Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Edit: Sa
Từ khi bắt đầu có ký ức, Trương An Sơn đã nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy.
Có một lần, trong nhà vệ sinh của trường mẫu giáo, Trương An Sơn gặp một cô bé thắt hai bím tóc, trông còn xinh xắn hơn cả em bé mũm mĩm ở nhà hàng xóm, thế là cậu nhất thời nổi “máu háo sắc”, đợi đến khi tan học thì nắm tay cô bé dẫn về giấu trong nhà để chơi với mình.
Dường như cô bé rất sợ nắng nên Trương An Sơn phải bật ô để che cho cô bé. Bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như Trương An Sơn đã nuôi dưỡng thói quen tốt là thương hoa tiếc ngọc ngay từ bé rồi. Dọc đường đi, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ Trương An Sơn, có một bà bác còn cười bảo thằng nhóc mới bấy lớn mà cũng biết sợ đen da.
Thừa lúc mẹ đang ở trong bếp, Trương An Sơn đưa cô bé vào phòng mình rồi hai anh em cùng chơi đồ hàng. Được rồi, quả thực là Trương An Sơn không thích chơi đồ hàng, cậu chỉ muốn lấy lòng cô bé thôi. Mẹ Trương An Sơn nghe thấy tiếng rầm rì cười nói ở trong phòng cậu thì lén nhìn qua khe cửa, sau khi thấy một cái chén đồ chơi bay lượn giữa không trung thì mặt mày tái mét vì hoảng sợ, vội đẩy cửa đi vào rồi ẵm Trương An Sơn chạy ra ngoài.
Mẹ Trương An Sơn đưa cậu về nông thôn ngay trong đêm để cầu cứu một bà đồng có tiếng ở đó. Nào ngờ Trương An Sơn vừa mới bước chân vào cửa thì bà đồng liền lăn đùng ra chết vì bị nghẹn cục thịt viên. May mà bà đồng chỉ sống một mình, chứ không thì thế nào hai mẹ con Trương An Sơn cũng bị người nhà của bà ta chụp cho cái mũ khắc tinh.
Bị đưa về đồn cảnh sát, hai mẹ con Trương An Sơn thành thật khai báo các câu hỏi của cảnh sát, nhìn dáng vẻ của cảnh sát thì trông cứ như họ cho rằng thủ phạm chính là hai mẹ con Trương An Sơn vậy, may mà nhanh chóng có báo cáo giải phẫu pháp y chứng minh mẹ con Trương An Sơn vô tội.
Nhưng chú cảnh sát vẫn không chịu buông tha cho mẹ của Trương An Sơn, rất có lý có tình giáo dục mẹ cậu tuyệt đối không được mê tín dị đoan, phải là tấm gương tốt để con trai tin vào khoa học. Mẹ Trương An Sơn liên tục gật đầu tỏ ý đã hiểu, còn thề thốt là về nhà sẽ dạy dỗ con trai thành nhà khoa học, nhà vật lý học, nhà thiên văn học thì chú cảnh sát mới lộ ra nụ cười, thả mẹ con Trương An Sơn về nhà.
Trải qua chuyện này, mẹ Trường An Sinh chẳng còn hơi sức đâu mà lo chuyện Trương An Sơn trúng tà nữa, bà ngắt một xấp lá ngải cứu ở bên đường, bắt xe vào ngoại ô. Trước khi vào nhà, bà treo xấp lá ngải cứu ở trước cửa để trừ tà, sau đó sang nhà hàng xóm mượn chậu than để đốt lửa rồi ẵm Trương An Sơn bước qua chậu, suýt thì cháy mất cái váy màu mè của bà.
Vào nhà, không thấy em gái đâu nữa, Trương An Sơn rất buồn bã, cứ nằng nặc đòi đi tìm em. Trong cơn tức giận, mẹ Trương An Sơn tuột quần cậu xuống, tét mấy cái vào cặp mông trắng trẻo của cậu. Đến khi Trương An Sơn khóc đứt hết cả hơi thì mẹ mới tha cho cậu, sau đó xót xa bôi thuốc cho con trai.
Bà uống một hớp nước lạnh để bình tĩnh rồi bảo Trương An Sơn là sau này có nhìn thấy thứ gì cổ quái thì tuyệt đối không được cho người khác biết, kẻo họ sẽ cho bắt cậu vì cho rằng cậu bị điên. Lúc đó Trương An Sơn chỉ mới bốn tuổi, vì muốn dọa con nên bà đã dẫn cậu đến Lục Giác Đình (là một bệnh viện tâm thần nổi tiếng) khiến đôi chân ngắn tũn của cậu run lẩy bẩy vì sợ. Thương thay cho tấm lòng của người mẹ.
