bạch Thụy dùng chân khí hộ thể nhưng cũng bị chấn động không ít.
- Cút xuống ngay cho lão nương. Ngươi sắp đè chết ta rồi.
Con hắc lang lập tức ngồi sang một bên,vui vẻ vẫy đuôi nhìn cô đứng dậy. Lã Thụ chỉnh lại y phục,xắn tay áo đi về phía hắc lang,chỉ tay vào bộ lông mềm mại trước ngực nó:
- Ngươi có phải bị điên rồi không? Đừng có giả vờ như không hiểu ta nói cái gì. Con chó ngu ngốc,muốn ta chết phải không?
- Ư...ư..ử... - Hắc lang vội cụp tai xuống
- Ngươi....Hừm....mềm chết được. Lão nương không trách ngươi.
- Ư...ẳng....
Lã Thụ vùi vào nơi ấm áp phía trước khẽ dụi dụi. Cô thích nhất là mấy con vật nhiều lông. Dù không biết nó từ đâu chạy tới. Nhưng nếu chưa có chủ thì cô sẽ nhận nuôi nó luôn. Thích chết đi mà.
Bạch Thụy chỉ biết thở hắt. Người không có lấy một tia linh lực như cô. Vì cớ gì lại có thể hấp dẫn thần thú. Phải nói,một thần thú còn non đều có gia trị liên thành. Nhìn con hắc lang này mà xem,cấp độ phải ngang ngửa Bạch Thụy,thậm chí là còn vượt xa. Chủ nhân của nó,ở đâu?