Sau đó, mẹ của Trương An Sơn mua mấy bộ truyện tranh liên hoàn(1) như Sơn Hải Kinh, Tây Du Ký, Liêu Trai Chí Dị để Trương An Sơn đọc trước khi ngủ. Bà vô cùng kiên nhẫn dạy Trương An Sơn nhận biết yêu ma quỷ quái, thần thú thượng cổ, ma quỷ, linh hồn có ở trong sách. Với trí thông minh của mình, sau hai tháng, Trương An Sơn đã nhận nhầm con gà trống là Viễn Phi Kê(2) làm suốt một thời gian ngắn sau đó, địa vị của gà trống trong nhà họ Trương được nâng lên trời, nhận sự bảo vệ còn hơn cả bảo vật quốc gia là gấu trúc.
(1). Truyện tranh liên hoàn là một loại hình kể chuyện theo tranh vẽ đặc trưng của Trung Quốc. Các câu truyện mang tính lịch sử, thần thánh được thể hiện theo lối tranh liên hoàn giúp người đọc phần nào mường tượng được về cốt cách nhân vật, khung cảnh xã hội, thiên nhiên và con người trong những giai đoạn của lịch sử Trung Quốc.
(2). Viễn Phi Kê (gà biết bay) là một loại thần thú trong thần thoại cổ đại TQ
Sau đó nữa, nhà Trương An Sơn xảy ra một chuyện lớn, đó là bố đẻ của Trương An Sơn tìm tới tận cửa. Hóa ra Trương An Sơn cũng có bố, cậu bé vô cùng kích động và cực kỳ xúc động, cứ ôm lấy khuôn mặt thô ráp của bố hết cắn lại gặm. Mẹ Trương An Sơn trừng mắt nhìn dáng vẻ nịnh nọt ấy của cậu, đúng là đồ nuôi ong tay áo.
Tay phải của bố Trương An Sơn nắm lấy bàn tay cậu, còn tay trái thì giữ chặt cánh tay của mẹ cậu kéo hai người lên tàu điện để về nhà.
Rồi sau đó nữa, Trương An Sơn mới biết nhà họ Trương mở một tiệm nhang đèn. Lúc đầu bố mẹ mới quen nhau, vì sợ bị mẹ chê nên bố mới nói dối tiệm nhang đèn thành tiệm tinh dầu(3). Đến khi mẹ gả vào nhà họ Trương, gạo đã nấu thành cơm, trong bụng còn có Trương An Sơn thì muốn hối hận cũng đã muộn.
(3). Tác giả đã chơi chữ “nhang đèn” và “tinh dầu” vì hai từ này phát âm gần giống nhau. Trong tiếng Trung, “nhang đèn” (香烛) được phát âm thành xiāngzhú, còn “tinh dầu” (香油) được phát âm thành xiāngyóu.
Khó khăn lắm mới đợi tới khi Trương An Sơn đầy tháng, nhân lúc ông bà nội đi thăm họ hàng, bố ra ngoài bàn chuyện làm ăn thì mẹ mang theo quần áo bế Trương An Sơn bỏ nhà đi, cứ thế biền biệt suốt bốn năm trời.
Phải công nhận rằng trái tim của mẹ Trương An Sơn quá tàn nhẫn, ngay cả nhà cha mẹ đẻ của mình cũng không về thăm lấy một lần. Bà ngoại còn tưởng mẹ Trương bị người nhà họ Trương hãm hại. Với trí tưởng tượng như thế của bà ngoại thì chẳng lạ gì khi mẹ Trương An Sơn rất thích viết tiểu thuyết. Di truyền chứ đâu.
Sau khi chuyển từ ngoại ô vào thành phố, cuộc sống của Trương An Sơn đầy đủ hơn nhiều, mỗi bữa cơm đều có thịt cá, xem ra tiệm nhang đèn của nhà họ Trương Gia làm ăn không tệ. Chỉ có một điều khá phiền não là có một ngày, ông nội Trương Gia Sơn cõng cậu, hỏi có từng nhìn thấy người và vật kỳ quái không.
Trương An Sơn vội vàng lắc đầu tỏ ý chưa từng thấy, hiển nhiên là cậu đã nói dối. Mới tối qua thôi, cậu dậy đi tè thì nhìn thấy trong sân có một cô tóc dài, sắc mặt trắng bệch, mặc quần áo màu đen vẫy tay với cậu. Trương An Sơn sợ tới mức tè vào ống nhổ khiến nó vang lên tiếng leng keng, bố nghe thấy tiếng động thì thức giấc, ho một tiếng rồi kéo rèm cửa kéo lại, còn nhắc mẹ sau này buổi tối phải nhớ kéo rèm, kẻo bị cảm lạnh.
Hôm sau, nghe nói có một người hàng xóm họ Trần vừa mới qua đời, bố mang theo đồ cúng dẫn Trương An Sơn sang nhà hàng xóm phúng viếng. Bố phụ giúp người ta, không có thời gian trông nom Trương An Sơn.
Trương An Sơn chơi với Lý Dương của nhà thím Lý ở trong sân rồi hai đứa vô tình chạy vào phòng để xác. Trong lúc vô ý Lý Dương làm rơi tấm vải trắng phủ cái xác, Trương An Sơn lập tức nhận ra người chết chính là cô tối qua. Trương An Sơn nhớ lời mẹ dặn, không kể chuyện này với bất kì ai.
Đêm đó, Trương An Sơn bị sốt cao, đưa tới bệnh viện tiêm mũi thuốc hạ sốt rồi mà vẫn không thuyên giảm. Thấy nếu kéo dài thêm thì cậu bé sẽ chuyển sang viêm phổi, bà nội sắc một bát thuốc đen xì, bóp mũi Trương An Sơn rồi đổ thuốc vào miệng cậu, mùi vị hơi giống cháo mè đen nhưng khó uống hơn. Uống xong, miệng Trương An Sơn còn dính một ít xác thuốc, cậu dùng tay móc ra cho mẹ xem, mẹ nhìn không ra là thứ gì, cho rằng đó là phương thuốc của nhà họ Trương. Uống xong bát thuốc ấy, Trương An Sơn hạ sốt một cách thần kỳ, ngay cả bác sĩ cũng nói đây là kỳ tích.
Nhiều năm sau, Trương An Sơn mới biết cô Trần qua đời vì khó sinh, cho nên sau khi chết muốn tìm một đứa trẻ bầu bạn cùng cô. Còn vì sao cô Trần lại chọn mình thì Trương An Sơn nói “Đơn giản thôi, tao dễ thương quá mà” khiến Lý Dương mắc ói, đã gặp nhiều người mặt dày nhưng chưa thấy ai mặt dày như tên này.
Từ khi bắt đầu có ký ức, Trương An Sơn đã nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy.
Có một lần, trong nhà vệ sinh của trường mẫu giáo, Trương An Sơn gặp một cô bé thắt hai bím tóc, trông còn xinh xắn hơn cả em bé mũm mĩm ở nhà hàng xóm, thế là cậu nhất thời nổi “máu háo sắc”, đợi đến khi tan học thì nắm tay cô bé dẫn về giấu trong nhà để chơi với mình.
Dường như cô bé rất sợ nắng nên Trương An Sơn phải bật ô để che cho cô bé. Bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như Trương An Sơn đã nuôi dưỡng thói quen tốt là thương hoa tiếc ngọc ngay từ bé rồi. Dọc đường đi, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ Trương An Sơn, có một bà bác còn cười bảo thằng nhóc mới bấy lớn mà cũng biết sợ đen da.
Thừa lúc mẹ đang ở trong bếp, Trương An Sơn đưa cô bé vào phòng mình rồi hai anh em cùng chơi đồ hàng. Được rồi, quả thực là Trương An Sơn không thích chơi đồ hàng, cậu chỉ muốn lấy lòng cô bé thôi. Mẹ Trương An Sơn nghe thấy tiếng rầm rì cười nói ở trong phòng cậu thì lén nhìn qua khe cửa, sau khi thấy một cái chén đồ chơi bay lượn giữa không trung thì mặt mày tái mét vì hoảng sợ, vội đẩy cửa đi vào rồi ẵm Trương An Sơn chạy ra ngoài.
Mẹ Trương An Sơn đưa cậu về nông thôn ngay trong đêm để cầu cứu một bà đồng có tiếng ở đó. Nào ngờ Trương An Sơn vừa mới bước chân vào cửa thì bà đồng liền lăn đùng ra chết vì bị nghẹn cục thịt viên. May mà bà đồng chỉ sống một mình, chứ không thì thế nào hai mẹ con Trương An Sơn cũng bị người nhà của bà ta chụp cho cái mũ khắc tinh.
Bị đưa về đồn cảnh sát, hai mẹ con Trương An Sơn thành thật khai báo các câu hỏi của cảnh sát, nhìn dáng vẻ của cảnh sát thì trông cứ như họ cho rằng thủ phạm chính là hai mẹ con Trương An Sơn vậy, may mà nhanh chóng có báo cáo giải phẫu pháp y chứng minh mẹ con Trương An Sơn vô tội.
Nhưng chú cảnh sát vẫn không chịu buông tha cho mẹ của Trương An Sơn, rất có lý có tình giáo dục mẹ cậu tuyệt đối không được mê tín dị đoan, phải là tấm gương tốt để con trai tin vào khoa học. Mẹ Trương An Sơn liên tục gật đầu tỏ ý đã hiểu, còn thề thốt là về nhà sẽ dạy dỗ con trai thành nhà khoa học, nhà vật lý học, nhà thiên văn học thì chú cảnh sát mới lộ ra nụ cười, thả mẹ con Trương An Sơn về nhà.
Trải qua chuyện này, mẹ Trường An Sinh chẳng còn hơi sức đâu mà lo chuyện Trương An Sơn trúng tà nữa, bà ngắt một xấp lá ngải cứu ở bên đường, bắt xe vào ngoại ô. Trước khi vào nhà, bà treo xấp lá ngải cứu ở trước cửa để trừ tà, sau đó sang nhà hàng xóm mượn chậu than để đốt lửa rồi ẵm Trương An Sơn bước qua chậu, suýt thì cháy mất cái váy màu mè của bà.
Vào nhà, không thấy em gái đâu nữa, Trương An Sơn rất buồn bã, cứ nằng nặc đòi đi tìm em. Trong cơn tức giận, mẹ Trương An Sơn tuột quần cậu xuống, tét mấy cái vào cặp mông trắng trẻo của cậu. Đến khi Trương An Sơn khóc đứt hết cả hơi thì mẹ mới tha cho cậu, sau đó xót xa bôi thuốc cho con trai.
Bà uống một hớp nước lạnh để bình tĩnh rồi bảo Trương An Sơn là sau này có nhìn thấy thứ gì cổ quái thì tuyệt đối không được cho người khác biết, kẻo họ sẽ cho bắt cậu vì cho rằng cậu bị điên. Lúc đó Trương An Sơn chỉ mới bốn tuổi, vì muốn dọa con nên bà đã dẫn cậu đến Lục Giác Đình (là một bệnh viện tâm thần nổi tiếng) khiến đôi chân ngắn tũn của cậu run lẩy bẩy vì sợ. Thương thay cho tấm lòng của người mẹ.
Sau đó, mẹ của Trương An Sơn mua mấy bộ truyện tranh liên hoàn(1) như Sơn Hải Kinh, Tây Du Ký, Liêu Trai Chí Dị để Trương An Sơn đọc trước khi ngủ. Bà vô cùng kiên nhẫn dạy Trương An Sơn nhận biết yêu ma quỷ quái, thần thú thượng cổ, ma quỷ, linh hồn có ở trong sách. Với trí thông minh của mình, sau hai tháng, Trương An Sơn đã nhận nhầm con gà trống là Viễn Phi Kê(2) làm suốt một thời gian ngắn sau đó, địa vị của gà trống trong nhà họ Trương được nâng lên trời, nhận sự bảo vệ còn hơn cả bảo vật quốc gia là gấu trúc.
(1). Truyện tranh liên hoàn là một loại hình kể chuyện theo tranh vẽ đặc trưng của Trung Quốc. Các câu truyện mang tính lịch sử, thần thánh được thể hiện theo lối tranh liên hoàn giúp người đọc phần nào mường tượng được về cốt cách nhân vật, khung cảnh xã hội, thiên nhiên và con người trong những giai đoạn của lịch sử Trung Quốc.
(2). Viễn Phi Kê (gà biết bay) là một loại thần thú trong thần thoại cổ đại TQ
Sau đó nữa, nhà Trương An Sơn xảy ra một chuyện lớn, đó là bố đẻ của Trương An Sơn tìm tới tận cửa. Hóa ra Trương An Sơn cũng có bố, cậu bé vô cùng kích động và cực kỳ xúc động, cứ ôm lấy khuôn mặt thô ráp của bố hết cắn lại gặm. Mẹ Trương An Sơn trừng mắt nhìn dáng vẻ nịnh nọt ấy của cậu, đúng là đồ nuôi ong tay áo.
Tay phải của bố Trương An Sơn nắm lấy bàn tay cậu, còn tay trái thì giữ chặt cánh tay của mẹ cậu kéo hai người lên tàu điện để về nhà.
Rồi sau đó nữa, Trương An Sơn mới biết nhà họ Trương mở một tiệm nhang đèn. Lúc đầu bố mẹ mới quen nhau, vì sợ bị mẹ chê nên bố mới nói dối tiệm nhang đèn thành tiệm tinh dầu(3). Đến khi mẹ gả vào nhà họ Trương, gạo đã nấu thành cơm, trong bụng còn có Trương An Sơn thì muốn hối hận cũng đã muộn.
(3). Tác giả đã chơi chữ “nhang đèn” và “tinh dầu” vì hai từ này phát âm gần giống nhau. Trong tiếng Trung, “nhang đèn” (香烛) được phát âm thành xiāngzhú, còn “tinh dầu” (香油) được phát âm thành xiāngyóu.
Khó khăn lắm mới đợi tới khi Trương An Sơn đầy tháng, nhân lúc ông bà nội đi thăm họ hàng, bố ra ngoài bàn chuyện làm ăn thì mẹ mang theo quần áo bế Trương An Sơn bỏ nhà đi, cứ thế biền biệt suốt bốn năm trời.
Phải công nhận rằng trái tim của mẹ Trương An Sơn quá tàn nhẫn, ngay cả nhà cha mẹ đẻ của mình cũng không về thăm lấy một lần. Bà ngoại còn tưởng mẹ Trương bị người nhà họ Trương hãm hại. Với trí tưởng tượng như thế của bà ngoại thì chẳng lạ gì khi mẹ Trương An Sơn rất thích viết tiểu thuyết. Di truyền chứ đâu.
Sau khi chuyển từ ngoại ô vào thành phố, cuộc sống của Trương An Sơn đầy đủ hơn nhiều, mỗi bữa cơm đều có thịt cá, xem ra tiệm nhang đèn của nhà họ Trương Gia làm ăn không tệ. Chỉ có một điều khá phiền não là có một ngày, ông nội Trương Gia Sơn cõng cậu, hỏi có từng nhìn thấy người và vật kỳ quái không.
Trương An Sơn vội vàng lắc đầu tỏ ý chưa từng thấy, hiển nhiên là cậu đã nói dối. Mới tối qua thôi, cậu dậy đi tè thì nhìn thấy trong sân có một cô tóc dài, sắc mặt trắng bệch, mặc quần áo màu đen vẫy tay với cậu. Trương An Sơn sợ tới mức tè vào ống nhổ khiến nó vang lên tiếng leng keng, bố nghe thấy tiếng động thì thức giấc, ho một tiếng rồi kéo rèm cửa kéo lại, còn nhắc mẹ sau này buổi tối phải nhớ kéo rèm, kẻo bị cảm lạnh.
Hôm sau, nghe nói có một người hàng xóm họ Trần vừa mới qua đời, bố mang theo đồ cúng dẫn Trương An Sơn sang nhà hàng xóm phúng viếng. Bố phụ giúp người ta, không có thời gian trông nom Trương An Sơn.
Trương An Sơn chơi với Lý Dương của nhà thím Lý ở trong sân rồi hai đứa vô tình chạy vào phòng để xác. Trong lúc vô ý Lý Dương làm rơi tấm vải trắng phủ cái xác, Trương An Sơn lập tức nhận ra người chết chính là cô tối qua. Trương An Sơn nhớ lời mẹ dặn, không kể chuyện này với bất kì ai.
Đêm đó, Trương An Sơn bị sốt cao, đưa tới bệnh viện tiêm mũi thuốc hạ sốt rồi mà vẫn không thuyên giảm. Thấy nếu kéo dài thêm thì cậu bé sẽ chuyển sang viêm phổi, bà nội sắc một bát thuốc đen xì, bóp mũi Trương An Sơn rồi đổ thuốc vào miệng cậu, mùi vị hơi giống cháo mè đen nhưng khó uống hơn. Uống xong, miệng Trương An Sơn còn dính một ít xác thuốc, cậu dùng tay móc ra cho mẹ xem, mẹ nhìn không ra là thứ gì, cho rằng đó là phương thuốc của nhà họ Trương. Uống xong bát thuốc ấy, Trương An Sơn hạ sốt một cách thần kỳ, ngay cả bác sĩ cũng nói đây là kỳ tích.
Nhiều năm sau, Trương An Sơn mới biết cô Trần qua đời vì khó sinh, cho nên sau khi chết muốn tìm một đứa trẻ bầu bạn cùng cô. Còn vì sao cô Trần lại chọn mình thì Trương An Sơn nói “Đơn giản thôi, tao dễ thương quá mà” khiến Lý Dương mắc ói, đã gặp nhiều người mặt dày nhưng chưa thấy ai mặt dày như tên này.